Chương 85: Vô tình gặp lại bên ngoài nhà hàng!

Mặc Tiểu Tịch bưng đồ ăn đặt lên bàn, xoay người rời đi.

Cổ tay bị một bàn tay to nắm lấy, Mặc Tiểu Tịch vùng vẫy, quay đầu lại và lạnh lùng nói:"Xin buông tay."

Cặp mắt to của anh Huy nhìn tới nhìn lui trên mặt của Mặc Tiểu Tịch, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên: "Dáng dấp không tệ, muốn bao nhiêu tiền, nói giá đi, đêm nay đi theo tôi."

Tiền! cô còn nhớ mình đã từng bị bán, cũng từng bị mua, nhưng mặt của những người đó đã trở nên mơ hồ, cô từng cố gắng quên đi mọi thứ.

Nhưng một câu nói vô ý của anh ta lại dễ dàng vạch ra miệng vết thương của cô.

"20 tỷ." Mặc Tiểu Tịch yếu ớt mở miệng, ánh mắt đờ đẫn.

Những người trong đại sảnh vô cùng ngạc nhiên, tất cả đều cười rộ lên, cho rằng đầu óc cô có bệnh, nhưng anh Huy lại cảm thấy có hứng thú: "Có cá tính, tôi thích, bây giờ chúng ta đi ngay, tôi dẫn em đến một chỗ tốt."

Anh ta không nói nhiều lời, kéo Mặc Tiểu Tịch đi ra ngoài, nhét vào chiếc xe đang đậu ở ven đường, chạy vụt ra ngã tư.

Đôi mắt đờ đẫn của Mặc Tiểu Tịch hiện lên vẻ sợ hãi: "Bỏ tôi xuống, anh muốn dẫn tôi đi đâu, tôi không đi."

"Haha...đi đến nơi thích hợp với em, em tên gì?" Dương Cảnh Huy cười sang sảng, người phụ nữ này có tính cách rất đặc biệt, tuyệt đối không hợp với nơi bẩn thỉu xấu xa đó.

"Tôi không muốn đi đâu hết, dừng xe." Mặc Tiểu Tịch xoay đầu đi, vẫn lạnh lùng như cũ.

"Em tên gì?" Dương Cảnh Huy hỏi lại.

Mặc Tiểu Tịch kéo cửa xe, phát hiện đã bị khóa, tâm trạng bắt đầu kích động: "Mở cửa, mở cửa, tôi muốn xuống." cô hét to, nỗi khổ sở trong lòng dường như cũng giảm bớt bởi lần gào thét này.

"cô gái, em đừng chơi trò cay cú với tôi, tôi đã chơi qua nhiều cô gái, ầm ĩ nữa, cẩn thận làm luôn ở trong xe."

Lời đe doạ của Dương Cảnh Huy thật sự có chút tác dụng, Mặc Tiểu Tịch yên tĩnh trở lại.

Xe lái rất lâu mới ra khỏi cái xó cũ kỹ bị người ta quên lãng.

Dương Cảnh Huy chạy một vòng, cuối cùng tìm được một nhà hàng Tây còn mở, anh ta dừng xe lại trước cửa nhà hàng Pháp: "Đây là nhà hàng nước ngoài, chúng ta cũng học theo những người lịch sự nho nhã đến ăn cơm Tây được không, hôm nay tôi thắng tiền,

coi như thưởng cho em."

Mặc Tiểu Tịch bị anh ta kéo xuống xe, đi về phía nhà hàng, sức lực của anh ta rất lớn, cô căn bản không tránh được.

Bọn họ đang định kéo cửa, đúng lúc bên trong có người đi ra.

Ba người thiếu chút nữa đụng vào nhau.

Người đàn ông từ bên trong đi ra không dam tin trợn to mắt: “Tiểu Tịch...”

Mặc Tiểu Tịch nhìn người đàn ông lộng lẫy trước mắt, trong lòng vô cùng ngạc nhiên, Thiên Dã! Là Thiên Dã, không ngờ còn có thể nhìn thấy anh!

Nhưng bây giờ cô chỉ muốn chạy trốn, cơ thể không khỏi lùi về sau hai bước.

“Mặc Tiểu Tịch, rốt cuộc 2 năm nay em đi đâu?” Thiên Dã nắm lấy vai cô, không đếm xỉa tới người đàn ông bên cạnh, hai năm nay, anh không ngừng đi tìm cô, mặc dù liên tục thất vọng trở về, nhưng anh sẽ không buông tay!

Mà lúc này, cô đang đứng sờ sờ trước mặt anh.

Thật quá tốt!

“Thiên Dã, anh có thể báo cảnh sát giúp em bắt người đàn ông này không?” Mặc Tiểu Tịch liếc về phía Dương Cảnh Huy.

“Này... Tôi thật sự có lòng tốt mời em ăn cơm Tây, nhưng nhìn thấy người đàn ông này thì em đã trở mặt, người phụ nữ này, cái con bà nó thích tên “mặt trắng”. Dương Cảnh Huy mắng.

Thiên Dã cau mày, mắt sáng như đuốc: “Tiên sinh, nếu anh còn không buông tay, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát.”

“Được, được, được, thả, tôi thả được chưa?” Nơi này không phải địa bàn của anh ta, không nên rước lấy thiệt thòi trước mắt, Dương Cảnh Huy buông Mặc Tiểu Tịch ra: “Cô gái, sau này sẽ gặp lai.”

Dương Cảnh Huy lái xê bỏ đi, Thiên Dã vẫn nắm chặt như cũ, giống như vừa buông aty, mọi thứ sẽ trở thành giấc mộng, anh đã nằm mộng rất nhiều lần, mơ rất nhiều cảnh tượng.

“Thiên Dã, anh làm em đau quá.” Mặc Tiểu Tịch vặn vẹo bả vai.

Lúc này Thiên Dã mới buông cô ra: “Bây giờ em đang ở đâu? Mấy năm nay em và đứa bé sống thế nào?”

Đứa bé!!

Trong lòng của Mặc Tiểu Tịch lại hiện lên sự đau đớn: “Em muốn đi toilet, trong đây có không?” Cô chỉ vào nhà hàng Tây, lãng tránh câu hỏi của anh.

“Có, anh đưa em đi.” Thiên Dã dẫn cô đi vào nhà hàng: “Đúng lúc hom nay phải quay một cảnh cầu hôn ở nhà hàng cho nen mới mượn chổ, anh ra ngoài hít thớ không khí một chút, không ngờ lại có thể gặp em.”

Mặc Tiểu Tịch cúi đầu im lặng, đi cùng anh vào nhà hàng, tổ quay phim ở bên trong. Thiên Dã không để ý tới những người khác, tự mình dắt cô đi vào nhà vệ sinh.

“Ở trong này, em đi đi, anh ở ngoài chờ em”

“Được”

Mặc Tiểu Tịch đi vào trong, đứng ngẩn người nhìn xung quanh đi về phía cửa sổ, thực ra cô vốn không muốn đi toilet.

Mở cửa sổ, cô cẩn thận trèo ra ngoai, những cạnh sắt xước qua cánh tay, cổ họng của cô cũng không thốt ra một tiếng, sau khi rơi xuống đất, cô chạy như điên trong con hẻm tối thui.

Cô không muốn quay về quá khứ, cũng không muốn nhớ về quá khứ, biết, không biết, cô chỉ muốn sống trong thế giới của mình, không bi ai làm phiền.

Thiên Dã vẫn chìm đắm trong vui sướng, qua hơn nửa tiếng vẫn không thấy cô đi ra.

“Tiểu Tịch, em đã khoẻ chưa?”

Không có tiếng trả lời.

“Bên trong có ai không, anh đi vào nhé.” Thiên Dã lao vào nhà vệ sinh.

Phòng vệ sinh trống không, không có một ai, cửa sổ mở, gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, ngực nah thắt lại, chạy đén cửa sổ, bên kia tối thui, trên cửa sổ có vết máu khô nói cho anh biết, cô đã chạy trốn.

Thiên Dã dùng sức đám vào bệ cửa sổ một quyền, bàn tay trắng mịn lập tức chảy máu đàm đìa: “Mặc Tiểu Tịch, tại sao em phải chạy trốn.”

2h sáng. Mặc Tiểu Tịch quay lại nhà trọ của cô.

Cô không mở đèn, cũng không xử lý miệng vết thương, ngồi ngẩn người trong một góc, ánh trăng ngoài cửa lạnh lẽo chiếu vào người cô, những thời khắc yên tĩnh của đêm luôn khiến người ta nhớ lại rất nhiều chuyện của trước kia, làm cho cô phải tìm đủ mọi cách để trốn chạy quá khứ.

Những chuyện ấy giống như thuỷ tảo quấn trên cổ cô, ghìn chặt lất cô, đào, khoét tim cô, uống máu của cô, đóng cô lại trên cây thập tự thốn khổ nhất.

Dần dần...

Cô nhớ tới đêm mất đứa bé, ngay cả mặt đứa be cô cũng không nhìn thấy thì được cho biết là đã chết, ngay cả tạm biệt cô cũng không thể nói với no.

Cô nhớ đêm đó anh đã từng nói rằng hy vọng cô có thể chết đi, giọng nói của anh vô cùng lạnh lẽ và đầy mong đợi.

Cô nhớ lúc cô lê lết cơ thể yếu ớt giống như một cái xác không hồn thì trên TV cũng đang tô điểm lên hôn lễ long trọng của anh và Ninh Ngữ Yên, cô sẽ không quên, bọn họ cười rạng rỡ và hạnh phúc đến cỡ nào.

Cô đứng ở đó, giống như là địa ngục, một địa ngục thật sự.

Dùng sức nuốt một ngụm nước bọt, dựa vào tường, để ánh trăng làm đống băng trái tim đang chảy máu của cô hoàn toàn.

Sáng sớm, cô ngã xuống giường ngủ thiếp đi, cô không cảm thấy đói, ăn uống chỉ là nhiệm vụ cơ giới hoá mà thôi, cô không soi gương, khôn nhìn mặt mình, cô cũng chấm dứt nỗi nhớ về một khuôn mặt khác.

Mấy ngày sau, Tập thị.

Chapter
1 Chương 1: Nguyên nhân
2 Chương 2: Cô đáng giá bao nhiêu tiền!
3 Chương 3: Một đêm giày vò!
4 Chương 4: Đến lễ đường!
5 Chương 5: Bị trói lên máy bay!
6 Chương 6: Ở trên biển
7 Chương 7: Không cẩn thận rơi xuống biển!
8 Chương 8: Giây phút sau cùng!
9 Chương 9: Tôi muốn lúc nào là do tôi quyết định!
10 Chương 10: Chúng ta hợp tác tìm bọn họ!
11 Chương 11: Em rất thành thật!
12 Chương 12: Nhảy múa trên mũi đao!
13 Chương 13: Mạnh mẽ mớm thuốc!
14 Chương 14: Tư thế ngủ rất khả ái
15 Chương 15: Phát hiện hành tung của bọn họ
16 Chương 16: Rời đi
17 Chương 17: Vị hôn thê của anh?
18 Chương 18: Ánh sáng cực Bắc
19 Chương 19: Quan hệ dây dưa không rõ
20 Chương 20: Đồ chơi cũng chỉ là đồ chơi
21 Chương 21: Lại phải bị tra tấn rồi
22 Chương 22: Người đàn ông đẹp trai
23 Chương 23: Uất ức muốn khóc
24 Chương 24: Đồ ngốc
25 Chương 25: Sự tình trở nên phức tạp hơn
26 Chương 26: Đánh nhau
27 Chương 27: Cuộc nói chuyện giữa hai người phụ nữ
28 Chương 28: Không học được một chút thông minh
29 Chương 29: Anh đúng là một tên súc sinh
30 Chương 30: Tập Vân Noãn đã chết
31 Chương 31: Bị ném vào đài phun nước
32 Chương 32: Thật sự muốn cô chết!
33 Chương 33: Có nhân chứng, vật chứng
34 Chương 34: Rốt cuộc sự thật là gì?
35 Chương 35: Anh không phải là người!
36 Chương 36: Một cái gai trong lòng!
37 Chương 37: Đánh rơi dây chuyền
38 Chương 38: Người vào phòng là ai
39 Chương 39: Ninh Ngữ Yên cũng mang thai!
40 Chương 40: Nhìn thấy anh, tôi sẽ bị động thai khí!
41 Chương 41: Đến bệnh viện!
42 Chương 42: Anh yêu em!
43 Chương 43: Thứ anh mua là một thân xác, không phải trái tim!
44 Chương 44: Ngày chết
45 Chương 45: Tôi hận anh!
46 Chương 46: Người bất ngờ đến thăm
47 Chương 47: Nội dung trong album hình
48 Chương 48: Tự tôi dạy em
49 Chương 49: Nguỵ Thu Hàn xuất hiện
50 Chương 50: Trở lại xe đi
51 Chương 51: Hy vọng anh sẽ không hối hận!
52 Chương 52: Đột nhiên trở nên dịu dàng!
53 Chương 53: Thân thế của Tập Vân Noãn!
54 Chương 54: Đột nhiên hỏi ra vấn đề
55 Chương 55: Lễ khai mạc!
56 Chương 56: Người đàn ông ghê tởm
57 Chương 57: Chữa lợn lành thành lợn què
58 Chương 58: Cởi quần áo ra!
59 Chương 59: Sẽ có tình yêu sao!
60 Chương 60: Cô thua nổi sao?
61 Chương 61: Nơi hoa sơn chi nở rộ
62 Chương 62: Duyên phận
63 Chương 63: Thật sự quá trùng hợp
64 Chương 64: Bọn họ muốn kết hôn!
65 Chương 65: Miêu tả sinh động!
66 Chương 66: Không có cách nào nói ra miệng!
67 Chương 67: Muốn đi nghỉ mát!
68 Chương 68: Khác thường!
69 Chương 69: Hài hoà!
70 Chương 70: Tâm trạng mâu thuẫn
71 Chương 71: Không có can đảm!
72 Chương 72: Cô bỏ đi rồi sao?
73 Chương 73: Em không trốn thoát đâu
74 Chương 74: Ninh Ngữ Yên làm cho cô không thể đoán trước được!
75 Chương 75: Âm mưu!
76 Chương 76: Giọng nói trong máy ghi âm!
77 Chương 77: Hạ quyết tâm!
78 Chương 78: Không tin!
79 Chương 79: Rời khỏi nhà họ Tập!
80 Chương 80: Ly hôn!
81 Chương 81: Cô muốn sinh, ai đến giúp cô!
82 Chương 82: Thì ra anh thật sự muốn tôi chết!
83 Chương 83: Rốt cuộc là ai sinh ra đứa bé?
84 Chương 84: Cô biến mất!
85 Chương 85: Vô tình gặp lại bên ngoài nhà hàng!
86 Chương 86: Cưng chiều con cưng chiều đến mức giống như một căn bệnh!
87 Chương 87: Anh đã tới!
88 Chương 88: Người phụ nữ đến!
89 Chương 89: Gặp lại Tập Bác Niên!
90 Chương 90: Để thằng bé xuống, chạy trốn!
91 Chương 91: Nhớ lại từng chút lúc sinh đứa bé, cảm thấy có gì đó không đúng!
92 Chương 92: Có thể đứa bé vẫn chưa chết!
93 Chương 93: Quay lưng vào nhau rời đi!
94 Chương 94: Hàn Hàn là con của ai?
95 Chương 95: Sống lại!
96 Chương 96: Tôi muốn trở thành nữ chính!
97 Chương 97: Gặp nhau ở bệnh viện!
98 Chương 98: Vừa hạnh phúc vừa chua xót!
99 Chương 99: Không thể trả thằng bé lại cho em!
100 Chương 100: Một phần hợp đồng không nên ký!
101 Chương 101: Không thể bỏ qua!
102 Chương 102: Một bàn tay vươn ra từ trong bụi cây!
103 Chương 103: Không kiểm soát được cảm xúc!
104 Chương 104: Thử yêu anh được không!
105 Chương 105: Công kích người thân của nhau!
106 Chương 106: Chuông cửa lại vang lên!
107 Chương 107: Đàn ông luôn mang theo nửa người dưới xung động và nửa người trên thông minh!
108 Chương 108: Ai cũng có mưu đồ riêng!
109 Chương 109: Bị người ta bỏ thuốc!
110 Chương 110: Một đêm nhiệt tình như lửa!
111 Chương 111: Trước kia em cũng chỉ là món đồ chơi của tôi!
112 Chương 112: Lần sau sẽ hắt nước nóng hơn!
113 Chương 113: Nghĩ ra quỷ kế quay lại đổ vạ!
114 Chương 114: Ai đã chơi ai
115 Chương 115: Chiến thuật tâm lý, miệng lưỡi nhanh nhẹn!
116 Chương 116: Hàn Hàn bị thương, Ninh Ngữ Yên quỳ xuống!
117 Chương 117: Không ngăn được nước mắt!
118 Chương 118: Ai ngây thơ hơn!
119 Chương 119: Cảnh gia đình xum họp vui vẻ!
120 Chương 120: Kẻ thù, tình địch chạm mặt!
121 Chương 121: Cô đã biết hết!
122 Chương 122: Mặc Tiểu Tịch vạch kế hoạch trong lòng!
123 Chương 123: Ông Ninh tới!
124 Chương 124: Kìm kẹp hai bên Hàn Hàn!
125 Chương 125: Cùng nhau ngã xuống lầu!
126 Chương 126: Có thể tỉnh hay không!
127 Chương 127: Ai tỉnh lại trước!
128 Chương 128: Chiến tranh của hai nhà Tập - Ninh
129 Chương 129: Bị bắt cóc ở siêu thị
130 Chương 130: Bị trói đi đâu!
131 Chương 131: Báo cảnh sát!
132 Chương 132: Chẳng lẽ là Ninh Ngữ Yên đang hôn mê!
133 Chương 133: Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất!
134 Chương 134: Đuổi theo xe trên đường lớn!
135 Chương 135: Hai chọn một 【Đại Kết Cục】
136 Chương 136: Là hạnh phúc bắt đầu sao? 【Đại Kết Cục】
137 Chương 137: Đi với Thiên Dã, hay ở cùng với Tập Bác Niên và Hàn Hàn! 【 Đại Kết Cục 】
138 Chương 138: Do dự! 【 Đại Kết Cục 】
139 Chương 139: Xì căng đan 【 Đại Kết Cục 】
140 Chương 140: Gặp phải đạo diễn háo sắc! 【 Đại Kết Cục 】
141 Chương 141: Ý muốn thật sự trong lòng là gì!
142 Chương 142: Lại ở chung một chỗ! 【 Đại Kết Cục 】
143 Chương 143: Có chuyện muốn nói! 【Đại Kết Cục】
144 Chương 144: Chờ sau khi ngủ, em rời đi! 【Đại Kết Cục】
145 Chương 145: Thiên Dã nói cho anh biết sự thật! 【Đại Kết Cục】
146 Chương 146: Duyên phận, tuyệt diệu không thể tả! 【Đại Kết Cục】
Chapter

Updated 146 Episodes

1
Chương 1: Nguyên nhân
2
Chương 2: Cô đáng giá bao nhiêu tiền!
3
Chương 3: Một đêm giày vò!
4
Chương 4: Đến lễ đường!
5
Chương 5: Bị trói lên máy bay!
6
Chương 6: Ở trên biển
7
Chương 7: Không cẩn thận rơi xuống biển!
8
Chương 8: Giây phút sau cùng!
9
Chương 9: Tôi muốn lúc nào là do tôi quyết định!
10
Chương 10: Chúng ta hợp tác tìm bọn họ!
11
Chương 11: Em rất thành thật!
12
Chương 12: Nhảy múa trên mũi đao!
13
Chương 13: Mạnh mẽ mớm thuốc!
14
Chương 14: Tư thế ngủ rất khả ái
15
Chương 15: Phát hiện hành tung của bọn họ
16
Chương 16: Rời đi
17
Chương 17: Vị hôn thê của anh?
18
Chương 18: Ánh sáng cực Bắc
19
Chương 19: Quan hệ dây dưa không rõ
20
Chương 20: Đồ chơi cũng chỉ là đồ chơi
21
Chương 21: Lại phải bị tra tấn rồi
22
Chương 22: Người đàn ông đẹp trai
23
Chương 23: Uất ức muốn khóc
24
Chương 24: Đồ ngốc
25
Chương 25: Sự tình trở nên phức tạp hơn
26
Chương 26: Đánh nhau
27
Chương 27: Cuộc nói chuyện giữa hai người phụ nữ
28
Chương 28: Không học được một chút thông minh
29
Chương 29: Anh đúng là một tên súc sinh
30
Chương 30: Tập Vân Noãn đã chết
31
Chương 31: Bị ném vào đài phun nước
32
Chương 32: Thật sự muốn cô chết!
33
Chương 33: Có nhân chứng, vật chứng
34
Chương 34: Rốt cuộc sự thật là gì?
35
Chương 35: Anh không phải là người!
36
Chương 36: Một cái gai trong lòng!
37
Chương 37: Đánh rơi dây chuyền
38
Chương 38: Người vào phòng là ai
39
Chương 39: Ninh Ngữ Yên cũng mang thai!
40
Chương 40: Nhìn thấy anh, tôi sẽ bị động thai khí!
41
Chương 41: Đến bệnh viện!
42
Chương 42: Anh yêu em!
43
Chương 43: Thứ anh mua là một thân xác, không phải trái tim!
44
Chương 44: Ngày chết
45
Chương 45: Tôi hận anh!
46
Chương 46: Người bất ngờ đến thăm
47
Chương 47: Nội dung trong album hình
48
Chương 48: Tự tôi dạy em
49
Chương 49: Nguỵ Thu Hàn xuất hiện
50
Chương 50: Trở lại xe đi
51
Chương 51: Hy vọng anh sẽ không hối hận!
52
Chương 52: Đột nhiên trở nên dịu dàng!
53
Chương 53: Thân thế của Tập Vân Noãn!
54
Chương 54: Đột nhiên hỏi ra vấn đề
55
Chương 55: Lễ khai mạc!
56
Chương 56: Người đàn ông ghê tởm
57
Chương 57: Chữa lợn lành thành lợn què
58
Chương 58: Cởi quần áo ra!
59
Chương 59: Sẽ có tình yêu sao!
60
Chương 60: Cô thua nổi sao?
61
Chương 61: Nơi hoa sơn chi nở rộ
62
Chương 62: Duyên phận
63
Chương 63: Thật sự quá trùng hợp
64
Chương 64: Bọn họ muốn kết hôn!
65
Chương 65: Miêu tả sinh động!
66
Chương 66: Không có cách nào nói ra miệng!
67
Chương 67: Muốn đi nghỉ mát!
68
Chương 68: Khác thường!
69
Chương 69: Hài hoà!
70
Chương 70: Tâm trạng mâu thuẫn
71
Chương 71: Không có can đảm!
72
Chương 72: Cô bỏ đi rồi sao?
73
Chương 73: Em không trốn thoát đâu
74
Chương 74: Ninh Ngữ Yên làm cho cô không thể đoán trước được!
75
Chương 75: Âm mưu!
76
Chương 76: Giọng nói trong máy ghi âm!
77
Chương 77: Hạ quyết tâm!
78
Chương 78: Không tin!
79
Chương 79: Rời khỏi nhà họ Tập!
80
Chương 80: Ly hôn!
81
Chương 81: Cô muốn sinh, ai đến giúp cô!
82
Chương 82: Thì ra anh thật sự muốn tôi chết!
83
Chương 83: Rốt cuộc là ai sinh ra đứa bé?
84
Chương 84: Cô biến mất!
85
Chương 85: Vô tình gặp lại bên ngoài nhà hàng!
86
Chương 86: Cưng chiều con cưng chiều đến mức giống như một căn bệnh!
87
Chương 87: Anh đã tới!
88
Chương 88: Người phụ nữ đến!
89
Chương 89: Gặp lại Tập Bác Niên!
90
Chương 90: Để thằng bé xuống, chạy trốn!
91
Chương 91: Nhớ lại từng chút lúc sinh đứa bé, cảm thấy có gì đó không đúng!
92
Chương 92: Có thể đứa bé vẫn chưa chết!
93
Chương 93: Quay lưng vào nhau rời đi!
94
Chương 94: Hàn Hàn là con của ai?
95
Chương 95: Sống lại!
96
Chương 96: Tôi muốn trở thành nữ chính!
97
Chương 97: Gặp nhau ở bệnh viện!
98
Chương 98: Vừa hạnh phúc vừa chua xót!
99
Chương 99: Không thể trả thằng bé lại cho em!
100
Chương 100: Một phần hợp đồng không nên ký!
101
Chương 101: Không thể bỏ qua!
102
Chương 102: Một bàn tay vươn ra từ trong bụi cây!
103
Chương 103: Không kiểm soát được cảm xúc!
104
Chương 104: Thử yêu anh được không!
105
Chương 105: Công kích người thân của nhau!
106
Chương 106: Chuông cửa lại vang lên!
107
Chương 107: Đàn ông luôn mang theo nửa người dưới xung động và nửa người trên thông minh!
108
Chương 108: Ai cũng có mưu đồ riêng!
109
Chương 109: Bị người ta bỏ thuốc!
110
Chương 110: Một đêm nhiệt tình như lửa!
111
Chương 111: Trước kia em cũng chỉ là món đồ chơi của tôi!
112
Chương 112: Lần sau sẽ hắt nước nóng hơn!
113
Chương 113: Nghĩ ra quỷ kế quay lại đổ vạ!
114
Chương 114: Ai đã chơi ai
115
Chương 115: Chiến thuật tâm lý, miệng lưỡi nhanh nhẹn!
116
Chương 116: Hàn Hàn bị thương, Ninh Ngữ Yên quỳ xuống!
117
Chương 117: Không ngăn được nước mắt!
118
Chương 118: Ai ngây thơ hơn!
119
Chương 119: Cảnh gia đình xum họp vui vẻ!
120
Chương 120: Kẻ thù, tình địch chạm mặt!
121
Chương 121: Cô đã biết hết!
122
Chương 122: Mặc Tiểu Tịch vạch kế hoạch trong lòng!
123
Chương 123: Ông Ninh tới!
124
Chương 124: Kìm kẹp hai bên Hàn Hàn!
125
Chương 125: Cùng nhau ngã xuống lầu!
126
Chương 126: Có thể tỉnh hay không!
127
Chương 127: Ai tỉnh lại trước!
128
Chương 128: Chiến tranh của hai nhà Tập - Ninh
129
Chương 129: Bị bắt cóc ở siêu thị
130
Chương 130: Bị trói đi đâu!
131
Chương 131: Báo cảnh sát!
132
Chương 132: Chẳng lẽ là Ninh Ngữ Yên đang hôn mê!
133
Chương 133: Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất!
134
Chương 134: Đuổi theo xe trên đường lớn!
135
Chương 135: Hai chọn một 【Đại Kết Cục】
136
Chương 136: Là hạnh phúc bắt đầu sao? 【Đại Kết Cục】
137
Chương 137: Đi với Thiên Dã, hay ở cùng với Tập Bác Niên và Hàn Hàn! 【 Đại Kết Cục 】
138
Chương 138: Do dự! 【 Đại Kết Cục 】
139
Chương 139: Xì căng đan 【 Đại Kết Cục 】
140
Chương 140: Gặp phải đạo diễn háo sắc! 【 Đại Kết Cục 】
141
Chương 141: Ý muốn thật sự trong lòng là gì!
142
Chương 142: Lại ở chung một chỗ! 【 Đại Kết Cục 】
143
Chương 143: Có chuyện muốn nói! 【Đại Kết Cục】
144
Chương 144: Chờ sau khi ngủ, em rời đi! 【Đại Kết Cục】
145
Chương 145: Thiên Dã nói cho anh biết sự thật! 【Đại Kết Cục】
146
Chương 146: Duyên phận, tuyệt diệu không thể tả! 【Đại Kết Cục】