Chương 96: Cháu Không Có Lợi Dụng Anh Ấy

Lữ Đinh quay đầu thấy mưa càng lúc càng to, lẩm bẩm: “Phải mau về thôi, nếu không nhất định sẽ bị ướt.”
“Anh cả!”
Má trái đột nhiên truyền đến cảm giác đau rát, âm thanh giòn giã ở trong bóng đêm trở nên rõ ràng dị thường, trái tim của Dương Liên co rút kịch liệt, cố gắng nhịn muốn bước tới.

Cô liều mạng nói với chính mình, đã nói không còn liên quan gì đến cô nữa, không có liên hệ gì nữa...
Lữ Kiêu không dám tin nhìn Lữ Minh đứng ở trước mặt mình, ngây ngốc mất hai nhịp: “Anh hai...”
Lữ Minh thu tay lại, vẻ mặt vô cảm nói: “Không biết giống cái gì! Vì một người phụ nữ, công ty cũng không đến, công việc cũng không làm, bây giờ còn mất mặt trước mặt người ngoài! Nhà cụ Lữ sao sinh ra một tên vô dụng như em chứ!”
“Dương Liên là người của em, em muốn cướp về thì có gì sai?” Lữ Kiêu gào lên.
Lữ Đinh mỉm cười nhìn Dương Liên, giọng nói nhè nhẹ: “Loại phụ nữ lẳng lơ đó em muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, cô ta coi như thứ phẩm, vứt đi thôi.”
Dương Liên cắn răng, lạnh lùng nhìn Lữ Đinh.

Cô bây giờ không đủ mạnh mẽ, đợi đến một ngày, cô có đủ năng lực, cô nhất định sẽ trả lại sự tủi nhục ngày hôm nay chục lần!
“Em cả đời này chỉ cần một mình cô ấy.” Lữ Kiêu kiên định nói.
Dương Liên nghe thấy một câu này, nước mắt không nghe lời mà rơi xuống, yêu rồi có thể thế nào? Chẳng qua chỉ là một trò đùa mà thôi.

Từ xưa đến nay, cặp đôi yêu nhau mà đời trước có mấy người có kết cục tốt? Gia tộc đối lập, đối với tình yêu mà nói chính là sự hủy hoại.
Lữ Đinh ý cười dần lạnh, khá bất ngờ nhưng không lên tiếng, Lữ Minh luôn trầm mặc đã ra tay.

Vóc dáng của anh ta cao to hơn Lữ Kiêu, một tay túm lấy Lữ Kiêu, trực tiếp quăng anh vào trong màn mưa.

Lữ Kiêu nhếch nhác nằm trên đất, nước mưa hắt vào cơ thể mảnh khảnh của anh, giống như viên đá sắc nhọn.

Anh đến bây giờ cũng không hiểu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tại sao tất cả mọi thứ đều trở nên khác biệt như vậy? Tại sao tất cả mọi người nói thay đổi thì thay đổi, mà người bị lừa lại chỉ có anh chứ?
“Lữ Kiêu!” Dương Liên thấy Lữ Kiêu bị đánh, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà gọi anh, câu nói đó khiến ánh sáng trong mắt của Lữ Kiêu đã tắt bỗng dưng bùng cháy trở lại.
“Liên Liên...” Ở trong màn mưa, anh hướng về người đang ở trước cửa, mượn ánh đèn phê lê sáng rực từ đại sảnh, anh dường như nhìn thấy một gương mặt tràn đầy nước mắt.

Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Tại sao lại khóc? Là vì chia tay với anh sao? Vậy tại sao phải chia tay?
Trên mặt của anh còn lưu lại vết thương trầy xước mờ mờ ban đầu bị kính cứa qua, vì Dương Liên, anh thậm chí không tiếc tổn thương mình, yêu cô như vậy, tại sao cô còn muốn chạy trốn?
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn trên người của một mình Dương Liên, khi chạm phải đôi mắt lạnh lẽo đó của Lữ Đinh, Dương Liên rùng mình.

Đó gần như không tính là ánh mắt của con người, mang theo mũi băng sắc bén, hung hăng đâm xuyên vào trái tim của cô.
Phải, Lữ Đinh hận cô, hận mẹ cô phá hoại gia đình của anh ta, hận ba của cô hại anh ta bị tàn phế.

Cho nên, anh đem toàn bộ sự hận ý đó chuyển lên người của cô, hung hăng hành hạ cô.
Bỏ đi, lúc này ai đúng ai sai còn có ý nghĩa gì nữa? Cô và Lữ Kiêu, dù sao không thể bên nhau được nữa.
Dương Liên ở trước cái nhìn của Lữ Kiêu, dần dần quay người lại, cô gầy hơn nhiều so với mấy ngày trước, gió thổi nhẹ dường như có thể đổ.

Lữ Minh ở khoảnh khắc đó dường như muốn lao tới ôm chầm lấy cô, tuyên bố với toàn thế giới chủ quyền của anh, ai cũng không được đụng vào.
“Ly Bắc, đóng cửa.” Dương Liên quay lưng với Lữ Kiêu, giọng nói lạnh lùng, chỉ là giọng nói nhẹ nhàng như vậy lại trở nên rõ ràng trong tiếng mưa to, rõ ràng hóa thành một thanh kiếm sắc đâm thẳng về phía anh.
Cửa lớn dần đóng lại, ánh sáng duy nhất đó cuối cùng đã tắt, chỉ còn lại màn đêm vô tận.

Lữ Kiêu ngã trong màn mưa, gào đến mức xé ruột xé gan: “A--- Dương Liên---”
Lữ Minh đứng trước mặt anh, thấy em trai từ nhỏ mình yêu thương vì mình mà rơi vào đau khổ.

Anh ta xoay người, nhìn sang người lạnh nhạt đang ngồi trên xe lăn, anh cả, đây chính là kết quả mà anh muốn sao? Lưỡng bại, ừm, không, là thất bại của cả 4 người?
Đôi mắt của Lữ Đinh chìm trong bóng đêm, ý cười tàn nhẫn trên khóe môi, anh ta không hề tránh né ánh mắt của Lữ Minh, phải, chỉ có như thế này, Lữ Kiêu mới hận Dương Liên, chỉ có như thế này, mới có thể khiến Dương Liên sống không bằng chết.
Âm thanh bên ngoài theo sự rời khỏi của đám Lữ Đinh mà chỉ còn lại tiếng mưa, lưng của Dương Liên rất thắng, hai tay siết chặt.

Cô chưa từng nghĩ có một ngày, cô sẽ dùng phương thức này đã từ biệt Lữ Kiêu--- tàn nhẫn và cay nghiệt.

Nếu như đơn thuần chủ là như thế này thì tốt, giữa bọn họ lại cứ vướng lấy như không nên nhất, tình yêu.
“Liên Liên.” Nhã Ly Bắc thấy bóng lưng của cô, đau lòng không thôi, vừa muốn bước tới an ủi thì Nhã Văn Môn đã kéo tay: “Tiểu tử thôi, để con về không đến mấy ngày thì đã mang đến phiền phức lớn cho ba như thế, xem ra ba không dạy dỗ con không được! Nhã Ly Tây, con cũng lên đây cho ba!”
“Bác trai...” Dương Liên mở miệng muốn cầu xin, Tiểu An ơ bên cạnh lại ngăn cản cô.
“Yên tâm, Ly Bắc và Ly Tây sẽ không có chuyện gì đâu.” Nụ cười của Tiểu An rất sinh động, bà ta chớp chớp mắt với Dương Liên: “Bởi vì có bác ở đây, Nhã Văn Môn không dám làm gì với con trai của bác đâu.”
Dương Liên ngây người, tóm lại cảm thấy người phụ nữ trước mắt mặc dù tuổi tác tương đối lớn, nhưng lại không có mất đi sức sống của tuổi trẻ.
Đêm khuya, phòng của Dương Liên một chút ánh sáng cũng không có, cô từ đầu đến cuối lại không hề nhắm mắt, chỉ ngây ngốc nhìn trên trần nhà.

Cô chỉ cần vừa nhắm mắt lại, biểu cảm đau khổ của Lữ Kiêu sẽ xuất hiện một cách chân thật, còn có tiếng gọi xé tim xé gan đó.
Quả nhiên, cô còn chưa có tuyệt tình đến trình độ đó...
Cửa phòng cạch một tiếng bị mở ra, Dương Liên giật mình, cảnh giác ngồi dậy, giọng nói chất vấn: “Ai?”
“Bác đoán không có sai, cháu quả nhiên chưa ngủ.”
Giọng nói này...!Dương Liên đỡ đần một lúc: “Bác trai?”
Nhã Văn Môn bước vào một cách quen thuộc, sau đó kéo rèm cửa sổ ra, ánh trăng sau cơn mưa to dường như sáng hơn, ánh sáng thanh lãnh từ cửa sổ chiếu vào, giống như trong căn phòng thắp một ngọn đèn.
Dương Liên nửa ngồi ở đầu giường, mặc bộ đồ ngủ màu trắng, mái tóc dài màu nâu xõa trên vai, Nhã Văn Môn đánh giá cô, cuối cùng lại thở dài, chẳng trách Ly Bắc lại vì cô mà không tiếc đôi đầu với Lữ Kiêu, quả nhiên là một người đẹp, hơn nữa khí chất tuyệt giai.
Dương Liên bị ánh mắt của Nhã Văn Môn nhìn mà sởn gai ốc, trong lòng cũng không thích, dù sao một người đàn ông nửa đêm canh ba mở cửa phòng của cô, không phải chuyện gì quang minh lỗi lạc.
“Bác trai, muộn như vậy rồi bác vào phòng của cháu, hình như sẽ khiến người khác bán ra tán vào, hơn nữa bác gái nhất định sẽ không vui.” Dương Liên lịch sự đuổi khách, nhưng suy nghĩ vừa xoay chuyển, vốn cô đang ở chính là nhà của ông ta.
Nhã Văn Môn lại không để tâm, lưng dựa vào bệ cửa sổ, nói: “Tiểu An biết bác đến tìm cháu.”
Bởi vì tin tưởng cho nên không quản sao? Tình yêu như thế này thật sự khiến người khác ngưỡng mộ, Dương Liên chỉnh lại chắn, nhìn Nhã Văn Môn: “Vậy thì, bác trai bác muộn như vậy đến cháu, e rằng có chuyện quan trọng muốn nói với cháu, hơn nữa, chuyện này không thể để Nhã Ly Bắc biết.”
“Không những xinh đẹp, mà còn rất thông minh.” Nhã Văn môn không tiếc lời khen cô: “Mắt nhìn của Tiểu Bắc thật sự không tồi.”
Dương Liên thở dài: “Bác nói vào trọng điểm đi.”
Nhã Văn Môn hai tay khoanh trước ngực, hai mắt gần như giống hệt với Nhã Ly Bắc, ngay cả cảm xúc trong giọng nói cũng khiến người ta không thể phân biệt được: “Dương Liên.

Bác hy vọng cháu có thể biến mất, đừng gặp mặt Tiểu Bắc nữa.”
Đoán không sai, Dương Liên cười khổ, lúc phát giác Nhã Văn Môn bước vào phòng của cô thì cô đã đoán được nội dung cuộc đối thoại lần này, sẽ không có người lớn nào muốn nhìn thấy con của mình vì một người con gái mà đại động can qua.
“Tiểu Bắc vì cháu, thiếu chút kéo cả công ty vào, cho nên, bác chỉ có thể chọn làm như thế, xin lỗi.” Giọng nói của Nhã Văn môn rất rành mạch, nghe giống như không có tình cảm, nhưng lọt vào trong tai của Dương Liên lại thực sự là ý xin lỗi.
Dương Liên ngây người: “Thế lực của nhà họ Lữ lẽ nào ngay cả Nhã Ly Bắc cũng không đè nổi?”
“Có thể nói là ngang tài ngang sức.

Nếu như muốn triệt để hủy nhà họ Lữ, vậy thì nhà họ Nhã sợ rằng cũng sẽ nguyên khí tổn hại nặng nề.” Quả thực, Nhã Ly Bắc phái người hủy đi nhiều công ty của nhà họ Lữ, kết quả Lữ Đinh ngay cả mắt cũng không thèm chớp, nhưng cổ phiếu của công ty nhà họ Nhã lại có nguy cơ bị giảm, hơn nữa có người nhân cơ hội giá rẻ mà liều mạng thu mua cổ phần của Nhã Thị, như thế này quyền lực đã bị phân chia lại, đối với nhà họ Nhã chỉ có tổn hại.
Nếu như không phải ông ta phát hiện trước, sợ rằng nhà họ Nhã sắp bị Lữ Đinh thần không biết quỷ không hay nuốt mất rồi, cho nên ông ta mới vội vàng từ Melbourne trở về thu dọn tàn cục.

Hơn nữa, Nhã Ly Bắc căn bản sẽ không nghĩ tới, vừa nãy khi đối đầu, bên ngoài nhà họ Nhã đã có rất nhiều tay súng, chỉ cần bên trong có một động tĩnh, sợ rằng khó tránh một trận đấu súng.
Dương Liên trầm mặc, thì ra, nhà họ Lữ so với trong tưởng tượng của cô còn mạnh hơn, vậy thì mối thù của cô, đến khi nào mới có thể báo đây?
“Bác không biết cháu tại sao muốn rời xa Lữ Kiêu, nhưng là một người ba bác muốn cầu xin cháu, đừng lấy Tiểu Bắc làm bia đỡ.

Nó thích cháu, cam tâm tình nguyện để cháu lợi dụng, nhưng không đại biểu bác sẽ đồng ý.”
“Cháu không có lợi dụng anh ấy.” Dương Liên khẽ phản bác, mặc dù giọng nói không lớn, nhưng lại kiên định có lực.
“Ở lại đây, lại không có bất kỳ sự bày tỏ nào với nó, hành vi như thế này chính là một loại ám thị và câu dẫn, ở trong tiềm thức cháu đang nói với Tiểu Bắc, nó có cơ hội,” Nhã Văn Môn nhìn chằm chằm vào Dương Liên: “Vốn dĩ tình yêu giống như thuốc độc, biết rõ nguy hiểm không được chạm vào, nhưng vẫn có vô số người đâm đầu vào, bởi vì hương vị quá tuyệt diệu.

Cháu cho Tiểu Bắc không gian để mơ mộng, đã cấu thành ‘tội’ rồi.”
Nhã Văn Môn suy cho cùng sống thêm Dương Liên mấy chục năm, nhìn sự việc cũng thấu triệt mọi mặt.

Ông ta cũng từng ở trong thế giới tình cảm của Lâm Nhạc Nhạc mà mất đi chính mình, tưởng chỉ cần bản thân một lòng một dạ bỏ ra, tóm lại sẽ được hồi đáp, đến cuối cùng chẳng qua cũng là một kết cục hoảng loạn mà chạy trốn.
Ông ta từng nếm trải loại cảm giác đau khổ sống không bằng chết đó, cho nên không muốn để con của mình cũng đi trên con đường tình cảm không thể quay đầu.

Dương Liên thích Lữ Kiêu, điểm này, ông ta nhìn rất rõ.

Giống như ban đầu Lâm Nhạc Nhạc yêu sâu đậm Kỷ Thời Không vây, bởi vì yêu, cho nên mới liều mạng tổn thương.
Mà một khi đã tổn thương, sự trói buộc giữa bọn họ càng trở nên chặt hơn, đây là một cái vòng luẩn quẩn, Nhã Ly Bắc sẽ không tìm được đường ra..

Chapter
1 Chương 1: Một Đêm Hỗn Loạn Xui Xẻo
2 Chương 2: Chỉ Đáng Giá 3 Triệu Đồng
3 Chương 3: Tình Một Đêm Không Có Kết Quả
4 Chương 4: Chiếc Giày Thủy Tinh Của Cô Bé Lọ Lem
5 Chương 5: Gặp Mặt Sau Tình Một Đêm
6 Chương 6: Che Sai Chỗ Rồi
7 Chương 7: Đã Nể Mặt Rồi Mà Còn Không Biết Điều
8 Chương 8: Khảo Sát Nhà Vệ Sinh Nữ
9 Chương 9: Kỷ Thấm Còn Đáng Sợ Hơn Cả Quỷ Dữ
10 Chương 10: Người Chết Vì Tiền Chim Chết Vì Miếng Mồi Ngon
11 Chương 11: Cực Phẩm Trong Trai Đẹp
12 Chương 12: Ngụy Quân Tử Thật Tiểu Nhân
13 Chương 13: Thiên Nhiên Và Tự Nhiên
14 Chương 14: Một Công Đôi Việc
15 Chương 15: Nghịch Lửa Cháy Tay
16 Chương 16: Không Phải Oan Gia Không Đối Đầu
17 Chương 17: Tinh Anh Giới Pháp Luật
18 Chương 18: Tôi Muốn Kiện Cô
19 Chương 19: Chết Một Con Chó
20 Chương 20: Tò Mò Hại Chết Một Con Mèo
21 Chương 21: Ăn Thỏ Sẽ Giảm Bớt Tiêu Chuẩn
22 Chương 22: Nghe Nói Cô Đã Mang Thai Con Của Tôi
23 Chương 23: Nguyễn Đào Yêu Đã Chết Rồi Có Chuyện Gì Thì Cứ Đốt Vàng Mã
24 Chương 24: Cúi Đầu Với Cầm Thú
25 Chương 25: Tin Tức Lớn Mang Tính Bùng Nổ
26 Chương 26: Thế Giới Bao La Vợ Là Lớn Nhất
27 Chương 27: Con Bắt Buộc Phải Kết Hôn
28 Chương 28: Cô Gái Nhỏ Cô Có Tự Nguyện Kết Hôn Không
29 Chương 29: Thỏ Trắng Nhỏ Tức Giận
30 Chương 30: Ưu Thế Áp Đảo
31 Chương 31: Về Sau Đừng Để Tôi Gặp Lại Cô Trong Giới Giải Trí
32 Chương 32: Tôi Thích Anh
33 Chương 33: Lòng Dạ Đen Tối
34 Chương 34: Người Đàn Ông Tồi
35 Chương 35: Anh Thẩm Tống
36 Chương 36: Số Lạ
37 Chương 37: Bởi Vì Em Là Người Của Tôi
38 Chương 38: Anh Ta Là Bạn Chung Phòng Mới Của Tôi
39 Chương 39: Người Đàn Ông Thất Thường
40 Chương 40: Người Đàn Ông Biết Ma Thuật
41 Chương 41: Tình Địch Mạnh Mẽ
42 Chương 42: Liều Mình Cứu Tình Địch
43 Chương 43: Nguyễn Đào Yêu Là Ác Bá Nhà Quê
44 Chương 44: Làm Sĩ Quan Cao Cấp
45 Chương 45: Muốn Mạng Của Đan Kình Hạo
46 Chương 46: Người Phụ Nữ Của Con Trai Tôi Mà Ông Cũng Giành
47 Chương 47: Đừng Lấy Tình Cảm Của Cô Ra So Sánh Với Tôi
48 Chương 48: Bộ Đội Tiên Phong
49 Chương 49: Giai Điệu Tuyệt Vời Nhất
50 Chương 50: Bày Ra Chuyện Lớn
51 Chương 51: Cả Gan Vượt Tường Là Phải Bị Bỏ Lồng Heo
52 Chương 52: Nguyễn Đào Yêu Gả Cho Anh Đi
53 Chương 53: Tại Sao Lại Là Đan Kình Hạo
54 Chương 54: Sống Không Được Chết Không Xong
55 Chương 55: Con Không Muốn Gặp Anh Ấy
56 Chương 56: Hối Hận Có Thể Ăn Sao
57 Chương 57: Đừng Gặp Nguyễn Đào Yêu Nữa
58 Chương 58: Dương Liên Em Không Có Lương Tâm
59 Chương 59: Cho Tôi Mỗi Loại Một Phần
60 Chương 60: Các Người Dự Định Kết Hôn
61 Chương 61: Bây Giờ Tôi Làm Chủ
62 Chương 62: Sinh Vật Không Phải Người
63 Chương 63: Thà Chết Chứ Không Chịu Nhục
64 Chương 64: Kích Thước
65 Chương 65: Ai Động Vào Quần Áo Tôi Tôi Sẽ Chặt Tay Chân Hắn
66 Chương 66: Đâm Đầu Vào Chỗ Chết
67 Chương 67: Cậu Hưởng Phúc Mình Chịu Họa
68 Chương 68: Thân Bại Danh Liệt
69 Chương 69: Khách Sáo Với Người Phụ Nữ Của Tôi Một Chút
70 Chương 70: Đàn Ông Đánh Nhau Như Muỗi Chích
71 Chương 71: Chuyện Của Tôi Từ Lúc Nào Đến Lượt Anh Xen Vào
72 Chương 72: Thích Đan Kình Hạo
73 Chương 73: Tâm Sự Của Anh Em Nhà Họ Nhã
74 Chương 74: Cậu Một Vừa Hai Phải Thôi
75 Chương 75: Xin Lỗi Tớ Không Vội
76 Chương 76: Người Phụ Nữ Này Là Một Mối Họa
77 Chương 77: Cô Ấy Không Phải Là Người Mà Cô Có Thể Mắng Chửi
78 Chương 78: Có Giá Bao Nhiêu
79 Chương 79: Đừng Có Mơ Bước Được Vào Cửa Lớn Nhà Họ Lữ
80 Chương 80: Lại Có Thai Rồi
81 Chương 81: Tả Thanh Long Hữu Bạch Hổ Chính Giữa Là Một Tên Ngốc
82 Chương 82: Đây Là Một Cái Bẫy
83 Chương 83: Anh Sẽ Hại Chết Cô Ấy
84 Chương 84: Thẩm Tống Anh Đang Tìm Chết
85 Chương 85: La Mật Âu Và Chu Lệ Diệp
86 Chương 86: Dương Liên Cầu Xin Tôi!
87 Chương 87: Dương Liên Đang Ở Đâu
88 Chương 88: Em Hãy Cho Anh Cơ Hội Giải Thích!
89 Chương 89: Giúp Em Đạp Đổ Nhà Họ Lữ
90 Chương 90: Tôi Sẽ Không Khách Khí Đâu
91 Chương 91: Nguyễn Đào Yêu Chúng Ta Ly Hôn
92 Chương 92: Người Phụ Nữ Lăng Loàn
93 Chương 93: Bọn Họ Đã Xảy Ra Chuyện Rồi
94 Chương 94: Lữ Kiêu Chia Tay Đi
95 Chương 95: Vương Giả Trở Về
96 Chương 96: Cháu Không Có Lợi Dụng Anh Ấy
97 Chương 97: Ký Nó Đi
98 Chương 98: Thế Giới U Tối
99 Chương 99: Bởi Vì Em Là Trái Tim Của Anh
100 Chương 100: Tôi Phải Giết Hắn
101 Chương 101: Bạn Bè Phản Bội Người Thân Xa Rời
102 Chương 102: Chúng Ta Đã Về Rồi
103 Chương 103: Cá Mắc Câu
104 Chương 104: Đây Là Con Của Em À
105 Chương 105: Chú Ơi Chú Rất Đẹp Trai
106 Chương 106: Tôi Không Muốn Gặp Lại Cô Nữa
107 Chương 107: Sự Lột Xác Sau Sáu Năm
108 Chương 108: Cô Muốn Quyến Rũ Chồng Trước
109 Chương 109: Anh Trai Đã Chết Rồi
110 Chương 110: Đan Thị Nguy Cơ
111 Chương 111: Kết Cục Sau Cùng
Chapter

Updated 111 Episodes

1
Chương 1: Một Đêm Hỗn Loạn Xui Xẻo
2
Chương 2: Chỉ Đáng Giá 3 Triệu Đồng
3
Chương 3: Tình Một Đêm Không Có Kết Quả
4
Chương 4: Chiếc Giày Thủy Tinh Của Cô Bé Lọ Lem
5
Chương 5: Gặp Mặt Sau Tình Một Đêm
6
Chương 6: Che Sai Chỗ Rồi
7
Chương 7: Đã Nể Mặt Rồi Mà Còn Không Biết Điều
8
Chương 8: Khảo Sát Nhà Vệ Sinh Nữ
9
Chương 9: Kỷ Thấm Còn Đáng Sợ Hơn Cả Quỷ Dữ
10
Chương 10: Người Chết Vì Tiền Chim Chết Vì Miếng Mồi Ngon
11
Chương 11: Cực Phẩm Trong Trai Đẹp
12
Chương 12: Ngụy Quân Tử Thật Tiểu Nhân
13
Chương 13: Thiên Nhiên Và Tự Nhiên
14
Chương 14: Một Công Đôi Việc
15
Chương 15: Nghịch Lửa Cháy Tay
16
Chương 16: Không Phải Oan Gia Không Đối Đầu
17
Chương 17: Tinh Anh Giới Pháp Luật
18
Chương 18: Tôi Muốn Kiện Cô
19
Chương 19: Chết Một Con Chó
20
Chương 20: Tò Mò Hại Chết Một Con Mèo
21
Chương 21: Ăn Thỏ Sẽ Giảm Bớt Tiêu Chuẩn
22
Chương 22: Nghe Nói Cô Đã Mang Thai Con Của Tôi
23
Chương 23: Nguyễn Đào Yêu Đã Chết Rồi Có Chuyện Gì Thì Cứ Đốt Vàng Mã
24
Chương 24: Cúi Đầu Với Cầm Thú
25
Chương 25: Tin Tức Lớn Mang Tính Bùng Nổ
26
Chương 26: Thế Giới Bao La Vợ Là Lớn Nhất
27
Chương 27: Con Bắt Buộc Phải Kết Hôn
28
Chương 28: Cô Gái Nhỏ Cô Có Tự Nguyện Kết Hôn Không
29
Chương 29: Thỏ Trắng Nhỏ Tức Giận
30
Chương 30: Ưu Thế Áp Đảo
31
Chương 31: Về Sau Đừng Để Tôi Gặp Lại Cô Trong Giới Giải Trí
32
Chương 32: Tôi Thích Anh
33
Chương 33: Lòng Dạ Đen Tối
34
Chương 34: Người Đàn Ông Tồi
35
Chương 35: Anh Thẩm Tống
36
Chương 36: Số Lạ
37
Chương 37: Bởi Vì Em Là Người Của Tôi
38
Chương 38: Anh Ta Là Bạn Chung Phòng Mới Của Tôi
39
Chương 39: Người Đàn Ông Thất Thường
40
Chương 40: Người Đàn Ông Biết Ma Thuật
41
Chương 41: Tình Địch Mạnh Mẽ
42
Chương 42: Liều Mình Cứu Tình Địch
43
Chương 43: Nguyễn Đào Yêu Là Ác Bá Nhà Quê
44
Chương 44: Làm Sĩ Quan Cao Cấp
45
Chương 45: Muốn Mạng Của Đan Kình Hạo
46
Chương 46: Người Phụ Nữ Của Con Trai Tôi Mà Ông Cũng Giành
47
Chương 47: Đừng Lấy Tình Cảm Của Cô Ra So Sánh Với Tôi
48
Chương 48: Bộ Đội Tiên Phong
49
Chương 49: Giai Điệu Tuyệt Vời Nhất
50
Chương 50: Bày Ra Chuyện Lớn
51
Chương 51: Cả Gan Vượt Tường Là Phải Bị Bỏ Lồng Heo
52
Chương 52: Nguyễn Đào Yêu Gả Cho Anh Đi
53
Chương 53: Tại Sao Lại Là Đan Kình Hạo
54
Chương 54: Sống Không Được Chết Không Xong
55
Chương 55: Con Không Muốn Gặp Anh Ấy
56
Chương 56: Hối Hận Có Thể Ăn Sao
57
Chương 57: Đừng Gặp Nguyễn Đào Yêu Nữa
58
Chương 58: Dương Liên Em Không Có Lương Tâm
59
Chương 59: Cho Tôi Mỗi Loại Một Phần
60
Chương 60: Các Người Dự Định Kết Hôn
61
Chương 61: Bây Giờ Tôi Làm Chủ
62
Chương 62: Sinh Vật Không Phải Người
63
Chương 63: Thà Chết Chứ Không Chịu Nhục
64
Chương 64: Kích Thước
65
Chương 65: Ai Động Vào Quần Áo Tôi Tôi Sẽ Chặt Tay Chân Hắn
66
Chương 66: Đâm Đầu Vào Chỗ Chết
67
Chương 67: Cậu Hưởng Phúc Mình Chịu Họa
68
Chương 68: Thân Bại Danh Liệt
69
Chương 69: Khách Sáo Với Người Phụ Nữ Của Tôi Một Chút
70
Chương 70: Đàn Ông Đánh Nhau Như Muỗi Chích
71
Chương 71: Chuyện Của Tôi Từ Lúc Nào Đến Lượt Anh Xen Vào
72
Chương 72: Thích Đan Kình Hạo
73
Chương 73: Tâm Sự Của Anh Em Nhà Họ Nhã
74
Chương 74: Cậu Một Vừa Hai Phải Thôi
75
Chương 75: Xin Lỗi Tớ Không Vội
76
Chương 76: Người Phụ Nữ Này Là Một Mối Họa
77
Chương 77: Cô Ấy Không Phải Là Người Mà Cô Có Thể Mắng Chửi
78
Chương 78: Có Giá Bao Nhiêu
79
Chương 79: Đừng Có Mơ Bước Được Vào Cửa Lớn Nhà Họ Lữ
80
Chương 80: Lại Có Thai Rồi
81
Chương 81: Tả Thanh Long Hữu Bạch Hổ Chính Giữa Là Một Tên Ngốc
82
Chương 82: Đây Là Một Cái Bẫy
83
Chương 83: Anh Sẽ Hại Chết Cô Ấy
84
Chương 84: Thẩm Tống Anh Đang Tìm Chết
85
Chương 85: La Mật Âu Và Chu Lệ Diệp
86
Chương 86: Dương Liên Cầu Xin Tôi!
87
Chương 87: Dương Liên Đang Ở Đâu
88
Chương 88: Em Hãy Cho Anh Cơ Hội Giải Thích!
89
Chương 89: Giúp Em Đạp Đổ Nhà Họ Lữ
90
Chương 90: Tôi Sẽ Không Khách Khí Đâu
91
Chương 91: Nguyễn Đào Yêu Chúng Ta Ly Hôn
92
Chương 92: Người Phụ Nữ Lăng Loàn
93
Chương 93: Bọn Họ Đã Xảy Ra Chuyện Rồi
94
Chương 94: Lữ Kiêu Chia Tay Đi
95
Chương 95: Vương Giả Trở Về
96
Chương 96: Cháu Không Có Lợi Dụng Anh Ấy
97
Chương 97: Ký Nó Đi
98
Chương 98: Thế Giới U Tối
99
Chương 99: Bởi Vì Em Là Trái Tim Của Anh
100
Chương 100: Tôi Phải Giết Hắn
101
Chương 101: Bạn Bè Phản Bội Người Thân Xa Rời
102
Chương 102: Chúng Ta Đã Về Rồi
103
Chương 103: Cá Mắc Câu
104
Chương 104: Đây Là Con Của Em À
105
Chương 105: Chú Ơi Chú Rất Đẹp Trai
106
Chương 106: Tôi Không Muốn Gặp Lại Cô Nữa
107
Chương 107: Sự Lột Xác Sau Sáu Năm
108
Chương 108: Cô Muốn Quyến Rũ Chồng Trước
109
Chương 109: Anh Trai Đã Chết Rồi
110
Chương 110: Đan Thị Nguy Cơ
111
Chương 111: Kết Cục Sau Cùng