Chương 91: Bây Giờ Ta Rất Bận

Trong lòng Tư Đồ Dật thầm nhủ nhưng không dám lên tiếng, anh không chỉ e sợ sự uy nghiêm của Thất ca mà còn cả sự âm hiểm, gian tà của mỗ hài tử.

Để bảo đảm an toàn, tốt hơn hết là nên tuân theo quy tắc.
“Đã làm xong, thế nhưng dạo gần đây bọn họ không có động tĩnh, hơn nữa cũng bớt lộng hành hơn trước.”
“Dù thế hẳn sẽ để lại dấu vết.”
Kiều Linh Nhi chớp đôi mắt ngọc, Tư Đồ Hiên của hiện tại có phần xa lạ, sắc mặt lạnh lùng tựa như được bọc trong một lớp băng mỏng.

Ngữ khí cũng thập phần lãnh đạm, một kiểu lãnh đạm nàng chưa từng nghe qua.
Anh ta, thế này là đang tức giận sao?
“Thất ca, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?”
“Đệ hồi phủ trước đi.”
Tư Đồ Dật vô cùng kinh ngạc, nhưng vẫn phải nghe theo mệnh lệnh mà xoay người rời đi.
Khi anh ta vừa xoay lại thì vừa đúng lúc Vân Lam bưng trà đến, kết quả là hai người đụng phải nhau.
Ấm trà, chén trà đồng loạt rơi xuống.
Trong đầu Tư Đồ Dật bỗng nhớ đến nỗi đau khi bị phỏng, bèn nhanh tay lẹ mắt kéo Vân Lam sang một bên, tránh xa đám ấm tách kia.
Cũng nhờ thế mà Vân Lam không bị phỏng.
Kiều Linh Nhi hoảng hốt trợn mắt nhìn một màn nguy hiểm nọ, miệng nhỏ há hốc.

Nàng vốn thích uống trà nóng, cho nên khi nước trà bưng lên, nhiệt độ của trà không hề thấp.
Vừa nãy nếu như nước trà đổ lên người Vân Lam, thật – thật là…
“Đừng lo, không sao cả.” Tư Đồ Hiên nhìn ra nỗi sợ hãi trong ánh mắt nàng, giọng nói bỗng dịu dàng hẳn.
Bàn tay nhỏ bé của nàng khẽ run lên, chẳng để ý đến lời của Tư Đồ Hiên mà hét thẳng vào mặt Tư Đồ Dật, “Sao ngài lại bất cẩn như vậy?”
Tư Đồ Dật cảm thấy ủy khuất, anh không có cố ý, ai bảo nha đầu Vân Lam kia đột nhiên bước vào chứ!
“Ạch, chẳng phải là không có bị phỏng sao?” Tư Đồ Dật bị kinh động bèn thốt ra một câu.

Những lời này càng khiến Kiều Linh Nhi thêm tức giận, hiện tại không bị phỏng, nhưng nếu động tác của anh ta không đủ nhanh thì phải làm sao?
“Tiểu thư, người đừng nóng.

Là, là lỗi của nô tỳ.” Vân Lam chợt phát hiện ra tay nhỏ của mình vẫn còn bị người ta nắm lấy, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng đỏ bừng.

Thấy tiểu thư nhà mình tức giận như thế, cô sốt ruột không yên, vội vàng giằng khỏi bàn tay to lớn kia, bước đến quỳ xuống, “Là nô tỳ không cẩn thận đụng trúng Thập tam gia, là lỗi của nô tỳ.”
Trong lòng Tư Đồ Dật không thấy thoải mái, dù sao chuyện này cũng là lỗi ở anh, sao có thể để một hạ nhân lĩnh tội.
“Được rồi, thu dọn sạch sẽ đi.” Tư Đồ Hiên ra lệnh.
Thoạt tiên Vân Lam sửng sốt, sau vội gọi người vào thu dọn rồi mới lui xuống.
Tư Đồ Dật thấy hai người nọ sắc mặt hệt như nhau, nhất là nét mặt Thất ca băng lãnh tột độ, đành phải nghe theo lời huynh ấy mà lui ra.
“Còn đang tức giận?”
Kiều Linh Nhi ngoảnh đầu lại, đôi mắt như trước toát ra lửa giận, long lanh linh động không gì sánh được.

Cái miệng đo đỏ nhỏ nhắn hơi dẩu ra, tỏ vẻ không vui.
“Ta có tức giận sao?”
Tư Đồ Hiên khẽ nhíu mày, “Có thật là không giận?”
Kiều Linh Nhi không lên tiếng, phải, nàng thừa nhận là bản thân có giận dữ, nhưng đó là vì anh ta có phần quá đáng.
Thế nhưng dẫu là vậy thì có gì đáng để nàng giận kia chứ?
Thứ nhất, nhân giá không phải là của nàng, bất quá chỉ là người hứa hẹn đưa nàng rời kinh mà thôi, cùng lắm cũng chỉ là “chủ cho thuê nhà” của nàng.
Thứ nhì, nhân gia là con cháu hoàng thất, cần gì phải lo lắng suy nghĩ cho cảm nhận của bách tính? Nhiều lắm cũng chỉ để lại ấn tượng tốt, giúp đỡ nàng trong lúc khó khăn mà thôi.
Hơn nữa nhân gia vốn chẳng nói gì, cũng chưa từng giải thích gì, nàng tin tưởng kẻ khác đến mức gạt anh ta sang một bên sao?
Tất cả đan xen nhau, trong lòng nàng thầm suy xét liền phát hiện ra một chuyện, kỳ thực nàng cần chi phải nói, tại sao lại muốn tự quấy lòng mình chứ?
“Có muốn dùng chút điểm tâm?” Tư Đồ Hiên chẳng quan tâm nàng có trả lời hay không, trực tiếp hỏi thẳng.
Điểm tâm? Đương nhiên muốn nha, người ta nói thà là thương tâm chứ không thể thương tổn bao tử.

Bất kể tức giận đến thế nào cũng không thể đối xử tệ với dạ dày nha.

Hơn nữa những món ăn do đầu bếp Thất vương phủ làm ra đều là mỹ vị.
“Ta muốn điểm tâm trà xanh.” Kiều Linh Nhi nói.
Khóe miệng Tư Đồ Hiên hơi cong lên, sai người đi làm điểm tâm rồi mới nghiêm túc nhìm ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh.
Kiều Linh Nhi bị anh ta nhìn chằm chằm, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Kết cục là khuôn mặt nhỏ hơi đỏ lên, sau không nhịn được cất tiếng hỏi, “Ngài có chuyện gì cứ nói đi, ta xin nghe.”
Được rồi, có điểm tâm lót lòng, cáu kỉnh khi nãy cũng bay biến.
Ôi, đây có khác nào thừa nhận bản thân là một tiểu cô nương mê quà vặt.
“Có muốn biết bổn vương đang làm gì?”
Kiều Linh Nhi chớp mắt rồi lại chớp mắt.
Lắc đầu tỏ ý không hiểu.
“Còn nhớ cánh đồng lúa mà bổn vương dẫn nàng đi xem?”
Nhớ chứ, làm sao có thể quên được.
“Điều tra ra được chuyện gì sao? Người ra tay là ai?”
“Không sợ?”
Kiều Linh Nhi nhìn anh ta với vẻ không hiểu, thật lâu sau mới hỏi lại, “Sợ cái gì?”
“Không lo rằng kẻ kia là người của hoàng thất sao?” Tư Đồ Hiên cụp mi, vươn ngón tay dài gõ gõ trên mặt bàn tạo ra những âm thanh trầm thấp mang theo phiền muộn, cũng khiến lòng người ta sinh ra thứ cảm giác sợ hãi.
Người của hoàng thất, nàng không lo? Lời này sao nghe thật kỳ quái!
“Lo lắng?” Giọng nghi ngờ.
Chân mày Tư Đồ Hiên nhướng cao, có vẻ bất mãn với câu hỏi này của nàng.
Kiều Linh Nhi biết ý liền nói, “Không lo lắng.”

“Vì sao?”
Quyền hành trong thiên hạ đều nằm trong tay hoàng thất, thứ đại quyền sinh sát, một tiểu oa nhi mới tám tuổi lại chẳng chút lo lắng, sợ hãi?
“Chính vì là hoàng thất nên mới không cần e sợ, chẳng phải vậy sao?”
Mỗ tiểu hài hùng hồn nói, thuận tiện chớp mắt mấy cái tỏ vẻ không bằng lòng.
Tư Đồ Hiên suýt bật cười, một tiểu cô nương nhỏ bé lại có thể ăn nói hùng hồn, đúng là không đơn giản.
“Hửm?” Một giọng mũi khẽ cất lên hỏi, bên trong còn mang theo vẻ tự đắc.
“Hoàng thất ngoại trừ quyền lợi, còn có cái gì?” Kiều Linh Nhi thở dài một tiếng.
Tâm tình Tư Đồ Hiên bỗng tốt hẳn nhưng anh chẳng nói gì, chỉ nhấc mi nhìn tiểu nha đầu chất chứa lý tưởng hào hùng kia.
Kiều Linh Nhi bị người ta nhìn đến ngượng ngùng, nhỏ giọng hỏi, “Đêm qua ngài đưa ta vào cung để biểu diễn sao?”
Nàng rất để tâm chuyện này sao?
“Là vì Hoàng tổ mẫu nhớ nàng.” Trong lòng Tư Đồ Hiên không vui vì câu hỏi này của nàng, nhưng tránh để nàng tiếp tục buồn phiền, anh liền đơn giản trả lời như vậy, nguyên nhân chính cũng không được đề cập đến.
Nếu như anh không muốn, dù Hoàng tổ mẫu có nhớ nàng, đòi nàng tiến cung anh cũng sẽ nghĩ cách cự tuyệt.
Kiều Linh Nhi có được đáp án như vậy rốt cuộc cũng thỏa mãn, đôi mắt đen láy như phát sáng khiến lòng người rung động, nhất là tiếu ý trên khuôn mặt nhỏ kia càng khiến người ta muốn lại gần nhéo lấy mấy cái.
Và có người chỉ là muốn, nhưng cũng có người chứng thực bằng hành động.
Tư Đồ Hiên thôi gõ bàn gỗ, bàn tay anh chuyển hướng về phía khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của mỗ tiểu hài, nhéo nhéo, thản nhiên ngắm đôi mắt giận dữ kia mà nhẹ nhàng cười, “Trong khoảng thời gian này cứ sống thật thoải mái.”
Căm phẫn trong lòng Kiều Linh Nhi nàng thoáng chốc đã tụ thành một khối.
Nhìn nụ cười tà mị trên mặt anh ta, nàng cảm thấy trái tim bé nhỏ của mình dường như muốn nhảy vọt ra ngoài.
Nàng đã thấy qua vẻ lạnh lùng như băng của nam nhân này, cũng đã được chiêm ngưỡng mặt dịu dàng của anh ta, đến vẻ tà mị cũng đã từng.

Thế nhưng nam nhân đối diện đây, giữa vẻ tà mị còn mang theo ấm áp như tình, một thứ tà mị nếu không cẩn thận sẽ bị nó..

nuốt trọn!
“Ngài muốn ngược đãi ta có phải không?” Kiều Linh Nhi hờn giận nói.
Nàng biết khuôn mặt nhỏ nhắn này người gặp người mê, nhưng không thể để nam nhân này hết lần này đến lần khác chiếm tiện nghi nha, lại còn chơi vui như thế.
Nghe thấy vậy, Tư Đồ Hiên chẳng những không dừng tay mà càng thêm thích thú, đến khi mỗ tiểu hài chuẩn bị phát tiết, “Điểm tâm mang lên rồi, nàng ăn trước đi.

Bổn vương đến thư phòng xử lý vài việc sẽ trở lại ngay.”
Cứ như vậy, Kiều Linh Nhi ôm một bụng tức trừng mắt nhìn bóng lưng nhân gia dần rời đi, không có ai để phát tiết.

Vân Lam cung kính bưng điểm tâm đến, khẽ nói, “Tiểu thư, người có muốn dùng điểm tâm?”
Lúc này Kiều Linh Nhi nàng mới thu hồi vẻ tức giận, liếc mắt nhìn tiểu nha đầu tối qua bị dọa sợ kia.
“Ngươi cũng ngồi đi, cùng ta dùng điểm tâm.”
Những lời này khiến Vân Lam hoảng sợ, không khỏi tròn mắt nhìn chủ tử, “Tiểu thư, nô tỳ không dám.”
“Có gì mà không dám? Hiện tại ta không còn là vương phi, cũng chẳng phải tiểu thư nhà quan lại, thoải mái một chút.”
Vân Lam lo lắng hỏi, “Tiểu thư, có phải Vân Lam đã làm sai chuyện gì khiến người không vui?”
Kiều Linh Nhi thật không biết nói sao, phải, nàng hiểu cái gì gì lễ nghĩa tôn ti, nhưng hiện tại cũng không phải muốn la mắng gì tiểu nha đầu này.
“Ngươi không cảm thấy tiểu như nhà ngươi rất cô đơn sao?”
Ngay đến điểm tâm cũng chẳng có ai cùng thưởng thức.
Vân Lam lắc đầu, sau đó lại gật đầu, đợi khi Kiều Linh Nhi định lên tiếng thì Vân Lam lại nói, “Thế nhưng tiểu thư có Thất vương gia mà.”
Kiều Linh Nhi bực mình, tiểu nha đầu này đang nói cái quỷ gì vậy?
“Ngươi nhìn thử xem Thất vương gia của ngươi có ở đây khkông?”
Vân Lam lập tức lắc đầu, “Nhưng tiểu thư à, nô tỳ không phải là người của Thất vương phủ, cho nên…” Thất vương gia không phải là “của” nô tỳ.
“Bỏ đi, ngươi lui xuống trước đi.

À, phải rồi, ngươi phân loại dược liệu sau đó cất vào trong bình nhỏ rồi đánh dấu cẩn thận lại.”
Sau cùng Kiều Linh Nhi chẳng muốn ép buộc thêm nha đầu kia, bèn buông tha cho nàng ta.
Vân Lam thở dài một hơi rồi mới xoay người đi ra ngoài.
Thế nhưng Vân Lam vừa bước đến cửa đã thấy Cam Hoài dẫn Hô Phiêu bước đến, không khỏi nhíu mày, “Cam Hoài, sao huynh lại đưa người đến vào lúc này? Tiểu thư còn đang dùng hạ ngọ trà.”
Hạ ngọ trà là từ Kiều Linh Nhi dạy nàng, buổi chiều mà uống trà, ăn điểm tâm thì gọi là hạ ngọ trà.
Cam Hoài không hiểu hỏi lại, “Tiểu thư đang làm cái gì?”
“Dùng hạ ngọ trà.” Vân Lam trừng mắt, nhìn Hô Phiêu với vẻ không vui, “Tiểu thư bây giờ không rảnh, nếu như cô vcó chuyện cần bẩm báo thì xin chờ một lát, ta sẽ vào thông báo.”
Hô Phiêu biết mình trước đây có thái độ không đúng mực, cũng không dám trách thái độ hiện tại của Vân Lam, nàng ta chỉ có thể cám ơn rồi lặng yên chờ đợi.
Trong phòng, Kiều Linh Nhi đã nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài nhưng vẫn thản nhiên dùng điểm tâm.

Khi Vân Lam tiến vào bẩm báo, nàng chỉ buông một câu, “Bây giờ ta rất bận.”

Chapter
1 Chương 1: Sóng Gió – Tranh Chấp
2 Chương 2: Tiến Cung Gặp Lão Tổ Tông
3 Chương 3: Hóa Ra Là Thập Tam Đệ
4 Chương 4: Dùng Chưởng Độc
5 Chương 5: Khiến Ai Kia Có Phần Xúc Động
6 Chương 6: Sự Trừng Phạt Đầu Tiên
7 Chương 7: Nữ Nhân Nhẫn Tâm 1
8 Chương 8: Nữ Nhân Nhẫn Tâm 2
9 Chương 9: Trừ Bỏ Trợn Tròn Mắt Vẫn Là Trợn Tròn Mắt
10 Chương 10: Lệch Trọng Tâm
11 Chương 11: Bát Quái A Bát Quái
12 Chương 12: Tiếp Theo Chơi Gì Đây
13 Chương 13: Ta Chính Là Khi Dễ Người Của Ngươi
14 Chương 14: Không Biết Cách Dạy Dỗ!
15 Chương 15: Nằm Trên Pháo
16 Chương 16: Mối Quan Hệ Kinh Hãi
17 Chương 17: Tặng Người Vật Này
18 Chương 18: Mùi Hương Kì Lạ
19 Chương 19: Gặp Gỡ Thất Vương Gia
20 Chương 20: Chờ Phản Ứng Của Ai Kia
21 Chương 21: Bán Mạng Vì Tiền1
22 Chương 22: Mùi Xú Uế Trên Người
23 Chương 23: Trêu Tức Chết Người Không Đền Mạng
24 Chương 24: Phun Trà
25 Chương 25: Vẻ Đẹp Chết Người
26 Chương 26: Nghệ Thuật Giao Tế
27 Chương 27: Ngài Mắc Bệnh Tương Tư
28 Chương 28: Tẩu Nhớ Bát Ca Rồi Sao
29 Chương 29: Kẻ Ác Tố Cáo Trước
30 Chương 30: Chỉ E Vương Gia Không Cấp
31 Chương 31: Thấy Ngân Lượng Vẫy Gọi
32 Chương 32: Ngài Gạt Người
33 Chương 33: Nàng Muốn Lấy Thân Báo Đáp
34 Chương 34: Cảm Giác Này Quả Không Sai
35 Chương 35: Yêu Nghiệt Hại Người A!
36 Chương 36: Chiêu Phong Dẫn Điệp1
37 Chương 37: Tình Huống Không Phù Hợp
38 Chương 38: Phiền Muộn Của Linh Nhi
39 Chương 39: Trị Bệnh Cho Vân Mỹ Nhân
40 Chương 40: Lại Một Lần Bị Giăng Bẫy
41 Chương 41: Hồ Chiếu Hậu Tri Hậu Giác1
42 Chương 42: Thấy Được Toan Tính
43 Chương 43: Cho Ngài Một Trăm Lượng Bạc
44 Chương 44: Không Muốn Từ Bỏ
45 Chương 45: Quá Hẹp Hòi Đi!
46 Chương 46: Phải Trừng Trị Thập Gia
47 Chương 47: Lấy Đầu Kẻ Đó
48 Chương 48: Không Thể Tin
49 Chương 49: Chỉ Nữ Tử Và Tiểu Nhân Là Khó Dạy
50 Chương 50: Ôi! Thiên Tài Diễn Trò!
51 Chương 51: Lấn Lướt Như Thế
52 Chương 52: Tâm Có Ý Xấu
53 Chương 53: Trượng Hình
54 Chương 54: Giấc Ngủ Buổi Sáng Không Thể Thiếu
55 Chương 55: Điềm Không Tốt
56 Chương 56: Trục Xuất Chi Giai
57 Chương 57: Thất Ca Sai Ta Đến Truyền Tin
58 Chương 58: Cây Kim Ngân Héo
59 Chương 59: Sinh Non
60 Chương 60: Thánh Chỉ Đến!
61 Chương 61: Đánh Mất Nụ Hôn Đầu
62 Chương 62: Làm Gối Ôm Của Ta
63 Chương 63: Hưng Phấn Ôm Hắn
64 Chương 64: Chó Chuẩn Bị Tranh Mồi
65 Chương 65: Chó Cắn Chó Nha
66 Chương 66: Đưa Hồ Thái Y Đến
67 Chương 67: Đặt Vào Tay Kẻ Khác
68 Chương 68: Chiến Cơ Vắt Cổ Chày Ra Nước
69 Chương 69: Dỗ Nàng Vào Giấc Nồng
70 Chương 70: Thái Hậu Xảy Ra Chuyện
71 Chương 71: Nàng Thực Sự Thương Tâm
72 Chương 72: Vương Phi Thật Quá Nhiệt Tình
73 Chương 73: Bát Tự Tương Trùng
74 Chương 74: Một Chén Bạch Trà Không Giống Với Người Ta
75 Chương 75: Không Uổng Công Đến Đây
76 Chương 76: Bị Hưu Thật Mất Mặt
77 Chương 77: Ăn Trái Vải Tại Thất Vương Phủ
78 Chương 78: Tất Cả Đã Có Ta Ở Đây
79 Chương 79: Ôm Nàng Ta Lên Giường
80 Chương 80: Hòa Ly
81 Chương 81: Nhi Thần Sẽ Không Hưu Nàng
82 Chương 82: Ngươi Không Muốn Bổn Vương Muốn
83 Chương 83: Mỹ Nam Nhập Dục Đồ!
84 Chương 84: Nàng Hủy Đi Sự Trong Sạch Của Ta
85 Chương 85: Người Của Hách Vương Phủ
86 Chương 86: Nhiệm Vụ Biến Sắc
87 Chương 87: Ruộng Lúa Kì Lạ
88 Chương 88: Tự Mình Dằn Vặt
89 Chương 89: Nhớ Đến Linh Nhi
90 Chương 90: Bị Sắc Dụ Lần Thứ Hai
91 Chương 91: Bây Giờ Ta Rất Bận
92 Chương 92: Thất Gia Ngài Thật Tốt
93 Chương 93: Thất Gia Khen Ngợi
94 Chương 94: Bổn Vương Để Nàng Phạm Lỗi
95 Chương 95: Hóa Ra Là Vậy
96 Chương 96: Nhớ Tài Nghệ Của Đầu Bếp
97 Chương 97: Tay Nhỏ Kéo Tay Lớn
98 Chương 98: Yến Hội
99 Chương 99: Xinh Đẹp Lay Động Bốn Phía
100 Chương 100: Linh Nhi Theo Bổn Vương Hồi Phủ
101 Chương 101: Thất Gia Là Người Keo Kiệt
102 Chương 102: Nếu Không Thấy Ta Thì Thế Nào
103 Chương 103: Đã Xảy Ra Chuyện
104 Chương 104: Xuất Phủ Cần Kỹ Xảo
105 Chương 105: Tình Cảm Này Là Tình Thân
106 Chương 106: Toàn Gia Sao Trảm
107 Chương 107: Sắc Lang Trong Truyền Thuyết
108 Chương 108: Liều Mình Cứu Thái Hậu
109 Chương 109: Giải Độc
110 Chương 110: Mọi Thứ Vẫn Còn Mơ Hồ
111 Chương 111: Quyết Định Không Mong M
112 Chương 112: Gặp Thất Gia Ở Thanh Lâu
113 Chương 113: Ngài Cũng Mở Thanh Lâu
114 Chương 114: Thất Gia Vấn Tóc
115 Chương 115: Tự Chui Đầu Vào Rọ
116 Chương 116: Thương Lượng Hợp Tác
117 Chương 117: Sự Nghi Hoặc Của Tiểu Cô Nương
118 Chương 118: Thông Suốt
119 Chương 119
120 Chương 120: Băng Mỹ Nhân
121 Chương 121: Mộ Dung Tiểu Thư
122 Chương 122: Nguyên Nhân Tức Giận
123 Chương 123: Gây Sự
124 Chương 124: Bỏ Đi
125 Chương 125: Hậu Quả
126 Chương 126: Linh Nhi Đến Khi Nào Nàng Mới Quay Về
127 Chương 127: Tư Đồ Hiên
128 Chương 128: Nụ Cười Vắng Bóng Đã Lâu
129 Chương 129: Gặp Mặt
130 Chương 130: Khó Thở
131 Chương 131: Trêu Chọc
132 Chương 132: Thứ Cảm Giác Sởn Tóc Gáy
133 Chương 133: Bi Tráng
134 Chương 134: Ta Thấy Rõ Sự Thay Đổi Của Thất Ca
135 Chương 135: Những Điều Bổn Vương Làm Cho Nàng Nàng Đều Không Thấy
136 Chương 136: Nổi Giận
137 Chương 137: Thế Thất Gia Có Tin Ta Không
138 Chương 138: Nào Ôm Một Cái
139 Chương 139: Thất Gia Ta Không Muốn Biến Thành Bánh Nướng
140 Chương 140: Bị Chiếm Tiện Nghi Rất Không Thoải Mái
141 Chương 141: Ngài Muốn Thành Thân
142 Chương 142: Thế Này Không Gọi Là Ép Buộc
143 Chương 143: Tình Yêu Duy Nhất
144 Chương 144: Phát Hỏa
145 Chương 145: Tàn Hoa Bại Liễu
146 Chương 146: Bóp Vai Cho Thất Gia
147 Chương 147: Ngày Ngài Thành Thân Cũng Là Lúc Ta Phải Đi
148 Chương 148: Ước Hội U Hội
149 Chương 149: Chà Chà Nụ Hôn Đầu!
150 Chương 150: Bày Tỏ
151 Chương 151: Kết Cục
152 Chương 152: Trứng Vỡ 1
153 Chương 153: Trứng Vỡ 2
154 Chương 154: Trứng Vỡ Vì Đâu
155 Chương 155: Thổ Huyết Mà Chết
156 Chương 156: Lại Bị Chiếm Tiện Nghi
157 Chương 157: Thơm Chứ Không Phải Hôn
158 Chương 158: Bạn Cũ
159 Chương 159: Phá Cửa Xông Vào
160 Chương 160: Giáo Huấn
161 Chương 161: Vắt Chân Chữ Ngũ Xem Trò Hay
162 Chương 162: Trời Nam Đất Bắc
163 Chương 163: Vân Liên
164 Chương 164: Nguyện Ý Chịu Đau Đớn Thay Nàng
165 Chương 165: Chuyện Cũ Và Nỗi Đau
166 Chương 166: Đặc Quyền
167 Chương 167: Nghiện
168 Chương 168: Gặp Lão Bát
169 Chương 169: Phá Tan Hang Ổ
170 Chương 170
171 Chương 171
172 Chương 172
173 Chương 173
174 Chương 174
175 Chương 175
176 Chương 176
177 Chương 177: Hồi Kinh
178 Chương 178
179 Chương 179
180 Chương 180
181 Chương 181
182 Chương 182
183 Chương 183
184 Chương 184
185 Chương 185
186 Chương 186
187 Chương 187
188 Chương 188
189 Chương 189
190 Chương 190
191 Chương 191
192 Chương 192
193 Chương 193
194 Chương 194
195 Chương 195
196 Chương 196
197 Chương 197
198 Chương 198
199 Chương 199
200 Chương 200
201 Chương 201
202 Chương 202
203 Chương 203
204 Chương 204
205 Chương 205
206 Chương 206
207 Chương 207
208 Chương 208
209 Chương 209
210 Chương 210
211 Chương 211
212 Chương 212
213 Chương 213
214 Chương 214
215 Chương 215
216 Chương 216
217 Chương 217
218 Chương 218
219 Chương 219
220 Chương 220
221 Chương 221
222 Chương 222
223 Chương 223
224 Chương 224
225 Chương 225
226 Chương 226
227 Chương 227
228 Chương 228
229 Chương 229
230 Chương 230
231 Chương 231
232 Chương 232
233 Chương 233
234 Chương 234
235 Chương 235
236 Chương 236
237 Chương 237
238 Chương 238
239 Chương 239
240 Chương 240
241 Chương 241
242 Chương 242
243 Chương 243
244 Chương 244
245 Chương 245
246 Chương 246
247 Chương 247
248 Chương 248
249 Chương 249
250 Chương 250
251 Chương 251
252 Chương 252
253 Chương 253
254 Chương 254
255 Chương 255
256 Chương 256
257 Chương 257
258 Chương 258
259 Chương 259
260 Chương 260
261 Chương 261
262 Chương 262
263 Chương 263
264 Chương 264
265 Chương 265
266 Chương 266
267 Chương 267
268 Chương 268
269 Chương 269: Phiên Ngoại 1 Giọt Nước Mắt
270 Chương 270: Phiên Ngoại 2 Tư Thế Khó
271 Chương 271: Phiên Ngoại 3 Tin Tức Ngoài Ý Muốn
272 Chương 272: Phiên Ngoại 4 Ta Là Người Xấu Linh Nhi Không Thích Ư
273 Chương 273: Phiên Ngoại 5 Ghen
274 Chương 274: Phiên Ngoại 6
275 Chương 275: Phiên Ngoại 7
276 Chương 276: Phiên Ngoại 8
277 Chương 277: Phiên Ngoại 9
Chapter

Updated 277 Episodes

1
Chương 1: Sóng Gió – Tranh Chấp
2
Chương 2: Tiến Cung Gặp Lão Tổ Tông
3
Chương 3: Hóa Ra Là Thập Tam Đệ
4
Chương 4: Dùng Chưởng Độc
5
Chương 5: Khiến Ai Kia Có Phần Xúc Động
6
Chương 6: Sự Trừng Phạt Đầu Tiên
7
Chương 7: Nữ Nhân Nhẫn Tâm 1
8
Chương 8: Nữ Nhân Nhẫn Tâm 2
9
Chương 9: Trừ Bỏ Trợn Tròn Mắt Vẫn Là Trợn Tròn Mắt
10
Chương 10: Lệch Trọng Tâm
11
Chương 11: Bát Quái A Bát Quái
12
Chương 12: Tiếp Theo Chơi Gì Đây
13
Chương 13: Ta Chính Là Khi Dễ Người Của Ngươi
14
Chương 14: Không Biết Cách Dạy Dỗ!
15
Chương 15: Nằm Trên Pháo
16
Chương 16: Mối Quan Hệ Kinh Hãi
17
Chương 17: Tặng Người Vật Này
18
Chương 18: Mùi Hương Kì Lạ
19
Chương 19: Gặp Gỡ Thất Vương Gia
20
Chương 20: Chờ Phản Ứng Của Ai Kia
21
Chương 21: Bán Mạng Vì Tiền1
22
Chương 22: Mùi Xú Uế Trên Người
23
Chương 23: Trêu Tức Chết Người Không Đền Mạng
24
Chương 24: Phun Trà
25
Chương 25: Vẻ Đẹp Chết Người
26
Chương 26: Nghệ Thuật Giao Tế
27
Chương 27: Ngài Mắc Bệnh Tương Tư
28
Chương 28: Tẩu Nhớ Bát Ca Rồi Sao
29
Chương 29: Kẻ Ác Tố Cáo Trước
30
Chương 30: Chỉ E Vương Gia Không Cấp
31
Chương 31: Thấy Ngân Lượng Vẫy Gọi
32
Chương 32: Ngài Gạt Người
33
Chương 33: Nàng Muốn Lấy Thân Báo Đáp
34
Chương 34: Cảm Giác Này Quả Không Sai
35
Chương 35: Yêu Nghiệt Hại Người A!
36
Chương 36: Chiêu Phong Dẫn Điệp1
37
Chương 37: Tình Huống Không Phù Hợp
38
Chương 38: Phiền Muộn Của Linh Nhi
39
Chương 39: Trị Bệnh Cho Vân Mỹ Nhân
40
Chương 40: Lại Một Lần Bị Giăng Bẫy
41
Chương 41: Hồ Chiếu Hậu Tri Hậu Giác1
42
Chương 42: Thấy Được Toan Tính
43
Chương 43: Cho Ngài Một Trăm Lượng Bạc
44
Chương 44: Không Muốn Từ Bỏ
45
Chương 45: Quá Hẹp Hòi Đi!
46
Chương 46: Phải Trừng Trị Thập Gia
47
Chương 47: Lấy Đầu Kẻ Đó
48
Chương 48: Không Thể Tin
49
Chương 49: Chỉ Nữ Tử Và Tiểu Nhân Là Khó Dạy
50
Chương 50: Ôi! Thiên Tài Diễn Trò!
51
Chương 51: Lấn Lướt Như Thế
52
Chương 52: Tâm Có Ý Xấu
53
Chương 53: Trượng Hình
54
Chương 54: Giấc Ngủ Buổi Sáng Không Thể Thiếu
55
Chương 55: Điềm Không Tốt
56
Chương 56: Trục Xuất Chi Giai
57
Chương 57: Thất Ca Sai Ta Đến Truyền Tin
58
Chương 58: Cây Kim Ngân Héo
59
Chương 59: Sinh Non
60
Chương 60: Thánh Chỉ Đến!
61
Chương 61: Đánh Mất Nụ Hôn Đầu
62
Chương 62: Làm Gối Ôm Của Ta
63
Chương 63: Hưng Phấn Ôm Hắn
64
Chương 64: Chó Chuẩn Bị Tranh Mồi
65
Chương 65: Chó Cắn Chó Nha
66
Chương 66: Đưa Hồ Thái Y Đến
67
Chương 67: Đặt Vào Tay Kẻ Khác
68
Chương 68: Chiến Cơ Vắt Cổ Chày Ra Nước
69
Chương 69: Dỗ Nàng Vào Giấc Nồng
70
Chương 70: Thái Hậu Xảy Ra Chuyện
71
Chương 71: Nàng Thực Sự Thương Tâm
72
Chương 72: Vương Phi Thật Quá Nhiệt Tình
73
Chương 73: Bát Tự Tương Trùng
74
Chương 74: Một Chén Bạch Trà Không Giống Với Người Ta
75
Chương 75: Không Uổng Công Đến Đây
76
Chương 76: Bị Hưu Thật Mất Mặt
77
Chương 77: Ăn Trái Vải Tại Thất Vương Phủ
78
Chương 78: Tất Cả Đã Có Ta Ở Đây
79
Chương 79: Ôm Nàng Ta Lên Giường
80
Chương 80: Hòa Ly
81
Chương 81: Nhi Thần Sẽ Không Hưu Nàng
82
Chương 82: Ngươi Không Muốn Bổn Vương Muốn
83
Chương 83: Mỹ Nam Nhập Dục Đồ!
84
Chương 84: Nàng Hủy Đi Sự Trong Sạch Của Ta
85
Chương 85: Người Của Hách Vương Phủ
86
Chương 86: Nhiệm Vụ Biến Sắc
87
Chương 87: Ruộng Lúa Kì Lạ
88
Chương 88: Tự Mình Dằn Vặt
89
Chương 89: Nhớ Đến Linh Nhi
90
Chương 90: Bị Sắc Dụ Lần Thứ Hai
91
Chương 91: Bây Giờ Ta Rất Bận
92
Chương 92: Thất Gia Ngài Thật Tốt
93
Chương 93: Thất Gia Khen Ngợi
94
Chương 94: Bổn Vương Để Nàng Phạm Lỗi
95
Chương 95: Hóa Ra Là Vậy
96
Chương 96: Nhớ Tài Nghệ Của Đầu Bếp
97
Chương 97: Tay Nhỏ Kéo Tay Lớn
98
Chương 98: Yến Hội
99
Chương 99: Xinh Đẹp Lay Động Bốn Phía
100
Chương 100: Linh Nhi Theo Bổn Vương Hồi Phủ
101
Chương 101: Thất Gia Là Người Keo Kiệt
102
Chương 102: Nếu Không Thấy Ta Thì Thế Nào
103
Chương 103: Đã Xảy Ra Chuyện
104
Chương 104: Xuất Phủ Cần Kỹ Xảo
105
Chương 105: Tình Cảm Này Là Tình Thân
106
Chương 106: Toàn Gia Sao Trảm
107
Chương 107: Sắc Lang Trong Truyền Thuyết
108
Chương 108: Liều Mình Cứu Thái Hậu
109
Chương 109: Giải Độc
110
Chương 110: Mọi Thứ Vẫn Còn Mơ Hồ
111
Chương 111: Quyết Định Không Mong M
112
Chương 112: Gặp Thất Gia Ở Thanh Lâu
113
Chương 113: Ngài Cũng Mở Thanh Lâu
114
Chương 114: Thất Gia Vấn Tóc
115
Chương 115: Tự Chui Đầu Vào Rọ
116
Chương 116: Thương Lượng Hợp Tác
117
Chương 117: Sự Nghi Hoặc Của Tiểu Cô Nương
118
Chương 118: Thông Suốt
119
Chương 119
120
Chương 120: Băng Mỹ Nhân
121
Chương 121: Mộ Dung Tiểu Thư
122
Chương 122: Nguyên Nhân Tức Giận
123
Chương 123: Gây Sự
124
Chương 124: Bỏ Đi
125
Chương 125: Hậu Quả
126
Chương 126: Linh Nhi Đến Khi Nào Nàng Mới Quay Về
127
Chương 127: Tư Đồ Hiên
128
Chương 128: Nụ Cười Vắng Bóng Đã Lâu
129
Chương 129: Gặp Mặt
130
Chương 130: Khó Thở
131
Chương 131: Trêu Chọc
132
Chương 132: Thứ Cảm Giác Sởn Tóc Gáy
133
Chương 133: Bi Tráng
134
Chương 134: Ta Thấy Rõ Sự Thay Đổi Của Thất Ca
135
Chương 135: Những Điều Bổn Vương Làm Cho Nàng Nàng Đều Không Thấy
136
Chương 136: Nổi Giận
137
Chương 137: Thế Thất Gia Có Tin Ta Không
138
Chương 138: Nào Ôm Một Cái
139
Chương 139: Thất Gia Ta Không Muốn Biến Thành Bánh Nướng
140
Chương 140: Bị Chiếm Tiện Nghi Rất Không Thoải Mái
141
Chương 141: Ngài Muốn Thành Thân
142
Chương 142: Thế Này Không Gọi Là Ép Buộc
143
Chương 143: Tình Yêu Duy Nhất
144
Chương 144: Phát Hỏa
145
Chương 145: Tàn Hoa Bại Liễu
146
Chương 146: Bóp Vai Cho Thất Gia
147
Chương 147: Ngày Ngài Thành Thân Cũng Là Lúc Ta Phải Đi
148
Chương 148: Ước Hội U Hội
149
Chương 149: Chà Chà Nụ Hôn Đầu!
150
Chương 150: Bày Tỏ
151
Chương 151: Kết Cục
152
Chương 152: Trứng Vỡ 1
153
Chương 153: Trứng Vỡ 2
154
Chương 154: Trứng Vỡ Vì Đâu
155
Chương 155: Thổ Huyết Mà Chết
156
Chương 156: Lại Bị Chiếm Tiện Nghi
157
Chương 157: Thơm Chứ Không Phải Hôn
158
Chương 158: Bạn Cũ
159
Chương 159: Phá Cửa Xông Vào
160
Chương 160: Giáo Huấn
161
Chương 161: Vắt Chân Chữ Ngũ Xem Trò Hay
162
Chương 162: Trời Nam Đất Bắc
163
Chương 163: Vân Liên
164
Chương 164: Nguyện Ý Chịu Đau Đớn Thay Nàng
165
Chương 165: Chuyện Cũ Và Nỗi Đau
166
Chương 166: Đặc Quyền
167
Chương 167: Nghiện
168
Chương 168: Gặp Lão Bát
169
Chương 169: Phá Tan Hang Ổ
170
Chương 170
171
Chương 171
172
Chương 172
173
Chương 173
174
Chương 174
175
Chương 175
176
Chương 176
177
Chương 177: Hồi Kinh
178
Chương 178
179
Chương 179
180
Chương 180
181
Chương 181
182
Chương 182
183
Chương 183
184
Chương 184
185
Chương 185
186
Chương 186
187
Chương 187
188
Chương 188
189
Chương 189
190
Chương 190
191
Chương 191
192
Chương 192
193
Chương 193
194
Chương 194
195
Chương 195
196
Chương 196
197
Chương 197
198
Chương 198
199
Chương 199
200
Chương 200
201
Chương 201
202
Chương 202
203
Chương 203
204
Chương 204
205
Chương 205
206
Chương 206
207
Chương 207
208
Chương 208
209
Chương 209
210
Chương 210
211
Chương 211
212
Chương 212
213
Chương 213
214
Chương 214
215
Chương 215
216
Chương 216
217
Chương 217
218
Chương 218
219
Chương 219
220
Chương 220
221
Chương 221
222
Chương 222
223
Chương 223
224
Chương 224
225
Chương 225
226
Chương 226
227
Chương 227
228
Chương 228
229
Chương 229
230
Chương 230
231
Chương 231
232
Chương 232
233
Chương 233
234
Chương 234
235
Chương 235
236
Chương 236
237
Chương 237
238
Chương 238
239
Chương 239
240
Chương 240
241
Chương 241
242
Chương 242
243
Chương 243
244
Chương 244
245
Chương 245
246
Chương 246
247
Chương 247
248
Chương 248
249
Chương 249
250
Chương 250
251
Chương 251
252
Chương 252
253
Chương 253
254
Chương 254
255
Chương 255
256
Chương 256
257
Chương 257
258
Chương 258
259
Chương 259
260
Chương 260
261
Chương 261
262
Chương 262
263
Chương 263
264
Chương 264
265
Chương 265
266
Chương 266
267
Chương 267
268
Chương 268
269
Chương 269: Phiên Ngoại 1 Giọt Nước Mắt
270
Chương 270: Phiên Ngoại 2 Tư Thế Khó
271
Chương 271: Phiên Ngoại 3 Tin Tức Ngoài Ý Muốn
272
Chương 272: Phiên Ngoại 4 Ta Là Người Xấu Linh Nhi Không Thích Ư
273
Chương 273: Phiên Ngoại 5 Ghen
274
Chương 274: Phiên Ngoại 6
275
Chương 275: Phiên Ngoại 7
276
Chương 276: Phiên Ngoại 8
277
Chương 277: Phiên Ngoại 9