Chương 94: Truyền thuyết “Đề Lạp Mễ Tô”

*Đề Lạp Mễ Tô ~ Điểm tâm ngọt, bánh ngọt

Edit: tuyền xù

Hôm nay xuất phủ cũng không xin phép Ngô thị, dù sao đi ra nhiều lần, ảnh hưởng với mình không tốt, Yến Vũ Nhi cũng không phải là quan tâm đến danh tiếng của mình, chỉ lo lắng lưu lại trong lòng Ngô thị một ấn tượng không ở yên trong nhà, sau này khó tránh khỏi có nhiều bất tiện.

Phải về, Yến Vũ Nhi và Liễu Nhứ quay trở lại tiểu viện mình thay xong xiêm y, trong nháy mắt chính là bộ dạng của hai gã sai vặt, hai người cười cười nói nói ra cửa, chạy về phía Dụ Vương phủ.

Mấy ngày trước đây lỗ chó vẫn còn, trong lòng Yến Vũ Nhi chợt có chút bi ai, nghĩ tới nàng đường đường là một linh hồn xuyên qua, lại là thân công chúa, thế nhưng rơi vào kết quả chui lỗ chó, thật là thân thể công chúa mà mệnh nha hoàn.

Chui qua lỗ chó, hai người theo thường lệ nhìn quanh bốn phía, không thấy người, hai người lặng lẽ che lấp lỗ, cởi thanh bố sam bên ngoài ra, lại thành hai cô nương xinh đẹp.

Vỗ vỗ xiêm y trên người, Yến Vũ Nhi hài lòng nói: "Tốt lắm, đi thôi!"

"Dạ!" Vẻ mặt Liễu Nhứ cũng nhẹ nhõm, hiện tại dù có người tới đây phát hiện họ, cũng không có chỗ nào khả nghi.

Còn chưa đi được mấy bước, trước mặt chính là một hòn non bộ, hai người chợt dừng bước, liếc mắt nhìn nhau, có chút bối rối.

Bởi vì, từ bên kia hòn non bộ, có người đang đi thẳng về phía họ.

"Yến phu nhân, lại qua đây nhổ cỏ nữa à?" Giọng nói Đỗ Nguyệt Nương nhu hòa, một nha hoàn sau lưng che dù cho nàng, còn có một nha hoàn khác đỡ tay nàng, đang thản nhiên đi về phía bên này.

"Ha ha, Đỗ di nương!" Yến Vũ Nhi hòa khí lên tiếng bắt chuyện, nhìn tướng đi của Đỗ Nguyệt Nương, trong lòng có một chút không được tự nhiên.

"Yến phu nhân, ngươi nhìn ta cái gì à?" Giọng nói Đỗ Nguyệt Nương nhu hòa, giống như là có thể nhéo chảy ra nước, không biết Lý Thư có thái độ như thế nào đối với nàng.

Ôi chao, tại sao lại nhớ tới người nam nhân kia, nàng liều mạng muốn xóa cái tên đó khỏi đầu. Đỗ Nguyệt Nương càng đến gần, trên người một mùi thơm son phấn càng hun nàng đến hắt xì liên tiếp một trận.

"Yến phu nhân không thích như vầy phải không? Ngươi không phải cảm thấy như vậy rất đẹp?" Đỗ Nguyệt Nương khẽ nhíu mày.

Yến Vũ Nhi quan sát nàng một chút, Đỗ Nguyệt Nương mặc một bộ sa y màu hồng cánh sen, áo khoác ngoài là một áo thân dài đến giày màu thủy bích, bên dưới mặc một cái váy xòe bằng bông màu hồng, mặc dù cực kỳ đơn giản, lại nổi bật lên thắt lưng hết sức lả lướt của nàng, cả người lập tức trở nên có hương vị nữ nhân mười phần, trên đầu là búi tóc Phi Tiên kế càng tăng thêm một chút đặc biệt phong tình cho nàng, hợp với ngũ quan tinh tế, mặt phấn hàm sương, thế nhưng cũng đủ địa vị ngang nhau với mấy nữ nhân trong phủ.

Đúng vậy, nàng rốt cuộc hiểu rõ kỳ quái chỗ nào rồi, Đỗ Nguyệt Nương tập võ, ăn mặc luôn luôn đều là thuận tiện tập luyện làm chủ, nàng chưa từng thấy qua dáng vẻ kiều mỵ của nàng ấy, thế nhưng khoan nói đến đó, thật sự là một tiểu mỹ nhân, Dụ Vương phủ này thật là đầm rồng hang hổ nha!

"Đỗ di nương như vậy rất đẹp, ta chỉ có chút kỳ quái, vì sao thường ngày ngươi không ăn mặc trang điểm như vậy? Đột nhiên nhìn thấy, cũng làm cho ta rất không thích ứng!"

"Yến phu nhân cũng cảm thấy không thích ứng sao?" Đỗ Nguyệt Nương lượn quanh nàng một vòng, "Trong lúc nhất thời ta thật ra cảm thấy cùng phu nhân một dạng, cũng khiến ta không nhìn ra lúc ngươi chân thật đâu!"

Trong lòng Yến Vũ Nhi căng thẳng, nàng đây là ý gì?

"Không cần kinh ngạc như vậy, hôm nay ta cũng chỉ là cao hứng, nghĩ đi khắp nơi một chút, không ngờ liền nhìn thấy bên kia có dấu vết người đi lại, đi tới nhìn, thậm chí có một cái lỗ, đang nghĩ xem một chút có dã thú lại dám xuất hiện ở vương phủ hay không, không ngờ liền gặp được phu nhân ngài!"

Yến Vũ Nhi còn không hiểu gì chứ? Nói như vậy, nàng ấy chính mắt thấy nàng và Liễu Nhứ chui từ ngoài vào bằng "Lỗ chó". trong lòng Yến Vũ Nhi nhỏ giọng hô: quả nhiên làm chuyện xấu lại không muốn để cho người khác biết, chuyện này chỉ có thể là một loại vọng tưởng.

"Đỗ di nương muốn làm gì?" Nàng bình tĩnh lại, dù sao, biểu hiện của Đỗ Nguyệt Nương vẫn luôn được coi như là thân thiện, nhất là gần đây, hình như nàng ấy muốn làm quen với mình.

"Không có, nếu đã có duyên phận với phu nhân, chúng ta liền tụ họp một chút, như thế nào?" Đỗ Nguyệt Nương đề nghị.

"Được, vậy chúng ta qua bên kia đi dạo một chút!"

"Không ổn, trong vườn khắp nơi là ruồi muỗi, lặng lẽ không biết lúc nào cắn ngươi một cái, đáng ghét muốn chết." Đỗ Nguyệt Nương nói: "Không bằng đi tới Lục Vu viện của phu nhân đi, nghe nói hoa sen trong hồ đang nở, chỗ của ta cách xa, còn chưa qua đó thưởng thức hoa sen!"

"Vậy thì tốt quá, chúng ta đi thôi?!" Yến Vũ Nhi hiểu nàng ấy muốn nói với mình lời gì đó, chẳng qua sợ bên ngoài sẽ có tai mắt người khác, nghe một chút, cũng không có phản đối.

Hai người đi ở phía trước, nói câu được câu không, phía sau Liễu Nhứ và nha hoàn Tử Quyên của Đỗ Nguyệt Nương cũng thân thiết nói chuyện, mấy người cùng đi về phía Lục Vu viện.

Hai người tới đình giữa hồ, Lộng Ngọc và Lộng Ảnh rất nhanh đưa trà bánh tới, Yến Vũ Nhi khách khí nói: "Lần đầu tiên Đỗ di nương tới, cũng không có gì tốt để chiêu đãi, đây là điểm tâm thường ngày mà ta làm chơi, ngươi nếm thử một chút."

Đỗ Nguyệt Nương liếc nhìn điểm tâm bày trên bàn, trong đó có một loại đặc biệt quái dị, tròn trịa, vàng óng ánh trông rất đẹp mắt, giống như là bánh ngọt, lại có chút không giống, cẩn thận cầm lên một khối, đặt lên miệng khẽ cắn một cái, mắt phát sáng; "Đây là bánh ngọt gì vậy, sao ta chưa từng ăn?"

"Đây là tự ta làm lung tung, bọn nha hoàn thấy đẹp mắt, ta liền dạy cho các nàng, mùi vị ăn được sao?" Yến Vũ Nhi hỏi.

Không nghĩ tới dù Đỗ Nguyệt Nương thâm trầm thế nào, nhưng cũng chỉ là một nữ tử mười mấy tuổi, nhìn thấy những thứ mới lạ cũng không nhịn được tò mò.

Vừa rồi nàng lén phân phó Liễu Nhứ, để Lộng Ngọc bưng bánh điểm tâm này tới đây, Lộng Ngọc nhìn Đỗ Nguyệt Nương coi như thân thiện, biết trong phủ Yến Vũ Nhi lại nhiều thêm một bằng hữu tốt, vì vậy vui vẻ bưng tới.

"Nhìn kỳ quái, mùi vị cũng kỳ quái. Ngọt ngào, mềm mềm, còn có một mùi thơm rất đậm đà, mặc dù kỳ lạ, nhưng ăn thật ngon, sao ngươi học được vậy?" Vẻ mặt Đỗ Nguyệt Nương thay đổi rõ ràng, một dáng vẻ tò mò như trẻ con, không hề phòng bị nhìn Yến Vũ Nhi.

Dáng vẻ này khiến Yến Vũ Nhi nghĩ tới Chu Như Mẫn, ánh mắt của nữ hài chính là tinh khiết như thế.

"Ở quê quán của ta, có một địa phương, người ở đó thích làm điểm tâm như vậy, bởi vì cho vào đó không ít trứng gà, cho nên liền gọi nó là bánh ngọt."

"Thủy Nguyệt Quốc thật là một địa phương tốt, vẫn còn có mỹ vị như vậy!" Đỗ Nguyệt Nương không nghi ngờ gì, cất lời khen ngợi.

Yến Vũ Nhi hé miệng cười khẽ, đúng vậy, để cho nàng cho là vậy đi, nếu không để người ta biết xuất xứ thật sự của bánh ngọt, vẫn không nên dọa tiểu cô nương này sợ. Đúng, nói cho cùng nàng cũng là một tiểu cô nương.

"Uh, bánh ngọt này không những ăn ngon, dân bản xứ còn có một tập tục." Yến Vũ Nhi nhớ tới kiếp trước về nguồn gốc Bánh Ngọt ở Italy, đã từng có một chuyện xưa cảm động, nàng sửa đổi một chút, liền nhẹ nhàng kể ra.

"Tương truyền thật lâu trước kia, hai bộ lạc phát động một cuộc chiến tranh, cuộc sống người dân rất nghèo khó, vẫn không thể không chiến vì bảo vệ bộ lạc của mình.

Một người lính phải xuất chinh, nhưng trong nhà rất nghèo, không có gì hết, thê tử của hắn rất thương hắn, vì chuẩn bị lương khô cho hắn, dùng một chút cơm trắng cuối cùng trong nồi, và một chút bột mì cuối cùng trong nhà, cùng hai quả trứng gà cuối cùng trong chuồng, thời gian cấp bách, nàng trộn lẫn tất cả nguyên liệu lại với nhau, toàn bộ bỏ vào trong bánh ngọt. Nàng chảy mồ hôi nhễ nhại, nhanh chóng đưa bánh ngọt cho trượng phu, trong mắt nàng lóe lệ quang, mặc dù thức ăn đơn giản, nhưng lại thơm ngào ngạt. Nàng lại còn lấy cho nó một cái tên dễ nghe, tiếng địa phương là ‘Đề Lạp Mễ Tô’, người binh lính kia mang Đề Lạp Mễ Tô này lên chiến trường, mỗi khi hắn ở trên chiến trường ăn được ‘Đề Lạp Mễ Tô’ liền sẽ nhớ tới nhà hắn, nhớ tới thê tử yêu thương ở nhà."

"Chuyện xưa này thật đẹp!" Trong mắt Đỗ Nguyệt Nương lộ ra ánh sáng xa xăm, lại cầm một miếng bánh ngọt lên ăn.

"Đúng vậy, trong tiếng ‘Đề Lạp Mễ Tô’ là ý ‘nhớ ta, dẫn ta đi’, vị thê tử muốn nói cho trượng phu của mình biết, mình sẽ ở nhà chờ hắn."

"Đúng vậy, hắn mang đi đâu chỉ là Đề Lạp Mễ Tô mỹ vị, còn có thê tử hắn yêu và hạnh phúc!" Trong mắt Đỗ Nguyệt Nương chợt thoáng qua lệ quang yêu kiều.

Yến Vũ Nhi ngẩn ra, không ngờ nàng có thể hiểu chuyện xưa này sâu sắc như vậy, nhìn dáng vẻ này của nàng, có phải trên người nàng cũng có chuyện xưa tương tự không?

"Ôi, xem ta này, thế nhưng luống cuống!" Đỗ Nguyệt Nương nhạy cảm nhận ra nàng nhìn chăm chú, vội vàng giơ tay lên lau nước mắt, miễn cưỡng cười cười với nàng.

Yến Vũ Nhi không để ý cười cười, nhìn Đỗ Nguyệt Nương như vậy, ngược lại nàng càng thích.

Liễu Nhứ ở một bên che miệng che đi ý cười trên khóe môi, chủ tử nhà nàng quá biết bịa chuyện đó chứ, trước đó nàng cũng chưa nghe qua truyền thuyết như này, cũng không biết ngài ấy thế nào lại nghĩ ra, nói không chừng trong lúc vô tình ngài ấy nằm mơ thấy.

Đỗ Nguyệt Nương đứng lên, đi tới đình bên cạnh, dưới chân chính là từng chiếc lá sen chen chúc nhau, xanh xanh biếc biếc, phía trên còn có giọt nước trong suốt, vẫn kéo dài đến chỗ xa, bên hồ cành liễu rủ xuống vừa dài hẹp vừa mềm, thỉnh thoảng phất qua bờ đê, nhìn trông rất đẹp mắt. Một lát lại có từng cơn gió nhẹ thổi qua, trong không khí mang theo mùi lá sen ngọt ngào thơm ngát, Đỗ Nguyệt Nương luôn luôn lạnh nhạt, không nhịn được khen ngợi.

"Cảnh trí nơi này của Yến phu nhân quả nhiên không tầm thường, xem ra Vương Gia vẫn coi trọng ngươi nha."

"Cái này có gì chứ, cũng chỉ là cách hồ gần chút, lúc nào các ngươi rỗi rãnh cũng có thể tới đây ngắm cảnh!" Yến Vũ Nhi không cho là đúng, Dụ Vương rất coi trọng nàng sao, chỉ là ăn xong liền quăng sang một bên, nhưng thật may nàng không giao ra tim của mình, dù sao cũng đã như vậy rồi.

"Ngươi đừng có sống ở trong phúc mà không biết hưởng, ngươi đừng quên, ban đầu lão phu nhân muốn phạt ngươi, hắn không tiếc lật mặt với bà ta, càng thêm cường điệu theo thường lệ ngươi ở tại Lục Vu viện, ngươi có biết, nơi này là Vương Gia mới cố ý sai người xây dựng gần đây không."

Đỗ Nguyệt Nương có chút hâm mộ nàng, "Trước đây, nơi này vẫn chỉ là một mảnh đất trống, vào mùa xuân, Vương Gia có một lần ra cửa trở lại, lập tức liền ra lệnh người xây dựng cái viện này, chẳng lẽ ngươi không phát hiện, nơi này mới hơn rất nhiều những viện khác sao?"

Yến Vũ Nhi rất kinh ngạc, trong lòng xẹt qua một trận sóng lớn, nhưng lại muốn nghĩ một chút: "Không đúng, dù là mới thì như thế nào, hắn chẳng lẽ sẽ biết trước, biết ta sẽ vào vương phủ sao?"

Đỗ Nguyệt Nương sững sờ, thở dài nói: "Dù sao ta không trông cậy vào được cái gì, còn ngươi phải nắm bắt lấy cơ hội này thật tốt nha!"

Nàng không biết nói gì, chỉ có thể khuyên nàng ấy như vậy, dù sao cũng cảm thấy Vương Gia đối đãi Yến Vũ Nhi có chút đặc biệt, hơn nữa nghe nói hai người đã phu thê chân chính, hi vọng bọn họ có thể tu thành chánh quả.

Yến Vũ Nhi cười cười, từ chối cho ý kiến, cũng không để lời nói của nàng ấy ở trong lòng.

Chapter
1 Chương 1: Công chúa đào hôn
2 Chương 2: Hoạt động bí mật
3 Chương 3: Anh hùng cứu mỹ nhân
4 Chương 4: Lấy oán trả ơn?
5 Chương 5: Kết bạn đồng hành
6 Chương 6: Ân huệ như giọt nước, báo đáp lại cả nguồn suối
7 Chương 7: Khó hiểu về Vân Đậu Cao
8 Chương 8: Loạn trong giặc ngoài
9 Chương 9: Tạ Gia thôn
10 Chương 10: Chạy chữa
11 Chương 11: Quỷ Cốc thần y
12 Chương 12: Định cư
13 Chương 13: An cư
14 Chương 14: Nàng là công chúa?
15 Chương 15: Giằng co
16 Chương 16: Hồi cung
17 Chương 17: Ly hôn
18 Chương 18: Cung biến
19 Chương 19: Đao hạ lưu tình
20 Chương 20: Tù nhân
21 Chương 21: Mây đen giăng khắp thành
22 Chương 22: Đi tới Tề Quốc
23 Chương 23: Gặp phải đại sự rồi!
24 Chương 24: Cái gì phải tới rốt cuộc cũng tới
25 Chương 25: Diện kiến Tề hoàng
26 Chương 26: Thân mình bị bệnh
27 Chương 27: Tỷ muội đoàn kết
28 Chương 28: Hơi thở nguy hiểm
29 Chương 29: Là nàng!
30 Chương 30: Đến đây bới móc
31 Chương 31: Hãm hại nô tài
32 Chương 32: Giả bộ nhu nhược, ai không biết chứ?
33 Chương 33: Ngươi đừng hy vọng nữa
34 Chương 34: Ra mắt
35 Chương 35: Vân tưởng y thường hoa Tưởng Dung
36 Chương 36: Gây khó dễ
37 Chương 37: Bảo vệ
38 Chương 38: Nhục nhã
39 Chương 39: Trao đổi điều kiện
40 Chương 40: Đàm phán
41 Chương 41: Cuộc đàm phán của hai nữ nhân
42 Chương 42: Liễu thị phí hoài bản thân mình
43 Chương 43: Chỉ vì một lòng say mê
44 Chương 44: Dạ dày kêu to
45 Chương 45: Ước pháp tam chương
46 Chương 46: Khách tới vương phủ
47 Chương 47: Tỷ muội gặp nhau
48 Chương 48: Dụ Vương bị thương
49 Chương 49: Chăm sóc người bệnh
50 Chương 50: Không mặc xiêm y?
51 Chương 51: Lãng phí là đáng hổ thẹn
52 Chương 52: Ăn những thứ canh thừa đồ ăn thừa này sao?
53 Chương 53: Tấn thăng địa vị?
54 Chương 54: Cãi nhau
55 Chương 55: Vẽ con rùa
56 Chương 56: Đưa bức tranh qua
57 Chương 57: Trước khác nay khác
58 Chương 58: Vương gia đi Sướng Xuân Viên
59 Chương 59: Hồ Mi Nhi
60 Chương 60: Màn hồng sa ấm áp làm say mắt người
61 Chương 61: Ta sẽ mất ngủ bởi vì hắn?
62 Chương 62: Có thể coi là nợ cũ đến sao?
63 Chương 63: Phong ba kính trà
64 Chương 64: Cho bổn vương bức họa
65 Chương 65: Lần đầu tiên lòng rối loạn
66 Chương 66: Bị đùa giỡn
67 Chương 67: Hiên Vương phi
68 Chương 68: Bất cứ giá nào
69 Chương 69: Uy hiếp hay là sắc dụ
70 Chương 70: Thay y phục cho vi phu
71 Chương 71: Chúng ta tắm rửa đi! Và một vở kịch nhỏ bày ra ấm áp
72 Chương 72: Thích ăn đòn!
73 Chương 73: Lại ngủ thiếp đi
74 Chương 74: Yến cơ dâng trà!
75 Chương 75: Trà uống ngon không?
76 Chương 76: Bỏ vũ khí đầu hàng
77 Chương 77: Coi như bị heo ủn
78 Chương 78: Bắt gian?
79 Chương 79: Canh dưỡng sinh ngũ sắc
80 Chương 80: Hạ Lâm
81 Chương 81: Ngu ngốc, xen vào việc của người khác đi
82 Chương 82: Hợp tác vui vẻ
83 Chương 83: Ta không muốn gả cho hắn
84 Chương 84: Chim bồ Câu đưa thư
85 Chương 85: Hồ Mi Nhi có thai
86 Chương 86: Ép hôn
87 Chương 87: Làm thuyết khách cũng không dễ dàng
88 Chương 88: Lệnh của phụ mẫu, lời của mối mai
89 Chương 89: Trong vòng ba ngày tới tìm ta
90 Chương 90: Họa Thủy Đông Dẫn
91 Chương 91: Không có tiền? Lấy thân báo đáp
92 Chương 92: Dụ Vương chọc giận hà bá
93 Chương 93: Ai dệt lưới ở phía sau màn
94 Chương 94: Truyền thuyết "Đề Lạp Mễ Tô"
Chapter

Updated 94 Episodes

1
Chương 1: Công chúa đào hôn
2
Chương 2: Hoạt động bí mật
3
Chương 3: Anh hùng cứu mỹ nhân
4
Chương 4: Lấy oán trả ơn?
5
Chương 5: Kết bạn đồng hành
6
Chương 6: Ân huệ như giọt nước, báo đáp lại cả nguồn suối
7
Chương 7: Khó hiểu về Vân Đậu Cao
8
Chương 8: Loạn trong giặc ngoài
9
Chương 9: Tạ Gia thôn
10
Chương 10: Chạy chữa
11
Chương 11: Quỷ Cốc thần y
12
Chương 12: Định cư
13
Chương 13: An cư
14
Chương 14: Nàng là công chúa?
15
Chương 15: Giằng co
16
Chương 16: Hồi cung
17
Chương 17: Ly hôn
18
Chương 18: Cung biến
19
Chương 19: Đao hạ lưu tình
20
Chương 20: Tù nhân
21
Chương 21: Mây đen giăng khắp thành
22
Chương 22: Đi tới Tề Quốc
23
Chương 23: Gặp phải đại sự rồi!
24
Chương 24: Cái gì phải tới rốt cuộc cũng tới
25
Chương 25: Diện kiến Tề hoàng
26
Chương 26: Thân mình bị bệnh
27
Chương 27: Tỷ muội đoàn kết
28
Chương 28: Hơi thở nguy hiểm
29
Chương 29: Là nàng!
30
Chương 30: Đến đây bới móc
31
Chương 31: Hãm hại nô tài
32
Chương 32: Giả bộ nhu nhược, ai không biết chứ?
33
Chương 33: Ngươi đừng hy vọng nữa
34
Chương 34: Ra mắt
35
Chương 35: Vân tưởng y thường hoa Tưởng Dung
36
Chương 36: Gây khó dễ
37
Chương 37: Bảo vệ
38
Chương 38: Nhục nhã
39
Chương 39: Trao đổi điều kiện
40
Chương 40: Đàm phán
41
Chương 41: Cuộc đàm phán của hai nữ nhân
42
Chương 42: Liễu thị phí hoài bản thân mình
43
Chương 43: Chỉ vì một lòng say mê
44
Chương 44: Dạ dày kêu to
45
Chương 45: Ước pháp tam chương
46
Chương 46: Khách tới vương phủ
47
Chương 47: Tỷ muội gặp nhau
48
Chương 48: Dụ Vương bị thương
49
Chương 49: Chăm sóc người bệnh
50
Chương 50: Không mặc xiêm y?
51
Chương 51: Lãng phí là đáng hổ thẹn
52
Chương 52: Ăn những thứ canh thừa đồ ăn thừa này sao?
53
Chương 53: Tấn thăng địa vị?
54
Chương 54: Cãi nhau
55
Chương 55: Vẽ con rùa
56
Chương 56: Đưa bức tranh qua
57
Chương 57: Trước khác nay khác
58
Chương 58: Vương gia đi Sướng Xuân Viên
59
Chương 59: Hồ Mi Nhi
60
Chương 60: Màn hồng sa ấm áp làm say mắt người
61
Chương 61: Ta sẽ mất ngủ bởi vì hắn?
62
Chương 62: Có thể coi là nợ cũ đến sao?
63
Chương 63: Phong ba kính trà
64
Chương 64: Cho bổn vương bức họa
65
Chương 65: Lần đầu tiên lòng rối loạn
66
Chương 66: Bị đùa giỡn
67
Chương 67: Hiên Vương phi
68
Chương 68: Bất cứ giá nào
69
Chương 69: Uy hiếp hay là sắc dụ
70
Chương 70: Thay y phục cho vi phu
71
Chương 71: Chúng ta tắm rửa đi! Và một vở kịch nhỏ bày ra ấm áp
72
Chương 72: Thích ăn đòn!
73
Chương 73: Lại ngủ thiếp đi
74
Chương 74: Yến cơ dâng trà!
75
Chương 75: Trà uống ngon không?
76
Chương 76: Bỏ vũ khí đầu hàng
77
Chương 77: Coi như bị heo ủn
78
Chương 78: Bắt gian?
79
Chương 79: Canh dưỡng sinh ngũ sắc
80
Chương 80: Hạ Lâm
81
Chương 81: Ngu ngốc, xen vào việc của người khác đi
82
Chương 82: Hợp tác vui vẻ
83
Chương 83: Ta không muốn gả cho hắn
84
Chương 84: Chim bồ Câu đưa thư
85
Chương 85: Hồ Mi Nhi có thai
86
Chương 86: Ép hôn
87
Chương 87: Làm thuyết khách cũng không dễ dàng
88
Chương 88: Lệnh của phụ mẫu, lời của mối mai
89
Chương 89: Trong vòng ba ngày tới tìm ta
90
Chương 90: Họa Thủy Đông Dẫn
91
Chương 91: Không có tiền? Lấy thân báo đáp
92
Chương 92: Dụ Vương chọc giận hà bá
93
Chương 93: Ai dệt lưới ở phía sau màn
94
Chương 94: Truyền thuyết "Đề Lạp Mễ Tô"