Chương 88: Tương lai

Harry thực hài lòng nhìn bộ dáng ngơ ngác của Snape, biểu tình này đúng là trăm năm khó gặp.

Snape nhìn xuống đất, không biết nên làm thế nào để bình ổn mớ cảm xúc rối rắm trong lòng.

Cộc cộc cộc……..

Tiếng gõ cửa đột ngột truyền tới.

Snape theo phản xạ nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, quay đầu lại.

Harry thực kinh ngạc, ai lại tới nơi này? Úc, không phải lại là Malfoy đi! Đây là người duy nhất Harry nghĩ tới, Malfoy chết tiệt.

Snape đứng lên, vung đũa phép, bánh ngọt lơ lửng bay vào nhà bếp, sau đó y đi tới mở cửa.

Harry chép miệng, có chút mất hứng, lại thầm mắng Malfoy một câu.

Người đứng trước cửa không phải Draco Malfoy. Snape giật mình, ánh mắt có chút phức tạp nhìn vị khách, người này là một cô gái rất trẻ, mái tóc màu vàng, đeo một chiếc kính mắt màu trà.

“Tôi có thể vào không?” Giọng nữ thanh thúy đánh vỡ im lặng.

Snape nghĩ nghĩ một chút né người, để vị khách tiến vào.

Cô gái nhìn thấy trong phòng còn một người thì bước chân hơi dừng lại một chút, nhưng vẫn bước tiếp.

Harry trợn tròn mắt.

“Ngươi lên lầu.” Snape nói với Harry.

A? Harry không vui, cậu trừng Snape.

“Đi lên.” Snape tăng thêm giọng điệu.

Harry do dự một chút nhưng vẫn nghe theo, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại, cô gái kia nhìn qua cũng ngang ngang tuổi cậu, bất quá, cậu chưa từng gặp qua, người này là ai?

Đợi thiếu niên biến mất sau cánh cửa phòng ngủ, cô gái tóc vàng mới rút đũa phép ra bỏ thần chú cách âm ở bốn góc, lúc này mới mở miệng: “Thực xin lỗi đã dùng hình dạng này tới thăm, bất quá Draco nói nếu muốn tới đây tốt nhất nên ngụy trang một chút.”

Snape dùng ánh mắt bảo đối phương ngồi xuống: “Ta nghĩ trong khoảng thời gian này ngươi khá bận rộn, Narcissa.”

Người tới đúng là Narcissa, bà Malfoy đã uống độc dược giảm tuổi.

Narcissa bình tĩnh ngồi xuống, chậm rãi nói: “Tôi nghĩ anh nên cảnh giác hơn.”

Snape nhíu mi nghi hoặc.

Chậm rãi, Narcissa tiếp tục nói: “Bella định đi cùng nhưng bị tôi cự tuyệt. Severus, xem ra nơi của anh cũng không phải an toàn tuyệt đối.” Nói xong, ngón tay bà chỉ ra ngoài.

Snape giận tái mặt, nơi ở của mình ở giới Muggle từ trước tới nay không hề bị ai chú ý, sao Bellatrix lại biết được nơi này? Đây không phải tin tức tốt.

Narcissa tiến tới gần hơn, nghiêm túc nói: “Lần này tôi tới nhờ anh hỗ trợ.”

“Hỗ trợ?” Snape nheo mắt: “Có con cẩu đần kia theo làm bảo vệ còn chưa đủ?” Giọng nói mang theo ý vị trào phúng thản nhiên cùng dò xét.

“Sirius……” Narcissa nhẹ giọng thở dài: “Có nhiều chuyện cậu ta có thể giúp, nhưng với tính tình nóng nảy đó thì nhiều chuyện không làm được.”

“Thế nào?”

“Tôi cũng không gạt anh, Severus.” Hiện giờ Narcissa làm tất cả để bảo vệ chồng và con trai của mình, vì thế bà trợ giúp Hội Phượng Hoàng đồng thời cố gắng không vi phạm mệnh lệnh của Chúa tể Hắc ám: “Nhóm tử thần thực tử muốn tiến vào Hogwarts, tôi đã giao chuyện này cho Sirius làm, tôi nghĩ Hội Phượng Hoàng sẽ tương kế tựu kế, bất quá, có một chuyện khác, cậu ta không làm được.”

“Nói rõ ra.” Snape nhận thấy có chút không ổn.

“Tính mạng của Dumbledore.” Narcissa nhìn thẳng mắt Snape: “Đây là mệnh lệnh mấu chốt Chúa tể Hắc ám giao cho Draco, tôi định trà trộn vào Hogwarts, nhưng nếu làm vậy Sirius nhất định sẽ nghi ngờ.”

Snape kinh hãi: “Ngươi………..”

“Tôi không còn đường lui nữa.” Ngữ khí Narcissa nghiêm túc: “Lucius còn trong Azkaban, nếu như xảy ra rắc rối gì, Lucius không thể trốn được.”

Đối với Narcissa, người nhà là ràng buộc duy nhất của bà.

“Ngươi cho rằng……ta sẽ giúp?” Snape lạnh lùng hỏi.

Narcissa không trả lời.

“……….Draco biết bao nhiêu?” Snape lại hỏi.

“Lúc chấm dứt kì nghỉ, tôi sẽ nói cho nó biết tất cả.” Narcissa không thể để đứa con không biết gì mà quay về trường học, bà đứng lên, nói: “Có lẽ, anh sẽ có biện pháp tốt hơn?”

Snape trầm mặc.

“Tôi đi trước.” Narcissa cáo từ, đi tới cửa, chợt nhớ tới gì đó bà quay đầu lại nói: “Thiếu chút nữa đã quên mất, sinh nhật vui vẻ, Severus.”

Snape nhìn theo bóng người phụ nữ rời đi, xem ra tình hình trang viên Malfoy mấy ngày này cũng không tốt lắm.

Harry vẫn lo lắng tình huống dưới lầu, cậu kéo cửa một chút, nhìn trộm nhưng đáng tiếc cái gì cũng không nghe thấy, vừa thấy vị khách kia rời đi, cậu liền vội vàng chạy xuống, tới gần Snape đang cúi đầu trầm tư: “Sao vậy?”

Snape liếc mắt nhìn Harry, khẽ lắc đầu: “Không có gì.”

“………cô ta là ai?” Harry hỏi.

“Không quan trong.” Snape cự tuyệt trả lời: “Bây giờ ngươi thu thập đồ đạc lập tức trở về nhà.”

“Cái gì?” Harry trợn mắt, nghĩ mình nghe lầm.

“Ngươi nghe rất rõ.” Snape gật đầu nhấn mạnh: “Ta có chuyện phải xử lý, không rảnh quản ngươi.”

“A?” Harry há to miệng, lớn tới mức đủ nhét vừa một cái trứng gà.

Thế là, trong ngày sinh nhật người yêu, Harry cùng mớ hành lý bị ném ra khỏi ngôi nhà ở đường Bàn Xoay.

“Vầy là sao chứ? !” Harry đứng bên đường thực sự không hiểu gì cả, cậu ảo não giậm chân, có ai như cậu mới vừa cầu hôn xong, giây sau đã bị đuổi ra khỏi cửa không chứ, nhất định là chuyện có một không hai!

Đột nhiên, Harry tỉnh táo lại, Snape vội vàng bảo cậu đi, chẳng lẽ có liên quan tới Chúa tể Hắc ám?

Cô gái kia là ai?

Đắn đo một chút Harry vẫn trở về nhà cũ Black, trong nhà không có ai, vì thế hành động đầu tiên của cậu là lao vào phòng Regulus tìm kiếm quyển album tốt nghiệp kia, cẩn thận tìm qua một lượt nhưng không thấy cô gái tóc vàng lúc nãy.

Chẳng lẽ cậu tính sai?

Harry nhíu mi.

Ầm một tiếng.

Harry quay đầu lại, là gia tinh già đang quấn một tấm khăn ăn hình tam giác——Kreacher.

“Harry chủ nhân……” Âm thanh gia tinh khàn khàn.

Harry sửng sốt, cậu chưa bao giờ thấy Kreacher lễ phép như vậy, còn gọi cậu là chủ nhân.

Ánh mắt Kreacher rơi xuống trang album.

“Tôi chỉ xem một chút.” Harry lập tức nói, cậu biết người Kreacher thích nhất là Regulus vì thế vội vàng đặt vào chỗ cũ.

Kreacher lập tức lộ ra biểu tình vô cùng cảm kích: “Kreacher chỉnh lí tất cả vật dụng của Regulus chủ nhân, tất cả đều phải sạch sẽ, chỉnh tề…….”

“Sirius đâu rồi?” Harry vội vàng đánh gãy lời càm nhàm của gia tinh.

“Không biết, chủ nhân không nói gì.” Kreacher trả lời.

Thật kỳ lạ, Harry trợn mắt há hốc, Kreacher lại gọi Sirius là chủ nhân, không phải có ai uống thuốc đa dịch giả làm nó đi, Harry run rẩy trong lòng, ách, tựa hồ không thể có khả năng này.

“Trên cổ ngươi là?” Harry chú ý tới trước ngực Kreacher lộ ra một mặt dây chuyền.

Kreacher lập tức kích động tới chảy nước mắt: “Sirius chủ nhân tặng cho ta, ngài hoàn thành nguyện vọng của Regulus chủ nhân, mề đay bị phá hủy………Kreacher vô dụng, Kreacher không thể làm được, Kreacher……..”

Harry có chút không hiểu, mặt dây chuyền nhìn qua rõ ràng còn rất nguyên vẹn. Thấy Kreacher đã bắt đầu gào khóc, Harry vội vàng phất tay cho nó lui xuống.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Harry nghi hoặc rời khỏi phòng, Sirius không ở nhà, cậu nên làm gì bây giờ? Hay là quay lại đường Bàn Xoay? Harry vẫn có chút lo lắng sợ làm hư chuyện của Snape.

“Harry Potter.” Đột nhiên, một âm thanh phụ nữ xông vào tai Harry, cậu lập tức cảnh giác quay đầu lại, kinh ngạc nhìn bức màn luôn được kéo kín ở huyền quan đã được mở ra, bên trong là một bức họa.

Người phụ nữ trong bức họa liếc mắt nhìn Harry: “Sirius gần đây rất bận rộn, sẽ không về nhà, cậu có thể tới trang trại Hang Sóc.”

Harry chớp mắt nói: “Chú ấy bận chuyện gì?”

“………..vài chuyện quan trọng.” Ngữ điệu thực tang thương.

“Bà là?” Harry lại hỏi.

Người phụ nữ nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới mở ra: “Tôi là mẹ nó.”

………..

Nhắc tới trang trại Hang Sóc, Harry quả thực có chút nhớ những người bằng hữu của mình, kết quả, mười phút sau, cậu thông qua lò sưởi âm tường tới nhà bạn tốt, làm cho một nhóm Weasley đang đùa giỡn ở phòng khách một sự kinh hỉ.

“Harry!” Cặp sing sinh sửng sốt giây lát lập tức nhào tới nghênh đón.

“Harry!” Bà Molly ngạc nhiên kéo lỗ tai hai cậu con trai kinh hỉ nói: “Ôi, con trai, con tới thật tốt quá, tới đây ta xem nào, con lại gầy đi rồi?”

“Harry nhất định không quen ăn đồ ngọt ở nhà cụ Dumbledore.” Ron trêu chọc.

“Đồ ngọt?” Bà Molly nhíu mày: “Thật không, Harry?”

Harry sờ sờ mũi, không biết nên trả lời thế nào.

“Thế sao có đủ dinh dưỡng được!” Bà Molly khó chịu: “Yên tâm, Harry, tối nay sẽ có một bữa thật ngon.”

“Đến đây, lên lầu thôi.” Ron túm Harry leo lên lầu, cặp song sinh nhanh nhẹn đuổi theo.

“Đừng có làm nổ tung nóc nhà đấy!” Bà Molly ngẩng đầu rống to.

“Đây đúng là chủ ý hay.” Fred nhìn George.

“Mẹ chúng ta đúng là người có sức sáng tạo.” George nhăn mặt làm trò hề.

Ron ngửa đầu hô to: “Harry tới rồi đây!”

Lập tức có người ló đầu ra.

Harry thấy mái tóc nâu của Hermione lập tức choáng váng: “Bồ không về nhà sao?”

“Có về, hôm qua mới tới.” Hermione mỉm cười giải thích.

“Anh có thể tới thật tốt.” Ginny bị xem nhẹ ở một bên nói chen vào.

Harry gượng gạo mỉm cười.

Đám người ngồi trong phòng Ron nói chuyện phiếm.

Ron hỏi Harry lễ Giáng Sinh này đã làm gì: “Trong nhà cụ Dumbledore có phải có rất nhiều thứ kỳ quái không?”

Harry vò đầu, ráng bịa ra vài chuyện: “………chỉ có hơi nhiều đồ ngọt một chút mà thôi.”

Một buổi chiều thoải mái trôi qua, buổi tối, cả nhóm trẻ ồn ào đón tiếp Harry, thức ăn rất nhiều, bà Weasley hăng hái đưa thức ăn tới trước mắt Harry, để cậu ăn nhiều một chút.

Harry mỉm cười ăn, trong lòng lại bắt đầu nhớ Snape.

Đồ ăn Snape làm nhất định ngon hơn.

Thật muốn đi tìm anh.

Harry thở dài trong lòng, tự nói với mình: Harry, không cần tùy hứng, Snape bảo mi rời đi nhất định có lý do của anh, không cần như con nít mà nháo loạn.

“Không hợp khẩu vì sao?” Bà Molly thấy vẻ mặt Harry có chút mơ màng liền hỏi.

“Úc, không, ăn ngon lắm.” Harry vội vàng trả lời, kéo lực chú ý trở về, những cái khác không cần nói, chỉ mong Snape tự chăm sóc bản thân là tốt rồi.

………

Thung lũng Godric, nhà Dumbledore.

“Thật sự hiếm thấy, Severus, uống ly trà không?” Lão nhân tóc bạc cười tủm tỉm nhìn vị khách ngoài ý muốn.

“Thực hiển nhiên ta tới đây không phải muốn uống trà.” Đại sư độc dược có chút mất kiên nhẫn nói, bất luận bao nhiêu lần, y đều không thể chịu nổi tần suất ăn đồ ngọt của Dumbledore.

Dumbledore nghịch ngợm nháy mắt: “Harry tốt không?”

“Không chết được.” Snape cay nhiệt nói.

Dumbledore sửng sốt, sắc mặt có chút biến đổi, một lúc lâu sau nghiêng đầu hỏi: “Có chuyện gì?”

Snape có chút nghi hoặc với phản ứng của Dumbledore, nhưng vẫn khô khốc nói lại chuyện Narcissa tới tìm y.

“Tom, đứa nhỏ đó……” Dumbledore thở dài.

Snape nghẹn một chút, chết tiệt, Chúa tể Hắc ám không phải đứa nhỏ!

Dumbledore ngồi trên sô pha, trên mặt mang theo một tia sầu lo.

Thật lâu sau, Snape mới lấy lại hơi thở bình thường: “Ngươi tính toán thế nào?”

Dumbledore giơ tay mình lên: “Cho dù nó không ra tay, tôi cũng không sống được bao lâu nữa, anh hiểu rất rõ mà.”

Sắc mặt Snape trở nên vô cùng khó coi.

“Một khi đã như vậy, không bằng cứ chết có ý nghĩa.” Dumbledore nhẹ nhàng nói.

“………lão già điên.” Ánh mắt Snape phức tạp, lạnh lùng đánh giá, xoay người muốn bỏ đi.

“Severus…….” Âm thanh Dumbledore rất nhẹ nhàng, nhưng thành công ngừng lại bước chân của đại sư độc dược.

Trái tim Snape chùng xuống: “Tiếp theo ngươi nên tìm Draco nói chuyện.”

“Nó chỉ là một đứa nhỏ.” Ngữ điệu Dumbledore tràn ngập bi thương: “Severus……”

“Đủ rồi!” Snape đương nhiên biết Draco chỉ là một đứa nhỏ, lại còn là con đỡ đầu của y, bất luận thế nào y cũng không để Draco phạm vào tội lỗi chết chóc, chính là, chính là……..

“Cái chết của tôi sẽ làm anh tiến thêm một bước tín nhiệm với Chúa tể Hắc Ám.” Dumbledore tiếp tục: “Hắn so với chúng ta tưởng tượng lại càng khó tiêu diệt hơn, vì thế tôi cần anh đứng bên cạnh hắn, anh là người thích hợp nhất……..”

“Albus Dumbledore!” Snape quay phắt lại đánh gãy lời lão nhân: “Ngươi hiểu sát nhân là chuyện kinh khủng thế nào mà.” Huống chi lại còn giết đi người bảo hộ mình mấy năm nay, tội nghiệt này nặng nề cỡ nào, Snape không thể gánh vác nỗi.

“Đúng vậy, tôi hiểu.” Ngữ khí Dumbledore nghiêm túc: “Chính vì hiểu được, nên tôi không muốn cái chết của mình hại một đứa nhỏ.”

“Còn ta thì sao?” Snape phẫn nộ.

Dumbledore nhìn sâu vào mắt nam nhân: “Tôi thực có lỗi, Severus.”

“………..ta không đồng ý.” Ngữ điệu Snape lạnh như băng, y không thể đồng ý được, nếu là trước kia còn không tính, chính là hiện tại, một khi đeo tội lỗi này trên lưng, y làm sao có thể đối mặt với Harry Potter, nếu chiến tranh kết thúc, y may mắn còn sống, y làm thế nào có thể theo đuổi một cuộc sống mới.

“Bởi vì Harry?” Dumbledore lộ ra biểu tình chua xót.

Snape không phủ nhận, chiếc nhẫn Harry tặng vẫn còn lẳng lặng nằm trong túi tiền, còn có gương mặt của Harry lúc đó, một khắc đó Snape thật sự khao khát tương lai, tương lai của hai người.

“Tom bất tử bằng cách phân liệt linh hồn của mình.” Dumbledore đột nhiên chuyển chủ đề: “Hắn chế tạo hồn khí để cầu sinh mệnh vĩnh cữu.”

“Cái gì?” Snape khiếp sợ.

“Muốn đánh bại hắn, nhất định phải tìm ra tất cả hồn khí hắn đã chế tạo.” Ánh mắt Dumbledore buồn bã, nói hết câu: “Hơn nữa phải tiêu hủy chúng.”

Đây là bí mật cường đại của Chúa tể Hắc ám? Snape nhanh chóng tiêu hóa vấn đề, khó trách năm đó Chúa tể Hắc ám tan biến nhưng không chết: “Vì cái gì…..lại nói chuyện này cho ta biết?” Chuyện cơ mật như vậy.

“Harry biết xà ngữ không phải ngẫu nhiên.” Dumbledore nhắm mắt lại, ông biết lời nói kế tiếp của mình tàn nhẫn thế nào: “Mỗi khi vết sẹo đau nhức, nó sẽ phát sinh liên hệ với Chúa tể Hắc ám, nguyên nhân hết thảy vì bọn họ có liên kết linh hồn, hay nói đúng hơn, một mảnh linh hồn của Tom đã bám vào…… linh hồn của Harry.”

Sắc mặt Snape trắng bệt: “Harry…….là hồn khí?”

Dumbledore gật đầu.

“Sao có thể như vậy!” Snape không thể tin được: “Không thể nào……..”

“Chỉ sợ Tom cũng không ngờ.” Dumbledore cười khổ.

“Không, không………” Snape lắc đầu, y nhìn Dumbledore, yếu ớt hỏi: “Ý của ngươi, Harry phải chết?”

“…………đúng vậy.”

Snape giống như bị tàn phá hết sức lực, ngã xuống sô pha.

“Tôi thực có lỗi.”

“Nó tín nhiệm ngươi…….” Snape ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập trách móc cùng lửa giận: “Ta cũng tín nhiệm ngươi, Dumbledore, bây giờ ngươi lại nói với ta những lời này, ngươi bắt nó phải đi chết!”

“Thực xin lỗi.” Dumbledore cúi đầu.

Một trận trầm mặc.

“……..không, không phải lỗi của ngươi.” Snape lần thứ hai mở miệng, âm thanh chua xót: “Là lỗi của ta, bởi vì năm đó ta đã mật báo, Lily đã chết, Harry bị đóng dấu hiệu, ta đã hại chết bằng hữu tốt nhất của mình, bây giờ lại……” Người y yêu nhất.

Dumbledore đứng lên, nhìn về phía đại sư độc dược luống cuống, ông không nên dùng chuyện của Harry để bức Snape, nhưng người duy nhất có năng lực đứng bên cạnh Chúa tể Hắc ám mà không bị phát hiện chi có Severus Snape, vì đại cục mà suy nghĩ, phải có sự hi sinh, nếu không kết quả lại càng có nhiều người phải chết hơn.

Yêu cùng được yêu, Dumbledore chỉ có thể cố hết sức giúp hai đứa nhỏ đáng thương này có một đoạn trí nhớ tốt đẹp.

Cuộc sống không phải cảnh trong mơ, lúc tỉnh mộng phải đối mặt với sự thật, bất luận nó tàn khốc cỡ nào.

“Những lời của tôi, phải suy nghĩ lại thật kỹ, Severus.”

Dumbledore nhìn bàn tay cháy khô của mình, nhắm mắt lại.

Hoàn

Chapter
1 Chương 1: Gặp gỡ
2 Chương 2: Bé con sợ sệt
3 Chương 3: Trọng thập đồng thú
4 Chương 4: Bùa hộ mệnh và biến đổi
5 Chương 5: Thiếu niên kích động
6 Chương 6: Giải câu đố trong hội đèn lồng
7 Chương 7: Nguyện ước giản đơn
8 Chương 8: Ngủ chung
9 Chương 9: Bậc thầy nấu lẩu
10 Chương 10: Cắm trại trên giường
11 Chương 11
12 Chương 12: Tỉnh mộng
13 Chương 13: Chủ ý của hai người
14 Chương 14: Phạt cấm túc
15 Chương 15: Chấm dứt
16 Chương 16: Bà snape
17 Chương 17: Hiệu trưởng “can thiệp”
18 Chương 18: Harry bất thường
19 Chương 19: Ánh mắt màu đen
20 Chương 20: Người yêu của snape
21 Chương 21: Ký ức bị mất đi
22 Chương 22: Màu bạc lừa dối
23 Chương 23: Tiếng gọi tình nhân
24 Chương 24: Phá vỡ cùng xấu hổ
25 Chương 25: Cái tát
26 Chương 26: Ước định và tín nhiệm
27 Chương 27: Tham khảo và học tập
28 Chương 28: Hoàng tử lai
29 Chương 29: Án treo
30 Chương 30: Âm thầm che chở
31 Chương 31: Dần dần thay đổi
32 Chương 32: Tài năng của harry
33 Chương 33: Lý tưởng và hiện thực
34 Chương 34
35 Chương 35: Mặt trái của hai người
36 Chương 36: Án treo tiến hành
37 Chương 37: Cái gọi là “trả thù”
38 Chương 38: Châm lửa
39 Chương 39: Gặt hái của cha đỡ đầu
40 Chương 40: [phiên ngoại] ngày lễ valentine
41 Chương 41: Đánh nhau
42 Chương 42: Tương kế tựu kế
43 Chương 43: Một vở kịch [pn]
44 Chương 44: Kỳ nghỉ hè vui vẻ
45 Chương 45: Ở cùng cha đỡ đầu
46 Chương 46: Trận đấu bí mật
47 Chương 47: Đánh nhau
48 Chương 48: Thật thật giả giả
49 Chương 49: Chuyện cũ
50 Chương 50: Bộ mặt khác của malfoy
51 Chương 51: Bỏ trốn
52 Chương 52: Hermione hóm hỉnh
53 Chương 53: Đại cẩu làm vệ sĩ
54 Chương 54: Gặp lại hoàng tử lai
55 Chương 55: Vấn đề tuổi tác
56 Chương 56: Draco pk harry
57 Chương 57: Bản đồ đạo tặc đổi chủ
58 Chương 58: Vận may xuất hiện
59 Chương 59: Vận may tuyệt đối
60 Chương 60: Người yêu nhất
61 Chương 61: Sự kiện chấn động
62 Chương 62: Làm thơ
63 Chương 63: Nụ cười đẫm máu
64 Chương 64: Dù sao cũng không đạt yêu cầu
65 Chương 65: Cường hôn
66 Chương 66: Nụ hôn tình yêu
67 Chương 67: Tiểu miêu harry
68 Chương 68: Giáo sư và mèo con
69 Chương 69: Ác mộng
70 Chương 70: Hermione truy ra chân tướng
71 Chương 71: Im lặng là vàng
72 Chương 72: Ý nghĩa của cây tầm gửi
73 Chương 73: Tranh cãi
74 Chương 74
75 Chương 75: Kẻ thứ ba xuất hiện
76 Chương 76: Khúc mắc của sirius
77 Chương 77: Giáo sư bực bội
78 Chương 78: Mật khẩu chính xác
79 Chương 79: Thân phận của allen
80 Chương 80: Ranh giới sống & chết
81 Chương 81: Không nói cho anh biết
82 Chương 82: Khi dễ người hiền
83 Chương 83: Canh! canh! canh!
84 Chương 84: Khiêu khích
85 Chương 85: Ý loạn tình mê
86 Chương 86: Cơn giận dữ của harry
87 Chương 87: Quà sinh nhật
88 Chương 88: Tương lai
89 Chương 89: Ngươi muốn cái gì?
90 Chương 90: Hỗn loạn
91 Chương 91: Rửa tội
92 Chương 92: Giao dịch
93 Chương 93: Chết chóc và rơi xuống
94 Chương 94: Tôi yêu anh!
95 Chương 95: Trả nợ và bỏ trốn
96 Chương 96: Thần hộ mệnh tình yêu
97 Chương 97: Gặp nạn & thoát hiểm
98 Chương 98: Tôi muốn gặp anh
99 Chương 99: Tình yêu tuyệt vọng
100 Chương 100: Sợ hãi
101 Chương 101: Vị trí vương miện
102 Chương 102: Mình kết hôn đi!
103 Chương 103: Quyết chiến ở hogwarts
104 Chương 104: Sống sót
105 Chương 105: Chồng
106 Chương 106: Cầm thú!
107 Chương 107: Lỗi lầm
108 Chương 108: Tình yêu
109 Chương 109: Ta yêu ngươi
110 Chương 110: Vĩ thanh
Chapter

Updated 110 Episodes

1
Chương 1: Gặp gỡ
2
Chương 2: Bé con sợ sệt
3
Chương 3: Trọng thập đồng thú
4
Chương 4: Bùa hộ mệnh và biến đổi
5
Chương 5: Thiếu niên kích động
6
Chương 6: Giải câu đố trong hội đèn lồng
7
Chương 7: Nguyện ước giản đơn
8
Chương 8: Ngủ chung
9
Chương 9: Bậc thầy nấu lẩu
10
Chương 10: Cắm trại trên giường
11
Chương 11
12
Chương 12: Tỉnh mộng
13
Chương 13: Chủ ý của hai người
14
Chương 14: Phạt cấm túc
15
Chương 15: Chấm dứt
16
Chương 16: Bà snape
17
Chương 17: Hiệu trưởng “can thiệp”
18
Chương 18: Harry bất thường
19
Chương 19: Ánh mắt màu đen
20
Chương 20: Người yêu của snape
21
Chương 21: Ký ức bị mất đi
22
Chương 22: Màu bạc lừa dối
23
Chương 23: Tiếng gọi tình nhân
24
Chương 24: Phá vỡ cùng xấu hổ
25
Chương 25: Cái tát
26
Chương 26: Ước định và tín nhiệm
27
Chương 27: Tham khảo và học tập
28
Chương 28: Hoàng tử lai
29
Chương 29: Án treo
30
Chương 30: Âm thầm che chở
31
Chương 31: Dần dần thay đổi
32
Chương 32: Tài năng của harry
33
Chương 33: Lý tưởng và hiện thực
34
Chương 34
35
Chương 35: Mặt trái của hai người
36
Chương 36: Án treo tiến hành
37
Chương 37: Cái gọi là “trả thù”
38
Chương 38: Châm lửa
39
Chương 39: Gặt hái của cha đỡ đầu
40
Chương 40: [phiên ngoại] ngày lễ valentine
41
Chương 41: Đánh nhau
42
Chương 42: Tương kế tựu kế
43
Chương 43: Một vở kịch [pn]
44
Chương 44: Kỳ nghỉ hè vui vẻ
45
Chương 45: Ở cùng cha đỡ đầu
46
Chương 46: Trận đấu bí mật
47
Chương 47: Đánh nhau
48
Chương 48: Thật thật giả giả
49
Chương 49: Chuyện cũ
50
Chương 50: Bộ mặt khác của malfoy
51
Chương 51: Bỏ trốn
52
Chương 52: Hermione hóm hỉnh
53
Chương 53: Đại cẩu làm vệ sĩ
54
Chương 54: Gặp lại hoàng tử lai
55
Chương 55: Vấn đề tuổi tác
56
Chương 56: Draco pk harry
57
Chương 57: Bản đồ đạo tặc đổi chủ
58
Chương 58: Vận may xuất hiện
59
Chương 59: Vận may tuyệt đối
60
Chương 60: Người yêu nhất
61
Chương 61: Sự kiện chấn động
62
Chương 62: Làm thơ
63
Chương 63: Nụ cười đẫm máu
64
Chương 64: Dù sao cũng không đạt yêu cầu
65
Chương 65: Cường hôn
66
Chương 66: Nụ hôn tình yêu
67
Chương 67: Tiểu miêu harry
68
Chương 68: Giáo sư và mèo con
69
Chương 69: Ác mộng
70
Chương 70: Hermione truy ra chân tướng
71
Chương 71: Im lặng là vàng
72
Chương 72: Ý nghĩa của cây tầm gửi
73
Chương 73: Tranh cãi
74
Chương 74
75
Chương 75: Kẻ thứ ba xuất hiện
76
Chương 76: Khúc mắc của sirius
77
Chương 77: Giáo sư bực bội
78
Chương 78: Mật khẩu chính xác
79
Chương 79: Thân phận của allen
80
Chương 80: Ranh giới sống & chết
81
Chương 81: Không nói cho anh biết
82
Chương 82: Khi dễ người hiền
83
Chương 83: Canh! canh! canh!
84
Chương 84: Khiêu khích
85
Chương 85: Ý loạn tình mê
86
Chương 86: Cơn giận dữ của harry
87
Chương 87: Quà sinh nhật
88
Chương 88: Tương lai
89
Chương 89: Ngươi muốn cái gì?
90
Chương 90: Hỗn loạn
91
Chương 91: Rửa tội
92
Chương 92: Giao dịch
93
Chương 93: Chết chóc và rơi xuống
94
Chương 94: Tôi yêu anh!
95
Chương 95: Trả nợ và bỏ trốn
96
Chương 96: Thần hộ mệnh tình yêu
97
Chương 97: Gặp nạn & thoát hiểm
98
Chương 98: Tôi muốn gặp anh
99
Chương 99: Tình yêu tuyệt vọng
100
Chương 100: Sợ hãi
101
Chương 101: Vị trí vương miện
102
Chương 102: Mình kết hôn đi!
103
Chương 103: Quyết chiến ở hogwarts
104
Chương 104: Sống sót
105
Chương 105: Chồng
106
Chương 106: Cầm thú!
107
Chương 107: Lỗi lầm
108
Chương 108: Tình yêu
109
Chương 109: Ta yêu ngươi
110
Chương 110: Vĩ thanh