Quyển 2 – Chương 112: Hoa cỏ

Phía sau tượng đá là một thiên thê[1] dẫn đến đài cao trên đỉnh núi, phía sau đài cao lại là một dãy lầu các lâu ngày không được tu sửa, gạch đá vỡ vụn ngổn ngang. Xung quanh nơi này thập phần yên tĩnh, hiếm thấy dấu vết người sống, dây leo quấn quýt bám vào vách đá ngun ngút vạn trượng phủ trọn đài cao. Núi sâu chẳng hay năm tháng, thời gian cửu viễn phảng phất đều đọng lại tại nơi này.

“Đây là nơi ngươi luyện võ?” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Đúng, chỗ này chính là Bạch Hổ Đường.” Vũ Độc đáp, lại cùng Đoạn Lĩnh chậm rãi bước lên, khi đến trước đại điện còn thấy trên cao có treo một tấm biển lung lay sắp đổ, phía trên có ba chữ ‘Bạch Hổ Đường’ khí phái, được viết theo lối cổ triện.

“Tối nay lưu lại nơi này.” Vũ Độc nói, “Trên núi có thể sẽ hơi lạnh, bất quá ta định…”

“Không sao cả.” Đoạn Lĩnh đáp, lại bước ra trước đại điện duỗi người, ánh mắt nhìn về phía sương mù bao phủ đỉnh núi, rất có ý tứ của ‘đãng hung sinh tằng vân, quyết tí nhập quy điểu’[2]. Từ lúc rời khỏi Giang Châu, đây là mấy ngày y chân chính có thể thoát khỏi tất cả băn khoăn lo lắng, ở nơi này y không cần lo sợ có bất kỳ ai đến giết mình, cũng không cần kinh hoảng nói sai một câu liền dẫn họa sát thân. Bọn họ có thể yên tâm say ngủ, đem hết thảy đều trầm tĩnh lại.

Y quay đầu liếc nhìn Vũ Độc, Vũ Độc đang quét dọn phòng ốc trong điện, phía trên chế đá còn có mấy cái tổ chim, hắn liền nhấc tổ chim lên, sau khi lau chùi thì trả về chỗ cũ.

“Ai?” Đoạn Lĩnh thấy có bóng dáng của một động vật nhỏ lóe lên liền bước nhanh đến xem, là một con sóc. Con sóc nọ nghe được tiếng bước chân liền dừng lại không chạy nữa, chần chờ nhìn Đoạn Lĩnh.

“Động vật trên núi này không sợ người.” Vũ Độc giải thích.

“Còn có người ở chỗ này sao?” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Đã không có.” Vũ Độc nói, “Năm đó cũng chỉ có ta, sư phụ, sư nương và sư tỷ.”

Đoạn Lĩnh nhớ đến Tầm Xuân đã hy sinh trong trận Thượng kinh, nhẹ nhàng thở dài. Vũ Độc sau khi quét dọn xong còn nói: “Đoạn Lĩnh, đến đây, để Hổ thần nhìn người một chút.”

Đoạn Lĩnh liền bước vào chính điện, ngẩng đầu nhìn lên liền thấy bên trong cung phụng một tượng bạch hổ khắc bằng cẩm thạch, trong đôi mắt tựa hồ từng nạm một loại bảo thạch nhưng hiện giờ đã trống rỗng, hẳn là bị kẻ trộm đục đi. Phía sau tượng hổ còn có một bức bích họa ‘Thiên lý giang sơn đồ’ sứt mẻ loang lổ, trên bích họa còn có khảm bảy lá cờ cẩm thạch.

“Đệ tử đời thứ mười bảy của Bạch Hổ Đường.” Vũ Độc hướng về phía tượng bạch hổ, nói: “Độc hệ truyền thụ, nay Bạch Hổ Đường chưởng môn Vũ Độc cùng Thái tử của hoàng thất Trung Nguyên đến đây.”

Trong lòng Đoạn Lĩnh không khỏi khẽ chấn động, sống lưng kéo thẳng lên. Vũ Độc đứng thẳng sống lưng, vóc người cao ngất, tay trái bắt võ quyết đặt lên tay phải tạo thành một lễ tiết đặc thù, triều kiến bạch hổ, nói: “Khẩn cầu Bạch Hổ tinh quân bảo hộ…”

“Ngươi tên gì?” Vũ Độc lại hỏi Đoạn Lĩnh.

“Cái gì?” Đoạn Lĩnh hỏi.

Vũ Độc nói: “Tên.”

Đoạn Lĩnh: “…”

Vũ Độc: “…”

“Có chưởng môn như ngươi vậy sao?” Đoạn Lĩnh dở khóc dở cười.

Vũ Độc kêu khổ nói: “Hôm đó là bị ngươi dọa đến sợ choáng váng, làm sao nhớ kỹ được? Nói mau.”

“Lý Nhược Như bái kiến.” Đoạn Lĩnh tiến lên một bước, y biết Bạch Hổ tinh quân là binh sát chi thần, chưởng quản tất cả việc binh đao trên thế gian. Khom người nói, “Nguyện Đại Trần ta bách chiến bách thắng, huy hoàng vạn niên.”

Vũ Độc nở nụ cười, hướng về phía tượng thần nói: “Khẩn cầu tinh quân bảo hộ Đại Trần Thái tử Lý Nhược Như thuận lợi hồi triều.”

Hai người đều tự nói xong, lại cùng nhau an tĩnh ngẩng đầu nhìn vào hai mắt đã mất đi của bạch hổ. Một trận gió núi gào thét lùa qua từ hậu điện, xông thẳng ra đại môn, áo bào của hai người bị thổi tung phảng phất như nhìn thấy mãnh hổ quá sơn lâm, lá cây đều xôn xao từng đợt.

“Mắt của Hổ thần đâu rồi?” Đoạn Lĩnh hỏi Vũ Độc.

“Không biết.” Vũ Độc nói, “Từ lúc ta nhớ được đã không thấy rồi, có lẽ đã bị đục đi. Chỉ là cho dù mắt Hổ thần nhìn không thấy, lỗ tai vẫn có thể nghe được.”

Đoạn Lĩnh nghĩ thầm tựa hồ cũng đúng, trận gió vừa rồi không chừng là do Hổ thần kéo lên đâu.

Suốt cả đời này, Đoạn Lĩnh chưa từng nhàn nhã như hiện tại. Xế chiều hôm đó Vũ Độc lại men theo sạn đạo xuống núi, mang chăn đệm và thức ăn dự trữ lên đây. Đoạn Lĩnh muốn giúp hắn vận chuyển lại bị Vũ Độc đuổi vào nghỉ ngơi, hắn đem đồ vật đặt lên bình đài lại xoay người đi xuống một chuyến sắp xếp mọi thứ.

Phía sau Bạch Hổ Đường có một dãy hậu viện, phân thành đông sương và tây sương. Trung viện là nơi năm đó sư phụ và sư nương của Vũ Độc cư ngụ, Đoạn Lĩnh còn thấy một lò luyện đan, trong lò có đọng lại mấy phần chu sa và hỗn hợp dược vật đen kịt gì đó. Tây sương là khuê phòng của Tầm Xuân, đẩy cửa vào nhìn, tất cả đều bị mạng nhện và bụi bặm phủ kín, cái gì cũng không có. Đông sương là chỗ của Vũ Độc, ngoại trừ giường còn có mấy cái giá gỗ, đều là vật cũ, còn có không ít sách cổ đã bị mọt ăn.

“Quá đáng tiếc.” Đoạn Lĩnh nói, “Nhiều thư bản trân quý như vậy lại đến nông nỗi này, không sợ thất truyền sao?”

Vũ Độc xách một thùng nước từ dòng suối sau viện đến, sắn tay áo lên cao vội vàng quét tước, nói: “Người cũng không còn, công pháp có thất truyền hay không cũng chẳng ai quan tâm nữa.”

Đoạn Lĩnh hỏi: “Lò luyện đan trong trung viện dùng để làm gì?”

“Năm đó sư phụ có luyện đan.” Vũ Độc nói, “Người một mực cầu trường sinh, nghĩ muốn thành tiên, nguyên bản còn rất tốt, uống được vài năm ngay cả võ công cũng hoang phế. Lúc Thượng Tử báo nguy, người mang theo sư nương vội vội vàng vàng hạ sơn tiếp viện, vốn có thể toàn thân trở ra lại không biết uống loại đan dược khốn nạn gì đó, nhất thời khí huyết không thuận, bị Liêu binh bắn chết.”

“Táng ở nơi nào?” Đoạn Lĩnh nói, “Có thể đi thăm mộ sao?”

“Y quan trũng[3] ở sau núi.” Vũ Độc nói, “Năm đó kinh thành bị người Liêu công hãm, sư tỷ tìm người thu nhặt di vật, cũng không còn thứ gì khác, không vội đi viếng.”

Đoạn Lĩnh lại giúp Vũ Độc thu dọn phòng ốc, Vũ Độc nói: “Những thứ bên trong cũng không cần nữa, ném đi.”

Đoạn Lĩnh nói: “Không không, rất hữu dụng.”

“Trong đầu ta đều nhớ hết rồi.” Vũ Độc nói, “Đừng có chạm vào, nhiều bụi, sẽ bị nhảy mũi.”

Đợi đến khi Đoạn Lĩnh nhảy mũi mười mấy cái kinh thiên động địa Vũ Độc mới đem sách vở chỉnh lý xong, những quyển còn xem được đều đặt lên giá chuẩn bị sao lại một phần, dù sao cũng nên bảo tồn truyền thừa của Bạch Hổ Đường. Mắt thấy đã sắp hoàng hôn, Vũ Độc vừa dọn dẹp được phân nửa đã vội vàng đi làm cơm cho Đoạn Lĩnh.

Đoạn Lĩnh nhìn thoáng qua thân ảnh của Vũ Độc, cảm giác phảng phất như trở về ngày còn thơ ấu, lại nhớ đến câu nói trong trí nhớ kia. ‘Luôn sẽ có người bất kể tất cả, vô luận ngươi là ai đều đối xử tốt với ngươi’. Chỉ là nếu y không phải Thái tử Nam Trần, Vũ Độc sẽ dẫn y đến đây sao?

Đoạn Lĩnh suy nghĩ một chút, hẳn là vẫn sẽ như vậy.

Y thấy dưới mấy cái giá gỗ trong phòng còn có một cái rương cũ kỹ, liền khom người mở khóa, phía trong đều là tượng gỗ nhỏ thô ráp được ai đó khắc ra, hẳn là lúc Vũ Độc còn bé cảm thấy cô độc liền khắc làm đồ chơi. Phía dưới còn có một gói vải màu đỏ, Đoạn Lĩnh vừa muốn mở ra nhìn đã bị Vũ Độc nhìn thoáng qua ngăn cản: “Cái kia… không nên đụng đến!”

Đoạn Lĩnh còn tưởng là kịch độc gì, lập tức trả lại, Vũ Độc vẻ mặt đỏ bừng tiến đến đem gói vải thả vào đáy rương.

“Là cái gì?” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Không là gì hết.” Bộ dạng của Vũ Độc có chút quẫn bách, Đoạn Lĩnh lại càng tò mò quấn quýt lấy hắn hỏi. Vũ Độc xấu hổ bước vào trù phòng thêm nước cho chõ cá chưng, Đoạn Lĩnh vẫn bám sát theo hắn. cuối cùng Vũ Độc không còn cách nào đành phải nói: “Là một cái yếm trẻ con.”

Đoạn Lĩnh: “…”

Đoạn Lĩnh lập tức ôm bụng cười to, Vũ Độc có chút giận dỗi nói: “Không được cười!”

Đoạn Lĩnh nghĩ nghĩ liền hiểu, hỏi: “Là khi còn bé đã mặc sao?”

“Ừ.” Vũ Độc đáp, “Lúc sư nương nhặt được ta, trên người ta cũng chỉ có một miếng vải như vậy.”

“Có giấy chứng sinh không? Tên phụ mẫu gì đó?” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Không biết, có cũng bị sư phụ đốt rồi.” Vũ Độc lại nói, “Thích khách không cần cha mẹ.”

Đoạn Lĩnh lại hỏi: “Như vậy không phải là không biết sinh thần và lúc nào sao?”

“Thuận tiện chọn một ngày…” Vũ Độc nói, “Xem như ngày gặp được sư nương là sinh thần thôi.”

Lúc này Đoạn Lĩnh cũng chợt hiểu ra, hỏi: “Là ngày nào vậy?”

Vũ Độc im lặng không lên tiếng, Đoạn Lĩnh lại truy vấn, hắn chỉ đành nói: “Đến hôm đó sẽ nói cho ngươi biết.”

Đoạn Lĩnh vươn ngón tay ra, Vũ Độc liền cùng y ngoéo tay, nói: “Ra ngoài đợi cơm đi, đừng chạy lung tung. Nơi này mặc dù không có ai đến giết ngươi, thế nhưng lạc đường trong núi cũng không phải chuyện đùa.”

Vũ Độc hạn định phạm vi hoạt động của Đoạn Lĩnh là từ sạn đạo đến bình đài, cùng với toàn bộ chu vi Bạch Hổ Đường, phía sau núi là không được đi. Đoạn Lĩnh leo lên nơi cao nhất của bình đài dõi mắt ngắm nhìn biển mây dưới núi. Vân vụ lãng đãng, cả ngọn núi yên tĩnh tựa như tiên cảnh.

Giang Châu phồn hoa huyên náo, người người tranh đấu với nhau vào giờ khắc này đều bị y ném ra sau đầu, tất cả phảng phất chỉ giống như một giấc mộng hoàng lương của Đoạn Lĩnh.

Nếu như cả đời đều ở tại nơi này, có lẽ ai cũng sẽ không tìm được họ đi?

Nếu như cả đời đều ở tại nơi này, có lẽ cái gì cũng không cần phiền não nữa rồi.

Đoạn Lĩnh nhìn biển mây đột nhiên sinh ra một ý niệm như vậy trong đầu. Nếu có ngày công thành lui thân, nơi này thực sự là nơi quy túc tốt nhất, đã từng trãi nhiều việc như vậy, sự hạnh phúc nhất trên thế gian nào qua một đời bình bình an an, có người bên cạnh bầu bạn… Vừa nghĩ đến đây, y lại quay đầu nhìn vào trong Bạch Hổ Đường. Vũ Độc vừa rồi đã gõ thiết mộc vài tiếng tạo ra thanh âm lanh lảnh, ý bảo y trở về ăn cơm.

“Cút! Đánh ngươi!”

Khi Đoạn Lĩnh bước vào thì thấy Vũ Độc đang đe dọa một con khỉ không biết từ đâu mò tới, con khỉ muốn xin chút thức ăn nhưng lại không dám đến gần, giương mắt tội nghiệp nhìn Vũ Độc lại nhìn Đoạn Lĩnh. Đoạn Lĩnh nhịn không được cười to, ném cho nó một chút lương khô, con khỉ vội vàng cầm đi.

“Bên kia còn có một con.” Đoạn Lĩnh nhìn quanh, thấy khỉ lớn mang theo thức ăn nhanh nhẹn trèo lên cây, đưa cho một con khỉ nhỏ hơn.

“Lăn lộn ăn vạ một hồi, còn tưởng nó xin ăn cho mình.” Vũ Độc trêu ghẹo nói, “Hóa ra đã làm chủ nhà, phải nuôi gia đình.” Tiện thể kéo thanh chắn cửa xuống, đem đại môn đóng lại.

Giữa đêm, nhất trản cô đăng leo lét trong gió núi, hai người dùng mấy món điểm tâm còn có cá tươi chưng, lại uống vài chung rượu.

Uống rượu xong, Vũ Độc nói với Đoạn Lĩnh: “Ta dẫn ngươi đến một nơi, đi.”

Đêm nay vừa lúc trăng tròn, Vũ Độc dẫn Đoạn Lĩnh ra sau núi, lại men theo một con đường nhỏ vòng qua mạn khác, đường nhìn bỗng nhiên trở nên trống trải, trời trong trăng sáng, cả không gian ngân quang vạn trượng.

Giữa đêm trăng, trong quần sơn chỉ có nơi này có thể thấy được hoa đào, ‘Nhân gian tứ nguyệt phương phỉ tẫn, sơn tự đào hoa thủy thịnh khai’[4], nghìn vạn cánh hoa hồng phớt theo gió núi tản mạn, tung bay dưới ánh trăng ngân bạch.

“Thế nào?” Vũ Độc cười nói.

Đoạn Lĩnh sắp nói không ra lời, kinh ngạc nhìn quang cảnh trước mắt.

“Hàng năm chỉ có không đến mười ngày.” Vũ Độc nói, “Có thể thấy được một cảnh như vậy.”

“Quá đẹp.” Đoạn Lĩnh nói.

Vũ Độc bước đến cùng Đoạn Lĩnh ngồi lên mỏm đá, lấy cây địch ra kề vào bên môi, tiếng nhạc vang lên, trong khoảnh khắc này, một khúc Tương Kiến Hoan lại kéo Đoạn Lĩnh vào trong suy tư cửu viễn.

Một khúc kết thúc, Đoạn Lĩnh và Vũ Độc lẳng lặng đối diện.

Đôi môi Vũ Độc khẽ run rẩy, hô hấp cũng gấp gáp hơn, hắn mặt áo chẽn quần đơn ngồi trên mỏm đá, cùng Đoạn Lĩnh cách rất gần. Ánh trăng chảy xuống, cả hai đều mặc áo chẽn trắng nõn, quang điểm mông lung càng khiến thân thể cường tráng dưới lớp áo của Vũ Độc lộ rõ, tôn lên đường nét thân thể nam tính.

“Đoạn Lĩnh.” Vũ Độc đột nhiên nói, “Ta… có mấy lời, muốn nói với ngươi.”

Đoạn Lĩnh đột nhiên cũng khẩn trương mà không biết lý do: “Chuyện… chuyện gì?”

Vũ Độc cúi đầu nhìn y, cả hai trầm mặc chừng vài nhịp thở. Vũ Độc quay đầu nhìn sâu vào sơn mạch, lại ngẩng đầu nhìn vầng trăng giữa trời, tâm thần bất định.

“Có chuyện gì?” Đoạn Lĩnh nhấc tay đặt lên lưng Vũ Độc, Vũ Độc lại xoay người nắm lấy tay Đoạn Lĩnh.

“Ngươi…” Vũ Độc ngẫm nghĩ, cuối cùng phảng phất hạ xuống quyết định, nói, “Ngươi thích ở đây sao?”

Đoạn Lĩnh nở nụ cười, tựa như hàng nghìn hàng vạn đóa hoa đào khai phóng dưới nguyệt quang, đóa đóa liêu nhân.

“Ta ngày hôm nay còn đang nghĩ.” Đoạn Lĩnh lôi kéo tay Vũ Độc, nói, “Nếu sau này có thể ở mãi trong Bạch Hổ Đường, không bao giờ… quay về thế tục nữa.”

“Không không.” Vũ Độc vội nói, “Vậy cũng không được. Ta… ngươi…”

“Ừ.” Đoạn Lĩnh nghĩ đến trách nhiệm của chính mình, chung quy có điểm trầm trọng, trêu ghẹo nói, “Chỉ là nghĩ mà thôi.”

“Không, cũng không phải.” Vũ Độc ổn định tâm thần lại nói, “Ta nghĩ chính là… ngoại trừ nơi này ta còn muốn dẫn ngươi đi… những nơi khác. Nếu ngươi thích thì có thể… có thể chậm rãi chọn, chọn một nơi ngươi muốn đi nhất. Chỗ nào cũng có thể, chân trời cũng được, góc biển cũng được, chỉ cần ngươi thích ta đều đi cùng ngươi.”

Đoạn Lĩnh: “…”

“Ta… ta nghĩ chính là…” Vũ Độc không dám nhìn Đoạn Lĩnh, ánh mắt hấp háy nhìn sang phía khác, cả gương mặt đỏ bừng đến tận cổ, ngay cả hình xăm dưới da cũng theo đó đỏ lên, tựa như vừa uống rượu vậy. Hắn vô thức nắm chặt tay Đoạn Lĩnh, lắp bắp nói.

“Sau này, ta sẽ đưa ngươi đi… đi những nơi ngươi muốn ngắm nhìn. Dẫn người đi núi nam, đưa ngươi xem biển bắc… Sơn nhi, hôm đó ngươi gọi ta ‘lão gia’, ta biết đó có lẽ chỉ là lời vui đùa của ngươi. Ta đưa ngươi đến đây chỉ vì muốn hỏi một câu. Ngươi có nguyện ý không… cả đời này…”

Nói đến đây, Vũ Độc đã trấn định lại, dù sao lời cũng đã ra khỏi miệng, cũng không còn khẩn trương như vậy nữa.

“Trước mặt người khác, đôi ta cũng giống như trước đây.” Vũ Độc cũng không biết lấy dũng khí từ đâu ra, nhìn thẳng vào mắt Đoạn Lĩnh, nghiêm túc nói, “Dù cho ngươi hồi triều, ta cũng không muốn bất kỳ danh phận gì. Chỉ cần trong lòng ngươi còn nhớ được đêm nay, ta liền vì ngươi tìm Trấn Sơn Hà, vì ngươi thủ hộ một đời, đến khi ta không còn hơi thở.”

“Ta biết, tương lai ngươi muốn làm Hoàng đế.” Vũ Độc nói, “Ta đối với ngươi thực sự, thực sự, thật sự là muốn cùng ngươi… cùng ngươi…”

Nói đến đây, Vũ Độc lại khẩn trương, nói: “Ta nghĩ, nếu ngươi nguyện ý, ta nhất định sẽ đối xử với ngươi thật tốt. Khi chỉ có ngươi và ta, không có người ngoài, ta liền…đối đãi ngươi… đối đãi ngươi như đối đãi… thân quyến, ngươi liền… tòng ta như tòng…”[5]

Đoạn Lĩnh ngơ ngác nhìn Vũ Độc, Vũ Độc tựa hồ vừa ý thức được mình vẫn đang nắm lấy tay Đoạn Lĩnh, lập tức buông ra như phải bỏng, sờ tay vào ngực lấy ra một chuỗi vòng tay.

Vũ Độc bất an mở tay ra, đem vòng chuỗi đưa đến trước mặt Đoạn Lĩnh, lại nhìn y một cái, phương pháp như một kẻ tự ti đang toàn tâm toàn ý dâng lên cống phẩm của mình cho thần minh mà hắn kính ngưỡng nhất trong thiên địa.

Món cống phẩm đó, chỉ là một chuỗi vòng tay dùng đậu đỏ xâu lại.

Trong khoảnh khắc, gương mặt Đoạn Lĩnh đỏ bừng, hiểu rõ những lời Vũ Độc mãi không nói ra khỏi miệng, đây chính là đối với y cầu ái.

Đoạn Lĩnh loáng thoáng nhớ rằng mình đã từng có cảm giác này, hôm đó vừa vặn hoàng hôn, trong rừng phong đỏ rực hắn cũng nắm tay của mình, nói ra những lời tương tự như vậy.

(Editor l ả m nh ả m: M ì nh đã đ ọ c r ấ t nhi ề u đ o ạ n t ỏ t ì nh c ủ a c á c nh â n v ậ t trong đ ủ lo ạ i đ am m ỹ kh á c nhau, nh ư ng l ú c n à o m ì nh c ũ ng c ả m th ấ y nh ữ ng đo ạ n n à y th ậ t s ự r ấ t ng ọ t ng à o, r ấ t c ả m đ ộ ng. B ở i v ì nh ư nhi ề u ng ườ i đã n ó i, đ ờ i n à y, đ i ề u h ạ nh ph ú c nh ấ t n à o ngo à i t ì m đ ượ c m ộ t ng ườ i si t â m chuy ê n nh ấ t v ớ i m ì nh.

Tình yêu c ủ a V ũ Đ ộ c trong m ắ t m ì nh, th ậ t đ ẹ p, c ũ ng th ậ t bi th ươ ng. Đ o ạ n L ĩ nh l à ng ườ i c ó thiên m ệ nh l à m Ho à ng Đ ế, nh ấ t t ướ ng c ô ng th à nh v ạ n c ố t kh ô, V ũ Đ ộ c cho d ù c ó l à g ì trong l ò ng Đ o ạ n L ĩ nh đ i n ữ a, ng ườ i ngo à i c ũ ng ch ỉ bi ế t hai ng ườ i l à qu â n th ầ n, li ệ u c ó tr á nh đ ượ c m ộ t ng à y, V ũ Đ ộ c s ẽ tr ở th à nh vi ê n đá l ó t đ ườ ng cho Đ o ạ n L ĩ nh đă ng ng ô i c ử u ngũ. Tranh đo ạ t Ho à ng v ị gi ữ a th ờ i b ì nh đã l à m ộ t cu ộ c chi ế n đ ẫ m m á u, m à l ú c n à y c à ng l à th ờ i đ i ể m binh hoang m ã lo ạ n, b ố n b ề đ ao th ươ ng.

R ồ i ng à y n à o đó, n ế u Đ o ạ n L ĩ nh c ó Ho à ng h ậ u, c ó t ử t ự … chuy ệ n n à y tr á nh đ ượ c sao? C ó th ể tr á nh sao? Ti ể u thuy ế t c ó r ấ t nhi ề u b ậ c Đ ế v ươ ng ‘ Ch ỉ v ì khanh khuynh đ ả o c ả s ơ n h à’, nh ư ng đ ờ i th ậ t th ì l ạ i gi ố ng nh ư m ộ t đ o ạ n ‘Đă ng hoa b ấ t kham ti ễ n ’, m ộ t ki ế p ng ườ i l à g ì v ớ i v ạ n d ặ m giang s ơ n, m ộ t m ố i t ì nh l à m sao s á nh đ ượ c v ớ i danh l ư u thanh s ử? Bao nhi ê u k ẻ đ ủ s ứ c v ì á i nh â n tranh đ ấ u v ớ i mi ệ ng l ưỡ i nh â n gian …

Mình bi ế t, m ì nh hi ể u, m ì nh đ o á n đ ượ c, trong t á c ph ẩ m n à y, Đ o ạ n L ĩ nh v à V ũ Đ ộ c s ẽ c ó th ể n ắ m tay nhau đ i đ ượ c đ ế n cu ố i đ ườ ng. Ch ỉ l à, khi đ ọ c nh ữ ng l ờ i c ầ u á i ch â n th à nh, th ậ m ch í c ó ch ú t ng ô ngh ê c ủ a V ũ Đ ộ c, kh ô ng c ó bao nhiêu văn v ẻ, kh ô ng c ó bao nhi ê u m à u s ắ c l ạ i khi ế n tr á i tim m ì nh ch ù ng xu ố ng, nao l ò ng. T ì nh y ê u c ủ a m ộ t th í ch kh á ch l à nh ư v ậ y, kh ô ng h ứ a h ẹ n t ươ ng lai ng ọ t ng à o, kh ô ng h ứ a h ẹ n ch ấ p t ử chi th ủ d ữ t ử giai l ã o, ch ỉ h ứ a h ẹ n xem y nh ư ng ườ i nh à, ch ỉ h ứ a h ẹ n đ em m ạ ng m ì nh ra th ủ h ộ y, v ì y gi à nh l ấ y m ộ t d ã y g ấ m v ó c non s ô ng.)

———————————————–

1/ Thiên thê: Dịch thẳng ra là ‘thang trời’, thường chỉ những đường núi tạo thành hình bậc thang cao hun hút, tựa như vươn thẳng đến trời cao.

2/ Đãng hung sinh tằng vân, quyết tí nhập quy điểu: Trích từ bài thơ Vọng nhạc của Đỗ Phủ, tả cảnh đứng từ trên đỉnh núi cao nhìn xuống, tâm hồn khoáng đạt dung dị.

VỌNG NHẠC

Đại Tống phù như hà,

Tề Lỗ thanh vị liễu.

Tạo hóa chung thần tú,

Âm dương cát hôn hiểu.

Đãng hung sinh tằng vân,

Quyết tí nhập quy điểu.

Hội đương lăng tuyệt đỉnh,

Nhất lãm chúng sơn tiểu.

TRÔNG NÚI THÁI SƠN

Núi Đại Tống (Thái Sơn) hùng vĩ như thế,

Sắc núi xanh thẳm nhìn không đến được biên thùy (Tề, Lỗ)

Tạo hóa hội tụ tại đây thần (linh) tú (khí)

Phía bắc núi phía nam núi như bị phân cắt buổi hoàng hôn và sáng mai.

Lòng lâng lâng nhìn trong núi mây nổi…

Mở to mắt nhìn thấy chim chiều tối về rừng

Ta nhất định phải lên đỉnh cao chót vót Thái Sơn

Nhìn các núi ở dưới đều nhỏ xíu.

3/ Y quan trũng: Mộ quần áo, thường xuất hiện khi có người chết mà không tìm được xác, hoặc là muốn dùng để kỷ niệm. Trong quan tài chỉ có quần áo và vật dụng hằng ngày, không có thi thể. Đôi khi, những bậc danh nhân ngoại trừ chính mộ còn có vài y quan trũng, thường là do người thân nơi quê hương hoặc những nơi có liên quan đến cuộc đời của đối tượng dựng lên.

4/ Nhân gian tứ nguyệt phương phỉ tẫn, sơn tự đào hoa thủy thịnh khai: Hai câu thơ trích từ bài ‘Đại Lâm tự đào hoa’ của Bạch Cư dị. Tả cảnh hoa đào muộn trong sân chùa, xinh đẹp rực rỡ.

Đại Lâm tự đào hoa

Nhân gian tứ nguyệt phương phỉ tận

Sơn tự đào hoa thủy thịnh khai.

Trường hận xuân quy vô mịch xử

Bất tri chuyển nhập thử trung lai

Hoa đào chùa Đại Lâm

Tháng tư vườn hết cỏ thơm

Hoa đào lại nở rộ trong sân chùa

Xuân qua nào biết đi mô

Nào hay lên núi vào chùa gặp xuân

5/ Tòng ta như tòng: Chữ tòng này là trong câu ‘xuất giá tòng phu’, thật ra có thể dùng từ theo hoặc cùng để thay tế, nhưng mình thích từ tòng nên để nguyên. Từ này mang theo môt ý vị nhu thuận, đem đối phương làm chủ, một lòng gắn bó. Tóm lại là mình thích, bạn nào cảm thấy không hài lòng xin du di cho.

Chapter
1 Quyển 1 - Chương 1: QUYỂN I : Ngân Hà Phi Độ - Tự • tuyết mãn cung đao
2 Quyển 1 - Chương 2: Khách đến điều tra
3 Quyển 1 - Chương 3: Nhập kinh
4 Quyển 1 - Chương 4: Học đường
5 Quyển 1 - Chương 5: Biệt ly
6 Quyển 1 - Chương 6: Lỗi hẹn
7 Quyển 1 - Chương 7: Dạ tập
8 Quyển 1 - Chương 8: Giải vây
9 Quyển 1 - Chương 9: Nhầm lẫn
10 Quyển 1 - Chương 10: Tha hương
11 Quyển 1 - Chương 11: Huyết thống
12 Quyển 1 - Chương 12: Ngọc bội
13 Quyển 1 - Chương 13: Con ta
14 Quyển 1 - Chương 14: Nghĩ cách cứu viện
15 Quyển 1 - Chương 15: Cố nhân
16 Quyển 1 - Chương 16: Mạo hiểm rời đi
17 Quyển 1 - Chương 17: Ngôn truyền
18 Quyển 1 - Chương 18: Lấy mình làm gương
19 Quyển 1 - Chương 19: Không Minh
20 Quyển 1 - Chương 20: Vương đạo
21 Quyển 1 - Chương 21: Bí mật gặp mặt
22 Quyển 1 - Chương 22: Kềm chế
23 Quyển 1 - Chương 23: Binh lâm
24 Quyển 1 - Chương 24: Học kiếm
25 Quyển 1 - Chương 25: Lập thu
26 Quyển 1 - Chương 26: Chiến sự
27 Quyển 1 - Chương 27: Sau tràng hạo kiếp
28 Quyển 1 - Chương 28: Thế cục
29 Quyển 1 - Chương 29: Uy hiếp
30 Quyển 1 - Chương 30: Âm thầm điều binh
31 Quyển 1 - Chương 31: Thư đồng
32 Quyển 1 - Chương 32: Chu toàn
33 Quyển 1 - Chương 33: Hiệu trung
34 Quyển 1 - Chương 34: Thực hiện lời hứa
35 Quyển 1 - Chương 35: Cảnh giác
36 Quyển 1 - Chương 36: Đột biến
37 Quyển 1 - Chương 37: Thành phá
38 Quyển 2 - Chương 38: Quyển II: Hạo Tửu Thiên Chung - Hộ tống
39 Quyển 2 - Chương 39: Đồ Thôn
40 Quyển 2 - Chương 40: Bôn ba
41 Quyển 2 - Chương 41: Bội tín
42 Quyển 2 - Chương 42: Cứu vãn
43 Quyển 2 - Chương 43: Tỉnh lại
44 Quyển 2 - Chương 44: Sấm sét
45 Quyển 2 - Chương 45: Tìm chết
46 Quyển 2 - Chương 46: Khom lưng
47 Quyển 2 - Chương 47: Cơ hội
48 Quyển 2 - Chương 48: Thủ tín
49 Quyển 2 - Chương 49: Gặng hỏi
50 Quyển 2 - Chương 50: Chỗ đứng
51 Quyển 2 - Chương 51: Mục tướng gia
52 Quyển 2 - Chương 52: Xuất phủ
53 Quyển 2 - Chương 53: Ôn chuyện
54 Quyển 2 - Chương 54: Nhanh trí
55 Quyển 2 - Chương 55: Đêm mưa
56 Quyển 2 - Chương 56: Tự tiến cử
57 Quyển 2 - Chương 57: Lợi thế
58 Quyển 2 - Chương 58: Chuyện xưa
59 Quyển 2 - Chương 59: Nghi điểm
60 Quyển 2 - Chương 60: Ngủ ngoài trời
61 Quyển 2 - Chương 61: Cứu mỹ nhân
62 Quyển 2 - Chương 62: Ngõ hẹp
63 Quyển 2 - Chương 63: Nhập quan
64 Quyển 2 - Chương 64: Hiến bảo vật
65 Quyển 2 - Chương 65: Kiêng kỵ
66 Quyển 2 - Chương 66: Hách Mặc
67 Quyển 2 - Chương 67: Ca hát cầu thân
68 Quyển 2 - Chương 68: Hiểu lầm
69 Quyển 2 - Chương 69: Lấp liếm
70 Quyển 2 - Chương 70: Hội ngộ giữa đêm
71 Quyển 2 - Chương 71: Giao dịch
72 Quyển 2 - Chương 72: Thích khách
73 Quyển 2 - Chương 73: Ám thất
74 Quyển 2 - Chương 74: Lo lắng
75 Quyển 2 - Chương 75: Lẻ loi
76 Quyển 2 - Chương 76: Cơ duyên
77 Quyển 2 - Chương 77: Thần câu (Ngựa tốt)
78 Quyển 2 - Chương 78: Tự cứu
79 Quyển 2 - Chương 79: Mắc mưu
80 Quyển 2 - Chương 80: Bắt cóc
81 Quyển 2 - Chương 81: Thoát hiểm
82 Quyển 2 - Chương 82: Bạc tình
83 Quyển 2 - Chương 83: Sắp xếp
84 Quyển 2 - Chương 84: Đưa dâu
85 Quyển 2 - Chương 85: Biệt ly
86 Quyển 2 - Chương 86: Dụ địch
87 Quyển 2 - Chương 87: Thẳng thắn
88 Quyển 2 - Chương 88: Luống cuống
89 Quyển 2 - Chương 89: Đại xá
90 Quyển 2 - Chương 90: Manh mối
91 Quyển 2 - Chương 91: Nhà mới
92 Quyển 2 - Chương 92: Tịch Diệt
93 Quyển 2 - Chương 93: Dạ yến
94 Quyển 2 - Chương 94: Cùng đi học
95 Quyển 2 - Chương 95: Trốn học
96 Quyển 2 - Chương 96: Lễ vật
97 Quyển 2 - Chương 97: Hồ Toàn
98 Quyển 2 - Chương 98: Gặp mặt
99 Quyển 2 - Chương 99: Manh nha
100 Quyển 2 - Chương 100: Trí kế
101 Quyển 2 - Chương 101: Xuân mộng
102 Quyển 2 - Chương 102: Bái sư
103 Quyển 2 - Chương 103: Kháng chỉ
104 Quyển 2 - Chương 104: Thi hội
105 Quyển 2 - Chương 105: Giằng co
106 Quyển 2 - Chương 106: Vật cũ
107 Quyển 2 - Chương 107: Bạn cũ
108 Quyển 2 - Chương 108: Con tin
109 Quyển 2 - Chương 109: Dò xét
110 Quyển 2 - Chương 110: Nói dối
111 Quyển 2 - Chương 111: Du ngoạn
112 Quyển 2 - Chương 112: Hoa cỏ
113 Quyển 2 - Chương 113: Ái tình
114 Quyển 2 - Chương 114: Mầm họa trong lòng
115 Quyển 2 - Chương 115: Cởi vũ khí
116 Quyển 2 - Chương 116: Trời tính
117 Quyển 2 - Chương 117: Cùng nhau
118 Quyển 2 - Chương 118: Thủy tai
119 Quyển 2 - Chương 119: Họa ngoại xâm
120 Quyển 2 - Chương 120: Quỷ kế
121 Quyển 2 - Chương 121: Thi Đình
122 Quyển 2 - Chương 122: Oán hận chất chứa
123 Quyển 2 - Chương 123: Giao phong
124 Quyển 2 - Chương 124: Lòng tin
125 Quyển 2 - Chương 125: Mời chào
126 Quyển 2 - Chương 126: Khả nghi
127 Quyển 2 - Chương 127: Cây liền cành
128 Quyển 2 - Chương 128: Bắc thượng
129 Quyển 2 - Chương 129: Phá cuộc
130 Quyển 2 - Chương 130: Người đã thay đổi
131 Quyển 2 - Chương 131: Chuyện năm đó
132 Quyển 2 - Chương 132: Tập kích bất ngờ
133 Quyển 2 - Chương 133: Bị thương
134 Quyển 2 - Chương 134: Trị thành
135 Quyển 2 - Chương 135: Lập uy
136 Quyển 2 - Chương 136: Tra xét
137 Quyển 2 - Chương 137: Cường viện
138 Quyển 2 - Chương 138: Khốn cảnh
139 Quyển 2 - Chương 139: Anh linh phù hộ
140 Quyển 3 - Chương 140: Quyển III: Vũ thương túy nguyệt - Báo tin thắng trận
141 Quyển 3 - Chương 141: Mất khống chế
142 Quyển 3 - Chương 142: Tuế nguyệt vô tình
143 Quyển 3 - Chương 143: Tin lành
144 Quyển 3 - Chương 144: Cố hương trước mắt
145 Quyển 3 - Chương 145: Đoạn trạch
146 Quyển 3 - Chương 146: Thiên ý
147 Quyển 3 - Chương 147: Cải trang
148 Quyển 3 - Chương 148: Lạc Nhạn
149 Quyển 3 - Chương 149: Rối loạn
150 Quyển 3 - Chương 150: Khiếp sợ
151 Quyển 3 - Chương 151: Bôn đào
152 Quyển 3 - Chương 152: Phân ly
153 Quyển 3 - Chương 153: Tâm tình
154 Quyển 3 - Chương 154: Hội thẩm
155 Quyển 3 - Chương 155: Vô tình
156 Quyển 3 - Chương 156: Tạm biệt
157 Quyển 3 - Chương 157: Kỳ binh
158 Quyển 3 - Chương 158: Lâm nguy
159 Quyển 3 - Chương 159: Lập khế
160 Quyển 3 - Chương 160: Vây khốn
161 Quyển 3 - Chương 161: Họa tới
162 Quyển 3 - Chương 162: Trao đổi tù binh
163 Quyển 3 - Chương 163: Nghịch chuyển
164 Quyển 3 - Chương 164: Khai thành
165 Quyển 3 - Chương 165: Thụ kế
166 Quyển 3 - Chương 166: Triều đình nghị luận
167 Quyển 3 - Chương 167: Thù đồ
168 Quyển 3 - Chương 168: Điều kiện
169 Quyển 3 - Chương 169: Thệ ước
170 Quyển 3 - Chương 170: Ngôn ngữ sắc bén
171 Quyển 3 - Chương 171: Nói toạc ra
172 Quyển 3 - Chương 172: Thăm hỏi
173 Quyển 3 - Chương 173: Đông chí
174 Quyển 3 - Chương 174: Quốc sách
175 Quyển 3 - Chương 175: Phủ cực
176 Quyển 3 - Chương 176: Trở về chốn cũ
177 Quyển 3 - Chương 177: Tạ lễ
178 Quyển 3 - Chương 178: Kế hoạch
179 Quyển 3 - Chương 179: Mưu sâu
180 Quyển 3 - Chương 180: Cầu tình
181 Quyển 3 - Chương 181: Dân sinh
182 Quyển 3 - Chương 182: Hiểm cảnh
183 Quyển 3 - Chương 183: Hành thích
184 Quyển 3 - Chương 184: Hiện thân
185 Quyển 3 - Chương 185: Tuyệt địa
186 Quyển 3 - Chương 186: Liều chết
187 Quyển 3 - Chương 187: Gia yến
188 Quyển 3 - Chương 188: Du hồ
189 Quyển 3 - Chương 189: Kéo tơ
190 Quyển 3 - Chương 190: Giải quyết hậu quả
191 Quyển 3 - Chương 191: Ngày tết
192 Quyển 3 - Chương 192: Nhìn vật
193 Quyển 3 - Chương 193: Căn nguyên
194 Quyển 3 - Chương 194: Ủy thác
195 Quyển 3 - Chương 195: Gợn sóng
196 Quyển 3 - Chương 196: Xuân đến
197 Quyển 3 - Chương 197: Bố cục
198 Quyển 3 - Chương 198: Chuông tang
199 Quyển 3 - Chương 199: Khẩn cầu che chở
200 Quyển 3 - Chương 200: Dã tâm
201 Quyển 3 - Chương 201: Đế lăng
202 Quyển 4 - Chương 202: Quyển IV: Mộ hải thiên chung - Hồi triều
203 Quyển 4 - Chương 203: Thâm tàng
204 Quyển 4 - Chương 204: Thiệp hiểm
205 Quyển 4 - Chương 205: Lần nữa đầu nhập
206 Quyển 4 - Chương 206: Thật giả
207 Quyển 4 - Chương 207: Song ngọc
208 Quyển 4 - Chương 208: Mời yến
209 Quyển 4 - Chương 209: Chí thân
210 Quyển 4 - Chương 210: Bạch hổ
211 Quyển 4 - Chương 211: Vừa kịp
212 Quyển 4 - Chương 212: Khai tịch
213 Quyển 4 - Chương 213: Tiền Thất
214 Quyển 4 - Chương 214: Nghi vấn
215 Quyển 4 - Chương 215: Mật thất
216 Quyển 4 - Chương 216: Ứng biến
217 Quyển 4 - Chương 217: Binh biến
218 Quyển 4 - Chương 218: Trước khi khai chiến
219 Quyển 4 - Chương 219: Đồng song
220 Quyển 4 - Chương 220: Khó lường
221 Quyển 4 - Chương 221: Dạ hành
222 Quyển 4 - Chương 222: Đồ Cùng
223 Quyển 4 - Chương 223: Phi đăng
224 Quyển 4 - Chương 224: Lâm triều
225 Quyển 4 - Chương 225: Liên hoàn
226 Quyển 4 - Chương 226: Hồi trào
227 Quyển 4 - Chương 227: Thanh toán
228 Quyển 4 - Chương 228: Chung chương – Vi hoan kỷ hà (Vui mừng được bấy) (hoàn)
229 Quyển 4 - Chương 229: Ngoại truyện Thất tịch: Chia cách là bao
Chapter

Updated 229 Episodes

1
Quyển 1 - Chương 1: QUYỂN I : Ngân Hà Phi Độ - Tự • tuyết mãn cung đao
2
Quyển 1 - Chương 2: Khách đến điều tra
3
Quyển 1 - Chương 3: Nhập kinh
4
Quyển 1 - Chương 4: Học đường
5
Quyển 1 - Chương 5: Biệt ly
6
Quyển 1 - Chương 6: Lỗi hẹn
7
Quyển 1 - Chương 7: Dạ tập
8
Quyển 1 - Chương 8: Giải vây
9
Quyển 1 - Chương 9: Nhầm lẫn
10
Quyển 1 - Chương 10: Tha hương
11
Quyển 1 - Chương 11: Huyết thống
12
Quyển 1 - Chương 12: Ngọc bội
13
Quyển 1 - Chương 13: Con ta
14
Quyển 1 - Chương 14: Nghĩ cách cứu viện
15
Quyển 1 - Chương 15: Cố nhân
16
Quyển 1 - Chương 16: Mạo hiểm rời đi
17
Quyển 1 - Chương 17: Ngôn truyền
18
Quyển 1 - Chương 18: Lấy mình làm gương
19
Quyển 1 - Chương 19: Không Minh
20
Quyển 1 - Chương 20: Vương đạo
21
Quyển 1 - Chương 21: Bí mật gặp mặt
22
Quyển 1 - Chương 22: Kềm chế
23
Quyển 1 - Chương 23: Binh lâm
24
Quyển 1 - Chương 24: Học kiếm
25
Quyển 1 - Chương 25: Lập thu
26
Quyển 1 - Chương 26: Chiến sự
27
Quyển 1 - Chương 27: Sau tràng hạo kiếp
28
Quyển 1 - Chương 28: Thế cục
29
Quyển 1 - Chương 29: Uy hiếp
30
Quyển 1 - Chương 30: Âm thầm điều binh
31
Quyển 1 - Chương 31: Thư đồng
32
Quyển 1 - Chương 32: Chu toàn
33
Quyển 1 - Chương 33: Hiệu trung
34
Quyển 1 - Chương 34: Thực hiện lời hứa
35
Quyển 1 - Chương 35: Cảnh giác
36
Quyển 1 - Chương 36: Đột biến
37
Quyển 1 - Chương 37: Thành phá
38
Quyển 2 - Chương 38: Quyển II: Hạo Tửu Thiên Chung - Hộ tống
39
Quyển 2 - Chương 39: Đồ Thôn
40
Quyển 2 - Chương 40: Bôn ba
41
Quyển 2 - Chương 41: Bội tín
42
Quyển 2 - Chương 42: Cứu vãn
43
Quyển 2 - Chương 43: Tỉnh lại
44
Quyển 2 - Chương 44: Sấm sét
45
Quyển 2 - Chương 45: Tìm chết
46
Quyển 2 - Chương 46: Khom lưng
47
Quyển 2 - Chương 47: Cơ hội
48
Quyển 2 - Chương 48: Thủ tín
49
Quyển 2 - Chương 49: Gặng hỏi
50
Quyển 2 - Chương 50: Chỗ đứng
51
Quyển 2 - Chương 51: Mục tướng gia
52
Quyển 2 - Chương 52: Xuất phủ
53
Quyển 2 - Chương 53: Ôn chuyện
54
Quyển 2 - Chương 54: Nhanh trí
55
Quyển 2 - Chương 55: Đêm mưa
56
Quyển 2 - Chương 56: Tự tiến cử
57
Quyển 2 - Chương 57: Lợi thế
58
Quyển 2 - Chương 58: Chuyện xưa
59
Quyển 2 - Chương 59: Nghi điểm
60
Quyển 2 - Chương 60: Ngủ ngoài trời
61
Quyển 2 - Chương 61: Cứu mỹ nhân
62
Quyển 2 - Chương 62: Ngõ hẹp
63
Quyển 2 - Chương 63: Nhập quan
64
Quyển 2 - Chương 64: Hiến bảo vật
65
Quyển 2 - Chương 65: Kiêng kỵ
66
Quyển 2 - Chương 66: Hách Mặc
67
Quyển 2 - Chương 67: Ca hát cầu thân
68
Quyển 2 - Chương 68: Hiểu lầm
69
Quyển 2 - Chương 69: Lấp liếm
70
Quyển 2 - Chương 70: Hội ngộ giữa đêm
71
Quyển 2 - Chương 71: Giao dịch
72
Quyển 2 - Chương 72: Thích khách
73
Quyển 2 - Chương 73: Ám thất
74
Quyển 2 - Chương 74: Lo lắng
75
Quyển 2 - Chương 75: Lẻ loi
76
Quyển 2 - Chương 76: Cơ duyên
77
Quyển 2 - Chương 77: Thần câu (Ngựa tốt)
78
Quyển 2 - Chương 78: Tự cứu
79
Quyển 2 - Chương 79: Mắc mưu
80
Quyển 2 - Chương 80: Bắt cóc
81
Quyển 2 - Chương 81: Thoát hiểm
82
Quyển 2 - Chương 82: Bạc tình
83
Quyển 2 - Chương 83: Sắp xếp
84
Quyển 2 - Chương 84: Đưa dâu
85
Quyển 2 - Chương 85: Biệt ly
86
Quyển 2 - Chương 86: Dụ địch
87
Quyển 2 - Chương 87: Thẳng thắn
88
Quyển 2 - Chương 88: Luống cuống
89
Quyển 2 - Chương 89: Đại xá
90
Quyển 2 - Chương 90: Manh mối
91
Quyển 2 - Chương 91: Nhà mới
92
Quyển 2 - Chương 92: Tịch Diệt
93
Quyển 2 - Chương 93: Dạ yến
94
Quyển 2 - Chương 94: Cùng đi học
95
Quyển 2 - Chương 95: Trốn học
96
Quyển 2 - Chương 96: Lễ vật
97
Quyển 2 - Chương 97: Hồ Toàn
98
Quyển 2 - Chương 98: Gặp mặt
99
Quyển 2 - Chương 99: Manh nha
100
Quyển 2 - Chương 100: Trí kế
101
Quyển 2 - Chương 101: Xuân mộng
102
Quyển 2 - Chương 102: Bái sư
103
Quyển 2 - Chương 103: Kháng chỉ
104
Quyển 2 - Chương 104: Thi hội
105
Quyển 2 - Chương 105: Giằng co
106
Quyển 2 - Chương 106: Vật cũ
107
Quyển 2 - Chương 107: Bạn cũ
108
Quyển 2 - Chương 108: Con tin
109
Quyển 2 - Chương 109: Dò xét
110
Quyển 2 - Chương 110: Nói dối
111
Quyển 2 - Chương 111: Du ngoạn
112
Quyển 2 - Chương 112: Hoa cỏ
113
Quyển 2 - Chương 113: Ái tình
114
Quyển 2 - Chương 114: Mầm họa trong lòng
115
Quyển 2 - Chương 115: Cởi vũ khí
116
Quyển 2 - Chương 116: Trời tính
117
Quyển 2 - Chương 117: Cùng nhau
118
Quyển 2 - Chương 118: Thủy tai
119
Quyển 2 - Chương 119: Họa ngoại xâm
120
Quyển 2 - Chương 120: Quỷ kế
121
Quyển 2 - Chương 121: Thi Đình
122
Quyển 2 - Chương 122: Oán hận chất chứa
123
Quyển 2 - Chương 123: Giao phong
124
Quyển 2 - Chương 124: Lòng tin
125
Quyển 2 - Chương 125: Mời chào
126
Quyển 2 - Chương 126: Khả nghi
127
Quyển 2 - Chương 127: Cây liền cành
128
Quyển 2 - Chương 128: Bắc thượng
129
Quyển 2 - Chương 129: Phá cuộc
130
Quyển 2 - Chương 130: Người đã thay đổi
131
Quyển 2 - Chương 131: Chuyện năm đó
132
Quyển 2 - Chương 132: Tập kích bất ngờ
133
Quyển 2 - Chương 133: Bị thương
134
Quyển 2 - Chương 134: Trị thành
135
Quyển 2 - Chương 135: Lập uy
136
Quyển 2 - Chương 136: Tra xét
137
Quyển 2 - Chương 137: Cường viện
138
Quyển 2 - Chương 138: Khốn cảnh
139
Quyển 2 - Chương 139: Anh linh phù hộ
140
Quyển 3 - Chương 140: Quyển III: Vũ thương túy nguyệt - Báo tin thắng trận
141
Quyển 3 - Chương 141: Mất khống chế
142
Quyển 3 - Chương 142: Tuế nguyệt vô tình
143
Quyển 3 - Chương 143: Tin lành
144
Quyển 3 - Chương 144: Cố hương trước mắt
145
Quyển 3 - Chương 145: Đoạn trạch
146
Quyển 3 - Chương 146: Thiên ý
147
Quyển 3 - Chương 147: Cải trang
148
Quyển 3 - Chương 148: Lạc Nhạn
149
Quyển 3 - Chương 149: Rối loạn
150
Quyển 3 - Chương 150: Khiếp sợ
151
Quyển 3 - Chương 151: Bôn đào
152
Quyển 3 - Chương 152: Phân ly
153
Quyển 3 - Chương 153: Tâm tình
154
Quyển 3 - Chương 154: Hội thẩm
155
Quyển 3 - Chương 155: Vô tình
156
Quyển 3 - Chương 156: Tạm biệt
157
Quyển 3 - Chương 157: Kỳ binh
158
Quyển 3 - Chương 158: Lâm nguy
159
Quyển 3 - Chương 159: Lập khế
160
Quyển 3 - Chương 160: Vây khốn
161
Quyển 3 - Chương 161: Họa tới
162
Quyển 3 - Chương 162: Trao đổi tù binh
163
Quyển 3 - Chương 163: Nghịch chuyển
164
Quyển 3 - Chương 164: Khai thành
165
Quyển 3 - Chương 165: Thụ kế
166
Quyển 3 - Chương 166: Triều đình nghị luận
167
Quyển 3 - Chương 167: Thù đồ
168
Quyển 3 - Chương 168: Điều kiện
169
Quyển 3 - Chương 169: Thệ ước
170
Quyển 3 - Chương 170: Ngôn ngữ sắc bén
171
Quyển 3 - Chương 171: Nói toạc ra
172
Quyển 3 - Chương 172: Thăm hỏi
173
Quyển 3 - Chương 173: Đông chí
174
Quyển 3 - Chương 174: Quốc sách
175
Quyển 3 - Chương 175: Phủ cực
176
Quyển 3 - Chương 176: Trở về chốn cũ
177
Quyển 3 - Chương 177: Tạ lễ
178
Quyển 3 - Chương 178: Kế hoạch
179
Quyển 3 - Chương 179: Mưu sâu
180
Quyển 3 - Chương 180: Cầu tình
181
Quyển 3 - Chương 181: Dân sinh
182
Quyển 3 - Chương 182: Hiểm cảnh
183
Quyển 3 - Chương 183: Hành thích
184
Quyển 3 - Chương 184: Hiện thân
185
Quyển 3 - Chương 185: Tuyệt địa
186
Quyển 3 - Chương 186: Liều chết
187
Quyển 3 - Chương 187: Gia yến
188
Quyển 3 - Chương 188: Du hồ
189
Quyển 3 - Chương 189: Kéo tơ
190
Quyển 3 - Chương 190: Giải quyết hậu quả
191
Quyển 3 - Chương 191: Ngày tết
192
Quyển 3 - Chương 192: Nhìn vật
193
Quyển 3 - Chương 193: Căn nguyên
194
Quyển 3 - Chương 194: Ủy thác
195
Quyển 3 - Chương 195: Gợn sóng
196
Quyển 3 - Chương 196: Xuân đến
197
Quyển 3 - Chương 197: Bố cục
198
Quyển 3 - Chương 198: Chuông tang
199
Quyển 3 - Chương 199: Khẩn cầu che chở
200
Quyển 3 - Chương 200: Dã tâm
201
Quyển 3 - Chương 201: Đế lăng
202
Quyển 4 - Chương 202: Quyển IV: Mộ hải thiên chung - Hồi triều
203
Quyển 4 - Chương 203: Thâm tàng
204
Quyển 4 - Chương 204: Thiệp hiểm
205
Quyển 4 - Chương 205: Lần nữa đầu nhập
206
Quyển 4 - Chương 206: Thật giả
207
Quyển 4 - Chương 207: Song ngọc
208
Quyển 4 - Chương 208: Mời yến
209
Quyển 4 - Chương 209: Chí thân
210
Quyển 4 - Chương 210: Bạch hổ
211
Quyển 4 - Chương 211: Vừa kịp
212
Quyển 4 - Chương 212: Khai tịch
213
Quyển 4 - Chương 213: Tiền Thất
214
Quyển 4 - Chương 214: Nghi vấn
215
Quyển 4 - Chương 215: Mật thất
216
Quyển 4 - Chương 216: Ứng biến
217
Quyển 4 - Chương 217: Binh biến
218
Quyển 4 - Chương 218: Trước khi khai chiến
219
Quyển 4 - Chương 219: Đồng song
220
Quyển 4 - Chương 220: Khó lường
221
Quyển 4 - Chương 221: Dạ hành
222
Quyển 4 - Chương 222: Đồ Cùng
223
Quyển 4 - Chương 223: Phi đăng
224
Quyển 4 - Chương 224: Lâm triều
225
Quyển 4 - Chương 225: Liên hoàn
226
Quyển 4 - Chương 226: Hồi trào
227
Quyển 4 - Chương 227: Thanh toán
228
Quyển 4 - Chương 228: Chung chương – Vi hoan kỷ hà (Vui mừng được bấy) (hoàn)
229
Quyển 4 - Chương 229: Ngoại truyện Thất tịch: Chia cách là bao