Chương 93: Vụ lý

Xuất cung đi ăn một chén mì ở tửu điếm cũng suýt mất mạng, Tô Dư vừa nghĩ liền sợ, Hạ Lan Tử Hành lại càng thấy chán nản không thôi -- lần đầu dẫn Tô Dư đi ngắm cảnh, nàng hôn mê; lần thứ hai đi ăn mì, lại khiến nàng thiếu chút nữa đến quỷ môn quan.

_______________________________________

Thẩm Diệp vào mười mấy ngày sau liền đến Kỳ sông tiếp nhận vụ án, Tô Triệt cũng thuận tiện cáo từ trở về Ánh Dương. Việc ám sát này hoàng đế luôn cố ý không đề cập đến, nên không có ai ngoài mấy người bọn họ biết, về phần chuyện tiếp theo đến chính Tô Dư cũng không rõ ràng. Cho đến khi thấy Thẩm Diệp tự mình đến đây, trong lòng mới biết chuyện này không đơn giản, cảm thấy bất an đi hỏi hoàng đế, hoàng đế lại không chịu cho nàng biết thêm, liên tục quanh co đổi đề tài, nói đến đôi phu phụ trong tiệm mì kia.

Vừa nhắc tới, Tô Dư cũng thật hiếu kỳ -- lão bà kia từng vào cung cũng không phải chuyện gì hi hữu, tại sao phải khiến hoàng đế đối với nàng kiến lễ như vậy?

Một phen nghi vấn này của nàng, vừa vặn hợp ý hoàng đế, hắn liền ôn hòa nói:" Sau này thường xuyên đến chính điện, trẫm kể chuyện xưa cho ngươi, như thế nào?"

Ngày đầu tiên nàng nghe kể chuyện trở về, hoàng đế nói đôi phu phụ kia chuyện xưa rất nhiều, dân gian thậm chí còn có văn nhân viết sách về họ, tên "Yến Đông hiệp". Hoàng đế nói đến tình sinh ý mộng, Tô Dư nghe đến xuất thần, đang đến đoạn quan trọng, hoàng đế lại ngừng kể:" Trẫm còn có việc, ngày mai hẳn tiếp tục."

"..."_ Tô Dư nhất thời tức giận, lại không muốn làm lỡ chính sự của hắn, đành phải ủ rũ cáo lui. Trước khi đi còn hỏi một câu:" Trong cung có thể có sách kia không?"

Hoàng đế đáp:" Có a, Cẩm Đô cùng Kỳ sông ngự thư phòng đều có, chỗ kia của Nhàn Phi cũng có."_ Tô Dư vừa muốn mở miệng mượn hắn xem, đã nghe hắn nói tiếp:" Không được, không cho ngươi xem."

Cho nàng, nàng chẳng phải ngày ngày nhàn rỗi trốn trong phòng đọc sách, còn có chuyện cho hắn sao?

Vì vậy Tô Dư đành phải cúi đầu ủ rũ cáo lui, mắt thấy sắc trời đã tối, liền định ngày mai mới đi tìm Nhàn Phi mượn sách.

Tối muộn hôm đó, Nhàn Phi đang ở trong đình hóng mát bỗng nhận được thánh chỉ. Đại giám Từ U tự mình đến truyền chỉ, vừa thấy quyển trục màu vàng tơ bạc kia, Nhàn Phi liền nghiêm nghi quỳ xuống. Từ U mở chiếu chỉ, không được tự nhiên ho nhẹ 1 tiếng, sau đó liền trầm ổn nói:" Chỉ dụ..."

Sau đó lại không được tự nhiên ngưng một lát.

Nhàn Phi cảm thấy kỳ quái hơi ngẩng đầu lên, Từ U cảm thấy chỉ này tuy hoàng đế hạ, nhưng hắn lại không thể nào đọc lên được, làm cho hoạn quan cung nữ khác nghe phải, đại giám hắn sau này cũng khó còn uy tín.

Vì vậy phất tay để các cung nhân khác lui ra, Từ U hắng giọng một cái mới nói:" Chỉ dụ... Nhàn Phi, bộ sách "Yến Đông hiệp" không được đưa cho Vân Mẫn Chiêu Nghi mượn, trẫm còn có chuyện quan trọng, khâm thử."

"..."_ Nhàn Phi nhất thời cảm thấy, hoặc là Từ U giả truyền thánh chỉ, hoặc là hoàng đế đầu óc có vấn đề rồi.

Thôi, coi như lời ít ý nhiều, không phải chỉ một bộ sách sao? Còn đặc biệt hạ thủ dụ, nàng không cho mượn là được rồi.

Ung dung dập đầu hạ bái:" Thần thiếp tuân chỉ."

Như thế, khi Tô Dư tìm đến Nhàn Phi mượn sách trưa hôm sau, Nhàn Phi vờ suy nghĩ một chút, tiện đà nghiêm túc nói với nàng:" Yến Đông hiệp? Sách kia ta sớm đã không biết vứt đi nơi nào rồi."

Tô Dư đành mất hứng mà về.

Theo mong muốn hoàng đế, sau đó Tô Dư liền không thể không mỗi ngày tìm hắn "nghe chuyện", cũng coi như đến bù hai lần xuất cung ngoài ý muốn lúc trước. Một đám ngự tiền cung nhân không khỏi cảm thấy mỗi ngày vào đúng nửa canh giờ kể chuyện này, cảnh tượng trong điện luôn cực kỳ kỳ quái -- hoàng đế kể chuyện xưa kể đến sinh động như thật, Vân Mẫn Chiêu Nghi nghe đến chuyên chú, hai mắt tỏa sáng, bên cạnh còn ngồi cạnh hai con chồn nghe kể chuyện, về phần chúng nghe hiểu hay không thì chẳng ai biết rõ.

Ngự tiền cung nhân ai cũng không điếc, thời điểm hoàng đế kể chuyện cho Tô Dư nghe bọn họ không muốn nghe cũng phải nghe, vì vậy loại chuyện mỗi ngày chỉ kể một đoạn này quả thực như treo ngược người lên, đại giám Từ U luôn gặp phải tình huống mọi người ngày kế tiếp muốn cướp đoạt phiên trực của nhau để nghe kể.

Từ U không khỏi thở dài: Thế nào hai năm qua, hoàng đế lại càng ngày càng không nghiêm túc như vậy...

Thật sự là thượng bất chính, hạ tất loạn mà!

_______________________________________

Vào lúc "Yến Đông hiệp" đi đến hồi 8: Đêm đó, Sở thị nổi giận đùng đùng xông vào tẩm điện Tô Dư. Tô Dư vừa phẩm trà nghe chuyện về, đang suy nghĩ diễn biễn nội dung hôm sau, lúc này giương mắt nhìn nàng ta, nhẹ cười:" Sở Sung Hoa? Đã lâu không gặp. Chiết Chi, dâng trà."

" Tô thị..."_ Sở thị sắc mặt trắng bệch, lạnh lùng nhìn nàng hồi lâu, run rẩy giơ tay lên chỉ về phía nàng trách mắng:" Ngươi dám hại Sở gia..."

" Hại Sở gia?"_ Tô Dư hơi sững sờ, còn chưa kịp phản ứng nàng ta đang nói gì _" Ngươi nói chuyện bản cung bên ngoài bị người hạ độc sao? Ta cũng nghe được chút ít, là người có quan hệ với Sở gia, nhưng đó cũng là các ngươi hại bản cung trước, tại sao bây giờ lại nói bản cung hại Sở gia?"

" Ngươi đã sớm biết..."_ Sở thị vẫn chưa nguôi giận, tiến lên hai bước nói:" Ta nghe được...ngươi có thế mơ thấy, sớm biết sẽ xảy ra chuyện này, thế nhưng vẫn để nó phát sinh, ngươi đã sớm muốn trừ Sở gia có phải không...Ngươi căn bản không nghĩ buông tha cho bản cung!"

Sở thị tuy nói có chút điên loạn, nhưng vẫn khiến Tô Dư không khỏi cả kinh, cũng không phải vì Sở thị cáo trạng nàng, mà là... Sở thị làm sao biết rõ những cơn ác mộng kia?

Hiện nay, trong nội cung chỉ có ba người biết chuyện này, Nhàn Phi, hoàng đế và nàng.

" Ngươi yêu nữ!"_ Sở thị tức giận mắng _" Hết thảy đều là ngươi tính kế có đúng không! Chẳng trách bệ hạ đột nhiên đối ngươi tốt như vậy, chẳng trách Diệp gia bị hại thảm như vậy... Ngươi đã sớm nhìn thấy! Ngươi đã sớm tính kế!"

" Ai nói cho ngươi?"_ Tô Dư lạnh lùng gặng hỏi nàng:" Ai nói cho ngươi biết chuyện này?"

" Là ta hận ngươi... Là ta muốn hại ngươi! Ngươi dựa vào cái gì đổ lên Sở gia!"_ Sở thị quát.

Tô Dư bình tĩnh lại hai phần, trong lòng biết Sở thị hiện tại so với nàng kích động nhiều hơn, hơn nữa chuyện nàng cùng Sở thị quan tâm lại không giống nhau. Nếu tiếp tục như vậy cũng khó có kết quả gì, Tô Dư đoán một lát, nương theo lời của nàng ta:" Ta kéo xuống Sở gia là vì tự biết ngươi sẽ không buông tha ta, ta đã nói với ngươi ta không hề hại con ngươi nhưng ngươi lại chưa từng tin ta."_ Nói rồi nhẹ nhàng cười môt tiếng _" Diệt cỏ phải diệt tận gốc, không động đến Sở gia của ngươi ta làm sao có thể an tâm?"

Đại khái không nghĩ tới nàng sẽ thừa nhận dễ dàng như vậy, thấu triệt như vậy, Sở thị trái lại cả kinh lùi về sau nửa bước, chậm rãi nói:" Ngươi..."

" Đúng, ta đã sớm nhìn thấy những thứ kia, mỗi một ngày phát sinh chuyện gì ta đều biết rõ."_ Tô Dư vừa nói thản nhiên đến kỳ diệu, vừa thầm cảm thấy quả không uổng phí những ngày này đi nghe kể chuyện, khiến nàng hôm nay có thể nói đến "tình ý dào dạt" như vậy _" Nếu còn cảm thấy trong lòng không thoải mái, ngươi cứ việc huyên náo mọi người đều biết cũng được. Dù sao hoàng đế cũng đã biết chuyện của ta, ngươi khiến cho mọi người đều biết, lục cung cao thấp lại càng cảm thấy hết thảy mọi chuyện đều sẽ theo những giấc mơ của ta."_ Nàng nói rồi thoải mái nở nụ cười _" Ta thật muốn xem một chút Sở gia của ngươi như thế nào tránh được một kiếp này."

Lúc này quan trọng nhất là đem Sở thị dọa sợ, khiến nàng ta phải câm miệng, nếu không chuyện nàng có "yêu thuật" truyền khắp hậu cung, sợ ngay cả hoàng đế cũng khó giải vây cho nàng.

Sở thị tuy đã giận đến không kìm được, nhưng nghe nàng nói như vậy không phải không đau không ngứa, tựa như tất cả đã nắm trong lòng bàn tay, nàng ta quả thực không dám nói thêm điều gì, tức giận rời đi.

Đợi thân ảnh nàng ta biến mất không còn chút gì, Tô Dư mới toát một thân mồ hồi lạnh, gọi Chiết Chi tới, đem chuyện ác mộng cùng Nhàn Phi, hoàng đế từ đầu tới cuối kể cho nàng nghe, cuối cùng nói:" Trong cung vốn không nên có người thứ tư biết chuyện này, nhưng Sở thị lại có thể đem việc này đến chất vấn ta. Ngươi cẩn thận đi dò xét, là ai đã thổi gió cho nàng."

Tự không thể do nàng nói ra, hoàng đế lại càng biết rõ nặng nhẹ, nhưng...

nàng càng không hi vọng đó là Nhàn Phi.

Trực tiếp hạ độc trong chén của Chiêu Nghi, lại còn ngay trước mặt hoàng đế, cấm quân Đô Úy phủ một khắc cũng không dám chậm trễ, lại có Thẩm Diệp tọa trấn, từng manh mối một dần dần được tìm ra. Kết quả ngược lại cũng không dính dáng gì đến Sở gia quá nhiều, tựa hồ đó hoàn toàn do Sở thị làm.

Kết quả này, lại làm Thẩm Diệp luôn cảm thấy có chỗ không đúng -- không hẹn mà gặp, hoàng đế đột nhiên nổi ý muốn mang Chiêu Nghi xuất cung, không thể nào nói trước cho lục cung biết được. Lại nghe nói chỗ kia hoàng đế chưa từng đến qua, Chiêu Nghi cũng chưa từng đến qua, ngay cả đại giám Từ U cũng nói lúc trước đến nghe cũng chưa từng nghe qua nơi này. Nhưng Sở thị lại có thể nhanh chóng chuẩn bị xong người, không để lại dấu vết đem thạch tín bỏ vào trong chén Tô Dư...

Nàng ta chỉ là một Sung Hoa phi tần hậu cung, cũng không phải giang hồ du hiệp gì, lấy đâu ra bản lĩnh lớn như vậy?

Cũng không thể là "đêm xem thiên tượng phát hiện hoàng đế muốn mang Chiêu Nghi đi dạo chơi" chứ?

Chẳng lẽ...giúp đỡ nàng ta làm việc này không phải Sở gia, mà là một thế gia khác?

Thẩm Diệp một năm một mười đem việc này bẩm lên hoàng đế, chờ hoàng đế định đoạt. Hoàng đế cũng không khỏi nhíu mày, Thẩm Diệp nghi ngờ hoàn toàn có lý, nhưng nguyên nhân này càng có lý, việc này càng khó thể giải quyết -- có không ít đại thế gia, nếu nói muốn tranh quyền, phỏng chừng ai cũng muốn tranh. Nhưng cũng không thể tùy tiện đi thăm dò bọn họ, thứ nhất sẽ khiến lòng người bất ổn, thứ hai làm việc này sẽ quá hao phi nhân lực. Nếu không đầu không đuôi xét hỏi, không biết ngày nào tháng nào mới có thể tìm ra.

Hoàng đế liền hỏi Thẩm Diệp:" Trong những ngày thẩm tra này, có dính dáng đến nhà nào không?"

Nếu muốn tra, tất nhiên nên bắt đầu tra từ những nơi có liên quan. Không nói đến có thể danh chính ngôn thuận, việc điều tra sẽ có khả năng hơn.

Thẩm Diệp im lặng một hồi, trầm giọng đáp:" Không."

"..."_ Càng thêm khó.

Hoàng đế thở dài, nói tiếp:" Vậy trước tiên tra thế gia có quyền thế lớn một chút ở Kỳ sông đi."

Thẩm Diệp vừa mới đáp một tiếng "Vâng" lại suy nghĩ một chút:" Đúng là....có Hạ gia nhưng thứ nhất Hạ gia cùng Sở gia không vừa mắt đã lâu, khó có thể liên thủ; thứ hai, Hạ gia tuy tại Kỳ sông có chút thế lực, nhưng lại không đủ bãn lãnh duỗi tay đến hậu cung..."

Sau đó lại một hồi trầm mặc.

Tô Dư lẳng lặng nghe, trong lòng cũng mơ hồ đem các thế gia điểm lại một lần. Có quyền thế, có thế duỗi tay đến hậu cung....

Bỗng dưng nhớ tới hôm đó Sở thị đến chất vấn mình, Tô Dư tâm niệm vừa động, nhấc cằm lên:" Bệ hạ..thần thiếp trong lòng có hoài nghi, lại không biết có thể tra được không."

Hoàng đế cùng Thẩm Diệp đều sững sờ, Thẩm Diệp hiện đang tra án này nên tự có thêm vài phần gấp gáp, vội hỏi:" Ai?"

Tô Dư vẫn cảm thấy mâu thuẫn, chốc lát cầm bút lông trên bàn lên, chấm mực, sau đó trình tờ giấy đã viết cho hoàng đế xem.

Hoàng đế vừa nhìn liền giật mình, cũng không trực tiếp nói với Thẩm Diệp, chỉ hỏi nàng:" Vì sao?"

"Bởi vì..."_ Tô Dư cúi đầu đạm mạc nói:" Chuyện hôm đó nàng nói với bệ hạ, vốn chỉ có bệ hạ, nàng cùng thần thiếp biết rõ, nhưng Sở thị lại biết."

Hoàng đế trầm mặc, suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn đem tờ giấy giao cho Thẩm Diệp:" Trước tra nhà này."

Thẩm Diệp tiến lên tiếp nhận, cúi đầu vừa nhìn, trên tay đột nhiên run lên, suýt nữa đem tờ giấy kia xé thành hai nửa.

Chapter
1 Chương 1-1: Tiết tử
2 Chương 1-2: Hỏi tội
3 Chương 2: Trước kia
4 Chương 3: Đối mặt
5 Chương 4: Hơn hận
6 Chương 5: Thỉnh an sáng sớm
7 Chương 6: An bài
8 Chương 7: Nạp cát
9 Chương 8: Bố cục
10 Chương 9: Ứng phó
11 Chương 10: Thay đổi
12 Chương 11: Hoang mang
13 Chương 12: Ngất
14 Chương 13: Mang bệnh
15 Chương 14: Đấu pháp
16 Chương 15: Tấn vị
17 Chương 16: Đoạt bức tranh
18 Chương 17: Không đồng nhất
19 Chương 18: Sau lưng
20 Chương 19: Chuyện mang thai
21 Chương 20: Thiên vị
22 Chương 21: Nhãn tuyến
23 Chương 22: Nhãn tuyến (2)
24 Chương 23: Hỗ trợ
25 Chương 24: Lý do
26 Chương 25: Khắp nơi
27 Chương 26: Sinh thần
28 Chương 27: Xong việc
29 Chương 28: Tồn vong
30 Chương 29: Diễn trò
31 Chương 30: Trừ tịch
32 Chương 31: Xử lý
33 Chương 32: Kinh mộng
34 Chương 33: Tâm tư
35 Chương 34: Triều hội
36 Chương 35: Bố trí
37 Chương 36: Danh sách
38 Chương 37: Sung nghi
39 Chương 38: Các lộ
40 Chương 39: Sinh non
41 Chương 40: Mầm tai vạ
42 Chương 41: Bạt tai
43 Chương 42: Phỏng đoán
44 Chương 43: Tính kế
45 Chương 44: Đoạt quyền
46 Chương 45: Nghe tin bất ngờ
47 Chương 46: Tâm trữ
48 Chương 47: Tuyển...
49 Chương 48: Thăm bệnh
50 Chương 49: Hiệp lộ
51 Chương 50: Bắt kẻ thông dâm
52 Chương 51: Dưỡng thương
53 Chương 52: Trêu
54 Chương 53: Gánh tội thay
55 Chương 54: Ngô Tuân
56 Chương 55: Săn bắn
57 Chương 56: Chồn tuyết
58 Chương 57: Mẫn thị
59 Chương 58: Tình hình nguy hiểm
60 Chương 59: Hộ tống
61 Chương 60: Sứ thần
62 Chương 61: Gây hấn
63 Chương 62: Tự thực
64 Chương 63: Lãnh cung
65 Chương 64: Hoàn Nhạn
66 Chương 65: Bệnh nặng
67 Chương 66: Vu cổ
68 Chương 67: Yểm thắng
69 Chương 68: Cõi lòng
70 Chương 69: Chiêu Nghi
71 Chương 70: Ngày tuyết
72 Chương 71: Say rượu
73 Chương 72: Mộng
74 Chương 73: Nhất niệm
75 Chương 74: Diệp thị
76 Chương 75: Hạ thủ
77 Chương 76: Phân tranh
78 Chương 77: Năm mới
79 Chương 78: Đông cung
80 Chương 79: Thượng Tị (*)
81 Chương 80: Lật bàn
82 Chương 81: Thẩm vấn
83 Chương 82: Hỏi
84 Chương 83: Nghiêng trà
85 Chương 84: Túi hương
86 Chương 85: Mưu tính
87 Chương 86: Sở thị
88 Chương 87: Nhiều chuyện
89 Chương 88: Cân nhắc
90 Chương 89: Ngắm cảnh
91 Chương 90: Mộng ngữ
92 Chương 91: Bán minh
93 Chương 92: Kỳ ngộ
94 Chương 93: Vụ lý
95 Chương 94: Nội ngoại
96 Chương 95: Hai mặt
97 Chương 96: Sáng tối
98 Chương 97: Khinh người
99 Chương 98
100 Chương 99
101 Chương 100
102 Chương 101
103 Chương 102
104 Chương 103
105 Chương 104
106 Chương 105
107 Chương 106
108 Chương 107
109 Chương 108
110 Chương 109
111 Chương 110
112 Chương 111
113 Chương 112
114 Chương 113
115 Chương 114
116 Chương 115
117 Chương 116
118 Chương 117
119 Chương 118
120 Chương 119
121 Chương 120
122 Chương 121
123 Chương 122
124 Chương 123
125 Chương 124
126 Chương 125
127 Chương 126
128 Chương 127
129 Chương 128: Vĩ thanh
130 Chương 129: Phi Ngư cùng Cá Bột (1)
131 Chương 130: Phi Ngư cùng Cá Bột (2)
132 Chương 131: Thẩm Diệp cùng Nguyệt Lê (1)
133 Chương 132: Thẩm Diệp cùng Nguyệt Lê (2)
134 Chương 133: Thẩm Diệp cùng Nguyệt Lê (3)
135 Chương 134: Thẩm Diệp cùng Nguyệt Lê (4)
136 Chương 135: Bánh bao nhỏ khoái trá
137 Chương 136: Minh nguyệt (1)
138 Chương 137: Minh nguyệt (2)
139 Chương 138: Minh nguyệt (3)
140 Chương 139: Cảnh gia đình
141 Chương 140: Quốc sự gia sự
Chapter

Updated 141 Episodes

1
Chương 1-1: Tiết tử
2
Chương 1-2: Hỏi tội
3
Chương 2: Trước kia
4
Chương 3: Đối mặt
5
Chương 4: Hơn hận
6
Chương 5: Thỉnh an sáng sớm
7
Chương 6: An bài
8
Chương 7: Nạp cát
9
Chương 8: Bố cục
10
Chương 9: Ứng phó
11
Chương 10: Thay đổi
12
Chương 11: Hoang mang
13
Chương 12: Ngất
14
Chương 13: Mang bệnh
15
Chương 14: Đấu pháp
16
Chương 15: Tấn vị
17
Chương 16: Đoạt bức tranh
18
Chương 17: Không đồng nhất
19
Chương 18: Sau lưng
20
Chương 19: Chuyện mang thai
21
Chương 20: Thiên vị
22
Chương 21: Nhãn tuyến
23
Chương 22: Nhãn tuyến (2)
24
Chương 23: Hỗ trợ
25
Chương 24: Lý do
26
Chương 25: Khắp nơi
27
Chương 26: Sinh thần
28
Chương 27: Xong việc
29
Chương 28: Tồn vong
30
Chương 29: Diễn trò
31
Chương 30: Trừ tịch
32
Chương 31: Xử lý
33
Chương 32: Kinh mộng
34
Chương 33: Tâm tư
35
Chương 34: Triều hội
36
Chương 35: Bố trí
37
Chương 36: Danh sách
38
Chương 37: Sung nghi
39
Chương 38: Các lộ
40
Chương 39: Sinh non
41
Chương 40: Mầm tai vạ
42
Chương 41: Bạt tai
43
Chương 42: Phỏng đoán
44
Chương 43: Tính kế
45
Chương 44: Đoạt quyền
46
Chương 45: Nghe tin bất ngờ
47
Chương 46: Tâm trữ
48
Chương 47: Tuyển...
49
Chương 48: Thăm bệnh
50
Chương 49: Hiệp lộ
51
Chương 50: Bắt kẻ thông dâm
52
Chương 51: Dưỡng thương
53
Chương 52: Trêu
54
Chương 53: Gánh tội thay
55
Chương 54: Ngô Tuân
56
Chương 55: Săn bắn
57
Chương 56: Chồn tuyết
58
Chương 57: Mẫn thị
59
Chương 58: Tình hình nguy hiểm
60
Chương 59: Hộ tống
61
Chương 60: Sứ thần
62
Chương 61: Gây hấn
63
Chương 62: Tự thực
64
Chương 63: Lãnh cung
65
Chương 64: Hoàn Nhạn
66
Chương 65: Bệnh nặng
67
Chương 66: Vu cổ
68
Chương 67: Yểm thắng
69
Chương 68: Cõi lòng
70
Chương 69: Chiêu Nghi
71
Chương 70: Ngày tuyết
72
Chương 71: Say rượu
73
Chương 72: Mộng
74
Chương 73: Nhất niệm
75
Chương 74: Diệp thị
76
Chương 75: Hạ thủ
77
Chương 76: Phân tranh
78
Chương 77: Năm mới
79
Chương 78: Đông cung
80
Chương 79: Thượng Tị (*)
81
Chương 80: Lật bàn
82
Chương 81: Thẩm vấn
83
Chương 82: Hỏi
84
Chương 83: Nghiêng trà
85
Chương 84: Túi hương
86
Chương 85: Mưu tính
87
Chương 86: Sở thị
88
Chương 87: Nhiều chuyện
89
Chương 88: Cân nhắc
90
Chương 89: Ngắm cảnh
91
Chương 90: Mộng ngữ
92
Chương 91: Bán minh
93
Chương 92: Kỳ ngộ
94
Chương 93: Vụ lý
95
Chương 94: Nội ngoại
96
Chương 95: Hai mặt
97
Chương 96: Sáng tối
98
Chương 97: Khinh người
99
Chương 98
100
Chương 99
101
Chương 100
102
Chương 101
103
Chương 102
104
Chương 103
105
Chương 104
106
Chương 105
107
Chương 106
108
Chương 107
109
Chương 108
110
Chương 109
111
Chương 110
112
Chương 111
113
Chương 112
114
Chương 113
115
Chương 114
116
Chương 115
117
Chương 116
118
Chương 117
119
Chương 118
120
Chương 119
121
Chương 120
122
Chương 121
123
Chương 122
124
Chương 123
125
Chương 124
126
Chương 125
127
Chương 126
128
Chương 127
129
Chương 128: Vĩ thanh
130
Chương 129: Phi Ngư cùng Cá Bột (1)
131
Chương 130: Phi Ngư cùng Cá Bột (2)
132
Chương 131: Thẩm Diệp cùng Nguyệt Lê (1)
133
Chương 132: Thẩm Diệp cùng Nguyệt Lê (2)
134
Chương 133: Thẩm Diệp cùng Nguyệt Lê (3)
135
Chương 134: Thẩm Diệp cùng Nguyệt Lê (4)
136
Chương 135: Bánh bao nhỏ khoái trá
137
Chương 136: Minh nguyệt (1)
138
Chương 137: Minh nguyệt (2)
139
Chương 138: Minh nguyệt (3)
140
Chương 139: Cảnh gia đình
141
Chương 140: Quốc sự gia sự