Chương 97: 97: Tôi Có Thể Mua Chứ

Hai tên nhà giàu này, muốn tìm cảm giác tồn tại trên người Vương Thành, có điều lại đụng phải cục đá rồi.

Vương Thành cũng không phải người dễ bắt nạt.
Mấy người đợi hồi lâu cũng không cũng không thấy Vương Thành quay lại, lại bắt đầu ở bên cạnh giễu cợt.
“Tên nông thôn nghèo đó sao còn chưa quay lại, không phải là không có tiền nên chạy rồi chứ?
“Đúng đó chị hai, chị tìm tên bạn trai nghèo như vậy sao được, có cần để em giới thiệu cho chị một công tử nhà giàu không?” Thi Hiểu Vũ nhìn lướt qua Hà Hiểu Nghiên, mặt kinh bỉ nói.
“Không cần, lo tốt chuyện cô là được rồi.” Hà Hiểu Nghiên hơi tức giận, nhưng cũng rất lo lắng cho Vương Thành, lâu như thế rồi anh còn chưa quay lại, không biết có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không.
Đúng lúc cô muốn gọi đt cho anh, Vương Thành đã chạy lại.
“Xin lỗi, để mọi người đợi lâu rồi.” Vương Thành cười nói.
“Không chạy mất là được rồi, tôi còn tưởng anh không có tiền chạy mất rồi chứ.” Mã Đình Đình nói một cách đầy khinh bỉ.
“Đi thôi, đến Vưởng Phủ lầu.” Sau đó Chân Thiên Vân nói.
Vương Phủ lầu là một tòa nhà bán hàng tương đối xa xỉ ở phố Mạn Đức La, đồ vật bên trong bán cực kì đầy đủ, quan trọng là đều là thương hiệu quốc tế, giá cả cực kì đắt, người bình thường vào đây cũng chỉ xem như là biết thêm kiến thức, rửa mắt.
Có điểu người có thể không kiêng kị gì mua đồ ở đây phần lớn đều là con nhà giàu, còn có vài phú thương trung niên, đưa theo người tình đi dạo phố.
Lúc đám người Vương Thành tiến vào, thấy những người đi dạo phố ở đây đều là quần áo hoa lệ, người mặc loại quần áo rẻ tiền như Vương Thành hầu như không có, ngay cả đồng phục của nhân viên phục vụ cũng đều được thiết kế cực kì tinh xảo.
“Có vài người đến từ nông thôn, đồ mặc thậm chí còn không bằng nhân viên phục vụ.” Chân Thiên Vân lại không nhịn được mà sỉ nhục Vương Thành.

Vương Thành bĩu môi, cũng không coi anh ta ra gì, trong lòng bắt đầu suy nghĩ xem lúc nữa làm sao cướp tài sản từ tay bọn họ.
“Mọi người mau nhìn đi, là của thương hiệu LV đó.” Mã Đình Đình thấy sản phẩm trưng bày là của thương hiệu LV xa xỉ, vội vã vui vẻ chạy đến.
Chân Thiên Vân với Trương Thanh là con nhà giàu, dường như tìm được cơ hội để lên mặt với người nghèo đến từ nông thôn như Vương Thành, vội vàng đi đến.
“Chúng ta cũng đi thôi!” Chân Thiên Vân khinh bỉ thúc giục Vương Thành.
Vương Thành gật đầu một cái, xem xem hai người này muốn giả bộ như thế nào trước mặt anh! Xem ra hôm qua bọn họ bị anh đoạt mất đơn đặt hàng nên sốt ruột muốn chứng minh giá trị tồn tại của mình trước mặt bạn gái, muốn chứng minh rằng bọn họ có ích hơn Vương Thành đến từ nông thôn này lắm.
Nhưng Hà Hiểu Nghiên lại có chút bận tâm.
“Vương Thành, nếu không chúng ta đi xem nhưng thương hiệu khác đi.” Hà Hiểu Nghiên sợ Vương Thành sẽ lãng phí tiến, loại thương hiệu xa xỉ như LV bình thường cô cũng sẽ không mua, cùng lắm chỉ là xài lại những đồ mà mẹ cô không xài đến mà thôi.
Mặc dù Hà Hiểu Nghiên cũng xuất thân là tiểu thư con nhà giàu, nhưng bình thường cô vẫn cực kỳ tiết kiệm.
“Đợi đã, cứ để bọn họ được nước lấn tới đi, lát nữa sẽ cho bọn họ biết sự lợi hại của anh.” Khoé miệng Vương Thành khẽ nhếch, vừa nói vừa vội vàng đi theo.
“Được rồi!” Hà Hiểu Nghiên không còn cách nào khác, chỉ có thể đồng ý.
Mấy người đi đến chỗ thương hiệu LV, hai người Thi Hiểu Vũ và Mã Đình Đình dường như rất quen thuộc với nơi này, nhìn túi này một lúc lại nhìn túi kia một lát, vui vẻ không nhịn được.
“Đình Đình, muốn mua gì cứ lấy tuỳ ý, anh trả tiền.” Chân Thiên Vân nhìn lướt qua bộ quần áo giá rẻ của Vương Thành từ đầu đến chân, trên mặt lại thoáng qua vẻ chế nhạo.
“Cả Hiểu Vũ nữa, em cũng lấy tuỳ ý đi.

Anh trả tiền.” Trương Thanh cũng không nhịn được mà đắc ý.
Chỉ có Vương Thành đứng đó không nhúc nhích.

“Ha, đồ nghèo, sao không bảo bạn gái anh chọn cái túi xách chứ? Hay là anh không trả nổi?” Bây giờ Chân Thiên Vân đang cực kì đắc ý, cuối cùng cũng có thể tìm được cảm giác tồn tại trước mặt Vương Thành.
“Tôi không thích túi xách.” Hà Hiểu Nghiên không vui trả lời.
“Không thích túi sao? Vậy lát nữa chúng ta qua bên đó, LV cũng có cả sản phân quần áo và trang sức, kiểu gì cũng có đồ cô thích.” Chân Thiên Vân cười lạnh nói.
Hà Hiểu Nghiên hơi hối hận khi đến nơi này, vốn dĩ cô nghĩ là hai chị em họ hẹn mình đi dạo phố cũng không tệ, có thể nâng cao tình cảm chị em, ai ngờ bọn họ lại lừa cô ra là để muốn chế giễu Vương Thành.
Chuyện này khiến cô cực kì không vui.
“Thiên Vân, em chọn xong rồi, lấy cái túi này đi.” Mã Đình Đình cầm một cái túi Lv màu đỏ, vui vẻ chạy đến trước mặt Chân Thiên Vân.
“Được rồi, chỉ cần em thích là được.” Chân Thiên Vân cũng không hỏi giá, cứ thể lấy một tấm thẻ đưa cho nhân viên phục vụ, tỏ ra anh ta rất phóng khoáng.
Rất nhanh Thi Hiểu Vũ cũng chọn được một cái túi xách tay màu cà phê đưa đến trước mặt Trương Thanh, người sau cũng không hỏi giá, cà thẻ trả tiền.
Hai thiếu gia nhà giàu này, tìm cảm giác tồn tại trước mặt Vương Thành, để chứng minh cho anh thấy rằng bọn họ có ích hơn Vương Thành.
“Chị họ, chị không mua sao? Hay là vẫn lo lắng bạn trai chị không trả tiền được?” Thi Hiểu Vũ thấy Hà Hiểu Nghiên không đi vào chọn, lại bắt đầu chế giễu cô.

“Còn phải nói, người ta tìm được một người bạn trai nghèo như vậy, có thể mua được mới là lạ chứ.” Mã Đình Đình cũng không nhịn được mà đứng bên cạnh chế giễu, chuyện hôm nay ra ngoài dạo phố là cô ta nghĩ ra, mục đích là muốn dạy dỗ đứa em họ này, đồng thời chế giễu tên bạn trai nghèo của cô.
Nếu không phải tại anh thì đơn hàng hôm qua của mẹ cô ta cũng không bị dì hai cướp mất, cho nên những chế giễu hôm nay cũng là trút giận hộ mẹ cô ta.
“Các người nói đủ chưa, Vương Thành, chúng ta đi.” Hà Hiểu Nghiên thật sự không chịu được nữa, hai người chị em họ của cô thật sự quá cay độc.
“Từ đã, đưa mọi người đi chơi một chút đã.” Vương Thành thản nhiên nói, khó khăn lắm mới bắt được hai thiếu gia ngu như thế này, không lợi dụng chút tài sản của họ thì là phải đi tay không rồi.

Nghe thấy Vương Thành nói vậy, Hà Hiểu Nghiên mới cố gắng nhịn cục tức này.
“Như vậy mới đúng chứ, kịch hay vừa mới bắt đầu đã muốn về, thật sự khiến người khác mất hứng quá, chúng ta đi qua bên Chanel đi.” Mã Đình Đình cười lạnh nói, hôm qua mẹ cô ta bị làm nhục, nhất định hôm nay phải để cô ta chịu gấp đôi.
“Đi đi đi, chúng qua qua bên Chanel, em muốn mua một chai nước hoa bản hạn chế của Chanel lâu lắm rồi.” Nhắc đến Chanel, mắt Thi Hiểu Vũ sáng lên, những người khác còn chưa đi, cô ta đã kéo theo Trương Thanh chạy qua chỗ Chanel.
Những người khác cũng đi theo, mọi người rất nhanh đã đến cửa hàng của Chanel.

Những người đang đi dạo ở đây cũng không ít, hầu hết đều là nữ, vẻ ngoài bọn họ cũng cực kì xinh đẹp, người đi theo sau bọn họ, không phải thiếu gia nhà giàu cũng là đại phú hào.
Có điều lúc này tất cả bọn họ đều đang vây quanh một cái tủ kính sang trọng, mà trong tủ kính đó đang trưng bày một nước hoa mới nhất bản giới hạn số lượng của Chanel, người yêu trong sáng.
“Oa, nước hoa giới hạn của Chanel, ‘người yêu trong sáng’, em muốn có cái này, Trương Thanh, mau mua cho em đi.” Thi Hiểu Vũ vừa nói xong đột nhiên nhớ đến giá của sản phẩm giới hạn này.
“Mua mua mua.” Trương Thanh cứ thế đưacái thẻ cho nhân viên bán hàng, nhưng đối phương lại đẩy lại, nói xin lỗi.
“Xin lỗi vị tiên sinh này, chai “người yêu trong sáng” này là sản phấm giới hạn, chỉ có người có thẻ hội viên Thất Tinh trở lên của phố Mạn Đức La mới có thể mua.”
“Thẻ hội viên Thất Tinh trở lên mới có thể mua?” Trương Thanh lại không biết làm sao, anh ta cũng biết nơi này có quy tắc, có những sản phẩm có số lượng hạn chế đều cần thẻ hội viên cao cấp mới có thể mua.
“Thiên Vân, không phải anh có thẻ hội viên của chỗ này sao, là mấy sao?” Mã Đình Đình đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó.
“Anh mới có cấp Tứ Tinh, hạn mức của năm còn chưa đủ.” Chân Thiên Vân cũng không biết phải làm sao, chẳng trách bọn họ chỉ đứng nhìn chứ không mua, hóa ra là thẻ hôi viên không đủ cấp.
“Haizz, tiếc thật.” Thi Hiểu Vũ hơi tiếc nuối.
Thấy bọn họ không mua được, Vương Thành biết cơ hội của anh cuối cùng cũng tới, sau đó đi lên phía trước, thản nhiên nói.
“Tôi có thể mua.”
“Anh có thể mua? Đúng là buồn cười chết mất, người nghèo như anh đừng nói có tiền mua hay không, ngay cả thẻ hội viên cũng không có, anh mua kiểu gì?” Chân Thiên Vân cười khẩy nói.
“Một thằng nghèo đến từ nông thôn chẳng lẽ cũng không nghe rõ nhân viên bán hàng nói sao? Phải có thẻ hội viên Thất Tinh trở lên của phố Mạn Đức La mới có thể mua, tôi nghĩ ngay cả thẻ hội viên là gì anh ta cũng không biết đâu.” Mã Đình Đình cũng ở bên cạnh cười cợt.

“Ha, tên nghèo như anh không có tiền cũng đừng giả vờ ở đây có được không?” Trương Thanh ở bên cạnh phụ họa theo.
“Vậy nếu tôi có thể mua thì sao?” Vương Thành không thèm để ý hỏi lại bọn họ.
“Nếu anh có thể mua, vậy tôi quỳ xuống gọi anh là ba luôn.” Trương Thanh lúc này không cam lòng nói, anh ta nghĩ một người nghèo từ nông thôn như vậy tuyệt đối không thể nào lấy ra được thẻ hội viên cấp Thất Tinh ở đây được.
“Gọi ba không có ý nghĩa rồi, nghe danh Trương thiếu gia đây có một hội sở giải trí ở thành phố phía Tây, nếu như tôi có thể mua được chai nước hoa này, vậy anh phải chuyển nhượng hội sở đó vô điều kiện cho tôi? Thế nào?” Vương Thành nói ra mục đích thật sự của mình.
“Ha, vậy nếu anh không mua được thì sao?” Trương Thanh cũng không nhịn mà nói.
“Vậy tôi quỳ xuống ba quỳ chín lạy, gọi anh là ba, sao nào?” Vương Thành cười trả lời.
“Được, ông đây đánh cược với anh! Tôi sẽ chờ anh ba quỳ chín lạy gọi tôi bằng ba, đến lúc đó anh đừng hòng chạy trốn.” Trương Thanh rất đắc ý, bới vì anh ta đoán chắc Vương Thành chỉ là đang phô trương thanh thế, căn bản anh không thể mua được chai nước hoa này.
“Tôi không chạy!” Vương Thành cười trả lời một tiếng, sau đó quay đầu lại hỏi Chân Thiên Vân: “Anh có muốn tham dự cùng không, nếu tôi không mua được cũng ba quỳ chín lạy gọi anh là ba.”
“Được, ai sợ ai!” Chân Thiên Vân còn đang buồn vì chưa tìm được cơ hội dạy dỗ Trương Thanh, đúng lúc lại tự mình dâng đến cửa, đợi lát nữa anh ba quỳ chín lạy gọi anh ta là ba, lúc đấy anh ta nhất định phải quay lại video, để Vương Thành mất hết mặt mũi.
“Vậy nếu tôi có thể mua được, anh phải chuyển nhượng lại một nhà nghỉ ở thành phố phía Nam vô điều kiện cho tôi.” Vương Thành lại nói rõ điều kiện trước đó, nếu không lúc đó bọn họ lại cãi là không được.
“Không thành vấn đề, nếu anh có thể mua được chai ‘người yêu trong sáng’ này, muốn cái gì cũng được.” Chân Thiên Vần lớn tiếng nói, hoàn toàn là vì anh ta không tin được cái người nghèo đến từ nông thôn Vương Thành này lại có thể mua được chai ‘người yêu trong sáng’ bản giới hạn này của Chanel.
Mã Đình Đình nghe đến đây, cũng không nhịn được đứng ra nói.
“Em họ, em cũng nghe rồi đó, đến lúc đó bạn trai em mà chạy mất thì bọn chị tìm em để tính sổ.”
Hà Hiểu Nghiên cau mày, Mã Đình Đình này thật sự quá đáng ghét, có điều trong lòng cô vẫn rất lo lắng cho Vương Thành.
Vương Thành vỗ tay Hà Hiểu Nghiên một cái, bảo cô yên tâm.

Sau đó đi đến trước mặt nhân biên bán hàng, móc thẻ Cửu Tinh VIP lấy chỗ Trần Hào Thành ra, nhất thời cả cửa hàng đều im lặng.

Chapter
1 Chương 1: 1: Thẻ Ngân Hàng Có Thêm Một Số Tiền Lớn
2 Chương 2: 2: Siêu Cấp Phú Nhị Đại Sống Nghèo
3 Chương 3: 3: Cô Đừng Hối Hận
4 Chương 4: 4: Dám Cản Tôi
5 Chương 5: 5: Đã Để Cậu Phải Đợi
6 Chương 6: 6: Cậu Còn Thiếu Bao Nhiêu Tôi Đưa Thêm Cho Cậu
7 Chương 7: 7: Chúng Ta Không Phải Người Cùng Một Thế Giới
8 Chương 8: 8: Hầu Gái Của Biệt Thự Giàu Có
9 Chương 9: 9: Tin Tức Về Vị Hôn Thê
10 Chương 10: 10: Mua Một Chiếc Xe Hơi Sang Trọng Để Xứng Với Vẻ Đẹp Của Trường Đại Học
11 Chương 11: 11: Mang Chiếc Xe Đắt Nhất Ra Đây
12 Chương 12: 12: Cho Mấy Người Hối Hận
13 Chương 13: 13: Chỉ Cần Thứ Tốt Nhất Tiền Không Phải Là Vấn Đề
14 Chương 14: 14: Họp Lớp
15 Chương 15: 15: Kế Hoạch Bóc Nghèo Tự Cho Là Mình Đúng
16 Chương 16: 16: Bị Vả Mặt
17 Chương 17: 17: Mất Mặt Tại Chỗ
18 Chương 18: 18: Sự Săn Đón Của Nữ Thần
19 Chương 19: 19: Lời Mời Sinh Nhật Của Bạn Gái Cũ
20 Chương 20: 20: Chân Tướng Sự Thật
21 Chương 21: 21: Cô Vệ Sĩ Xinh Đẹp
22 Chương 22: 22: Sao Hai Người Lại Tới Cùng Nhau
23 Chương 23: 23: Còn Muốn Chơi Tôi
24 Chương 24: 24: Dám Chơi Với Tôi Anh Còn Non Lắm
25 Chương 25: 25: Ai Xử Ai Còn Chưa Chắc Đâu
26 Chương 26: 26: Vả Mặt Bôm Bốp
27 Chương 27: 27: Lại Có Tin Tốt Đến
28 Chương 28: 28: Tên Đàn Ông Ăn Bám
29 Chương 29: 29: Sự Trở Lại Hoành Tráng
30 Chương 30: 30: Xử Lý Nhanh Gọn Lẹ
31 Chương 31: 31: Trả Lại Mười Triệu
32 Chương 32: 32: Những Gì Tôi Nói Là Sự Thật
33 Chương 33: 33: Một Thách Thức Khác
34 Chương 34: 34: Đừng Hòng Đi Tìm Tên Nhà Nghèo Đó Nữa
35 Chương 35: Chương 35
36 Chương 36: 36: Cậu Ta Là Bạn Trai Của Con Gái Tôi
37 Chương 37: 37: Xin Lỗi
38 Chương 38: 38: Bố Cục
39 Chương 39: 39: Đụng Tới Tôi Phải Nghĩ Đến Hậu Quả
40 Chương 40: 40: Lật Ngược Tình Thế
41 Chương 41: 41: Bồi Thường Cho Tôi
42 Chương 42: 42: Thu Hoạch Lớn
43 Chương 43: 43: Sắp Phá Sản Còn Giả Vờ
44 Chương 44: 44: Mắt Chó Thấy Người Thấp Kém
45 Chương 45: 45: Một Giây Tiếp Theo Sẽ Khiến Dì Không Thể Trèo Cao
46 Chương 46: 46: Đáng Ngưỡng Mộ
47 Chương 47: 47: Món Quà Tôi Mang Đến Sẽ Khiến Anh Sợ Hãi
48 Chương 48: 48: Hung Hãn Ép Người Vậy Tôi Cũng Không Khách Khí
49 Chương 49: 49: Làm Nhục Tôi Sẽ Phải Trả Giá
50 Chương 50: 50: Địa Bàn Của Tôi Tôi Làm Chủ
51 Chương 51: 51: Cho Cậu Học Tiếng Chó Sủa
52 Chương 52: 52: Có Chiêu Gì Thì Ra Tay Đi
53 Chương 53: 53: Kịch Bản Này Không Đúng
54 Chương 54: 54: Lại Tới Kiếm Chuyện À
55 Chương 55: 55: Dê Béo Dâng Lên Tận Cửa
56 Chương 56: 56: Cảm Ơn Hai Người Nhé
57 Chương 57: 57: Khiêu Khích Trước Buổi Triển Lãm
58 Chương 58: 58: Khiến Cậu Thân Bại Danh Liệt
59 Chương 59: 59: Cuối Cùng Cũng Giám Định Rồi
60 Chương 60: 60: Có Kết Quả Rồi
61 Chương 61: 61: Tên Nhóc Này Gặp May
62 Chương 62: 62: Để Xem Cậu Vào Buổi Đấu Giá Kiểu Gì
63 Chương 63: 63: Tôi Đã Nói Là Giả Rồi Mà Còn Không Tin
64 Chương 64: 64: Quỳ Xuống Gọi Cha
65 Chương 65: 65: Kế Hoạch Trả Thù Hiểm Ác
66 Chương 66: 66: Tương Kế Tựu Kế
67 Chương 67: 67: Dám Tính Kế Hãm Hại Tôi Ư
68 Chương 68: 68: Đảo Ngược Tình Thế
69 Chương 69: 69: Hoàn Toàn Chịu Thua
70 Chương 70: 70: Một Tiểu Bạch Kiểm Đến Đây
71 Chương 71: 71: Kế Sách Tán Gái
72 Chương 72: 72: Đã Đến Lúc Anh Lên Sàn Diễn Rồi
73 Chương 73: 73: Trò Hay Chỉ Vừa Mới Bắt Đầu
74 Chương 74: 74: Rượu Mời Không Uống Lại Thích Uống Rượu Phạt
75 Chương 75: 75: Không Muốn Bị Người Khác So Sánh
76 Chương 76: 76: Hồng Môn Yến
77 Chương 77: 77: Dám Uy Hiếp Tao Hủy Diệt Chúng Mày
78 Chương 78: 78: Rất Nhiều Người Ở Bên Ngoài Xông Vào
79 Chương 79: 79: Khống Chế Cục Diện
80 Chương 80: 80: Cô Ta Vẫn Nên Quỳ Xuống Xin Lỗi
81 Chương 81: 81: Hy Vọng Cuối Cùng
82 Chương 82: 82: Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài
83 Chương 83: 83: Trung Tâm Giàu Có Thuộc Sở Hữu Của Ông Nội Tôi
84 Chương 84: 84: Tên
85 Chương 85: 85: Tôi Có Thẻ Kim Cương Được Hưởng Đãi Ngộ Đặc Biệt
86 Chương 86: 86: Phải Đánh Giá Lại Thằng Nhóc Nghèo Này Lần Nữa
87 Chương 87: 87: Kế Hoạch Lôi Kéo Phía Sau Màn Của Cậu Chủ Cao Quý
88 Chương 88: 88: Vạn Sự Sẵn Sàng Chỉ Thiếu Gió Đông
89 Chương 89: 89: Tất Cả Đều Nằm Trong Lòng Bàn Tay
90 Chương 90: 90: Khai Trừ Giết Tận Nhà Họ Lâm
91 Chương 91: 91: Người Tính Không Bằng Trời Tính
92 Chương 92: 92: Đây Là Lúc Khiến Bà Ngậm Miệng Lại Rồi
93 Chương 93: 93: Cạnh Tranh Rất Căng Thẳng Nhưng Không Sao Ta Vẫn Bình Tĩnh
94 Chương 94: 94: Người Cuối Cùng Là…
95 Chương 95: 95: Chuyện Này Còn Có Thể Cứu Được
96 Chương 96: 96: Muốn Trút Giận Lên Người Tôi
97 Chương 97: 97: Tôi Có Thể Mua Chứ
98 Chương 98: 98: Tiền Mất Tật Mang Chính Là Nói Bọn Họ
99 Chương 99: 99: Mất Liên Lạc Và Thăm Dò
100 Chương 100: 100: Nhìn Bằng Con Mắt Khác
101 Chương 101: 101: Cuối Cùng Cũng Gặp Vị Hôn Thê
102 Chương 102: 102: Không Quan Tâm Anh Là Ai Cứ Đánh Bất Chấp
103 Chương 103: 103: Vận Mệnh Trêu Người
104 Chương 104: 104: Lừa Người Vào Bẫy
105 Chương 105: 105: Đã Làm Xong
106 Chương 106: 106: Để Cho Anh Ta Vui Vẻ Trước Một Lúc
107 Chương 107: 107: Ngồi Đợi Đưa Tới Cửa
108 Chương 108: 108: Chuẩn Bị Ra Tay
109 Chương 109: 109: Đảo Ngược Tình Thế
110 Chương 110: 110: Cứ Để Anh Ấy Ở Đây Đi
111 Chương 111: 111: Dùng Mỹ Thực Chinh Phục Bọn Họ
112 Chương 112: 112: Còn Chưa Hết Hy Vọng Tìm Chết
113 Chương 113: 113: Tao Là Người Mà Chúng Mày Không Chọc Nổi Đâu
114 Chương 114: 114: Oan Gia Ngõ Hẹp
115 Chương 115: 115: Dám Đánh Tay Đôi Với Tôi Không
116 Chương 116: 116: Thằng Nhóc Mày Chờ Chết Đi
117 Chương 117: 117: Khiến Mày Thua Lần Nữa
118 Chương 118: 118: Một Giây Sau Khiến Mày Biết Sợ
119 Chương 119: 119: Trước Đêm Mưa Gió Tập Kích
120 Chương 120: 120: Vương Thành Chết Rồi
121 Chương 121: 121: Con Cá Đã Bị Dụ Ra Ngồi Đợi Thu Lưới
122 Chương 122: 122: Vương Thành Chết Rồi
123 Chương 123: 123: Con Cá Đã Bị Dụ Ra Ngồi Đợi Thu Lưới
124 Chương 124: 124: Thúc Đẩy Tầng Tầng
125 Chương 125: 125: Cuối Cùng Chị Vẫn Là Nhận Thua
126 Chương 126: 126: Thăm Dò Hủy Hôn Của Người Bạn Không Có Thật
127 Chương 127: 127: Lời Mời Đến Bữa Tiệc Rượu Không Bình Thường
128 Chương 128: 128: Vậy Cũng Đừng Trách Tôi Không Khách Khí Nhé
129 Chương 129: 129: Tới Một Người Đánh Một Người
130 Chương 130: 130: Toàn Trường Xôn Xao Ra Giá
131 Chương 131: 131: Cảnh Giới Phá Kỷ Lục Liên Tiếp
132 Chương 132: 132: Công Tử Bí Ẩn Cạnh Tranh
133 Chương 133: 133: Một Cô Gái Không Đơn Giản
134 Chương 134: 134: Tình Thế Đột Nhiên Đảo Ngược
135 Chương 135: 135: Công Trình Đang Thi Công Xảy Ra Chuyện
136 Chương 136: 136: Không Nói Đều Đánh Cho Tôi
137 Chương 137: 137: Một Tin Tức Tốt Một Tin Tức Xấu
138 Chương 138: 138: Thương Trường Như Chiến Trường
139 Chương 139: 139: Gậy Ông Đập Lưng Ông
140 Chương 140: 140: Tất Cả Đã Được Sắp Xếp Ổn Thỏa Rồi Chờ Chỉ Thị Của Cậu
141 Chương 141: 141: Đến Lúc Đánh Con Át Chủ Bài Này Ra
142 Chương 142: 142: Từng Đợt Phản Kích
Chapter

Updated 142 Episodes

1
Chương 1: 1: Thẻ Ngân Hàng Có Thêm Một Số Tiền Lớn
2
Chương 2: 2: Siêu Cấp Phú Nhị Đại Sống Nghèo
3
Chương 3: 3: Cô Đừng Hối Hận
4
Chương 4: 4: Dám Cản Tôi
5
Chương 5: 5: Đã Để Cậu Phải Đợi
6
Chương 6: 6: Cậu Còn Thiếu Bao Nhiêu Tôi Đưa Thêm Cho Cậu
7
Chương 7: 7: Chúng Ta Không Phải Người Cùng Một Thế Giới
8
Chương 8: 8: Hầu Gái Của Biệt Thự Giàu Có
9
Chương 9: 9: Tin Tức Về Vị Hôn Thê
10
Chương 10: 10: Mua Một Chiếc Xe Hơi Sang Trọng Để Xứng Với Vẻ Đẹp Của Trường Đại Học
11
Chương 11: 11: Mang Chiếc Xe Đắt Nhất Ra Đây
12
Chương 12: 12: Cho Mấy Người Hối Hận
13
Chương 13: 13: Chỉ Cần Thứ Tốt Nhất Tiền Không Phải Là Vấn Đề
14
Chương 14: 14: Họp Lớp
15
Chương 15: 15: Kế Hoạch Bóc Nghèo Tự Cho Là Mình Đúng
16
Chương 16: 16: Bị Vả Mặt
17
Chương 17: 17: Mất Mặt Tại Chỗ
18
Chương 18: 18: Sự Săn Đón Của Nữ Thần
19
Chương 19: 19: Lời Mời Sinh Nhật Của Bạn Gái Cũ
20
Chương 20: 20: Chân Tướng Sự Thật
21
Chương 21: 21: Cô Vệ Sĩ Xinh Đẹp
22
Chương 22: 22: Sao Hai Người Lại Tới Cùng Nhau
23
Chương 23: 23: Còn Muốn Chơi Tôi
24
Chương 24: 24: Dám Chơi Với Tôi Anh Còn Non Lắm
25
Chương 25: 25: Ai Xử Ai Còn Chưa Chắc Đâu
26
Chương 26: 26: Vả Mặt Bôm Bốp
27
Chương 27: 27: Lại Có Tin Tốt Đến
28
Chương 28: 28: Tên Đàn Ông Ăn Bám
29
Chương 29: 29: Sự Trở Lại Hoành Tráng
30
Chương 30: 30: Xử Lý Nhanh Gọn Lẹ
31
Chương 31: 31: Trả Lại Mười Triệu
32
Chương 32: 32: Những Gì Tôi Nói Là Sự Thật
33
Chương 33: 33: Một Thách Thức Khác
34
Chương 34: 34: Đừng Hòng Đi Tìm Tên Nhà Nghèo Đó Nữa
35
Chương 35: Chương 35
36
Chương 36: 36: Cậu Ta Là Bạn Trai Của Con Gái Tôi
37
Chương 37: 37: Xin Lỗi
38
Chương 38: 38: Bố Cục
39
Chương 39: 39: Đụng Tới Tôi Phải Nghĩ Đến Hậu Quả
40
Chương 40: 40: Lật Ngược Tình Thế
41
Chương 41: 41: Bồi Thường Cho Tôi
42
Chương 42: 42: Thu Hoạch Lớn
43
Chương 43: 43: Sắp Phá Sản Còn Giả Vờ
44
Chương 44: 44: Mắt Chó Thấy Người Thấp Kém
45
Chương 45: 45: Một Giây Tiếp Theo Sẽ Khiến Dì Không Thể Trèo Cao
46
Chương 46: 46: Đáng Ngưỡng Mộ
47
Chương 47: 47: Món Quà Tôi Mang Đến Sẽ Khiến Anh Sợ Hãi
48
Chương 48: 48: Hung Hãn Ép Người Vậy Tôi Cũng Không Khách Khí
49
Chương 49: 49: Làm Nhục Tôi Sẽ Phải Trả Giá
50
Chương 50: 50: Địa Bàn Của Tôi Tôi Làm Chủ
51
Chương 51: 51: Cho Cậu Học Tiếng Chó Sủa
52
Chương 52: 52: Có Chiêu Gì Thì Ra Tay Đi
53
Chương 53: 53: Kịch Bản Này Không Đúng
54
Chương 54: 54: Lại Tới Kiếm Chuyện À
55
Chương 55: 55: Dê Béo Dâng Lên Tận Cửa
56
Chương 56: 56: Cảm Ơn Hai Người Nhé
57
Chương 57: 57: Khiêu Khích Trước Buổi Triển Lãm
58
Chương 58: 58: Khiến Cậu Thân Bại Danh Liệt
59
Chương 59: 59: Cuối Cùng Cũng Giám Định Rồi
60
Chương 60: 60: Có Kết Quả Rồi
61
Chương 61: 61: Tên Nhóc Này Gặp May
62
Chương 62: 62: Để Xem Cậu Vào Buổi Đấu Giá Kiểu Gì
63
Chương 63: 63: Tôi Đã Nói Là Giả Rồi Mà Còn Không Tin
64
Chương 64: 64: Quỳ Xuống Gọi Cha
65
Chương 65: 65: Kế Hoạch Trả Thù Hiểm Ác
66
Chương 66: 66: Tương Kế Tựu Kế
67
Chương 67: 67: Dám Tính Kế Hãm Hại Tôi Ư
68
Chương 68: 68: Đảo Ngược Tình Thế
69
Chương 69: 69: Hoàn Toàn Chịu Thua
70
Chương 70: 70: Một Tiểu Bạch Kiểm Đến Đây
71
Chương 71: 71: Kế Sách Tán Gái
72
Chương 72: 72: Đã Đến Lúc Anh Lên Sàn Diễn Rồi
73
Chương 73: 73: Trò Hay Chỉ Vừa Mới Bắt Đầu
74
Chương 74: 74: Rượu Mời Không Uống Lại Thích Uống Rượu Phạt
75
Chương 75: 75: Không Muốn Bị Người Khác So Sánh
76
Chương 76: 76: Hồng Môn Yến
77
Chương 77: 77: Dám Uy Hiếp Tao Hủy Diệt Chúng Mày
78
Chương 78: 78: Rất Nhiều Người Ở Bên Ngoài Xông Vào
79
Chương 79: 79: Khống Chế Cục Diện
80
Chương 80: 80: Cô Ta Vẫn Nên Quỳ Xuống Xin Lỗi
81
Chương 81: 81: Hy Vọng Cuối Cùng
82
Chương 82: 82: Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài
83
Chương 83: 83: Trung Tâm Giàu Có Thuộc Sở Hữu Của Ông Nội Tôi
84
Chương 84: 84: Tên
85
Chương 85: 85: Tôi Có Thẻ Kim Cương Được Hưởng Đãi Ngộ Đặc Biệt
86
Chương 86: 86: Phải Đánh Giá Lại Thằng Nhóc Nghèo Này Lần Nữa
87
Chương 87: 87: Kế Hoạch Lôi Kéo Phía Sau Màn Của Cậu Chủ Cao Quý
88
Chương 88: 88: Vạn Sự Sẵn Sàng Chỉ Thiếu Gió Đông
89
Chương 89: 89: Tất Cả Đều Nằm Trong Lòng Bàn Tay
90
Chương 90: 90: Khai Trừ Giết Tận Nhà Họ Lâm
91
Chương 91: 91: Người Tính Không Bằng Trời Tính
92
Chương 92: 92: Đây Là Lúc Khiến Bà Ngậm Miệng Lại Rồi
93
Chương 93: 93: Cạnh Tranh Rất Căng Thẳng Nhưng Không Sao Ta Vẫn Bình Tĩnh
94
Chương 94: 94: Người Cuối Cùng Là…
95
Chương 95: 95: Chuyện Này Còn Có Thể Cứu Được
96
Chương 96: 96: Muốn Trút Giận Lên Người Tôi
97
Chương 97: 97: Tôi Có Thể Mua Chứ
98
Chương 98: 98: Tiền Mất Tật Mang Chính Là Nói Bọn Họ
99
Chương 99: 99: Mất Liên Lạc Và Thăm Dò
100
Chương 100: 100: Nhìn Bằng Con Mắt Khác
101
Chương 101: 101: Cuối Cùng Cũng Gặp Vị Hôn Thê
102
Chương 102: 102: Không Quan Tâm Anh Là Ai Cứ Đánh Bất Chấp
103
Chương 103: 103: Vận Mệnh Trêu Người
104
Chương 104: 104: Lừa Người Vào Bẫy
105
Chương 105: 105: Đã Làm Xong
106
Chương 106: 106: Để Cho Anh Ta Vui Vẻ Trước Một Lúc
107
Chương 107: 107: Ngồi Đợi Đưa Tới Cửa
108
Chương 108: 108: Chuẩn Bị Ra Tay
109
Chương 109: 109: Đảo Ngược Tình Thế
110
Chương 110: 110: Cứ Để Anh Ấy Ở Đây Đi
111
Chương 111: 111: Dùng Mỹ Thực Chinh Phục Bọn Họ
112
Chương 112: 112: Còn Chưa Hết Hy Vọng Tìm Chết
113
Chương 113: 113: Tao Là Người Mà Chúng Mày Không Chọc Nổi Đâu
114
Chương 114: 114: Oan Gia Ngõ Hẹp
115
Chương 115: 115: Dám Đánh Tay Đôi Với Tôi Không
116
Chương 116: 116: Thằng Nhóc Mày Chờ Chết Đi
117
Chương 117: 117: Khiến Mày Thua Lần Nữa
118
Chương 118: 118: Một Giây Sau Khiến Mày Biết Sợ
119
Chương 119: 119: Trước Đêm Mưa Gió Tập Kích
120
Chương 120: 120: Vương Thành Chết Rồi
121
Chương 121: 121: Con Cá Đã Bị Dụ Ra Ngồi Đợi Thu Lưới
122
Chương 122: 122: Vương Thành Chết Rồi
123
Chương 123: 123: Con Cá Đã Bị Dụ Ra Ngồi Đợi Thu Lưới
124
Chương 124: 124: Thúc Đẩy Tầng Tầng
125
Chương 125: 125: Cuối Cùng Chị Vẫn Là Nhận Thua
126
Chương 126: 126: Thăm Dò Hủy Hôn Của Người Bạn Không Có Thật
127
Chương 127: 127: Lời Mời Đến Bữa Tiệc Rượu Không Bình Thường
128
Chương 128: 128: Vậy Cũng Đừng Trách Tôi Không Khách Khí Nhé
129
Chương 129: 129: Tới Một Người Đánh Một Người
130
Chương 130: 130: Toàn Trường Xôn Xao Ra Giá
131
Chương 131: 131: Cảnh Giới Phá Kỷ Lục Liên Tiếp
132
Chương 132: 132: Công Tử Bí Ẩn Cạnh Tranh
133
Chương 133: 133: Một Cô Gái Không Đơn Giản
134
Chương 134: 134: Tình Thế Đột Nhiên Đảo Ngược
135
Chương 135: 135: Công Trình Đang Thi Công Xảy Ra Chuyện
136
Chương 136: 136: Không Nói Đều Đánh Cho Tôi
137
Chương 137: 137: Một Tin Tức Tốt Một Tin Tức Xấu
138
Chương 138: 138: Thương Trường Như Chiến Trường
139
Chương 139: 139: Gậy Ông Đập Lưng Ông
140
Chương 140: 140: Tất Cả Đã Được Sắp Xếp Ổn Thỏa Rồi Chờ Chỉ Thị Của Cậu
141
Chương 141: 141: Đến Lúc Đánh Con Át Chủ Bài Này Ra
142
Chương 142: 142: Từng Đợt Phản Kích