Chương 90: 90: Tình Yêu

Đỉnh Đông Lê Sơn, tầng cao nhất Thánh Đạo Cung.
Sở Nghiêu Nghiêu rất muốn mắng người, hiện tại nàng đang bị một sợi Phược Tiên Tác trói lại, treo lên không, miệng cũng bị linh khí phong bế, muốn gọi cũng không gọi được.
Sau khi Lý Vãn Trần vội vã mang nàng về Thánh Đạo Cung, liền nhanh chóng phong bế nàng kinh mạch, để Tống Văn Âm mặc cho nàng bộ đồ cưới nàng mặc ngày bị bắt đến, rồi treo nàng trên cửa tầng cao nhất của Thánh Đạo Cung.
Nơi này không giống phong cách của mấy tầng còn lại, hành lang quanh co ngoằn ngèo, có vài viện chia cho các đệ tử khác nhau ở.
Tầng đỉnh cái gì cũng có, nơi này giống như động phủ của tu sĩ nào đó vậy.

Chỗ nàng bị treo ngang lúc này giống như trước cửa đại điện tiếp khách.
Bọn họ đang đợi Tạ Lâm Nghiễn đến.
Sau khi Lý Vãn Trần đưa thanh đoản đao kia cho nàng, cũng không hề nói kỹ càng với nàng, chỉ tùy ý nói với khi nàng nhìn thấy Tạ Lâm Nghiễn thì tấn công hắn là được rồi.
Lúc này, tay Sở Nghiêu Nghiêu bị trói phía sau người, thanh đoản đao kia đang nằm trong tay nàng...
...! Vừa nãy khi Lý Vãn Trần đề suất nàng cầm đao đâm Tạ Lâm Nghiễn, nàng còn bi thương than tiếc trong chốc lát.

Nhưng ngẫm kỹ lại, không phải nàng khinh thường kế hoạch của Thánh Đạo Cung...!Nhưng bọn họ dựa vào đâu mà nghĩ thanh đoản đao của nàng có thể đâm được Tạ Lâm Nghiễn.
Nói không dễ nghe thì cho dù ở trên giường, coi như ở thời điểm Tạ Lâm Nghiễn đ ộng tình nhất, Sở Nghiêu Nghiêu cũng cảm thấy nàng chẳng thể đánh lén Tạ Lâm Nghiễn thành công...
Đông Lê Sơn hàng năm chìm trong mây mù, cho nên nhìn sắc trời không thể phán đoán được thời gian cụ thể.

Dường như tuyết càng lúc càng lớn, từng bông tuyết rơi trên tóc nàng và áo cưới đỏ tươi, giống phủ một tầng sương trắng.
Lý Vãn Trần và Phù Niệm Chi đứng ở cửa cung điện.

Thánh Đạo Cung có không ít người, nhưng ngoài hai người họ ra, không còn ai khác đến, thậm chí ngay cả đệ tử làm việc vặt cũng không có.
Sở Nghiêu Nghiêu nghĩ một chút liền hiểu, vó lẽ Lý Vãn Trần sợ tạo thành thương vong không cần thiết.

Dù sao đệ tử trong Thánh Đạo Cung, không ai là đối thủ của Tạ Lâm Nghiễn, đối đầu cũng chỉ có tặng thêm đầu người.

Mục đích bọn họ dụ Tạ Lâm Nghiễn đến chỉ là để nàng phản bội hắn mà thôi, người càng nhiều ngược lại càng dễ gây thêm rắc rối.
Về phần Phù Niệm Chi, Sở Nghiêu Nghiêu vẫn chưa nghĩ ra vì sao hắn phải giúp thiên đạo, làm như vậy hắn được lợi gì sao?
Phù Niệm Chi chậm rãi vuốt v e cây sáo trong tay, cười nói với Lý Vãn Trần: "Đừng có gấp, đã tới cửa rồi, sắp lên tới đây.

Ngươi nói xem lúc hắn đến liệu có thẹn quá thành giận giết hết chúng ta không?" Hắn dừng một chút lại nói: "À, suýt chút quên, Liễu Như Dịch còn ở đây, hẳn là cũng không đến mức để hắn lật trời nhỉ..."
Lý Vãn Trần không để ý hắn, Sở Nghiêu Nghiêu cũng cảm thấy Phù Niệm Chi cứ lảm nhảm suốt, vô cùng đáng ghét.
Tạ Lâm Nghiễn sắp tới rồi, nàng và Tạ Lâm Nghiễn mới xa nhau ba ngày mà thôi, vậy mà khi gặp lại là tình huống này...!Sở Nghiêu Nghiêu có chút căng thẳng, cũng có chút thấp thỏm, nàng theo bản năng nắm chặt đoản đao trong tay.

Nàng không biết mình nên dùng thái độ gì để đối mặt với Tạ Lâm Nghiễn.

Nàng càng không biết, dưới tình huống như vậy Tạ Lâm Nghiễn sẽ làm như thế nào.
Nàng đang suy nghĩ miên man, cuối cùng nhìn thấy một bóng người đi lên cầu thang dần dần xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Có lẽ là tuyết thật sự quá lớn, trong nháy mắt Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy ánh mắt mình có chút mông lung.

Nàng mở to hai mắt nhìn, cuối cùng cũng thấy rõ người kia.
Đó là một thanh niên bạch y, tóc cột cao bằng dây buộc tóc, cầm một thanh kiếm dài đen nhánh, đi từng chút lên thang đá, hờ hững, bình tĩnh.

Quen thuộc như thế, lại xa lạ như thế.

Người kia, chính là Tạ Lâm Nghiễn.
Rất nhanh, hắn đã đi tới tầng trên cùng của Thánh Đạo Cung, xuất hiện rõ ràng trước mắt Sở Nghiêu Nghiêu.
Sở Nghiêu Nghiêu nhìn chằm chằm hắn, nhịp tim tại giờ khắc này tựa hồ hẫng một nhịp, nàng không hình dung ra tâm trạng của nàng hiện tại như thế nào.
Lúc này, Tạ Lâm Nghiễn dường như nhận ra gì đó, hắn quay đầu nhìn về phía Sở Nghiêu Nghiêu.

Bốn mắt nhìn nhau, Sở Nghiêu Nghiêu ngừng thở.
Sau khi nhìn thấy nàng, Tạ Lâm Nghiễn không bộc lộ quá nhiều cảm xúc dư thừa.

Dường như hắn đã sớm dự liệu, hoặc là nói, có lẽ hắn không để ý lắm.
Tạ Lâm Nghiễn đối với nàng rất lạnh lùng, vô cùng lạnh lùng.

Tuy rằng Sở Nghiêu Nghiêu đã sớm dự đoán sẽ như vậy, nhưng khi thật sự đến, nàng vẫn không kìm được mất mát.

Nàng đã nói rồi, Tạ Lâm Nghiễn thật sự không để ý nàng đến vậy.

Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy Lý Vãn Trần kế hoạch sẽ thất bại, chỉ hy vọng sau khi nàng làm theo ý hắn, hắn sẽ thực hiện lời hứa, đưa nàng trở về hiện đại.

Nàng sẽ xem những gì trải qua ở đây là một giấc mơ, sau khi tỉnh mộng nàng còn phải thi nghiên cứu sinh nữa...
Tạ Lâm Nghiễn chỉ nhìn nàng một chút, liền dời mắt, hắn nhìn về phía Lý Vãn Trần cười nói: "Đại sư huynh đang hoan nghênh ta sao?"

Tiếng "đại sư huynh" này đương nhiên là gọi Lý Vãn Trần.

Những năm Tạ Lâm Nghiễn còn chưa phản bội Thánh Đạo Cung, Lý Vãn Trần vẫn luôn là đại sư huynh ở Thánh Đạo Cung, nhưng hiện giờ Tạ Lâm Nghiễn gọi như vậy lại có vài phần giễu cợt.
Trước khi Lý Vãn Trần lên tiếng, Phù Niệm Chi đã nói trước: "Tạ Lâm Nghiễn, nhìn thấy nữ nhân thân yêu ở trong tay chúng ta, ngươi không lo lắng chút nào sao?"
Tạ Lâm Nghiễn lúc này mới dời mắt về phía Phù Niệm Chi, sát ý trong mắt hắn lóe lên, nhẹ nhàng ước lượng kiếm trong tay, dáng vẻ hoàn toàn không coi Phù Niệm Chi ra gì: "Ngươi không ở Ma vực ngoãn ngoãn đợi, chạy đến đây làm gì? Không phải ngươi thật sự cho rằng Liễu Như Dịch có thể giúp ngươi trở về đại đạo đấy chứ?"
Phù Niệm Chi cười ha ha: "Ngươi còn có tâm tình lo lắng thay ta, thật sự không sợ bây giờ ta giết người trong lòng ngươi sao?"
Dứt lời, Phù Niệm Chi nhấc tay, Sở Nghiêu Nghiêu còn chưa phản ứng kịp, đã thấy một hàn quang bắn về phía nàng.
Nàng giật mình, chỉ thoáng thẫn thờ một, hàn quang kia đã bay tới sát mặt nàng.

Sở Nghiêu Nghiêu chỉ cảm thấy má trái có cảm giác nóng rát ẩm ướt.

Bởi vì quá lạnh, cho nên nàng không cảm thấy quá đau, nhưng trên mặt nàng nhất định chảy máu.
Phù Niệm Chi có lẽ chỉ muốn hù dọa nàng một chút, không có ý giết nàng, nhưng Sở Nghiêu Nghiêu vẫn có chút bối rối.
Sau khi tránh được công kích, phản ứng đầu tiên của nàng là nhìn Tạ Lâm Nghiễn.

Tạ Lâm Nghiễn cũng đang nhìn nàng, ánh mắt rất lãnh đạm, dáng vẻ hoàn toàn không để ý.
Rất nhanh, hắn đã dời mắt đi, nhìn về phía Phù Niệm Chi: "Các ngươi thật sự cảm thấy như vậy là có thể uy hiếp được ta sao?"
Có lẽ Lý Vãn Trần không có thiên phú ở phương diện gây hấn, cho nên chỉ có Phù Niệm Chi xông vào trước miệng pháo.

Phù Niệm Chi không cam lòng yếu thế nhìn Tạ Lâm Nghiễn nói: "Ngươi thích tiểu cô nương này nhường nào, ta đều thấy rõ."
"Vậy chỉ e Phù đạo hữu vẫn không hiểu ta lắm" Trong mắt Tạ Lâm Nghiễn ngậm cười, chỉ là nụ cười kia, rất lạnh lẽo.

"Ta sống 500 năm, có 400 năm đối địch với thiên đạo, các ngươi dựa vào đâu mà cảm thấy ta sẽ bị tình yêu vướng chân chứ?"
Lúc này, Lý Vãn Trần mới xen vào, hắn nói: "Một khi đã vậy, vậy chi bằng thế này, ngươi tự tay giết nàng, bọn ta cho ngươi vào gặp Liễu Như Dịch."
Lời này vừa nói ra, Tạ Lâm Nghiễn giống như nghe thấy một chuyện rất nực cười.

Hắn khinh thường nhìn Lý Vãn Trần, giọng nói kiêu ngạo: "Đại sư huynh cho rằng, chỉ bằng hai người các ngươi đã có thể ngăn cản ta? Ra điều kiện với ta, có phải hai vị quá tự đại rồi không?"
Dứt lời, Tạ Lâm Nghiễn trực tiếp xuất thủ, mũi kiếm khẽ nhếch, đâm thẳng về phía yếu hại của Lý Vãn Trần, không lưu tình chút nào.
Lý Vãn Trần kinh hãi, nâng tay lên dùng phất trần ngăm cản, đồng thời nhích chân, khó khăn lắm tránh thoát một kiếm, nhưng bị Trảm Uyên sắc bén cắt đứt một đoạn tóc mai.
Sắc mặt Lý Vãn Trần có chút khó coi.

Tạ Lâm Nghiễn nghiêng đầu cười với hắn, giọng nói cực kỳ cay nghiệt: "Mấy trăm năm không gặp đại sư huynh, ngươi vẫn kém cỏi như vậy nha."
Ngay sau đó, kiếm trong tay hắn lại đâm ra, Lý Vãn Trần như lâm đại địch, ngay khi kiếm của hắn sắp chạm tới Lý Vãn Trần, cổ tay Tạ Lâm Nghiễn đột nhiên chuyển hướng, trường kiếm trong tay bị hắn ném về hướng Sở Nghiêu Nghiêu.
Hết thảy xảy ra quá nhanh, trước khi mọi người kịp phản ứng, Tạ Lâm Nghiễn đã ngưng tụ linh khí, đánh một quyền về phía Lý Vãn Trần.

Cùng lúc đó, Trảm Uyên cũng bay tới chỗ Sở Nghiêu Nghiêu, vòng quanh nàng một vòng, Sở Nghiêu Nghiêu chỉ cảm thấy cả người nhẹ bẫng, Phược Tiên Tác bị chém đứt, cùng với cảm giác mất trọng lượng, cả người nàng rơi xuống tự do, kinh mạch nàng vẫn bị phong bế, miệng cũng bị linh khí phong bế, không thể giãy giụa, cũng không thể kêu cứu.
Trảm Uyên theo quán tính nhằm phía Phù Niệm Chi, chém một kiếm.

Phù Niệm Chi không dám nghênh đón, hắn ngã về sau, thế mà trực tiếp ngã xuống vách núi trốn.

Còn Lý Vãn Trần cũng dùng tay nhắm về phía nắm đấm của Tạ Lâm Nghiễn.

Khi linh khí va chạm kịch liệt, hai bên đồng thời bị chấn động lùi lại.
Tạ Lâm Nghiễn mượn lực lui về phía sau vài bước, đón Sở Nghiêu Nghiêu vào trong lòng.
Cục diện nhanh chóng xoay chuyển, Sở Nghiêu Nghiêu thấy Tạ Lâm Nghiễn rũ mi nhìn mình.

Nhìn thấy ánh mắt mông lung của nàng, không biết có phải là ảo giác của Sở Nghiêu Nghiêu hay không, dường như hắn âm thầm nhẹ nhàng thở ra, thậm chí nâng tay dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt v e khuôn mặt nàng.

Ngón tay của hắn liền có thêm một vết máu, là máu trên mặt nàng.
"Đau không?" Tạ Lâm Nghiễn hỏi nàng.
Sở Nghiêu Nghiêu muốn lắc đầu, nhưng bởi vì kinh mạch bị phong bế, nàng không có chút sức lực nào, chỉ có thể nhẹ nhàng tựa vào lòng Tạ Lâm Nghiễn, ánh mắt nhìn hắn khác thường.
Tạ Lâm Nghiễn cứu nàng...! Vào thời điểm này, hắn cứu nàng...!Ngoài dự liệu, lại giống như đều ở trong suy nghĩ, tim Sở Nghiêu Nghiêu nhảy lên kịch liệt.

Nàng nhìn chằm chằm Tạ Lâm Nghiễn không chớp mắt, ngực của hắn thật ấm áp, ấm áp hơn nhiều so với nơi ngập băng tuyết này.
Sở Nghiêu Nghiêu gối lên khuỷu tay của hắn, dường như có thể ngửi được mùi mùi hương thoang thoảng trên người hắn, ngửi kỹ thì lại giống như không có gì cả.

Nàng hé miệng, muốn gọi tên của hắn, nhưng không thể phát ra âm thanh.
Lúc này, Tạ Lâm Nghiễn đột nhiên nâng tay đè lại vai nàng, đẩy mạnh nàng ra không hề báo trước.

Sở Nghiêu Nghiêu sửng sốt, lại phát hiện mình không hề ngã xuống.

Nàng bị Tạ Lâm Nghiễn đẩy ra một khoảng, đoản đao trong tay chẳng biết lúc nào đã rời vỏ, đâm vào bụng hắn, chỗ bị đâm liền xuất hiện một dòng máu nhàn nhạt.
Nàng không thể khống chế chính mình! Máu đỏ từ từ thấm ra từ y phục màu trắng của hắn, trong mắt Sở Nghiêu Nghiêu nổ tung, trong lòng thì giật mình.

Cũng may Tạ Lâm Nghiễn tránh kịp, không bị thương quá sâu.
Tạ Lâm Nghiễn cúi đầu nhìn thoáng vết thương trên bụng, khi ngẩng đầu nhìn Sở Nghiêu Nghiêu lần nữa, ánh mắt trở nên rất lạnh lùng.

Hắn nâng tay lên, Trảm Uyên liền bay trở về trong tay hắn, lưỡi kiếm lạnh băng lóe sáng, mũi kiếm chậm rãi chỉ về phía nàng, mang theo hơi lạnh thấu xương.
Sở Nghiêu Nghiêu muốn giải thích, nhưng nàng nói không nên lời, cơ thể cũng hoàn toàn mất khống chế, nàng nắm chặt đoản đao trong tay, tiếp tục tấn công, ngay khi sắp áp sát, nàng đột nhiên nhón mũi chân, cả người bay vọt lên, từ trước mặt Tạ Lâm Nghiễn lộn người ra phía sau hắn, đoản đao trong tay đâm thẳng về phía Tạ Lâm Nghiễn không lưu tình chút nào.
Tạ Lâm Nghiễn không quay người, thậm chí không quay đầu lại, kiếm trong tay di chuyển, trở tay ra sau lưng đỡ.
Chỉ nghe "keng" một tiếng của âm thanh kim loại va chạm.

Tạ Lâm Nghiễn thuận thế xoay người nhướn lên, Sở Nghiêu Nghiêu liền cảm thấy cổ tay tê rần, đoản đao trong tay rơi khỏi tay, rớt xuống đất.
Sở Nghiêu Nghiêu ngạc nhiên nhìn Tạ Lâm Nghiễn, trong chớp mắt, cổ tay của nàng đã bị hắn kéo lại.

Hắn kéo nàng vào trong lòng, cánh tay vòng qua nách nàng, khóa nàng vào trong lòng.

Tiếp đó, ngón trỏ và ngón giữa của Tạ Lâm Nghiễn khép lại, điểm mạnh vào sau tim Sở Nghiêu Nghiêu.
Nàng không khỏi bị đau kêu một tiếng, chỉ thấy một luồng khí tức có tính công kích xông vào kinh mạch nàng, mạnh mẽ mở linh khí đang khóa chặt kinh mạch nàng.

Toàn thân nàng tê dại giống như bị điện giật, nhưng không quá đau đớn, chỉ là không có chút sức lực nào, mềm nhũn trong lòng Tạ Lâm Nghiễn.

Nàng thở hổn hển, giọng nói Tạ Lâm Nghiễn lại vang lên bên tai: "Sở Nghiêu Nghiêu, nàng cũng quá ngốc, bị người ta khống chế cũng không biết sao?"
Nàng được Tạ Lâm Nghiễn ôm vào trong lòng, không kìm được run lên.

Hắn nhẹ nhàng xoa tóc nàng, giọng nói vừa bất đắc dĩ, vừa tiếc rèn sắt không thành thép: "Nàng có biết ánh mắt vừa rồi nàng nhìn ra rất quá đáng, đừng mất lòng tin với ta như vậy, sao ta có thể không cứu nàng."
Sở Nghiêu Nghiêu muốn ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng vì không có chút sức nào nên không cử động được, Tạ Lâm Nghiễn vậy mà nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng...!Tâm trạng của nàng giờ phút này khó diễn tả bằng lời.
Một tay Tạ Lâm Nghiễn cầm kiếm, một tay ôm eo nàng, dịu dàng nói: "Đừng sợ, không phải ta tới rồi sao?"
Sở Nghiêu Nghiêu dựa vào lòng Tạ Lâm Nghiễn, nàng nhất thời không rõ cuối cùng là tim mình đập nhanh hay tim Tạ Lâm Nghiễn đập mạnh mẽ.

Hốc mắt nàng đỏ lên.
"Đừng khóc, khóc cái gì?" Giọng điệu của hắn hơi đượm cười, giống như đang dỗ dành nàng.

"Vĩnh viễn đừng nghi ngờ trong lòng ta nàng quan trọng đến nhường nào."
Nếu còn có sức lực, Sở Nghiêu Nghiêu hiện tại chỉ muốn làm một việc, nàng muốn ôm eo Tạ Lâm Nghiễn, ôm hắn thật chặt.

Những tình cảm bị nàng cố ý đè nén dưới đáy lòng cuối cùng kìm nén không nổi, vỡ đê tràn ra, cảm xúc tại giờ khắc này hoàn toàn vỡ oà.

Nước mắt theo khóe mắt nàng rơi xuống.

Nàng muốn nói với hắn, nàng thật sự rất yêu rất yêu hắn..

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2
3 Chương 3
4 Chương 4
5 Chương 5
6 Chương 6
7 Chương 7
8 Chương 8
9 Chương 9
10 Chương 10
11 Chương 11
12 Chương 12
13 Chương 13
14 Chương 14
15 Chương 15
16 Chương 16
17 Chương 17
18 Chương 18
19 Chương 19
20 Chương 20
21 Chương 21
22 Chương 22
23 Chương 23
24 Chương 24
25 Chương 25
26 Chương 26
27 Chương 27
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31
32 Chương 32
33 Chương 33
34 Chương 34: 34: Giải Độc
35 Chương 35: 35: Nhu Tình
36 Chương 36: 36: Câu Dẫn
37 Chương 37: 37: Khoá Tình
38 Chương 38: 38: Thử
39 Chương 39: 39: Phù Chú
40 Chương 40: 40: Chữa Trị
41 Chương 41: 41: Xin Lỗi
42 Chương 42: 42: Rời Đi
43 Chương 43: 43: Đồ Ngọt
44 Chương 44: 44: Hắc Y
45 Chương 45: 45: Truyền Tống Trận
46 Chương 46: 46: Ám Sát
47 Chương 47: 47: Mất Ngủ
48 Chương 48: 48: Truyền Tống
49 Chương 49: 49: Heo Rừng
50 Chương 50: 50: Thiếu Niên
51 Chương 51: 51: Kẻ Cuồng Sát
52 Chương 52: 52: Sát Tinh
53 Chương 53: 53: Mộc Gia
54 Chương 54: 54: Ma Triều
55 Chương 55: 55: Vận Mệnh
56 Chương 56: 56: Ác Ma
57 Chương 57: 57: Đau Lòng
58 Chương 58: 58: Ảo Trận
59 Chương 59: 59: Địa Cung
60 Chương 60: 60: An Ủi
61 Chương 61: 61: Lần Đầu Gặp Mặt
62 Chương 62: 62: Song Tu
63 Chương 63: 63: Hoà Hợp
64 Chương 64: 64: Chuyện Xưa
65 Chương 65: 65: Mộng Cũ
66 Chương 66: 66: Đoạn Tuyệt
67 Chương 67: 67: Được Lợi
68 Chương 68: 68: Vẽ Phù
69 Chương 69: 69: Giận Dỗi
70 Chương 70: 70: Không Được Tự Nhiên
71 Chương 71: 71: Trận Pháp
72 Chương 72: 72: Bí Cảnh
73 Chương 73: 73: Yêu Đan
74 Chương 74: 74: Giải Chú
75 Chương 75: 75: Tu Luyện
76 Chương 76: 76: Đầm Nước
77 Chương 77: 77: Minh Hồi
78 Chương 78: 78: Quy Tắc
79 Chương 79: 79: Ngâm Tắm
80 Chương 80: 80: Chân Tâm
81 Chương 81: 81: Cực Kì Vực
82 Chương 82: 82: Tình Thú
83 Chương 83: 83: Thăng Cấp
84 Chương 84: 84: Kẻ Điên
85 Chương 85: 85: Làm Nũng
86 Chương 86: 86: Giá Y
87 Chương 87: 87: Thánh Nữ
88 Chương 88: 88: Giả Dối
89 Chương 89: 89: Lựa Chọn
90 Chương 90: 90: Tình Yêu
91 Chương 91: 91: Kế Hoạch
92 Chương 92: 92: Bỏ Trốn
93 Chương 93: 93: Hoàn Chính Văn
Chapter

Updated 93 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2
3
Chương 3
4
Chương 4
5
Chương 5
6
Chương 6
7
Chương 7
8
Chương 8
9
Chương 9
10
Chương 10
11
Chương 11
12
Chương 12
13
Chương 13
14
Chương 14
15
Chương 15
16
Chương 16
17
Chương 17
18
Chương 18
19
Chương 19
20
Chương 20
21
Chương 21
22
Chương 22
23
Chương 23
24
Chương 24
25
Chương 25
26
Chương 26
27
Chương 27
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31
32
Chương 32
33
Chương 33
34
Chương 34: 34: Giải Độc
35
Chương 35: 35: Nhu Tình
36
Chương 36: 36: Câu Dẫn
37
Chương 37: 37: Khoá Tình
38
Chương 38: 38: Thử
39
Chương 39: 39: Phù Chú
40
Chương 40: 40: Chữa Trị
41
Chương 41: 41: Xin Lỗi
42
Chương 42: 42: Rời Đi
43
Chương 43: 43: Đồ Ngọt
44
Chương 44: 44: Hắc Y
45
Chương 45: 45: Truyền Tống Trận
46
Chương 46: 46: Ám Sát
47
Chương 47: 47: Mất Ngủ
48
Chương 48: 48: Truyền Tống
49
Chương 49: 49: Heo Rừng
50
Chương 50: 50: Thiếu Niên
51
Chương 51: 51: Kẻ Cuồng Sát
52
Chương 52: 52: Sát Tinh
53
Chương 53: 53: Mộc Gia
54
Chương 54: 54: Ma Triều
55
Chương 55: 55: Vận Mệnh
56
Chương 56: 56: Ác Ma
57
Chương 57: 57: Đau Lòng
58
Chương 58: 58: Ảo Trận
59
Chương 59: 59: Địa Cung
60
Chương 60: 60: An Ủi
61
Chương 61: 61: Lần Đầu Gặp Mặt
62
Chương 62: 62: Song Tu
63
Chương 63: 63: Hoà Hợp
64
Chương 64: 64: Chuyện Xưa
65
Chương 65: 65: Mộng Cũ
66
Chương 66: 66: Đoạn Tuyệt
67
Chương 67: 67: Được Lợi
68
Chương 68: 68: Vẽ Phù
69
Chương 69: 69: Giận Dỗi
70
Chương 70: 70: Không Được Tự Nhiên
71
Chương 71: 71: Trận Pháp
72
Chương 72: 72: Bí Cảnh
73
Chương 73: 73: Yêu Đan
74
Chương 74: 74: Giải Chú
75
Chương 75: 75: Tu Luyện
76
Chương 76: 76: Đầm Nước
77
Chương 77: 77: Minh Hồi
78
Chương 78: 78: Quy Tắc
79
Chương 79: 79: Ngâm Tắm
80
Chương 80: 80: Chân Tâm
81
Chương 81: 81: Cực Kì Vực
82
Chương 82: 82: Tình Thú
83
Chương 83: 83: Thăng Cấp
84
Chương 84: 84: Kẻ Điên
85
Chương 85: 85: Làm Nũng
86
Chương 86: 86: Giá Y
87
Chương 87: 87: Thánh Nữ
88
Chương 88: 88: Giả Dối
89
Chương 89: 89: Lựa Chọn
90
Chương 90: 90: Tình Yêu
91
Chương 91: 91: Kế Hoạch
92
Chương 92: 92: Bỏ Trốn
93
Chương 93: 93: Hoàn Chính Văn