Chương 99: Tôi không thể mất một người

Sau đó, Tuyên Đại Vũ bắt đầu không để ý đến ánh mắt khác thường của những người bên cạnh, tự mình chen thẳng về phía trước.

Ma Đậu tiên sinh hai tay trống trơn, ngón tay như đàn dương cầm linh hoạt trêu đùa một trận, một bộ bài không biết từ đâu xuất hiện. Tiếp theo ngón tay túm một cái, hơn mười lá bài được mở ra, lại trở tay hất một cái, những lá bài lập tức biến thành kẹo. Khán giả phía dưới đã bắt đầu xôn xao ngạc nhiên, nhiệt tình tranh giành giật kẹo.

Tuyên Đại Vũ bị kẹo rơi va vào giữa trán, tay chộp lấy, được một viên kẹo có nhân chocolate.

Người dẫn chương trình còn nói: "Những người bạn nhỏ không nên chớp mắt, Ma Đậu tiên sinh của chúng ta không chỉ có thể biến ra đồi ăn, mà còn có thể biến ra đồ chơi."

Theo đó, Ma Đậu tiên sinh vung tay áo, cuồn cuộn không ngừng những con rối bằng nhung từ lòng bàn tay biến ra, ném về phía những phụ huynh đang cõng hoặc ôm những đứa trẻ con.

Tuyên Đại Vũ lúc này đã đứng ở hàng đầu, quả quyết người trước mắt chính là Vương Trì Thủy. Đứng gần hắn như vậy, còn nhìn không ra Vương Trì Thủy làm thế nào từ bộ măng-sét chật chội lại có thể biến ra nhiều món đồ chơi như vậy.

Mà cũng đúng, điều đó cũng quá đỗi bình thường, nếu mà hắn nhìn ra được, đồng hồ đeo tay cũng không đến mức bị người ta lấy trộm đi.

Vương Trì Thủy quét ánh mắt đến Tuyên Đại Vũ, kích động xém đem toàn bộ đạo cụ chuẩn bị trên người rớt hết ra ngoài.

Người dẫn chương trình còn nói: "Các mỹ nữ không nên chớp mắt, Ma Đậu tiên sinh không chỉ đem quà tặng cho các bạn nhỏ, mà còn mang đến cho các quý cô xinh đẹp một bất ngờ lớn hơn."

Vương Trì Thủy đưa tay về phía cổ áo, trái một cành, phải một cành lấy ra trong cổ áo hai cành hoa hồng, tất cả đều là hoa tươi kiều diễm, còn có thể nhìn thấy bề mặt cánh hoa những giọt nước trong suốt. Vì để màn ảo thuật thêm ngoạn mục, Vương Trì Thủy xoay người lưng hướng về phía khán giả, vẫn như cũ, quyền năng vô cùng kì diệu, từ cổ áo bằng phẳng rút ra một cành lại thêm một cành thật nhiều những bông hoa hồng.

Một nữ khán giả bên cạnh Tuyên Đại Vũ kích động cứ lặp đi lặp lại một câu

"Trời ạ! Anh ta thật là lợi hại a! Anh ta là làm sao làm được?"

Tuyên Đại Vũ trong bụng nói thầm: quen tay hay việc, lấy trộm đồ của cô anh còn có thể làm mà.

Người dẫn chương trình hắng giọng một cái, miệng càng dùng thêm nhiều nhiệt tình khoa trương: "Các vị đại ca ở đây cũng nên chú ý! Ma Đậu tiên sinh của chúng tôi cũng chuẩn bị hoa tặng cho các anh, nhưng mà...chỉ có một đóa"

Nói xong, Vương Trì Thủy lại lợi dụng cơ hội làm ra một loạt những động tác vô cùng khoa trương, đến sau cùng chẳng biết từ đâu biến ra một đóa đại cúc. Hướng về phía những khán giả nam đang có chút tránh né, vô tư cắm vào túi áo khoác của Tuyên Đại Vũ. (cúc của em là dành cho anh, thủ tiết ghê gớm =]]])Trong nháy mắt một đám thanh niên la rống hò hét cùng với đó là hàng loạt ánh mắt nhìn không rõ sự tình của các vị lớn tuổi.

Vương Trì Thủy ngồi xỗm trước khán đài, "một mực cung kính" cùng vẻ mặt nghiêm túc nắm tay Tuyên Đại Vũ, trước mặt mấy ngàn người nói: "Người anh em, hôm nay anh tới đây đích thực không phải lúc."

Cái miệng vừa nói ra mấy lời trêu trọc lập tức xung quanh cười vang.

Một năm chỉ vừa mới qua, Tuyên Đại Vũ không muốn phá hỏng phần không khí vui tươi này, đổi thành bình thường, đã sớm đi tới phá banh chành.

Một hồi sau khi kết thúc, Vương Trì Thủy chủ động đưa cho Tuyên Đại Vũ một điếu thuốc, cà lơ phất phơ theo sát hắn nói chuyện tào lao. Hình như sự việc lần trước, Vương Trì Thủy liều chết bảo vệ danh dự của bản thân hắn xem như chỉ là trò đùa, không có một chút nào để trong lòng.

Tuyên Đại Vũ miệng đùa cợt nói: "Khá lắm! Cậu còn có thể ra bên ngoài biến hóa đồ vật? Tôi chỉ nghĩ rằng cậu sẽ chỉ luôn biết thuận tay lấy trộm đồ trong túi người khác."

(Do lúc này mâu thuẫn giữa cả hai coi như hạ nhiệt nên mình dùng xưng hô "cậu" - "tôi" cho nó "tình" nhé các bạn)

"Để xem lần sau anh có nói được như vậy không." Vương Trì Thủy không biết xấu hổ cười cười.

Tuyên Đại Vũ hai mắt nhìn vết thương trên trán Vương Trì Thủy còn chưa khỏi hẳn, muốn hỏi cái gì đó mà lại không hỏi ra lời, đến sau cùng lại kéo qua chuyện khác, "Mấy ngày nay chạy đến vùng nào?"

Vương Trì Thủy nói: "Cách đây ít ngày, đi theo đoàn hội chợ."

"Dự định làm tới khi nào?"

"Làm đến khi hội chợ kết thúc, cái này mà còn hỏi?"

Tuyên Đại Vũ bấm ngón tay tính toán, hồi nhỏ cứ đến rằm tháng giêng, một năm vừa hoàn tất là gia đình mình trong mắt người khác chính là tiêu xài phóng khoáng, náo nhiệt. Bất quá ngẫm lại cũng bình thường, nhưng hoàn cảnh gia đình Vương Trì Thủy như vậy, lễ mừng năm mới chắc là còn không có được.

"Được, rất tốt..." Tuyên Đại Vũ gật đầu, "Năm nay cố phát tài sung túc nhé."

Vương Trì Thủy quay đầu nhìn lại, "Màn kế tiếp sắp bắt đầu, tôi phải đi trước chuẩn bị."

Tuyên Đại Vũ không đi, lại đứng đó nhìn Vương Trì Thủy biểu diễn một hồi, đến sau cùng thấy hắn lại đem tặng một cành hoa cúc, hắn phát hiện một vị anh em bất hạnh khác nhận được cây hoa cúc có chút thờ ơ, sờ lại túi áo mình, đóa hoa cúc đã không cánh mà bay.

Được lắm, rất giỏi..." Tuyên Đại Vũ trong đầu bái phục cách chọn người biểu diễn của cái gánh hát này, loại này chính là tặng quà cho khán giả xong lại dùng trò ảo thuật ma quỷ để lấy lại đồ đã tặng đi, chắc cũng tiết kiệm cho cả gánh hát cũng được ít nhiều đạo cụ biểu diễn!

Tuyên Đại Vũ cứ tưởng rằng Vương Trì Thủy diễn xong màn này là kết thúc việc, không nghĩ tới diễn một hồi lại thêm một màn nữa, diễn thế không cảm thấy mệt? Tức giận. Diễn xong, "ma thuật sư " lại chạy đến đoàn kịch để diễn vai kẻ lừa gạt, bị mấy người biểu diễn công phu ngoại quốc quyền đấm cước đá. Để tăng hiệu quả biểu diễn, còn phải ngã rơi xuống, người xoay ngang đặc sắc, rõ ràng là trực tiếp ngả xuống đất, càng muốn đứng lên càng lại đánh ngã. Nếu là mấy tháng trước chứng kiến cảnh này, Tuyên Đại Vũ nhất định đặc biệt giải được mối hận, nhưng hiện tại trong lòng lại cảm thấy rât đau.

Tuyên Đại Vũ chính mình cũng không biết vì sao giống như bệnh tâm thần mà đứng tại chỗ "đại lãnh thiên" (trời đại rét) "rúc cổ bưng vai" (ý chỉ lạnh đến rúc cổ co bả vai), cùng một tên "tiểu trộm cắp" hao tổn sức lực xem hắn diễn từ màn này đến màn khác.

Người thứ ba trong đoàn kịch diễn xong, trời cũng đã gần tối, Tuyên Đại Vũ hướng về Vương Trì Thủy hỏi: "Cậu còn chưa đi?"

Vương Trì Thủy nói: "Còn sớm mà, còn có buổi chiếu phim tối nay."

Tuyên Đại Vũ nhìn làn môi Vương Trì Thủy bị gió thổi tét mấy lổ hổng lớn, lại hỏi: "Bọn họ một màn diễn cho cậu bao nhiêu tiền?"

Vương Trì Thủy nói: "Ngày mai nữa thì chừng hai ngàn."

Tuyên Đại Vũ hất cằm lên, "Như vậy đi, tôi cho cậu hai vạn cậu bồi rượu cho tôi, thấy thế nào?"

"Sớm biết vậy tôi đã nói năm ngàn." Vương Trì Thủy cười xấu xa.

Quyết định thằng cha nó như vậy đi, đêm nay nghỉ một lúc.

Tuyên Đại Vũ không đem Vương Trì Thủy đến quán rượu hay hợp đêm, mà là trực tiếp dẫn về đến nhà. Tôm đông lạnh đem bóc vỏ, bọc nhân nhanh chóng biến thành một nồi sủi cao, nhiệt độ của dạ dày ấm như nồng độ của hai ly rượu, lại còn mang lên một đĩa đậu phộng, trông thật giống một bữa cơm gia đình.

Vương Trì Thủy mấy ngày nay chạy ngược chạy xuôi, chưa từng được ăn cơm vơi dáng vẻ như vầy, lúc này miệng chẹp chẹp ăn đặc biệt ngon, còn không quên nói hai câu đối đáp.

"Tôi còn tưởng rằng được bào ngư hải sâm, đừng nghĩ dùng mấy món này mà mua chuộc được lòng tôi."

Tuyên Đại Vũ nói: "Cha mẹ tôi sống ở nước ngoài, cậu cũng một thân một mình trôi nổi, hai ta cùng nhau ăn bữa cơm năm mới có gì không tốt sao?

Vương Trì Thủy dừng đũa một chút, không nói cái gì nữa.

Ăn xong cơm tối, Vương Trì Thủy hướng về Tuyên Đại Vũ nói: "Đoàn hát chúng tôi đang tìm cách tìm chỗ trú ngụ, tối nay đã định trước là không chỗ ở, anh có thể cho tôi ngủ nhờ một đêm?"

Tuyên Đại Vũ nói: "Tùy cậu, chỉ cần cậu đừng ngủ chung phòng với tôi."

"Tôi rất sợ ngủ một mình." Vương Trì Thủy được một tấc lại muốn tiến một thước.

Tuyên Đại Vũ hừ lạnh một tiếng, "Cậu dùng đầu đập xuống đất còn không sợ, mà lại sợ ngủ một mình.?"

"Tôi thực sự sợ mà." Vương Trì Thủy nói, "Tôi thà rằng ngủ ở đại sảnh bệnh viện, trạm xe lửa, tôi cũng không muốn thuê phòng ngủ một mình."

Tuyên Đại Vũ chẳng biết thế nào lại nhớ tới bà nội của Vương Trì Thủy.

Vương Trì Thủy còn nói: "Anh nếu không để tôi với anh ngủ chung phòng, tôi sẽ trộm hết đồ của anh."Tuyên Đại Vũ lộ ra không nhịn được biểu tình, "Tôi sợ cậu trộm con *** (*) của tôi lắm, cho nên cứ tự nhiên mà ngủ chung!"

(*): Rất xin lỗi nhưng chị Sài dùng tiếng lóng khiếm nhã để chỉ dương v*t "JB" (dick), mình cũng đành phải để nguyên văn để tôn trọng tác giả. Giả tạo vậy thôi chớ mình cũng thích dùng từ con *** lắm. Thô tục nhưng chân thật =]]]

Buổi tối, hai người ngủ cùng một giường, Vương Trì Thủy nằm ở vị trí mà Hạ Diệu từng ngủ qua.

Tuyên Đại Vũ tự bản thân mình đều không thể lý giải, hắn làm sao lại để người khác dẫm đạp lên thân xác quý giá, trốn vào ngõ cụt như thế này? Hắn đã nói với Hạ Diệu rằng sẽ không tìm Vương Trì Thủy nữa nhưng thực sự lại lén đi tìm hắn vài ngày.

Vương Trì Thủy đưa tay đến góc chăn của Tuyên Đại Vũ, miệng nhầy nhụa nói: "Đại Vũ ca à, tốt xấu gì anh cũng cho tôi hai vạn, tôi có phải là nên đến phục vụ anh một chút không hả?"

Tuyên Đại Vũ chợt đem cái chân thối của Vương Trì Thủy vứt trở ra.

"Xéo....xéo đi."

Vương Trì Thủy cười hắc hắc, "Đại Vũ ca, anh nuôi tôi đi! Anh nếu như một tháng cho tôi ba vạn, tôi đảm bảo đem anh hầu hạ thoải mái đến đổ điếu."

Tuyên Đại Vũ vứt cho Vương Trì Thủy một ánh mắt lãnh đạm miệt thị "Tôi một tháng cho cậu ba vạn? Tôi bị bại não à?

"Liếm ***, lái máy bay tôi cũng có thể làm."

(Tiếp tục xin lỗi nhưng mình thích sự tục tiễu này quá =]])

Tuyên Đại Vũ trong nháy mắt mặt đen lại, "Cậu còn nói nhảm thêm một câu, tôi đánh cậu có tin không?"

Vương Trì Thủy đem mặt giấu ở trong chăn lén hả hê cười rộn.

Tuyên Đại Vũ thấy Vương Trì Thủy chỉ còn để lộ ra vết thương trên trán, quyết định..... nhịn.

Kết quả, hai mắt từ từ nhắm lại, không gian vừa yên tĩnh một lúc, Vương Trì Thủy đột nhiên đem chăn mền của hắn xốc lên.

Tách một tiếng.

Tuyên Đại Vũ mắt báo trừng trừng, "Cậu thực sự muốn làm gì?"

Vương Trì Thủy cấp tốc thu hồi điện thoại di động, ánh mắt lén lút thô bỉ chuyển động nhìn vào mặt Tuyên Đại Vũ.

"Chụp anh một tấm trần truồng, tôi giữ lại tự lái máy bay."

Tuyên Đại Vũ vừa muốn bão nổi, Vương Trì Thủy vẫn tiếp tục nói: "Đại Vũ ca à, tôi thực sự thích anh, tôi lần trước nói với anh tôi thích anh vì cái tên của anh, nhưng kỳ thực tôi đã thích anh từ trước rồi. Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có người nào cõng tôi trên lưng như vậy, trái tim nhỏ bé của tôi đã được anh mở ra."

Cũng không biết là gương mặt này của Vương Trì Thủy này đích thực là có tâm tình, hay là hắn đang thao túng nhiễu loạn, không cần biết lòng của hắn sâu thẳm bao nhiêu, trải qua cái miệng của hắn nhất định sẽ trở nên đặc biệt giả dối.

Nhưng lần này lửa giận trong lòng Tuyên Đại Vũ đã bị dập tắt.

"Tôi phát hiện cậu nói chuyện rất hay đấy, nhưng cho đến bây giờ vẫn không thật tâm." Tuyên Đại Vũ nói.

Vương Trì Thủy cũng nói: "Tôi phát hiện lời nói của anh đặc biệt cay độc, nhưng nội tâm đối với ai cũng đều mềm lòng."

Chỉ một lời đánh trúng chỗ hiểm của hắn, Tuyên Đại Vũ lại từ trong ngăn kéo lấy ra một xấp tiền, lắc lắc trước mặt Vương Trì Thủy, "Cậu nếu từ giờ trở đi không nói lời nào, tôi cho cậu thêm một vạn."

Vương Trì Thủy lập tức ngậm miệng.

Lúc đầu Tuyên Đại Vũ sợ hắn tái diễn trò cũ, vẫn cảnh giác không ngủ. Sau cùng lại phát hiện Vương Trì Thủy thực sự đang ngủ, hơn nữa ngủ rất ngon, xoa bóp, đánh đánh đều không tỉnh dậy.

Xem ra hắn thực sự là mệt mỏi..." Tuyên Đại Vũ nghĩ, một ngày diễn hai mươi mấy màn, nhân với hơn mười ngày, có thể không kiệt sức sao?

Bất quá nhìn Vương Trì Thủy "lão lão thật thật" (đàng hoàng tử tế) nằm ngủ kiểu co rút, thật là có vài phần động lòng người.

Sáng sớm hôm sau, Vương Trì Thủy tỉnh lại, phát hiện tủ đầu giường có năm cọc tiền.

"Mẹ nó, anh cho nhiều vậy?"

Tuyên Đại Vũ nói: "Ngoài hai vạn kia ra, một vạn là tiền lì xì, một vạn là cho anh chữa lành vết sẹo."

"Đại ca à anh thế nào mà có nhiều tiền vậy? Nhà của anh làm việc gì đấy?"

"Cậu quản được sao?"

Vương Trì Thủy nói: "Anh phải suy nghĩ kỹ! Tôi đặc biệt là không biết xấu hổ, không biết ngượng, anh thực sự cho tôi tiền, tôi sẽ không báo đáp anh, nói không chừng còn phía sau lưng anh chửi rủa."

"Tùy ngươi." Tuyên Đại Vũ mặt lạnh nói, "Nếu cậu còn có chút lương tâm, chớ đem việc này nói là được."

"Vì sao?"

Tuyên Đại Vũ cả giận nói: "Tôi không thể mất một người!"

Vương Trì Thủy "tiểu tâm dực dực" (cẩn thận) đem tiền nhét vào áo bông, thử hỏi: "Anh thật không nuôi tôi?

"Cút đi!"

Tuyên Đại Vũ một phát đem Vương Trì Thủy lôi ra ngoài cửa.

Vương Trì Thủy quay đầu về hướng Tuyên Đại cười, vẫn còn phất phất tay chào tạm biệt.

Tuyên Đại Vũ nhìn bóng lưng Vương Trì Thủy đi xa, thầm nghĩ trong lòng: xem như lần này là vì lòng thương người, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn, từ nay về sau coi như không quen biết.

Chapter
1 Chương 1: Giải đọ sức
2 Chương 2: Ai nói đấy?
3 Chương 3: Nỗi niềm khó nói nghĩ lại còn kinh
4 Chương 4: Giúp em làm mối đi mà!
5 Chương 5: Nhân vật “nguy hiểm”
6 Chương 6: Lần đầu giao chiến
7 Chương 7: Một hộp bánh cookie
8 Chương 8: Cút càng xa càng tốt!
9 Chương 9: Đừng đặc biệt không biết xấu hổ như thế!
10 Chương 10: Mắng cho chết nhà ngươi!
11 Chương 11: Yểng ta chán nản rồi
12 Chương 12: Thời gian trước khi bắn
13 Chương 13: Tôi nhìn trúng cậu rồi
14 Chương 14: Đây là cái kiểu logic gì chứ?
15 Chương 15: Quần cậu có chút thấp!
16 Chương 16: Chặt chẽ khóa trong tim
17 Chương 17: Nếu cậu cười với tôi một chút…
18 Chương 18: Đàn ông như này mới đủ tuyệt diệu!
19 Chương 19: Không thể thương lượng
20 Chương 20: Gửi nuôi
21 Chương 21: Lặng thầm bảo vệ em
22 Chương 22: Trong cửa sổ, ngoài cửa sổ
23 Chương 23: Mặc quần nhỏ vào
24 Chương 24: Tập kích đêm khuya
25 Chương 25: Tiểu nhu tình đêm mưa
26 Chương 26: Nhớ nhung đại yểng
27 Chương 27: Tìm hiểu mặt bên
28 Chương 28: Sao không chờ tôi về rồi hẵng kiểm tra sức khỏe?
29 Chương 29: Vụng trộm
30 Chương 30: Một chữ ngàn vàng
31 Chương 31: Trúc mã hội tụ
32 Chương 32: Cắn tai anh nha!
33 Chương 33: Đại vũ trì thủy
34 Chương 34: Dẫn trộm vào nhà
35 Chương 35: Đêm qua người tôi cắn không phải là cậu?
36 Chương 36: Đau đến thực tiêu hồn
37 Chương 37: Tranh chấp
38 Chương 38: Tuyên đại thiếu gia làm loạn không hối tiếc
39 Chương 39: Cùng sửa máy tập
40 Chương 40: Nhóc con ti tiện
41 Chương 41: Bất công
42 Chương 42: Đào củ sen
43 Chương 43: Ham ăn
44 Chương 44: Cùng tôi đi hóng gió
45 Chương 45: Xuất phát nào!
46 Chương 46: Tình yêu manh nha
47 Chương 47: Đó là nụ hôn đầu của lão tử!
48 Chương 48: Hiểu nhau thêm chút nữa
49 Chương 49: Dừng xe!
50 Chương 50: Tiểu bỉ ổi trong ổ chăn
51 Chương 51: Không chống đỡ nổi
52 Chương 52: Cuối cùng cũng tóm được mày rồi!
53 Chương 53: Oan gia chạm trán
54 Chương 54: Lại bị sập bẫy
55 Chương 55: Hai quả lựu to
56 Chương 56: Mỹ nam bên bể bơi
57 Chương 57: Đại tiệc mỹ vị
58 Chương 58: Sự cố
59 Chương 59: Đút ăn
60 Chương 60: Viện cớ mượn ổ chăn
61 Chương 61: Tình cảm chạy lệch
62 Chương 62: Khó chịu
63 Chương 63: Một mình vụng trộm hành sự
64 Chương 64: Xấu hổ đỏ bừng cả mặt
65 Chương 65: Mở cửa ra, để tôi vào!
66 Chương 66: Thời điểm tiến hành giải quyết mâu thuẫn
67 Chương 67: Ông nội anh!
68 Chương 68: Thu hoạch ngoài mong đợi
69 Chương 69: Gãi thêm tí nữa đi
70 Chương 70: Ngây thơ
71 Chương 71: Cùng yêu cùng thương
72 Chương 72: Cậu cũng đối tốt với hắn đi
73 Chương 73: Tôi lạy cậu luôn
74 Chương 74: Vuốt vuốt giận, không sao đâu mà
75 Chương 75: Thật vừa
76 Chương 76: Giới thiệu một cô bạn gái cho anh
77 Chương 77: Tôi sắp bị em gái anh đùa đến chết rồi!
78 Chương 78: Chườm nóng
79 Chương 79: Cậu cứ tha hồ mà ghen đi
80 Chương 80: Tu thân dưỡng tính
81 Chương 81: Hắn là của tôi!
82 Chương 82: Tiến triển thêm một bước
83 Chương 83: Sĩ khả sát bất khả nhục (Quân tử thà chết không chịu nhục)
84 Chương 84: Có thể chống lại ý trời
85 Chương 85: Thêm một cái đầu não
86 Chương 86: Đặc biệt hiếu thảo
87 Chương 87: Hạ Diệu cậu ở lại
88 Chương 88: Nhóc con, cho cậu khiêu khích này!
89 Chương 89: Chuyến khởi hành lừa đảo
90 Chương 90: Nỗi ám ảnh hoán đổi người
91 Chương 91: Cậu á đem miệng giữ kín một chút
92 Chương 92: Miễn tìm! Trước
93 Chương 93: Huynh muội tán gẫu
94 Chương 94: Người vợ đảm
95 Chương 95: Huynh đệ của anh hắn điên rồi!
96 Chương 96: Kì nghỉ quá dài
97 Chương 97: Đường về nhà chồng trắc trở
98 Chương 98: Hảo tiểu tử
99 Chương 99: Tôi không thể mất một người
100 Chương 100: Hai gã đàn ông điên loạn
101 Chương 101: BẮT ĐƯỢC "GIAN DÂM"
102 Chương 102: Tiểu tổ tông ấm áp
103 Chương 103: Cực kì đại phát
104 Chương 104: Hậu quả của kì nghỉ đông
105 Chương 105: Tôi phục cậu luôn!
106 Chương 106: Cảm ơn cậu
107 Chương 107: Mặt mày bầm dập
108 Chương 108: Trứng trọc lốc không có lông
109 Chương 109: Mắt to mắt nhỏ
110 Chương 110: Giải trừ tâm bệnh
111 Chương 111: Trả thù
112 Chương 112: Tâm trí không thể thoải mái
113 Chương 113: Chuyện không ngờ tới
114 Chương 114: Một con sói đến từ phương bắc
115 Chương 115: Viên đại tiểu thư đáng thương
116 Chương 116: Một trò hề
117 Chương 117: Tôi thật ngốc
118 Chương 118: Khủng hoảng tứ phía
119 Chương 119: Cảnh giới phóng đãng
120 Chương 120: Cảm giác đã sai chỗ
121 Chương 121: Hóa giải mâu thuẫn
122 Chương 122: Anh chớ ép tôi dùng biện pháp mạnh
123 Chương 123: Màn kịch chua xót
124 Chương 124: Quần lót bị mất
125 Chương 125: Cậu đêm qua đã hiện nguyên hình?
126 Chương 126: Quần lót bị rộng
127 Chương 127: Kẻ trộm đi bắt phạm nhân
128 Chương 128: Làm hòa
129 Chương 129: Bị dọa đến tè ra quần
130 Chương 130: Chính là tự tin như vậy
131 Chương 131: Bảo đảm không bạc đãi cậu
132 Chương 132: Sáu quý ông tề tụ
133 Chương 133: Không trượt một phát
134 Chương 134: Giá quá mắc
135 Chương 135: Tự hắc đế
136 Chương 136: Tránh xa người này ra
137 Chương 137: Tiêu chuẩn
138 Chương 138: Nội bộ lục đục
139 Chương 139: Cái gì gọi là trời sinh một đôi
140 Chương 140: Phong tỏa huyệt cười
141 Chương 141: Tình huống bất ngờ
142 Chương 142: Gọi cứu binh
143 Chương 143: CẢM ƠN "ĐẠI TẨU"
144 Chương 144: Hạ tiểu yêu trở mặt
145 Chương 145: Bắt đầu tính sổ
146 Chương 146: Hiểu ra mọi chuyện
147 Chương 147: Một mình tôi làm ba nghìn người
148 Chương 148: Cậu đó nha nhãn thần thật tốt!
149 Chương 149: Thật sự lo lắng!
150 Chương 150: Gọi!
151 Chương 151: Đại thần thánh từ trên trời giáng xuống!
152 Chương 152: Nam nhân không có gì tốt
153 Chương 153: Cùng 'báo ngạn tổ' nói lời ngôn tình
154 Chương 154: Vạch trần
155 Chương 155: Tuyên đại bịp
156 Chương 156: Liên tục gặp trục trặc
157 Chương 157: Thổ hào chân chính
158 Chương 158: Đứng núi này trông núi nọ
159 Chương 159: Nghìn vạn lần phải chờ tôi
160 Chương 160: MAU TRẢ "ĐÒN BÁNH TÉT BỰ" LẠI CHO TA
161 Chương 161: Vì cậu mà buộc hắn ra đi là đùa giỡn?
162 Chương 162: Hy sinh
163 Chương 163: Ngươi là người bị thần kinh
164 Chương 164: Xé mở ngụy trang
165 Chương 165: Loại bỏ tâm bệnh
166 Chương 166: Biến cố
167 Chương 167: Việc này tôi quyết định rồi
168 Chương 168: Về nhà
169 Chương 169: Cuộc chiến truyền thông bắt đầu!
170 Chương 170: Cái gì mới được gọi là chân ái?
171 Chương 171: Lòng đau tựa dao cắt
172 Chương 172: Thẳng thắn một lần
173 Chương 173: Mất tích
174 Chương 174: Ách
175 Chương 175: Anh ta tại sao cũng ở đây?
176 Chương 176: Đại cuộc đã định
177 Chương 177: Vật về nguyên chủ
178 Chương 178: Cảm giác có nguy cơ
179 Chương 179: Một chút giống con người cũng không có
180 Chương 180: Thật sự rất thoải mái
181 Chương 181: Cười
182 Chương 182: Kỳ thực cậu đã sớm hối hận
183 Chương 183: Con hươu tuyết ngu xuẩn
184 Chương 184: Vô tình gặp trên đường
185 Chương 185: Anh cứ chờ cho tới chết đi
186 Chương 186: Không bao giờ chơi đùa nữa
187 Chương 187: Biết vậy đừng làm
188 Chương 188: Anh mãi là no.1
189 Chương 189: Tình yêu trên bờ vai
190 Chương 190: Tiếng gọi của tình yêu
191 Chương 191: Tỉnh lại
192 Chương 192: Hết lòng chăm sóc
193 Chương 193: Đại tổ tông
194 Chương 194: An ủi
195 Chương 195: Chỉ nguyện được sống trong cơn mê đắm
196 Chương 196: Chiến tích
197 Chương 197: Rốt cục ai không đứng đắn ?
198 Chương 198: Khẩu vị của cậu nặng như vậy?
199 Chương 199: Cậu trốn đi đâu?
200 Chương 200: Phản kích
201 Chương 201: Thế nào lại là ngươi ???
202 Chương 202: Hàn đại thần tiên
203 Chương 203: Cắt đứt tơ tình
204 Chương 204: Nội chiến
205 Chương 205: Thừa dịp châm dầu
206 Chương 206: Thực sự xinh đẹp phi thường
207 Chương 207: Về nước
208 Chương 208: Một cái tin nhắn
209 Chương 209: Theo đuổi mẹ vợ
210 Chương 210: Thật không có phẩm hạnh TrướcTiếp
211 Chương 211: Ghen tuông với cả ngạch nương
212 Chương 212: Giống như lột da heo
213 Chương 213: Tôi thấy vậy cũng tốt!
214 Chương 214: Biến đi! biến ra đi! biến đi
215 Chương 215: Chương cuối
216 Chương 216: Phiên ngoại 1
217 Chương 217: Phiên ngoại 2
218 Chương 219: Phiên Ngoại 4
219 Chương 220: Phiên Ngoại 5
220 Chương 221: Phiên Ngoại 6
221 Chương 222: Phiên Ngoại 7
222 Chương 223: Phiên Ngoại 8
223 Chương 224: Phiên Ngoại 9
Chapter

Updated 223 Episodes

1
Chương 1: Giải đọ sức
2
Chương 2: Ai nói đấy?
3
Chương 3: Nỗi niềm khó nói nghĩ lại còn kinh
4
Chương 4: Giúp em làm mối đi mà!
5
Chương 5: Nhân vật “nguy hiểm”
6
Chương 6: Lần đầu giao chiến
7
Chương 7: Một hộp bánh cookie
8
Chương 8: Cút càng xa càng tốt!
9
Chương 9: Đừng đặc biệt không biết xấu hổ như thế!
10
Chương 10: Mắng cho chết nhà ngươi!
11
Chương 11: Yểng ta chán nản rồi
12
Chương 12: Thời gian trước khi bắn
13
Chương 13: Tôi nhìn trúng cậu rồi
14
Chương 14: Đây là cái kiểu logic gì chứ?
15
Chương 15: Quần cậu có chút thấp!
16
Chương 16: Chặt chẽ khóa trong tim
17
Chương 17: Nếu cậu cười với tôi một chút…
18
Chương 18: Đàn ông như này mới đủ tuyệt diệu!
19
Chương 19: Không thể thương lượng
20
Chương 20: Gửi nuôi
21
Chương 21: Lặng thầm bảo vệ em
22
Chương 22: Trong cửa sổ, ngoài cửa sổ
23
Chương 23: Mặc quần nhỏ vào
24
Chương 24: Tập kích đêm khuya
25
Chương 25: Tiểu nhu tình đêm mưa
26
Chương 26: Nhớ nhung đại yểng
27
Chương 27: Tìm hiểu mặt bên
28
Chương 28: Sao không chờ tôi về rồi hẵng kiểm tra sức khỏe?
29
Chương 29: Vụng trộm
30
Chương 30: Một chữ ngàn vàng
31
Chương 31: Trúc mã hội tụ
32
Chương 32: Cắn tai anh nha!
33
Chương 33: Đại vũ trì thủy
34
Chương 34: Dẫn trộm vào nhà
35
Chương 35: Đêm qua người tôi cắn không phải là cậu?
36
Chương 36: Đau đến thực tiêu hồn
37
Chương 37: Tranh chấp
38
Chương 38: Tuyên đại thiếu gia làm loạn không hối tiếc
39
Chương 39: Cùng sửa máy tập
40
Chương 40: Nhóc con ti tiện
41
Chương 41: Bất công
42
Chương 42: Đào củ sen
43
Chương 43: Ham ăn
44
Chương 44: Cùng tôi đi hóng gió
45
Chương 45: Xuất phát nào!
46
Chương 46: Tình yêu manh nha
47
Chương 47: Đó là nụ hôn đầu của lão tử!
48
Chương 48: Hiểu nhau thêm chút nữa
49
Chương 49: Dừng xe!
50
Chương 50: Tiểu bỉ ổi trong ổ chăn
51
Chương 51: Không chống đỡ nổi
52
Chương 52: Cuối cùng cũng tóm được mày rồi!
53
Chương 53: Oan gia chạm trán
54
Chương 54: Lại bị sập bẫy
55
Chương 55: Hai quả lựu to
56
Chương 56: Mỹ nam bên bể bơi
57
Chương 57: Đại tiệc mỹ vị
58
Chương 58: Sự cố
59
Chương 59: Đút ăn
60
Chương 60: Viện cớ mượn ổ chăn
61
Chương 61: Tình cảm chạy lệch
62
Chương 62: Khó chịu
63
Chương 63: Một mình vụng trộm hành sự
64
Chương 64: Xấu hổ đỏ bừng cả mặt
65
Chương 65: Mở cửa ra, để tôi vào!
66
Chương 66: Thời điểm tiến hành giải quyết mâu thuẫn
67
Chương 67: Ông nội anh!
68
Chương 68: Thu hoạch ngoài mong đợi
69
Chương 69: Gãi thêm tí nữa đi
70
Chương 70: Ngây thơ
71
Chương 71: Cùng yêu cùng thương
72
Chương 72: Cậu cũng đối tốt với hắn đi
73
Chương 73: Tôi lạy cậu luôn
74
Chương 74: Vuốt vuốt giận, không sao đâu mà
75
Chương 75: Thật vừa
76
Chương 76: Giới thiệu một cô bạn gái cho anh
77
Chương 77: Tôi sắp bị em gái anh đùa đến chết rồi!
78
Chương 78: Chườm nóng
79
Chương 79: Cậu cứ tha hồ mà ghen đi
80
Chương 80: Tu thân dưỡng tính
81
Chương 81: Hắn là của tôi!
82
Chương 82: Tiến triển thêm một bước
83
Chương 83: Sĩ khả sát bất khả nhục (Quân tử thà chết không chịu nhục)
84
Chương 84: Có thể chống lại ý trời
85
Chương 85: Thêm một cái đầu não
86
Chương 86: Đặc biệt hiếu thảo
87
Chương 87: Hạ Diệu cậu ở lại
88
Chương 88: Nhóc con, cho cậu khiêu khích này!
89
Chương 89: Chuyến khởi hành lừa đảo
90
Chương 90: Nỗi ám ảnh hoán đổi người
91
Chương 91: Cậu á đem miệng giữ kín một chút
92
Chương 92: Miễn tìm! Trước
93
Chương 93: Huynh muội tán gẫu
94
Chương 94: Người vợ đảm
95
Chương 95: Huynh đệ của anh hắn điên rồi!
96
Chương 96: Kì nghỉ quá dài
97
Chương 97: Đường về nhà chồng trắc trở
98
Chương 98: Hảo tiểu tử
99
Chương 99: Tôi không thể mất một người
100
Chương 100: Hai gã đàn ông điên loạn
101
Chương 101: BẮT ĐƯỢC "GIAN DÂM"
102
Chương 102: Tiểu tổ tông ấm áp
103
Chương 103: Cực kì đại phát
104
Chương 104: Hậu quả của kì nghỉ đông
105
Chương 105: Tôi phục cậu luôn!
106
Chương 106: Cảm ơn cậu
107
Chương 107: Mặt mày bầm dập
108
Chương 108: Trứng trọc lốc không có lông
109
Chương 109: Mắt to mắt nhỏ
110
Chương 110: Giải trừ tâm bệnh
111
Chương 111: Trả thù
112
Chương 112: Tâm trí không thể thoải mái
113
Chương 113: Chuyện không ngờ tới
114
Chương 114: Một con sói đến từ phương bắc
115
Chương 115: Viên đại tiểu thư đáng thương
116
Chương 116: Một trò hề
117
Chương 117: Tôi thật ngốc
118
Chương 118: Khủng hoảng tứ phía
119
Chương 119: Cảnh giới phóng đãng
120
Chương 120: Cảm giác đã sai chỗ
121
Chương 121: Hóa giải mâu thuẫn
122
Chương 122: Anh chớ ép tôi dùng biện pháp mạnh
123
Chương 123: Màn kịch chua xót
124
Chương 124: Quần lót bị mất
125
Chương 125: Cậu đêm qua đã hiện nguyên hình?
126
Chương 126: Quần lót bị rộng
127
Chương 127: Kẻ trộm đi bắt phạm nhân
128
Chương 128: Làm hòa
129
Chương 129: Bị dọa đến tè ra quần
130
Chương 130: Chính là tự tin như vậy
131
Chương 131: Bảo đảm không bạc đãi cậu
132
Chương 132: Sáu quý ông tề tụ
133
Chương 133: Không trượt một phát
134
Chương 134: Giá quá mắc
135
Chương 135: Tự hắc đế
136
Chương 136: Tránh xa người này ra
137
Chương 137: Tiêu chuẩn
138
Chương 138: Nội bộ lục đục
139
Chương 139: Cái gì gọi là trời sinh một đôi
140
Chương 140: Phong tỏa huyệt cười
141
Chương 141: Tình huống bất ngờ
142
Chương 142: Gọi cứu binh
143
Chương 143: CẢM ƠN "ĐẠI TẨU"
144
Chương 144: Hạ tiểu yêu trở mặt
145
Chương 145: Bắt đầu tính sổ
146
Chương 146: Hiểu ra mọi chuyện
147
Chương 147: Một mình tôi làm ba nghìn người
148
Chương 148: Cậu đó nha nhãn thần thật tốt!
149
Chương 149: Thật sự lo lắng!
150
Chương 150: Gọi!
151
Chương 151: Đại thần thánh từ trên trời giáng xuống!
152
Chương 152: Nam nhân không có gì tốt
153
Chương 153: Cùng 'báo ngạn tổ' nói lời ngôn tình
154
Chương 154: Vạch trần
155
Chương 155: Tuyên đại bịp
156
Chương 156: Liên tục gặp trục trặc
157
Chương 157: Thổ hào chân chính
158
Chương 158: Đứng núi này trông núi nọ
159
Chương 159: Nghìn vạn lần phải chờ tôi
160
Chương 160: MAU TRẢ "ĐÒN BÁNH TÉT BỰ" LẠI CHO TA
161
Chương 161: Vì cậu mà buộc hắn ra đi là đùa giỡn?
162
Chương 162: Hy sinh
163
Chương 163: Ngươi là người bị thần kinh
164
Chương 164: Xé mở ngụy trang
165
Chương 165: Loại bỏ tâm bệnh
166
Chương 166: Biến cố
167
Chương 167: Việc này tôi quyết định rồi
168
Chương 168: Về nhà
169
Chương 169: Cuộc chiến truyền thông bắt đầu!
170
Chương 170: Cái gì mới được gọi là chân ái?
171
Chương 171: Lòng đau tựa dao cắt
172
Chương 172: Thẳng thắn một lần
173
Chương 173: Mất tích
174
Chương 174: Ách
175
Chương 175: Anh ta tại sao cũng ở đây?
176
Chương 176: Đại cuộc đã định
177
Chương 177: Vật về nguyên chủ
178
Chương 178: Cảm giác có nguy cơ
179
Chương 179: Một chút giống con người cũng không có
180
Chương 180: Thật sự rất thoải mái
181
Chương 181: Cười
182
Chương 182: Kỳ thực cậu đã sớm hối hận
183
Chương 183: Con hươu tuyết ngu xuẩn
184
Chương 184: Vô tình gặp trên đường
185
Chương 185: Anh cứ chờ cho tới chết đi
186
Chương 186: Không bao giờ chơi đùa nữa
187
Chương 187: Biết vậy đừng làm
188
Chương 188: Anh mãi là no.1
189
Chương 189: Tình yêu trên bờ vai
190
Chương 190: Tiếng gọi của tình yêu
191
Chương 191: Tỉnh lại
192
Chương 192: Hết lòng chăm sóc
193
Chương 193: Đại tổ tông
194
Chương 194: An ủi
195
Chương 195: Chỉ nguyện được sống trong cơn mê đắm
196
Chương 196: Chiến tích
197
Chương 197: Rốt cục ai không đứng đắn ?
198
Chương 198: Khẩu vị của cậu nặng như vậy?
199
Chương 199: Cậu trốn đi đâu?
200
Chương 200: Phản kích
201
Chương 201: Thế nào lại là ngươi ???
202
Chương 202: Hàn đại thần tiên
203
Chương 203: Cắt đứt tơ tình
204
Chương 204: Nội chiến
205
Chương 205: Thừa dịp châm dầu
206
Chương 206: Thực sự xinh đẹp phi thường
207
Chương 207: Về nước
208
Chương 208: Một cái tin nhắn
209
Chương 209: Theo đuổi mẹ vợ
210
Chương 210: Thật không có phẩm hạnh TrướcTiếp
211
Chương 211: Ghen tuông với cả ngạch nương
212
Chương 212: Giống như lột da heo
213
Chương 213: Tôi thấy vậy cũng tốt!
214
Chương 214: Biến đi! biến ra đi! biến đi
215
Chương 215: Chương cuối
216
Chương 216: Phiên ngoại 1
217
Chương 217: Phiên ngoại 2
218
Chương 219: Phiên Ngoại 4
219
Chương 220: Phiên Ngoại 5
220
Chương 221: Phiên Ngoại 6
221
Chương 222: Phiên Ngoại 7
222
Chương 223: Phiên Ngoại 8
223
Chương 224: Phiên Ngoại 9