Quyển 3 – Chương 56: “Chỉ là có đôi khi, anh muốn bảo vệ tất cả mọi người.”

Khoảnh khắc được Lục Phong ôm siết, An Chiết tức thì run rẩy kịch liệt.

Cậu vùi mình vào người Lục Phong, vầng trán tựa lên bờ vai anh, cậu hoàn toàn chẳng miêu tả nổi tâm tư hiện tại của mình, chỉ cảm thấy trái tim bị một bàn tay nắm chặt và bóp nghẹt. Nỗi đau đớn khôn cùng nhấn chìm cậu, vành mắt chực trào từng giọt chất lỏng ấm nóng, cậu biết mình đang khóc, biết đấy chính là nước mắt – thứ mà chỉ loài người mới có được, nhưng đây là lần đầu tiên cậu trải nghiệm cảm giác này. Trái tim nom giống hệt bị xé thành từng mảnh.

Cớ sao lại thành ra như vậy?

Cậu nghĩ bụng, giá mà hai tháng trước Lục Phong đừng thả cậu đi, thế thì lúc bại lộ thân phận dị chủng, cậu sẽ không chật vật vì nghĩ rằng mình phản bội lòng tin của Lục Phong.

Giá mà những ngày qua cậu đừng vun đắp tình hữu nghị với Lục Phong, thế thì lúc đối diện với nòng súng của Lục Phong, có lẽ cậu sẽ chẳng hoảng sợ đến vậy.

Và giá mà, giả sử Lục Phong đừng ôm cậu vào phút chót, có lẽ cậu sẽ chẳng cảm thấy… tủi thân đến vậy.

Tuy nhiên tại sao Lục Phong lại buông khẩu súng đó xuống? Cậu không biết. Cậu chưa bao giờ trải qua thứ cảm xúc mãnh liệt như hiện tại, nó mãnh liệt tới độ cậu chẳng tài nào quan tâm nổi những chuyện khác.

Cậu không hiểu bất cứ điều gì, nhưng rồi vẫn òa khóc thật lâu, chờ đến thời điểm chả còn giọt nước mắt nào chảy ra nữa, thì bèn thút thít từng chút từng chút một.

Màn đêm ngày một sâu hoắm, rốt cuộc sau khi bình tĩnh trở lại, An Chiết phát hiện xung quanh vắng ngắt – tựa như chẳng còn bất cứ thứ gì tồn tại nữa, trên thế giới này chỉ có hai người họ. Cậu gục vào bả vai Lục Phong, ngực kề ngực, nhịp tim hơi loạn vọng ra từ lớp áo, không rõ là của người nào.

Bọn họ vẫn còn sống.

Cậu dụi dụi mắt, giọng hơi khàn:

– Sao lại rơi máy bay vậy?

– Động cơ gặp trục trặc, – Lục Phong đáp – để tôi đi lấy hộp đen xem thử.

An Chiết ò một tiếng rồi buông cánh tay đang ôm chặt Lục Phong ra. Cái ôm này có vẻ khá là lâu, giây phút tách rời, ngọn gió nơi hoang mạc lách vào chốn vốn thân mật khăng khít, cóng lắm, An Chiết khẽ run lập cập. Lục Phong choàng áo khoác lên người cậu, đoạn đứng dậy đi tới chỗ xác máy bay. Đây là máy bay chiến đấu cỡ nhỏ, xác chả to mấy, An Chiết thấy Lục Phong cầm linh kiện nằm vạ vật dưới đất cạy mở đuôi máy bay, tiếp đó lấy một chiếc hộp màu cam chóe ra.

Cậu nhớ lại những chuyện xảy ra suốt ngày hôm nay, bèn mở lời:

– Em thấy nhiều chiếc máy bay rơi xuống lắm.

Lục Phong điềm nhiên ừ một tiếng.

Dẫu An Chiết chỉ là một cây nấm, thì cũng hiểu rằng việc hàng loạt máy bay cùng gặp sự cố động cơ là điều hết sức kì lạ. Cho nên cậu hỏi:

– Vì sao vậy?

– Chưa rõ, chờ trở lại căn cứ mới phân tích được – Lục Phong cất hộp, sải bước đến bên cậu – Em ở đâu?

An Chiết trả lời:

– Ở trên mặt đất.

Lục Phong nhướng mày.

An Chiết lập tức ngậm miệng không nói gì nữa, cái câu “Ở trên mặt đất” quả thực chẳng giống lời mà một con người sẽ thốt ra tẹo nào.

Song chẳng mấy chốc Lục Phong chợt chú ý đến món đồ khác thường duy nhất trên sa mạc này: ong đen và ba-lô nằm chỏng gọng. Anh chạy qua đằng kia, An Chiết toan đuổi theo, song cẳng chân bất chợt nhói lên – là chỗ bầm dập do cú ngã ban nãy.

Lục Phong ngoái đầu nhìn cậu, An Chiết bặm môi dưới, khập khiễng gắng theo sát anh.

…Sau đó nữa, Lục Phong bỗng nâng thốc cậu lên.

Việc được thượng tá cõng thì trước lạ sau quen ấy mà, An Chiết tìm đúng vị trí của mình một cách suôn sẻ. Khoảng cách giữa họ rất gần, nào giống khoảng cách giữa loài người và dị chủng nên có. Nhưng ngay đêm hôm nay, dường như thượng tá chẳng phải là thượng tá, dường như dị chủng cũng chẳng phải là dị chủng nữa.

Giây phút ôm choàng cổ Lục Phong, An Chiết thoáng sờ trúng đường viền của một sợi dây nhỏ, cậu dời ngón tay xuống dưới, chạm trúng một món đồ ấm lạnh giao thoa.

… Lục Phong cũng đeo một mặt dây chuyền cứng ngắc.

Ắt hẳn cái chuyện thoát chết từ tay Lục Phong đã khiến cậu gan dạ hơn rất nhiều, vả chăng hình dạng của mặt dây chuyền nọ lại quen thuộc quá đỗi, ngón tay cậu áp sát cổ Lục Phong, đoạn nhẹ nhàng móc nó ra, mà Lục Phong thì chẳng tỏ thái độ gì, tựa hồ ngầm cho phép động tác này.

Phía cuối sợi dây kim loại bạc, một vỏ đạn màu đồng thau nhá nhem sáng dưới cực quang.

Mặt dây chuyền vỏ đạn của mình đại diện cho bào tử bị mất tích, nhưng vì sao Lục Phong cũng có vậy nhỉ? An Chiết chả hiểu lắm, cậu khẽ ớ lên.

Bỗng nghe Lục Phong thản nhiên nói:

– Bố tôi.

An Chiết im lặng, qua chừng ba phút, cậu bèn nhét dây chuyền vào lại cổ áo Lục Phong, ngoan ngoãn đáp đầu lên vai anh, rụt cánh tay về, chẳng dám táy máy nữa.

Cách lớp quần áo, Lục Phong dễ bề cảm nhận được cậu trai sau lưng thoạt đầu đanh người lại vì thấp thỏm, kế đó dần dần thả lỏng, rồi treo cả tấm thân lên người anh. Sau sự việc xảy ra hôm nay, An Chiết vẫn dám dựa vào anh mà chẳng mảy may đề phòng, cậu trai này luôn có những động tác vượt ngoài dự đoán trong anh.

An Chiết phả hơi thở ấm áp lên cổ và vai anh, An Chiết có trọng lượng bình thường của con trai vào lứa tuổi này, song đối với Lục Phong thì cậu chẳng hề nặng. An Chiết mềm mại kề sát tấm lưng anh, không có bất kì sự cảnh giác nào, cứ như thể mọi mối nguy hiểm lẫn rùng rợn trên cõi đời này đáng lí chả dính dáng gì đến cậu.

Lục Phong bỗng nhớ lại năm đầu mình vừa vào Tòa Xử án.

Lí do gia nhập Tòa Xử án cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là có đôi khi, anh muốn bảo vệ tất cả mọi người thôi.

Mà trên thực tế, anh chỉ bảo vệ được số ít người, đồng thời đã làm hại đến rất nhiều người, ý định thuở ban đầu của anh vốn không phải như thế, nhưng sau cùng anh vẫn trở thành đối tượng bị mọi người căm ghét.

Đương lúc rảo bước, hô hấp của An Chiết dần trở nên đều và nhẹ tênh, hôm nay cậu khóc nức nở rất lâu, hẳn là khóc mệt lử rồi – nom thật giống bé con chưa bao giờ trải sự đời, nhóc dị chủng này có lẽ sắp sửa ngủ thiếp đi.

Lục Phong cũng nhớ lại một tháng trước, vào buổi chiều côn trùng tàn sát bừa bãi trong thành phố, anh nhận được cuộc gọi từ An Chiết, giọng cậu thỏ thẻ, dường như đang sợ hãi. Hiện tại là năm thứ bảy anh nhậm chức thẩm phán giả, suốt bảy năm qua, đấy là lần đầu tiên anh nhận được lời cầu cứu, chưa từng có một ai dám làm điều đó cả.

Ở cái thời đại này, muốn bảo vệ tất thảy mọi người thực chất chỉ là sự hoang tưởng sớm muộn gì cũng sụp đổ, tuy nhiên anh nghĩ rằng ít nhất mình có thể bảo vệ một ai đó trọn vẹn – ít nhất thì, ngay khoảnh khắc nghe thấy lời cầu cứu, trong lòng anh đã vụt lên đôi phần kì vọng thoáng qua liền mất.

Lúc thả An Chiết xuống, cậu đang lim dim ngủ, Lục Phong đắp áo khoác của mình lên người cậu thay chăn, hiềm nỗi hiển nhiên anh chẳng giỏi chăm sóc người ta lắm, phù hiệu trước ngực sượt trúng An Chiết. An Chiết nửa mê nửa tỉnh tháo nó ra, phát hiện đây chính là chiếc phù hiệu mà mình luôn giấu nhẹm khi ở trong căn cứ. Thời điểm cậu biến thành sợi nấm lẩn trốn thì quần áo bao gồm cả chiếc phù hiệu này đều rơi xuống sàn rồi, song bấy giờ phù hiệu lại trở về trên người Lục Phong.

An Chiết cầm nó lên, tỉnh táo hơn hẳn, cậu dè dặt cất tiếng:

– Tiến sĩ kể gì với anh chưa?

Lục Phong cúi đầu nhìn xuống cậu:

– Em muốn nói về chuyện gì?

An Chiết lí nhí đáp:

– …Không có gì.

Lục Phong thực sự định giải thích nghiêm túc cho cậu nghe, tuy nhiên anh bỗng thấy nhóc dị chủng này ôm chặt ba-lô, thu mình lại thành một cục nho nhỏ. Dưới ánh trăng, một cặp mắt đen láy nhìn anh chăm chú, dường như rất dễ bị tác động cảm xúc.

Vậy là Lục Phong bèn cười đầy giễu cợt, anh cất giọng bỉ bai:

– Em nghĩ mình tài giỏi đến mức đó à?

An Chiết trở mình qua, đưa lưng hẳn về phía anh.

Chapter
1 Quyển 1 - Chương 1: “Em chỉ là… một cây nấm nhỏ.”
2 Quyển 1 - Chương 2: “Các anh định trở về căn cứ phương Bắc à?”
3 Quyển 1 - Chương 3: “Bé cưng ơi, đừng thấy gớm mà mắc ói đó nha.”
4 Quyển 1 - Chương 4: “Bọn họ thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.”
5 Quyển 1 - Chương 5: “Lục Phong, mày sẽ chết không tử tế.”
6 Quyển 1 - Chương 6: “Cảm ơn anh.”
7 Quyển 1 - Chương 7: “Mày không phải An Trạch.”
8 Quyển 1 - Chương 8: “Phát tài nhớ sang tìm tôi mua di động đấy.”
9 Quyển 1 - Chương 9: “Giá cả bao nhiêu tùy ông chủ Shaw.”
10 Quyển 1 - Chương 10: “Sợ ngài.”
11 Quyển 1 - Chương 11: “Lục Phong bỗng chốc vươn tay tới chỗ cậu.”
12 Quyển 1 - Chương 12: “Cầm thứ gì trong tay?”
13 Quyển 1 - Chương 13: “Cháu không thích anh ta.”
14 Quyển 1 - Chương 14: “AD4117, kênh liên lạc của tôi.”
15 Quyển 1 - Chương 15: “Rót cho tôi cốc nước.”
16 Quyển 1 - Chương 16: “Nơi này là căn cứ thứ ba của con người.”
17 Quyển 1 - Chương 17: “An Chiết dỗi đến độ muốn bung sợi nấm ra luôn.”
18 Quyển 1 - Chương 18: “Cậu tin chắc rằng không ai trong căn cứ này giỏi ăn hiếp người khác bằng Lục Phong cả.”
19 Quyển 1 - Chương 19: “Trung tâm giải tán đã bị mất liên lạc.”
20 Quyển 1 - Chương 20: “Mười ngày ấy đúng là máu chảy thành sông, cả căn cứ chết hơn phân nửa.”
21 Quyển 1 - Chương 21: “Chờ tôi.”
22 Quyển 1 - Chương 22: “Đức Chúa Trời phán xét người đời còn dựa trên cơ sở thiện ác.”
23 Quyển 1 - Chương 23: “Anh có thể nán lại đây với tôi.”
24 Quyển 1 - Chương 24: “Mặc dù cậu chả làm nên trò trống gì, nhưng chắc hẳn vẫn chăm trẻ con được.”
25 Quyển 1 - Chương 25: “Một giây sau sẽ xảy ra việc gì?”
26 Quyển 2 - Chương 26: “Hệ thống khoa học của loài người chẳng xứng đề cập nữa rồi.”
27 Quyển 2 - Chương 27: “Cậu phải đi chăm sóc bé con của người ta.”
28 Quyển 2 - Chương 28: “Do not go gentle into that good night.”
29 Quyển 2 - Chương 29: “Tôi không ghét anh vì những chuyện đó.”
30 Quyển 2 - Chương 30: “Anh giỏi quá đi.”
31 Quyển 2 - Chương 31: “Nó tựa như tổ ong vậy.”
32 Quyển 2 - Chương 32: “Tiến sĩ Gheer, cậu dao động.”
33 Quyển 2 - Chương 33: “Cậu sẽ hư mất.”
34 Quyển 2 - Chương 34: “Cậu cũng không phải là một cây nấm thiếu sự kiên nhẫn.”
35 Quyển 2 - Chương 35: “Đồ Tồi Lục Phong.”
36 Quyển 2 - Chương 36: “Vậy anh cũng không biết “Tuyên ngôn Hoa hồng” luôn ư?”
37 Quyển 2 - Chương 37: “Đến Hải đăng với tôi.”
38 Quyển 2 - Chương 38: “Cậu hối hận lắm luôn.”
39 Quyển 2 - Chương 39: “Cho nên anh không thể dao động ư?”
40 Quyển 2 - Chương 40: “Cậu đã làm gì với nó thế?”
41 Quyển 2 - Chương 41: “Chả có thứ gì đến gần tôi cả.”
42 Quyển 2 - Chương 42: “Một dải ngân hà rực rỡ.”
43 Quyển 2 - Chương 43: “Nghe rõ xin hãy trả lời.”
44 Quyển 2 - Chương 44: “Chờ đến khi cực quang bừng sáng lần nữa, thượng tá sẽ quay trở về.”
45 Quyển 2 - Chương 45: “Cậu không sợ à?”
46 Quyển 2 - Chương 46: “Thứ đáng sợ nhất trên đời chính là sự vật bất định.”
47 Quyển 2 - Chương 47: “Quan hệ giữa các cậu phức tạp thật nhỉ.”
48 Quyển 2 - Chương 48: “Chẳng giây phút nào việc thẩm phán ngừng diễn ra cả.”
49 Quyển 2 - Chương 49: “Họ luôn có hàng tá lí do để bắt một người.”
50 Quyển 2 - Chương 50: “Nó vĩnh viễn sẽ không chiếm được điều nó muốn.”
51 Quyển 2 - Chương 51: “Khẩu nào cũng đang chĩa về phía cậu.”
52 Quyển 2 - Chương 52: “Tôi thật khâm phục sự chuyên quyền độc đoán của các anh.”
53 Quyển 2 - Chương 53: “Thời đại từ trường Trái Đất biến mất này không phải là một cơn thảm họa to lớn, nó là một hồi giày xéo.”
54 Quyển 2 - Chương 54: “Cậu hi vọng thượng tá sẽ mãi là thượng tá của ngày hôm ấy.”
55 Quyển 2 - Chương 55: “Ghét anh lắm.”
56 Quyển 3 - Chương 56: “Chỉ là có đôi khi, anh muốn bảo vệ tất cả mọi người.”
57 Quyển 3 - Chương 57: “Tự dưng cậu thấy hơi vui chút xíu.”
58 Quyển 3 - Chương 58: “Vì Người ở bên con.”
59 Quyển 3 - Chương 59: “Nếu như thực tình có ngày ấy.”
60 Quyển 3 - Chương 60: “Lục Phong bèn nhấc bổng cậu lên.”
61 Quyển 3 - Chương 61: “Tất thảy đều bị quên lãng, tất thảy đều được chấp nhận.”
62 Quyển 3 - Chương 62: “Hai anh thân nhau thật đấy.”
63 Quyển 3 - Chương 63: “Nó mỗi lúc một gần.”
64 Quyển 3 - Chương 64: “Dòng thác lũ này chỉ mới bắt đầu lao nhanh thôi.”
65 Quyển 3 - Chương 65: “Nhưng An Chiết cũng chẳng phải là một cây nấm hư như vậy đâu.”
66 Quyển 3 - Chương 66: “Nhưng em đã gặp được anh rồi.”
67 Quyển 3 - Chương 67: “Thôi em đi.”
68 Quyển 3 - Chương 68: “Hóa ra đấy là chuỗi ngày đáng nhớ nhất trong cuộc đời anh.”
69 Quyển 3 - Chương 69: “Đã bao giờ nghe tới Phái Hợp Nhất chưa?”
70 Quyển 3 - Chương 70: “Em sẽ có một mái nhà kể từ bây giờ.”
71 Quyển 3 - Chương 71: “Kiệt tác khó lòng mường tượng nổi với con người.”
72 Quyển 3 - Chương 72: “Cậu quả là… quả là có năng khiếu trời ban.”
73 Quyển 3 - Chương 73: “Vậy thì cậu còn khiến tôi thất vọng hơn cả An Chiết nữa.”
74 Quyển 3 - Chương 74: “Bóng hình Lục Phong lại mỗi lúc một lấp đầy trong muôn giấc mộng của cậu.”
75 Quyển 3 - Chương 75: “Đấy là vì ngài quang minh lỗi lạc, đức hạnh cao cả.”
76 Quyển 3 - Chương 76: “Cực quang thắp sáng muôn lối Vực Thẳm.”
77 Quyển 3 - Chương 77: “Đây là điều mà Chúa muốn cho chúng ta thấy ư?”
78 Quyển 3 - Chương 78: “Nó không quan tâm.”
79 Quyển 3 - Chương 79: “Thượng tá Lục xác nhận đã chết.”
80 Quyển 3 - Chương 80: “Khoảnh khắc bóng tịch dương chầm chậm buông mình.”
81 Quyển 3 - Chương 81: “Chúng tôi sẽ kiên trì.”
82 Quyển 3 - Chương 82: “Em chỉ là… một cây nấm nhỏ.”
83 Quyển 3 - Chương 83: “Em ấy là đấng phán xét tôi.”
84 Quyển 3 - Chương 84: “Sinh thêm một đứa tôi xem thử.”
Chapter

Updated 84 Episodes

1
Quyển 1 - Chương 1: “Em chỉ là… một cây nấm nhỏ.”
2
Quyển 1 - Chương 2: “Các anh định trở về căn cứ phương Bắc à?”
3
Quyển 1 - Chương 3: “Bé cưng ơi, đừng thấy gớm mà mắc ói đó nha.”
4
Quyển 1 - Chương 4: “Bọn họ thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.”
5
Quyển 1 - Chương 5: “Lục Phong, mày sẽ chết không tử tế.”
6
Quyển 1 - Chương 6: “Cảm ơn anh.”
7
Quyển 1 - Chương 7: “Mày không phải An Trạch.”
8
Quyển 1 - Chương 8: “Phát tài nhớ sang tìm tôi mua di động đấy.”
9
Quyển 1 - Chương 9: “Giá cả bao nhiêu tùy ông chủ Shaw.”
10
Quyển 1 - Chương 10: “Sợ ngài.”
11
Quyển 1 - Chương 11: “Lục Phong bỗng chốc vươn tay tới chỗ cậu.”
12
Quyển 1 - Chương 12: “Cầm thứ gì trong tay?”
13
Quyển 1 - Chương 13: “Cháu không thích anh ta.”
14
Quyển 1 - Chương 14: “AD4117, kênh liên lạc của tôi.”
15
Quyển 1 - Chương 15: “Rót cho tôi cốc nước.”
16
Quyển 1 - Chương 16: “Nơi này là căn cứ thứ ba của con người.”
17
Quyển 1 - Chương 17: “An Chiết dỗi đến độ muốn bung sợi nấm ra luôn.”
18
Quyển 1 - Chương 18: “Cậu tin chắc rằng không ai trong căn cứ này giỏi ăn hiếp người khác bằng Lục Phong cả.”
19
Quyển 1 - Chương 19: “Trung tâm giải tán đã bị mất liên lạc.”
20
Quyển 1 - Chương 20: “Mười ngày ấy đúng là máu chảy thành sông, cả căn cứ chết hơn phân nửa.”
21
Quyển 1 - Chương 21: “Chờ tôi.”
22
Quyển 1 - Chương 22: “Đức Chúa Trời phán xét người đời còn dựa trên cơ sở thiện ác.”
23
Quyển 1 - Chương 23: “Anh có thể nán lại đây với tôi.”
24
Quyển 1 - Chương 24: “Mặc dù cậu chả làm nên trò trống gì, nhưng chắc hẳn vẫn chăm trẻ con được.”
25
Quyển 1 - Chương 25: “Một giây sau sẽ xảy ra việc gì?”
26
Quyển 2 - Chương 26: “Hệ thống khoa học của loài người chẳng xứng đề cập nữa rồi.”
27
Quyển 2 - Chương 27: “Cậu phải đi chăm sóc bé con của người ta.”
28
Quyển 2 - Chương 28: “Do not go gentle into that good night.”
29
Quyển 2 - Chương 29: “Tôi không ghét anh vì những chuyện đó.”
30
Quyển 2 - Chương 30: “Anh giỏi quá đi.”
31
Quyển 2 - Chương 31: “Nó tựa như tổ ong vậy.”
32
Quyển 2 - Chương 32: “Tiến sĩ Gheer, cậu dao động.”
33
Quyển 2 - Chương 33: “Cậu sẽ hư mất.”
34
Quyển 2 - Chương 34: “Cậu cũng không phải là một cây nấm thiếu sự kiên nhẫn.”
35
Quyển 2 - Chương 35: “Đồ Tồi Lục Phong.”
36
Quyển 2 - Chương 36: “Vậy anh cũng không biết “Tuyên ngôn Hoa hồng” luôn ư?”
37
Quyển 2 - Chương 37: “Đến Hải đăng với tôi.”
38
Quyển 2 - Chương 38: “Cậu hối hận lắm luôn.”
39
Quyển 2 - Chương 39: “Cho nên anh không thể dao động ư?”
40
Quyển 2 - Chương 40: “Cậu đã làm gì với nó thế?”
41
Quyển 2 - Chương 41: “Chả có thứ gì đến gần tôi cả.”
42
Quyển 2 - Chương 42: “Một dải ngân hà rực rỡ.”
43
Quyển 2 - Chương 43: “Nghe rõ xin hãy trả lời.”
44
Quyển 2 - Chương 44: “Chờ đến khi cực quang bừng sáng lần nữa, thượng tá sẽ quay trở về.”
45
Quyển 2 - Chương 45: “Cậu không sợ à?”
46
Quyển 2 - Chương 46: “Thứ đáng sợ nhất trên đời chính là sự vật bất định.”
47
Quyển 2 - Chương 47: “Quan hệ giữa các cậu phức tạp thật nhỉ.”
48
Quyển 2 - Chương 48: “Chẳng giây phút nào việc thẩm phán ngừng diễn ra cả.”
49
Quyển 2 - Chương 49: “Họ luôn có hàng tá lí do để bắt một người.”
50
Quyển 2 - Chương 50: “Nó vĩnh viễn sẽ không chiếm được điều nó muốn.”
51
Quyển 2 - Chương 51: “Khẩu nào cũng đang chĩa về phía cậu.”
52
Quyển 2 - Chương 52: “Tôi thật khâm phục sự chuyên quyền độc đoán của các anh.”
53
Quyển 2 - Chương 53: “Thời đại từ trường Trái Đất biến mất này không phải là một cơn thảm họa to lớn, nó là một hồi giày xéo.”
54
Quyển 2 - Chương 54: “Cậu hi vọng thượng tá sẽ mãi là thượng tá của ngày hôm ấy.”
55
Quyển 2 - Chương 55: “Ghét anh lắm.”
56
Quyển 3 - Chương 56: “Chỉ là có đôi khi, anh muốn bảo vệ tất cả mọi người.”
57
Quyển 3 - Chương 57: “Tự dưng cậu thấy hơi vui chút xíu.”
58
Quyển 3 - Chương 58: “Vì Người ở bên con.”
59
Quyển 3 - Chương 59: “Nếu như thực tình có ngày ấy.”
60
Quyển 3 - Chương 60: “Lục Phong bèn nhấc bổng cậu lên.”
61
Quyển 3 - Chương 61: “Tất thảy đều bị quên lãng, tất thảy đều được chấp nhận.”
62
Quyển 3 - Chương 62: “Hai anh thân nhau thật đấy.”
63
Quyển 3 - Chương 63: “Nó mỗi lúc một gần.”
64
Quyển 3 - Chương 64: “Dòng thác lũ này chỉ mới bắt đầu lao nhanh thôi.”
65
Quyển 3 - Chương 65: “Nhưng An Chiết cũng chẳng phải là một cây nấm hư như vậy đâu.”
66
Quyển 3 - Chương 66: “Nhưng em đã gặp được anh rồi.”
67
Quyển 3 - Chương 67: “Thôi em đi.”
68
Quyển 3 - Chương 68: “Hóa ra đấy là chuỗi ngày đáng nhớ nhất trong cuộc đời anh.”
69
Quyển 3 - Chương 69: “Đã bao giờ nghe tới Phái Hợp Nhất chưa?”
70
Quyển 3 - Chương 70: “Em sẽ có một mái nhà kể từ bây giờ.”
71
Quyển 3 - Chương 71: “Kiệt tác khó lòng mường tượng nổi với con người.”
72
Quyển 3 - Chương 72: “Cậu quả là… quả là có năng khiếu trời ban.”
73
Quyển 3 - Chương 73: “Vậy thì cậu còn khiến tôi thất vọng hơn cả An Chiết nữa.”
74
Quyển 3 - Chương 74: “Bóng hình Lục Phong lại mỗi lúc một lấp đầy trong muôn giấc mộng của cậu.”
75
Quyển 3 - Chương 75: “Đấy là vì ngài quang minh lỗi lạc, đức hạnh cao cả.”
76
Quyển 3 - Chương 76: “Cực quang thắp sáng muôn lối Vực Thẳm.”
77
Quyển 3 - Chương 77: “Đây là điều mà Chúa muốn cho chúng ta thấy ư?”
78
Quyển 3 - Chương 78: “Nó không quan tâm.”
79
Quyển 3 - Chương 79: “Thượng tá Lục xác nhận đã chết.”
80
Quyển 3 - Chương 80: “Khoảnh khắc bóng tịch dương chầm chậm buông mình.”
81
Quyển 3 - Chương 81: “Chúng tôi sẽ kiên trì.”
82
Quyển 3 - Chương 82: “Em chỉ là… một cây nấm nhỏ.”
83
Quyển 3 - Chương 83: “Em ấy là đấng phán xét tôi.”
84
Quyển 3 - Chương 84: “Sinh thêm một đứa tôi xem thử.”