Chương 91: Trăng mật (2)

Ôn Thư Du sửng sốt, bàn tay đặt trên vai anh lại đùn đẩy, thì thầm hơi mất tự nhiên: “… Hơi sến súa thì phải”.

“Em bây giờ đã là bà Lương rồi, xưng hô như vậy không phải là đương nhiên hả?”. Anh ung dung chậm rãi nói.

Dù sao cô cũng chẳng bao giờ nói lại anh trong những chuyện này. Ôn Thư Du nhướng mi liếc anh, sau đó đột nhiên nhào vào lòng anh, vùi đầu bên vai anh.

Cô mấp máy môi, nhắm mắt nói ra hai chữ.

“Anh không nghe thấy, nói to hơn đi”. Lương Yến Tân nhẹ nhàng sờ eo cô.

“… Chồng ơi”.

Hai chữ đơn giản này lại mang theo một loạt phản ứng dây chuyện, hậu quả là suýt chút nữa hai người đã không ra ngoài chơi được nữa.

Ôn Thư Du đã tỉnh táo ngăn chặn hành vi của đối phương đúng lúc, sau đó ngồi trước bàn trang điểm dặm lại son môi một lần nữa cho dù trước đó cánh môi cô đã đỏ ửng sưng mọng.

Hai người ra ngoài thăm thú, ăn uống, tiện thể mua rất nhiều quà cho bạn bè. Khi về nhà vào buổi tối, Ôn Thư Du phát hiện ảnh cưới đã được gửi đến hòm thư.

Cô tắm rửa thay đồ ngủ xong bèn leo lên giường hưng phấn mở ra máy tính bảng ra xem.

Bọn họ không đi chụp riêng một bộ ảnh cưới mà tất cả ảnh đều do nhiếp ảnh gia chụp trong hôn lễ. Nền tuyết trắng xóa và tòa lâu đài cổ làm bối cảnh, tông màu hơi trầm nhẹ nhàng tuyệt đẹp, rất phù hợp với bầu không khí và cảnh sắc hôm đó.

Bỗng nhiên, Ôn Thư Du trượt tay lướt sang tấm hình khác.

Cũng là tấm ảnh ngày tổ chức đám cưới, nhưng khung cảnh tuyết trắng bên ngoài đã thay bằng không gian bữa tiệc tối.

Trong bức ảnh, cô và Lương Yến Tân đang nhảy điệu mở màn, nhưng cô quay lưng về phía ống kính, chỉ có anh mới bắt được góc chính diện.

Sau lưng là bức tường màu trầm treo đầy những bức tranh sơn dầu, chùm đèn pha lê trên cao hòa cùng ánh nến lung linh khiến dáng hình của người đàn ông hơi khuất trong bóng tối.

Anh hơi rủ mi, khóe môi tựa như treo ý cười nhẹ nhàng, một bàn tay đặt sau eo cô.

Đường nét khuôn mặt nổi bật, sống mũi cao thẳng, nếu đổi thành làn da tái nhợt cắt không vết máu thì e là người ta sẽ liên tưởng đến ma cà rồng chuyên hút máu các cô gái trẻ.

Trước đây cô chưa từng biết anh trông như thế nào trong con mắt của người ngoài cuộc, nhưng bất ngờ là cô đã thấy được bức ảnh này.

Đây là những biểu cảm và ánh mắt cô không thể nhận ra khi đối diện với anh.

Ôn Thư Du kinh ngạc chăm chú nhìn bức ảnh, cho đến khi cửa phòng bị mở ra, cô vội vàng trượt sang bức tiếp theo sau đó quay đầu nhìn người đàn ông đang đi tới.

Anh dùng một tay cởi nút áo sơ mi, thần thái thoải mái, có vẻ anh đã xử lý xong toàn bộ công việc của mình.

Cô rướn cằm lên trên, lén lút nuốt nước bọt.

Lương Yến Tân vẫn chưa cởi chiếc áo gi lê bên ngoài sơ mi trắng, vòng eo lẫn dáng người săn chắc quyến rũ đều đã bị quần áo che khuất, càng nhìn càng thấy hút mắt.

Hơn nữa, vừa rồi bị bức ảnh kia kích thích, Ôn Thư Du cảm thấy bản thân mình giống một vị hôn quân thấy sắc mờ mắt.

Trước đây anh cũng đã từng mặc như vậy, nhưng lúc đó cô chỉ “có gan nghĩ, không có gan làm”, hơn nữa trước đây cũng không có ảnh chụp như bây giờ.

Anh thuận miệng hỏi: “Đang nhìn gì thế?”.

Cô trả lời: “Ngắm trai đẹp”.

Động tác của Lương Yến Tân chợt khựng lại, quay đầu nhìn cô chăm chú.

“Anh qua đây xem sẽ biết”. Ôn Thư Du ho nhẹ một tiếng.

Người đàn ông đi tới ngồi xuống bên giường, đưa tay nhận chiếc máy tính bảng trong tay cô nhưng lại không có bất kỳ phản ứng nào như cô dự đoán.

Ôn Thư Du liếc mắt nhìn đôi hàng mi đang rủ xuống của anh, trong lòng đột nhiên cảm thấy ngứa ngáy. Cô chậm rãi nghiêng người về phía anh, cùng nhìn vào màn hình trước mặt.

Có lẽ do vừa rồi anh vô tình chạm tay lướt qua nên đã chuyển sang một tấm ảnh khác – hình ảnh cô tươi cười tràn đầy hạnh phúc.

Ôn Thư Du nhìn người bên cạnh chăm chú vào bức hình, cười hì hì nằm ngả trên đùi anh: “Đẹp không anh?”.

Cô nằm xuống mới phát hiện thì ra nhìn anh ở góc độ này càng khiến tim đập thình thịch, nhất là khi ánh mắt anh khẽ chuyển động và nụ cười khi nhìn thấy cái chớp mắt của cô.

“Đẹp”. Lương Yến Tân vuốt ve má cô: “Nhưng dù có đẹp đến đâu cũng không đẹp bằng em khi đứng trước mặt anh”.

Dáng vẻ của cô trong ngày trở thành vợ anh dĩ nhiên rất xinh đẹp, nhưng điều anh muốn không chỉ là khoảnh khắc chớp nhoáng lúc đó mà chính là con người cô.

Xúc động xâm chiếm, Ôn Thư Du đột nhiên ngồi dậy, ngẩng đầu hôn môi anh. Hôn được vài cái, cô vươn tay ôm chặt tấm lưng người đàn ông, cả người ngồi gọn trên đùi anh.

Một bàn tay không quên nghịch ngợm kéo áo vest gi lê của anh.

Lương Yến Tân hơi sững người, theo bản năng vươn tay ôm chặt cô vào lòng, bàn tay tăng thêm lực đảo khách thành chủ.

Cảm nhận được bàn tay đang mò mẫm lung tung bên eo mình, hơi thở của anh nghẹt lại, không nhịn được bật cười thành tiếng.

Ôn Thư Du xấu hổ, cả người bị anh bế bổng lên cao.

“Đúng lúc anh vẫn chưa tắm”. Lương Yến Tân ôm cô đi vào phòng tắm: “Dính người như vậy, hay là vào tắm với anh đi”.

Cô đỏ mặt không bật ra nửa tiếng phản đối nào, để mặc anh ôm mình như trẻ con đi thẳng vào phòng tắm.

Chiều hôm sau, hai người đến một trang viên ủ rượu nho. Ôn Thư Du không kìm được uống hơi quá. Trên đường về, ngấm men say, cô bất chấp ôm eo Lương Yến Tân không chịu buông.

Hôm nay anh mặc một bộ quần áo khác, cũng đổi sang một chiếc áo gi lê khác rất hợp ý cô.

Tài xế tập trung lái xe biết điều không lên tiếng, cả quãng đường luôn phải giả vờ không nghe không nhìn thấy những gì xảy ra ở ghế sau.

Nhưng cho dù anh ta không ngẩng đầu, không quay đầu nhìn về phía sau nhưng vẫn có thể nghe thấy ông chủ vừa buồn cười vừa bất lực dỗ dành cô vợ trong lòng.

Biểu cảm và giọng nói hoàn toàn khác khi đối diện với người ngoài.

“Ngoan, ngồi im nào”.

“Miên Miên, đừng nghịch nữa”.

Anh hít thở một hơi thật nhẹ, dỗ dành: “Ngoan một chút”.

Tài xế như ngồi trên đống lửa, nội tâm vừa khóc thầm vừa nhung nhớ vợ mình ở nhà.

May mà người ngồi phía sau cuối cùng cũng nhớ ra dùng tấm ngăn, từ từ chia cách không gian ghế trước và sau xe.

Lương Yến Tân nhịn cả đoạn đường, cũng may đi được nửa được thì sâu rượu cuộn mình trong ngực anh cũng yên tĩnh được một chút, cô không còn bám dính lấy eo anh mà mà gối đầu trên đùi anh ngủ ngon lành.

Đến nơi, anh ôm cô xuống xe, vào nhà liền lập tức đến phòng tắm định “xử lý” cô một chút để tỉnh rượu, tiện thể giúp cô tắm rửa.

Nhưng Ôn Thư Du sau khi uống rượu quả thực khiến anh vừa yêu vừa hận.

Ban đầu cô còn ngoan ngoãn phối hợp với anh, sẽ chủ động đáp lại khi anh hôn cô. Vậy mà khi anh vừa buông tay cởi khuy áo thì cô lại ôm chặt anh làm nũng như lúc còn ở trên xe, tuyệt đối không cho anh cởi.

Điệu bộ của cô khiến anh tức đến bật cười.

“Không cởi cũng được”. Lương Yến Tân véo bên má đỏ bừng của cô.

Cũng không nhất thiết phải cởi.

“Ngồi ngoan nào”.

Vốn dĩ da mặt Ôn Thư Du vẫn đang cảm nhận được nhiệt độ lành lạnh trên áo sơ mi của anh, nhưng đối phương bất ngờ ôm cô đặt lên bồn rửa mặt khiến quầng má cô đột nhiên thấy trống rỗng.

“Anh làm gì thế…”. Cô vừa nhíu mi nén giận, ngay giây sau đã nghe thấy tiếng “Cạch” của khóa kim loại mở ra.

Người đàn ông cao lớn đến gần, chống tay lên tấm gương sau lưng cô.

Anh cúi đầu, nhướng mày cười với cô: “Toát mồ hôi có thể giúp tỉnh rượu”.

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2
3 Chương 3
4 Chương 4
5 Chương 5
6 Chương 6
7 Chương 7
8 Chương 8
9 Chương 9
10 Chương 10
11 Chương 11
12 Chương 12
13 Chương 13
14 Chương 14
15 Chương 15
16 Chương 16
17 Chương 17
18 Chương 18-1
19 Chương 18-2
20 Chương 19
21 Chương 20
22 Chương 21
23 Chương 22
24 Chương 23
25 Chương 24
26 Chương 25
27 Chương 26
28 Chương 27
29 Chương 28
30 Chương 29
31 Chương 30
32 Chương 31
33 Chương 32
34 Chương 33
35 Chương 34
36 Chương 35
37 Chương 36
38 Chương 37
39 Chương 38
40 Chương 39
41 Chương 40
42 Chương 41
43 Chương 42
44 Chương 43
45 Chương 44
46 Chương 45
47 Chương 46
48 Chương 47
49 Chương 48
50 Chương 49
51 Chương 50
52 Chương 51
53 Chương 52
54 Chương 53
55 Chương 54
56 Chương 55
57 Chương 56
58 Chương 57
59 Chương 58
60 Chương 59
61 Chương 60
62 Chương 61
63 Chương 62-1
64 Chương 62-2
65 Chương 63
66 Chương 64
67 Chương 65
68 Chương 66
69 Chương 67
70 Chương 68
71 Chương 69
72 Chương 70
73 Chương 71
74 Chương 72
75 Chương 73
76 Chương 74
77 Chương 75
78 Chương 76
79 Chương 77
80 Chương 78: PHIÊN NGOẠI: ?�N THƯ DU ❤️ LƯƠNG YẾN TÂN - Chương 78: Trang phục hầu gái (Thượng)
81 Chương 79: Trang phục hầu gái (Hạ)
82 Chương 80: Tốt nghiệp
83 Chương 81: Trâu già gặm cỏ non
84 Chương 82: Ôn Tống
85 Chương 83: Mật ngọt (1)
86 Chương 84: Mật ngọt (2)
87 Chương 85: Niềm vui bất ngờ
88 Chương 86: Cầu hôn (1)
89 Chương 87: Cầu hôn (2)
90 Chương 88: Cầu hôn (3)
91 Chương 89: Hôn lễ
92 Chương 90: Trăng mật (1)
93 Chương 91: Trăng mật (2)
94 Chương 92: Trăng mật (3)
95 Chương 93: Cuộc sống sau kết hôn (1)
96 Chương 94: Cuộc sống sau kết hôn (2)
97 Chương 95: Cuộc sống sau kết hôn (3)
98 Chương 96: Cuộc sống sau kết hôn (4)
99 Chương 97: Mộng
100 Chương 98: Cục cưng (1)
101 Chương 99: Cục cưng (2)
102 Chương 100: Cục cưng (3)
103 Chương 101: Cục cưng (4)
104 Chương 102: PHIÊN NGOẠI: ?�N LÃNG DẬT ❤️ TỐNG GIA NINH - Chương 102: Nụ hôn trưởng thành (CP phụ)
105 Chương 103: Nhớ lại (CP phụ)
106 Chương 104: Một mình (CP phụ)
107 Chương 105: Chuyện đêm đó, em còn nhớ (CP phụ)
108 Chương 106: Nụ hôn đầu (CP phụ)
109 Chương 107: Dấu son và rượu (CP phụ)
110 Chương 108: Màu môi (CP phụ)
111 Chương 109: Bày tỏ (CP phụ)
112 Chương 110: Vĩ thanh (CP phụ)
113 Chương 111: PHIÊN NGOẠI: KHÚC VÂN CHU ❤️ LỘ KINH TRÌ - Chương 111: Chúng ta chia tay đi (CP phụ)
114 Chương 112: Cho anh một cơ hội (CP phụ) �? Hoàn toàn văn
Chapter

Updated 114 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2
3
Chương 3
4
Chương 4
5
Chương 5
6
Chương 6
7
Chương 7
8
Chương 8
9
Chương 9
10
Chương 10
11
Chương 11
12
Chương 12
13
Chương 13
14
Chương 14
15
Chương 15
16
Chương 16
17
Chương 17
18
Chương 18-1
19
Chương 18-2
20
Chương 19
21
Chương 20
22
Chương 21
23
Chương 22
24
Chương 23
25
Chương 24
26
Chương 25
27
Chương 26
28
Chương 27
29
Chương 28
30
Chương 29
31
Chương 30
32
Chương 31
33
Chương 32
34
Chương 33
35
Chương 34
36
Chương 35
37
Chương 36
38
Chương 37
39
Chương 38
40
Chương 39
41
Chương 40
42
Chương 41
43
Chương 42
44
Chương 43
45
Chương 44
46
Chương 45
47
Chương 46
48
Chương 47
49
Chương 48
50
Chương 49
51
Chương 50
52
Chương 51
53
Chương 52
54
Chương 53
55
Chương 54
56
Chương 55
57
Chương 56
58
Chương 57
59
Chương 58
60
Chương 59
61
Chương 60
62
Chương 61
63
Chương 62-1
64
Chương 62-2
65
Chương 63
66
Chương 64
67
Chương 65
68
Chương 66
69
Chương 67
70
Chương 68
71
Chương 69
72
Chương 70
73
Chương 71
74
Chương 72
75
Chương 73
76
Chương 74
77
Chương 75
78
Chương 76
79
Chương 77
80
Chương 78: PHIÊN NGOẠI: ?�N THƯ DU ❤️ LƯƠNG YẾN TÂN - Chương 78: Trang phục hầu gái (Thượng)
81
Chương 79: Trang phục hầu gái (Hạ)
82
Chương 80: Tốt nghiệp
83
Chương 81: Trâu già gặm cỏ non
84
Chương 82: Ôn Tống
85
Chương 83: Mật ngọt (1)
86
Chương 84: Mật ngọt (2)
87
Chương 85: Niềm vui bất ngờ
88
Chương 86: Cầu hôn (1)
89
Chương 87: Cầu hôn (2)
90
Chương 88: Cầu hôn (3)
91
Chương 89: Hôn lễ
92
Chương 90: Trăng mật (1)
93
Chương 91: Trăng mật (2)
94
Chương 92: Trăng mật (3)
95
Chương 93: Cuộc sống sau kết hôn (1)
96
Chương 94: Cuộc sống sau kết hôn (2)
97
Chương 95: Cuộc sống sau kết hôn (3)
98
Chương 96: Cuộc sống sau kết hôn (4)
99
Chương 97: Mộng
100
Chương 98: Cục cưng (1)
101
Chương 99: Cục cưng (2)
102
Chương 100: Cục cưng (3)
103
Chương 101: Cục cưng (4)
104
Chương 102: PHIÊN NGOẠI: ?�N LÃNG DẬT ❤️ TỐNG GIA NINH - Chương 102: Nụ hôn trưởng thành (CP phụ)
105
Chương 103: Nhớ lại (CP phụ)
106
Chương 104: Một mình (CP phụ)
107
Chương 105: Chuyện đêm đó, em còn nhớ (CP phụ)
108
Chương 106: Nụ hôn đầu (CP phụ)
109
Chương 107: Dấu son và rượu (CP phụ)
110
Chương 108: Màu môi (CP phụ)
111
Chương 109: Bày tỏ (CP phụ)
112
Chương 110: Vĩ thanh (CP phụ)
113
Chương 111: PHIÊN NGOẠI: KHÚC VÂN CHU ❤️ LỘ KINH TRÌ - Chương 111: Chúng ta chia tay đi (CP phụ)
114
Chương 112: Cho anh một cơ hội (CP phụ) �? Hoàn toàn văn