Chương 89: Không biết xấu hổ

Editor: Tuyền Uri
Chủ ý của Tạ tiểu cô quả thật rất hay, đáng tiếc tưởng tượng quá phong phú nhưng thực tế quá khô ráp, trước không nói nàng có thể ra khỏi cửa chính phủ tể tướng, coi như có thể đi ra ngoài thì những thị vệ đằng sau lưng này có thể để nàng chạy tới chỗ Cảnh Hoan bên kia sao?

Càng làm nàng buồn bực chính là lúc nàng đang định trực tiếp chạy tới chỗ Tạ tể tướng ăn vạ thì ông trời cũng tới tham gia náo nhiệt, một trận mưa lớn ngăn nàng ở trong khuê phòng mình.

Lúc Tạ tiểu cô đang phờ phạc rũ rượi thì Tạ tể tướng rốt cuộc không nhịn được thừa dịp rảnh tỗi đến tìm Bảo nhi nhà mình tâm sự.

Tạ tiểu cô nhìn thấy nam thần lão cha nhà mình vẫn rất vui vẻ, không nhịn được nghiêng người tựa vào người hắn cọ cọ, hỏi: 
“Phụ thân hôm nay rốt cuộc cũng rảnh sao?”

“Đúng vậy.” Tạ tể tướng vuốt trán của nàng, lại cười nói: “Bảo nhi mấy ngày nay làm gì đó sao không để ý đến phụ thân rồi hả?”

Tạ Bích Sơ vội ngẩng đầu phản bác: “Con nào có, không phải là nhìn thấy phụ thân có việc nên không muốn quấy rầy sao, phụ thân sao có thể trách con chứ?”

Nàng mềm mại làm nũng, độ ngọt trong giọng nói tăng vọt, trong mắt Tạ tể tướng nồng nặc ý cười: “Vừa rồi có phải ăn đường hay không?”

Tạ tiểu cô nương hơi đỏ mặt: “Mới không có.”

Tạ tể tướng nhìn dáng vẻ xấu hổ của nàng mỉm cười không nói lời nói, bàn tay thon dài hữu lực khẽ vuốt những cọng tóc tán loạn trên đầu nàng, dường như châm chước hồi lâu mới hỏi: “Bảo Nhi,  có phải con có chút khác biệt với Tĩnh vương?”

Tạ tiểu cô nương sợ hết hồn, lo sợ lo lắng mà nhìn hắn một cái, mặc dù biết lần trước nàng liều mạng xuất cung đi theo Cảnh Hoan đến thư viện Lăng Vân thì nam thần lão cha sớm muộn sẽ biết nhưng tới lúc hắn mở miệng hỏi thì Tạ Bích Sơ vẫn hết sức lo lắng như cũ.

Nàng biết lời nói của nam thần lão cha hàm súc như vậy hoàn toàn là cho nàng thể diện, ý thực tế của hắn chính là có phải con có tình ý với Tĩnh vương?

Tạ Bích Sơ há hốc mồm, vô số cái cớ lướt qua trong đầu nàng nhưng cuối cùng dừng lại ở hình ảnh cũng là ánh mắt không chút thay đổi và khuôn mặt không giấu được sự thất vọng của nam thần lão cha, cuối cùng vẫn lựa chọn nói thật: “Có thể không?”

Nghe thấy nàng thừa nhận rồi, Tạ Dịch Giang thở dài hàm chứa hai phần vui mừng, nhẹ giọng nói: “Phụ thân nếu như đã muốn đón con ra ngoài cung chắc chắn là vẫn muốn tìm cho con một phu quân, sau này nếu như phụ thân không còn nữa thì hắn có thể chăm sóc con. Nhưng mà người này là ai cũng được, chỉ là Tĩnh Vương thì, không được.”

Tạ Bích Sơ có chút giật mình, sửng sờ hỏi: “Tại sao?”

Cánh môi Tạ Dịch Giang hé mở, suy tư một chút mới nói: “Con chung đụng với hắn cũng đã vài ngày chắc cũng biết động tác lén của hắn. Nếu như hắn đã có tâm tư như vậy thì hắn và đương kim thánh thượng chính là kết quả người chết ta sống. Không nói bây giờ con chưa xuất cung, chỉ nói, nếu như hắn thành công rồi thì con cũng sẽ bị vây lại trong cung. Như vậy còn nguy hiểm hơn là bây giờ, còn nếu như hắn thất bại chỉ để lại một mình con, con sẽ ra sao đây?”

“Nhưng mà,” sắc mặt của Tạ Bích Sơ hơi tái, “Nhưng hắn đã nói với ta, hắn không muốn vị trí kia.”

Tạ Dịch Giang mỉm cười than thở một tiếng: “Bảo Nhi ngốc, nếu như hắn có suy nghĩ tranh đoạt vị trí kia mà vẫn có thể sống dưới mí mắt của thánh thượng một cách yên ổn, người sinh ra như vậy nào có thể dễ dàng cả tin?”

“Con...” Tạ Bích Sơ há miệng, muốn nói con tin tưởng hắn nhưng dưới ánh mắt của Tạ Dịch Giang, âm thanh đi một vòng trong cổ họng rốt cuộc không nói ra.

Tạ Dịch Giang tiếp tục nói: “Những gì mới nói, thật ra nếu như có chút nghị lực và quyết tâm thì hoàn toàn có thể tránh khỏi,” nhìn thấy sự vui mừng dâng lên trong mắt nàng âm thầm than thở, nhưng vẫn lựa chọn nói ra những lời phía sau: “Nhưng điều quan trọng nhất, tâm ý hắn dành cho con là độc nhất vô nhị sao?”

“Bản thân con từ nhỏ đã ngoan ngoãn khéo léo, lá gan cũng không lớn. Nhưng bây giờ ngươi vì hắn làm ra bao nhiêu chuyện lớn gan, đánh mất trách nhiệm của người làm hoàng hậu, đánh mất trách nhiệm của người làm thê tử, đánh mất trách nhiệm của người làm nữ nhi. Chỉ vì mưu cầu một kết quả với một người không có kết quả, con có thể phấn đấu quên mình dốc hết tất cả như vậy nhưng hắn thì sao, hắn có từng đáp lại bất cứ gì với con hay không?”

Còn có gì đau đớn khó chịu hơn so với nỗi áy náy sợ hãi giấu tận sâu đáy lòng đột nhiên vị xé rách?

Lời nói như vậy đâm trúng tim đen giống như lưỡi dao sắc bén cắt từng ảo tưởng của nàng thành mảnh vụn, lại giống như nước đá lạnh thấu xương hoàn toàn đông cứng những suy nghĩ sôi trào dành cho hắn trong lòng nàng.

Vấn đề mà nàng vẫn luôn né tránh, không muốn suy tư một cách cẩn thận cứ như vậy bị Tạ Dịch Giang mạnh mẽ kéo từ góc tối u ám ra ánh mặt trời, bộc lộ ra cho mọi người.

Sắc mặt Tạ Bích Sơ xám trắng một mảnh, đôi môi khẽ run hồi lâu mới ngửa đầu nhìn về phía Tạ Dịch Giang, nở nụ cười khe khẽ, hư ảo di động mở khóe môi giống như vừa chạm liền biến mất, nàng nhẹ giọng nói nhưng trong giọng nói lại mang sự kiên quyết: “Phụ thân, để con kiên trì một lần đi. Con người khi còn sống đều sẽ gặp phải nhiều lựa chọn, sau khi lựa chọn cũng sẽ gặp thất bại. nhưng nếu như vì kết quả có thể sẽ thất bại mà buông tay ngay từ đầu, con sao có thể cam tâm? Đạo lý không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ chuyện lớn phụ thân chắc hẳn hiểu hơn con.”

Mắt Tạ Dịch Giang chứa chút vui mừng, thở dài phủ lên gò má không còn chút sắc máu của nàng, một tay tiện lấy một khối mật đậu cao từ mâm kia, hỏi: “Cho dù biết ăn khối bánh ngọt này có chín phần sẽ bị nghẹn nhưng con vẫn kiên trì thật sao?”

Tạ Bích Sơ từ từ gật đầu một cái: “Vâng.”

“Vậy thì hãy đi đi.” Tạ Dịch Giang bỗng dưng cười bỏ miếng bánh ngọt trong tay xuống, vừa dùng khăn tay lau tay vừa mỉm cười nhìn nàng: “Tạ Bảo Nhi nên vô pháp vô thiên không kiêng nể gì như thế.”

Tạ Bích Sơ “xì” cười, nhưng cười cười nước mắt cũng chảy xuống theo, nức nở nắm lấy vạt áo hắn: “Là Bảo Nhi tùy hứng.”

Tạ Dịch Giang điểm chóp mũi của nàng: “Bảo Nhi ngốc, lớn như vậy còn không biết xấu hổ mà khóc như vậy, về sau rất nhiều chuyện phụ thân không thể lựa chọn thay con. Nhưng con phải biết phụ thân mãi mãi ở phía sau lưng con. Mọi chuyện đều có phụ thân ở đây con cứ thoải mái mà làm nhưng chỉ có một chuyện nếu như đụng phải tường nam nhất định phải quay đầu. Bảo Nhi của cha có thể kiên trì nhưng không thể cố chấp, có thể làm sai nhưng không thể sai hoàn sai, hiểu không?”

Tạ Bích Sơ hiểu ý của hắn nhưng mà trong lòng lại có chút thẹn, nàng đã bị Cảnh Hoan từ chối một lần. Nhưng lần này là hắn chủ động đến đụng chạm nàng, chắc cũng không bị tính là nàng quấn lấy hắn chứ?

Nàng gật đầu đáp lại, không nhịn được nghiêng người dính vào người hắn cọ xát. Mặc kệ kết quả cuối cùng như thế nào chỉ cần nàng quay đầu lại vĩnh viễn đều có đường lui và nơi trú ngụ, ấm áp thân thiết như vậy khiến hốc mắt nàng càng chua xót hơn.

Tạ Dịch Giang rất hưởng thụ Bảo Nhi thân cận như vậy, mỉm cười vỗ vỗ bả vai của nàng nói: “Sau này nếu như muốn xuất phủ đi ra ngoài thì cứ đi, nhưng bên cạnh cũng phải có ít nhất hai người,” dừng một chút lại nói: “Hoàng thượng bên kia con không cần phải lo lắng.”

Rất rõ ràng là muốn giúp nàng che giấu tin tức. Tạ Bích Sơ nhớ tới lúc ở trên Lâm Uyển xuân săn len lén đi theo Cảnh Hoan đi ra ngoài chơi, sau đó một mực lo lắng hoàng đế sẽ biết, sau đó phụ thân nói cho nàng biết tin tức đã bị che giấu rồi.

Tạ Bích Sơ cắn môi, sự áy náy trong lòng càng sâu, nàng không chỉ chiếm thân thể của nguyên thể mà còn đem lại nhiều rắc rối cho nam thần lão cha như vậy.
Cho nên về sau nàng phải đối xử với nam thần lão cha tốt hơn nữa, cho dù Cảnh Hoan lọt vào tay nàng thì trong lòng nàng nam thần lão cha mãi mãi xếp thứ nhất.

Có sự đồng ý của nam thần lão cha, tâm tình của Tạ Bích Sơ khẩn cấp sao có thể nhịn được xế chiều hôm đó trời mưa to chạy đi Tĩnh Vương phủ.

Lúc Cảnh Hoan đang nghe thuộc hạ bẩm báo đang tựa nửa người trên giường êm đọc sách uống trà, nghe vậy ngẩn người hỏi ngược lại: “Ngươi nói người nào, ai tới?”

“Người tới tự xưng Tạ cô nương.”
Cảnh Hoan sầm mặt, đột nhiên ngồi dậy, cau mày suy nghĩ trong chốc lát nói: “Thì nói ta không có ở đây cho nàng trở về!”

Người bẩm báo lĩnh mệnh đi, Cảnh Hoan nằm xuống lần nữa nhưng sách trong tay cũng không lật sang trang tiếp theo, sửng sốt hồi lâu rốt cuộc không nhịn được cất giọng gọi đầy tớ bên cạnh: “Thanh Huy, xem nàng về hay chưa?”

Khoảng cách từ thư phòng đến phòng khách cũng không xa cộng thêm tốc độ của Thanh Huy nhanh cũng chỉ chút công phu lúc nhỏ nhưng Cảnh Hoan lại cảm thấy thật lâu, sau đó quả nhiên nghe rõ Thanh Huy bẩm báo: “Vị cô nương kia vẫn còn ở đây bảo là muốn chờ Vương gia trở lại.”

Cảnh Hoan cũng nhịn không nữa vừa đứng dậy vội vàng chạy về phía phòng khách vừa thầm trách mắng: “Nếu đã không đi vì sao không bẩm báo cho ta biết còn phải đợi ta tự mình hỏi tới mới nói? Người phía dưới đang làm cái gì?”

Thanh Huy vừa khom người đi theo phía sau hắn vừa cúi đầu vừa đáp dạ, cuối cùng lại nói: “Cô nương đội mưa tới đây, không biết là có bị ướt quần áo không....”

Cảnh Hoan càng thêm tức giận: “Nếu biết còn không đi phòng bếp chuẩn bị nước nóng? Còn nữa trong phủ cũng không có quần áo nữ tử, còn không mau đi mua....”

Vừa nhắc tới quần áo, hắn dường như sực nhớ ra gì đó bước chân bình thường đột nhiên dừng lại, vẻ mặt biến đổi, tay nắm chặt, bước chân dưới chân không cử động nhưng người đang chờ ở phòng khách kia đang không ngừng sai khiến hắn đi về phía bên kia.

Ánh mắt của hắn giãy giụa, một lúc lâu mới nhắm mắt lại, dùng sức đấm một cái lên trên cây cột ở hành lang, cây cột cứng rắn như vậy nhưng lại xuất hiện thêm một khe hở mà trên tay hắn chỉ đỏ bừng một chút mà thôi.

Hắn chống tay trên cây cột suy nghĩ một chút rốt cuộc cũng phải đứng dậy chạy về phía phòng khách bên kia.

Đến cửa phòng khách bước chân hắn dừng lại một chút, ánh mắt dừng trên bóng dáng người đang đưa lưng về phía hắn đang ngửa đầu xem xét bức tranh chữ ở trên tường. Quần áo ướt một nửa, nàng hình như có chút lạnh, đôi tay vô thức bắt chéo khoanh tay.

Cảnh Hoan dời tầm mắt chuyển qua cơn mưa to dần bên ngoài cửa nhỏ, hít sâu một hơi, vẻ âm trầm trên mặt rút đi trở nên nhẹ nhàng.

Hắn cất bước đi vào phòng khách, cười hì hì nói: “Lại để ý bộ tranh chữ này của ta rồi à? Cái này cũng không thể cho ngươi!”

Tạ Bích Sơ quay đầu lại nhìn thấy hắn lập tức cười nghênh đón hắn, nghe vậy liền bĩu môi: “Không nỡ rồi? Bộ tranh chữ này có thể bao nhiêu lượng hoàng kim.”

Cảnh Hoan nhanh chóng nhìn lướt qua vẻ mặt nàng không để lại dấu vết, vừa cười đùa nói: “Cũng không phải, không phải bởi vì đắt mà tiếc không cho ngươi được mà bởi vì là nó không đáng giá một đồng nên mới không thể cho. Thứ cho từ trong tay ta sao có thể là một thứ không đáng tiền chứ?”

Tạ Bích Sơ sững sờ sau đó bày ra gương mặt “Ta ít đọc sách  ngươi chớ gạt ta”: “Thứ không đáng tiền ngươi có thể cầm về rồi còn treo ở phòng khách sao?”

Cảnh Hoan cười hề hề: “Xem ra chị dâu nhỏ đánh giá cao tác phẩm kém cỏi của kẻ hèn mọn này. Ta đã nói ta cầm ký thi họa không tinh thông cái gì, tài hoa nổi bật phong lưu phóng khoáng, lúc này tin chưa?”

Tạ Bích Sơ há miệng, nụ cười trên môi dần lui xuống. Hắn, lại bắt đầu gọi nàng là chị dâu nhỏ, nàng định mở miệng chất vấn hắn nhưng đột nhiên lại phát hiện nàng căn bản không có tư cách này.

Đêm hôm ấy ở bên cạnh nhau, chỉ có nàng cẩn thận cất giấu tỉ mỉ, ngày đêm vuốt ve, khắc  thành vết chu sa trong tim nhưng đối với hắn mà nói chỉ giống như gió thổi ngang qua, không chút dấu vết.

Nàng cười gượng, mượn cơ hội quay đầu lại xem tranh, bình ổn lại sự bất an và vị chát trong lòng.

Đập vào mắt chính là bức tranh chữ, bên dưới bầu trời xa xôi là sa mạc hoang vu mênh mông bát ngát, những cành cây lác đác điểm xuyết, một con chim ưng bị thương nhếch nhác lượn vòng trên mặt đất, lông vũ lộn xộn, vết thương chồng chất, nhưng trong mắt chim ưng sắp chết chính là ánh sáng lạnh khiếp người, tựa như muốn xuyến qua tờ giấy thoát ra ngoài.

Bên cạnh bức tranh là thể tự là kiểu chữ thảo phóng túng. Cho dù Tạ Bích Sơ nhất thời có chút không nhận ra nhưng trong bức tranh này lộ ra sát ý mạnh mẽ khiến nàng nhịn không được lui về sau một bước.

Nàng hít một hơi thật sâu lúc này mới hồi tưởng tới lời nói lúc nãy của Cảnh Hoan, hắn nói, bức họa này là do hắn vẽ.

Họa tác vừa có viết lưu niệm, phóng túng lối viết thảo, cho dù tạ bích sơ nhất thời có chút không nhận ra, nhưng này bút họa giữa lộ ra sát ý mạnh mẽ hãy để cho nàng không nhịn được lui về phía sau một bước.

Nàng hít thật sâu một hơi, lúc này mới hồi tưởng mới vừa rồi cảnh vui mừng lời nói, hắn nói, bức họa này là xuất từ tay hắn.

Vậy khí thế nghiêm nghị như vậy rốt cuộc có từ đâu?

Tạ Bích Sơ nhếch môi, đột nhiên cảm thấy có chút hoảng hốt, nàng đang định nói chuyện thì Cảnh Hoan ở sau lưng đã mở miệng trước.

“Được rồi, cũng chỉ là một con chim ưng sắp chết còn có gì để nhìn. Người ngươi đã ướt thành như vậy rồi, không lạnh sao?” Hắn vừa nói vừa thu hồi cánh tay đang định chạm vào đầu vai nàng, sau khi quay người, mi mắt buông xuống che lại ánh sáng sắp tràn ra trong ánh mắt.

Hắn không nói Tạ Bích Sơ còn không phát hiện, nhưng hắn vừa nhắc tới Tạ Bích Sơ mới phát hiện. Đúng thật là lạnh, đều nói mưa thu lạnh, thì ra bất tri bất giác đã qua mùa hạ mùa thu cũng sắp tới.

Cảnh Hoan thấy nàng nãy giờ không nói gì chỉ ngẩn người ở đó, trong lòng cũng gấp gáp, đi tới nắm lấy tay nàng kéo về phía hậu viện: “Ta cho người chuẩn bị nước nóng cho ngươi, ngươi tắm rửa xong rồi thay quần áo khô cho khỏi lạnh.”

Hắn rốt cuộc còn quan tâm nàng, Tạ tiểu cô không nhịn được được vui vẻ lại, không phản kháng chút nào, đàng hoàng đi theo hắn.
Đợi nàng tắm nước nóng xong thay quần áo ra ngoài thì Cảnh Hoan nghiêng đầu nhìn một cái, trong mắt thoáng ra ánh sáng tối, rất nhanh lại nhíu mày, trong miệng vẫn đùa giỡn nói: “Tấm thảm trải đất trong phòng ngủ nhà ta một trăm lượng một miếng, để ngươi làm ướt hết rồi ngươi cũng đền không nổi.”

Vừa nói hán vừa lấy khăn tay đưa cho nàng: “Lau khô tóc đi.”

Mắt Tạ Bích Sơ chuyển động cũng không cầm khăn ngược lại xoay lưng về phía hắn, mềm giọng nói: “Ngươi lau giúp ta.”

Cảnh Hoan cầm khăn đứng sau lưng nàng một hồi, đứng đến khi Tạ Bích Sơ lo sợ định xoay người lại định nói khỏi đi thì rốt cuộc trầm mặc nâng từng sợi tóc đen nhánh, cẩn thận dùng khăn lau từng chút một lau khô.

Từ lọn tóc đến chân tóc, hơi thở của hắn cách nàng càng ngày càng gần, khẽ cúi người tiếng hít thở dường như đang ở bên tai nàng, Tạ Bích Sơ rũ mắt, nhẹ nhàng cắn môi, tai nhanh chóng nổi lên màu sắc tuyệt đẹp.

Đầu ngón tay của hắn lơ đãng chạm vào tai nàng khiến nàng không nhịn được khẽ run lên. Động tác của Cảnh Hoan dừng lại trong giây lát, đặt khăn lên đầu nàng: “Tự lau!”

“Cảnh Hoan!” Nàng còn chưa kịp gỡ khăn trên đầu xuống, theo bản năng níu vạt áo hắn lại để hắn không thể đi được, “Ngươi.... ngươi rốt cuộc là có ý gì?”

Cảnh Hoan đứng bất động, trầm mặc một hồi mới lên tiếng hỏi lại: “Cái gì là có ý gì?”

Nghe ra được sự thờ ơ trong giọng nói hắn Tạ Bích Sơ lập tức nóng nảy, gỡ khăn ở trên đầu ra, đứng lên đứng trước mặt hắn, ngửa đầu nhìn hắn: “Đêm hôm đó rõ ràng là ngươi đi tìm ra nhưng bây giờ ngươi làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, ngươi....” Nàng cắn môi, lệ quang ở hốc mắt đảo quanh.

Cảnh Hoan khẽ ngửa đầu, tránh tầm mắt của nàng, từ từ nói: “Ta cho là ngươi là một người thông minh. Chuyện đã qua không thể nào thay đổi chỉ có thể để cho nó qua. Nhưng mà sau này thừa dịp còn có thể thay đổi thì không nên dẫm lên vết xe đổ.”

“Ngươi....” Đôi tay nàng thắt lấy cánh tay hắn, càng nắm càng chặt, cả người lại khẽ run không biết là bởi vì cảm lạnh hay là trái tim băng giá.

Ánh mắt nàng như tuyết nhìn chằm chằm hắn, dôi mắt hạnh như làn thu thủy lộ ra chút gì đó run sợ: “Cho nên ý ngươi là tính như vậy thật sao? Ý ngươi là như vậy sao? Ngươi ở thư viện Lăng Vân từ chối ta... ta chấp nhận, nhưng chính ngươi lại tới trêu chọc ta, trêu chọc ta rồi bây giờ quyết định rồi hả? Ngươi nằm mơ đi!”

“Nói cái gì không thể giẫm lên vết xe đổ căn bản là do ngươi mượn cớ. Ngươi nói cho ta biết tại sao, ngươi nói cho ta biết đi, vì ngươi mà ta thuyết phục phụ thân, phụ thân đã đồng ý vậy ngươi kiêng kị gì chúng ta cùng nhau giải quyết không tốt sao? Ngươi.....”

“Ta không kiêng kị cái gì!” Hắn cúi đầu cắt đứt lời nàng, nhìn một mảnh lạnh lẽo trong mắt nàng, yếu ớt lạnh lẽo, chỉ nghe hắn gằn từng từ: “Ta không có kiêng kị gì, ta chỉ là tuân thủ nhân thường đạo lý và quy củ. Ngươi là chị dâu của ta, nhất thời luống cuống thì có thể tha thứ, nhưng nếu như cứ trầm luân vào thì chính là làm trái luân thường đạo lý!” 

Tạ Bích Sơ chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh trống rỗng, trước mắt chỉ có ánh mắt lạnh nhạt không có chút gì tình ý, bên tai chính là âm thanh lạnh lẽo của hắn đang vang vọng: nhất thời luống cuống thì có thể tha thứ, nhưng nếu như cứ trầm luân vào thì chính là làm trái luân thường đạo lý!

Nàng cúi đầu nở nụ cười, mỗi một âm thanh hàm chưa nỗi bi ai, mỗi một thanh như khóc ra máu, nàng nhìn hắn chằm chằm, cười lạnh nói: “Nhất thời luống cuống? Đêm hôm đó người phóng túng như vậy là người nào, ôm lấy ta không buông là người nào? Ta ngược lại thật sự muốn nhìn một chút có phải mỗi lần ngươi đều ‘nhất thời luống cuống’ hay không!”

Nàng vừa nói vừa nhanh chóng mở từng món quần áo trên người xuống, thân thể trắng muốt như ngọc trong chớp mắt liền từ quần áo xốc xếch trở thành nửa che nửa lộ. Trong không khí lành lạnh phát run nhưng nàng hoàn toàn không để ý, áo ngoài rơi trên mặt đất sau đó là trung y.

Trong nháy mắt nàng mở tiểu y một cái tát hung hăng giáng trên mặt nàng.

“Ta chưa từng có nữ nhân cho nên chỉ cần nhìn thấy nữ nhân không biết thẹn cởi quần áo trước mặt ta thì cũng sẽ ‘nhất thời luống cuống’, ngươi hài lòng chưa?!”

Hắn nói từng câu từng chữ xong, cánh tay vừa mới nâng lên đã từ từ rũ xuống, bàn tay nóng như lửa đốt bỏ vào trong tay áo. Cho dù nhanh chóng nắm chặt lại, chặt đến nỗi ngón tay tựa như có thể trực tiếp bẽ gãy nhưng không thể khống chế được khẽ run, lòng bàn tay hình như có một ngọn lửa trong nháy mắt xuôi theo cánh tay hắn lan tràn đến ngực hắn đốt cháy lục phủ ngũ tạng của hắn.

Hắn bình tĩnh đứng ở đó cả người căng thẳng đến cực hạn giống như chỉ cần khẽ chạm là có thể biến tất cả sức lực chống đỡ của hắn tan thành mây khói.

Trong phòng yên lặng đến cực điểm, một nửa mái tóc đen xõa khô của Tạ Bích Sơ ngã xuống dưới đất, bằng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được nửa bên gò má đã sưng đỏ  nhưng nàng không cảm thấy đau đớn chút nào, nàng khẽ nhắm mắt lại, trong hốc mắt khô khốc một mảnh.

Nàng đỡ ghế từ từ đứng lên, mặc từng món từng món quần áo lên, sau đó dùng khăn lụa che kín khuôn mặt đã sưng đỏ, không nói một lời biến mất ở trong màn mưa.

Lưu lại một bóng người cô đơn đứng tại chỗ, không biết trải qua bao lâu mới từ từ giật giật.

Cảnh Hoan đưa tay nắm cánh tay đau đớn tựa như mất đi cảm giác, trên trán rịn đầy mồ hôi, âm thanh khàn khàn nói: “Người đâu!”

Thanh Huy vốn dĩ đang lo sợ lo lắng canh giữ ở trước cửa lập tức vọt vào, thấy thế nhanh chóng vịn hắn: “Chủ tử, là vết thương cũ phát tác sao? Nô tài đi lấy rượu thuốc....”

“Không cần.” Cảnh Hoan lắc đầu một cái, nằm từng khớp xương từng trận đau đớn, mất sức nằm ngửa trên giường, một hồi lâu mới nói nhỏ: “Cứ cho nó đau, đau dài không bằng đau ngắn. Đau một lần sau này sẽ ổn hơn, về sau sẽ không còn đau đớn nữa....”

“Chủ tử....” Thanh Huy có chút không hiểu, chỉ là quay đầu một cái lại phát hiện một cánh tay vốn đang nắm khớp xương tay không biết từ lúc nào đã bao phủ trái tim.

Tạ Bích Sơ tiện tay chỉ một người dẫn đường, hai người đang chờ ở phòng là người mà Trữ Mặc đặc biệt chọn lựa để bảo vệ nàng, vừa thấy tóc đen nàng tán loạn, trên mặt còn có khăn che mặt, sắc mặt lập tức nặng nề.

Tạ Bích Sơ vẫy vẫy tay ngăn cản lời mà bọn họ muốn nói, vừa chống lấy cây dù vừa dặn dò: “Các ngươi một người theo ta đi thẳng đến Đại Giác Tự, một người khác trở về phủ nói cho phụ thân ta muốn ở Đại Giác Tự vài ngày, nói ông ấy không cần lo lắng cũng không cần tới tìm ta.” Nàng dừng lại một chút, dừng bước lại, trong mắt có chút bi thương, giọng nói lại bình thản không sợ hãi: “Nói với ông ấy, ta chỉ là nghẹn một chút mà thôi.”

Không đợi hai người mở miệng nàng đã tiếp tục đi về phía trước, trong màn mưa bóng lưng mảnh khảnh của nàng lại kiêu ngạo thẳng tắp như tùng.

Bên trong phủ tể tướng, Tạ Dịch Giang nghe bẩm báo xong đưa tay chống trán, ngăn hốc mắt ửng đỏ, một lúc lâu mới khẽ thở dài một cái, nói: “Trữ Mặc, có phải là ta không nên dung túng Bảo Nhi đi chuyến này?”

Sắc mặt của Trữ Mặc cũng không ổn, nghe vậy suy nghĩ một chút nói: “Đại nhân làm đúng, đau dài không bằng đau ngắn, vật không cần thiết không bằng dứt bỏ sớm tránh cho ngày sau càng thêm khó khăn.”

Không đợi hai người mở miệng, nàng đã tiếp tục đi về phía trước, trong màn mưa nàng bóng lưng mảnh khảnh, lại như cùng Ngạo Tuyết  Thanh Tùng, thẳng tắp.

“Ngươi nói đúng,” Tạ Dịch Giang nhỏ giọng trả lời một câu, “Tuy rằng không bỏ được Bảo Nhi nhưng nàng rốt cuộc cũng phải lớn lên tránh cho nàng ngày sau lại bị người khác mưu hại vậy.”

Vẻ mặt Trữ Mặc cũng nặng nề theo, trầm giọng hỏi: “Vậy có cần đưa tin sang Tĩnh Vương bên kia không?”

Nghe được hai chữ kia, Tạ Dịch Giang hơi cau mày, sau đó khoát tay chặn lại: “Không cần, về sau coi như chưa bao giờ qua lại với hắn. Ta cũng đã nói, quá tam ba bận, nếu không ta cũng sẽ chẳng cho ai mặt mũi. Ngay cả hắn là nghĩa tử của người kia thì sao, cũng chỉ là nghĩa tử, cho dù là người kia đi chăng nữa thì cũng đừng hòng tổn thương Bảo Nhi nhà ta!”

“Vậy, những gì sắp xếp trước kia... có phải nên sắp xếp lại một lần nữa?”

Tạ Dịch Giang gật đầu một cái: “Điều đó là đương nhiên, ta vốn là không muốn dùng đồ mà hắn đưa tới, chỉ là một biểu tượng, bây giờ mượn cơ hội mà xé nó đi tốt hơn.” Hắn dừng một chút nói: “Còn nửa tháng nữa chính là Trung thu, tìm người nói lại với Thái hậu bên kia, tiểu nhi tử của nàng cũng nên lấy vợ rồi.”

Chapter
1 Chương 1: Thân xác Loli trái tim Ngự tỷ*
2 Chương 2: Nói rất có lý nên không thể phản bác
3 Chương 3: Quyết tâm làm một tiểu trong suốt*
4 Chương 4: Tam quan của Tể tướng rất chính trực
5 Chương 5: Sự kiện làm xôn xao Hậu cung
6 Chương 6: Phụ thân nhà ta là nam thần* thứ thiệt
7 Chương 7: Cuộc sống chung hằng ngày với người cha nam thần
8 Chương 8: Trên đường gặp gỡ người giàu có thật sự
9 Chương 9: Đây là đứa trẻ nghịch ngợm nhà nào
10 Chương 10: Phương thức giả bộ giàu có ở cổ đại
11 Chương 11: Tại sao không cần nó
12 Chương 12: Ám sát (canh hai)
13 Chương 13: Thật ra thì ta chỉ là muốn ăn mì
14 Chương 14: Nương nương, Hoàng thượng triệu
15 Chương 15: Khi đứa trẻ dụ dỗ:
16 Chương 16: Mỗi tên nam nhân cặn bã đều có điểm cặn bã riêng (canh hai)
17 Chương 17: Cuộc gặp gỡ trong số mệnh (canh ba)
18 Chương 18: Năng lượng vầng sáng của nữ chính max1
19 Chương 19: Đá đặt chân của nữ chính (canh hai)
20 Chương 20: Ta giả bộ yếu ớt, ngươi giả bộ mù quáng
21 Chương 21: Thái hậu nương nương, không cần cám ơn (canh hai)
22 Chương 22: Hoàng đế Bệ hạ sắp hắc hóa
23 Chương 23: Nam chính, ngươi phạm quy (canh hai)
24 Chương 24: Rút thăm đi
25 Chương 25: Đức Phi, ngươi lên đường bình an
26 Chương 26: Hoàng đế Bệ hạ không vui vẻ
27 Chương 27: Nói có lý
28 Chương 28: Muốn ôm đùi, không có cửa
29 Chương 29: Hãy đi cúng cho ta đi!
30 Chương 30: Hiền phi
31 Chương 31: Nữ chính và nam chính "trùng hợp" gặp nhau
32 Chương 32: Thế giới xem mặt có cứu vớt:
33 Chương 33: Nhận lấy tấm lòng nhiệt huyết của ta
34 Chương 34: Bị nói xấu mà không hề hay biết
35 Chương 35: Vốn không có cách nào cự tuyệt mà
36 Chương 36: Bệ hạ ngài nên uống thuốc đi
37 Chương 37: Làm nũng mà sống
38 Chương 38: Chính thức gặp mặt nữ chính đại nhân
39 Chương 39: Định luật nữ chính
40 Chương 40: Vì sao cuộc sống lại bi thống như thế
41 Chương 41: Lực lượng của kịch tình đại thần
42 Chương 42: Đừng nghĩ nhiều
43 Chương 43: Xấu mặt
44 Chương 44: Người giật dây
45 Chương 45: Nhìn rõ ngươi rồi nam chính căn bã
46 Chương 46: Hắn đang làm mình làm mẩy với ta
47 Chương 47: Lần đầu tiên gặp mặt nam phụ
48 Chương 48: Thư viện Lăng Vân
49 Chương 49: Nam phụ mới thật sự là tuyệt sắc
50 Chương 50: Điểm kích khởi Tĩnh Vương điện hạ hắc hóa
51 Chương 51: Không muốn trở về
52 Chương 52-1: Xin đặt trước
53 Chương 52-2: Xin đặt trước (2)
54 Chương 52-3: Xin đặt trước (3)
55 Chương 52-4: Xin đặt trước (4)
56 Chương 53-1: Đúng là không thể nào có sự trùng hợp
57 Chương 53-2: Chính là không thể nào có trùng hợp (2)
58 Chương 53-3: Chính là không thể nào có trùng hợp (3)
59 Chương 53-4: Chính là không thể nào có trùng hợp (4)
60 Chương 54-1: Một điểm khốn nạn phá hủy đi tất cả (1)
61 Chương 54-2: Một điểm khốn nạn phá hủy đi tất cả (2)
62 Chương 54-3: Một tên khốn nạn phá hủy đi tất cả (3)
63 Chương 55-1: Chỉ số thông minh bị đè bẹp
64 Chương 55-2: Chỉ số thông minh bị đè bẹp (2)
65 Chương 55-3: Chỉ số thông minh bị đè bẹp (3)
66 Chương 56-1: Tổ đội đánh Boss (1)
67 Chương 56-2: Tổ đội đánh Boss (2)
68 Chương 57: Chưa qua sông đã bắt đầu phá cầu
69 Chương 58: Ngài không khỏe mang theo cả nhà ngài ấy (1)
70 Chương 58-2: Ngài không khỏe mang theo cả nhà ngài ấy (2)
71 Chương 59-1: Bước theo gót chân Tạ Hoàng hậu (1)
72 Chương 59-2: Bước theo gót chân Tạ Hoàng hậu (2)
73 Chương 59-3: Bước theo gót chân Tạ Hoàng hậu (3)
74 Chương 60-1: Đào ra vàng giữa sa mạc (1)
75 Chương 60-2: Đào ra vàng giữa sa mạc (2)
76 Chương 60-3: Đào ra vàng giữa sa mạc (3)
77 Chương 61-1: Đi đi (1)
78 Chương 61-2: Đi đi ~ (2)
79 Chương 61-3: Đi đi ~ (3)
80 Chương 62: Phỏng đoán về việc Hoàng đế Nam tuần (1)
81 Chương 62-2: Phỏng đoán về việc Nam tuần của Hoàng đế (2)
82 Chương 62-3: Phỏng đoán về việc Nam tuần của Hoàng đế (3)
83 Chương 63-1: Lũ lụt ở Thanh Châu (1)
84 Chương 63-2: Lũ lụt ở Thanh Châu (2)
85 Chương 64-1: Năm lượng bạc có đắt hay không (1)
86 Chương 64-2: Năm lượng bạc có đắt hay không (2)
87 Chương 64-3: Năm lượng bạc có đắt hay không (3)
88 Chương 65: Cảnh Hoan. . . . . .
89 Chương 66: Sao ngươi lại. . . . . . Nặng vậy. . . . . (1)
90 Chương 66-2: Sao ngươi lại. . . . . . Nặng vậy. . . . . (2)
91 Chương 67: Con dâu nuôi từ bé sao (1)
92 Chương 67-2: Con dâu nuôi từ bé sao (2)
93 Chương 67-3: Con dâu nuôi từ bé sao (3)
94 Chương 68: Đừng đi bán mặt
95 Chương 68-2: Đừng đi bán mặt (2)
96 Chương 69: Đã đủ vừa lòng
97 Chương 70: Hồi kinh (1)
98 Chương 70-2: Hồi kinh (2)
99 Chương 70-3: Hồi kinh (3)
100 Chương 71: Đi dỗ hắn nhanh đi kìa (1)
101 Chương 71-2: Đi dỗ hắn nhanh đi kìa (2)
102 Chương 71-3: Đi dỗ hắn nhanh đi kìa (3)
103 Chương 72: Thì ra là như vậy
104 Chương 72-2: Thì ra là như vậy (2)
105 Chương 73: Bình sanh sẽ không tương tư 1
106 Chương 73-2: Bình sanh sẽ không tương tư 2
107 Chương 74: Bữa tiệc đón gió tẩy trần 1
108 Chương 74-2: Bữa tiệc đón gió tẩy trần 2
109 Chương 75: Ngươi thật không muốn biết tại sao ta mời chúng tỷ muội cùng đến xem
110 Chương 76-1: Thục phi có thai 1
111 Chương 76-2: Thục phi có thai 2
112 Chương 77: Đại chiêu đọc sách của nữ chính
113 Chương 77-2: Đại chiêu đọc sách của nữ chính 2
114 Chương 78: Không thể mang thai 1
115 Chương 78-2: Không thể mang thai 2
116 Chương 78-3: Không thể mang thai 3
117 Chương 79: Hư thai 1
118 Chương 79-2: Hư thai 2
119 Chương 80-1: Cấm túc
120 Chương 80-2: Cấm túc 2
121 Chương 81-1: Vi thần cung thỉnh hoàng thượng phế hậu 1
122 Chương 81-2: Vi thần trong cung thỉnh hoàng thượng phế hậu 2
123 Chương 81-3: Vi thần cung thỉnh Hoàn thượng phế hậu 3
124 Chương 82: Ta không làm được
125 Chương 82-2: Ta không làm được 2
126 Chương 83: Mời ta cùng ngươi và người già vui vẻ đêm thất tịch
127 Chương 84: Học sinh chuyển trường Ngưu xoa
128 Chương 85: Chữ của Tể Tướng đại nhân
129 Chương 85-2: Chữ của Tể Tướng đại nhân 2
130 Chương 86: Chỉ là trong lòng nàng nguyện ý thôi
131 Chương 86-2: Chỉ cần nàng nguyện ý thôi 2
132 Chương 87: Cặn bã
133 Chương 88: Là lỗi của ta
134 Chương 88-2: Là lỗi của ta 2
135 Chương 88-3: Là lỗi của ta 3
136 Chương 89: Không biết xấu hổ
137 Chương 90: Trẫm sẽ không buông tay
138 Chương 91
139 Chương 92: Hai người các ngươi thì vui rồi
140 Chương 93: Đại Hi lai phạm
141 Chương 94: Xuất sứ Đại Hi (2)
142 Chương 95: Hòa đàm (1)
143 Chương 95-2: Hòa đàm (2)
144 Chương 96: Triệt binh hồi triều
145 Chương 97: Nàng đã đồng ý với ta (1)
146 Chương 97-2: Nàng đã đồng ý với ta (2)
147 Chương 98: Người yêu của ngươi là ai
148 Chương 99: Thế tử
149 Chương 100: Không biết xấu hổ
150 Chương 101: Sự cố thể chất
151 Chương 102: Ra uy
152 Chương 103: Đại Hoàn xâm chiếm
153 Chương 104: Giao dịch
154 Chương 105: Nam thần cha dị thường
155 Chương 106: Một nam chủ khác
156 Chương 107: Muốn đưa ta đi đâu (canh 2)
157 Chương 108: Hồi cung
158 Chương 109
159 Chương 110
160 Chương 111
161 Chương 112
162 Chương 113
163 Chương 114
164 Chương 115
165 Chương 116
166 Chương 117: Nhánh đâm ngang
167 Chương 118: Nguyền rủa
168 Chương 119: Tác hợp
169 Chương 120: Thả ta ra
170 Chương 121: Nghĩa nữ
171 Chương 122: Kế hoạch
172 Chương 123: Cáo biệt
173 Chương 124: Vận khí cũng là thực lực
174 Chương 125: Bỏ thuốc
175 Chương 126
176 Chương 127: Sứ thần
177 Chương 128: Chuyện cũ (tới kịch tình, vạch trần bí mật Tạ thị)
178 Chương 129: Có thai
179 Chương 130: Cha và con gái (Kịch tình)
Chapter

Updated 179 Episodes

1
Chương 1: Thân xác Loli trái tim Ngự tỷ*
2
Chương 2: Nói rất có lý nên không thể phản bác
3
Chương 3: Quyết tâm làm một tiểu trong suốt*
4
Chương 4: Tam quan của Tể tướng rất chính trực
5
Chương 5: Sự kiện làm xôn xao Hậu cung
6
Chương 6: Phụ thân nhà ta là nam thần* thứ thiệt
7
Chương 7: Cuộc sống chung hằng ngày với người cha nam thần
8
Chương 8: Trên đường gặp gỡ người giàu có thật sự
9
Chương 9: Đây là đứa trẻ nghịch ngợm nhà nào
10
Chương 10: Phương thức giả bộ giàu có ở cổ đại
11
Chương 11: Tại sao không cần nó
12
Chương 12: Ám sát (canh hai)
13
Chương 13: Thật ra thì ta chỉ là muốn ăn mì
14
Chương 14: Nương nương, Hoàng thượng triệu
15
Chương 15: Khi đứa trẻ dụ dỗ:
16
Chương 16: Mỗi tên nam nhân cặn bã đều có điểm cặn bã riêng (canh hai)
17
Chương 17: Cuộc gặp gỡ trong số mệnh (canh ba)
18
Chương 18: Năng lượng vầng sáng của nữ chính max1
19
Chương 19: Đá đặt chân của nữ chính (canh hai)
20
Chương 20: Ta giả bộ yếu ớt, ngươi giả bộ mù quáng
21
Chương 21: Thái hậu nương nương, không cần cám ơn (canh hai)
22
Chương 22: Hoàng đế Bệ hạ sắp hắc hóa
23
Chương 23: Nam chính, ngươi phạm quy (canh hai)
24
Chương 24: Rút thăm đi
25
Chương 25: Đức Phi, ngươi lên đường bình an
26
Chương 26: Hoàng đế Bệ hạ không vui vẻ
27
Chương 27: Nói có lý
28
Chương 28: Muốn ôm đùi, không có cửa
29
Chương 29: Hãy đi cúng cho ta đi!
30
Chương 30: Hiền phi
31
Chương 31: Nữ chính và nam chính "trùng hợp" gặp nhau
32
Chương 32: Thế giới xem mặt có cứu vớt:
33
Chương 33: Nhận lấy tấm lòng nhiệt huyết của ta
34
Chương 34: Bị nói xấu mà không hề hay biết
35
Chương 35: Vốn không có cách nào cự tuyệt mà
36
Chương 36: Bệ hạ ngài nên uống thuốc đi
37
Chương 37: Làm nũng mà sống
38
Chương 38: Chính thức gặp mặt nữ chính đại nhân
39
Chương 39: Định luật nữ chính
40
Chương 40: Vì sao cuộc sống lại bi thống như thế
41
Chương 41: Lực lượng của kịch tình đại thần
42
Chương 42: Đừng nghĩ nhiều
43
Chương 43: Xấu mặt
44
Chương 44: Người giật dây
45
Chương 45: Nhìn rõ ngươi rồi nam chính căn bã
46
Chương 46: Hắn đang làm mình làm mẩy với ta
47
Chương 47: Lần đầu tiên gặp mặt nam phụ
48
Chương 48: Thư viện Lăng Vân
49
Chương 49: Nam phụ mới thật sự là tuyệt sắc
50
Chương 50: Điểm kích khởi Tĩnh Vương điện hạ hắc hóa
51
Chương 51: Không muốn trở về
52
Chương 52-1: Xin đặt trước
53
Chương 52-2: Xin đặt trước (2)
54
Chương 52-3: Xin đặt trước (3)
55
Chương 52-4: Xin đặt trước (4)
56
Chương 53-1: Đúng là không thể nào có sự trùng hợp
57
Chương 53-2: Chính là không thể nào có trùng hợp (2)
58
Chương 53-3: Chính là không thể nào có trùng hợp (3)
59
Chương 53-4: Chính là không thể nào có trùng hợp (4)
60
Chương 54-1: Một điểm khốn nạn phá hủy đi tất cả (1)
61
Chương 54-2: Một điểm khốn nạn phá hủy đi tất cả (2)
62
Chương 54-3: Một tên khốn nạn phá hủy đi tất cả (3)
63
Chương 55-1: Chỉ số thông minh bị đè bẹp
64
Chương 55-2: Chỉ số thông minh bị đè bẹp (2)
65
Chương 55-3: Chỉ số thông minh bị đè bẹp (3)
66
Chương 56-1: Tổ đội đánh Boss (1)
67
Chương 56-2: Tổ đội đánh Boss (2)
68
Chương 57: Chưa qua sông đã bắt đầu phá cầu
69
Chương 58: Ngài không khỏe mang theo cả nhà ngài ấy (1)
70
Chương 58-2: Ngài không khỏe mang theo cả nhà ngài ấy (2)
71
Chương 59-1: Bước theo gót chân Tạ Hoàng hậu (1)
72
Chương 59-2: Bước theo gót chân Tạ Hoàng hậu (2)
73
Chương 59-3: Bước theo gót chân Tạ Hoàng hậu (3)
74
Chương 60-1: Đào ra vàng giữa sa mạc (1)
75
Chương 60-2: Đào ra vàng giữa sa mạc (2)
76
Chương 60-3: Đào ra vàng giữa sa mạc (3)
77
Chương 61-1: Đi đi (1)
78
Chương 61-2: Đi đi ~ (2)
79
Chương 61-3: Đi đi ~ (3)
80
Chương 62: Phỏng đoán về việc Hoàng đế Nam tuần (1)
81
Chương 62-2: Phỏng đoán về việc Nam tuần của Hoàng đế (2)
82
Chương 62-3: Phỏng đoán về việc Nam tuần của Hoàng đế (3)
83
Chương 63-1: Lũ lụt ở Thanh Châu (1)
84
Chương 63-2: Lũ lụt ở Thanh Châu (2)
85
Chương 64-1: Năm lượng bạc có đắt hay không (1)
86
Chương 64-2: Năm lượng bạc có đắt hay không (2)
87
Chương 64-3: Năm lượng bạc có đắt hay không (3)
88
Chương 65: Cảnh Hoan. . . . . .
89
Chương 66: Sao ngươi lại. . . . . . Nặng vậy. . . . . (1)
90
Chương 66-2: Sao ngươi lại. . . . . . Nặng vậy. . . . . (2)
91
Chương 67: Con dâu nuôi từ bé sao (1)
92
Chương 67-2: Con dâu nuôi từ bé sao (2)
93
Chương 67-3: Con dâu nuôi từ bé sao (3)
94
Chương 68: Đừng đi bán mặt
95
Chương 68-2: Đừng đi bán mặt (2)
96
Chương 69: Đã đủ vừa lòng
97
Chương 70: Hồi kinh (1)
98
Chương 70-2: Hồi kinh (2)
99
Chương 70-3: Hồi kinh (3)
100
Chương 71: Đi dỗ hắn nhanh đi kìa (1)
101
Chương 71-2: Đi dỗ hắn nhanh đi kìa (2)
102
Chương 71-3: Đi dỗ hắn nhanh đi kìa (3)
103
Chương 72: Thì ra là như vậy
104
Chương 72-2: Thì ra là như vậy (2)
105
Chương 73: Bình sanh sẽ không tương tư 1
106
Chương 73-2: Bình sanh sẽ không tương tư 2
107
Chương 74: Bữa tiệc đón gió tẩy trần 1
108
Chương 74-2: Bữa tiệc đón gió tẩy trần 2
109
Chương 75: Ngươi thật không muốn biết tại sao ta mời chúng tỷ muội cùng đến xem
110
Chương 76-1: Thục phi có thai 1
111
Chương 76-2: Thục phi có thai 2
112
Chương 77: Đại chiêu đọc sách của nữ chính
113
Chương 77-2: Đại chiêu đọc sách của nữ chính 2
114
Chương 78: Không thể mang thai 1
115
Chương 78-2: Không thể mang thai 2
116
Chương 78-3: Không thể mang thai 3
117
Chương 79: Hư thai 1
118
Chương 79-2: Hư thai 2
119
Chương 80-1: Cấm túc
120
Chương 80-2: Cấm túc 2
121
Chương 81-1: Vi thần cung thỉnh hoàng thượng phế hậu 1
122
Chương 81-2: Vi thần trong cung thỉnh hoàng thượng phế hậu 2
123
Chương 81-3: Vi thần cung thỉnh Hoàn thượng phế hậu 3
124
Chương 82: Ta không làm được
125
Chương 82-2: Ta không làm được 2
126
Chương 83: Mời ta cùng ngươi và người già vui vẻ đêm thất tịch
127
Chương 84: Học sinh chuyển trường Ngưu xoa
128
Chương 85: Chữ của Tể Tướng đại nhân
129
Chương 85-2: Chữ của Tể Tướng đại nhân 2
130
Chương 86: Chỉ là trong lòng nàng nguyện ý thôi
131
Chương 86-2: Chỉ cần nàng nguyện ý thôi 2
132
Chương 87: Cặn bã
133
Chương 88: Là lỗi của ta
134
Chương 88-2: Là lỗi của ta 2
135
Chương 88-3: Là lỗi của ta 3
136
Chương 89: Không biết xấu hổ
137
Chương 90: Trẫm sẽ không buông tay
138
Chương 91
139
Chương 92: Hai người các ngươi thì vui rồi
140
Chương 93: Đại Hi lai phạm
141
Chương 94: Xuất sứ Đại Hi (2)
142
Chương 95: Hòa đàm (1)
143
Chương 95-2: Hòa đàm (2)
144
Chương 96: Triệt binh hồi triều
145
Chương 97: Nàng đã đồng ý với ta (1)
146
Chương 97-2: Nàng đã đồng ý với ta (2)
147
Chương 98: Người yêu của ngươi là ai
148
Chương 99: Thế tử
149
Chương 100: Không biết xấu hổ
150
Chương 101: Sự cố thể chất
151
Chương 102: Ra uy
152
Chương 103: Đại Hoàn xâm chiếm
153
Chương 104: Giao dịch
154
Chương 105: Nam thần cha dị thường
155
Chương 106: Một nam chủ khác
156
Chương 107: Muốn đưa ta đi đâu (canh 2)
157
Chương 108: Hồi cung
158
Chương 109
159
Chương 110
160
Chương 111
161
Chương 112
162
Chương 113
163
Chương 114
164
Chương 115
165
Chương 116
166
Chương 117: Nhánh đâm ngang
167
Chương 118: Nguyền rủa
168
Chương 119: Tác hợp
169
Chương 120: Thả ta ra
170
Chương 121: Nghĩa nữ
171
Chương 122: Kế hoạch
172
Chương 123: Cáo biệt
173
Chương 124: Vận khí cũng là thực lực
174
Chương 125: Bỏ thuốc
175
Chương 126
176
Chương 127: Sứ thần
177
Chương 128: Chuyện cũ (tới kịch tình, vạch trần bí mật Tạ thị)
178
Chương 129: Có thai
179
Chương 130: Cha và con gái (Kịch tình)