Quyển 2 – Chương 63: Trước cuộc chiến bảo vệ tú cầu

Cung Diệu Hoàng cảm thấy nhất định là ông trời đang đùa với hắn. Nếu không
thì là hoàng gia gia thật sự đã mắc bệnh đến hồ đồ rồi. Hắn nhìn Long
Hiểu Ất vẻ mặt mãn nguyện đang đứng dựa vào cột trụ lưu ly trên hành
lang cung điện, tay cầm một cuộn thánh chỉ vừa mới thỉnh cầu được, đó
cũng chính là món quà sinh nhật mà Thánh thượng dành cho hoàng tôn của
mình. Long Hiểu Ất chẳng chút nghiêm túc, tuyên đọc thánh chỉ với điệu
cười của tiểu nhân đắc ý, sau đó cầm cuộn thánh chỉ nhét vào lòng hắn,
xảo quyệt vỗ vai hắn an ủi:

- Điệt nhi, chuyện tốt đấy. Tung tú cầu là hôn nhân trời định. Điệt nhi
nên cố gắng làm người cháu tận hiếu với Thánh thượng, để người được vui
lòng. Điệt nhi thấy thế nào?

Cung Diệu Hoàng cắn răng tiếp nhận thánh chỉ. Hắn trừng mắt giận dữ cười với tên Long Hiểu Ất tự phụ đó. Trên mặt Long Hiểu Ất hiện rõ dòng chữ:
“Quỷ nhỏ chết tiệt, muốn làm loạn mà không hỏi hoàng thúc của ngươi có
đồng ý hay không? Định giở trò với ta ư? Vậy thì cứ thử đi. Tú cầu này,
ngươi đành phải ném thôi”.

Vậy là chuyện Diệu tiểu vương gia – hoàng tôn được Đương kim Hoàng Thượng
sủng ái nhất sau sáu ngày nữa sẽ lên lầu Lân Tường công khai ném tú cầu
kén vợ đã được ấn định. Lúc đó, trong thành Lâm Dương nổi lên làn sóng
lớn về sự kiện này. Các thiên kim tiểu thư đều hết sức chú ý, một lòng
hướng tới. Dân chúng ai ai cũng bàn tán và cảm thấy đầu óc của người
hoàng tộc thật không giống với những kẻ phàm phu tục tử, chuyện nam nhân ném tú cầu mà họ cũng có thể nghĩ ra được. Về nhà, ai ai cũng luyện cho khuê nữ nhà mình tuyệt kỹ phi thiên nhưng những nha đầu này đã lâu ngày bị bó chân, ra khỏi cửa thì ngồi kiệu, đừng nói là phi thiên, mà có
bước mấy bật thang cũng là cả một vấn đề lớn.

Long Tiểu Hoa không buồn. Nàng đang vui mừng và phấn khởi trước thắng lợi
đầu tiên của chồng cũ, Thập cửu điện hạ. Thêm nữa, dù gì nàng cũng được
coi là một tiểu thư. Nàng hoàn toàn có thể tham gia vào cuộc tranh đoạt
tú cầu hoặc là mê hoặc người chồng cũ vẫn còn chút lương tâm. Với kinh
nghiệm làm tiểu nhị bao năm ở khách điếm, các thiên kim kia hoàn toàn
không phải là đối thủ của nàng.

Sáu ngày trước khi tổ chức ném tú cầu, Long Tiểu Hoa buồn rầu hận đêm đó
không thể tự tay giết chết tên hoàng thúc trước mặt Cung Diệu Hoàng rồi
vỗ ngực nói: “Tôi sẽ lo chuyện tú cầu, Vương gia cứ yên tâm đi”.

Cung Diệu Hoàng hoài nghi liếc xéo kẻ cầm ký thi họa không thông, thơ từ ca
phú cái gì cũng không biết kia, chẳng có chút niềm tin nào đối với nàng. Vẫn cảm thấy nên sai sát thủ tới buổi tung cầu giải quyết vấn đề thể
diện cho hắn thì tốt hơn. Hắn nâng tay phẩy phẩy, muốn bảo nàng cứ yên
tâm mà chờ đợi.

Nhưng Long Tiểu Hoa hoàn toàn không hiểu ý hắn. Nàng chỉ cảm thấy hắn có nét
buồn giống như chồng cũ của nàng. Chồng cũ của nàng cũng từng buồn như
vậy. Nàng bất giác nắm lấy tay hắn, an ủi hắn như một thẩm thẩm:

- Cứ giao chuyện đó cho tôi. Tôi sẽ bảo vệ người. - Điệt nhi yêu quý!
Nàng phải giữ kín mấy chữ đó trong lòng, sợ nếu nói ra sẽ bị hắn ngược
đãi. Nhưng dù nói thế nào thì sớm muộn gì nàng cũng là trưởng bối của
hắn. Thương yêu hậu bối là việc mà một người thím như nàng nên làm. Đặc
biệt là khi thúc thúc lại không ngừng bắt nạt cháu trai của mình.

- … - Cung Diệu Hoàng ngạc nhiên trước những lời của nàng. Hắn ngây người nhìn nàng, để nàng nắm lấy tay mình.

- Rất cảm động ư? Tôi biết là không có ai bảo vệ người mà. - Theo lời kể
của ân sư hắn thì từ khi còn nhỏ hắn đã không có cha, không có mẹ, mà
chỉ ở bên Hoàng đế. Thật là đáng thương! Thảo nào hắn lại có thể thực
hiện những trò nham hiểm để tạo nên những thành tựu vĩ đại như vậy.

Nàng vỗ vai hắn, còn chưa kịp cảm động với tư cách là một thẩm thẩm của mình thì đã cảm thấy eo lưng bị thít chặt. “Cháu trai nàng” đang kéo mạnh
nàng vào lòng, cúi xuống trán nàng như đang nhìn kỹ rồi nhắm mắt lại.
Hắn đang có động tác cảm ơn nàng đã nhiệt tình an ủi mình. Đôi môi chạm
vào môi nàng rồi nhích ra xa nhìn nàng với ánh mắt kỳ lạ. Theo phản xạ,
nàng lùi lại sau thì bị hắn giữ chặt lấy gáy kéo về phía trước và bịt
chặt môi nàng bằng đôi môi hắn.

- Tiểu vương tin cô một lần. Không bắt được tú cầu, tiểu vương sẽ động phòng với cô trước.

- Xì! – Trên thế gian này, làm gì có đứa cháu nào lại ép thẩm thẩm đi
cướp tú cầu của mình, lấy cái hôn ra để làm phần thưởng khích lệ, lấy
chuyện động phòng ra để trừng phạt chứ?

Trước khi tổ chức ném tú cầu bốn hôm, Long Tiểu Hoa đã hối hận vì nàng hoàn
toàn không ngờ rằng kế sách lần này của Thập cửu điện hạ lại thâm hiểm
tới vậy. Từ nhỏ đến lớn, nàng nói nhiều nhất và lưu loát nhất chính là
mạnh miệng nói bừa. Chồng cũ của nàng chưa bao giờ kỳ vọng nàng có thể
khá hơn nên mắt nhắm mắt mở chẳng để ý. Nhưng Diệu tiểu vương gia lại tỏ ra kỳ vọng quá cao và quá nhiều ở những lời nói của nàng.

- Cô dám hối hận sao? – Cung Diệu Hoàng nhìn chằm chằm vào nàng, dồn nàng vào góc tường. Hắn giơ chân đạp lên tường, ngăn mọi đường thoát thân
của nàng.

- Tôi sẽ chết mất. Tôi cũng không muốn rơi vào tình cảnh này chút nào.
Nhưng ai bảo hắn lại đưa thêm cái quy tắc mang tính phá hoại như vậy
chứ?

Long Tiểu Hoa hiểu rất rõ, Long Hiểu Ất có thể nham hiểm đến mức nào? Ném tú cầu kén vợ đúng là rất phù hợp với cá tính biến thái của hắn, thế nhưng có một vài điều khoản mà đúng là chỉ ở điều kiện của một Thập cửu điện
hạ mới có thể nghĩ ra. Ném tú cầu thì ném. Nam ném nữ bắt cũng chẳng
sao. Cạnh tranh giữa các cô nương về sức khỏe, nhảy cao, sức kiên trì.
Đó cũng là nghĩ cho Tiểu vương gia mà. Hơn nữa, nó cũng rất công bằng
nhưng…

- Làm gì có ai đưa ra quy tắc nhà mẹ đẻ cử người tới cướp tú cầu bao giờ
chứ? Thế nào là đọ thể lực? Không có thể lực thì đứng qua một bên. Đây
đúng là kỳ thị mà. Quy tắc bất công như vậy thì Vương gia bảo tôi lấy gì để đi cướp tú cầu chứ? Vương gia không nghe bên ngoài đồn thế nào sao?
Mấy tiểu thư các quan lớn ăn no không có việc gì làm đã bắt đầu thuê sát thủ giang hồ và hiệp khách độc môn rồi đấy. - Nàng chỉ muốn giúp cháu
mình lấy quả tú cầu chứ không muốn đem tính mạng ra đùa.

- Tôi sẽ bị giết chết mất. Tôi không muốn, không đến, không chơi nữa. -
Nàng lắc đầu quầy quậy, cho hắn biết lòng yêu cuộc sống của mình. Thế
lực nhà nàng yếu ớt, chỉ còn toàn người già và nữ nhi, không đấu nổi với người ta đâu.

- Ai chơi với cô? - Cung Diệu Hoàng hỉ mũi vào thái độ của nàng. Hắn giận dữ nói: - Không phải cô muốn bảo vệ tiểu vương sao?

- Tôi lấy cái gì để bảo vệ Vương gia đây? Tôi yếu đuối, trói gà không
chặt. Không kịp chạm vào quả tú cầu thì đã bị những kẻ xấu xa dùng đao
chém chết rồi. Hu hu… Thúc thúc của Vương gia chắc chắn chẳng còn chút
tình nghĩa gì với tôi nữa rồi. Đến cả chiêu thức độc ác như vậy mà hắn
cũng nghĩ ra được.

- Cô cần tình yêu của hắn làm gì? Hứ! Có tiểu vương là được rồi. Chỉ cần
cô giúp tiểu vương lấy được tú cầu, có muốn bao nhiêu tình yêu, tiểu
vương đều có thể dành cho cô.

- … - Nàng cần nhiều tình yêu của cháu trai để làm gì? Cho dù trở thành
người thím được cháu trai yêu thương nhất thế gian này thì cũng chẳng có gì đáng tự hào cả.

- Bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ theo tiểu vương đi học võ công.

- Hả? Bốn ngày, chỉ có bốn ngày thôi. Vương gia muốn tôi học thứ võ công
gì để đi cướp tú cầu đây? – Nàng khóc dở mếu dở, không duỗi thẳng nổi
ngón tay của mình ra. Nàng chỉ muốn dựa vào cháu trai để tìm chồng cũ
của mình mà thôi. Tại sao ông trời lại gây khó dễ cho nàng như vậy chứ? – Vương gia có người nào võ công thật sao siêu, thật tuyệt thế thì báo
mấy người đó đến luyện chân khí, tiên đan, Thiên sơn tuyết liên gì đó
tẩm bổ cho tôi để tôi có khả năng phi thiên chỉ sau một đêm đi.

- Phi thiên chỉ sau một đêm cũng được. Nhưng cô không sợ tẩm bổ những thứ đó có thể làm cô chảy máu cam sao?

- Vậy vương gia bảo tôi phải làm thế nào? Hay là vươn gia tìm mảnh lụa
trắng treo tôi trước lầu Lân Tường để tôi thè lưỡi giả chết dọa cho họ
sợ chết khiếp đi?

Cung Diệu Hoàng nhìn nàng vò đầu bức tai lo lắng thì bất giác hạ giọng nhưng tư thế đạp tường chặn con gái nhà lành thì vẫn không thay đổi:

- Tiểu vương cũng không kỳ vọng cô có thể học được tất cả.Tiểu vương chỉ
muốn xem thái độ muốn bảo vệ tiểu vương của cô thế nào thôi? Cô lo lắng
làm gì chứ?

- Tôi có thể không lo lắng sao? Vương gia ngồi trên lầu nhìn mọi người
tranh giành, còn tôi phải ở phía dưới bán mạng vì vương gia.

- Không phải bán mạng vì tiểu vương mà là bảo vệ tiểu vương. - Hắn khoanh tay trước ngực nhấn mạnh.

- … - Có cần phải nhấn mạnh sự khác biệt như vậy không? Nàng cảm thấy từ
“Bán mạng” thể hiện sự nguy hiểm đến tính mạng của nàng hơn mà. Từ “Bảo
vệ” hình như hơi cao cấp so với hành động của nàng.

- Cô chỉ cần đi học thôi. Bắt đầu tập từ đứng tấn cũng được, tiểu vương đã có đối sách rồi. Ha ha!

- Vương gia có cách gì vậy? - Long Tiểu Hoa bán tín bán nghi chớp chớp
mắt, chỉ vào mũi hắn: - Không phải nói “phần thưởng” không được tham
gia, vi phạm sẽ bị tước quyền sao?

- Ai là phần thưởng?

- Thắng thì có thể đem đồ đi. Không phải là phần thưởng thì là gì?

- Cô phải nói tiểu vương là “đồ” của cô mới đúng. - Nhất định phải thắng, là thứ thuộc về một mình mình. Như vậy mới đủ khí phách, khí thế chứ.
Xì! Phần thưởng vớ vẩn gì chứ?

- Hả? Tôi đâu dám. - Nàng liếc mắt nhìn hắn. Nàng không hiểu làm sao
những câu nói đàn bà như vậy lại có thể phát ra từ miệng của vị tiểu
vương gia này chứ? Thật kỳ quái.

- Dù cô không tin vào bản thân mình thì lẽ nào cô không tin cả tiểu vương sao? - Hắn dựng lông mày đầy tự tin.

- Tôi tin tưởng Vương gia mới xui xẻo… Tôi còn chưa kịp nhìn thấy quả tú
cầu thì đã bị đám sát thủ giang hồ biến thái giết rồi. Hu hu… Đừng đừng
đừng giết tôi. Tôi tin là được chứ gì… Vậy bây giờ tôi… - Nàng ôm đầu sợ hãi.

Cung Diệu Hoàng chỉ ra đình viện nói với nàng:

- Mau tập đứng tấn! - Hứ! Hắn không thể để mình mất mặt vì nha đầu này được.

- …

Sau đó, dưới ánh mặt trời chói chang, Long Tiểu Hoa phải cố sức tập luyện
để cướp quả tú cầu nhân duyên của “cháu trai”. Nàng tập một mạch đến tận khi màn đêm buông xuống, liên tục than thở thế giới này thật kỳ quái,
nàng phải vì nhân duyên của tiểu điệt nhà mình mà khổ luyện suốt ngày
đêm.

Cùng lúc đó, một người mặc đồ trắng xách kiếm bạc đứng trước cổng một phủ đệ sừng sững. Người đó nắm chặt thanh kiếm bạc trong tay nhìn tấm biển
trên cổng phủ đó…

Phủ Huyên vương.

Chữ “Huyên” đúng là phong hiệu của Thập cửu điện hạ và cũng là phong hiệu
thừa kế của Huyên phi, mẫu phi của Thập cửu điện hạ. Người đó cất bước
lên bậc thang, gót chân không hề chạm đất. Nghe có tiếng chó sủa hung
hãn bên trong, hắn chau mày, đang hoài nghi thì bỗng có mấy con chó săn
dữ tợn từ trong cổng lao ra. Thật kỳ lạ! Ngoài đường có vài ba người qua lại nhưng những con súc sinh đó chẳng cắn ai, mà cứ bổ nhào về phía
người mặc áo trắng là hắn.

Hắn nhún chân, không vội vàng bay lên nóc nhà, nhìn mấy con chó không biết
mệt mỏi liên tục sũa ầm ĩ kia. Vì sự huyên náo đó mà Thập cửu điện hạ
mới từ thư phòng bước ra.

Long Hiểu Ất mặc chiếc áo màu đen có hoa văn hình trúc ngẩng đầu nhìn người
đang đứng trên nóc nhà mình mà không hề bất ngờ. Hắn mỉm cười:

- Họ Bạch quả nhiên khôn lanh. Ngươi định đứng trên đó bao lâu chứ?

Bạch Vô Ưu đứng trên nóc nhà, chắp tay nói với Long Hiểu Ất:

- Tại hạ phụng mệnh thiếu chủ đến giao thanh kiếm nhà họ Bạch này cho Thập cửu điện hạ định đoạt.

Nói xong, hắn ném thanh kiếm trong tay xuống. Thập cửu điện hạ đón lấy
thanh kiếm, giơ lên ngắm. Hồi ở nhà họ Long, Bạch Phong Ninh cứ muốn đưa thanh kiếm nát này cho hắn. Hắn biết Bạch Phong Ninh có ý gì. Bạch
Phong Ninh muốn phò trợ Thập cửu điện hạ hắn. Hắn giữ thanh kiếm nhà họ
Bạch trong tay thì không chỉ có thể sai khiến được một mình Bạch Phong
Ninh mà bất cứ người nào nhà họ Bạch cũng đều theo lệnh hắn. Tên họ Bạch này thật sự luôn nhắc nhở hắn cướp ngôi đoạt vị.

Lần này, hắn không từ chối nữa, cầm thanh kiếm trong tay, ngẩng đầu lên hỏi:

- Người đó đâu?

- Thiếu chủ… cùng tại hạ đi được nửa đường thì bảo tại hạ đổi y phục để
che mắt thiên hạ rồi sai tại hạ mang kiếm đến trước. Thiếu chủ sẽ đến
sau.

- Hứ! – Long Hiếu Ất hứ một tiếng lạnh lùng: - Đổi y phục để che mắt thiên hạ?

- … - Bạch Vô Ưu không hỏi. Hắn chỉ biết thiếu chủ cười hì hì muốn đổi y
phục với mình chắc chắn không phải là chuyện hay. Quả nhiên… thiếu chủ
đã làm gì đó chọc giận Thập cửu điện hạ: - Trước khi chia tay, thiếu chủ còn dặn tại hạ chuyển lời đến Thập cửu điện hạ. Những chuyện gì không
cần gấp thì đừng vội. Mong Thập cửu điện hạ xem xét chuyện của Hữu
tướng, để lại cho người ta con đường thoát. Đừng tuyệt đường sống của
người ta.

- … - Hắn cúi xuống không nói gì. Lời khuyên giải của Bạch Phong Ninh
khiến hắn phải suy nghĩ. Đúng là hắn đã phạm vào điều cấm kỵ. Mỗi bước
đối phó với phụ hoàng, hắn đều phải hết sức cẩn thận. Chiêu thức của phụ hoàng hư hư thực thực, rất khó phán đoán: - Rốt cuộc tên đó còn la cà
trên đường làm gì?

Hắn cần Bạch Phong Ninh đến giúp hắn ngăn một khoảng cách quan hệ cha con.

- Thiếu chủ đã cứu không ít cô nương có phân thận đáng thương trên đường đi nên mới đến muộn.

- … - Hứ! Hắn thật giống như kẻ khốn nạn kia, nghiện trò chơi bạch mã hoàng tử.

- Điều quan trọng nhất là… thiếu chủ đã tiêu sạch tiền đi đường… - Cô
nương này một ít, cô nương kia một ít, cuối cùng thì hai người bọn họ
chỉ còn có thể hít gió sống qua ngày.

- … Hắn đợi ta đến cứu tế sao? - Long Hiểu Ất liếc nhìn Bạch Vô Ưu trên nóc nhà.

- Không đâu ạ. Trước khi tại hạ và thiếu chủ chia tay, thiếu chủ nói có thể sẽ đến làm khách ở nơi nào đó vài ngày.

Làm khách ư? Lại là đi ăn quỵt chứ gì? Không biết nhà nào lại gặp xui xẻo đây?

Chapter
1 Quyển 1 - Chương 1: Bái đường bỏ vợ
2 Quyển 1 - Chương 2: Ân oán giang hồ
3 Quyển 1 - Chương 3: Lần đầu gặp Tiểu Bạch
4 Quyển 1 - Chương 4: Đương gia trở về
5 Quyển 1 - Chương 5: Gà bay chó sủa đón đương gia (thượng)
6 Quyển 1 - Chương 6: Gà bay chó sủa đón đương gia (hạ)
7 Quyển 1 - Chương 7: Quy tắc dùng bữa của Long gia
8 Quyển 1 - Chương 8: Dùng bữa xong tiếp tục ngược đãi
9 Quyển 1 - Chương 9: Thế giới mà ngay cả “mẹ kế phiên bản nam” cũng có nữ nhân thèm muốn
10 Quyển 1 - Chương 10: Cầm kỳ thi họa ư? Hãy biến đi!
11 Quyển 1 - Chương 11: Điều kiện kén vợ quái gở của Bạch thiếu chủ (thượng)
12 Quyển 1 - Chương 12: Điều kiện kén vợ quái gở của Bạch thiếu chủ (hạ)
13 Quyển 1 - Chương 13: Bạch mã hoàng tử thăm Long phủ (thượng)
14 Quyển 1 - Chương 14: Bạch mã hoàng tử thăm Long phủ (hạ)
15 Quyển 1 - Chương 15: Bạch mã hoàng tử mê hoặc (thượng)
16 Quyển 1 - Chương 16: Bạch mã hoàng tử mê hoặc (hạ)
17 Quyển 1 - Chương 17: Vạn ác, dâm đứng đầu
18 Quyển 1 - Chương 18: Thực ra nàng không hiểu lòng ta (thượng)
19 Quyển 1 - Chương 19: Thực ra nàng không hiểu lòng ta (hạ)
20 Quyển 1 - Chương 20: Một cơn ác mộng đau khổ triền miên
21 Quyển 1 - Chương 21: Trong trắng ư? Đó là thứ vô cùng quý giá. Hu hu!
22 Quyển 1 - Chương 22: Nhà ta có con gái đợi người đến hỏi (thượng)
23 Quyển 1 - Chương 23: Nhà ta có con gái đợi người đến hỏi (hạ)
24 Quyển 1 - Chương 24: Chương 24: Hạnh đỏ vượt tường thành công
25 Quyển 1 - Chương 25: Kiến thức uyên bác
26 Quyển 1 - Chương 26: Bí mật của Bạch thiếu chủ
27 Quyển 1 - Chương 27: Miệng thật lòng không thật ư? Ừm, hai người chơi mới vui!
28 Quyển 1 - Chương 28: Dạo kỹ viện ư? Cẩn thận “vợ trước” bám theo đấy!
29 Quyển 1 - Chương 29: Đạo quán trà ư? "Vợ trước" vẫn bám theo sao? Võ Tòng đánh hổ ư? Đó là gì vậy?
30 Quyển 1 - Chương 30: Chương 30: Võ Tòng đánh hổ ư? Sai rồi. Võ Tòng đánh Tiểu Hoa đấy. Híc!
31 Quyển 1 - Chương 31: Hả? Bị dụ dỗ? Ai dụ dỗ vậy?
32 Quyển 1 - Chương 32: Cha làm xằng quá!
33 Quyển 1 - Chương 33: Đặc quyền của vương tôn công tử
34 Quyển 1 - Chương 34: Cha, người ta muốn…
35 Quyển 1 - Chương 35: Động phòng lạ lùng
36 Quyển 1 - Chương 36: Một bát mỳ hấp dẫn
37 Quyển 1 - Chương 37: Bị “chúa thượng” bắt cóc
38 Quyển 1 - Chương 38: Bạch mã hoàng tử cũng có lúc nóng tính
39 Quyển 1 - Chương 39: Sự khó chịu của Bạch mã hoàng tử
40 Quyển 1 - Chương 40: Bắt gian dâm trên giường
41 Quyển 1 - Chương 41: “Cha” về ư? Thôi chết rồi!
42 Quyển 1 - Chương 42: “Cha” đã về
43 Quyển 1 - Chương 43: Hổ Tiểu Hoa giận dữ
44 Quyển 1 - Chương 44: Nói muội cần ta đi
45 Quyển 1 - Chương 45: Thập cửu điện hạ hồi kinh
46 Quyển 1 - Chương 46: Tâm sự của Tiểu Bạch
47 Quyển 2 - Chương 47: Kinh nghiệm làm ăn trong tiểu thuyết
48 Quyển 2 - Chương 48: Hy vọng của Long Tiểu Bính
49 Quyển 2 - Chương 49: Bạch thiếu chủ đột kích phường tiểu thuyết
50 Quyển 2 - Chương 50: Ta là Tiểu Như Ý
51 Quyển 2 - Chương 51: Tiểu Hoa lần đầu gặp thần tượng
52 Quyển 2 - Chương 52: Cảm hứng ơi cảm hứng
53 Quyển 2 - Chương 53: Long Tiểu Bính đỏ mặt
54 Quyển 2 - Chương 54: Sẩy chân thành hận thiên cổ
55 Quyển 2 - Chương 55: Tiểu Bạch vào kinh
56 Quyển 2 - Chương 56: Tiểu hoàng tôn bị coi thường
57 Quyển 2 - Chương 57: Mưu đồ xấu xa của đứa cháu
58 Quyển 2 - Chương 58: Trò nham hiểm của đứa cháu
59 Quyển 2 - Chương 59: Tâm tư của Thập cửu điện hạ
60 Quyển 2 - Chương 60: Kế hoạch của hai con quỷ vô lương tâm
61 Quyển 2 - Chương 61: Thập cửu điện hạ thất thường
62 Quyển 2 - Chương 62: Tiểu vương gia cao một tấc, “cha” cao một trượng
63 Quyển 2 - Chương 63: Trước cuộc chiến bảo vệ tú cầu
64 Quyển 2 - Chương 64: Cuộc chiến bảo vệ tú cầu - Tiểu Bạch giá đáo
65 Quyển 2 - Chương 65: Cuộc chiến bảo vệ tú cầu đáng sợ
66 Quyển 2 - Chương 66: Bảo vệ tú cầu uổng công rồi
67 Quyển 2 - Chương 67: Kết cục của cuộc tranh giành tú cầu, phu thê đoàn tụ
68 Quyển 2 - Chương 68: Phu quân cưỡi hắc mã
69 Quyển 2 - Chương 69: Người đàn bà mạnh mẽ phía sau người đàn ông - mục tiêu phấn đấu của Long Tiểu Hoa
70 Quyển 2 - Chương 70: Người vợ hiền đáng yêu
71 Quyển 2 - Chương 71: Trò đùa của phu quân
72 Quyển 2 - Chương 72: Lưỡng lự giữa vượt tường và đạo làm thê tử
73 Quyển 2 - Chương 73: Yến tiệc đông chí
74 Quyển 2 - Chương 74: Yến tiệc đông chí - phần 2
75 Quyển 2 - Chương 75
76 Quyển 2 - Chương 76: Vào cung gặp Thánh thượng - Đại sứ thân thiện
77 Quyển 2 - Chương 77: Cùng bạch mã hoàng tử dạo kỹ viện
78 Quyển 2 - Chương 78: Lời nói thật lòng, mạo hiểm lớn
79 Quyển 2 - Chương 79: Trước khi lên đường đi ký hòa ước với phiên thổ - phần 1
80 Quyển 2 - Chương 80: Trước khi lên đường đi ký hòa ước với phiên thổ - phần 2
81 Quyển 2 - Chương 81: Trước khi lên đường đi ký hòa ước với phiên thổ - phần 3
82 Quyển 2 - Chương 82: Đoạt cô nương khi điệu nhảy bắt đầu
83 Quyển 2 - Chương 83: Điệu nhảy phiên thổ
84 Quyển 2 - Chương 84: Yêu nghiệt dâm thư mới xuất hiện
85 Quyển 2 - Chương 85: Lại là một bát mỳ suông
86 Quyển 2 - Chương 86: Không khí căng thẳng, chiến tranh sắp bùng nổ
87 Quyển 2 - Chương 87: Kết cục không bằng cầm thú
Chapter

Updated 87 Episodes

1
Quyển 1 - Chương 1: Bái đường bỏ vợ
2
Quyển 1 - Chương 2: Ân oán giang hồ
3
Quyển 1 - Chương 3: Lần đầu gặp Tiểu Bạch
4
Quyển 1 - Chương 4: Đương gia trở về
5
Quyển 1 - Chương 5: Gà bay chó sủa đón đương gia (thượng)
6
Quyển 1 - Chương 6: Gà bay chó sủa đón đương gia (hạ)
7
Quyển 1 - Chương 7: Quy tắc dùng bữa của Long gia
8
Quyển 1 - Chương 8: Dùng bữa xong tiếp tục ngược đãi
9
Quyển 1 - Chương 9: Thế giới mà ngay cả “mẹ kế phiên bản nam” cũng có nữ nhân thèm muốn
10
Quyển 1 - Chương 10: Cầm kỳ thi họa ư? Hãy biến đi!
11
Quyển 1 - Chương 11: Điều kiện kén vợ quái gở của Bạch thiếu chủ (thượng)
12
Quyển 1 - Chương 12: Điều kiện kén vợ quái gở của Bạch thiếu chủ (hạ)
13
Quyển 1 - Chương 13: Bạch mã hoàng tử thăm Long phủ (thượng)
14
Quyển 1 - Chương 14: Bạch mã hoàng tử thăm Long phủ (hạ)
15
Quyển 1 - Chương 15: Bạch mã hoàng tử mê hoặc (thượng)
16
Quyển 1 - Chương 16: Bạch mã hoàng tử mê hoặc (hạ)
17
Quyển 1 - Chương 17: Vạn ác, dâm đứng đầu
18
Quyển 1 - Chương 18: Thực ra nàng không hiểu lòng ta (thượng)
19
Quyển 1 - Chương 19: Thực ra nàng không hiểu lòng ta (hạ)
20
Quyển 1 - Chương 20: Một cơn ác mộng đau khổ triền miên
21
Quyển 1 - Chương 21: Trong trắng ư? Đó là thứ vô cùng quý giá. Hu hu!
22
Quyển 1 - Chương 22: Nhà ta có con gái đợi người đến hỏi (thượng)
23
Quyển 1 - Chương 23: Nhà ta có con gái đợi người đến hỏi (hạ)
24
Quyển 1 - Chương 24: Chương 24: Hạnh đỏ vượt tường thành công
25
Quyển 1 - Chương 25: Kiến thức uyên bác
26
Quyển 1 - Chương 26: Bí mật của Bạch thiếu chủ
27
Quyển 1 - Chương 27: Miệng thật lòng không thật ư? Ừm, hai người chơi mới vui!
28
Quyển 1 - Chương 28: Dạo kỹ viện ư? Cẩn thận “vợ trước” bám theo đấy!
29
Quyển 1 - Chương 29: Đạo quán trà ư? "Vợ trước" vẫn bám theo sao? Võ Tòng đánh hổ ư? Đó là gì vậy?
30
Quyển 1 - Chương 30: Chương 30: Võ Tòng đánh hổ ư? Sai rồi. Võ Tòng đánh Tiểu Hoa đấy. Híc!
31
Quyển 1 - Chương 31: Hả? Bị dụ dỗ? Ai dụ dỗ vậy?
32
Quyển 1 - Chương 32: Cha làm xằng quá!
33
Quyển 1 - Chương 33: Đặc quyền của vương tôn công tử
34
Quyển 1 - Chương 34: Cha, người ta muốn…
35
Quyển 1 - Chương 35: Động phòng lạ lùng
36
Quyển 1 - Chương 36: Một bát mỳ hấp dẫn
37
Quyển 1 - Chương 37: Bị “chúa thượng” bắt cóc
38
Quyển 1 - Chương 38: Bạch mã hoàng tử cũng có lúc nóng tính
39
Quyển 1 - Chương 39: Sự khó chịu của Bạch mã hoàng tử
40
Quyển 1 - Chương 40: Bắt gian dâm trên giường
41
Quyển 1 - Chương 41: “Cha” về ư? Thôi chết rồi!
42
Quyển 1 - Chương 42: “Cha” đã về
43
Quyển 1 - Chương 43: Hổ Tiểu Hoa giận dữ
44
Quyển 1 - Chương 44: Nói muội cần ta đi
45
Quyển 1 - Chương 45: Thập cửu điện hạ hồi kinh
46
Quyển 1 - Chương 46: Tâm sự của Tiểu Bạch
47
Quyển 2 - Chương 47: Kinh nghiệm làm ăn trong tiểu thuyết
48
Quyển 2 - Chương 48: Hy vọng của Long Tiểu Bính
49
Quyển 2 - Chương 49: Bạch thiếu chủ đột kích phường tiểu thuyết
50
Quyển 2 - Chương 50: Ta là Tiểu Như Ý
51
Quyển 2 - Chương 51: Tiểu Hoa lần đầu gặp thần tượng
52
Quyển 2 - Chương 52: Cảm hứng ơi cảm hứng
53
Quyển 2 - Chương 53: Long Tiểu Bính đỏ mặt
54
Quyển 2 - Chương 54: Sẩy chân thành hận thiên cổ
55
Quyển 2 - Chương 55: Tiểu Bạch vào kinh
56
Quyển 2 - Chương 56: Tiểu hoàng tôn bị coi thường
57
Quyển 2 - Chương 57: Mưu đồ xấu xa của đứa cháu
58
Quyển 2 - Chương 58: Trò nham hiểm của đứa cháu
59
Quyển 2 - Chương 59: Tâm tư của Thập cửu điện hạ
60
Quyển 2 - Chương 60: Kế hoạch của hai con quỷ vô lương tâm
61
Quyển 2 - Chương 61: Thập cửu điện hạ thất thường
62
Quyển 2 - Chương 62: Tiểu vương gia cao một tấc, “cha” cao một trượng
63
Quyển 2 - Chương 63: Trước cuộc chiến bảo vệ tú cầu
64
Quyển 2 - Chương 64: Cuộc chiến bảo vệ tú cầu - Tiểu Bạch giá đáo
65
Quyển 2 - Chương 65: Cuộc chiến bảo vệ tú cầu đáng sợ
66
Quyển 2 - Chương 66: Bảo vệ tú cầu uổng công rồi
67
Quyển 2 - Chương 67: Kết cục của cuộc tranh giành tú cầu, phu thê đoàn tụ
68
Quyển 2 - Chương 68: Phu quân cưỡi hắc mã
69
Quyển 2 - Chương 69: Người đàn bà mạnh mẽ phía sau người đàn ông - mục tiêu phấn đấu của Long Tiểu Hoa
70
Quyển 2 - Chương 70: Người vợ hiền đáng yêu
71
Quyển 2 - Chương 71: Trò đùa của phu quân
72
Quyển 2 - Chương 72: Lưỡng lự giữa vượt tường và đạo làm thê tử
73
Quyển 2 - Chương 73: Yến tiệc đông chí
74
Quyển 2 - Chương 74: Yến tiệc đông chí - phần 2
75
Quyển 2 - Chương 75
76
Quyển 2 - Chương 76: Vào cung gặp Thánh thượng - Đại sứ thân thiện
77
Quyển 2 - Chương 77: Cùng bạch mã hoàng tử dạo kỹ viện
78
Quyển 2 - Chương 78: Lời nói thật lòng, mạo hiểm lớn
79
Quyển 2 - Chương 79: Trước khi lên đường đi ký hòa ước với phiên thổ - phần 1
80
Quyển 2 - Chương 80: Trước khi lên đường đi ký hòa ước với phiên thổ - phần 2
81
Quyển 2 - Chương 81: Trước khi lên đường đi ký hòa ước với phiên thổ - phần 3
82
Quyển 2 - Chương 82: Đoạt cô nương khi điệu nhảy bắt đầu
83
Quyển 2 - Chương 83: Điệu nhảy phiên thổ
84
Quyển 2 - Chương 84: Yêu nghiệt dâm thư mới xuất hiện
85
Quyển 2 - Chương 85: Lại là một bát mỳ suông
86
Quyển 2 - Chương 86: Không khí căng thẳng, chiến tranh sắp bùng nổ
87
Quyển 2 - Chương 87: Kết cục không bằng cầm thú