Quyển 3 – Chương 161: Họa tới

Đầu óc Đoạn Lĩnh hoa lên, vừa yên vị trên lưng ngựa liền quay đầu nhìn lại, dưới ánh trăng, ruộng cao lương trùng điệp, xung quanh đều là vết tích ập đến của thích khách.

“Không… chờ một chút!” Đoạn Lĩnh lo lắng nói, “Y sẽ chết!”

“Không quản được y!” Trịnh Ngạn lớn tiếng nói.

Một cơn gió thổi tới, Đoạn Lĩnh xoay người, trong mắt phản chiếu hình ảnh trong ruộng cao lương hiện tại.

Cuồng phong thổi qua, cao lương bị ép ngã rạp xuống phía dưới, Lang Tuấn Hiệp cô độc cầm Thanh Phong kiếm, đối mặt thích khách từ bốn phương tám hướng ập tới.

Thời gian lưu động phảng phất trở nên cực kỳ thong thả, ký ức quay lại từ ngày đầu tiên bọn họ gặp nhau, Đoạn Lĩnh tựa hồ chưa từng chân chính quen biết qua người này, trong ấn tượng của y chỉ có một bóng lưng cách mình thật gần mà thôi.

Là bóng lưng xoay người rời đi khỏi học đường, là bóng lưng gian nan đứng dậy đối mặt với thích khách trong đêm phong tuyết ở Thượng kinh, bóng lưng xoay người lên ngựa từ biệt vào cái hôm phụ thân trở lại…

Cho đến hôm nay y vẫn đưa lưng về phía Đoạn Lĩnh đang rời đi, thậm chí chưa từng quay đầu lại.

Đoạn Lĩnh mãi mãi vẫn chỉ thấy được bóng lưng của y, ký ức khắc sâu nhất cũng chỉ có bóng lưng của y.

Đoạn Lĩnh chậm rãi nhắm hai mắt lại, rút mũi tên ra, từng cây từng cây nhắm bắn liên tục.

Ngay sau đó, Trịnh Ngạn một tay khống mã một tay đè Đoạn Lĩnh xuống, cứng rắn bắt y cúi người. Càng ngày càng có nhiều Nguyên quân ập đến từ quan đạo, giống như sóng gầm tràn vào ruộng cao lương. Trịnh Ngạn rút kiếm, kiếm quang chớp động, máu tươi che kín đường nhìn của Đoạn Lĩnh.

Mây đen vọt tới che đậy ánh trăng, thân ảnh đối mặt với một đám thích khách của Lang Tuấn Hiệp bị bóng tối thay thế.

Ngay sau đấy, giữa đêm tối như mực đưa tay không thấy năm ngón, hỏa diễm liên tiếp bị điểm lên, lan tràn.

“Vũ Độc ——!” Đoạn Lĩnh hô lớn.

Vũ Độc phóng hỏa xong, lửa được gió bồi lên nhanh chóng khuếch tán thành từng mảnh lớn, ngùn ngụt toát ra khói đặc, hắn khống chế Bôn Tiêu vọt tới nghiêng người áp sát ngựa của Trịnh Ngạn. Trịnh Ngạn đẩy mạnh Đoạn Lĩnh về phía Bôn Tiêu, Vũ Độc vươn tay bắt lấy y đặt ra sau lưng, nhanh chóng cắt đôi Nguyên quân, xông qua ruộng cao lương hội họp cùng vệ sỹ Liêu quốc, chạy khỏi vòng vây kẻ địch.

Khói đặc cuồn cuộn phóng lên cao, tràn ngập cả bầu trời mờ sáng.

Đoạn Lĩnh uể oải bất kham tựa trên lưng Vũ Độc, không nhịn được quay đầu nhìn xung quanh.

Các vệ sỹ của Gia Luật Tông Chân đều bị hun đến mặt đầy tro bụi, hội họp cùng bọn họ chuyển nhập vào đường nhỏ tiến về phía Hắc Sơn cốc.

Vào lúc giữa trưa, dưới ánh nắng gay gắt mọi người tung người xuống ngựa, sức cường lực kiệt. Vũ Độc thống kê sỉ số một chút, vệ đội của Tông Chân đã hao tốn gần phân nửa.

“Trước khi tiến nhập Hắc Sơn cốc chúng ta vẫn không có cách nào chống lại sự truy sát của người Nguyên.” Gia Luật Tông Chân nói.

“Không cần lo lắng.” Vũ Độc dỡ mũ giáp ra ném xuống đất phát ra một tiếng nặng nề, quỳ gối rửa mặt bên bờ suối, nhiệt độ lạnh băng của nước khiến hắn thanh tỉnh lại, thở dài một hơi, ngẩng đầu, bị ánh mặt trời soi đến thoáng nheo mắt lại.

“Chỉ cần qua được Nhữ Nam.” Vũ Độc nói, “Chúng ta liền an toàn. Bộ hạ của ta đều chờ ở nơi đó, chỉ cần quân Nguyên dám vào Hắc sơn cốc, ta tuyệt đối không để bọn họ sống sót ra ngoài.”

Gia Luật Tông Chân hỏi: “Vậy người bạn đồng hành đã bị bắt của mọi người thì phải làm thế nào?”

Bên cạnh Đoạn Lĩnh cũng chỉ có vài người như vậy, Gia Luật Tông Chân từ lúc ban đầu vẫn chú ý đến Lang Tuấn Hiệp, chỉ là không tiện hỏi mà thôi.

“Sẽ nghĩ biện pháp khác.” Vũ Độc nói, “Các người có bao nhiêu người đã bị bắt?”

“Còn dư lại không được mấy người.” Gia Luật Tông Chân nói, “Vẫn là nên dùng an toàn của mọi người làm mục tiêu chính, nếu như có thể ta cũng không muốn bỏ mặc bọn họ.”

Vũ Độc trầm ngâm một chốc, nói: “Trước hết hội họp cùng đại đội binh mã rồi lại nghĩ biện pháp.”

Vũ Độc uống một ngụm nước, cầm mũ giáp đứng dậy bước về phía Đoạn Lĩnh.

Đoạn Lĩnh đã buồn ngủ tới cực điểm, dựa vào tàng cây bất tri bất giác ngủ mất, Trịnh Ngạn ở một bên coi chừng, Vũ Độc vừa dựa gần vào một chút, vừa ngồi xuống thì Đoạn Lĩnh bỗng nhiên bừng tỉnh lại.

Vũ Độc đặt tay lên bàn tay của Đoạn Lĩnh, thoáng nắm thật chặt.

“Xuất phát sao?” Đoạn Lĩnh không hỏi chuyện của Lang Tuấn Hiệp, chỉ mờ mịt nói.

“Uống nước xong liền đi.” Vũ Độc nói.

Mọi người nghỉ ngơi thoáng chốc, lần nữa bước lên hành trình đào vong. Thuật Luật Đoan đi trinh sát trở về, báo lại Nguyên quân vẫn còn đang theo đuôi, chỉ là tốc độ có chút chậm lại. Thủ hạ của Tông Chân đều cưỡi ngựa tốt, nhưng Vũ Độc và Đoạn Lĩnh lại cưỡi Bôn Tiêu, đã bỏ xa đám người kia khoảng mười lăm dặm đường.

Lúc mọi người lên ngựa, Gia Luật Tông Chân dùng Liêu ngữ nói với Đoạn Lĩnh: “Ta đụng với hắn.”

“Ai?” Đoạn Lĩnh cũng dùng Liêu ngữ đáp lại.

“Bố Nhi Xích Kim Bạt Đô.” Gia Luật Tông Chân đáp, “Dẫn theo đệ nhất dũng sỹ Nguyên quốc, A Mộc Cổ, bằng hữu của ngươi đã giao thủ với A Mộc Cổ, ngươi không biết sao?”

Đoạn Lĩnh trò chuyện cùng Tông Chân, những người còn lại liền đứng chờ bọn họ.

Đoạn Lĩnh nói: “Trước cứ đi Hắc Sơn cốc đã, bọn họ đuổi không kịp chúng ta.”

“Người kia.” Tông Chân dùng Liêu ngữ nói, “Đối với ngươi mà nói, rất trọng yếu sao?”

Đoạn Lĩnh đáp: “Lần trước lúc giao chiến ta đã nói rõ với Bạt Đô, từ góc độ của ta mà nói, an nguy của chúng ta…”

“Ta là nói người kia.” Tông Chân cắt lời, “Người bị bắt đi, y là người Tiên Ti thì phải?”

Đoạn Lĩnh ngẩn ra, im lặng một chút, quay đầu đi.

“Không có.” Đợi khi y nhìn về phía Tông Chân lần nữa thì nói, “Kẻ đó đã từng phản bội phụ thân ta, cũng từng phản bội ta, chí ít theo ta biết hiện nay chính là như vậy.”

Tông Chân đáp: “Người Tiên Ti vẫn luôn như vậy, khẩu bất đối tâm, lắc lư bất định, đi thôi, chạy trước hẳn nói.”

Tông Chân cùng Đoạn Lĩnh lên ngựa chạy về phía Hắc sơn cốc, ven đường còn lướt qua thành Nhữ Nam. Vũ Độc nghiêng đầu cùng Đoạn Lĩnh nhìn chăm chú vào tòa phế thành này.

Vốn chỉ là một lần đột phát suy nghĩ muốn thăm lại nơi này lại có thể dẫn đến nhiều việc như vậy, Đoạn Lĩnh thực sự không dám tin tưởng, hết thảy cư nhiên chỉ vì một ý niệm trong đầu y mà diễn tiến đến nông nỗi này, mọi chuyện thật giả lẫn lộn xảy ra quá nhanh, đến mức khiến y trở tay không kịp.

Vũ Độc phảng phất biết trong lòng y đang suy nghĩ những gì, nghiêm túc nói: “Có rất nhiều việc đều là định số, mỗi người đều có vận mạng của riêng mình.”

“Giá!” Vũ Độc ra roi thúc ngựa, Bôn Tiêu vọt vào bên trong sơn cốc.

Phong vân tụ tán, Đoạn Lĩnh còn chưa kịp liếc mắt nhìn cố hương đã tiến vào sơn cốc, bọn họ vượt qua trại đóng binh đốn củi lúc trước, chỉ thấy một mảnh đồi trơ trụi, không ít gốc cây bị chém ngang phơi bày dưới ánh mặt trời, phía thượng du Tầm Thủy còn có thể thấy lác đác ít cành nhánh nhỏ bị nước chém gãy vụn.

“Ở nơi nào?” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Sắp tới.” Vũ Độc mang theo bọn họ lướt qua khu đóng quân đã trống rỗng này, tiến sâu về phía nam. Tới nơi đây bọn họ cơ hồ đã hoàn toàn thoát hiểm, chỉ cần hướng về phía nam đi thêm một ngày đêm là có thể đến biên giới Liêu Trần.

Phi điểu trong núi đảo cánh vờn quanh, lúc chớm đông sơn cốc này đã trải qua một hồi tiểu tuyết, từ nơi này đến lãnh thổ của Nam Trần còn không đến hai trăm mười dặm.

Đoạn Lĩnh vừa nhìn thấy quân doanh của quân Trần dưới chân núi liền giống như được đại xá.

Lúc vừa tiến doanh thì tất cả mọi người đều thở dài một hơi, Tần Lang bước ra chào đón, đi theo là hai nhóm quân đội của Nghiệp thành, Hà Giang.

“Giáo Úy, Thái Thú đại nhân.” Tần Lang thấy có nhiều người đến như vậy, bên trong còn có Liêu nhân thì có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không hỏi nhiều, nói, “Thám báo truyền tin, đội tiên phong của Nguyên quân đang đến gần Hắc sơn cốc.”

“Đã chuẩn bị tốt trận địa phục kích chưa?” Vũ Độc hỏi.

“Đã mai phục hai bên thung lũng.” Tần Lang nói, “Chỉ cần quân địch đột kích, chúng ta phát động mai phục liền có thể chiến thắng, thế nhưng có một chuyện hạ quan cần phải báo lại cho hai vị đại nhân.”

“Cái gì?” Đoạn Lĩnh đột nhiên có dự cảm bất tường.

“Thám báo của chúng ta trên đường có chặn được một tín sử của người Nguyên, “Trên người kẻ đó có thư do đích thân Oa Khoát Đài viết cho Bố Nhi Xích Kim.”

Đoạn Lĩnh cùng Vũ Độc đều trầm mặc nhìn Tần Lang.

Tần Lang: “Oa Khoát Đài cho rằng bọn họ đã lãng phí quá nhiều thời gian ở Nhữ Nam, mười ngày trước liền hạ mệnh lệnh cho thuộc hạ mau chóng chuyển hướng sang tấn công Nghiệp thành. Hơn nữa sau chiến bại đêm thất tịch, Bố Nhi Xích Kim Bạt Đô đã viết thư cầu viện Thác Lôi, Thác Lôi thuyết phục được Sát Hợp Đài giao năm vạn đại quân cho hắn chỉ huy, còn phái Tra Hãn làm giám quân phụ trợ.”

Đoạn Lĩnh phảng phất tiến vào hầm băng, thầm nghĩ chuyện này không thể nào, vốn tưởng rằng đến năm sau Nguyên quân mới có thể ngóc đầu trở lại, không ngờ bọn họ lại dứt khoát muốn triệt để giải quyết Nghiệp thành trước mùa đông năm nay.

“Mười ngày trước?” Đoạn Lĩnh hỏi lại.

“Đúng vậy, là mười ngày trước.” Tần Lang đáp.

Lúc đó y còn chưa tới Lạc Nhạn thành, nguyên bản kế hoạch của người Nguyên chỉ là đánh Lạc Nhạn thành, tìm kiếm Tông Chân đang ẩn núp bên trong. Mục tiêu chiến lược vì sao lại cải biến nhanh như vậy, chẳng lẽ Oa Khoát Đài đang dự định không hợp tác với Hàn Duy Dung nữa?

“Chúng ta trước hết nên đưa khách nhân đi nghỉ ngơi.” Vũ Độc nói với Đoạn Lĩnh.

Đoạn Lĩnh trầm ngâm, Vũ Độc nghiêm túc nhìn y, Đoạn Lĩnh chỉ đành gật đầu hướng về phía Gia Luật Tông Chân làm một động tác mời, dẫn đối phương đi vào lều của giám quân nghỉ ngơi, lại phân phó người tìm chỗ an bày cho đội cận vệ. Lúc Đoạn Lĩnh về lều chuẩn bị ngồi xuống thì Gia Luật Tông Chân lại bước vào, trong lều chỉ có hai người bọn họ.

“Nơi này vẫn chưa an toàn.” Đoạn Lĩnh nói, “Tạm thời nghỉ ngơi một đêm, ngày mai ta cho người hộ tống các ngươi xuôi nam, đến Nghiệp thành rồi lại chuyển về phía tây, các người có thể từ Ngọc Bích Quan hoặc Đồng Quan rời khỏi Trần quốc.”

“Không.” Gia Luật Tông Chân đặt một tay lên vai Đoạn Lĩnh, nghiêm túc nói, “Ta với ngươi cùng tiến cùng thoái.”

Đoạn Lĩnh nói: “Tính mạng của Bệ hạ vô cùng trọng yếu.”

“Tính mạng của người cũng rất trọng yếu, Điện hạ.” Gia Luật Tông Chân cười nói.

Đoạn Lĩnh thở dài không nói gì nữa.

“Nguyên quân vẫn kiên nhẫn đuổi sát phía sau.” Đoạn Lĩnh nói với Gia Luật Tông Chân, “Dựa vào tác phong của Bạt Đô, hắn sẽ không rời khỏi đội quân của mình quá xa, thế nhưng hiện tại hắn đã gần như thoát ly đại doanh, ngươi cảm thấy đây là vì sao?”

“Bọn họ rất có thể sẽ bỏ rơi Lạc Nhạn thành, lướt qua Tầm Thủy xâm lấn địa giới Trần quốc.” Gia Luật Tông Chân hiển nhiên cũng thập phần lý giải Bạt Đô, đáp, “Phía sau có đại quân chi trì.”

“Vì vậy ta vô pháp bảo chứng an toàn của ngươi.” Đoạn Lĩnh nói, “Phương pháp ổn thỏa nhất chính là, ngươi nên mau chóng trở về.”

“Đợi về rồi ta cũng không thể lập tức điều động quân đội tới cứu ngươi.” Gia Luật Tông Chân nói, “Ngay đêm chúng ta bỏ chạy, Nguyên quân nhất định đã cải biến sách lược, trên đường đuổi theo ta thuận tiện xuôi nam, xâm lấn Nghiệp thành.”

Đây cũng là chỗ Đoạn Lĩnh lo lắng nhất, vốn y chỉ định cứu Gia Luật Tông Chân, không ngờ Bạt Đô lại muốn nương thanh thế to lớn hiện tại của Nguyên quân, rửa lại sỉ nhục chiến bại. Hiện tại chỉ mong đây là hành động cảm tính của Bạt Đô, vẫn chưa hoàn thiện trù tính.

Năm vạn Nguyên quân, lần này bọn họ vượt qua Tầm Thủy cũng không đơn giản như quy mô năm nghìn người lần trước, Nghiệp thành và Hà Giang tuyệt đối sẽ bị san thành bình địa.

“Ngày mai rồi hãy nói.” Đoạn Lĩnh còn cần hảo hảo suy nghĩ một chút.

Gia Luật Tông Chân gật đầu, xoay người ra ngoài. Đoạn Lĩnh trước giờ cùng hắn cũng không quá quen thuộc, sau khi gặp lại mới có lý giải sâu hơn, từ đó ý thức được Tông Chân vẫn giống như ấn tượng trong đầu y từ nhiều năm trước, đều là người hợp ý. Nếu như hắn không phải Liêu đế, y không phải Thái tử Nam Trần, Đoạn Lĩnh càng hy vọng có thể kết giao một vị bằng hữu như hắn mà không bị bất cứ quan hệ lợi ích nào vấy bẩn.

“Vũ Độc bảo ngươi cứ đi ngủ trước.” Trịnh Ngạn vén màn trướng lên, bưng một mâm điểm tâm bước vào, nói.

Tinh thần và thể xác Đoạn Lĩnh đều đã kiệt quệ, Lang Tuấn Hiệp sống chết không rõ, Bạt Đô đang tiến gần Hắc sơn cốc, mọi việc đều đang phát triển theo phương hướng không thể khống chế.

“Cái đám tiểu tử người Nguyên này.” Trịnh Ngạn nói, “Đúng là chơi không theo quy củ.”

“Binh quý ở khó lòng phòng bị.” Đoạn Lĩnh đáp, “Đây là thói quen tác chiến của Oa Khoát Đài, chỉ là ta không nghĩ tới bọn họ lại quyết đoán như vậy, muốn công hạ Nghiệp thành.”

“Những thứ nên tới đều sẽ tới.” Trịnh Ngạn đáp, “Ngươi cũng đừng quá quan tâm, việc này cũng không phải do ngươi tạo ra.”

Trịnh Ngạn nói như vậy là do hắn không biết nội tình, chỉ có Đoạn Lĩnh biết rõ vì sao Bạt Đô lại chấp nhất muốn công phá chỗ của bọn họ như vậy. Ngoại trừ thiên tính hổ lang của người Nguyên vẫn còn một lý do nữa.

Đơn giản là do quá ngu xuẩn, tựa như một hài tử vẫn luôn chưa trưởng thành —— Đoạn Lĩnh không khỏi nghĩ thầm, ngày nào đó nếu đối phương thật sự bắt được y, nói không chừng sẽ buộc dây dắt chó vào cổ Thái tử Nam Trần, kiêu ngạo vênh váo dẫn đi khắp nơi.

Chapter
1 Quyển 1 - Chương 1: QUYỂN I : Ngân Hà Phi Độ - Tự • tuyết mãn cung đao
2 Quyển 1 - Chương 2: Khách đến điều tra
3 Quyển 1 - Chương 3: Nhập kinh
4 Quyển 1 - Chương 4: Học đường
5 Quyển 1 - Chương 5: Biệt ly
6 Quyển 1 - Chương 6: Lỗi hẹn
7 Quyển 1 - Chương 7: Dạ tập
8 Quyển 1 - Chương 8: Giải vây
9 Quyển 1 - Chương 9: Nhầm lẫn
10 Quyển 1 - Chương 10: Tha hương
11 Quyển 1 - Chương 11: Huyết thống
12 Quyển 1 - Chương 12: Ngọc bội
13 Quyển 1 - Chương 13: Con ta
14 Quyển 1 - Chương 14: Nghĩ cách cứu viện
15 Quyển 1 - Chương 15: Cố nhân
16 Quyển 1 - Chương 16: Mạo hiểm rời đi
17 Quyển 1 - Chương 17: Ngôn truyền
18 Quyển 1 - Chương 18: Lấy mình làm gương
19 Quyển 1 - Chương 19: Không Minh
20 Quyển 1 - Chương 20: Vương đạo
21 Quyển 1 - Chương 21: Bí mật gặp mặt
22 Quyển 1 - Chương 22: Kềm chế
23 Quyển 1 - Chương 23: Binh lâm
24 Quyển 1 - Chương 24: Học kiếm
25 Quyển 1 - Chương 25: Lập thu
26 Quyển 1 - Chương 26: Chiến sự
27 Quyển 1 - Chương 27: Sau tràng hạo kiếp
28 Quyển 1 - Chương 28: Thế cục
29 Quyển 1 - Chương 29: Uy hiếp
30 Quyển 1 - Chương 30: Âm thầm điều binh
31 Quyển 1 - Chương 31: Thư đồng
32 Quyển 1 - Chương 32: Chu toàn
33 Quyển 1 - Chương 33: Hiệu trung
34 Quyển 1 - Chương 34: Thực hiện lời hứa
35 Quyển 1 - Chương 35: Cảnh giác
36 Quyển 1 - Chương 36: Đột biến
37 Quyển 1 - Chương 37: Thành phá
38 Quyển 2 - Chương 38: Quyển II: Hạo Tửu Thiên Chung - Hộ tống
39 Quyển 2 - Chương 39: Đồ Thôn
40 Quyển 2 - Chương 40: Bôn ba
41 Quyển 2 - Chương 41: Bội tín
42 Quyển 2 - Chương 42: Cứu vãn
43 Quyển 2 - Chương 43: Tỉnh lại
44 Quyển 2 - Chương 44: Sấm sét
45 Quyển 2 - Chương 45: Tìm chết
46 Quyển 2 - Chương 46: Khom lưng
47 Quyển 2 - Chương 47: Cơ hội
48 Quyển 2 - Chương 48: Thủ tín
49 Quyển 2 - Chương 49: Gặng hỏi
50 Quyển 2 - Chương 50: Chỗ đứng
51 Quyển 2 - Chương 51: Mục tướng gia
52 Quyển 2 - Chương 52: Xuất phủ
53 Quyển 2 - Chương 53: Ôn chuyện
54 Quyển 2 - Chương 54: Nhanh trí
55 Quyển 2 - Chương 55: Đêm mưa
56 Quyển 2 - Chương 56: Tự tiến cử
57 Quyển 2 - Chương 57: Lợi thế
58 Quyển 2 - Chương 58: Chuyện xưa
59 Quyển 2 - Chương 59: Nghi điểm
60 Quyển 2 - Chương 60: Ngủ ngoài trời
61 Quyển 2 - Chương 61: Cứu mỹ nhân
62 Quyển 2 - Chương 62: Ngõ hẹp
63 Quyển 2 - Chương 63: Nhập quan
64 Quyển 2 - Chương 64: Hiến bảo vật
65 Quyển 2 - Chương 65: Kiêng kỵ
66 Quyển 2 - Chương 66: Hách Mặc
67 Quyển 2 - Chương 67: Ca hát cầu thân
68 Quyển 2 - Chương 68: Hiểu lầm
69 Quyển 2 - Chương 69: Lấp liếm
70 Quyển 2 - Chương 70: Hội ngộ giữa đêm
71 Quyển 2 - Chương 71: Giao dịch
72 Quyển 2 - Chương 72: Thích khách
73 Quyển 2 - Chương 73: Ám thất
74 Quyển 2 - Chương 74: Lo lắng
75 Quyển 2 - Chương 75: Lẻ loi
76 Quyển 2 - Chương 76: Cơ duyên
77 Quyển 2 - Chương 77: Thần câu (Ngựa tốt)
78 Quyển 2 - Chương 78: Tự cứu
79 Quyển 2 - Chương 79: Mắc mưu
80 Quyển 2 - Chương 80: Bắt cóc
81 Quyển 2 - Chương 81: Thoát hiểm
82 Quyển 2 - Chương 82: Bạc tình
83 Quyển 2 - Chương 83: Sắp xếp
84 Quyển 2 - Chương 84: Đưa dâu
85 Quyển 2 - Chương 85: Biệt ly
86 Quyển 2 - Chương 86: Dụ địch
87 Quyển 2 - Chương 87: Thẳng thắn
88 Quyển 2 - Chương 88: Luống cuống
89 Quyển 2 - Chương 89: Đại xá
90 Quyển 2 - Chương 90: Manh mối
91 Quyển 2 - Chương 91: Nhà mới
92 Quyển 2 - Chương 92: Tịch Diệt
93 Quyển 2 - Chương 93: Dạ yến
94 Quyển 2 - Chương 94: Cùng đi học
95 Quyển 2 - Chương 95: Trốn học
96 Quyển 2 - Chương 96: Lễ vật
97 Quyển 2 - Chương 97: Hồ Toàn
98 Quyển 2 - Chương 98: Gặp mặt
99 Quyển 2 - Chương 99: Manh nha
100 Quyển 2 - Chương 100: Trí kế
101 Quyển 2 - Chương 101: Xuân mộng
102 Quyển 2 - Chương 102: Bái sư
103 Quyển 2 - Chương 103: Kháng chỉ
104 Quyển 2 - Chương 104: Thi hội
105 Quyển 2 - Chương 105: Giằng co
106 Quyển 2 - Chương 106: Vật cũ
107 Quyển 2 - Chương 107: Bạn cũ
108 Quyển 2 - Chương 108: Con tin
109 Quyển 2 - Chương 109: Dò xét
110 Quyển 2 - Chương 110: Nói dối
111 Quyển 2 - Chương 111: Du ngoạn
112 Quyển 2 - Chương 112: Hoa cỏ
113 Quyển 2 - Chương 113: Ái tình
114 Quyển 2 - Chương 114: Mầm họa trong lòng
115 Quyển 2 - Chương 115: Cởi vũ khí
116 Quyển 2 - Chương 116: Trời tính
117 Quyển 2 - Chương 117: Cùng nhau
118 Quyển 2 - Chương 118: Thủy tai
119 Quyển 2 - Chương 119: Họa ngoại xâm
120 Quyển 2 - Chương 120: Quỷ kế
121 Quyển 2 - Chương 121: Thi Đình
122 Quyển 2 - Chương 122: Oán hận chất chứa
123 Quyển 2 - Chương 123: Giao phong
124 Quyển 2 - Chương 124: Lòng tin
125 Quyển 2 - Chương 125: Mời chào
126 Quyển 2 - Chương 126: Khả nghi
127 Quyển 2 - Chương 127: Cây liền cành
128 Quyển 2 - Chương 128: Bắc thượng
129 Quyển 2 - Chương 129: Phá cuộc
130 Quyển 2 - Chương 130: Người đã thay đổi
131 Quyển 2 - Chương 131: Chuyện năm đó
132 Quyển 2 - Chương 132: Tập kích bất ngờ
133 Quyển 2 - Chương 133: Bị thương
134 Quyển 2 - Chương 134: Trị thành
135 Quyển 2 - Chương 135: Lập uy
136 Quyển 2 - Chương 136: Tra xét
137 Quyển 2 - Chương 137: Cường viện
138 Quyển 2 - Chương 138: Khốn cảnh
139 Quyển 2 - Chương 139: Anh linh phù hộ
140 Quyển 3 - Chương 140: Quyển III: Vũ thương túy nguyệt - Báo tin thắng trận
141 Quyển 3 - Chương 141: Mất khống chế
142 Quyển 3 - Chương 142: Tuế nguyệt vô tình
143 Quyển 3 - Chương 143: Tin lành
144 Quyển 3 - Chương 144: Cố hương trước mắt
145 Quyển 3 - Chương 145: Đoạn trạch
146 Quyển 3 - Chương 146: Thiên ý
147 Quyển 3 - Chương 147: Cải trang
148 Quyển 3 - Chương 148: Lạc Nhạn
149 Quyển 3 - Chương 149: Rối loạn
150 Quyển 3 - Chương 150: Khiếp sợ
151 Quyển 3 - Chương 151: Bôn đào
152 Quyển 3 - Chương 152: Phân ly
153 Quyển 3 - Chương 153: Tâm tình
154 Quyển 3 - Chương 154: Hội thẩm
155 Quyển 3 - Chương 155: Vô tình
156 Quyển 3 - Chương 156: Tạm biệt
157 Quyển 3 - Chương 157: Kỳ binh
158 Quyển 3 - Chương 158: Lâm nguy
159 Quyển 3 - Chương 159: Lập khế
160 Quyển 3 - Chương 160: Vây khốn
161 Quyển 3 - Chương 161: Họa tới
162 Quyển 3 - Chương 162: Trao đổi tù binh
163 Quyển 3 - Chương 163: Nghịch chuyển
164 Quyển 3 - Chương 164: Khai thành
165 Quyển 3 - Chương 165: Thụ kế
166 Quyển 3 - Chương 166: Triều đình nghị luận
167 Quyển 3 - Chương 167: Thù đồ
168 Quyển 3 - Chương 168: Điều kiện
169 Quyển 3 - Chương 169: Thệ ước
170 Quyển 3 - Chương 170: Ngôn ngữ sắc bén
171 Quyển 3 - Chương 171: Nói toạc ra
172 Quyển 3 - Chương 172: Thăm hỏi
173 Quyển 3 - Chương 173: Đông chí
174 Quyển 3 - Chương 174: Quốc sách
175 Quyển 3 - Chương 175: Phủ cực
176 Quyển 3 - Chương 176: Trở về chốn cũ
177 Quyển 3 - Chương 177: Tạ lễ
178 Quyển 3 - Chương 178: Kế hoạch
179 Quyển 3 - Chương 179: Mưu sâu
180 Quyển 3 - Chương 180: Cầu tình
181 Quyển 3 - Chương 181: Dân sinh
182 Quyển 3 - Chương 182: Hiểm cảnh
183 Quyển 3 - Chương 183: Hành thích
184 Quyển 3 - Chương 184: Hiện thân
185 Quyển 3 - Chương 185: Tuyệt địa
186 Quyển 3 - Chương 186: Liều chết
187 Quyển 3 - Chương 187: Gia yến
188 Quyển 3 - Chương 188: Du hồ
189 Quyển 3 - Chương 189: Kéo tơ
190 Quyển 3 - Chương 190: Giải quyết hậu quả
191 Quyển 3 - Chương 191: Ngày tết
192 Quyển 3 - Chương 192: Nhìn vật
193 Quyển 3 - Chương 193: Căn nguyên
194 Quyển 3 - Chương 194: Ủy thác
195 Quyển 3 - Chương 195: Gợn sóng
196 Quyển 3 - Chương 196: Xuân đến
197 Quyển 3 - Chương 197: Bố cục
198 Quyển 3 - Chương 198: Chuông tang
199 Quyển 3 - Chương 199: Khẩn cầu che chở
200 Quyển 3 - Chương 200: Dã tâm
201 Quyển 3 - Chương 201: Đế lăng
202 Quyển 4 - Chương 202: Quyển IV: Mộ hải thiên chung - Hồi triều
203 Quyển 4 - Chương 203: Thâm tàng
204 Quyển 4 - Chương 204: Thiệp hiểm
205 Quyển 4 - Chương 205: Lần nữa đầu nhập
206 Quyển 4 - Chương 206: Thật giả
207 Quyển 4 - Chương 207: Song ngọc
208 Quyển 4 - Chương 208: Mời yến
209 Quyển 4 - Chương 209: Chí thân
210 Quyển 4 - Chương 210: Bạch hổ
211 Quyển 4 - Chương 211: Vừa kịp
212 Quyển 4 - Chương 212: Khai tịch
213 Quyển 4 - Chương 213: Tiền Thất
214 Quyển 4 - Chương 214: Nghi vấn
215 Quyển 4 - Chương 215: Mật thất
216 Quyển 4 - Chương 216: Ứng biến
217 Quyển 4 - Chương 217: Binh biến
218 Quyển 4 - Chương 218: Trước khi khai chiến
219 Quyển 4 - Chương 219: Đồng song
220 Quyển 4 - Chương 220: Khó lường
221 Quyển 4 - Chương 221: Dạ hành
222 Quyển 4 - Chương 222: Đồ Cùng
223 Quyển 4 - Chương 223: Phi đăng
224 Quyển 4 - Chương 224: Lâm triều
225 Quyển 4 - Chương 225: Liên hoàn
226 Quyển 4 - Chương 226: Hồi trào
227 Quyển 4 - Chương 227: Thanh toán
228 Quyển 4 - Chương 228: Chung chương – Vi hoan kỷ hà (Vui mừng được bấy) (hoàn)
229 Quyển 4 - Chương 229: Ngoại truyện Thất tịch: Chia cách là bao
Chapter

Updated 229 Episodes

1
Quyển 1 - Chương 1: QUYỂN I : Ngân Hà Phi Độ - Tự • tuyết mãn cung đao
2
Quyển 1 - Chương 2: Khách đến điều tra
3
Quyển 1 - Chương 3: Nhập kinh
4
Quyển 1 - Chương 4: Học đường
5
Quyển 1 - Chương 5: Biệt ly
6
Quyển 1 - Chương 6: Lỗi hẹn
7
Quyển 1 - Chương 7: Dạ tập
8
Quyển 1 - Chương 8: Giải vây
9
Quyển 1 - Chương 9: Nhầm lẫn
10
Quyển 1 - Chương 10: Tha hương
11
Quyển 1 - Chương 11: Huyết thống
12
Quyển 1 - Chương 12: Ngọc bội
13
Quyển 1 - Chương 13: Con ta
14
Quyển 1 - Chương 14: Nghĩ cách cứu viện
15
Quyển 1 - Chương 15: Cố nhân
16
Quyển 1 - Chương 16: Mạo hiểm rời đi
17
Quyển 1 - Chương 17: Ngôn truyền
18
Quyển 1 - Chương 18: Lấy mình làm gương
19
Quyển 1 - Chương 19: Không Minh
20
Quyển 1 - Chương 20: Vương đạo
21
Quyển 1 - Chương 21: Bí mật gặp mặt
22
Quyển 1 - Chương 22: Kềm chế
23
Quyển 1 - Chương 23: Binh lâm
24
Quyển 1 - Chương 24: Học kiếm
25
Quyển 1 - Chương 25: Lập thu
26
Quyển 1 - Chương 26: Chiến sự
27
Quyển 1 - Chương 27: Sau tràng hạo kiếp
28
Quyển 1 - Chương 28: Thế cục
29
Quyển 1 - Chương 29: Uy hiếp
30
Quyển 1 - Chương 30: Âm thầm điều binh
31
Quyển 1 - Chương 31: Thư đồng
32
Quyển 1 - Chương 32: Chu toàn
33
Quyển 1 - Chương 33: Hiệu trung
34
Quyển 1 - Chương 34: Thực hiện lời hứa
35
Quyển 1 - Chương 35: Cảnh giác
36
Quyển 1 - Chương 36: Đột biến
37
Quyển 1 - Chương 37: Thành phá
38
Quyển 2 - Chương 38: Quyển II: Hạo Tửu Thiên Chung - Hộ tống
39
Quyển 2 - Chương 39: Đồ Thôn
40
Quyển 2 - Chương 40: Bôn ba
41
Quyển 2 - Chương 41: Bội tín
42
Quyển 2 - Chương 42: Cứu vãn
43
Quyển 2 - Chương 43: Tỉnh lại
44
Quyển 2 - Chương 44: Sấm sét
45
Quyển 2 - Chương 45: Tìm chết
46
Quyển 2 - Chương 46: Khom lưng
47
Quyển 2 - Chương 47: Cơ hội
48
Quyển 2 - Chương 48: Thủ tín
49
Quyển 2 - Chương 49: Gặng hỏi
50
Quyển 2 - Chương 50: Chỗ đứng
51
Quyển 2 - Chương 51: Mục tướng gia
52
Quyển 2 - Chương 52: Xuất phủ
53
Quyển 2 - Chương 53: Ôn chuyện
54
Quyển 2 - Chương 54: Nhanh trí
55
Quyển 2 - Chương 55: Đêm mưa
56
Quyển 2 - Chương 56: Tự tiến cử
57
Quyển 2 - Chương 57: Lợi thế
58
Quyển 2 - Chương 58: Chuyện xưa
59
Quyển 2 - Chương 59: Nghi điểm
60
Quyển 2 - Chương 60: Ngủ ngoài trời
61
Quyển 2 - Chương 61: Cứu mỹ nhân
62
Quyển 2 - Chương 62: Ngõ hẹp
63
Quyển 2 - Chương 63: Nhập quan
64
Quyển 2 - Chương 64: Hiến bảo vật
65
Quyển 2 - Chương 65: Kiêng kỵ
66
Quyển 2 - Chương 66: Hách Mặc
67
Quyển 2 - Chương 67: Ca hát cầu thân
68
Quyển 2 - Chương 68: Hiểu lầm
69
Quyển 2 - Chương 69: Lấp liếm
70
Quyển 2 - Chương 70: Hội ngộ giữa đêm
71
Quyển 2 - Chương 71: Giao dịch
72
Quyển 2 - Chương 72: Thích khách
73
Quyển 2 - Chương 73: Ám thất
74
Quyển 2 - Chương 74: Lo lắng
75
Quyển 2 - Chương 75: Lẻ loi
76
Quyển 2 - Chương 76: Cơ duyên
77
Quyển 2 - Chương 77: Thần câu (Ngựa tốt)
78
Quyển 2 - Chương 78: Tự cứu
79
Quyển 2 - Chương 79: Mắc mưu
80
Quyển 2 - Chương 80: Bắt cóc
81
Quyển 2 - Chương 81: Thoát hiểm
82
Quyển 2 - Chương 82: Bạc tình
83
Quyển 2 - Chương 83: Sắp xếp
84
Quyển 2 - Chương 84: Đưa dâu
85
Quyển 2 - Chương 85: Biệt ly
86
Quyển 2 - Chương 86: Dụ địch
87
Quyển 2 - Chương 87: Thẳng thắn
88
Quyển 2 - Chương 88: Luống cuống
89
Quyển 2 - Chương 89: Đại xá
90
Quyển 2 - Chương 90: Manh mối
91
Quyển 2 - Chương 91: Nhà mới
92
Quyển 2 - Chương 92: Tịch Diệt
93
Quyển 2 - Chương 93: Dạ yến
94
Quyển 2 - Chương 94: Cùng đi học
95
Quyển 2 - Chương 95: Trốn học
96
Quyển 2 - Chương 96: Lễ vật
97
Quyển 2 - Chương 97: Hồ Toàn
98
Quyển 2 - Chương 98: Gặp mặt
99
Quyển 2 - Chương 99: Manh nha
100
Quyển 2 - Chương 100: Trí kế
101
Quyển 2 - Chương 101: Xuân mộng
102
Quyển 2 - Chương 102: Bái sư
103
Quyển 2 - Chương 103: Kháng chỉ
104
Quyển 2 - Chương 104: Thi hội
105
Quyển 2 - Chương 105: Giằng co
106
Quyển 2 - Chương 106: Vật cũ
107
Quyển 2 - Chương 107: Bạn cũ
108
Quyển 2 - Chương 108: Con tin
109
Quyển 2 - Chương 109: Dò xét
110
Quyển 2 - Chương 110: Nói dối
111
Quyển 2 - Chương 111: Du ngoạn
112
Quyển 2 - Chương 112: Hoa cỏ
113
Quyển 2 - Chương 113: Ái tình
114
Quyển 2 - Chương 114: Mầm họa trong lòng
115
Quyển 2 - Chương 115: Cởi vũ khí
116
Quyển 2 - Chương 116: Trời tính
117
Quyển 2 - Chương 117: Cùng nhau
118
Quyển 2 - Chương 118: Thủy tai
119
Quyển 2 - Chương 119: Họa ngoại xâm
120
Quyển 2 - Chương 120: Quỷ kế
121
Quyển 2 - Chương 121: Thi Đình
122
Quyển 2 - Chương 122: Oán hận chất chứa
123
Quyển 2 - Chương 123: Giao phong
124
Quyển 2 - Chương 124: Lòng tin
125
Quyển 2 - Chương 125: Mời chào
126
Quyển 2 - Chương 126: Khả nghi
127
Quyển 2 - Chương 127: Cây liền cành
128
Quyển 2 - Chương 128: Bắc thượng
129
Quyển 2 - Chương 129: Phá cuộc
130
Quyển 2 - Chương 130: Người đã thay đổi
131
Quyển 2 - Chương 131: Chuyện năm đó
132
Quyển 2 - Chương 132: Tập kích bất ngờ
133
Quyển 2 - Chương 133: Bị thương
134
Quyển 2 - Chương 134: Trị thành
135
Quyển 2 - Chương 135: Lập uy
136
Quyển 2 - Chương 136: Tra xét
137
Quyển 2 - Chương 137: Cường viện
138
Quyển 2 - Chương 138: Khốn cảnh
139
Quyển 2 - Chương 139: Anh linh phù hộ
140
Quyển 3 - Chương 140: Quyển III: Vũ thương túy nguyệt - Báo tin thắng trận
141
Quyển 3 - Chương 141: Mất khống chế
142
Quyển 3 - Chương 142: Tuế nguyệt vô tình
143
Quyển 3 - Chương 143: Tin lành
144
Quyển 3 - Chương 144: Cố hương trước mắt
145
Quyển 3 - Chương 145: Đoạn trạch
146
Quyển 3 - Chương 146: Thiên ý
147
Quyển 3 - Chương 147: Cải trang
148
Quyển 3 - Chương 148: Lạc Nhạn
149
Quyển 3 - Chương 149: Rối loạn
150
Quyển 3 - Chương 150: Khiếp sợ
151
Quyển 3 - Chương 151: Bôn đào
152
Quyển 3 - Chương 152: Phân ly
153
Quyển 3 - Chương 153: Tâm tình
154
Quyển 3 - Chương 154: Hội thẩm
155
Quyển 3 - Chương 155: Vô tình
156
Quyển 3 - Chương 156: Tạm biệt
157
Quyển 3 - Chương 157: Kỳ binh
158
Quyển 3 - Chương 158: Lâm nguy
159
Quyển 3 - Chương 159: Lập khế
160
Quyển 3 - Chương 160: Vây khốn
161
Quyển 3 - Chương 161: Họa tới
162
Quyển 3 - Chương 162: Trao đổi tù binh
163
Quyển 3 - Chương 163: Nghịch chuyển
164
Quyển 3 - Chương 164: Khai thành
165
Quyển 3 - Chương 165: Thụ kế
166
Quyển 3 - Chương 166: Triều đình nghị luận
167
Quyển 3 - Chương 167: Thù đồ
168
Quyển 3 - Chương 168: Điều kiện
169
Quyển 3 - Chương 169: Thệ ước
170
Quyển 3 - Chương 170: Ngôn ngữ sắc bén
171
Quyển 3 - Chương 171: Nói toạc ra
172
Quyển 3 - Chương 172: Thăm hỏi
173
Quyển 3 - Chương 173: Đông chí
174
Quyển 3 - Chương 174: Quốc sách
175
Quyển 3 - Chương 175: Phủ cực
176
Quyển 3 - Chương 176: Trở về chốn cũ
177
Quyển 3 - Chương 177: Tạ lễ
178
Quyển 3 - Chương 178: Kế hoạch
179
Quyển 3 - Chương 179: Mưu sâu
180
Quyển 3 - Chương 180: Cầu tình
181
Quyển 3 - Chương 181: Dân sinh
182
Quyển 3 - Chương 182: Hiểm cảnh
183
Quyển 3 - Chương 183: Hành thích
184
Quyển 3 - Chương 184: Hiện thân
185
Quyển 3 - Chương 185: Tuyệt địa
186
Quyển 3 - Chương 186: Liều chết
187
Quyển 3 - Chương 187: Gia yến
188
Quyển 3 - Chương 188: Du hồ
189
Quyển 3 - Chương 189: Kéo tơ
190
Quyển 3 - Chương 190: Giải quyết hậu quả
191
Quyển 3 - Chương 191: Ngày tết
192
Quyển 3 - Chương 192: Nhìn vật
193
Quyển 3 - Chương 193: Căn nguyên
194
Quyển 3 - Chương 194: Ủy thác
195
Quyển 3 - Chương 195: Gợn sóng
196
Quyển 3 - Chương 196: Xuân đến
197
Quyển 3 - Chương 197: Bố cục
198
Quyển 3 - Chương 198: Chuông tang
199
Quyển 3 - Chương 199: Khẩn cầu che chở
200
Quyển 3 - Chương 200: Dã tâm
201
Quyển 3 - Chương 201: Đế lăng
202
Quyển 4 - Chương 202: Quyển IV: Mộ hải thiên chung - Hồi triều
203
Quyển 4 - Chương 203: Thâm tàng
204
Quyển 4 - Chương 204: Thiệp hiểm
205
Quyển 4 - Chương 205: Lần nữa đầu nhập
206
Quyển 4 - Chương 206: Thật giả
207
Quyển 4 - Chương 207: Song ngọc
208
Quyển 4 - Chương 208: Mời yến
209
Quyển 4 - Chương 209: Chí thân
210
Quyển 4 - Chương 210: Bạch hổ
211
Quyển 4 - Chương 211: Vừa kịp
212
Quyển 4 - Chương 212: Khai tịch
213
Quyển 4 - Chương 213: Tiền Thất
214
Quyển 4 - Chương 214: Nghi vấn
215
Quyển 4 - Chương 215: Mật thất
216
Quyển 4 - Chương 216: Ứng biến
217
Quyển 4 - Chương 217: Binh biến
218
Quyển 4 - Chương 218: Trước khi khai chiến
219
Quyển 4 - Chương 219: Đồng song
220
Quyển 4 - Chương 220: Khó lường
221
Quyển 4 - Chương 221: Dạ hành
222
Quyển 4 - Chương 222: Đồ Cùng
223
Quyển 4 - Chương 223: Phi đăng
224
Quyển 4 - Chương 224: Lâm triều
225
Quyển 4 - Chương 225: Liên hoàn
226
Quyển 4 - Chương 226: Hồi trào
227
Quyển 4 - Chương 227: Thanh toán
228
Quyển 4 - Chương 228: Chung chương – Vi hoan kỷ hà (Vui mừng được bấy) (hoàn)
229
Quyển 4 - Chương 229: Ngoại truyện Thất tịch: Chia cách là bao