Chương 91: Đã Chết

Bành Uy đặc biệt dạy tôi làm thế nào tránh những bộ phận quan trọng khi bị súng bắn.

Cậu ấy từng học trong quân đội, trên cơ bản đều nắm chắc.

Mặc dù tôi không thành thạo nhưng nghĩ đây là cách bảo toàn tính mạng nên cũng nghiêm túc học.

Cuối cùng cũng học được nửa phần.

“An Dã, anh đang ở đâu, mau đến đây.

Lý Tuyền trúng đạn rồi.


Tôi vừa chạy theo Bành Uy vừa gọi điện cho An Dã.

Bành Uy cố đè chặt miệng vết thương trên ngực Lý Tuyền nhưng chị ấy đã hôn mê bất tỉnh.

“Nhanh thôi, chúng ta sẽ gặp ở ngã tư đường, nhất định phải đè chặt miệng vết thương.


An Dã bình tĩnh nói.

“Được!”
Cúp điện thoại tôi giẫm mạnh chân ga, thời gian không dài nhưng tôi lại cảm thấy mỗi giây dài như một năm, giống như có người đang gõ nhẹ trong lòng nhắc nhở tôi có chuyện gì đáng sợ sắp xảy ra.

Những chuyện từng cùng Lý Tuyền trải qua hiện lên trước mắt tôi, hai tay tôi run rẩy.

Nhìn qua kính chiếu hậu tôi thấy Bành Uy đang khóc.

“Nhanh lên, anh Địch nhanh lên chút nữa.

Chị Tuyền không ổn rồi, mạch đập rất yếu.


Nhanh một chút lại nhanh một chút, cuối cùng cũng đến rồi.

Nhưng ở ngã tư đường không thấy An Dã đâu.

Cả người tôi không ngừng run rẩy, lật trong túi mấy lần cuối cùng cũng lấy được điện thoại.

“An Dã anh ở đâu? Mẹ kiếp cuối cùng thì anh ở đâu?”
Tôi không nhịn được hét lên.

Nếu Lý Tuyền ở ghế sau không còn nữa, tôi không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì, sẽ trở thành dạng gì nữa.

Không nên để chị ấy mạo hiểm, không nên lấy chị ấy để thử.

Tôi hối hận rồi, thật sự hối hận rồi.

“Sắp đến rồi, được rồi, tôi nhìn thấy mọi người rồi.

Mau ôm người qua đây, trên xe tôi có dụng cụ trị thương.


Cúp điện thoại, nhìn thấy một chiếc xe chuyên dụng ở xa, tôi mở mạnh cửa bế Lý Tuyền chạy qua đó.

“Tuyền Nhi, mau tỉnh lại, tôi sai rồi.

Tuyền Nhi, tôi thật sự sai rồi.


Tôi lầm bầm nói, từng giọt nước mắt lạnh lẽo chảy xuống, rơi trên mặt Lý Tuyền.

Tôi bật khóc, từ sau khi bố mẹ ly hôn tôi chưa từng khóc, tôi còn tưởng bản thân không biết khóc nữa rồi.

Vẻ mặt Lý Tuyền xấu hổ, vẻ mặt chị ấy thất thần, nhiều hơn nữa là vẻ mặt lạnh lùng của chị ấy như bây giờ.

Tôi đều nhớ rõ.

“Nhanh lên, nhanh lên!”
Tôi không nói được chữ nào khác, chỉ có thể lặp đi lặp lại câu nói này.

Sắc mặt An Dã nặng nề, đặt Lý Tuyền lên cáng cứu thương đằng sau xe.

“Mất nhiều máu quá, các anh có biết cô ấy thuộc nhóm máu gì không?”
Anh ta thản nhiên liếc nhìn Lý Tuyền, lập tức hỏi.

“Đợi một chút, có máu ngay, có máu.


Nói xong cả người tôi run rẩy ra ngoài ngồi lên ghế lái phía trước.

Bệnh viện, mẹ Lý Tuyền ở bệnh viện.

Bành Uy ngồi sau, dường như cũng cảm thấy cảm xúc của tôi có chút không ổn định, vỗ bả vai tôi.

“Nếu không để em lái xe cho?”
Tôi lắc đầu, trực tiếp lái xe đi.

Để tôi ngồi đợi ở ghế sau càng khiến tôi phát điên.

Chờ đợi như vậy quá giày vò.

Cả đoạn đường tôi không nhìn đèn tín hiệu, cũng không nhìn xe xung quanh, không biết đâm phải những thứ gì.

Đến khúc cua, một cô bé mặc váy đỏ tay cầm bóng bay đứng nhìn tôi.

Cô bé cười rất ngọt ngào giống như không hiểu chuyện gì.

Có tiếng người hét lên, tiếng hét rất chói tai.

Tôi như trong đầm nước sâu vừa thoát ra, cuối cùng cũng có thể hô hấp.

Nhanh chóng đánh tay lái, xe đâm vào cột điện bên đường.

Đầu tôi đập vào kính chắn gió, một trận đau đớn ập đến, cuối cùng tôi cũng tỉnh táo lại.

“Ngô Địch, anh đừng điên nữa.

Nếu cảnh sát đến chúng ta sẽ không đi được đâu.


Là giọng nói của Bành Uy, cậu ấy đấm mạnh một quyền vào phía sau tôi.

Tôi nhanh chóng khởi động xe, nhưng xe không chạy nữa.

Xe không chạy nữa, da đầu tôi tê rần, nhanh chóng xuống xe.

Tôi mở cửa sau nói: “Đưa chị ấy cho tôi! Nhanh lên! Bành Uy, cậu xuống cướp xe đi.


Đón lấy Lý Tuyền, tôi chạy đến giữa đường ngăn một chiếc xe ô tô con lại.

Đấm một quyền làm cửa sổ thủy tinh vỡ nát.

Bành Uy lôi người tài xế xuống, tôi ôm Lý Tuyền vào trong sau đó lái xe chạy như điên.

Lần này lái xe cẩn thận, cuối cùng cũng không đâm phải ai, thuận lợi đến được bệnh viện.

Khoa cấp cứu, lại là khoa cấp cứu.

Lý Tuyền mới từ đây ra, lòng tôi run rẩy, cảm thấy bản thân tự tay đẩy chị ấy vào địa ngục.

“An Dã, anh đi cùng chị ấy, anh hiểu những chuyện này.


Tôi run rẩy nói, sau đó chạy về phía trước, phòng bệnh của mẹ Lý Tuyền ở đó.

May quá, bà ấy không chạy linh tinh.

“Con rể, con đến rồi, Tiểu Tuyền đâu?”
Không biết vì sao, nghe thấy giọng nói mong đợi của mẹ Lý Tuyền, nhìn ánh mắt của bà ấy, lòng tôi đau xót nước mắt không ngừng rơi.

“Cô ơi, nhanh lên, đi cứu Lý Tuyền với con.


Tôi kéo mẹ Lý Tuyền ra ngoài, bà ấy gật đầu đi cùng tôi.

“Tiểu Tuyền lại cần máu đúng không.

Mẹ biết mà, con bé rất dễ bị thương, từ nhỏ đến lớn đều như thế.


Cả đoạn đường bà ấy nói tôi đều khóc.

“Tiểu Tuyền rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, hay mua đồ ăn cho mẹ lắm.

Mẹ nói với con nhé, còn có quần áo đẹp nữa, con bé nói sau này ở cùng mẹ, mua một ngôi nhà có vườn hoa, cùng nhau sống qua ngày.


“Con bé sẽ không chạy linh tinh nữa, nó đã đồng ý với mẹ rồi.


Trong lòng tôi đau xót, gạt nước mắt, cuối cùng cũng đến phòng truyền máu.

“Bác sĩ, nhanh lên, y tá.


Tôi hét loạn lên, một y tá vẻ mặt sợ hãi chạy đến.

“Anh ơi, anh sao thế.

Nhanh lên cầm máu, mau đi theo tôi.


Y tá nói xong kéo tay tôi, tôi vung tay ra nói: “Không phải tôi, lấy máu của bà ấy, phòng cấp cứu cần máu.


Vẻ mặt y tá không hiểu gì nói: “Cái gì? Anh à, đầu anh…”
“Tôi nói lấy máu của bà ấy! Phòng cấp cứu cần máu!”
Tôi điên cuồng hét lên làm y tá bị dọa sợ, rưng rưng nước mắt.

“Anh à, chuyện này không phải anh nói là được.

Nếu phòng cấp cứu cần máu thì phải đợi người trong đấy viết giấy chứng minh mới có thể rút máu.


Tôi suýt chút nữa không nhịn được đấm một quyền.

“Cô ơi, cô ở đây đợi con một lát.


Tôi nói với mẹ Lý Tuyền, sau đó trợn mắt hung ác nhìn y tá nói: “Còn cô, đứng ở đây đợi tôi.

Tôi đi lấy giấy chứng minh đến.


Cô ta sững sờ nhìn tôi nhưng vẫn gật đầu.

Tôi xoay người nhanh chóng chạy đi.

Thang máy chậm quá, tôi chạy đến thang bộ.

Một tầng lại một tầng, giống như vòng luẩn quẩn đi mãi không đến điểm cuối.

Cuối cùng cũng đến phòng cấp cứu, đèn báo đỏ cực kì chói mắt.

“Chứng minh, Bành Uy, viết giấy chứng minh.

Phòng cấp cứu phải khai chứng minh mới có thể truyền máu.


Tôi hét lên nhưng vẻ mặt Bành Uy giống như tro tàn.

Cậu ấy ngồi dưới đất không động đậy, nhắm mắt không nhìn tôi.

“Bành Uy, mẹ kiếp, cậu làm gì thế.

Mau đi khai chứng minh đi.


Bành Uy run rẩy, toàn bộ cơ mặt khẽ run lên một chút, cuối cùng từ từ mở mắt nhìn tôi.

“Chị ấy chết rồi.


Cả người tôi cứng đờ, ngồi im trên đất hỏi: “Cậu nói gì?”
Bành Uy lắc đầu.

Đầu tiên là cười, sau đó vừa cười vừa khóc.

“Chị ấy chết rồi, anh Địch, chị ấy chết rồi.


“Chị ấy là ai? Tôi đang hỏi Lý Tuyền, nghe hiểu không?”
Giọng nói tôi như bị ép từ cổ họng ra, rất đau.

Cổ họng đau, trong lòng càng đau.

Chapter
1 Chương 1: Bậc Thầy Chia Tay
2 Chương 2: Nữ Diễn Viên Xinh Đẹp
3 Chương 3: Thuận Theo Nhu Cầu
4 Chương 4: Có Thể Là Em Đã Thích Anh Mất Rồi
5 Chương 5: Miếng Thịt Béo Vẫn Còn Ở Trong Bát
6 Chương 6: Sai Lầm Của Lý Tuyền
7 Chương 7: Bí Mật Của Usb
8 Chương 8: Bị Vợ Cắm Sừng
9 Chương 9: Nhận Vụ Mới
10 Chương 10: Tráo Đổi
11 Chương 11: Thăm Dò
12 Chương 12: Na Na
13 Chương 13: Đồng Hồ Báo Thức Đáng Sợ
14 Chương 14: Hấp Dẫn Cực Hạn
15 Chương 15: Tài Xế Lão Luyện
16 Chương 16: Chết Yểu
17 Chương 17: Phòng Tổng Thống
18 Chương 18: Đồ Ăn Đến Miệng Rồi Còn Rơi Mất
19 Chương 19: Mở Usb
20 Chương 20: Vạch Trần
21 Chương 21: Xa Tận Chân Trời Gần Ngay Trước Mắt
22 Chương 22: Bắt Cóc
23 Chương 23: Trở Nên Dơ Bẩn
24 Chương 24: Nguồn Gốc Của Chiếc Usb
25 Chương 25: Lựa Chọn
26 Chương 26: Chỉ Có Một Đường Sống
27 Chương 27: Bệnh Cũ Tái Phát
28 Chương 28: Chúng Tôi Là Cảnh Sát
29 Chương 29: Cướp Người Yêu
30 Chương 30: Bại Lộ
31 Chương 31: Lý Tuyền Gặp Chuyện
32 Chương 32: Chặn Súng
33 Chương 33: Tiêu Hủy Chứng Cứ
34 Chương 34: Ân Cầm Ra Tay
35 Chương 35: Gậy Ông Đập Lưng Ông
36 Chương 36: Đánh Cược Một Lần
37 Chương 37: Đi Ra Từ Địa Ngục
38 Chương 38: Ở Rể
39 Chương 39: Tiệc Mừng
40 Chương 40: Quá Khứ
41 Chương 41: Du Lịch
42 Chương 42: Trò Chơi Xạ Kích
43 Chương 43: Giở Thủ Đoạn
44 Chương 44: Tin Tưởng
45 Chương 45: Khách Hàng Mới Ngô Thiến
46 Chương 46: Trận Đua Cano
47 Chương 47: Bí Mật
48 Chương 48: Con Trai
49 Chương 49: Gặp May
50 Chương 50: Che Giấu
51 Chương 51: Báo Cảnh Sát
52 Chương 52: Bỏ Thuốc
53 Chương 53: Về Nhà
54 Chương 54: Làm Nũng
55 Chương 55: Thuốc Có Vấn Đề
56 Chương 56: Em Gái Ngô Lợi
57 Chương 57: Xúi Bẩy
58 Chương 58: Đe Dọa
59 Chương 59: Gian Phu
60 Chương 60: Tán Gái
61 Chương 61: Lâm Phong
62 Chương 62: Không Thấy Bóng Dáng Của Tình Nhân
63 Chương 63: Kiểm Chứng
64 Chương 64: Anh Hùng Cứu Mĩ Nhân
65 Chương 65: Không Ai Nợ Ai
66 Chương 66: Bệnh Viện
67 Chương 67: Thị Uy
68 Chương 68: Cô Dâu 14 Tuổi
69 Chương 69: Bùa Bình An
70 Chương 70: Bị Thương
71 Chương 71: Máu
72 Chương 72: Người Phụ Nữ Điên
73 Chương 73: Nước Sông Không Phạm Nước Giếng
74 Chương 74: Bị Cưỡng Bức
75 Chương 75: Lợi Ích
76 Chương 76: Sự Khác Biệt Giữa Nam Giới Và Nữ Giới
77 Chương 78: Ghen
78 Chương 79: Tìm Hiểu Ngọn Nguồn
79 Chương 80: Tiểu Loli
80 Chương 81: Oan Gia Ngõ Hẹp
81 Chương 82: Không Sợ Chết
82 Chương 83: Danh Sách Trong Tay Ai
83 Chương 84: Đồ Khốn
84 Chương 85: Uy Tử Bị Bắt
85 Chương 86: Khối U Độc
86 Chương 87: Thanh Niên Chậm Tiến
87 Chương 88: Bày Bố
88 Chương 89: Trao Đổi “mai Gặp”
89 Chương 90: Diễn Kịch
90 Chương 91: Đã Chết
91 Chương 92: Tập Kích Cảnh Sát
92 Chương 93: Hồi Ức
93 Chương 94: Mừng Năm Mới
94 Chương 95: Kết Trở Về
Chapter

Updated 94 Episodes

1
Chương 1: Bậc Thầy Chia Tay
2
Chương 2: Nữ Diễn Viên Xinh Đẹp
3
Chương 3: Thuận Theo Nhu Cầu
4
Chương 4: Có Thể Là Em Đã Thích Anh Mất Rồi
5
Chương 5: Miếng Thịt Béo Vẫn Còn Ở Trong Bát
6
Chương 6: Sai Lầm Của Lý Tuyền
7
Chương 7: Bí Mật Của Usb
8
Chương 8: Bị Vợ Cắm Sừng
9
Chương 9: Nhận Vụ Mới
10
Chương 10: Tráo Đổi
11
Chương 11: Thăm Dò
12
Chương 12: Na Na
13
Chương 13: Đồng Hồ Báo Thức Đáng Sợ
14
Chương 14: Hấp Dẫn Cực Hạn
15
Chương 15: Tài Xế Lão Luyện
16
Chương 16: Chết Yểu
17
Chương 17: Phòng Tổng Thống
18
Chương 18: Đồ Ăn Đến Miệng Rồi Còn Rơi Mất
19
Chương 19: Mở Usb
20
Chương 20: Vạch Trần
21
Chương 21: Xa Tận Chân Trời Gần Ngay Trước Mắt
22
Chương 22: Bắt Cóc
23
Chương 23: Trở Nên Dơ Bẩn
24
Chương 24: Nguồn Gốc Của Chiếc Usb
25
Chương 25: Lựa Chọn
26
Chương 26: Chỉ Có Một Đường Sống
27
Chương 27: Bệnh Cũ Tái Phát
28
Chương 28: Chúng Tôi Là Cảnh Sát
29
Chương 29: Cướp Người Yêu
30
Chương 30: Bại Lộ
31
Chương 31: Lý Tuyền Gặp Chuyện
32
Chương 32: Chặn Súng
33
Chương 33: Tiêu Hủy Chứng Cứ
34
Chương 34: Ân Cầm Ra Tay
35
Chương 35: Gậy Ông Đập Lưng Ông
36
Chương 36: Đánh Cược Một Lần
37
Chương 37: Đi Ra Từ Địa Ngục
38
Chương 38: Ở Rể
39
Chương 39: Tiệc Mừng
40
Chương 40: Quá Khứ
41
Chương 41: Du Lịch
42
Chương 42: Trò Chơi Xạ Kích
43
Chương 43: Giở Thủ Đoạn
44
Chương 44: Tin Tưởng
45
Chương 45: Khách Hàng Mới Ngô Thiến
46
Chương 46: Trận Đua Cano
47
Chương 47: Bí Mật
48
Chương 48: Con Trai
49
Chương 49: Gặp May
50
Chương 50: Che Giấu
51
Chương 51: Báo Cảnh Sát
52
Chương 52: Bỏ Thuốc
53
Chương 53: Về Nhà
54
Chương 54: Làm Nũng
55
Chương 55: Thuốc Có Vấn Đề
56
Chương 56: Em Gái Ngô Lợi
57
Chương 57: Xúi Bẩy
58
Chương 58: Đe Dọa
59
Chương 59: Gian Phu
60
Chương 60: Tán Gái
61
Chương 61: Lâm Phong
62
Chương 62: Không Thấy Bóng Dáng Của Tình Nhân
63
Chương 63: Kiểm Chứng
64
Chương 64: Anh Hùng Cứu Mĩ Nhân
65
Chương 65: Không Ai Nợ Ai
66
Chương 66: Bệnh Viện
67
Chương 67: Thị Uy
68
Chương 68: Cô Dâu 14 Tuổi
69
Chương 69: Bùa Bình An
70
Chương 70: Bị Thương
71
Chương 71: Máu
72
Chương 72: Người Phụ Nữ Điên
73
Chương 73: Nước Sông Không Phạm Nước Giếng
74
Chương 74: Bị Cưỡng Bức
75
Chương 75: Lợi Ích
76
Chương 76: Sự Khác Biệt Giữa Nam Giới Và Nữ Giới
77
Chương 78: Ghen
78
Chương 79: Tìm Hiểu Ngọn Nguồn
79
Chương 80: Tiểu Loli
80
Chương 81: Oan Gia Ngõ Hẹp
81
Chương 82: Không Sợ Chết
82
Chương 83: Danh Sách Trong Tay Ai
83
Chương 84: Đồ Khốn
84
Chương 85: Uy Tử Bị Bắt
85
Chương 86: Khối U Độc
86
Chương 87: Thanh Niên Chậm Tiến
87
Chương 88: Bày Bố
88
Chương 89: Trao Đổi “mai Gặp”
89
Chương 90: Diễn Kịch
90
Chương 91: Đã Chết
91
Chương 92: Tập Kích Cảnh Sát
92
Chương 93: Hồi Ức
93
Chương 94: Mừng Năm Mới
94
Chương 95: Kết Trở Về