Chương 93: “Suỵt”

Tạ Du đang đứng ngoài cửa.

Hắn vẫn mặc âu phục sẫm màu giống hồi trước, cổ áo sơ mi trắng phẳng phiu chỉnh tề, không có cài nút trên cùng, lộ ra hầu kết khêu gợi. Sống lưng thẳng tắp như thanh thép, dưới mắt có quầng thâm nhạt.

Ánh mắt Tạ Du tham lam miêu tả lại đường nét khuôn mặt Dư Niên, hồi lâu sau mới khàn giọng gọi, “Niên Niên.”

Lồng ngực Dư Niên khó chịu, chua xót. Cậu nhớ lại, trước kia Tạ Du cũng thường làm như vậy, dùng cùng một cách là hắc cậu trên weibo, sau đó lấy lý do này bảo Hà Sơn đưa nhiều loại thức ăn hoặc là quà nhỏ tới dỗ cậu.

Thậm chí còn lặng lẽ đổi hộp giữ nhiệt đựng canh thành một hộp khác giống như đúc rồi mới đưa trả lại cho cậu.

Người cậu thích, thật sự rất ngốc.

Ngón tay hơi co lại, Dư Niên yên lặng đứng sang bên cạnh, nhường đường.

Tạ Du bước vào.

Dư Niên mặc áo phông trắng bằng vải cotton mềm mại, mái tóc rủ xuống, cậu nhìn hai cái bóng chồng lên nhau của hai người dưới mặt đất, chờ Tạ Du nói chuyện.

Nhưng mà ngoài dự đoán của cậu, Tạ Du đột ngột đưa tay ra ôm cậu vào lòng. Sau đó, cậu chưa kịp phản ứng lại đã không tự chủ được thuận theo lực đạo của đối phương, lùi ra sau hai bước, lưng đụng vào mặt tường cứng rắn.

Tay Tạ Du ôm chặt eo Dư Niên, đột nhiên cúi người hôn sâu.

Trong nháy mắt hơi thở hai người quấn vào nhau, mãi đến giữa nụ hôn, nhận ra hơi rượu nhàn nhạt, Dư Niên mới phản ứng được —— Tạ Du uống rượu? Nhưng đầu lưỡi đối phương hung hăng xâm lược, mút lấy răng cậu, nhanh chóng khiến cậu khó có thể tập trung suy nghĩ. Lồng ngực nóng bừng, tiếng tim đập mạnh, hô hấp dồn dập, bất cứ động tĩnh gì cũng đều bị phóng đại vô cùng rõ ràng, tựa như tất cả các dây thần kinh đều bị nụ hôn sâu nóng bỏng này đánh thức.

Mùi rượu lan tỏa, dường như cậu cũng đắm chìm trong men say cùng đối phương.

Môi bị mút đau, mũi Dư Niên phát ra tiếng hừ nhẹ, âm cuối mềm mại kéo dài. Tạ Du thay đổi lực đạo, một đường hôn xuống chạm tới hầu kết của Dư Niên sau đó nhe răng, không nhẹ không nặng cắn vào.

Đau nhói đi kèm với ngứa ngáy khiến mạch máu giống như được hấp thu hormone nam tính, trái tim chợt nhảy lên. Nhiệt ý đi lên dọc theo sống lưng, Dư Niên vô thức nắm chặt cánh tay Tạ Du, cũng không đẩy người ra. Bởi vì Tạ Du cắn hầu kết nên cậu không thể không nâng cằm lên, lộ ra cần cổ mảnh khảnh. Đôi mắt khép hờ, lông mi dày rậm nhẹ nhàng rung rung giống như cánh hoa trong gió.

Bàn tay Tạ Du nâng lưng Dư Niên lên rồi dùng lực ép người dán sát vào ngực mình, sau đó hắn nhả hầu kết của cậu ra, men theo cổ đi lên, ngậm dái tai trắng nõn vào, đầu lưỡi lướt qua lưu lại vết ướt, cuối cùng hôn lên tai cậu.

“Niên Niên…”

Giọng nói của Tạ Du càng khản đặc hơn, giống như đang gãi nhẹ màng nhĩ Dư Niên.

Dư Niên vịn vào Tạ Du, hàm hồ đáp, “Ừ?” Dấu chấm hỏi cuối cùng giống như được bọc đường.

Hai chân Tạ Du kẹp lại đôi chân Dư Niên, để cậu dán sát vào người mình hơn, bàn tay vuốt ve sống lưng cậu.

Giọng nói của hắn không hề có nỗi sợ sệt phập phồng, khẳng định, “Em yêu anh.”

Môi hôn nhẹ vào làn da nhẵn mịn gần lỗ tai Dư Niên, giọng nói Tạ Du giống như rượu mạnh, vừa nghe liền say, “Anh nhớ em, nhớ tới mức buốt xương.”

Hô hấp của Dư Niên hơi chậm lại, cậu để mặc Tạ Du hôn mình, “Uống rượu?”

“Ừ.” Trong câu trả lời của Tạ Du rõ ràng mang theo tủi thân.

“Khó chịu không?”

Trán chạm trán Dư Niên, cọ nhẹ vài cái, Tạ Du kéo tay Dư Niên qua, đặt lên vị trí ngực trái của mình, “Chỗ này khó chịu, Niên Niên, vô cùng khó chịu.”

Dư Niên không rút tay về, nhưng cũng không lên tiếng dỗ dành, hỏi ngược lại, “Vì sao anh biết em yêu anh?”

Trong phòng yên tĩnh vài giây, mới vang lên giọng nói khàn đặc của Tạ Du.

“Em giận anh, bỏ đi, không gặp được, nhưng em vẫn mở cửa cho anh, vẫn hôn môi anh.” Tạ Du ngừng vài giây, “Anh còn cho là, em thật sự không cần anh nữa.”

Dư Niên còn chưa lên tiếng, bỗng nhiên bị Tạ Du dùng sức bế lên. Phòng khách không mở đèn nhưng Tạ Du ngựa quen đường cũ, đi vào phòng khách đặt Dư Niên xuống ghế salon.

Hắn chống tay xuống bên người Dư Niên, cúi người giam cậu lại dưới thân mình —— là tư thế tràn đầy ý tứ chiếm hữu.

Tạ Du hôn xuống khóe môi Dư Niên, “Nhưng mà anh không cần biết là em giận anh, hay đau khổ vì anh, hay thất vọng với anh, em vẫn còn yêu anh.” Ngừng vài giây, hắn tiếp tục, “Niên Niên, anh ỷ vào việc em yêu anh đấy.”

Ánh đèn neon ngoài cửa sổ chiếu vào, hai người vẫn có thể thấy được đại khái đường nét của đối phương trong bóng tối. Dư Niên nghiêng đầu, chủ động hôn vào cổ tay Tạ Du, “Đúng.” Giọng nói của cậu từ từ dịu dàng lại, “Tạ Du, anh có thể ỷ vào việc em yêu anh, em không thể, không thể rời bỏ anh.”

Tiếng hít thở của Tạ Du bỗng ngừng lại, hắn nhìn Dư Niên hồi lâu trong đêm đen, sau đó cánh tay hắn chậm rãi cử động, cuối cùng giơ tay ôm chặt Dư Niên, vùi đầu vào cổ đối phương.

Hương tuyết tùng nhàn nhạt xâm lấn không khí xung quanh, Dư Niên để mặc Tạ Du ôm, luồng nhiệt ào ào chảy trong mạch máu dần lắng xuống.

Thanh âm của cậu rất nhẹ, nói rõ từng câu từng chữ, “Anh có thể ỷ vào việc em yêu anh, than phiền với em, nổi giận với em. Có lẽ em sẽ chán một khoảng thời gian ngắn, nhưng em vẫn yêu anh. Mọi bất an, sợ hãi, ghen tuông, dục vọng chiếm hữu, anh đều có thể giải tỏa hết với em, em sẽ ở bên anh, trấn an anh, cố sức hiểu anh.

Anh muốn tìm em lúc nào cũng được, muốn nói nhảm với em bao nhiêu lần cũng được, muốn đưa cái gì cho em cũng được, em sẽ không thấy phiền đâu, em sẽ rất thích, cũng sẽ rất vui vẻ.”

Vừa nói, Dư Niên cong môi, trong thanh âm chứa ý cười nhẹ, “Anh có thể thử tin vào em hơn, tin vào sức hấp dẫn vô cùng lớn của anh với em, tin vào tình yêu em dành cho anh sẽ không vì những thứ này mà phai mờ. Anh phải thử tin rằng, cho dù em nhìn thấy tất cả các mặt của anh, nhìn thấy con người thật của anh, nhìn thấy một anh không hoàn hảo, nhưng em vẫn sẽ yêu anh, thậm chí còn yêu anh hơn.”

“Được không, Tạ Du?”

Hô hấp Tạ Du cũng nhẹ hơn, hồi lâu sau mới run rẩy trả lời, “Ừ.”

Sau khi bật đèn phòng khách, Dư Niên hỏi, “Anh ăn tối chưa?”

Tạ Du lắc đầu, “Chưa.” Hắn lại nói thêm một câu, “Niên Niên, anh đói.”

Dư Niên quay người vào bếp, thấy Tạ Du muốn đi theo, cậu hất cằm, “Làm phiền ngài Tạ gửi hết các tin nhắn viết xong lại không gửi cho em, được không?”

Trong nháy mắt lỗ tai Tạ Du đỏ rần, hắn mím môi, trả lời, “... Ừ.”

Trong chốc lát, điện thoại Dư Niên để bên cạnh, bắt đầu một chuỗi “Tinh tinh” reo vang. Hâm nóng thức ăn cố ý làm dư ra, Dư Niên cầm chén đũa đưa cho Tạ Du, còn mình ngồi xuống đối diện hắn, vừa bồi Tạ Du ăn, vừa lướt xem các tin nhắn được gửi vào điện thoại.

“Niên Niên, cà phê hôm nay uống rất ngon.”

“Niên Niên, hội nghị này lâu quá, báo cáo của mấy người này thật vô ích, không có trọng điểm gì hết, lãng phí thời gian. Anh đói.”

“Niên Niên, trời lại mưa rồi, em có dù chưa?”

“Niên Niên, tài liệu hôm nay nhiều quá, anh thấy hơi mệt.”

“Niên Niên, anh rất nhớ em, em đang ghi hình ư?”

Dư Niên đọc rất nghiêm túc, mỗi lần đọc xong còn trả lời lại. Sau khi cậu đọc xong toàn bộ tin nhắn, Tạ Du cũng đã ăn xong bữa khuya, tự giác vào bếp rửa bát.

Bỏ điện thoại xuống, Dư Niên hỏi rất tự nhiên, “Anh tắm trước hay em tắm trước?”

Thấy Tạ Du không nói lời nào, Dư Niên giơ tay gối cằm lên, nằm bò trên ghế, “Hôm nay không về nhé?”

Tạ Du rời mắt, “Em... em tắm trước.”

Sáng hôm sau, lúc Dư Niên tỉnh lại theo đồng hồ sinh học thì nhận ra mình đang được Tạ Du ôm chặt vào lòng, da thịt dán sát vào nhau, giống như cho dù hắn đang ngủ cũng sợ cậu sẽ biến mất không thấy đâu vậy.

Dư Niên vừa có động tĩnh, Tạ Du cũng lập tức tỉnh lại. Hắn vô thức hôn vào trán người trong ngực, chất giọng khàn đục đặc trưng của sáng sớm, “Niên Niên?”

Dư Niên rũ lông mi, đưa tay lên môi “Suỵt”.

Chăn mỏng đắp trên người, nghiêm chỉnh ngay ngắn, hô hấp Tạ Du có biến hóa, cuối cùng Dư Niên xích lại gần, hôn lên khóe môi Tạ Du một cái, nhe răng cười, “Chào buổi sáng!”

Lúc Dư Niên gặp Mạnh Viễn, hắn ngẩng đầu lên, nhướng mày cười nói, “Ồ, Niên Niên của chúng ta hồi sinh full máu rồi hả?”

Dư Niên không kiêng kỵ gì, gật đầu, “Đúng vậy!”

Mạnh Viễn cũng không định hỏi, nhìn dáng vẻ vui tươi yêu đời của Dư Niên nhất định là vấn đề lớn nhỏ đã được giải quyết xong. Hắn cũng không nói nhảm nữa, “Nào nào, tối nay phải làm việc tới khuya đấy, mười hai giờ có buổi công chiếu “Cổ Đạo”, dẫu sao đó cũng là bộ phim cậu viết nhạc hát ca, còn diễn nhân vật phụ nữa!”

Dư Niên nhận lấy tờ lịch trình, đọc lướt qua, tâm trạng rất tốt, “Không thành vấn đề! Đúng lúc tôi cũng chưa gặp chị tôi một khoảng thời gian rồi.”

Mạnh Viễn đưa tờ thứ hai qua, “Ngày năm sẽ diễn ra giải thưởng Kim Khúc, cậu đọc xem bản thân lọt vào bao nhiêu hạng mục đi.”

Dư Niên đọc kỹ, kinh ngạc, “Nam ca sĩ xuất sắc nhất, ca khúc xuất sắc nhất năm, album xuất sắc nhất, biên khúc xuất sắc nhất, nhà soạn nhạc xuất sắc nhất, người viết lời xuất sắc nhất, người mới xuất sắc nhất, nam ca sĩ được hoan nghênh nhất, sao nhiều vậy? Tôi lọt vào hết à?”

“Lúc tôi nhìn thấy cũng sợ hết hồn, nhưng mà nghĩ một chút cũng đúng, đã lâu rồi mà ca khúc của cậu vẫn còn làm bá chủ top 3 bảng danh sách của ba nền tảng âm nhạc lớn, lượng tiêu thụ đĩa album vẫn là no.1 trên bảng xếp hạng, nếu như cậu không được bầu chọn thì tôi còn phải xem xem có phải giải thưởng Kim Khúc có gì mờ ám không nữa.”

Mạnh Viễn cảm thấy từ lúc hắn mang Dư Niên, bản thân càng ngày càng bình tĩnh hơn, “Hạng mục được đề cử vẫn chưa nhiều, chưa được hai chữ số!”

Dư Niên bật cười.

Nói xong hai mục, Mạnh Viễn nhìn đồng hồ, “Tôi mới chỉ nói vài câu thôi mà sao đã đến giờ rồi, chúng ta phải vội vã lên đường thôi, lịch trình hôm nay của cậu bắt đầu từ mười rưỡi đấy.”

Hai người đi ra ngoài, Dư Niên hỏi, “Là quay quảng cáo từ thiện cho tháng tuyên truyền văn hóa hả?”

” Đúng vậy, quay quảng cáo đó, nghệ sĩ tham gia rất nhiều, một người chỉ được vài giây thôi, chắc chụp cũng không phiền phức lắm đâu, sẽ kết thúc sớm thôi.”

Mặc dù trên đường bị vướng đèn đỏ nhưng không bị kẹt xe, lúc xe đến phố cổ Ninh thành còn sớm hơn giờ hẹn mười phút.

Mạnh Viễn đi sau Dư Niên, nhìn xung quanh, “Tôi nhớ hồi chụp quảng cáo của Florence, chính là ở gần đây đúng không, đường này là Thanh Giang còn đường kia là Thanh Khê?”

Chỗ Dư Niên đứng phóng mắt ra xa là có thể nhìn thấy nóc biệt thự Tư Ninh lấp ló đằng sau các tòa nhà thấp. Cậu thu mắt lại, “Đúng vậy, lần chụp quảng cáo đó, là ở bên cạnh biệt thự Tư Ninh.”

Mạnh Viễn chợt phát hiện, “Biệt thự Tư Ninh, Tư Ninh... Ồ, nghệ danh của cậu, cũng là Tư Ninh.”

Dư Niên gật đầu, “Ừ, đúng vậy.”

Trùng tên cũng không phải là chuyện hiếm, huống chi giá hai chữ này cũng phổ biến, Mạnh Viễn không nghĩ sâu. Lúc này, đạo diễn quay quảng cáo cũng đi tới, sau khi hai bên hòa thuận chào hỏi, đạo diễn nói, “Lần này quay rất đơn giản, Dư Niên, cậu đi từ đầu bên kia phố cổ tới đầu bên đây là được. Cũng không cần gì nhiều đâu, chỉ cần cậu bước đi như dạo phố là được. Chậm rãi dạo bước phố cổ, quan sát xem các gian hàng bán gì, ” ông vừa nói vừa khoa tay múa chân, rồi hỏi Dư Niên, “Hiểu chưa?”

Dư Niên trả lời, “Cảm ơn đạo diễn, tôi hiểu rồi.”

Sau khi thay quần áo xong, đeo balo, vị trí máy quay, ánh sáng đã chuẩn bị xong, đạo diễn đứng sau máy, cầm loa hét một câu, “Bắt đầu!”

Cảm giác ống kính của Dư Niên rất tốt, mặc dù bên cạnh có không ít nhân viên làm việc đi theo nhưng biểu tình của cậu vô cùng tự nhiên. Hoàn toàn dựa theo yêu cầu của đạo diễn, giả vờ mình là một du khách bình thường.

Ninh thành có lịch sử lâu đời, phố cổ cũng không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, mà chỉ dựa vào một chữ “cổ”, có không ít gian hàng nhỏ nếu không phải bán tranh chữ đồ sứ thì cũng bán “đồ cổ”.

Dư Niên phối hợp với ánh sáng và máy quay, bước trên đường đá xanh bằng phẳng, đi dọc theo phố cổ tiến về phía trước. Tầm mắt quét qua các món đồ được bày trong gian hàng, trong đầu cậu không thể ngừng liệt kê các tên,

“Bình sứ thanh hoa họa tiết hoa điểu pha kè, bình cẩm thạch tráng men họa tiết non nước pha kè, ống đựng bút họa tiết non nước pha kè, bình rượu hoa văn hình nai hai tay cầm pha kè, cái bát họa tiết hình con gà —— ”

Không đúng.

Hô hấp dừng lại, ánh mắt Dư Niên dán vào vật đó, bước chân cũng chậm dần.

Đúng lúc đó đạo diễn cũng hô tạm dừng, ngoắc tay kêu người điều chỉnh ánh sáng lại. Dư Niên bước thẳng tới, nhìn kỹ ly sứ dính bùn khô được đặt bừa trong gian hàng.

Chủ tiệm thấy Dư Niên giống như có hứng thú, vội vàng mở miệng giới thiệu, “Ly sứ này là được nhờ bán, một bà lão đầu tóc trắng phau đưa tôi, nhờ tôi bán giúp bà ấy, nói là bà ấy đào được ở sân sau nhà mình. Tôi có lòng tốt nên đồng ý bán giùm.”

Dư Niên không rời mắt, hỏi, “Sân sau nhà mình? Người nhờ bán là người bản xứ hả?”

Sờ hai sợi râu, chủ tiệm cẩn thận nhớ lại, “Ừm... hình như là người bản xứ đấy, hình như bà ấy còn nói... Đúng rồi, nói là chồng bà ấy họ Tiếu.”

Dư Niên hỏi lại: “Xin hỏi là Tiếu gì?”

“Tiểu Nguyệt Tiếu.” Ông chủ cười nói, “Cậu quay quảng cáo, tuyên truyền văn hóa Ninh thành của chúng ta, tôi cũng không có gạt cậu. Vật này tôi cảm thấy giá trị cũng chẳng đáng bao nhiêu, hình như bùn còn được bôi lên, hai trăm rưỡi đã đắt rồi. Thế nhưng bà lão ấy nói rằng mình đào được ở sân sau nhà, bùn đất dính trên đó là thật, nhất định rất đáng tiền, giá khởi điểm là hai mươi lăm ngàn, kiên quyết không hạ, muốn lừa đảo những du khách nhiều tiền nhưng không nhiều kiến thức, thật độc ác.”

Ông chủ đưa năm ngón tay, vẫy vài cái, lại nói, “Nhưng mà bây giờ mọi người cũng không dễ bị lừa, dù sao đồ vật này để ở chỗ tôi cũng sắp hơn ba tháng rồi mà vẫn không bán nổi, còn chẳng có ai thèm nhìn nó chứ nói gì tới mua.”

Ông chủ cười ha hả, “Tôi nói thật chứ, hai mươi lăm ngàn, ai mua thì người đó là 250*!”

Dư Niên cong môi, “Tôi mua.”

———————————————————-

*250 (二百五): thằng đần, thằng ngu, đồ vô tích sự. Hi hi sau này cả nhà ghét ai cứ hét vào mặt nó 250 nhé:))) (hoặc mình ám chỉ vs crush mình thích nó mà nó hông hiểu thì cứ hét 250 cho bõ tức)

Chapter
1 Chương 1: “cậu mà không nổi, thiên lý nan dung!”
2 Chương 2: “Đệt mợ!!! Tạ Du cậu cũng biết xấu hổ hả?”
3 Chương 3: “Chính là giọng hát này.”
4 Chương 4: “Ừ— trao đổi họ tên.”
5 Chương 5: “Hoa tường vi rất đẹp.”
6 Chương 6: “Tâm trạng cậu không tốt hả?”
7 Chương 7: “đối thủ phiền phức nhất của cậu, là tôi”
8 Chương 8: “Mạng của tôi đều do đồ Nhắc tuồng ban cho.”
9 Chương 9: “Được rồi được rồi, ngài vui là được!”
10 Chương 10: “Tối hôm nay tất cả phòng riêng đều miễn phí.”
11 Chương 11: “Tin tôi đi, nhất định không sai!”
12 Chương 12: “Dư Niên rất tốt, cậu ấy sẽ không làm việc đó.”
13 Chương 13: “Tâm trạng cậu tốt hơn chưa?”
14 Chương 14: “Không phải vậy thì cậu cho rằng vì cái gì?”
15 Chương 15: “cảm ơn bánh ngọt của anh!”
16 Chương 16: Dư Niên hiểu rõ, biết mình bị xem là đá kê chân rồi
17 Chương 17: Tình nghĩa anh em từ Thuở “dấm đài” thật sự chẳng đáng một xu!
18 Chương 18: “đây là số điện thoại của tôi.”
19 Chương 19: “Tôi muốn nhìn cậu ấy một chút.”
20 Chương 20: “Giọng hát này hay quá!”
21 Chương 21: Hình như đang. . . . . . dỗ mình?
22 Chương 22: Rất muốn thưởng tiền cho stylist này
23 Chương 23: “Tôi tự biết chừng mực.”
24 Chương 24: “Ừ, tôi muốn cho cậu ấy tiền tiêu.”
25 Chương 25: “Cô ta bán thảm, em cũng vậy.”
26 Chương 26: “Niên Niên cẩn thận đừng đụng vào!”
27 Chương 27: Dư Niên, mặc đồ Cẩn thận! !
28 Chương 28: Tạ Tiểu Du, vậy mười mấy năm đánh đàn của cậu thì Sao?
29 Chương 29: “#Dư_Niên_rửa_mối_nhục_xưa, có gì nhìn được không?”
30 Chương 30: “Cậu gặp chuyện gì khẩn cấp hả?”
31 Chương 31: Đây chắc là một loại . . . Tình thú?
32 Chương 32: “Đây là bí mật nhỏ của tôi”
33 Chương 33: “Mong anh bình an.”
34 Chương 34: Con trai à, ba rất thất vọng về con!
35 Chương 35: “Tối nay sao trời đẹp lắm.”
36 Chương 36: “Tạ Du, gần đây anh có khỏe không?” “Không khỏe lắm.”
37 Chương 37: “Chậc chậc chậc, chị hiểu rồi, em đây là Vừa thèm nhỏ dãi nhan sắc đối phương, lại vừa thích nhân ca�
38 Chương 38: “Dư Niên thích một người mẫu cao hơn cậu ấy, lại còn cực kỳ Xinh đẹp, có thể một tay ép cậu ấy vào tư
39 Chương 39: “Cậu có muốn vào ngồi không?”
40 Chương 40: “Xin lỗi, tạm thời tôi có việc, không thể đến chỗ hẹn rồi.”
41 Chương 41: Là tôi, ý kiến?
42 Chương 42: Không nghĩ rằng sẽ gặp được kinh hỉ
43 Chương 43: Dắt tay
44 Chương 44: “Bạn tôi gửi tin nhắn, nói là anh ấy uống nhiều quá, hỏi tôi có thể tới đón anh ấy không.”
45 Chương 45: “Niên Niên, đầu tôi đau.”
46 Chương 46: Cái này là bị búa vả chứ không phải bị tay vả mặt nữa rồi!
47 Chương 47: “không muốn bị nghề tay trái ảnh hưởng đến việc học”
48 Chương 48: Cậu ấy cực kỳ ngọt, ngọt đến mức khiến tim tôi mềm nhũn
49 Chương 49: “Niên Niên, ngẩng đầu.”
50 Chương 50: “Bạn tên Niên Niên Hữu Dư này, . . .”
51 Chương 51: “Nói cho tôi địa chỉ, tôi tới ngay đây.”
52 Chương 52: Điều ước sinh nhật đầu tiên trong hai mươi hai năm qua của tôi chính là. . .
53 Chương 53: “Nếu không thì . . . Tôi đút cho anh nhé?”
54 Chương 54: “Ừ, tôi đây.”
55 Chương 55: “Cậu ấy là người ông có thể bắt nạt?”
56 Chương 56: “Vờ Lờ, thế giới thật vi diệu . . .”
57 Chương 57: “Ngày mai trừ canh xương sườn thì anh có muốn ăn thêm gì không?”
58 Chương 58: Fanfic CP Du Ngư
59 Chương 59: . . . Bá tổng sẽ không đỏ mặt!
60 Chương 60: “Vâng, con cũng tình nguyện.”
61 Chương 61: Tiếp ứng
62 Chương 62: “không mua nổi đồ ăn ngoài”
63 Chương 63: ‘Em có hài lòng với những thứ này không?’
64 Chương 64: “Niên Niên, không sao, tôi tìm được cậu rồi.”
65 Chương 65: “Niên Niên, cậu . . . Có muốn nếm lại không?”
66 Chương 66: “Niên Niên, tôi, tôi đói!”
67 Chương 67: “Niên Niên, tôi ăn đồ ăn cậu làm, vậy tôi là người cậu thích sao?”
68 Chương 68: “Niên Niên, nơi này nữa, được không?”
69 Chương 69: “Em cũng không thể sao?” “Dĩ nhiên, dĩ nhiên em . . . Có thể.”
70 Chương 70: “Cậu đang uy hiếp tôi?”
71 Chương 71: “Niên Niên của anh, xứng đáng được nhận thứ tốt nhất.”
72 Chương 72: “Bởi vì anh muốn nhanh chóng hôn em.”
73 Chương 73: #bản_thân_bạn_rất_tuyệt_vời
74 Chương 74: “Bỗng nhiên em vô cùng muốn hôn anh.”
75 Chương 75: “Niên Niên, đừng nhìn anh hoài nữa.”
76 Chương 76: “. . . Cậu dùng hai trăm triệu, mua một tờ giấy ở hội đấu giá Nguyên gia!”
77 Chương 77: “Mấy thứ này, coi như thằng bé mua thú vui đi.”
78 Chương 78: “Vì, vì sao anh biết bài hát này?”
79 Chương 79: “Không vất vả, anh cầu còn không được.”
80 Chương 80: “. . . Nhưng ban ngày chúng ta không thể làm chuyện dâm loạn được.”
81 Chương 81: “Hình như . . . đúng là có thể dùng một tay ép em lên tường hôn thật?”
82 Chương 82: “Bởi vì có một người tên Tiếu Đình đang cản đường em”
83 Chương 83: “nhưng nói người đi cùng với Dư Niên trong hình là Tạ tổng, tao bị điên mới tin mày”
84 Chương 84: “. . . Người đằng sau Dư Niên không chỉ có bình giấm lớn hết phần thiên hạ mà tính bao che khuyết điểm cũng lớn nh
85 Chương 85: “Không, không phải anh, thật sự không phải anh!”
86 Chương 86: “Anh bôi thuốc cho em!”
87 Chương 87: Niên Niên ngồi máy bay của Tạ tổng đi về? ? ?
88 Chương 88: “Anh chia một nửa sinh nhật của anh cho em, được không?”
89 Chương 89: Niên Niên tự mình động thủ đánh người, đau tay
90 Chương 90: “không hẹn hò, mấy chuyện phiền lòng cũng không có!”
91 Chương 91: “. . . Tôi nói hết cho Dư Niên rồi”
92 Chương 92: “Tạ Tiểu Du này, Niên Niên Hữu Dư nhà cậu . . . đi rồi.”
93 Chương 93: “Suỵt”
94 Chương 94: “Chỉ cần bản lĩnh thâm sâu, nhặt đại đồ Ven đường cũng hốt được món hời!”
95 Chương 95: “Cảm ơn anh đã đến bên em.”
96 Chương 96: “Bạn trai em thật —— “
97 Chương 97: “Mị không có hiểu thế giới của người giàu”
98 Chương 98: “. . . Tại sao tôi phải cam tâm chịu thiệt?”
99 Chương 99: “Ừ, mẹ Tạ Du, hẹn gặp tôi.”
100 Chương 100: Tài liệu tham khảo tình yêu
101 Chương 101: “Dư Niên nhận tiền làm giám khảo, tại sao còn dám thách thức tổ chương trình?”
102 Chương 102: “. . .quà kỷ niệm chín mươi chín ngày ta bên nhau.”
103 Chương 103: “Chờ sau này anh đánh đàn cho em nghe nhé.”
104 Chương 104: “Niên Niên, cậu lại lên đầu đề!”(hồi hai)
105 Chương 105: “Bọn họ xúc phạm tôi đúng không? Vậy thì tôi trả lại là được.”
106 Chương 106: Niên Niên gian lận (Hồi hai)
107 Chương 107: “Suy nghĩ rất tốt, nhưng mà, đó là tranh giả.”
108 Chương 108: Sóng gió nổi lên (hồi hai)
109 Chương 109: “. . . Quan hệ thân thích giữa Dư Niên và Úc Thanh cụ thể là gì?”
110 Chương 110: “Úc Thanh là đại tiểu thư Thịnh gia, vậy em họ Dư Niên của cô . . .”
111 Chương 111: #Dạy_cưng_cách_xây_dựng_hình_tượng_quý_công_tử (hồi hai)
112 Chương 112: “Thì ra có người nhân lúc em ngủ lặng lẽ hôn em.”
113 Chương 113: “Niên Niên rất ngọt, muốn ăn.”
114 Chương 114: Ảnh đăng lên là một cổ tay đang đeo đồng hồ đôi giống hệt cái của Dư Niên, chỉ kèm theo chữ: Nhìn
115 Chương 115: “. . . Con là niềm kiêu ngạo của thầy.”
116 Chương 116: “Được, vậy tôi sẵn lòng đi gặp bác Hà Kiêu với bác.”
117 Chương 117: “Xin lỗi, tôi không muốn.”
118 Chương 118: “Nếu có một ngày anh rời khỏi em thì anh muốn trở thành ngọn đèn đầu giường em, . . .”
119 Chương 119: “Tạ Du, em thật sự vô cùng sợ . . .”
120 Chương 120: “Vậy anh quyết định giúp em nhé, được không?”
121 Chương 121: Mua đứt
122 Chương 122: “. . .tôi biết Tạ Du”
123 Chương 123: Leto
124 Chương 124: “. . .nếu như anh muốn chơi piano, vậy em chính là người nghe trung thành nhất của anh.”
125 Chương 125: “Tạ Du, em tìm được đồ Về rồi.”
126 Chương 126: “Ngứa, gãi cho em. . .”
127 Chương 127: “. . . Tôi vô cùng vinh hạnh, chúc hai vị trăm năm hảo hợp, đầu bạc răng long.”
128 Chương 128: “Anh đi gặp ông ấy với em đi, . . .”
129 Chương 129: “Niên Niên, có thể gọi bác một tiếng —— “
130 Chương 130: “. . . Tí nữa còn phải thu nhạc đệm.”
131 Chương 131: “Muốn bây giờ.”
132 Chương 132: Danh sách
133 Chương 133: “Thứ em muốn, anh cũng muốn làm cho em.”
134 Chương 134: Cùng xuất hiện trên sân khấu
135 Chương 135: Người em/anh yêu
136 Chương 136: “Gặp được anh, có lẽ chính là chuyện tốt đẹp nhất cả đời này của em.”
Chapter

Updated 136 Episodes

1
Chương 1: “cậu mà không nổi, thiên lý nan dung!”
2
Chương 2: “Đệt mợ!!! Tạ Du cậu cũng biết xấu hổ hả?”
3
Chương 3: “Chính là giọng hát này.”
4
Chương 4: “Ừ— trao đổi họ tên.”
5
Chương 5: “Hoa tường vi rất đẹp.”
6
Chương 6: “Tâm trạng cậu không tốt hả?”
7
Chương 7: “đối thủ phiền phức nhất của cậu, là tôi”
8
Chương 8: “Mạng của tôi đều do đồ Nhắc tuồng ban cho.”
9
Chương 9: “Được rồi được rồi, ngài vui là được!”
10
Chương 10: “Tối hôm nay tất cả phòng riêng đều miễn phí.”
11
Chương 11: “Tin tôi đi, nhất định không sai!”
12
Chương 12: “Dư Niên rất tốt, cậu ấy sẽ không làm việc đó.”
13
Chương 13: “Tâm trạng cậu tốt hơn chưa?”
14
Chương 14: “Không phải vậy thì cậu cho rằng vì cái gì?”
15
Chương 15: “cảm ơn bánh ngọt của anh!”
16
Chương 16: Dư Niên hiểu rõ, biết mình bị xem là đá kê chân rồi
17
Chương 17: Tình nghĩa anh em từ Thuở “dấm đài” thật sự chẳng đáng một xu!
18
Chương 18: “đây là số điện thoại của tôi.”
19
Chương 19: “Tôi muốn nhìn cậu ấy một chút.”
20
Chương 20: “Giọng hát này hay quá!”
21
Chương 21: Hình như đang. . . . . . dỗ mình?
22
Chương 22: Rất muốn thưởng tiền cho stylist này
23
Chương 23: “Tôi tự biết chừng mực.”
24
Chương 24: “Ừ, tôi muốn cho cậu ấy tiền tiêu.”
25
Chương 25: “Cô ta bán thảm, em cũng vậy.”
26
Chương 26: “Niên Niên cẩn thận đừng đụng vào!”
27
Chương 27: Dư Niên, mặc đồ Cẩn thận! !
28
Chương 28: Tạ Tiểu Du, vậy mười mấy năm đánh đàn của cậu thì Sao?
29
Chương 29: “#Dư_Niên_rửa_mối_nhục_xưa, có gì nhìn được không?”
30
Chương 30: “Cậu gặp chuyện gì khẩn cấp hả?”
31
Chương 31: Đây chắc là một loại . . . Tình thú?
32
Chương 32: “Đây là bí mật nhỏ của tôi”
33
Chương 33: “Mong anh bình an.”
34
Chương 34: Con trai à, ba rất thất vọng về con!
35
Chương 35: “Tối nay sao trời đẹp lắm.”
36
Chương 36: “Tạ Du, gần đây anh có khỏe không?” “Không khỏe lắm.”
37
Chương 37: “Chậc chậc chậc, chị hiểu rồi, em đây là Vừa thèm nhỏ dãi nhan sắc đối phương, lại vừa thích nhân ca�
38
Chương 38: “Dư Niên thích một người mẫu cao hơn cậu ấy, lại còn cực kỳ Xinh đẹp, có thể một tay ép cậu ấy vào tư
39
Chương 39: “Cậu có muốn vào ngồi không?”
40
Chương 40: “Xin lỗi, tạm thời tôi có việc, không thể đến chỗ hẹn rồi.”
41
Chương 41: Là tôi, ý kiến?
42
Chương 42: Không nghĩ rằng sẽ gặp được kinh hỉ
43
Chương 43: Dắt tay
44
Chương 44: “Bạn tôi gửi tin nhắn, nói là anh ấy uống nhiều quá, hỏi tôi có thể tới đón anh ấy không.”
45
Chương 45: “Niên Niên, đầu tôi đau.”
46
Chương 46: Cái này là bị búa vả chứ không phải bị tay vả mặt nữa rồi!
47
Chương 47: “không muốn bị nghề tay trái ảnh hưởng đến việc học”
48
Chương 48: Cậu ấy cực kỳ ngọt, ngọt đến mức khiến tim tôi mềm nhũn
49
Chương 49: “Niên Niên, ngẩng đầu.”
50
Chương 50: “Bạn tên Niên Niên Hữu Dư này, . . .”
51
Chương 51: “Nói cho tôi địa chỉ, tôi tới ngay đây.”
52
Chương 52: Điều ước sinh nhật đầu tiên trong hai mươi hai năm qua của tôi chính là. . .
53
Chương 53: “Nếu không thì . . . Tôi đút cho anh nhé?”
54
Chương 54: “Ừ, tôi đây.”
55
Chương 55: “Cậu ấy là người ông có thể bắt nạt?”
56
Chương 56: “Vờ Lờ, thế giới thật vi diệu . . .”
57
Chương 57: “Ngày mai trừ canh xương sườn thì anh có muốn ăn thêm gì không?”
58
Chương 58: Fanfic CP Du Ngư
59
Chương 59: . . . Bá tổng sẽ không đỏ mặt!
60
Chương 60: “Vâng, con cũng tình nguyện.”
61
Chương 61: Tiếp ứng
62
Chương 62: “không mua nổi đồ ăn ngoài”
63
Chương 63: ‘Em có hài lòng với những thứ này không?’
64
Chương 64: “Niên Niên, không sao, tôi tìm được cậu rồi.”
65
Chương 65: “Niên Niên, cậu . . . Có muốn nếm lại không?”
66
Chương 66: “Niên Niên, tôi, tôi đói!”
67
Chương 67: “Niên Niên, tôi ăn đồ ăn cậu làm, vậy tôi là người cậu thích sao?”
68
Chương 68: “Niên Niên, nơi này nữa, được không?”
69
Chương 69: “Em cũng không thể sao?” “Dĩ nhiên, dĩ nhiên em . . . Có thể.”
70
Chương 70: “Cậu đang uy hiếp tôi?”
71
Chương 71: “Niên Niên của anh, xứng đáng được nhận thứ tốt nhất.”
72
Chương 72: “Bởi vì anh muốn nhanh chóng hôn em.”
73
Chương 73: #bản_thân_bạn_rất_tuyệt_vời
74
Chương 74: “Bỗng nhiên em vô cùng muốn hôn anh.”
75
Chương 75: “Niên Niên, đừng nhìn anh hoài nữa.”
76
Chương 76: “. . . Cậu dùng hai trăm triệu, mua một tờ giấy ở hội đấu giá Nguyên gia!”
77
Chương 77: “Mấy thứ này, coi như thằng bé mua thú vui đi.”
78
Chương 78: “Vì, vì sao anh biết bài hát này?”
79
Chương 79: “Không vất vả, anh cầu còn không được.”
80
Chương 80: “. . . Nhưng ban ngày chúng ta không thể làm chuyện dâm loạn được.”
81
Chương 81: “Hình như . . . đúng là có thể dùng một tay ép em lên tường hôn thật?”
82
Chương 82: “Bởi vì có một người tên Tiếu Đình đang cản đường em”
83
Chương 83: “nhưng nói người đi cùng với Dư Niên trong hình là Tạ tổng, tao bị điên mới tin mày”
84
Chương 84: “. . . Người đằng sau Dư Niên không chỉ có bình giấm lớn hết phần thiên hạ mà tính bao che khuyết điểm cũng lớn nh
85
Chương 85: “Không, không phải anh, thật sự không phải anh!”
86
Chương 86: “Anh bôi thuốc cho em!”
87
Chương 87: Niên Niên ngồi máy bay của Tạ tổng đi về? ? ?
88
Chương 88: “Anh chia một nửa sinh nhật của anh cho em, được không?”
89
Chương 89: Niên Niên tự mình động thủ đánh người, đau tay
90
Chương 90: “không hẹn hò, mấy chuyện phiền lòng cũng không có!”
91
Chương 91: “. . . Tôi nói hết cho Dư Niên rồi”
92
Chương 92: “Tạ Tiểu Du này, Niên Niên Hữu Dư nhà cậu . . . đi rồi.”
93
Chương 93: “Suỵt”
94
Chương 94: “Chỉ cần bản lĩnh thâm sâu, nhặt đại đồ Ven đường cũng hốt được món hời!”
95
Chương 95: “Cảm ơn anh đã đến bên em.”
96
Chương 96: “Bạn trai em thật —— “
97
Chương 97: “Mị không có hiểu thế giới của người giàu”
98
Chương 98: “. . . Tại sao tôi phải cam tâm chịu thiệt?”
99
Chương 99: “Ừ, mẹ Tạ Du, hẹn gặp tôi.”
100
Chương 100: Tài liệu tham khảo tình yêu
101
Chương 101: “Dư Niên nhận tiền làm giám khảo, tại sao còn dám thách thức tổ chương trình?”
102
Chương 102: “. . .quà kỷ niệm chín mươi chín ngày ta bên nhau.”
103
Chương 103: “Chờ sau này anh đánh đàn cho em nghe nhé.”
104
Chương 104: “Niên Niên, cậu lại lên đầu đề!”(hồi hai)
105
Chương 105: “Bọn họ xúc phạm tôi đúng không? Vậy thì tôi trả lại là được.”
106
Chương 106: Niên Niên gian lận (Hồi hai)
107
Chương 107: “Suy nghĩ rất tốt, nhưng mà, đó là tranh giả.”
108
Chương 108: Sóng gió nổi lên (hồi hai)
109
Chương 109: “. . . Quan hệ thân thích giữa Dư Niên và Úc Thanh cụ thể là gì?”
110
Chương 110: “Úc Thanh là đại tiểu thư Thịnh gia, vậy em họ Dư Niên của cô . . .”
111
Chương 111: #Dạy_cưng_cách_xây_dựng_hình_tượng_quý_công_tử (hồi hai)
112
Chương 112: “Thì ra có người nhân lúc em ngủ lặng lẽ hôn em.”
113
Chương 113: “Niên Niên rất ngọt, muốn ăn.”
114
Chương 114: Ảnh đăng lên là một cổ tay đang đeo đồng hồ đôi giống hệt cái của Dư Niên, chỉ kèm theo chữ: Nhìn
115
Chương 115: “. . . Con là niềm kiêu ngạo của thầy.”
116
Chương 116: “Được, vậy tôi sẵn lòng đi gặp bác Hà Kiêu với bác.”
117
Chương 117: “Xin lỗi, tôi không muốn.”
118
Chương 118: “Nếu có một ngày anh rời khỏi em thì anh muốn trở thành ngọn đèn đầu giường em, . . .”
119
Chương 119: “Tạ Du, em thật sự vô cùng sợ . . .”
120
Chương 120: “Vậy anh quyết định giúp em nhé, được không?”
121
Chương 121: Mua đứt
122
Chương 122: “. . .tôi biết Tạ Du”
123
Chương 123: Leto
124
Chương 124: “. . .nếu như anh muốn chơi piano, vậy em chính là người nghe trung thành nhất của anh.”
125
Chương 125: “Tạ Du, em tìm được đồ Về rồi.”
126
Chương 126: “Ngứa, gãi cho em. . .”
127
Chương 127: “. . . Tôi vô cùng vinh hạnh, chúc hai vị trăm năm hảo hợp, đầu bạc răng long.”
128
Chương 128: “Anh đi gặp ông ấy với em đi, . . .”
129
Chương 129: “Niên Niên, có thể gọi bác một tiếng —— “
130
Chương 130: “. . . Tí nữa còn phải thu nhạc đệm.”
131
Chương 131: “Muốn bây giờ.”
132
Chương 132: Danh sách
133
Chương 133: “Thứ em muốn, anh cũng muốn làm cho em.”
134
Chương 134: Cùng xuất hiện trên sân khấu
135
Chương 135: Người em/anh yêu
136
Chương 136: “Gặp được anh, có lẽ chính là chuyện tốt đẹp nhất cả đời này của em.”