Chương 9: Thế tử vô song (cửu)

Lưu Ngọc tiếp đón thợ thủ công sửa mái nhà, bận rộn một lúc sau đó tiễn mấy vị thợ ra về, cầm khăn tay chấm mấy giọt mồ hôi trên trán, thấy Ảnh Thất vẫn đứng bưng cái khay thức ăn không nhúc nhích.

“Ảnh Thất đại nhân?” Lưu Ngọc gọi một tiếng.

Ảnh Thất đưa khay cho nàng, đồ vật trên mâm gần như không thay đổi chút nào, y nhàn nhạt nói: “Đã thử, không có độc.”

Lưu Ngọc trợn tròn đôi mắt: “Hả?!”

……

Lưu Ngọc lười nói nhiều với y, cho rằng có giải thích y cũng không hiểu, bưng khay hừ một tiếng bỏ đi, thầm nghĩ thật đúng là không biết tốt xấu, một năm điện hạ có mấy lần thưởng đồ ăn cho hạ nhân đâu, vậy mà còn không biết quý trọng!

Trong tay Ảnh Thất còn cầm chặt cái muỗng chưa trả trở lại, do dự một lúc, kêu Lưu Ngọc một tiếng: “Cô nương.”

Tâm tình Lưu Ngọc mới tốt một chút, dừng bước quay đầu chờ y nói.

Ảnh Thất cầm muỗng nói: “Cái này cho ta đi, cứ trừ vào bổng lộc của ta.”

Lưu Ngọc bị chọc cười, cho rằng y cảm thấy mình dùng qua rồi không sạch sẽ nữa, vì thế nói rằng: “Trong phủ có rất nhiều, ngài cầm đi.” Nàng xoay người mang khay đồ ăn đi rửa.

Ảnh Thất do dự trong chốc lát, lại kêu nàng: “Cô nương.”

Lưu Ngọc nghi hoặc quay đầu lại: “Đại nhân còn có việc gì sao?”

Ảnh Thất thấp giọng nói: “Trời lạnh.”

“A?” Lưu Ngọc không hiểu gì, chớp chớp đôi mắt.

Ảnh Thất nhíu mày, lạnh lùng lặp lại một lần: “Trời lạnh.”

“Ta biết, thì sao?”

“Mặc nhiều quần áo.” Ảnh Thất nói.

Lưu Ngọc ngạc nhiên, quỷ vệ đại nhân mới đến này cư nhiên lại quan tâm tiểu nha hoàn ta đây, đó là tối kỵ, vì thế trả lời cho có lệ: “Vâng vâng, ngài mau đi đi.”

Lúc tiểu cô nương đi còn đang làu bàu trong miệng: “Trời lạnh, nên bảo dệt viện may thêm cho điện hạ mấy cái áo trong để giữ ấm.”

Ảnh Thất nghe Lưu Ngọc tự nhủ, hơi hơi hé miệng, ánh mắt dịu đi.

Coi như lanh lợi.

Một màn này đều lọt vào mắt thế tử điện hạ đang nhàm chán nằm bên cửa sổ, ý cười trên mặt Lý Uyển vẫn chưa phai, ôm ôm ngực, Ảnh Thất đáng yêu quá mức cho phép rồi.

Lại càng cảm thấy mắt nhìn người của mình rất tốt, chọn được một bảo bối.

Lý Uyển nhìn Ảnh Thất trịnh trọng cất muỗng bạc nhỏ vào trong ngực, nhón chân nhảy lên nóc nhà, vẻ mặt lãnh đạm trước sau như một, nhưng Lý Uyển có thể cảm nhận được y đang rất vui.

Khi Ảnh Thất trở lại nóc thư phòng thế tử, thấy chỗ thủng kia bị lấp lại, sửng sốt một chút.

Khe hở đâu rồi.

Bỗng nhiên nghe thấy tiếng nước mỏng manh truyền từ buồng trong ra, Ảnh Thất hơi dựng lỗ tai lên nghe tiếng nước ở đâu, hô hấp đình trệ, dừng ở một căn phòng khác.

Thì ra điện hạ đi dục phòng* tắm gội.

*Dục phòng: phòng tắm.

Ảnh Thất lần theo ngói mà đi, không ngờ rằng, tất cả khe hở trên nóc nhà đều bị lấp kín, cái này đừng bảo là nhìn trộm điện hạ, ngay cả hộ vệ cũng khó.

Ảnh Thất lẳng lặng chờ ở bên ngoài một lúc, thế tử còn đang tắm trong phòng chưa ra, lại kiên nhẫn đợi trong chốc lát, trời đã tối hẳn, thế tử vẫn chưa xong, khe hở nóc nhà thì bị chặn kín rồi, nhìn không thấy tình hình bên trong, Ảnh Thất ôm một chân nghiêng người ngồi ở mái hiên, có chút nôn nóng.

Y ngồi trên mái cong ngói đen, ngón tay theo bản năng bắt chước gõ gõ lên ngói, đầu ngón tay gõ hai cái lên mặt bàn, tức là bảo ảnh vệ phải lập tức xuất hiện bên người hắn, gõ hơn một cái tức là thêm một người; một chưởng lên mặt bàn là triệu hồi toàn bộ ảnh vệ xuống nghe lệnh, đa phần là thanh lý môn hộ ai đó; nắm quyền gõ nhẹ, là muốn ảnh vệ bên người ở trong bóng tối đợi lệnh, chờ chỉ thị kế tiếp.

Ảnh Thất ôm chân lẳng lặng ngồi chờ, không hề phát hiện thế tử vẫn luôn nhìn mình.

Sương khói lượn lờ trong dục phòng, Lý Uyển thảnh thơi dựa vào mép bồn tắm, nâng ly rượu mơ chậm rãi nhấm nháp, ánh mắt xuyên qua cửa sổ. Dục phòng có cái cửa sổ nhỏ để thông khí, đối diện cửa sổ có một cái gương ngọc bích trừ tà, trong gương vừa vặn chiếu ra bóng dáng Ảnh Thất đang ngồi ở mái nhà.

Lý Uyển tắm gội vô cùng buồn chán, liền ngắm Ảnh Thất tìm việc vui, tiểu ảnh vệ an tĩnh quy củ mà ngồi, đầu ngón tay gõ gõ trên mái ngói, Lý Uyển nhận ra y khua tay múa chân trên mái nhà chính là dùng ám ngữ triệu hồi của hắn, bỗng nhiên cười một tiếng.

Vội muốn ta sai sử như vậy sao.

Người Nghiêm Thừa tướng đưa tới, không đáng tin.

Nếu nói là mật thám, nhìn cũng rất đơn thuần, không giống lắm.

Lý Uyển day day mi tâm, thở dài. Hắn đã nhìn quá rõ lòng người, đối với người không tiếc cứu mình trong dầu sôi lửa bỏng cũng cực kỳ đề phòng. Muốn sống đơn giản nhưng lại thân bất do kỷ.

Hắn vẩy chút nước, phủ lên vết dao trước ngực sớm đã kết vảy, lại chậm rãi rửa mặt.

Thân thể của người trong hoàng thất, nếu không phải người bên cạnh mình phản bội, trên người vốn sẽ không có vết sẹo như thế, cho nên hắn mới đặc biệt chán ghét phản đồ, đặc biệt đa nghi.

Lý Uyển ho nhẹ một tiếng, tiểu nha hoàn Lưu Ngọc chờ bên ngoài dục phòng liền mang gấm bào trắng mỏng đi vào, hầu hạ thế tử lau mình thay quần áo.

Bên ngoài phòng tắm, Ảnh Thất đang đứng bên cửa sổ, trong chớp mắt nhảy vào nghe lệnh. Lúc này tựa người ở bên ngoài, mí mắt buông xuống, yên lặng nhớ lại một lần, nhận ra ám ngữ triệu ảnh vệ vốn không có tiếng ho khan nào.

Ảnh Thất đỡ trán dựa vào bức tường bên ngoài phòng tắm, mặt lạnh cả nửa ngày, cảm thấy thất vọng.

Bỗng nhiên nghe tiếng bước chân của thế tử điện hạ đi đến phòng ngủ, Ảnh Thất giật mình, dậm chân nhảy lên, hai tay đặt lên mái hiên, dùng sức động một cái, nhẹ nhàng rơi xuống nóc nhà, cúi người nhảy, biến mất trong phút chốc, nháy mắt đã đến bên ngoài phòng ngủ thế tử, leo xà nhà vào, nghiêng người ngồi trên xà nhà nhỏ hẹp, lẳng lặng bảo vệ Lý Uyển, thỉnh thoảng nằm hẳn lên xà, chống cằm nhìn điện hạ đánh đàn chơi cờ.

Lý Uyển ngày nào cũng thong dong đến mức nhàm chán, đàn một chút trước khi ngủ, trong phòng có Tiêu Vĩ cầm ngự tứ, âm sắc trầm bổng, khúc hắn chơi không phải là mỹ âm cung đình mà đám công tử yêu thích, Ảnh Thất có thể cảm nhận được hương hoa lan giữa núi rừng, tiếng đàn trong trẻo mệt mỏi, tóc dài buông xuống, như một vị trích tiên ẩn cư khỏi chốn thành thị phồn hoa.

Ảnh Thất ở Ảnh Cung học qua không ít cầm phổ, nhưng phần lớn là mấy khúc dịu nhẹ, lúc rèn luyện ở Ảnh Cung, có một bài khảo hạch gọi là “Duy Diệu”, giả thành người khác, rút thăm quyết định, nhạc linh* đồ tể đạo tặc quan viên, ảnh vệ giả thành người mình rút trúng, lúc trước Ảnh Thất rút phải tiểu quan nổi danh Tần Hoài Ôn Thường.

*Nhạc linh: đào kép.

Nghĩ lại mà kinh hồn.

Ảnh Thất xua tan hồi ức, dựa vào xà nhà, lẳng lặng nghe tiếng đàn vây quanh, từ từ nhắm mắt nghỉ ngơi. Từ lúc tiến Ảnh Cung tới nay, đã lâu không được ngủ hơn nửa canh giờ rồi.

Lý Uyển thong thả vỗ nhẹ huyền cầm, hơi ngẩng đầu, nhìn tiểu ảnh vệ thủ hộ mình đang ngủ gà ngủ gật trên xà nhà, khóe môi khẽ nhếch.

Hắn vẫn luôn tâm tâm niệm niệm vị “Ôn Thường công tử” kia, tưởng tượng đến Ảnh Thất thủ bên người mình, trong lòng Lý Uyển tựa như bông mềm được làn gió xuân thổi qua, hơi hơi ngứa ngáy.

Nhưng Lý Uyển cũng buồn bực: Vì sao tiểu ảnh vệ này ở đâu cũng dán mắt vào bổn thế tử như vậy chứ?

Nhưng lại không phải loại ánh mắt theo dõi không có ý tốt của mật thám, mà là giống như trộm gạo không nỡ ăn, như chú chuột nhỏ thỉnh thoảng lén nhìn một cái xem gạo của mình còn ở đó hay không.

Bỗng nhiên Lý Uyển muốn gọi y xuống nói chuyện, ma xui quỷ khiến gõ hai cái lên mặt bàn.

Ảnh Thất như một trận gió, đột nhiên rơi xuống đất, vẫn không tạo ra tiếng động nào, quy quy củ củ quỳ một gối, lẳng lặng gật đầu quỳ trước mặt Lý Uyển.

Y có chút kích động, lần đầu điện hạ triệu y, suýt nữa không phản ứng lại, nếu y tập trung tốc độ xuống sẽ còn nhanh hơn nữa.

Không biết là nhiệm vụ nguy hiểm gì, bất luận như thế nào, Ảnh Thất quyết sẽ không làm điện hạ thất vọng.

— Trong lòng y thầm nghĩ.

Ai ngờ Lý Uyển chỉ lười biếng đẩy Tiêu Vĩ cầm ra, ườn thân người ra chống cằm hỏi:

“Ngươi có đói bụng không?”

Ảnh Thất ngẩn người, mờ mịt nhìn Lý Uyển.

Không nghe lầm, chính là “Ngươi có đói bụng không”.

Trước khi nhảy xuống Ảnh Thất chỉ chuẩn bị hai từ: Một cái là “Tuân mệnh”, một cái khác là “Rõ”, hiện tại hơi hơi khẩn trương, không biết dùng từ nào để trả lời.

“Xem ra là đói bụng.” Lý Uyển tiện tay chọn mấy món điểm tâm trên bàn, lấy cái mà mình cảm thấy ăn ngon nhất, đưa tới bên miệng y.

Ảnh Thất ngơ ngác quỳ, ăn cũng không được không ăn cũng không được.

Huấn điều ảnh vệ dạy: Cấm thực lúc túc trực.

Huấn điều ảnh vệ dạy: Chủ thưởng phải tiếp, chủ phạt phải chịu.

……

Lý Uyển nhìn vẻ mặt khó xử của y, cho rằng y không thích cái này, ngược lại lại có chút khó hiểu mà chọn món khác. Thầm nghĩ tiểu ảnh vệ còn rất kén ăn nữa.

Ảnh Thất nhịn không được hỏi: “Điện hạ có gì phân phó thuộc hạ làm……”

Vừa lúc Lý Uyển chọn một khối bánh in nhỏ, thấy Ảnh Thất há mồm liền tiện tay nhét vào, đầu ngón tay thuận tiện quét vụn bánh trên môi Ảnh Thất: “Phân phó? Không có phân phó, đi đi.”

Ảnh Thất nhất thời nghẹn lại, mờ mịt lui xuống, một lần nữa bò lên trên xà nhà, lẳng lặng bảo hộ thế tử điện hạ, miệng ngậm khối bánh in ngọt ngào kia, trong lòng không nhịn được mà suy nghĩ điện hạ có thâm ý gì.

Một lát sau, mặt bàn lại bị gõ nhẹ hai cái, Ảnh Thất thoáng cái đã nhảy xuống, quỳ một gối xuống đất dừng ở trước mặt Lý Uyển, nghĩ thầm lần này chắc có nhiệm vụ phải làm.

Lý Uyển nói: “Rót cho ta chun trà.”

Ảnh Thất không thể hiểu được mà đi rót trà, hai tay dâng lên Lý Uyển.

Lý Uyển lại không vươn tay ra nhận, ý bảo y đút cho mình.

Ảnh Thất liếm liếm môi, ngoan ngoãn đút điện hạ uống trà, đợi Lý Uyển chậm rì rì uống xong, Ảnh Thất mới thu tay, trở lại quỳ một gối dưới chân Lý Uyển, lẳng lặng chờ điện hạ sai bảo.

Lý Uyển cười: “Ngươi đang đợi cái gì? Vương phủ thanh nhàn tự tại, ta cũng không có việc cho ngươi làm đâu.”

Ảnh Thất ngửa đầu nhìn Lý Uyển, ánh mắt buồn bã.

Lý Uyển buồn cười mà nhìn bộ dạng có chút mất mát của y, nếu lúc này y mà có đôi tai của chó con, chắc chắn nó đang rũ xuống.

“Ngươi muốn ta giao việc cho ngươi đến vậy sao?” Lý Uyển nhếch khóe miệng lên, “Ta không có nha đầu làm ấm giường, ngươi có thể làm được không?”

Sau đó thấy gương mặt tái nhợt của Ảnh Thất đỏ ửng lên từng chút, im lặng quỳ tại chỗ.

Lý Uyển chống cằm nhìn y, trong lòng nghĩ rằng nếu đổi lại là Ảnh Tứ chắc đã đá văng cửa đi rồi, vậy mà tiểu ảnh vệ lại có thể trụ lâu như vậy, ai u, mặt đỏ cả rồi, muốn nổi giận lắm phải không! Chắc là sẽ thẹn thùng nói không muốn không muốn đi!

Bởi vì lúc trước chọc phải sát thủ của Khổng Tước Sơn Trang, Lý Uyển bị phụ vương cấm túc ở Tề Vương phủ đã nhiều ngày, không cho hắn ra ngoài gây chuyện sinh sự, Lý Uyển buồn bực khó chịu, luôn muốn tìm trò vui giải sầu.

Chapter
1 Chương 1: Thế tử vô song (nhất)
2 Chương 2: Thế tử vô song (nhị)
3 Chương 3: Thế tử vô song (tam)
4 Chương 4: Thế tử vô song (tứ)
5 Chương 5: Thế tử vô song (ngũ)
6 Chương 6: Thế tử vô song (lục)
7 Chương 7: Thế tử vô song (thất)
8 Chương 8: Thế tử vô song (bát)
9 Chương 9: Thế tử vô song (cửu)
10 Chương 10: Thế tử vô song (thập)
11 Chương 11: Vô Ảnh Quỷ (nhất)
12 Chương 12: Vô Ảnh Quỷ (nhị)
13 Chương 13: Vô ảnh Quỷ (tam)
14 Chương 14: Vô Ảnh Quỷ (tứ)
15 Chương 15: Vô Ảnh Quỷ (ngũ)
16 Chương 16: Vô Ảnh Quỷ (lục)
17 Chương 17: Ngựa ngũ hoa, cầu thiên kim (nhất)
18 Chương 18: Ngựa ngũ hoa, cầu thiên kim (nhị)
19 Chương 19: Ngựa ngũ hoa, cầu thiên kim (tam)
20 Chương 20: Ngựa ngũ hoa, cầu thiên kim (tứ)
21 Chương 21: Ta vốn đem lòng gửi ánh trăng
22 Chương 22: Minh nguyệt mới biết có tình si
23 Chương 23: Vết chai (nhất)
24 Chương 24: Vết chai (nhị)
25 Chương 25: Vết chai (tam)
26 Chương 26: Vết chai (tứ)
27 Chương 27: Vết chai (ngũ)
28 Chương 28: Vết chai (lục)
29 Chương 29: Vết chai (thất)
30 Chương 30: Vết chai (bát)
31 Chương 31: Tằng chiếu thải vân quy*
32 Chương 32
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35: Khê vân sơ khởi (nhị)
36 Chương 36: Khê vân sơ khởi (tam)
37 Chương 37: Khê vân sơ khởi (tứ)
38 Chương 38: Khê vân sơ khởi (ngũ)
39 Chương 39: Khê vân sơ khởi (lục)
40 Chương 40: Khê vân sơ khởi (thất)
41 Chương 41: Giữa khuya sương gió một người vì ai (nhất)
42 Chương 42: Giữa khuya sương gió một người vì ai (nhị)
43 Chương 43: Giữa khuya sương gió một người vì ai (tam)
44 Chương 44: Giữa khuya sương gió một người vì ai (tứ)
45 Chương 45: Giữa khuya sương gió một người vì ai (ngũ)
46 Chương 46: Giữa khuya sương gió một người vì ai (lục)
47 Chương 47: Giữa khuya sương gió một người vì ai (thất)
48 Chương 48: Giữa khuya sương gió một người vì ai (bát)
49 Chương 49
50 Chương 50: Giữa khuya sương gió một người vì ai (thập)
51 Chương 51: Nguyện ta tựa nguyệt tựa tinh quân (nhất)
52 Chương 52: Nguyện ta tựa nguyệt tựa tinh quân (nhị)
53 Chương 53: Nguyện ta tựa nguyệt tựa tinh quân (tam)
54 Chương 54: Nguyện ta tựa nguyệt tựa tinh quân (tứ)
55 Chương 55: Nguyện ta tựa nguyệt tựa tinh quân (ngũ)
56 Chương 56: Nguyện ta tựa nguyệt tựa tinh quân (lục)
57 Chương 57: Ngân yên bạch mã độ xuân phong (nhất)
58 Chương 58: Ngân yên bạch mã độ xuân phong (nhị)
59 Chương 59: Ngân yên bạch mã độ xuân phong (tam)
60 Chương 60: Ngân yên bạch mã độ xuân phong (tứ)
61 Chương 61: Ngân yên bạch mã độ xuân phong (ngũ)
62 Chương 62: Đương diên khí phách lăng cửu tiêu (nhất)
63 Chương 63: Đương diên khí phách lăng cửu tiêu (nhị)
64 Chương 64: Đương diên khí phách lăng cửu tiêu (tam)
65 Chương 65: Đương diên khí phách lăng cửu tiêu (tứ)
66 Chương 66: Tâm cốt hàn (nhất)
67 Chương 67: Tâm cốt hàn (nhị)
68 Chương 68: Gió lốc chín vạn dặm
69 Chương 69: Đại tuyết mãn cung đao (nhất)
70 Chương 70: Đại tuyết mãn cung đao (nhị)
71 Chương 71: Đại tuyết mãn cung đao (tam)
72 Chương 72: Đại tuyết mãn cung đao (tứ)
73 Chương 73: Đại tuyết mãn cung đao (ngũ)
74 Chương 74
75 Chương 75: Đại tuyết mãn cung đao (thất)
76 Chương 76: Đại tuyết mãn cung đao (bát)
77 Chương 77: Đại tuyết mãn cung đao (cửu)
78 Chương 78: Đại tuyết mãn cung đao (thập)
79 Chương 79: Đại tuyết mãn cung đao (thập nhất)
80 Chương 80: Đại tuyết mãn cung đao (thập nhị)
81 Chương 81: Đại Tuyết Mãn Cung Đao Thập Tam
82 Chương 82: Đại Tuyết Mãn Cung Đao Thập Tứ
83 Chương 83: Đại Tuyết Mãn Cung Đao Thập Ngũ
84 Chương 84: Đại Tuyết Mãn Cung Đao Thập Lục
85 Chương 85: Đại Tuyết Mãn Cung Đao Thập Thất
86 Chương 86: Đại Tuyết Mãn Cung Đao Thập Bát
87 Chương 87: Đại Tuyết Mãn Cung Đao Thập Cửu
88 Chương 88: Đại Tuyết Mãn Cung Đao Nhị Thập
89 Chương 89: Nhân Sinh Nhược Chỉ Như Sơ Kiến Nhất
90 Chương 90: Nhân Sinh Nhược Chỉ Như Sơ Kiến Nhị
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122: (Hoàn)
Chapter

Updated 122 Episodes

1
Chương 1: Thế tử vô song (nhất)
2
Chương 2: Thế tử vô song (nhị)
3
Chương 3: Thế tử vô song (tam)
4
Chương 4: Thế tử vô song (tứ)
5
Chương 5: Thế tử vô song (ngũ)
6
Chương 6: Thế tử vô song (lục)
7
Chương 7: Thế tử vô song (thất)
8
Chương 8: Thế tử vô song (bát)
9
Chương 9: Thế tử vô song (cửu)
10
Chương 10: Thế tử vô song (thập)
11
Chương 11: Vô Ảnh Quỷ (nhất)
12
Chương 12: Vô Ảnh Quỷ (nhị)
13
Chương 13: Vô ảnh Quỷ (tam)
14
Chương 14: Vô Ảnh Quỷ (tứ)
15
Chương 15: Vô Ảnh Quỷ (ngũ)
16
Chương 16: Vô Ảnh Quỷ (lục)
17
Chương 17: Ngựa ngũ hoa, cầu thiên kim (nhất)
18
Chương 18: Ngựa ngũ hoa, cầu thiên kim (nhị)
19
Chương 19: Ngựa ngũ hoa, cầu thiên kim (tam)
20
Chương 20: Ngựa ngũ hoa, cầu thiên kim (tứ)
21
Chương 21: Ta vốn đem lòng gửi ánh trăng
22
Chương 22: Minh nguyệt mới biết có tình si
23
Chương 23: Vết chai (nhất)
24
Chương 24: Vết chai (nhị)
25
Chương 25: Vết chai (tam)
26
Chương 26: Vết chai (tứ)
27
Chương 27: Vết chai (ngũ)
28
Chương 28: Vết chai (lục)
29
Chương 29: Vết chai (thất)
30
Chương 30: Vết chai (bát)
31
Chương 31: Tằng chiếu thải vân quy*
32
Chương 32
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35: Khê vân sơ khởi (nhị)
36
Chương 36: Khê vân sơ khởi (tam)
37
Chương 37: Khê vân sơ khởi (tứ)
38
Chương 38: Khê vân sơ khởi (ngũ)
39
Chương 39: Khê vân sơ khởi (lục)
40
Chương 40: Khê vân sơ khởi (thất)
41
Chương 41: Giữa khuya sương gió một người vì ai (nhất)
42
Chương 42: Giữa khuya sương gió một người vì ai (nhị)
43
Chương 43: Giữa khuya sương gió một người vì ai (tam)
44
Chương 44: Giữa khuya sương gió một người vì ai (tứ)
45
Chương 45: Giữa khuya sương gió một người vì ai (ngũ)
46
Chương 46: Giữa khuya sương gió một người vì ai (lục)
47
Chương 47: Giữa khuya sương gió một người vì ai (thất)
48
Chương 48: Giữa khuya sương gió một người vì ai (bát)
49
Chương 49
50
Chương 50: Giữa khuya sương gió một người vì ai (thập)
51
Chương 51: Nguyện ta tựa nguyệt tựa tinh quân (nhất)
52
Chương 52: Nguyện ta tựa nguyệt tựa tinh quân (nhị)
53
Chương 53: Nguyện ta tựa nguyệt tựa tinh quân (tam)
54
Chương 54: Nguyện ta tựa nguyệt tựa tinh quân (tứ)
55
Chương 55: Nguyện ta tựa nguyệt tựa tinh quân (ngũ)
56
Chương 56: Nguyện ta tựa nguyệt tựa tinh quân (lục)
57
Chương 57: Ngân yên bạch mã độ xuân phong (nhất)
58
Chương 58: Ngân yên bạch mã độ xuân phong (nhị)
59
Chương 59: Ngân yên bạch mã độ xuân phong (tam)
60
Chương 60: Ngân yên bạch mã độ xuân phong (tứ)
61
Chương 61: Ngân yên bạch mã độ xuân phong (ngũ)
62
Chương 62: Đương diên khí phách lăng cửu tiêu (nhất)
63
Chương 63: Đương diên khí phách lăng cửu tiêu (nhị)
64
Chương 64: Đương diên khí phách lăng cửu tiêu (tam)
65
Chương 65: Đương diên khí phách lăng cửu tiêu (tứ)
66
Chương 66: Tâm cốt hàn (nhất)
67
Chương 67: Tâm cốt hàn (nhị)
68
Chương 68: Gió lốc chín vạn dặm
69
Chương 69: Đại tuyết mãn cung đao (nhất)
70
Chương 70: Đại tuyết mãn cung đao (nhị)
71
Chương 71: Đại tuyết mãn cung đao (tam)
72
Chương 72: Đại tuyết mãn cung đao (tứ)
73
Chương 73: Đại tuyết mãn cung đao (ngũ)
74
Chương 74
75
Chương 75: Đại tuyết mãn cung đao (thất)
76
Chương 76: Đại tuyết mãn cung đao (bát)
77
Chương 77: Đại tuyết mãn cung đao (cửu)
78
Chương 78: Đại tuyết mãn cung đao (thập)
79
Chương 79: Đại tuyết mãn cung đao (thập nhất)
80
Chương 80: Đại tuyết mãn cung đao (thập nhị)
81
Chương 81: Đại Tuyết Mãn Cung Đao Thập Tam
82
Chương 82: Đại Tuyết Mãn Cung Đao Thập Tứ
83
Chương 83: Đại Tuyết Mãn Cung Đao Thập Ngũ
84
Chương 84: Đại Tuyết Mãn Cung Đao Thập Lục
85
Chương 85: Đại Tuyết Mãn Cung Đao Thập Thất
86
Chương 86: Đại Tuyết Mãn Cung Đao Thập Bát
87
Chương 87: Đại Tuyết Mãn Cung Đao Thập Cửu
88
Chương 88: Đại Tuyết Mãn Cung Đao Nhị Thập
89
Chương 89: Nhân Sinh Nhược Chỉ Như Sơ Kiến Nhất
90
Chương 90: Nhân Sinh Nhược Chỉ Như Sơ Kiến Nhị
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122: (Hoàn)