Chương 94: ‘Tổn hữu’

Khu biệt thự ở H thị gồm có ba khu ABC, biệt thự của Cốc Tu Cẩn ở khu C, Bạch gia ở khu B, cho nên phương hướng của hai nhà hoàn toàn ngược nhau.

Sau khi Bạch Lâm trở lại Bạch gia, cũng không vui vẻ gì mấy, bởi vì bố già ở nhà lại bắt đầu ép cậu ta phải học tập công việc của công ty, bất quá cậu ta đã đáp ứng với anh Cẩn, cho nên dù không thích cũng chỉ có thể kiên trì.

Bảy giờ là giờ cơm chiều của Bạch gia, bởi vì thỉnh thoảng chủ nhân Bạch gia trở về hơi trễ, cho nên để phối hợp với thời gian của ông, giờ cơm chiều phải chuyển thành bảy giờ, gia đình bình thường khoảng sáu giờ là có thể ăn cơm.

Lúc Bạch Lâm từ trên lầu đi xuống, liền thấy trong phòng khách có một vị khách không mời mà đến khiến cậu ta thập phần không vui, lúc này không nể mặt hỏi, “Cố Kỳ, sao cô lại ở đây?”

Trên mặt Cố Kỳ là nụ cười mười phần lịch sự.

“Là ba mời cô ấy tới, mày có ý kiến gì?” Bạch Diệp vừa lúc từ hoa viên đi tới, nghe thấy câu nói kia liền không vui nhíu mày.

“Đương nhiên là có ý kiến.” Bạch Lâm mới không sợ lão già nhà cậu ta, nếu không cậu ta cũng sẽ không thường xuyên bỏ nhà trốn đi.

Bạch Diệp mặt không đổi sắc nói, “Có ý kiến cũng phải ngậm miệng lại cho ba, ba mời cô ấy tới dùng cơm, mày đừng nói chuyện, để tránh chọc giận người khác.”

Bạch Lâm hừ một tiếng, “Ba mời cô ta đến làm gì?”

Bạch Diệp quát, “Thằng nhóc này, Cố Kỳ là người ba mời đến công ty hỗ trợ, nói chuyện khách khí một chút cho ba, muốn mời ai tới nhà ăn cơm còn phải cần mày đồng ý sao?”

“Vậy hai người các người từ từ ăn đi, tôi không ăn, để tránh chọc giận hai người.” Bạch Lâm khó chịu, xoay người lại trở lên lầu.

“Mày đứng lại đó cho ba!” Giọng nói uy nghiêm của Bạch Diệp chợt vang lên.

Nhưng Bạch Lâm lại không ngán bộ dáng này của lão già nhà mình, năm giây dừng lại một chút cũng không có, lúc vào phòng, còn cố ý đóng cửa thật lớn tiếng, dường như muốn phá hủy cả căn phòng.

“Chủ tịch, nếu không tiện, tôi vẫn nên rời khỏi đây trước.” Nụ cười trên mặt Cố Kỳ đổi thành ý khiêm nhường, mãi đến khi Bạch Lâm đi rồi, cô ta mới nhìn qua Bạch Biệp rõ ràng đang bị chọc giận.

“Không cần, lần này mời cô đến đây chính là muốn nói chuyện của nó, ngày mai tôi định sắp xếp nó vào công ty cho cô dẫn dắt, chẳng hiểu sao gần đây thằng nhóc thối này lại đồng ý tập trung học tập.” Nói đến đây, Bạch Diệp lại thở dài, “Nếu không phải sợ phiền toái Tu Cẩn, tôi còn định cho nó vào Thịnh Đằng của Tu Cẩn rèn luyện một chút, thằng nhóc này cũng chỉ nghe lời Tu Cẩn mà thôi.”

“Cốc tổng quả thật rất lợi hại.” Khóe miệng Cố Kỳ cũng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

“Lại nói, Tu Cẩn cũng trưởng thành rồi, đây là lúc nên tìm cho nó một mối hôn sự.” Bạch Diệp xoay người vừa đi đến bàn ăn vừa nói, không biết là vô tình hay cố ý.

Ánh mắt Cố Kỳ chợt lóe lên.

Lúc cơm chiều, quả nhiên Bạch Lâm không xuống, Bạch Diệp lại cho người lên gọi cậu ta một lần, nhưng không được đáp lại, liền tức giận bảo người kia không cần gọi nữa, dù sao khi đói tự nhiên sẽ đến phòng bếp tìm đồ ăn.

Cố Kỳ ngồi ở Bạch gia hơn một giờ, sau khi cùng Bạch Diệp thương lượng xong chuyện Bạch Lâm đến công ty đi làm việc mới rời đi.

Bạch Diệp trở lại thư phòng, đúng chín giờ, một cuộc điện thoại gọi đến, lúc tiếp nhận điện thoại, toàn bộ vẻ mặt của ông ta đều thay đổi, lạnh lùng không mang theo một tia tình cảm nào, đây mới là chủ tịch tập đoàn Bạch Vân, không giận mà uy, mang theo khí thế của kẻ bề trên, cũng không chút mềm lòng.

“Tiến triển thế nào rồi?”

“Thật xin lỗi ông chủ, chúng tôi vẫn không tìm được cơ hội.” Trong điện thoại truyền đến giọng nói kinh sợ của một người đàn ông.

“Lí do?”

“Cậu ta rất ít khi hành động một mình.”

“Vậy thì tự tạo cơ hội, ngay cả điều đó cũng không biết thì còn cần các người để làm gì, tôi cho các người thời gian hai ngày, hai ngày sau, tôi không hy vọng nghe thấy đáp án mà tôi không muốn nghe.”

“Dạ!”

Bạch Diệp để điện thoại xuống, tay trái có tiết tấu gõ lên mặt bàn, đây là động tác quen thuộc của ông ta mỗi khi suy nghĩ công việc, một lát sau, liền bảo quản gia kêu Bạch Lâm đến.

Năm phút đồng hồ sau, Bạch Lâm rốt cục cũng chậm rì rì lê lết lại đây.

Bạch Diệp trách cứ, “Làm việc lề mề, tương lai làm sao làm việc lớn?”

Bạch Lâm không kiên nhẫn trở mình xem thường, “Ba tìm con rốt cuộc có chuyện gì? Nếu không có việc gì, con đi đây.” Nói xong thật sự xoay người bước đi.

“Đứng lại!” Bạch Diệp gọi cậu ta lại, “Bước vào đây, ba có chuyện muốn nói với mày.”

Bạch Lâm cà lơ phất phơ đi đến trước mặt ông ta, “Rốt cuộc có chuyện gì?”

Bạch Diệp tựa vào lưng ghế dựa nói, “Mấy hôm trước mày lại đến nhà Tu Cẩn ở đúng không, ngày mai mày tìm cơ hội gọi điện thoại cho nó, bảo nó ngày mai về nhà ăn cơm.”

Bạch Lâm nghi hoặc nhìn ông ta, “Chỉ như vậy thôi?”

Bạch Diệp mặt không đổi sắc liếc cậu ta một cái, “Chẳng lẽ mày thích nghe ba chửi một câu sao?”

Tất nhiên Bạch Lâm sẽ không ngu đến mức chủ động tìm ngược như vậy, xác định ông ta thật sự chỉ để nói những lời này mà không phải có mưu đồ khác, lúc này mới trả lời, “Con biết rồi, con sẽ nói với anh Cẩn.”

“Ừ, con xuống ăn cơm đi.” Bạch Diệp phất phất tay.

Bạch Lâm xì một tiếng, mã hậu pháo! (thuật ngữ cờ tướng, hàm ý nói vuốt đuôi, ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì)

Sau khi trở về phòng, cậu ta không đợi đến ngày mai, lập tức liền gọi điện thoại cho anh, không ngờ người nghe cư nhiên là Đường Hiểu, cũng may cậu ta đã tận mắt nhìn thấy, sau khi ngốc lăng liền lập tức hoàn hồn, “Anh Cẩn đâu?”

“Anh ấy đang tắm, cậu có chuyện gì không?” Đường Hiểu nói.

Bạch Lâm nghĩ nghĩ, dứt khoát để cậu chuyển lời là được rồi, liền nói, “Ba của tôi muốn bảo anh Cẩn về nhà ăn cơm, sau khi anh ấy đi ra cậu nói với anh ấy một tiếng, thời gian là ngày mốt, đại khái là như vậy, tôi cúp máy đây.”

Đường Hiểu vẫn chưa kịp phản ứng, trong điện thoại chỉ còn lại có tiếng tút tút.

Đang lúc cậu ngẩn người, cửa phòng tắm mở ra.

Cốc Tu Cẩn thấy cậu sững sờ nhìn di động, đi đến trước mặt cậu mới phát hiện trên tay cậu cầm điện thoại di động của anh, mặc dù cùng loại, nhưng màu sắc không giống nhau, “Có người gọi điện thoại cho anh sao?”

Đường Hiểu hoàn hồn, gật gật đầu, cậu nhìn thấy di động hiển thị người gọi là Bạch Lâm mới dám bắt máy, nếu là người cậu không biết, nhất định không dám nghe.

“Cậu ta nói gì?”

“Cậu ấy nói ba cậu ấy muốn mời anh qua ăn cơm tối, vào ngày mốt.” Đường Hiểu đặt điện thoại di động lại trên bàn, lập tức nói.

Động tác lau tóc của Cốc Tu Cẩn dừng lại, như có điều gì suy nghĩ nói, “Ngày mốt sao?”

Đường Hiểu nói, “Anh không cần lo lắng cho em, em ăn cơm một mình cũng được mà, hơn nữa ba Bạch Lâm tìm anh có thể có chuyện gì đó quan trọng, anh vẫn nên đến xem đi.”

“Anh biết rồi, chuyện này ngày mốt nói sau.”

Sáng sớm hai ngày sau, vì là cuối tuần nên Đường Hiểu không cần rời giường sớm, quang minh chính đại ở trên giường ‘nướng’ đến chín giờ rưỡi mới đứng lên.

Cốc Tu Cẩn không lập tức đi đến Bạch gia, anh ở lại biệt thự với Đường Hiểu hơn hai giờ mới rời đi.

Đường Hiểu ăn cơm trưa một mình, bất quá cậu cũng không cảm thấy cô đơn, bởi vì trong biệt thự còn có Trương quản gia và nhóm người hầu, cậu vốn định giúp đỡ quét dọn linh tinh, bất quá Trương quản gia nói gì cũng không chịu cho cậu động tay vào, cậu đành phải từ bỏ.

Bất quá cậu vẫn chưa nhàm chán được bao lâu thì vị ‘tổn hữu’ mấy tháng không liên hệ đột nhiên gọi điện cho cậu, còn hẹn cậu ra ngoài gặp mặt.

Đường Hiểu nghĩ dù sao cũng không có việc gì, liền nói với Trương quản gia một tiếng, sau đó ra ngoài.

Hai người hẹn gặp mặt ở một quán cà phê trước kia đã từng đến, cách biệt thự ở khu C có chút xa, chờ khi Đường Hiểu đến nơi, đã là ba giờ bốn mươi lăm phút chiều.

Sau khi Đường Hiểu bước vào, lập tức tìm kiếm thân ảnh vị ‘Tổn hữu’ kia.

“Đường Hiểu, ở đây này!” Đúng lúc này, ở một vị trí tương đối sáng sủa bên cạnh cửa sổ, một người đàn ông đột nhiên đứng lên kích động phất phất tay với Đường Hiểu, người này chính là tổn hữu của cậu.

Nhờ phúc của hắn, trước khi Đường Hiểu còn chưa gặp mặt Cốc Tu Cẩn, vẫn luôn bị người khác khinh thường, nếu không phải nhờ cái miệng rộng của hắn, cậu cũng không đến mức phải mất mặt ở buổi họp mặt bạn bè, tuy rằng đã qua một khoảng thời gian, nhưng nhìn thấy hắn cậu sẽ nhớ tới chuyện này.

Đường Hiểu vẫn chưa kịp ngồi xuống, Chu Lực Bằng liền hưng phấn nói, “Đường Hiểu, nhìn bộ quần áo này của cậu, chẳng lẽ gần đây cậu phát tài sao?”

Động tác ngồi xuống của Đường Hiểu dừng lại một chút, “Không có, cậu hiểu lầm rồi.”

Khi dùng từ ‘tổn hữu’ để miêu tả về bạn bè, đa số đều là mang nghĩa tốt, nhưng mà vị ‘Tổn hữu’ này của cậu, thật sự là mang nghĩa xấu, tổn hữu tổn hữu, chuyên môn tổn hại bằng hữu của mình, nếu không phải ở biệt thự rất nhàm chán, Đường Hiểu cũng sẽ không ra ngoài gặp hắn.

“Hiểu lầm cái gì, cậu đừng tưởng rằng tôi không biết gì hết.” Chu Lực Bằng cười hắc hắc nói, “Tuy rằng tôi không biết quần áo cậu mặc trên người của nhãn hiệu nào, nhưng chắc chắn là hàng hiệu, một bộ cũng không rẻ đúng không, gần đây phát tài ở đâu vậy?”

“Thật sự không có.” Đường Hiểu thề thốt mà phủ nhận.

Chu Lực Bằng đang định nói chuyện, trùng hợp người phục vụ đi tới.

“Tiên sinh, xin hỏi muốn uống chút gì không?”

“Một ly cà phê, cám ơn.”

Người phục vụ đi rồi, Đường Hiểu liền giành nói, “Từ sau lần họp mặt bạn bè trước, hôm nay cậu làm sao mà rảnh rỗi tìm tôi vậy?”

Thần sắc Chu Lực Bằng đột nhiên lóe lên, “Cũng không có gì, chỉ cảm thấy chúng ta đã lâu không gặp nhau, cho nên mới định hẹn cậu ra gặp mặt một chút.”

Đường Hiểu không thấy được, bất quá cậu biết Chu Lực Bằng không thể nào không có mục đích gì, bởi vì người như hắn ngoại trừ gây tổn hại cho người khác, còn có một thứ chính là tương đối lươn lẹo, nói trắng ra chính là nịnh nọt, cho nên cậu căn bản không tin hắn không có việc gì mà lại hẹn cậu ra ngoài.

“Đừng quanh co lòng vòng, có chuyện gì cậu cứ nói đi.” Đường Hiểu nói.

Nghe vậy, Chu Lực Bằng lộ ra một nụ cười xin lỗi.

Đường Hiểu đột nhiên có trực giác không tốt.

Chapter
1 Chương 1: Thất nghiệp
2 Chương 2: Chủ xe
3 Chương 3: Danh thiếp
4 Chương 4: Tổ trưởng
5 Chương 5: Lần thứ hai gặp mặt
6 Chương 6: Hiểu lầm
7 Chương 7: Bánh trên trời rơi xuống
8 Chương 8: Giải thích
9 Chương 9: Học trưởng
10 Chương 10: Bạn cùng phòng
11 Chương 11: Tình cờ gặp mặt
12 Chương 12: Nhà trọ
13 Chương 13: Chu thích
14 Chương 14: Chuyển nhà
15 Chương 15: Vào ở
16 Chương 16: Ngoài ý muốn
17 Chương 17: Té bị thương
18 Chương 18: Phòng khám
19 Chương 19: Nứt xương
20 Chương 20: Không nên
21 Chương 21: Tâm tình
22 Chương 22: Chăm sóc
23 Chương 23: Ra ngoài
24 Chương 24: Ước mơ
25 Chương 25: Chuyển nhà
26 Chương 26: Đàn ông
27 Chương 27: Hiểu ra
28 Chương 28: Bất an
29 Chương 29: Chuyển khoản
30 Chương 30: Ra ngoài
31 Chương 31: Đi dạo phố
32 Chương 32: Cắt tóc
33 Chương 33: Bạn bè
34 Chương 34: Dạy học
35 Chương 35: Máy tính
36 Chương 36: Trang web
37 Chương 37: Thăm dò
38 Chương 38: Khẩn trương
39 Chương 39: Cảm nghĩ
40 Chương 40: Sắc dụ
41 Chương 41: Trợ lý
42 Chương 42: Đồng nghiệp
43 Chương 43: Thăng chức
44 Chương 44: Phiền não
45 Chương 45: Cơm trưa
46 Chương 46: Chán nản
47 Chương 47: Cố kỳ
48 Chương 48: Uy hiếp
49 Chương 49: Dự phòng
50 Chương 50: Tâm sự
51 Chương 51: Cái chết
52 Chương 52: An lòng
53 Chương 53: Bạn gái
54 Chương 54: Nghi hoặc
55 Chương 55: Khúc nhạc dạo
56 Chương 56: Làm rõ tình cảm
57 Chương 57: Em nói em yêu anh
58 Chương 58: Vu oan hãm hại
59 Chương 59: Tranh giành quyết liệt
60 Chương 60: Thương lượng
61 Chương 61: Chuyện xảy ra ngoài ý muốn
62 Chương 62: Quanh co
63 Chương 63: Hai vị trí
64 Chương 64: Chuẩn bị chiến tranh
65 Chương 65: Có chút khó xử
66 Chương 66: Tín nhiệm
67 Chương 67: Thăm dò
68 Chương 68: Trương Thiên Thành lôi kéo
69 Chương 69: Tài nấu ăn
70 Chương 70: Nhà ăn
71 Chương 71: Không ai cùng ăn cơm
72 Chương 72: Chi tiết để nhìn người
73 Chương 73: Tốc độ
74 Chương 74: Danh sách giảm biên chế
75 Chương 75: Lý do thật sự
76 Chương 76: Cực phẩm nữ nhân
77 Chương 77: Một trận giảm giá đau lòng
78 Chương 78: Sóng gió rạp chiếu phim
79 Chương 79: Cái gọi là vận khí
80 Chương 80: Thua cược
81 Chương 81: Anh là người đàn ông của em
82 Chương 82: Gặp mặt tình địch?
83 Chương 83: JQ trong không khí
84 Chương 84: Phát hiện bí mật
85 Chương 85: Trở thành cộng sự
86 Chương 86: Lãnh cảm?
87 Chương 87: Cọ súng ra lửa
88 Chương 88: Buổi bán đấu giá đất
89 Chương 89: Tin tức nội bộ
90 Chương 90: Đề bạt
91 Chương 91: Ăn không còn một mẩu
92 Chương 92: Nữ đồng nghiệp Hà Lỵ
93 Chương 93: Kế hoạch chặt chẽ
94 Chương 94: ‘Tổn hữu’
95 Chương 95: Ngả bài
96 Chương 96: Chuyện gia đình
97 Chương 97: Về thăm quê
98 Chương 98: Thăm dò
99 Chương 99: Thân thích đến nhà
100 Chương 100: Thủ đoạn nham hiểm
101 Chương 101: Khu vui chơi
102 Chương 102: Đi khám bác sĩ đi
103 Chương 103: Tới cửa
104 Chương 104: Đuổi người
105 Chương 105: Trở về H thị
106 Chương 106: Sống chung
107 Chương 107: Dây dưa
108 Chương 108: Động tình
109 Chương 109: Bỏ qua
110 Chương 110: Cốc gia
111 Chương 111: Đã từng nhập ngũ
112 Chương 112: Kinh ngạc
113 Chương 113: Lối tắt khác
114 Chương 114: Ba ván thắng hai
115 Chương 115: Họp mặt
116 Chương 116: Chức vị chính là người yêu
117 Chương 117: Hết hi vọng?
118 Chương 118: Tình cờ gặp mặt ở khách sạn
119 Chương 119: Lễ phục
120 Chương 120: Tiệc rượu
121 Chương 121: Âm mưu của Lan Lâm
122 Chương 122: Tranh chấp
123 Chương 123: Sóng gió
124 Chương 124: Bị bại lộ
125 Chương 125: Xin lỗi?
126 Chương 126: Sự thay đổi của Lan Lâm
127 Chương 127: Quan hệ tam giác
128 Chương 128: Giải quyết
129 Chương 129: Gặp mặt
130 Chương 130: Xảy ra chuyện
131 Chương 131: Tới cửa
132 Chương 132: Hợp tác
133 Chương 133: Trộm tư liệu
134 Chương 134: Thất bại
135 Chương 135: Lại gặp cảnh sát
136 Chương 136: Thông đồng
137 Chương 137: Tiệc rượu
138 Chương 138: Công khai
139 Chương 139: Chỉ một người được sống
140 Chương 140: Đại kết cục
Chapter

Updated 140 Episodes

1
Chương 1: Thất nghiệp
2
Chương 2: Chủ xe
3
Chương 3: Danh thiếp
4
Chương 4: Tổ trưởng
5
Chương 5: Lần thứ hai gặp mặt
6
Chương 6: Hiểu lầm
7
Chương 7: Bánh trên trời rơi xuống
8
Chương 8: Giải thích
9
Chương 9: Học trưởng
10
Chương 10: Bạn cùng phòng
11
Chương 11: Tình cờ gặp mặt
12
Chương 12: Nhà trọ
13
Chương 13: Chu thích
14
Chương 14: Chuyển nhà
15
Chương 15: Vào ở
16
Chương 16: Ngoài ý muốn
17
Chương 17: Té bị thương
18
Chương 18: Phòng khám
19
Chương 19: Nứt xương
20
Chương 20: Không nên
21
Chương 21: Tâm tình
22
Chương 22: Chăm sóc
23
Chương 23: Ra ngoài
24
Chương 24: Ước mơ
25
Chương 25: Chuyển nhà
26
Chương 26: Đàn ông
27
Chương 27: Hiểu ra
28
Chương 28: Bất an
29
Chương 29: Chuyển khoản
30
Chương 30: Ra ngoài
31
Chương 31: Đi dạo phố
32
Chương 32: Cắt tóc
33
Chương 33: Bạn bè
34
Chương 34: Dạy học
35
Chương 35: Máy tính
36
Chương 36: Trang web
37
Chương 37: Thăm dò
38
Chương 38: Khẩn trương
39
Chương 39: Cảm nghĩ
40
Chương 40: Sắc dụ
41
Chương 41: Trợ lý
42
Chương 42: Đồng nghiệp
43
Chương 43: Thăng chức
44
Chương 44: Phiền não
45
Chương 45: Cơm trưa
46
Chương 46: Chán nản
47
Chương 47: Cố kỳ
48
Chương 48: Uy hiếp
49
Chương 49: Dự phòng
50
Chương 50: Tâm sự
51
Chương 51: Cái chết
52
Chương 52: An lòng
53
Chương 53: Bạn gái
54
Chương 54: Nghi hoặc
55
Chương 55: Khúc nhạc dạo
56
Chương 56: Làm rõ tình cảm
57
Chương 57: Em nói em yêu anh
58
Chương 58: Vu oan hãm hại
59
Chương 59: Tranh giành quyết liệt
60
Chương 60: Thương lượng
61
Chương 61: Chuyện xảy ra ngoài ý muốn
62
Chương 62: Quanh co
63
Chương 63: Hai vị trí
64
Chương 64: Chuẩn bị chiến tranh
65
Chương 65: Có chút khó xử
66
Chương 66: Tín nhiệm
67
Chương 67: Thăm dò
68
Chương 68: Trương Thiên Thành lôi kéo
69
Chương 69: Tài nấu ăn
70
Chương 70: Nhà ăn
71
Chương 71: Không ai cùng ăn cơm
72
Chương 72: Chi tiết để nhìn người
73
Chương 73: Tốc độ
74
Chương 74: Danh sách giảm biên chế
75
Chương 75: Lý do thật sự
76
Chương 76: Cực phẩm nữ nhân
77
Chương 77: Một trận giảm giá đau lòng
78
Chương 78: Sóng gió rạp chiếu phim
79
Chương 79: Cái gọi là vận khí
80
Chương 80: Thua cược
81
Chương 81: Anh là người đàn ông của em
82
Chương 82: Gặp mặt tình địch?
83
Chương 83: JQ trong không khí
84
Chương 84: Phát hiện bí mật
85
Chương 85: Trở thành cộng sự
86
Chương 86: Lãnh cảm?
87
Chương 87: Cọ súng ra lửa
88
Chương 88: Buổi bán đấu giá đất
89
Chương 89: Tin tức nội bộ
90
Chương 90: Đề bạt
91
Chương 91: Ăn không còn một mẩu
92
Chương 92: Nữ đồng nghiệp Hà Lỵ
93
Chương 93: Kế hoạch chặt chẽ
94
Chương 94: ‘Tổn hữu’
95
Chương 95: Ngả bài
96
Chương 96: Chuyện gia đình
97
Chương 97: Về thăm quê
98
Chương 98: Thăm dò
99
Chương 99: Thân thích đến nhà
100
Chương 100: Thủ đoạn nham hiểm
101
Chương 101: Khu vui chơi
102
Chương 102: Đi khám bác sĩ đi
103
Chương 103: Tới cửa
104
Chương 104: Đuổi người
105
Chương 105: Trở về H thị
106
Chương 106: Sống chung
107
Chương 107: Dây dưa
108
Chương 108: Động tình
109
Chương 109: Bỏ qua
110
Chương 110: Cốc gia
111
Chương 111: Đã từng nhập ngũ
112
Chương 112: Kinh ngạc
113
Chương 113: Lối tắt khác
114
Chương 114: Ba ván thắng hai
115
Chương 115: Họp mặt
116
Chương 116: Chức vị chính là người yêu
117
Chương 117: Hết hi vọng?
118
Chương 118: Tình cờ gặp mặt ở khách sạn
119
Chương 119: Lễ phục
120
Chương 120: Tiệc rượu
121
Chương 121: Âm mưu của Lan Lâm
122
Chương 122: Tranh chấp
123
Chương 123: Sóng gió
124
Chương 124: Bị bại lộ
125
Chương 125: Xin lỗi?
126
Chương 126: Sự thay đổi của Lan Lâm
127
Chương 127: Quan hệ tam giác
128
Chương 128: Giải quyết
129
Chương 129: Gặp mặt
130
Chương 130: Xảy ra chuyện
131
Chương 131: Tới cửa
132
Chương 132: Hợp tác
133
Chương 133: Trộm tư liệu
134
Chương 134: Thất bại
135
Chương 135: Lại gặp cảnh sát
136
Chương 136: Thông đồng
137
Chương 137: Tiệc rượu
138
Chương 138: Công khai
139
Chương 139: Chỉ một người được sống
140
Chương 140: Đại kết cục