Chương 93: Ở chung

Khi A Mạch mở mắt ra thì đêm đã rất
khuya rồi, bầu trời đêm sâu thăm thẳm được phủ đầy những ngôi sao lấp
lánh, ánh lam nhạt xuyên thấu qua tán lá trải ra xung quanh có chút
loang lổ. A Mạch cảm thấy phía dưới người mình có gì đó không được thích hợp cho lắm, vừa định cử động cánh tay thì bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm lạnh lùng của Thường Ngọc Thanh: “Đừng nhúc nhích!”

Toàn thân A Mạch theo bản năng cứng
đờ lại, không hề cử động, chỉ đưa mắt liếc nhìn chung quanh, rất nhanh
liền ý thức được bản thân mình không phải đang nằm trên mặt đất, mà là
trên một chạc cây đại thụ. Chỉ một chạc cây thôi cũng có thể làm chỗ nằm vững chắc cho nàng, có thể thấy được cái cây này lớn đến đâu. Sau một
lúc lâu, A Mạch không thấy Thường Ngọc Thanh có động tĩnh gì, không nhịn được liền hơi xoay đầu về phía vừa phát ra tiếng nói của anh ta, thấy
anh ta đang ngồi ở một chạc cây khác hơi cao một chút, đang cúi đầu băng bó miệng vết thương trên bả vai.

Thường Ngọc Thanh ngẩng đầu lên,
thoáng thấy A Mạch đang nhìn mình, thản nhiên giải thích: “Ta đánh rơi
cái đánh lửa ở trong nước, xem trên người ngươi cũng không có, ban đêm
không có cách nào để nhóm lửa, nên ở trên cây an toàn hơn.”

A Mạch nhẹ nhàng mà “A” lên một
tiếng, đưa tay nắm lấy thân cây cẩn thận ngồi dậy. Trên người nàng sớm
đã không còn áo giáp, chỉ mặc quân trang Nam Hạ, vẫn còn chưa khô, dính
bết vào người rất khó chịu, A Mạch không khỏi khẽ nhíu mày, nàng quan
sát bốn phía, chỉ thấy khung cảnh xung quanh toàn là núi rừng, bên tai
còn nghe thấy cả tiếng nước chảy đâu đây, hẳn là cách bờ sông không xa
lắm.

Vết thương do đao chém trên vai
Thường Ngọc Thanh đã băng bó xong, anh ta cũng không nói gì, chỉ đưa mắt lạnh lùng nhìn A Mạch, thấy nàng đối với tình trạng thân thể của mình
không phật lòng chút nào, chỉ yên lặng đánh giá quang cảnh bốn phía,
nhịn không được cúi đầu cười lạnh hai tiếng.

A Mạch xoay mặt lại nhìn Thường Ngọc
Thanh, thấy anh ta vẫn cởi trần, vai trái dùng vải trắng băng kín lại,
trên mặt lộ ra vài vệt sẫm màu, giống như vết máu.

Thường Ngọc Thanh theo tầm mắt của A
Mạch cúi đầu nhìn bả vai của mình, khi ngẩng lên, trên khóe miệng đã
hiện rõ vẻ trêu ngươi, hỏi A Mạch: “Thế nào? Nhìn có thấy quen mắt
không?”

A Mạch liếc mắt nhìn Thường Ngọc Thanh, bình tĩnh nói: “Quân tử không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.”

Thường Ngọc Thanh, khiêu khích: “Ai nói ta là quân tử?”

A Mạch lơ đễnh, thản nhiên cười cười, nói: “Đa tạ ngươi đã cứu ta.”

Thường Ngọc Thanh nghe xong lời này,
khuôn mặt trở nên lạnh lùng, lạnh giọng nói: “Ta vốn không muốn cứu
ngươi, ngươi không phải bơi rất giỏi sao? Ta đáng lẽ nên để ngươi chết
chìm trong nước.”

A Mạch nhẹ giọng nói: “Nhưng ngươi vẫn vất vả cứu ta lên, cho nên, ta vẫn phải cảm tạ ngươi.”

Thường Ngọc Thanh nghe vậy hơi ngẩn
ra, bỗng nhiên cười nói: “Ta cứu ngươi cũng không phải tốt bụng gì, chỉ
cảm thấy để cho ngươi chết đuối như vậy ngược lại là quá tiện nghi cho
ngươi.”

A Mạch yên lặng nhìn Thường Ngọc
Thanh một lát, đột nhiên cười nhạo nói: “Còn sống so với đã chết dù sao
đã là chiếm tiện nghi rồi, phải không?”

Thường Ngọc Thanh cũng trầm mặc một
lát, chỉ nhìn A Mạch, đột nhiên nhếch miệng cười, ngồi thẳng dậy nói:
“Ngươi muốn luôn nhớ tới ơn cứu mạng của ta, ta cứ chối từ mãi thì cũng
không hay, nếu đã như vậy, ta coi như ngươi đã thiếu nợ ta ân tình này,
chỉ muốn hỏi một chút, ngươi định làm thế nào để báo đáp lại ơn cứu mạng của ta?”

A Mạch không nghĩ rằng anh ta đột
nhiên hỏi như vậy, sau khi giật mình sửng sốt, liền nghiêm sắc mặt nói:
“Sau này ở trên chiến trường, nếu ngươi rơi vào tay ta, ta sẽ lưu lại
cho ngươi một mạng.”

Thường Ngọc Thanh nghe xong cười nhạo nói: “Lời nói của ngươi, ta mà tin thì đúng là đồ ngốc.”

A Mạch thản nhiên nói: “Tin hay không là việc của ngươi, nói hay không là việc của ta.”

Thường Ngọc Thanh không bày tỏ ý kiến gì, A Mạch cũng không nói thêm, chỉ dùng tay vịn vào thân cây thăm dò,
thấy thân cây này vừa thô ráp lại thẳng, chạc cây cách mặt đất khá cao,
không biết Thường Ngọc Thanh làm thế nào đem nàng lên đây được.

Thường Ngọc Thanh nghĩ A Mạch muốn xuống, liền lên tiếng nói: “Ngươi nếu không ngại quăng mình xuống đất thì cứ nhảy đi.”

A Mạch quay đầu nhìn Thường Ngọc
Thanh, tay lại càng bám chặt vào thân cây hơn. Thường Ngọc Thanh thấy
nàng phản ứng như thế, không khỏi muốn bật cười, song khóe môi vừa cong
lên một chút lại thu trở về, chỉ mím môi yên lặng nhìn hành động của A
Mạch.

A Mạch mặc dù bám chặt thân cây, song vẫn cảm thấy có chút choáng váng, trong lòng thầm cảm thấy lạ, ngày xưa đứng trên vách núi cao cả trăm trượng cũng không thấy thế nào, sao hôm
nay chỉ đứng trên chạc cây hơi cao một chút mà đã cảm thấy chóng mặt
rồi. Trong rừng có gió thổi đến, quần áo trên người nàng lại chưa khô
hẳn, một cơn gió nhẹ thổi qua cũng cảm thấy lạnh, liền quay lại nhìn
Thường Ngọc Thanh, thấy anh ta vẫn cởi trần như trước, nhịn không được
hỏi: “Ngươi có thấy lạnh không?”

Thường Ngọc Thanh bị hỏi thì ngẩn ra, đáp: “Không, ngươi thấy lạnh sao?”

A Mạch gật gật đầu.

Thường Ngọc Thanh nghĩ một chút rồi
nói: “Có lẽ do y phục trên người ngươi vẫn chưa khô nên mới vậy.” Anh ta chỉ vào quần áo của mình đang phơi trên nhánh cây, lại trêu chọc nàng:
“Vốn định đem phơi cả quần áo của ngươi lên, nhưng lại sợ khi ngươi tỉnh lại sẽ thẹn thùng, xấu hổ nên cũng không cởi, ngươi hiện giờ nếu cảm
thấy lạnh, chi bằng cũng làm giống như ta cởi hết đồ ra là được.”

A Mạch nghe xong cũng không phản bác, mà lại nhắm mắt lại. Thường Ngọc Thanh thấy nàng thật lạ, sợ nàng lại
tiếp tục lừa mình, trong lòng không khỏi bắt đầu đề phòng, nhưng đợi một lát cũng không thấy A Mạch có động tĩnh gì, ngược lại thân thể nàng lại có chút chao đảo.

“A Mạch?” Thường Ngọc Thanh lên tiếng gọi, thấy A Mạch vẫn như trước không hề trả lời, không khỏi từ chạc cây đứng lên, đề phòng nhìn về phía A Mạch, nghiêng người về phía nàng dò
xét, trong miệng lại nói: “A Mạch? Ngươi đừng vội lừa ta, cẩn thận vừa
mất công lại quăng mình xuống đất.”

A Mạch cuối cùng cũng có chút phản ứng, chậm chạm ngẩng đầu nhìn Thường Ngọc Thanh, lẩm bẩm nói: “Thường Ngọc Thanh, ta……”

Thường Ngọc Thanh: “Sao?”

A Mạch lại không nói tiếp. Thường
Ngọc Thanh đang cảm thấy lạ, chợt thấy cả người A Mạch đổ nhào xuống,
rơi thẳng xuống phía dưới gốc cây. Thường Ngọc Thanh trong lòng cả kinh, theo bản năng đưa tay túm lấy A Mạch, ai ngờ chẳng những không kéo được A Mạch mà ngược lại, lại theo nàng rơi xuống. Thường Ngọc Thanh không
kịp suy nghĩ, vội vàng kéo A Mạch ôm chặt trong lòng, đồng thời thắt
lưng dùng sức xoay một cái, lật người xoay lưng mình hướng xuống đất,
lại ôm theo A Mạch lăn tròn trên mặt đất hai vòng lúc này mới dừng lại.

Vết thương trên vai vừa mới băng bó
xong lại bị rách toạc ra, Thường Ngọc Thanh lúc này mới hối hận, trong
lòng thầm than: Hỏng rồi! Lại bị nha đầu kia lừa rồi!

Ai ngờ A Mạch nằm trên người anh ta
vẫn không hề động tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở dồn dập, Thường Ngọc Thanh kinh ngạc, đưa tay sờ trán nàng, quả nhiên thấy nóng bỏng, đúng
là đã lên cơn sốt cao. Khó trách lại bị ngã từ trên cây xuống, hóa ra
không phải là lừa gạt, mà là bị mất sạch ý thức. Thường Ngọc Thanh đẩy
nhẹ A Mạch ra, cúi đầu nhìn nàng, cân nhắc một lát rồi nâng nàng lên,
anh ta vốn bị thương một bên bả vai, khi ôm nàng đã phải cố hết sức, để A Mạch sang bờ vai lành lặn rồi khiêng đi, xoay người bước nhanh dọc theo hướng bờ sông.

Cách bờ sông không xa có rải rác mấy
hộ dân thường sinh sống, Thường Ngọc Thanh trước lúc lên bờ đã nhìn
thấy, nhưng vì không muốn để người khác biết nên mới mang theo A Mạch
đang hôn mê vào trong rừng, hiện giờ A Mạch đã lên cơn sốt cao, rốt cuộc cũng không thể qua đêm ở trong rừng, nên anh ta cũng chỉ có thể mang A
Mạch đến đó tìm nơi ngủ trọ.

Đến bìa rừng, Thường Ngọc Thanh dừng
lại, đầu tiên cởi hết quân trang trên người A Mạch giấu đi, chỉ để lại
trung y trên người nàng, sau đó lại gỡ búi tóc của nàng xõa xuống, lúc
này mới lại nhấc nàng lên, chọn một ngôi nhà gần rừng nhất của một gia
đình nông dân, trông có vẻ cũ nát, tiến lên gõ cửa.

Gõ đến nửa ngày, trong sân chó sủa
cũng đến nửa ngày, cuối cùng trong nhà mới có động tĩnh, một cặp vợ
chồng già cả đốt đèn lồng nghễnh ngãng đi ra, đi đến cổng cũng không mở
cửa, chỉ hỏi là ai.

Thường Ngọc Thanh sớm đã nghĩ ra cách nói dối, nhận là một đôi vợ chồng, trên thuyền gặp thủy tặc, không
những tiền tài bị cướp hết mà ngày cả người cũng bị bọn cướp ném xuống
sông, may mà trên người anh ta chỉ bị vết thương nhỏ, nhưng nương tử thì lại sốt cao, ngoài trời rất lạnh, nương tử quả thật không chịu nổi,
đành phải đến xin tá túc một đêm.

Vợ chồng lão nông kia nghe Thường
Ngọc Thanh nói chuyện tao nhã, lễ độ, liền mở cửa cho anh ta vào, giơ
đèn lồng lên soi, thấy cánh tay anh ta để trần nhưng diện mạo lại tuấn
dật phi thường, đang dìu nương tử tóc tai bù xù, đầu dựa vào bờ vai anh
ta, hai mắt nhắm chặt, gò má đỏ đậm, quả nhiên là đã sốt cao đến hôn mê.

Vợ chồng lão nông vội vàng cho Thường Ngọc Thanh qua cửa, Thường Ngọc Thanh tuy nói là chỉ cần ở phòng chứa
củi là được rồi nhưng vợ chồng lão nông lại là người tốt bụng, cũng
không đành lòng để A Mạch đang bị bệnh như thế mà lại ngủ trong phòng
chứa củi, nói trong nhà chỉ có hai người bọn họ, con trai tòng quân chưa về, phòng vẫn để trống nên hai người có thể vào phòng ngủ của đứa con
đi xa đó.

Thường Ngọc Thanh nói cảm ơn, động
tác cũng không hề câu nệ, liền ôm A Mạch vào trong phòng đặt lên trên
giường, lại hỏi bà lão có chút nước nóng nào không cho xin một chút cho
nương tử uống. Bà lão vội vàng đi ra, một lát sau liền bưng một bát canh giả nhiệt đến, nói là trước hết phải cho A Mạch uống cho đổ mồ hôi, nếu muốn tìm lang trung, thì phải đợi đến sáng đi lên trấn trên tìm mới có, còn những thôn xung quanh đây đều không thể tìm được.

Thường Ngọc Thanh nghe theo, nâng A
Mạch dậy cho nàng uống canh giải nhiệt, lại đắp chăn rồi rém kín quanh
người nàng, lúc này mới trở lại cảm tạ vợ chồng lão nông, nói tiền tài
trên người đều bị thủy tặc cướp hết rồi, chỉ biết sau này nhất định sẽ
báo đáp. Mới nói mấy câu mà cũng khiến cho vợ chồng lão nông ngượng
ngùng, ngược lại nói rằng thật ngại vì nhà mình khốn cùng, thật sự không có gì tốt để đãi khách, lại thay Thường Ngọc Thanh mắng bọn thủy tặc
bất nhân bất nghĩa, đến lúc đó mới trở về phòng ngủ.

Thường Ngọc Thanh đợi bọn đi rồi, lại nghiêng tai nghe ngóng, thấy hai người thật sự đã trở về phòng ngủ, lúc này mới ngồi xuống bên cạnh A Mạch, thỉnh thoảng lại đắp khăn ướt lên
trán nàng, yên lặng chờ trời sáng.

A Mạch tuy rằng sốt đến hôn mê, nhưng cũng không phải hoàn toàn mất hết ý thức, những câu đối đáp của Thường
Ngọc Thanh cùng vợ chồng lão nông kia vẫn nghe được vài câu, chỉ thều
thào nói với Thường Ngọc Thanh: “Chớ có giết người lung tung.”

Thường Ngọc Thanh mới đầu chưa nghe
rõ, đến khi ghé sát vào miệng A Mạch mới nghe ra, biết nàng sợ mình sẽ
giết vợ chồng lão nông này diệt khẩu, không khỏi thấp giọng cười nói:
“Ngươi trở thành người có thiện tâm từ bao giờ vậy? Đừng lo cho người
khác vội, cố mà lo cho bản thân mình là được rồi.”

Nghe anh ta nói vậy, A Mạch mới thả lỏng bản thân, không gắng sức thêm nữa, quay đầu nặng nề chìm vào giấc ngủ.

—————- đổi mới phân cách tuyến ——————-

A Mạch rất ít khi có thể ngủ sâu như
vậy, từ khi giả nam trang, bất luận là khi lưu lạc lúc trước hay khi đã
tòng quân, nàng luôn rất thính ngủ, chỉ cần hơi có động tĩnh sẽ bừng
tỉnh, rất ít khi ngủ mà không chút đề phòng như vậy, có lẽ cũng chỉ có
quãng thời gian ở Thịnh Đô trong phủ của Thương Dịch Chi là được như vậy mà thôi.

Cứ ngủ như vậy hai ngày liền, khi
tỉnh lại đã là giữa trưa, Thường Ngọc Thanh vẫn đang ngồi ở trên giường, trên mặt đã phủ một lớp râu cằm lởm chởm như gốc rạ. Nhìn thấy A Mạch
mở mắt ra, Thường Ngọc Thanh nhếch miệng cười, lại nói: “Ngươi nói xem
trên mặt ngươi nhiều năm như vậy không hề có cọng râu nào, ngay cả hầu
kết(1) cũng không có, bọn họ sao lại không nhận ra thân phận của ngươi?”

A Mạch tỉnh lại sau một giấc ngủ dài, ánh mắt vẫn còn có chút mơ màng, chỉ im lặng nhìn chăm chú Thường Ngọc
Thanh, như thể vẫn chưa nghe rõ anh ta hỏi gì.

Thường Ngọc Thanh cúi đầu liếc mắt
nhìn chiếc áo ngắn màu xám trên người mình, cười hỏi: “Thế nào? Có phải
phong thái vẫn tiêu sái, khí chất vẫn hiên ngang như trước hay không?”

Những lời này A Mạch thật ra đã nghe rõ, không khỏi mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Cũng không tệ lắm.”

Bên ngoài có người gõ cửa, bà lão
bưng một chén thuốc bước vào, thấy A Mạch đã tỉnh, trên mặt hiện rõ vẻ
vui mừng: “Tiểu nương tử tỉnh lại là tốt rồi, chén thuốc này đúng là rất công hiệu.”

Thường Ngọc Thanh cười, lên tiếng nói cảm tạ, rồi nhận lấy chén thuốc, lại nâng A Mạch từ trên giường dậy cẩn thận cho nàng uống thuốc.

Bà lão kia ở một bên nhìn rồi cười
tủm tỉm, hướng về phía A Mạch mà tán dương Thường Ngọc Thanh: “Tiểu
nương tử thật có phúc, được gả cho một lang quân chu đáo như vậy, thật
khiến cho một bà lão như ta cũng phải ghen tỵ.”

A Mạch nghe thấy mà dở khóc dở cười, vẻ mặt có chút quái dị.

Thường Ngọc Thanh cũng tựa tiếu phi
tiếu liếc nhìn A Mạch, rồi cười nói với bà lão: “Thế mà nàng ấy lại luôn thấy chưa đủ, vẫn thường nhăn mặt với ta.”

Bà lão cũng cười rộ theo, nói: “Tiểu nương tử nhất định là da mặt mỏng, không chịu nổi sự chọc ghẹo của tiểu lang quân rồi.”

A Mạch biết Thường Ngọc Thanh nhất
định đã che dấu thân phận với vợ chồng lão nông này, cũng không tiện
vạch trần anh ta, trên mặt không biểu lộ gì chỉ nghe Thường Ngọc Thanh
cùng bà lão kia nói giỡn. Bà lão kia nói chuyện với Thường Ngọc Thanh
được vài câu, đột nhiên vỗ tay một cái, kêu lên: “Ai da, ngươi xem ta
này, bà lão này trí nhớ kém quá, chỉ lo nói chuyện, thế mà chuyện quan
trọng lại quên mất.”

Bà lão nói xong, lấy từ bên hông ra
hai nén bạc giao cho Thường Ngọc Thanh, nói: “Trên trấn chỉ có một hiệu
cầm đồ của nhà họ Thạch, Thạch chưởng quầy nói miếng ngọc của tiểu lang
quân rất tốt, chỉ có điều hiện nay đang thời buổi rối ren, thật không
muốn thu nhận mấy thứ này, nếu tiểu lang quân nhất định phải cầm cố,
cũng chỉ có thể đưa được ngần này. Nếu tiểu lang quân không hài lòng,
trong vòng 3 ngày có thể đem bạc đến lấy miếng ngọc về.”

Thường Ngọc Thanh cầm lấy hai thỏi bạc, cười nói: “Như vậy là đủ rồi, đa tạ lão bà.”

Bà lão cười cười, lại lấy từ trong
lòng một tờ giấy đưa cho Thường Ngọc Thanh, nói: “Đây là phương thuốc
của lang trung, ông ta nói nếu tiểu nương tử hôm nay có thể hạ sốt thì
không sao nữa, đổi sang dùng thang thuốc này là được, nhưng thân thể
tiểu nương tử nhiễm lạnh đã lâu, phải điều trị lâu dài mới được.”

Thường Ngọc Thanh nhận lấy phương
thuốc kia, mơ hồ nhìn lướt qua, cười rồi cất vào trong người, lại lấy
một thỏi bạc giao cho bà lão nói: “Phiền ngài trả tiền khám và thuốc
thang cho lang trung giúp ta.”

Bà lão kêu lên: “Chẳng qua chỉ lấy của ông ta hai, ba thang thuốc, đâu hết nhiều tiền đến thế.”

Thường Ngọc Thanh cười nói: “Còn lại là vợ chồng ta đáp tạ ân tình của hai ngài.”

Bà lão nghe xong rất ngượng ngùng,
vội vàng chối từ nói: “Cứu người là bổn phận ta phải làm, sao có thể
nhận tiền của ngài được!”

Thường Ngọc Thanh vẫn kiên trì đưa
cho, lúc bầy giờ bà lão mới cảm tạ mà nhận lấy, lại vội vàng đi ra ngoài mổ gà cho A Mạch bồi bổ, Thường Ngọc Thanh cười tiễn bà lão đi ra.

A Mạch sợ mình lên tiếng sẽ lộ dấu
vết, đợi bà lão kia ra khỏi cửa, lúc này mới đánh giá Thường Ngọc Thanh, nói: “Không nhận ra ngươi lại là người biết đạo lí đối nhân xử thế như
vậy.”

Thường Ngọc Thanh bật cười nói:
“Ngươi cho ta là người như thế nào? Chẳng lẽ trong mắt người ta chỉ là
kẻ thất phu lỗ mãng chỉ biết chém giết hay sao?”

A Mạch dời ánh mắt đi, thản nhiên nói: “Nhìn những việc ngươi làm ở Hán Bảo, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ giết bọn họ diệt khẩu.”

Thường Ngọc Thanh nghe vậy thì ngẩn
ra, chậm rãi thu lại ý cười trên mặt, lạnh lùng nhìn A Mạch một khắc,
lúc này mới lạnh giọng nói: “Không sai, ta có tên là Sát tướng, nhưng A
Mạch, mười ngón tay của ngươi cũng không phải là những ngón tay trong
sạch của thiếu nữ chốn khuê phòng, lúc trước tạm thời không nói, chỉ nói ngươi mai phục giết ba vạn kỵ binh của Thường Ngọc Tông, sau lại đưa
mấy vạn đại quân của Thôi Diễn vào chỗ chết, bàn tay ngươi so với ta
sạch sẽ hơn được bao nhiêu?”

A Mạch quay đầu nhìn về phía Thường
Ngọc Thanh, đón nhận ánh mắt sắc bén của anh ta, bình tĩnh đáp: “Quan
doanh trước kia của ta là Lục Cương đã từng nói một câu: Một khi đã tòng quân, phải sẵn sàng chuẩn bị da ngựa bọc thây. Chết trận trên sa trường là bổn phận của quân nhân, trên sa trường, ta giết người không hối hận, nếu có bị giết cũng không oán thán, nhưng ngươi lại dung túng cho binh
lính giết chóc những người dân bình thương không tấc sắt trong tay, dân
chúng Hán Bảo cô độc, vì sao phải chịu tai ương diệt thành?”

Thường Ngọc Thanh cười lạnh nói: “Ta
vốn nghĩ ngươi là một kỳ nữ không câu nệ thế tục, không ngờ ngươi cũng
có lòng dạ đàn bà như vậy, uổng cho ngươi còn là một tướng cầm quân,
chẳng lẽ ngay cả binh pháp tôn tử ngươi cũng chưa từng đọc qua sao? Ta
lĩnh quân ngàn dặm đến, phải chiến đấu mới có thể tồn tại, không chiến
đấu sẽ diệt vong. Còn nữa, trên chiến trường quan trọng nhất là khí thế, diệt thành, chính là để tích tụ năng lượng tăng sức mạnh cho quân đội,
là sự trợ lực tốt nhất kích thích cho binh lính sau một trận liều chết,
còn có thể khiến cho quân đội của về sau không phải lo lắng, nhiều điểm
tốt như vậy, ta sao phải thương tiếc cho dân chúng của địch quốc?”

Chapter
1 Chương 1: Kêu oan, cũng cần phải có kỹ xảo……
2 Chương 2: Thủ thành
3 Chương 3: Phá thành
4 Chương 4: Thiệu nghĩa
5 Chương 5: Sợ chết
6 Chương 6: Đồng hành
7 Chương 7: Ủy thác
8 Chương 8: Lối rẽ
9 Chương 9: Nghẹn lời
10 Chương 10: Tâm tư
11 Chương 11: Thương dịch chi
12 Chương 12: Thân vệ
13 Chương 13: Biến cố kinh hoàng
14 Chương 14: Chuyện cũ
15 Chương 15: Tòng quân
16 Chương 16: Quân doanh
17 Chương 17: Bội kiếm
18 Chương 18: Tạm thích ứng
19 Chương 19: Mũi giáo nhọn
20 Chương 20: Tàng phong
21 Chương 21: Hành trình
22 Chương 22: Đẫm máu
23 Chương 23: Ác mộng
24 Chương 24: Công phòng
25 Chương 25: Thư hùng
26 Chương 26: Lên chức
27 Chương 27: Huynh đệ
28 Chương 28: Tầm nhìn
29 Chương 29: Uyên thệ trước khi xuất quân
30 Chương 30: Đại nghĩa
31 Chương 31: Hắc diện
32 Chương 32: Tàng binh
33 Chương 33: Tên pháp
34 Chương 34: Thiếu nữ xinh đẹp
35 Chương 35: Lòng người
36 Chương 36: Vào thành
37 Chương 37: Nữ tử
38 Chương 38: Đao phong
39 Chương 39: Thế đối nghịch
40 Chương 40: Giao phong
41 Chương 41: Sát thủ
42 Chương 42: Tâm tình
43 Chương 43: Gặp lại
44 Chương 44: Thoát thân
45 Chương 45: Khiêu khích
46 Chương 46: Dưới tàng cây
47 Chương 47: Túi bảo bối
48 Chương 48: Hồ ly
49 Chương 49: Tiệc rượu
50 Chương 50: Diệu kế
51 Chương 51: Tư oán
52 Chương 52: Thật giả
53 Chương 53: Lộng kế
54 Chương 54: Quân nhân
55 Chương 55: Đồng chí
56 Chương 56: Dương mặc
57 Chương 57: Bỏ qua
58 Chương 58: Giương cung
59 Chương 59: Quân lệnh
60 Chương 60: Thân chinh
61 Chương 61: XUẤT PHÁT [ thượng ]
62 Chương 62: XUẤT PHÁT [ hạ ]
63 Chương 63: Bộ mặt
64 Chương 64: Bạn cũ
65 Chương 65: Phỏng đoán
66 Chương 66: Uống rượu
67 Chương 67: Phạt roi
68 Chương 68: Nguyên nhân
69 Chương 69: Hồi kinh
70 Chương 70: Ván cờ
71 Chương 71: Công tử
72 Chương 72: Chuyện cũ
73 Chương 73: Chạy đi
74 Chương 74: Chủy thủ
75 Chương 75: Kỹ năng bơi
76 Chương 76: Thủ tín
77 Chương 77: Tâm cơ
78 Chương 78: Cầu say
79 Chương 79: Oan gia
80 Chương 80: Thủy quân
81 Chương 81: Tài bắn cung
82 Chương 82: Trở vể
83 Chương 83: Danh kiếm
84 Chương 84: Hồi doanh
85 Chương 85: Thể diện
86 Chương 86: Chui đầu vào lưới
87 Chương 87: Phân ly
88 Chương 88: Mai phục
89 Chương 89: Phục kích
90 Chương 90: Vâng mệnh
91 Chương 91: Giằng co
92 Chương 92: Đánh chết
93 Chương 93: Ở chung
94 Chương 94: Phá kế
95 Chương 95: Rút quân
96 Chương 96: Nghị hòa
97 Chương 97: Dạ yến
98 Chương 98: Thổ lộ tâm can
99 Chương 99: Hứa hẹn
100 Chương 100: Mua sắm
101 Chương 101: Sát khí
102 Chương 102: Nam nhân
103 Chương 103: Mưu kế(1)
104 Chương 104: Cõi lòng
105 Chương 105: MẠCH TUỆ – Sửa chữa sai lầm
106 Chương 106: Đông tiến
107 Chương 107: Thanh châu
108 Chương 108: Tình thế
109 Chương 109: Khốn cảnh
110 Chương 110: Quân sư
111 Chương 111: Khích tướng
112 Chương 112: Giằng co
113 Chương 113: Mê man
114 Chương 114: Mưu đồ
115 Chương 115: Lễ vật mừng năm mới
116 Chương 116: Đại chiến (thượng)
117 Chương 117: Đại chiến (hạ)
118 Chương 118: Sinh mệnh
119 Chương 119: Tập kích ban đêm
120 Chương 120: Cố nhân
121 Chương 121: Xưng soái
122 Chương 122: Hôn sự
123 Chương 123: Do dự
124 Chương 124: Vinh nương
125 Chương 125: Tâm tư
126 Chương 126: Bỏ qua
127 Chương 127: Tín nhiệm
128 Chương 128: Nổi gió
129 Chương 129: Tâm ý
130 Chương 130: Gió mưa
131 Chương 131: Tích anh hùng thành bại chuyển đầu không
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137
138 Chương 138
139 Chương 139
140 Chương 140
141 Chương 141
142 Chương 142
143 Chương 143
144 Chương 144
145 Chương 145
146 Chương 146
147 Chương 147
148 Chương 148
149 Chương 149
150 Chương 150
151 Chương 151
152 Chương 152
153 Chương 153
154 Chương 154: Phiên ngoại: thường ngọc thanh
155 Chương 155: Phiên ngoại: Thương Dịch Chi
156 Chương 156: Phiên ngoại về Đường Thiệu Nghĩa
Chapter

Updated 156 Episodes

1
Chương 1: Kêu oan, cũng cần phải có kỹ xảo……
2
Chương 2: Thủ thành
3
Chương 3: Phá thành
4
Chương 4: Thiệu nghĩa
5
Chương 5: Sợ chết
6
Chương 6: Đồng hành
7
Chương 7: Ủy thác
8
Chương 8: Lối rẽ
9
Chương 9: Nghẹn lời
10
Chương 10: Tâm tư
11
Chương 11: Thương dịch chi
12
Chương 12: Thân vệ
13
Chương 13: Biến cố kinh hoàng
14
Chương 14: Chuyện cũ
15
Chương 15: Tòng quân
16
Chương 16: Quân doanh
17
Chương 17: Bội kiếm
18
Chương 18: Tạm thích ứng
19
Chương 19: Mũi giáo nhọn
20
Chương 20: Tàng phong
21
Chương 21: Hành trình
22
Chương 22: Đẫm máu
23
Chương 23: Ác mộng
24
Chương 24: Công phòng
25
Chương 25: Thư hùng
26
Chương 26: Lên chức
27
Chương 27: Huynh đệ
28
Chương 28: Tầm nhìn
29
Chương 29: Uyên thệ trước khi xuất quân
30
Chương 30: Đại nghĩa
31
Chương 31: Hắc diện
32
Chương 32: Tàng binh
33
Chương 33: Tên pháp
34
Chương 34: Thiếu nữ xinh đẹp
35
Chương 35: Lòng người
36
Chương 36: Vào thành
37
Chương 37: Nữ tử
38
Chương 38: Đao phong
39
Chương 39: Thế đối nghịch
40
Chương 40: Giao phong
41
Chương 41: Sát thủ
42
Chương 42: Tâm tình
43
Chương 43: Gặp lại
44
Chương 44: Thoát thân
45
Chương 45: Khiêu khích
46
Chương 46: Dưới tàng cây
47
Chương 47: Túi bảo bối
48
Chương 48: Hồ ly
49
Chương 49: Tiệc rượu
50
Chương 50: Diệu kế
51
Chương 51: Tư oán
52
Chương 52: Thật giả
53
Chương 53: Lộng kế
54
Chương 54: Quân nhân
55
Chương 55: Đồng chí
56
Chương 56: Dương mặc
57
Chương 57: Bỏ qua
58
Chương 58: Giương cung
59
Chương 59: Quân lệnh
60
Chương 60: Thân chinh
61
Chương 61: XUẤT PHÁT [ thượng ]
62
Chương 62: XUẤT PHÁT [ hạ ]
63
Chương 63: Bộ mặt
64
Chương 64: Bạn cũ
65
Chương 65: Phỏng đoán
66
Chương 66: Uống rượu
67
Chương 67: Phạt roi
68
Chương 68: Nguyên nhân
69
Chương 69: Hồi kinh
70
Chương 70: Ván cờ
71
Chương 71: Công tử
72
Chương 72: Chuyện cũ
73
Chương 73: Chạy đi
74
Chương 74: Chủy thủ
75
Chương 75: Kỹ năng bơi
76
Chương 76: Thủ tín
77
Chương 77: Tâm cơ
78
Chương 78: Cầu say
79
Chương 79: Oan gia
80
Chương 80: Thủy quân
81
Chương 81: Tài bắn cung
82
Chương 82: Trở vể
83
Chương 83: Danh kiếm
84
Chương 84: Hồi doanh
85
Chương 85: Thể diện
86
Chương 86: Chui đầu vào lưới
87
Chương 87: Phân ly
88
Chương 88: Mai phục
89
Chương 89: Phục kích
90
Chương 90: Vâng mệnh
91
Chương 91: Giằng co
92
Chương 92: Đánh chết
93
Chương 93: Ở chung
94
Chương 94: Phá kế
95
Chương 95: Rút quân
96
Chương 96: Nghị hòa
97
Chương 97: Dạ yến
98
Chương 98: Thổ lộ tâm can
99
Chương 99: Hứa hẹn
100
Chương 100: Mua sắm
101
Chương 101: Sát khí
102
Chương 102: Nam nhân
103
Chương 103: Mưu kế(1)
104
Chương 104: Cõi lòng
105
Chương 105: MẠCH TUỆ – Sửa chữa sai lầm
106
Chương 106: Đông tiến
107
Chương 107: Thanh châu
108
Chương 108: Tình thế
109
Chương 109: Khốn cảnh
110
Chương 110: Quân sư
111
Chương 111: Khích tướng
112
Chương 112: Giằng co
113
Chương 113: Mê man
114
Chương 114: Mưu đồ
115
Chương 115: Lễ vật mừng năm mới
116
Chương 116: Đại chiến (thượng)
117
Chương 117: Đại chiến (hạ)
118
Chương 118: Sinh mệnh
119
Chương 119: Tập kích ban đêm
120
Chương 120: Cố nhân
121
Chương 121: Xưng soái
122
Chương 122: Hôn sự
123
Chương 123: Do dự
124
Chương 124: Vinh nương
125
Chương 125: Tâm tư
126
Chương 126: Bỏ qua
127
Chương 127: Tín nhiệm
128
Chương 128: Nổi gió
129
Chương 129: Tâm ý
130
Chương 130: Gió mưa
131
Chương 131: Tích anh hùng thành bại chuyển đầu không
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137
138
Chương 138
139
Chương 139
140
Chương 140
141
Chương 141
142
Chương 142
143
Chương 143
144
Chương 144
145
Chương 145
146
Chương 146
147
Chương 147
148
Chương 148
149
Chương 149
150
Chương 150
151
Chương 151
152
Chương 152
153
Chương 153
154
Chương 154: Phiên ngoại: thường ngọc thanh
155
Chương 155: Phiên ngoại: Thương Dịch Chi
156
Chương 156: Phiên ngoại về Đường Thiệu Nghĩa