Quyển 1 – Chương 24: Học kiếm

Ba người chạy dọc theo hành lang, trốn dưới cửa sổ nghe ngóng một hồi, có lẽ bởi vì Ích Ung quán cách bắc môn qua gần, mặc dù bây giờ Nguyên binh vẫn tụ tập dưới đông môn, thế nhưng cũng không nói rõ được sẽ không có cơ hội công kích Bắc môn, Tuần phòng ti kiến nghị Đường Tế Sự dời khóa học hoặc trực tiếp cho nghỉ vài ngày.

“Phía bắc không phải là hoàng cung sao?” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Hoàng đế không ở đây.”

Thái Diêm giải thích cho Đoạn Lĩnh, nguyên lai Gia Luật thị một năm có rất ít thời gian lưu lại Thượng kinh, thay vì nói là hoàng cung không bằng nói là hành cung mới đúng. Sau Hoài Thủy chi chiến, người Liêu lập ngũ kinh, Gia Luật Hồng Cơ đại thể vẫn luôn lưu lại tại Nam phủ Trung kinh, nam diện quan cũng là ở tại Trung kinh thiết lập cơ cấu quan lại Đại Liêu.

“Bất thể cho nghỉ học.” Đường Tế Sự bình thản đáp, “Các thiếu niên huyết khí phương cương, hiện tại thả bọn họ về nhà, gia trưởng cần đánh nhau liền đánh nhau, vội nghị sự thì nghị sự, không có người quản lý, không chừng sẽ làm ra chuyện nguy hiểm gì.”

Người đưa tin nghe vậy liền nói: “Thế thì liền do Đường đại nhân định đoạt đi, lúc xuất phát Thái chủ soái đã phân phó, nếu Ích Ung quán không muốn tạm thời lánh đi, liền để thuộc hạ lĩnh quân bảo vệ nơi này.”

“Nước đã phá rồi nào có gia toàn? Tổ đã lật sao còn trứng lành?” Đường Tế Sự còn nói, “Thỉnh quân gia chuyển cáo cho Thái tướng quân, xin hảo hảo đánh trận, không cần cố kỵ những chuyện này. Ích Ung quán tuy là nơi của người đọc sách, thế nhưng một điểm đảm đương ấy vẫn phải có.”

Người đưa tin chỉ đành cáo lui, Đường Tế Sự trở lại hậu viện liền phát hiện ba thiếu niên đã trốn mất, chỉ đành lắc đầu cười khổ.

Bóng đêm bao phủ, bầu trời phía đông nam cũng bị ánh lửa hun đỏ một mảnh lớn, ngoài thành hiển nhiên vẫn đang giao chiến, Đoạn Lĩnh đã không dám trèo tường nữa, chỉ đứng ở trong sân lo lắng nhìn về phía xa. Sau khi dùng cơm tối xong mọi người đều không ngừng châu đầu xì xào, trao đổi tin tức không biết từ đâu truyền đến, mọi người đều tự suy diễn tình hình theo trí tưởng tượng của mình, lại không ngừng trao đổi, vẻ mặt vô cùng hưng phấn. sau khi ăn xong, Đường Tế Sự tự mình điểm danh học trò, còn nghiêm túc căn dặn một phen, không cho phép nửa đêm lén trốn ra ngoài, bằng không ngay cả tư cách học tập cũng bị thủ tiêu.

Đợi đến khi mọi người trở về sân viên của mình, ở bên ngoài đột nhiên bắt đầu huyên náo lên, nguyên lai là người nhà của học sinh đến đây đón người. Chiến sự ngoài thành đã càng lúc càng khẩn cấp, Gia Luật Đại Thạch cư nhiên tự mình lĩnh binh giao chiến ba lần với Nguyên quân, còn bị thương trở về. Trong nhất thời cả thành lời đồn nổi lên bốn phía, không ít phu nhân trong nhà cảm thấy không yên lòng, vội vàng muốn đem hài tử của mình đón về.

“Các vị.” Đường Tế Sự vẫn là dáng dấp thong dong như vậy, hướng về một đám gia đinh trước mặt đáp lời, “Thỉnh trở về bẩm báo cho phu nhân nhà các người, Ích Ung quán chỉ nghe sự phân phó của Nam Bắc nhị viện, lời của người ngoài không hữu dụng. Hơn nữa lão gia nhà các người đại thể đều từng đọc sách ở bổn viện, nếu có nghi vấn gì cứ nhượng lão gia đến đây.”

Một câu nói của Đường Tế Sự thành công chặn toàn bộ đám gia đinh ngoài cửa, bên ngoài là đám gia đinh bàng hoàng không biết làm sao, bên trong lại là các học trò mỏi mắt chờ mong hy vọng có thể về nhà. Cửa trước và nội viện của Ích Ung quán chỉ có khoảng cách vài bước, thế nhưng muốn bước qua lại khó tựa vượt sông ngân hà, khiến người ta không khỏi phiền muộn.

Sau khi bọn gia đinh trở về không đến nửa canh giờ, bên ngoài lần nữa đón tiếp một tràng huyên náo, lúc này đây cả đám quan gia nữ quyến đều cải biến sách lược, tự mình ngồi xe đến, cũng không tiến vào cửa chính mà đi vòng qua tường viện khu túc xá, dùng không ít cách lộ mặt quan sát, có không ít người còn mang theo vẻ lo lắng thống khổ, trong nhất thời liên tiếp vang lên tiếng hô “Con ơi” “Tiểu tâm can ” liên tiếp, khóc lóc rấm rứt, vô cùng chua xót.

Đoạn Lĩnh thấy trước mỗi tường viện đều có vài thiếu niên nhón chân nhìn ra ngoài, thật giống như đang thăm tù vậy, thế nhưng nhìn quanh cũng không thấy Lý Tiệm Hồng, liền tràn ngập thất vọng trở về. Đoạn Lĩnh bỗng nhiên nhớ tới tiếng địch đêm qua, liền chạy vào viện tử của mình, thế nhưng tiếng địch cũng không vang lên nữa.

Minh nguyệt treo cao, thanh âm ngoài thành cũng bắt đầu nhỏ lại, phảng phất như Nguyên quân công thành cũng cần nghĩ ngơi, Đoạn Lĩnh liền tựa vào dưới tàng cây đờ ra.

“Tối nay ánh trăng vừa vặn, bệ hạ hà cớ gì nhìn trăng thổn thức?” Thanh âm của Lý Tiệm Hồng vang lên.

Đoạn Lĩnh trước mắt sáng ngời, nở nụ cười vội vàng đứng dậy, Lý Tiệm Hồng cũng nhảy từ trên chạc ngô đồng xuống. Hôm nay hắn vận một thân võ bào, Đoạn Lĩnh vốn muốn nhào đến ôm, thế nhưng ở đây là Ích Ung quán, cảm giác không giống ở nhà, rất nhiều chuyện nếu làm liền cảm thấy không quá ý tứ, liền cứ vậy đứng cười.

Lý Tiệm Hồng thoạt nhìn cũng rất vui vẻ, trang phục màu đen trên người càng khiến hắn có vẻ anh tuấn tiêu sái.

“Sao cha lại tới đây?” Đoạn Lĩnh cao hứng muốn chết, lại không biết nên nói cái gì.

“Biết rõ còn hỏi.” Lý Tiệm Hồng nghiêm trang nói.

Lúc này Đoạn Lĩnh mới tiến lên, ôm chặt đối phương không muốn buông tay.

“Được rồi! Được rồi.” Lý Tiệm Hồng nói, “Cẩn thận bị đồng học của con nhìn thấy.”

Đoạn Lĩnh cảm thấy không quá ý tứ, Lý Tiệm Hồng lại cới một thanh bội kiếm trên thắt lưng xuống, nói: “Tặng cho con.”

Đoạn Lĩnh rút thanh kiếm ra, hỏi: “Từ đâu đến?”

Lý Tiệm Hồng đáp: “Là ‘mượn’ ở chỗ một vị lão bằng hữu, cha trước tiên dạy ngươi vài chiêu kiếm pháp.”

Lúc trước Đoạn Lĩnh suốt ngày vẫn quấn quýt lấy Lang Tuấn Hiệp muốn hắn dạy mình dùng kiếm, Lang Tuấn Hiệp không lay chuyển được liền chỉ dạy cậu rút kiếm, thu vào, đâm thẳng… những động tác đơn giản nhất. Hiện tại Lý Tiệm Hồng lại mang kiếm đến nói muốn dạy cậu, Đoạn Lĩnh quả thực là cầu còn không được.

“Cách rút kiếm và thu vào, những đường cơ bản con hản đã biết.” Lý Tiệm Hồng thấp giọng nói.

“Dạ.” Đoạn Lĩnh đáp.

“Hiện tại dạy con ‘Móc’ ‘Chọc’ ‘Xoay’ ‘Quấn’.” Lý Tiệm Hồng an bày.

Sau khi hắn giảng giải mấy chiêu thức nọ lại hỏi: “Nhớ không?”

Đoạn Lĩnh gật đầu, Lý Tiệm Hồng liền nói: “Hiện tại buông kiếm, chúng ta đổi sang dùng chưởng.”

Lý Tiệm Hồng biến kiếm thưc thành chưởng thức, Đoạn Lĩnh đột nhiên phát hiện sau khi chuyển đổi cư nhiên lại là bộ chưởng pháp ngày đó Lý Tiệm Hồng đã dạy. Mà hôm nay Lý Tiệm Hồng dạy đến phi thường chăm chú, không nề hà để Đoạn Lĩnh đánh lại nhiều lần, một lát sau bọn họ lại đổi về dùng kiếm, rồi lại dùng chưởng, cứ như vậy từng chút quán thông.

Đoạn Lĩnh học đến gian nan gập ghềnh, thường xuyên học trước quên sau. Lý Tiệm Hồng nhẹ nhàng kéo cậu lại trước người, dùng cơ thể làm giá, ý bảo Đoạn Lĩnh dựa theo bộ pháp của mình mà đi, thân thể của hai phụ tử kề sát vào nhau, xuất chưởng, thu kiếm, Lý Tiệm Hồng tiêu sái làm một lượt, kiếm quang như nước.

Bộ thân pháp này phóng khoáng đến cưc điểm, Lý Tiệm Hồng vừa xử ra thì thần tình càng lúc càng chuyên chú, lại hồi thân, rút kiếm, xuất chưởng, Đoạn Lĩnh làm theo mà không khỏi nhìn đến thất thần.

Lý Tiệm Hồng nở nụ cười, sờ sờ đầu Đoạn Lĩnh, nói: “Thêm lần nữa.”

Đoạn Lĩnh học Lý Tiệm Hồng, liên hoàn kiếm —— chưởng —— kiếm —— bộ.

“Tốt.” Lý Tiệm Hồng khen ngợi, “Ngộ tính cực cao, chú ý yếu quyết.”

Kiếm pháp nói cho cùng cũng chỉ là một tổ hợp của nhiều chiêu thức, Đoạn Lĩnh lúc trước cũng không thế nào chú ý, hiện tại nghe Lý Tiệm Hồng giảng dạy cơ sở lại cảm thấy bên trong võ thuật tự có càn khôn, học vấn không hề kém chút nào so với đọc sách viết văn.

Trọn hai canh giờ sau Lý Tiệm Hồng mới thu công, mà Đoạn Lĩnh cũng là cả người ướt đẫm mồ hôi.

Suốt hai canh giờ này, ngoại trừ dạy kiếm pháp, những chuyện khác Lý Tiệm Hồng đúng là một câu cũng không nói, thẳng đến lúc gần đi hắn mới lên tiếng: “Đêm đã khuya, nhanh đi về ngủ, cha cũng phải đi rồi.”

“Đừng mà.” Đoạn Lĩnh thất vọng hô, thế nhưng Lý Tiệm Hồng đã phi thân lên tường, tiêu thất sau cây ngô đồng.

Đoạn Lĩnh: “…”

Ích Ung quán cuối cùng cũng quyết định để học đồ nghỉ học để tránh chiến hỏa, thế nhưng vẫn yêu cầu tùy thời tập hợp, dù sao mọi người cũng đã không thể tập trung vào lớp, tránh cho vạn nhất có tảng đá nào đó bay vào liền chết một đám. Thế nhưng Tế Sự vẫn kiên trì lưu tất cả mọi người lại —— dù sao về nhà cũng không hẳn là an toàn hơn trong quán.

Quốc gia nguy nan, các học sinh vẫn giữ năm phần lo lắng, lại vì không cần lên lớp mà lén lút che giấu năm phần nừng rỡ. Duy chỉ có Thái Diêm là vẫn suốt ngày nhíu chặt lông mày, khiến cho Đoạn Lĩnh ở cạnh cũng không khỏi cùng than thở.

“Ta lo lắng cho tên ngốc kia.” Thái Diêm rốt cục không thể nhịn được nữa, nói, “Ngươi lại lo lắng cái gì?”

Đoạn Lĩnh không dám nói mình đang lo lắng cho phụ thân, trên thực tế lấy thân thủ của Lý Tiệm Hồng cũng không có gì cần phải lo lắng, cậu hỏi ngược lại Thái Diêm: “Tên ngốc là ai?”

“Ca của ta.” Thái Diêm nói, “Ca ca là thứ xuất, lại suốt ngày đào tâm đào phế ra đối tốt với người khác.”

Đoạn Lĩnh an ủi: “Đừng nên lo lắng nữa.”

Thái Diêm đi tới đi lui trong phòng, nói: “Ta muốn đi xem một chút.”

Đoạn Lĩnh đặt sách trong tay xuống, ngăn cản “Đừng, quá nguy hiểm.”

Đột nhiên bên ngoài vang lên một tiếng vang thật lớn, quân Nguyên bắt đầu công phá bắc môn rồi, cự thạch không ngừng đập lên tường thành, thành lâu mặt bắc lại rất cao, tảng đá bay không đến, mọi người thì lại vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, tràn ngập kinh hãi nhìn bắc môn đằng xa không ngừng vang ra từng hồi chấn động.

“Đừng sợ.” Đoạn Lĩnh nói, “Tảng đá không bay được đến đây.”

Ngay sau đó chính là một trận đạn lạc, lúc này cũng có một loạt vật nặng thoạt nhìn tựa như bộ quần áo bay đầy trời, từ phía bắc môn rơi ngược vào. Có đến hơn mười ‘bộ quần áo’ như vậy rơi vào trong Ích Ung quán, lúc chạm đất thì xung quanh đều nhuốm đẫm máu tươi, mũ giáp đinh đương rung động.

Trong nháy mắt bên trong Ích Ung quán vang lên từng trận tiếng thét kinh hoảng, đó nào phải bao quần áo, rõ ràng là một người máu tươi dầm dề, trên đầu con mang mũ giáp của Tuần phòng ti! Những người nọ cả thân thể máu thịt hỗn loạn, các thiếu niên thét to không dừng, mà Thái Diêm thiếu chút nữa đã phát cuồng rống lên.

“La hét cái gì?!” Tế Sự gầm lên giận dữ, toàn bộ thiếu niên đều yên tĩnh lại.

“Thu thập thi thể lại.” Tế Sự khôi phục trấn định, tâm bình khí hòa phân phó, “Đưa vào khách phòng.”

Các thiếu niên nơm nớp lo sợ, bắt đầu thu thập thi thể mang vào khách phòng, phần lớn đều hoảng sợ quăng ném lung tung, gan của Đoạn Lĩnh thật ra lại rất lớn, có thể nghiêm chỉnh đặt thi thể ngay ngắn.

Tung sơn tập hợp toàn bộ học sinh, ở trước phòng khách quỳ xuống dập đầu ba lần, sau đó lại đuổi Ti Nghiệp về Tuần phòng ti. Lúc xoay người, Đoạn Lĩnh rõ ràng thấy được ánh mắt của Tế Sự, có rất nhiều chuyện phảng phất đều không cần nói, liền giống như lập tức được khắc vào trong lòng cậu.

Giờ cơm tối, các thiếu niên đều tâm sự nặng nề, tựa hồ rất sợ sẽ có vật gì đó lại từ ngoài thành bay vào, trực tiếp đập chết bọn họ. Thế nhưng Tế Sự hôm nay vẫn thủy chung không nhìn ra bất cứ khác biệt gì, hướng về phía mọi người nói: “Về phòng rồi liền ngủ sớm một chút, sẽ không có việc gì.”

Vào giữa đêm, toàn bộ Ích Ung quán đều chìm vào tĩnh mịch, không có người lên tiếng cũng hầu như không có đèn, ô vân tế nguyệt. Đoạn Lĩnh sờ soạng đứng lên, từ dưới giường rút ra một thanh kiếm len lén bước ra cửa.

“Định đi đâu?” Từ trong bóng tối, thanh âm của Thái Diêm vang lên.

“Ngủ không được, đứng lên đi một chút.” Đoạn Lĩnh đáp.

“Ta cùng ngươi.” Thái Diêm đứng lên, Đoạn Lĩnh lại vội vàng nói không cần, Thái Diêm cũng không kiên trì lại ngã người xuống.

Thái Diêm trằn trọc, một lát sau cũng ngủ không được, liền đứng dậy đẩy cửa ra ngoài.

“Đoạn Lĩnh?” Thái Diêm không thấy Đoạn Lĩnh liền cảm thấy khẩn trương, chân trần chạy quanh tìm kiếm.

Vượt qua mấy đoạn hành lang gấp khúc, đột nhiên hắn nghe được thanh âm của Đoạn Lĩnh. Trong hậu viện có thắp một ngọn đèn trên đầu tường, ánh lửa lập lòe chiếu vào thân ảnh của nam nhân cao gần cửu xích, người nọ chống tay lên đầu gối của mình, khom người gần như dán sát vào mặt Đoạn Lĩnh mà nói chuyện.

“Chừng nào người mới đuổi bọn họ đi?” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Chờ lập thu.” Thanh âm của nam nhân đáp lại.

“Vì sao?” Đoạn Lĩnh khó hiểu.

“Mùa thu chủ kim, chưởng quản binh sát chi khí.” Lý Tiệm Hồng đáp, “Là thời gian giết người tốt nhất.”

Đoạn Lĩnh: “…”

“Cũng chỉ còn nửa tháng nữa.” Lý Tiệm Hồng nói, “Được rồi, đem những gì hôm qua luyện được tập lại một lần đã.”

Đoạn Lĩnh chỉ đành nâng kiếm lên, cậu rất tưởng niệm Lý Tiệm Hồng, thế nhưng phụ thân mỗi lần đến đây cũng rất ít nói chuyện phiếm với cậu, chỉ không ngừng đốc thúc cậu luyện kiếm.

“Không học có được không?” Lúc này Đoạn Lĩnh chỉ muốn dựa vào lòng Lý Tiệm Hồng và trò chuyện cùng hắn, cho dù cái gì cũng không nói cũng không sao, chỉ cần Lý Tiệm Hồng ở đây, cậu đã không sợ bất cứ cái gì nữa.

“Không được.” Lý Tiệm Hồng nghiêm trang nói, “Con không học vẫn còn rất nhiều người muốn học, chuyện đó không sai. Nhưng cho dù tất cả người trong thiên hạ cầu xin ta, ta cũng chỉ muốn dạy con, không dạy bọn hắn.”

Đoạn Lĩnh nở nụ cười, Lý Tiệm Hồng còn nói: “Phải để con học được trước ta mới có thể yên tâm đi đánh giặc.”

Đoạn Lĩnh còn nói: “Vậy hôm nay học xong rồi cha có thể ở lại thêm một lát sao?”

Lý Tiệm Hồng lắc đầu, thấp giọng nói: “Cha bề bộn nhiều việc, con muốn nói gì?”

“Con sợ.” Đoạn Lĩnh nói.

Lý Tiệm Hồng hỏi: “Sợ cái gì? Trong tay con có kiếm, bên cạnh có cha. Tuy rằng cha không phải lúc nào cũng trông chừng con, thế nhưng bên trong Ích Ung quán tuyệt đối sẽ không có nguy hiểm, không cần sợ.”

Đoạn Lĩnh buông kiếm xuống, thần sắc của Lý Tiệm Hồng có chút không giải thích được, thế nhưng vẫn thở dài ngồi xuống, vỗ vỗ đầu gối của mình bảo Đoạn Lĩnh ngồi lên, sau đó ôm lấy cậu. Đoạn Lĩnh dừa vào trên vai Lý Tiệm Hồng, đem chuyện ban ngày kể lại, Lý Tiệm Hồng lại bậc cười.

“Đái trường kiếm hề hiệp Tần cung, Thủ thân ly hề tâm bất trừng. Thân ký tử hề thần dĩ linh, hồn phách nghị hề vi quỷ hùng.”[1]

Sau khi Lý Tiệm Hồng nghe xong Đoạn Lĩnh nói liền trầm giọng ngâm xướng, thanh âm của hắn phi thường dễ nghe, hồn hậu mà cửu viễn. Đoạn Lĩnh cũng từng đọc qua bài 《 Quốc thương 》[2] này, nhất thời cũng cảm thấy không còn khó chịu như vậy.

Lý Tiệm Hồng nhìn Đoạn Lĩnh, lông mi nhẹ nhàng nâng lên, ý bảo “Đã hiểu chưa?”

Trong lòng Đoạn Lĩnh dâng lên tâm tình phức tạp, tại đêm trường yên tĩnh, Lý Tiệm Hồng dùng một phương thức đơn giản sáng tỏ không mang theo ý tứ thuyết giáo nào khiến cậu đem linh hồn của mình cùng với sinh tử, ai điếu, thậm chí là toàn bộ hưng vong sinh diệt trong thiên địa, vạn vật canh tân… liên hệ với nhau.

“Đứng dậy tập kiếm.” Lý Tiệm Hồng vỗ vai Đoạn Lĩnh bảo.

Đoạn Lĩnh cầm kiếm lên đem bài học đêm qua luyện lại một lần, Lý Tiệm Hồng sữa lại những điểm sai sót rồi lại bảo cậu luyện thêm vài lần, sau đó thuận miệng nói: “Quân tử trên xà[3], ngươi có nhìn lén như vậy cũng không học được cái gì, còn không bằng về sớm đi ngủ.”

Đoạn Lĩnh: “??”

Chỉ thấy Thái Diêm từ sau một cây cột nhanh chóng bước ra, ngơ ngác nhìn Lý Tiệm Hồng.

Đoạn Lĩnh: “!!!”

“Thế thúc.” Thái Diêm thành kính cầu, “Thỉnh người dạy ta!”

Thái Diêm bước nhanh đến quỳ trước mặt Lý Tiệm Hồng, Đoạn Lĩnh lại càng hoảng sợ muốn đỡ đối phương lên. Thế nhưng Lý Tiệm Hồng lại vươn tay ngăn lại, nhượng Đoạn Lĩnh không nên bước qua.

——————-

1/ Đeo trường kiếm chừ cắp Tần cung, Đầu thân chia chừ tâm không sờn. Thân vừa chết hề phách oai linh, Hồn kiên nghị hề, làm quỷ cũng uy hùng.

2/ Quốc thương: dịch là ‘Hy sinh vì nước’.

3/ Quân tử trên xà: Dưới thời Đông Hán, viên quan huyện của huyện Thái Khâu (nay là huyện Vĩnh Thành tỉnh Hà Nam) tên là Trần Thực, vốn xuất thân bần hàn và là một vị quan thanh liêm. Bình thường ông có những yêu cầu hết sức nghiêm ngặt đối với bản thân và con cháu.

Một năm gặp nạn thiên tai, dân chúng thiếu ăn, thiếu mặc. Một hôm đêm khuya Trần Thực đã ngầm phát hiện thấy kẻ trộm bèn đứng dậy mặc áo ngoài, xếp dọn lại các đồ vật, rồi gọi tất cả các con cháu tới. Ông nói rất nghiêm túc những lời giảng dạy con cháu:

“Con người ta không thể không tự mình cố gắng. Những kẻ xấu không nhất thiết đều có bản tính là xấu, nhưng chỉ vì làm những việc xấu thành thói quen cho nên mới sa ngã đến bước như thế. Vị quân tử ở trên xà nhà kia chính là một người như thế đấy!”.

Tên trộm đang nằm trên xà nhà nghe thấy thế cả kinh vội vàng nhẩy xuống quỳ trước mặt Trần Thực để nhận tội, Trần Thực ung dung nói với hắn: “Nom anh mặt mũi không giống một kẻ xấu, anh phải gắng sức sửa chữa bản thân mình để trở lại làm người. Hành vi này của anh thật ra cũng chỉ do bần cùng dẫn tới mà thôi”. Trần Thực nói xong sai người nhà đem cho tay kẻ trộm một tấm lụa. Tay kẻ trộm hết lời cảm ơn rồi bỏ đi.

Từ đấy về sau người ta gọi đùa kẻ trộm là “quân tử leo xà nhà”, nhưng câu này lại còn diễn biến trở thành một thành ngữ không những gọi đùa bọn trộm cắp mà còn chỉ những kẻ thoát ly thực tế, trên không vươn tới trời, dưới không chạm tới đất.

Chapter
1 Quyển 1 - Chương 1: QUYỂN I : Ngân Hà Phi Độ - Tự • tuyết mãn cung đao
2 Quyển 1 - Chương 2: Khách đến điều tra
3 Quyển 1 - Chương 3: Nhập kinh
4 Quyển 1 - Chương 4: Học đường
5 Quyển 1 - Chương 5: Biệt ly
6 Quyển 1 - Chương 6: Lỗi hẹn
7 Quyển 1 - Chương 7: Dạ tập
8 Quyển 1 - Chương 8: Giải vây
9 Quyển 1 - Chương 9: Nhầm lẫn
10 Quyển 1 - Chương 10: Tha hương
11 Quyển 1 - Chương 11: Huyết thống
12 Quyển 1 - Chương 12: Ngọc bội
13 Quyển 1 - Chương 13: Con ta
14 Quyển 1 - Chương 14: Nghĩ cách cứu viện
15 Quyển 1 - Chương 15: Cố nhân
16 Quyển 1 - Chương 16: Mạo hiểm rời đi
17 Quyển 1 - Chương 17: Ngôn truyền
18 Quyển 1 - Chương 18: Lấy mình làm gương
19 Quyển 1 - Chương 19: Không Minh
20 Quyển 1 - Chương 20: Vương đạo
21 Quyển 1 - Chương 21: Bí mật gặp mặt
22 Quyển 1 - Chương 22: Kềm chế
23 Quyển 1 - Chương 23: Binh lâm
24 Quyển 1 - Chương 24: Học kiếm
25 Quyển 1 - Chương 25: Lập thu
26 Quyển 1 - Chương 26: Chiến sự
27 Quyển 1 - Chương 27: Sau tràng hạo kiếp
28 Quyển 1 - Chương 28: Thế cục
29 Quyển 1 - Chương 29: Uy hiếp
30 Quyển 1 - Chương 30: Âm thầm điều binh
31 Quyển 1 - Chương 31: Thư đồng
32 Quyển 1 - Chương 32: Chu toàn
33 Quyển 1 - Chương 33: Hiệu trung
34 Quyển 1 - Chương 34: Thực hiện lời hứa
35 Quyển 1 - Chương 35: Cảnh giác
36 Quyển 1 - Chương 36: Đột biến
37 Quyển 1 - Chương 37: Thành phá
38 Quyển 2 - Chương 38: Quyển II: Hạo Tửu Thiên Chung - Hộ tống
39 Quyển 2 - Chương 39: Đồ Thôn
40 Quyển 2 - Chương 40: Bôn ba
41 Quyển 2 - Chương 41: Bội tín
42 Quyển 2 - Chương 42: Cứu vãn
43 Quyển 2 - Chương 43: Tỉnh lại
44 Quyển 2 - Chương 44: Sấm sét
45 Quyển 2 - Chương 45: Tìm chết
46 Quyển 2 - Chương 46: Khom lưng
47 Quyển 2 - Chương 47: Cơ hội
48 Quyển 2 - Chương 48: Thủ tín
49 Quyển 2 - Chương 49: Gặng hỏi
50 Quyển 2 - Chương 50: Chỗ đứng
51 Quyển 2 - Chương 51: Mục tướng gia
52 Quyển 2 - Chương 52: Xuất phủ
53 Quyển 2 - Chương 53: Ôn chuyện
54 Quyển 2 - Chương 54: Nhanh trí
55 Quyển 2 - Chương 55: Đêm mưa
56 Quyển 2 - Chương 56: Tự tiến cử
57 Quyển 2 - Chương 57: Lợi thế
58 Quyển 2 - Chương 58: Chuyện xưa
59 Quyển 2 - Chương 59: Nghi điểm
60 Quyển 2 - Chương 60: Ngủ ngoài trời
61 Quyển 2 - Chương 61: Cứu mỹ nhân
62 Quyển 2 - Chương 62: Ngõ hẹp
63 Quyển 2 - Chương 63: Nhập quan
64 Quyển 2 - Chương 64: Hiến bảo vật
65 Quyển 2 - Chương 65: Kiêng kỵ
66 Quyển 2 - Chương 66: Hách Mặc
67 Quyển 2 - Chương 67: Ca hát cầu thân
68 Quyển 2 - Chương 68: Hiểu lầm
69 Quyển 2 - Chương 69: Lấp liếm
70 Quyển 2 - Chương 70: Hội ngộ giữa đêm
71 Quyển 2 - Chương 71: Giao dịch
72 Quyển 2 - Chương 72: Thích khách
73 Quyển 2 - Chương 73: Ám thất
74 Quyển 2 - Chương 74: Lo lắng
75 Quyển 2 - Chương 75: Lẻ loi
76 Quyển 2 - Chương 76: Cơ duyên
77 Quyển 2 - Chương 77: Thần câu (Ngựa tốt)
78 Quyển 2 - Chương 78: Tự cứu
79 Quyển 2 - Chương 79: Mắc mưu
80 Quyển 2 - Chương 80: Bắt cóc
81 Quyển 2 - Chương 81: Thoát hiểm
82 Quyển 2 - Chương 82: Bạc tình
83 Quyển 2 - Chương 83: Sắp xếp
84 Quyển 2 - Chương 84: Đưa dâu
85 Quyển 2 - Chương 85: Biệt ly
86 Quyển 2 - Chương 86: Dụ địch
87 Quyển 2 - Chương 87: Thẳng thắn
88 Quyển 2 - Chương 88: Luống cuống
89 Quyển 2 - Chương 89: Đại xá
90 Quyển 2 - Chương 90: Manh mối
91 Quyển 2 - Chương 91: Nhà mới
92 Quyển 2 - Chương 92: Tịch Diệt
93 Quyển 2 - Chương 93: Dạ yến
94 Quyển 2 - Chương 94: Cùng đi học
95 Quyển 2 - Chương 95: Trốn học
96 Quyển 2 - Chương 96: Lễ vật
97 Quyển 2 - Chương 97: Hồ Toàn
98 Quyển 2 - Chương 98: Gặp mặt
99 Quyển 2 - Chương 99: Manh nha
100 Quyển 2 - Chương 100: Trí kế
101 Quyển 2 - Chương 101: Xuân mộng
102 Quyển 2 - Chương 102: Bái sư
103 Quyển 2 - Chương 103: Kháng chỉ
104 Quyển 2 - Chương 104: Thi hội
105 Quyển 2 - Chương 105: Giằng co
106 Quyển 2 - Chương 106: Vật cũ
107 Quyển 2 - Chương 107: Bạn cũ
108 Quyển 2 - Chương 108: Con tin
109 Quyển 2 - Chương 109: Dò xét
110 Quyển 2 - Chương 110: Nói dối
111 Quyển 2 - Chương 111: Du ngoạn
112 Quyển 2 - Chương 112: Hoa cỏ
113 Quyển 2 - Chương 113: Ái tình
114 Quyển 2 - Chương 114: Mầm họa trong lòng
115 Quyển 2 - Chương 115: Cởi vũ khí
116 Quyển 2 - Chương 116: Trời tính
117 Quyển 2 - Chương 117: Cùng nhau
118 Quyển 2 - Chương 118: Thủy tai
119 Quyển 2 - Chương 119: Họa ngoại xâm
120 Quyển 2 - Chương 120: Quỷ kế
121 Quyển 2 - Chương 121: Thi Đình
122 Quyển 2 - Chương 122: Oán hận chất chứa
123 Quyển 2 - Chương 123: Giao phong
124 Quyển 2 - Chương 124: Lòng tin
125 Quyển 2 - Chương 125: Mời chào
126 Quyển 2 - Chương 126: Khả nghi
127 Quyển 2 - Chương 127: Cây liền cành
128 Quyển 2 - Chương 128: Bắc thượng
129 Quyển 2 - Chương 129: Phá cuộc
130 Quyển 2 - Chương 130: Người đã thay đổi
131 Quyển 2 - Chương 131: Chuyện năm đó
132 Quyển 2 - Chương 132: Tập kích bất ngờ
133 Quyển 2 - Chương 133: Bị thương
134 Quyển 2 - Chương 134: Trị thành
135 Quyển 2 - Chương 135: Lập uy
136 Quyển 2 - Chương 136: Tra xét
137 Quyển 2 - Chương 137: Cường viện
138 Quyển 2 - Chương 138: Khốn cảnh
139 Quyển 2 - Chương 139: Anh linh phù hộ
140 Quyển 3 - Chương 140: Quyển III: Vũ thương túy nguyệt - Báo tin thắng trận
141 Quyển 3 - Chương 141: Mất khống chế
142 Quyển 3 - Chương 142: Tuế nguyệt vô tình
143 Quyển 3 - Chương 143: Tin lành
144 Quyển 3 - Chương 144: Cố hương trước mắt
145 Quyển 3 - Chương 145: Đoạn trạch
146 Quyển 3 - Chương 146: Thiên ý
147 Quyển 3 - Chương 147: Cải trang
148 Quyển 3 - Chương 148: Lạc Nhạn
149 Quyển 3 - Chương 149: Rối loạn
150 Quyển 3 - Chương 150: Khiếp sợ
151 Quyển 3 - Chương 151: Bôn đào
152 Quyển 3 - Chương 152: Phân ly
153 Quyển 3 - Chương 153: Tâm tình
154 Quyển 3 - Chương 154: Hội thẩm
155 Quyển 3 - Chương 155: Vô tình
156 Quyển 3 - Chương 156: Tạm biệt
157 Quyển 3 - Chương 157: Kỳ binh
158 Quyển 3 - Chương 158: Lâm nguy
159 Quyển 3 - Chương 159: Lập khế
160 Quyển 3 - Chương 160: Vây khốn
161 Quyển 3 - Chương 161: Họa tới
162 Quyển 3 - Chương 162: Trao đổi tù binh
163 Quyển 3 - Chương 163: Nghịch chuyển
164 Quyển 3 - Chương 164: Khai thành
165 Quyển 3 - Chương 165: Thụ kế
166 Quyển 3 - Chương 166: Triều đình nghị luận
167 Quyển 3 - Chương 167: Thù đồ
168 Quyển 3 - Chương 168: Điều kiện
169 Quyển 3 - Chương 169: Thệ ước
170 Quyển 3 - Chương 170: Ngôn ngữ sắc bén
171 Quyển 3 - Chương 171: Nói toạc ra
172 Quyển 3 - Chương 172: Thăm hỏi
173 Quyển 3 - Chương 173: Đông chí
174 Quyển 3 - Chương 174: Quốc sách
175 Quyển 3 - Chương 175: Phủ cực
176 Quyển 3 - Chương 176: Trở về chốn cũ
177 Quyển 3 - Chương 177: Tạ lễ
178 Quyển 3 - Chương 178: Kế hoạch
179 Quyển 3 - Chương 179: Mưu sâu
180 Quyển 3 - Chương 180: Cầu tình
181 Quyển 3 - Chương 181: Dân sinh
182 Quyển 3 - Chương 182: Hiểm cảnh
183 Quyển 3 - Chương 183: Hành thích
184 Quyển 3 - Chương 184: Hiện thân
185 Quyển 3 - Chương 185: Tuyệt địa
186 Quyển 3 - Chương 186: Liều chết
187 Quyển 3 - Chương 187: Gia yến
188 Quyển 3 - Chương 188: Du hồ
189 Quyển 3 - Chương 189: Kéo tơ
190 Quyển 3 - Chương 190: Giải quyết hậu quả
191 Quyển 3 - Chương 191: Ngày tết
192 Quyển 3 - Chương 192: Nhìn vật
193 Quyển 3 - Chương 193: Căn nguyên
194 Quyển 3 - Chương 194: Ủy thác
195 Quyển 3 - Chương 195: Gợn sóng
196 Quyển 3 - Chương 196: Xuân đến
197 Quyển 3 - Chương 197: Bố cục
198 Quyển 3 - Chương 198: Chuông tang
199 Quyển 3 - Chương 199: Khẩn cầu che chở
200 Quyển 3 - Chương 200: Dã tâm
201 Quyển 3 - Chương 201: Đế lăng
202 Quyển 4 - Chương 202: Quyển IV: Mộ hải thiên chung - Hồi triều
203 Quyển 4 - Chương 203: Thâm tàng
204 Quyển 4 - Chương 204: Thiệp hiểm
205 Quyển 4 - Chương 205: Lần nữa đầu nhập
206 Quyển 4 - Chương 206: Thật giả
207 Quyển 4 - Chương 207: Song ngọc
208 Quyển 4 - Chương 208: Mời yến
209 Quyển 4 - Chương 209: Chí thân
210 Quyển 4 - Chương 210: Bạch hổ
211 Quyển 4 - Chương 211: Vừa kịp
212 Quyển 4 - Chương 212: Khai tịch
213 Quyển 4 - Chương 213: Tiền Thất
214 Quyển 4 - Chương 214: Nghi vấn
215 Quyển 4 - Chương 215: Mật thất
216 Quyển 4 - Chương 216: Ứng biến
217 Quyển 4 - Chương 217: Binh biến
218 Quyển 4 - Chương 218: Trước khi khai chiến
219 Quyển 4 - Chương 219: Đồng song
220 Quyển 4 - Chương 220: Khó lường
221 Quyển 4 - Chương 221: Dạ hành
222 Quyển 4 - Chương 222: Đồ Cùng
223 Quyển 4 - Chương 223: Phi đăng
224 Quyển 4 - Chương 224: Lâm triều
225 Quyển 4 - Chương 225: Liên hoàn
226 Quyển 4 - Chương 226: Hồi trào
227 Quyển 4 - Chương 227: Thanh toán
228 Quyển 4 - Chương 228: Chung chương – Vi hoan kỷ hà (Vui mừng được bấy) (hoàn)
229 Quyển 4 - Chương 229: Ngoại truyện Thất tịch: Chia cách là bao
Chapter

Updated 229 Episodes

1
Quyển 1 - Chương 1: QUYỂN I : Ngân Hà Phi Độ - Tự • tuyết mãn cung đao
2
Quyển 1 - Chương 2: Khách đến điều tra
3
Quyển 1 - Chương 3: Nhập kinh
4
Quyển 1 - Chương 4: Học đường
5
Quyển 1 - Chương 5: Biệt ly
6
Quyển 1 - Chương 6: Lỗi hẹn
7
Quyển 1 - Chương 7: Dạ tập
8
Quyển 1 - Chương 8: Giải vây
9
Quyển 1 - Chương 9: Nhầm lẫn
10
Quyển 1 - Chương 10: Tha hương
11
Quyển 1 - Chương 11: Huyết thống
12
Quyển 1 - Chương 12: Ngọc bội
13
Quyển 1 - Chương 13: Con ta
14
Quyển 1 - Chương 14: Nghĩ cách cứu viện
15
Quyển 1 - Chương 15: Cố nhân
16
Quyển 1 - Chương 16: Mạo hiểm rời đi
17
Quyển 1 - Chương 17: Ngôn truyền
18
Quyển 1 - Chương 18: Lấy mình làm gương
19
Quyển 1 - Chương 19: Không Minh
20
Quyển 1 - Chương 20: Vương đạo
21
Quyển 1 - Chương 21: Bí mật gặp mặt
22
Quyển 1 - Chương 22: Kềm chế
23
Quyển 1 - Chương 23: Binh lâm
24
Quyển 1 - Chương 24: Học kiếm
25
Quyển 1 - Chương 25: Lập thu
26
Quyển 1 - Chương 26: Chiến sự
27
Quyển 1 - Chương 27: Sau tràng hạo kiếp
28
Quyển 1 - Chương 28: Thế cục
29
Quyển 1 - Chương 29: Uy hiếp
30
Quyển 1 - Chương 30: Âm thầm điều binh
31
Quyển 1 - Chương 31: Thư đồng
32
Quyển 1 - Chương 32: Chu toàn
33
Quyển 1 - Chương 33: Hiệu trung
34
Quyển 1 - Chương 34: Thực hiện lời hứa
35
Quyển 1 - Chương 35: Cảnh giác
36
Quyển 1 - Chương 36: Đột biến
37
Quyển 1 - Chương 37: Thành phá
38
Quyển 2 - Chương 38: Quyển II: Hạo Tửu Thiên Chung - Hộ tống
39
Quyển 2 - Chương 39: Đồ Thôn
40
Quyển 2 - Chương 40: Bôn ba
41
Quyển 2 - Chương 41: Bội tín
42
Quyển 2 - Chương 42: Cứu vãn
43
Quyển 2 - Chương 43: Tỉnh lại
44
Quyển 2 - Chương 44: Sấm sét
45
Quyển 2 - Chương 45: Tìm chết
46
Quyển 2 - Chương 46: Khom lưng
47
Quyển 2 - Chương 47: Cơ hội
48
Quyển 2 - Chương 48: Thủ tín
49
Quyển 2 - Chương 49: Gặng hỏi
50
Quyển 2 - Chương 50: Chỗ đứng
51
Quyển 2 - Chương 51: Mục tướng gia
52
Quyển 2 - Chương 52: Xuất phủ
53
Quyển 2 - Chương 53: Ôn chuyện
54
Quyển 2 - Chương 54: Nhanh trí
55
Quyển 2 - Chương 55: Đêm mưa
56
Quyển 2 - Chương 56: Tự tiến cử
57
Quyển 2 - Chương 57: Lợi thế
58
Quyển 2 - Chương 58: Chuyện xưa
59
Quyển 2 - Chương 59: Nghi điểm
60
Quyển 2 - Chương 60: Ngủ ngoài trời
61
Quyển 2 - Chương 61: Cứu mỹ nhân
62
Quyển 2 - Chương 62: Ngõ hẹp
63
Quyển 2 - Chương 63: Nhập quan
64
Quyển 2 - Chương 64: Hiến bảo vật
65
Quyển 2 - Chương 65: Kiêng kỵ
66
Quyển 2 - Chương 66: Hách Mặc
67
Quyển 2 - Chương 67: Ca hát cầu thân
68
Quyển 2 - Chương 68: Hiểu lầm
69
Quyển 2 - Chương 69: Lấp liếm
70
Quyển 2 - Chương 70: Hội ngộ giữa đêm
71
Quyển 2 - Chương 71: Giao dịch
72
Quyển 2 - Chương 72: Thích khách
73
Quyển 2 - Chương 73: Ám thất
74
Quyển 2 - Chương 74: Lo lắng
75
Quyển 2 - Chương 75: Lẻ loi
76
Quyển 2 - Chương 76: Cơ duyên
77
Quyển 2 - Chương 77: Thần câu (Ngựa tốt)
78
Quyển 2 - Chương 78: Tự cứu
79
Quyển 2 - Chương 79: Mắc mưu
80
Quyển 2 - Chương 80: Bắt cóc
81
Quyển 2 - Chương 81: Thoát hiểm
82
Quyển 2 - Chương 82: Bạc tình
83
Quyển 2 - Chương 83: Sắp xếp
84
Quyển 2 - Chương 84: Đưa dâu
85
Quyển 2 - Chương 85: Biệt ly
86
Quyển 2 - Chương 86: Dụ địch
87
Quyển 2 - Chương 87: Thẳng thắn
88
Quyển 2 - Chương 88: Luống cuống
89
Quyển 2 - Chương 89: Đại xá
90
Quyển 2 - Chương 90: Manh mối
91
Quyển 2 - Chương 91: Nhà mới
92
Quyển 2 - Chương 92: Tịch Diệt
93
Quyển 2 - Chương 93: Dạ yến
94
Quyển 2 - Chương 94: Cùng đi học
95
Quyển 2 - Chương 95: Trốn học
96
Quyển 2 - Chương 96: Lễ vật
97
Quyển 2 - Chương 97: Hồ Toàn
98
Quyển 2 - Chương 98: Gặp mặt
99
Quyển 2 - Chương 99: Manh nha
100
Quyển 2 - Chương 100: Trí kế
101
Quyển 2 - Chương 101: Xuân mộng
102
Quyển 2 - Chương 102: Bái sư
103
Quyển 2 - Chương 103: Kháng chỉ
104
Quyển 2 - Chương 104: Thi hội
105
Quyển 2 - Chương 105: Giằng co
106
Quyển 2 - Chương 106: Vật cũ
107
Quyển 2 - Chương 107: Bạn cũ
108
Quyển 2 - Chương 108: Con tin
109
Quyển 2 - Chương 109: Dò xét
110
Quyển 2 - Chương 110: Nói dối
111
Quyển 2 - Chương 111: Du ngoạn
112
Quyển 2 - Chương 112: Hoa cỏ
113
Quyển 2 - Chương 113: Ái tình
114
Quyển 2 - Chương 114: Mầm họa trong lòng
115
Quyển 2 - Chương 115: Cởi vũ khí
116
Quyển 2 - Chương 116: Trời tính
117
Quyển 2 - Chương 117: Cùng nhau
118
Quyển 2 - Chương 118: Thủy tai
119
Quyển 2 - Chương 119: Họa ngoại xâm
120
Quyển 2 - Chương 120: Quỷ kế
121
Quyển 2 - Chương 121: Thi Đình
122
Quyển 2 - Chương 122: Oán hận chất chứa
123
Quyển 2 - Chương 123: Giao phong
124
Quyển 2 - Chương 124: Lòng tin
125
Quyển 2 - Chương 125: Mời chào
126
Quyển 2 - Chương 126: Khả nghi
127
Quyển 2 - Chương 127: Cây liền cành
128
Quyển 2 - Chương 128: Bắc thượng
129
Quyển 2 - Chương 129: Phá cuộc
130
Quyển 2 - Chương 130: Người đã thay đổi
131
Quyển 2 - Chương 131: Chuyện năm đó
132
Quyển 2 - Chương 132: Tập kích bất ngờ
133
Quyển 2 - Chương 133: Bị thương
134
Quyển 2 - Chương 134: Trị thành
135
Quyển 2 - Chương 135: Lập uy
136
Quyển 2 - Chương 136: Tra xét
137
Quyển 2 - Chương 137: Cường viện
138
Quyển 2 - Chương 138: Khốn cảnh
139
Quyển 2 - Chương 139: Anh linh phù hộ
140
Quyển 3 - Chương 140: Quyển III: Vũ thương túy nguyệt - Báo tin thắng trận
141
Quyển 3 - Chương 141: Mất khống chế
142
Quyển 3 - Chương 142: Tuế nguyệt vô tình
143
Quyển 3 - Chương 143: Tin lành
144
Quyển 3 - Chương 144: Cố hương trước mắt
145
Quyển 3 - Chương 145: Đoạn trạch
146
Quyển 3 - Chương 146: Thiên ý
147
Quyển 3 - Chương 147: Cải trang
148
Quyển 3 - Chương 148: Lạc Nhạn
149
Quyển 3 - Chương 149: Rối loạn
150
Quyển 3 - Chương 150: Khiếp sợ
151
Quyển 3 - Chương 151: Bôn đào
152
Quyển 3 - Chương 152: Phân ly
153
Quyển 3 - Chương 153: Tâm tình
154
Quyển 3 - Chương 154: Hội thẩm
155
Quyển 3 - Chương 155: Vô tình
156
Quyển 3 - Chương 156: Tạm biệt
157
Quyển 3 - Chương 157: Kỳ binh
158
Quyển 3 - Chương 158: Lâm nguy
159
Quyển 3 - Chương 159: Lập khế
160
Quyển 3 - Chương 160: Vây khốn
161
Quyển 3 - Chương 161: Họa tới
162
Quyển 3 - Chương 162: Trao đổi tù binh
163
Quyển 3 - Chương 163: Nghịch chuyển
164
Quyển 3 - Chương 164: Khai thành
165
Quyển 3 - Chương 165: Thụ kế
166
Quyển 3 - Chương 166: Triều đình nghị luận
167
Quyển 3 - Chương 167: Thù đồ
168
Quyển 3 - Chương 168: Điều kiện
169
Quyển 3 - Chương 169: Thệ ước
170
Quyển 3 - Chương 170: Ngôn ngữ sắc bén
171
Quyển 3 - Chương 171: Nói toạc ra
172
Quyển 3 - Chương 172: Thăm hỏi
173
Quyển 3 - Chương 173: Đông chí
174
Quyển 3 - Chương 174: Quốc sách
175
Quyển 3 - Chương 175: Phủ cực
176
Quyển 3 - Chương 176: Trở về chốn cũ
177
Quyển 3 - Chương 177: Tạ lễ
178
Quyển 3 - Chương 178: Kế hoạch
179
Quyển 3 - Chương 179: Mưu sâu
180
Quyển 3 - Chương 180: Cầu tình
181
Quyển 3 - Chương 181: Dân sinh
182
Quyển 3 - Chương 182: Hiểm cảnh
183
Quyển 3 - Chương 183: Hành thích
184
Quyển 3 - Chương 184: Hiện thân
185
Quyển 3 - Chương 185: Tuyệt địa
186
Quyển 3 - Chương 186: Liều chết
187
Quyển 3 - Chương 187: Gia yến
188
Quyển 3 - Chương 188: Du hồ
189
Quyển 3 - Chương 189: Kéo tơ
190
Quyển 3 - Chương 190: Giải quyết hậu quả
191
Quyển 3 - Chương 191: Ngày tết
192
Quyển 3 - Chương 192: Nhìn vật
193
Quyển 3 - Chương 193: Căn nguyên
194
Quyển 3 - Chương 194: Ủy thác
195
Quyển 3 - Chương 195: Gợn sóng
196
Quyển 3 - Chương 196: Xuân đến
197
Quyển 3 - Chương 197: Bố cục
198
Quyển 3 - Chương 198: Chuông tang
199
Quyển 3 - Chương 199: Khẩn cầu che chở
200
Quyển 3 - Chương 200: Dã tâm
201
Quyển 3 - Chương 201: Đế lăng
202
Quyển 4 - Chương 202: Quyển IV: Mộ hải thiên chung - Hồi triều
203
Quyển 4 - Chương 203: Thâm tàng
204
Quyển 4 - Chương 204: Thiệp hiểm
205
Quyển 4 - Chương 205: Lần nữa đầu nhập
206
Quyển 4 - Chương 206: Thật giả
207
Quyển 4 - Chương 207: Song ngọc
208
Quyển 4 - Chương 208: Mời yến
209
Quyển 4 - Chương 209: Chí thân
210
Quyển 4 - Chương 210: Bạch hổ
211
Quyển 4 - Chương 211: Vừa kịp
212
Quyển 4 - Chương 212: Khai tịch
213
Quyển 4 - Chương 213: Tiền Thất
214
Quyển 4 - Chương 214: Nghi vấn
215
Quyển 4 - Chương 215: Mật thất
216
Quyển 4 - Chương 216: Ứng biến
217
Quyển 4 - Chương 217: Binh biến
218
Quyển 4 - Chương 218: Trước khi khai chiến
219
Quyển 4 - Chương 219: Đồng song
220
Quyển 4 - Chương 220: Khó lường
221
Quyển 4 - Chương 221: Dạ hành
222
Quyển 4 - Chương 222: Đồ Cùng
223
Quyển 4 - Chương 223: Phi đăng
224
Quyển 4 - Chương 224: Lâm triều
225
Quyển 4 - Chương 225: Liên hoàn
226
Quyển 4 - Chương 226: Hồi trào
227
Quyển 4 - Chương 227: Thanh toán
228
Quyển 4 - Chương 228: Chung chương – Vi hoan kỷ hà (Vui mừng được bấy) (hoàn)
229
Quyển 4 - Chương 229: Ngoại truyện Thất tịch: Chia cách là bao