Chương 87: Cặn bã

Editor: Tuyền Uri

Cẩm Tú tiểu cô nương trợn to hai mắt, vẻ mặt thành thật nói: “Chủ tử người nhớ nhầm rồi... trong cung không có ai sinh non, mà là Chu Qúy Nhân có thay rồi.”

Tạ Bích Sơ nhắm nghiền mắt lại định nói lo ai có thai làm gì, vợ nhỏ của hoàng đế cặn bã có con liên quan gì tới à, người làm vợ lớn là nàng đây vốn là để bài biện thôi có được không. Hơn nữa nàng vẫn còn đang bị cấm túc mà, chỉ là lời nói của Cẩm Tú vòng một vòng nàng đột nhiên phản ứng kịp. Mở mắt nói: “Chu quý nhân? Chu Tĩnh Tuệ?”

Cẩm Tú gật đầu một cái: “Chính là nàng.”

Tạ Bích Sơ lên tình thần, nàng đã nói rồi, kịch tình đại thần sao lại vứt bỏ con gái ruột chứ. Thục phi có thai thì sao, ông trời cũng sẽ không để cho nàng sinh ra. Đứa nhỏ đầu tiên của Hođế nhất định là do nữ chính sinh rồi. Không thì vòng sáng của người ta chỉ để treo lên cho đẹp hay sao?

Chỉ là ngẫm lại đứa nhỏ này của Chu Tĩnh Tuệ này tới không biết là tốt hay không tốt đây. Tạ Bích Sơ hứng thú hỏi: “Thai này của nàng cũng là do lần trước bệ hạ trúng tình dược mới có thôi, chỉ sợ trong lòng bệ hạ có vướng mắc.”

Nhưng Cẩm Đoạn nghe vậy lại nói: “Nô tỳ ngược lại không cảm thấy như vậy, thai của Thục phi? Thai không còn bệ hạ đang đau lòng, Chu quý nhân vừa vặn có thai lúc này. Nếu như hoàng thượng thương tiếc quá khứ. Dù sao nếu như thai này sinh ra chính là đứa nhỏ đầu tiên của Hoàng thượng, theo lý là nên được sủng. Nếu không có tin Hoàng thượng muốn tới đây nhưng vừa nghe Chu quý nhân có thai lập tức qua kia.”

Tạ Hoàng hậu nghiêng đầu nhìn Cẩm Đoạn, thấy trong mắt nàng tràn đầy lo lắng, nghĩ tới là thấy Hoàng đế làm mất thể diện của nàng mà đi xem trọng một quý nhân, lo lắng nàng sau này bị một quý nhân giẫm dưới chân.

Trong lòng Tạ hoàng hậu ấm áp, mặc dù có chút xem thường nhưng vẫn trấn an một câu: “Rốt cuộc cũng là đứa bé của bệ hạ. Bệ hạ đã lên ngôi gần ba năm nhưng đến giờ mới có, trong lòng đương nhiên sẽ gấp gáp. Nhưng mà không quan tâm hắn có coi trọng thai này không, chuyện này căn bản cũng chưa xong, các ngươi cứ nhìn xem sao.”

Chuyện này đúng thật là chưa xong.

Hoàng đế phong Chu Tĩnh Tuệ làm quý nhân. Chuyện này cũng chẳng phải chuyện gì lớn, dù sau hậu cung ba năm tuyển người vào, nhiều chị em gì đó đối với hậu cung mà nói thì là chuyện vô thưởng vô chuyện. Huống chi lúc ban đầu Hoàng đế điều Chu Tĩnh Tuệ đến ngự tiền tất cả mọi người đã chuẩn bị sớm rồi.

Nhưng mà có thai rồi thì chuyện này không giống nữa rồi.

Chu Tĩnh Tuệ có thai căn bản là đang đánh vào mặt tất cả những người từng được Hoàng đế sủng hạnh.

Nàng mới đi theo Hoàng đế chưa tới nửa năm, được sủng hạnh cũng mới chưa được hai tháng, hơn nữa chỉ được lâm hạnh một lần kết quả lại là có rồi.

Điều này chúng cung tần bách hoa khắp hậu cung vào cung hai ba năm được lâm hạnh nhiều lần sao nhịn được?

Thục phi vừa sảy thai càng nôn nóng, Hoàng đế chân trước vừa bước tới Lâm Khuê cung của Chu Tĩnh Tuệ thì chân sau Thục phi đã đi qua. Sau khi thình an hoàng đế, lập tức mang bộ dạng khuyên nhủ Chu Tĩnh Tuệ nhỏ giọng nói: “Muội muội là người có phúc, theo lý là tỷ tỷ không nên tới xem ngươi. Nhưng tỷ tỷ đau lòng ngươi, cho nên chỉ có thể tới mong dính được chút hỉ khí của ngươi, muội muội luôn thiện lương hào phóng, thông tình đạt lý, chắc chắn sẽ không từ chối tỷ tỷ đâu đúng không?”

Hoàng đế ngồi bên cạnh nhìn, mặc dù vẻ mặt vẫn không phong phú nhưng rõ ràng là lộ ra chút biểu tình thương tiếc. Trong tình huống như vậy Chu Tĩnh Tuệ cho dù trong lòng đã muốn bóp chết Thục phi nhưng trên mặt vẫn phải bày ra bộ mặt lương thiện hiểu ý người khác không để ý gì.

Trận đầu Thục phi báo thắng, sau khi quan tâm hỏi thăm tình huống của Chu Tĩnh Tuệ lại nói cho nàng một số chú ý thông dụng trong thời gian đầu mang thai cho nàng, hành động như vậy dĩ nhiên được đổi với vẻ mặt hài lòng của hoàng đế bệ hạ.

Thục phi liếc hoàng đế bệ hạ một cái, cảm thấy độ lửa không chênh lệch lắm, cuối cùng nghiêm túc nói với Chu Tĩnh Tuệ: “Mặc dù tỷ tỷ chỉ cho muội nhiều như vậy, nhưng tốt nhất là muội muội nên cho thái y tới đây bắt mạch. Tỷ tỷ lo lắng ngày đó người và bệ hạ đều là trúng tình dược....”

Nàng nói tới chỗ này giống như đột nhiên phản kịp được mình đang nói gì, hoảng sợ trợn to mắt, đưa tay che miệng lại, “Phù phù” một tiếng quỳ trước mặt hoàng đế bệ hạ vang lên, nàng vừa rơi lệ vừa lắp bắp nói: “Nô tì, nô tì lỡ lời, xin hoàng thượng thứ tội....”

Sắc mặt hoàng đế mặc dù không ổn nhưng vẫn vẫy vẫy tay miễn tội cho nàng. Dù sao cũng không phải lỗi của Thục phi, chỉ là nhờ sự nhắc nhở của Thục phi khiến suy nghĩ của hắn cũng thay đổi.

Hoàng đế bệ hạ quả thật là bắt đầu nóng nảy vì vấn đề con cháu này rồi. Nếu không ngày hôm đó cũng sẽ không chạy đến Trường Hoa cung yêu cầu Tạ Bích Sơ quản lý hậu cung. Cũng là vì hắn biết chỉ có Tạ Bích Sơ trông coi cung quyền mới không xuống tay với con cháu của hắn.

Cho nên lúc trên đường đi Trường Hoa cung nghe nói Chu Tĩnh Tuệ có thai, Hoàng đế lập tức mừng như điên liều mạng bắt đầu đi vòng về Lâm Khê cung. Nhưng lại bị Thục phi dội cho một chậu nước như vậy, đầu óc hắn cũng bình tĩnh, tỉnh táo lại.

Thục phi nói ra vấn đề này cực kỳ sắc bén, tình dược rốt cuộc có ảnh hưởng hay không? Thai còn chưa biết được, còn phải đợi thái y chuẩn đoán mới có thể kết luận, hắn đúng là vui mừng quá sớm rồi.

Ngoài ra, ban đầu tình dược có phải là do Chu Tĩnh Tuệ hạ hay không còn chưa biết. Mặc dù hiện tại hoàng đế bệ hạ đã chắc chắn chín mươi phần trăm là do nàng ta ra tay. Hơn nữa với tâm cơ thủ đoạn của nàng, nếu như thực sự là vết bút của nàng, vậy thì nàng ta có thể mượn cơ hội này đế mang thai. Sau đó mượn cơ hội hạ sinh để đoạt lấy ngôi vị hoàng đế.

Hắn đã sớm biết dã tâm của Chu Tĩnh Tuệ, chỉ dựa vào việc nàng tự giữ thân phận thì có thể biết nàng không muốn đứng sau người khác.

Trong lòng hoàng đế bệ hạ cuồn cuộn lần nữa, sắc mặt cũng không thay đổi. Sau khi miễn tội cho Thục phi rồi cho nàng lui ra, lại trấn an Chu Tĩnh Tuệ để nàng chú ý dưỡng thai lúc này mới rời khỏi Lâm Khê cung, bãi giá Trường Hoa.

Tạ hoàng hậu cảm thấy nếu như đại nữ chính có thai rồi, vậy thì hoàng đế bệ hạ chắc chắn sẽ bên cạnh che chở, tối thiếu cũng sẽ không mau chóng chạy tới Trường Hoa cung nhanh như vậy. Ai ngờ hắn lại tới nhanh như vậy.

Sau khi Tạ hoàng hậu hành lễ, liếc một cái nhìn vẻ mặt của hoàng đế bệ hạ, trong lòng nhất thời hồi hộp một chút. Nguy rồi, vẻ mặt này của Hoàng đế rõ ràng là đang có ý nói: “Trẫm có chuyện muốn ngươi làm nhưng trẫm ngại với ngươi. Ngươi mau hỏi trẫm đi!”

Nhưng Tạ hoàng hậu là người tự xen vào việc của người khác, tự chui đầu vào lưới người khác sao?

Tạ hoàng hậu trực tiếp xoay mặt. Ta không thấy cái gì cả, ngươi có bản lĩnh thì giả bộ buồn bực, ngươi có bản lĩnh trực tiếp cầu xin ta đi.

Kết quả hoàng đế bệ hạ thực sự tự mình lên tiếng.

“Thanh Ngọc, Chu quý nhân có thai rồi.”

Tạ hoàng hậu bắt đầu kĩ thuật diễn, quay đầu trợn to hai mắt kinh ngạc, sau đó lập tức mỉm cười, đứng dậy vạn phúc nói: “Chúc mừng bệ hạ.”

Hoàng đế bệ hạ hài lòng, cũng biết hoàng hậu nhất định là thật lòng vui mừng dùm hắn, cả hậu cũng đại khái chỉ có một mình nàng sẽ không hạ thủ đối với con cháu hắn, mới vừa nãy còn có chút do dự, giờ trở nên kiên định hơn: “Thanh Ngọc, trầm muốn cho Chu quý nhân tạm thời dời đến Trường Hoa cung dưỡng thai.”

Cái gì cái gì? Tạ hoàng hậu không nhịn được muốn ngoáy lỗ tai rồi, hoàng đế bệ hạ đang nói cái gì nàng căn bản nghe không hiểu có được không. Có bản lĩnh thì lặp lại lần nữa, nàng đảm bảo chỉ không đánh chết hắn.

Hoàng đế bệ hạ nhìn vẻ mặt không tin của nàng, kiên nhẫn giải thích nói: “Về mặt con  nối dõi trẫm rất khó khăn, thật vất vả mới có một thai này, trẫm thực sự không muốn nó cũng nối gót như chuyện của Thục phi, đành phải nhờ vả ngươi chăm sóc.”

Đáng tiếc hoàng đế bệ hạ yếu thế nói chuyện với Tạ hoàng hậu căn bản cũng vô ích, Tạ hoàng hậu đã vô cùng buồn bực, trầm ngâm một chút mới nói: “Bệ hạ, nô tì biết hành động lần này của bệ hạ thực sự là tin tưởng nô tỳ. Cũng biết biết bệ hạ hiểu rõ chuyện Thục phi sinh non không liên quan đến nô tỳ. Nhưng Chu quý nhân cũng không rõ ràng. Ván đã đóng thuyền. Ngày hôm đó bệ hạ đẩy ra một vị quý nhân, căn bản không có công bố chuyện này với công chúng. Dưới tình hình như vậy, bệ hạ lại để Chu quý nhân dời đến Trường Hoa cung khó trách khiến Chu quý nhân lo lắng sợ hãi, ngược lại không tốt với thai nhi, cho nên, kính xin bệ hạ nghĩ lại.”

Hoàng đế bệ hạ suy nghĩ một chút, cảm thấy lời nàng nói quả thật rất có lý. Sau đó lại nghe Tạ hoàng hậu nói: “Hơn nữa nô tì cảm thấy chỉ cần hoàng thượng thường xuyên đi thăm Chu quý nhân khiến Chu quý nhân dính phúc khí của bệ hạ. Hơn nữa sự thông mình tài trí của nàng tất nhiên có thể bảo vệ. Bình an sinh hạ thai này.”

Lời nói này trực tiếp, còn thiếu điều nói cho Hoàng đế, chỉ cần ngươi sủng ái Chu Tĩnh Tuệ một chút, với bản lĩnh của nàng sẽ dễ dàng giữ được thai này.

Nhưng hoàng đế bệ hạ cũng không nghĩ như vậy, hắn khẽ than thở: “Trẫm ngược lại không sợ cái khác. Chỉ là sợ Hồng Y giống như lần trước, coi thường cái thai trong bụng người khác, coi như cái đinh trong mắt, liều mạng xuống tay.”

Tạ hoàng hậu cảm thấy rất là khó hiểu, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ tới, Hồng Y chính là khuê danh của Tôn quý phi. À đúng rồi, người ta bây giờ là quý nhân, cũng khó trách hoàng đế bệ hạ tình thâm ý trọng gọi khuê danh nàng. Dù sao trực tiếp gọi Tôn quý phi thật sự vũ nhục biểu muội nhà hắn rồi, hoàng đế thương hương tiếc ngọc không mở nổi miệng.

Chỉ là sau khi nhớ ra, Tạ hoàng hậu càng không nghĩ ra được: “Qúy phi không phải vẫn đang bị cấm túc sao. Sao có thể hạ thủ với Chu quý nhân được.”

Sau đó chỉ rnghe hoàng đế bệ hạ gằn tững chữ: “Ngươi cũng biết Tôn gia bây giờ đã thua, Hồng Y bị bệnh rất nghiêm trọng, nhốt nàng một mình ở Trọng Hoa cung thực sự không ổn. Nên trẫm đồng ý cho nàng dời tới Ninh Khang cung dưỡng bệnh.”

Tạ hoàng hậu: “.....”đã sớm biết Cảnh Diệp trong nóng ngoài lạnh, nhớ tới tình xưa dễ dàng mềm lòng. Nhưng nàng không không ngờ lại có thể mềm lòng đến trình độ này, nàng thực sự say rồi.

Ngươi có bản lĩnh không để nam thần lão cha của nàng giết chết Tôn gia à?

Vừa phá hủy gia tộc người ta, quay đầu lại mang dáng vẻ thâm tình, cho dù biết rõ nguyên nhân chính trị nhưng Tạ Bích Sơ suy nghĩ muốn quăng hai chữ “Cặn bã” cho hắn.

Tạ hoàng hậu rầu rĩ liếc nhìn Cảnh Diệp, tức giận đồng thời không biết vì sao nhưng lại sinh lòng thương hại với hắn.

Lúc Tạ Bích Sơ nghe nam thần lão cha nhẹ nhàng biến Tôn gia thành như bây giờ - Tôn Khải Xương trúng gió, quan viên lớn nhỏ trên chính đàn tất cả đều bị cách chức – nàng có chút không rõ một Tôn gia không chịu nổi một kích như vậy tại sao lại phải khiến tiên đế bó tay hết cách, lại khiến Cảnh Diệp sinh ra lòng kiêng kỵ.

Thực ra nếu như biết được Cảnh gia ở tiền triều mặc dù cũng coi như là vọng tộc mà lại bị tru di cửu tộc thì sẽ hiểu. Một gốc cây bị chặt chỉ có thể giâm lại bằng cành, năng lực thật ra cũng rất nhỏ, không thể so nổi với Tạ gia.

Nếu như không có Tạ gia ở bên Cảnh gia thì đừng bảo Cảnh gia có thể ngồi vững vàng ngôi vị hoàng đế hay không mà ban đầu có thể dành được ngôi vị hoàng đế hay không cũng là vấn đề.

Đây chính là lí do ban đầu lúc Cảnh Diệp lên ngôi nhưng không muốn cho Tạ Bích Sơ vào cung.

Nhưng mà cho dù có ngọn núi kiên cố vững chắc như vậy, mặc dù hoàng đế không thể đứng thẳng cũng sẽ không dùng. Mặc dù bởi vì nguyên nhân chính trị, trên triều Cảnh Diệp cũng cứng rắn, có mưu lược, nhưng về mặt tình cảm, hơn nữa là ở phương diện nữ nhân, Cảnh Diệp thật sự quá dễ dàng mềm lòng.

Cũng bởi vì suy nghĩ tới tình cảm từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ngay thời điểm hắn giằng co thời điểm hắn đều có thể phóng túng và sủng ái Tôn quý phi. Hiện tại Tôn gia đại nạn, hơn nữa hắn áy náy với Tôn quý phi, có thể biết được về sau hắn sẽ dung túng Tôn quý phi đến trình độ nào.

Tạ hoàng hậu bất đắc dĩ vỗ trán, trong lòng hoàn toàn tràn ngập suy nghĩ: loại cặn bã đầu óc có vấn đề, một lượng bạc bán ngay ai muốn thì đem đi luôn đi, nàng chỉ muốn ly hôn a a a a!

Chapter
1 Chương 1: Thân xác Loli trái tim Ngự tỷ*
2 Chương 2: Nói rất có lý nên không thể phản bác
3 Chương 3: Quyết tâm làm một tiểu trong suốt*
4 Chương 4: Tam quan của Tể tướng rất chính trực
5 Chương 5: Sự kiện làm xôn xao Hậu cung
6 Chương 6: Phụ thân nhà ta là nam thần* thứ thiệt
7 Chương 7: Cuộc sống chung hằng ngày với người cha nam thần
8 Chương 8: Trên đường gặp gỡ người giàu có thật sự
9 Chương 9: Đây là đứa trẻ nghịch ngợm nhà nào
10 Chương 10: Phương thức giả bộ giàu có ở cổ đại
11 Chương 11: Tại sao không cần nó
12 Chương 12: Ám sát (canh hai)
13 Chương 13: Thật ra thì ta chỉ là muốn ăn mì
14 Chương 14: Nương nương, Hoàng thượng triệu
15 Chương 15: Khi đứa trẻ dụ dỗ:
16 Chương 16: Mỗi tên nam nhân cặn bã đều có điểm cặn bã riêng (canh hai)
17 Chương 17: Cuộc gặp gỡ trong số mệnh (canh ba)
18 Chương 18: Năng lượng vầng sáng của nữ chính max1
19 Chương 19: Đá đặt chân của nữ chính (canh hai)
20 Chương 20: Ta giả bộ yếu ớt, ngươi giả bộ mù quáng
21 Chương 21: Thái hậu nương nương, không cần cám ơn (canh hai)
22 Chương 22: Hoàng đế Bệ hạ sắp hắc hóa
23 Chương 23: Nam chính, ngươi phạm quy (canh hai)
24 Chương 24: Rút thăm đi
25 Chương 25: Đức Phi, ngươi lên đường bình an
26 Chương 26: Hoàng đế Bệ hạ không vui vẻ
27 Chương 27: Nói có lý
28 Chương 28: Muốn ôm đùi, không có cửa
29 Chương 29: Hãy đi cúng cho ta đi!
30 Chương 30: Hiền phi
31 Chương 31: Nữ chính và nam chính "trùng hợp" gặp nhau
32 Chương 32: Thế giới xem mặt có cứu vớt:
33 Chương 33: Nhận lấy tấm lòng nhiệt huyết của ta
34 Chương 34: Bị nói xấu mà không hề hay biết
35 Chương 35: Vốn không có cách nào cự tuyệt mà
36 Chương 36: Bệ hạ ngài nên uống thuốc đi
37 Chương 37: Làm nũng mà sống
38 Chương 38: Chính thức gặp mặt nữ chính đại nhân
39 Chương 39: Định luật nữ chính
40 Chương 40: Vì sao cuộc sống lại bi thống như thế
41 Chương 41: Lực lượng của kịch tình đại thần
42 Chương 42: Đừng nghĩ nhiều
43 Chương 43: Xấu mặt
44 Chương 44: Người giật dây
45 Chương 45: Nhìn rõ ngươi rồi nam chính căn bã
46 Chương 46: Hắn đang làm mình làm mẩy với ta
47 Chương 47: Lần đầu tiên gặp mặt nam phụ
48 Chương 48: Thư viện Lăng Vân
49 Chương 49: Nam phụ mới thật sự là tuyệt sắc
50 Chương 50: Điểm kích khởi Tĩnh Vương điện hạ hắc hóa
51 Chương 51: Không muốn trở về
52 Chương 52-1: Xin đặt trước
53 Chương 52-2: Xin đặt trước (2)
54 Chương 52-3: Xin đặt trước (3)
55 Chương 52-4: Xin đặt trước (4)
56 Chương 53-1: Đúng là không thể nào có sự trùng hợp
57 Chương 53-2: Chính là không thể nào có trùng hợp (2)
58 Chương 53-3: Chính là không thể nào có trùng hợp (3)
59 Chương 53-4: Chính là không thể nào có trùng hợp (4)
60 Chương 54-1: Một điểm khốn nạn phá hủy đi tất cả (1)
61 Chương 54-2: Một điểm khốn nạn phá hủy đi tất cả (2)
62 Chương 54-3: Một tên khốn nạn phá hủy đi tất cả (3)
63 Chương 55-1: Chỉ số thông minh bị đè bẹp
64 Chương 55-2: Chỉ số thông minh bị đè bẹp (2)
65 Chương 55-3: Chỉ số thông minh bị đè bẹp (3)
66 Chương 56-1: Tổ đội đánh Boss (1)
67 Chương 56-2: Tổ đội đánh Boss (2)
68 Chương 57: Chưa qua sông đã bắt đầu phá cầu
69 Chương 58: Ngài không khỏe mang theo cả nhà ngài ấy (1)
70 Chương 58-2: Ngài không khỏe mang theo cả nhà ngài ấy (2)
71 Chương 59-1: Bước theo gót chân Tạ Hoàng hậu (1)
72 Chương 59-2: Bước theo gót chân Tạ Hoàng hậu (2)
73 Chương 59-3: Bước theo gót chân Tạ Hoàng hậu (3)
74 Chương 60-1: Đào ra vàng giữa sa mạc (1)
75 Chương 60-2: Đào ra vàng giữa sa mạc (2)
76 Chương 60-3: Đào ra vàng giữa sa mạc (3)
77 Chương 61-1: Đi đi (1)
78 Chương 61-2: Đi đi ~ (2)
79 Chương 61-3: Đi đi ~ (3)
80 Chương 62: Phỏng đoán về việc Hoàng đế Nam tuần (1)
81 Chương 62-2: Phỏng đoán về việc Nam tuần của Hoàng đế (2)
82 Chương 62-3: Phỏng đoán về việc Nam tuần của Hoàng đế (3)
83 Chương 63-1: Lũ lụt ở Thanh Châu (1)
84 Chương 63-2: Lũ lụt ở Thanh Châu (2)
85 Chương 64-1: Năm lượng bạc có đắt hay không (1)
86 Chương 64-2: Năm lượng bạc có đắt hay không (2)
87 Chương 64-3: Năm lượng bạc có đắt hay không (3)
88 Chương 65: Cảnh Hoan. . . . . .
89 Chương 66: Sao ngươi lại. . . . . . Nặng vậy. . . . . (1)
90 Chương 66-2: Sao ngươi lại. . . . . . Nặng vậy. . . . . (2)
91 Chương 67: Con dâu nuôi từ bé sao (1)
92 Chương 67-2: Con dâu nuôi từ bé sao (2)
93 Chương 67-3: Con dâu nuôi từ bé sao (3)
94 Chương 68: Đừng đi bán mặt
95 Chương 68-2: Đừng đi bán mặt (2)
96 Chương 69: Đã đủ vừa lòng
97 Chương 70: Hồi kinh (1)
98 Chương 70-2: Hồi kinh (2)
99 Chương 70-3: Hồi kinh (3)
100 Chương 71: Đi dỗ hắn nhanh đi kìa (1)
101 Chương 71-2: Đi dỗ hắn nhanh đi kìa (2)
102 Chương 71-3: Đi dỗ hắn nhanh đi kìa (3)
103 Chương 72: Thì ra là như vậy
104 Chương 72-2: Thì ra là như vậy (2)
105 Chương 73: Bình sanh sẽ không tương tư 1
106 Chương 73-2: Bình sanh sẽ không tương tư 2
107 Chương 74: Bữa tiệc đón gió tẩy trần 1
108 Chương 74-2: Bữa tiệc đón gió tẩy trần 2
109 Chương 75: Ngươi thật không muốn biết tại sao ta mời chúng tỷ muội cùng đến xem
110 Chương 76-1: Thục phi có thai 1
111 Chương 76-2: Thục phi có thai 2
112 Chương 77: Đại chiêu đọc sách của nữ chính
113 Chương 77-2: Đại chiêu đọc sách của nữ chính 2
114 Chương 78: Không thể mang thai 1
115 Chương 78-2: Không thể mang thai 2
116 Chương 78-3: Không thể mang thai 3
117 Chương 79: Hư thai 1
118 Chương 79-2: Hư thai 2
119 Chương 80-1: Cấm túc
120 Chương 80-2: Cấm túc 2
121 Chương 81-1: Vi thần cung thỉnh hoàng thượng phế hậu 1
122 Chương 81-2: Vi thần trong cung thỉnh hoàng thượng phế hậu 2
123 Chương 81-3: Vi thần cung thỉnh Hoàn thượng phế hậu 3
124 Chương 82: Ta không làm được
125 Chương 82-2: Ta không làm được 2
126 Chương 83: Mời ta cùng ngươi và người già vui vẻ đêm thất tịch
127 Chương 84: Học sinh chuyển trường Ngưu xoa
128 Chương 85: Chữ của Tể Tướng đại nhân
129 Chương 85-2: Chữ của Tể Tướng đại nhân 2
130 Chương 86: Chỉ là trong lòng nàng nguyện ý thôi
131 Chương 86-2: Chỉ cần nàng nguyện ý thôi 2
132 Chương 87: Cặn bã
133 Chương 88: Là lỗi của ta
134 Chương 88-2: Là lỗi của ta 2
135 Chương 88-3: Là lỗi của ta 3
136 Chương 89: Không biết xấu hổ
137 Chương 90: Trẫm sẽ không buông tay
138 Chương 91
139 Chương 92: Hai người các ngươi thì vui rồi
140 Chương 93: Đại Hi lai phạm
141 Chương 94: Xuất sứ Đại Hi (2)
142 Chương 95: Hòa đàm (1)
143 Chương 95-2: Hòa đàm (2)
144 Chương 96: Triệt binh hồi triều
145 Chương 97: Nàng đã đồng ý với ta (1)
146 Chương 97-2: Nàng đã đồng ý với ta (2)
147 Chương 98: Người yêu của ngươi là ai
148 Chương 99: Thế tử
149 Chương 100: Không biết xấu hổ
150 Chương 101: Sự cố thể chất
151 Chương 102: Ra uy
152 Chương 103: Đại Hoàn xâm chiếm
153 Chương 104: Giao dịch
154 Chương 105: Nam thần cha dị thường
155 Chương 106: Một nam chủ khác
156 Chương 107: Muốn đưa ta đi đâu (canh 2)
157 Chương 108: Hồi cung
158 Chương 109
159 Chương 110
160 Chương 111
161 Chương 112
162 Chương 113
163 Chương 114
164 Chương 115
165 Chương 116
166 Chương 117: Nhánh đâm ngang
167 Chương 118: Nguyền rủa
168 Chương 119: Tác hợp
169 Chương 120: Thả ta ra
170 Chương 121: Nghĩa nữ
171 Chương 122: Kế hoạch
172 Chương 123: Cáo biệt
173 Chương 124: Vận khí cũng là thực lực
174 Chương 125: Bỏ thuốc
175 Chương 126
176 Chương 127: Sứ thần
177 Chương 128: Chuyện cũ (tới kịch tình, vạch trần bí mật Tạ thị)
178 Chương 129: Có thai
179 Chương 130: Cha và con gái (Kịch tình)
Chapter

Updated 179 Episodes

1
Chương 1: Thân xác Loli trái tim Ngự tỷ*
2
Chương 2: Nói rất có lý nên không thể phản bác
3
Chương 3: Quyết tâm làm một tiểu trong suốt*
4
Chương 4: Tam quan của Tể tướng rất chính trực
5
Chương 5: Sự kiện làm xôn xao Hậu cung
6
Chương 6: Phụ thân nhà ta là nam thần* thứ thiệt
7
Chương 7: Cuộc sống chung hằng ngày với người cha nam thần
8
Chương 8: Trên đường gặp gỡ người giàu có thật sự
9
Chương 9: Đây là đứa trẻ nghịch ngợm nhà nào
10
Chương 10: Phương thức giả bộ giàu có ở cổ đại
11
Chương 11: Tại sao không cần nó
12
Chương 12: Ám sát (canh hai)
13
Chương 13: Thật ra thì ta chỉ là muốn ăn mì
14
Chương 14: Nương nương, Hoàng thượng triệu
15
Chương 15: Khi đứa trẻ dụ dỗ:
16
Chương 16: Mỗi tên nam nhân cặn bã đều có điểm cặn bã riêng (canh hai)
17
Chương 17: Cuộc gặp gỡ trong số mệnh (canh ba)
18
Chương 18: Năng lượng vầng sáng của nữ chính max1
19
Chương 19: Đá đặt chân của nữ chính (canh hai)
20
Chương 20: Ta giả bộ yếu ớt, ngươi giả bộ mù quáng
21
Chương 21: Thái hậu nương nương, không cần cám ơn (canh hai)
22
Chương 22: Hoàng đế Bệ hạ sắp hắc hóa
23
Chương 23: Nam chính, ngươi phạm quy (canh hai)
24
Chương 24: Rút thăm đi
25
Chương 25: Đức Phi, ngươi lên đường bình an
26
Chương 26: Hoàng đế Bệ hạ không vui vẻ
27
Chương 27: Nói có lý
28
Chương 28: Muốn ôm đùi, không có cửa
29
Chương 29: Hãy đi cúng cho ta đi!
30
Chương 30: Hiền phi
31
Chương 31: Nữ chính và nam chính "trùng hợp" gặp nhau
32
Chương 32: Thế giới xem mặt có cứu vớt:
33
Chương 33: Nhận lấy tấm lòng nhiệt huyết của ta
34
Chương 34: Bị nói xấu mà không hề hay biết
35
Chương 35: Vốn không có cách nào cự tuyệt mà
36
Chương 36: Bệ hạ ngài nên uống thuốc đi
37
Chương 37: Làm nũng mà sống
38
Chương 38: Chính thức gặp mặt nữ chính đại nhân
39
Chương 39: Định luật nữ chính
40
Chương 40: Vì sao cuộc sống lại bi thống như thế
41
Chương 41: Lực lượng của kịch tình đại thần
42
Chương 42: Đừng nghĩ nhiều
43
Chương 43: Xấu mặt
44
Chương 44: Người giật dây
45
Chương 45: Nhìn rõ ngươi rồi nam chính căn bã
46
Chương 46: Hắn đang làm mình làm mẩy với ta
47
Chương 47: Lần đầu tiên gặp mặt nam phụ
48
Chương 48: Thư viện Lăng Vân
49
Chương 49: Nam phụ mới thật sự là tuyệt sắc
50
Chương 50: Điểm kích khởi Tĩnh Vương điện hạ hắc hóa
51
Chương 51: Không muốn trở về
52
Chương 52-1: Xin đặt trước
53
Chương 52-2: Xin đặt trước (2)
54
Chương 52-3: Xin đặt trước (3)
55
Chương 52-4: Xin đặt trước (4)
56
Chương 53-1: Đúng là không thể nào có sự trùng hợp
57
Chương 53-2: Chính là không thể nào có trùng hợp (2)
58
Chương 53-3: Chính là không thể nào có trùng hợp (3)
59
Chương 53-4: Chính là không thể nào có trùng hợp (4)
60
Chương 54-1: Một điểm khốn nạn phá hủy đi tất cả (1)
61
Chương 54-2: Một điểm khốn nạn phá hủy đi tất cả (2)
62
Chương 54-3: Một tên khốn nạn phá hủy đi tất cả (3)
63
Chương 55-1: Chỉ số thông minh bị đè bẹp
64
Chương 55-2: Chỉ số thông minh bị đè bẹp (2)
65
Chương 55-3: Chỉ số thông minh bị đè bẹp (3)
66
Chương 56-1: Tổ đội đánh Boss (1)
67
Chương 56-2: Tổ đội đánh Boss (2)
68
Chương 57: Chưa qua sông đã bắt đầu phá cầu
69
Chương 58: Ngài không khỏe mang theo cả nhà ngài ấy (1)
70
Chương 58-2: Ngài không khỏe mang theo cả nhà ngài ấy (2)
71
Chương 59-1: Bước theo gót chân Tạ Hoàng hậu (1)
72
Chương 59-2: Bước theo gót chân Tạ Hoàng hậu (2)
73
Chương 59-3: Bước theo gót chân Tạ Hoàng hậu (3)
74
Chương 60-1: Đào ra vàng giữa sa mạc (1)
75
Chương 60-2: Đào ra vàng giữa sa mạc (2)
76
Chương 60-3: Đào ra vàng giữa sa mạc (3)
77
Chương 61-1: Đi đi (1)
78
Chương 61-2: Đi đi ~ (2)
79
Chương 61-3: Đi đi ~ (3)
80
Chương 62: Phỏng đoán về việc Hoàng đế Nam tuần (1)
81
Chương 62-2: Phỏng đoán về việc Nam tuần của Hoàng đế (2)
82
Chương 62-3: Phỏng đoán về việc Nam tuần của Hoàng đế (3)
83
Chương 63-1: Lũ lụt ở Thanh Châu (1)
84
Chương 63-2: Lũ lụt ở Thanh Châu (2)
85
Chương 64-1: Năm lượng bạc có đắt hay không (1)
86
Chương 64-2: Năm lượng bạc có đắt hay không (2)
87
Chương 64-3: Năm lượng bạc có đắt hay không (3)
88
Chương 65: Cảnh Hoan. . . . . .
89
Chương 66: Sao ngươi lại. . . . . . Nặng vậy. . . . . (1)
90
Chương 66-2: Sao ngươi lại. . . . . . Nặng vậy. . . . . (2)
91
Chương 67: Con dâu nuôi từ bé sao (1)
92
Chương 67-2: Con dâu nuôi từ bé sao (2)
93
Chương 67-3: Con dâu nuôi từ bé sao (3)
94
Chương 68: Đừng đi bán mặt
95
Chương 68-2: Đừng đi bán mặt (2)
96
Chương 69: Đã đủ vừa lòng
97
Chương 70: Hồi kinh (1)
98
Chương 70-2: Hồi kinh (2)
99
Chương 70-3: Hồi kinh (3)
100
Chương 71: Đi dỗ hắn nhanh đi kìa (1)
101
Chương 71-2: Đi dỗ hắn nhanh đi kìa (2)
102
Chương 71-3: Đi dỗ hắn nhanh đi kìa (3)
103
Chương 72: Thì ra là như vậy
104
Chương 72-2: Thì ra là như vậy (2)
105
Chương 73: Bình sanh sẽ không tương tư 1
106
Chương 73-2: Bình sanh sẽ không tương tư 2
107
Chương 74: Bữa tiệc đón gió tẩy trần 1
108
Chương 74-2: Bữa tiệc đón gió tẩy trần 2
109
Chương 75: Ngươi thật không muốn biết tại sao ta mời chúng tỷ muội cùng đến xem
110
Chương 76-1: Thục phi có thai 1
111
Chương 76-2: Thục phi có thai 2
112
Chương 77: Đại chiêu đọc sách của nữ chính
113
Chương 77-2: Đại chiêu đọc sách của nữ chính 2
114
Chương 78: Không thể mang thai 1
115
Chương 78-2: Không thể mang thai 2
116
Chương 78-3: Không thể mang thai 3
117
Chương 79: Hư thai 1
118
Chương 79-2: Hư thai 2
119
Chương 80-1: Cấm túc
120
Chương 80-2: Cấm túc 2
121
Chương 81-1: Vi thần cung thỉnh hoàng thượng phế hậu 1
122
Chương 81-2: Vi thần trong cung thỉnh hoàng thượng phế hậu 2
123
Chương 81-3: Vi thần cung thỉnh Hoàn thượng phế hậu 3
124
Chương 82: Ta không làm được
125
Chương 82-2: Ta không làm được 2
126
Chương 83: Mời ta cùng ngươi và người già vui vẻ đêm thất tịch
127
Chương 84: Học sinh chuyển trường Ngưu xoa
128
Chương 85: Chữ của Tể Tướng đại nhân
129
Chương 85-2: Chữ của Tể Tướng đại nhân 2
130
Chương 86: Chỉ là trong lòng nàng nguyện ý thôi
131
Chương 86-2: Chỉ cần nàng nguyện ý thôi 2
132
Chương 87: Cặn bã
133
Chương 88: Là lỗi của ta
134
Chương 88-2: Là lỗi của ta 2
135
Chương 88-3: Là lỗi của ta 3
136
Chương 89: Không biết xấu hổ
137
Chương 90: Trẫm sẽ không buông tay
138
Chương 91
139
Chương 92: Hai người các ngươi thì vui rồi
140
Chương 93: Đại Hi lai phạm
141
Chương 94: Xuất sứ Đại Hi (2)
142
Chương 95: Hòa đàm (1)
143
Chương 95-2: Hòa đàm (2)
144
Chương 96: Triệt binh hồi triều
145
Chương 97: Nàng đã đồng ý với ta (1)
146
Chương 97-2: Nàng đã đồng ý với ta (2)
147
Chương 98: Người yêu của ngươi là ai
148
Chương 99: Thế tử
149
Chương 100: Không biết xấu hổ
150
Chương 101: Sự cố thể chất
151
Chương 102: Ra uy
152
Chương 103: Đại Hoàn xâm chiếm
153
Chương 104: Giao dịch
154
Chương 105: Nam thần cha dị thường
155
Chương 106: Một nam chủ khác
156
Chương 107: Muốn đưa ta đi đâu (canh 2)
157
Chương 108: Hồi cung
158
Chương 109
159
Chương 110
160
Chương 111
161
Chương 112
162
Chương 113
163
Chương 114
164
Chương 115
165
Chương 116
166
Chương 117: Nhánh đâm ngang
167
Chương 118: Nguyền rủa
168
Chương 119: Tác hợp
169
Chương 120: Thả ta ra
170
Chương 121: Nghĩa nữ
171
Chương 122: Kế hoạch
172
Chương 123: Cáo biệt
173
Chương 124: Vận khí cũng là thực lực
174
Chương 125: Bỏ thuốc
175
Chương 126
176
Chương 127: Sứ thần
177
Chương 128: Chuyện cũ (tới kịch tình, vạch trần bí mật Tạ thị)
178
Chương 129: Có thai
179
Chương 130: Cha và con gái (Kịch tình)