Quyển 1 – Chương 9: Nhầm lẫn

Xung quanh tiếng cười vang vọng, Bạt Đô cũng đã giận đến đỏ mặt, nhìn thấy Đoạn Lĩnh bước lên đỡ mình thì lập tức đứng dậy, xoay người rời đi.

Bọn hài tử tò mò nhìn Đoạn Lĩnh, Bạt Đô nhanh chân vào trong..

“Bố Nhi Xích Kim.” Đoạn Lĩnh đuổi theo phía sau hắn gọi, “Ta mang vài thứ đến cho ngươi.”

“Không được gọi họ của ta!” Bạt Đô tức giận xoay người đẩy Đoạn Lĩnh một cái, hoa mai cao trong tay cậu rơi xuống đầy mặt đất, mà cửa viện cũng thình lình và đập một cái phát ra thanh âm thật lớn, dọa cho Đoạn Lĩnh nhảy dựng.

Mọi người đều nở nụ cười, Đoạn Lĩnh cũng không biết mình đã làm gì chọc đến Bạt Đô, vẻ mặt ngượng ngùng, lại thấy thiếu niên vừa rồi đấu vật với hắn đi về phía này, tựa hồ muốn nói gì đó, Đoạn Lĩnh có chút cảm giác sợ hãi khi bị vây trong tình cảnh xa lạ, lo mình chọc đến phiền toái, liền nhanh chóng rời đi.

Thiếu niên cao lớn kia hơi mấp máy môi nhưng lại không phát ra âm thanh, chỉ nhìn theo bóng dáng của Đoạn Lĩnh tiêu thất sau hành lang.

Hán nhân cùng Hán nhân kết bạn với nhau, những tộc người khác lại quần thành một tổ, đây là quy củ bất thành văn. Thế nhưng ở trong mắt những hài đồng choai choai này không có bao nhiêu quốc thù gia hận, cũng không biết cái gì là “Không phải tộc ta, ắt có dị tâm”, chỉ là người Hán thường ngại người Nguyên, Liêu, Tây Khương không thích tắm rửa, trên người mang theo khí vị, cách hành xử thường ngày cũng thô lỗ bạo ngược, không đủ văn nhã.

Không phải người Hán lại chán ghét vẻ nho nhã của bọn họ, làm bộ làm tịch.

Đoạn Lĩnh thực sự đã hiểu lầm bọn họ, thiếu niên kia cũng chỉ muốn an ủi cậu vài câu, dạy cậu đấu vật.

Đương nhiên, cho dù Đoạn Lĩnh hiểu được hảo ý của những người này cũng chỉ có thể nói miễn cho kẻ bất tài. Bữa trưa ngày hôm đó, cậu ngoài ý muốn phát hiện trong ngoài học đường đã được quét tước vô cùng sạch sẽ, không nói đến tuyết đã được dọn sạch, ngay cả một vài mảnh lá rụng ngoài vườn cũng bị nhặt đi. Phu tử cùng các tiên sinh đều thay y phục quy củ, tất cả mọi người đều nghiêm chỉnh xếp thành hàng đứng chờ ngoài đại môn, cũng không biết đang đợi ai.

Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao? Đoạn Lĩnh không khỏi có chút mờ mịt, sau khi ăn xong thì mon men đến trước cổng, hiếu kỳ nhìn xung quanh.

“Trở lại! Đều trở lại!” Tiên sinh nói, “Sau giờ ngọ liền phải đi học, hôm nay đều ngoan ngoãn lại hết cho ta!”

Nghe xa xa gióng lên một hồi chuông, đám hài đồng liền vội vã trở về phòng thu thập, bắt đầu tự học. Sau giờ ngọ theo lệ chính là chương trình học vỡ lòng, trước hết đọc Thiên tự văn, sau đó chính là luyện chữ theo bảng mẫu. Đoạn Lĩnh chấm bút vào nghiên mực, vừa viết ngoài nét đã nghe được bên ngoài vang lên tiếng trò chuyện.

“Buổi sáng đọc sách, buổi chiều viết chữ.” Thanh âm của tiên sinh vang lên.

“Nhân nghĩa lễ trí tín.” Một thanh âm mang theo giọng mũi rất nặng nói, “Năm chữ này, phải viết được lại làm được”

“Dạ.” Tiên sinh đáp, “Đều đã dạy xong, thỉnh đại nhân đi bên này.”

“Ta muốn xem lớp học một chút.” Thanh âm kia lại nói, tiện đà cũng không để ý đến tiên sinh nữa, trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Người nọ khoảng chừng bốn mươi tuổi, cao to cường tráng, tiên sinh không chuẩn bị kịp, chỉ có thể nói với đám học trò: “Bắc Viện đại vương tới thăm mọi người, còn không nhanh chóng đứng lên hành lễ.”

Đám hài đồng lục tục buông bút đứng dậy, hướng về phía Bắc Viện đại vương hành lễ, có cúi đầu, có chắp tay, còn có người nắm bàn tay phải lại đặt trước ngực trái khom lưng, cũng có người quỳ xuống hoặc quỳ một chân, phương thức hành lễ đều tùy theo lễ tiết của từng tộc người, còn thật đúng là thiên kỳ bách quái. Trung niên nhân vừa thấy vậy nhất thời cười ha hả, hướng về phía mọi người gật đầu.

“Tương lai các ngươi đều là rường cột nước nhà. Ừ! Rất tốt.”

Người đến chính là Thủ lĩnh quan lại phía bắc của nước Liêu, vốn vị trí này trước đây gọi là Bắc viện di ly cận, tên họ Gia Luật Đại Thạch. Thế nhưng Liêu Đế vừa sửa chức quan “Di ly cận” kia thành “Đại vương”, chưởng quản ngũ viện binh quyền của Khiết Đan, dưới một người trên vạn người. Ngày hôm nay Gia Luật Đại Thạch bỗng nhiên tâm huyết dâng trào, đầu tiên là đi dạo một vòng Ích Ung quán, buổi chiều lại đi học đường, lấy danh nghĩ vổ vũ người đọc sách.

Lang Tuấn Hiệp cũng chưa từng dạy Đoạn Lĩnh hành lễ thế nào, chỉ là sáng sớm vừa học hiện tại liền dùng đến. Đoạn Lĩnh liền đưa hai tay lên qua đầu, chánh nhi bát kinh cúi xuống.

“Không sai, không sai.” Gia Luật Đại Thạch đi đến bên cạnh Đoạn Lĩnh, mỉm cười với cậu.

Đợi nhóm học trò hành lễ xong, Gia Luật Đại Thạch lại tùy tiện hỏi han vài câu, sau đó liền cùng tiên sinh xoay người ra ngoài. Đoạn Lĩnh trộm liếc về phía vị “Đại vương” kia, thấy hắn cằm rộng má phún, khổng võ hữu lực, tính tình có vẻ cũng rất tốt, mà đám hài đồng bên cạnh sau khi người nọ đi khuất liền nổi lên một trận nghị luận ồn ào, gần như muốn lật cả nóc nhà, nhưng cũng không bao lâu sau lại đột nhiên lặng ngắt như tờ, nguyên lai là tiên sinh đã trở lại.

“Để bút xuống, xếp thành hàng đi tiền viện.” Tiên sinh còn dặn, “Người thấp đứng ở phía trước, nào xếp hàng, theo ta đi.”

Gia Luật Đại Thạch đi vòng quanh một vòng, lại đem đám hài đồng lần lượt đi ra, chuẩn bị ban thưởng, tất cả học trò các khóa đều tập trung lại đây, xếp hàng trong hành lang chờ tiên sinh gọi tên. Đoạn Lĩnh hết nhìn đông đến nhìn tây nhưng lại không thấy Bạt Đô.

Người đứng cuối hàng bên cạnh là thiếu niên hôm nay chơi đấu vật cùng Bạt Đô, thấy Đoạn Lĩnh nhìn quanh liền đoán được suy nghĩ trong lòng cậu, liền kéo nhẹ Đoạn Lĩnh, nói: “Không đến.”

“Vì sao không đến?” Đoạn Lĩnh hỏi.

Thiếu niên kia lắc đầu chỉ chỉ về phía đông sương rồi buông tay, ý bảo vô kế khả thi. Đoạn Lĩnh lại hỏi: “Hắn ngã bệnh sao?”

“Không… không có, hắn, hắn nói không, không muốn đến.” Hóa ra thiếu niên kia bị cà lăm, bọn hài tử đứng cạnh nghe hắn lắp bắp như vậy liền cười vang. Tiên sinh có chút không hờn giận quay đầu lại nhìn, chớp mắt đội ngũ liền yên tĩnh lại.

Đoạn Lĩnh thừa dịp tiên sinh xoay đầu đi chỗ khác liền rời khỏi đội ngũ, chạy dọc theo hành lang đi tìm Bạt Đô.

Bạt Đô đang ngồi trong viện, trên bàn còn bày hoa mai cao Đoạn Lĩnh cho hắn, Đoạn Lĩnh từ xa nhìn thoáng qua chỉ thấy tấm lưng của Bạt Đô, lại rõ ràng người kia đang cố gắng thổi bụi trên gói cao điểm, mở lớp giấy dầu bên ngoài ra cầm lấy một khối chuẩn bị bỏ vào miệng ăn.

Đoạn Lĩnh: “Bạt Đô!”

Bạt Đô bị tiếng gọi thình lình kia làm cho sợ hãi, suýt nữa bị cao điểm làm nghẹn, Đoạn Lĩnh bước lên giúp hắn vỗ vỗ lưng, vừa nuốt được xuống đặc biệt liền chật vật đi tìm nước uống.

“Đại vương tới.” Đoạn Lĩnh nói, “Còn phát quà thưởng, là cho không, ngươi không đi sao?”

“Ta cũng không phải chó, ta không lấy đồ của người Liêu ban thưởng.” Bạt Đô nói, “Ngươi cứ đi đi.”

Bạt Đô vào phòng, Đoạn Lĩnh liền bấu người vào cửa sổ hỏi: “Vì sao?”

Bạt Đô lại nói: “Nói chung, ta không lấy, ngươi cũng đừng lấy, vào phòng ta, ta nói với ngươi..”

Đoạn Lĩnh trù trừ một phen, vừa muốn lấy phần thưởng “Đại vương” ban cho, tuy rằng cậu không không biết ban thưởng là ý vị thế nào, nhưng lại xp từ bản tính, mơ hồ cảm thấy Bạt Đô làm đúng. Tựa như ở Nhữ Nam vậy, khi đám nha hoàn kia vứt đồ cho cậu cậu chưa từng nhặt lấy, dù cho muốn ăn cũng sẽ không lấy, cậu cũng không hiểu tại sao, chỉ là giống như từ khi vừa sinh ra, cái thái độ này đã được khắc vào trong người cậu.

“Ta đây cũng không cần.” Đoạn Lĩnh nói.

Bạt Đô nằm ở trên giường, hơi dịch về bên trong một chút, vỗ vỗ gối đầu ý bảo Đoạn Lĩnh cùng lên ngủ trưa. Đoạn Lĩnh lại xoay người nhìn xung quanh một chút, sau đó chạy ra ngoài.

“Này! Ngươi đi đâu vậy?” Bạt Đô đứng dậy, đuổi tới.

Đoạn Lĩnh đáp: “Ta đi xem.”

Không nhận ban thưởng thì nhìn một chút hẳn là có thể đi.

Là một cây bút lông sói công thêm một lá bạc hai lượng.

Bạt Đô cùng Đoạn Lĩnh núp sau bức tường, nhìn thấy vài tên tạp dịnh xách theo cái sọt bút lông sói đi vào. Loại này dường như không tốt bằng loại Lang Tuấn Hiệp mua cho Đoạn Lĩnh. Bạt Đô vỗ vai cậu, nói: “Đi đi.”

Đoạn Lĩnh bỗng nhiên chú ý đến một tên tạp dịch cao gầy bên kia, vừa rồi lúc gã xoay người lộ ra một chút dung mạo, Đoạn Lĩnh luôn cảm thấy tựa hồ đã gặp qua ở nơi nào.

Trong nháy mắt, đầu óc như có một luồn sét đánh sẹt qua. Đoạn Lĩnh đã nhớ đến.

Đó là khuya ngày hôm trước gặp được ở dược đường, nam nhân trên người có rết! Thế nhưng hình xăm trên cổ đã biến mất, là cùng một người sao?

“Đi thôi.” Bạt Đô nói, “Ngươi có đi không?”

“Chờ một chút!” Đoạn Lĩnh vẻ mặt nghi hoặc, người này tại sao lại ở đây? Hơn nữa tại sao lại trở thành tạp dịch mang vác đồ trong hậu viện?

Vũ Độc đem sọt bút lông sói dỡ xuống dọn vào tiền viện, vùng lông mày của Đoạn Lĩnh nhíu lại càng sâu, theo hắn một đường đi qua. Bạt Đô dĩ nhiên không nhìn được kéo cậu lại một chút, Vũ Độc cũng thoáng nghiêng đầu, thân ảnh Đoạn Lĩnh vừa vặn khuất sau khúc quẹo hành lang, hắn chỉ nhìn thấy được gương mặt Bạt Đô.

Ngũ quan của Bạt Đô cực kỳ phân minh, mũi cao mắt sâu, song đồng ẩn chứa lam sắc, công thêm phục sức trên người, Vũ Độc vừa thoáng nhìn đã biết là hài tử trong viện hiếu kỳ theo dõi liền không quan tâm nữa, tiếp tục cùng đội ngũ đi tới, bước chân rất nhanh, tầm mắt lại lần lượt đảo qua bọn trẻ con xếp hàng.

Hắn chưa nhìn thấy người muốn tìm, vì vậy liền hơi vòng qua phía trước cửa sổ, ôm cánh tay nghe đối thoại bên trong.

Phía trong tiền thính, bao quát cả Thái Diêm, có một đám thiếu niên choai choai đang xếp thành hàng, hành lễ với Gia Luật Đại Thạch.

“Tốt.” Gia Luật Đại Thạch tỏ ra hết sức hài lòng với các thiếu niên, tiên sinh ở bên cạnh gã đọc đến tên ai thì người đó liền bước lên phía trước một bước, dập đầu với Gia Luật Đại Thạch. Gia Luật Đại Thạch lại tiếp nhận bút lông sói và lá bạc, tự mình giao cho thiếu niên, còn nói vài lời động viên cố gắng.

“Hài tử của Hách Liên gia ở nơi nào?” Gia Luật Đại Thạch nghĩ đến một chuyện, kéo tiên sinh đến hỏi.

“Hách Liên Bác! Hách Liên Bác!” Tiên sinh tự mình ra ngoài gọi vài tiếng, chỉ thấy thiếu niên nói lắp chơi đấu vật với Bạt Đô vội vàng chạy lên.

Gia Luật Đại Thạch hướng về phía cậu gật đầu, hỏi: “Ở Thượng kinh có quen hay không?”

“Hồi… hồi bẩm đại vương.” Thiếu niên tên Hách Liên Bác kia nói, “Đã, đã quen rồi, tạ ơn đại vương ân điển.”

Nói xong, không đợi Gia Luật Đại Thạch phân phó, Hách Liên Bác đã quả đoán quỳ xuống dập đầu ba cái vang dội, tâm tình Gia Luật Đại Thạch đại duyệt, tiếng cười sang sảng truyền ra đến ngoại viện còn nghe được, lập tức đứng lên tự mình đỡ Hách Liên Bác dậy, đem ban thưởng đặt vào trong tay của cậu, thấy cậu cầm xong còn thuận tiện vỗ vỗ lưng, thập phần thân thiết.

Hách Liên Bác gật đầu xoay người đi ra ngoài, vừa ra khỏi phòng liền phẫn nộ đến cực điểm, đem ban thưởng ném vào vườn hoa, hung hăng dẫm đạp. Vừa lúc đang muốn rời đi lại thấy Bạt Đô ngoắc ngoắc mình, chân mày Hách Liên Bác nhíu lại một chút, nhìn xung quanh không có ai liền chạy về phía đối phương.

Trong sảnh:

“Bố Nhi Xích Kim đâu?” Gia Luật Đại Thạch lại hỏi.

Tiên sinh chỉ phải đi tìm lần nữa, Bạt Đô lập tức kéo Đoạn Lĩnh nấp vào.

Trong khoảng thời gian này, Vũ Độc không ngừng xoay đầu nheo mắt, chú tâm xuyên qua song cửa quan sát các thiếu niên trong sảnh.

Tiên sinh đi tìm bạt đô một lát không về, các thiếu niên cũng vẫn đứng chờ, Gia Luật Đại Thạch liền nói: “Hàn Tiệp có ở đây không?.”

“Kiến quá đại vương.” Tiểu tử mập mạp của Hàn gia từ giữa đám thiếu niên bước lên một bước, hướng về phía Gia Luật Đại Thạch cúi chào, cũng không quỳ xuống.

“Lại tròn hơn rồi.” Gia Luật Đại Thạch cười lớn, nói, “Cũng sắp sánh được với phụ thân kia của ngươi rồi đó.”

Chúng thiếu niên đều nở nụ cười, mặt của Hàn Tiệp đều đỏ lên nhưng không nói gì, Gia Luật Đại Thạch liền tiếp lời: “Học hành cho tốt.”

“Người kia rất kỳ quái.” Đoạn Lĩnh thuyết.

“Người… Người nào?” Hách Liên bác cảm thấy lẫn lộn, hỏi.

Đoạn Lĩnh nói: “Hắn có một thanh kiếm.”

Hách Liên Bác cùng Bạt Đô nhất thời chấn kinh rồi, Đoạn Lĩnh ý thức được nói lỡ, liền im lặng, Bạt Đô hỏi: “Là thích khách, ngươi từng gặp qua hắn?”

Đoạn Lĩnh lập tức đổi giọng, nói: “Chưa gặp qua, ngươi xem hắn không giống người có kiếm sao?”

Bạt Đô và Hách Liên Bác quan sát trong một chốc, Hách Liên Bác liền nói: “Người người…nọ, thật thật sự…”

Hách Liên Bác kích động ngay cả nói chuyện cũng không rõ ràng, vỗ vào tay của Bạt Đô, nói: “Tay! Tay!”

Bạt Đô cũng chú ý tới, nói: “Hắn là người luyện võ, kiếm giấu ở sau lưng, là một thích khách! Đoạn Lĩnh, ngươi cư nhiên lại nhìn ra!”

Đoạn Lĩnh chó ngáp phải ruồi, nhưng bây giờ cũng không nghĩ ra người này tới đây làm gì, chẳng lẽ nghề chính là thích khách, làm tạp dịch kiếm thêm?

Bên trong phòng khách, Gia Luật Đại Thạch xoay trái xoay phải, không nhìn thấy dã chủng nhà Bố Nhi Xích Kim chỉ có thể để tiên sinh tiếp tục đọc theo danh sách. Thái Diêm đứng ở vị trí cuối cùng của đội ngũ, vẻ mặt khẩn trương, nguyên nhân là vì lúc trước Đoạn Lĩnh tặng cao điểm cho cậu, cũng không nghĩ nhiều liền cất vào ngực, thế nhưng hoa mai cao là đồ đông lạnh, lúc trước ở trong viện học lễ nghi, sau đó lại đứng ở tiền viện đón khách, bởi vì không khí ngoài trời rét lạnh nên cũng không phát giác ra, lúc này bước vào phòng ấm áp, cao điểm lại cứ bị ủ trong ngực đã chảy ra, biến thành nước đường, không ngừng chảy ra ngoại bào, dọc theo áo choàng nhỏ xuống.

Thái Diêm thầm mắng chết tiệt, mà Gia Luật Đại Thạch cũng đã đi tới trước mặt của cậu.

“Ngươi là…” Da Luật tảng đá lớn suy nghĩ hồi lâu, cũng không gọi ra tên Thái Diêm.

Thái Diêm cung kính thi lễ, đang muốn trả lời, thế nhưng Gia Luật Đại Thạch lại cảm thấy nếu mình đã không ấn tượng gì với gương mặt này hẳn cũng không phải nhân vật trọng yếu gì, liền đưa cho cậu một phần ban thưởng rồi đuổi đi.

Đám thiếu niên bên ngoài nhìn thấy Thái Diêm kéo theo một dòng nước đỏ rực trên sàn chạy xuyên qua hành lang.

Chân mày của Vũ Độc cũng hơi vặn một cái, tựa hồ phát hiện chuyện gì đó mà đi theo phía sau Thái Diêm, chỉ thấy Thái Diêm liền trốn vào sau núi giả, nhanh chóng cởi áo choàng ra, lấy đến một gói giấy dầu ướt đẫm, bên trong là một đám hoa mai đỏ rực.

Thái Diêm suýt nữa nhịn điên rồi, đang không ngừng chà lau ngoại bào thì bỗng nhiên có giọng nói vang lên từ phía sau.

“Người Tiên ti tặng hoa mai cao cho ngươi?”

Thái Diêm vừa định quay đầu người nọ đã vươn tay ra che mũi miệng của cậu, Thái Diêm ngay cả một tiếng cũng không kêu được, lập tức bắt đi.

“Hắn bắt Thái cẩu đi!” Bạt Đô nghẹn họng nhìn trân trối, nói, “Là cừu nhân Thái gia? “

“Cứu?” Hách Liên Bác hỏi.

Ba người hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn không thể đoán được động cơ của Vũ Độc, Đoạn Lĩnh lại biết người kia lợi hại, lập tức đuổi theo ra ngoài, Hách Liên Bác và Bạt Đô thì vội vã đuổi theo phía sau dl. Vũ Độc đi xuyên qua hành lang khúc khuỷu, tiến vào hậu viện, nghe thấy có tiếng bước chân đến gần liền cảnh giác nhìn qua, hóa ra là thị vệ của Gia Luật Đại Thạch đang dò xét, Vũ Độc liền ném Thái Diêm đã ngất xỉu vào sau một cái cây, đứng cúi đầu xuôi tay.

“Đi theo ta!” Bạt Đô nhỏ giọng nói.

Bạt Đô liền mang Hách Liên Bác và Đoạn Lĩnh đi vòng qua hậu viện, Đoạn Lĩnh muốn chạy tới cứu Thái Diêm lại bị Hách Liên Bác kéo đi, ba người vừa chạy vội vừa nói chuyện với nhau.

Đoạn Lĩnh: “Chúng ta không bẩm báo cho phu tử sao?”

“Chờ phu tử tìm người?” Bạt Đô nói, “Thi thể đều lạnh!”

“Chờ! Chờ! Hắn… muốn, muốn…” Hách Liên Bác căng thẳng thì miệng lưỡi liền không thể nói rõ, Đoạn Lĩnh và Bạt Đô nghe được càng lo lắng, hận không thể lộn ngược người lại đổ hết lời ra một lần. Cuối cùng Hách Liên Bác cũng bỏ qua ý định nói chuyện, chỉ chỉ về phía nội viện.

Đoạn Lĩnh hỏi: “Ý tứ của ngươi là, nếu không thì đi tìm đại vương?”

Hách Liên Bác vội gật đầu, Bạt Đô xua tay, nói: “Gia Luật cẩu sẽ không quan tâm tính mạng người Hán, hắn chỉ quan tâm bản thân thôi.”

“ĐÚng!” Hách Liên Bác đại triệt đại ngộ, gật đầu.

Đoạn Lĩnh lo lắng vạn phần, hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”

“Hách Liên nói chậm.” Bạt Đô chỉ huy Đoạn Lĩnh, “Ngươi đi Tuần phòng ti tìm ca ca của Thái cẩu, ta và Hách Liên tìm cách cứu người.”

Đoạn Lĩnh lại nói: “Ta không biết Tuần phòng ti ở đâu.”

Bạt Đô: “…”

Bạt Đô chịu phục, nói: “Ta đi, hai ngươi theo hắn.”

Vũ Độc xách theo Thái Diêm đang muốn rời đi.

Đoạn Lĩnh cùng Hách Liên Bác cố gắng chạy theo Vũ Độc, vừa rời khỏi hành lang áo choàng của Đoạn Lĩnh bất chợt căng ra, bị người nào đó kéo mạnh về phía sau.

Đoạn Lĩnh vừa muốn hô to lại bị chặn miệng, quay đầu nhìn lại là một hắc y nhân dùng áo choàng che mặt.

Hách Liên Bác cũng phát hiện ra, nhào về phía trước muốn giành lấy Đoạn Lĩnh, lại bị hắc y nhân tiện tay điểm nhẹ một cái dưới cổ họng ba phân liền ngã xuống đất, nhất thời không thể mở miệng, cũng không thể động đậy.

Đoạn Lĩnh bị người che mặt ôm vào trong lòng, liền ngửi được mùi hương quen thuộc. Người che mặt liền kéo Đoạn Lĩnh về một bên, tránh khỏi đường nhìn của Hách Liên Bác, lại làm một động tác yên lặng với cậu, khóe miệng hơi cong lên, ý bảo Đoạn Lĩnh trấn định lại.

Đoạn Lĩnh: “…”

Người che mặt vỗ nhẹ Hách Liên Bác, giải huyệt cho đối phương, sau đó lắc mình đuổi ra hậu viện, đi tìm Vũ Độc xui xẻo.

Chapter
1 Quyển 1 - Chương 1: QUYỂN I : Ngân Hà Phi Độ - Tự • tuyết mãn cung đao
2 Quyển 1 - Chương 2: Khách đến điều tra
3 Quyển 1 - Chương 3: Nhập kinh
4 Quyển 1 - Chương 4: Học đường
5 Quyển 1 - Chương 5: Biệt ly
6 Quyển 1 - Chương 6: Lỗi hẹn
7 Quyển 1 - Chương 7: Dạ tập
8 Quyển 1 - Chương 8: Giải vây
9 Quyển 1 - Chương 9: Nhầm lẫn
10 Quyển 1 - Chương 10: Tha hương
11 Quyển 1 - Chương 11: Huyết thống
12 Quyển 1 - Chương 12: Ngọc bội
13 Quyển 1 - Chương 13: Con ta
14 Quyển 1 - Chương 14: Nghĩ cách cứu viện
15 Quyển 1 - Chương 15: Cố nhân
16 Quyển 1 - Chương 16: Mạo hiểm rời đi
17 Quyển 1 - Chương 17: Ngôn truyền
18 Quyển 1 - Chương 18: Lấy mình làm gương
19 Quyển 1 - Chương 19: Không Minh
20 Quyển 1 - Chương 20: Vương đạo
21 Quyển 1 - Chương 21: Bí mật gặp mặt
22 Quyển 1 - Chương 22: Kềm chế
23 Quyển 1 - Chương 23: Binh lâm
24 Quyển 1 - Chương 24: Học kiếm
25 Quyển 1 - Chương 25: Lập thu
26 Quyển 1 - Chương 26: Chiến sự
27 Quyển 1 - Chương 27: Sau tràng hạo kiếp
28 Quyển 1 - Chương 28: Thế cục
29 Quyển 1 - Chương 29: Uy hiếp
30 Quyển 1 - Chương 30: Âm thầm điều binh
31 Quyển 1 - Chương 31: Thư đồng
32 Quyển 1 - Chương 32: Chu toàn
33 Quyển 1 - Chương 33: Hiệu trung
34 Quyển 1 - Chương 34: Thực hiện lời hứa
35 Quyển 1 - Chương 35: Cảnh giác
36 Quyển 1 - Chương 36: Đột biến
37 Quyển 1 - Chương 37: Thành phá
38 Quyển 2 - Chương 38: Quyển II: Hạo Tửu Thiên Chung - Hộ tống
39 Quyển 2 - Chương 39: Đồ Thôn
40 Quyển 2 - Chương 40: Bôn ba
41 Quyển 2 - Chương 41: Bội tín
42 Quyển 2 - Chương 42: Cứu vãn
43 Quyển 2 - Chương 43: Tỉnh lại
44 Quyển 2 - Chương 44: Sấm sét
45 Quyển 2 - Chương 45: Tìm chết
46 Quyển 2 - Chương 46: Khom lưng
47 Quyển 2 - Chương 47: Cơ hội
48 Quyển 2 - Chương 48: Thủ tín
49 Quyển 2 - Chương 49: Gặng hỏi
50 Quyển 2 - Chương 50: Chỗ đứng
51 Quyển 2 - Chương 51: Mục tướng gia
52 Quyển 2 - Chương 52: Xuất phủ
53 Quyển 2 - Chương 53: Ôn chuyện
54 Quyển 2 - Chương 54: Nhanh trí
55 Quyển 2 - Chương 55: Đêm mưa
56 Quyển 2 - Chương 56: Tự tiến cử
57 Quyển 2 - Chương 57: Lợi thế
58 Quyển 2 - Chương 58: Chuyện xưa
59 Quyển 2 - Chương 59: Nghi điểm
60 Quyển 2 - Chương 60: Ngủ ngoài trời
61 Quyển 2 - Chương 61: Cứu mỹ nhân
62 Quyển 2 - Chương 62: Ngõ hẹp
63 Quyển 2 - Chương 63: Nhập quan
64 Quyển 2 - Chương 64: Hiến bảo vật
65 Quyển 2 - Chương 65: Kiêng kỵ
66 Quyển 2 - Chương 66: Hách Mặc
67 Quyển 2 - Chương 67: Ca hát cầu thân
68 Quyển 2 - Chương 68: Hiểu lầm
69 Quyển 2 - Chương 69: Lấp liếm
70 Quyển 2 - Chương 70: Hội ngộ giữa đêm
71 Quyển 2 - Chương 71: Giao dịch
72 Quyển 2 - Chương 72: Thích khách
73 Quyển 2 - Chương 73: Ám thất
74 Quyển 2 - Chương 74: Lo lắng
75 Quyển 2 - Chương 75: Lẻ loi
76 Quyển 2 - Chương 76: Cơ duyên
77 Quyển 2 - Chương 77: Thần câu (Ngựa tốt)
78 Quyển 2 - Chương 78: Tự cứu
79 Quyển 2 - Chương 79: Mắc mưu
80 Quyển 2 - Chương 80: Bắt cóc
81 Quyển 2 - Chương 81: Thoát hiểm
82 Quyển 2 - Chương 82: Bạc tình
83 Quyển 2 - Chương 83: Sắp xếp
84 Quyển 2 - Chương 84: Đưa dâu
85 Quyển 2 - Chương 85: Biệt ly
86 Quyển 2 - Chương 86: Dụ địch
87 Quyển 2 - Chương 87: Thẳng thắn
88 Quyển 2 - Chương 88: Luống cuống
89 Quyển 2 - Chương 89: Đại xá
90 Quyển 2 - Chương 90: Manh mối
91 Quyển 2 - Chương 91: Nhà mới
92 Quyển 2 - Chương 92: Tịch Diệt
93 Quyển 2 - Chương 93: Dạ yến
94 Quyển 2 - Chương 94: Cùng đi học
95 Quyển 2 - Chương 95: Trốn học
96 Quyển 2 - Chương 96: Lễ vật
97 Quyển 2 - Chương 97: Hồ Toàn
98 Quyển 2 - Chương 98: Gặp mặt
99 Quyển 2 - Chương 99: Manh nha
100 Quyển 2 - Chương 100: Trí kế
101 Quyển 2 - Chương 101: Xuân mộng
102 Quyển 2 - Chương 102: Bái sư
103 Quyển 2 - Chương 103: Kháng chỉ
104 Quyển 2 - Chương 104: Thi hội
105 Quyển 2 - Chương 105: Giằng co
106 Quyển 2 - Chương 106: Vật cũ
107 Quyển 2 - Chương 107: Bạn cũ
108 Quyển 2 - Chương 108: Con tin
109 Quyển 2 - Chương 109: Dò xét
110 Quyển 2 - Chương 110: Nói dối
111 Quyển 2 - Chương 111: Du ngoạn
112 Quyển 2 - Chương 112: Hoa cỏ
113 Quyển 2 - Chương 113: Ái tình
114 Quyển 2 - Chương 114: Mầm họa trong lòng
115 Quyển 2 - Chương 115: Cởi vũ khí
116 Quyển 2 - Chương 116: Trời tính
117 Quyển 2 - Chương 117: Cùng nhau
118 Quyển 2 - Chương 118: Thủy tai
119 Quyển 2 - Chương 119: Họa ngoại xâm
120 Quyển 2 - Chương 120: Quỷ kế
121 Quyển 2 - Chương 121: Thi Đình
122 Quyển 2 - Chương 122: Oán hận chất chứa
123 Quyển 2 - Chương 123: Giao phong
124 Quyển 2 - Chương 124: Lòng tin
125 Quyển 2 - Chương 125: Mời chào
126 Quyển 2 - Chương 126: Khả nghi
127 Quyển 2 - Chương 127: Cây liền cành
128 Quyển 2 - Chương 128: Bắc thượng
129 Quyển 2 - Chương 129: Phá cuộc
130 Quyển 2 - Chương 130: Người đã thay đổi
131 Quyển 2 - Chương 131: Chuyện năm đó
132 Quyển 2 - Chương 132: Tập kích bất ngờ
133 Quyển 2 - Chương 133: Bị thương
134 Quyển 2 - Chương 134: Trị thành
135 Quyển 2 - Chương 135: Lập uy
136 Quyển 2 - Chương 136: Tra xét
137 Quyển 2 - Chương 137: Cường viện
138 Quyển 2 - Chương 138: Khốn cảnh
139 Quyển 2 - Chương 139: Anh linh phù hộ
140 Quyển 3 - Chương 140: Quyển III: Vũ thương túy nguyệt - Báo tin thắng trận
141 Quyển 3 - Chương 141: Mất khống chế
142 Quyển 3 - Chương 142: Tuế nguyệt vô tình
143 Quyển 3 - Chương 143: Tin lành
144 Quyển 3 - Chương 144: Cố hương trước mắt
145 Quyển 3 - Chương 145: Đoạn trạch
146 Quyển 3 - Chương 146: Thiên ý
147 Quyển 3 - Chương 147: Cải trang
148 Quyển 3 - Chương 148: Lạc Nhạn
149 Quyển 3 - Chương 149: Rối loạn
150 Quyển 3 - Chương 150: Khiếp sợ
151 Quyển 3 - Chương 151: Bôn đào
152 Quyển 3 - Chương 152: Phân ly
153 Quyển 3 - Chương 153: Tâm tình
154 Quyển 3 - Chương 154: Hội thẩm
155 Quyển 3 - Chương 155: Vô tình
156 Quyển 3 - Chương 156: Tạm biệt
157 Quyển 3 - Chương 157: Kỳ binh
158 Quyển 3 - Chương 158: Lâm nguy
159 Quyển 3 - Chương 159: Lập khế
160 Quyển 3 - Chương 160: Vây khốn
161 Quyển 3 - Chương 161: Họa tới
162 Quyển 3 - Chương 162: Trao đổi tù binh
163 Quyển 3 - Chương 163: Nghịch chuyển
164 Quyển 3 - Chương 164: Khai thành
165 Quyển 3 - Chương 165: Thụ kế
166 Quyển 3 - Chương 166: Triều đình nghị luận
167 Quyển 3 - Chương 167: Thù đồ
168 Quyển 3 - Chương 168: Điều kiện
169 Quyển 3 - Chương 169: Thệ ước
170 Quyển 3 - Chương 170: Ngôn ngữ sắc bén
171 Quyển 3 - Chương 171: Nói toạc ra
172 Quyển 3 - Chương 172: Thăm hỏi
173 Quyển 3 - Chương 173: Đông chí
174 Quyển 3 - Chương 174: Quốc sách
175 Quyển 3 - Chương 175: Phủ cực
176 Quyển 3 - Chương 176: Trở về chốn cũ
177 Quyển 3 - Chương 177: Tạ lễ
178 Quyển 3 - Chương 178: Kế hoạch
179 Quyển 3 - Chương 179: Mưu sâu
180 Quyển 3 - Chương 180: Cầu tình
181 Quyển 3 - Chương 181: Dân sinh
182 Quyển 3 - Chương 182: Hiểm cảnh
183 Quyển 3 - Chương 183: Hành thích
184 Quyển 3 - Chương 184: Hiện thân
185 Quyển 3 - Chương 185: Tuyệt địa
186 Quyển 3 - Chương 186: Liều chết
187 Quyển 3 - Chương 187: Gia yến
188 Quyển 3 - Chương 188: Du hồ
189 Quyển 3 - Chương 189: Kéo tơ
190 Quyển 3 - Chương 190: Giải quyết hậu quả
191 Quyển 3 - Chương 191: Ngày tết
192 Quyển 3 - Chương 192: Nhìn vật
193 Quyển 3 - Chương 193: Căn nguyên
194 Quyển 3 - Chương 194: Ủy thác
195 Quyển 3 - Chương 195: Gợn sóng
196 Quyển 3 - Chương 196: Xuân đến
197 Quyển 3 - Chương 197: Bố cục
198 Quyển 3 - Chương 198: Chuông tang
199 Quyển 3 - Chương 199: Khẩn cầu che chở
200 Quyển 3 - Chương 200: Dã tâm
201 Quyển 3 - Chương 201: Đế lăng
202 Quyển 4 - Chương 202: Quyển IV: Mộ hải thiên chung - Hồi triều
203 Quyển 4 - Chương 203: Thâm tàng
204 Quyển 4 - Chương 204: Thiệp hiểm
205 Quyển 4 - Chương 205: Lần nữa đầu nhập
206 Quyển 4 - Chương 206: Thật giả
207 Quyển 4 - Chương 207: Song ngọc
208 Quyển 4 - Chương 208: Mời yến
209 Quyển 4 - Chương 209: Chí thân
210 Quyển 4 - Chương 210: Bạch hổ
211 Quyển 4 - Chương 211: Vừa kịp
212 Quyển 4 - Chương 212: Khai tịch
213 Quyển 4 - Chương 213: Tiền Thất
214 Quyển 4 - Chương 214: Nghi vấn
215 Quyển 4 - Chương 215: Mật thất
216 Quyển 4 - Chương 216: Ứng biến
217 Quyển 4 - Chương 217: Binh biến
218 Quyển 4 - Chương 218: Trước khi khai chiến
219 Quyển 4 - Chương 219: Đồng song
220 Quyển 4 - Chương 220: Khó lường
221 Quyển 4 - Chương 221: Dạ hành
222 Quyển 4 - Chương 222: Đồ Cùng
223 Quyển 4 - Chương 223: Phi đăng
224 Quyển 4 - Chương 224: Lâm triều
225 Quyển 4 - Chương 225: Liên hoàn
226 Quyển 4 - Chương 226: Hồi trào
227 Quyển 4 - Chương 227: Thanh toán
228 Quyển 4 - Chương 228: Chung chương – Vi hoan kỷ hà (Vui mừng được bấy) (hoàn)
229 Quyển 4 - Chương 229: Ngoại truyện Thất tịch: Chia cách là bao
Chapter

Updated 229 Episodes

1
Quyển 1 - Chương 1: QUYỂN I : Ngân Hà Phi Độ - Tự • tuyết mãn cung đao
2
Quyển 1 - Chương 2: Khách đến điều tra
3
Quyển 1 - Chương 3: Nhập kinh
4
Quyển 1 - Chương 4: Học đường
5
Quyển 1 - Chương 5: Biệt ly
6
Quyển 1 - Chương 6: Lỗi hẹn
7
Quyển 1 - Chương 7: Dạ tập
8
Quyển 1 - Chương 8: Giải vây
9
Quyển 1 - Chương 9: Nhầm lẫn
10
Quyển 1 - Chương 10: Tha hương
11
Quyển 1 - Chương 11: Huyết thống
12
Quyển 1 - Chương 12: Ngọc bội
13
Quyển 1 - Chương 13: Con ta
14
Quyển 1 - Chương 14: Nghĩ cách cứu viện
15
Quyển 1 - Chương 15: Cố nhân
16
Quyển 1 - Chương 16: Mạo hiểm rời đi
17
Quyển 1 - Chương 17: Ngôn truyền
18
Quyển 1 - Chương 18: Lấy mình làm gương
19
Quyển 1 - Chương 19: Không Minh
20
Quyển 1 - Chương 20: Vương đạo
21
Quyển 1 - Chương 21: Bí mật gặp mặt
22
Quyển 1 - Chương 22: Kềm chế
23
Quyển 1 - Chương 23: Binh lâm
24
Quyển 1 - Chương 24: Học kiếm
25
Quyển 1 - Chương 25: Lập thu
26
Quyển 1 - Chương 26: Chiến sự
27
Quyển 1 - Chương 27: Sau tràng hạo kiếp
28
Quyển 1 - Chương 28: Thế cục
29
Quyển 1 - Chương 29: Uy hiếp
30
Quyển 1 - Chương 30: Âm thầm điều binh
31
Quyển 1 - Chương 31: Thư đồng
32
Quyển 1 - Chương 32: Chu toàn
33
Quyển 1 - Chương 33: Hiệu trung
34
Quyển 1 - Chương 34: Thực hiện lời hứa
35
Quyển 1 - Chương 35: Cảnh giác
36
Quyển 1 - Chương 36: Đột biến
37
Quyển 1 - Chương 37: Thành phá
38
Quyển 2 - Chương 38: Quyển II: Hạo Tửu Thiên Chung - Hộ tống
39
Quyển 2 - Chương 39: Đồ Thôn
40
Quyển 2 - Chương 40: Bôn ba
41
Quyển 2 - Chương 41: Bội tín
42
Quyển 2 - Chương 42: Cứu vãn
43
Quyển 2 - Chương 43: Tỉnh lại
44
Quyển 2 - Chương 44: Sấm sét
45
Quyển 2 - Chương 45: Tìm chết
46
Quyển 2 - Chương 46: Khom lưng
47
Quyển 2 - Chương 47: Cơ hội
48
Quyển 2 - Chương 48: Thủ tín
49
Quyển 2 - Chương 49: Gặng hỏi
50
Quyển 2 - Chương 50: Chỗ đứng
51
Quyển 2 - Chương 51: Mục tướng gia
52
Quyển 2 - Chương 52: Xuất phủ
53
Quyển 2 - Chương 53: Ôn chuyện
54
Quyển 2 - Chương 54: Nhanh trí
55
Quyển 2 - Chương 55: Đêm mưa
56
Quyển 2 - Chương 56: Tự tiến cử
57
Quyển 2 - Chương 57: Lợi thế
58
Quyển 2 - Chương 58: Chuyện xưa
59
Quyển 2 - Chương 59: Nghi điểm
60
Quyển 2 - Chương 60: Ngủ ngoài trời
61
Quyển 2 - Chương 61: Cứu mỹ nhân
62
Quyển 2 - Chương 62: Ngõ hẹp
63
Quyển 2 - Chương 63: Nhập quan
64
Quyển 2 - Chương 64: Hiến bảo vật
65
Quyển 2 - Chương 65: Kiêng kỵ
66
Quyển 2 - Chương 66: Hách Mặc
67
Quyển 2 - Chương 67: Ca hát cầu thân
68
Quyển 2 - Chương 68: Hiểu lầm
69
Quyển 2 - Chương 69: Lấp liếm
70
Quyển 2 - Chương 70: Hội ngộ giữa đêm
71
Quyển 2 - Chương 71: Giao dịch
72
Quyển 2 - Chương 72: Thích khách
73
Quyển 2 - Chương 73: Ám thất
74
Quyển 2 - Chương 74: Lo lắng
75
Quyển 2 - Chương 75: Lẻ loi
76
Quyển 2 - Chương 76: Cơ duyên
77
Quyển 2 - Chương 77: Thần câu (Ngựa tốt)
78
Quyển 2 - Chương 78: Tự cứu
79
Quyển 2 - Chương 79: Mắc mưu
80
Quyển 2 - Chương 80: Bắt cóc
81
Quyển 2 - Chương 81: Thoát hiểm
82
Quyển 2 - Chương 82: Bạc tình
83
Quyển 2 - Chương 83: Sắp xếp
84
Quyển 2 - Chương 84: Đưa dâu
85
Quyển 2 - Chương 85: Biệt ly
86
Quyển 2 - Chương 86: Dụ địch
87
Quyển 2 - Chương 87: Thẳng thắn
88
Quyển 2 - Chương 88: Luống cuống
89
Quyển 2 - Chương 89: Đại xá
90
Quyển 2 - Chương 90: Manh mối
91
Quyển 2 - Chương 91: Nhà mới
92
Quyển 2 - Chương 92: Tịch Diệt
93
Quyển 2 - Chương 93: Dạ yến
94
Quyển 2 - Chương 94: Cùng đi học
95
Quyển 2 - Chương 95: Trốn học
96
Quyển 2 - Chương 96: Lễ vật
97
Quyển 2 - Chương 97: Hồ Toàn
98
Quyển 2 - Chương 98: Gặp mặt
99
Quyển 2 - Chương 99: Manh nha
100
Quyển 2 - Chương 100: Trí kế
101
Quyển 2 - Chương 101: Xuân mộng
102
Quyển 2 - Chương 102: Bái sư
103
Quyển 2 - Chương 103: Kháng chỉ
104
Quyển 2 - Chương 104: Thi hội
105
Quyển 2 - Chương 105: Giằng co
106
Quyển 2 - Chương 106: Vật cũ
107
Quyển 2 - Chương 107: Bạn cũ
108
Quyển 2 - Chương 108: Con tin
109
Quyển 2 - Chương 109: Dò xét
110
Quyển 2 - Chương 110: Nói dối
111
Quyển 2 - Chương 111: Du ngoạn
112
Quyển 2 - Chương 112: Hoa cỏ
113
Quyển 2 - Chương 113: Ái tình
114
Quyển 2 - Chương 114: Mầm họa trong lòng
115
Quyển 2 - Chương 115: Cởi vũ khí
116
Quyển 2 - Chương 116: Trời tính
117
Quyển 2 - Chương 117: Cùng nhau
118
Quyển 2 - Chương 118: Thủy tai
119
Quyển 2 - Chương 119: Họa ngoại xâm
120
Quyển 2 - Chương 120: Quỷ kế
121
Quyển 2 - Chương 121: Thi Đình
122
Quyển 2 - Chương 122: Oán hận chất chứa
123
Quyển 2 - Chương 123: Giao phong
124
Quyển 2 - Chương 124: Lòng tin
125
Quyển 2 - Chương 125: Mời chào
126
Quyển 2 - Chương 126: Khả nghi
127
Quyển 2 - Chương 127: Cây liền cành
128
Quyển 2 - Chương 128: Bắc thượng
129
Quyển 2 - Chương 129: Phá cuộc
130
Quyển 2 - Chương 130: Người đã thay đổi
131
Quyển 2 - Chương 131: Chuyện năm đó
132
Quyển 2 - Chương 132: Tập kích bất ngờ
133
Quyển 2 - Chương 133: Bị thương
134
Quyển 2 - Chương 134: Trị thành
135
Quyển 2 - Chương 135: Lập uy
136
Quyển 2 - Chương 136: Tra xét
137
Quyển 2 - Chương 137: Cường viện
138
Quyển 2 - Chương 138: Khốn cảnh
139
Quyển 2 - Chương 139: Anh linh phù hộ
140
Quyển 3 - Chương 140: Quyển III: Vũ thương túy nguyệt - Báo tin thắng trận
141
Quyển 3 - Chương 141: Mất khống chế
142
Quyển 3 - Chương 142: Tuế nguyệt vô tình
143
Quyển 3 - Chương 143: Tin lành
144
Quyển 3 - Chương 144: Cố hương trước mắt
145
Quyển 3 - Chương 145: Đoạn trạch
146
Quyển 3 - Chương 146: Thiên ý
147
Quyển 3 - Chương 147: Cải trang
148
Quyển 3 - Chương 148: Lạc Nhạn
149
Quyển 3 - Chương 149: Rối loạn
150
Quyển 3 - Chương 150: Khiếp sợ
151
Quyển 3 - Chương 151: Bôn đào
152
Quyển 3 - Chương 152: Phân ly
153
Quyển 3 - Chương 153: Tâm tình
154
Quyển 3 - Chương 154: Hội thẩm
155
Quyển 3 - Chương 155: Vô tình
156
Quyển 3 - Chương 156: Tạm biệt
157
Quyển 3 - Chương 157: Kỳ binh
158
Quyển 3 - Chương 158: Lâm nguy
159
Quyển 3 - Chương 159: Lập khế
160
Quyển 3 - Chương 160: Vây khốn
161
Quyển 3 - Chương 161: Họa tới
162
Quyển 3 - Chương 162: Trao đổi tù binh
163
Quyển 3 - Chương 163: Nghịch chuyển
164
Quyển 3 - Chương 164: Khai thành
165
Quyển 3 - Chương 165: Thụ kế
166
Quyển 3 - Chương 166: Triều đình nghị luận
167
Quyển 3 - Chương 167: Thù đồ
168
Quyển 3 - Chương 168: Điều kiện
169
Quyển 3 - Chương 169: Thệ ước
170
Quyển 3 - Chương 170: Ngôn ngữ sắc bén
171
Quyển 3 - Chương 171: Nói toạc ra
172
Quyển 3 - Chương 172: Thăm hỏi
173
Quyển 3 - Chương 173: Đông chí
174
Quyển 3 - Chương 174: Quốc sách
175
Quyển 3 - Chương 175: Phủ cực
176
Quyển 3 - Chương 176: Trở về chốn cũ
177
Quyển 3 - Chương 177: Tạ lễ
178
Quyển 3 - Chương 178: Kế hoạch
179
Quyển 3 - Chương 179: Mưu sâu
180
Quyển 3 - Chương 180: Cầu tình
181
Quyển 3 - Chương 181: Dân sinh
182
Quyển 3 - Chương 182: Hiểm cảnh
183
Quyển 3 - Chương 183: Hành thích
184
Quyển 3 - Chương 184: Hiện thân
185
Quyển 3 - Chương 185: Tuyệt địa
186
Quyển 3 - Chương 186: Liều chết
187
Quyển 3 - Chương 187: Gia yến
188
Quyển 3 - Chương 188: Du hồ
189
Quyển 3 - Chương 189: Kéo tơ
190
Quyển 3 - Chương 190: Giải quyết hậu quả
191
Quyển 3 - Chương 191: Ngày tết
192
Quyển 3 - Chương 192: Nhìn vật
193
Quyển 3 - Chương 193: Căn nguyên
194
Quyển 3 - Chương 194: Ủy thác
195
Quyển 3 - Chương 195: Gợn sóng
196
Quyển 3 - Chương 196: Xuân đến
197
Quyển 3 - Chương 197: Bố cục
198
Quyển 3 - Chương 198: Chuông tang
199
Quyển 3 - Chương 199: Khẩn cầu che chở
200
Quyển 3 - Chương 200: Dã tâm
201
Quyển 3 - Chương 201: Đế lăng
202
Quyển 4 - Chương 202: Quyển IV: Mộ hải thiên chung - Hồi triều
203
Quyển 4 - Chương 203: Thâm tàng
204
Quyển 4 - Chương 204: Thiệp hiểm
205
Quyển 4 - Chương 205: Lần nữa đầu nhập
206
Quyển 4 - Chương 206: Thật giả
207
Quyển 4 - Chương 207: Song ngọc
208
Quyển 4 - Chương 208: Mời yến
209
Quyển 4 - Chương 209: Chí thân
210
Quyển 4 - Chương 210: Bạch hổ
211
Quyển 4 - Chương 211: Vừa kịp
212
Quyển 4 - Chương 212: Khai tịch
213
Quyển 4 - Chương 213: Tiền Thất
214
Quyển 4 - Chương 214: Nghi vấn
215
Quyển 4 - Chương 215: Mật thất
216
Quyển 4 - Chương 216: Ứng biến
217
Quyển 4 - Chương 217: Binh biến
218
Quyển 4 - Chương 218: Trước khi khai chiến
219
Quyển 4 - Chương 219: Đồng song
220
Quyển 4 - Chương 220: Khó lường
221
Quyển 4 - Chương 221: Dạ hành
222
Quyển 4 - Chương 222: Đồ Cùng
223
Quyển 4 - Chương 223: Phi đăng
224
Quyển 4 - Chương 224: Lâm triều
225
Quyển 4 - Chương 225: Liên hoàn
226
Quyển 4 - Chương 226: Hồi trào
227
Quyển 4 - Chương 227: Thanh toán
228
Quyển 4 - Chương 228: Chung chương – Vi hoan kỷ hà (Vui mừng được bấy) (hoàn)
229
Quyển 4 - Chương 229: Ngoại truyện Thất tịch: Chia cách là bao