Chương 91: Cố Lên

"Ngươi nói cái gì?" Sơn Phong cảm thấy con người này điên rồi.

Bạch Ngôn Lê đứng đó nhìn gã, trong ánh mắt lãnh đạm còn có vẻ miệt thị, "Chắc hẳn ngươi không tới Áo thành một mình."
Câu này là khẳng định chứ không phải câu hỏi.

Sau khi bắt giam Sơn Phong, Bạch Ngôn Lê tìm hiểu về yêu tộc mạnh nhất Bắc Hoang này.

Sơn Chuyên là tộc trưởng, chỉ có duy nhất một đệ đệ ruột là Sơn Phong, được hắn nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa.

Lần này gã đại diện đến đây, Sơn Chuyên đương nhiên không hy vọng gã làm được nên việc gì lớn lao, chủ yếu là để ra ngoài học hỏi thêm kiến thức, nhân tiện thể hiện lòng thành.

Vì hắn là tộc trưởng, không tiện đích thân đến, nhưng cũng phái một sứ giả có địa vị tương đương.

Bạch Ngôn Lê không tin một kẻ kiêu căng nông nổi như thế lại đi xa một mình.

Nói cách khác, bên cạnh gã nhất định còn có hộ vệ khác của tộc sơn cẩu nữa.

Cuộc thăm hỏi lần này chưa chắc đã diễn ra suôn sẻ, mà đám yêu tộc đều là loại ưa sĩ diện....!Tuy là có chút bất ngờ, nhưng kể cả không có chuyện bất ngờ này thì Bạch Ngôn Lê cũng không định để Bắc Hoang ngoài tầm kiểm soát.

"Ngươi quan tâm làm gì? Ta muốn gặp gia chủ các ngươi.

Có nghe không, ta muốn gặp gia chủ các ngươi!" Sơn Phong gầm rú.

"Xem phản ứng của ngươi." Bạch Ngôn Lê khẳng định phán đoán, "Thì chắc bọn họ đang ở trong thành rồi."
Nếu là Áo thành ngày trước thì bỏ chút thời gian tìm kiếm là biết được tung tích những yêu quái này, nhưng giờ thành trì đã rộng thêm mấy lần, dân cu đông đúc hơn hẳng trước, muốn tìm mấy yêu quái đang cố tinh lẩn trốn thì rất khó.

Mà Bạch Ngôn Lê không có nhiều thời gian, chuyện không cứu vãn được thì chẳng cố tìm đường cứu vãn làm gì, y phải sớm ra tay để đối phương không kịp phản ứng.

Cho nên cần xử lý được đám hộ vệ kia cùng lúc với Sơn Phong, tuyệt đối không được lộ ra tin tức đến Bắc Hoang.

"Có thể nói cho ta biết vị trí của chúng không?" Bạch Ngôn Lê quay người.

Một yêu quái lập tức nắm chặt xích sắt đang khóa tay chân Sơn Phong.

"Phu chủ?" Đào Bão Bão không quen với cảnh này.

Ngửi được mùi trong không khí, chẳng hiểu sao y lại thấy bức bối vô cùng, "Ngài làm gì thế?"
Bạch Ngôn Lê chờ đến khi Sơn Phong bị kéo ghì xuống đất mới mở cửa nhà lao.

Đào Bão Bão không muốn tới gần, nhưng y lo cho sự an nguy của Bạch Ngôn Lê, bèn kéo tay đối phương, lắc lắc đầu, "Ngài muốn hỏi gì thì đứng đây hỏi đi."
"Không sao." Gạt tay Đào Bão Bão, Bạch Ngôn Lê tiếp tục đi về phía trước.

Lúc y bước vào nhà giam, Sơn Phong bị những sợi xích kéo căng không ngừng vung vẫy.

Thấy y, con mắt đỏ ngầu của gã trợn trừng lên.

"Nằm mơ đi! Ta sẽ cắn chết ngươi!" Sơn Phong há mồm, muốn hóa về chân thân để thoát khỏi xích sắt nhưng vặn vẹo mấy lần, vẫn chỉ đành gục xuống, bất lực thở phì phò.

"Phòng giam dưới lòng đất này." Bạch Ngôn Lê ngồi xổm xuống, chỉ cách Sơn Phong một cánh tay, "Được Tu Cẩn tạo ra, dùng linh khí làm tâm trận, có thể ức chế sức mạnh, ngăn các ngươi biến về chân thân."
Sơn Phong điên cuồng vung vẫy nãy giờ đã kiệt sức, chỉ có thể nghiêng đầu gầm gừ cảnh cáo.

Bạch Ngôn Lê chẳng hề xúc động mảy may, giọng điệu vẫn cứ lạnh nhạt như trước, "Hiện giờ nói cho ta được chưa? Những yêu quái đi cùng ngươi đang ở đâu?"
"Sớm muộn ta cũng giết ngươi, đồ con người!" Sơn Phong vung vẫy thêm mấy lần, chỉ đủ khiến xích sắt kêu loảng xoảng.

Gã không cam lòng, nhe răng trợn mắt.

Bạch Ngôn Lê nhíu mày, không nói gì thêm.

Sơn Phong khôi phục được chút sức, mắng một câu đã lại hết hơi, bèn hậm hực nhắm mắt lại.

Bạch Ngôn Lê ngồi xổm ở đó, bất đắc dĩ thở dài.

Đào Bão Bão vẫn đứng quan sát ngoài phòng giam.

Bạch Ngôn Lê quay lưng về phía y.

Tiểu hoa yêu không thể nhìn thấy y lấy ra một con dao găm vàng bên hông.

Sơn Phong quyết định không để tâm đến con người này nữa, thì bất chợt cằm bị một thứ gì đó cứng và lạnh chạm vào.

Gã không thể không mở mắt, thấy con người kia lạnh lùng cầm thanh dao găm nâng mặt mình lên.

"Ngươi định giết ta?" Thật nực cười, lũ gia súc mà cũng dám động dao với gã.

Sơn Phong phát ra tiếng cười chế nhạo, cười con người này ngông cuồng không biết tự lượng sức.

Bạch Ngôn Lê cũng cười, nhưng vô cùng nhạt nhẽo, "Không thể ư?"
"Chỉ với sức ngươi?" Chỉ mới bị hạn chế yêu lực thôi mà có thể để một con người đâm chết sao? Nếu yêu quái dễ giết như vậy thì nào có xưng bá ở đại lục Hồng Nguyệt?
"Có biết ta thích yêu quái các ngươi ở điểm gì không?" Bạch Ngôn Lê cúi đầu, châm rãi rút dao găm khỏi vỏ?"
"Ngươi làm cách nào mê hoặc được đại yêu kia?" Sơn Phong không chút che giấu sự khinh miệt của mình đối với Thương Phạt, "Hắn dám để cho con người các ngươi muốn làm gì thì làm ở Hoang Phục."
"Ta thích tính không coi ai ra gì của các ngươi." Bạch Ngôn Lê nói rất từ tốn, nhưng cánh tay chêm xuống lại thẳng thắn dứt khoát, đâm vào cổ họng Sơn Phong.

Máu tươi phun như suối.

Lập tức, vẻ đắc ý trên mặt Sơn Phong biến mất ngay, "Ngươi..." Không nói được một câu rõ ràng, gã mơ hồ phát ra tiếng kêu thảm từ trong cuống họng.

Bạch Ngôn Lê nắm chặt thanh chủ thủy Thương Phạt đưa cho mình, dùng sức kéo xuống, " Vết thương lớn thế này, dù có là yêu quái cũng chết vì mất máu nhỉ?"
"A a a!!!" Xích sắt rung lên ầm ầm.

Trong căn phòng giam, sơn cẩu trẻ tuổi này chỉ có thể nằm đó mặc kẻ khác hành hạ.

Gương mặt Bạch Ngôn Lê dinh máu bắn tứ tung nhưng vẫn mỉm cười, nhẹ nhàng nhắcn hở, "Ta chưa đâm sâu vào trong đâu, ngươi vẫn còn sức nói chuyện."
"Rút ra...Mau rút ra..."
Bạch Ngôn Lê tạm thời buông tay xuống, vẫn để con dao găm cắm vào cổ đối phương.

Y đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống, "Ngươi vẫn định tiếp tục lãng phí thời gian sao?"
Con người không thể dùng binh khí bình thường tạo ra vết thương lớn như vậy.

Dù có đâm rách da thịt thì yêu lực cũng có thể khiến vết thương liền lại chông vanh.

Nhưng thanh chủy thủ Thương Phạt đưa cho hiển nhiên không phải thứ tầm thường.

Chẳng những vết thương không khép lại mà Sơn Phong còn cảm thấy yêu lực trong người mình đang dần tiêu tan.

Gã sợ hãi, nỗi sợ chưa từng có từ trước đến nay.

Bấy giờ gã chẳng còn để tâm được kẻ thẩm vấn mình là người hay yêu quái, vội vàng khai ra, "Ta nói.

Bọn họ đang ở quán tro trên đường Thành Nam."
"Cảm ơn đã hợp tác." Nhận được câu trả lời, Bạch Ngôn Lê rút thanh chủy thủ.

Thấy y bước ra khỏi phòng giam, vẻ mặt Đào Bão Bão vô cùng kinh hãi.

"Phu....Phu chủ." Đào Bão Bão nuốt nước bọt, vô thức gồng cứng người.

Bạch Ngôn Lê cẩn thận lau máu dính trên chủy thủ, thuận miệng nói, "Chữa trị cho gã đi."
Đại khái đó là lý do y mang mình đến đây hôm nay.

Đào Bão Bão bước vào nhà giam với tâm trạng phức tạp.

Một yêu quái làm nhiệm vụ canh gác đến hỏi Bạch Ngôn Lê, "Sao ngài còn giữ mạng cho hắn?"
Người này là tâm phúc của Bạch Ngôn Lê.

Nếu như Bạch Ngôn Lê thật sự muốn tiêu diệt tộc sơn cẩu thì bây giờ Sơn Phong sống hay chết cũng đâu có ý nghĩa?
"Chừng nào Sơn Chuyên chưa chết thì gã vẫn còn tác dụng." Bạch Ngôn Lê liếc mắt, dặn dò, "Trông coi cẩn thận."
"Vâng."
...!
Từ khi sinh ra trong trời đất này, yêu lực của Thương Phạt tiến bộ rất nhanh.

Cho nên một thành yêu lực cuối cùng không khôi phục được cũng đồng nghĩa với việc hắn bị ép phải dừng ở trinh độ này.

Đó mới là lý do hắn sốt ruột.

Nếu trưởng bối trong nhà biết hắn lang thang bên ngoài mười năm mà lúc về yêu lực không tăng lên, chắc chắn sẽ quở trách một phen.

Mà quở trách này không đùa được đâu.

Cho đến giờ hắn vẫn không quên được cảm giác bị quản chế suốt mấy năm trong cung điện của vị tộc huynh nào đó.

Cọt kẹt....!
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra.

Bạch Ngôn Lê cầm chiếc đèn lồng đỏ, khẽ bước vào.

Thương Phạt nhìn y.

Y quay lưng đóng cửa, sau đó nhận ra hắn đã tỉnh, bèn lúng túng thả đèn lồng xuống.

Ngọn đèn màu đỏ không rơi xuống đất, sau khi bị buông ra thì tự giác bay ra ngoài cửa sổ.

Trong phòng ngủ có bốn ngọn nến đang cháy, bên giường có khối đá phát sáng, đủ để soi cho Bạch Ngôn Lê tới bên giường, ngồi xuống.

Thương Phạt dựa lưng vào gối, vẻ mặt lười nhác.

"Ta vừa mới tắm xong." Trên người mặc bộ áo trắng mỏng tang, Bạch Ngôn Lê bò lên giường.

Thương Phạt ngửi thấy mùi hoa khá nồng trên người y.

Bình thường y chỉ có mùi thơm thơm mát mát, nhưng hôm nay hình như y đang cố che đi mùi gì đó.

Hắn cau mày, lại đặt lưng nằm xuống.

Bạch Ngôn Lê liếm khóe môi, dịch chuyển một chút, chống cánh tay lên nhìn hắn, "Người làm sao thế?"
"Ta định bế quan." Hai tay để sau gáy, Thương Phạt nhìn đôi môi Bạch Ngôn Lê.

"Bế quan?" Bạch Ngôn Lê có vẻ không vui thích lắm, nhưng cũng chẳng thể ngăn cản, "Mất bao lâu?"
"Ít nhất là một tháng, lâu thì...." Đối với yêu quái, bế quan năm năm mười năm là điều bình thường, nhưng Thương Phạt cũng phải quan tâm đến cảm nhận của bạn lữ một chút, "Ba tháng đi."
"Lâu vậy sao?" Bạch Ngôn Lê cau mày, phụng phịu kéo chăn đắp trên người Thương Phạt.

Thương Phạt, "...."
Bạch Ngôn Lê nằm xuống, dùng chăn bọc kín người, che đầu buồn bực hồi lâu, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nói, "Ta sẽ chờ người, cũng sẽ chăm sóc yêu phủ thật tốt."
"Ừ." Thương Phạt quay đầu nhìn y, nhắm mắt lại, "Nghỉ ngơi đi."
"Sau khi người ra rồi." Bạch Ngôn Lê thò đầu ra, ghé sát vào hắn, "Người lại đưa ta ra ngoài chơi nhé."
"Ừ." Thương Phạt vẫn nhắm mắt, đột nhiên nhớ đến Cừu dư, "Thả con chó kia ra, không giết thì cứ để nó hoạt động đi."

"Vâng." Bạch Ngôn Lê đáp một tiếng, còn buồn ngủ nhanh hơn Thương Phạt.

Một người một yêu nằm trên giường, nhanh chông chìm vào giấc mộng đẹp.

Sáng hôm sau, Bạch Ngôn Lê vẫn rời giường trước.

Thương Phạt đứng dậy uốn lưng vài cái rồi định tìm đến gian phòng ở phủ thành chủ hắn chuyên dùng để bế quan.

Tư Vĩ còn đang ở đó quét tước dọn dẹp.

Trong lúc chờ lão nô bộc đến gọi, hắn đi lại trong phòng ngủ một lúc, bỗng chú ý đến tờ giấy nhỏ để bên cửa sổ.

Hắn nhíu mày, hơi kinh ngạc cầm mảnh giấy lên xem.

Trên đó là nét chữ của Bạch Ngôn Lê, nội dung cũng ngắn gọn đơn giản, chỉ ba chữ.

"Cố gắng lên."
Cố gắng lên? Đúng là chỉ có Bạch Ngôn Lê mới nghĩ ra được.

Thương Phạt bật cười thành tiếng, lắc đầu đặt mảnh giấy về chỗ cũ.

"Tôn chủ?" Tư Vĩ khom người xuất hiện cở cửa.

Thương Phạt ngáp mọt cái rồi theo lão ra ngoài.

Lần này hắn bế quan hai tháng, sau khi khôi phục ý thức, động tác đầu tiên là bưng kín miệng mình, nhưng máu vẫn chảy lọt qua kẽ ngón tay.

Thương Phạt nhắm hai mắt lại, một tay chống lên sàn đá, ánh mắt thâm trầm che giấu sự tàn ác.

Kiếm củi ba năm thiêu một giờ, chẳng những không khôi phục được một thành yêu lực cuối cùng kia mà còn vì sốt ruột khiến bản thân bị nội thương.

Lảo đảo đứng dậy, hắn hít đầu thở sâu nhiều lần, đợi đến khi bình ổn lại một chít mới cất bước rời khỏi căn phòng nhỏ hắn đã ở lì hai tháng nay.

Hai tháng ấy, Tư Vĩ vẫn đứng canh một tấc không rời.

Nghe tiếng động trong phòng, lão bừng bừng hưng phấn, quỳ xuống bên cánh cửa.

Sắc mặt Thương Phạt rất khó coi, giọng điệu không tốt lắm, bảo lão đứng dậy.

Tư Vĩ nhận ra e rằng mọi chuyện không được thuận lợi nhưng cũng không dám hỏi nhiều, thậm chí còn muốn cả gan báo tin xấu.

"Có gì thì nói thẳng." Thấy lão ấp úng, Thương Phạt vốn đã bực dọc vì bế quan thất bại, suýt nữa thì ra tay nện cho lão một trận.

"Trong phủ có chuyện lớn." Tư Vĩ cố gắng nói cho đơn giản, "Khi ngài bế quan được một tháng, yêu quân của Chu phủ ở Yếu Phục đã đối đầu với quân ta trên sông Vị Hà."
"Chu phủ?"
"Vâng, là yêu phủ lớn nhất Yếu Phục.

Chủ nhân của họ là Chu Yếm."
"Sao lại đánh nhau?" Thương Phạt tiếp tục thong thả bước đi.

Tư Vĩ theo sau, bất đắc dĩ nói, "Yếu Phục có nhiều người bỏ trốn, dù Chu phru không ra tay thì thuộc hạ nghĩ các yêu phủ khác cũng chẳng để yên."
"Bạch Ngôn Lê đâu?"
"Phu chủ đã về phủ rồi."
Thương Phạt dừng lại, "Về Phù Dung trấn?"
"Vâng." Tư Vĩ còn định nói thêm, bỗng nhiên có một cái bóng đen thui lùi nhảy ra, lộn mèo dưới chân Thương Phạt.

"Gâu!" Cừ Dư nhấc cái cái chân, bày ra một tư thế chào hỏi hết sức nực cười..

Chapter
1 Chương 1: Tỉnh Dậy Sau Giấc Mộng Dài
2 Chương 2: Bạch Ngôn Lê
3 Chương 3: Phu Quân
4 Chương 4: Cây Tình Duyên
5 Chương 5: Đã Làm Chưa Vậy
6 Chương 6: Đầu Với Chả Óc
7 Chương 7: Thơm Quá
8 Chương 8: Không Biết Xấu Hổ
9 Chương 9: Ta Yêu Người
10 Chương 10: Ngươi Mà Cũng Xứng
11 Chương 11: Thu Nạp Thuộc Hạ
12 Chương 12: Bán Không
13 Chương 13: Nụ Hôn
14 Chương 14: Vào Núi
15 Chương 15: Đồng Loại
16 Chương 16: Tắm Rửa
17 Chương 17: Đảo Khách Thành Chủ
18 Chương 18: Ghét Con Người
19 Chương 19: Yêu Cốt
20 Chương 20: Phu Quân Ngoan
21 Chương 21: Vô Tình
22 Chương 22: Tám Mươi Tinh
23 Chương 23: Phu Chủ
24 Chương 24: Thanh Xuân Ngời Ngời
25 Chương 25: Sai Sót Nhỏ
26 Chương 26: Không Biết Tự Lượng Sức
27 Chương 27: Mồi Nhử
28 Chương 28: Biết Ơn
29 Chương 29: Lão Yêu
30 Chương 30: Yêu Ấn
31 Chương 31: Đáng Yêu Lắm
32 Chương 32: Sàm Sỡ
33 Chương 33: Về Đi Ngủ
34 Chương 34: Động Tay Động Chân
35 Chương 35: Nam Yêu Phủ
36 Chương 36: Nghe Lời
37 Chương 37: Nhớ Nhà
38 Chương 38: Nuôi Nhốt
39 Chương 39: Tâm Tư
40 Chương 40: Giết Ngươi Thôi Mà
41 Chương 41: Bị Giam
42 Chương 42: Cố Gắng Hơn Nữa
43 Chương 43: Đan
44 Chương 44
45 Chương 45: Đồng Loại
46 Chương 46: Hoành Tráng
47 Chương 47: Hôn Một Cái
48 Chương 48: Trò Chơi
49 Chương 49: Kỳ Thị
50 Chương 50: Cấm Sờ Lung Tung
51 Chương 51: Mộ
52 Chương 52: Phu Chủ
53 Chương 53: Hoành Tráng
54 Chương 54: Yêu Kỳ
55 Chương 55: Đáng Yêu
56 Chương 56
57 Chương 57: Chung Giường
58 Chương 58: Không Có Lần Sau
59 Chương 59: Hiếu Kính
60 Chương 60: Thèm
61 Chương 61: Tơ Hồng
62 Chương 62: Chơi Tiếp Không
63 Chương 63: Không Khỏe
64 Chương 64: Chân Ái
65 Chương 65: Tùy Tâm Trạng
66 Chương 66: Không Hiếm
67 Chương 67: Có Khách
68 Chương 68: Dò Xét
69 Chương 69
70 Chương 70: Tâm Kế
71 Chương 71: Mâu Thuẫn
72 Chương 72: Không Vui
73 Chương 73: Tạm Thời
74 Chương 74: Nghiện
75 Chương 75: Có Lông
76 Chương 76: Lòng Dạ Không Yên
77 Chương 77: Đơn Giản
78 Chương 78: Ta Thích
79 Chương 79: Cô Đơn
80 Chương 80: Thay Đổi
81 Chương 81: Bằng Lòng
82 Chương 82: Cho Ngươi
83 Chương 83: 999
84 Chương 84: Gâu Gâu
85 Chương 85: Thêm Lần Nữa
86 Chương 86: Hạo Nguyệt
87 Chương 87: Thưởng
88 Chương 88: Tặng Quà
89 Chương 89: Trào Lưu
90 Chương 90: Hậu Hoạn
91 Chương 91: Cố Lên
92 Chương 92: Trúng Độc
93 Chương 93: Lệnh Triệu Tập
94 Chương 94: Gọi Bằng Cha
95 Chương 95: Chu Yếm
96 Chương 96: Do Con Người
97 Chương 97: Tốt Tính
98 Chương 98: Khoan Đã
99 Chương 99: Con Người
100 Chương 100: Giết Yêu Quái
101 Chương 101: Phản Bội
102 Chương 102: Phù Khí
103 Chương 103: Xung Đột
104 Chương 104: Đau Không
105 Chương 105: Ta Đã Nghĩ Đến
106 Chương 106: Cờ Thí
107 Chương 107: Không Ngọt
108 Chương 108: Mất Vui
109 Chương 109: Đừng Nghịch
110 Chương 110: Không Đủ
111 Chương 111: Người Đến Rồi
112 Chương 112: Ngươi Có Tin Không
113 Chương 113: Nhường Nhịn
114 Chương 114: Nói Chuyện
115 Chương 115: Thượng Cổ Kỳ
116 Chương 116: Phúc Lợi
117 Chương 117: Tư Thế Mới
118 Chương 118: Phong Ấn
119 Chương 119: Bí Mật Lớn
120 Chương 120: Cưỡng Ép
121 Chương 121: Lo Cho Người
122 Chương 122: Cởi Quần Áo
123 Chương 123: Tranh Cãi
124 Chương 124: Bằng Lòng
125 Chương 125: Không Nóng À
126 Chương 126: Kịch Hay
127 Chương 127: Quỳ Xuống
128 Chương 128: Kẻ Nào
129 Chương 129: Mứt Quả
130 Chương 130: Chọn Ngươi
131 Chương 131: Lời Hứa
132 Chương 132: Sa Đọa
133 Chương 133: Thành Tử Thủy
134 Chương 134: Ý Nghĩ
135 Chương 135: Lục Lạc
136 Chương 136: Ảo Thuật
137 Chương 137: Phản Kích
138 Chương 138: Đột Nhiên
139 Chương 139: Tự Cầu Nhiều Phúc
140 Chương 140: Mặc Vào
141 Chương 141: Bẩn Thỉu
142 Chương 142: Nực Cười
143 Chương 143: Giam Cầm
144 Chương 144: Con Chó Của Ta
145 Chương 145: Giơ Cao Đánh Khẽ
146 Chương 146: Làm Nhục
147 Chương 147: Sắc Đẹp Che Mờ Con Mắt
148 Chương 148: 499
149 Chương 149: Cứu Rỗi
150 Chương 150: Theo Ta Về Nhà
151 Chương 151: Trợ Khí
152 Chương 152: Bạn Lữ Mới
153 Chương 153: Quả Tình Duyên
154 Chương 154: Phá Vây
155 Chương 155: Đốt Đi
156 Chương 156: Hồn Vía Lên Mây
157 Chương 157: Giết
158 Chương 158: Mất Đi
159 Chương 159: Kẻ Phản Bội
160 Chương 160: Thập Ngũ Châu
161 Chương 161: Muốn Gì
162 Chương 162: Uy Hiếp
163 Chương 163: Trụ Trời
164 Chương 164: Minh Hà
165 Chương 165: Hồi Sinh
166 Chương 166: Kế Hoạch Hồng Nguyệt
167 Chương 167: Phân Thân
168 Chương 168: Về Nhà
169 Chương 169: Huynh Trưởng
170 Chương 170: Đặc Biệt
171 Chương 171: Ta Muốn Y
172 Chương 172: Cháu Dâu
173 Chương 173: Hạo Nguyệt Thành
174 Chương 174: Cút Ra Đây
175 Chương 175: Ta Nhớ Ngươi
176 Chương 176: Uy Hiếp
177 Chương 177: Cho Ngươi Ôm
178 Chương 178: Cảnh Cáo
179 Chương 179: Phản Kháng
180 Chương 180: Vui Vẻ
181 Chương 181: Ghen
182 Chương 182
183 Chương 183: Ra Mắt
184 Chương 184: Chưa Nghiêm Túc
185 Chương 185: Đáp Ứng
186 Chương 186: Núi Quy Vô
187 Chương 187: Lê Lê
188 Chương 188: Trận Chiến Cuối Cùng
189 Chương 189: Vĩnh Viễn Không
190 Chương 190: Kết Thúc
191 Chương 191: Trọn Vẹn Chính Văn Hoàn
192 Chương 192: Phiên Ngoại 1 Thay Đổi
193 Chương 193: Phiên Ngoại 2 Mua Bán
194 Chương 194: Phiên Ngoại 3 Thượng Nhân
195 Chương 195: Phiên Ngoại 4 Quá Đáng
196 Chương 196: Phiên Ngoại 5 Thủ Lĩnh
197 Chương 197: Phiên Ngoại 6 Quấn Quýt
198 Chương 198: Phiên Ngoại 7 Người Xuyên Việt
199 Chương 199: Phiên Ngoại 8 Vạn Vật Có Linh Toàn Văn Hoàn
Chapter

Updated 199 Episodes

1
Chương 1: Tỉnh Dậy Sau Giấc Mộng Dài
2
Chương 2: Bạch Ngôn Lê
3
Chương 3: Phu Quân
4
Chương 4: Cây Tình Duyên
5
Chương 5: Đã Làm Chưa Vậy
6
Chương 6: Đầu Với Chả Óc
7
Chương 7: Thơm Quá
8
Chương 8: Không Biết Xấu Hổ
9
Chương 9: Ta Yêu Người
10
Chương 10: Ngươi Mà Cũng Xứng
11
Chương 11: Thu Nạp Thuộc Hạ
12
Chương 12: Bán Không
13
Chương 13: Nụ Hôn
14
Chương 14: Vào Núi
15
Chương 15: Đồng Loại
16
Chương 16: Tắm Rửa
17
Chương 17: Đảo Khách Thành Chủ
18
Chương 18: Ghét Con Người
19
Chương 19: Yêu Cốt
20
Chương 20: Phu Quân Ngoan
21
Chương 21: Vô Tình
22
Chương 22: Tám Mươi Tinh
23
Chương 23: Phu Chủ
24
Chương 24: Thanh Xuân Ngời Ngời
25
Chương 25: Sai Sót Nhỏ
26
Chương 26: Không Biết Tự Lượng Sức
27
Chương 27: Mồi Nhử
28
Chương 28: Biết Ơn
29
Chương 29: Lão Yêu
30
Chương 30: Yêu Ấn
31
Chương 31: Đáng Yêu Lắm
32
Chương 32: Sàm Sỡ
33
Chương 33: Về Đi Ngủ
34
Chương 34: Động Tay Động Chân
35
Chương 35: Nam Yêu Phủ
36
Chương 36: Nghe Lời
37
Chương 37: Nhớ Nhà
38
Chương 38: Nuôi Nhốt
39
Chương 39: Tâm Tư
40
Chương 40: Giết Ngươi Thôi Mà
41
Chương 41: Bị Giam
42
Chương 42: Cố Gắng Hơn Nữa
43
Chương 43: Đan
44
Chương 44
45
Chương 45: Đồng Loại
46
Chương 46: Hoành Tráng
47
Chương 47: Hôn Một Cái
48
Chương 48: Trò Chơi
49
Chương 49: Kỳ Thị
50
Chương 50: Cấm Sờ Lung Tung
51
Chương 51: Mộ
52
Chương 52: Phu Chủ
53
Chương 53: Hoành Tráng
54
Chương 54: Yêu Kỳ
55
Chương 55: Đáng Yêu
56
Chương 56
57
Chương 57: Chung Giường
58
Chương 58: Không Có Lần Sau
59
Chương 59: Hiếu Kính
60
Chương 60: Thèm
61
Chương 61: Tơ Hồng
62
Chương 62: Chơi Tiếp Không
63
Chương 63: Không Khỏe
64
Chương 64: Chân Ái
65
Chương 65: Tùy Tâm Trạng
66
Chương 66: Không Hiếm
67
Chương 67: Có Khách
68
Chương 68: Dò Xét
69
Chương 69
70
Chương 70: Tâm Kế
71
Chương 71: Mâu Thuẫn
72
Chương 72: Không Vui
73
Chương 73: Tạm Thời
74
Chương 74: Nghiện
75
Chương 75: Có Lông
76
Chương 76: Lòng Dạ Không Yên
77
Chương 77: Đơn Giản
78
Chương 78: Ta Thích
79
Chương 79: Cô Đơn
80
Chương 80: Thay Đổi
81
Chương 81: Bằng Lòng
82
Chương 82: Cho Ngươi
83
Chương 83: 999
84
Chương 84: Gâu Gâu
85
Chương 85: Thêm Lần Nữa
86
Chương 86: Hạo Nguyệt
87
Chương 87: Thưởng
88
Chương 88: Tặng Quà
89
Chương 89: Trào Lưu
90
Chương 90: Hậu Hoạn
91
Chương 91: Cố Lên
92
Chương 92: Trúng Độc
93
Chương 93: Lệnh Triệu Tập
94
Chương 94: Gọi Bằng Cha
95
Chương 95: Chu Yếm
96
Chương 96: Do Con Người
97
Chương 97: Tốt Tính
98
Chương 98: Khoan Đã
99
Chương 99: Con Người
100
Chương 100: Giết Yêu Quái
101
Chương 101: Phản Bội
102
Chương 102: Phù Khí
103
Chương 103: Xung Đột
104
Chương 104: Đau Không
105
Chương 105: Ta Đã Nghĩ Đến
106
Chương 106: Cờ Thí
107
Chương 107: Không Ngọt
108
Chương 108: Mất Vui
109
Chương 109: Đừng Nghịch
110
Chương 110: Không Đủ
111
Chương 111: Người Đến Rồi
112
Chương 112: Ngươi Có Tin Không
113
Chương 113: Nhường Nhịn
114
Chương 114: Nói Chuyện
115
Chương 115: Thượng Cổ Kỳ
116
Chương 116: Phúc Lợi
117
Chương 117: Tư Thế Mới
118
Chương 118: Phong Ấn
119
Chương 119: Bí Mật Lớn
120
Chương 120: Cưỡng Ép
121
Chương 121: Lo Cho Người
122
Chương 122: Cởi Quần Áo
123
Chương 123: Tranh Cãi
124
Chương 124: Bằng Lòng
125
Chương 125: Không Nóng À
126
Chương 126: Kịch Hay
127
Chương 127: Quỳ Xuống
128
Chương 128: Kẻ Nào
129
Chương 129: Mứt Quả
130
Chương 130: Chọn Ngươi
131
Chương 131: Lời Hứa
132
Chương 132: Sa Đọa
133
Chương 133: Thành Tử Thủy
134
Chương 134: Ý Nghĩ
135
Chương 135: Lục Lạc
136
Chương 136: Ảo Thuật
137
Chương 137: Phản Kích
138
Chương 138: Đột Nhiên
139
Chương 139: Tự Cầu Nhiều Phúc
140
Chương 140: Mặc Vào
141
Chương 141: Bẩn Thỉu
142
Chương 142: Nực Cười
143
Chương 143: Giam Cầm
144
Chương 144: Con Chó Của Ta
145
Chương 145: Giơ Cao Đánh Khẽ
146
Chương 146: Làm Nhục
147
Chương 147: Sắc Đẹp Che Mờ Con Mắt
148
Chương 148: 499
149
Chương 149: Cứu Rỗi
150
Chương 150: Theo Ta Về Nhà
151
Chương 151: Trợ Khí
152
Chương 152: Bạn Lữ Mới
153
Chương 153: Quả Tình Duyên
154
Chương 154: Phá Vây
155
Chương 155: Đốt Đi
156
Chương 156: Hồn Vía Lên Mây
157
Chương 157: Giết
158
Chương 158: Mất Đi
159
Chương 159: Kẻ Phản Bội
160
Chương 160: Thập Ngũ Châu
161
Chương 161: Muốn Gì
162
Chương 162: Uy Hiếp
163
Chương 163: Trụ Trời
164
Chương 164: Minh Hà
165
Chương 165: Hồi Sinh
166
Chương 166: Kế Hoạch Hồng Nguyệt
167
Chương 167: Phân Thân
168
Chương 168: Về Nhà
169
Chương 169: Huynh Trưởng
170
Chương 170: Đặc Biệt
171
Chương 171: Ta Muốn Y
172
Chương 172: Cháu Dâu
173
Chương 173: Hạo Nguyệt Thành
174
Chương 174: Cút Ra Đây
175
Chương 175: Ta Nhớ Ngươi
176
Chương 176: Uy Hiếp
177
Chương 177: Cho Ngươi Ôm
178
Chương 178: Cảnh Cáo
179
Chương 179: Phản Kháng
180
Chương 180: Vui Vẻ
181
Chương 181: Ghen
182
Chương 182
183
Chương 183: Ra Mắt
184
Chương 184: Chưa Nghiêm Túc
185
Chương 185: Đáp Ứng
186
Chương 186: Núi Quy Vô
187
Chương 187: Lê Lê
188
Chương 188: Trận Chiến Cuối Cùng
189
Chương 189: Vĩnh Viễn Không
190
Chương 190: Kết Thúc
191
Chương 191: Trọn Vẹn Chính Văn Hoàn
192
Chương 192: Phiên Ngoại 1 Thay Đổi
193
Chương 193: Phiên Ngoại 2 Mua Bán
194
Chương 194: Phiên Ngoại 3 Thượng Nhân
195
Chương 195: Phiên Ngoại 4 Quá Đáng
196
Chương 196: Phiên Ngoại 5 Thủ Lĩnh
197
Chương 197: Phiên Ngoại 6 Quấn Quýt
198
Chương 198: Phiên Ngoại 7 Người Xuyên Việt
199
Chương 199: Phiên Ngoại 8 Vạn Vật Có Linh Toàn Văn Hoàn