Chương 97-98: 97: Chăm Sóc Con Dâu – 98: Tiểu Tam!

97: Chăm Sóc Con Dâu

Lý Ngã Dung đợi cho chảo nóng dầu lên mới bắt đầu cho thịt sườn vào xào, lật miếng thịt xuống để cho chín đều cả hai mặt.
Lý Nhã Dung nhặt rau và mở vòi nước để rửa rau.

Nước mát lạnh chảy xuống tay khiến cho Lục thiếu phu nhân cười nhạt.
Sơ chế nguyên liệu xong cũng như thịt sườn vừa nãy cũng chín sơ sơ, Lục thiếu phu nhân gắp ra đ ĩa rồi sơ chế hành phi cho chín vàng lên làm cho thịt sườn nó giòn và lại còn thơm hơn gấp nhiều lần.
Cho rau vào chế biến trong chảo thịt sườn vừa nãy, tiếp tục đảo cho hết lượt rồi cho các loại rau cần thiết cho vào: cà rốt, hành tây, v.v
Mái tóc của Lý Nhã Dung nhìn từ góc độ phía sau đúng là khiến cho ai đó có chút phải ghen tị.
"Mẹ!!"Cô bước xuống lầu, đã thay một trang phục mới.
Cô mặc một chiếc áo phông màu hồng nhạt kèm quần đùi chất liệu proton thoáng mát, dễ chịu.

"Ừm con.

Mau rửa tay rồi ăn cơm trưa thôi"Lý Nhã Dung nháy mắt tinh nghịch với Mộc Ánh Tuyết.
Mộc Ánh Tuyết vụ vẻ gật đầu, rửa tay rồi vào bàn.

Cô nghe lời như một đứa trẻ ngoan.
Lý Nhã Dung bê đ ĩa thức ăn và bát canh ra, nhìn một lượt trên bàn rồi nói:"Mấy món này mẹ làm theo khẩu vị của mẹ không biết là có hợp với khẩu vị của con hay không!? Mấy món này sẽ rất tốt để bồi bổ sức khỏe.

Bình thường tụi con cũng bận rộn không có thời gian chú tâm đ ến việc ăn uống như thế này nên nay mẹ nấu toàn món bồi bổ: canh gà, nhân sâm, rau lang và món đậu hũ"
Lý Nhã Dung nhiệt liệt giới thiệu từng món ăn sắp xếp theo thứ tự, vừa nơi vừa chỉ vào để người đối diện dễ hình dung.

"Thịt sườn nữa mẹ ạ"Cô bồi thêm một câu.

"À ừ ...!thịt sườn mẹ chưa đem ra.

Hôm nay con phải ăn hết món thịt sườn với canh gà, thức ăn còn lại thừa mẹ sẽ để vào tủ lạnh, tối con để vào lò vi sóng hâm lên cho nóng là ăn được ngay"
Lục thiếu phu nhân gãi đầu rồi mỉm cười chữa cháy.

Không ngờ lúc này nhìn Lý Nhã Dung lại dễ gần đến thế.

Lý Nhã Dung vào trong bếp để bê đ ĩa thịt sườn ra, Mộc Ánh Tuyết sắp đũa và để bát về hướng của Lý Nhã Dung.

"Đây đây món thịt sườn hôm nay rất là đặc biệt"Lý Nhã Dung hào hứng đặt đ ĩa thịt sườn ngay cạnh bát ô tô canh gà.

"Mẹ cũng ngồi xuống ăn luôn đi"Cô mỉm cười nói.

"Ừ"Lý Nhã Dung ngồi xuống, cô gắp một miếng đậu hũ bỏ vào bát bà.

"Con cũng ăn đi.

Mẹ ăn gì thì tự lấy được rồi con.

Con phải ăn nhiều thì mới có đủ chất dinh dưỡng, mẹ thấy con cũng gầy đi rồi đấy"
Lý Nhã Dung gắp vài miếng thịt sườn để vào trong bát của cô.

Cô cũng hơi ái ngại, nhưng nhất thời cũng không thể làm trái ý được, biết làm sao cho phải phép bây giờ.

Cô đành ngậm ngùi ăn, bình thường cô ăn kiêng không phải là vì giảm cân mà là sức ăn của cô có hạn, không thể nào ăn nhiều được.

Ăn nhiều giống như là đang tra tấn cô vậy.

"Ăn nhiều vào đi con"Lý Nhã Dung chỉ việc gắp đồ ăn cho cô, còn mình thì ăn ít.

Cô cũng mong cho giai đoạn ăn uống này trôi qua nhanh, không ngờ ở chung với mẹ chồng đôi lúc cũng không thoải mái.

_______________________
-Lục Thị-
"Cốc ...!cốc ...!cốc ..."Có tiếng gõ cửa từ bên ngoài, Lục Trạch Nguyên ngước mắt lên với sự tò mò.

"Ai đó!?"Lục Trạch Nguyên nhìn xung quanh rồi lên tiếng hỏi.

"Là tôi - Trịnh Khanh"Trịnh Khanh lên tiếng đồng thời cũng áp sát tai vào phòng anh để nghe ngóng.

Anh ho một tiếng rồi nói:"Vào đi"
Trịnh Khanh mở cửa, liếc mắt vào bên trong, thấy anh vẫn cặm cụi làm việc, chăm chú nhìn vào máy tính thì mới chầm chậm bước vào.

Anh rời mắt khỏi máy tính, thấy Trịnh Khanh đang đi tới thì niềm nở.

"Gọi anh có chuyện gì không!?"
Trịnh Khanh mở đầu câu chuyện.

Trịnh Khanh ngồi xuống ghế sofa, anh đi tới và ngồi đối diện với Trịnh Khanh.

"Dự án lần trước em thảo luận với anh bây giờ cũng đang bắt đầu tiến hành rồi.

Em nghĩ là chúng ta nên để mọi người tự biết đến sản phẩm.

Nếu tự mình quảng bá quá nhiều thì cũng không cách hay.

Sản phẩm lần trước cũng coi như là một tuyệt phẩm.

Nước ngoài họ cũng rất thích trang phục ở chỗ mình"
Anh lên tiếng nói về vấn đề hot hiện nay, Trịnh Khanh im lặng nhưng cũng đồng tình với ý kiến của anh.

"Tốt lắm.

Anh thấy công ty mình ngày càng phát triển, cũng chưa từng bị thất bại một dự án nào.

Anh thấy chúng mình cứ tiếp tục phát huy các giá trị tinh thần văn hóa, đúc kết nhiều kinh nghiệm không chừng sau này trở thành một tập đoàn lớn, thu hút cả trong và ngoài nước.

Để có những dự án chất lượng thì khâu tiến hành ra sản phẩm cũng phải đạt chất lượng, phải được cấp tín chỉ.

Em cũng đừng quá khắt khe với mọi người quá, lâu lâu cũng nên thả lỏng để mọi người gắn kết hơn.

Những con người lười làm thì nên sa thải"
Trịnh Khanh rất hài lòng về phong thái làm việc của Lục Trạch Nguyên, từ trước đến giờ vẫn là cộng sự rất ăn ý.

"Em tưởng anh bận lắm không có thời gian để ý đến những chuyện nhỏ nhặt"Anh hơi ngạc nhiên vì câu cuối mà Trịnh Khanh vừa nói.

Trịnh Khanh đột nhiên nói một câu khiến cho anh phải suy ngẫm.

"Ở đời mà không có chuyện gì là không thể.

Tuy là anh bận rộn thật nhưng hôm qua anh tình cờ nghe đưỡn mấy đứa nhân viên không làm việc, đứng tám chuyện linh tinh, tùm lum.

Thật khó hiểu mà.

Sao trên đời này lại xuất hiện những con người không có chuẩn mực đạo đức như thế được.

Đành lòng là những người đó chỉ là làm công ăn lương nhưng mà cũng đâu nhàn rỗi đến thế.

Còn đứng chê em là đồ lạnh lùng, coi nhân viên như cỏ rác"
Trịnh Khanh nói một lèo rồi thở liên tục để lấy sức nói tiếp.

Còn anh thấy Trịnh Khanh đúng là bảo vệ công lý, bất bình thì phải xả cho một trận để trong lòng thấy thoải mái.

"Em thấy công ty mình nên tổ chức một cuộc chiến để loại bỏ những người không cần thiết.

Anh nghĩ sao!?"Lục Trạch Nguyên đưa ra ý kiến, Trịnh Khanh im lặng để suy nghĩ.

"Anh cứ suy nghĩ đi.

Khi nào có câu trả lời thì tìm em"Lục Trạch Nguyên rời khỏi sofa, tiến đến bàn làm việc.

Trịnh Khanh tiếp lời:"Cũng trưa rồi.

Em không định ăn gì sao!?"
*Mộc Ánh Tuyết thật sự không quan tâm đ ến Lục Trạch Nguyên à!? Điều này thật lạ.

Rõ ràng họ là vợ chồng hợp pháp mà.

Sao cứ như là người dưng thế nhỉ!?*
Trịnh Khanh tò mò với lại cũng thắc mắc,những suy nghĩ kia khiến cho bản thân anh ta cũng không thể nào hiểu được.

Lục Trạch Nguyên phớt lờ ý tốt của Trịnh Khanh, đáp:"Em chưa đói.

Với lại em còn chút việc lát nữa em sẽ ăn sau.

Anh cứ đi ăn cùng với mọi người trước đi.

Em xử lí chút việc đã"
Đúng là có tài ăn nói nên anh nhanh chóng lấy được niềm tin từ Trịnh Khanh.

Trịnh Khanh cũng không nghi ngờ gì vì vốn dĩ từ trước đến giờ hai người họ chưa từng có xích mích, vả lại họ luôn là cộng sự ăn ý nên trong công việc cả hai đều có lợi.

Đương nhiên những việc khác cả hai cũng không quản nhau, không gian riêng tư là riêng mỗi người mà.

"Vậy anh đi trước đây không làm phiền em nữa"Trịnh Khanh nói rồi thì quay lưng bước đi.

Anh tiếp tục nhìn màn hình máy tính, vừa làm việc vừa trốn ánh mắt của Trịnh Khanh.

Cửa phòng khép lại, động tác bấm bàn phím của anh cũng dừng lại.

Anh thở dài rồi lật vài tờ tài liệu ra để xem xét.

Công nhận dạo này cũng nhiều việc thật cũng khiến cho anh phải đau đầu, không thể nào yên lòng được.

"Ba vào được không!?"Lục Thuận lên tiếng từ bên ngoài, trên tay có cầm theo hộp đồ ăn.

"Ba vào đi"Anh lên tiếng nói.

Lục Thuận mở cửa rồi bước vào bên trong.

"Con ăn gì chưa!?"Lục Thuận quan tâm hỏi rồi đặt hộp cơm ở bàn làm việc của anh.

"Nãy giờ con bận làm việc nên cũng chưa ăn trưa.

Ba không cần phải nhọc lòng đem đồ ăn vào cho con như thế đâu"Anh xua tay, tỏ ý không cần nhưng Lục Thuận chỉ lắc đầu rồi bảo.

"Mai là tiệc mừng thọ của ông nội.

Con và Tiểu Tuyết nhớ về chung để ông vui"

98: Tiểu Tam!

"Vâng con biết rồi.

Mai con sẽ đưa cô ấy về nhà"Anh vâng lời rồi nhìn qua hộp cơm trên bàn, sắc mặt của anh cũng thay đổi.
"Cũng trưa rồi con ăn trưa đi.

Hộp cơm đó không phải là ba mua cho con.

À mà con có thời gian thì đi thăm ông Mộc đi dù sao người ta cũng đã giao thiên thần cho mình rồi con cũng nên có chút lòng thành chứ"
Lục Thuận để tài liệu trên bàn của anh rồi rời đi.
"Hộp cơm này ở đâu vậy ba!?"Anh hỏi với theo thì bị một câu lạnh lùng từ ba mình.
"Ba tưởng con phải biết đó là của ai chứ!? Con chậm hiểu thế nhỉ!?"
Lục Thuận cười nhạt rồi bước ra khỏi phòng anh.
*Không lẽ ...!là cô ấy sao!?Cô ấy đã mang đến và ba muốn tự mình đem vào*
Anh bất giác nở nụ cười vui vẻ rồi ngồi ăn.

Anh đọc tờ giấy dán ở trong nắp hộp cơm:"Anh ăn ngon miệng nhé yêu anh"
*Cô ấy cũng có lúc lãng mạn thế này sao!? Sao mà nỡ bỏ uổng được công cô ấy nấu mà*
Anh ngồi ăn rồi vừa suy nghĩ đến bóng dáng lúc cô ấy nấu ăn rồi ngồi cười nụ một mình.

Trông dáng vẻ này chắc hẳn là thích cảm giác có một gia đình ấm áp rồi.
Anh ngồi xúc từng miệng, nếm thử khá kĩ càng, thuận miệng khen:"Công nhận ngon thật.

Không ngờ một thiên thần Mộc Gia lại có thể nấu ăn như đầu bếp năm sao"
"Sau này còn phải nhờ em dài dài"Vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon, anh ăn hai bát liền không ngừng nghỉ.
Sau khi đã no, anh nằm nghỉ ở ghế sofa.

No bụng thì đói con mắt.

Mới ăn no xong nhưng anh đã cảm giác hai mắt của mình sắp nhắm tịt lại đến nơi, buồn ngủ nên nằm nghỉ luôn.

________________________
-Biệt thự riêng của anh-
*Cũng may là con bé ngủ rồi.

Bọn trẻ thật là ăn uống không đúng khoa học giờ sinh hoạt cũng lung tung nữa như thế hại sức khỏe lắm.

Mình phải lựa lời nói với Tiểu Nguyên mới được.

Hạnh phúc gia đình là phải tự tạo dựng thì mới lâu bền được.

Chắc là nó không nghi ngờ gì việc mình làm đâu nhỉ!?*
Lý Nhã Dung hơi nghiêng đầu, suy nghĩ rồi thở dài.

Chính Lý Nhã Dung là người đã dán giấy ghi nhớ vào nắp hộp cơm trưa và nhờ cô mang đến cho anh.
(Tua lại một tiếng trước)
Sau khi ăn cơm xong, Lý Nhã Dung cầm bát vào bồn rửa.

Cô lập tức bê đũa và thìa vào.
Lý Nhã Dung nói nhẹ:"Con cứ ngồi nghỉ đi.

Viết mấy dòng gửi cho chồng con để lát nữa mang cơm đến cho chồng"
"Vâng"Mặc dù cô không muốn nhưng không thể từ chối một cách thẳng thừng trước mặt mẹ chồng được nên cô cứ đồng ý, ngậm ngùi ngồi vào bàn, viết vài dòng chữ mà không suy nghĩ gì rồi xé giấy ghi nhớ vo viên lại để ở bàn.
Lý Nhã Dung rửa bát mà không chú ý đến động tác của cô nên vẫn chăm chỉ rửa bát rồi úp bát lên giá đựng bát.
Lý Nhã Dung lau tay khô rồi quay lưng, định bước lên phòng khách ngồi mở điện thoại nhắn tin cho Lục Thuận thì thấy trên bàn ăn vừa nãy có tờ giấy vừa nãy bị cô vo viên còn nguyên ở đó.
Lý Nhã Dung nhìn lên trên, bên trái rồi lại bên phải, khi đã chắc chắn chả có ai thì mới dám mở tờ giấy ghi chú và dán đại vào nắp bên trong hộp cơm.
Mộc Ánh Tuyết uống nước xong, thấy Lý Nhã Dung cũng định đi lên thì nói:"Mẹ định đi ngủ ạ"
"À ...!ừ"Lý Nhã Dung thuận miệng nói.
"Con đi ngủ chút nha mẹ con thấy hơi mệt"Cô ngáp ngắn ngáp dài.
"À Tiểu Tuyết mẹ nhờ con chuyện này được không!?"Lý Nhã Dung chớp chớp mắt hỏi.

"Dạ mẹ!?"Cô khó hiểu hỏi lại.
"Con giúp mẹ đem hộp cơm này cho Tiểu Nguyên bình thường nó cũng không ăn cơm trưa như thế hại sức khỏe lắm.

Hai đứa còn trẻ nên thay đổi cách ăn uống và sinh hoạt đi.

Sau này hối hận lại không kịp"
"Con đi liền"Cô cầm theo hộp cơm trưa mà không biết rằng trong đó là dòng chữ cô đã viết trước đó.

Cô nghĩ là Lý Nhã Dung đã giúp cô vất nó đi, với lại đối với cô cái đó không có cũng không ảnh hưởng gì.

Cô mang hộp cơm đến Lục Thị.

Cũng tính là sẽ mang vào cho mẹ hài lòng.

Chứ thực ra trong lòng cô thì không thoải mái một chút nào cả.

Cô bước chân vào bên trong thì lập tức có người chặn lại, không cho cô vào.

"Cô là ai!? Nếu không có điện báo trước hẹn gặp Lục Tổng thì sẽ không được vào"Bác bảo vệ nhìn cô dò xét từ trên xuống dưới.

"Sao bác biết cháu đến tìm Lục Tổng!?"
Cô khó hiểu hỏi, trong lòng cũng có câu trả lời.

*Hẹn gặp anh ta thì phải hẹn trước mới được gặp sao!? Người chứ có phải là thần thánh đâu mà ai cũng phải bái phục chứ!?*
Thấy cô cứ đứng im lặng, bần thần ngây người khiến cho bác bảo vệ cười đểu.

"Này cô gái nhìn cháu cũng không đến nỗi tệ.

Chắc không có thiếu hiểu biết đến mức không biết Lục Tổng có phu nhân rồi đâu nhỉ!? Bác nhắc nhở cháu một khi để Lục Tổng biết được ý đồ không đàng hoàng của cháu thì chắc anh ta sẽ giết cháu trong một lần dọn gai trong mắt đấy"
Bác bảo vệ quan tâm nhắc nhở nhưng lại khiến cho Mộc Ánh Tuyết có cảm giác màn kịch hay đang chờ phía trước.

Lục Thị chỉ có tin tức Lục Tổng - Lục Trạch Nguyên đã có vợ chứ chưa từng công bố cô ra bên ngoài.

Ngay cả công ty nhà mình cô cũng không được đi làm.

Thường ngày cô không tiếp xúc với ai để tránh những rắc rối không cần thiết.

Nếu như tất cả mọi người ở Thượng Hải này đều biết cô và anh kết hôn không phải vì yêu đương mà vì theo gia tộc thì phải làm sao!?
Họ sẽ nhìn Lục Gia và Mộc Gia như thế nào đây!? Họ kết hôn chỉ vì liên minh gia tộc(liên kết hai gia tộc này lại)
Lý Nhã Dung rất mực thương cô và cô như là con ruột nhưng người ngoài thì miệng lưỡi sắc bén như con dao hai lưỡi vậy, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.

Lục Gia luôn muốn rước cô về làm con dâu, khi cô đã chính thức thành Lục phu nhân thì hai gia tộc ngày càng chặt chẽ với nhau.

Mộc Ánh Tuyết nhẹ nhàng vuốt tóc mai ra sau tai mình rồi nhỏ nhẹ đáp.
"Cảm ơn bác đã có ý tốt nhắc nhở cháu.

Cháu đã có lịch hẹn với Lục Tổng cháu xin phép"
Cô tính rời đi thì bị bàn tay của bác bảo vệ kia ngăn lại.

"Không được đâu cháu.

Trước khi cháu được đi thì phải đưa cho chú xem bằng chứng mới được"
Bác bảo vệ nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh, nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

Mộc Ánh Tuyết rất tự nhiên nói:"Chú cứ coi trước đi"
Cô đưa điện thoại có tin nhắn của anh cho bác bảo vệ kia.

*Phiền phức thật.

Lục Thị trước giờ toàn là như vậy sao!? Ông nội mình đâu có nói Lục Thị nghiêm khắc thế này đâu.

Biết thế ngay từ đầu mình đã không kết hôn với tên xấu xa đó!! Mình có được lợi lộc gì từ việc này đâu.

Mộc Ánh Tuyết ơi mày ngu quá!!*
Cô đang trách thân phận của mình.

Đành phải vượt ải chết tiệt này mới được.
Cô chỉnh lại váy trên người mình rồi nhìn thẳng vào bác bảo vệ kia vẫn còn đang ngây người.

"Cô đừng nói cô là nhân tình của Lục Tổng nhé chả lẽ cô là tiểu tam!?"
Bác bảo vệ há hốc miệng nhìn cô như nhìn một con người ngoài hành tinh.

*Rắc rối thật*Cô lắc đầu ngao ngán.

"Tiểu tam!?Ai cho ông cái quyền nói tôi như vậy"Cô tức giận hét vào mặt ông ta khiến cho ông ta sưng sỉa lên rồi cầm que quất vào chân cô.

"Thế thì không phải sao!? Vậy cô là hồ ly tinh chín đuôi"
"Bác có bị lẫn không thế!?"Cô hơi nhăn mặt rồi khinh thường người trước mặt.

Sao có thể nghĩ cô là tiểu tam rồi thì là hồ ly tinh!?
"Tôi không phải là tiểu tam!!"Cô gằn lên từng chữ một, xé nát trái tim cô.

Cho dù cô không yêu Lục Trạch Nguyên đi chăng nữa nhưng cô dù sao cũng là vợ trên hợp đồng chứ làm gì có chuyện là tiểu tam.

Ngay từ đầu cô đâu có chọn anh làm bạn đời!?
"Lục Tổng có vợ rồi sao còn qua lại với cô được chứ!? Không phải là tiểu tam thì là gì!?"
Bác bảo vệ vẫn bảo vệ quan điểm của mình.

Thật là cố chấp!!
"Hết nói nổi"Cô khó chịu nói.
"Ai đó!?"Có một người phụ nữ lạ mặt xuất hiện khiến cho cô phải hơi ngạc nhiên.

Chapter
1 Chương 1: 1: Ép Cưới
2 Chương 2: 2: Ép Cưới Tiếp
3 Chương 3: 3: Ép Cưới Tiếp
4 Chương 4: 4: Yên Bề Gia Thất Phần 1
5 Chương 5: 5: Yên Bề Gia Thất Phần 2
6 Chương 6: 6: Lục Phu Nhân
7 Chương 7: 7: Sự Nghiệp Nhà Họ Lục
8 Chương 8: 8: Có Khi Trời Sập Cô Không Vào!
9 Chương 9: 9: Thấy Chị Cũng Thú Vị Đấy
10 Chương 10: 10: Phải Làm Chủ Bản Thân Mình
11 Chương 11: 11: Muốn Kí Hợp Đồng
12 Chương 12: 12: Không Muốn Làm Bạn Với Cậu Nữa
13 Chương 13: 13: Hạnh Phúc Là Phải Do Mình
14 Chương 14: 14: Đàm Phán Về Chuyện Đi Làm Trở Lại
15 Chương 15: 15: Chắc Tối Nay Tôi Không Về
16 Chương 16: 16: Cô Cũng Biết Tôi Là Tổng Giám Đốc À
17 Chương 17: 17: Cô Gọi Anh Là Lục Tổng Ư
18 Chương 18: 18: Nhiều Chàng Trai Trông Ngóng
19 Chương 19: 19: Hôm Nay Con Dẫn Vợ Con Đến
20 Chương 20: 20: Truyền Từ Đời Này Sang Đời Khác Rồi
21 Chương 21: 21: Hãy Giữ Gìn Cho Cẩn Thận
22 Chương 22: 22: Nơi Đây Cuộc Tình Của Cô Và Tống Bảo An Bắt Đầu
23 Chương 23: 23: Vẫn Đang Trong Quá Trình Tìm Tòi Nội Dung
24 Chương 24: 24: Tự Mình Nghĩ Ra Bản Kế Hoạch
25 Chương 25: 25: Công Việc Lần Này Khá Phức Tạp
26 Chương 26: 26: Một Tuần Nữa Là Ra Mắt Sản Phẩm Mới
27 Chương 27: 27: Đồi Thông
28 Chương 28: 28: Tìm Mãi Cũng Không Thấy
29 Chương 29: 29: Đúng Là Em Tốt Nhất Thôi
30 Chương 30: 30: Con Sẽ Cảm Nhận Được Tình Yêu Chỉ Là Thời Điểm Chưa Đến
31 Chương 31: 31: Cho Con Đấy Nhớ Chăm Sóc Sức Khỏe Của Mình
32 Chương 32: 32: Không Nói Nhung Ông Vẫn Biết
33 Chương 33: 33: Sắp Tới Là Sinh Nhật Em Con
34 Chương 34: 34: Anh Nói Vậy Lỡ Người Ta Buồn Thì Sao
35 Chương 35: 35: Không Biết Chuyện Gì Đang Xảy Ra
36 Chương 36: 36: Giờ Chỉ Là Bắt Đầu !
37 Chương 37: 37: Mẹ ! Là Con Kêu Em Ấy Về
38 Chương 38: 38: Vinh Hoa
39 Chương 39: 39: Phá Hỏng Chuyện Tốt Của Mình
40 Chương 40: 40: Cô Ấy Cô Ấy Là Vợ Tôi !!
41 Chương 41: 41: Con Muốn Li Hôn !!
42 Chương 42: 42: Không Yêu Sao Có Thể Tùy Tiện Kết Hôn Như Thế Chứ
43 Chương 43: 43: Đợi Cô Để Hỏi Chuyện
44 Chương 44: 44: Lạt Mềm Buộc Chặt
45 Chương 45: 45: Như Một Tước Phim Quay Chậm
46 Chương 46: 46: Cậu Đang Phá Hỏng Không Gian Riêng Tư Của Tôi Đấy !!
47 Chương 47: 47: Nhớ Trông Chừng Chị Dâu
48 Chương 48: 48: Ý Tưởng Không Tồi Duyệt !
49 Chương 49: 49: Lục Trạch Nguyên Đang Ở Đâu Tôi Cần Gặp Anh Ta Ngay Lập Tức !!
50 Chương 50: 50: Chúng Tôi Sẽ Không Làm Ngài Thất Vọng
51 Chương 51: 51: Nơi Bí Mật
52 Chương 52: 52: Hoài Niệm Về Cô Bé Năm Nào
53 Chương 53: 53: Nó Lại Càng Làm Cậu Hoài Nghi Hơn Về Nhận Định Của Mình
54 Chương 54: 54: Chỉ Là Sự Trùng Hợp Hay Vô Tình
55 Chương 55: 55: Thấy Tôi Có Đẹp Trai Không
56 Chương 56: 56: Thăm Bà Nội
57 Chương 57-58
58 Chương 59: Chẳng Thể Nào Có Đủ Dũng Khí Để Đối Mặt
59 Chương 60: Kí Ức Về Cô Gái Năm Ấy
60 Chương 61: Bưu Phẩm Bí Ẩn
61 Chương 62: Vị Trí Độc Nhất Vô Nhị
62 Chương 63: Muốn Sự Ngọt Ngào Ấy
63 Chương 64: Cô Ấy Là Thanh Mai Trúc Mã
64 Chương 65: Cùng Nhau Giúp Đỡ Người Nghèo
65 Chương 66: Hoạn Nạn Mới Biết Lòng Người
66 Chương 67: Gặp Thần Tượng
67 Chương 68: Wibo Nổi Bật Của Tên Đáng Ghét!
68 Chương 69: Biết Vị Trí Của Mình Ở Đâu
69 Chương 70: Sự Thật Hé Lộ
70 Chương 71: Có Phải Ông Trời Đang Thử Thách
71 Chương 72: Câu Lạc Bộ
72 Chương 73: Bạn Thân Duy Nhất
73 Chương 74: Bỏ Lỡ Chính Là Bỏ Lỡ
74 Chương 75: Dù Có Ra Sao Em Vẫn Là Em Trai Ngoan Của Anh
75 Chương 76-77
76 Chương 78: Tỏa Sáng Trong Thế Giới Của Mình
77 Chương 79: Lật Tẩy Anh Chu
78 Chương 80: Gặp Được Định Mệnh Của Cuộc Đời Mình
79 Chương 81: Anh Em Thân Thiết Như Hồi Nhỏ
80 Chương 82: Mẹ Chồng Tương Lai
81 Chương 83: Một Ngày Nào Đó Lục Thị Sẽ Phá Sản
82 Chương 84: 84: Thao Túng Tâm Lí
83 Chương 85: 85: Sợi Dây Chuyền Gợi Kí Ức Quen Thuộc
84 Chương 86-87: 86: Chính Thức Là Crush Rồi - 87: Ngắm buổi đêm
85 Chương 89: 89: Chờ Đợi Tình Yêu Em
86 Chương 90-91
87 Chương 92-93
88 Chương 94: Cứu Lưu Khánh Ly
89 Chương 95: Muốn Tụi Con Có Tin Vui
90 Chương 96: Tạm Thời Thấy Cậu Là Người Đáng Tin
91 Chương 97-98: 97: Chăm Sóc Con Dâu - 98: Tiểu Tam!
92 Chương 99-100: 99: Phó Uyên lên mặt - 100: Em là của tôi
93 Chương 101: Dằn Mặt Trà Xanh
94 Chương 102: Không Đáng Để Xách Dép
95 Chương 103: Không Còn Là Chính Mình
96 Chương 104: Con Ghẻ Là Vừa!
97 Chương 105: Ra Sofa Ngủ
98 Chương 106: Đầu Tư Cho Vợ
99 Chương 107-108: 105: Tiệc Mừng Thọ Của Lục Lão Gia - 108: Mãi là bạn thân
100 Chương 109-110: 109: Mộc Ánh Tuyết bị đâm - 110: Vị Trí Vô Cùng Đặc Biệt
101 Chương 111: Qua Cơn Nguy Kịch
102 Chương 112: Cuộc Đời Của Đại Mõm
103 Chương 113: Cháu Dâu Ưng Ý Nhất
104 Chương 114: Muốn Có Được Cuộc Sống Bao Người Mơ Ước
105 Chương 115: Người Tồi
106 Chương 116: Sự Thật Về Lam Tiêu
107 Chương 117: Không Tìm Được Người Nào Phù Hợp
108 Chương 118: Làm Chỗ Dựa Vững Chắc
109 Chương 119: Không Được Bứt Dây Động Rừng
110 Chương 120: Mày phải chết
Chapter

Updated 110 Episodes

1
Chương 1: 1: Ép Cưới
2
Chương 2: 2: Ép Cưới Tiếp
3
Chương 3: 3: Ép Cưới Tiếp
4
Chương 4: 4: Yên Bề Gia Thất Phần 1
5
Chương 5: 5: Yên Bề Gia Thất Phần 2
6
Chương 6: 6: Lục Phu Nhân
7
Chương 7: 7: Sự Nghiệp Nhà Họ Lục
8
Chương 8: 8: Có Khi Trời Sập Cô Không Vào!
9
Chương 9: 9: Thấy Chị Cũng Thú Vị Đấy
10
Chương 10: 10: Phải Làm Chủ Bản Thân Mình
11
Chương 11: 11: Muốn Kí Hợp Đồng
12
Chương 12: 12: Không Muốn Làm Bạn Với Cậu Nữa
13
Chương 13: 13: Hạnh Phúc Là Phải Do Mình
14
Chương 14: 14: Đàm Phán Về Chuyện Đi Làm Trở Lại
15
Chương 15: 15: Chắc Tối Nay Tôi Không Về
16
Chương 16: 16: Cô Cũng Biết Tôi Là Tổng Giám Đốc À
17
Chương 17: 17: Cô Gọi Anh Là Lục Tổng Ư
18
Chương 18: 18: Nhiều Chàng Trai Trông Ngóng
19
Chương 19: 19: Hôm Nay Con Dẫn Vợ Con Đến
20
Chương 20: 20: Truyền Từ Đời Này Sang Đời Khác Rồi
21
Chương 21: 21: Hãy Giữ Gìn Cho Cẩn Thận
22
Chương 22: 22: Nơi Đây Cuộc Tình Của Cô Và Tống Bảo An Bắt Đầu
23
Chương 23: 23: Vẫn Đang Trong Quá Trình Tìm Tòi Nội Dung
24
Chương 24: 24: Tự Mình Nghĩ Ra Bản Kế Hoạch
25
Chương 25: 25: Công Việc Lần Này Khá Phức Tạp
26
Chương 26: 26: Một Tuần Nữa Là Ra Mắt Sản Phẩm Mới
27
Chương 27: 27: Đồi Thông
28
Chương 28: 28: Tìm Mãi Cũng Không Thấy
29
Chương 29: 29: Đúng Là Em Tốt Nhất Thôi
30
Chương 30: 30: Con Sẽ Cảm Nhận Được Tình Yêu Chỉ Là Thời Điểm Chưa Đến
31
Chương 31: 31: Cho Con Đấy Nhớ Chăm Sóc Sức Khỏe Của Mình
32
Chương 32: 32: Không Nói Nhung Ông Vẫn Biết
33
Chương 33: 33: Sắp Tới Là Sinh Nhật Em Con
34
Chương 34: 34: Anh Nói Vậy Lỡ Người Ta Buồn Thì Sao
35
Chương 35: 35: Không Biết Chuyện Gì Đang Xảy Ra
36
Chương 36: 36: Giờ Chỉ Là Bắt Đầu !
37
Chương 37: 37: Mẹ ! Là Con Kêu Em Ấy Về
38
Chương 38: 38: Vinh Hoa
39
Chương 39: 39: Phá Hỏng Chuyện Tốt Của Mình
40
Chương 40: 40: Cô Ấy Cô Ấy Là Vợ Tôi !!
41
Chương 41: 41: Con Muốn Li Hôn !!
42
Chương 42: 42: Không Yêu Sao Có Thể Tùy Tiện Kết Hôn Như Thế Chứ
43
Chương 43: 43: Đợi Cô Để Hỏi Chuyện
44
Chương 44: 44: Lạt Mềm Buộc Chặt
45
Chương 45: 45: Như Một Tước Phim Quay Chậm
46
Chương 46: 46: Cậu Đang Phá Hỏng Không Gian Riêng Tư Của Tôi Đấy !!
47
Chương 47: 47: Nhớ Trông Chừng Chị Dâu
48
Chương 48: 48: Ý Tưởng Không Tồi Duyệt !
49
Chương 49: 49: Lục Trạch Nguyên Đang Ở Đâu Tôi Cần Gặp Anh Ta Ngay Lập Tức !!
50
Chương 50: 50: Chúng Tôi Sẽ Không Làm Ngài Thất Vọng
51
Chương 51: 51: Nơi Bí Mật
52
Chương 52: 52: Hoài Niệm Về Cô Bé Năm Nào
53
Chương 53: 53: Nó Lại Càng Làm Cậu Hoài Nghi Hơn Về Nhận Định Của Mình
54
Chương 54: 54: Chỉ Là Sự Trùng Hợp Hay Vô Tình
55
Chương 55: 55: Thấy Tôi Có Đẹp Trai Không
56
Chương 56: 56: Thăm Bà Nội
57
Chương 57-58
58
Chương 59: Chẳng Thể Nào Có Đủ Dũng Khí Để Đối Mặt
59
Chương 60: Kí Ức Về Cô Gái Năm Ấy
60
Chương 61: Bưu Phẩm Bí Ẩn
61
Chương 62: Vị Trí Độc Nhất Vô Nhị
62
Chương 63: Muốn Sự Ngọt Ngào Ấy
63
Chương 64: Cô Ấy Là Thanh Mai Trúc Mã
64
Chương 65: Cùng Nhau Giúp Đỡ Người Nghèo
65
Chương 66: Hoạn Nạn Mới Biết Lòng Người
66
Chương 67: Gặp Thần Tượng
67
Chương 68: Wibo Nổi Bật Của Tên Đáng Ghét!
68
Chương 69: Biết Vị Trí Của Mình Ở Đâu
69
Chương 70: Sự Thật Hé Lộ
70
Chương 71: Có Phải Ông Trời Đang Thử Thách
71
Chương 72: Câu Lạc Bộ
72
Chương 73: Bạn Thân Duy Nhất
73
Chương 74: Bỏ Lỡ Chính Là Bỏ Lỡ
74
Chương 75: Dù Có Ra Sao Em Vẫn Là Em Trai Ngoan Của Anh
75
Chương 76-77
76
Chương 78: Tỏa Sáng Trong Thế Giới Của Mình
77
Chương 79: Lật Tẩy Anh Chu
78
Chương 80: Gặp Được Định Mệnh Của Cuộc Đời Mình
79
Chương 81: Anh Em Thân Thiết Như Hồi Nhỏ
80
Chương 82: Mẹ Chồng Tương Lai
81
Chương 83: Một Ngày Nào Đó Lục Thị Sẽ Phá Sản
82
Chương 84: 84: Thao Túng Tâm Lí
83
Chương 85: 85: Sợi Dây Chuyền Gợi Kí Ức Quen Thuộc
84
Chương 86-87: 86: Chính Thức Là Crush Rồi - 87: Ngắm buổi đêm
85
Chương 89: 89: Chờ Đợi Tình Yêu Em
86
Chương 90-91
87
Chương 92-93
88
Chương 94: Cứu Lưu Khánh Ly
89
Chương 95: Muốn Tụi Con Có Tin Vui
90
Chương 96: Tạm Thời Thấy Cậu Là Người Đáng Tin
91
Chương 97-98: 97: Chăm Sóc Con Dâu - 98: Tiểu Tam!
92
Chương 99-100: 99: Phó Uyên lên mặt - 100: Em là của tôi
93
Chương 101: Dằn Mặt Trà Xanh
94
Chương 102: Không Đáng Để Xách Dép
95
Chương 103: Không Còn Là Chính Mình
96
Chương 104: Con Ghẻ Là Vừa!
97
Chương 105: Ra Sofa Ngủ
98
Chương 106: Đầu Tư Cho Vợ
99
Chương 107-108: 105: Tiệc Mừng Thọ Của Lục Lão Gia - 108: Mãi là bạn thân
100
Chương 109-110: 109: Mộc Ánh Tuyết bị đâm - 110: Vị Trí Vô Cùng Đặc Biệt
101
Chương 111: Qua Cơn Nguy Kịch
102
Chương 112: Cuộc Đời Của Đại Mõm
103
Chương 113: Cháu Dâu Ưng Ý Nhất
104
Chương 114: Muốn Có Được Cuộc Sống Bao Người Mơ Ước
105
Chương 115: Người Tồi
106
Chương 116: Sự Thật Về Lam Tiêu
107
Chương 117: Không Tìm Được Người Nào Phù Hợp
108
Chương 118: Làm Chỗ Dựa Vững Chắc
109
Chương 119: Không Được Bứt Dây Động Rừng
110
Chương 120: Mày phải chết