Chương 9: “Chúng tôi không giết người!”

Dúi đầu thuốc vào gạt tàn, sau đó lại cầm lên báo cáo khám nghiệm tử thi, rồi quay người bảo:

“Các cậu đều nghĩ mình là nghi phạm, tất nhiên chúng tôi cũng không loại trừ khả năng này.” Cuối cùng, ông ta nhắm một mắt, một mắt vẫn mở lớn, yên lặng nhìn chúng tôi.

Vốn tôi nghĩ là mình phản ứng thái quá, lại không ngờ rằng… chẳng lẽ thật sự lại…

Nghe xong trong lòng tôi đánh thót, mà sắc mặt Ninh Phàm Kỳ cũng trở nên khó coi.

“Ý ông là sao?” Tôi truy hỏi.

“Các cậu yên tâm, tôi chỉ bảo là xếp vào phạm vi cần cân nhắc thôi, cũng không giới hạn các cậu. Huống chi chúng tôi còn cần các cậu hỗ trợ.” Họ Triệu ra vẻ “mấy người giật mình dữ quá,” sau đó lại tiếp tục lật xem báo cáo khám nghiệm. Sau đó lại lấy một vài ảnh chụp trong ngăn kéo.

“Đây là một trong số những bằng chứng khiến chúng tôi hướng tới mưu sát.” Nói rồi đưa chúng tôi ảnh, “Trên ảnh rất rõ ràng, ở đống dây điện phía dưới bàn máy tính đọng vũng nước nước. Hơn nữa sau khi kiểm tra, trong ổ điện cũng có dấu ẩm ước. Vì vậy không có khả năng nước từ nơi khác chảy tới gần dây điện, mà có kẻ đổ nước lên dây điện. Mặt khác, chúng tôi còn phát hiện lớp vỏ cao su bọc ngoài dây điện đã bị nứt. Khe nứt rất thẳng, chứng tỏ bị cắt trong lúc vội vã, để lộ lõi đồng thấm nước bên trong. Chúng tôi kết luận có kẻ cố ý xử lý qua máy tính, sau đó đổ nước, đợi cho người dùng máy đặt chân xuống, khi mở công tắc gần đó, chắc chắn sẽ bị điện giật chết. Ngoài ra, thời điểm chúng tôi di chuyển thi thể, vị trí Đông Ngôn Huy cho thấy cậu ta quả thật giẫm lên vũng nước.”

Chi tiết quá mức rõ ràng khiến tôi lặng người. Những thứ ma quái mà bản thân trước đó luôn nghĩ tới hóa ra lại nực cười như vậy.

“À, Đông Ngôn Huy mỗi sáng luôn sử dụng máy tính à?” Một tiếng “tách,” cảnh sát Triệu lại đốt tiếp một điếu.

“Vâng, lão Tam mỗi ngày luôn lên mạng từ sáng sớm, vì cậu ta hầu như có lớp mỗi ngày.”

“Có thói quen đi chân trần?”

“Có lẽ có… Bởi vì bình thường chúng tôi lúc đó chưa dậy, nên không chắc lắm.” Tôi cố gắng nhớ lại, bực bội là không được gì.

“Ừ…” Cảnh sát Triệu lại giở tiếp báo cáo, giống như đang suy nghĩ gì.

“Có chuyện tôi không biết nói với các cậu thì được gì không. Thế nhưng tôi nghĩ rằng nên cho các cậu có một cái, một cái… ừm, phải nói là cho các cậu có sự rõ ràng tường tận.” Thuốc lá mới cháy được chưa đến một phần ba đã bị cảnh sát Triệu dúi vào gạt tàn.

Nghe vậy, tôi và Ninh Phàm Kỳ đều ngẩng đầu nhìn ông ta.

“Có lẽ vì các cậu không hiểu những gì báo cáo viết, nên không nhìn ra có gì bất thường.” Ông ta đặt xuống báo cáo trong tay, hơi dựa ra sau, cách chúng tôi một khoảng, “Bạn của các cậu được phát hiện thi thể vào buổi sáng, hơn nữa người còn khô ráo, nói lên các cậu phát hiện không lâu. Tuy nhiên, báo cáo trên khám nghiệm tử thi rất không bình thường, số liệu kiểm tra tất cả chỉ có ở trên tử thi đã phân hủy được ít nhất một tuần. Nói đơn giản là, thi thể Đông Ngôn Huy trong một buổi tối phân hủy với tốc độ nhanh chóng, bằng với mức độ của một tuần. Có điều theo bên pháp y báo cáo, tốc độ sáng hôm nay đã chậm lại, giống như tử thi bình thường khác.

Thật là trò chơi gọi hồn lần trước! – Tôi nghe xong trong lòng chỉ nghĩ được như vậy.

“Có phải do virus không?” Đột nhiên Ninh Phàm Kỳ hỏi.

Tôi gần như sung sướng nhìn gã.

“Chúng tôi cũng đang nghĩ tới mặt này.” Cảnh sát Triệu giống như gật đầu khen ngợi, lại lấy một điếu thuốc trong túi áo, “Pháp y đang kiểm tra, chỉ nói cho các cậu biết để rõ tình trạng đại khái vậy thôi. Xong rồi, các cậu có thể trở về. Sau này chúng tôi sẽ tìm các cậu hỏi rõ nữa.”

Chúng tôi đứng dậy gật đầu rồi mới ra ngoài. Trên đường cả hai chẳng ai nói chuyện. Tôi đang không ngừng thuyết phục bản thân phải tin vào khoa học, mà Ninh Phàm Kỳ thì không biết đang suy nghĩ chuyện gì, vẻ mặt ủ dột.

Sau khi về lại trường đã hơn một giờ chiều. Ninh Phàm Kỳ hỏi tôi muốn đi ăn không. Tôi từ chối. Sau đó gã hỏi tôi muốn gã mang cơm cho một phần không, tôi nghĩ rồi đồng ý. Trải qua chuyện vừa rồi, cơ thể và tinh thần tôi cảm giác rất mệt mỏi, gót chân thế nhưng còn hăng lắm.

Hiện giờ tôi chỉ muốn nhanh về lại ký túc xá, bình tĩnh lại chút.

Trở về phòng mà vẫn chưa thấy ai cả. Tôi làm ổ trên ghế sa lon thấy hơi chán, mới nhớ tới đoạn phim vừa rồi chưa xem xong. Vì vậy tôi lại mở máy tính, nhấp đôi chuột lên biểu tượng phim, hình ảnh Ninh Phàm Kỳ nhanh chóng đi vào phòng tập xuất hiện.

Tôi đến gần nhìn thật lâu, tôi vẫn không rõ cái thứ đen đen phản chiếu ánh sáng sau ót tôi là gì, cuối cùng thấy ánh trăng rọi rõ tóc tai, lấy lý do tóc phản xạ tạm thời giải thích vậy.

Đoạn phim tiếp tục chạy vẫn khá bình thường.

Đầu tiên là bóng lưng Ninh Phàm Kỳ cản hình ảnh tôi, đẩy tôi một cú, sau đó là đoạn đối thoại của chúng tôi. Tiếp nữa là tiếng bước chân và kêu la thê thảm từ bên ngoài. Chúng tôi nháo nhào phóng ra cửa trước. Cũng ngay lúc này hình ảnh bắt đầu rung lắc dữ dội.

Một tiếng “rầm”. Có lẽ là tiếng ghế đổ xuống, DV chạm đất. May là màn hình vẫn thu tiếp không bị dừng, có điều khu vực quay được bị hạn hẹp hơn. Chỉ quay được từ bắp chân mọi người đổ xuống.

Ớ? Một, hai, ba, bốn đôi giày, Tiểu Phàm ở bên ngoài, còn một người nữa đâu?

Đúng lúc này, đôi giày thứ năm mới xuất hiện, chạy nhanh phía sau mọi người, ngay lúc đó, cửa chính được mở ra. Ngay khi mọi người rời khỏi, hình ảnh vẫn tiếp tục được quay, điện đã tắt, không còn gì xảy ra nữa.

Nếu hạt giống nghi ngờ đã được gieo xuống, việc vun trồng nó bởi ý nghĩ và bằng cớ không hề khó khăn. Đặc biệt khi anh có nghĩ bản thân có lập luận vững chắc không hề sơ hở.

Sự việc đêm đó, lúc trước và sau khi xem qua hai đoạn phim, kết luận và ảnh chụp từ cảnh sát Triệu, tất cả mọi thứ không ngừng hiện lên trong đầu tôi. Dường như chúng đang thành hình. Có lẽ vậy… tôi không tài nào tìm được trọng điểm!

Tôi ôm đầu, co rúc trong ghế sa lon.

Rốt cuộc là cái gì? Nước…dây điện…Tiểu Phàm…bạn cùng phòng…DV…

“Tôi về rồi.” Ở cửa đột nhiên vang lên giọng nói. Tôi đột ngột quay đầu.

“Tôi mua cho cậu cơm chiên, giờ còn nóng nên ăn đi. Còn có cocacola, so với đồ uống giải nhiệt thì…” Ninh Phàm Kỳ tiếp tục nói gì nữa tôi cũng chẳng nghe vô, bởi vì bao nhiêu sự chú ý đã đổ dồn lên đôi giày gã đang mang rồi.

Như thể một mớ sợi bùng nhùng đã lộ ra đầu dây, càng kéo lộ ra, đường dây ngày một rõ ràng, cả đoạn ngày một lộ rõ, tất cả cũng trở nên sáng tỏ.

Tất cả mọi thứ đều rất hợp lý.

Vì thế, tôi bỗng nhảy dựng, lảo đảo lui về sau một bước, không thể tin nổi hỏi lớn:

“Là mày phải không? Là mày giết lão Tam! Là mày khiến Tiểu Phàm ngã cầu thang!”

Vẻ mặt của Ninh Phàm Kỳ có sự kinh ngạc, nhưng không hề có sợ hãi. Điều này chỉ khiến tôi thêm chắc chắn.

“Mày nói gì đi! Có phải là mày không!” Trái ngược với cảnh sát Triệu nói vài lời bình thường lúc trước đã khiến tôi hoang mang lo sợ, thái độ tỉnh bơ của Ninh Phàm Kỳ bây giờ khiến tôi không chịu nổi.

Hoàn cảnh hiện tại, cứ như kẻ bị tố cáo và hung thủ chưa thành công không phải gã mà là tôi vậy.

Vẻ mặt Ninh Phàm Kỳ bình thản. Gã đặt hộp cơm và coca ở một bên, sau đó tiến tới một bước. Tôi lập tức giơ tay la lên: “Đứng lại, đừng tới đây!” Trong đầu tôi không ngừng nghĩ tới mấy chữ “giết người diệt khẩu” hay “diệt cỏ tận gốc” các loại.

Rồi nét mặt gã dịu đi, giống như cười trên sự sợ hãi của tôi, cũng giống như đùa giỡn một con mồi đã trong lưới. Gã dang tay, rốt cuộc cất tiếng:

“Tại sao cậu lại nghĩ vậy?”

“Cậu thừa nhận?” Cho dù lý trí bảo tôi phải nhân cơ hội mà chạy đi, nhưng tôi vẫn không nhịn được muốn làm gã lộ mặt.

“Không, tôi không nhận.” Câu trả lời của Ninh Phàm Kỳ ngoài dự đoán của tôi, nét mặt còn có vẻ muốn cười, “Tôi chỉ tò mò tại sao cậu nghĩ là tôi? Hình như cậu hiểu lầm gì chăng?”

Chapter
1 Chương 1: Nạn nhân đầu tiên
2 Chương 2: Bước đầu trò chơi giết người
3 Chương 3: Diễn biến cuộc chơi
4 Chương 4: Đêm ấy
5 Chương 5: Thế giới không tên trong gương
6 Chương 6: Không ai tin
7 Chương 7: Người sống sót duy nhất
8 Chương 8: Nỗi sợ của Tiểu Phàm
9 Chương 9: “Chúng tôi không giết người!”
10 Chương 10: Mày là hung thủ!
11 Chương 11: Mùi quỷ dị
12 Chương 12: Cậu kế tiếp
13 Chương 13: Giọng sáu người trong chiêm bao
14 Chương 14: Theo dõi
15 Chương 15: Hơi formalin
16 Chương 16: Một người cũng không thể thoát?
17 Chương 17: Cái ôm trong bóng tối
18 Chương 18: Lão Tứ khó hiểu
19 Chương 19: Cáo phó đã đăng
20 Chương 20: Cái giá của sinh mạng và tuổi trẻ
21 Chương 21: Tiếng khóc dưới sấm vang
22 Chương 22: Trốn không thoát thì bên nhau vậy
23 Chương 23: Không hiểu được tình cảm của cha mẹ
24 Chương 24: Những đứa trẻ bị bỏ rơi
25 Chương 25: Những người bạn đã mất đi
26 Chương 26: Lòng kiên cường trong sự nhu nhược
27 Chương 27: Sinh hoạt bình thản
28 Chương 28: Nạn nhân thứ tư
29 Chương 29: Giả thuyết hoang đường cắt ngang
30 Chương 30: Tôi và cậu sẽ không cô đơn đâu
31 Chương 31: Hình bóng bị lãng quên
32 Chương 32: Trò chơi trước đó đã bắt đầu
33 Chương 33: Chúng tôi sẽ trở lại!
34 Chương 34: Lời cuối sách
Chapter

Updated 34 Episodes

1
Chương 1: Nạn nhân đầu tiên
2
Chương 2: Bước đầu trò chơi giết người
3
Chương 3: Diễn biến cuộc chơi
4
Chương 4: Đêm ấy
5
Chương 5: Thế giới không tên trong gương
6
Chương 6: Không ai tin
7
Chương 7: Người sống sót duy nhất
8
Chương 8: Nỗi sợ của Tiểu Phàm
9
Chương 9: “Chúng tôi không giết người!”
10
Chương 10: Mày là hung thủ!
11
Chương 11: Mùi quỷ dị
12
Chương 12: Cậu kế tiếp
13
Chương 13: Giọng sáu người trong chiêm bao
14
Chương 14: Theo dõi
15
Chương 15: Hơi formalin
16
Chương 16: Một người cũng không thể thoát?
17
Chương 17: Cái ôm trong bóng tối
18
Chương 18: Lão Tứ khó hiểu
19
Chương 19: Cáo phó đã đăng
20
Chương 20: Cái giá của sinh mạng và tuổi trẻ
21
Chương 21: Tiếng khóc dưới sấm vang
22
Chương 22: Trốn không thoát thì bên nhau vậy
23
Chương 23: Không hiểu được tình cảm của cha mẹ
24
Chương 24: Những đứa trẻ bị bỏ rơi
25
Chương 25: Những người bạn đã mất đi
26
Chương 26: Lòng kiên cường trong sự nhu nhược
27
Chương 27: Sinh hoạt bình thản
28
Chương 28: Nạn nhân thứ tư
29
Chương 29: Giả thuyết hoang đường cắt ngang
30
Chương 30: Tôi và cậu sẽ không cô đơn đâu
31
Chương 31: Hình bóng bị lãng quên
32
Chương 32: Trò chơi trước đó đã bắt đầu
33
Chương 33: Chúng tôi sẽ trở lại!
34
Chương 34: Lời cuối sách