Quyển 2 – Chương 61: Cứu mỹ nhân

Lúc hai người chạy qua chỗ khi nãy dừng mã xa, Đoạn Lĩnh còn dừng lại thăm dò mạch đập của phu xe, may mà vẫn còn hô hấp chỉ là đã hôn mê. Đoạn Lĩnh kéo phu xe đến gốc cây dàn xếp xong, Vũ Độc cũng đã chạy đến một phía khác tra xét.

“Chờ… chờ một chút!” Đoạn Lĩnh mệt bở hơi tai chạy theo phía sau Vũ Độc, Vũ Độc khẽ điểm chân phi thân lên một ngọn cây gần đó, Đoạn Lĩnh cũng lấy thế dùng lực nhảy lên, giữa đường còn mượn lực ở một nhánh cây, nhảy hết vài lần mới lên đến bên cạnh Vũ Độc..

Vũ Độc hướng về phía bình nguyên rộng lớn quan sát tìm kiếm tung tích kẻ địch, chỉ là vừa mới thoáng chốc như vậy, đám đạo tặc kia cư nhiên chạy trốn không thấy tung tích.

“Nguy rồi.” Vũ Độc nói, “Ngay cả mã xa cũng đã bị trộm đi.”

Đoạn Lĩnh: “…”

Vũ Độc nghiêng đầu nhìn Đoạn Lĩnh, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái.

“Ngươi làm sao lên đây được?” Vũ Độc hỏi.

Chân của Đoạn Lĩnh lảo đảo thiếu chút nữa đã ngã xuống, cũng nhờ Vũ Độc vươn tay kéo lại, y mới thoát được một kiếp.

“Đồ đạc và thư tín đều ở trên xe.” Đoạn Lĩnh nói.

Chuyện này quá phiền toái rồi, Đoạn Lĩnh nhìn về phía bình nguyên, sau khi cả hai rời khỏi ngọn cây, Đoạn Lĩnh nhìn quanh một chút, nhặt lên một bộ cung tên của đám đạo rặc bỏ lại, cung tên của người Đảng Hạng chế tác qua loa, chỉ là miễn cưỡng có thể sử dụng. Vũ Độc kinh ngạc nói: “Ngươi còn biết bắn tên??!”

“Học qua một chút.” Đoạn Lĩnh tùy tiện trả lời, trong lòng lại nghĩ ‘Nếu như ngươi biết ta học phi thân với ai phỏng chừng liền bị hù đến chết’.

Vẻ mặt Vũ Độc tràn đầy nghi hoặc, Đoạn Lĩnh chỉ có thể viện ra một cái cớ hàm hồ lừa gạt hắn.

“Vừa rồi ngươi rốt cuộc làm thế nào lên được ngọn cây?” Vũ Độc vẫn chưa từ bỏ ý định, không ngừng truy vấn Đoạn Lĩnh.

“Bò lên!” Đoạn Lĩnh nói, “Hiện tại ngươi nhất định phải hỏi rõ chuyện này sao? Nhanh chóng đi tìm mã xa thôi!”

Phía xa đột nhiên lóe lên ánh lửa, Vũ Độc lần thứ hai ngẩng đầu, chỉ thấy vài con cú đêm bay về phía tây bắc.

“Hẳn là chỉ ở gần đây thôi.” Vũ Độc ngẫm nghĩ một chút rồi nói với Đoạn Lĩnh, “Nếu không trước hết ta đưa ngươi đến…”

Đưa đến chỗ nào đây? Vũ Độc cũng không tiện để một mình Đoạn Lĩnh lại ở nơi thâm sơn cùng cốc này, hơn nữa bênh cạnh còn có một xa phu đang hôn mê. Trong lúc hai người còn đang bất đắc dĩ, từ phía xa truyền đến một thanh âm kêu cứu: “Người đâu! Cứu mạng —— “

“Cứu tôi với!”

Vũ Độc hơi nhíu mày, hai người nhìn nhau, đều đang nghĩ xem đây có phải là một cái bẫy hay không. Vũ Độc rảo bước xuyên qua một khoảnh rừng rậm rạp, chỉ thấy một người trung niên đang đứng giữa trời la hét: “Người đâu mau đến đây! Cứu mạng!”

Đoạn Lĩnh dùng cung tiễn chỉ vào người nọ, người nọ liền thở phì phò té nhào trước mặt bọn họ.

“Tha mạng! Xin tha mạng!”

Người trung niên mồ hôi tuôn ra như tắm, thần trí hoảng loạn cực độ, Vũ Độc quan sát trong chốc lát rồi dùng mồi lửa đốt một nhánh cây lên, soi vào gần mặt của đối phương.

Ở nơi hẻo lánh như vậy lại có người sao?

“Tiểu thư nhà ta… bị đạotặc cướp đi!” Người trung niên nói, “Các ngươi là ai? Xin rủ lòng thương cứu tiểu thư nhà ta một mạng!”

Đoạn Lĩnh bỗng nhiên hiểu được, đám đạo tặc vừa rồi mục tiêu nhất định là mã xa!

“Tiểu thư nhà ngươi là ai?” Vũ Độc nhíu mày nhìn người trung niên kia, người trung niên đột nhiên cảm thấy nguy hiểm, không dám nhiều lời.

“Là… là… Tiểu thư nhà ta đang trên đường đi thăm người thân.” Người trung niên ấp úng nói.

“Ngươi chiếu cố người này.” Đoạn Lĩnh chỉ về phía xa phu đang hôn mê dưới tán cây nói, “Chúng ta đi tìm người.”

“Hai vị là…”

Đoạn Lĩnh xua tay xoay người rời đi, Vũ Độc lại gọi: “Này! Chờ một chút!”

“Ta đã hiểu rồi.” Đoạn Lĩnh nói, “Đám đạo tặc cũng không phải muốn phục kích chúng ta.”

Đoạn Lĩnh vừa nói xong Vũ Độc cũng hiểu được, nói: “Chuyện này cũng quá trùng hợp rồi.”

Đám đạo tặc này phục kích đã lâu lúc ra tay cũng cực kỳ nhanh chóng, hẳn là sớm có dự mưu, lúc nãy còn dùng tiếng Đảng Hạng thảo luận hẳn là đã phát hiện sai lầm, chỉ là không tìm được người muốn tìm lại hoài nghi trong đó có bẫy, vì vậy muốn giết trước tìm sao. Nhưng vì sao lại mang luôn cả mã xa đi?

Lần này thật sự là giữa đường gặp chuyện bất bình, anh hùng cứu mỹ nhân. Vũ Độc cùng Đoạn Lĩnh dọc theo quan đạo đuổi tới, chỉ thấy vết bánh xe dẫn vào trong một khoảnh ruộng lúa mạch. Sắc trời cũng đã gần đến bình minh, Đoạn Lĩnh thủy chung vẫn đuổi không kịp Vũ Độc, chỉ có thể ở phía sau vừa chạy vừa nghỉ.

Vũ Độc rốt cuộc không nhịn được nữa, nói: “Ngươi về trước đi!”

“Ta không biết đường!” Đoạn Lĩnh thở hồng hộc nói.

Vũ Độc: “…”

Nơi này ngoại trừ bình nguyên chính là núi, màn đêm vừa đi, ánh nắng ban mai vừa rọi xuống thì cả thế giới đều thay hình đổi dạng. Bây giờ đã chạy được gần một canh giờ, muốn Đoạn Lĩnh tìm đường trở về, nằm mơ sao?

Vũ Độc chỉ đành thả chậm cước bộ, tỉ mỉ xem xét xung quanh, vết bánh xe đến nơi này liền biến mất, trước mặt lại là một bãi đá hỗn loạn, trong thung lũng này lúc mờ sáng sương mù dày đặc, giương bàn tay không thấy ngón.

“Như vậy đám đạo tặc kia phục kích là muốn cướp vị tiểu thư này.” Đoạn Lĩnh đi tới dòng suối nhỏ trước mặt, từa người lên một tảng đá lớn nghỉ ngơi, nói, “Chỉ là đã cướp lầm người, đem xe của chúng ta xem như mục tiêu.”

Vũ Độc bây giờ còn trần nửa thân trên, y phục của hắn đều để trong xe, trên vai chỉ có một cái khăn vắt ngang, thắt lưng tùy tiện buộc lại. Hắn đột nhiên ngồi bật dậy liếc nhìn về phía xa, Đoạn Lĩnh đang muốn nói gì đó đã thấy Vũ Độc nằm rạp trên mặt đất, nghiêng đầu áp tai lắng nghe động tĩnh, hắn còn xoay người hướng về phía y ‘suỵt’ một tiếng, ra hiệu im lặng. Sau một chốc, Vũ Độc đứng dậy chậm rãi lội qua con suối, còn xoay người ngoắc Đoạn Lĩnh, ý bảo y cũng đi sang.

Phía bên kia dòng suối có một bãi đất trống, xe ngựa của bọn họ đang đậu ở đó, bên cạnh còn có mấy tên đạo tặc trông chừng, bọn họ đang không ngừng trò chuyện, giúp nhau bôi thuốc, lại nhìn vào phía trong một chút, chính là một sơn động.

Trời vừa mờ sáng, sơn động này thoạt nhìn giống như một doanh trại lâm thời, bên trong còn treo một ngọn đèn, trên mặt đất tựa hồ có vài bóng người đang ngồi.

“Có thể một lần hạ gục toàn bộ không?” Đoạn Lĩnh hỏi Vũ Độc.

“Mấy người bên ngoài thì có thể.” Vũ Độc nói, “Nhưng muốn hạ luôn những người trong sơn động thì không được, cần phải hai lần. Chỉ là hiện tại trên tay ta không có gì hết, chẳng lẽ dùng đai lưng này đánh nhau, thuốc bột trong tay cũng không còn nhiều, chỉ dùng được một lần, những người còn lại cũng chỉ có thể trực tiếp chém giết.”

Đoạn Lĩnh: “Như vậy chúng ta trước hết liền dụ người đến đây.”

Đoạn Lĩnh dùng một nhánh cây vẽ địa đồ giản lược trên mặt đất, cùng Vũ Độc lập kế hoạch..

“Sau đó ngươi liền đi lấy đồ của chúng ta, chuyện này chỉ trông cậy vào ngươi.” Đoạn Lĩnh dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến của Vũ Độc.

Vũ Độc suy nghĩ một chút thì gật đầu, lại nhìn chằm chằm Đoạn Lĩnh.

Đoạn Lĩnh: “Chuyện gì?”

“Lá gan thật lớn.” Vũ Độc nói, “Ai dạy ngươi cái này?”

Trong lúc Đoạn Lĩnh đang tìm cớ nói quanh co thì Vũ Độc lại nói: “Việc này không nên chậm trễ, hành động đi.”

Đoạn Lĩnh tách khỏi Vũ Độc, y hít sâu một hơi kéo căng trường cung, mũi tên đầu tiên chỉ là thử cung, tài bắn cung của y không quá nổi trội nhưng cũng không bị hoang phế, trường cung của người Đảng Hạng mặc dù muốn kéo ra có chút phí sức, cũng khiến y mệt chết được, chỉ là mũi tên nhờ vậy lại bay xa hơn không ít.

Vũ Độc ẩn mình trong rừng cây, tay chống lên gối khom người chờ đợi, hắn hơi nghiêng đầu nhìn Đoạn Lĩnh.

Ánh sáng bên trong sơn động cực kỳ tù mù, một mũi tên vun vút bay qua cự ly năm mươi bước bắn thẳng vào bên trong, chính xác bắn vào đoạn dây thừng treo đèn trên vách, trong lúc đám đạo tặc còn chưa phản ứng kịp chao đèn liền rơi xuống mặt đất, lửa bắt vào dầu hừng hực bốc cháy.

Trong sơn động nhất thời vang lên từng trận kinh hô, đám thủ vệ bên ngoài cũng vội vã chạy vào dò xét, tràng diện hỗn loạn ồn ào, không ít đạo tặc bên trong đẩy đám thủ vệ lao ra. Đoạn Lĩnh nhân dịp này lại bắn thêm một mũi tên, gã thủ lĩnh cảnh giác né được chỗ hiểm thế nhưng vẫn bị bắn vào đùi.

Thủ lĩnh đạo tặc rống giận, hiển nhiên đã phát hiện có người đánh lén, lúc này cả đám người lại bắt đầu phát sinh một hồi hỗn chiến. Vũ Độc thủy chung vẫn chờ trong rừng cây, vị trí đầu hướng gió, hắn ưu nhã đánh mồi lửa đốt vài mảnh lá khô, trên lá khô lại rắc một chút thuốc bột tạo thành một làn khói xanh mỏng manh, lượn lờ theo gió bay về phía đám đạo tặc.

Những người đứng gần nhất ngã xuống đầu tiên, Đoạn Lĩnh vừa di chuyển vừa bắn tên, mắt thấy đám đạo tặc đều bị dụ ra khỏi sơn động, sau đó lần lượt ngã xuống mặt đất, Vũ Độc lại lắc mình chạy đến bãi đất trống, nhảy lên xe ngựa.

Chỉ là lúc đầu Đoạn Lĩnh vẫn đánh giá sai nhân số của đám đạo tặc, không ngờ trong cái sơn động nho nhỏ kia lại có thể chứa được gần ba bốn mươi người, giữa lúc đối phương đã phát hiện được chỗ ẩn thân của y thì Vũ Độc lại huýt dài một tiếng, trong tay cầm Liệt Quang kiếm, thân trên vẫn để trần, trên lưng con đeo hộp kiếm từ sau mã xa xông ra.

Vừa rồi chính là ám hiệu Vũ Độc thông báo cho Đoạn Lĩnh đã lấy được đồ vật, sau đó bàn tay của hắn tung ra, phi tiêu đầy trời đem đạo tặc ghim thẳng xuống đất.

Đoạn Lĩnh cũng thu hồi cung tiễn, khom người chạy ra khỏi rừng cây, chỉ thấy Vũ Độc lần nữa nhảy lên trần xe phát ra một thanh âm huýt sáo khiêu khích. Đám đạo tặc nhất thời giận dữ, giương cung chạy vọt về phía hắn, thế nhưng Vũ Độc vừa lui đến sau mã xa liền đá mạnh một cước, cả càng xe đều bị đá tung ra ngoài, vì vậy đám đạo tặc vừa xông lên đã bị càng xe nặng đến hai mươi cân áp đến lảo đảo.

Đoạn Lĩnh dùng một mảnh vải ướt che lại mũi miệng vọt vào trong sơn động, không ngờ bên trong lại cực kỳ rộng lớn, từ phía một góc khuất còn truyền đến tiếng ho khan kịch liệt, là một thiếu nữ trẻ tuổi. Trong sơn động khói đen tràn ngập, phân không rõ phương, Đoạn Lĩnh chỉ có thể lờ mờ nắm lấy tay của đối phương, lại dùng chủy thủ cắt đám dây thừng trói chặt nàng, kéo người đứng dậy.

“Đi!” Đoạn Lĩnh đem vải ướt chặn lên miệng thiếu nữ, kéo nàng vội vã rời đi.

Lúc hai người rời khỏi sơn động, Vũ Độc đã cầm chặt chuôi kiếm không ngừng dao động giữa đám mã tặc, chỉ trong khoảnh khắc liền đánh người ngã ra đầy đất. Đoạn Lĩnh lập tức chạy đi cướp ngựa, đầu tiên là để thiếu nữ kia lên ngựa.

“Ngươi đi trước!” Vũ Độc quát to.

Đoạn Lĩnh liền tung người lên ngựa cùng thiếu nữ, chân đạp thật mạnh phi ngựa phóng qua dòng suối, chạy thẳng vào trong rừng cây.

“Ngươi là ai?” Thiếu nữ kia hỏi.

Đoạn Lĩnh lại quay đầu nói: “Vậy ngươi là ai?!”

Sau khi chạy được một đoạn vào sâu trong rừng, Đoạn Lĩnh mới kéo thẳng dây cương cho ngựa dừng lại, quay đầu nhìn về phía sau, do dự xem có nên trở về tiếp ứng cho Vũ Độc hay không. Thế nhưng Vũ Độc đã bảo y rời đi trước, hẳn là sẽ không có chuyện gì.

“Ngươi là ai?” Thiếu nữ kia lại hỏi, “Họ gì? Ngươi là người Hán? Phải không? Không phải người Đảng Hạng chứ?”

Lúc này Đoạn Lĩnh mới chú ý đến thiếu nữ bên cạnh, gương mặt của cả hai đều bị khói ám đen kịt tựa như một con mèo mun. Đoạn Lĩnh nhìn thấy nàng liền buồn cười, nhịn không được cười phá lên, thiếu nữ lại là dở khóc dở cười, những nghi vấn của nàng đều không được đáp lại.

“Để ta nghĩ xem nên chạy như thế nào… ” Đoạn Lĩnh nói: “Trước hết phải tìm chỗ hội họp đã.”

Bất chợt từ phía xa truyền đến một trận tiếng động, tựa hồ có người đang tới gần, Đoạn Lĩnh dò hỏi: “Vũ Độc?”

“Vũ Độc?” Nữ hài lặp lại.

“Suỵt.” Đoạn Lĩnh nhận ra nguy hiểm đang đến gần, y sờ vào túi tên lấy ra mũi tên cuối cùng, nhắm thẳng về phía rừng rậm. Bỗng nhiên lại có một thanh âm thét to vang lên khiến hai người giật nảy mình.

Sau đó tiếng bước chân lại từ từ xa dần rồi tiêu thất.

Đoạn Lĩnh: “…”

Đoạn Lĩnh chậm rãi hạ cung, đột nhiên hiểu được nơi này chính là ngõ vào doanh địa của dạo tặc! Nơi phát ra thanh âm hẳn là một trạm gác, chỉ là vừa nãy y cùng Vũ Độc đã vòng qua một con đường khác mà đến. Mà thanh âm thét lên vừa rồi tựa hồ là một loại ám hiệu, chỉ là ám hiệu có nghĩa là gì thì y không quá rõ ràng.

Đoạn Lĩnh lập tức quay đầu ngựa lại hướng về phía rừng rậm phóng đi, đợi đến khi rời khỏi thung lũng mới dừng ngựa bên cạnh một ruộng lúa mạch. Lúc này trời đã sáng hẳn, thấp thoáng phía bên kia mảnh ruộng rộng lớn này chính là quan đạo.

“Ở chỗ này chờ.” Đoạn Lĩnh cưỡi ngựa tìm tới nơi đã ước định cùng Vũ Độc, là vị trí bọn họ bị cướp mã xa, sau đó đỡ thiếu nữ xuống ngựa.

“Đừng đi loạn.” Đoạn Lĩnh nhìn quanh một vòng lại thở hổn hển mấy hơi, hỏi thiếu nữ bên cạnh, “Khát không?”

Bất chợt từ phía sau có người tung một chưởng đến, chưởng phong vừa đảo qua trong nháy mắt Đoạn Lĩnh liền cảm thấy nguy hiểm theo bản năng đón đỡ. Chỉ là y vừa chụp được cổ tay đối phương thì mới phát hiện tay người này cứng như cương thiết, không, đó chính là cương thiết! Đoạn Lĩnh bị lực chấn đến suýt nữa gãy xương, đau đớn kêu to.

Thích khách kia không hề dừng lại mà tiếp tục động thủ, một cước quét qua, Đoạn Lĩnh lại nghiêng người né tránh, đối phương vừa tung ra một chiêu Đoạn Lĩnh đã bị đánh ngã xuống mặt đất.

“Tránh xa y ra!” Thiếu nữ thét to nhào tới trước mặt thích khách, lại bị thích khách nắm áo vứt qua một bên.

Thích khách từng bước ám sát, cúi đầu nhìn Đoạn Lĩnh, Đoạn Lĩnh từng chút lui về phía sau.

Đây là ai? Đoạn Lĩnh nhìn thẳng vào mắt của thích khách, kẻ này chột một bên mắt, đồng tử mang theo một tia màu xám nhàn nhạt, gã dùng bên mắt hoàn hảo còn lại quan sát Đoạn Lĩnh. Đoạn Lĩnh đột nhiên dâng lên một trận kinh hoảng —— đây là một thích khách chân chính, là loại thích khách không hề có nhân tính.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Vũ Độc thình lình xuất hiện từ sau ruộng lúa mạch, di chuyển nhanh đến phảng phất xuất hiện tàn ảnh, vượt qua biển lúa mạch mênh mông, một kiếm chỉ thẳng vào yết hầu gã thích khách nọ! Mà thích khách kia cư nhiên lại đưa một cánh tay lên đỡ lấy Liệt Quang kiếm của Vũ Độc.

Đoạn Lĩnh không khỏi cả kinh, hầu như đã tưởng tượng ra được một màn cánh tay của thích khách kia bị chặt đứt, thế nhưng lúc tay gã và lưỡi kiếm chạm vào nhau chỉ có tiếng vải vóc xé rách và kim khí va chạm. Cái nơi vốn nên là cánh tay của thích khách hiện ra một phần móc sắt, ôm dọc theo lưỡi của Liệt Quang kiếm ma sát tạo thành tia lửa.

“Là ngươi?!” Vũ Độc kinh hãi nói, tiện đà trở tay thu kiếm, chỉ là lúc lưỡi kiếm vừa thu về ống tay áo lại phất ra một chút, một nắm thuốc bột cùng chưởng phong lập tức đánh về phía thích khách che mặt.

Đoạn Lĩnh nhìn thấy mà không khỏi tán thưởng! Một chiêu kia của Vũ Độc cơ hồ là vô pháp phá giải, chỉ cần đối phương đón lấy một chưởng này của hắn nhất định phải vận khí chống đỡ, thế nhưng trong chưởng phong còn có phấn độc, chỉ cần hít vào liền trúng độc.

Chỉ là ý niệm này vừa mới lóe lên trong đầu Đoạn Lĩnh, thích khách che mặt lại lựa chọn lui về phía sau, chỉ một nhịp thở tiếp theo Vũ Độc đã đuổi kịp, lần nữa tung ra một chưởng, nhìn cũng không nhìn đẩy thích khách nọ vào trong ruộng lúa, tay phải khẽ đẩy, Liệt Quang kiếm chém thẳng về phía thích khách rồi trở về trong tay Vũ Độc.

Chapter
1 Quyển 1 - Chương 1: QUYỂN I : Ngân Hà Phi Độ - Tự • tuyết mãn cung đao
2 Quyển 1 - Chương 2: Khách đến điều tra
3 Quyển 1 - Chương 3: Nhập kinh
4 Quyển 1 - Chương 4: Học đường
5 Quyển 1 - Chương 5: Biệt ly
6 Quyển 1 - Chương 6: Lỗi hẹn
7 Quyển 1 - Chương 7: Dạ tập
8 Quyển 1 - Chương 8: Giải vây
9 Quyển 1 - Chương 9: Nhầm lẫn
10 Quyển 1 - Chương 10: Tha hương
11 Quyển 1 - Chương 11: Huyết thống
12 Quyển 1 - Chương 12: Ngọc bội
13 Quyển 1 - Chương 13: Con ta
14 Quyển 1 - Chương 14: Nghĩ cách cứu viện
15 Quyển 1 - Chương 15: Cố nhân
16 Quyển 1 - Chương 16: Mạo hiểm rời đi
17 Quyển 1 - Chương 17: Ngôn truyền
18 Quyển 1 - Chương 18: Lấy mình làm gương
19 Quyển 1 - Chương 19: Không Minh
20 Quyển 1 - Chương 20: Vương đạo
21 Quyển 1 - Chương 21: Bí mật gặp mặt
22 Quyển 1 - Chương 22: Kềm chế
23 Quyển 1 - Chương 23: Binh lâm
24 Quyển 1 - Chương 24: Học kiếm
25 Quyển 1 - Chương 25: Lập thu
26 Quyển 1 - Chương 26: Chiến sự
27 Quyển 1 - Chương 27: Sau tràng hạo kiếp
28 Quyển 1 - Chương 28: Thế cục
29 Quyển 1 - Chương 29: Uy hiếp
30 Quyển 1 - Chương 30: Âm thầm điều binh
31 Quyển 1 - Chương 31: Thư đồng
32 Quyển 1 - Chương 32: Chu toàn
33 Quyển 1 - Chương 33: Hiệu trung
34 Quyển 1 - Chương 34: Thực hiện lời hứa
35 Quyển 1 - Chương 35: Cảnh giác
36 Quyển 1 - Chương 36: Đột biến
37 Quyển 1 - Chương 37: Thành phá
38 Quyển 2 - Chương 38: Quyển II: Hạo Tửu Thiên Chung - Hộ tống
39 Quyển 2 - Chương 39: Đồ Thôn
40 Quyển 2 - Chương 40: Bôn ba
41 Quyển 2 - Chương 41: Bội tín
42 Quyển 2 - Chương 42: Cứu vãn
43 Quyển 2 - Chương 43: Tỉnh lại
44 Quyển 2 - Chương 44: Sấm sét
45 Quyển 2 - Chương 45: Tìm chết
46 Quyển 2 - Chương 46: Khom lưng
47 Quyển 2 - Chương 47: Cơ hội
48 Quyển 2 - Chương 48: Thủ tín
49 Quyển 2 - Chương 49: Gặng hỏi
50 Quyển 2 - Chương 50: Chỗ đứng
51 Quyển 2 - Chương 51: Mục tướng gia
52 Quyển 2 - Chương 52: Xuất phủ
53 Quyển 2 - Chương 53: Ôn chuyện
54 Quyển 2 - Chương 54: Nhanh trí
55 Quyển 2 - Chương 55: Đêm mưa
56 Quyển 2 - Chương 56: Tự tiến cử
57 Quyển 2 - Chương 57: Lợi thế
58 Quyển 2 - Chương 58: Chuyện xưa
59 Quyển 2 - Chương 59: Nghi điểm
60 Quyển 2 - Chương 60: Ngủ ngoài trời
61 Quyển 2 - Chương 61: Cứu mỹ nhân
62 Quyển 2 - Chương 62: Ngõ hẹp
63 Quyển 2 - Chương 63: Nhập quan
64 Quyển 2 - Chương 64: Hiến bảo vật
65 Quyển 2 - Chương 65: Kiêng kỵ
66 Quyển 2 - Chương 66: Hách Mặc
67 Quyển 2 - Chương 67: Ca hát cầu thân
68 Quyển 2 - Chương 68: Hiểu lầm
69 Quyển 2 - Chương 69: Lấp liếm
70 Quyển 2 - Chương 70: Hội ngộ giữa đêm
71 Quyển 2 - Chương 71: Giao dịch
72 Quyển 2 - Chương 72: Thích khách
73 Quyển 2 - Chương 73: Ám thất
74 Quyển 2 - Chương 74: Lo lắng
75 Quyển 2 - Chương 75: Lẻ loi
76 Quyển 2 - Chương 76: Cơ duyên
77 Quyển 2 - Chương 77: Thần câu (Ngựa tốt)
78 Quyển 2 - Chương 78: Tự cứu
79 Quyển 2 - Chương 79: Mắc mưu
80 Quyển 2 - Chương 80: Bắt cóc
81 Quyển 2 - Chương 81: Thoát hiểm
82 Quyển 2 - Chương 82: Bạc tình
83 Quyển 2 - Chương 83: Sắp xếp
84 Quyển 2 - Chương 84: Đưa dâu
85 Quyển 2 - Chương 85: Biệt ly
86 Quyển 2 - Chương 86: Dụ địch
87 Quyển 2 - Chương 87: Thẳng thắn
88 Quyển 2 - Chương 88: Luống cuống
89 Quyển 2 - Chương 89: Đại xá
90 Quyển 2 - Chương 90: Manh mối
91 Quyển 2 - Chương 91: Nhà mới
92 Quyển 2 - Chương 92: Tịch Diệt
93 Quyển 2 - Chương 93: Dạ yến
94 Quyển 2 - Chương 94: Cùng đi học
95 Quyển 2 - Chương 95: Trốn học
96 Quyển 2 - Chương 96: Lễ vật
97 Quyển 2 - Chương 97: Hồ Toàn
98 Quyển 2 - Chương 98: Gặp mặt
99 Quyển 2 - Chương 99: Manh nha
100 Quyển 2 - Chương 100: Trí kế
101 Quyển 2 - Chương 101: Xuân mộng
102 Quyển 2 - Chương 102: Bái sư
103 Quyển 2 - Chương 103: Kháng chỉ
104 Quyển 2 - Chương 104: Thi hội
105 Quyển 2 - Chương 105: Giằng co
106 Quyển 2 - Chương 106: Vật cũ
107 Quyển 2 - Chương 107: Bạn cũ
108 Quyển 2 - Chương 108: Con tin
109 Quyển 2 - Chương 109: Dò xét
110 Quyển 2 - Chương 110: Nói dối
111 Quyển 2 - Chương 111: Du ngoạn
112 Quyển 2 - Chương 112: Hoa cỏ
113 Quyển 2 - Chương 113: Ái tình
114 Quyển 2 - Chương 114: Mầm họa trong lòng
115 Quyển 2 - Chương 115: Cởi vũ khí
116 Quyển 2 - Chương 116: Trời tính
117 Quyển 2 - Chương 117: Cùng nhau
118 Quyển 2 - Chương 118: Thủy tai
119 Quyển 2 - Chương 119: Họa ngoại xâm
120 Quyển 2 - Chương 120: Quỷ kế
121 Quyển 2 - Chương 121: Thi Đình
122 Quyển 2 - Chương 122: Oán hận chất chứa
123 Quyển 2 - Chương 123: Giao phong
124 Quyển 2 - Chương 124: Lòng tin
125 Quyển 2 - Chương 125: Mời chào
126 Quyển 2 - Chương 126: Khả nghi
127 Quyển 2 - Chương 127: Cây liền cành
128 Quyển 2 - Chương 128: Bắc thượng
129 Quyển 2 - Chương 129: Phá cuộc
130 Quyển 2 - Chương 130: Người đã thay đổi
131 Quyển 2 - Chương 131: Chuyện năm đó
132 Quyển 2 - Chương 132: Tập kích bất ngờ
133 Quyển 2 - Chương 133: Bị thương
134 Quyển 2 - Chương 134: Trị thành
135 Quyển 2 - Chương 135: Lập uy
136 Quyển 2 - Chương 136: Tra xét
137 Quyển 2 - Chương 137: Cường viện
138 Quyển 2 - Chương 138: Khốn cảnh
139 Quyển 2 - Chương 139: Anh linh phù hộ
140 Quyển 3 - Chương 140: Quyển III: Vũ thương túy nguyệt - Báo tin thắng trận
141 Quyển 3 - Chương 141: Mất khống chế
142 Quyển 3 - Chương 142: Tuế nguyệt vô tình
143 Quyển 3 - Chương 143: Tin lành
144 Quyển 3 - Chương 144: Cố hương trước mắt
145 Quyển 3 - Chương 145: Đoạn trạch
146 Quyển 3 - Chương 146: Thiên ý
147 Quyển 3 - Chương 147: Cải trang
148 Quyển 3 - Chương 148: Lạc Nhạn
149 Quyển 3 - Chương 149: Rối loạn
150 Quyển 3 - Chương 150: Khiếp sợ
151 Quyển 3 - Chương 151: Bôn đào
152 Quyển 3 - Chương 152: Phân ly
153 Quyển 3 - Chương 153: Tâm tình
154 Quyển 3 - Chương 154: Hội thẩm
155 Quyển 3 - Chương 155: Vô tình
156 Quyển 3 - Chương 156: Tạm biệt
157 Quyển 3 - Chương 157: Kỳ binh
158 Quyển 3 - Chương 158: Lâm nguy
159 Quyển 3 - Chương 159: Lập khế
160 Quyển 3 - Chương 160: Vây khốn
161 Quyển 3 - Chương 161: Họa tới
162 Quyển 3 - Chương 162: Trao đổi tù binh
163 Quyển 3 - Chương 163: Nghịch chuyển
164 Quyển 3 - Chương 164: Khai thành
165 Quyển 3 - Chương 165: Thụ kế
166 Quyển 3 - Chương 166: Triều đình nghị luận
167 Quyển 3 - Chương 167: Thù đồ
168 Quyển 3 - Chương 168: Điều kiện
169 Quyển 3 - Chương 169: Thệ ước
170 Quyển 3 - Chương 170: Ngôn ngữ sắc bén
171 Quyển 3 - Chương 171: Nói toạc ra
172 Quyển 3 - Chương 172: Thăm hỏi
173 Quyển 3 - Chương 173: Đông chí
174 Quyển 3 - Chương 174: Quốc sách
175 Quyển 3 - Chương 175: Phủ cực
176 Quyển 3 - Chương 176: Trở về chốn cũ
177 Quyển 3 - Chương 177: Tạ lễ
178 Quyển 3 - Chương 178: Kế hoạch
179 Quyển 3 - Chương 179: Mưu sâu
180 Quyển 3 - Chương 180: Cầu tình
181 Quyển 3 - Chương 181: Dân sinh
182 Quyển 3 - Chương 182: Hiểm cảnh
183 Quyển 3 - Chương 183: Hành thích
184 Quyển 3 - Chương 184: Hiện thân
185 Quyển 3 - Chương 185: Tuyệt địa
186 Quyển 3 - Chương 186: Liều chết
187 Quyển 3 - Chương 187: Gia yến
188 Quyển 3 - Chương 188: Du hồ
189 Quyển 3 - Chương 189: Kéo tơ
190 Quyển 3 - Chương 190: Giải quyết hậu quả
191 Quyển 3 - Chương 191: Ngày tết
192 Quyển 3 - Chương 192: Nhìn vật
193 Quyển 3 - Chương 193: Căn nguyên
194 Quyển 3 - Chương 194: Ủy thác
195 Quyển 3 - Chương 195: Gợn sóng
196 Quyển 3 - Chương 196: Xuân đến
197 Quyển 3 - Chương 197: Bố cục
198 Quyển 3 - Chương 198: Chuông tang
199 Quyển 3 - Chương 199: Khẩn cầu che chở
200 Quyển 3 - Chương 200: Dã tâm
201 Quyển 3 - Chương 201: Đế lăng
202 Quyển 4 - Chương 202: Quyển IV: Mộ hải thiên chung - Hồi triều
203 Quyển 4 - Chương 203: Thâm tàng
204 Quyển 4 - Chương 204: Thiệp hiểm
205 Quyển 4 - Chương 205: Lần nữa đầu nhập
206 Quyển 4 - Chương 206: Thật giả
207 Quyển 4 - Chương 207: Song ngọc
208 Quyển 4 - Chương 208: Mời yến
209 Quyển 4 - Chương 209: Chí thân
210 Quyển 4 - Chương 210: Bạch hổ
211 Quyển 4 - Chương 211: Vừa kịp
212 Quyển 4 - Chương 212: Khai tịch
213 Quyển 4 - Chương 213: Tiền Thất
214 Quyển 4 - Chương 214: Nghi vấn
215 Quyển 4 - Chương 215: Mật thất
216 Quyển 4 - Chương 216: Ứng biến
217 Quyển 4 - Chương 217: Binh biến
218 Quyển 4 - Chương 218: Trước khi khai chiến
219 Quyển 4 - Chương 219: Đồng song
220 Quyển 4 - Chương 220: Khó lường
221 Quyển 4 - Chương 221: Dạ hành
222 Quyển 4 - Chương 222: Đồ Cùng
223 Quyển 4 - Chương 223: Phi đăng
224 Quyển 4 - Chương 224: Lâm triều
225 Quyển 4 - Chương 225: Liên hoàn
226 Quyển 4 - Chương 226: Hồi trào
227 Quyển 4 - Chương 227: Thanh toán
228 Quyển 4 - Chương 228: Chung chương – Vi hoan kỷ hà (Vui mừng được bấy) (hoàn)
229 Quyển 4 - Chương 229: Ngoại truyện Thất tịch: Chia cách là bao
Chapter

Updated 229 Episodes

1
Quyển 1 - Chương 1: QUYỂN I : Ngân Hà Phi Độ - Tự • tuyết mãn cung đao
2
Quyển 1 - Chương 2: Khách đến điều tra
3
Quyển 1 - Chương 3: Nhập kinh
4
Quyển 1 - Chương 4: Học đường
5
Quyển 1 - Chương 5: Biệt ly
6
Quyển 1 - Chương 6: Lỗi hẹn
7
Quyển 1 - Chương 7: Dạ tập
8
Quyển 1 - Chương 8: Giải vây
9
Quyển 1 - Chương 9: Nhầm lẫn
10
Quyển 1 - Chương 10: Tha hương
11
Quyển 1 - Chương 11: Huyết thống
12
Quyển 1 - Chương 12: Ngọc bội
13
Quyển 1 - Chương 13: Con ta
14
Quyển 1 - Chương 14: Nghĩ cách cứu viện
15
Quyển 1 - Chương 15: Cố nhân
16
Quyển 1 - Chương 16: Mạo hiểm rời đi
17
Quyển 1 - Chương 17: Ngôn truyền
18
Quyển 1 - Chương 18: Lấy mình làm gương
19
Quyển 1 - Chương 19: Không Minh
20
Quyển 1 - Chương 20: Vương đạo
21
Quyển 1 - Chương 21: Bí mật gặp mặt
22
Quyển 1 - Chương 22: Kềm chế
23
Quyển 1 - Chương 23: Binh lâm
24
Quyển 1 - Chương 24: Học kiếm
25
Quyển 1 - Chương 25: Lập thu
26
Quyển 1 - Chương 26: Chiến sự
27
Quyển 1 - Chương 27: Sau tràng hạo kiếp
28
Quyển 1 - Chương 28: Thế cục
29
Quyển 1 - Chương 29: Uy hiếp
30
Quyển 1 - Chương 30: Âm thầm điều binh
31
Quyển 1 - Chương 31: Thư đồng
32
Quyển 1 - Chương 32: Chu toàn
33
Quyển 1 - Chương 33: Hiệu trung
34
Quyển 1 - Chương 34: Thực hiện lời hứa
35
Quyển 1 - Chương 35: Cảnh giác
36
Quyển 1 - Chương 36: Đột biến
37
Quyển 1 - Chương 37: Thành phá
38
Quyển 2 - Chương 38: Quyển II: Hạo Tửu Thiên Chung - Hộ tống
39
Quyển 2 - Chương 39: Đồ Thôn
40
Quyển 2 - Chương 40: Bôn ba
41
Quyển 2 - Chương 41: Bội tín
42
Quyển 2 - Chương 42: Cứu vãn
43
Quyển 2 - Chương 43: Tỉnh lại
44
Quyển 2 - Chương 44: Sấm sét
45
Quyển 2 - Chương 45: Tìm chết
46
Quyển 2 - Chương 46: Khom lưng
47
Quyển 2 - Chương 47: Cơ hội
48
Quyển 2 - Chương 48: Thủ tín
49
Quyển 2 - Chương 49: Gặng hỏi
50
Quyển 2 - Chương 50: Chỗ đứng
51
Quyển 2 - Chương 51: Mục tướng gia
52
Quyển 2 - Chương 52: Xuất phủ
53
Quyển 2 - Chương 53: Ôn chuyện
54
Quyển 2 - Chương 54: Nhanh trí
55
Quyển 2 - Chương 55: Đêm mưa
56
Quyển 2 - Chương 56: Tự tiến cử
57
Quyển 2 - Chương 57: Lợi thế
58
Quyển 2 - Chương 58: Chuyện xưa
59
Quyển 2 - Chương 59: Nghi điểm
60
Quyển 2 - Chương 60: Ngủ ngoài trời
61
Quyển 2 - Chương 61: Cứu mỹ nhân
62
Quyển 2 - Chương 62: Ngõ hẹp
63
Quyển 2 - Chương 63: Nhập quan
64
Quyển 2 - Chương 64: Hiến bảo vật
65
Quyển 2 - Chương 65: Kiêng kỵ
66
Quyển 2 - Chương 66: Hách Mặc
67
Quyển 2 - Chương 67: Ca hát cầu thân
68
Quyển 2 - Chương 68: Hiểu lầm
69
Quyển 2 - Chương 69: Lấp liếm
70
Quyển 2 - Chương 70: Hội ngộ giữa đêm
71
Quyển 2 - Chương 71: Giao dịch
72
Quyển 2 - Chương 72: Thích khách
73
Quyển 2 - Chương 73: Ám thất
74
Quyển 2 - Chương 74: Lo lắng
75
Quyển 2 - Chương 75: Lẻ loi
76
Quyển 2 - Chương 76: Cơ duyên
77
Quyển 2 - Chương 77: Thần câu (Ngựa tốt)
78
Quyển 2 - Chương 78: Tự cứu
79
Quyển 2 - Chương 79: Mắc mưu
80
Quyển 2 - Chương 80: Bắt cóc
81
Quyển 2 - Chương 81: Thoát hiểm
82
Quyển 2 - Chương 82: Bạc tình
83
Quyển 2 - Chương 83: Sắp xếp
84
Quyển 2 - Chương 84: Đưa dâu
85
Quyển 2 - Chương 85: Biệt ly
86
Quyển 2 - Chương 86: Dụ địch
87
Quyển 2 - Chương 87: Thẳng thắn
88
Quyển 2 - Chương 88: Luống cuống
89
Quyển 2 - Chương 89: Đại xá
90
Quyển 2 - Chương 90: Manh mối
91
Quyển 2 - Chương 91: Nhà mới
92
Quyển 2 - Chương 92: Tịch Diệt
93
Quyển 2 - Chương 93: Dạ yến
94
Quyển 2 - Chương 94: Cùng đi học
95
Quyển 2 - Chương 95: Trốn học
96
Quyển 2 - Chương 96: Lễ vật
97
Quyển 2 - Chương 97: Hồ Toàn
98
Quyển 2 - Chương 98: Gặp mặt
99
Quyển 2 - Chương 99: Manh nha
100
Quyển 2 - Chương 100: Trí kế
101
Quyển 2 - Chương 101: Xuân mộng
102
Quyển 2 - Chương 102: Bái sư
103
Quyển 2 - Chương 103: Kháng chỉ
104
Quyển 2 - Chương 104: Thi hội
105
Quyển 2 - Chương 105: Giằng co
106
Quyển 2 - Chương 106: Vật cũ
107
Quyển 2 - Chương 107: Bạn cũ
108
Quyển 2 - Chương 108: Con tin
109
Quyển 2 - Chương 109: Dò xét
110
Quyển 2 - Chương 110: Nói dối
111
Quyển 2 - Chương 111: Du ngoạn
112
Quyển 2 - Chương 112: Hoa cỏ
113
Quyển 2 - Chương 113: Ái tình
114
Quyển 2 - Chương 114: Mầm họa trong lòng
115
Quyển 2 - Chương 115: Cởi vũ khí
116
Quyển 2 - Chương 116: Trời tính
117
Quyển 2 - Chương 117: Cùng nhau
118
Quyển 2 - Chương 118: Thủy tai
119
Quyển 2 - Chương 119: Họa ngoại xâm
120
Quyển 2 - Chương 120: Quỷ kế
121
Quyển 2 - Chương 121: Thi Đình
122
Quyển 2 - Chương 122: Oán hận chất chứa
123
Quyển 2 - Chương 123: Giao phong
124
Quyển 2 - Chương 124: Lòng tin
125
Quyển 2 - Chương 125: Mời chào
126
Quyển 2 - Chương 126: Khả nghi
127
Quyển 2 - Chương 127: Cây liền cành
128
Quyển 2 - Chương 128: Bắc thượng
129
Quyển 2 - Chương 129: Phá cuộc
130
Quyển 2 - Chương 130: Người đã thay đổi
131
Quyển 2 - Chương 131: Chuyện năm đó
132
Quyển 2 - Chương 132: Tập kích bất ngờ
133
Quyển 2 - Chương 133: Bị thương
134
Quyển 2 - Chương 134: Trị thành
135
Quyển 2 - Chương 135: Lập uy
136
Quyển 2 - Chương 136: Tra xét
137
Quyển 2 - Chương 137: Cường viện
138
Quyển 2 - Chương 138: Khốn cảnh
139
Quyển 2 - Chương 139: Anh linh phù hộ
140
Quyển 3 - Chương 140: Quyển III: Vũ thương túy nguyệt - Báo tin thắng trận
141
Quyển 3 - Chương 141: Mất khống chế
142
Quyển 3 - Chương 142: Tuế nguyệt vô tình
143
Quyển 3 - Chương 143: Tin lành
144
Quyển 3 - Chương 144: Cố hương trước mắt
145
Quyển 3 - Chương 145: Đoạn trạch
146
Quyển 3 - Chương 146: Thiên ý
147
Quyển 3 - Chương 147: Cải trang
148
Quyển 3 - Chương 148: Lạc Nhạn
149
Quyển 3 - Chương 149: Rối loạn
150
Quyển 3 - Chương 150: Khiếp sợ
151
Quyển 3 - Chương 151: Bôn đào
152
Quyển 3 - Chương 152: Phân ly
153
Quyển 3 - Chương 153: Tâm tình
154
Quyển 3 - Chương 154: Hội thẩm
155
Quyển 3 - Chương 155: Vô tình
156
Quyển 3 - Chương 156: Tạm biệt
157
Quyển 3 - Chương 157: Kỳ binh
158
Quyển 3 - Chương 158: Lâm nguy
159
Quyển 3 - Chương 159: Lập khế
160
Quyển 3 - Chương 160: Vây khốn
161
Quyển 3 - Chương 161: Họa tới
162
Quyển 3 - Chương 162: Trao đổi tù binh
163
Quyển 3 - Chương 163: Nghịch chuyển
164
Quyển 3 - Chương 164: Khai thành
165
Quyển 3 - Chương 165: Thụ kế
166
Quyển 3 - Chương 166: Triều đình nghị luận
167
Quyển 3 - Chương 167: Thù đồ
168
Quyển 3 - Chương 168: Điều kiện
169
Quyển 3 - Chương 169: Thệ ước
170
Quyển 3 - Chương 170: Ngôn ngữ sắc bén
171
Quyển 3 - Chương 171: Nói toạc ra
172
Quyển 3 - Chương 172: Thăm hỏi
173
Quyển 3 - Chương 173: Đông chí
174
Quyển 3 - Chương 174: Quốc sách
175
Quyển 3 - Chương 175: Phủ cực
176
Quyển 3 - Chương 176: Trở về chốn cũ
177
Quyển 3 - Chương 177: Tạ lễ
178
Quyển 3 - Chương 178: Kế hoạch
179
Quyển 3 - Chương 179: Mưu sâu
180
Quyển 3 - Chương 180: Cầu tình
181
Quyển 3 - Chương 181: Dân sinh
182
Quyển 3 - Chương 182: Hiểm cảnh
183
Quyển 3 - Chương 183: Hành thích
184
Quyển 3 - Chương 184: Hiện thân
185
Quyển 3 - Chương 185: Tuyệt địa
186
Quyển 3 - Chương 186: Liều chết
187
Quyển 3 - Chương 187: Gia yến
188
Quyển 3 - Chương 188: Du hồ
189
Quyển 3 - Chương 189: Kéo tơ
190
Quyển 3 - Chương 190: Giải quyết hậu quả
191
Quyển 3 - Chương 191: Ngày tết
192
Quyển 3 - Chương 192: Nhìn vật
193
Quyển 3 - Chương 193: Căn nguyên
194
Quyển 3 - Chương 194: Ủy thác
195
Quyển 3 - Chương 195: Gợn sóng
196
Quyển 3 - Chương 196: Xuân đến
197
Quyển 3 - Chương 197: Bố cục
198
Quyển 3 - Chương 198: Chuông tang
199
Quyển 3 - Chương 199: Khẩn cầu che chở
200
Quyển 3 - Chương 200: Dã tâm
201
Quyển 3 - Chương 201: Đế lăng
202
Quyển 4 - Chương 202: Quyển IV: Mộ hải thiên chung - Hồi triều
203
Quyển 4 - Chương 203: Thâm tàng
204
Quyển 4 - Chương 204: Thiệp hiểm
205
Quyển 4 - Chương 205: Lần nữa đầu nhập
206
Quyển 4 - Chương 206: Thật giả
207
Quyển 4 - Chương 207: Song ngọc
208
Quyển 4 - Chương 208: Mời yến
209
Quyển 4 - Chương 209: Chí thân
210
Quyển 4 - Chương 210: Bạch hổ
211
Quyển 4 - Chương 211: Vừa kịp
212
Quyển 4 - Chương 212: Khai tịch
213
Quyển 4 - Chương 213: Tiền Thất
214
Quyển 4 - Chương 214: Nghi vấn
215
Quyển 4 - Chương 215: Mật thất
216
Quyển 4 - Chương 216: Ứng biến
217
Quyển 4 - Chương 217: Binh biến
218
Quyển 4 - Chương 218: Trước khi khai chiến
219
Quyển 4 - Chương 219: Đồng song
220
Quyển 4 - Chương 220: Khó lường
221
Quyển 4 - Chương 221: Dạ hành
222
Quyển 4 - Chương 222: Đồ Cùng
223
Quyển 4 - Chương 223: Phi đăng
224
Quyển 4 - Chương 224: Lâm triều
225
Quyển 4 - Chương 225: Liên hoàn
226
Quyển 4 - Chương 226: Hồi trào
227
Quyển 4 - Chương 227: Thanh toán
228
Quyển 4 - Chương 228: Chung chương – Vi hoan kỷ hà (Vui mừng được bấy) (hoàn)
229
Quyển 4 - Chương 229: Ngoại truyện Thất tịch: Chia cách là bao