Chương 94: 94: Sự Chuẩn Bị Của Anh

Trời sập tối, cô vẫn chưa thấy Tư Cảnh Nam trở về, thật sự cô đang rất là sốt ruột, cô đứng dậy quyết định ra ngoài tìm anh, bây giờ dù cho có ai ngăn cản đi nữa, cô cũng mặc kệ.

Đúng lúc, cô bắt gặp Lôi Duật với vẻ mặt hớt ha hớt hải chạy về, anh ta chống hai tay lên gối, thở gấp rồi nói không ra hơi, quãng được quãng mất:"Lộ tiểu thư....có chuyện....gần biển."
Âm thanh mệt lả ấy phát ra cùng với hành động của anh, càng làm cho Lộ Khiết lo lắng, cô nhíu mày biết chắc là Lôi Duật đang nói Tư Cảnh Nam có chuyện, cô cũng không đợi anh nói thêm gì nữa, liền đem vẻ mặt lo lắng mà chạy đi.
Lôi Duật nhìn thấy cô chạy như vậy thì vô cùng bỡ ngỡ, anh quay sang lớn tiếng nói:"Này, tôi chưa nói xong mà..."
Cô nghe nhưng mặc kệ, việc quan trọng bây giờ là phải đi gặp anh.
Bên trong nhà, Lạc Phi Vân chậm rãi đi ra, cô nhìn vẻ mặt Lôi Duật trông có vẻ khốn khổ và mệt mỏi, còn Lộ Khiết thì hớt ha hớt hải chạy đi, cô tò mò bước tới, nhướng mày hỏi anh:"Lôi Duật, có chuyện gì vậy? Sao chị ấy lại gấp rút thế?"
"Haizz...Lão đại ngoài chuyện tỏ tình Lộ tiểu thư ra thì còn chuyện gì nữa." Tân Trạch thở dài ngao ngán một cái, rồi thư giãn nói.
Nghe như vậy, Lạc Phi Vân tròn mắt nhìn Tân Trạch rồi nhìn qua Lôi Duật, không khỏi ngỡ ngạc, không ngờ rằng anh cô lại tỏ tình Lộ Khiết vào lúc này.
"Thật sao?"
"Đúng vậy." Lôi Duật cong môi rồi gật đầu.

Nhìn thấy Lạc Phi Vân với vẻ ngoài mừng rỡ, Lôi Duật nhíu mày:"Em vui tới vậy sao?"
"Đương nhiên rồi, có chị dâu làm sao mà không vui cơ chứ?" Lạc Phi Vân mỉm cười, sau đó khẽ nhíu mày lo xót, cô tiến gần anh hơn, vỗ nhẹ vai anh như đang khích lệ:"Anh giúp anh trai em chuẩn bị, chắc cũng mệt rồi...chụt!" Cô hôn lên má anh một cái, ánh mắt âu yếm nhìn anh:"Đây xem như là thưởng."
Lôi Duật liếm nhẹ môi nhịn cười, thật ra trong lòng anh vui lắm, nhưng vẫn còn người khác ở đây, anh không muốn bày biểu cảm thái quá.

Lôi Duật che miệng hắng giọng một cái, sau đó nắm lấy tay của Lạc Phi Vân:"Anh đưa em đi dạo.

Gần đây, có một quán ăn mới mở.

Hay là, chúng ta đến đó xem sao?"
"Được." Lạc Phi Vân vui vẻ gật đầu, sau đó, cô quay sang nhướng nhướng đôi mày, mục đích là để chào tạm biệt Tân Trạch:"Chào Tân Trạch, chúng tôi đi trước."
Vừa nãy tới giờ, Tân Trạch ngoài ngơ ngác nhìn họ thì không còn biểu cảm gì khác.

Tân Trạch nhìn hai người họ bước đi với ánh mắt hờ hững, anh cười ra nước mắt, tức giận nói không nên hơi:"Ha, các người...các người tính cho tôi ăn cẩu lương sao? Ông trời, có phải ông đang đùa với con không?" Tân Trạch tủi thân thở dài, anh tức giận đứng lên rồi một mạch bỏ đi.

Ra tới khuôn viên vẫn không hết giận dỗi.
"Lão đại thì tỏ tình và chắc sẽ đám cưới, còn Lôi Duật \- nổi tiếng là sát thủ máu lạnh, tàn nhẫn...nhưng cuối cùng thì anh ấy cũng đã có Lạc tiểu thư.

Bọn họ đều đã có người yêu hết rồi, còn mình thì sẽ mãi độc thân! Vợ ơi! Khi nào em mới tới?" Tân Trân ngửa cổ, nhìn trời mà than trách.

....
Đến giữa bãi biển, cô nhìn xung quanh bờ biển thì cảm thấy khá lạ.

Khung cảnh ở đây khá là vắng lặng, thường thì vào giờ này, bãi biển vô cùng đông đúc và ánh sáng thì không thể thiếu.

Nhưng bây giờ, ở đây không một ai, ánh sáng cũng không có.

Tuy vậy, cô cũng không bận tâm, cô quay đầu xung quanh để tìm kiếm và gọi tên anh.
Đột nhiên, sau lưng cô phát ra một giọng nói vô cùng quen thuộc và rất ấm áp:"Lộ Khiết!" Anh khẽ gọi tên cô, ánh mắt chứa đầy ẩn ý thâm tình.
Cô nghe tiếng Tư Cảnh Nam gọi mình, trong lòng thầm vui mừng vì biết anh đã không sao, cô nở một nụ cười ôn nhu rồi chậm rãi quay đầu lại.

Ánh mắt cô chợt mở tròn ra, khi bắt gặp được anh ngay nhịp đầu.
Cách anh ăn mặc vô cùng tao nhã và lịch sự, bộ âu phục màu trắng được thiết kế đúng với vóc dáng của anh, tôn lên sự cao quý và vô cùng sang trọng.

Lộ Khiết vẫn giương đôi mắt si mê nhìn anh, thật sự vẻ đẹp này khi nhìn vào, không một cô gái nào có thể cưỡng lại nổi.

Thường ngày anh đã đẹp trai rồi nhưng ngày hôm nay, vẻ đẹp ấy được anh chăm chút hơn, nó như được nhân lên gấp bội, thảo nào nhiều cô gái lại đeo bám anh như vậy.
Cô vì quá bận tâm đến vẻ ngoài của anh nên chưa có kịp hỏi xem anh đã xảy ra chuyện gì.

Cô khẽ phì cười rồi rảo bước đi tới nhưng giữa chừng lại bị anh đưa tay lên ngăn lại:"Đứng yên đó!"
Lộ Khiết khựng lại, nheo mắt với vẻ hiếu kỳ nhìn anh.

Anh đang làm gì mà trông có vẻ kì bí quá vậy?
Tư Cảnh Nam một tay cầm một bó hoa
lớn, tay còn lại rồi đưa lên không trung búng lên một cái.

Ngay sau đó, toàn bộ vật dụng anh đã chuẩn bị lập tức phát sáng.

Những ánh sáng lấp la lấp lánh được xếp thành hình trái tim bao bọc lấy xung quanh cô.

Thác nước bên cạnh hình như cũng được anh chuẩn bị, nó cũng phát sáng và chậm rãi phun trào nước ra.

Những ngọn pháo hoa được liên tiếp bùng nổ lên không trung tạo nên một không gian hoàn mỹ, đẹp đến mức không cách nào cưỡng lại.
"Đẹp quá!" Lộ Khiết ngó nhìn xung quanh, đánh giá một lượt rồi thốt lên hai từ ngầm khen ngợi.

Người con trai đứng cách đó không xa, nở một nụ cười dịu hiền nhưng lại lấy đi sự lưu luyến và say mê cho chúng sinh.

Anh bước tới bên cô, đứng giữa vòng trái tim, nhẹ nhàng đưa tay lên lau mồ hôi trên trán cho cô:"Cái tên Lôi Duật này, cậu ta lại dọa em gì nữa vậy? Sao lại để em một mình chạy đến đây?"
"Em không sao cả, chỉ là anh ta không nói rõ ràng thôi!"
Không phải là Lôi Duật nói không rõ ràng mà là anh chưa kịp nói xong thì vị bác sĩ xinh đẹp nào đó đã nháo nhào chạy vụt đi rồi!
Lộ Khiết lướt mắt nhìn lại xung quanh một lần nữa, cô mỉm cười nhìn anh:"Woa, không ngờ anh cũng có lúc lãng mạn thế này!"
"Em có thích không?"
Lộ Khiết gật gật, nhận lấy bó hoa từ anh.

Tư Cảnh Nam quỳ một gối xuống, lấy ra trong túi một cái hộp nhỏ hình vuông màu xanh sẫm, anh ngước nhìn cô mỉm cười:"Lộ Khiết, sau này dù có khó khăn bao nhiêu, đau khổ bao nhiêu, anh vẫn sẽ ở cạnh em, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua tất cả.

Anh không giỏi ăn nói ngọt ngào, anh cũng không giỏi chuyện bếp núc nhưng vì em, anh sẽ học dần, tương lai của em hãy giao cho anh, hãy yên tâm phó thác bản thân mình cho anh, anh nhất định sẽ đảm nhiệm thật tốt.

Vì vậy, Lộ Khiết...gả cho anh nha?"
Câu nói ấy như khoét sâu vào tâm can của cô, hạnh phúc, bất ngờ, cảm động lần lượt lấn tới, nhanh đến mức cô không thể nhận hết một lượt, hai tay cô chen miệng, không thể kìm được xúc động, Lộ Khiết cầm chặt bó hoa rồi cười, gật đầu lia lịa:"Em đồng ý."
Tư Cảnh Nam lấy chiếc nhẫn ra, một chiếc nhẫn được thiết kế vô cùng tinh tế và sang trọng, ẩn chứa vô vàng ý nghĩa.
Sau khi đeo nhẫn vào tay cô, Tư Cảnh Nam đứng dậy, nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn ngọt ngào, anh nhìn cô mỉm cười:"Làm vợ anh, cực cho em rồi!"
"Dù cực thế nào, em cũng không quan tâm, chỉ cần có anh là đủ rồi."
Thanh âm ngọt ngào vang vẳng bên tai Tư Cảnh Nam, anh mỉm cười, vén vài cọng tóc cột còn xót lại ra sau tai giúp cô, động tác vô cùng ôn nhu, anh ôm lấy gáy cô, đẩy về phía trước rồi đặt lên môi cô một nụ hôn sâu thẳm, mạnh bạo nhưng ấm áp, đau đớn nhưng hạnh phúc.
Giữa không gian thơ mộng, người đẹp tình đẹp, cảnh đẹp...những người dạo chơi xung quanh bãi biển đông đáng kể, họ đều chứng kiến cảnh tỏ tình đầy chất lãng mạn này, bởi vì họ không muốn làm phiền thời điểm hạnh phúc này của cô và anh nên chỉ đứng quan sát với ánh mắt ngưỡng mộ và vui mừng thay.

Khung cảnh ở đấy đẹp tới mức khiến người ta khi tận mắt chứng kiến sẽ không bao giờ quên, dù chỉ được chứng kiến duy nhất một lần.
············..........·············
Mặt trời mọc, mang ánh sáng tươi mới bao trùm cả thành phố, báo hiệu ngày mới nữa lại đến.

Tư Cảnh Nam thức dậy rất sớm, anh không quên tặng cô một nụ hôn chào hỏi, sau đó mới chuẩn bị rồi đến Tư Nam.
Dần dần, Lộ Khiết cũng mở mắt, cô bước xuống giường chậm rãi đi vào phòng tắm.

Vật dụng thường hay dùng vào buổi sáng theo thói quen của cô được Tư Cảnh Nam chuẩn bị sẵn cả, Lộ Khiết giờ chỉ việc cầm lấy rồi dùng thôi.

Cô khẽ mỉm cười:"Anh ấy thật là chu đáo."
Đánh răng xong, Lộ Khiết bước ra ngoài, thay đồ rồi tới thẳng bệnh viện.
Yến Tử Kỳ và Lạc Phi Vân ngồi ở bàn ăn, bàn tán về chuyện của con trai bà và Lộ Khiết.

Việc mà bà mong chờ tiếp theo đó chính là hôn lễ của hai người.

Yến Tử Kỳ đặt chiếc muỗng sứ xuống, nhướng mày nhìn Lạc Phi Vân:"Này, không ngờ anh trai con cũng có lúc lãng mạn như vậy."
Cầm trên bánh sandwich trên tay, Lạc Phi Vân đưa lên miệng cắn một cái, nghe bà nói vậy, Lạc Phi Vân hứng hẳn lên, cô nói:"Đúng thế, thường ngày thì thấy anh ấy luôn nghiêm túc và kín tiếng, vậy mà cũng có lúc như thế....haizz đúng là chỉ có mình chị ấy mới có sức ảnh hưởng với anh ấy."
Nghe lời nhận xét từ cô, bà phì cười:"Ay da, người ta gọi đó là chân lý đấy!"
"Chân lý? Mẹ à, anh hai có bao giờ để ý tới mấy cái chân lý gì đó đâu."
Bà nhíu mày, nhỏ tiếng nói:"Có đấy!"
"Hưm..." Lạc Phi Vân kéo dài ngữ âm,,sờ cằm ngẫm nghĩ, trong giây lát, cô liền thư giãn nói với bà:"Nếu như có thì chắc chỉ với chị ấy thôi."
"Mẹ cũng có ý đó."
Lạc Phi Vân cười cười, cô tiếp tục quy trình ăn bánh của mình, sau đó liền giật mình vì lời trách móc của bà:"Còn con đấy! Suốt ngày chỉ biết chơi, chả làm được gì!"
"Ài dà, mẹ lại thế nữa rồi.

Con..." Vừa hay, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Lạc Phi Vân ngó nhìn xuống chiếc điện thoại đặt trên bàn rồi bỏ chiếc bánh sandwich xuống.
Nhìn vào dãy số lạ, Lạc Phi Vân khẽ nhíu mày, cô quay sang nâng mày, nói với Yến Tử Kỳ:"Con nghe điện thoại."
"Alo."
"Xin hỏi cô có phải là Lạc Phi Vân không ạ?" Phía đầu dây bên kia phát ra một giọng nói của một người phụ nữ, nghe rất ngọt ngào và dễ chịu.
"Đúng vậy, là tôi."
"Chúng tôi gọi tới từ tập đoàn AT, chúng tôi muốn thông báo với cô rằng, cô được nhận rồi, tuần sau cô có thể đi làm."
"Thật sao?" Lạc Phi Vân hớn hở nói:"À được, tôi cảm ơn!"
Sau khi kết thúc cuộc gọi với người nhân viên nữ kia, Lạc Phi Vân nhìn mẹ mình cười đắc ý:"Mẹ, báo cho mẹ biết một tin.

Con...được nhận rồi đấy! Sau này, con sẽ chứng minh cho mẹ thấy khả năng thật sự của con để mẹ không còn phàn nàn con nữa." Lạc Phi Vân nói xong, kéo ghế rồi thư thái đi ra ngoài:"Không nói với mẹ nữa, con đi trung tâm mua sắm đây."
Giây phút đầu, bà có chút ngỡ ngàng về câu nói của cô.

Nhưng rất nhanh sau đó liền hoàn hồn lại, bà quay sang nhìn.bóng lưng của cô:"Này, con còn chưa ăn xong cơ mà."
"Thôi, con không ăn nữa.

Mẹ ăn đi, con phải đi rồi...chào tạm biệt Yến phu nhân."
"Con bé này." Yến Tử Kỳ nheo mắt mỉm cười.
......
Bệnh viện Liên Hoa.
"Hả? Thật sao? Anh ta tỏ tình với cậu rồi?" Tuyết Linh tròn xoe mắt nhìn Lộ Khiết, lời Lộ Khiết vừa mới kể cho cô khiến cô không khỏi bất ngờ.

Tốt quá rồi, chờ đợi bấy lâu nay cuối cùng cô bạn thân của cô cũng đã có danh phận rõ ràng.
Tuyết Linh xoa xoa cằm ngẫm nghĩ gì đấy rồi cúi nhìn Lộ Khiết đang ngồi ở bàn làm việc:"Tiểu Khiết, nhưng mình vẫn thắc mắc, hôm qua anh ta nói gì với cậu vậy? Thường ngày thì thấy anh ta hay im hơi lặng tiếng, hay là anh ta tỏ tình với cậu rất cứng nhắc?"
Lộ Khiết mỉm cười:"Thật ra cũng không phải là cứng nhắc lắm.

Anh ấy rất là lãng mạn."
"Vậy hai người tính đến khi nào thì cưới?" Tuyết Linh thích thú, nhướng mày hỏi.
"Mình cũng chưa nghĩ tới nữa." Nghe câu hỏi có chút quan trọng, Lộ Khiết liền bỏ dở công việc của mình, cô suy tư suy nghĩ trong giây lát rồi lắc đầu, trả lời Tuyết Linh.
"Ài da, cái gì mà chưa nghĩ đến chứ?.Cậu mà không đánh nhanh thắng nhanh thì coi có ngày bị đùa đấy." Tuyết Linh ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô Khiết, cô nhòm tới khẽ nhíu mày nói.

Nhưng trong câu nói ấy có phần đùa giỡn.
"Cậu nghĩ đi đâu mà xa quá vậy, không có chuyện đó đâu."
"Cái gì mà không có.

Cậu nên biết con giáp thứ mười ba ngày nay lộng hành lắm đấy!"
"Mình rất tin tưởng anh ấy, tin vào sự lựa chọn của mình.

Nhưng mà có tiểu tam thì đã sao chứ? Chẳng phải mình đã có cậu sao? Mình không tin cậu sẽ để yên cho bọn họ nếu bọn họ bắt nạt mình."
Nghe Lộ Khiết nói vậy, Tuyết Linh phì cười, cô vừa nói vừa đứng dậy đi về phía của Lộ Khiết rồi kéo Lộ Khiết đứng dậy:"Tất nhiên rồi, cậu là người bạn tốt nhất của mình cơ mà, vì vậy nên bất cứ ai dám làm tổn thương cậu, mình nhất định sẽ đánh chết người đó."
Lộ Khiết đứng dậy khỏi ghế làm việc,choàng tay lên cổ Tuyết Linh:"Mình hiểu rồi.

Hay là chúng ta ra ngoài ăn chút gì đi?"
Nghe lời đề nghị ấy, Tuyết Linh thong thả đồng ý ngay.
......

Chapter
1 Chương 1: 1: Vị Bác Sĩ Có Tâm
2 Chương 2: 2: Uy Hiếp
3 Chương 3: 3: Lần Đầu Gặp Mặt
4 Chương 4: 4: Hỏi Tên Tôi Làm Gì Định Diệt Khẩu Sao
5 Chương 5: 5: Hình Xăm Đó Là Thế Nào
6 Chương 6: 6: Tin Tưởng Cô Ấy! Cô Ấy Là Người Giỏi Nhất Ở Đây!
7 Chương 7: 7: Con Trai Giám Đốc
8 Chương 8: 8: Bị Đá
9 Chương 9: 9: Trút Giận Giúp Cô
10 Chương 10: 10: Trạch Tịnh Thần
11 Chương 11: 11: Tới Tìm Vợ
12 Chương 12: 12: Bởi Vì Tôi Không Thích Anh
13 Chương 13: 13: Uy Hiếp
14 Chương 14: 14: Tôi Thích Cô Ấy!
15 Chương 15: 15: Cô Gái Cứng Đầu
16 Chương 16: 16: Ghen Tuông
17 Chương 17: 17: Trừng Phạt
18 Chương 18: 18: Tôi Không Sợ! Bởi Vì Tôi Có Anh
19 Chương 19: 19: Buổi Hẹn Hò Đầu Tiên
20 Chương 20: 20: Dự Tiệc I
21 Chương 21: 21: Dự Tiệc Ii
22 Chương 22: 22: Anh Sẽ Bảo Vệ Em
23 Chương 23: 23: Đừng Gọi Tôi Thân Mật Như Vậy
24 Chương 24: 24: Tàn Nhẫn
25 Chương 25: 25: Hàn Thiếu
26 Chương 26: 26: Anh Chết Rồi Thì Ai Nuôi Tôi
27 Chương 27: 27: Em Là Duy Nhất
28 Chương 28: 28: Biểu Hiện Của Tình Đơn Phương
29 Chương 29: 29: Tôi Không Vô Dụng Với Anh Ấy!
30 Chương 30: 30: Casino Las Vegas
31 Chương 31: 31: Đua Xe I
32 Chương 32: 32: Đua Xe Ii
33 Chương 33: 33: Đua Xe Iii
34 Chương 34: 34: Anh Không Thể Thiếu Em
35 Chương 35: 35: Bị Thương
36 Chương 36: 36: Truy Kích
37 Chương 37: 37: Lần Đầu
38 Chương 38: 38: Lạc Phi Vân
39 Chương 39: 39: Tình Cảm Của Lạc Phi Vân
40 Chương 40: 40: Em Bỏ Thuốc Anh Sao
41 Chương 41: 41: Bác Sĩ Trần
42 Chương 42: 42: Gặp Mặt
43 Chương 43: 43: Sự Thật
44 Chương 44: 44: Lộ Khiết! Anh Xin Lỗi!
45 Chương 45: 45: Cách Trả Thù Hoàn Hảo Nhất Đó Chính Là Sự Tha Thứ
46 Chương 46: 46: Trở Về
47 Chương 47: 47: Tư Thiếu Xuống Bếp
48 Chương 48: 48: Âm Mưu
49 Chương 49: 49: Chiêu Trò Của Tư Cảnh Nam
50 Chương 50: 50: Tôi Rất Hiểu Anh Ấy!
51 Chương 51: 51: Chưởng 51 Biến Cố
52 Chương 52: 52: Cô Ấy Đã Không Còn Nữa
53 Chương 53: 53: Tìm Kiếm Tung Tích
54 Chương 54: 54: Những Kẻ Đã Hại Cô Ấy Không Một Ai Có Quyền Được Sống
55 Chương 55: 55: Dần Buông Bỏ
56 Chương 56: 56: Mơ Mộng
57 Chương 57: 57: Hồng Kông
58 Chương 58: 58: Một Chuyển Biến Tốt
59 Chương 59: 59: Tỉnh Lại
60 Chương 60: 60: Vẫn Không Quên
61 Chương 61: 61: Nghi Hoặc
62 Chương 62: 62: Bữa Cơm
63 Chương 63: 63: Trở Về Thành Phố T
64 Chương 64: 64: Sốt
65 Chương 65: 65: Lướt
66 Chương 66: 66: Người Đàn Ông Đó Thật Quen Thuộc
67 Chương 67: 67: Khôi Phục Trí Nhớ
68 Chương 68: 68: Thật Ra Cô Vẫn Luôn Ở Rất Gần Anh
69 Chương 69: 69: Sự Thật I
70 Chương 70: 70: Sự Thật Ii
71 Chương 71: 71: Phát Nổ
72 Chương 72: 72: Kế Trong Kế
73 Chương 73: 73: Chúng Ta Kết Hôn Đi! I
74 Chương 74: 74: Chúng Ta Kết Hôn Đi! Ii
75 Chương 75: 75: Chúng Ta Kết Hôn Đi! Iii
76 Chương 76: 76: Ván Bài Lật Ngửa - Kết Cục Bất Ngờ I
77 Chương 77: 77: Ván Bài Lật Ngửa - Kết Cục Bất Ngờ Ii
78 Chương 78: 78: Gặp Lại
79 Chương 79: 79: Tự Gánh Lấy Hậu Quả
80 Chương 80: 80: Hàn Dương Phong Nổi Cơn Thịnh Nộ
81 Chương 81: 81: Chuyện Của Hai Mươi Bốn Năm Trước
82 Chương 82: 82: Buông Bỏ
83 Chương 83: 83: Theo Đuổi
84 Chương 84: 84: Bồi Đắp Tình Cảm
85 Chương 85: 85: Phúc Thủy Nan Thu
86 Chương 86: 86: Bắt Đầu!
87 Chương 87: 87: Không Sợ Trời Không Sợ Đất Chỉ Sợ Ma
88 Chương 88: 88: Bưu Kiện Bí Ẩn
89 Chương 89: 89: Trò Chơi Chính Thức Bắt Đầu I
90 Chương 90: 90: Trò Chơi Chính Thức Bắt Đầu Ii
91 Chương 91: 91: Kết Thúc
92 Chương 92: 92: Nhảy Lầu
93 Chương 93: 93: Anh Ấy Lại Mất Tích Nữa Rồi!
94 Chương 94: 94: Sự Chuẩn Bị Của Anh
95 Chương 95: 95: Chương Cuối Bách Niên Hảo Hợp
96 Chương 96: 96: Ngoại Truyện 1 Kí Ức Của Một Kẻ Xấu
97 Chương 97: 97: Ngoại Truyện 2 Ai Đang Giận Ai
98 Chương 98: 98: Ngoại Truyện 3 Cách Thức Nấu Ăn Của Lão Đại
99 Chương 99: 99: Lời Tác Giả Tóm Tắt Truyện
Chapter

Updated 99 Episodes

1
Chương 1: 1: Vị Bác Sĩ Có Tâm
2
Chương 2: 2: Uy Hiếp
3
Chương 3: 3: Lần Đầu Gặp Mặt
4
Chương 4: 4: Hỏi Tên Tôi Làm Gì Định Diệt Khẩu Sao
5
Chương 5: 5: Hình Xăm Đó Là Thế Nào
6
Chương 6: 6: Tin Tưởng Cô Ấy! Cô Ấy Là Người Giỏi Nhất Ở Đây!
7
Chương 7: 7: Con Trai Giám Đốc
8
Chương 8: 8: Bị Đá
9
Chương 9: 9: Trút Giận Giúp Cô
10
Chương 10: 10: Trạch Tịnh Thần
11
Chương 11: 11: Tới Tìm Vợ
12
Chương 12: 12: Bởi Vì Tôi Không Thích Anh
13
Chương 13: 13: Uy Hiếp
14
Chương 14: 14: Tôi Thích Cô Ấy!
15
Chương 15: 15: Cô Gái Cứng Đầu
16
Chương 16: 16: Ghen Tuông
17
Chương 17: 17: Trừng Phạt
18
Chương 18: 18: Tôi Không Sợ! Bởi Vì Tôi Có Anh
19
Chương 19: 19: Buổi Hẹn Hò Đầu Tiên
20
Chương 20: 20: Dự Tiệc I
21
Chương 21: 21: Dự Tiệc Ii
22
Chương 22: 22: Anh Sẽ Bảo Vệ Em
23
Chương 23: 23: Đừng Gọi Tôi Thân Mật Như Vậy
24
Chương 24: 24: Tàn Nhẫn
25
Chương 25: 25: Hàn Thiếu
26
Chương 26: 26: Anh Chết Rồi Thì Ai Nuôi Tôi
27
Chương 27: 27: Em Là Duy Nhất
28
Chương 28: 28: Biểu Hiện Của Tình Đơn Phương
29
Chương 29: 29: Tôi Không Vô Dụng Với Anh Ấy!
30
Chương 30: 30: Casino Las Vegas
31
Chương 31: 31: Đua Xe I
32
Chương 32: 32: Đua Xe Ii
33
Chương 33: 33: Đua Xe Iii
34
Chương 34: 34: Anh Không Thể Thiếu Em
35
Chương 35: 35: Bị Thương
36
Chương 36: 36: Truy Kích
37
Chương 37: 37: Lần Đầu
38
Chương 38: 38: Lạc Phi Vân
39
Chương 39: 39: Tình Cảm Của Lạc Phi Vân
40
Chương 40: 40: Em Bỏ Thuốc Anh Sao
41
Chương 41: 41: Bác Sĩ Trần
42
Chương 42: 42: Gặp Mặt
43
Chương 43: 43: Sự Thật
44
Chương 44: 44: Lộ Khiết! Anh Xin Lỗi!
45
Chương 45: 45: Cách Trả Thù Hoàn Hảo Nhất Đó Chính Là Sự Tha Thứ
46
Chương 46: 46: Trở Về
47
Chương 47: 47: Tư Thiếu Xuống Bếp
48
Chương 48: 48: Âm Mưu
49
Chương 49: 49: Chiêu Trò Của Tư Cảnh Nam
50
Chương 50: 50: Tôi Rất Hiểu Anh Ấy!
51
Chương 51: 51: Chưởng 51 Biến Cố
52
Chương 52: 52: Cô Ấy Đã Không Còn Nữa
53
Chương 53: 53: Tìm Kiếm Tung Tích
54
Chương 54: 54: Những Kẻ Đã Hại Cô Ấy Không Một Ai Có Quyền Được Sống
55
Chương 55: 55: Dần Buông Bỏ
56
Chương 56: 56: Mơ Mộng
57
Chương 57: 57: Hồng Kông
58
Chương 58: 58: Một Chuyển Biến Tốt
59
Chương 59: 59: Tỉnh Lại
60
Chương 60: 60: Vẫn Không Quên
61
Chương 61: 61: Nghi Hoặc
62
Chương 62: 62: Bữa Cơm
63
Chương 63: 63: Trở Về Thành Phố T
64
Chương 64: 64: Sốt
65
Chương 65: 65: Lướt
66
Chương 66: 66: Người Đàn Ông Đó Thật Quen Thuộc
67
Chương 67: 67: Khôi Phục Trí Nhớ
68
Chương 68: 68: Thật Ra Cô Vẫn Luôn Ở Rất Gần Anh
69
Chương 69: 69: Sự Thật I
70
Chương 70: 70: Sự Thật Ii
71
Chương 71: 71: Phát Nổ
72
Chương 72: 72: Kế Trong Kế
73
Chương 73: 73: Chúng Ta Kết Hôn Đi! I
74
Chương 74: 74: Chúng Ta Kết Hôn Đi! Ii
75
Chương 75: 75: Chúng Ta Kết Hôn Đi! Iii
76
Chương 76: 76: Ván Bài Lật Ngửa - Kết Cục Bất Ngờ I
77
Chương 77: 77: Ván Bài Lật Ngửa - Kết Cục Bất Ngờ Ii
78
Chương 78: 78: Gặp Lại
79
Chương 79: 79: Tự Gánh Lấy Hậu Quả
80
Chương 80: 80: Hàn Dương Phong Nổi Cơn Thịnh Nộ
81
Chương 81: 81: Chuyện Của Hai Mươi Bốn Năm Trước
82
Chương 82: 82: Buông Bỏ
83
Chương 83: 83: Theo Đuổi
84
Chương 84: 84: Bồi Đắp Tình Cảm
85
Chương 85: 85: Phúc Thủy Nan Thu
86
Chương 86: 86: Bắt Đầu!
87
Chương 87: 87: Không Sợ Trời Không Sợ Đất Chỉ Sợ Ma
88
Chương 88: 88: Bưu Kiện Bí Ẩn
89
Chương 89: 89: Trò Chơi Chính Thức Bắt Đầu I
90
Chương 90: 90: Trò Chơi Chính Thức Bắt Đầu Ii
91
Chương 91: 91: Kết Thúc
92
Chương 92: 92: Nhảy Lầu
93
Chương 93: 93: Anh Ấy Lại Mất Tích Nữa Rồi!
94
Chương 94: 94: Sự Chuẩn Bị Của Anh
95
Chương 95: 95: Chương Cuối Bách Niên Hảo Hợp
96
Chương 96: 96: Ngoại Truyện 1 Kí Ức Của Một Kẻ Xấu
97
Chương 97: 97: Ngoại Truyện 2 Ai Đang Giận Ai
98
Chương 98: 98: Ngoại Truyện 3 Cách Thức Nấu Ăn Của Lão Đại
99
Chương 99: 99: Lời Tác Giả Tóm Tắt Truyện