Chương 84: Trở mặt

Tên đường chủ nhận mệnh chủ tử của hắn, rẽ hướng đi tìm Ngũ Hoàng Tử. Chuyện liên thủ giữa hai người bọn họ chỉ có hắn là người duy nhất được biết, tất nhiên nhiệm vụ đưa tin lần này cũng sẽ là do hắn lo liệu. Mặc dù nhiều ngày trước đó có tin, Ngũ hoàng tử đi thị sát tình hình Yên Trường Quốc, nhưng vì có thỏa hiệp với Tứ hoàng tử, nên hai bên sẽ quy ước phương thức liên lạc riêng với nhau. Thế Triệt đến căn biệt viện ở ngoại thành của Ngũ hoàng tử, truyền lời cho người ở đó, quả nhiên khoảng hai canh giờ sau, hắn đã gặp được đệ đệ ruột của chủ tử. Sự thể cấp bách, không phải lúc rào trước đón sau, hắn nói ngay mệnh lệnh của chủ tử:

- Bẩm Ngũ hoàng tử, hôm nay nô tài đến đây là để chuyển lời của Tứ hoàng tử về kế hoạch quan trọng sắp tới. Kính mong ngài hết sức phối hợp.

- Làm thế nào, ngươi nói rõ cho ta nghe xem.

- Vâng. Chủ tử của nô tài vừa mới nhận được tin Hoàng thượng vì lo buồn chuyện giao tranh với nước Đại Nam mà nhiều ngày qua tinh thần sa sút. Lúc này lửa giận công tâm ảnh hưởng xấu đến sức khỏe, đã rơi vào hôn mê rồi. Chủ tử đã nhanh chóng vào cung chăm sóc cho hoàng thượng, tin rằng hoàng thượng “hồng phúc tề thiên” nhất định sẽ không sao. Chủ tử cảm thấy cha con gần gũi thế này cũng là cơ hội tốt để thuyết phục hoàng thượng thay đổi chủ ý chọn người nối ngôi. Hiện tại, hai đội quân của thái tử và phía Đại Nam vẫn đang đánh nhau quyết liệt ở khu vực gần biên giới Yên Trường Quốc, càng thuận lợi hơn cho dự tính của chủ tử. Nhưng để đề phòng sự cố bất ngờ, chủ tử nhắn với ngài trấn giữ ở con đường dẫn về kinh thành. Bất cứ lúc nào Thái tử hồi kinh, xin ngài bằng mọi giá phải giữ chân Thái tử lại, chờ khi công bố chiếu chỉ mới, có lợi cho chủ tử thì thôi.

- Tứ ca thật khiến ta bất ngờ đấy. Trong bất cứ tình huống nào, huynh ấy cũng có thể thật nhanh nghĩ ra giải pháp có lợi cho bản thân mình như vậy. Ta tự thẹn không thể sánh bằng.

Phương Chí Quân lời lẽ châm biếm sâu cay, hơi bĩu môi, trong lòng thực vô cùng xem thường bản chất “ tự tư tự lợi” của vị hoàng huynh kia. Tên đường chủ lại không phát hiện ra nội tâm chán ghét của Ngũ hoàng tử qua câu nói thật nhẹ nhàng, cảm thấy đây chắc chắn là lời khen ngợi chủ tử của hắn thông minh mưu lược, cũng góp chút lời tâng bốc:

- Dạ ngài nói không sai. Chủ tử tài trí hơn người, rất xứng đáng bước lên vị trí cao quý nhất. Yên Trường Quốc về sau dưới tài trị vì của ngài ấy, nhất định sẽ trở nên hùng cường lưu danh muôn thuở.

- Thôi được, đã biết ta cần phải làm những gì rồi. Ngươi cứ về phục mệnh với Tứ ca đi.

Phương Chí Quân không muốn nghe tay sai của hoàng huynh lải nhải ca ngợi về chủ tử thêm nữa mới khéo léo kết thúc vấn đề, bảo hắn ta rời đi. Công tâm mà nói, đối tượng tốt nhất cho vị trí cửu ngũ kia không ai khác ngoài thái tử ca của hắn. Chỉ là lòng hắn không thể nào dứt bỏ được tình cảm dành cho Vân Ngọc, mà nếu thái tử ca nối ngôi, hắn sẽ đánh mất nàng mãi mãi. Bao nhiêu năm qua, hắn đã chịu nhiều thiệt thòi vì sự đối xử không công bằng của phụ hoàng rồi, hiện tại hắn muốn ích kỷ một lần, tự tay giành giật lại hạnh phúc cho bản thân. Vì vậy, hắn đành phải đứng ở chiến tuyến khác, lật đổ thái tử ca mới được.

Thế là, Chí Quân dành ra vài ngày điều động lực lượng, chuẩn bị cho bước dàn trải nhân lực, chặn đường quay về của thái tử. Dẫu sao cuộc chiến với Đại Nam sẽ không dễ dàng kết thúc, lúc này hẳn là thái tử ca cũng sẽ không thể sớm hồi kinh đâu, do đó điều trước tiên hắn muốn làm bây giờ là về phủ dặn dò cận vệ đắc lực, tiếp tục dò tìm tung tích của Vân Ngọc. Nếu có tin phải lập tức đến báo cho hắn biết ngay.

Thời điểm này Phương Chí Thanh sau khi sai nô tài “giết người diệt khẩu”, liền thay vào một thái y khác, ngày ngày túc trực ở tẩm cung của phụ hoàng, làm một đứa con hiếu thảo, biết săn sóc. Hiện tại phụ hoàng của hắn suy yếu như vậy là đủ rồi, hắn không cần duy trì việc đốt hùng hoàng thêm nữa. Cái hắn cần không phải là mạng sống của đế vương, mà là một cơ hội thay đổi cục diện mười phần có lợi cho thái tử. Vì vậy, mỗi lần hoàng đế tỉnh lại, Chí Thanh lại bắt đầu sắm vai trong vở diễn “phụ từ tử hiếu”. Hoàng đế tất nhiên là người cha hiền yêu con hết mực không cần phải diễn. Còn hắn, thân thiết giả tạo, lời lẽ hoa ngôn xảo ngữ, ai nhìn vào cũng đều lầm tưởng tình thương của hắn xuất phát từ tận đáy lòng. Có ai ngờ dáng vẻ tốt đẹp như thế mà bên trong mục rỗng thối nát, ngoài quyền lực thì chẳng có gì đáng để hắn bận tâm nữa cả.

Hôm nay, tình hình của hoàng đế chưa hẳn là tốt, nhưng cũng có khởi sắc đôi chút. Thái y vừa bắt mạch, đổi một đơn thuốc điều dưỡng thân thể cho đế vương, Chí Thanh đã mang đến một hộp thức ăn đặt trên bàn, ánh mắt lướt qua đám thái giám cung nữ, ra hiệu lui hết ra bên ngoài. Sau đó, hắn đi đến cạnh phụ hoàng, rất cẩn thận đỡ ông đến bàn bên kia, ăn chút cháo. Chân hắn vừa bước, miệng cũng nhẹ nhàng nói với đế vương:

- Nhi thần đọc trong sách, thấy thịt chim bồ câu nấu cùng đậu xanh, hạt sen rất tốt cho người mới ốm dậy. Cho nên đã sai người nấu món cháo bồ câu mang đến cho phụ hoàng tẩm bổ. Nhi thần rất mong phụ hoàng sớm ngày khỏe lại.

- Hoàng nhi thật chu đáo, mấy ngày qua có con hết lòng chăm sóc, phụ hoàng cũng cảm thấy khá hơn rất nhiều. Ta đúng là có phúc, sinh ra những đứa con tài giỏi lại hiếu thuận như vậy. Con và thái tử đều là đầu quả tim của trẫm. Trẫm mong ngày sau, khi trẫm giao lại giang sơn này, các con phải luôn đồng lòng, cố gắng đưa Yên Trường Quốc ngày càng hùng mạnh hơn nữa nhé.

- Nhi thần hứa với phụ hoàng sẽ dẫn dắt Yên Trường Quốc ngày càng hùng mạnh. Nhi thần tự tin vào năng lực của bản thân, phụ hoàng không cần bất an vì điều này. Hôm nay, nhi thần đến là để giúp phụ hoàng làm xong chuyện mà người căn dặn đây.

- Hoàng nhi đang nói gì vậy, ta không nhớ đã bảo con làm gì?

- Dạ, là cái này…

Hắn tạm dừng lời, mang ra một cuộn thánh chỉ đã được viết sẵn nội dung trên đó. Đế vương nhìn sơ qua thánh chỉ, còn chưa hiểu đây là chuyện gì. Mấy ngày vừa qua ốm nặng, thị lực của ông bị tác động, cũng có phần suy giảm tí chút. Lúc này, hoàng đế phải ngồi trấn định một lúc mới dần nhìn rõ chữ, bắt đầu xem kỹ nội dung bên trong:

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết:

Trẫm xét thấy Tứ hoàng tử Phương Chí Thanh trí dũng song toàn, đa mưu túc trí, vừa khiêm tốn lại là đứa con có hiếu. Phương Chí Viễn đã được sắc lập thái tử, nhưng năng lực yếu kém hơn, không thích hợp làm người kế vị ngai vàng của trẫm. Trẫm muốn nhìn thấy một Yên Trường Quốc thiên thu vĩnh hảo, cường thịnh đời đời nên quyết định lập di chiếu này, chỉ định Chí Thanh sẽ là người nối ngôi tiếp theo, còn Chí Viễn phải hết lòng phò trợ cho hoàng đệ, đưa giang sơn xã tắc này lên một tầm cao mới.

Khâm thử!”

Hoàng đế không tin vào mắt mình, cứ ngỡ bản thân bệnh nặng nhiều ngày mà sinh ra ảo giác, mới đưa mắt về phía hoàng nhi, xác thực lại chuyện gì đang diễn ra, chỉ thấy Chí Thanh rất chi là điềm tĩnh nhưng thông tin hắn đem đến lại khiến ông thực sự hoảng hốt:

- Chiếu chỉ này là mấy hôm trước chính miệng phụ hoàng đã bảo nhi thần soạn sẵn theo ý của người. Người quên rồi hay sao?

- Chuyện này sao có thể? Ta chắc chắn không có.

- Thưa phụ hoàng! Hôm đó, nhi thần thấy phụ hoàng đang rất mệt, người nằm trên long sàng không ngừng kéo tay nhi thần, bảo nhi thần viết thánh chỉ dùm cho người, chờ người đóng ngọc tỷ lên đó nữa thôi. Sau đó, đôi lần phụ hoàng bị sốt, người vẫn cứ nhắc lại chuyện này. Cho nên, nhi thần đã quyết định rồi, nhất định không phụ kỳ vọng của phụ hoàng dành cho nhi thần.

- Không được. Phụ hoàng quả thật không nhớ có xảy ra chuyện này, mà nếu có, lời của người mê sảng sao có thể cho là thật. Con tài giỏi trẫm công nhận, nhưng chuyện gì trẫm đã quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi. Thánh chỉ này, con cũng nên hủy bỏ đi thôi.

- Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy rất tự tin vào bản thân, không hề thua kém thái tử ca. Chính phụ hoàng đã gieo cho nhi thần niềm tin cùng nhiệt huyết, sao có thể bỗng chốc thay đổi như vậy. Nhi thần không cam tâm, hay vốn dĩ phụ hoàng không thương nhi thần được như huynh trưởng?

- Con nói linh tinh cái gì vậy? “Lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, cấu chỗ nào cũng sẽ đau”, tình thương ta dành cho các con đều như nhau. Nhưng với vị trí kia, ta cảm thấy thái tử thích hợp nhất.

- Quanh đi quẩn lại, lời của phụ hoàng là nói năng lực của nhi thần không bao giờ bì được với thái tử ca phải không? Ha ha ha. Trong mắt phụ hoàng xưa này làm gì có chỗ cho nhi thần, vậy thì cần gì phải khoa trương rằng thương mỗi đứa như nhau.

- Không phải. Ta…

- Phụ hoàng không cần nói thêm, con hiểu cả rồi.

- Con vì đại cuộc được là tốt rồi, vậy cuộn thánh chỉ này…

- Cuộn thánh chỉ này tất nhiên là…

Phương Chí Thanh dừng lại một chút, khuôn mặt đang nhu thuận đối với hoàng đế, bỗng như kéo một đám mây đen, thần thái dần sắc nhọn, nụ cười lạnh lùng treo bên khóe môi dần sâu hơn. Đế vương cảm giác được hơi lạnh như bao trùm xung quanh mình, vẫn cảm thấy nhi tử này có gì đó là lạ, cho đến khi hắn tiếp lời thì cả cơ thể ông cũng dần hóa đá

- … là phụ hoàng nên biết thức thời! Ngọc tỷ ở đâu, người mau mang ra đi

- Con… sao lại… chẳng phải vừa rồi đã…

Hoàng đế hoang mang cực độ, như bước vào màn sương mờ, không hiểu chuyện quái quỷ gì đang diễn ra, câu nói cũng ngập ngừng không rõ nghĩa. Đối diện với ông, Chí Thanh vẫn giữ nguyên dáng vẻ nguy hiểm, cũng không thèm ngụy tạo thêm nữa. Hắn đáp:

- Ngai vàng kia, nhi thần nhất định phải ngồi lên. Sao nào, nhi thần đã dùng tình cảm để lay chuyển người. Rốt cuộc nhi thần nhận lại được gì? Người chỉ biết một mình tên thái tử khốn kiếp kia. Nhi thần từ nhỏ đã không cam tâm, bây giờ càng không cam tâm. Nếu phụ hoàng đã không cho, nhi thần sẽ tự mình giành lấy.

- Ngươi! Ngươi muốn làm gì?

- Rõ ràng như vậy rồi mà người còn phải hỏi nữa hay sao. Nhi thần muốn người đóng ngọc tỷ lên, công nhận nhi thần là người kế vị. Bằng không, người cứ ở đây một mình, không có ai đến giải cứu người đâu. Người đừng hòng trông mong vào thái tử, hắn đang bận rộn ngoài biên cương, chẳng biết có còn mạng để về hay không nữa đấy! Ha ha ha

- Ngươi to gan, dám bức cung đoạt vị. Người đâu! Người đâu…

- Chẳng phải nhi thần đã nói với phụ hoàng rồi sao. Người có gào khản cả giọng cũng sẽ không có ai đến đâu. Nhi thần đã thay hết người trong tẩm cung này rồi, bây giờ đám nô tài ở đây chỉ nghe lời một mình nhi thần mà thôi. Tốt nhất người nên giữ sức mà suy nghĩ, tối nay nhi thần lại đến. Mong là phụ hoàng không khiến nhi thần thất vọng. Các ngươi phải HẦU HẠ HOÀNG THƯỢNG cho tốt đấy.

Hắn nhấn giọng ở bốn từ “hầu hạ hoàng thượng”, đế vương hiểu đây chính là lời uy hiếp, lửa giận trong lòng càng sôi sục, chỉ tay thẳng mặt Chí Thanh:

- Nghịch tử! Ta…

Câu nói còn chưa dứt, hoàng đế đã ngã vật ra trên nền đất, lâm vào mê man. Chí Thanh chỉ nhìn lướt qua một cái rồi bảo thái giám gọi thái y đến, còn hắn điềm nhiên bước ra khỏi tẩm cung của đế vương. Tình phụ tử hoàn toàn lạnh lẽo…

Chapter
1 Chương 1: Đây là đâu?
2 Chương 2: Trở thành quân cờ
3 Chương 3: Vị vua tàn bạo
4 Chương 4: Trấn nam vương gia
5 Chương 5: Nàng ấy là ai?
6 Chương 6: Cuộc gặp gỡ bất ngờ
7 Chương 7: HOÀNG ĐẾ "KHÔNG ĐƯỢC"
8 Chương 8: Tim rung động vì đâu?
9 Chương 9: Vân ngọc gặp nạn
10 Chương 10: Nhận nghĩa nữ
11 Chương 11: Mỹ nam phát cuồng
12 Chương 12: Hóa thành sói đói (18++++)
13 Chương 13: Âm mưu nơi hoàng lăng
14 Chương 14: Bí mật mê tình dược
15 Chương 15: Sứ thần khiêu khích
16 Chương 16: Công thần bất ngờ
17 Chương 17: Đáp trả sứ thần
18 Chương 18: Những bài học mới
19 Chương 19: Lòng ngài đâu có ta
20 Chương 20: Động tâm vì ai?
21 Chương 21: Một quân cờ khác
22 Chương 22: Nước mắt nữ nhân
23 Chương 23: Kế sách xuất cung
24 Chương 24: Đi tìm nguyên nhân
25 Chương 25: Băn khoăn lựa chọn
26 Chương 26: Thái tử trở lại
27 Chương 27: Khai trương ngọc y quán
28 Chương 28: Bệnh tim của thái tử
29 Chương 29: Kết giao bằng hữu
30 Chương 30: Vấn nạn ở yên trường quốc
31 Chương 31: Đường đến kiến đăng
32 Chương 32: Dẹp nạn châu chấu
33 Chương 33: Khoảnh khắc đắn đo
34 Chương 34: Đưa công thần trở về
35 Chương 35: Nam nhân ấy là ai?
36 Chương 36: Đừng hòng thoát khỏi
37 Chương 37: Sóng ngầm hậu cung
38 Chương 38: Người mà ta nhận định
39 Chương 39: Đã rõ tim mình
40 Chương 40: Quyết định của ngũ hoàng tử
41 Chương 41: Bóng chim tăm cá
42 Chương 42: Chuẩn bị xuất kích
43 Chương 43: Thất vọng vì một người
44 Chương 44: Bị trục xuất
45 Chương 45: Hoạn nạn thấy chân tình
46 Chương 46: Đau lòng đế vương
47 Chương 47: Cảm xúc ngọt ngào
48 Chương 48: Bất ngờ ngoài dự tính
49 Chương 49: Sự thật đau lòng
50 Chương 50: Đã có quyết định
51 Chương 51: Một đời - Một kiếp - một đôi
52 Chương 52: Khẩn cầu ban hôn
53 Chương 53: Nam nhi rơi lệ
54 Chương 54: Nàng yêu ngũ đệ sao?
55 Chương 55: Đồ Dê xồm
56 Chương 56: Phải chịu trách nhiệm với ta
57 Chương 57: Loạn tặc hoành hành
58 Chương 58: Chọn lựa người tài
59 Chương 59: Đến kỳ tuyển tú nữ
60 Chương 60: Cướp đoạt sắc hương
61 Chương 61: Giải dược ở đâu?
62 Chương 62: Điều tra âm mưu
63 Chương 63: Lời tuyên chiến
64 Chương 64: Linh tính của trà ngân
65 Chương 65: Tứ hoàng tử xuất thủ
66 Chương 66: Đề cử chủ tướng
67 Chương 67: Thái tử xuất chinh
68 Chương 68: Chết vẫn chưa yên
69 Chương 69: Kế hoạch thủy chiến
70 Chương 70: Nam quốc sơn hà nam đế cư
71 Chương 71: Chủ ý của vân ngọc
72 Chương 72: Kẻ tám lạng, người nửa cân
73 Chương 73: Tương ngộ
74 Chương 74: Ứng chiến
75 Chương 75: Mắt báo săn
76 Chương 76: Trừ khử
77 Chương 77: Kế hoạch mới
78 Chương 78: Không còn cách nào khác
79 Chương 79: Mưu nghịch
80 Chương 80: Thiết kế cạm bẫy
81 Chương 81: Xin lỗi trà ngân
82 Chương 82: Đế vương ma hóa
83 Chương 83: Hùng hoàng
84 Chương 84: Trở mặt
85 Chương 85: Xoay chuyển
86 Chương 86: Bí mật đằng sau
87 Chương 87: Đào tẩu
88 Chương 88: Có một người từng yêu như mạng
89 Chương 89: Tiên hạ thủ vi cường
90 Chương 90: Chó cắn chó
91 Chương 91: Tội ác tày trời
92 Chương 92: Thích sát
93 Chương 93: Ai sa lưới?
94 Chương 94: Kẻ phản quốc
95 Chương 95: Tia hy vọng
96 Chương 96: Thấy hoa bỉ ngạn
97 Chương 97: Tiền kiếp
98 Chương 98: Vì sao xuyên không?
99 Chương 99: Tàn dư?
100 Chương 100: Thấu triệt âm mưu
101 Chương 101: Thừa tướng đắc ý
102 Chương 102: Quốc tang
103 Chương 103: Đồng minh trở về
104 Chương 104: Quý phi nhiếp chính
105 Chương 105: Sự thật hé mở
106 Chương 106: Quanh co chối tội
107 Chương 107: Mang thai
108 Chương 108: Lừa gạt
109 Chương 109: Nguy hiểm bắt đầu
110 Chương 110: Đạo thánh chỉ
111 Chương 111: Lựa chọn nào cho họ?
112 Chương 112: Con đường thê nô
113 Chương 113: Hoàng đế ngỏ lời
114 Chương 114: Giải quyết hậu cung
115 Chương 115: Cánh cửa hạnh phúc
116 Chương 116: Ngoại truyện 1: ngày chung đôi
117 Chương 117: Ngoại truyện 2: nhà có hai đứa trẻ
Chapter

Updated 117 Episodes

1
Chương 1: Đây là đâu?
2
Chương 2: Trở thành quân cờ
3
Chương 3: Vị vua tàn bạo
4
Chương 4: Trấn nam vương gia
5
Chương 5: Nàng ấy là ai?
6
Chương 6: Cuộc gặp gỡ bất ngờ
7
Chương 7: HOÀNG ĐẾ "KHÔNG ĐƯỢC"
8
Chương 8: Tim rung động vì đâu?
9
Chương 9: Vân ngọc gặp nạn
10
Chương 10: Nhận nghĩa nữ
11
Chương 11: Mỹ nam phát cuồng
12
Chương 12: Hóa thành sói đói (18++++)
13
Chương 13: Âm mưu nơi hoàng lăng
14
Chương 14: Bí mật mê tình dược
15
Chương 15: Sứ thần khiêu khích
16
Chương 16: Công thần bất ngờ
17
Chương 17: Đáp trả sứ thần
18
Chương 18: Những bài học mới
19
Chương 19: Lòng ngài đâu có ta
20
Chương 20: Động tâm vì ai?
21
Chương 21: Một quân cờ khác
22
Chương 22: Nước mắt nữ nhân
23
Chương 23: Kế sách xuất cung
24
Chương 24: Đi tìm nguyên nhân
25
Chương 25: Băn khoăn lựa chọn
26
Chương 26: Thái tử trở lại
27
Chương 27: Khai trương ngọc y quán
28
Chương 28: Bệnh tim của thái tử
29
Chương 29: Kết giao bằng hữu
30
Chương 30: Vấn nạn ở yên trường quốc
31
Chương 31: Đường đến kiến đăng
32
Chương 32: Dẹp nạn châu chấu
33
Chương 33: Khoảnh khắc đắn đo
34
Chương 34: Đưa công thần trở về
35
Chương 35: Nam nhân ấy là ai?
36
Chương 36: Đừng hòng thoát khỏi
37
Chương 37: Sóng ngầm hậu cung
38
Chương 38: Người mà ta nhận định
39
Chương 39: Đã rõ tim mình
40
Chương 40: Quyết định của ngũ hoàng tử
41
Chương 41: Bóng chim tăm cá
42
Chương 42: Chuẩn bị xuất kích
43
Chương 43: Thất vọng vì một người
44
Chương 44: Bị trục xuất
45
Chương 45: Hoạn nạn thấy chân tình
46
Chương 46: Đau lòng đế vương
47
Chương 47: Cảm xúc ngọt ngào
48
Chương 48: Bất ngờ ngoài dự tính
49
Chương 49: Sự thật đau lòng
50
Chương 50: Đã có quyết định
51
Chương 51: Một đời - Một kiếp - một đôi
52
Chương 52: Khẩn cầu ban hôn
53
Chương 53: Nam nhi rơi lệ
54
Chương 54: Nàng yêu ngũ đệ sao?
55
Chương 55: Đồ Dê xồm
56
Chương 56: Phải chịu trách nhiệm với ta
57
Chương 57: Loạn tặc hoành hành
58
Chương 58: Chọn lựa người tài
59
Chương 59: Đến kỳ tuyển tú nữ
60
Chương 60: Cướp đoạt sắc hương
61
Chương 61: Giải dược ở đâu?
62
Chương 62: Điều tra âm mưu
63
Chương 63: Lời tuyên chiến
64
Chương 64: Linh tính của trà ngân
65
Chương 65: Tứ hoàng tử xuất thủ
66
Chương 66: Đề cử chủ tướng
67
Chương 67: Thái tử xuất chinh
68
Chương 68: Chết vẫn chưa yên
69
Chương 69: Kế hoạch thủy chiến
70
Chương 70: Nam quốc sơn hà nam đế cư
71
Chương 71: Chủ ý của vân ngọc
72
Chương 72: Kẻ tám lạng, người nửa cân
73
Chương 73: Tương ngộ
74
Chương 74: Ứng chiến
75
Chương 75: Mắt báo săn
76
Chương 76: Trừ khử
77
Chương 77: Kế hoạch mới
78
Chương 78: Không còn cách nào khác
79
Chương 79: Mưu nghịch
80
Chương 80: Thiết kế cạm bẫy
81
Chương 81: Xin lỗi trà ngân
82
Chương 82: Đế vương ma hóa
83
Chương 83: Hùng hoàng
84
Chương 84: Trở mặt
85
Chương 85: Xoay chuyển
86
Chương 86: Bí mật đằng sau
87
Chương 87: Đào tẩu
88
Chương 88: Có một người từng yêu như mạng
89
Chương 89: Tiên hạ thủ vi cường
90
Chương 90: Chó cắn chó
91
Chương 91: Tội ác tày trời
92
Chương 92: Thích sát
93
Chương 93: Ai sa lưới?
94
Chương 94: Kẻ phản quốc
95
Chương 95: Tia hy vọng
96
Chương 96: Thấy hoa bỉ ngạn
97
Chương 97: Tiền kiếp
98
Chương 98: Vì sao xuyên không?
99
Chương 99: Tàn dư?
100
Chương 100: Thấu triệt âm mưu
101
Chương 101: Thừa tướng đắc ý
102
Chương 102: Quốc tang
103
Chương 103: Đồng minh trở về
104
Chương 104: Quý phi nhiếp chính
105
Chương 105: Sự thật hé mở
106
Chương 106: Quanh co chối tội
107
Chương 107: Mang thai
108
Chương 108: Lừa gạt
109
Chương 109: Nguy hiểm bắt đầu
110
Chương 110: Đạo thánh chỉ
111
Chương 111: Lựa chọn nào cho họ?
112
Chương 112: Con đường thê nô
113
Chương 113: Hoàng đế ngỏ lời
114
Chương 114: Giải quyết hậu cung
115
Chương 115: Cánh cửa hạnh phúc
116
Chương 116: Ngoại truyện 1: ngày chung đôi
117
Chương 117: Ngoại truyện 2: nhà có hai đứa trẻ