Quyển 3 – Chương 65: “Nhưng An Chiết cũng chẳng phải là một cây nấm hư như vậy đâu.”

Kế đấy họ phát hiện thêm chứng cứ trong căn phòng này.

Cửa sổ khó đẩy ra, là do bệ cửa sổ sắt đã dính chặt với đế.

Còn bộ xương ấy, nom kĩ hơn sẽ phát hiện xương đùi nó mất tăm ngay trên ghế xô-pha. Sự tồn tại xấu xí nhất chính là ngọn đèn chùm hình hoa linh lan treo lủng liểng trên trần nhà phòng ngủ thứ hai, chao đèn cùng giá đỡ kim loại của nó lẫn vào nhau, chúng tan chảy và sã mình xuống một cách mềm mại – tựa ngọn nến cháy tận. Bụi bặm đen sì phủ lấp chao đèn trắng xóa, hạt bụi nào cũng là một nốt đen bé chừng đầu kim, chúng ken dày chất đống, tưởng chừng sắp sửa tạt thẳng vào mặt vậy.

Những điều kì lạ vốn chẳng nên diễn ra kết hợp cùng mọi hiện tượng vượt khỏi nhận thức và giới hạn khoa học của loài người, gợi cho An Chiết một thứ ảo giác, rằng thế giới này như ngọn nến lụi tàn đang dần dà, dần dà tan thành bãi sáp nhão nhoét.

Siebe trở về phòng khách, nó ngồi chết lặng trên sàn, mãi sau bèn ôm ông nội lên rồi đưa cụ rời khỏi ghế dựa, toan tránh xa nơi đó, cứ như thể chiếc ghế kia là con quái vật khủng khiếp nhất, cứ như thể ngay sau đấy xác cụ ông sẽ lẫn quyện với chiếc ghế vậy. Cách ghế thật xa, nó đặt ông nội xuống sàn, song cơ mặt nó lại tức thì run bần bật với vẻ điên rồ…

Bởi biết đâu sàn nhà cũng là quái vật.

Kế đến tấm thân nó run lập cập rồi bất chợt giật lùi về sau dăm bước, sự tồn tại của chính bản thân nó cũng là nguồn cơn ô nhiễm.

An Chiết thấy nó hoang mang tột cùng thì bèn nhấc chân đi đến phía trước, hiềm nỗi vừa tiến đặng một bước thôi, Siebe đã lia ánh mắt kinh hoàng sang chỗ cậu, thụt lùi liên tục.

Nếu như hết thảy trên thế giới đều ô nhiễm lẫn nhau, vậy chỉ khi né xa mọi vật chất mới bảo toàn tính mạng nổi. An Chiết cảm thông cho nỗi lo sợ của nó, cậu lại tiếp tục chủ động kéo dài khoảng cách với nó.

– Xin lỗi, em… – Răng Siebe va lập cập, bảo – em cần… yên tĩnh một lát.

Lục Phong dẫn An Chiết vào phòng ngủ.

Giây phút đặt chân vào phòng ngủ và lại nom thấy cái đèn chùm rủ xuống ấy, An Chiết bỗng chốc ngừng bước. Cậu ngoảnh sang thượng tá, thấy đôi mắt xanh lục của anh như đang kết băng. Sau đấy Lục Phong bèn lôi máy liên lạc ra khỏi túi áo, anh siết nó thật chặt, đốt ngón tay trắng bệch.

An Chiết chỉ đứng bên cạnh quan sát, Siebe đã mất kiểm soát rồi, cậu hiểu tình trạng của Lục Phong cũng chẳng khá khẩm hơn Siebe bao nhiêu, bởi anh vẫn là con người. Thậm chí, thượng tá còn cảm nhận được nhiều thứ hơn Siebe nữa. Đi đôi với việc cần vượt qua nỗi sợ hãi mà thế giới điên rồ này mang lại, anh phải nghĩ về căn cứ loài người ở chốn xa. Anh nhất định phải tỉnh táo vì căn cứ loài người.

Nếu động cơ gặp trục trặc bởi sự ô nhiễm lẫn nhau của vật chất, vậy thì máy liên lạc sao tránh thoát nổi. Có chiếc tua vít nằm trong ngăn kéo tủ đầu giường phòng ngủ, Lục Phong cầm nó lên, vặn mở đinh ốc vỏ ngoài máy liên lạc.

Vỏ ngoài, con chip có kết cấu phức tạp, đường dây xen kẽ, vô vàn phụ tùng tí hon bị tháo ra ngay trên giường. Lục Phong cầm từng cái một lên xem, anh mượn ánh sáng le lói kiểm tra cấu trúc nhỏ bé của chúng.

Phụ tùng máy liên lạc nhiều vô kể, An Chiết ngắm nghía giây lát, cũng lấy ra dăm ba linh kiện có cấu trúc đơn giản từ đống lỉnh kỉnh ấy, định bụng coi xem liệu chúng có đáp ứng đủ tiêu chuẩn cái nào ra cái đó của máy móc loài người không.

Khép kín cửa phòng lại, trên thế giới dường như chỉ còn lại hai người họ. Chẳng ai chịu hé lời, trong tiếng mưa rơi, chẳng nghe đặng bất cứ âm thanh nào ngoại trừ lục xem phụ tùng, Lục Phong làm việc cực chóng – những linh kiện này có vẻ hãy còn bình thường.

Tuy nhiên An Chiết chợt thấy bất ngờ.

Cậu săm soi con chip be bé trong tay, trên bề mặt có hai sợi đồng đỏ thẫm xếp ngang hàng, sợi nào cũng do hàng tá sợi đồng tí hon bện nên, chúng vốn phải song hành với nhau, chính giữa cách nhau chừng vài mi-li-mét. Bấy giờ tất cả lại tơi hết ra, hai bên đều oặt vào thành một độ cong kì quặc, hai sợi đồng áp sát nhau, nom khá khó tách rời, điều này chắc chắn là điềm gở.

Vào khoảnh khắc này, chí ít là trong gang tấc ngắn ngủi, An Chiết chợt nảy lên ý nghĩ, rằng nếu ngay cả máy liên lạc cũng bị hư hẳn do biến dạng từ vật chất, nếu Lục Phong không bao giờ quay về căn cứ được nữa, thì bọn họ sẽ như nào đây?

Nhưng An Chiết cũng chẳng phải là một cây nấm hư như vậy đâu.

…Cậu nhìn con chip trong lòng bàn tay, cắn môi, cậu kéo tay áo Lục Phong mặc cho nỗi đớn đau nhè nhẹ ùa đến.

Trong giày bốt của Lục Phong có một chiếc khuy ngầm giắt theo dao găm sắc lẹm, bấy giờ cái dao găm ấy bị rút ra, An Chiết bật đèn pin thó được từ quặng mỏ – đoạn rọi sáng con chip, kế đó nhìn Lục Phong dùng mũi dao cẩn thận hắt những sợi đồng đương quấn bện nọ ra, giữa sợi đồng đã xuất hiện dấu hiệu dính liền, song may mà phát hiện kịp thời, vẫn còn tách ra được.

Lúc dọn dẹp xong xuôi, An Chiết lại bắt đầu căng thẳng. Nhưng cậu thấy đầu óc hơi bải hoải, hình như cậu bị ốm rồi, kể từ khi bào tử có dấu hiệu chín muồi thì cơ thể cậu cứ mỗi lúc một yếu đi.

Lục Phong kiểm tra số phụ tùng còn dư lại lần nữa, kế tiếp lần lượt lắp chúng đâu vào đấy, ấn thử phím, khởi động.

Sau đấy thứ vẳng lên lại chẳng phải thông báo “Xin lỗi bạn, tín hiệu căn cứ đang bị gián đoạn do chịu tác động từ tầng điện li hoặc gió Mặt Trời…” mà thay vào đó là:

“Bíp…”

“Bíp…”

“Bíp…”

Tiếng mưa tuôn ồ ạt to dần lên, hàng ngàn hàng vạn giọt mưa nện xuống cửa sổ như làn đạn và dội ra thứ âm vang lộp độp chẳng ngớt, đây là một cơn mưa xối xả chỉ xuất hiện vào mùa hạ oi bức, cảnh ngoài ô cửa nay đã là thác nước xám ngắt.

Giọt mưa dường như nện vào linh hồn An Chiết.

Trong cơn mụ mẫm, cậu thoáng nghe thấy giọng nữ ôn hòa vọng ra từ máy liên lạc, nhưng cơn mụ mẫm cứ ngày một trĩu nặng, thế giới trước mắt cậu nhòe thành khung cảnh muôn hồng nghìn tía… Vài giây sau, cậu ngã nhoài xuống đất.

Trước khi mất đi ý thức, cậu chỉ nghĩ đúng một điều: Bào tử ơi, làm ơn đừng rơi ra nhanh vậy mà.

Hết chương 65


Huhu Chiếtttt, Chiết ơiiiii, té xỉu rồi ai đỡ em nó dứi=((((

Chapter
1 Quyển 1 - Chương 1: “Em chỉ là… một cây nấm nhỏ.”
2 Quyển 1 - Chương 2: “Các anh định trở về căn cứ phương Bắc à?”
3 Quyển 1 - Chương 3: “Bé cưng ơi, đừng thấy gớm mà mắc ói đó nha.”
4 Quyển 1 - Chương 4: “Bọn họ thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.”
5 Quyển 1 - Chương 5: “Lục Phong, mày sẽ chết không tử tế.”
6 Quyển 1 - Chương 6: “Cảm ơn anh.”
7 Quyển 1 - Chương 7: “Mày không phải An Trạch.”
8 Quyển 1 - Chương 8: “Phát tài nhớ sang tìm tôi mua di động đấy.”
9 Quyển 1 - Chương 9: “Giá cả bao nhiêu tùy ông chủ Shaw.”
10 Quyển 1 - Chương 10: “Sợ ngài.”
11 Quyển 1 - Chương 11: “Lục Phong bỗng chốc vươn tay tới chỗ cậu.”
12 Quyển 1 - Chương 12: “Cầm thứ gì trong tay?”
13 Quyển 1 - Chương 13: “Cháu không thích anh ta.”
14 Quyển 1 - Chương 14: “AD4117, kênh liên lạc của tôi.”
15 Quyển 1 - Chương 15: “Rót cho tôi cốc nước.”
16 Quyển 1 - Chương 16: “Nơi này là căn cứ thứ ba của con người.”
17 Quyển 1 - Chương 17: “An Chiết dỗi đến độ muốn bung sợi nấm ra luôn.”
18 Quyển 1 - Chương 18: “Cậu tin chắc rằng không ai trong căn cứ này giỏi ăn hiếp người khác bằng Lục Phong cả.”
19 Quyển 1 - Chương 19: “Trung tâm giải tán đã bị mất liên lạc.”
20 Quyển 1 - Chương 20: “Mười ngày ấy đúng là máu chảy thành sông, cả căn cứ chết hơn phân nửa.”
21 Quyển 1 - Chương 21: “Chờ tôi.”
22 Quyển 1 - Chương 22: “Đức Chúa Trời phán xét người đời còn dựa trên cơ sở thiện ác.”
23 Quyển 1 - Chương 23: “Anh có thể nán lại đây với tôi.”
24 Quyển 1 - Chương 24: “Mặc dù cậu chả làm nên trò trống gì, nhưng chắc hẳn vẫn chăm trẻ con được.”
25 Quyển 1 - Chương 25: “Một giây sau sẽ xảy ra việc gì?”
26 Quyển 2 - Chương 26: “Hệ thống khoa học của loài người chẳng xứng đề cập nữa rồi.”
27 Quyển 2 - Chương 27: “Cậu phải đi chăm sóc bé con của người ta.”
28 Quyển 2 - Chương 28: “Do not go gentle into that good night.”
29 Quyển 2 - Chương 29: “Tôi không ghét anh vì những chuyện đó.”
30 Quyển 2 - Chương 30: “Anh giỏi quá đi.”
31 Quyển 2 - Chương 31: “Nó tựa như tổ ong vậy.”
32 Quyển 2 - Chương 32: “Tiến sĩ Gheer, cậu dao động.”
33 Quyển 2 - Chương 33: “Cậu sẽ hư mất.”
34 Quyển 2 - Chương 34: “Cậu cũng không phải là một cây nấm thiếu sự kiên nhẫn.”
35 Quyển 2 - Chương 35: “Đồ Tồi Lục Phong.”
36 Quyển 2 - Chương 36: “Vậy anh cũng không biết “Tuyên ngôn Hoa hồng” luôn ư?”
37 Quyển 2 - Chương 37: “Đến Hải đăng với tôi.”
38 Quyển 2 - Chương 38: “Cậu hối hận lắm luôn.”
39 Quyển 2 - Chương 39: “Cho nên anh không thể dao động ư?”
40 Quyển 2 - Chương 40: “Cậu đã làm gì với nó thế?”
41 Quyển 2 - Chương 41: “Chả có thứ gì đến gần tôi cả.”
42 Quyển 2 - Chương 42: “Một dải ngân hà rực rỡ.”
43 Quyển 2 - Chương 43: “Nghe rõ xin hãy trả lời.”
44 Quyển 2 - Chương 44: “Chờ đến khi cực quang bừng sáng lần nữa, thượng tá sẽ quay trở về.”
45 Quyển 2 - Chương 45: “Cậu không sợ à?”
46 Quyển 2 - Chương 46: “Thứ đáng sợ nhất trên đời chính là sự vật bất định.”
47 Quyển 2 - Chương 47: “Quan hệ giữa các cậu phức tạp thật nhỉ.”
48 Quyển 2 - Chương 48: “Chẳng giây phút nào việc thẩm phán ngừng diễn ra cả.”
49 Quyển 2 - Chương 49: “Họ luôn có hàng tá lí do để bắt một người.”
50 Quyển 2 - Chương 50: “Nó vĩnh viễn sẽ không chiếm được điều nó muốn.”
51 Quyển 2 - Chương 51: “Khẩu nào cũng đang chĩa về phía cậu.”
52 Quyển 2 - Chương 52: “Tôi thật khâm phục sự chuyên quyền độc đoán của các anh.”
53 Quyển 2 - Chương 53: “Thời đại từ trường Trái Đất biến mất này không phải là một cơn thảm họa to lớn, nó là một hồi giày xéo.”
54 Quyển 2 - Chương 54: “Cậu hi vọng thượng tá sẽ mãi là thượng tá của ngày hôm ấy.”
55 Quyển 2 - Chương 55: “Ghét anh lắm.”
56 Quyển 3 - Chương 56: “Chỉ là có đôi khi, anh muốn bảo vệ tất cả mọi người.”
57 Quyển 3 - Chương 57: “Tự dưng cậu thấy hơi vui chút xíu.”
58 Quyển 3 - Chương 58: “Vì Người ở bên con.”
59 Quyển 3 - Chương 59: “Nếu như thực tình có ngày ấy.”
60 Quyển 3 - Chương 60: “Lục Phong bèn nhấc bổng cậu lên.”
61 Quyển 3 - Chương 61: “Tất thảy đều bị quên lãng, tất thảy đều được chấp nhận.”
62 Quyển 3 - Chương 62: “Hai anh thân nhau thật đấy.”
63 Quyển 3 - Chương 63: “Nó mỗi lúc một gần.”
64 Quyển 3 - Chương 64: “Dòng thác lũ này chỉ mới bắt đầu lao nhanh thôi.”
65 Quyển 3 - Chương 65: “Nhưng An Chiết cũng chẳng phải là một cây nấm hư như vậy đâu.”
66 Quyển 3 - Chương 66: “Nhưng em đã gặp được anh rồi.”
67 Quyển 3 - Chương 67: “Thôi em đi.”
68 Quyển 3 - Chương 68: “Hóa ra đấy là chuỗi ngày đáng nhớ nhất trong cuộc đời anh.”
69 Quyển 3 - Chương 69: “Đã bao giờ nghe tới Phái Hợp Nhất chưa?”
70 Quyển 3 - Chương 70: “Em sẽ có một mái nhà kể từ bây giờ.”
71 Quyển 3 - Chương 71: “Kiệt tác khó lòng mường tượng nổi với con người.”
72 Quyển 3 - Chương 72: “Cậu quả là… quả là có năng khiếu trời ban.”
73 Quyển 3 - Chương 73: “Vậy thì cậu còn khiến tôi thất vọng hơn cả An Chiết nữa.”
74 Quyển 3 - Chương 74: “Bóng hình Lục Phong lại mỗi lúc một lấp đầy trong muôn giấc mộng của cậu.”
75 Quyển 3 - Chương 75: “Đấy là vì ngài quang minh lỗi lạc, đức hạnh cao cả.”
76 Quyển 3 - Chương 76: “Cực quang thắp sáng muôn lối Vực Thẳm.”
77 Quyển 3 - Chương 77: “Đây là điều mà Chúa muốn cho chúng ta thấy ư?”
78 Quyển 3 - Chương 78: “Nó không quan tâm.”
79 Quyển 3 - Chương 79: “Thượng tá Lục xác nhận đã chết.”
80 Quyển 3 - Chương 80: “Khoảnh khắc bóng tịch dương chầm chậm buông mình.”
81 Quyển 3 - Chương 81: “Chúng tôi sẽ kiên trì.”
82 Quyển 3 - Chương 82: “Em chỉ là… một cây nấm nhỏ.”
83 Quyển 3 - Chương 83: “Em ấy là đấng phán xét tôi.”
84 Quyển 3 - Chương 84: “Sinh thêm một đứa tôi xem thử.”
Chapter

Updated 84 Episodes

1
Quyển 1 - Chương 1: “Em chỉ là… một cây nấm nhỏ.”
2
Quyển 1 - Chương 2: “Các anh định trở về căn cứ phương Bắc à?”
3
Quyển 1 - Chương 3: “Bé cưng ơi, đừng thấy gớm mà mắc ói đó nha.”
4
Quyển 1 - Chương 4: “Bọn họ thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.”
5
Quyển 1 - Chương 5: “Lục Phong, mày sẽ chết không tử tế.”
6
Quyển 1 - Chương 6: “Cảm ơn anh.”
7
Quyển 1 - Chương 7: “Mày không phải An Trạch.”
8
Quyển 1 - Chương 8: “Phát tài nhớ sang tìm tôi mua di động đấy.”
9
Quyển 1 - Chương 9: “Giá cả bao nhiêu tùy ông chủ Shaw.”
10
Quyển 1 - Chương 10: “Sợ ngài.”
11
Quyển 1 - Chương 11: “Lục Phong bỗng chốc vươn tay tới chỗ cậu.”
12
Quyển 1 - Chương 12: “Cầm thứ gì trong tay?”
13
Quyển 1 - Chương 13: “Cháu không thích anh ta.”
14
Quyển 1 - Chương 14: “AD4117, kênh liên lạc của tôi.”
15
Quyển 1 - Chương 15: “Rót cho tôi cốc nước.”
16
Quyển 1 - Chương 16: “Nơi này là căn cứ thứ ba của con người.”
17
Quyển 1 - Chương 17: “An Chiết dỗi đến độ muốn bung sợi nấm ra luôn.”
18
Quyển 1 - Chương 18: “Cậu tin chắc rằng không ai trong căn cứ này giỏi ăn hiếp người khác bằng Lục Phong cả.”
19
Quyển 1 - Chương 19: “Trung tâm giải tán đã bị mất liên lạc.”
20
Quyển 1 - Chương 20: “Mười ngày ấy đúng là máu chảy thành sông, cả căn cứ chết hơn phân nửa.”
21
Quyển 1 - Chương 21: “Chờ tôi.”
22
Quyển 1 - Chương 22: “Đức Chúa Trời phán xét người đời còn dựa trên cơ sở thiện ác.”
23
Quyển 1 - Chương 23: “Anh có thể nán lại đây với tôi.”
24
Quyển 1 - Chương 24: “Mặc dù cậu chả làm nên trò trống gì, nhưng chắc hẳn vẫn chăm trẻ con được.”
25
Quyển 1 - Chương 25: “Một giây sau sẽ xảy ra việc gì?”
26
Quyển 2 - Chương 26: “Hệ thống khoa học của loài người chẳng xứng đề cập nữa rồi.”
27
Quyển 2 - Chương 27: “Cậu phải đi chăm sóc bé con của người ta.”
28
Quyển 2 - Chương 28: “Do not go gentle into that good night.”
29
Quyển 2 - Chương 29: “Tôi không ghét anh vì những chuyện đó.”
30
Quyển 2 - Chương 30: “Anh giỏi quá đi.”
31
Quyển 2 - Chương 31: “Nó tựa như tổ ong vậy.”
32
Quyển 2 - Chương 32: “Tiến sĩ Gheer, cậu dao động.”
33
Quyển 2 - Chương 33: “Cậu sẽ hư mất.”
34
Quyển 2 - Chương 34: “Cậu cũng không phải là một cây nấm thiếu sự kiên nhẫn.”
35
Quyển 2 - Chương 35: “Đồ Tồi Lục Phong.”
36
Quyển 2 - Chương 36: “Vậy anh cũng không biết “Tuyên ngôn Hoa hồng” luôn ư?”
37
Quyển 2 - Chương 37: “Đến Hải đăng với tôi.”
38
Quyển 2 - Chương 38: “Cậu hối hận lắm luôn.”
39
Quyển 2 - Chương 39: “Cho nên anh không thể dao động ư?”
40
Quyển 2 - Chương 40: “Cậu đã làm gì với nó thế?”
41
Quyển 2 - Chương 41: “Chả có thứ gì đến gần tôi cả.”
42
Quyển 2 - Chương 42: “Một dải ngân hà rực rỡ.”
43
Quyển 2 - Chương 43: “Nghe rõ xin hãy trả lời.”
44
Quyển 2 - Chương 44: “Chờ đến khi cực quang bừng sáng lần nữa, thượng tá sẽ quay trở về.”
45
Quyển 2 - Chương 45: “Cậu không sợ à?”
46
Quyển 2 - Chương 46: “Thứ đáng sợ nhất trên đời chính là sự vật bất định.”
47
Quyển 2 - Chương 47: “Quan hệ giữa các cậu phức tạp thật nhỉ.”
48
Quyển 2 - Chương 48: “Chẳng giây phút nào việc thẩm phán ngừng diễn ra cả.”
49
Quyển 2 - Chương 49: “Họ luôn có hàng tá lí do để bắt một người.”
50
Quyển 2 - Chương 50: “Nó vĩnh viễn sẽ không chiếm được điều nó muốn.”
51
Quyển 2 - Chương 51: “Khẩu nào cũng đang chĩa về phía cậu.”
52
Quyển 2 - Chương 52: “Tôi thật khâm phục sự chuyên quyền độc đoán của các anh.”
53
Quyển 2 - Chương 53: “Thời đại từ trường Trái Đất biến mất này không phải là một cơn thảm họa to lớn, nó là một hồi giày xéo.”
54
Quyển 2 - Chương 54: “Cậu hi vọng thượng tá sẽ mãi là thượng tá của ngày hôm ấy.”
55
Quyển 2 - Chương 55: “Ghét anh lắm.”
56
Quyển 3 - Chương 56: “Chỉ là có đôi khi, anh muốn bảo vệ tất cả mọi người.”
57
Quyển 3 - Chương 57: “Tự dưng cậu thấy hơi vui chút xíu.”
58
Quyển 3 - Chương 58: “Vì Người ở bên con.”
59
Quyển 3 - Chương 59: “Nếu như thực tình có ngày ấy.”
60
Quyển 3 - Chương 60: “Lục Phong bèn nhấc bổng cậu lên.”
61
Quyển 3 - Chương 61: “Tất thảy đều bị quên lãng, tất thảy đều được chấp nhận.”
62
Quyển 3 - Chương 62: “Hai anh thân nhau thật đấy.”
63
Quyển 3 - Chương 63: “Nó mỗi lúc một gần.”
64
Quyển 3 - Chương 64: “Dòng thác lũ này chỉ mới bắt đầu lao nhanh thôi.”
65
Quyển 3 - Chương 65: “Nhưng An Chiết cũng chẳng phải là một cây nấm hư như vậy đâu.”
66
Quyển 3 - Chương 66: “Nhưng em đã gặp được anh rồi.”
67
Quyển 3 - Chương 67: “Thôi em đi.”
68
Quyển 3 - Chương 68: “Hóa ra đấy là chuỗi ngày đáng nhớ nhất trong cuộc đời anh.”
69
Quyển 3 - Chương 69: “Đã bao giờ nghe tới Phái Hợp Nhất chưa?”
70
Quyển 3 - Chương 70: “Em sẽ có một mái nhà kể từ bây giờ.”
71
Quyển 3 - Chương 71: “Kiệt tác khó lòng mường tượng nổi với con người.”
72
Quyển 3 - Chương 72: “Cậu quả là… quả là có năng khiếu trời ban.”
73
Quyển 3 - Chương 73: “Vậy thì cậu còn khiến tôi thất vọng hơn cả An Chiết nữa.”
74
Quyển 3 - Chương 74: “Bóng hình Lục Phong lại mỗi lúc một lấp đầy trong muôn giấc mộng của cậu.”
75
Quyển 3 - Chương 75: “Đấy là vì ngài quang minh lỗi lạc, đức hạnh cao cả.”
76
Quyển 3 - Chương 76: “Cực quang thắp sáng muôn lối Vực Thẳm.”
77
Quyển 3 - Chương 77: “Đây là điều mà Chúa muốn cho chúng ta thấy ư?”
78
Quyển 3 - Chương 78: “Nó không quan tâm.”
79
Quyển 3 - Chương 79: “Thượng tá Lục xác nhận đã chết.”
80
Quyển 3 - Chương 80: “Khoảnh khắc bóng tịch dương chầm chậm buông mình.”
81
Quyển 3 - Chương 81: “Chúng tôi sẽ kiên trì.”
82
Quyển 3 - Chương 82: “Em chỉ là… một cây nấm nhỏ.”
83
Quyển 3 - Chương 83: “Em ấy là đấng phán xét tôi.”
84
Quyển 3 - Chương 84: “Sinh thêm một đứa tôi xem thử.”