Quyển 1 – Chương 44: Nói muội cần ta đi

Long Tiểu Hoa đã nhà đi đã một canh giờ ba khắc. Nàng không
thể không thừa nhận rằng trên thế giới này, duy nhất chỉ có Long phủ là có thể
gọi là nhà, người nhà duy nhất của nàng chính là Mẹ kế đã kéo nàng từ trên đài
diễn xuống, thay nàng xử lý mọi chuyện và những người sống trong Long phủ. Rời
xa nơi đó, nàng chẳng là gì cả, không phải tiểu thư, không phải cô gái đáng
thương, chỉ là một kẻ mà đến cả cái tên Long Tiểu Hoa cũng chẳng ai muốn gọi.

Dường như số phận đã định nàng phải dựa vào người khác mới có
thể sống được. Con đường đi làm cố định hằng ngày, chân nàng như con ngựa quen
đường cũ hướng thẳng về nhà. Dường như ngoài con đường này, những con đường
khác đều hoàn toàn xa lạ. Đúng là nàng chẳng có tài cán gì. Nàng ôm chiếc bàn
tính đứng trước cổng Long phủ, quyết định sẽ đem tặng Long Hiểu Ất vào sáng ngày
kia. Hiếm khi nàng mới có lòng như vậy. Hắn không nên lãng phí tình cảm của
nàng.

Thế nên nàng bước qua cửa và nghe có một giọng nói lạ vang ra
từ đại sảnh.

- Thánh chỉ đến. Quỳ xuống nghe thánh chỉ.

Thánh chỉ ư? Đó là thứ ở tít tắp xa xôi cơ mà. Sao nó lại
chạy đến nhà nàng vậy?

Nàng hoài nghi nhíu mày, tay cầm bàn tính giấu phía sau, cẩm
thận bước từng bước tới đại sảnh. Nàng chỉ thấy tất cả mọi người đều quỳ rạp
dưới đất, chỉ có một người đàn ông thấp mặc áo xanh đang đứng. Trên đầu người
đó đội mũ quan, tay cầm tờ thánh chỉ màu vàng, đang tuyên đọc. Hắn dừng lại
nhìn về phía Long Hiểu Ất đang chần chừ, nói:

- Điện hạ, xin mời quỳ xuống nghe thánh chỉ. Thần phải tuyên
đọc thánh chỉ rồi.

Một vị quan khác đang quỳ vội vàng đứng dậy nói mấy câu với
người đọc thánh chỉ. Người đọc thánh chỉ lập tức hiểu ý, cười nói:

- Hoàng thượng có chỉ. Điện hạ có thể không cần quỳ nghe
thánh chỉ cũng được.

Long Hiểu Ất liếc mắt nhìn vị quan đó không đáp lại, mặt
không hề tỏ thái độ gì. Hắn vén áo dài ngồi lên ghế, với tay lên chén trà trên
bàn nhưng không uống lấy một hớp.

Người tuyên đọc thánh chỉ không nói thêm câu nào mà mở thánh
chỉ ra đọc lớn:

- Phụng thiên thừa vận. Hoàng đế chiếu viết. Thập cửu hoàng
tử, mười năm trước, vì mắc tội làm thâm hụt quốc khố nên bị đuổi khỏi kinh
thành. Trẫm rất buồn. Mười năm trừng phạt đã đủ. Nay cho phép Thập cửu hoàng tử
hồi kinh về triều. Khâm thử. Tạ ân.

Thập cửu hoàng tử, mười năm trước, làm thâm hụt quốc khố, bị
đuổi khỏi kinh thành, trừng phạt đã đủ, cho phép hồi kinh… Là chuyện linh tinh
gì vậy? Thánh chỉ đó có thể báo nhầm. Hoàng đế già hồ đồ rồi sao? Nhà nàng tám
đời bần nông, năm đời thương gia, thành phần thuần chất, làm gì có hoàng tử đến
nhà chứ? Ông ta làm sao thế? Lại còn Thập cửu hoàng tử. Lão hoàng đế này sinh
nhiều quá nên không nhớ rõ ai với ai nữa, nên mới cho rằng con trai mình đến
nhà người khác…

Nàng nép vào một bên nhìn phản ứng của Long Hiểu Ất. Hắn vẫn
chưa thay chiếc áo choàng đen đã ướt sũng. Bị cảm lạnh thì khổ. Tóc hắn không
còn nhỏ nước nữa. Hắn vẫn ngồi trên chiếc ghế trong đại sảnh tiếp tục nhâm nhi
trà, bất chấp các vị quan đang đứng phía sau bàn tán, mãi sai, mới lên tiếng
hỏi:

- Người vẫn khỏe chứ?

- Điện hạ hỏi thăm Thánh thượng ư? Sức khỏe của Thánh thượng
là phúc của muôn dân…

Nàng không nghe rõ những lời vị quan đó đáp, chỉ thấy thấy Long
Hiểu Ất thừa nhận cái gì đó.

“Cô đã từng nghĩ đến thân thế của Long Hiểu Ất chưa? Cha mẹ
hắn là nhân vật như thế nào?”, Bạch Phong Ninh
đã từng hỏi nàng câu đó. Nàng lắc đầu không biết.

“Haizzz! 1227, thực ra cô có biết đương gia rất có uy thế
không? Chẳng phải các vương tôn công tử ở kinh thành cũng đều có dáng vẻ như
vậy sao?”, 813 không chỉ một lần nhắc nhở nàng về
khí chất cao yuý của Long Hiểu Ất, chỉ cần tà ác thêm vài phần nữa thôi, vị trí
nhân vật nam trong dâm thư chắc chắn sẽ thuộc về hắn.

Thế nhưng hiện tại, nàng hoàn toàn không muốn biết cha mẹ hắn
là ai, cũng không cần quan tâm thân phận phi phàm của hắn có phù hợp với nhân
vật nam trong tiểu thuyết không? Nàng chỉ cảm thấy khoảng trống trong lồng ngực
mình ngày càng lớn. Hồi kinh về triều là ý gì? Nàng chưa từng nghĩ quá xa. Dưới
sự chăm sóc của hắn, dường như nàng chỉ yên phận ở trong thành, có cơm ăn áo
mặc, vui vẻ vô cùng. Kinh thành ở đâu? Cách đây bao xa? Sao hắn phải Fuay về
nơi đó? Có phải từ nay về sau, hằng năm hắn sẽ không còn xuất hiện trước mặt
nàng nữa không?

Nàng không hề biết rằng nói sai lại bị trừng phạt nhanh đến
như vậy, báo ứng lại nghiêm trọng đến như vậy. Cho dù là phạt nàng nói sai,
cũng không thể ứng nghiệm nhanh như thế chứ. Nàng hối hận rồi mà. Sao có thể
trả thù nàng nhanh như vậy? Nàng không cố ý nói họ không có quan hệ gì, không
thèm nghe lời hắn. Hắn đừng dùng ánh mắt chần chừ đó, ngồi đó mà không nói gì
cả. Hắn lại đi nói chuyện với những người lạ. Họ nhận nhầm người rồi. Hắn không
phải là Thập cửu hoàng tử nào cả. Hắn là Long Hiểu Ất, Long Hiểu Ất ghét bàn
tính mà nàng đã nhặt được ở góc phố mười năm trước, là Long đại đương gia mà mẹ
nàng nói có thể chăm sóc cho nàng, là “Mẹ kế” xấu xa đã bỏ nàng nhưng không cho
nàng “hạnh đỏ vượt tường”.

Xem này, không phải là họ không có quan hệ gì. Họ có bao
nhiêu thù hận cũ chưa giải quyết xong mà. Hắn không đi như vậy được. Sao có thể
bỏ lại mình nàng chứ? Nàng thường nói vở kịch không có nhân vật nữ chính diễn
thì không thể tiếp tục được nữa, nhưng nếu không có hắn thì nàng thật sự không
có hào quang, không có ai cần, chẳng ai phát hiện ra nàng cả.

Không thể như vậy được. Hắn không thể đi cho dù là hoàng tử
từ trên trời rơi xuống cũng không thể nói đi là đi. Đúng rồi. Hắn có khế ước
bán thân. Khế ước bán thân của hắn ở đâu. Hắn đã ký vào khế ước bán thân. Giấy
trắng mực đen, hắn không thể đi được. Cho dù là Hoàng đế thì cũng phải biết lý
lẽ chứ. Con trai Hoàng đế đã bán thân cho nàng. Nàng không trả lại đấy, nói gì
cũng không trả. Nàng không muốn một mình. Nàng muốn có người cùng nàng ăn cơm
đón năm mới, có người kéo nàng đi khám đại phu khi nàng bị thương, có người
uống rượu thay nàng trong các cuộc vui. Tại ban đầu Hoàng đế không cần hắn,
đuổi hắn đi đấy chứ. Bây giờ nàng cần hắn, ông ta không thể hối hận mà đến cướp
của nàng được.

Nàng nghĩ vậy liền quay về phòng mình. Cú vấp của nàng đã thu
hút sự chú ý của mấy vị quan, tự nhiên cũng kéo theo sự chú ý của Long Hiểu Ất.
Hắn không nói gì, chỉ là hiếm có lý do gì mà nàng sống chết bất chấp lịch sự,
đẩy cửa chạy về phòng mình.

- Điện hạ, xin hỏi khi nào thì chúng ta có thể lên đường trở
về kinh ạ? Thánh thượng đã khai ân, không trách tội người năm đó nữa.

- Tội ta năm đó ư? Là chuyện ta làm thâm hụt quốc shố ư? -
Hắn ngẩng đầu nhìn vị quan không còn trẻ đó: - Hay là người còn dặn dò ông, đợi
ta tạ ân?

- Thánh thượng… Thánh thượng có dặn, không nhắc đến chuyện cũ
nữa, chỉ mong điện hạ sớm quay về kinh. Người rất nhớ điện hạ.

- Bây giờ người đã con cháu đề huề, đâu cần tới một đứa con
trai bị đuổi khỏi hoàng thành như ta về tận hiếu. Ta cũng không biết dưới ta
còn có bao nhiêu huynh đệ, nhưng nếu thiếu ta thì ít nhất trên ta vẫn còn có
mười tám hoàng huynh. Lẽ nào Fuốc khố lại xảy ra chuyện gì nên mới vội vã triệu
ta về gánh họa?

Vị quan đó bị những lời đại nghịch bất đạo của hắn làm cho sợ
toát mồ hôi hột, rụt cổ lại. Một vị quan trẻ khác đứng ra nói:

- Điện hạ, tuy thần vào triều muộn nhưng cũng có nghe chuyện
năm xưa. Nếu điện hạ còn để ý chuyện năm đó thánh thượng đã gả mẫu phi của
người cho nước khác để đổi lấy lương thực thì thần cho rằng Thánh thượng là vì
nghĩ cho lê dân, không nỡ thấy muôn dân đói khát. Cũng là vì mẫu phi của người
xinh đẹp nổi tiếng khắp thiên hạ nên người của hoàng thất láng giềng mới để ý
tới. Chúng nhân cơ hội này để ép Thánh thượng. Thánh thương cũng vô cùng đau
lòng nhưng vì muôn dân nên đành phải kìm nén nỗi đau.

- Ngươi vào triều năm nào? - Long Hiểu Ất liếc nhìn hắn.

- Thưa điện hạ, thần vào triều năm thứ sáu ạ.

- Ngươi có biết mẫu phi của ta đổi được bao nhiêu thạch lương
thực, bao nhiêu đấu vàng, bao nhiêu tơ lụa không?

- Đương nhiên là thần biết. Tổng cộng là mười vạn thạch lương
thực…

- Ngươi có biết bà phải đổi tên thành gì để gả cho người ta
không? - Hắn bỗng ngắt lời viên quan đó, nở nụ cười hàm ý không mang chút hơi
ấm nào.

- Điều này…

- Bị bỏ trước, rồi lại gả đi. Ngươi cảm thấy nỗi đau đó thế
nào?

- … Thánh thượng vì…

- Bảo vệ sự tôn nghiêm của hoàng đế. Ta hiểu. Ta chẳng lẽ
không hiểu rõ lòng người hơn ngươi sao?

- Nếu không phải vì năm đó điện hạ còn trẻ chưa quản lý chặt
được quốc khố thì cũng không đến mức đó.

Long Hiểu Ất không nói gì, chỉ nhìn vị quan này, rồi lại nhìn
những người khác, không đáp lời vị quan đó. Bỗng hắn hỏi:

- Ngươi… tên là gì?

- Thần họ Dư, tên Trung Quân.

- Hử? Ngu Trung Quân[1] ư? Thảo nào ngươi lại
trung quân ái quốc như vậy. – Hắn cười nhạo đứng lên, không nói gì với các vị
quan, chỉ để họ chờ đợi, đợi câu trả lời của hắn.

[1] Chữ “Dư” và chữ “Ngu” có cùng âm đọc là “yú”. Long Hiểu
Ất gọi Dư Trung Quân thành Ngu Trung Quân là có ý giễu cợt vị quan này trung
thành với vua một cách mù quáng.

- Về hay không về?

Hắn biết không có chuyện hắn tự nhiên vô duyên vô cớ quay về
bên người mà hắn từng gọi là phụ hoàng đó. Hắn sẽ không cam tâm tình nguyện
quản lý quốc khố cho ông ta, sẽ không coi ông ta là phụ thân nữa. Nếu hắn về
kinh thì nhất định chỉ có thể để đòi lại công bằng. Vì mẫu phi, vì chính mình
mà đòi lại công bằng. Mười năm trước, khi hắn bị đuổi khỏi kinh thành, hắn đã
nghĩ như thế. Không giờ nào khắc nào hắn không muốn quay về, không giờ nào khắc
nào hắn không muốn báo thù. Hắn đến nơi này, chỉ vì ở gần biên giới, dễ dàng
sang nước láng giềng nhưng dù hắn có đi thế nào cũng không thể gặp được mẫu phi
đến một lần.

Hắn đã mất rất nhiều thời gian để Fuen rằng mình không còn là
hoàng tử hô phong hoán vũ, mỗi bước đi hắn đều phải dựa vào sự cố gắng của
chính mình. Mười sáu năm trong cung chỉ khiến hắn hiểu ra rằng hắn chẳng có gì
ngoài niềm kiêu hãnh và khả năng sử dụng bàn tính. Thế nên hắn đã ký khế ước
bán thân và gánh lấy một gánh nặng. Hắn đã từng nhìn gánh nặng này thở dài, chỉ
hy vọng nàng nhanh chóng trưởng thành, lập gia thất. Thoát khỏi nàng, hắn có
thể đi làm chuyện lớn của mình.

Nào ngờ người này hoàn toàn không hiểu nỗi khổ của hắn, còn
làm ngược với ý hắn, gây thêm rắc rối cho hắn, giơ chân không cho hắn tiến lên
phía trước nhưng lại khiến hắn không nỡ bỏ lại nàng. Hắn sợ khi hắn không có ở
đây, không còn ai đón năm mới cùng nàng, không còn ai ăn món mỳ mà nàng nấu, sợ
khi hắn không có ở đây thì nàng sẽ đắm chìm trong đống tiểu thuyết vớ vẩn,
không tìm được phu quân tốt, không ai cần đến, phần đời còn lại là một kẻ cô
độc đáng thương. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mười năm đã trôi qua, hắn cam
tâm tình nguyện để nàng dựa dẫm vào mình, cho dù bản thân hắn không là gì cả.

Hắn hết lần này đến lần khác thuyết phục mình rằng, chỉ vì
bản khế ước bán thân đó, chưa hết giao ước nên hắn không thể đi, hắn đành phải
ở bên nàng. Để nàng dựa dẫm cũng tốt, để nàng làm nũng cũng tốt, cùng hắn làm
việc cũng tốt, chỉ là hắn dần dần kéo dài thời gian mỗi lần xa nàng hơn, để sau
này hắn ra đi nàng sẽ không cảm thấy có quá nhiều thay đổi. Tốt nhất là coi như
chưa từng có hắn, tiếp tục sống những ngày tháng vô tư lự của nàng.

Nhưng nghĩ đến việc nếu không có hắn, bản thân nàng vẫn có
thể sống vui vẻ, thoải mái, tự do thì hắn lại thấy không cam lòng. Thời gian
mười năm hắn dành cho nàng, sao nàng có thể thật sự coi như không có hắn chứ?
Hắn ghét việc nàng không cần đến hắn, không nhớ đến hắn, coi thường hắn. Thế
nên dù bận, hắn cũng phải vội vã về nhà đón năm mới, cho dù nàng không hề mong
hắn quay về. Hắn cũng kiên trì dùng quy định kỳ lạ để nói với nàng rằng hắn
không đi cách nàng quá xa. Nàng muốn làm loạn thì cũng phải xem sắc mặt của
hắn. Nàng càng bị coi thường thì hắn càng phải mang về cho nàng thứ gì đó. Dù
bị nàng cố ý vứt đi cũng tốt, dù nàng chẳng buồn nhìn đến nó cũng tốt, dù cuốn
tiểu thuyết có bị nàng giẫm lên đá ra ngoài mưa cũng tốt.

Hồi triều hay không?

Hắn không thể đưa ra đáp án cho câu hỏi này. Hắn chỉ có thể để
người khác thay hắn trả lời.

Nếu nàng giữ hắn lại thì hắn sẽ đi chậm lại, hắn không có
lòng dạ nào, chỉ muốn ở lại bên nàng. Hắn không có lòng dạ nàng, tất cả chỉ
mong nàng giữ hắn lại. Hắn không có lòng dạ nàng, chỉ mong đoạn đường cuối cùng
được ở bên nàng, chuẩn bị mọi thứ trước khi hắn ra đi. Hắn sợ hắn phải đi. Bước
chân hắn chậm lại, hắn không cam lòng có phải vì biết sẽ có một ngày bị nàng
giày vò đến chết không?

Hắn đứng trước cửa phòng nàng, không nói gì, nhếch môi, mãi
sau mới lên tiến:

- Đồ ngốc, ta cho muội một cơ hội nữa. Nếu muội nói không cần
ta thì ta sẽ thật sự nổi giận cho muội xem. Biết không hả?

Nhưng tiếng mưa quá to, át đi tiếng nói nhỏ nhẹ của hắn,
khiến giọng hắn lạc vào hư không, không thể vượt qua cánh cửa vào trong phòng
được.

Chapter
1 Quyển 1 - Chương 1: Bái đường bỏ vợ
2 Quyển 1 - Chương 2: Ân oán giang hồ
3 Quyển 1 - Chương 3: Lần đầu gặp Tiểu Bạch
4 Quyển 1 - Chương 4: Đương gia trở về
5 Quyển 1 - Chương 5: Gà bay chó sủa đón đương gia (thượng)
6 Quyển 1 - Chương 6: Gà bay chó sủa đón đương gia (hạ)
7 Quyển 1 - Chương 7: Quy tắc dùng bữa của Long gia
8 Quyển 1 - Chương 8: Dùng bữa xong tiếp tục ngược đãi
9 Quyển 1 - Chương 9: Thế giới mà ngay cả “mẹ kế phiên bản nam” cũng có nữ nhân thèm muốn
10 Quyển 1 - Chương 10: Cầm kỳ thi họa ư? Hãy biến đi!
11 Quyển 1 - Chương 11: Điều kiện kén vợ quái gở của Bạch thiếu chủ (thượng)
12 Quyển 1 - Chương 12: Điều kiện kén vợ quái gở của Bạch thiếu chủ (hạ)
13 Quyển 1 - Chương 13: Bạch mã hoàng tử thăm Long phủ (thượng)
14 Quyển 1 - Chương 14: Bạch mã hoàng tử thăm Long phủ (hạ)
15 Quyển 1 - Chương 15: Bạch mã hoàng tử mê hoặc (thượng)
16 Quyển 1 - Chương 16: Bạch mã hoàng tử mê hoặc (hạ)
17 Quyển 1 - Chương 17: Vạn ác, dâm đứng đầu
18 Quyển 1 - Chương 18: Thực ra nàng không hiểu lòng ta (thượng)
19 Quyển 1 - Chương 19: Thực ra nàng không hiểu lòng ta (hạ)
20 Quyển 1 - Chương 20: Một cơn ác mộng đau khổ triền miên
21 Quyển 1 - Chương 21: Trong trắng ư? Đó là thứ vô cùng quý giá. Hu hu!
22 Quyển 1 - Chương 22: Nhà ta có con gái đợi người đến hỏi (thượng)
23 Quyển 1 - Chương 23: Nhà ta có con gái đợi người đến hỏi (hạ)
24 Quyển 1 - Chương 24: Chương 24: Hạnh đỏ vượt tường thành công
25 Quyển 1 - Chương 25: Kiến thức uyên bác
26 Quyển 1 - Chương 26: Bí mật của Bạch thiếu chủ
27 Quyển 1 - Chương 27: Miệng thật lòng không thật ư? Ừm, hai người chơi mới vui!
28 Quyển 1 - Chương 28: Dạo kỹ viện ư? Cẩn thận “vợ trước” bám theo đấy!
29 Quyển 1 - Chương 29: Đạo quán trà ư? "Vợ trước" vẫn bám theo sao? Võ Tòng đánh hổ ư? Đó là gì vậy?
30 Quyển 1 - Chương 30: Chương 30: Võ Tòng đánh hổ ư? Sai rồi. Võ Tòng đánh Tiểu Hoa đấy. Híc!
31 Quyển 1 - Chương 31: Hả? Bị dụ dỗ? Ai dụ dỗ vậy?
32 Quyển 1 - Chương 32: Cha làm xằng quá!
33 Quyển 1 - Chương 33: Đặc quyền của vương tôn công tử
34 Quyển 1 - Chương 34: Cha, người ta muốn…
35 Quyển 1 - Chương 35: Động phòng lạ lùng
36 Quyển 1 - Chương 36: Một bát mỳ hấp dẫn
37 Quyển 1 - Chương 37: Bị “chúa thượng” bắt cóc
38 Quyển 1 - Chương 38: Bạch mã hoàng tử cũng có lúc nóng tính
39 Quyển 1 - Chương 39: Sự khó chịu của Bạch mã hoàng tử
40 Quyển 1 - Chương 40: Bắt gian dâm trên giường
41 Quyển 1 - Chương 41: “Cha” về ư? Thôi chết rồi!
42 Quyển 1 - Chương 42: “Cha” đã về
43 Quyển 1 - Chương 43: Hổ Tiểu Hoa giận dữ
44 Quyển 1 - Chương 44: Nói muội cần ta đi
45 Quyển 1 - Chương 45: Thập cửu điện hạ hồi kinh
46 Quyển 1 - Chương 46: Tâm sự của Tiểu Bạch
47 Quyển 2 - Chương 47: Kinh nghiệm làm ăn trong tiểu thuyết
48 Quyển 2 - Chương 48: Hy vọng của Long Tiểu Bính
49 Quyển 2 - Chương 49: Bạch thiếu chủ đột kích phường tiểu thuyết
50 Quyển 2 - Chương 50: Ta là Tiểu Như Ý
51 Quyển 2 - Chương 51: Tiểu Hoa lần đầu gặp thần tượng
52 Quyển 2 - Chương 52: Cảm hứng ơi cảm hứng
53 Quyển 2 - Chương 53: Long Tiểu Bính đỏ mặt
54 Quyển 2 - Chương 54: Sẩy chân thành hận thiên cổ
55 Quyển 2 - Chương 55: Tiểu Bạch vào kinh
56 Quyển 2 - Chương 56: Tiểu hoàng tôn bị coi thường
57 Quyển 2 - Chương 57: Mưu đồ xấu xa của đứa cháu
58 Quyển 2 - Chương 58: Trò nham hiểm của đứa cháu
59 Quyển 2 - Chương 59: Tâm tư của Thập cửu điện hạ
60 Quyển 2 - Chương 60: Kế hoạch của hai con quỷ vô lương tâm
61 Quyển 2 - Chương 61: Thập cửu điện hạ thất thường
62 Quyển 2 - Chương 62: Tiểu vương gia cao một tấc, “cha” cao một trượng
63 Quyển 2 - Chương 63: Trước cuộc chiến bảo vệ tú cầu
64 Quyển 2 - Chương 64: Cuộc chiến bảo vệ tú cầu - Tiểu Bạch giá đáo
65 Quyển 2 - Chương 65: Cuộc chiến bảo vệ tú cầu đáng sợ
66 Quyển 2 - Chương 66: Bảo vệ tú cầu uổng công rồi
67 Quyển 2 - Chương 67: Kết cục của cuộc tranh giành tú cầu, phu thê đoàn tụ
68 Quyển 2 - Chương 68: Phu quân cưỡi hắc mã
69 Quyển 2 - Chương 69: Người đàn bà mạnh mẽ phía sau người đàn ông - mục tiêu phấn đấu của Long Tiểu Hoa
70 Quyển 2 - Chương 70: Người vợ hiền đáng yêu
71 Quyển 2 - Chương 71: Trò đùa của phu quân
72 Quyển 2 - Chương 72: Lưỡng lự giữa vượt tường và đạo làm thê tử
73 Quyển 2 - Chương 73: Yến tiệc đông chí
74 Quyển 2 - Chương 74: Yến tiệc đông chí - phần 2
75 Quyển 2 - Chương 75
76 Quyển 2 - Chương 76: Vào cung gặp Thánh thượng - Đại sứ thân thiện
77 Quyển 2 - Chương 77: Cùng bạch mã hoàng tử dạo kỹ viện
78 Quyển 2 - Chương 78: Lời nói thật lòng, mạo hiểm lớn
79 Quyển 2 - Chương 79: Trước khi lên đường đi ký hòa ước với phiên thổ - phần 1
80 Quyển 2 - Chương 80: Trước khi lên đường đi ký hòa ước với phiên thổ - phần 2
81 Quyển 2 - Chương 81: Trước khi lên đường đi ký hòa ước với phiên thổ - phần 3
82 Quyển 2 - Chương 82: Đoạt cô nương khi điệu nhảy bắt đầu
83 Quyển 2 - Chương 83: Điệu nhảy phiên thổ
84 Quyển 2 - Chương 84: Yêu nghiệt dâm thư mới xuất hiện
85 Quyển 2 - Chương 85: Lại là một bát mỳ suông
86 Quyển 2 - Chương 86: Không khí căng thẳng, chiến tranh sắp bùng nổ
87 Quyển 2 - Chương 87: Kết cục không bằng cầm thú
Chapter

Updated 87 Episodes

1
Quyển 1 - Chương 1: Bái đường bỏ vợ
2
Quyển 1 - Chương 2: Ân oán giang hồ
3
Quyển 1 - Chương 3: Lần đầu gặp Tiểu Bạch
4
Quyển 1 - Chương 4: Đương gia trở về
5
Quyển 1 - Chương 5: Gà bay chó sủa đón đương gia (thượng)
6
Quyển 1 - Chương 6: Gà bay chó sủa đón đương gia (hạ)
7
Quyển 1 - Chương 7: Quy tắc dùng bữa của Long gia
8
Quyển 1 - Chương 8: Dùng bữa xong tiếp tục ngược đãi
9
Quyển 1 - Chương 9: Thế giới mà ngay cả “mẹ kế phiên bản nam” cũng có nữ nhân thèm muốn
10
Quyển 1 - Chương 10: Cầm kỳ thi họa ư? Hãy biến đi!
11
Quyển 1 - Chương 11: Điều kiện kén vợ quái gở của Bạch thiếu chủ (thượng)
12
Quyển 1 - Chương 12: Điều kiện kén vợ quái gở của Bạch thiếu chủ (hạ)
13
Quyển 1 - Chương 13: Bạch mã hoàng tử thăm Long phủ (thượng)
14
Quyển 1 - Chương 14: Bạch mã hoàng tử thăm Long phủ (hạ)
15
Quyển 1 - Chương 15: Bạch mã hoàng tử mê hoặc (thượng)
16
Quyển 1 - Chương 16: Bạch mã hoàng tử mê hoặc (hạ)
17
Quyển 1 - Chương 17: Vạn ác, dâm đứng đầu
18
Quyển 1 - Chương 18: Thực ra nàng không hiểu lòng ta (thượng)
19
Quyển 1 - Chương 19: Thực ra nàng không hiểu lòng ta (hạ)
20
Quyển 1 - Chương 20: Một cơn ác mộng đau khổ triền miên
21
Quyển 1 - Chương 21: Trong trắng ư? Đó là thứ vô cùng quý giá. Hu hu!
22
Quyển 1 - Chương 22: Nhà ta có con gái đợi người đến hỏi (thượng)
23
Quyển 1 - Chương 23: Nhà ta có con gái đợi người đến hỏi (hạ)
24
Quyển 1 - Chương 24: Chương 24: Hạnh đỏ vượt tường thành công
25
Quyển 1 - Chương 25: Kiến thức uyên bác
26
Quyển 1 - Chương 26: Bí mật của Bạch thiếu chủ
27
Quyển 1 - Chương 27: Miệng thật lòng không thật ư? Ừm, hai người chơi mới vui!
28
Quyển 1 - Chương 28: Dạo kỹ viện ư? Cẩn thận “vợ trước” bám theo đấy!
29
Quyển 1 - Chương 29: Đạo quán trà ư? "Vợ trước" vẫn bám theo sao? Võ Tòng đánh hổ ư? Đó là gì vậy?
30
Quyển 1 - Chương 30: Chương 30: Võ Tòng đánh hổ ư? Sai rồi. Võ Tòng đánh Tiểu Hoa đấy. Híc!
31
Quyển 1 - Chương 31: Hả? Bị dụ dỗ? Ai dụ dỗ vậy?
32
Quyển 1 - Chương 32: Cha làm xằng quá!
33
Quyển 1 - Chương 33: Đặc quyền của vương tôn công tử
34
Quyển 1 - Chương 34: Cha, người ta muốn…
35
Quyển 1 - Chương 35: Động phòng lạ lùng
36
Quyển 1 - Chương 36: Một bát mỳ hấp dẫn
37
Quyển 1 - Chương 37: Bị “chúa thượng” bắt cóc
38
Quyển 1 - Chương 38: Bạch mã hoàng tử cũng có lúc nóng tính
39
Quyển 1 - Chương 39: Sự khó chịu của Bạch mã hoàng tử
40
Quyển 1 - Chương 40: Bắt gian dâm trên giường
41
Quyển 1 - Chương 41: “Cha” về ư? Thôi chết rồi!
42
Quyển 1 - Chương 42: “Cha” đã về
43
Quyển 1 - Chương 43: Hổ Tiểu Hoa giận dữ
44
Quyển 1 - Chương 44: Nói muội cần ta đi
45
Quyển 1 - Chương 45: Thập cửu điện hạ hồi kinh
46
Quyển 1 - Chương 46: Tâm sự của Tiểu Bạch
47
Quyển 2 - Chương 47: Kinh nghiệm làm ăn trong tiểu thuyết
48
Quyển 2 - Chương 48: Hy vọng của Long Tiểu Bính
49
Quyển 2 - Chương 49: Bạch thiếu chủ đột kích phường tiểu thuyết
50
Quyển 2 - Chương 50: Ta là Tiểu Như Ý
51
Quyển 2 - Chương 51: Tiểu Hoa lần đầu gặp thần tượng
52
Quyển 2 - Chương 52: Cảm hứng ơi cảm hứng
53
Quyển 2 - Chương 53: Long Tiểu Bính đỏ mặt
54
Quyển 2 - Chương 54: Sẩy chân thành hận thiên cổ
55
Quyển 2 - Chương 55: Tiểu Bạch vào kinh
56
Quyển 2 - Chương 56: Tiểu hoàng tôn bị coi thường
57
Quyển 2 - Chương 57: Mưu đồ xấu xa của đứa cháu
58
Quyển 2 - Chương 58: Trò nham hiểm của đứa cháu
59
Quyển 2 - Chương 59: Tâm tư của Thập cửu điện hạ
60
Quyển 2 - Chương 60: Kế hoạch của hai con quỷ vô lương tâm
61
Quyển 2 - Chương 61: Thập cửu điện hạ thất thường
62
Quyển 2 - Chương 62: Tiểu vương gia cao một tấc, “cha” cao một trượng
63
Quyển 2 - Chương 63: Trước cuộc chiến bảo vệ tú cầu
64
Quyển 2 - Chương 64: Cuộc chiến bảo vệ tú cầu - Tiểu Bạch giá đáo
65
Quyển 2 - Chương 65: Cuộc chiến bảo vệ tú cầu đáng sợ
66
Quyển 2 - Chương 66: Bảo vệ tú cầu uổng công rồi
67
Quyển 2 - Chương 67: Kết cục của cuộc tranh giành tú cầu, phu thê đoàn tụ
68
Quyển 2 - Chương 68: Phu quân cưỡi hắc mã
69
Quyển 2 - Chương 69: Người đàn bà mạnh mẽ phía sau người đàn ông - mục tiêu phấn đấu của Long Tiểu Hoa
70
Quyển 2 - Chương 70: Người vợ hiền đáng yêu
71
Quyển 2 - Chương 71: Trò đùa của phu quân
72
Quyển 2 - Chương 72: Lưỡng lự giữa vượt tường và đạo làm thê tử
73
Quyển 2 - Chương 73: Yến tiệc đông chí
74
Quyển 2 - Chương 74: Yến tiệc đông chí - phần 2
75
Quyển 2 - Chương 75
76
Quyển 2 - Chương 76: Vào cung gặp Thánh thượng - Đại sứ thân thiện
77
Quyển 2 - Chương 77: Cùng bạch mã hoàng tử dạo kỹ viện
78
Quyển 2 - Chương 78: Lời nói thật lòng, mạo hiểm lớn
79
Quyển 2 - Chương 79: Trước khi lên đường đi ký hòa ước với phiên thổ - phần 1
80
Quyển 2 - Chương 80: Trước khi lên đường đi ký hòa ước với phiên thổ - phần 2
81
Quyển 2 - Chương 81: Trước khi lên đường đi ký hòa ước với phiên thổ - phần 3
82
Quyển 2 - Chương 82: Đoạt cô nương khi điệu nhảy bắt đầu
83
Quyển 2 - Chương 83: Điệu nhảy phiên thổ
84
Quyển 2 - Chương 84: Yêu nghiệt dâm thư mới xuất hiện
85
Quyển 2 - Chương 85: Lại là một bát mỳ suông
86
Quyển 2 - Chương 86: Không khí căng thẳng, chiến tranh sắp bùng nổ
87
Quyển 2 - Chương 87: Kết cục không bằng cầm thú