Chương 86: Đút cho tôi

Niệm Sâm cầm lấy bát trên tay cô, rồi cầm đũa trên bàn lên, chọn mấy miếng thịt ném vào bát cơm của Dior rồi lại mang ra bàn.

Mặc Tô thấy động tác của anh thì buồn cười: "Anh có cần lãng phí tâm ý của tôi thế không, khó khăn lắm tôi mới nấu ăn, anh lại cho chó ăn."

"Đó là chó em nuôi mà? Chia một chút có chết đâu."

Nghe giọng điệu của anh đâu còn giống đại nhân vật lạnh nhạt ung dung mà lần đầu cô gặp? Cô nhìn trần nhà, cảm thấy cạn lời, rồi quay lại bếp mang thức ăn làm riêng cho Dior ra, "Anh cho nó ăn thịt sẽ làm hư nó đó, phải thịt và cơm trộn chung mới cân bằng dinh dưỡng."

Niệm Sâm nhìn cô đặt thức ăn trước mặt Dior, sau đó ngồi xuống ghế ăn cơm, dáng vẻ thưởng thức ngon lành, còn anh thì mãi không động đũa.

Mặc Tô thấy thế chỉ nhìn anh, rồi tò mò hỏi: "Sao anh không ăn đi?"

Anh do dự một lát, rồi chỉ vào thịt trong đĩa, hỏi: "Đĩa thịt này là cô làm chung với cái kia hả?"

Mặc Tô nghĩ một lúc mới nhận ra anh chỉ "cái kia" là cơm cho Dior, cô tự nhiên gật đầu: "Đúng thế, anh nói muốn ăn thịt, tôi liền tiện thể làm một bữa tối có thịt cho nó, sao vậy?"

"Dùng chung một nồi hả?"

"..." Mặc Tô mới hiểu ý anh nói, phì cười thành tiếng, "Không phải anh đang sợ chứ? Đem thịt trong bát mình cho nó luôn rồi, bây giờ người ta dùng chung một nồi với anh thì anh lại chê sao?"

Thế thì sao? Dùng một nồi nấu ăn chung với chó? Cho dù là Thần khuyển thì anh cũng sẽ để bụng mà.

Mặc Tô thấy vẻ bất mãn trên mặt anh thì khẽ cười. Gắp một miếng thịt đặt vào bát anh, vừa nhìn anh vừa nói: "Yên tâm đi, nồi chắc chắn là riêng rồi, anh tưởng tôi ngốc đến thế hả? Nhưng cho dù không chia nồi cũng chẳng sao, dù Dior có virus cũng không lây cho anh được. Anh không nghe nói sao? Càng "bệnh nặng" thì càng sống ngàn năm."

Niệm Sâm nhướn mày: "Ý em là tôi "bệnh nặng" hả?"

"Tôi không có ý đó, là anh tự nhận đó chứ."

Nói xong lại ăn cơm, cơm đã nguội rồi nhưng cô không muốn khó tính như anh, cơm nguội cô cũng ăn tạm được.

Ăn một lúc mới thấy đại thiếu gia vẫn không nhúc nhích, bất giác hỏi: "Anh lại làm sao đó?"

"Tay đau." Anh đáp.

"Đã bảo anh đến bệnh viện khám đi mà." Mặc Tô nhíu mày, có vẻ lo lắng, "Hay là bây giờ tôi đi cùng anh?"

"Không đi." Anh cắt ngang, "Chẳng qua là tay đau, không thể ăn thôi..."

"Thế phải làm sao?"

Ánh mắt anh nóng bỏng, "Không phải có em ở đây sao?"

"Thế nên?"

Anh hất cằm, nói: "Đút cho tôi."

"Bớt được nước lấn tới đi." Cô hừ một tiếng: "Tôi nể tình anh bị thương mới nấu thịt cho anh ăn, bây giờ còn đòi đút ăn à, tưởng tôi là bảo mẫu nhà anh thật sao?"

"Em cũng biết tay tôi bị thương mà..." Giọng anh rất đáng thương: "Thôi vậy, như em nói, dù sao người đói bụng cũng không phải em, cứ để tôi nhìn đồ ăn được mà không được ăn, cho chết đói đi."

"..." Mặc Tô trừng mắt nhìn người đàn ông mặc áo ngủ khoa trương kia, cái gì mà gọi là "ăn được mà không được ăn"? Có cần phải nói bản thân thê thảm đến thế không?

Cô không ngừng tự nhủ bản thân, cô không thể chiều chuộng anh như thế, sẽ chỉ khiến anh cưỡi lên người cô rồi không thể nào lật người được nữa.

Nhưng nhìn anh ngồi đó ra sức dùng tay trái cầm đũa gắp thức ăn, gắp mãi cũng không được, cô lại thấy tội nghiệp. Phụ nữ trước mặt đàn ông mãi mãi là kẻ ngốc, chỉ cần đàn ông tỏ vẻ đáng thương, phụ nữ liền thấy mềm lòng, hoàn toàn quên mất nếu thật sự quá đau thì trước đó làm sao anh ta lại gắp rau ăn được chứ...

"Thôi vậy, nể tình anh đáng thương như vậy, tôi sẽ đút anh ăn." Cô ném đũa trong tay đi, chạy vào bếp lấy một cái thìa ra, "Nhưng tôi phải nói trước là nếu ngày mai anh còn không đi bệnh viện thì tôi sẽ mặc kệ anh, dù anh đau đến chết, tôi cũng không đút anh ăn nữa đâu."

Niệm Sâm nhướn mày, không nói gì, giống như một đứa trẻ chờ mẹ đút cơm, đặt đũa xuống, đôi mắt đen nhìn cô như cười như không.

Mặc Tô chỉ thấy kỳ cục, không nhìn anh nữa, dùng thìa xúc một miếng cơm sau đó đưa lên miệng anh, gắp một miếng thịt định đặt vào thìa cơm thì nghe anh nói: "Bây giờ không muốn ăn thịt, tôi muốn cái đó..."

"Gì cơ?"

"Cái đó đó..."

Mặc Tô nhìn theo mắt anh, một món rau xanh: "Cải thảo hả?"

"Ừ." Anh đáp, rồi nói: "Rồi đặt thịt vào trong, đút chung sẽ ngon hơn."

"..."

Mặc Tô bó tay, nhận ra Hà đại thiếu gia ấu trĩ tới không chịu nổi.

Cô nhớ cách đút thức ăn này hình như hồi còn rất nhỏ, mẹ đút thức ăn cho đứa con chưa tới ba tuổi mới dùng cách này. Vì trẻ con không thích ăn cơm, nên sẽ xúc một thìa cơm rồi gắp cả thức ăn ngon và đưa hết vào miệng đứa bé.

Nhìn anh ăn ngon lành, Mặc Tô chỉ thấy buồn cười, hỏi: "Lúc nhỏ mẹ anh cũng đút cho anh ăn giống vậy à?"

"Lúc nhỏ á?" Anh nói, "Không, chưa từng có ai đút cho tôi ăn."

"Nhưng anh nói... giống như mỗi người mẹ đút cho con ăn đều như thế này cả."

"Ừ." Anh nói, "Lúc nhỏ tôi thường thấy mẹ người ta đút ăn đều như vậy, nên tôi muốn thử cảm giác đó."

Mặc Tô ngớ người, không ngờ lại có điển cố đó, theo bản năng hỏi: "Thế mẹ anh đâu? Lúc nhỏ không đút cho anh ăn sao?"

"Mẹ?" Khóe môi anh nở nụ cười nhạt, "Tôi cũng không biết bà ấy ở đâu."

Mặc Tô nhớ đến trong tiểu thuyết và phim, hoàn cảnh gia đình người lắm tiền như anh, gia tộc đều có những câu chuyện rất bí ẩn, nên cũng không hỏi nhiều, chỉ tập trung vào việc đút anh ăn.

Anh cũng không nói nhiều, chỉ nhìn cô, ăn mấy miếng cơm rồi mới nói: "Em là cô nàng kỳ quặc. Nếu là người phụ nữ khác chắc chắn sẽ hỏi tới cùng, vì họ cảm thấy câu chuyện đó nhất định sẽ gợi cho người ta sự thương cảm. Thông thường thì họ nghe xong sẽ giả vờ rưng rưng nước mắt, nói với tôi là, Sâm, không ngờ lúc nhỏ anh đáng thương như vậy, nếu lúc đó có em bên cạnh anh là tốt rồi."

"Nên tôi không phải người như vậy, làm anh thất vọng rồi đúng không?" Mặc Tô hỏi ngược lại.

Chapter
1 Chương 1: Cơn ngứa bảy năm
2 Chương 2: Yêu chồng người khác
3 Chương 3: Anh tưởng tôi muốn thế nào?
4 Chương 4: Tim cô lại đau rồi
5 Chương 5: Chi tiết làm nổi bật khí chất tao nhã, lịch thiệp
6 Chương 6: Mặc Tô, nghe lời anh, bây giờ quay về được không?
7 Chương 7: Viên Mộ Tây, anh đủ rồi đấy!
8 Chương 8: Tổng tài ANI máu lạnh
9 Chương 9: Không phải không thích, chỉ là không đủ thích
10 Chương 10: Viên Mộ Tây đã thấy hối hận
11 Chương 11: Dỗ dành về nhà
12 Chương 12: Viên Mộ Tây, buông tay ra!
13 Chương 13: Chúc các người hưởng thế giới hai người hạnh phúc
14 Chương 14: Chúng ta đều quá ngây thơ
15 Chương 15: Sự xuất hiện của Viên Mộ Tây
16 Chương 16
17 Chương 17: Anh nghĩ chúng ta còn quay lại ngày xưa được không?
18 Chương 18: Người cô vừa cưỡng hôn là - Hà Niệm Sâm?
19 Chương 19: Hà Niệm Sâm đen tối
20 Chương 20: Cô muốn về nhà, muốn thoát khỏi người đàn ông kỳ quặc này
21 Chương 21: Tư duy hỗn loạn
22 Chương 22: Chuyện có chuyển biến
23 Chương 23: Người đến bí ẩn
24 Chương 24: Giọng anh ta dịu dàng đến mức khiến người ta muốn khóc
25 Chương 25: Điện thoại cá nhân của Hà Niệm Sâm
26 Chương 26: Không trở thành người mà mình ghét
27 Chương 27: Tạm biệt, Mộ Tây
28 Chương 28: Tính khí xấu xa của Hà Niệm Sâm
29 Chương 29: Áp lực
30 Chương 30: Vận động
31 Chương 31: Người đàn ông của gia đình
32 Chương 32: Anh... Điều tra tôi?
33 Chương 33: Dùng bữa
34 Chương 34: Khi anh cười, trông ấm áp như một chàng trai vậy
35 Chương 35: Không để ý đến anh ta
36 Chương 36: Nhìn cô
37 Chương 37: Tức giận
38 Chương 38: Hối hận điên cuồng
39 Chương 39: Tôi chưa bao giờ hận anh như lúc này
40 Chương 40: Chúc cô có một giấc mơ đẹp
41 Chương 41: Sâm, có nhớ em không?
42 Chương 42: Cuộc sống của Hà Niệm Sâm (1)
43 Chương 43: Cuộc sống của Hà Niệm Sâm (2)
44 Chương 44: Do dự đi phỏng vấn
45 Chương 45: Ban nãy là tôi không đúng, tôi xin lỗi các anh
46 Chương 46: Hai người đàn ông quá khó đoán
47 Chương 47: Chứng cứ sau khi "cuồng loạn"
48 Chương 48: Liên Niên
49 Chương 49: Món Trung hay món Tây
50 Chương 50: Người đàn ông này thật hẹp hòi
51 Chương 51: Làm khó (1)
52 Chương 52: Làm khó (2)
53 Chương 53: Anh không phải thánh nhân, cũng chẳng phải người tốt
54 Chương 54: Lên xe đi, Mặc Mặc
55 Chương 55: Mờ ám
56 Chương 56: Nụ hôn mạnh mẽ
57 Chương 57: Cô không cần xa xỉ phẩm
58 Chương 58: Hà thiếu tốt đột xuất
59 Chương 59: Biểu hiện rất tốt
60 Chương 60: Tôi rất sợ đau
61 Chương 61: Là vì Hà Niệm Sâm? Em yêu hắn ta rồi?
62 Chương 62: Hà thiếu, anh đừng để cô ta lừa gạt!
63 Chương 63: Sự cô độc của Hà Niệm Sâm
64 Chương 64: Ý loạn tình mê
65 Chương 65: Nụ hôn như lửa đang bùng cháy
66 Chương 66: Không phải bù đắp, là quà dành cho em
67 Chương 67: Ghét anh nói cứ như ra lệnh
68 Chương 68: Tôi thích ra lệnh cho em đấy!
69 Chương 69: Xem tôi xử lý em thế nào!
70 Chương 70: Rất gần rất mờ ám
71 Chương 71: Đổng Mặc Tô, em giỏi lắm!
72 Chương 72: Cố ý khiến cô khó chịu, anh ta vui đến thế sao?
73 Chương 73: Mập mờ không rõ
74 Chương 74: Mây mù vây quanh và sấm rung chớp giật của Niệm Sâm
75 Chương 75: Tính khí của đại thiếu gia
76 Chương 76: Nếu không yêu tôi, thì đừng chọc vào tôi
77 Chương 77: Đúng là người đàn ông tính tình kỳ quặc!
78 Chương 78: Âm mưu
79 Chương 79: Bất ngờ
80 Chương 80: Hà Niệm Sâm... Buông tôi ra, tôi không muốn như vậy
81 Chương 81: Anh đang áy náy sao?
82 Chương 82: Mộc Tử Miêu
83 Chương 83: Bị thương chảy máu
84 Chương 84: Mềm lòng
85 Chương 85: Cái cô nàng này thật tàn nhẫn
86 Chương 86: Đút cho tôi
87 Chương 87: Niệm Sâm bệnh rồi
88 Chương 88: Chị có thể đi được rồi
89 Chương 89: Có thời gian nói chuyện không?
90 Chương 90: Sắc mặt Hà tổng rất khó coi
91 Chương 91: Anh có thể hiểu tôi không?
92 Chương 92: Là anh đã cho tôi nụ hôn nghẹt thở
93 Chương 93: Lén tôi làm chuyện gì có lỗi sao?
94 Chương 94: Mặc Mặc dạo này đào hoa nhỉ?
95 Chương 95: Phong ba từ bó hoa
96 Chương 96: Sóng này chưa yên sóng khác đã tới
97 Chương 97: Hà Niệm Sâm tuy tốt, nhưng không phải người mà cậu có thể đụng tới
98 Chương 98: Sự cố
99 Chương 99: Hà Niệm Sâm, cám ơn anh
100 Chương 100: Hẹn hò?
101 Chương 101: Cô đúng là quái thai
102 Chương 102: Cũng chỉ có anh, dám khiêu chiến tính khí của Hà đại thiếu gia
Chapter

Updated 102 Episodes

1
Chương 1: Cơn ngứa bảy năm
2
Chương 2: Yêu chồng người khác
3
Chương 3: Anh tưởng tôi muốn thế nào?
4
Chương 4: Tim cô lại đau rồi
5
Chương 5: Chi tiết làm nổi bật khí chất tao nhã, lịch thiệp
6
Chương 6: Mặc Tô, nghe lời anh, bây giờ quay về được không?
7
Chương 7: Viên Mộ Tây, anh đủ rồi đấy!
8
Chương 8: Tổng tài ANI máu lạnh
9
Chương 9: Không phải không thích, chỉ là không đủ thích
10
Chương 10: Viên Mộ Tây đã thấy hối hận
11
Chương 11: Dỗ dành về nhà
12
Chương 12: Viên Mộ Tây, buông tay ra!
13
Chương 13: Chúc các người hưởng thế giới hai người hạnh phúc
14
Chương 14: Chúng ta đều quá ngây thơ
15
Chương 15: Sự xuất hiện của Viên Mộ Tây
16
Chương 16
17
Chương 17: Anh nghĩ chúng ta còn quay lại ngày xưa được không?
18
Chương 18: Người cô vừa cưỡng hôn là - Hà Niệm Sâm?
19
Chương 19: Hà Niệm Sâm đen tối
20
Chương 20: Cô muốn về nhà, muốn thoát khỏi người đàn ông kỳ quặc này
21
Chương 21: Tư duy hỗn loạn
22
Chương 22: Chuyện có chuyển biến
23
Chương 23: Người đến bí ẩn
24
Chương 24: Giọng anh ta dịu dàng đến mức khiến người ta muốn khóc
25
Chương 25: Điện thoại cá nhân của Hà Niệm Sâm
26
Chương 26: Không trở thành người mà mình ghét
27
Chương 27: Tạm biệt, Mộ Tây
28
Chương 28: Tính khí xấu xa của Hà Niệm Sâm
29
Chương 29: Áp lực
30
Chương 30: Vận động
31
Chương 31: Người đàn ông của gia đình
32
Chương 32: Anh... Điều tra tôi?
33
Chương 33: Dùng bữa
34
Chương 34: Khi anh cười, trông ấm áp như một chàng trai vậy
35
Chương 35: Không để ý đến anh ta
36
Chương 36: Nhìn cô
37
Chương 37: Tức giận
38
Chương 38: Hối hận điên cuồng
39
Chương 39: Tôi chưa bao giờ hận anh như lúc này
40
Chương 40: Chúc cô có một giấc mơ đẹp
41
Chương 41: Sâm, có nhớ em không?
42
Chương 42: Cuộc sống của Hà Niệm Sâm (1)
43
Chương 43: Cuộc sống của Hà Niệm Sâm (2)
44
Chương 44: Do dự đi phỏng vấn
45
Chương 45: Ban nãy là tôi không đúng, tôi xin lỗi các anh
46
Chương 46: Hai người đàn ông quá khó đoán
47
Chương 47: Chứng cứ sau khi "cuồng loạn"
48
Chương 48: Liên Niên
49
Chương 49: Món Trung hay món Tây
50
Chương 50: Người đàn ông này thật hẹp hòi
51
Chương 51: Làm khó (1)
52
Chương 52: Làm khó (2)
53
Chương 53: Anh không phải thánh nhân, cũng chẳng phải người tốt
54
Chương 54: Lên xe đi, Mặc Mặc
55
Chương 55: Mờ ám
56
Chương 56: Nụ hôn mạnh mẽ
57
Chương 57: Cô không cần xa xỉ phẩm
58
Chương 58: Hà thiếu tốt đột xuất
59
Chương 59: Biểu hiện rất tốt
60
Chương 60: Tôi rất sợ đau
61
Chương 61: Là vì Hà Niệm Sâm? Em yêu hắn ta rồi?
62
Chương 62: Hà thiếu, anh đừng để cô ta lừa gạt!
63
Chương 63: Sự cô độc của Hà Niệm Sâm
64
Chương 64: Ý loạn tình mê
65
Chương 65: Nụ hôn như lửa đang bùng cháy
66
Chương 66: Không phải bù đắp, là quà dành cho em
67
Chương 67: Ghét anh nói cứ như ra lệnh
68
Chương 68: Tôi thích ra lệnh cho em đấy!
69
Chương 69: Xem tôi xử lý em thế nào!
70
Chương 70: Rất gần rất mờ ám
71
Chương 71: Đổng Mặc Tô, em giỏi lắm!
72
Chương 72: Cố ý khiến cô khó chịu, anh ta vui đến thế sao?
73
Chương 73: Mập mờ không rõ
74
Chương 74: Mây mù vây quanh và sấm rung chớp giật của Niệm Sâm
75
Chương 75: Tính khí của đại thiếu gia
76
Chương 76: Nếu không yêu tôi, thì đừng chọc vào tôi
77
Chương 77: Đúng là người đàn ông tính tình kỳ quặc!
78
Chương 78: Âm mưu
79
Chương 79: Bất ngờ
80
Chương 80: Hà Niệm Sâm... Buông tôi ra, tôi không muốn như vậy
81
Chương 81: Anh đang áy náy sao?
82
Chương 82: Mộc Tử Miêu
83
Chương 83: Bị thương chảy máu
84
Chương 84: Mềm lòng
85
Chương 85: Cái cô nàng này thật tàn nhẫn
86
Chương 86: Đút cho tôi
87
Chương 87: Niệm Sâm bệnh rồi
88
Chương 88: Chị có thể đi được rồi
89
Chương 89: Có thời gian nói chuyện không?
90
Chương 90: Sắc mặt Hà tổng rất khó coi
91
Chương 91: Anh có thể hiểu tôi không?
92
Chương 92: Là anh đã cho tôi nụ hôn nghẹt thở
93
Chương 93: Lén tôi làm chuyện gì có lỗi sao?
94
Chương 94: Mặc Mặc dạo này đào hoa nhỉ?
95
Chương 95: Phong ba từ bó hoa
96
Chương 96: Sóng này chưa yên sóng khác đã tới
97
Chương 97: Hà Niệm Sâm tuy tốt, nhưng không phải người mà cậu có thể đụng tới
98
Chương 98: Sự cố
99
Chương 99: Hà Niệm Sâm, cám ơn anh
100
Chương 100: Hẹn hò?
101
Chương 101: Cô đúng là quái thai
102
Chương 102: Cũng chỉ có anh, dám khiêu chiến tính khí của Hà đại thiếu gia