Chương 95: Hai kẻ gây án

Đi đến nhà họ Trịnh.

Bấm chuông cửa, đợi một lúc lâu sau cánh cửa mới hé ra một khe hở rất nhỏ, Trịnh Hiểu Hồng đứng nơi khe cửa, đưa một mắt nhìn chằm chằm hai người bọn họ.

Mẹ Trịnh nhỏ giọng nói: “Hiểu Hồng, mẹ đây. Mẹ về rồi, con mau mở cửa đi!”

Ánh mắt Trịnh Hiểu Hồng dừng trên người Hứa Luật một hồi lâu, sau đó mới e dè mở cửa ra.

Trong phòng rèm cửa kéo kín, không mở đèn, tia sáng mờ mờ. Trịnh Hiểu Hồng mái tóc dài đến eo, tóc mái che quá lông mày, đứng phía sau mẹ Trịnh, thỉnh thoảng đưa mắt lén nhìn Hứa Luật, ánh mắt ngây dại.

“Hiểu Hồng đừng sợ, Hứa Luật không phải là người xấu!”, mẹ Trịnh kéo tay Trịnh Hiểu Hồng, đồng thời kéo cô ta ngồi xuống ghế sofa: “Hứa Luật có vài điều muốn hỏi con, con phải thành thật trả lời.”

Trịnh Hiểu Hồng vẫn nhìn Hứa Luật bằng ánh mắt cảnh giác, ngồi trên sofa bất giác co rúm người lại.

Hứa Luật mỉm cười, cố gắng biểu hiện cho cô ta thấy thiện ý của mình: “Hiểu Hồng sợ tôi sao?”

Chờ một lúc, Trịnh Hiểu Hồng mời chậm rãi lắc đầu: “Cô không phải người xấu!” Sau đó cúi đầu nghịch mái tóc dài của mình.

Hứa Luật: “Ừm! Tôi không phải người xấu, tôi đến bắt người xấu cho cô.”

Trịnh Hiểu Hồng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Hứa Luật.

Nhìn vào ánh mắt ấy khiến Hứa Luật thầm sợ hãi: “Hiểu Hồng, cô có thể nói cho tôi biết … Có mấy kẻ xấu?”

Trịnh Hiểu Hồng cúi đầu, im lặng cả buổi mời dè dặt lên tiếng: “Hắn về rồi đúng không? Hắn đã nói hắn sẽ về mang tôi đi … Hắn nói hắn nhất định sẽ quay về.”, cô ngẩng đầu nhìn Hứa Luật lộ ra nụ cười ảm đạm: “Tôi sớm đã nên chết đi … Trái lại sống so với chết còn thống khổ hơn …”

“Hiểu Hồng, con không được nói như vậy!” mẹ Trịnh ngắt lời cô ta.

“Mẹ …. Con đã nói từ trước … Hắn nhất định sẽ quay về … Các người có cản cũng không được.” Trịnh Hiểu Hồng không khống chế được tâm trạng, quay về hướng mẹ Trịnh gào thét: “”Không ai có thể ngăn cản được … Con sống thế này người không ra người, quỷ không ra quỷ … còn không bằng để con chết đi thì hơn …”

Bốp!!!

Mẹ Trịnh tát mạnh một cái, cắt đứt tất cả những tiếng thét chói tai của Trịnh Hiểu Hồng.

“Mẹ …”

Một cái tát của mẹ khiến Trịnh Hiểu Hồng như mê như tỉnh, kinh ngạc nhìn bà ta. Mẹ Trịnh viền mắt hồng hồng: “Hiểu Hồng, có mẹ ở đây, mẹ nhất định sẽ bảo vệ con … Không ai được phép làm tổn thương con.”

Sau đó hai mẹ con ôm nhau khóc rống, Hứa Luật ở bên cạnh cũng không khỏi bùi ngùi đau xót. Di chứng vụ án năm đó mang đến cho gia đình này … không cách nào xóa sạch.

Một lúc lâu sau, Trịnh Hiểu Hồng mới bình tĩnh, hai mắt đỏ ngầu, rời khỏi lồng ngực của mẹ, nói với bà: “Mẹ! Con muốn nói chuyện riêng với Hứa Luật!”

Mẹ Trịnh nhìn cô ta có chút không yên lòng.

“Yên tâm đi … con không sao rồi!”, Trịnh Hiểu Hồng thanh âm nghẹn ngào.

Mãi cho đến khi mẹ Trịnh đi vào phòng, Trịnh Hiểu Hồng mới đưa mắt nhìn Hứa Luật một lần nữa, , nở nụ cười u buồn: “Dọa cô sợ rồi!”

Hứa Luật: “Cô vẫn ổn chứ???”

“Ừm!”, Hứa Luật cúi đầu, “Chính cô đã trông thấy tận mắt, lúc tốt lúc xấu.” Cô ta khẽ nở nụ cười, thanh âm uể oải: “Tôi không muốn thấy mẹ tôi lo lắng. Tôi khó chịu, mẹ tôi cũng rất đau lòng. Các người có chuyện gì cứ hỏi, đừng tiếp tục làm phiền mẹ tôi nữa.” Cô ta nhắm mắt, cuộn mình nơi sofa trong góc phòng.

Nhìn dáng vẻ cô ta như vậy, Hứa Luật không đành lòng gợi lại ký ức đau buồn kia: “Trịnh Hiểu Hồng …”, cô ngừng một chút: “Nếu không phải có chuyện, ngày hôm nay tôi cũng sẽ không đến quấy rầy cuộc sống của cô … Tôi chỉ muốn hỏi … năm đó ….”

Trịnh Hiểu Hồng giơ tay ôm đầu, cúi gằm mặt, ngăn chặn câu hỏi của Hứa Luật: “Không biết … Tôi không biết gì hết …” Chuyện năm đó cô ta không muốn nhớ lại nữa.

“Trịnh Hiểu Hồng!”, Hứa Luật ngồi xuống bên cạnh cô ta, kéo tay, an ủi cô ta: “Cô bây giờ rất an toàn. Không cần sợ hãi, hắn đã chết, không còn ai có thể tổn thương được cô!”

Ở khoảng cách gần thế này, Hứa Luật mới phát hiện cô ta gầy đến mức kinh hãi, người trắng bệch, xanh xao, như đã từng rất lâu chưa nhìn thấy ánh nắng mặt trời.

“Tôi biết chuyện này với cô mà nói rất khó khăn .. Thế nhưng, bên ngoài có một người dựng lại vụ án năm đó … Thậm chí … còn muốn vượt qua Trương Tùng …”

Hứa Luật chú ý khi nhắc tới Trương Tùng, cô ta run bắn lên một cái: “Chúng tôi cần cô giúp đỡ … Nếu không bắt được tên hung thủ kia, chắc chắn còn có rất nhiều người bị hại.”

“Vượt qua????”, Trịnh Hiểu Hồng tròng mắt hoe đỏ, nhìn Hứa Luật tựa như không hiểu ý nghĩa của từ ngữ này.

“Đúng!”, Hứa Luật nói ra suy luận của Đường Tố, “Hắn muốn vượt qua Trương Tùng, vì hắn cho rằng Trương Tùng năm ấy là kẻ thất bại.”

Hứa Luật cảm giác Trịnh Hiểu Hồng muốn bóp nát tay cô, giống như muốn cô truyền cho cô ta chút sức mạnh và dũng khí để có thể đối mặt với sự hoảng sợ vô hình kia.

“Không!”, Trịnh Hiểu Hồng lắc đầu, “Làm sao có chuyện này …”

Hứa Luật cầm tay, cổ vũ cô ta: “Vì thế chúng tôi cần cô hỗ trợ để ngăn hắn lại.”

“Tôi … tôi không muốn nghĩ đến”, ngữ khí run rẩy, cô ta rút tay về, tiếp tục nghịch mái tóc dài của mình: “Nhắm mắt vào là trông thấy … Hắn ở đó … rất gần tôi … dường như đứng ngay trước mặt tôi … nói với tôi … Hắn sẽ quay về tìm tôi …”

Hứa Luật sợ cô ta lại lâm vào tình trạng hoảng loạn, u mê, liền vội vã cắt ngang: “Trịnh Hiểu Hồng! Cô đừng kích động, tỉnh táo nghe tôi nói … Bây giờ cô hít thở thật sâu … cố gắng giữ cho mình tỉnh trí một chút …”

Trịnh Hiểu Hồng hít thở mấy lần, trạng thái kích động cũng dần ổn định: “Được … được!”

Rõ ràng ngữ khí còn chút run rẩy nhưng ánh mắt hiện tại cũng bình tĩnh không ít. Hứa Luật có chút kinh ngạc, tuy rằng nhìn Trịnh Hiểu Hồng là người nhút nhát nhưng cặp mắt kia tỏa ra ánh sáng khiến Hứa Luật cảm giác giống như dũng sĩ muốn chiến đấu đến cùng.

Rất tốt.

Chính là như vậy!

Hứa Luật trong lòng thở phào nhẹ nhõm; nếu ẩn sâu bên trong, Trịnh Hiểu Hồng vẫn là kẻ yếu đuối, thì thật sự cô không biết cách phải đi bước kế tiếp như thế nào --- chỉ sợ tác động lên thần kinh mẫn cảm của cô ta … khiến cô ta hoảng sợ.

“Trịnh Hiểu Hồng!”, Hứa Luật mở miệng hỏi, “Hôm nay tôi muốn đến hỏi cô … Vụ án năm đó, Trương Tùng có đồng bọn hay không?”

Trịnh Hiểu Hồng hô hấp ngưng trệ, đưa mắt ngơ ngác nhìn Hứa Luật: “Tôi … Tôi không rõ lắm … Hình như có … mà cũng hình như không … Tôi không nhớ ra được … Hình như có một người ở đó … Tôi không nhớ ra được …”

Giọng Hứa Luật trì hoãn: “Đừng gấp gáp, đừng kích động. Bây giờ cô làm theo tôi --- Nhắm mắt lại! Đúng rồi, nhắm mắt lại. Đừng nghĩ gì nữa … Hãy thả lỏng …”

Hứa Luật dùng thanh âm dịu dàng hướng dẫn cô ta.

Phương pháp này khá giống biện pháp thôi miên, nhưng không ở cấp độ cao như thôi miên. Nó chỉ có tác dụng dẫn dắt. Trong một số quá trình điều tra, đối với những nạn nhân có những chấn động tâm lý rất mạnh như Trịnh Hiểu Hồng rất cần dùng đến phương pháp này. Chuyện năm đó là ký ức không thể xóa nhòa, tiềm thức tự bảo vệ bản thân sẽ ảnh hưởng lên não bộ, từ chối gợi lại những hồi ức không tốt. Thế nhưng, không nghĩ đến không đồng nghĩa với việc sẽ quên. Giống như cô ta vừa kể, nhắm mắt là trông thấy hắn.

Mà Hứa Luật lúc này đây chỉ muốn gợi lại chi tiết nhỏ nhất trong vụ án.

Vì thế phương pháp dẫn dắt phải được thực hiện dựa trên cơ sở tình nguyện của người bị hại. Bởi vì chỉ có như vậy ý thức của họ sẽ không chống cự lại quá trình hồi tưởng, mới nhớ ra những tiểu tiết trong vụ án năm đó.

Hứa Luật: “… Nói tôi nghe … Cô nhìn thấy gì?”

Hai tay Trịnh Hiểu Hồng đan vào nhau: “Trong phòng tối lắm … Hắn ở đó, tay cầm dao, đang cười … Hắn đang cười …”, nhịp thở Trịnh Hiểu Hồng trở nên gấp gáp.

Hứa Luật lên tiếng: “Đừng nhớ đến hắn, chỉ cần nghĩ đến trong phòng có gì?”

“Gian phòng rất nóng … Có một cái quạt đang thổi … Bàn … Trên bàn có một bộ bình trà …”, cô nuốt nước miếng: “Còn có hai cái tách … có người nằm trên bàn dài … đều là máu …”

Hai cái?

Tâm trạng Hứa Luật hơi động.

“Trong phòng tắm có tiếng nước chảy … Có người bên trong đang rửa đồ.”

“Là Trương Tùng sao?”

“Không … Hắn đang ngồi trên sofa nhìn tôi …”

“Người ở trong phòng tắm dáng vẻ thế nào …”

Trịnh Hiểu Hồng: “Tối lắm … Không nhìn rõ … Tôi không nhìn thấy …”

“Bình tĩnh một chút!”, chí ít đã biết năm đó là do một nhóm người làm, sau khi Trương Tùng bị bắt tên đồng phạm đã đào tẩu …

“Đi ra … Người trong phòng tắm đi ra … Hắn bước đến, ôm lấy người kia …”

Ôm lấy?!?

Tình huống này nằm ngoài suy nghĩ của Hứa Luật, xem ra Trương Tùng và người kia quan hệ không bình thường? Là cái ôm giữa những người anh em ... hay là tình nhân???

“Rất trắng … Cánh tay rất trắng ….”, hơi thở Trịnh Hiểu Hồng gấp gáp, hai tay nắm thật chặt bàn tay Hứa Luật, rồi đột nhiên mở mắt ra.

“Trịnh …”

Cô ta đẩy Hứa Luật ra sau, sau đó lảo đảo chạy về phía phòng ngủ.

Hứa Luật không kịp đề phòng, bị cô ta đẩy suýt ngã, sau khi đứng vững, vội chạy đuổi theo, gõ cửa: “Trịnh Hiểu Hồng! Trịnh Hiểu Hồng! Mở cửa … cô mở cửa đi!”

Trong phòng mẹ Trịnh nghe động tĩnh cũng chạy ra ngoài, trông thấy Trịnh Hiểu Hồng khóa chặt cửa. Bà ta nhanh chóng lấy chìa khóa dự phòng, mở cửa ra.

“Hiểu Hồng …”

Trong phòng, Trịnh Hiểu Hồng đứng trước kệ sách.

Phòng ngủ cô ta không lớn. Cũng giống phòng khách, cửa sổ khóa chặt, kèm cửa kéo kín, cả phòng trông rất âm u. Trịnh Hiểu Hồng tóc tai bù xù, không ngừng lục tung sách trên kệ, giống như đang tìm kiếm gì đó.

Hứa Luật cẩn thận từng li từng tí, nhỏ giọng: “Trịnh Hiểu Hồng?”

“Hắn ở đây … Hắn ở ngay đây …”, miệng Trịnh Hiểu Hồng không ngừng lẩm bẩm, “Tôi thấy hắn rồi … Tôi vừa trông thấy hắn …”, nói đến đây, ngữ khí cô ta trở nên sắc bén.

Hứa Luật hơi kích động: “Hắn? Ý cô nói là người ở trong phòng tắm sao?”

“Đúng … Hắn ở đây … Tôi đã từng thấy hắn … Tôi nhớ hắn ở đây!”, Trịnh Hiểu Hồng rất gấp gáp, quyển sách trong tay cô lật liên tục.

Sách …

Hứa Luật vội đảo mắt nhìn lên giá sách của Trịnh Hiểu Hồng, tầm mắt rơi vào những quyển sách được đặt kề nhau, đều được bọc mày đen, cô ta lấy ra một quyển, chỉ vào tấm ảnh phía trên đó.

“Là hắn ư?”

Tầm mắt cô nhìn chằm chằm tấm ảnh trên tay Trịnh Hiểu Hồng.

Chapter
1 Chương 1: Hứa luật
2 Chương 2: Đi dạy
3 Chương 3: Đường tố
4 Chương 4: Chạm mặt
5 Chương 5: Su
6 Chương 6: Gặp mặt
7 Chương 7: Một người đàn ông và bốn con mèo
8 Chương 8: Người đàn ông thích ăn cá
9 Chương 9: Người đàn ông làm điểm tâm
10 Chương 10: Tiết học đầu tiên
11 Chương 11: Màn kịch chia tay
12 Chương 12: Dạy dỗ thẩm mộng
13 Chương 13: Chỉ là bạn tốt
14 Chương 14: Bữa tối của đường tố
15 Chương 15: Dương phỉ tử vong
16 Chương 16: Hợp tác nghiệm thi
17 Chương 17: Chú mạc thông
18 Chương 18: Chiếc váy đỏ
19 Chương 19: Phác họa nghi phạm
20 Chương 20: Nhất định cô độc cả đời
21 Chương 21: Chỉ là chuyện cười
22 Chương 22: Nghe đường tố bàn truyện cổ tích
23 Chương 23: Bộ đồ ngủ hình mèo
24 Chương 24: Phá án
25 Chương 25: Giáo sư tâm lý học - đường tố
26 Chương 26: Giáo sư đường cáu bẳn
27 Chương 27: Chúng ta vui vẻ làm bằng hữu nhé!
28 Chương 28: Một câu Hứa Luật, hai câu Hứa Luật
29 Chương 29: Đường đại miêu và hứa bạch thử
30 Chương 30: Khó có thể đối mặt với chiếc bánh ngọt
31 Chương 31: Hơn cả an ủi
32 Chương 32: Giáo sư đường luận chuyện quần áo
33 Chương 33: Tử thi ‘ướp mỡ’
34 Chương 34: Tôi không phải là đám đàn ông kia
35 Chương 35: Hormone nữ chết tiệt
36 Chương 36: Cô sờ soạng tôi?!?
37 Chương 37: Chạm và sờ
38 Chương 38: Chứng kiến đường tố giở trò
39 Chương 39: Tiểu quái vật nguy hiểm mê người
40 Chương 40: Người anh cả nguy hiểm nhà họ đường
41 Chương 41: Lễ ra mắt của đường tu
42 Chương 42: Bây giờ cô đồng ý nói chuyện với tôi chưa?
43 Chương 43: Đường tố! anh chính là thiên tài eq
44 Chương 44: Người đàn ông liên quan đến su. t
45 Chương 45: Nghiên cứu hiện tượng phóng hormone
46 Chương 46: Hứa luật! phụ nữ???
47 Chương 47: Mắc bệnh sạch sẽ mà còn thêm soi mói
48 Chương 48: Manh mối trong hình
49 Chương 49
50 Chương 50: Chơi game
51 Chương 51: Kết thúc và bắt đầu
52 Chương 52: Lúc này mới chính thức bắt đầu
53 Chương 53: Quay về hiện trường
54 Chương 54: Giáng sinh sắp đến rồi
55 Chương 55: Nha đầu lừa đảo
56 Chương 56: Đêm giáng sinh!
57 Chương 57: À! đây là quà của tôi
58 Chương 58: Đường tố chạm mặt
59 Chương 59: Không cách nào đối diện với trái chuối
60 Chương 60: Chu tây, chu triết
61 Chương 61: Bốn người ăn chung
62 Chương 62
63 Chương 63: Hạnh phúc ngu ngốc
64 Chương 64: Thất tình và mất mặt
65 Chương 65: Mùi hương nồng nàn ấm áp
66 Chương 66: Nửa biến thái hay hoàn toàn biến thái
67 Chương 67: Phác họa chân dung và các chi tiết nhỏ
68 Chương 68: Đường tố, một nụ cười sinh muôn vẻ đẹp*
69 Chương 69: Giáo sư
70 Chương 70: Kết án
71 Chương 71: Liên quan đến vấn đề năng lực của giáo sư Đường
72 Chương 72: Kỹ thuật của đường tố
73 Chương 73: Cây vạn tuế trổ bông
74 Chương 74: Phân thây lại còn ăn thịt
75 Chương 75: Tài hoa của đường nhị thiếu
76 Chương 76: Đóng vai bạn gái tôi
77 Chương 77: Đường tố phân tích
78 Chương 78: Được cứu thoát
79 Chương 79: Dù sao tối qua cô ấy cũng là bạn gái của tôi
80 Chương 80: Núi không đến tìm ta, ta liền đến tìm núi
81 Chương 81: Đường tố - su t
82 Chương 82: Bữa tối dưới nến
83 Chương 83: Đường tố tỏ tình
84 Chương 84: Hứa luật! chúng ta hôn nhau đi!
85 Chương 85: Nụ hôn xác định quan hệ
86 Chương 86: Cô ấy là bạn gái của tôi
87 Chương 87: Tô Đường giao chiến
88 Chương 88: Thi thể Lâm Bình
89 Chương 89: Anh muốn trở thành anh hùng của em
90 Chương 90: Ác ma trở về
91 Chương 91: Đường Tố và Benedict Cumberbatch*
92 Chương 92: Tác chiến
93 Chương 93: Thật sự là một người???
94 Chương 94: Vượt qua
95 Chương 95: Hai kẻ gây án
96 Chương 96: Sự cao ngạo của kẻ biến thái
97 Chương 97: Mỗi câu hỏi một nụ hôn
98 Chương 98: Sau khi kết án đi gặp phụ huynh
99 Chương 99: Phá án
100 Chương 100: Trọng điểm là vụ án đã kết thúc
101 Chương 101: Your man
102 Chương 102: Đường Tố say rượu đáng yêu
103 Chương 103: Khả năng tương thích của Win 95 và Win 8
104 Chương 104: Ba người tiến đến
105 Chương 105: Án mất tích liên hoàn
106 Chương 106: Phác họa chân dung
107 Chương 107: Giả án tự sát
108 Chương 108: Sau khi trở về, ‘ăn’ ngay lập tức
109 Chương 109: Kết án – về nhà
110 Chương 110: Thời gian thuộc về anh
111 Chương 111: Cô Hứa! Thỏa mãn, xin mời ký nhận!
112 Chương 112: Án mạng thứ hai
113 Chương 113-1: Án mạng liên hoàn (1)
114 Chương 113-2: Án mạng liên hoàn (2)
115 Chương 113-3: Án mạng liên hoàn (3)
116 Chương 114: Báo trước – Hứa Luật
117 Chương 115-1: Nhược điểm (1)
118 Chương 115-2: Nhược điểm (2)
119 Chương 116-1: Gợi ý - vô thức giết người (1)
120 Chương 116-2: Gợi ý - vô thức giết người (2)
121 Chương 117-1: V53
122 Chương 117-2
123 Chương 118-1: Được cứu thoát (1)
124 Chương 118-2: Được cứu thoát (2)
125 Chương 118-3: Được cứu thoát (3)
126 Chương 118-4: Được cứu thoát (4)
127 Chương 119: Chào mừng quay về
128 Chương 120: Đại kết cục
Chapter

Updated 128 Episodes

1
Chương 1: Hứa luật
2
Chương 2: Đi dạy
3
Chương 3: Đường tố
4
Chương 4: Chạm mặt
5
Chương 5: Su
6
Chương 6: Gặp mặt
7
Chương 7: Một người đàn ông và bốn con mèo
8
Chương 8: Người đàn ông thích ăn cá
9
Chương 9: Người đàn ông làm điểm tâm
10
Chương 10: Tiết học đầu tiên
11
Chương 11: Màn kịch chia tay
12
Chương 12: Dạy dỗ thẩm mộng
13
Chương 13: Chỉ là bạn tốt
14
Chương 14: Bữa tối của đường tố
15
Chương 15: Dương phỉ tử vong
16
Chương 16: Hợp tác nghiệm thi
17
Chương 17: Chú mạc thông
18
Chương 18: Chiếc váy đỏ
19
Chương 19: Phác họa nghi phạm
20
Chương 20: Nhất định cô độc cả đời
21
Chương 21: Chỉ là chuyện cười
22
Chương 22: Nghe đường tố bàn truyện cổ tích
23
Chương 23: Bộ đồ ngủ hình mèo
24
Chương 24: Phá án
25
Chương 25: Giáo sư tâm lý học - đường tố
26
Chương 26: Giáo sư đường cáu bẳn
27
Chương 27: Chúng ta vui vẻ làm bằng hữu nhé!
28
Chương 28: Một câu Hứa Luật, hai câu Hứa Luật
29
Chương 29: Đường đại miêu và hứa bạch thử
30
Chương 30: Khó có thể đối mặt với chiếc bánh ngọt
31
Chương 31: Hơn cả an ủi
32
Chương 32: Giáo sư đường luận chuyện quần áo
33
Chương 33: Tử thi ‘ướp mỡ’
34
Chương 34: Tôi không phải là đám đàn ông kia
35
Chương 35: Hormone nữ chết tiệt
36
Chương 36: Cô sờ soạng tôi?!?
37
Chương 37: Chạm và sờ
38
Chương 38: Chứng kiến đường tố giở trò
39
Chương 39: Tiểu quái vật nguy hiểm mê người
40
Chương 40: Người anh cả nguy hiểm nhà họ đường
41
Chương 41: Lễ ra mắt của đường tu
42
Chương 42: Bây giờ cô đồng ý nói chuyện với tôi chưa?
43
Chương 43: Đường tố! anh chính là thiên tài eq
44
Chương 44: Người đàn ông liên quan đến su. t
45
Chương 45: Nghiên cứu hiện tượng phóng hormone
46
Chương 46: Hứa luật! phụ nữ???
47
Chương 47: Mắc bệnh sạch sẽ mà còn thêm soi mói
48
Chương 48: Manh mối trong hình
49
Chương 49
50
Chương 50: Chơi game
51
Chương 51: Kết thúc và bắt đầu
52
Chương 52: Lúc này mới chính thức bắt đầu
53
Chương 53: Quay về hiện trường
54
Chương 54: Giáng sinh sắp đến rồi
55
Chương 55: Nha đầu lừa đảo
56
Chương 56: Đêm giáng sinh!
57
Chương 57: À! đây là quà của tôi
58
Chương 58: Đường tố chạm mặt
59
Chương 59: Không cách nào đối diện với trái chuối
60
Chương 60: Chu tây, chu triết
61
Chương 61: Bốn người ăn chung
62
Chương 62
63
Chương 63: Hạnh phúc ngu ngốc
64
Chương 64: Thất tình và mất mặt
65
Chương 65: Mùi hương nồng nàn ấm áp
66
Chương 66: Nửa biến thái hay hoàn toàn biến thái
67
Chương 67: Phác họa chân dung và các chi tiết nhỏ
68
Chương 68: Đường tố, một nụ cười sinh muôn vẻ đẹp*
69
Chương 69: Giáo sư
70
Chương 70: Kết án
71
Chương 71: Liên quan đến vấn đề năng lực của giáo sư Đường
72
Chương 72: Kỹ thuật của đường tố
73
Chương 73: Cây vạn tuế trổ bông
74
Chương 74: Phân thây lại còn ăn thịt
75
Chương 75: Tài hoa của đường nhị thiếu
76
Chương 76: Đóng vai bạn gái tôi
77
Chương 77: Đường tố phân tích
78
Chương 78: Được cứu thoát
79
Chương 79: Dù sao tối qua cô ấy cũng là bạn gái của tôi
80
Chương 80: Núi không đến tìm ta, ta liền đến tìm núi
81
Chương 81: Đường tố - su t
82
Chương 82: Bữa tối dưới nến
83
Chương 83: Đường tố tỏ tình
84
Chương 84: Hứa luật! chúng ta hôn nhau đi!
85
Chương 85: Nụ hôn xác định quan hệ
86
Chương 86: Cô ấy là bạn gái của tôi
87
Chương 87: Tô Đường giao chiến
88
Chương 88: Thi thể Lâm Bình
89
Chương 89: Anh muốn trở thành anh hùng của em
90
Chương 90: Ác ma trở về
91
Chương 91: Đường Tố và Benedict Cumberbatch*
92
Chương 92: Tác chiến
93
Chương 93: Thật sự là một người???
94
Chương 94: Vượt qua
95
Chương 95: Hai kẻ gây án
96
Chương 96: Sự cao ngạo của kẻ biến thái
97
Chương 97: Mỗi câu hỏi một nụ hôn
98
Chương 98: Sau khi kết án đi gặp phụ huynh
99
Chương 99: Phá án
100
Chương 100: Trọng điểm là vụ án đã kết thúc
101
Chương 101: Your man
102
Chương 102: Đường Tố say rượu đáng yêu
103
Chương 103: Khả năng tương thích của Win 95 và Win 8
104
Chương 104: Ba người tiến đến
105
Chương 105: Án mất tích liên hoàn
106
Chương 106: Phác họa chân dung
107
Chương 107: Giả án tự sát
108
Chương 108: Sau khi trở về, ‘ăn’ ngay lập tức
109
Chương 109: Kết án – về nhà
110
Chương 110: Thời gian thuộc về anh
111
Chương 111: Cô Hứa! Thỏa mãn, xin mời ký nhận!
112
Chương 112: Án mạng thứ hai
113
Chương 113-1: Án mạng liên hoàn (1)
114
Chương 113-2: Án mạng liên hoàn (2)
115
Chương 113-3: Án mạng liên hoàn (3)
116
Chương 114: Báo trước – Hứa Luật
117
Chương 115-1: Nhược điểm (1)
118
Chương 115-2: Nhược điểm (2)
119
Chương 116-1: Gợi ý - vô thức giết người (1)
120
Chương 116-2: Gợi ý - vô thức giết người (2)
121
Chương 117-1: V53
122
Chương 117-2
123
Chương 118-1: Được cứu thoát (1)
124
Chương 118-2: Được cứu thoát (2)
125
Chương 118-3: Được cứu thoát (3)
126
Chương 118-4: Được cứu thoát (4)
127
Chương 119: Chào mừng quay về
128
Chương 120: Đại kết cục