Chương 87: Ngày tháng yên tình, ngẫu nhiên có chút phiền não

Lễ thù thần vừa qua, thời tiết chợt lạnh xuống. Địch Nãi thực không quen mặc quần áo da thú, cứ thấy cả người cứ dính dính, ngứa ngứa. Chính là, thời tiết thế này nếu mặc quần áo ngụy trang thì lại thấy lạnh.

Sau đó, cậu nghĩ ra một biện pháp có thể ứng phó một đoạn thời gian. Cậu tìm một miếng da thú lớn làm áo choàng, sau đó dùng da thỏ làm khăn choàng cổ. Cứ vậy, đứng khoanh tay thì quả thực có chút hiên ngang oai hùng.

Phất Lôi nhìn thấy thì ánh mắt trở nên cuồng nhiệt, vươn tay kéo Địch Nãi qua hôn một phen. Hôn xong, Phất Lôi cảm thấy áo choàng thực sự trông rất suất, liền bảo Địch Nãi giúp mình làm một cái. Thú nhân vốn không sợ rét lạnh, Phất Lôi đòi mặc cũng chỉ vì trông suất hơn mà thôi. Đương nhiên Địch Nãi sẽ thỏa mãn nguyện vọng của y.

Sau khi Phất Lôi mặc vào, Địch Nãi thầm cười trộm không thôi. Bởi vì với cơ bắp của Phất Lôi, mặc thêm cái áo choàng vào thoạt nhìn hệt như siêu nhân.

Sau đó, Mã Cát cũng học theo làm cho mình cùng Hách Đạt một bộ, đáng tiếc mặc thế nào cũng không đạt được hiệu quả như Địch Nãi.

Địch Nãi cảm thấy chỉ có áo choàng thì không ổn, xét lâu dài thì vẫn nên làm thêm vài bộ quần áo vải bố. Cậu cùng Mã Cát ở trong sơn động đan đan dệt dệt vài ngày, cuối cùng cũng hoàn thành một tấm vải.

Nói thật, vải bố mặc lên người cũng không thoải mái lắm, bởi vì quá thô ráp. Hai bọn họ liền tìm cách cải tiến.

Cũng may Mã Cát là người khéo léo thông minh, cân nhắc một đoạn thời gian liền nghĩ ra cách. Sau đó, bọn họ cũng làm được vài cái áo không còn dầm.

Địch Nãi mặc thử, cảm thấy chưa đủ giữ ấm. Vì thế cậu lấy số sợi bông ra, chuẩn bị làm vài cái áo bông. Bất quá trước tiên phải làm bông tơi ra mới được. Lúc nhỏ, cậu từng thấy mọi người trong làng làm nên các bước cơ bản cũng nắm được.

Trước tiên, cậu dùng một khúc gỗ cùng gân trâu làm một cây cung gỗ thật to, sau đó trải bông trên giường đá rồi bắt đầu đánh tơi. Sau khi đánh xong thì dùng gai thú bện bông lại thành hình khối, sau đó đè ép cho bằng phẳng một chút, như vậy lớp bông lót cơ bản đã hình thành.

Đương nhiên, nếu muốn làm áo bông thì cần phải có lớp áo bên ngoài, tiếp đó may dính lớp bông lót vào, thế là hoàn thành một chiếc áo ấm.

Mặc áo bông vào, tiếp đó choàng thêm áo choàng da thú, cho dù trời đổ tuyết lớn cũng không sợ. Đáng tiếc số bông Địch Nãi hái có hạn nên chỉ làm được bốn chiếc áo. Địch Nãi cùng Mã Cát mỗi người một cái, hai cái còn lại thì mang làm quà, phân biệt đưa cho ca ca Bội Cách cùng mẫu phụ của Phất Lôi.

Mẫu phụ nhận được quà, vui vẻ không thôi, thực hài lòng với người bầu bạn này của con trai, vì thế không ngừng hối thúc Địch Nãi cùng Phất Lôi mau mau cử hành nghi thức. Hắn cảm thấy đứa nhỏ do hai đứa sinh ra nhất định sẽ thông minh lanh lợi, đáng yêu không thôi.

Địch Nãi có chút xấu hổ, lại không thể nói rõ mình không muốn sinh đứa nhỏ. Địch Nãi chỉ có thể qua loa nói Phất Lôi quá bận rộn, cứ để sau này rồi nói. Cũng may mẫu phụ Phất Lôi cũng không cưỡng ép, chỉ nói vậy cũng tốt, cứ để hai người quyết định.

Địch Nãi nhớ mãi không quên muốn bắt một con ngựa về, còn cố ý làm bộ bộ dây cương. Phất Lôi nói cứ để y bắt một con ngựa sống về là được, không nhất thiết phải phiền toái như vậy. Địch Nãi kiên trì muốn đi bắt ngựa, bởi vì cậu cảm thấy làm vậy thực uy phong, rất có tính khiêu chiến.

Phất Lôi thực khó hiểu, bất quá vẫn mang Địch Nãi đi bắt ngựa. Bất quá lực uy hiếp của dực hổ quá lớn, đám ngựa vừa thấy dực hổ thì đã hoảng sợ bỏ chạy. Ngựa con chạy không kịp bị thì dọa tới run lẩy bẩy. Ngồi trên lưng Phất Lôi, Địch Nãi cảm thấy có chút chán nản.

Cuối cùng, vẫn là Phất Lôi giúp cậu bắt một con ngựa con mang về nuôi. Ngựa chung ở cùng bọn họ lâu ngày hẳn sẽ không còn quá sợ hãi nữa.

Một tháng sau, trời mắt đầu đổ trận tuyết đầu tiên. Sáng sớm lúc ra khỏi sơn động, nhìn tuyết phủ khắp đất trời, Địch Nãi thực hưng phấn. Là người Tứ Xuyên, cơ hội được nhìn thấy tuyết không nhiều. Cậu cao hứng rủ Mã Cát ra đắp người tuyết.

Mã Cát cũng là người thích náo nhiệt, Địch Nãi vừa nói liền đồng ý ngay. Hai bọn họ đắp một hồi liền bắt đầu chuyển qua chọi tuyết, cuối cùng kéo cả Hách Đạt cùng Phất Lôi đang đứng bên cạnh quan sát vào chiến đoàn.

Bốn người nháo thành một đoàn, lúc quậy đã quay về sơn động thì tay chân đều lạnh cóng.

Mã Cát đang mang giày da thú lót rơm nên bị thấm nước, đông tới lạnh run run. Hắn cởi giày, ngồi sát đống lửa sưởi ấm.

Địch Nãi mang giày quân dụng nên không thấm nước. Bất quá giày đã có dấu hiệu mài mòn. Cậu nghĩ, vẫn nên làm một đôi giày mới thì hơn. Dù sao da trâu cũng có rất nhiều, lấy làm giày là tốt nhất.

Mã Cát vẫn như cũ theo Địch Nãi học làm giày, hai người cùng hợp mưu tính tế.

Trải qua vô số lần thử nghiệm, bọn họ làm ra đôi giày da trâu cổ cao đầu tiên. Đôi giày này may tới ba tầng da trâu, cổ cao tầm một thước. Mã Cát mang vào chân thì căn bản không sợ thấm nước. Đối với đôi giày mới này, Mã Cát thực sự yêu thích không thôi, cứ mang ra khoe.

Địch Nãi tiếp đó lại làm thêm vài đôi mang tặng, được tất cả giống cái nhất trí khen ngợi. Bởi vì nguyên liệu khá sung túc, phương pháp chế tác không phức tạp nên Địch Nãi làm nhiều một chút, để tới ngày trao đổi cầm đi đổi chút đồ.

Những người đổi giày về mang đều cảm thấy thứ này vừa tiện lại thoải mái. Nhờ công bọn họ tuyên truyền, giày trở thành sản phẩm mới được yêu thích nhất bộ lạc, rất nhiều người bắt đầu học cách làm giày.

Cứ vậy, tỷ lệ bị tổn thương chân do giá rét của phi thú nhân giảm đi đáng kể.

Mùa đông tới, thực vật bắt đầu thiếu thốn. Trừ bỏ làm quần áo, giày dép, Địch Nãi còn cân nhắc làm sao tồn trữ thức ăn. Phất Lôi trở thành tộc trưởng, so với trước kia bận rộn hơn rất nhiều, vì thế thời gian Hách Đạt ra ngoài đi săn trở nên nhiều hơn.

Địch Nãi làm rất nhiều thịt cùng cá hun khói, thỉnh thoảng mang ra cải thiện bữa ăn. Lúc rảnh, bọn họ còn vào rừng tìm măng mùa đông, mang về nấu canh măng thịt.

Làm Địch Nãi vui vẻ nhất chính là một ngày nọ bọn họ đào được khoai lang. Khoai lang chính là thứ tốt, có thể làm món chính, hơn nữa gieo trồng cũng dễ.

Bởi vì tìm được khoai lang, nhóm Phất Lôi lần lượt thưởng thức đủ món khoia, khoai nướng, khoai luộc, khoai hấp, bánh khoái. Bọn họ đều cảm thấy đây là một loại thức ăn không tệ, phương thức chế biến tiện lợi, hương vị lại ngon. Sau đó, Địch Nãi còn mang khoai luộc cắt miếng mỏng rồi mang đi phơi nắng làm khoai khô để mọi người làm thức ăn vặt.

Địch Nãi ăn khoai khô vẫn cảm thấy chưa đã thèm, vẫn nhớ thương món khoai sên đường từng nếm qua ở Vân Nam, hương vị kia đúng là tuyệt vời. Cậu định làm thử một lần.

Bất quá, muốn làm món này, trừ bỏ khoai lang thì cần một nguyên liệu quan trọng nữa, chính là đường.

Xã hội nguyên thủy có đường hay không? Địch Nãi vốn tưởng không có. Chính là trong một ngày trao đổi sau đó, cậu cư nhiên bắt gặp một khối đường.

Phi thú nhân trao đổi nói với Địch Nãi, hắn tìm được một loại thực vật có vị ngọt. Hắn cảm thấy loại này đại khái có thể nấu lên ăn, vì thế chặt vài cây mang về, bỏ vào nồi, thêm nước, nhóm lửa luộc. Sau đó hắn có việc ra ngoài mà quên tắt lửa, lúc quay về thì nước trong nồi đã cạn khô, còn lại một lớp vàng vàng ở dưới đáy. Hắn nếm thử một chút, phát hiện thực ngọt, có thể ăn được, vì thế lại nấu thêm một ít mang đi trao đổi.

Địch Nãi nghĩ thầm, loại cây kia rất có thể là mía. Quả nhiên, cuộc sống chính là người thầy tốt nhất. Món đường đầu tiên của xã hội nguyên thủy cứ vậy sinh ra nhờ một phút lơ đãng như vậy. Mặc kệ thế nào, đây cũng là chuyện đáng ăn mừng. Ngày đó Địch Nãi dùng đôi giày da trâu mình mới làm đổi một khối đường lớn mang về.

Cầm khối đường, Địch Nãi có chút luyến tiếc. Bởi vì khó lắm mới có được, không biết tới bao giờ mới được ăn nữa. Dù sao, mía cũng không phải dễ tìm.

Sau đó, khối đường kia một nửa làm món sườn chua ngọt. Đó là món ăn mẹ thường làm cho cậu ăn trước kia. Hương vị lâu rồi mới được ăn lại, suýt chút nữa làm Địch Nãi xúc động chảy nước mắt.

Hiện giờ, Địch Nãi dùng nửa khối đường làm khoai sên đường.

Trước tiên cậu gọt vỏ khoai lang, cắt thành sợi dài, sau đó bỏ vào nồi chiên. Chờ đến khi khoai vàng ươm thì gắp ra dĩa, sau đó bỏ chút dầu rồi bỏ đường vào, thêm chút nước để đường tan ra. Lúc nước đường bắt đầu sủi bọt thì bỏ khoai vào trảo đều. Đợi đến khi đường thấm đều vào khoai thì bắt xuống.

Địch Nãi nếm thử một ngụm, cảm thấy ngọt ngọt giòn giòn, hương vị coi như không tồi, vì thế gọi nhóm Mã Cát mau tới ăn. Món khoai sên đường này phải ăn lúc nóng, nguội rồi sẽ không ngon.

Thú nhân không thích ăn những món ngọt, Mã Cát thì cảm thấy ăn ngon vô cùng, ăn tới cuối cùng chỉ hận không thể chụp lấy cái nồi liếm một lượt.

Mã Cát mỗi ngày được Địch Nãi uy mỹ thực nhưng lại không thường vận động, vì thế rất nhanh có bụng. Mã Cát cảm thấy thực khó coi, nhưng Hách Đạt lại an ủi, bụng béo không sao cả, có tiểu bảo bảo thì vừa lúc có thể dưỡng nó mập mạp. Lúc này Mã Cát mới an tâm tiếp tục ăn uống thả ga.

Rất nhanh đã tới năm mới. Người nơi này đón tết bằng cách tới nhà thăm bạn bè người thân. Bởi vì Phất Lôi làm tộc trưởng, người tới rất nhiều, sơn động của bọn họ vẫn luôn náo nhiệt. Rất nhiều người yêu thích thức ăn Địch Nãi làm, thường xuyên chạy tới ăn ké. Mùa đông dù sao cũng thực nhàn rỗi, Địch Nãi cũng thích mọi người tụ tập lại ngồi bên đống lửa vừa ăn vặt vừa trò chuyện.

Mã Cát thấy bộ dáng thân thân thiết thiết của Địch Nãi cùng Phất Lôi, trong lòng cảm thấy thực kỳ quái. Hai người này đã thắm thiết tới vậy, sao vẫn chưa chịu cử hành nghi thức bầu bạn a?

Một lần rảnh rỗi, Mã Cát liền hỏi nhỏ Địch Nãi: “Ngươi cùng Phất Lôi sao vẫn chưa cử hành nghi thức? Ta cứ tưởng Phất Lôi lên làm tộc trưởng rồi, nhất định sẽ lập tức cử hành a!”

Địch Nãi lắc đầu: “Chúng ta không cử hành nghi thức, bởi vì ta không muốn sinh đứa nhỏ.”

Mã Cát khiếp sợ: “Vì cái gì? Tiểu bảo bảo đáng yêu biết bao nhiêu. Ta cùng Hách Đạt chờ mong thật lâu, đáng tiếc tới giờ vẫn không có động tĩnh.”

Địch Nãi thở hắt một hơi: “Ai, một lời khó nói hết.”

Mã Cát quả thực muốn dùng ánh mắt nhìn quái vật mà nhìn Địch Nãi. Sao lại có người không muốn sinh đứa nhỏ a? Tiểu bảo bảo đáng yêu biết bao nhiêu, đáng tiếc hắn cùng Hách Đạt cố gắng thật lâu vẫn không hoài thai.

Cũng may Mã Cát tuy tò mò nhưng cũng biết đúng mực, không tiếp tục truy hỏi. Mỗi người đều có lý tưởng riêng, huống chi là người đặc biệt như Địch Nãi. Chỉ là, quả thực có chút bất bình vì Phất Lôi. Y chính là tộc trưởng a!

Huống chi, Phất Lôi cùng Địch Nãi đều xuất sắc như vậy, nếu không có hậu đại thì đúng là đáng tiếc!

Đầu xuân, bụng Bội Cách đã phồng lên nhưng khí cầu. Hắn rất ít khi đi lại, vẫn ngây ngốc trong sơn động dưỡng thai. Địch Nãi có qua thăm vài lần, mỗi lần nhìn cái bụng to tròn kia đều cảm thấy có chút xấu hổ. Cậu thực tò mò muốn xem thử xem nó rốt cuộc là thế nà, đáng tiếc cuối cùng vẫn cảm thấy ngại ngùng, chỉ đành từ bỏ.

Ngày ngày vẫn như bình thường trôi qua, ngẫu nhiên có chút gợn sóng, bất quá tổng thể vẫn thực bình tĩnh. Phất Lôi làm tộc trưởng thực thuận lợi, hơn nữa có Địch Nãi đứng sau trợ giúp, lại càng như cá gặp nước.

Địch Nãi dự định chờ thời tiết ấm áp một chút sẽ bắt đầu khai hoang, gieo trồng.

Hoàn Chương 87.

Chapter
1 Chương 1: Gặp gỡ trong rừng (thượng)
2 Chương 2: Tùng lâm kỳ ngộ (trung)
3 Chương 3: Tùng lâm kỳ ngộ (hạ)
4 Chương 4: Hiểm cảnh phùng sinh…
5 Chương 5: Ông xuyên qua sao?…
6 Chương 6: Giống cái quái đản…
7 Chương 7: Nước thánh không phải dễ uống a…
8 Chương 8: Cuộc sống không cần cạo râu…
9 Chương 9: Để lộ cảnh xuân…
10 Chương 10: Mọi người cùng tập dùng đũa…
11 Chương 11: Đồ gốm…
12 Chương 12: Bánh trứng chim…
13 Chương 13: Tộc trưởng tới…
14 Chương 14: Độ thoáng của người nguyên thủy…
15 Chương 15
16 Chương 16: Ớt là thứ tốt a! …
17 Chương 17: Vòng cổ nanh sói
18 Chương 18: Áo cộc tay…
19 Chương 19: Món lẩu cá cay…
20 Chương 20: Đánh con quay…
21 Chương 21: Thú nhân chuyên tình
22 Chương 22: Tộc trưởng mời khách
23 Chương 23: Kim sắc vũ quan
24 Chương 24: Ngày trao đổi
25 Chương 25: Nghi thức
26 Chương 26: Đường trở về
27 Chương 27: Tuyệt vọng
28 Chương 28: Bắt đầu cuộc sống mới
29 Chương 29: Nhu cáp hệ xúc tua
30 Chương 30: Bàn chải đánh răng hay bàn chải chà giày
31 Chương 31: Dân dĩ thực vi thiên
32 Chương 32: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (thượng)
33 Chương 33: Mộng xuân như ảo như thật
34 Chương 34: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (trung)
35 Chương 35: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (hạ)
36 Chương 36: Người nguyên thủy cũng học được cách chơi cờ năm quân
37 Chương 37: Bài kiểm tra
38 Chương 38: Nụ hôn đầu tiên
39 Chương 39: Chủ nghĩa độc thân
40 Chương 40: Chuyện yêu đương
41 Chương 41: Phất lôi kỳ thật có chút phúc hắc
42 Chương 42: Bày tỏ
43 Chương 43: Dép lê
44 Chương 44: Tấm lòng cha mẹ
45 Chương 45: Dục vọng chinh phục của nam nhân
46 Chương 46: Tình địch
47 Chương 47: Ghen
48 Chương 48: Ngải đạt trưởng thành
49 Chương 49: Giày cỏ
50 Chương 50: Đêm trong lều
51 Chương 51: Viễn cổ xâm lấn?
52 Chương 52: Mỹ nhân dực báo tộc
53 Chương 53: Mông lão hổ
54 Chương 54: Dây dưa
55 Chương 55: Trở lại bộ lạc
56 Chương 56: Thời gian ôn tình
57 Chương 57: Ăn một ngụm cơm thực không dễ dàng
58 Chương 58: Phiền não của phất lôi
59 Chương 59: Đánh ngã tiện thú lai đức
60 Chương 60: Tiểu nhị mất tích
61 Chương 61: Sa mạc kinh hồn
62 Chương 62: Bông trên núi cao
63 Chương 63: Tuyết sơn phi bộc
64 Chương 64: Hướng về biển rộng
65 Chương 65: Tiếng hát mỹ nhân ngư
66 Chương 66: Phất lôi trúng chiêu
67 Chương 67: Phương pháp giải độc (thượng)
68 Chương 68: Phương pháp giải độc (hạ)
69 Chương 69: Bão táp trên biển
70 Chương 70: Trừng phạt của thần biển
71 Chương 71: Mỹ nhân ngư thành thật
72 Chương 72: Niềm vui tương phùng
73 Chương 73: Tình yêu bất diệt
74 Chương 74: Tình yêu cùng dâng hiến
75 Chương 75: Thắng lợi trở về
76 Chương 76: Phiền não của tiểu nhị
77 Chương 77: Sinh hay không sinh là một vấn đề
78 Chương 78: Địch nãi muốn phản công
79 Chương 79: Người có tình cùng làm chuyện khoái hoạt
80 Chương 80: Làm người không thể quá đắc ý
81 Chương 81: Nghênh đón lễ thù thần (thượng)
82 Chương 82: Nghênh đón lễ thù thần (trung)
83 Chương 83: Nghênh đón lễ thù thần (hạ)
84 Chương 84: Bữa tiệc tạm biệt
85 Chương 85: Chuyện cầu hôn
86 Chương 86: Lần đầu tiên của tiểu nhị
87 Chương 87: Ngày tháng yên tình, ngẫu nhiên có chút phiền não
88 Chương 88: Đại chiến dực long
89 Chương 89: Phất lôi mất tích
90 Chương 90: Địch nãi thông suốt
91 Chương 91: Tìm được phất lôi
92 Chương 92: Địch nãi chủ động
93 Chương 93: Phất lôi, chúng ta cũng sinh một đứa đi?
94 Chương 94: Chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ (thượng)
95 Chương 95: Chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ (hạ)
96 Chương 96: Gãi ngứa là một chuyện đáng xấu hổ
97 Chương 97: Tiểu nhị bị thương
98 Chương 98: Pn chuyện xưa của tiểu nhị cùng tuyết linh (thượng)
99 Chương 99: Đính ước cho bảo bảo là không đúng nga!
100 Chương 100: Còn phải cố gắng một chút
101 Chương 101: Địch nãi trả thù
102 Chương 102: Địch nãi có
103 Chương 103: Nam nhân mang thai đều là thiên sứ gãy cánh (thượng)
104 Chương 104: Nam nhân mang thai đều là thiên sứ gãy cánh (hạ)
105 Chương 105: Mang thai không cần cấm dục đi? (thượng)
106 Chương 106: Mang thai không cần phải cấm dục đi? (trung)
107 Chương 107: Mang thai không cần cấm dục đi? (hạ)
108 Chương 108: Lần đầu tiên máy thai
109 Chương 109: Nguy cơ khan hiếm thức ăn
110 Chương 110: Địch nãi sinh
111 Chương 111: Làm vú em thật khó (thượng)
112 Chương 112: Làm vú em thật khó (hạ)
113 Chương 113: Tân sứ mệnh của tiểu nhị
114 Chương 114: Hình thú của tiểu bảo bảo
115 Chương 115: Ai là ba ba ai là mụ mụ
116 Chương 116: Nhặt được một tiểu bạch xà
117 Chương 117: Tiểu bạch xà cùng tiểu lão hổ
118 Chương 118: Vũ điệu say rượu
119 Chương 119: Hậu quả của tham hoan
120 Chương 120: Vị đồng hương nhân ngư
121 Chương 121: Phiên ngoại – phản xuyên (thượng)
122 Chương 122: Phiên ngoại - tiểu nhị cùng tuyết tinh (hạ)
123 Chương 123: Phiên ngoại - phản xuyên (trung)
124 Chương 124: Phiên ngoại - phản xuyên (hạ)
125 Chương 125: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp
126 Chương 126: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp (trung)
127 Chương 127: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp (hạ)
128 Chương 128: Phiên ngoại - mã cát cùng hách đạt
Chapter

Updated 128 Episodes

1
Chương 1: Gặp gỡ trong rừng (thượng)
2
Chương 2: Tùng lâm kỳ ngộ (trung)
3
Chương 3: Tùng lâm kỳ ngộ (hạ)
4
Chương 4: Hiểm cảnh phùng sinh…
5
Chương 5: Ông xuyên qua sao?…
6
Chương 6: Giống cái quái đản…
7
Chương 7: Nước thánh không phải dễ uống a…
8
Chương 8: Cuộc sống không cần cạo râu…
9
Chương 9: Để lộ cảnh xuân…
10
Chương 10: Mọi người cùng tập dùng đũa…
11
Chương 11: Đồ gốm…
12
Chương 12: Bánh trứng chim…
13
Chương 13: Tộc trưởng tới…
14
Chương 14: Độ thoáng của người nguyên thủy…
15
Chương 15
16
Chương 16: Ớt là thứ tốt a! …
17
Chương 17: Vòng cổ nanh sói
18
Chương 18: Áo cộc tay…
19
Chương 19: Món lẩu cá cay…
20
Chương 20: Đánh con quay…
21
Chương 21: Thú nhân chuyên tình
22
Chương 22: Tộc trưởng mời khách
23
Chương 23: Kim sắc vũ quan
24
Chương 24: Ngày trao đổi
25
Chương 25: Nghi thức
26
Chương 26: Đường trở về
27
Chương 27: Tuyệt vọng
28
Chương 28: Bắt đầu cuộc sống mới
29
Chương 29: Nhu cáp hệ xúc tua
30
Chương 30: Bàn chải đánh răng hay bàn chải chà giày
31
Chương 31: Dân dĩ thực vi thiên
32
Chương 32: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (thượng)
33
Chương 33: Mộng xuân như ảo như thật
34
Chương 34: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (trung)
35
Chương 35: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (hạ)
36
Chương 36: Người nguyên thủy cũng học được cách chơi cờ năm quân
37
Chương 37: Bài kiểm tra
38
Chương 38: Nụ hôn đầu tiên
39
Chương 39: Chủ nghĩa độc thân
40
Chương 40: Chuyện yêu đương
41
Chương 41: Phất lôi kỳ thật có chút phúc hắc
42
Chương 42: Bày tỏ
43
Chương 43: Dép lê
44
Chương 44: Tấm lòng cha mẹ
45
Chương 45: Dục vọng chinh phục của nam nhân
46
Chương 46: Tình địch
47
Chương 47: Ghen
48
Chương 48: Ngải đạt trưởng thành
49
Chương 49: Giày cỏ
50
Chương 50: Đêm trong lều
51
Chương 51: Viễn cổ xâm lấn?
52
Chương 52: Mỹ nhân dực báo tộc
53
Chương 53: Mông lão hổ
54
Chương 54: Dây dưa
55
Chương 55: Trở lại bộ lạc
56
Chương 56: Thời gian ôn tình
57
Chương 57: Ăn một ngụm cơm thực không dễ dàng
58
Chương 58: Phiền não của phất lôi
59
Chương 59: Đánh ngã tiện thú lai đức
60
Chương 60: Tiểu nhị mất tích
61
Chương 61: Sa mạc kinh hồn
62
Chương 62: Bông trên núi cao
63
Chương 63: Tuyết sơn phi bộc
64
Chương 64: Hướng về biển rộng
65
Chương 65: Tiếng hát mỹ nhân ngư
66
Chương 66: Phất lôi trúng chiêu
67
Chương 67: Phương pháp giải độc (thượng)
68
Chương 68: Phương pháp giải độc (hạ)
69
Chương 69: Bão táp trên biển
70
Chương 70: Trừng phạt của thần biển
71
Chương 71: Mỹ nhân ngư thành thật
72
Chương 72: Niềm vui tương phùng
73
Chương 73: Tình yêu bất diệt
74
Chương 74: Tình yêu cùng dâng hiến
75
Chương 75: Thắng lợi trở về
76
Chương 76: Phiền não của tiểu nhị
77
Chương 77: Sinh hay không sinh là một vấn đề
78
Chương 78: Địch nãi muốn phản công
79
Chương 79: Người có tình cùng làm chuyện khoái hoạt
80
Chương 80: Làm người không thể quá đắc ý
81
Chương 81: Nghênh đón lễ thù thần (thượng)
82
Chương 82: Nghênh đón lễ thù thần (trung)
83
Chương 83: Nghênh đón lễ thù thần (hạ)
84
Chương 84: Bữa tiệc tạm biệt
85
Chương 85: Chuyện cầu hôn
86
Chương 86: Lần đầu tiên của tiểu nhị
87
Chương 87: Ngày tháng yên tình, ngẫu nhiên có chút phiền não
88
Chương 88: Đại chiến dực long
89
Chương 89: Phất lôi mất tích
90
Chương 90: Địch nãi thông suốt
91
Chương 91: Tìm được phất lôi
92
Chương 92: Địch nãi chủ động
93
Chương 93: Phất lôi, chúng ta cũng sinh một đứa đi?
94
Chương 94: Chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ (thượng)
95
Chương 95: Chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ (hạ)
96
Chương 96: Gãi ngứa là một chuyện đáng xấu hổ
97
Chương 97: Tiểu nhị bị thương
98
Chương 98: Pn chuyện xưa của tiểu nhị cùng tuyết linh (thượng)
99
Chương 99: Đính ước cho bảo bảo là không đúng nga!
100
Chương 100: Còn phải cố gắng một chút
101
Chương 101: Địch nãi trả thù
102
Chương 102: Địch nãi có
103
Chương 103: Nam nhân mang thai đều là thiên sứ gãy cánh (thượng)
104
Chương 104: Nam nhân mang thai đều là thiên sứ gãy cánh (hạ)
105
Chương 105: Mang thai không cần cấm dục đi? (thượng)
106
Chương 106: Mang thai không cần phải cấm dục đi? (trung)
107
Chương 107: Mang thai không cần cấm dục đi? (hạ)
108
Chương 108: Lần đầu tiên máy thai
109
Chương 109: Nguy cơ khan hiếm thức ăn
110
Chương 110: Địch nãi sinh
111
Chương 111: Làm vú em thật khó (thượng)
112
Chương 112: Làm vú em thật khó (hạ)
113
Chương 113: Tân sứ mệnh của tiểu nhị
114
Chương 114: Hình thú của tiểu bảo bảo
115
Chương 115: Ai là ba ba ai là mụ mụ
116
Chương 116: Nhặt được một tiểu bạch xà
117
Chương 117: Tiểu bạch xà cùng tiểu lão hổ
118
Chương 118: Vũ điệu say rượu
119
Chương 119: Hậu quả của tham hoan
120
Chương 120: Vị đồng hương nhân ngư
121
Chương 121: Phiên ngoại – phản xuyên (thượng)
122
Chương 122: Phiên ngoại - tiểu nhị cùng tuyết tinh (hạ)
123
Chương 123: Phiên ngoại - phản xuyên (trung)
124
Chương 124: Phiên ngoại - phản xuyên (hạ)
125
Chương 125: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp
126
Chương 126: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp (trung)
127
Chương 127: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp (hạ)
128
Chương 128: Phiên ngoại - mã cát cùng hách đạt