Chương 88: 88: Bưu Kiện Bí Ẩn

Sáng hôm sau, Tư Cảnh Nam tỉnh dậy đã không thấy cô đâu, anh xoa nhẹ ấn đường, ngồi dậy đi rửa mặt rồi mới bước xuống bếp.
Hương thơm từ trong căn phòng bếp lan tỏa ra, loảng thoảng bay vào khứu giác nhạy bén của anh.

Tư Cảnh Nam nhẹ nhàng mở cửa thì nhìn thấy cô đang dọn thức ăn lên bàn.
Lộ Khiết nhìn anh, nở một nụ cười ôn nhu:"Anh tỉnh rồi sao? Em có chuẩn bị một ít canh giải rượu, anh uống đi cho nóng."
Lộ Khiết nói xong thì quay người lại gian bếp và tiếp tục nấu nướng, bỗng một bàn tay ôm lấy eo cô từ phía sau, giọng anh khàn khàn cất lên:"Người giúp việc đâu hết rồi, sao em lại làm thế này?"
"Em cho họ nghỉ một buổi rồi, sáng hôm nay em muốn tự tay làm bữa sáng cho anh." Lộ Khiết cong môi cười nhẹ, cô đặt đôi đũa đang cầm trên tay xuống rồi xoay người, đẩy anh đi tới bàn ăn:"Anh uống canh này đi, em sẽ mang bữa sáng tới cho anh."
"Được rồi." Tư Cảnh Nam cười nhẹ, nhìn Lộ Khiết quay đi rồi cầm chén canh lên uống cạn.
Sau khi anh đã uống xong canh, Lộ Khiết liền mang vài món điểm tâm đặt lên bàn.

Lướt nhìn một lượt, Tư Cảnh Nam chợt cau mày rồi nhìn lên cô:"Lộ Khiết."
"Hả?" Lộ Khiết tròn mắt nhìn anh.
"Ăn như vậy làm sao mà no." Tư Cảnh Nam chắp lưỡi nói.
Không no sao? Lộ Khiết nghĩ thầm rồi lại bối rối, rõ ràng trước đây anh không có ăn sáng, nếu có ăn thì chỉ ăn một ít.

Nhưng bây giờ, cô làm tận tới ba món thế này mà anh lại bảo là ăn không no.

Cau mày suy nghĩ một lát thì mới biết ý định của anh, cô nheo mắt phì cười rồi đánh vào vai anh một cái:"Anh lại suy nghĩ linh tinh gì nữa đấy?"
Tư Cảnh Nam kéo cô ngồi lên đùi mình, mỉm cười khen ngợi:"Em đúng là hiểu ý anh."
"Thôi, em không đùa với anh nữa, sáng nay em còn phải đến bệnh viện."
"Đến bệnh viện? Sao lại sớm thế?" Tư Cảnh Nam cau mày hỏi.
"Lúc trước, em từng nộp đơn xin nghỉ việc nên bây giờ muốn trở lại làm thì phải làm lại chu trình, sẽ mất khá nhiều thời gian ấy.

Nên làm càng sớm càng tốt." Cô vừa nói vừa đứng dậy khỏi người anh.
"Hưm...vậy được, nhưng trước khi đi em phải nên có biểu hiện gì đó chứ?"

Nghe như vậy, Lộ Khiết nhếch môi cười nhẹ sau đó cúi xuống hôn lên má của anh một cái.
"Như vậy vẫn chưa đủ." Tư Cảnh Nam lắc đầu nói.
Lộ Khiết dở khóc dở cười nhìn anh, đây rĩ ràng là anh đang chọc ghẹo cô mà.

Lộ Khiết nhướng mày:"Vậy anh nhắm mắt lại đi!"
Nghe có vẻ thích thú, anh theo lời cô liền nhắm mắt lại, mỉm cười mong chờ nụ hôn sâu thẳm từ cô.

Nhưng khi anh vừa nhắm mắt lại, Lộ Khiết đã tận dụng thời cơ, cô nhìn anh cười đắc ý, cầm lấy hộp đựng thức ăn đã chuẩn bị sẵn rồi rón rén đi nhanh ra ngoài.
Anh cảm thấy hơi lâu, Lộ Khiết cô ấy làm gì vậy? Không chờ được nữa, Tư Cảnh Nam liền mở mắt ra thì không thấy cô đâu cả.

Không ngờ anh lại bị lừa thế này.

Tư Cảnh Nam xoa xoa cằm, đưa ánh mắt nham hiểm nhìn theo hướng đi của Lộ Khiết, vẽ trên khuôn mặt điển trai một nụ cười bí ẩn.
......
Bệnh viện Liên Hoa.
Bước đến khoa ngoại thần kinh, Lộ Khiết gật đầu thay cho lời chào hỏi với mọi người, cô dần dần bước đến phòng chụp X\-Quang, nhìn ai nấy cũng đều ôm đầu, xoa xoa, kêu la đau nhức.

Cũng hên là bệnh viện có đội ngũ bác sĩ đến thực tập nên đa phần đảm nhiệm một số ca mổ.

Vì vậy, họ mới có thời gian để nghỉ ngơi rồi than trời trách đất thế này đây.

Nếu không thì làm sao mà họ có thể làm việc với tinh thần thế này được?
"Bác sĩ Lộ."
"Bác sĩ Lộ."
Mọi người ở trong đó nhìn thấy cô bước vào thì liền cất tiếng chào hỏi.

Lộ Khiết cười nhẹ, cô đem chiếc hộp đặt lên bàn rồi rót ra chén đưa cho từng người:"Giải rượu đấy, còn nóng, mọi người uống đi!"
"Woaa, bác sĩ Lộ, chị tốt thật." Tiểu Vũ nhận lấy chén canh, hít lấy hương thơm rồi không ngớt lời khen ngợi.
"Phiền bác sĩ Lộ thật, lúc nào mọi người uống rượu cũng phải nhờ bác sĩ Lộ chuẩn bị thế này." Bác sĩ Minh cầm lấy chén canh, khách khí nói.
"Không sao đâu, dù sao làm cái này cũng không tốn thời gian gì mấy." Nói xong, cô nhìn sang hai người con gái đứng cạnh nhau, nhẹ giọng cất tiếng:"Hạ Ngân, An Tuyết, hai người cũng uống đi!"
"Vâng, cảm ơn bác sĩ Lộ."
Trạch Tịnh Thần từ ngoài mở cửa bước vào, anh đi tới gần cô rồi đưa cho cô một tập hồ sơ màu vàng:"Bác sĩ Lộ, đây là hồ sơ của cô, tôi đã giúp cô chuẩn bị hết rồi, bây giờ chỉ việc điền đủ thông tin rồi nộp lên là được."
"À, cảm ơn anh rất nhiều."
"Không cần đâu, giúp được cô là tôi vui rồi." Trạch Tịnh Thần cười nhẹ, đưa ánh mắt chứa đựng vô số tình cảm âm thầm nhìn cô.

Lộ Khiết chớp chớp mắt vài cái rồi né đi ánh mắt ấy của anh, sau đó cô cười cười, ngập ngừng nói:"Vậy, anh ở đây với mọi người đi, tôi đi trước."
Trạch Tịnh Thần gật đầu, nhìn theo bóng dáng cô mà lòng nặng trĩu, anh không mong điều gì chỉ mong cô hạnh phúc là đủ rồi.

Chuyện tình cảm ấy mà, phức tạp lắm.

Nó phải bắt nguồn từ hai phía, anh thì chỉ đơn phương thôi nhưng anh không hối hận, được gặp cô và làm việc chung với cô cũng là một hạnh phúc lớn đối với anh rồi.

Cô là một người tốt, cô xứng đáng có được một cuộc sống như vậy.

Anh thì không sánh được với Tư Cảnh Nam nên phải lùi một bước nhường việc bảo vệ cô cho Tư Cảnh Nam, mặc dù trong lòng anh lúc nào cũng nuối tiếc.

Trạch Tịnh Thần khẽ mỉm cười, khuôn mặt điển trai bỗng điểm vài tia buồn bã, anh cố giấu đi cảm xúc của mình rồi quay sang làm việc với mọi người.
Sau khi điền đủ thông tin, Lộ Khiết nộp nó lên văn phòng và được viện trưởng phê duyệt ngay, ông ta ngồi trước bàn trà trong phòng làm việc của mình, nhìn cô đang ngồi đối diện, cất giọng cười khách khí nói:"Bác sĩ Lộ, thật vui vì cô đã trở lại, bây giờ cô có thể vào làm luôn rồi, vị trí của cô tôi vẫn giữ nguyên nên cô không phải lo."
"Viện trưởng không cần làm như vậy đâu, không phải hiện giờ bác sĩ Trạch vẫn đảm nhiệm rất tốt sao?"
"Thật ra, bác sĩ Trạch đã đề nghị chuyện này."

"Tại sao vậy?" Lộ Khiết khó hiểu, nghiêng nhẹ đầu hỏi viện trưởng.
"Là chuyện bác sĩ Trạch sắp trở về Ý rồi nên không thể làm trưởng khoa được nữa."
Lộ Khiết vốn không nhiều chuyện nên khi viện trưởng nói như vậy cô chỉ gật đầu rồi suy nghĩ trong chốc lát rồi cũng rời đi.

Chuyện Trạch Tịnh Thần đột ngột sang Ý như vậy, nếu có thời gian thì cô cũng tâm sự với anh.
...
Hàn viên.
Trong căn phòng làm việc, Hàn Dương Phong ngồi trên ghế sofa đối diện là cha nuôi của anh.
Khuôn mặt Lão Lâm lúc nào cũng tỏ ra đáng sợ và nguy hiểm cực độ, cộng thêm vết sẹo dài trên mặt ông ta càng làm nổi bật hơn sự hung tợn của ông ta.

Đôi tay thô ráp của ông ta đặt lên chiếc gậy mà ông ta vẫn thường dùng để nâng đỡ từng bước đi của ông ta, cây gậy được làm bằng loại gỗ thượng hạnh, phần nắm được điêu khắc thành hình dạng của cái đầu lâu, trông rất nổi bật.

Ánh mắt ông ta độc đoán và háo hức nhìn Hàn Dương Phong.
"Con còn định kéo dài đến bao giờ nữa?"
Trước giờ, Hàn Dương Phong hành động rất kín đáo, thường thì chỉ nhếch một nụ cười vừa thâm sâu vừa bí ẩn, chứa đựng không biết bao nhiêu thủ đoạn khó lường trước được.

Điểm này của anh rất giống với Tư Cảnh Nam.

Và bây giờ cũng vậy, anh nhếch cười nhìn Lão Lâm:"Con đã có kế hoạch của mình rồi, trong khoảng thời gian sau, cha cứ yên tâm mà chờ tin vui, con sẽ khiến cho hắn, thân bại danh liệt, khiến cho kẻ đã sát hại gia đình của con phải chết không toàn thây." Hàn Dương Phong xiết chặt tay, từng lời nói một tựa như con dao sắc bén đâm toạc vào hư không khiến Lão Lâm đôi chút rùng mình lo sợ.
"Được, ta sẽ chờ con.

Nhưng con nên nhớ, việc càng xong nhanh thì càng tốt, con cũng biết sau khi trả thù cho gia đình con xong thì nên làm gì tiếp theo rồi chứ?"
"Con hiểu rồi, thưa cha."
Khóe môi thâm hiểm của Lâm Khương khẽ nhếch lên, trong đầu ẩn chứa suy nghĩ:"Mọi chuyện rồi sẽ càng thêm rắc rối.

Tư Vũ mày thấy không, hai đứa con của mày đang tàn sát lẫn nhau, có trách cũng là trách bản thân mày đã cướp mất tất cả của tao."
Một tên vệ sĩ mặc âu phục đen lịch sự gõ cửa xin vào.

Lão Lâm nghe thấy liền cao giọng:"Vào đi!"

Cánh cửa mở ra, tên vệ sĩ bước tới, cúi đầu chào một cách cung kính:"Hàn thiếu, lão gia."
"Có việc gì?" Lão Lâm nghiêm mặt, nhíu mày nhìn tên vệ sĩ rồi nói.
"Có một bưu kiện gửi tới cho ông." Têm vệ sĩ cầm một phong bì màu vàng đưa ra trước mặt Lão Lâm.
Nhìn tấm bưu kiện trên tay tên vệ sĩ, Lão Lâm nhíu mày chặt hơn, ông ta thắc mắc liền cầm lấy rồi nhìn đến tên người gửi, ông ta tròn mắt rồi nhanh chóng gập nó lại giống như sợ sẽ bị người khác nhìn thấy.

Lão Lâm ra hiệu cho tên vệ sĩ ra ngoài, một mực không muốn mở ra xem vì khi đã biết người gửi tới la ai.

Ông ta nhìn Hàn Dương Phong, nhướng mày gật đầu:"Được rồi, con đi làm việc của con đi."
"Vâng." Hàn Dương Phong nói xong thì đứng dậy rời ra ngoài.

Nhẹ khép cửa lại, Hàn Dương Phong hé mắt nhìn vào khe cửa thì thấy Lâm Khương đang mở chiếc phong bì ấy ra, anh vốn không quan tâm gì nhiều nên đã đóng cửa lại rồi rời đi.
Trở vào thư phòng làm việc của mình, Hàn Dương Phong châm lửa lên đầu thuốc rồi hít lấy một hơi, ánh mắt nhìn lên bức tranh tứ bình được trang bị trên tường.

Khói thuốc được phả ra, bay nghi ngút lên không trung, khói thuốc dày đặc che đi lấy một phần suy tư trên nét mặt trời ban ấy.
Cửa phòng đột ngột bị ai đấy mở ra, Hàn Dương Phong vẫn đứng yên không động tĩnh gì, đến khi người ấy cất tiếng nói thì ánh mắt anh mới đảo động.
"Hàn thiếu." Phi Dạ cất tiếng nói.
"Kế hoạch chuẩn bị thế nào rồi?" Hàn Dương Phong lãnh đạm nói.
"Đều ổn thỏa cả rồi, hai tiếng tới sẽ có cuộc gặp mặt với chị Tứ Quý bên Trịnh gia, chị ta nói muốn nhờ Hàn thiếu vài chuyện." Phi Dạ nhìn bóng lưng cao ráo của Hàn Dương Phong đều giọng cất tiếng.
"Được rồi, nói với chị ta, tôi sẽ tới đúng giờ."
"Vâng." Phi Dạ nói xong thì cúi đầu chào rồi rời đi.
....
Trong căn phòng, Lão Lâm từ từ mở tấm thư ra, lướt mắt đọc kỹ lưỡng từng dòng chữ trên đó, chợt sắc mặt ông ta thay đổi từ bình thường trở nên kinh ngạc rồi tới sợ hãi.

Ông ta tức giận, xé tờ giấy thành từng mảnh vụn rồi ném lên không trung, như thế vẫn không hả giận được, ông ta thẳng tay dùng cây gậy của mình hất hết những thứ trên bàn xuống đất, vỡ tan thành nhiều mảnh, nằm rải rác trên sàn đá hoa cương.
Lão Lâm tức đến đỏ mặt, hít thở không thông, trống ngực đập phập phồng, trong đầu ông ta bây giờ là một mớ hỗn tạp, không cách nào phân tách ra được, đôi tay ông ta run run cầm lấy cây gậy, khóe môi mấp máy phát ra những câu nói ngắt quãng:"Hắn ta nhất định phải làm vậy sao?"
Rốt cuộc người đó là ai và đã viết những gì mà lại khiến Lão Lâm lo sợ như vậy? Dường như hắn ta có thế lực rất lớn, còn Lão Lâm thì phụ thuộc vào hắn rất nhiều.

Không biết giải thích thế nào nhưng khẳng định được một điều hắn ta không phải dạng vừa..

Chapter
1 Chương 1: 1: Vị Bác Sĩ Có Tâm
2 Chương 2: 2: Uy Hiếp
3 Chương 3: 3: Lần Đầu Gặp Mặt
4 Chương 4: 4: Hỏi Tên Tôi Làm Gì Định Diệt Khẩu Sao
5 Chương 5: 5: Hình Xăm Đó Là Thế Nào
6 Chương 6: 6: Tin Tưởng Cô Ấy! Cô Ấy Là Người Giỏi Nhất Ở Đây!
7 Chương 7: 7: Con Trai Giám Đốc
8 Chương 8: 8: Bị Đá
9 Chương 9: 9: Trút Giận Giúp Cô
10 Chương 10: 10: Trạch Tịnh Thần
11 Chương 11: 11: Tới Tìm Vợ
12 Chương 12: 12: Bởi Vì Tôi Không Thích Anh
13 Chương 13: 13: Uy Hiếp
14 Chương 14: 14: Tôi Thích Cô Ấy!
15 Chương 15: 15: Cô Gái Cứng Đầu
16 Chương 16: 16: Ghen Tuông
17 Chương 17: 17: Trừng Phạt
18 Chương 18: 18: Tôi Không Sợ! Bởi Vì Tôi Có Anh
19 Chương 19: 19: Buổi Hẹn Hò Đầu Tiên
20 Chương 20: 20: Dự Tiệc I
21 Chương 21: 21: Dự Tiệc Ii
22 Chương 22: 22: Anh Sẽ Bảo Vệ Em
23 Chương 23: 23: Đừng Gọi Tôi Thân Mật Như Vậy
24 Chương 24: 24: Tàn Nhẫn
25 Chương 25: 25: Hàn Thiếu
26 Chương 26: 26: Anh Chết Rồi Thì Ai Nuôi Tôi
27 Chương 27: 27: Em Là Duy Nhất
28 Chương 28: 28: Biểu Hiện Của Tình Đơn Phương
29 Chương 29: 29: Tôi Không Vô Dụng Với Anh Ấy!
30 Chương 30: 30: Casino Las Vegas
31 Chương 31: 31: Đua Xe I
32 Chương 32: 32: Đua Xe Ii
33 Chương 33: 33: Đua Xe Iii
34 Chương 34: 34: Anh Không Thể Thiếu Em
35 Chương 35: 35: Bị Thương
36 Chương 36: 36: Truy Kích
37 Chương 37: 37: Lần Đầu
38 Chương 38: 38: Lạc Phi Vân
39 Chương 39: 39: Tình Cảm Của Lạc Phi Vân
40 Chương 40: 40: Em Bỏ Thuốc Anh Sao
41 Chương 41: 41: Bác Sĩ Trần
42 Chương 42: 42: Gặp Mặt
43 Chương 43: 43: Sự Thật
44 Chương 44: 44: Lộ Khiết! Anh Xin Lỗi!
45 Chương 45: 45: Cách Trả Thù Hoàn Hảo Nhất Đó Chính Là Sự Tha Thứ
46 Chương 46: 46: Trở Về
47 Chương 47: 47: Tư Thiếu Xuống Bếp
48 Chương 48: 48: Âm Mưu
49 Chương 49: 49: Chiêu Trò Của Tư Cảnh Nam
50 Chương 50: 50: Tôi Rất Hiểu Anh Ấy!
51 Chương 51: 51: Chưởng 51 Biến Cố
52 Chương 52: 52: Cô Ấy Đã Không Còn Nữa
53 Chương 53: 53: Tìm Kiếm Tung Tích
54 Chương 54: 54: Những Kẻ Đã Hại Cô Ấy Không Một Ai Có Quyền Được Sống
55 Chương 55: 55: Dần Buông Bỏ
56 Chương 56: 56: Mơ Mộng
57 Chương 57: 57: Hồng Kông
58 Chương 58: 58: Một Chuyển Biến Tốt
59 Chương 59: 59: Tỉnh Lại
60 Chương 60: 60: Vẫn Không Quên
61 Chương 61: 61: Nghi Hoặc
62 Chương 62: 62: Bữa Cơm
63 Chương 63: 63: Trở Về Thành Phố T
64 Chương 64: 64: Sốt
65 Chương 65: 65: Lướt
66 Chương 66: 66: Người Đàn Ông Đó Thật Quen Thuộc
67 Chương 67: 67: Khôi Phục Trí Nhớ
68 Chương 68: 68: Thật Ra Cô Vẫn Luôn Ở Rất Gần Anh
69 Chương 69: 69: Sự Thật I
70 Chương 70: 70: Sự Thật Ii
71 Chương 71: 71: Phát Nổ
72 Chương 72: 72: Kế Trong Kế
73 Chương 73: 73: Chúng Ta Kết Hôn Đi! I
74 Chương 74: 74: Chúng Ta Kết Hôn Đi! Ii
75 Chương 75: 75: Chúng Ta Kết Hôn Đi! Iii
76 Chương 76: 76: Ván Bài Lật Ngửa - Kết Cục Bất Ngờ I
77 Chương 77: 77: Ván Bài Lật Ngửa - Kết Cục Bất Ngờ Ii
78 Chương 78: 78: Gặp Lại
79 Chương 79: 79: Tự Gánh Lấy Hậu Quả
80 Chương 80: 80: Hàn Dương Phong Nổi Cơn Thịnh Nộ
81 Chương 81: 81: Chuyện Của Hai Mươi Bốn Năm Trước
82 Chương 82: 82: Buông Bỏ
83 Chương 83: 83: Theo Đuổi
84 Chương 84: 84: Bồi Đắp Tình Cảm
85 Chương 85: 85: Phúc Thủy Nan Thu
86 Chương 86: 86: Bắt Đầu!
87 Chương 87: 87: Không Sợ Trời Không Sợ Đất Chỉ Sợ Ma
88 Chương 88: 88: Bưu Kiện Bí Ẩn
89 Chương 89: 89: Trò Chơi Chính Thức Bắt Đầu I
90 Chương 90: 90: Trò Chơi Chính Thức Bắt Đầu Ii
91 Chương 91: 91: Kết Thúc
92 Chương 92: 92: Nhảy Lầu
93 Chương 93: 93: Anh Ấy Lại Mất Tích Nữa Rồi!
94 Chương 94: 94: Sự Chuẩn Bị Của Anh
95 Chương 95: 95: Chương Cuối Bách Niên Hảo Hợp
96 Chương 96: 96: Ngoại Truyện 1 Kí Ức Của Một Kẻ Xấu
97 Chương 97: 97: Ngoại Truyện 2 Ai Đang Giận Ai
98 Chương 98: 98: Ngoại Truyện 3 Cách Thức Nấu Ăn Của Lão Đại
99 Chương 99: 99: Lời Tác Giả Tóm Tắt Truyện
Chapter

Updated 99 Episodes

1
Chương 1: 1: Vị Bác Sĩ Có Tâm
2
Chương 2: 2: Uy Hiếp
3
Chương 3: 3: Lần Đầu Gặp Mặt
4
Chương 4: 4: Hỏi Tên Tôi Làm Gì Định Diệt Khẩu Sao
5
Chương 5: 5: Hình Xăm Đó Là Thế Nào
6
Chương 6: 6: Tin Tưởng Cô Ấy! Cô Ấy Là Người Giỏi Nhất Ở Đây!
7
Chương 7: 7: Con Trai Giám Đốc
8
Chương 8: 8: Bị Đá
9
Chương 9: 9: Trút Giận Giúp Cô
10
Chương 10: 10: Trạch Tịnh Thần
11
Chương 11: 11: Tới Tìm Vợ
12
Chương 12: 12: Bởi Vì Tôi Không Thích Anh
13
Chương 13: 13: Uy Hiếp
14
Chương 14: 14: Tôi Thích Cô Ấy!
15
Chương 15: 15: Cô Gái Cứng Đầu
16
Chương 16: 16: Ghen Tuông
17
Chương 17: 17: Trừng Phạt
18
Chương 18: 18: Tôi Không Sợ! Bởi Vì Tôi Có Anh
19
Chương 19: 19: Buổi Hẹn Hò Đầu Tiên
20
Chương 20: 20: Dự Tiệc I
21
Chương 21: 21: Dự Tiệc Ii
22
Chương 22: 22: Anh Sẽ Bảo Vệ Em
23
Chương 23: 23: Đừng Gọi Tôi Thân Mật Như Vậy
24
Chương 24: 24: Tàn Nhẫn
25
Chương 25: 25: Hàn Thiếu
26
Chương 26: 26: Anh Chết Rồi Thì Ai Nuôi Tôi
27
Chương 27: 27: Em Là Duy Nhất
28
Chương 28: 28: Biểu Hiện Của Tình Đơn Phương
29
Chương 29: 29: Tôi Không Vô Dụng Với Anh Ấy!
30
Chương 30: 30: Casino Las Vegas
31
Chương 31: 31: Đua Xe I
32
Chương 32: 32: Đua Xe Ii
33
Chương 33: 33: Đua Xe Iii
34
Chương 34: 34: Anh Không Thể Thiếu Em
35
Chương 35: 35: Bị Thương
36
Chương 36: 36: Truy Kích
37
Chương 37: 37: Lần Đầu
38
Chương 38: 38: Lạc Phi Vân
39
Chương 39: 39: Tình Cảm Của Lạc Phi Vân
40
Chương 40: 40: Em Bỏ Thuốc Anh Sao
41
Chương 41: 41: Bác Sĩ Trần
42
Chương 42: 42: Gặp Mặt
43
Chương 43: 43: Sự Thật
44
Chương 44: 44: Lộ Khiết! Anh Xin Lỗi!
45
Chương 45: 45: Cách Trả Thù Hoàn Hảo Nhất Đó Chính Là Sự Tha Thứ
46
Chương 46: 46: Trở Về
47
Chương 47: 47: Tư Thiếu Xuống Bếp
48
Chương 48: 48: Âm Mưu
49
Chương 49: 49: Chiêu Trò Của Tư Cảnh Nam
50
Chương 50: 50: Tôi Rất Hiểu Anh Ấy!
51
Chương 51: 51: Chưởng 51 Biến Cố
52
Chương 52: 52: Cô Ấy Đã Không Còn Nữa
53
Chương 53: 53: Tìm Kiếm Tung Tích
54
Chương 54: 54: Những Kẻ Đã Hại Cô Ấy Không Một Ai Có Quyền Được Sống
55
Chương 55: 55: Dần Buông Bỏ
56
Chương 56: 56: Mơ Mộng
57
Chương 57: 57: Hồng Kông
58
Chương 58: 58: Một Chuyển Biến Tốt
59
Chương 59: 59: Tỉnh Lại
60
Chương 60: 60: Vẫn Không Quên
61
Chương 61: 61: Nghi Hoặc
62
Chương 62: 62: Bữa Cơm
63
Chương 63: 63: Trở Về Thành Phố T
64
Chương 64: 64: Sốt
65
Chương 65: 65: Lướt
66
Chương 66: 66: Người Đàn Ông Đó Thật Quen Thuộc
67
Chương 67: 67: Khôi Phục Trí Nhớ
68
Chương 68: 68: Thật Ra Cô Vẫn Luôn Ở Rất Gần Anh
69
Chương 69: 69: Sự Thật I
70
Chương 70: 70: Sự Thật Ii
71
Chương 71: 71: Phát Nổ
72
Chương 72: 72: Kế Trong Kế
73
Chương 73: 73: Chúng Ta Kết Hôn Đi! I
74
Chương 74: 74: Chúng Ta Kết Hôn Đi! Ii
75
Chương 75: 75: Chúng Ta Kết Hôn Đi! Iii
76
Chương 76: 76: Ván Bài Lật Ngửa - Kết Cục Bất Ngờ I
77
Chương 77: 77: Ván Bài Lật Ngửa - Kết Cục Bất Ngờ Ii
78
Chương 78: 78: Gặp Lại
79
Chương 79: 79: Tự Gánh Lấy Hậu Quả
80
Chương 80: 80: Hàn Dương Phong Nổi Cơn Thịnh Nộ
81
Chương 81: 81: Chuyện Của Hai Mươi Bốn Năm Trước
82
Chương 82: 82: Buông Bỏ
83
Chương 83: 83: Theo Đuổi
84
Chương 84: 84: Bồi Đắp Tình Cảm
85
Chương 85: 85: Phúc Thủy Nan Thu
86
Chương 86: 86: Bắt Đầu!
87
Chương 87: 87: Không Sợ Trời Không Sợ Đất Chỉ Sợ Ma
88
Chương 88: 88: Bưu Kiện Bí Ẩn
89
Chương 89: 89: Trò Chơi Chính Thức Bắt Đầu I
90
Chương 90: 90: Trò Chơi Chính Thức Bắt Đầu Ii
91
Chương 91: 91: Kết Thúc
92
Chương 92: 92: Nhảy Lầu
93
Chương 93: 93: Anh Ấy Lại Mất Tích Nữa Rồi!
94
Chương 94: 94: Sự Chuẩn Bị Của Anh
95
Chương 95: 95: Chương Cuối Bách Niên Hảo Hợp
96
Chương 96: 96: Ngoại Truyện 1 Kí Ức Của Một Kẻ Xấu
97
Chương 97: 97: Ngoại Truyện 2 Ai Đang Giận Ai
98
Chương 98: 98: Ngoại Truyện 3 Cách Thức Nấu Ăn Của Lão Đại
99
Chương 99: 99: Lời Tác Giả Tóm Tắt Truyện