Quyển 2 – Chương 60: Ngủ ngoài trời

Phía chân trời mơ hồ truyền đến tiếng sấm chớp vang rền, Vũ Độc về phòng lại thấy Đoạn Lĩnh đã nằm trên giường, mắt vẫn mở to nhìn về phía mình.

“Còn chưa ngủ?” Vũ Độc hỏi.

Đoạn Lĩnh lắc đầu, dự định ngồi dậy nhường giường lại cho Vũ Độc..

“Ngươi ngủ bên trong đi.” Vũ Độc nói, “Trên mặt đất bẩn, lúc nãy đã thấy tiểu nhị lau sàn, cái thùng nước kia không biết đã dùng bao lâu, ngay cả thành giếng cổ trăm năm so với nó còn sạch hơn mấy phần.”

Đoạn Lĩnh nở nụ cười. Hai người cùng nhau đồng hành, đến nơi này lại chen chúc trong một căn phòng hảo hạng của dịch trạm, tuy là nói có chút không quen, thế nhưng giường vẫn có thể coi như khá lớn.

“Lúc trở về không chừng cũng đã dời đô rồi.” Vũ Độc thuận miệng nói, “Nếu thật lập được đại công, Mục Khoáng Đạt hẳn là không thể không cấp cho chúng ta một gian viện rộng rãi hơn.”

Đoạn Lĩnh thì lại vẫn nhớ đến chuyện buổi chiều đang nói, cất giọng hỏi: “Tạ Hựu vẫn đóng tại Giang Châu sao?”

Vũ Độc “Ừ” một tiếng, Đoạn Lĩnh suy nghĩ đến xuất thần, thế nhưng vừa nhớ đến những lời buổi chiều Vũ Độc nói thì lại cảm thấy muốn biết nhiều thêm nữa. Chỉ là Vũ Độc dù sao cũng là người trong giang hồ, hắn không hiểu được chiêu số đùa giỡn chính trị của Mục Khoáng Đạt, vì vậy cũng không biết được nhiều lắm. Từ xưa đến nay, quân quyền cùng tướng quyền, địa phương và trung ương đều là tiết chế lẫn nhau, hai bên đấu sức hệt như một trận thi đấu kéo co.

Đoạn Lĩnh từ từ phát hiện, Đại Trần đã trải qua không ít chiến loạn rốt cục cũng có thể vượt qua giai đoạn nguy nan nhất, thế nhưng giữa lúc nghỉ ngơi lại sức này, mạch nước ngầm nội đấu lại bắt đầu cuồn cuộn khởi động, chỉ cần sơ ý một chút cả chiếc thuyền lớn Đại Trần liền triệt để lật úp, không thể cứu vãn. Hoài Âm ở tây bắc Giang Châu, sau khi Thượng Tử rơi vào tay giặc, nơi này cũng trở thành trọng địa trấn giữ giang bắc của Đại Trần, thế lực địa phương ngang ngược thịnh vượng, ẩn ẩn có ý thao túng vương quyền, mà hôn sự của Đoan Bình công chúa chính là một thủ đoạn dùng để lung lạc Hoài Âm hầu Diêu Phục.

Lúc này dời đô liền tương đương với việc công khai trở mặt với Hoài Âm hầu, cũng biểu lộ rõ ý định lần thứ hai muốn dùng vùng Trung Nguyên làm cứ điểm, quyết tâm thu phục phương bắc của Lý gia. Người ở sau lưng chỉ đạo hết thảy thoạt nhìn là Mục Khoáng Đạt, trên thực tế kẻ nắm quyền quyết định sau cùng chính là Lý Diễn Thu, chỉ không biết tên Thái tử giả kia có đủ dũng khí cùng sự sáng suốt kia hay không.

“Thái tử là người như thế nào?” Đoạn Lĩnh đột nhiên hỏi.

Vũ Độc trở mình không để ý đến cậu, Đoạn Lĩnh lay lay Vũ Độc vẫn không chiếm được đáp án chỉ đành thôi. Y mở to mắt tự hỏi, nếu đổi vị trí với nhau, dưới tình thế chỉ có y cùng Tứ thúc chèo chống giang sơn, liệu y có sợ không? Chỉ là dù nghĩ bao nhiêu đi nữa, việc dời đô cũng thật sự đã sắp tiến hành rồi. Đoạn Lĩnh vừa nghĩ đến đây, trái tim lại mơ hồ hưng phấn không ngừng, đây chính là cảm giác hưng phấn trước khi bước vào một cuộc phiêu lưu nguy hiểm…

“Ngươi thế nào suốt ngày đều trưng ra bộ dạng thiếu ngủ như vậy?”

Hôm sau, lúc Vũ Độc muốn khởi hành thì Đoạn Lĩnh vẫn còn buồn ngủ, mắt nhắm mắt mở, vừa rời khỏi giường liền chỉ muốn nằm lại, nếu không ai quản thì ngay cả đường y cũng không đi được. Hôm nay mưa rào cả ngày, từ sáng đến chiều trăm vạn giọt mưa cứ không ngừng rơi tí tách xuống mặt đường, trời sắp vào thu rồi, khu vực phía bắc Tây Xuyên cũng bắt đầu dần dần lạnh xuống.

Lúc tới bên bờ Mân giang cũng vừa lúc hoàng hôn, mưa vẫn không có dấu hiệu gì tạnh lại, Vũ Độc nói với Đoạn Lĩnh: “Bắt đầu từ bây giờ, ngươi là thiếu gia, ta là tùy tùng.”

“Được.” Đoạn Lĩnh gật đầu, đem y phục sửa lại ngay ngắn, Vũ Độc cũng rất tận tình chỉ bảo y, khi gặp người nào nên nói như thế nào, nói cái gì mới không để lộ sơ hở. Đoạn Lĩnh gật đầu không ngừng, vẻ mặt khiêm tốn, chỉ là trong lòng vẫn đang suy nghĩ chuyện khác.

Vũ Độc dần dần phát hiện Đoạn Lĩnh quả thực không phải người thường, có lẽ phải nói, cũng không phải người bình thường như trước đó hắn vẫn cho là. Tiểu tử này nghĩ nhiều nói ít, mọi việc trước khi nói ra đều phải cân nhắc nhiều lần, thoạt nhìn tựa như không yên lòng thế nhưng lại nhìn đến cực kỳ thấu triệt, thậm chí còn có thể chú ý tới những chi tiết ngay cả hắn cũng sơ xuất không nhận ra.

Mấy ngày liên tiếp mưa dầm không ngừng, sơn đạo trơn trợt, có không ít nơi gặp cảnh đất đá sụp lở, xa phu chỉ có thể đi đường vòng. Tối nay, xa phu đã hoàn toàn lạc đường, gã hướng về phía Vũ Độc không ngừng ‘A a’ gọi, Vũ Độc chỉ đành nhảy lên ngọn cây nhìn khắp xung quanh quan sát địa hình.

“Làm sao bây giờ?” Đoạn Lĩnh muốn rời khỏi xe, Vũ Độc lại bảo y ngồi yên.

“Ngươi cứ hấp tấp như vậy làm sao có thể làm thiếu gia.” Vũ Độc lẩm bẩm mở ra địa đồ, bốn phía tối đen không có thứ gì để làm mốc, khắp nơi gió thổi mưa tuôn, lạnh đến cả người run rẩy.

“Người của trạm dịch nói phải đi con đường này.” Đoạn Lĩnh chỉ vào một con đường trên bản đồ, “Mà chúng ta dường như đã bỏ lỡ.”

“Ta hoài nghi chúng ta đã rẽ nhầm đường.” Vũ Độc thực sự rất đau đầu, xa phu là câm điếc, nói không nói được mắng không mắng xong, chỉ có thể dựa vào thủ thế chỉ hướng, lúc còn ở Tây Xuyên vẫn tốt, vừa vào đến Hán Trung liền trở thành kẻ mù đường.

“Như vậy quay lại thôi.” Đoạn Lĩnh nói.

“Lối rẽ nhiều lắm.” Vũ Độc đáp, “Nếu cứ đi tiếp cũng không biết sẽ đến chốn thâm sơn cùng cốc nào, chi bằng cứ qua đêm tại đây.”

Xa phu đánh xe đến ven đường, lại đắp một cái lán nhỏ, Đoạn Lĩnh ngồi trong xe, Vũ Độc nói: “Ta đi xem tình hình xung quanh.”

“Ta cũng đi xem.” Đoạn Lĩnh cầm lấy thanh chủy thủ Mục Khoáng Đạt cho y phòng thân nhảy xuống xe.

Vũ Độc nhìn y, có chút ngoài ý muốn.

“Lúc này lá gan tại sao lại lớn lên rồi?” Vẻ mặt của Vũ Độc chính là không sao hiểu được..

Đoạn Lĩnh: “…”

Đoạn Lĩnh vừa rời khỏi Tây Xuyên liền cảm thấy sinh mệnh không còn nguy hiểm, lá gan cũng lập tức lớn lên. Dù sao ngoại trừ Lang Tuấn Hiệp cũng sẽ không có ai vô duyên vô cớ đến giết y, trước đó ở thượng kinh tốt xấu Đoạn Lĩnh cũng đã học võ công suốt một năm, sau này bình thường vẫn có luyện tập, hẳn là không tệ lắm.

“Ta… chỉ là muốn đi xem một chút.” Đoạn Lĩnh đáp.

“Ở chỗ này chờ.” Vũ Độc nói.

Vũ Độc xoay người ly khai, lại càng nghĩ càng lo lắng, hắn nhanh chóng đảo người trở về, lấy ra một viên thuốc đút cho Đoạn Lĩnh, nói: “Nuốt vào.”

“Là cái gì?” Đoạn Lĩnh bị đắng đến giật mình, chỉ là nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Vũ Độc thì đành phải nuốt xuống, trong bụng đầu tiên là cảm thấy mát lạnh, sau đó lại ấm lên không ít, Vũ Độc lại đưa cho y một hạt châu màu vàng.

Đoạn Lĩnh: “!!!”

Đoạn Lĩnh vẫn nhớ rõ hạt kim châu này, đó là một con rết độc!

Y không dám nhận, càng không dám nhìn Vũ Độc, Vũ Độc gắt: “Cầm!” rồi ném cho y, Đoạn Lĩnh chỉ đành phải tiếp nhận, cắn môi liều mạng một lần. Dù sao nếu như y bị cắn rồi Vũ Độc cũng sẽ cho y thuốc giải, chỉ là lúc nhận lấy, con rết kia cũng không có dấu hiệu muốn tỉnh lại, chỉ lẳng lặng cuộn tròn.

“Cất nó vào trong ngực.” Vũ Độc lại nói, “Ta đi tìm cho ngươi một ít nước uống, sẽ về nhanh thôi.”

Vũ Độc rời đi, Đoạn Lĩnh không dám cầm kim châu lộn xộn càng không muốn cất giữ vào người, đầu tiên y vẫn để ở một bên quan sát hết nửa ngày, lại đột nhiên nghĩ đến viên thuốc vừa rồi Vũ Độc bảo mình ăn, bên trong hẳn là sẽ có vài vị như hùng hoàng gì đó, như vậy con rết này hẳn sẽ không cắn y. Đoạn Lĩnh nơm nớp lo sợ không rõ ý tứ của Vũ Độc, thế nhưng y vẫn chiếu theo lời hắn mà làm, đem kim châu cất vào trong ngực.

Trong bóng tối, xa phu lấy ra một cái tẩu thuốc, ngồi xổm trong lán trú mưa bập từng làn khói, Đoạn Lĩnh lấy ra một cái bánh chia cho xa phu một nửa, lại lung tung chỉ trỏ vài cái ý tứ nói đối phương đã vất vả rồi, chỉ là hai bên ngôn ngữ không thông, chỉ đành để mặc.

Xa xa truyền đến một tiếng huýt dài, Đoạn Lĩnh nhất thời bị kinh động vén màn xe nhìn ra.

Trời đã tạnh mưa, xung quanh một mảnh yên tĩnh, bóng đêm đen kịt nhìn không thấy đầu ngón tay, chỉ có tẩu thuốc của xa phu lúc mờ lúc tỏ ánh lên tia sáng leo lét. Đoạn Lĩnh rời khỏi mã xa nhìn về phía cuối đường.

Mây đen bị gió xua tan, từng vũng nước đọng lớn nhỏ đồng loạt phản chiếu trời sao, Đoạn Lĩnh tựa hồ nhìn thấy trên cây có vật gì đó bay đi bay lại liền tiến gần hơn một chút để nhìn, đột nhiên chợt thấy một đôi mắt lấp lánh ánh sáng nhìn chằm chằm vào mình liền sợ đến thét to. Giữa chốn đồng không mông quạnh, tiếng thét đó lập tức truyền đi thật xa.

“Làm sao vậy!” Vũ Độc bị tiếng thét vừa rồi của Đoạn Lĩnh làm cho kinh hãi, lập tức dùng kinh công vọt về gần chỗ mã xa.

“Có… có một con chim.” Đoạn Lĩnh chỉ lên tán cây, trên đó có một con chim, dân gian thường gọi là cú mèo. Vũ Độc gương mặt co quắp xoay người, cầm theo bầu nước đi đến cái hồ gần đó tìm nước sạch.

Đoạn Lĩnh đi theo phía sau Vũ Độc, trời đêm trong vắt, không khí tươi mát, nhất thời tâm trạng của y cũng trở nên thả lỏng không ít.

“Phụ cận nơi này cũng có người.” Đoạn Lĩnh nói, “Dường như là ở bên kia, chúng ta có nên đi qua chào hỏi không?”

“Xuất môn ra ngoài không nên chào hỏi lung tung với người khác.” Vũ Độc đáp, “Không phải người nào cũng là kẻ hiếu khách.”

Vũ Độc sau khi lấy nước xong liền nhảy xuống hồ tắm rửa, hắn để trần thân trên, tiện tay cầm theo hầu bao, trên người chỉ mặc một cái quần cùng Đoạn Lĩnh sóng vai quay về mã xa.

“Đói bụng không?” Vũ Độc hỏi.

Đoạn Lĩnh vừa rồi đã ăn nửa cái bánh, y liền lấy phần còn lại ra đút cho Vũ Độc, Vũ Độc một bên hong khô quần áo một bên ăn bánh trên tay Đoạn Lĩnh, nói: “Đợi đến khi tới Đồng Quan liền dẫn ngươi đi ăn bữa ngon…”

Vừa dứt lời, đột nhiên xa xa truyền đến một tràng ngựa hý, tựa hồ có chuyện gì đó đã xảy ra, Đoạn Lĩnh và Vũ Độc nhất thời đều bị kinh động.

“Không tốt!”

Xe ngựa ầm ầm lay động, mặt đất rung chuyển không ngừng, xa phu thét lên kinh hoảng, sau đó tiếng kêu lại im bặt, trực giác được rèn luyện qua vô số lần đứng trước ranh giới sinh tử của Đoạn Lĩnh nhất thời bùng lên.

“Đi mau!” Y lập tức gào to, kéo theo Vũ Độc chạy trốn, hai người hướng về phía cây cối rậm rạp nhất mà lẫn vào.

“Mọi thứ đều ở trên xe!” Vũ Độc nói.

Chỉ là một giây chần chờ, sau đó Vũ Độc liền cam chịu làm theo quyết định của Đoạn Lĩnh, hai người lẻn và trong bụi cỏ, chỉ giây lát sau liền có một mũi tên nhọn bay thẳng về phía bọn họ ẩn thân, Đoạn Lĩnh lập tức xoay người né tên, cùng Vũ Độc chạy về phía hồ nước.

Có người cỡi ngựa vọt vào trong rừng cây, xung quanh lúc này đều là bụi rậm, Vũ Độc không mang theo binh khí, Đoạn Lĩnh chỉ có một thanh chủy thủ vừa được ban thưởng vẫn cầm theo từ đầu, lập tức giao nó cho Vũ Độc. Vũ Độc nhìn cũng không nhìn lập tức nhấn đối phương vào sau một bụi rậm, đem vải ướt chặn miệng và mũi của y lại, sau đó tung ra một loại thuốc bột có chứa huỳnh quang, thuốc bột tựa như đom đóm bay ra, rơi vào đống cỏ gần đó

Chỉ thấy khắp nơi đều có người vây đến, ngôn ngữ của bọn họ cực kỳ xa lạ, hoàn toàn không nghe được, Đoạn Lĩnh liền hiểu ra, bọn họ đụng phải một nhóm người Đảng Hạng! Dịch trạm bọn họ nghỉ lại cách Tây Lương không xa, như vậy lần lạc đường này đã đưa bọn họ đến biên giới giữa Đại Trần và Tây Lương, người Đảng Hạng vốn thích làm đạo tặc, tình huống hiện giờ hẳn là bọn họ đã là món hàng trong mắt người khác.

Ngay sau đó, đám đạo tặc ăn mặc theo lối người Đảng Hạng nhất thời giương cung chỉ về phía Đoạn Lĩnh và Vũ Độc đang ẩn nấp, cả đám người đông đúc đứng vây thành nửa vòng tròn, cao giọng la hét gì đó.

Vũ Độc chậm rãi giơ tay lên, ý bảo bản thân không có vũ khí.

“Không được bước ra.” Vũ Độc nói, “Bế khí.”

Đoạn Lĩnh ẩn thân phía sau bụi rậm, y thật ra không chút lo lắng cho Vũ Độc, với bản lĩnh của người này, thế gian hiện nay ngoại trừ ba vị đại thích khách kia đích thân xuất thủ, sợ rằng chưa có người nào có thể làm khó được hắn, chỉ là y không khỏi hiếu kỳ muốn xem Vũ Độc rat ay như thế nào.

Đám đạo tặc lại áp sát hơn một chút, Vũ Độc đột nhiên khom người, cả đám đạo tặc đồng thời phản ứng, chỉ là bọn họ vừa hít vào một hơi đã cảm thấy phế phổi đau nhức, bàn tay cầm cung cũng buông lỏng không ngừng kêu to. Nhìn tình huống thế này, cả đám mã tặc hiển nhiên đều đã trúng độc, tràng diện hoàn toàn hỗn loạn, Vũ Độc vốn đang đứng yên lại lộn ngược ra sau nhảy lên trên chạc cây, còn thuận tay bẻ lấy một nhánh cây dài nhất.

“Không được ra mặt!” Vũ Độc lo lắng Đoạn Lĩnh sẽ làm ra hành động hồ đồ, lần thứ hai lớn tiếng căn dặn, sau đó thân ảnh liền như một ngọn gió thổi thẳng vào đám mã tặc.

Nhánh cây ở trong tay Vũ Độc chẳng khác gì lợi khí nguy hiểm, hắn chỉ nhẹ nhàng vung lên liền thoải mái vạch một đường ngang cổ họng của gã đạo tặc gần nhất, máu tươi phun ra lên láng. Đám người đến lúc này mới ý thức được Vũ Độc không dễ chọc vào, liền càng sợ hãi rống to hơn, đồng loạt lui ra phía sau. Trên tay Vũ Độc chỉ có một nhánh cây dài hơn nửa xích, thế nhưng khí thế lại hệt như lưỡi dao sáng loáng cực kỳ nguy hiểm.

Đám người kia sợ hãi vạn phần, ôm cổ hét thảm chạy trối chết.

Vũ Độc tiện tay ném nhánh cây qua một bên, Đoạn Lĩnh khẽ nhếch môi phát hiện một vấn đề.

Vũ khí đầy đất, đám đạo tặc đều đã bỏ trốn, nền cỏ vấy đầy máu tươi… thế nhưng lại không có xác người chết.

Đoạn Lĩnh: “Đều chạy thoát? Thế nhưng… ngươi không phải cắt đứt cổ họng bọn họ sao?”

Vũ Độc nói: “Ta chỉ rạch lớp da cổ mà thôi, dọa dẫm một chút, cái cổ đã phun máu lại còn ai dám đánh tiếp? Đương nhiên là lập tức chạy đi rồi.”

Đoạn Lĩnh: “…”

Nói rồi hai người lại nhìn ra phía xa, Đoạn Lĩnh đột nhiên nhớ đến.

“Không đúng! Đồ trên xe ngựa đều mất hết rồi!”

Vũ Độc chợt tỉnh ngộ, vội vàng men theo quan đạo truy đuổi về phía đám đạo tặc bỏ trốn.

Chapter
1 Quyển 1 - Chương 1: QUYỂN I : Ngân Hà Phi Độ - Tự • tuyết mãn cung đao
2 Quyển 1 - Chương 2: Khách đến điều tra
3 Quyển 1 - Chương 3: Nhập kinh
4 Quyển 1 - Chương 4: Học đường
5 Quyển 1 - Chương 5: Biệt ly
6 Quyển 1 - Chương 6: Lỗi hẹn
7 Quyển 1 - Chương 7: Dạ tập
8 Quyển 1 - Chương 8: Giải vây
9 Quyển 1 - Chương 9: Nhầm lẫn
10 Quyển 1 - Chương 10: Tha hương
11 Quyển 1 - Chương 11: Huyết thống
12 Quyển 1 - Chương 12: Ngọc bội
13 Quyển 1 - Chương 13: Con ta
14 Quyển 1 - Chương 14: Nghĩ cách cứu viện
15 Quyển 1 - Chương 15: Cố nhân
16 Quyển 1 - Chương 16: Mạo hiểm rời đi
17 Quyển 1 - Chương 17: Ngôn truyền
18 Quyển 1 - Chương 18: Lấy mình làm gương
19 Quyển 1 - Chương 19: Không Minh
20 Quyển 1 - Chương 20: Vương đạo
21 Quyển 1 - Chương 21: Bí mật gặp mặt
22 Quyển 1 - Chương 22: Kềm chế
23 Quyển 1 - Chương 23: Binh lâm
24 Quyển 1 - Chương 24: Học kiếm
25 Quyển 1 - Chương 25: Lập thu
26 Quyển 1 - Chương 26: Chiến sự
27 Quyển 1 - Chương 27: Sau tràng hạo kiếp
28 Quyển 1 - Chương 28: Thế cục
29 Quyển 1 - Chương 29: Uy hiếp
30 Quyển 1 - Chương 30: Âm thầm điều binh
31 Quyển 1 - Chương 31: Thư đồng
32 Quyển 1 - Chương 32: Chu toàn
33 Quyển 1 - Chương 33: Hiệu trung
34 Quyển 1 - Chương 34: Thực hiện lời hứa
35 Quyển 1 - Chương 35: Cảnh giác
36 Quyển 1 - Chương 36: Đột biến
37 Quyển 1 - Chương 37: Thành phá
38 Quyển 2 - Chương 38: Quyển II: Hạo Tửu Thiên Chung - Hộ tống
39 Quyển 2 - Chương 39: Đồ Thôn
40 Quyển 2 - Chương 40: Bôn ba
41 Quyển 2 - Chương 41: Bội tín
42 Quyển 2 - Chương 42: Cứu vãn
43 Quyển 2 - Chương 43: Tỉnh lại
44 Quyển 2 - Chương 44: Sấm sét
45 Quyển 2 - Chương 45: Tìm chết
46 Quyển 2 - Chương 46: Khom lưng
47 Quyển 2 - Chương 47: Cơ hội
48 Quyển 2 - Chương 48: Thủ tín
49 Quyển 2 - Chương 49: Gặng hỏi
50 Quyển 2 - Chương 50: Chỗ đứng
51 Quyển 2 - Chương 51: Mục tướng gia
52 Quyển 2 - Chương 52: Xuất phủ
53 Quyển 2 - Chương 53: Ôn chuyện
54 Quyển 2 - Chương 54: Nhanh trí
55 Quyển 2 - Chương 55: Đêm mưa
56 Quyển 2 - Chương 56: Tự tiến cử
57 Quyển 2 - Chương 57: Lợi thế
58 Quyển 2 - Chương 58: Chuyện xưa
59 Quyển 2 - Chương 59: Nghi điểm
60 Quyển 2 - Chương 60: Ngủ ngoài trời
61 Quyển 2 - Chương 61: Cứu mỹ nhân
62 Quyển 2 - Chương 62: Ngõ hẹp
63 Quyển 2 - Chương 63: Nhập quan
64 Quyển 2 - Chương 64: Hiến bảo vật
65 Quyển 2 - Chương 65: Kiêng kỵ
66 Quyển 2 - Chương 66: Hách Mặc
67 Quyển 2 - Chương 67: Ca hát cầu thân
68 Quyển 2 - Chương 68: Hiểu lầm
69 Quyển 2 - Chương 69: Lấp liếm
70 Quyển 2 - Chương 70: Hội ngộ giữa đêm
71 Quyển 2 - Chương 71: Giao dịch
72 Quyển 2 - Chương 72: Thích khách
73 Quyển 2 - Chương 73: Ám thất
74 Quyển 2 - Chương 74: Lo lắng
75 Quyển 2 - Chương 75: Lẻ loi
76 Quyển 2 - Chương 76: Cơ duyên
77 Quyển 2 - Chương 77: Thần câu (Ngựa tốt)
78 Quyển 2 - Chương 78: Tự cứu
79 Quyển 2 - Chương 79: Mắc mưu
80 Quyển 2 - Chương 80: Bắt cóc
81 Quyển 2 - Chương 81: Thoát hiểm
82 Quyển 2 - Chương 82: Bạc tình
83 Quyển 2 - Chương 83: Sắp xếp
84 Quyển 2 - Chương 84: Đưa dâu
85 Quyển 2 - Chương 85: Biệt ly
86 Quyển 2 - Chương 86: Dụ địch
87 Quyển 2 - Chương 87: Thẳng thắn
88 Quyển 2 - Chương 88: Luống cuống
89 Quyển 2 - Chương 89: Đại xá
90 Quyển 2 - Chương 90: Manh mối
91 Quyển 2 - Chương 91: Nhà mới
92 Quyển 2 - Chương 92: Tịch Diệt
93 Quyển 2 - Chương 93: Dạ yến
94 Quyển 2 - Chương 94: Cùng đi học
95 Quyển 2 - Chương 95: Trốn học
96 Quyển 2 - Chương 96: Lễ vật
97 Quyển 2 - Chương 97: Hồ Toàn
98 Quyển 2 - Chương 98: Gặp mặt
99 Quyển 2 - Chương 99: Manh nha
100 Quyển 2 - Chương 100: Trí kế
101 Quyển 2 - Chương 101: Xuân mộng
102 Quyển 2 - Chương 102: Bái sư
103 Quyển 2 - Chương 103: Kháng chỉ
104 Quyển 2 - Chương 104: Thi hội
105 Quyển 2 - Chương 105: Giằng co
106 Quyển 2 - Chương 106: Vật cũ
107 Quyển 2 - Chương 107: Bạn cũ
108 Quyển 2 - Chương 108: Con tin
109 Quyển 2 - Chương 109: Dò xét
110 Quyển 2 - Chương 110: Nói dối
111 Quyển 2 - Chương 111: Du ngoạn
112 Quyển 2 - Chương 112: Hoa cỏ
113 Quyển 2 - Chương 113: Ái tình
114 Quyển 2 - Chương 114: Mầm họa trong lòng
115 Quyển 2 - Chương 115: Cởi vũ khí
116 Quyển 2 - Chương 116: Trời tính
117 Quyển 2 - Chương 117: Cùng nhau
118 Quyển 2 - Chương 118: Thủy tai
119 Quyển 2 - Chương 119: Họa ngoại xâm
120 Quyển 2 - Chương 120: Quỷ kế
121 Quyển 2 - Chương 121: Thi Đình
122 Quyển 2 - Chương 122: Oán hận chất chứa
123 Quyển 2 - Chương 123: Giao phong
124 Quyển 2 - Chương 124: Lòng tin
125 Quyển 2 - Chương 125: Mời chào
126 Quyển 2 - Chương 126: Khả nghi
127 Quyển 2 - Chương 127: Cây liền cành
128 Quyển 2 - Chương 128: Bắc thượng
129 Quyển 2 - Chương 129: Phá cuộc
130 Quyển 2 - Chương 130: Người đã thay đổi
131 Quyển 2 - Chương 131: Chuyện năm đó
132 Quyển 2 - Chương 132: Tập kích bất ngờ
133 Quyển 2 - Chương 133: Bị thương
134 Quyển 2 - Chương 134: Trị thành
135 Quyển 2 - Chương 135: Lập uy
136 Quyển 2 - Chương 136: Tra xét
137 Quyển 2 - Chương 137: Cường viện
138 Quyển 2 - Chương 138: Khốn cảnh
139 Quyển 2 - Chương 139: Anh linh phù hộ
140 Quyển 3 - Chương 140: Quyển III: Vũ thương túy nguyệt - Báo tin thắng trận
141 Quyển 3 - Chương 141: Mất khống chế
142 Quyển 3 - Chương 142: Tuế nguyệt vô tình
143 Quyển 3 - Chương 143: Tin lành
144 Quyển 3 - Chương 144: Cố hương trước mắt
145 Quyển 3 - Chương 145: Đoạn trạch
146 Quyển 3 - Chương 146: Thiên ý
147 Quyển 3 - Chương 147: Cải trang
148 Quyển 3 - Chương 148: Lạc Nhạn
149 Quyển 3 - Chương 149: Rối loạn
150 Quyển 3 - Chương 150: Khiếp sợ
151 Quyển 3 - Chương 151: Bôn đào
152 Quyển 3 - Chương 152: Phân ly
153 Quyển 3 - Chương 153: Tâm tình
154 Quyển 3 - Chương 154: Hội thẩm
155 Quyển 3 - Chương 155: Vô tình
156 Quyển 3 - Chương 156: Tạm biệt
157 Quyển 3 - Chương 157: Kỳ binh
158 Quyển 3 - Chương 158: Lâm nguy
159 Quyển 3 - Chương 159: Lập khế
160 Quyển 3 - Chương 160: Vây khốn
161 Quyển 3 - Chương 161: Họa tới
162 Quyển 3 - Chương 162: Trao đổi tù binh
163 Quyển 3 - Chương 163: Nghịch chuyển
164 Quyển 3 - Chương 164: Khai thành
165 Quyển 3 - Chương 165: Thụ kế
166 Quyển 3 - Chương 166: Triều đình nghị luận
167 Quyển 3 - Chương 167: Thù đồ
168 Quyển 3 - Chương 168: Điều kiện
169 Quyển 3 - Chương 169: Thệ ước
170 Quyển 3 - Chương 170: Ngôn ngữ sắc bén
171 Quyển 3 - Chương 171: Nói toạc ra
172 Quyển 3 - Chương 172: Thăm hỏi
173 Quyển 3 - Chương 173: Đông chí
174 Quyển 3 - Chương 174: Quốc sách
175 Quyển 3 - Chương 175: Phủ cực
176 Quyển 3 - Chương 176: Trở về chốn cũ
177 Quyển 3 - Chương 177: Tạ lễ
178 Quyển 3 - Chương 178: Kế hoạch
179 Quyển 3 - Chương 179: Mưu sâu
180 Quyển 3 - Chương 180: Cầu tình
181 Quyển 3 - Chương 181: Dân sinh
182 Quyển 3 - Chương 182: Hiểm cảnh
183 Quyển 3 - Chương 183: Hành thích
184 Quyển 3 - Chương 184: Hiện thân
185 Quyển 3 - Chương 185: Tuyệt địa
186 Quyển 3 - Chương 186: Liều chết
187 Quyển 3 - Chương 187: Gia yến
188 Quyển 3 - Chương 188: Du hồ
189 Quyển 3 - Chương 189: Kéo tơ
190 Quyển 3 - Chương 190: Giải quyết hậu quả
191 Quyển 3 - Chương 191: Ngày tết
192 Quyển 3 - Chương 192: Nhìn vật
193 Quyển 3 - Chương 193: Căn nguyên
194 Quyển 3 - Chương 194: Ủy thác
195 Quyển 3 - Chương 195: Gợn sóng
196 Quyển 3 - Chương 196: Xuân đến
197 Quyển 3 - Chương 197: Bố cục
198 Quyển 3 - Chương 198: Chuông tang
199 Quyển 3 - Chương 199: Khẩn cầu che chở
200 Quyển 3 - Chương 200: Dã tâm
201 Quyển 3 - Chương 201: Đế lăng
202 Quyển 4 - Chương 202: Quyển IV: Mộ hải thiên chung - Hồi triều
203 Quyển 4 - Chương 203: Thâm tàng
204 Quyển 4 - Chương 204: Thiệp hiểm
205 Quyển 4 - Chương 205: Lần nữa đầu nhập
206 Quyển 4 - Chương 206: Thật giả
207 Quyển 4 - Chương 207: Song ngọc
208 Quyển 4 - Chương 208: Mời yến
209 Quyển 4 - Chương 209: Chí thân
210 Quyển 4 - Chương 210: Bạch hổ
211 Quyển 4 - Chương 211: Vừa kịp
212 Quyển 4 - Chương 212: Khai tịch
213 Quyển 4 - Chương 213: Tiền Thất
214 Quyển 4 - Chương 214: Nghi vấn
215 Quyển 4 - Chương 215: Mật thất
216 Quyển 4 - Chương 216: Ứng biến
217 Quyển 4 - Chương 217: Binh biến
218 Quyển 4 - Chương 218: Trước khi khai chiến
219 Quyển 4 - Chương 219: Đồng song
220 Quyển 4 - Chương 220: Khó lường
221 Quyển 4 - Chương 221: Dạ hành
222 Quyển 4 - Chương 222: Đồ Cùng
223 Quyển 4 - Chương 223: Phi đăng
224 Quyển 4 - Chương 224: Lâm triều
225 Quyển 4 - Chương 225: Liên hoàn
226 Quyển 4 - Chương 226: Hồi trào
227 Quyển 4 - Chương 227: Thanh toán
228 Quyển 4 - Chương 228: Chung chương – Vi hoan kỷ hà (Vui mừng được bấy) (hoàn)
229 Quyển 4 - Chương 229: Ngoại truyện Thất tịch: Chia cách là bao
Chapter

Updated 229 Episodes

1
Quyển 1 - Chương 1: QUYỂN I : Ngân Hà Phi Độ - Tự • tuyết mãn cung đao
2
Quyển 1 - Chương 2: Khách đến điều tra
3
Quyển 1 - Chương 3: Nhập kinh
4
Quyển 1 - Chương 4: Học đường
5
Quyển 1 - Chương 5: Biệt ly
6
Quyển 1 - Chương 6: Lỗi hẹn
7
Quyển 1 - Chương 7: Dạ tập
8
Quyển 1 - Chương 8: Giải vây
9
Quyển 1 - Chương 9: Nhầm lẫn
10
Quyển 1 - Chương 10: Tha hương
11
Quyển 1 - Chương 11: Huyết thống
12
Quyển 1 - Chương 12: Ngọc bội
13
Quyển 1 - Chương 13: Con ta
14
Quyển 1 - Chương 14: Nghĩ cách cứu viện
15
Quyển 1 - Chương 15: Cố nhân
16
Quyển 1 - Chương 16: Mạo hiểm rời đi
17
Quyển 1 - Chương 17: Ngôn truyền
18
Quyển 1 - Chương 18: Lấy mình làm gương
19
Quyển 1 - Chương 19: Không Minh
20
Quyển 1 - Chương 20: Vương đạo
21
Quyển 1 - Chương 21: Bí mật gặp mặt
22
Quyển 1 - Chương 22: Kềm chế
23
Quyển 1 - Chương 23: Binh lâm
24
Quyển 1 - Chương 24: Học kiếm
25
Quyển 1 - Chương 25: Lập thu
26
Quyển 1 - Chương 26: Chiến sự
27
Quyển 1 - Chương 27: Sau tràng hạo kiếp
28
Quyển 1 - Chương 28: Thế cục
29
Quyển 1 - Chương 29: Uy hiếp
30
Quyển 1 - Chương 30: Âm thầm điều binh
31
Quyển 1 - Chương 31: Thư đồng
32
Quyển 1 - Chương 32: Chu toàn
33
Quyển 1 - Chương 33: Hiệu trung
34
Quyển 1 - Chương 34: Thực hiện lời hứa
35
Quyển 1 - Chương 35: Cảnh giác
36
Quyển 1 - Chương 36: Đột biến
37
Quyển 1 - Chương 37: Thành phá
38
Quyển 2 - Chương 38: Quyển II: Hạo Tửu Thiên Chung - Hộ tống
39
Quyển 2 - Chương 39: Đồ Thôn
40
Quyển 2 - Chương 40: Bôn ba
41
Quyển 2 - Chương 41: Bội tín
42
Quyển 2 - Chương 42: Cứu vãn
43
Quyển 2 - Chương 43: Tỉnh lại
44
Quyển 2 - Chương 44: Sấm sét
45
Quyển 2 - Chương 45: Tìm chết
46
Quyển 2 - Chương 46: Khom lưng
47
Quyển 2 - Chương 47: Cơ hội
48
Quyển 2 - Chương 48: Thủ tín
49
Quyển 2 - Chương 49: Gặng hỏi
50
Quyển 2 - Chương 50: Chỗ đứng
51
Quyển 2 - Chương 51: Mục tướng gia
52
Quyển 2 - Chương 52: Xuất phủ
53
Quyển 2 - Chương 53: Ôn chuyện
54
Quyển 2 - Chương 54: Nhanh trí
55
Quyển 2 - Chương 55: Đêm mưa
56
Quyển 2 - Chương 56: Tự tiến cử
57
Quyển 2 - Chương 57: Lợi thế
58
Quyển 2 - Chương 58: Chuyện xưa
59
Quyển 2 - Chương 59: Nghi điểm
60
Quyển 2 - Chương 60: Ngủ ngoài trời
61
Quyển 2 - Chương 61: Cứu mỹ nhân
62
Quyển 2 - Chương 62: Ngõ hẹp
63
Quyển 2 - Chương 63: Nhập quan
64
Quyển 2 - Chương 64: Hiến bảo vật
65
Quyển 2 - Chương 65: Kiêng kỵ
66
Quyển 2 - Chương 66: Hách Mặc
67
Quyển 2 - Chương 67: Ca hát cầu thân
68
Quyển 2 - Chương 68: Hiểu lầm
69
Quyển 2 - Chương 69: Lấp liếm
70
Quyển 2 - Chương 70: Hội ngộ giữa đêm
71
Quyển 2 - Chương 71: Giao dịch
72
Quyển 2 - Chương 72: Thích khách
73
Quyển 2 - Chương 73: Ám thất
74
Quyển 2 - Chương 74: Lo lắng
75
Quyển 2 - Chương 75: Lẻ loi
76
Quyển 2 - Chương 76: Cơ duyên
77
Quyển 2 - Chương 77: Thần câu (Ngựa tốt)
78
Quyển 2 - Chương 78: Tự cứu
79
Quyển 2 - Chương 79: Mắc mưu
80
Quyển 2 - Chương 80: Bắt cóc
81
Quyển 2 - Chương 81: Thoát hiểm
82
Quyển 2 - Chương 82: Bạc tình
83
Quyển 2 - Chương 83: Sắp xếp
84
Quyển 2 - Chương 84: Đưa dâu
85
Quyển 2 - Chương 85: Biệt ly
86
Quyển 2 - Chương 86: Dụ địch
87
Quyển 2 - Chương 87: Thẳng thắn
88
Quyển 2 - Chương 88: Luống cuống
89
Quyển 2 - Chương 89: Đại xá
90
Quyển 2 - Chương 90: Manh mối
91
Quyển 2 - Chương 91: Nhà mới
92
Quyển 2 - Chương 92: Tịch Diệt
93
Quyển 2 - Chương 93: Dạ yến
94
Quyển 2 - Chương 94: Cùng đi học
95
Quyển 2 - Chương 95: Trốn học
96
Quyển 2 - Chương 96: Lễ vật
97
Quyển 2 - Chương 97: Hồ Toàn
98
Quyển 2 - Chương 98: Gặp mặt
99
Quyển 2 - Chương 99: Manh nha
100
Quyển 2 - Chương 100: Trí kế
101
Quyển 2 - Chương 101: Xuân mộng
102
Quyển 2 - Chương 102: Bái sư
103
Quyển 2 - Chương 103: Kháng chỉ
104
Quyển 2 - Chương 104: Thi hội
105
Quyển 2 - Chương 105: Giằng co
106
Quyển 2 - Chương 106: Vật cũ
107
Quyển 2 - Chương 107: Bạn cũ
108
Quyển 2 - Chương 108: Con tin
109
Quyển 2 - Chương 109: Dò xét
110
Quyển 2 - Chương 110: Nói dối
111
Quyển 2 - Chương 111: Du ngoạn
112
Quyển 2 - Chương 112: Hoa cỏ
113
Quyển 2 - Chương 113: Ái tình
114
Quyển 2 - Chương 114: Mầm họa trong lòng
115
Quyển 2 - Chương 115: Cởi vũ khí
116
Quyển 2 - Chương 116: Trời tính
117
Quyển 2 - Chương 117: Cùng nhau
118
Quyển 2 - Chương 118: Thủy tai
119
Quyển 2 - Chương 119: Họa ngoại xâm
120
Quyển 2 - Chương 120: Quỷ kế
121
Quyển 2 - Chương 121: Thi Đình
122
Quyển 2 - Chương 122: Oán hận chất chứa
123
Quyển 2 - Chương 123: Giao phong
124
Quyển 2 - Chương 124: Lòng tin
125
Quyển 2 - Chương 125: Mời chào
126
Quyển 2 - Chương 126: Khả nghi
127
Quyển 2 - Chương 127: Cây liền cành
128
Quyển 2 - Chương 128: Bắc thượng
129
Quyển 2 - Chương 129: Phá cuộc
130
Quyển 2 - Chương 130: Người đã thay đổi
131
Quyển 2 - Chương 131: Chuyện năm đó
132
Quyển 2 - Chương 132: Tập kích bất ngờ
133
Quyển 2 - Chương 133: Bị thương
134
Quyển 2 - Chương 134: Trị thành
135
Quyển 2 - Chương 135: Lập uy
136
Quyển 2 - Chương 136: Tra xét
137
Quyển 2 - Chương 137: Cường viện
138
Quyển 2 - Chương 138: Khốn cảnh
139
Quyển 2 - Chương 139: Anh linh phù hộ
140
Quyển 3 - Chương 140: Quyển III: Vũ thương túy nguyệt - Báo tin thắng trận
141
Quyển 3 - Chương 141: Mất khống chế
142
Quyển 3 - Chương 142: Tuế nguyệt vô tình
143
Quyển 3 - Chương 143: Tin lành
144
Quyển 3 - Chương 144: Cố hương trước mắt
145
Quyển 3 - Chương 145: Đoạn trạch
146
Quyển 3 - Chương 146: Thiên ý
147
Quyển 3 - Chương 147: Cải trang
148
Quyển 3 - Chương 148: Lạc Nhạn
149
Quyển 3 - Chương 149: Rối loạn
150
Quyển 3 - Chương 150: Khiếp sợ
151
Quyển 3 - Chương 151: Bôn đào
152
Quyển 3 - Chương 152: Phân ly
153
Quyển 3 - Chương 153: Tâm tình
154
Quyển 3 - Chương 154: Hội thẩm
155
Quyển 3 - Chương 155: Vô tình
156
Quyển 3 - Chương 156: Tạm biệt
157
Quyển 3 - Chương 157: Kỳ binh
158
Quyển 3 - Chương 158: Lâm nguy
159
Quyển 3 - Chương 159: Lập khế
160
Quyển 3 - Chương 160: Vây khốn
161
Quyển 3 - Chương 161: Họa tới
162
Quyển 3 - Chương 162: Trao đổi tù binh
163
Quyển 3 - Chương 163: Nghịch chuyển
164
Quyển 3 - Chương 164: Khai thành
165
Quyển 3 - Chương 165: Thụ kế
166
Quyển 3 - Chương 166: Triều đình nghị luận
167
Quyển 3 - Chương 167: Thù đồ
168
Quyển 3 - Chương 168: Điều kiện
169
Quyển 3 - Chương 169: Thệ ước
170
Quyển 3 - Chương 170: Ngôn ngữ sắc bén
171
Quyển 3 - Chương 171: Nói toạc ra
172
Quyển 3 - Chương 172: Thăm hỏi
173
Quyển 3 - Chương 173: Đông chí
174
Quyển 3 - Chương 174: Quốc sách
175
Quyển 3 - Chương 175: Phủ cực
176
Quyển 3 - Chương 176: Trở về chốn cũ
177
Quyển 3 - Chương 177: Tạ lễ
178
Quyển 3 - Chương 178: Kế hoạch
179
Quyển 3 - Chương 179: Mưu sâu
180
Quyển 3 - Chương 180: Cầu tình
181
Quyển 3 - Chương 181: Dân sinh
182
Quyển 3 - Chương 182: Hiểm cảnh
183
Quyển 3 - Chương 183: Hành thích
184
Quyển 3 - Chương 184: Hiện thân
185
Quyển 3 - Chương 185: Tuyệt địa
186
Quyển 3 - Chương 186: Liều chết
187
Quyển 3 - Chương 187: Gia yến
188
Quyển 3 - Chương 188: Du hồ
189
Quyển 3 - Chương 189: Kéo tơ
190
Quyển 3 - Chương 190: Giải quyết hậu quả
191
Quyển 3 - Chương 191: Ngày tết
192
Quyển 3 - Chương 192: Nhìn vật
193
Quyển 3 - Chương 193: Căn nguyên
194
Quyển 3 - Chương 194: Ủy thác
195
Quyển 3 - Chương 195: Gợn sóng
196
Quyển 3 - Chương 196: Xuân đến
197
Quyển 3 - Chương 197: Bố cục
198
Quyển 3 - Chương 198: Chuông tang
199
Quyển 3 - Chương 199: Khẩn cầu che chở
200
Quyển 3 - Chương 200: Dã tâm
201
Quyển 3 - Chương 201: Đế lăng
202
Quyển 4 - Chương 202: Quyển IV: Mộ hải thiên chung - Hồi triều
203
Quyển 4 - Chương 203: Thâm tàng
204
Quyển 4 - Chương 204: Thiệp hiểm
205
Quyển 4 - Chương 205: Lần nữa đầu nhập
206
Quyển 4 - Chương 206: Thật giả
207
Quyển 4 - Chương 207: Song ngọc
208
Quyển 4 - Chương 208: Mời yến
209
Quyển 4 - Chương 209: Chí thân
210
Quyển 4 - Chương 210: Bạch hổ
211
Quyển 4 - Chương 211: Vừa kịp
212
Quyển 4 - Chương 212: Khai tịch
213
Quyển 4 - Chương 213: Tiền Thất
214
Quyển 4 - Chương 214: Nghi vấn
215
Quyển 4 - Chương 215: Mật thất
216
Quyển 4 - Chương 216: Ứng biến
217
Quyển 4 - Chương 217: Binh biến
218
Quyển 4 - Chương 218: Trước khi khai chiến
219
Quyển 4 - Chương 219: Đồng song
220
Quyển 4 - Chương 220: Khó lường
221
Quyển 4 - Chương 221: Dạ hành
222
Quyển 4 - Chương 222: Đồ Cùng
223
Quyển 4 - Chương 223: Phi đăng
224
Quyển 4 - Chương 224: Lâm triều
225
Quyển 4 - Chương 225: Liên hoàn
226
Quyển 4 - Chương 226: Hồi trào
227
Quyển 4 - Chương 227: Thanh toán
228
Quyển 4 - Chương 228: Chung chương – Vi hoan kỷ hà (Vui mừng được bấy) (hoàn)
229
Quyển 4 - Chương 229: Ngoại truyện Thất tịch: Chia cách là bao