Chương 98: Đối mặt nguy hiểm

Cơn đau ê ẩm nhè nhẹ kéo tới khiến Thái Mi từ từ mở mắt sau giấc ngủ dài. Cô đưa mắt đảo nhìn quanh căn phòng một màu trắng xóa. Không biết cô đã ở lại đây bao lâu cũng không đoán được nguyên nhân vì sao Chu Khắc Kiệt lại đưa cô về đây. Ban đầu cô còn tưởng anh ta muốn dùng cô để đối phó với Long gia. Nhưng trong những ngày vừa qua mặc cô không để mắt tới nhưng Chu Khắc Kiệt vẫn tận tình chăm sóc cô,  cả Alix lẫn thuộc hạ và người hầu đều tỏ thái độ kính trọng.
Thái Mi nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra nguyên nhân nhưng từ trước đến nay ngoại trừ việc đích thân Chu Khắc Kiệt đưa cô đến Thái Bình Dương gặp phải nguy hiểm trùng trùng thì anh ta chưa một lần đối xử tệ với cô. Những ngày qua cũng đều là anh ta sớm tối đến bầu bạn cùng cô. Vậy nên ngoài mặt cô tỏ rõ thái độ câm ghét nhưng trong lòng cũng không mấy oán hận. Huống chi mỗi lần nhìn thấy gương mặt của Khắc Kiệt cô lại nhớ đến Huy Vũ. Không biết Huy Vũ thế nào rồi, nhưng nghe Khắc Kiệt nói Hạo Nhân đã kịp thời đưa Huy Vũ về bản doanh và được Dương Nhẫn cho uống thuốc giải, tình trạng sức khỏe có lẽ đến nay đã khá hơn.
Thái Mi thầm nghĩ khi Huy Vũ tỉnh lại nghe tin cô bị Khắc Kiệt bắt đi không biết có làm hắn tức chết đi không. Với bản tính ngạo mạng và sĩ diện như hắn có lẽ sẽ không để yên cho chuyện này. Nghĩ đến Huy Vũ, khóe môi Thái Mi nhẹ nhàng cong lên tia cười, đáy mắt cũng trở nên sáng ngời.
Hất tấm chăn sang bên, Thái Mi khẽ nheo mày, gương mặt có chút nhợt nhạt vì đau đớn, cô lom khom ngồi dậy rồi bước ra khỏi phòng. Đây là bản doanh của Chu gia, Huy Vũ và Chí Khanh có lẽ không dám tùy tiện vào đây cứu cô, cô không nên trong đợi vào họ. Tuy với năng lực của cô không đủ sức để thoát khỏi đây nhưng cô vẫn là nên thử. Phải tự mình cứu lấy mình đó mới chính là cách sống của cô.
Đi qua một lượt dãy hành lang, Thái Mi nhìn thấy phía trước chính là hai chiếc thang máy.  Cả người cô rã đầy mồ hôi, cơn đau ê ẩm khiến sức lực của cô giảm đi đáng kể.  Tuy vậy cô vẫn muốn tiếp tục đi tiếp, căn biệt thự này quá rộng, trong một vài ngày cô nhất định phải nắm rõ các lối đi. Đợi đến khi vết thương lành hẵn rồi cô sẽ lên kế hoạch chạy trốn.
Đứng nhìn con số trên tầng thang máy, Thái Mi thầm nguyền rủa Khắc Kiệt, hắn giam lỏng cô trên tận tầng bốn cơ đấy. Tầng bốn không phải là tầng cao nhất trong tòa biệt thự nhưng cũng là cao nhất so với tình trạng vết thương của cô. Bây giờ Thái Mi mới hiểu vì sao Khắc Kiệt không khóa cửa cũng không cho người canh gác. Anh ta không phải không lo sợ việc cô bỏ trốn mà vì anh ta biết rõ với tình hình của cô, hai từ bỏ trốn quả thật rất xa xỉ.
Rời khỏi thang máy Thái Mi định tìm cửa đi ra ngoài sân nhưng ngay khi cô đi hết dãy hành lang vẫn chưa đặt chân vào sảnh chính đã nghe thấy có tiếng người nói chuyện. Cô vội vàng lùi người về sau một bình hoa lớn rồi mới chậm rãi lưu thông hơi thở. Thái Mi cúi xuống nhìn vết thương bên ngực đang đau nhức vô cùng, cảm giác có chút ươn ướt, có lẽ do cô đi lại nên vết thương đã lại ra máu.
Nếu phía trước đã có người, cô vẫn nên quay lại phòng nghỉ ngơi, hôm nay đi đến đây là đủ. Ngay khi Thái Mi định lặng lẽ quay người rời đi thì lại nghe thấy một giọng nói đều đều: “Tất cả các lô hàng đều đã vào đúng vị trí. Lão đại, chỉ cần đúng thời gian đã định, sản phẩm của chúng ta sẽ có mặt trên toàn thế giới.”
Lão đại? Lẽ nào là lão đại của Chu gia, Chu Thiên Cát. Thái Mi có chút hiếu kì, cô không quan tâm đến nội dung câu nói vừa rồi, cô chỉ hiếu kì muốn xem mặt của một lão đại khét tiếng trên hai giới hắc bạch đạo.  Đập vào mắt Thái Mi là một người đàn ông đang đứng quay lưng về phía cô, và một người đàn ông khác đang ngồi trên ghế sofa. Thái Mi đoán ngay ông ta chính là lão đại ở đây liền chăm chú quan sát nét mặt của ông ta.
Chu Thiên Cát tuổi ngoài năm mươi, ngũ quan hài hòa nhưng gương mặt luôn tỏ ra nghiêm nghị, ánh mắt thâm sâu sắc lạnh. Nhìn ông ta, bất giác Thái Mi có cảm giác sợ hãi, người này rất nguy hiểm, cô tốt nhất không nên day vào. Cô chưa từng tiếp xúc qua lão đại của Chu gia, nhưng giang hồ đồn đại ông ta thủ đoạn tàn ác thế nào cô đã từng được nghe đôi chút. Nếu ông ta nhìn thấy cô đứng đây, lầm tưởng cô nghe lén có phải sẽ thẳng tay ban cô một phát đạn tiễn cô đi gặp Diêm Vương không?
Thái Mi vừa nhích chân  thì vết thương lại một lần nữa nhói lên cảm giác cắt thịt, cô không dám rên đau cũng không dám nhúc nhích, cô vẫn nên đứng đây thêm chút nữa, đợi cơn đau giảm xuống cô sẽ rời khỏi đây một cách ma không hay quỷ không biết.
Chu Thiên Cát ngồi trên ghế dáng vẻ ung dung chậm rãi thưởng thức ngụm trà nóng hổi. Lẳng lặng đặt lại tách trà lên bàn rồi nói: “Chuyện càng suôn sẽ càng phải đề phòng.”
Người đang đứng liền cúi đầu cung kính: “Vâng, lão đại!”
Chu Thiên Cát tựa lưng vào thành ghế, ngẩng đầu lên nhìn Hựu Đình, cất giọng đều đều: “Khắc Kiệt đâu? Từ khi trở về tôi vẫn chưa thấy nó.”
Hựu Đình liền đáp trả: “Thiếu gia bận chút việc, có lẽ sẽ không về kịp trong chiều nay.”
Thiên Cát khẽ cười nhạt: “Nó  không hài lòng trong kế hoạch trên đảo.”
Từ khi Thiên Cát còn đỏ ửng, số phận của Hựu Đình đã định sẵn là thuộc hạ của Thiên Cát. Cho tới tận nay đã trãi qua tận cùng vô số lần vào sinh ra tử, Hựu Đình luôn là cách tay đắc lực của Thiên Cát. Ông là người trầm tĩnh và lý trí nhất trong số những thuộc hạ của Thiên Cát, ông hiểu rõ có những lời ông có thể nói và những lời không nên nói ông tốt nhất vẫn nên giữ im lặng. Vậy nên sau lời nói của lão đại, ông vẫn giữ thái độ im lặng.
“Chú nói thử xem, vì sao Khắc Kiệt lại đưa người phụ nữ đó về nhà?” Thiên Cát mở miệng bằng một giọng lạnh lẽo: “Nghe nói cô ta là em kết nghĩa của chủ nhân chiếc ghế thứ ba trong Long gia. Nếu Khắc Kiệt muốn cô ta làm con tin, liệu có đánh đỗ được Tô Chí Khanh?”
Lời nói của Chu Thiên Cát khiến Thái Mi đang trong cơn đau dai dẳng cũng thoáng hiện tia châm biếm. Ông ta cho rằng Chí Khanh sẽ vì cô mà bán đứng lại Long gia và đám người Huy Vũ sao? Ông ta có phải đã quá đề cao cô rồi.
Im lặng vài giây, Hựu Đình mới chậm rãi nói ra ý kiến: “Tôi nghĩ là không. Trong khoảng thời gian qua, thiếu gia là thật lòng chăm sóc cho người phụ nữ đó.”
Chu Thiên Cát nhíu mày: “Ý ông là gì?”
Thái Mi có chút hiếu kì, cô cũng muốn biết nguyên nhân vì sao Chu Khắc Kiệt lại giam lỏng cô ở nơi này.
Hựu Đình lắc đầu: “Lão đại thứ lỗi cho tôi, tôi vẫn là không đoán được tâm tư của thiếu gia.”
Nghe vậy Thiên Cát có chút trầm ngâm, ông vốn là ba ruột của Khắc Kiệt nhưng ông không mấy hiểu rõ lắm về những tính toán của con trai ông. Hàng lông mày rộng của ông khẽ nheo lại, vẻ suy tư. Nhưng rất nhanh liền giản ra, ông mở miệng: “Nếu Khắc Kiệt muốn giữ cô ta lại thì mặc nó, dù sao một người phụ nữ vẫn không làm nên trò trống gì. Lúc này tôi lại muốn biết tình hình ở Long gia thế nào?”
Việc giữ một người phụ nữ trong bản doanh cũng như có thêm một con kiến trong tòa nhà rộng lớn. Ông tin là dù cô ta có tài giỏi về mặt gì cũng không thoát khỏi sự giám sát dưới quyền thuộc hạ của ông.
“Theo mật thám của ta thì tình hình sức khỏe của Long Huy Vũ vẫn không mấy khả quan.” Hựu Đình cung kính trả lời.
Thái Mi vừa nhích chân rời đi thì giọng nói đều đều từ Hựu Đình vang ra. Bất giác cô cau mày, lời nói của người đàn ông đó là ý gì. Thái Mi lập tức quay người nhìn về phía hai người đàn ông đang nói chuyện. Cảm giác bất an cũng như sốt ruột lập tức dội về, có phải do vết thương nên tai cô đã nghe lầm?
Hựu Đình tiếp tục lời nói, đáy mắt ánh lên tia đắc ý:  “Có vẻ như thuốc giải của Dương Nhẫn chỉ có thể khống chế một phần nào độc tính trong người Long Huy Vũ. Cậu ta đến tận bây giờ vẫn chưa một lần tỉnh lại. Tin này đã bị phong tỏa, người ngoài không ai hay biết nhưng nội tình Long gia lúc này lại rối ren vô cùng. Sức khỏe của Long Thành cũng suy sụp đáng kể. Lão đại, có lẽ lần này mạng sống của Long Huy Vũ không thể giữ được.”
Choảng... Tiếng đổ vỡ từ đâu vang ra khiến hai người Thiên Cát lập tức di chuyển tầm nhìn về phía phát ra âm thanh. Cả hai liền lóe lên tia kinh ngạc khi nhìn thấy tình cảnh trước mắt. Không phải là việc bình hoa thời Thanh mà Thiên Cát vô cùng yêu thích ngã vỡ mà là một cô gái mặt mày nhợt nhạt đang đứng nhìn chằm chằm về phía bọn họ.
Vừa rồi khi nghe được tin tức Huy Vũ vẫn chưa được giải độc, hắn có thể sẽ chết trong bất kì mọi lúc đã khiến Thái Mi nhất thời kinh hãi. Chẳng phải chính miệng Khắc Kiệt nói với cô Huy Vũ đã được giải độc, tại sao, tại sao lại...
Đầu óc Thái Mi trở nên hoãn loạn, cô vốn tưởng Huy Vũ đã an toàn trong bản doanh của hắn. Nhưng  Huy Vũ cũng đã nói Dương Nhẫn có thuốc giải, lẽ nào là Hạo Nhân không đưa Huy Vũ về kịp bản doanh.
Lần lượt hình ảnh Huy Vũ vật lộn trong cơn đau đớn hiện ra trong đầu. Phải chăng là vì khi đó Huy Vũ chỉ muốn gạt cô, rõ ràng là Dương Nhẫn không hề có loại thuốc giải đó. Thái Mi bất giác cắn môi, cơ thể như không trụ nổi bởi cơn đau không ngừng dày xé cơ thể, đầu ốc cô choáng váng dẫn tới cơ thể cô chao đảo. Bàn tay vô thức vịn vào bình bông dẫn tới ngã vỡ.
Tiếng đổ vỡ inh tai vang dội thức tĩnh Thái Mi biết rõ cô đang trong hoàn cảnh nào. Nhưng khi cô nhận thức được nguy hiểm thì cả người của cô đều nằm trọn trong tầm nhìn của hai đại nhân vật phía trước.
Chu Thiên Cát ngồi nhìn cô bằng ánh mắt hoàn toàn lạnh lẽo khiến Thái Mi lạnh toát người. Nhìn thấy Hựu Đình sải bước chân dài về phía mình, Thái Mi cảm thấy mạng sống có lẽ đến đây đã tận. Ngay lúc này cô có muốn chạy cũng không có sức chạy, mà cô có thể chạy đi đâu, tòa nhà tuy rộng lớn nhưng nơi nào cũng đều là nhà tù đối với cô. Cô đành để mặc Hựu Đình tóm lấy cổ áo cô, mặc cô thương tích ra sao liền lôi cô xềnh xệch thẳng tay ném mạnh cô xuống gốc bàn đối diện với nơi lão đại của ông đang ngồi.
Á... Thái Mi đau đến tím tái mặt mũi, cô nhìn thấy nơi ngực của cô có vết máu trãi đầy trên chiếc áo trắng. Nhưng cơn đau lúc này không là gì so với sự nguy hiểm đang vây quanh lấy cô. Cô ngẩng mặt nhìn Thiên Cát, chỉ thấy ông ta không hề rời mắt khỏi cô.
Thiên Cát không vì việc xuất hiện thình lình của một người lạ mà khiến ông kinh ngạc hay thất vọng. Gương mặt ông không chút biến sắc nhìn Thái Mi đánh giá một lượt. Tuy thần sắc của cô có chút nhợt nhạt thiếu sức sống, nhưng vẫn có thể thấy được cô là một người phụ nữ xinh đẹp. Mặc dù vậy, vẫn không thể bì được với những người đẹp mà ông đã từng nhiều lần muốn gã cưới cho Khắc Kiệt. Ông tin rằng, con trai ông không thể có cảm tình với người phụ nữ này, huống chi cô ta lại là người của kẻ thù. Suy đi ngẫm lại cũng chỉ có thể vì Khắc Kiệt có kế hoạch nào đó. Tuy ông không hiểu hết về con trai ông, nhưng thủ đoạn thì ông đã nắm rõ khá rành.
Hựu Đình bắn ra tia nhìn giết người, cất giọng đầy uy hiếp: “Cô to gan thật, dám nghe lén chúng tôi nói chuyện?”
Thái Mi ngẩng đầu lườm mắt với Hựu Đình: “Con mắt nào của ông nhìn thấy tôi nghe lén?” Vừa nói Thái Mi vừa gắng gượng chóng tay lên mặt bàn đứng dậy.
Hựu Đình nhíu mày, đúng thật ông không hề nhìn thấy cô nếu không phải vì bình hoa ngã vỡ. Nhưng với người từng trãi như ông chỉ cần liếc ngang vẫn có thể đoán được là người phụ nữ này đang nói dối. Ông định lên tiếng nói thì bị bàn tay của Thiên Cát đưa lên ngăn cản.
Thiên Cát vẫn ngồi trong tư thế cũ nhìn Thái Mi sau một hồi đánh giá mới lên tiếng: “Cô là Hà Thái Mi?”
Thái Mi không trả lời, ngực cô đau quá, cô dường như không còn sức đứng vững. Nhưng cô không muốn yếu đuối ngã người ngồi trên sàn, cô không muốn làm mất mặt Huy Vũ và Chí Khanh. Tức thì sự kinh ngạc trỗi lên trong lòng, đang lúc cận kề nguy hiểm thế này mà cô lại vô thức xem trọng Huy Vũ và Chí Khanh đến vậy. Bất giác Thái Mi khẽ mỉm cười, tuy cô vẫn không chấp nhận bản thân đã là người của Long gia như Huy Vũ từng nói, nhưng có vẻ như cô cũng đã bất tri bất giác xem Chu gia như kẻ thù. Thế nên dù đang đứng trước cửa ải sinh tử, cô vẫn không muốn để bản thân mình phải bị kẻ thù chà đạp.
Liếc thấy vết máu đỏ tươi ngay trên ngực áo Thái Mi, Thiên Cát lại nhìn thấy vẻ quật cường trên gương mặt tái nhạt của cô. Người phụ nữ này dù biết rõ bản thân đang đứng trước nguy hiểm vẫn có thể từ tốn nở nụ cười nhẹ nhàng. Dù chỉ là một giây lát thoáng qua, nhưng Thiên Cát nhìn thấy rõ ý chí mạnh mẽ cũng như sự kiên định từ đáy lòng của người phụ nữ này. Phụ nữ thông minh, ông đã từng thấy nhiều, nhưng phụ nữ đang thương tích trầm trọng vẫn có thể không để ông vào mắt thì đây là lần đầu ông gặp phải.
“Cô nói thử xem, nếu cô không nghe lén vì sao cô lại có thể có mặt ở đây?” Thiên Cát vẫn giữ gương mặt nghìn năm không đổi, ông nhìn Thái Mi chờ đợi câu trả lời.
Thái Mi đưa mắt nhìn sang Thiên Cát có chút mờ nhạt nhưng cũng gắng gượng đến khi nhìn rõ gương mặt ông, cô khẽ cười nhạt, bình tĩnh lên tiếng: “Cửa phòng không khóa, lại không người canh gác. Tôi đi dạo suốt một đoạn dài vẫn không thấy một bóng người. Ông thử nói xem,  tôi muốn ra ngoài đi dạo, có phải  là nên đi ngang qua đây.”
Không phải sao, nếu Khắc Kiệt muốn giam lỏng cô thì anh ta sẽ không để cửa tự do cho cô có thể đi lúc nào tùy ý, anh ta là không muốn trói buột cô, vậy nên việc cô muốn đi dạo là điều không ai có thể cấm cản. Huống chi việc nghe lén tuy không phải cố ý nhưng đúng là cô đã cố  tình lưu lại đứng nghe. Nhưng thực  tế lời cô nói là hoàn toàn đúng, cô muốn đi dạo bên ngoài, trước hết cô phải đi ngang qua đây.
Nhìn cơ thể mỏng manh có thể bất kì đều có thể ngã xuống của Thái Mi, Thiên Cát cất giọng âm trầm: “Xem như là cô vô tình ngang qua, vậy cô đã vô tình nghe được những gì?”
Thái Mi lười biếng nhuếch lên nụ cười nhợt nhạt: “Chu lão đại, điều đó quan trọng sao? Tôi dù là thật vô tình hay là cố tình đứng nghe, ông nghĩ với tình trạng như tôi lúc này có thể gây hại đến ông?”
Thiên Cát khẽ cười, người phụ nữ này xem ra cũng khá thông minh, ông lại không vội vàng mà tiếp tục đặt câu hỏi: “Cô không thể gây hại nhưng tôi muốn biết mối quan hệ giữa cô với con trai tôi là như thế nào?”
Khụ khụ... Thái Mi khẽ vang ra hai tiếng ho nhẹ, ngực cô đau quá, có vẻ như cô sắp không chịu đựng nổi. Nhưng lúc này hơn lúc nào hết trong lòng cô chỉ nghĩ đến Huy Vũ, cô muốn biết hắn thế nào rồi, cô muốn nhìn thấy hắn.
Không thấy Thái Mi có ý định trả lời, lần đầu tiên Hựu Đình nhìn thấy có người lại dám xem thường lời nói của lão đại, vậy nên cơn giận cũng nhanh chóng kéo tới. Ông luôn trung thành với Thiên Cát, ông không cho phép ai dám xem thường lão đại. Theo bản năng ông nắm lấy cánh tay mảnh mai của Thái Mi mà hằn giọng: “Lão đại đang hỏi, cô dám không trả lời?”
Bị Hựu Đình nắm chặt không đau bằng vết thương nhưng sắc mặt Thái Mi càng trở nên khó coi hơn, hai đầu lông mày của cô nhíu chặt đau đớn.

Chapter
1 Chương 1: Chạm mặt
2 Chương 2: Kí ức xa xưa
3 Chương 3: Kẻ phiền phức
4 Chương 4: Con người bá đạo
5 Chương 5: Gặp lại
6 Chương 6: Anh kết nghĩa
7 Chương 7: Cưỡng ép
8 Chương 8: Nhóm người lạ mặt
9 Chương 9: Những người đứng đầu của Long gia – Hắc đạo (Phần 1)
10 Chương 10: Những người đứng đầu của Long gia – Hắc đạo (Phần 2)
11 Chương 11: Bom nổ
12 Chương 12: Thẫm vấn
13 Chương 13: Đột nhập
14 Chương 14: Mất tích
15 Chương 15: Lời mời
16 Chương 16: Long huy vũ
17 Chương 17: Truy sát
18 Chương 18: Đuổi cùng giết tận
19 Chương 19: Hội tụ
20 Chương 20: Tiệc máu
21 Chương 21: Chăm sóc
22 Chương 22: Tôi đi xem mặt lão đại của các anh
23 Chương 23: Xử phạt
24 Chương 24: Đi chơi
25 Chương 25: Tuổi thơ bất hạnh
26 Chương 26: Lô hàng bị mất
27 Chương 27: Người giống người
28 Chương 28: Bãi đậu xe mới
29 Chương 29: Vương quốc Ả Rập
30 Chương 30: Mỏ dầu Ghawar
31 Chương 31: Cướp dầu
32 Chương 32: Một núi không thể có hai hổ
33 Chương 33: Thông minh trong ngu ngốc
34 Chương 34: Nơi đâu không có Long Huy Vũ, nơi đó là thiên đường
35 Chương 35: Xung đột
36 Chương 36: Bàn tay các anh thắm đẫm máu người
37 Chương 37: Lộn xe rồi!
38 Chương 38: Ăn sáng
39 Chương 39: Có anh trai thật tốt!
40 Chương 40: Kế hoạch chạy trốn
41 Chương 41: Cứu người
42 Chương 42: Lệnh giết
43 Chương 43: Bất ngờ tấn công
44 Chương 44: Oan gia ngõ hẹp
45 Chương 45: Điều khác thường nơi con tim
46 Chương 46: Dâm tặc cướp giường
47 Chương 47: Người phụ nữ tùy ý
48 Chương 48: Kế trong kế
49 Chương 49: Trở mặt
50 Chương 50: Giật mình tỉnh ngủ
51 Chương 51: Bất chấp nguy hiểm
52 Chương 52: Biểu hiện khác thường
53 Chương 53: Si tâm tuyệt đối
54 Chương 54: Tiệc sinh nhật
55 Chương 55: Sợi dây chuyền định mệnh
56 Chương 56: Chu Khắc Kiệt – Chu thiếu của Chu gia
57 Chương 57: Sống không muốn giáp mặt, chết càng không muốn nhìn thấy
58 Chương 58: Bản doanh chính của Long gia
59 Chương 59: Rất hợp nhau
60 Chương 60: Quá khứ
61 Chương 61: Sống hoặc chết
62 Chương 62: Bản thân tự phụ hay phụ bạc bản thân
63 Chương 63: Sòng bạc Ma Cau
64 Chương 64: Cá cược
65 Chương 65: Lắc xí ngầu
66 Chương 66: Có thù ắt trả
67 Chương 67: Thuộc hạ của Phương Hào Cường
68 Chương 68: Thiên thần hay ác quỷ
69 Chương 69: Giả giả thật thật
70 Chương 70: Căn cứ không quân trên biển
71 Chương 71: Cảm giác lạ
72 Chương 72: Giao chiến
73 Chương 73: Phẫn nộ
74 Chương 74: Tôi không gạt anh!
75 Chương 75: Sợi dây chuyền định mệnh – Phần 2
76 Chương 76: Đảo tử thần
77 Chương 77: Luôn bên cạnh tôi
78 Chương 78: Sát thủ đại dương
79 Chương 79: Tôi sợ, nhưng tôi tin anh!
80 Chương 80: Trùng trùng nguy hiểm
81 Chương 81: Thổ dân da đỏ
82 Chương 82: Ngày mới bắt đầu
83 Chương 83: Lạc mất
84 Chương 84: Bộ lạc ăn thịt người
85 Chương 85: Đào thoát
86 Chương 86: Tâm tình dao động
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89: Thông báo từ tác giả
90 Chương 89-2: Phát độc
91 Chương 90: Xác định tình cảm
92 Chương 91: Đường cùng
93 Chương 92: Không lối thoát
94 Chương 93: Tri viện bất đắc dĩ
95 Chương 94: Trở về
96 Chương 95: Hận cũ thì mới
97 Chương 96: Kế hoạch trả thù
98 Chương 97: Bản doanh Chu gia
99 Chương 98: Đối mặt nguy hiểm
100 Chương 99: Bảo vệ
101 Chương 100: Thủ đoạn
102 Chương 101: Giam lỏng
103 Chương 102: Tuyệt tình
104 Chương 103: Hang chó
105 Chương 104: Tôi chưa bao giờ gạt em!
106 Chương 105: Hào Cường làm nũng
107 Chương 106: Ghen
108 Chương 107: Ghen (2)
109 Chương 108: Mất tích
110 Chương 109: Hướng về nơi cày ruộng
111 Chương 110: Tiên mắc đọa
Chapter

Updated 111 Episodes

1
Chương 1: Chạm mặt
2
Chương 2: Kí ức xa xưa
3
Chương 3: Kẻ phiền phức
4
Chương 4: Con người bá đạo
5
Chương 5: Gặp lại
6
Chương 6: Anh kết nghĩa
7
Chương 7: Cưỡng ép
8
Chương 8: Nhóm người lạ mặt
9
Chương 9: Những người đứng đầu của Long gia – Hắc đạo (Phần 1)
10
Chương 10: Những người đứng đầu của Long gia – Hắc đạo (Phần 2)
11
Chương 11: Bom nổ
12
Chương 12: Thẫm vấn
13
Chương 13: Đột nhập
14
Chương 14: Mất tích
15
Chương 15: Lời mời
16
Chương 16: Long huy vũ
17
Chương 17: Truy sát
18
Chương 18: Đuổi cùng giết tận
19
Chương 19: Hội tụ
20
Chương 20: Tiệc máu
21
Chương 21: Chăm sóc
22
Chương 22: Tôi đi xem mặt lão đại của các anh
23
Chương 23: Xử phạt
24
Chương 24: Đi chơi
25
Chương 25: Tuổi thơ bất hạnh
26
Chương 26: Lô hàng bị mất
27
Chương 27: Người giống người
28
Chương 28: Bãi đậu xe mới
29
Chương 29: Vương quốc Ả Rập
30
Chương 30: Mỏ dầu Ghawar
31
Chương 31: Cướp dầu
32
Chương 32: Một núi không thể có hai hổ
33
Chương 33: Thông minh trong ngu ngốc
34
Chương 34: Nơi đâu không có Long Huy Vũ, nơi đó là thiên đường
35
Chương 35: Xung đột
36
Chương 36: Bàn tay các anh thắm đẫm máu người
37
Chương 37: Lộn xe rồi!
38
Chương 38: Ăn sáng
39
Chương 39: Có anh trai thật tốt!
40
Chương 40: Kế hoạch chạy trốn
41
Chương 41: Cứu người
42
Chương 42: Lệnh giết
43
Chương 43: Bất ngờ tấn công
44
Chương 44: Oan gia ngõ hẹp
45
Chương 45: Điều khác thường nơi con tim
46
Chương 46: Dâm tặc cướp giường
47
Chương 47: Người phụ nữ tùy ý
48
Chương 48: Kế trong kế
49
Chương 49: Trở mặt
50
Chương 50: Giật mình tỉnh ngủ
51
Chương 51: Bất chấp nguy hiểm
52
Chương 52: Biểu hiện khác thường
53
Chương 53: Si tâm tuyệt đối
54
Chương 54: Tiệc sinh nhật
55
Chương 55: Sợi dây chuyền định mệnh
56
Chương 56: Chu Khắc Kiệt – Chu thiếu của Chu gia
57
Chương 57: Sống không muốn giáp mặt, chết càng không muốn nhìn thấy
58
Chương 58: Bản doanh chính của Long gia
59
Chương 59: Rất hợp nhau
60
Chương 60: Quá khứ
61
Chương 61: Sống hoặc chết
62
Chương 62: Bản thân tự phụ hay phụ bạc bản thân
63
Chương 63: Sòng bạc Ma Cau
64
Chương 64: Cá cược
65
Chương 65: Lắc xí ngầu
66
Chương 66: Có thù ắt trả
67
Chương 67: Thuộc hạ của Phương Hào Cường
68
Chương 68: Thiên thần hay ác quỷ
69
Chương 69: Giả giả thật thật
70
Chương 70: Căn cứ không quân trên biển
71
Chương 71: Cảm giác lạ
72
Chương 72: Giao chiến
73
Chương 73: Phẫn nộ
74
Chương 74: Tôi không gạt anh!
75
Chương 75: Sợi dây chuyền định mệnh – Phần 2
76
Chương 76: Đảo tử thần
77
Chương 77: Luôn bên cạnh tôi
78
Chương 78: Sát thủ đại dương
79
Chương 79: Tôi sợ, nhưng tôi tin anh!
80
Chương 80: Trùng trùng nguy hiểm
81
Chương 81: Thổ dân da đỏ
82
Chương 82: Ngày mới bắt đầu
83
Chương 83: Lạc mất
84
Chương 84: Bộ lạc ăn thịt người
85
Chương 85: Đào thoát
86
Chương 86: Tâm tình dao động
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89: Thông báo từ tác giả
90
Chương 89-2: Phát độc
91
Chương 90: Xác định tình cảm
92
Chương 91: Đường cùng
93
Chương 92: Không lối thoát
94
Chương 93: Tri viện bất đắc dĩ
95
Chương 94: Trở về
96
Chương 95: Hận cũ thì mới
97
Chương 96: Kế hoạch trả thù
98
Chương 97: Bản doanh Chu gia
99
Chương 98: Đối mặt nguy hiểm
100
Chương 99: Bảo vệ
101
Chương 100: Thủ đoạn
102
Chương 101: Giam lỏng
103
Chương 102: Tuyệt tình
104
Chương 103: Hang chó
105
Chương 104: Tôi chưa bao giờ gạt em!
106
Chương 105: Hào Cường làm nũng
107
Chương 106: Ghen
108
Chương 107: Ghen (2)
109
Chương 108: Mất tích
110
Chương 109: Hướng về nơi cày ruộng
111
Chương 110: Tiên mắc đọa