Quyển 2 – Chương 67: Kết cục của cuộc tranh giành tú cầu, phu thê đoàn tụ

Chồng cũ của Long Tiểu Hoa nổi giận rồi. Giọng phát uy quyền từ trên lầu vọng xuống làm nàng toát mồ hôi hột, không dám ngoái đầu lại. Nhưng mà mùi
hôi thối đã bay ra, không thể thu lại được. Hơn nữa những nhúm lông nhỏ
màu đen đáng yêu đang bay tứ tung. Sau khi khiến mọi người kinh hãi thì
nó lại không ngừng tỏa ra mùi hôi thối khó chịu. Dù nàng đã bịt bông vào mũi nhưng nó vẫn xuyên vào được, khiến cho nàng choáng váng. Nàng cũng
bị việc tốt của mình gây ra làm cho chao đảo, đâu còn tâm trí mà đi thu
gom những thứ làm ô nhiễm môi trường đó lại nữa chứ.

Hơn nữa, không ai quy định đi cướp tú cầu không được mang theo chồn hôi.
Nàng cảm thấy thứ hôi thối này đúng là vũ khí tất yếu để vượt qua kẻ
địch trong cuộc tranh đoạt tú cầu.

Dù sao cũng đã là hạ sách, chẳng cần biết làm thế nào, chỉ cần có thể
giành được tú cầu là tốt rồi. Nàng bịt mũi ném lông chồng hôi về phía
quả tú cầu, chỉ thấy mấy vị đại ca với sắc mặt khó chịu đang bò lồm cồm
trên mặt đất nhìn chằm chằm về phía mình.

- Nha đầu thối tha này, cô dám thả thứ hôi thối đó ra sao? Chiêu thâm độc như vậy mà cô cũng nghĩ ra được.

- Khốn khiếp! Cha mẹ cô dạy dỗ cô thế nào vậy? Cứ giết cô ta đi rồi tính!

- Đúng đấy. Cứ giết cô ta đi rồi lại cướp tú cầu.

- Hả? Đừng, đừng mà. Cứu tôi với! - Long Tiểu Hoa còn chưa kịp khen mình
thông minh tài trí thì phát hiện ra mình thật sự rất ngốc, thả ra thứ
hôi thối không có tính sát thương, lại dễ dàng làm người khác nổi giận.
Rốt cuộc là nàng đã dùng cái đầu ngu ngốc đến đâu để nghĩ ra cách này
vậy?

Phía sau nàng, cả một đám người hô đánh hô giết. Liên tục có những ngọn phi
đao vụt qua bên cạnh khiến nàng sợ hãi chỉ biết ôm đầu chạy về phía tòa
lầu mà trốn:

- Oa oa! Sau này, tôi sẽ không chơi trò chơi này nữa. Họ làm sớm thật đấy. Cha ơi, cứu với!

Long Hiểu Ất ngồi ở trên cao bị gọi là cha thì mím chặt môi, thở dài. Cuối
cùng, hắn không thể ngồi nhìn tiếp được nữa, bèn vén áo đứng dậy bước
xuống dưới lầu muốn kéo kẻ đó về. Kẻ do mình nuôi dạy thì chỉ có mình là người hiểu rõ nhất. Nha đầu này thì có khả năng chọc giận người ta đến
mức người ta muốn ném cả mình vào nồi đun. Có điều, nàng vẫn là người
của hắn, hắn có thể dạy dỗ nàng nhưng không có nghĩa là người khác có
thể bắt nạt nàng.Việc dạy dỗ nàng không đến lượt họ. Thật là chẳng ra
thể thống gì. Nhốt nàng vào phòng tối để trị tội nàng mới là lựa chọn
tốt nhất.

Cung Diệu Hoàng vừa thấy hắn xuống lầu, thì chau mày hỏi:

- Nàng! Hoàng thúc đi đâu thế?

Hắn liếc nhìn kẻ gây ra mớ lộn xộn này rồi trừng mắt:

- Đón hoàng thẩm của ngươi về phủ. Ngươi tự nghĩ cách giải quyết mớ lộn xộn của mình đi.

Nói xong, hắn bảo thị vệ mở cửa dưới lầu. Cánh cửa vừa được mở ra thì một
bóng trắng vụt qua trước mắt hắn. Cái bóng đó lao qua làn mưa binh khí
kéo bóng đỏ vào lòng. Cái bóng đó nhún chân bay lên chỗ giá đèn trên tòa lầu. Hắn hơi ngẩng đầu thì chỉ thấy ở giá đèn trên lầu có một bóng
trắng và một bóng đỏ đang quấn lấy nhau. Hắn cũng không vội lên tiếng mà chỉ xem hai kẻ khốn đó sẽ làm gì tiếp theo.

- Long Nhi, mở mắt ra!

Bạch Phong Ninh hô lên. Chiếc áo trắng của hắn bay phần phật trong gió thật
là lãng mạn. Chỉ có điều Long Tiểu Hoa đang ôm lấy eo hắn vẫn bốc ra mùi hôi thối khó chịu.

- Long Nhi, muội hôi quá!

- Rốt cuộc huynh có nhân tính không thế? Chưa lâm trận đã bỏ trốn hại tôi một mình không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng đến chồn hôi mà thôi. Huynh còn nói tôi hôi sao? Ai da, mẹ ơi! Huynh kéo tôi cao lên một
chút. Thật cao, thật cao ấy. Phía dưới có rất nhiều người muốn đâm, muốn chém tôi.

- Ta chỉ đi tìm bộ đồ mà mình thích thôi. Màu trắng này của ta khá hợp với muội.

- … Huynh đến muộn chút nữa là được thấy thi thể của tôi đấy. Như vậy thì còn hợp nỗi gì?

- Không thể nào. Nếu ta đến muộn thì ít nhất cũng chỉ thấy người khác kéo muội vào lòng. Một mình ta chua xót mà thôi. Đúng không, Long huynh? -
Nói xong, hắn quay xuống hỏi Long Hiểu Ất đang đứng nhìn hằn học ở dưới
tòa lầu.

Long Hiểu Ất không nói gì, chỉ hứ một tiếng lạnh lùng rồi quay đi chỗ khác.

Cung Diệu Hoàng thì không có phong độ tốt như vậy:

- Họ Bạch kia, ngươi quên ngươi đến đây làm gì rồi sao? Đừng ôm nữ nhân của tiểu vương nữa. Người nên làm việc ngươi cần làm đi.

- Nữ nhân của Vương gia sao? - Bạch Phong Ninh cong môi. Hắn cúi đầu nhìn Long Tiểu Hoa đang run rẩy rồi lại nhìn Long Hiểu Ất đang khó chịu giữa đám hỗn loạn: - Long huynh, sao huynh lại để tiền phu nhân bị tiểu điệt của mình chà đạp thế? Xét về luân thường đạo lý, dù thế nào cũng không
thể đến lượt cháu trai huynh được.

- Không đến hắn, cũng chẳng tới lượt huynh.

- Vậy sao? Cũng chưa chắc đâu. - Bạch Phong Ninh cười khẩy, ôm eo Long
Tiểu Hoa nhảy lên, hướng về phía đám người đang tranh giành tú cầu.

Tuy võ công của hắn không thể coi là tinh thông nhưng so với người cha
khủng bố của hắn, người mỗi ngày đều mắng hắn võ công không ra gì mà
nói, rốt cuộc không ra gì đến mức nào thì hắn cũng không rõ. Thế nhưng
đá bay mấy thứ binh khí, đạp ngã mấy tên tiểu tử, bay giữa không trung,
một tay ôm nữ nhân, một tay giành tú cầu, những chuyện vặt vãnh này đều
không thành vấn đề. Điều quan trọng là phải giữ phong độ như mẹ hắn nói. Không được hễ đánh không lại là quay đầu, hễ đánh không lại là bỏ chạy. Thà thua danh lợi, cũng không thể để thua phong độ.

Thấy Bạch Phong Ninh nhẹ nhàng bay trong không trung giành tú cầu, Long Tiểu Hoa giơ tay ra đòi bắt:

- Đưa cho tôi, đưa cho tôi. - Đưa cho nàng là nàng sẽ thắng, thuận lợi
hoàn thành nhiệm vụ, được một năm đọc tiểu thuyết thoải mái, còn có thể
làm cho chồng cũ của nàng tức đỏ cả mặt. Mau đưa cho nàng đi.

Bạch Phong Ninh giơ lên cao, có ý không cho nàng chạm đến quả tú cầu, nhìn nàng:

- Long Nhi, muội thật sự muốn có quả tú cầu của người khác đến vậy sao?

- Muốn, muốn có. - Tiểu thuyết và “cha”.

- … Thật kỳ lạ! - Bạch Phong Ninh nhìn nàng cười, đưa nàng trở lại mặt
đất. Hắn liếc mắt nhìn bộ xiêm y màu đỏ nàng đang mặc và chiếc dây lưng
xám có thiêu chữ “Diệu” thì liếc nhìn bề phía Diệu vương gia, nhếch môi, lạnh lùng nói: - Tự nhiên ta không muốn đưa cho muội nữa.

- Hả? - Thế là ý gì? Cướp được tú cầu rồi không đưa cho nàng, muốn đùa nàng sao? Hắn làm người nhà của nàng kiểu gì vậy?

- Muội muốn ư? Vậy thì đuổi theo ta đi. - Hắn giơ tú cầu vung vẩy trước
mặt nàng, rồi phi thân ra ngoài: - Đuổi được ta, ta sẽ ngoan ngoãn đưa
cho muội. Nếu không thì muội cứ việc nhìn xem nó rơi vào tay vị công
chúa, tiểu thư nào đó.

- Cái… cái gì? Rốt cuộc huynh làm gì thế hả? Đó chính là… - Một năm đọc
tiểu thuyết và “cha” của nàng đó. Tuy “cha” thì nàng không thể cho hắn
mượn được nhưng hai người bọn họ có thể cùng đọc tiểu thuyết mà.

- Long Nhi, muội không đuổi theo ta là ta chạy mất đấy. - Hắn cao giọng đùa cợt.

- Huynh đứng lại cho tôi. Không được chạy. Họ Bạch kia, đưa quả tú cầu
cho tôi. Huynh phải đưa cho tôi. Đó là hạnh phúc của tôi đấy. Oa oa oa! - Long Tiểu Hoa vội vàng co đôi chân ngắn ngủn chạy về phía Bạch Phong
Ninh.

Cung Diệu Hoàng cũng bị Bạch Phong Ninh đùa cợt đến mức nổi giận lôi đình.
Khó khăn lắm mới lấy được quả tú cầu, lần này lại bị người ta lôi ra đùa cợt:

- Họ Bạch kia, ngươi trả quả tú cầu cho cô ấy. Nếu không thì tiểu vương sẽ đạp bằng nhà họ Bạch của ngươi đấy.

- Bạch mỗ không muốn đấy. Ai bảo Cung đại thiếu gia bắt Long Nhi của Bạch mỗ ăn mặc xấu xí thế này. Long Nhi, cởi ngay bộ y phục đó ra. - Hắn vừa nhẹ nhàng bay xa nàng vừa chỉ vào bộ đồ chẳng ra làm sao mà nàng đang
mặc.

- Bên trong tôi chỉ mặc mỗi yếm thôi, làm sao cởi ra được? - Vừa bị “cháu trai” bảo cởi đồ trước mặt thiên hạ, giờ lại phải cởi sao? Phì! Nàng
không cần đâu.

- … Long Hiểu Ất vẫn đang đứng im lặng một bên nhếch môi, nắm chặt thanh kiếm bạc.

- Vậy chúng ta đi mua bộ đồ khác trước đã. - Bạch Phong Ninh cảm thấy đề
nghị này của mình rất được. Hắn đá hai kẻ muốn lao vào cướp tú cầu, cũng cảm thấy chơi rất vui. Hắn liếc nhìn khuôn mặt giận giữ của Hiểu Ất, để quả tú cầu trên đầu ngón tay rồi bay đến trước mặt Long Tiểu Hoa đang
đuổi hắn được nửa đường.

- Đưa quả tú cầu cho tôi. - Kẻ đó lập tức bổ nhào đến muốn cướp quả cầu trong tay hắn.

Hắn lại giơ quả tú cầu lên cao hơn một chút rồi cúi xuống dùng ngón tay chỉ vào má mình:

- Được. Muội chạm môi mình vào đây thì ta sẽ đưa tú cầu cho muội.

- Phì!

Hắn né đầu. Hắn đã quen né tránh miếng nước bọt của nàng. Hắn giơ tay gõ vào trán nàng:

- Ta bảo muội thơm ta chứ không bảo muội nhổ nước bọt vào ta. Muội muốn may mắn qua cửa này sao? Không có đâu…

Vừa dứt lời, còn chưa kịp nghe tiếng giậm chân của Cung Diệu Hoàng thì trên lầu cao, hắn cảm thấy tay mình nhẹ bẫng và đang định hình xem ai nhân
cơ hội đó cướp tú cầu đi. Hắn ngoái đầu nhìn lại thì chỉ thấy thanh kiếm bạc quen thuộc xuyên qua quả tú cầu đó. Sức mạnh khiến quả tú cầu trên
tay hắn đập thằng vào bức tường đối diện. Thanh kiếm sắc với một tiếng
“xoẹt” đã xẻ quả tú cầu ra làm đôi rơi xuống góc tường.

Bạch Phong Ninh và Long Tiểu Hoa đều bàng hoàng. Bạch Phong Ninh cười nhìn Cung Diệu Hoàng cũng đang bàng hoàng trên lầu:

- Chúc mừng Diệu vương gia. Thật là hay! Quả tú cầu xẻ làm đôi, chẳng
phải Vương gia được hưởng phúc rồi sao? Vương gia có thẻ cùng lúc lấy
hai chính thất. Ngưỡng mộ! Ngưỡng mộ!

- Hả? Hai… hai người sao? Haizzz!... Phức tạp quá! Cũng không phải một
chọi một sẽ tốt hơn sao? Hai người vợ, hắn chịu nổi không? - Long Tiểu
Hoa hoàn toàn không nghe ra ý đùa cợt của Bạch Phong Ninh, nàng ngây
người hỏi lại hắn.

- Người hoàng gia không giống với người thường. Tiểu vương gia sẽ có cách ứng phó thôi.

- Họ Bạch kia, ngươi bớt hại tiểu vương đi. Tiểu vương đâu có nói là cần
hai người… Không, tiểu vương là vương gia, cần hai người thì sao nào? Họ Long kia, cô chớ dùng ánh mắt đó để nhìn tiểu vương.

- Tôi chỉ lo sức khỏe của Vương gia không chịu nổi thôi. - Long Tiểu Hoa
lầm bầm. Nàng cảm thấy phía sau mình có một bóng đen lao đến. Nàng nuốt
nước miếng nhìn nét mặt của Bạch Phong Ninh và cảm thấy có điều không
ổn.

Bạch Phong Ninh mỉm cười nhìn chiếc vỏ kiếm trống không trong tay người phía sau đó:

- Long huynh không thích thanh kiếm nhà Bạch mỗ như vậy sao? Huynh đã vứt nó đi mất rồi. Đây là thanh kiếm rất quý đấy.

- Kiếm đúng là tốt, chỉ là ta không muốn để huynh bỡn cợt thôi. - Hắn
thật sự không giở trò như Bạch Phong Ninh. Hắn thật sự có bản lĩnh kìm
nén cơn giận của mình. Hắn đã dùng kiếm chém tan cái gọi là hạnh phúc
của nàng. Nàng vẫn còn tâm trạng lo lắng cho người khác sao? Trước tiên
hãy lo cho mình đi đã: - Long Tiểu Hoa kia, cô còn đứng bên Bạch công tử làm gì? Còn không mau lại bên ta đi?

Long Tiểu Hoa hơi nghiêng đầu nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Hiểu Ất, có chút không cam tâm, nàng cắn môi nói:

- Tôi không muốn.

- Cô nói gì? - Nàng thật sự nghĩ rằng có hai kẻ hỗ trợ mình nên mới to
gan như vậy sao? Mấy ngày không trị tội nên nha đầu này ngày càng khó
trị rồi.

- Tôi đến tìm Long Hiểu Ất. Điện hạ nói không quen huynh ấy mà. - Một câu nói khiến trái tim nàng vẫn còn đau nhói. Đừng tưởng nàng mặt dày là có thể tùy ý ức hiếp nàng nhé.

- … - Long Hiểu Ất đột nhiên im lặng, nhìn Bạch Phong Ninh đang cố nở nụ cười mà thở dài.

Lúc này, Cung Diệu Hoàng đang từ trên lầu cao đi xuống. Dù nói thế nào thì
tú cầu của hắn cũng mất rồi. Vở kịch huyên náo này cũng đã kết thúc. Bây giờ hắn chỉ việc kéo nha đầu đó về bên mình, đem về nhà nhốt vào kho
củi, dạy cho một bài học để nha đầu đó không còn quan hệ gì với Long
Hiểu Ất hay với Bạch Phong Ninh nữa.

- Hoàng thúc, ông trời cảm thấy tiểu vương không thích hợp với chuyện hôn nhân hoàng gia nên mong hoàng thúc thay mặt tiểu vương về tạ ơn ý tốt
của hoàng gia gia. Tiểu vương chỉ cần cô nương này…

- Cô nương này là hoàng thẩm của ngươi đấy. - Hắn nhếch môi, không lớn tiếng mà thốt nên một câu khiến mọi người đều ngây ra.

Cung Diệu Hoàng sực tỉnh lại trước tiên. Hắn nhìn Long Tiểu Hoa vẫn ngây người thì giận dữ nói với Long Hiểu Ất:

- Không phải cô ấy đã bị hoàng thúc bỏ rồi sao?

- Bỏ ư? Hứ!... Ngươi đã thấy hưu thư của cô ấy chưa?

- … Cô không lấy được hưu thư sao? - Hắn đẩy đẩy Long Tiểu Hoa đang ngây ngô nhìn Long Hiểu Ất.

- … Thế nên tôi mới hỏi Vương gia… tội trùng hôn sẽ bị xử thế nào…

- Cô… đầu óc cô làm bằng thứ gì vậy? Bị người ta bỏ mà cũng không đòi hưu thư sao? - Hắn giơ tay lên muốn đập vào cái đầu chậm hiểu của nàng.

- Có ai nói cho tôi biết, bị bỏ thì phải lấy hưu thư đâu. Tôi xem tiểu
thuyết mới biết có thứ gọi là hưu thư tồn tại đấy chứ. - Long Tiểu Hoa
ôm đầu không biết nên chạy về phía người mặt áo trắng hay nên nấp sau
người mặc áo đen. Tại sao nàng lại bị kẹp giữa ba người đàn ông đáng sợ
và bị mọi người coi thường thế này chứ?

Long Hiểu Ất kéo nàng lại gần, nhìn Bạch Phong Ninh không hề có động tĩnh
gì, vẫn giữ nguyên nụ cười. Hắn quay lại nói với Cung Diệu Hoàng, kẻ vẫn không thể chấp nhận được chuyện này:

- Điệt nhi, ngươi có thể gọi hoàng thẩm không?

- …- Quỷ mới đi gọi người con gái đã hôn mình là thẩm thẩm…

- Thực ra… không gọi cũng được. Gọi thẩm thẩm rất già. Tôi còn trẻ như
vậy… ồ… - Bị chồng cũ lườm rồi, còn là ánh mắt rất căm hận nữa…

- Long Tiểu Hoa, cô định giải thích với chồng mình thế nào đây? Cô thân là gái đã có chồng mà lại chạy đi cướp tú cầu sao?

- Tôi muốn thấy huynh đỏ mặt tức giận… Tại huynh không nhận tôi trước đấy chứ. Huynh kéo cái gì vậy?

- Tốt lắm! Điệt nhi, hôm khác ngươi hãy đến phủ Huyên vương dâng trà cho
hoàng thẩm. - Long Hiểu Ất nói với Cung Diệu Hoàng rồi quay sang Bạch
Phong Ninh: - Thanh kiếm cứ để ở chỗ huynh đã, coi như ta thiếu tôn kính với thanh kiếm của nhà họ Bạch. Nếu huynh muốn có chủ mới thì ta cũng
không có ý kiến gì. Bây giờ nhờ phúc của hai vị mà phu thê đoàn tụ.Ta và cô ấy cần làm rõ một điều… rốt cuộc kẻ nào không chịu nhận người trước. Xin cáo từ.

Ực ực! - Long Tiểu Hoa nuốt nước bọt. Nàng cảm thấy việc mình chạy đi tìm
hắn đúng là rất ngu xuẩn. Làm gì có kẻ đáng thương nào lại cảm thấy
không thoải mái khi không bị mẹ kế ngược đãi nữa. Làm gì có kẻ đáng
thương nào vứt bỏ bạch mã hoàng tử để chạy đến tìm mẹ kế ngược đãi mình
tiếp chứ. Cứu với!

Nàng nhấc gót chân muốn bỏ đi thì bị chồng cũ… à không… đã không còn là
chồng cũ nữa rồi mà là phu quân, bị phu quân vừa mới lộ diện kéo cổ áo
lại. Sau đó, nàng nghe thấy tiếng nói vang lên bên tai:

- Muốn trốn hả? Ta đã cho muội cơ hội rồi. Lần này là muội tự tìm đến đấy nhé. Đừng hòng ta tha cho muội.

- Xì!

Chapter
1 Quyển 1 - Chương 1: Bái đường bỏ vợ
2 Quyển 1 - Chương 2: Ân oán giang hồ
3 Quyển 1 - Chương 3: Lần đầu gặp Tiểu Bạch
4 Quyển 1 - Chương 4: Đương gia trở về
5 Quyển 1 - Chương 5: Gà bay chó sủa đón đương gia (thượng)
6 Quyển 1 - Chương 6: Gà bay chó sủa đón đương gia (hạ)
7 Quyển 1 - Chương 7: Quy tắc dùng bữa của Long gia
8 Quyển 1 - Chương 8: Dùng bữa xong tiếp tục ngược đãi
9 Quyển 1 - Chương 9: Thế giới mà ngay cả “mẹ kế phiên bản nam” cũng có nữ nhân thèm muốn
10 Quyển 1 - Chương 10: Cầm kỳ thi họa ư? Hãy biến đi!
11 Quyển 1 - Chương 11: Điều kiện kén vợ quái gở của Bạch thiếu chủ (thượng)
12 Quyển 1 - Chương 12: Điều kiện kén vợ quái gở của Bạch thiếu chủ (hạ)
13 Quyển 1 - Chương 13: Bạch mã hoàng tử thăm Long phủ (thượng)
14 Quyển 1 - Chương 14: Bạch mã hoàng tử thăm Long phủ (hạ)
15 Quyển 1 - Chương 15: Bạch mã hoàng tử mê hoặc (thượng)
16 Quyển 1 - Chương 16: Bạch mã hoàng tử mê hoặc (hạ)
17 Quyển 1 - Chương 17: Vạn ác, dâm đứng đầu
18 Quyển 1 - Chương 18: Thực ra nàng không hiểu lòng ta (thượng)
19 Quyển 1 - Chương 19: Thực ra nàng không hiểu lòng ta (hạ)
20 Quyển 1 - Chương 20: Một cơn ác mộng đau khổ triền miên
21 Quyển 1 - Chương 21: Trong trắng ư? Đó là thứ vô cùng quý giá. Hu hu!
22 Quyển 1 - Chương 22: Nhà ta có con gái đợi người đến hỏi (thượng)
23 Quyển 1 - Chương 23: Nhà ta có con gái đợi người đến hỏi (hạ)
24 Quyển 1 - Chương 24: Chương 24: Hạnh đỏ vượt tường thành công
25 Quyển 1 - Chương 25: Kiến thức uyên bác
26 Quyển 1 - Chương 26: Bí mật của Bạch thiếu chủ
27 Quyển 1 - Chương 27: Miệng thật lòng không thật ư? Ừm, hai người chơi mới vui!
28 Quyển 1 - Chương 28: Dạo kỹ viện ư? Cẩn thận “vợ trước” bám theo đấy!
29 Quyển 1 - Chương 29: Đạo quán trà ư? "Vợ trước" vẫn bám theo sao? Võ Tòng đánh hổ ư? Đó là gì vậy?
30 Quyển 1 - Chương 30: Chương 30: Võ Tòng đánh hổ ư? Sai rồi. Võ Tòng đánh Tiểu Hoa đấy. Híc!
31 Quyển 1 - Chương 31: Hả? Bị dụ dỗ? Ai dụ dỗ vậy?
32 Quyển 1 - Chương 32: Cha làm xằng quá!
33 Quyển 1 - Chương 33: Đặc quyền của vương tôn công tử
34 Quyển 1 - Chương 34: Cha, người ta muốn…
35 Quyển 1 - Chương 35: Động phòng lạ lùng
36 Quyển 1 - Chương 36: Một bát mỳ hấp dẫn
37 Quyển 1 - Chương 37: Bị “chúa thượng” bắt cóc
38 Quyển 1 - Chương 38: Bạch mã hoàng tử cũng có lúc nóng tính
39 Quyển 1 - Chương 39: Sự khó chịu của Bạch mã hoàng tử
40 Quyển 1 - Chương 40: Bắt gian dâm trên giường
41 Quyển 1 - Chương 41: “Cha” về ư? Thôi chết rồi!
42 Quyển 1 - Chương 42: “Cha” đã về
43 Quyển 1 - Chương 43: Hổ Tiểu Hoa giận dữ
44 Quyển 1 - Chương 44: Nói muội cần ta đi
45 Quyển 1 - Chương 45: Thập cửu điện hạ hồi kinh
46 Quyển 1 - Chương 46: Tâm sự của Tiểu Bạch
47 Quyển 2 - Chương 47: Kinh nghiệm làm ăn trong tiểu thuyết
48 Quyển 2 - Chương 48: Hy vọng của Long Tiểu Bính
49 Quyển 2 - Chương 49: Bạch thiếu chủ đột kích phường tiểu thuyết
50 Quyển 2 - Chương 50: Ta là Tiểu Như Ý
51 Quyển 2 - Chương 51: Tiểu Hoa lần đầu gặp thần tượng
52 Quyển 2 - Chương 52: Cảm hứng ơi cảm hứng
53 Quyển 2 - Chương 53: Long Tiểu Bính đỏ mặt
54 Quyển 2 - Chương 54: Sẩy chân thành hận thiên cổ
55 Quyển 2 - Chương 55: Tiểu Bạch vào kinh
56 Quyển 2 - Chương 56: Tiểu hoàng tôn bị coi thường
57 Quyển 2 - Chương 57: Mưu đồ xấu xa của đứa cháu
58 Quyển 2 - Chương 58: Trò nham hiểm của đứa cháu
59 Quyển 2 - Chương 59: Tâm tư của Thập cửu điện hạ
60 Quyển 2 - Chương 60: Kế hoạch của hai con quỷ vô lương tâm
61 Quyển 2 - Chương 61: Thập cửu điện hạ thất thường
62 Quyển 2 - Chương 62: Tiểu vương gia cao một tấc, “cha” cao một trượng
63 Quyển 2 - Chương 63: Trước cuộc chiến bảo vệ tú cầu
64 Quyển 2 - Chương 64: Cuộc chiến bảo vệ tú cầu - Tiểu Bạch giá đáo
65 Quyển 2 - Chương 65: Cuộc chiến bảo vệ tú cầu đáng sợ
66 Quyển 2 - Chương 66: Bảo vệ tú cầu uổng công rồi
67 Quyển 2 - Chương 67: Kết cục của cuộc tranh giành tú cầu, phu thê đoàn tụ
68 Quyển 2 - Chương 68: Phu quân cưỡi hắc mã
69 Quyển 2 - Chương 69: Người đàn bà mạnh mẽ phía sau người đàn ông - mục tiêu phấn đấu của Long Tiểu Hoa
70 Quyển 2 - Chương 70: Người vợ hiền đáng yêu
71 Quyển 2 - Chương 71: Trò đùa của phu quân
72 Quyển 2 - Chương 72: Lưỡng lự giữa vượt tường và đạo làm thê tử
73 Quyển 2 - Chương 73: Yến tiệc đông chí
74 Quyển 2 - Chương 74: Yến tiệc đông chí - phần 2
75 Quyển 2 - Chương 75
76 Quyển 2 - Chương 76: Vào cung gặp Thánh thượng - Đại sứ thân thiện
77 Quyển 2 - Chương 77: Cùng bạch mã hoàng tử dạo kỹ viện
78 Quyển 2 - Chương 78: Lời nói thật lòng, mạo hiểm lớn
79 Quyển 2 - Chương 79: Trước khi lên đường đi ký hòa ước với phiên thổ - phần 1
80 Quyển 2 - Chương 80: Trước khi lên đường đi ký hòa ước với phiên thổ - phần 2
81 Quyển 2 - Chương 81: Trước khi lên đường đi ký hòa ước với phiên thổ - phần 3
82 Quyển 2 - Chương 82: Đoạt cô nương khi điệu nhảy bắt đầu
83 Quyển 2 - Chương 83: Điệu nhảy phiên thổ
84 Quyển 2 - Chương 84: Yêu nghiệt dâm thư mới xuất hiện
85 Quyển 2 - Chương 85: Lại là một bát mỳ suông
86 Quyển 2 - Chương 86: Không khí căng thẳng, chiến tranh sắp bùng nổ
87 Quyển 2 - Chương 87: Kết cục không bằng cầm thú
Chapter

Updated 87 Episodes

1
Quyển 1 - Chương 1: Bái đường bỏ vợ
2
Quyển 1 - Chương 2: Ân oán giang hồ
3
Quyển 1 - Chương 3: Lần đầu gặp Tiểu Bạch
4
Quyển 1 - Chương 4: Đương gia trở về
5
Quyển 1 - Chương 5: Gà bay chó sủa đón đương gia (thượng)
6
Quyển 1 - Chương 6: Gà bay chó sủa đón đương gia (hạ)
7
Quyển 1 - Chương 7: Quy tắc dùng bữa của Long gia
8
Quyển 1 - Chương 8: Dùng bữa xong tiếp tục ngược đãi
9
Quyển 1 - Chương 9: Thế giới mà ngay cả “mẹ kế phiên bản nam” cũng có nữ nhân thèm muốn
10
Quyển 1 - Chương 10: Cầm kỳ thi họa ư? Hãy biến đi!
11
Quyển 1 - Chương 11: Điều kiện kén vợ quái gở của Bạch thiếu chủ (thượng)
12
Quyển 1 - Chương 12: Điều kiện kén vợ quái gở của Bạch thiếu chủ (hạ)
13
Quyển 1 - Chương 13: Bạch mã hoàng tử thăm Long phủ (thượng)
14
Quyển 1 - Chương 14: Bạch mã hoàng tử thăm Long phủ (hạ)
15
Quyển 1 - Chương 15: Bạch mã hoàng tử mê hoặc (thượng)
16
Quyển 1 - Chương 16: Bạch mã hoàng tử mê hoặc (hạ)
17
Quyển 1 - Chương 17: Vạn ác, dâm đứng đầu
18
Quyển 1 - Chương 18: Thực ra nàng không hiểu lòng ta (thượng)
19
Quyển 1 - Chương 19: Thực ra nàng không hiểu lòng ta (hạ)
20
Quyển 1 - Chương 20: Một cơn ác mộng đau khổ triền miên
21
Quyển 1 - Chương 21: Trong trắng ư? Đó là thứ vô cùng quý giá. Hu hu!
22
Quyển 1 - Chương 22: Nhà ta có con gái đợi người đến hỏi (thượng)
23
Quyển 1 - Chương 23: Nhà ta có con gái đợi người đến hỏi (hạ)
24
Quyển 1 - Chương 24: Chương 24: Hạnh đỏ vượt tường thành công
25
Quyển 1 - Chương 25: Kiến thức uyên bác
26
Quyển 1 - Chương 26: Bí mật của Bạch thiếu chủ
27
Quyển 1 - Chương 27: Miệng thật lòng không thật ư? Ừm, hai người chơi mới vui!
28
Quyển 1 - Chương 28: Dạo kỹ viện ư? Cẩn thận “vợ trước” bám theo đấy!
29
Quyển 1 - Chương 29: Đạo quán trà ư? "Vợ trước" vẫn bám theo sao? Võ Tòng đánh hổ ư? Đó là gì vậy?
30
Quyển 1 - Chương 30: Chương 30: Võ Tòng đánh hổ ư? Sai rồi. Võ Tòng đánh Tiểu Hoa đấy. Híc!
31
Quyển 1 - Chương 31: Hả? Bị dụ dỗ? Ai dụ dỗ vậy?
32
Quyển 1 - Chương 32: Cha làm xằng quá!
33
Quyển 1 - Chương 33: Đặc quyền của vương tôn công tử
34
Quyển 1 - Chương 34: Cha, người ta muốn…
35
Quyển 1 - Chương 35: Động phòng lạ lùng
36
Quyển 1 - Chương 36: Một bát mỳ hấp dẫn
37
Quyển 1 - Chương 37: Bị “chúa thượng” bắt cóc
38
Quyển 1 - Chương 38: Bạch mã hoàng tử cũng có lúc nóng tính
39
Quyển 1 - Chương 39: Sự khó chịu của Bạch mã hoàng tử
40
Quyển 1 - Chương 40: Bắt gian dâm trên giường
41
Quyển 1 - Chương 41: “Cha” về ư? Thôi chết rồi!
42
Quyển 1 - Chương 42: “Cha” đã về
43
Quyển 1 - Chương 43: Hổ Tiểu Hoa giận dữ
44
Quyển 1 - Chương 44: Nói muội cần ta đi
45
Quyển 1 - Chương 45: Thập cửu điện hạ hồi kinh
46
Quyển 1 - Chương 46: Tâm sự của Tiểu Bạch
47
Quyển 2 - Chương 47: Kinh nghiệm làm ăn trong tiểu thuyết
48
Quyển 2 - Chương 48: Hy vọng của Long Tiểu Bính
49
Quyển 2 - Chương 49: Bạch thiếu chủ đột kích phường tiểu thuyết
50
Quyển 2 - Chương 50: Ta là Tiểu Như Ý
51
Quyển 2 - Chương 51: Tiểu Hoa lần đầu gặp thần tượng
52
Quyển 2 - Chương 52: Cảm hứng ơi cảm hứng
53
Quyển 2 - Chương 53: Long Tiểu Bính đỏ mặt
54
Quyển 2 - Chương 54: Sẩy chân thành hận thiên cổ
55
Quyển 2 - Chương 55: Tiểu Bạch vào kinh
56
Quyển 2 - Chương 56: Tiểu hoàng tôn bị coi thường
57
Quyển 2 - Chương 57: Mưu đồ xấu xa của đứa cháu
58
Quyển 2 - Chương 58: Trò nham hiểm của đứa cháu
59
Quyển 2 - Chương 59: Tâm tư của Thập cửu điện hạ
60
Quyển 2 - Chương 60: Kế hoạch của hai con quỷ vô lương tâm
61
Quyển 2 - Chương 61: Thập cửu điện hạ thất thường
62
Quyển 2 - Chương 62: Tiểu vương gia cao một tấc, “cha” cao một trượng
63
Quyển 2 - Chương 63: Trước cuộc chiến bảo vệ tú cầu
64
Quyển 2 - Chương 64: Cuộc chiến bảo vệ tú cầu - Tiểu Bạch giá đáo
65
Quyển 2 - Chương 65: Cuộc chiến bảo vệ tú cầu đáng sợ
66
Quyển 2 - Chương 66: Bảo vệ tú cầu uổng công rồi
67
Quyển 2 - Chương 67: Kết cục của cuộc tranh giành tú cầu, phu thê đoàn tụ
68
Quyển 2 - Chương 68: Phu quân cưỡi hắc mã
69
Quyển 2 - Chương 69: Người đàn bà mạnh mẽ phía sau người đàn ông - mục tiêu phấn đấu của Long Tiểu Hoa
70
Quyển 2 - Chương 70: Người vợ hiền đáng yêu
71
Quyển 2 - Chương 71: Trò đùa của phu quân
72
Quyển 2 - Chương 72: Lưỡng lự giữa vượt tường và đạo làm thê tử
73
Quyển 2 - Chương 73: Yến tiệc đông chí
74
Quyển 2 - Chương 74: Yến tiệc đông chí - phần 2
75
Quyển 2 - Chương 75
76
Quyển 2 - Chương 76: Vào cung gặp Thánh thượng - Đại sứ thân thiện
77
Quyển 2 - Chương 77: Cùng bạch mã hoàng tử dạo kỹ viện
78
Quyển 2 - Chương 78: Lời nói thật lòng, mạo hiểm lớn
79
Quyển 2 - Chương 79: Trước khi lên đường đi ký hòa ước với phiên thổ - phần 1
80
Quyển 2 - Chương 80: Trước khi lên đường đi ký hòa ước với phiên thổ - phần 2
81
Quyển 2 - Chương 81: Trước khi lên đường đi ký hòa ước với phiên thổ - phần 3
82
Quyển 2 - Chương 82: Đoạt cô nương khi điệu nhảy bắt đầu
83
Quyển 2 - Chương 83: Điệu nhảy phiên thổ
84
Quyển 2 - Chương 84: Yêu nghiệt dâm thư mới xuất hiện
85
Quyển 2 - Chương 85: Lại là một bát mỳ suông
86
Quyển 2 - Chương 86: Không khí căng thẳng, chiến tranh sắp bùng nổ
87
Quyển 2 - Chương 87: Kết cục không bằng cầm thú