Quyển 1 – Chương 4: Học đường

Đoạn Lĩnh xoay người bỏ chạy.

Lang Tuấn Hiệp vội vàng cầm ngoại bào lên, chân trần bước ra, chỉ thấy cửa phòng Đoạn Lĩnh “cạch” một tiếng đóng lại.

Lang Tuấn Hiệp đẩy cửa tiến vào, Đoạn Lĩnh nằm thẳng trên giường giả vờ ngủ say, Lang Tuấn Hiệp dở khóc dỡ cười, đến cạnh chậu nước trong phòng tùy tiện cầm lên một tấm khăn, ném ngoại bào xuống đất, xích loã toàn thân chà lau thân thể chính mình. Đoạn Lĩnh mở mắt ra, len lén nhìn nhất cử nhất động của Lang Tuấn Hiệp, mà người nọ lại hơi nghiêng người, phảng phất đang trấn an tâm tình xao động nào đó, đem cái vật phách lối ngẩng cao kia bao vào trong khăn lạnh chà sát, lệnh nó phục tùng xuống dưới.

Bên ngoài song xuất hiện một bóng người..

“Ta ngủ, sẽ không qua.” Lang Tuấn Hiệp thấp giọng nói.

Tiếng bước chân rời xa, Đoạn Lĩnh trở mình hướng mặt vào tường. Một lát sau Lang Tuấn Hiệp mặc nội khố xong chui vào trong chăn, lồng ngực dán vào lưng Đoạn Lĩnh. Đoạn Lĩnh trở mình, Lang Tuấn Hiệp giơ tay lên, để cậu gối lên cánh tay của mình, Đoạn Lĩnh khôi phục cảm giác an tâm, lần nữa ngủ say trong ngực Lang Tuấn Hiệp.

Bắp thịt của Lang Tuấn Hiệp, độ ấm trên thân thể y, mùi vị dễ ngửi kia, giống như khiến cậu trg mộng có thể trở về mùa đông phương nam, lại được một đoàn mặt trời rạng ngời ấm áp ôm vào lòng.

Một đêm này, Tây Xuyên mưa rơi rả rích, tí tách thành dòng, phô thiên cái địa.

Ánh nến kéo cái bóng của song cửa thật dài, trải xuống hành lang, có hai thân ảnh đang từ từ dạo bước đến gần, phía sau còn có hai tên hộ vệ.

“Bị hai vạn binh mã vây khốn, hắn vậy mà còn có thể chạy thoát.”

“Đừng quá lo lắng, ta đã bày xong thiên la địa võng vây chặt đường về Lương Châu, lối đi Đông Bắc. Trừ phi hắn có thể mọc cánh, bằng không tuyệt đối không thể vượt qua Tiên Ti sơn.”

“Ta đã nói giao việc này cho bọn họ không quá thích hợp mà. Người nọ chinh chiến tái ngoại rành rẽ, quen thuộc địa hình, một khi lẫn vào sơn lâm liền không thể nhìn thấy hình bóng!”

“Hiện tại vị ở trên kia đã từ lâu hoa mắt ù tai, không hỏi chính sự, Tứ hoàng tử lại là một con quỷ bệnh, chỉ cần ta ngươi cùng nhau động thủ, liền không còn đường lui nữa. Cho dù lúc này hắn thật sự có thể trở về, chỉ cần tùy tiện gán cho một tội danh bất tuân thượng mệnh, bỏ rơi chiến địa là được. Triệu tướng quân, ngươi không phải sợ rồi chứ?”

“Ngươi!”

Người bị gọi là “tướng quân” vận trên người một bộ nhung trang, chính thị là một trong các đại trụ Nam Trần, thiên hạ binh mã đại nguyên soái Triệu Khuê.

Nam nhân cùng hắn sóng vai trò chuyện mặc một bộ quan bào đỏ tía, tượng trưng cho phẩm hàm nhất phẩm, thân phận vô cùng tôn quý.

Cái bóng của hai người chiếu ngược lên bức tường hành lang, cả không gian đều rơi vào trầm mặc. Ở sau lưng bọn họ, hai tên hộ vệ đều tự ôm cánh tay, lặng yên bất động.

Bên trái là một tên thích khách, trên cổ có một hình xăm hổ trắng, đầu đội nón sa che lại nửa khuôn mặt, khóe miệng lộ ra một độ cung nhỏ, như cười như không.

Bên phải là hộ vệ, thân hình cao lớn có chừng cửu xích, toàn thân ngoại trừ đôi mắt thì không lộ ra chỗ nào, hai tay còn mang bao tay, trên người mặc áo choàng, che mặt, ánh mắt sắc bén hung hiểm thỉnh thoảng đảo quanh, có vẻ không yên lòng.

Triệu Khuê lạnh lùng nói: “Phải lập tức phái người chặn đứng hắn, hiện tại ta ở ngoài sáng hắn ở trong tối, đêm dài lắm mộng, để lâu sinh biến.”

Nam nhân tôn quý đáp: “Bên ngoài Ngọc Bích quan đã không còn là nơi ta và ngươi có thể điều binh. Kế duy nhất hiện nay chỉ còn chờ bản thân hắn tự mình hiện thân.”

Triệu Khuê thở dài: “Nếu hắn đầu nhập vào Liêu, mang theo binh mã trở về, chỉ sợ tình thế sẽ không đơn giản như bây giờ nữa.”

“Liêu Đế tuyệt đối sẽ không cho hắn mượn binh.” Tôn quý nam nhân nói: “Bên phía Nam Viện đại vương kia từ lâu đã an bày thỏa đáng, hắn nhất định sẽ chết trước khi đến được kinh đô.”

“Ngươi đã quá coi thường hắn.” Triệu Khuê xoay người, mặt hướng về vườn đông mưa rơi mờ mịt, hai bên tóc may cũng nhuốm chút hơi sương, hắn nhìn thẳng vào đối phương gằn từng chữ: “Dưới trướng Lý Tiệm Hồng có một kẻ tạp chủng, là hổn huyết giữa người Tiên Ti và Hán nhân. Mặc dù không rõ tên tuổi lại lịch, thế nhưng theo tính toán của ta, ngươi dứt khoát không thể tìm ra người nọ. Tạp chúng Tiên Ti đó lai vô ảnh khứ vô tung, thậm chí còn không có người biết y tên gì, chính là một con cờ lợi hại trong tay Lý Tiệm Hồng..”

“Nếu thật sự như vậy.” Nam nhân tôn quý nói: “Thế thì Vũ Độc và Thương Lưu Quân hơn phân nữa phải đi gặp y một lần, dù sao thế gian hiện nay, bọn họ muốn tìm một đối thủ cũng không phải dễ dàng. Đã từng nghe qua tên tuổi kẻ này chưa?”

Hộ vệ che mặt đứng sau lưng hắn đáp: “Không biết tên tuổi, chỉ nghe vài chuyện. Có người gọi y là Vô Danh khách, người này tính xấu rất nhiều, không chịu khống chế, hơn phân nửa sẽ không chịu mặc Lý Tiệm Hồng sai phái.”

Triệu Khuê hỏi: “Có chuyện xấu gì?”

“Phản bội sư môn, giết chết sư phụ, bán đứng đồng môn, thiên lý bất dung. Thủ đoạn hành sự độc ác, hạ thủ liền không lưu người sống.” Hộ vệ che mặt nói: “Táp huyết thanh phong, nhất kiếm phong hầu là đang nói về y.”

“Đối với thích khách mà nói cũng thuộc về loại tầm thường.” Nam nhân tôn quý nói.

“Nhất kiếm phong hầu.” Hộ vệ che mặt trầm giọng: “Ý tứ chính là sẽ không nghe bất cứ kẻ nào giải thích, chức trách của thích khách là giết người, cũng không phải giết người không cần thiết.”

“Dù cho có giết sai người rồi, tiểu tư kia hẳn là cũng sẽ không thèm chớp mắt.” Hộ vệ cuối cùng còn nói.

“Nếu ta nhớ không lầm.” Nam nhân tôn quý lên tiếng: “Trên tay Lý Tiệm Hồng còn có Trấn Sơn Hà, nếu như hắn dùng thứ này hiệu triệu, người này hẳn sẽ nghe lệnh của hắn.”

Hộ vệ che mặt nói: “Lý Tiệm Hồng thật sự có Trấn Sơn Hà, nếu hắn dùng đến hiển nhiên có thể hiệu lệnh mọi người..”

“Đủ rồi.” Triệu Khuê lên tiếng cắt đứt cuộc trò chuyện.

Hậu viện lần thứ hai trở nên trầm mặc. Một lúc sau…

“Vũ Độc.” Triệu khuê mở miệng gọi.

Người đội mũ sa phía sau lên tiếng.

“Đêm nay xuất phát.” Triệu Khuê nói: “Ngày đêm lên đường, thẳng đến khi tìm được Lý Tiệm Hồng mới thôi. Sau khi tìm được cũng không cần động thủ, ta sẽ phái người đến giúp đỡ ngươi. Sau khi chuyện này thành công, nhất định phải đem kiếm cùng thủ cấp của hắn về đây cho ta.”

Người nọ hơi nhếch khóe miệng, vòng tay hành lễ, xoay người ly khai.

———-

Mã xa rời khỏi cửa sau tướng phủ ra ngoài hẻm nhỏ, con đường đá ướt sũng lấp lóe phản chiếu ánh đèn từ xa.

“Ngươi đã từng gặp qua Thanh Phong kiếm chưa?” Thanh âm của nam nhân tôn quý cất lên.

“Người từng nhìn thấy Thanh Phong kiếm đều đã chết.” Hộ vệ che mặt như có điều suy nghĩ, vung roi ngựa lên, lái xe hộ tống nam nhân tôn quý rời đi.

“Theo suy đoán của ngươi.” Nam nhân tôn quý dựa người vào cẩm tháp trên xe, thuận miệng nói: “Vũ Độc so với Vô Danh khách thì thế nào?”

Hộ vệ che mặt đáp:”Vũ Độc còn có vướn bận, Vô Danh khách không có. Vướn bận của Vũ Độc chính là lòng háo thắng của hắn, hắn không thua được cũng không bỏ xuống được, mà Vô Danh khách lại không có chuyện này.”

“Không có lo lắng?” Tôn quý nam nhân hỏi.

“Không có người bận tâm, không có việc lo lắng mới là một thích khách xứng chức.” Hộ vệ che mặt thản nhiên nói: “Muốn lấy tính mệnh của người khác, trước tiên cần buông tha tính mệnh của mình. Một khi sa vào nữ nhi tình trường, thích khách sẽ không tự chủ được lo mình tiếc mạng, không dám tận hết tâm sức, do vậy liền thua. Vô Danh khách người này không có thân nhân, giết người cũng không vì công danh lợi lộc, đối với y mà nói giết người chỉ bất quá là một loại ham thích. Cái tâm cảnh này so với Vũ Độc mà nói, có hơn một chút.”

Tôn quý nam nhân lại hỏi” “Ngươi cùng Vũ Độc so sánh thì sao?”

Hộ vệ che mặt thản nhiên nói: “Thuộc hạ thật ra rất mong có thể giao thủ với hắn một lần.”

“Đáng tiếc không có cơ hội này.” Tôn quý nam nhân ưu nhã nói.

Hộ vệ che mặt không trả lời.

“Như vậy, ngươi cùng Lý Tiệm Hồng so ra thì làm sao?” Nam nhân kia tựa như tùy tiện hỏi.

“Hây!”

Hộ vệ che mặt hô một tiếng kéo cương dừng ngựa, vén mành xe, đỡ nam nhân bước xuống. Trước cửa gian phủ đệ này có treo đèn lồng, trên đèn lồng dán một chữ “Mục”.

Thừa tướng đương nhiệm của Nam Trần: Mục Khoáng Đạt.

“Thuộc hạ, Vũ Độc, Vô Danh khách cùng Trịnh Ngạn bốn người liên thủ.” Hộ vệ che mặt đáp: “Vả chăng có thể cùng Tam Vương gia đánh một trận.”

——–

Sáng hôm sau dương quang vạn trượng, Thượng kinh sau một đêm mưa, tuyết đóng thành băng thoạt nhìn tựa như một tác phẩm điêu khắc tuyệt tác, như lan tựa ngọc. Hậu viên Quỳnh Hoa viện, không khí tươi mới, lấp lánh sáng ngời tựa như tiên cảnh, tỳ nữ dâng một mâm điểm tâm lên, bẩm: “Phu nhân thỉnh Lang đại nhân sau khi dùng điểm tâm xong đến tiền viện trò chuyện.”

“Không cần.” Lang Tuấn Hiệp đáp, “Hôm nay còn có chút việc, nấn ná lâu ngày chung quy có nhiều bất tiện, thay ta báo lại với phu nhân một câu. Cảm kích thịnh tình.”

Tỳ nữ vừa đi Đoạn Lĩnh liền hỏi: “Chúng ta đi dạo phố sao?”

Lang Tuấn Hiệp gật đầu, nói: “Ra ngoài không nên nhiều lời.”

Đoạn Lĩnh gật đầu, lại nghĩ đến đêm qua bản thân tựa hồ đã quấy rầy Lang Tuấn Hiệp, lại nghĩ mãi cũng không hiểu đối phương ở phòng sát vách làm gì, càng không dám mở miệng lung tung, may mà người nọ cũng phảng phất giống như đã quên mất chuyện này. Sau khi dùng điểm tâm xong, cả hai liền giống như khi đến, từ ngõ sau ra ngoài.

Bên ngoài đã có một chiếc xe ngựa đợi sẵn, màn xe cuốn lên để lộ một thiếu nữ ngồi bên trong. Đinh Chi nói: “Vừa mới ở một đêm đã muốn đi đâu rồi? Không phải người đã nói đến rồi sẽ không đi sao? Lên đây đi.”

Lang Tuấn Hiệp nắm tay Đoạn Lĩnh có chút do dự, Đoạn Lĩnh lại lôi kéo tay y ra vẻ muốn rời đi.

Lang Tuấn Hiệp liền hướng về bên trong đáp: “Không dám quấy rầy, lúc này còn có chút việc muốn làm.”

Đinh Chi chỉ đành thôi, Lang Tuấn Hiệp liền dẫn Đoạn Lĩnh đi về phía phố xá sầm uất, suốt cả đường đi, Đoạn Lĩnh quả thực chỉ hận mình không thể nhiều thêm vài đôi mắt. Lúc này Thượng kinh chính là nơi tập kết hàng hóa ở phương bắc, ba thành bốn mươi mốt tộc Hồ phương bắc đều đến nơi này giao dịch, hơn nữa sinh thần của Hoàng thái hậu đại Liêu vừa lúc sắp đến, đặc phái viên Nam Trần đến hiên lễ, trên đường đều là đủ loại người lưu chuyển, đồ cổ trân bảo, sơn trân dược liệu, trang sức son phấn… rực rỡ muôn màu.

Đoạn Lĩnh thấy cái gì cũng muốn ăn, thế nhưng cảm thấy thèm nhất vẫn là món thịt tẩm bột chiên năm đó ở Nhữ Nam đã từng nhìn thấy mà không dám mua. Lang Tuấn Hiệp đi trước mua cho Đoạn Lĩnh hai bộ y phục, lại đi đến cửa hàng bút mực mua đủ văn phòng tứ bảo.

“Ông biết viết chữ sao?” Đoạn lĩnh hiếu kỳ hỏi.

Chưởng quỹ lấy ra từng món một, nghiên mực Đoan Châu, mực thơm Huy Châu, bút mềm Hồ Châu, giấy mịn Tuyên Châu.

“Đây là cho ngươi dùng.” Lang Tuấn Hiệp nói, “Phải nhanh chóng học vỡ lòng, đọc văn chương, bằng không cũng quá muộn rồi.”

“Công tử hảo nhãn lực.” Chưởng quỹ cười nói, “Đây chính là năm kia có thương nhân bắc thượng mang đến đồ tốt, chỉ là giấy nà không đủ, chi bằng đổi một nhà khác lấy thêm cho hai vị mười hai xấp đến.”

“Người Liêu cũng không chú ý nhiều như vậy.” Lang Tuấn Hiệp thuận miệng nói, “Bất quá tốt một chút cũng chỉ là thêm ít tiền, buổi chiều ngày mai đưa đến là được.”

“Quá đắt rồi.” Đoạn Lĩnh thấy Lang Tuấn Hiệp dùng tiền mà đau lòng, chỉ thoáng chốc như vậy y đã dùng một khoản thật lớn.

Lang Tuấn Hiệp lại đáp: “Thư trung tự hữu hoàng kim ốc, thư trung tự hữu nhan như ngọc1. Bản lĩnh đọc sách viết văn này chính là bảo vật vô giá.”

“Ta có thể đi học sao?” Đoạn Lĩnh hỏi.

Lúc còn ở Nhữ Nam, cậu thấy những hài tử khác được đến học đường trong lòng không khỏi có chút ít hâm mộ, lại chẳng bao giờ ngờ được có một ngày mình cũng có thể đi học đường đọc sách, trong lòng sinh ra không ít mừng rỡ, nất thời trong mắt toát ra vẻ cảm kích, dừng bước kinh ngạc nhìn Lang Tuấn Hiệp.

Lang Tuấn Hiệp hỏi: “Làm sao vậy?”

Trong lòng Đoạn Lĩnh trăm vị rối ren, nói: “Ta phải báo đáp ông thế nào?”

Lang Tuấn Hiệp nhìn Đoạn Lĩnh, dường như có thể cậu đáng thương, trong mắt lại thêm một chút ôn nhu, cuối cùng miễn cưỡng cười cười, nghiêm túc đáp: “Đọc sách đến trường, chính là thiên kinh địa nghĩa, không cần báo đáp ta. Tương lai ngươi liền có người khác cần báo đáp.”

Mua xong văn phòng tứ bảo, lại lấy thêm không ít đồ vật, Lang Tuấn Hiệp còn mua cho Đoạn Lĩnh một cái lò sưởi tay nhỏ, một cái hà bao, đem mảnh ngọc của cậu đặt vào hà bao, mang theo bên người..

“Thứ này dù thế nào cũng không được làm mất.” Lang Tuấn Hiệp dặn dò, “Ghi nhớ kỹ.”

Lang Tuấn Hiệp dẫn Đoạn Lĩnh rời khỏi thị tứ, vẹo vào một con ngõ dài yên tĩnh, hai bên có mấy tòa kiến trúc phong cách cổ xưa, tường trắng ngói đen, trên mái ngói còn xếp từng tầng tuyết trắng, mộc mạc mà uy nghiêm. Trong đình viện, tùng bách trắng như tuyết, còn truyền đến thanh âm hài đồng lảnh lót.

Đoạn Lĩnh vừa nghe được thanh âm của tiểu hài tử thì liền mừng rỡ, từ lúc cậu theo Lang Tuấn Hiệp đến nay đã lâu không được gặp bạn cùng tuổi, suốt ngày làm theo quy củ, không giống như khi còn ở Nhữ Nam thành, suốt ngày lăn lộn trong bùn đất giương oai. Thật không biết bằng hữu cùng tuổi ở Thượng kinh bình thường chơi đùa thứ gì.

Lang Tuấn Hiệp nắm tay Đoạn Lĩnh dẫn vào, chỉ thấy tuyết đọng trong viện từ sớm đã được dọn sạch sẽ, có ba hài tử cao xấp xỉ Đoạn Lĩnh cách đó khoảng mười bước, trong tay cầm mấy mũi tên, cố gắng ném vào một cái bình nhỏ trước mặt. Mấy hài tử nghe được tiếng bước chân liền xoay người nhìn qua, Đoạn Lĩnh thấy vậy cũng có chút thấp thỏm, lại nép gần hơn vào người Lang Tuấn Hiệp.

Lang Tuấn Hiệp cũng không dừng lại, một đường dẫn cậu vào sảnh trong, trong sảnh có một lão đầu đang ngồi uống trà, râu tóc hoa râm.

“Ở chỗ này chờ ta một hồi.” Lang Tuấn Hiệp nói

Đoạn Lĩnh một thân áo ngoài màu chàm đứng ở cuối hành lang, Lang Tuấn Hiệp sãi bước vào trong, chốc lát liền truyền ra tiếng nói chuyện. Đoạn Lĩnh vừa hơi thất thần, nhìn thấy phía sau cây cột có mấy hài tử, tuổi tác ước chừng tám chín, từ xa lén lút nhìn Đoạn Lĩnh, nhỏ giọng nghị luận, có đứa dường như muốn bắt chuyện cùng cậu lại bị hài tử cao nhất kia kéo lại.

Thằng bé đứng ở dưới chiếc chuông, hướng về phía Đoạn Lĩnh hỏi: “Ngươi là ai?”

Trong lòng Đoạn Lĩnh lộp bộ đáp: Ta là Đoạn Lĩnh, cha ta là Đoạn Thịnh… thế nhưng ngoài miệng lại không thốt ra được lời nào, trong lòng sinh ra dự cảm sắp gặp phiền phức.

Thấy Đoạn Lĩnh sợ người như vậy, những đứa trẻ nọ đều nở nụ cười, Đoạn Lĩnh mặc dù không biết bọn chúng đang cười chuyện gì, thế nhưng trong lòng lại không hiểu vì sao nảy sinh tức giận.

“Ngươi từ đâu tới?” Đứa trẻ cao lớn cầm theo một cây thiết côn, vỗ vỗ trên tay đi lên phía trước.

Đoạn Lĩnh theo bản năng nổi giận, đối phương lại khoát một tay lên vai cậu, bá đạo kéo Đoạn Lĩnh vào trong lồng ngực mình, dùng thiết côn nâng cằm cậu lên, trêu chọc hỏi: “Ngươi bao nhiêu tuổi?”

Đoạn Lĩnh vốn muốn né tránh lại bị đối phương ghìm chặt, không thể động đậy, thật vất vả đẩy người ra lại không dám rời đi, chỉ vì Lang Tuấn Hiệp muốn cậu đứng tại chỗ này, cậu liền không thể làm gì khác hơn đứng đợi.

“Này.” Hài tử nọ cao hơn Đoạn Lĩnh một đoạn, trên người mặc trang phục phía bắc, áo lông sói, nón đuôi hồ, trong đồng tử đen láy thoáng một chút ánh xanh, làn da ngăm đen, đứng trước mặt Đoạn Lĩnh tựa hồ có chút khí thế của một con sói con sắp đến tuổi trưởng thành.

“Đây là cái gì?” Hài tử đưa tay lên cổ Đoạn Lĩnh dò xét, kéo xuống một cái hà bao được buộc bằng dây đỏ. Đoạn Lĩnh liền né tránh.

“Qua đây.” Hài tử thấy Đoạn Lĩnh chỉ nhịn mà không bộc phát, lời nói của mình như đấm vào bông không chút thú vị, liền vỗ vỗ mặt cậu, gắt: “Hỏi sao ngươi không trả lời, câm điếc sao?”

Đoạn Lĩnh nhìn hài tử kia, nắm tay siết chặt, mắt lộ hung quang. Cậu không biết trong mắt hài tử nọ, bản thân bất quá cũng chỉ là con cái nhà giàu tầm thường, thích ăn chơi trác táng, chỉ cần giáng một côn xuống liền khóc đến kêu cha gọi mẹ cầu xin tha thứ, mà trước khi động đến gậy gộc, hài tử tựa hồ còn muốn vui đùa thêm một chút…

“Đây là cái gì?” Hài tử tiến đến bên cạnh Đoạn Lĩnh, vươn tay thuận lợi kéo hà bao trên cổ cậu xuống, lại nghiêng người nhỏ giọng chế nhạo bên tai cậu, “Người vừa rồi đi vào là ca ca ngươi hay cha ngươi? Chẳng lẽ là tiểu gia đồng tướng công ngươi nuôi dưỡng? Là đang dập đầu khẩn cầu với phu tử sao? “

Đám hài tử phía sau nghe vậy đều nở nụ cười, Đoạn Lĩnh rất sợ hà bao bị kéo rách, liền theo động tác của đối phương mà nơi nghiêng người, hài tử kéo đi đông thì đi đông, kéo đi tây thì đi tây, gắt gao che chở sợi chỉ đỏ nối với hà bao.

“Này ——!” Hài tử cao lớn liền thừa cơ sỉ nhục, chỉ vào Đoạn Lĩnh nói, “Thật giống một con lừa.”

Đám hài tử đang xem trò hề bên cạnh cười vang, gương mặt Đoạn Lĩnh cũng nhịn đến đỏ bừng.

Hài tử còn chưa kịp nói thêm câu sau liền thấy quả đấm của Đoạn Lĩnh giáng đến trước mặt, sau đó trên mũi truyền đến cơn đau như bị gãy, thoáng chốc liền bị đánh bật ra sau, té xoài trên mặt đất.

Sau đó chính là một hồi hỗn chiến bắt đầu, hài tử kia máu mũi chảy dài cũng không lui bước, hùng hổ xông lên phía trước muốn đánh Đoạn Lĩnh, Đoạn Lĩnh lại hạ thấp người nhảy lên lưng đối phương, kéo người ra khỏi hành lang, lăn đến hoa viên. Lần này đám hài đồng xem trò đều lớn tiếng trầm trồ khen ngợi trợ trận, tạo thành một vòng tròn nhìn hai người đánh nhau trong tuyết.

Đoạn Lĩnh trên mặt ăn một quyền, trong ngực lại bị dẫm một cước, mắt đầy sao xoay, bị hài tử kia cưỡi ở trên người đè xuống đánh, trên cổ đều là máu của đối phương, bị đánh đến khi trước mắt đều biến thành màu đen, sức lực áp súc đến cực hạn, đột nhiên nắm lấy mắt cá chân của hài tử, đem người hung hăng ném xuống đất.

Ngay sau đó Đoạn Lĩnh liền giống như chó điên nhào tới, cắn vào tay hài tử nọ, bọn trẻ con nhất thời ồ lên. Hài tử đau đến la to, nắm lấy cổ áo của Đoạn Lĩnh, đem đầu của cậu đập mạnh về phía chuông đồng.

“Đương” một tiếng vang thật lớn, Đoạn Lĩnh mềm oặt ngã xuống đất, trong miệng, trong mũi, màng tai tất cả đều là âm thanh “Ong ong”.

———————

1/ Thư trung tự hữu hoàng kim ốc, thư trung tự hữu nhan như ngọc: Xuất xứ từ 1 bài thơ của Tống Trân Tông Triệu Hằng, nguyên văn như sau:

富家不用买良田, Phú gia bất dụng mãi lương điền, Nhà giàu chẳng phải mua ruộng tốt,

书中自有千锺粟; Thư trung tự hữu thiên chung túc; Trong sách tự có ngàn bồ thóc;

安居不用架高楼, An cư bất dụng giá cao lâu, An cư chẳng phải xây nhà cao,

书中自有黄金屋; Thư trung tự hữu hoàng kim ốc; Trong sách tự có nhà lầu vàng;

娶妻莫恨无良媒, Thú thê mạc hận vô lương môi, Lấy vợ chẳng hận không người mối,

书中自有颜如玉; Thư trung tự hữu nhan như ngọc; Trong sách tự có người như ngọc;

出门莫恨无人随, Xuất môn mạc hận vô nhân tùy, Ra đường chẳng hận không tùy tùng,

书中车马多如簇; Thư trung xa mã đa như thốc; Trong sách xe ngựa nhiều vô khối;

男儿欲遂平生志, Nam nhi dục toại bình sinh chí, Làm trai muốn thỏa chí tang bồng,

五经勤向窗前读。 Ngũ kinh cần hướng song tiền đọc Bên cửa chuyên cần đọc ngũ kinh.

Ý tứ chính là khuyến khích người học tập, chỉ cần học tập thật giỏi, những thứ như ruộng tốt nhà cao, giai nhân như ngọc đều sẽ tự nhiên đạt được. Đây cũng chính là mộng công danh của hàng vạn thư sinh cổ đại.

Chapter
1 Quyển 1 - Chương 1: QUYỂN I : Ngân Hà Phi Độ - Tự • tuyết mãn cung đao
2 Quyển 1 - Chương 2: Khách đến điều tra
3 Quyển 1 - Chương 3: Nhập kinh
4 Quyển 1 - Chương 4: Học đường
5 Quyển 1 - Chương 5: Biệt ly
6 Quyển 1 - Chương 6: Lỗi hẹn
7 Quyển 1 - Chương 7: Dạ tập
8 Quyển 1 - Chương 8: Giải vây
9 Quyển 1 - Chương 9: Nhầm lẫn
10 Quyển 1 - Chương 10: Tha hương
11 Quyển 1 - Chương 11: Huyết thống
12 Quyển 1 - Chương 12: Ngọc bội
13 Quyển 1 - Chương 13: Con ta
14 Quyển 1 - Chương 14: Nghĩ cách cứu viện
15 Quyển 1 - Chương 15: Cố nhân
16 Quyển 1 - Chương 16: Mạo hiểm rời đi
17 Quyển 1 - Chương 17: Ngôn truyền
18 Quyển 1 - Chương 18: Lấy mình làm gương
19 Quyển 1 - Chương 19: Không Minh
20 Quyển 1 - Chương 20: Vương đạo
21 Quyển 1 - Chương 21: Bí mật gặp mặt
22 Quyển 1 - Chương 22: Kềm chế
23 Quyển 1 - Chương 23: Binh lâm
24 Quyển 1 - Chương 24: Học kiếm
25 Quyển 1 - Chương 25: Lập thu
26 Quyển 1 - Chương 26: Chiến sự
27 Quyển 1 - Chương 27: Sau tràng hạo kiếp
28 Quyển 1 - Chương 28: Thế cục
29 Quyển 1 - Chương 29: Uy hiếp
30 Quyển 1 - Chương 30: Âm thầm điều binh
31 Quyển 1 - Chương 31: Thư đồng
32 Quyển 1 - Chương 32: Chu toàn
33 Quyển 1 - Chương 33: Hiệu trung
34 Quyển 1 - Chương 34: Thực hiện lời hứa
35 Quyển 1 - Chương 35: Cảnh giác
36 Quyển 1 - Chương 36: Đột biến
37 Quyển 1 - Chương 37: Thành phá
38 Quyển 2 - Chương 38: Quyển II: Hạo Tửu Thiên Chung - Hộ tống
39 Quyển 2 - Chương 39: Đồ Thôn
40 Quyển 2 - Chương 40: Bôn ba
41 Quyển 2 - Chương 41: Bội tín
42 Quyển 2 - Chương 42: Cứu vãn
43 Quyển 2 - Chương 43: Tỉnh lại
44 Quyển 2 - Chương 44: Sấm sét
45 Quyển 2 - Chương 45: Tìm chết
46 Quyển 2 - Chương 46: Khom lưng
47 Quyển 2 - Chương 47: Cơ hội
48 Quyển 2 - Chương 48: Thủ tín
49 Quyển 2 - Chương 49: Gặng hỏi
50 Quyển 2 - Chương 50: Chỗ đứng
51 Quyển 2 - Chương 51: Mục tướng gia
52 Quyển 2 - Chương 52: Xuất phủ
53 Quyển 2 - Chương 53: Ôn chuyện
54 Quyển 2 - Chương 54: Nhanh trí
55 Quyển 2 - Chương 55: Đêm mưa
56 Quyển 2 - Chương 56: Tự tiến cử
57 Quyển 2 - Chương 57: Lợi thế
58 Quyển 2 - Chương 58: Chuyện xưa
59 Quyển 2 - Chương 59: Nghi điểm
60 Quyển 2 - Chương 60: Ngủ ngoài trời
61 Quyển 2 - Chương 61: Cứu mỹ nhân
62 Quyển 2 - Chương 62: Ngõ hẹp
63 Quyển 2 - Chương 63: Nhập quan
64 Quyển 2 - Chương 64: Hiến bảo vật
65 Quyển 2 - Chương 65: Kiêng kỵ
66 Quyển 2 - Chương 66: Hách Mặc
67 Quyển 2 - Chương 67: Ca hát cầu thân
68 Quyển 2 - Chương 68: Hiểu lầm
69 Quyển 2 - Chương 69: Lấp liếm
70 Quyển 2 - Chương 70: Hội ngộ giữa đêm
71 Quyển 2 - Chương 71: Giao dịch
72 Quyển 2 - Chương 72: Thích khách
73 Quyển 2 - Chương 73: Ám thất
74 Quyển 2 - Chương 74: Lo lắng
75 Quyển 2 - Chương 75: Lẻ loi
76 Quyển 2 - Chương 76: Cơ duyên
77 Quyển 2 - Chương 77: Thần câu (Ngựa tốt)
78 Quyển 2 - Chương 78: Tự cứu
79 Quyển 2 - Chương 79: Mắc mưu
80 Quyển 2 - Chương 80: Bắt cóc
81 Quyển 2 - Chương 81: Thoát hiểm
82 Quyển 2 - Chương 82: Bạc tình
83 Quyển 2 - Chương 83: Sắp xếp
84 Quyển 2 - Chương 84: Đưa dâu
85 Quyển 2 - Chương 85: Biệt ly
86 Quyển 2 - Chương 86: Dụ địch
87 Quyển 2 - Chương 87: Thẳng thắn
88 Quyển 2 - Chương 88: Luống cuống
89 Quyển 2 - Chương 89: Đại xá
90 Quyển 2 - Chương 90: Manh mối
91 Quyển 2 - Chương 91: Nhà mới
92 Quyển 2 - Chương 92: Tịch Diệt
93 Quyển 2 - Chương 93: Dạ yến
94 Quyển 2 - Chương 94: Cùng đi học
95 Quyển 2 - Chương 95: Trốn học
96 Quyển 2 - Chương 96: Lễ vật
97 Quyển 2 - Chương 97: Hồ Toàn
98 Quyển 2 - Chương 98: Gặp mặt
99 Quyển 2 - Chương 99: Manh nha
100 Quyển 2 - Chương 100: Trí kế
101 Quyển 2 - Chương 101: Xuân mộng
102 Quyển 2 - Chương 102: Bái sư
103 Quyển 2 - Chương 103: Kháng chỉ
104 Quyển 2 - Chương 104: Thi hội
105 Quyển 2 - Chương 105: Giằng co
106 Quyển 2 - Chương 106: Vật cũ
107 Quyển 2 - Chương 107: Bạn cũ
108 Quyển 2 - Chương 108: Con tin
109 Quyển 2 - Chương 109: Dò xét
110 Quyển 2 - Chương 110: Nói dối
111 Quyển 2 - Chương 111: Du ngoạn
112 Quyển 2 - Chương 112: Hoa cỏ
113 Quyển 2 - Chương 113: Ái tình
114 Quyển 2 - Chương 114: Mầm họa trong lòng
115 Quyển 2 - Chương 115: Cởi vũ khí
116 Quyển 2 - Chương 116: Trời tính
117 Quyển 2 - Chương 117: Cùng nhau
118 Quyển 2 - Chương 118: Thủy tai
119 Quyển 2 - Chương 119: Họa ngoại xâm
120 Quyển 2 - Chương 120: Quỷ kế
121 Quyển 2 - Chương 121: Thi Đình
122 Quyển 2 - Chương 122: Oán hận chất chứa
123 Quyển 2 - Chương 123: Giao phong
124 Quyển 2 - Chương 124: Lòng tin
125 Quyển 2 - Chương 125: Mời chào
126 Quyển 2 - Chương 126: Khả nghi
127 Quyển 2 - Chương 127: Cây liền cành
128 Quyển 2 - Chương 128: Bắc thượng
129 Quyển 2 - Chương 129: Phá cuộc
130 Quyển 2 - Chương 130: Người đã thay đổi
131 Quyển 2 - Chương 131: Chuyện năm đó
132 Quyển 2 - Chương 132: Tập kích bất ngờ
133 Quyển 2 - Chương 133: Bị thương
134 Quyển 2 - Chương 134: Trị thành
135 Quyển 2 - Chương 135: Lập uy
136 Quyển 2 - Chương 136: Tra xét
137 Quyển 2 - Chương 137: Cường viện
138 Quyển 2 - Chương 138: Khốn cảnh
139 Quyển 2 - Chương 139: Anh linh phù hộ
140 Quyển 3 - Chương 140: Quyển III: Vũ thương túy nguyệt - Báo tin thắng trận
141 Quyển 3 - Chương 141: Mất khống chế
142 Quyển 3 - Chương 142: Tuế nguyệt vô tình
143 Quyển 3 - Chương 143: Tin lành
144 Quyển 3 - Chương 144: Cố hương trước mắt
145 Quyển 3 - Chương 145: Đoạn trạch
146 Quyển 3 - Chương 146: Thiên ý
147 Quyển 3 - Chương 147: Cải trang
148 Quyển 3 - Chương 148: Lạc Nhạn
149 Quyển 3 - Chương 149: Rối loạn
150 Quyển 3 - Chương 150: Khiếp sợ
151 Quyển 3 - Chương 151: Bôn đào
152 Quyển 3 - Chương 152: Phân ly
153 Quyển 3 - Chương 153: Tâm tình
154 Quyển 3 - Chương 154: Hội thẩm
155 Quyển 3 - Chương 155: Vô tình
156 Quyển 3 - Chương 156: Tạm biệt
157 Quyển 3 - Chương 157: Kỳ binh
158 Quyển 3 - Chương 158: Lâm nguy
159 Quyển 3 - Chương 159: Lập khế
160 Quyển 3 - Chương 160: Vây khốn
161 Quyển 3 - Chương 161: Họa tới
162 Quyển 3 - Chương 162: Trao đổi tù binh
163 Quyển 3 - Chương 163: Nghịch chuyển
164 Quyển 3 - Chương 164: Khai thành
165 Quyển 3 - Chương 165: Thụ kế
166 Quyển 3 - Chương 166: Triều đình nghị luận
167 Quyển 3 - Chương 167: Thù đồ
168 Quyển 3 - Chương 168: Điều kiện
169 Quyển 3 - Chương 169: Thệ ước
170 Quyển 3 - Chương 170: Ngôn ngữ sắc bén
171 Quyển 3 - Chương 171: Nói toạc ra
172 Quyển 3 - Chương 172: Thăm hỏi
173 Quyển 3 - Chương 173: Đông chí
174 Quyển 3 - Chương 174: Quốc sách
175 Quyển 3 - Chương 175: Phủ cực
176 Quyển 3 - Chương 176: Trở về chốn cũ
177 Quyển 3 - Chương 177: Tạ lễ
178 Quyển 3 - Chương 178: Kế hoạch
179 Quyển 3 - Chương 179: Mưu sâu
180 Quyển 3 - Chương 180: Cầu tình
181 Quyển 3 - Chương 181: Dân sinh
182 Quyển 3 - Chương 182: Hiểm cảnh
183 Quyển 3 - Chương 183: Hành thích
184 Quyển 3 - Chương 184: Hiện thân
185 Quyển 3 - Chương 185: Tuyệt địa
186 Quyển 3 - Chương 186: Liều chết
187 Quyển 3 - Chương 187: Gia yến
188 Quyển 3 - Chương 188: Du hồ
189 Quyển 3 - Chương 189: Kéo tơ
190 Quyển 3 - Chương 190: Giải quyết hậu quả
191 Quyển 3 - Chương 191: Ngày tết
192 Quyển 3 - Chương 192: Nhìn vật
193 Quyển 3 - Chương 193: Căn nguyên
194 Quyển 3 - Chương 194: Ủy thác
195 Quyển 3 - Chương 195: Gợn sóng
196 Quyển 3 - Chương 196: Xuân đến
197 Quyển 3 - Chương 197: Bố cục
198 Quyển 3 - Chương 198: Chuông tang
199 Quyển 3 - Chương 199: Khẩn cầu che chở
200 Quyển 3 - Chương 200: Dã tâm
201 Quyển 3 - Chương 201: Đế lăng
202 Quyển 4 - Chương 202: Quyển IV: Mộ hải thiên chung - Hồi triều
203 Quyển 4 - Chương 203: Thâm tàng
204 Quyển 4 - Chương 204: Thiệp hiểm
205 Quyển 4 - Chương 205: Lần nữa đầu nhập
206 Quyển 4 - Chương 206: Thật giả
207 Quyển 4 - Chương 207: Song ngọc
208 Quyển 4 - Chương 208: Mời yến
209 Quyển 4 - Chương 209: Chí thân
210 Quyển 4 - Chương 210: Bạch hổ
211 Quyển 4 - Chương 211: Vừa kịp
212 Quyển 4 - Chương 212: Khai tịch
213 Quyển 4 - Chương 213: Tiền Thất
214 Quyển 4 - Chương 214: Nghi vấn
215 Quyển 4 - Chương 215: Mật thất
216 Quyển 4 - Chương 216: Ứng biến
217 Quyển 4 - Chương 217: Binh biến
218 Quyển 4 - Chương 218: Trước khi khai chiến
219 Quyển 4 - Chương 219: Đồng song
220 Quyển 4 - Chương 220: Khó lường
221 Quyển 4 - Chương 221: Dạ hành
222 Quyển 4 - Chương 222: Đồ Cùng
223 Quyển 4 - Chương 223: Phi đăng
224 Quyển 4 - Chương 224: Lâm triều
225 Quyển 4 - Chương 225: Liên hoàn
226 Quyển 4 - Chương 226: Hồi trào
227 Quyển 4 - Chương 227: Thanh toán
228 Quyển 4 - Chương 228: Chung chương – Vi hoan kỷ hà (Vui mừng được bấy) (hoàn)
229 Quyển 4 - Chương 229: Ngoại truyện Thất tịch: Chia cách là bao
Chapter

Updated 229 Episodes

1
Quyển 1 - Chương 1: QUYỂN I : Ngân Hà Phi Độ - Tự • tuyết mãn cung đao
2
Quyển 1 - Chương 2: Khách đến điều tra
3
Quyển 1 - Chương 3: Nhập kinh
4
Quyển 1 - Chương 4: Học đường
5
Quyển 1 - Chương 5: Biệt ly
6
Quyển 1 - Chương 6: Lỗi hẹn
7
Quyển 1 - Chương 7: Dạ tập
8
Quyển 1 - Chương 8: Giải vây
9
Quyển 1 - Chương 9: Nhầm lẫn
10
Quyển 1 - Chương 10: Tha hương
11
Quyển 1 - Chương 11: Huyết thống
12
Quyển 1 - Chương 12: Ngọc bội
13
Quyển 1 - Chương 13: Con ta
14
Quyển 1 - Chương 14: Nghĩ cách cứu viện
15
Quyển 1 - Chương 15: Cố nhân
16
Quyển 1 - Chương 16: Mạo hiểm rời đi
17
Quyển 1 - Chương 17: Ngôn truyền
18
Quyển 1 - Chương 18: Lấy mình làm gương
19
Quyển 1 - Chương 19: Không Minh
20
Quyển 1 - Chương 20: Vương đạo
21
Quyển 1 - Chương 21: Bí mật gặp mặt
22
Quyển 1 - Chương 22: Kềm chế
23
Quyển 1 - Chương 23: Binh lâm
24
Quyển 1 - Chương 24: Học kiếm
25
Quyển 1 - Chương 25: Lập thu
26
Quyển 1 - Chương 26: Chiến sự
27
Quyển 1 - Chương 27: Sau tràng hạo kiếp
28
Quyển 1 - Chương 28: Thế cục
29
Quyển 1 - Chương 29: Uy hiếp
30
Quyển 1 - Chương 30: Âm thầm điều binh
31
Quyển 1 - Chương 31: Thư đồng
32
Quyển 1 - Chương 32: Chu toàn
33
Quyển 1 - Chương 33: Hiệu trung
34
Quyển 1 - Chương 34: Thực hiện lời hứa
35
Quyển 1 - Chương 35: Cảnh giác
36
Quyển 1 - Chương 36: Đột biến
37
Quyển 1 - Chương 37: Thành phá
38
Quyển 2 - Chương 38: Quyển II: Hạo Tửu Thiên Chung - Hộ tống
39
Quyển 2 - Chương 39: Đồ Thôn
40
Quyển 2 - Chương 40: Bôn ba
41
Quyển 2 - Chương 41: Bội tín
42
Quyển 2 - Chương 42: Cứu vãn
43
Quyển 2 - Chương 43: Tỉnh lại
44
Quyển 2 - Chương 44: Sấm sét
45
Quyển 2 - Chương 45: Tìm chết
46
Quyển 2 - Chương 46: Khom lưng
47
Quyển 2 - Chương 47: Cơ hội
48
Quyển 2 - Chương 48: Thủ tín
49
Quyển 2 - Chương 49: Gặng hỏi
50
Quyển 2 - Chương 50: Chỗ đứng
51
Quyển 2 - Chương 51: Mục tướng gia
52
Quyển 2 - Chương 52: Xuất phủ
53
Quyển 2 - Chương 53: Ôn chuyện
54
Quyển 2 - Chương 54: Nhanh trí
55
Quyển 2 - Chương 55: Đêm mưa
56
Quyển 2 - Chương 56: Tự tiến cử
57
Quyển 2 - Chương 57: Lợi thế
58
Quyển 2 - Chương 58: Chuyện xưa
59
Quyển 2 - Chương 59: Nghi điểm
60
Quyển 2 - Chương 60: Ngủ ngoài trời
61
Quyển 2 - Chương 61: Cứu mỹ nhân
62
Quyển 2 - Chương 62: Ngõ hẹp
63
Quyển 2 - Chương 63: Nhập quan
64
Quyển 2 - Chương 64: Hiến bảo vật
65
Quyển 2 - Chương 65: Kiêng kỵ
66
Quyển 2 - Chương 66: Hách Mặc
67
Quyển 2 - Chương 67: Ca hát cầu thân
68
Quyển 2 - Chương 68: Hiểu lầm
69
Quyển 2 - Chương 69: Lấp liếm
70
Quyển 2 - Chương 70: Hội ngộ giữa đêm
71
Quyển 2 - Chương 71: Giao dịch
72
Quyển 2 - Chương 72: Thích khách
73
Quyển 2 - Chương 73: Ám thất
74
Quyển 2 - Chương 74: Lo lắng
75
Quyển 2 - Chương 75: Lẻ loi
76
Quyển 2 - Chương 76: Cơ duyên
77
Quyển 2 - Chương 77: Thần câu (Ngựa tốt)
78
Quyển 2 - Chương 78: Tự cứu
79
Quyển 2 - Chương 79: Mắc mưu
80
Quyển 2 - Chương 80: Bắt cóc
81
Quyển 2 - Chương 81: Thoát hiểm
82
Quyển 2 - Chương 82: Bạc tình
83
Quyển 2 - Chương 83: Sắp xếp
84
Quyển 2 - Chương 84: Đưa dâu
85
Quyển 2 - Chương 85: Biệt ly
86
Quyển 2 - Chương 86: Dụ địch
87
Quyển 2 - Chương 87: Thẳng thắn
88
Quyển 2 - Chương 88: Luống cuống
89
Quyển 2 - Chương 89: Đại xá
90
Quyển 2 - Chương 90: Manh mối
91
Quyển 2 - Chương 91: Nhà mới
92
Quyển 2 - Chương 92: Tịch Diệt
93
Quyển 2 - Chương 93: Dạ yến
94
Quyển 2 - Chương 94: Cùng đi học
95
Quyển 2 - Chương 95: Trốn học
96
Quyển 2 - Chương 96: Lễ vật
97
Quyển 2 - Chương 97: Hồ Toàn
98
Quyển 2 - Chương 98: Gặp mặt
99
Quyển 2 - Chương 99: Manh nha
100
Quyển 2 - Chương 100: Trí kế
101
Quyển 2 - Chương 101: Xuân mộng
102
Quyển 2 - Chương 102: Bái sư
103
Quyển 2 - Chương 103: Kháng chỉ
104
Quyển 2 - Chương 104: Thi hội
105
Quyển 2 - Chương 105: Giằng co
106
Quyển 2 - Chương 106: Vật cũ
107
Quyển 2 - Chương 107: Bạn cũ
108
Quyển 2 - Chương 108: Con tin
109
Quyển 2 - Chương 109: Dò xét
110
Quyển 2 - Chương 110: Nói dối
111
Quyển 2 - Chương 111: Du ngoạn
112
Quyển 2 - Chương 112: Hoa cỏ
113
Quyển 2 - Chương 113: Ái tình
114
Quyển 2 - Chương 114: Mầm họa trong lòng
115
Quyển 2 - Chương 115: Cởi vũ khí
116
Quyển 2 - Chương 116: Trời tính
117
Quyển 2 - Chương 117: Cùng nhau
118
Quyển 2 - Chương 118: Thủy tai
119
Quyển 2 - Chương 119: Họa ngoại xâm
120
Quyển 2 - Chương 120: Quỷ kế
121
Quyển 2 - Chương 121: Thi Đình
122
Quyển 2 - Chương 122: Oán hận chất chứa
123
Quyển 2 - Chương 123: Giao phong
124
Quyển 2 - Chương 124: Lòng tin
125
Quyển 2 - Chương 125: Mời chào
126
Quyển 2 - Chương 126: Khả nghi
127
Quyển 2 - Chương 127: Cây liền cành
128
Quyển 2 - Chương 128: Bắc thượng
129
Quyển 2 - Chương 129: Phá cuộc
130
Quyển 2 - Chương 130: Người đã thay đổi
131
Quyển 2 - Chương 131: Chuyện năm đó
132
Quyển 2 - Chương 132: Tập kích bất ngờ
133
Quyển 2 - Chương 133: Bị thương
134
Quyển 2 - Chương 134: Trị thành
135
Quyển 2 - Chương 135: Lập uy
136
Quyển 2 - Chương 136: Tra xét
137
Quyển 2 - Chương 137: Cường viện
138
Quyển 2 - Chương 138: Khốn cảnh
139
Quyển 2 - Chương 139: Anh linh phù hộ
140
Quyển 3 - Chương 140: Quyển III: Vũ thương túy nguyệt - Báo tin thắng trận
141
Quyển 3 - Chương 141: Mất khống chế
142
Quyển 3 - Chương 142: Tuế nguyệt vô tình
143
Quyển 3 - Chương 143: Tin lành
144
Quyển 3 - Chương 144: Cố hương trước mắt
145
Quyển 3 - Chương 145: Đoạn trạch
146
Quyển 3 - Chương 146: Thiên ý
147
Quyển 3 - Chương 147: Cải trang
148
Quyển 3 - Chương 148: Lạc Nhạn
149
Quyển 3 - Chương 149: Rối loạn
150
Quyển 3 - Chương 150: Khiếp sợ
151
Quyển 3 - Chương 151: Bôn đào
152
Quyển 3 - Chương 152: Phân ly
153
Quyển 3 - Chương 153: Tâm tình
154
Quyển 3 - Chương 154: Hội thẩm
155
Quyển 3 - Chương 155: Vô tình
156
Quyển 3 - Chương 156: Tạm biệt
157
Quyển 3 - Chương 157: Kỳ binh
158
Quyển 3 - Chương 158: Lâm nguy
159
Quyển 3 - Chương 159: Lập khế
160
Quyển 3 - Chương 160: Vây khốn
161
Quyển 3 - Chương 161: Họa tới
162
Quyển 3 - Chương 162: Trao đổi tù binh
163
Quyển 3 - Chương 163: Nghịch chuyển
164
Quyển 3 - Chương 164: Khai thành
165
Quyển 3 - Chương 165: Thụ kế
166
Quyển 3 - Chương 166: Triều đình nghị luận
167
Quyển 3 - Chương 167: Thù đồ
168
Quyển 3 - Chương 168: Điều kiện
169
Quyển 3 - Chương 169: Thệ ước
170
Quyển 3 - Chương 170: Ngôn ngữ sắc bén
171
Quyển 3 - Chương 171: Nói toạc ra
172
Quyển 3 - Chương 172: Thăm hỏi
173
Quyển 3 - Chương 173: Đông chí
174
Quyển 3 - Chương 174: Quốc sách
175
Quyển 3 - Chương 175: Phủ cực
176
Quyển 3 - Chương 176: Trở về chốn cũ
177
Quyển 3 - Chương 177: Tạ lễ
178
Quyển 3 - Chương 178: Kế hoạch
179
Quyển 3 - Chương 179: Mưu sâu
180
Quyển 3 - Chương 180: Cầu tình
181
Quyển 3 - Chương 181: Dân sinh
182
Quyển 3 - Chương 182: Hiểm cảnh
183
Quyển 3 - Chương 183: Hành thích
184
Quyển 3 - Chương 184: Hiện thân
185
Quyển 3 - Chương 185: Tuyệt địa
186
Quyển 3 - Chương 186: Liều chết
187
Quyển 3 - Chương 187: Gia yến
188
Quyển 3 - Chương 188: Du hồ
189
Quyển 3 - Chương 189: Kéo tơ
190
Quyển 3 - Chương 190: Giải quyết hậu quả
191
Quyển 3 - Chương 191: Ngày tết
192
Quyển 3 - Chương 192: Nhìn vật
193
Quyển 3 - Chương 193: Căn nguyên
194
Quyển 3 - Chương 194: Ủy thác
195
Quyển 3 - Chương 195: Gợn sóng
196
Quyển 3 - Chương 196: Xuân đến
197
Quyển 3 - Chương 197: Bố cục
198
Quyển 3 - Chương 198: Chuông tang
199
Quyển 3 - Chương 199: Khẩn cầu che chở
200
Quyển 3 - Chương 200: Dã tâm
201
Quyển 3 - Chương 201: Đế lăng
202
Quyển 4 - Chương 202: Quyển IV: Mộ hải thiên chung - Hồi triều
203
Quyển 4 - Chương 203: Thâm tàng
204
Quyển 4 - Chương 204: Thiệp hiểm
205
Quyển 4 - Chương 205: Lần nữa đầu nhập
206
Quyển 4 - Chương 206: Thật giả
207
Quyển 4 - Chương 207: Song ngọc
208
Quyển 4 - Chương 208: Mời yến
209
Quyển 4 - Chương 209: Chí thân
210
Quyển 4 - Chương 210: Bạch hổ
211
Quyển 4 - Chương 211: Vừa kịp
212
Quyển 4 - Chương 212: Khai tịch
213
Quyển 4 - Chương 213: Tiền Thất
214
Quyển 4 - Chương 214: Nghi vấn
215
Quyển 4 - Chương 215: Mật thất
216
Quyển 4 - Chương 216: Ứng biến
217
Quyển 4 - Chương 217: Binh biến
218
Quyển 4 - Chương 218: Trước khi khai chiến
219
Quyển 4 - Chương 219: Đồng song
220
Quyển 4 - Chương 220: Khó lường
221
Quyển 4 - Chương 221: Dạ hành
222
Quyển 4 - Chương 222: Đồ Cùng
223
Quyển 4 - Chương 223: Phi đăng
224
Quyển 4 - Chương 224: Lâm triều
225
Quyển 4 - Chương 225: Liên hoàn
226
Quyển 4 - Chương 226: Hồi trào
227
Quyển 4 - Chương 227: Thanh toán
228
Quyển 4 - Chương 228: Chung chương – Vi hoan kỷ hà (Vui mừng được bấy) (hoàn)
229
Quyển 4 - Chương 229: Ngoại truyện Thất tịch: Chia cách là bao