Chương 83: Ngoại truyện 4: Nghe được tiếng cô thì anh đau lòng

Vì chuyện bác sĩ ở lần trước cho nên Tần Dập không cho Kiều Tri Niệm nhập viện. Anh đã sớm đưa thiết bị hỗ trợ sinh sản và bác sĩ về nhà họ Tần.

Hôm đó trời còn chưa sáng, trong lúc mơ ngủ, đột nhiên Kiều Tri Niệm bị những cơn đau có quy luật đánh thức.

Người đàn ông nằm bên cạnh ngủ rất nông, gần như lập tức nhận ra cô đang không ổn.

“Sao thế?” Người đàn ông xoay người đứng dậy, căng thẳng nhìn cô.

Kiều Tri Niệm ôm bụng, cả người đổ đầy mồ hôi.

“Em đau bụng…”

Trong đầu Tần Dập ong ong, nhanh chóng bế cô chạy xuống lầu.

Phòng sinh được anh sắp xếp ở tầng năm, chân dài sải bước, chớp mắt đã đến nơi.

Các bác sĩ của nhà họ Tần đang ngủ say thì bị đánh thức, chuẩn bị tiến vào trạng thái chiến đấu. Ba người nhà họ Hoắc và Lục Duy vội chạy đến, người nào người nấy đều mặc đồ ngủ, vẻ mặt lo lắng, đầu tóc lộn xộn.

Trong phòng, người đàn ông ngồi trên giường lau mồ hôi cho cô gái nhỏ.

“Anh Tần, anh, anh hãy ra ngoài trước đi.”

Dựa vào đạo đức nghề nghiệp của một bác sĩ, người phụ nữ trung niên không thể không nhìn thẳng vào cặp mắt đỏ au của người đàn ông.

Tần Dập nhìn khuôn mặt nhỏ đang nhăn nhó vì đau đớn của Kiều Tri Niệm thì nhíu chặt mày không nói gì.

Ngay lúc này, Kiều Uyển Ninh mở cửa bước vào, trên mặt vô cùng nghiêm túc và căng thẳng.

“Bồi sản chẳng phải ký ức đẹp đẽ gì đâu, con nên ra ngoài chờ đi.”

Người phụ nữ nằm trên giường bị mấy cơn đau tra tấn, sắc mặt tái nhợt, nhưng cô vẫn cố ổn định tinh thần, giữ cho bản thân được tỉnh táo. Kiều Tri Niệm thoáng thấy mẹ mình bước vào, duỗi tay kéo nhẹ tay áo của người đàn ông.

“A Dập…” Giọng nói yếu ớt vô lực.

“Anh ra ngoài đi, lát nữa là nhìn thấy bé cưng rồi.”

Nụ cười miễn cưỡng khiến Tần Dập đau lòng, anh lại lau mồ hôi trên trán cô, sau đó đặt một nụ hôn lên môi cô.

“Được, anh chờ em. Em nhất định phải bình an.” Giọng anh run rẩy.

Mỗi một bước đi của kim giây đều giống như có lưỡi dao nhỏ chậm rãi cứa lên da thịt. Cái sức nặng này, anh không thể gồng gánh được. Quả thật so với giờ phút này, những năm chém giết, tranh giành thế lực trở nên rất đơn giản.

Khuỷu tay anh đặt trên khung cửa sổ, ngón tay túm lấy tóc, ánh mắt vô hồn nhìn ra bên ngoài.

Mặt trời mới nhô lên từ phía Đông, nay đã mọc trên đỉnh đầu, hơi lạnh của sớm mai được nắng hè chói thay thế. Mặc dù giữ một tư thế suốt mấy tiếng liền, thế nhưng anh lại không cảm thấy mệt.

Vừa mới bắt đầu còn nghe yeutruyen.net thấy tiếng rên la từ bên trong, sau đó là nhỏ dần rồi không còn nghe gì nữa.

Nghe được tiếng cô thì anh đau lòng, còn không nghe được thì lại bất an.

Trên hành lang bày lung tung ghế dựa lưng, được lấy từ mấy căn phòng gần đấy, tất cả mọi người đều ngồi yên chờ đợi.

Cánh cửa được mở ra, bản lề màu vàng kim đã bị anh đá hỏng trong lúc gấp gáp ôm cô gái nhỏ vào phòng. Bây giờ nó chỉ có thể lắc lư, phát ra những tiếng động chói tai.

Đôi mắt của Kiều Uyển Ninh đỏ ửng, chứng tỏ bà đã khóc.

Bà giải thích với mọi người: “Đau quá nên ngủ rồi.”

Tần Dập gộp hai bước thành một bước đến trước mặt mẹ vợ: “Chưa sinh hả mẹ?”

Bà thở dài: “Sao nhanh như vậy được. Lúc mẹ sinh Tri Hành, phải mất đến tận hai ngày đó, còn Niệm Niệm thì nhanh hơn một chút.”

Người đàn ông nghe xong, giống như bị dội chậu nước lạnh vào người, cảm giác lạnh lẽo lan tràn từ đầu đến chân.

Chân Tần Dập mềm nhũn, Tống Hoài Cẩn đứng bên cạnh nhanh tay lấy ghế đặt sau lưng để anh không bị ngã xuống đất.

Tống Hoài Cẩn khẽ lắc đầu.

Anh hai của anh oai phong một cõi, khống chế tất cả súng ống đạn dược của xã hội đen vùng Đông Nam Á, trong tay còn có vô số các sòng bạc. Hầu hết những thế lực từng va chạm với anh đều đã rớt đài, người như vậy chưa từng có dáng vẻ nản lòng bất lực.

Nhìn người đàn ông đang mất hồn, Tống Hoài Cẩn cảm thấy mình không đến an ủi là đúng.

Sáu người cứ ngồi ngơ ngác ngoài cửa, chờ đến tận lúc trời tối cũng không ai rời đi để uống miếng nước.

Mái tóc đen của cô gái nhỏ bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp dán chặt lên mặt, môi dưới tái nhợt bị cắn đến chảy máu cũng không biết. Tất cả sự đau đớn đều không bằng một phần nghìn của việc đau đẻ.

Không biết qua bao lâu, Kiều Tri Niệm cảm giác được cơ thể run lên, tiếp đó nghe thấy tiếng khóc vang dội của đứa trẻ. Cô mệt mỏi cong môi, sau đó từ từ chìm vào giấc ngủ…

Người đàn ông bên ngoài bỗng đứng bật dậy, gần như anh là người nghe thấy tiếng khóc đầu tiên.

Nữ bác sĩ ôm bé con được quấn trong khăn, chúc mừng anh: “Chúc mừng anh Tần, là một bé trai.”

Bác sĩ đưa đứa bé cho anh, tiếng khóc nỉ non không dứt, cơ thể được bao bọc để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực.

Tần Dập không ôm đứa bé, chỉ nhìn thoáng qua rồi hỏi bằng chất giọng khàn đặc: “Niệm Niệm đâu?”

“Bà chủ kiệt sức nên đã ngủ thiếp đi.”

“Tôi vào trong được không?” Người đàn ông như đang thỉnh cầu, dè dặt hỏi.

Nữ bác sĩ không quen với dáng vẻ này của anh, đưa đứa bé cho Kiều Uyển Ninh đã đứng bên cạnh từ lâu: “Được, nhưng anh không được đánh thức .”

“Sẽ không đâu…” Người đàn ông thì thào, bàn tay run rẩy mở cửa bước vào.

Vợ chồng nhà họ Hoắc cố nén lại ý nghĩ vào thăm con gái, để khoảng thời gian quý báu này lại cho anh.

Đôi môi của người phụ nữ trong phòng trắng bệch như tờ giấy, hô hấp đều đều, yên tĩnh ngủ say.

Bàn tay to lớn của anh đặt lên đỉnh đầu cô, giống như bảo vệ búp bê thuỷ tinh dễ vỡ.

“Bé cưng, em vất vả rồi.”

Hơi nóng trong hốc mắt đã chực trào được mấy tiếng, ngay lúc này lại mạnh mẽ tuôn ra. Những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống giường, bất chấp có người ở bên ngoài, anh cứ vậy mà khóc thành tiếng.

Cánh cửa chỉ khép hờ, người ở ngoài đang thay phiên nhau ôm đứa bé lúc nghe thấy tiếng khóc, ai cũng trở nên yên lặng.

Qua khe cửa nhìn vào trong, không ai là không ngạc nhiên.

Người đàn ông cao lớn như núi nửa quỳ ở mép giường, bả vai run run, mu bàn tay thường xuyên đưa lên dụi mắt.

Hành lang yên tĩnh, chỉ còn tiếng khóc của trẻ con và tiếng nức nở của người đàn ông.

Chapter
1 Chương 1: Tần Dập ôm lấy cô gái
2 Chương 2: Anh điên cuồng hôn lên môi, cổ và trước ngực cô
3 Chương 3: Dáng vẻ luống cuống của cô giống như một bé thỏ con
4 Chương 4: Em đã bị anh phá thân rồi, còn muốn đi đâu nữa?
5 Chương 5: Bà chủ của các người
6 Chương 6: Anh ấn lên bụng của cô, vô cùng hài lòng với hình dạng của mình
7 Chương 7: Đàn ông càng mạnh mẽ thì càng thích phụ nữ nhu nhược
8 Chương 8: Cô bỗng nhiên không muốn để người này rời khỏi cô
9 Chương 9: Nếu có thể ăn mặc gọn gàng đứng dưới ánh mặt trời
10 Chương 10: Anh nhàn nhã ngồi hút thuốc
11 Chương 11: Cô không dám chạm vào
12 Chương 12: Cả cô và người trước mặt đều cần giải toả
13 Chương 13: Ở nơi đây, anh một tay che trời
14 Chương 14: Anh rất thích để lại dấu ấn của mình
15 Chương 15: Cô bé, em có biết anh yêu em nhiều như thế nào không?
16 Chương 16: Em không cần nói, tôi biết mà
17 Chương 17: Anh cúi đầu nhìn vết máu lan rộng
18 Chương 18: Cô càng không nhắc tới chuyện ở Thái Lan
19 Chương 19: Phản bội vĩnh viễn không chỉ có một lần
20 Chương 20: Giờ đã tìm ra nguyên nhân cho một loạt các vấn đề
21 Chương 21: Anh không kiêng kị điều gì, chỉ là để ý đến cô mà thôi
22 Chương 22: Anh ấy không phải người xấu
23 Chương 23: Động tác của tay anh rất nhẹ nhàng
24 Chương 24: Anh nói đúng
25 Chương 25: Nói đến cầm thú thì hai người đều như nhau cả
26 Chương 26: Anh là người duy nhất đánh tôi
27 Chương 27: Cho dù cả người anh có dính máu me bẩn thỉu
28 Chương 28: Gã chỉ vừa châm điếu thuốc
29 Chương 29: Người khác có, em cũng sẽ có
30 Chương 30: Nhà của anh không phải là nhà của em à?
31 Chương 31: Tôi muốn phá hủy những thứ mà Tần Dập quan tâm
32 Chương 32: Dù đó là sự thật
33 Chương 33: Nếu thích thì ngày nào cũng đút cho em nhé?
34 Chương 34: Tầng hầm của nhà họ Tần, hay còn gọi là phòng tra tấn
35 Chương 35: “Sợ à?”
36 Chương 36: Với uy thế của Tần Dập hiện tại
37 Chương 37: Chuyện nên tới sẽ tới
38 Chương 38: Nở nụ cười như đã hiểu rõ
39 Chương 39: Hoa và sao trời đang tô điểm cho nhau
40 Chương 40: Không ngờ anh lại xấu hổ
41 Chương 41: Cô chỉ có thể hoàn toàn thuộc về anh
42 Chương 42: Tôi muốn trở thành Tần Dập
43 Chương 43: “Qua ba tháng rồi, “giao lưu” gần một chút không?”
44 Chương 44: Cho nên tôi không phải thiếu niên thiên tài gì cả
45 Chương 45: Em nghe thấy những gì?
46 Chương 46: Không giống như lời người khác nói
47 Chương 47: Cô thấy ánh lửa lóe lên
48 Chương 48: Bây giờ trên người anh mang theo hương vị lạnh thấu xương
49 Chương 49: Có chết cũng muốn giữ sĩ diện
50 Chương 50: Anh là như vậy, không hiền lành cũng không dịu dàng
51 Chương 51: Ở trước mặt cô
52 Chương 52: Tâm tư giấu kín bị nói trúng
53 Chương 53: Cô gái được phác hoạ lần trước, tôi cũng muốn
54 Chương 54: Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu
55 Chương 55: Đến khi bé con biết cử động
56 Chương 56: Không phải không muốn, mà là sợ có được rồi lại mất đi
57 Chương 57: Việc anh phải làm là bảo vệ Hoắc Tri Hành an toàn
58 Chương 58: “Hơn Tần Dập chứ?”
59 Chương 59: Con bé? Thích không?
60 Chương 60: Để xem anh ta mất bao lâu mới tìm được các cô
61 Chương 61: Sao anh có thể nuốt lời với cô gái của mình được
62 Chương 62: Muốn tôi tin Tần Dập là kẻ thù
63 Chương 63: Cô khẽ gọi tên anh nhưng không có ai trả lời
64 Chương 64: Anh có thể buông bỏ danh dự và thân phận
65 Chương 65: Nhắm mắt lại, đừng nhìn
66 Chương 66: Dù cho mọi người nhìn thấy
67 Chương 67: Mày không nên động vào cô ấy
68 Chương 68: Tiếng súng lại vang lên
69 Chương 69: Không có gì đáng sợ hơn việc mất đi anh
70 Chương 70: Hình ảnh hai người như dừng lại
71 Chương 71: Dù kết cục có ra sao
72 Chương 72: “Gọi chồng đi, anh muốn nghe"
73 Chương 73: Nhà họ Tần không nợ nhân tình, nếu có thì phải trả
74 Chương 74: “Chỉ dịu dàng với mình em.”
75 Chương 75: Sau này sẽ có em bên anh, là gia đình của anh
76 Chương 76: Những kẻ đáng hận cũng có chỗ đáng thương
77 Chương 77: Lần đầu anh Tần ghen nên phải lưu lại làm kỷ niệm
78 Chương 78: “Đi thôi, chồng con đang đợi con đấy.”
79 Chương 79: Lễ cưới
80 Chương 80: Ngoại truyện 1: “Đây không phải là sữa đấy chứ…”
81 Chương 81: Ngoại truyện 2: “Con nó cử động.”
82 Chương 82: Ngoại truyện 3: Sinh nhật và đoàn viên
83 Chương 83: Ngoại truyện 4: Nghe được tiếng cô thì anh đau lòng
84 Chương 84: Ngoại truyện 5: Chào con, Tần Lệ Hành
85 Chương 85: Ngoại truyện 6: “Con rất nhớ anh, không nhìn thấy anh là khóc.”
86 Chương 86: Ngoại truyện 7: “Sao có nhiều người thích em đến vậy chứ?”
87 Chương 87: Ngoại truyện 8: Tiếp chương trước H
88 Chương 88: Ngoại truyện 9: “Em ôm con của anh, còn anh ôm vợ của mình.”
89 Chương 89: Ngoại truyện 10: Đây là sinh ra một Tần Dập nhỏ
90 Chương 90: Ngoại truyện 11: Người đàn ông tốt như vậy, là người đàn ông của em
91 Chương 91: Ngoại truyện 12: “Tần Vũ Mộc, con nhóc xấu xa…”
92 Chương 92: Ngoại truyện 13: Thật ra anh đâu có thoả hiệp.
Chapter

Updated 92 Episodes

1
Chương 1: Tần Dập ôm lấy cô gái
2
Chương 2: Anh điên cuồng hôn lên môi, cổ và trước ngực cô
3
Chương 3: Dáng vẻ luống cuống của cô giống như một bé thỏ con
4
Chương 4: Em đã bị anh phá thân rồi, còn muốn đi đâu nữa?
5
Chương 5: Bà chủ của các người
6
Chương 6: Anh ấn lên bụng của cô, vô cùng hài lòng với hình dạng của mình
7
Chương 7: Đàn ông càng mạnh mẽ thì càng thích phụ nữ nhu nhược
8
Chương 8: Cô bỗng nhiên không muốn để người này rời khỏi cô
9
Chương 9: Nếu có thể ăn mặc gọn gàng đứng dưới ánh mặt trời
10
Chương 10: Anh nhàn nhã ngồi hút thuốc
11
Chương 11: Cô không dám chạm vào
12
Chương 12: Cả cô và người trước mặt đều cần giải toả
13
Chương 13: Ở nơi đây, anh một tay che trời
14
Chương 14: Anh rất thích để lại dấu ấn của mình
15
Chương 15: Cô bé, em có biết anh yêu em nhiều như thế nào không?
16
Chương 16: Em không cần nói, tôi biết mà
17
Chương 17: Anh cúi đầu nhìn vết máu lan rộng
18
Chương 18: Cô càng không nhắc tới chuyện ở Thái Lan
19
Chương 19: Phản bội vĩnh viễn không chỉ có một lần
20
Chương 20: Giờ đã tìm ra nguyên nhân cho một loạt các vấn đề
21
Chương 21: Anh không kiêng kị điều gì, chỉ là để ý đến cô mà thôi
22
Chương 22: Anh ấy không phải người xấu
23
Chương 23: Động tác của tay anh rất nhẹ nhàng
24
Chương 24: Anh nói đúng
25
Chương 25: Nói đến cầm thú thì hai người đều như nhau cả
26
Chương 26: Anh là người duy nhất đánh tôi
27
Chương 27: Cho dù cả người anh có dính máu me bẩn thỉu
28
Chương 28: Gã chỉ vừa châm điếu thuốc
29
Chương 29: Người khác có, em cũng sẽ có
30
Chương 30: Nhà của anh không phải là nhà của em à?
31
Chương 31: Tôi muốn phá hủy những thứ mà Tần Dập quan tâm
32
Chương 32: Dù đó là sự thật
33
Chương 33: Nếu thích thì ngày nào cũng đút cho em nhé?
34
Chương 34: Tầng hầm của nhà họ Tần, hay còn gọi là phòng tra tấn
35
Chương 35: “Sợ à?”
36
Chương 36: Với uy thế của Tần Dập hiện tại
37
Chương 37: Chuyện nên tới sẽ tới
38
Chương 38: Nở nụ cười như đã hiểu rõ
39
Chương 39: Hoa và sao trời đang tô điểm cho nhau
40
Chương 40: Không ngờ anh lại xấu hổ
41
Chương 41: Cô chỉ có thể hoàn toàn thuộc về anh
42
Chương 42: Tôi muốn trở thành Tần Dập
43
Chương 43: “Qua ba tháng rồi, “giao lưu” gần một chút không?”
44
Chương 44: Cho nên tôi không phải thiếu niên thiên tài gì cả
45
Chương 45: Em nghe thấy những gì?
46
Chương 46: Không giống như lời người khác nói
47
Chương 47: Cô thấy ánh lửa lóe lên
48
Chương 48: Bây giờ trên người anh mang theo hương vị lạnh thấu xương
49
Chương 49: Có chết cũng muốn giữ sĩ diện
50
Chương 50: Anh là như vậy, không hiền lành cũng không dịu dàng
51
Chương 51: Ở trước mặt cô
52
Chương 52: Tâm tư giấu kín bị nói trúng
53
Chương 53: Cô gái được phác hoạ lần trước, tôi cũng muốn
54
Chương 54: Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu
55
Chương 55: Đến khi bé con biết cử động
56
Chương 56: Không phải không muốn, mà là sợ có được rồi lại mất đi
57
Chương 57: Việc anh phải làm là bảo vệ Hoắc Tri Hành an toàn
58
Chương 58: “Hơn Tần Dập chứ?”
59
Chương 59: Con bé? Thích không?
60
Chương 60: Để xem anh ta mất bao lâu mới tìm được các cô
61
Chương 61: Sao anh có thể nuốt lời với cô gái của mình được
62
Chương 62: Muốn tôi tin Tần Dập là kẻ thù
63
Chương 63: Cô khẽ gọi tên anh nhưng không có ai trả lời
64
Chương 64: Anh có thể buông bỏ danh dự và thân phận
65
Chương 65: Nhắm mắt lại, đừng nhìn
66
Chương 66: Dù cho mọi người nhìn thấy
67
Chương 67: Mày không nên động vào cô ấy
68
Chương 68: Tiếng súng lại vang lên
69
Chương 69: Không có gì đáng sợ hơn việc mất đi anh
70
Chương 70: Hình ảnh hai người như dừng lại
71
Chương 71: Dù kết cục có ra sao
72
Chương 72: “Gọi chồng đi, anh muốn nghe"
73
Chương 73: Nhà họ Tần không nợ nhân tình, nếu có thì phải trả
74
Chương 74: “Chỉ dịu dàng với mình em.”
75
Chương 75: Sau này sẽ có em bên anh, là gia đình của anh
76
Chương 76: Những kẻ đáng hận cũng có chỗ đáng thương
77
Chương 77: Lần đầu anh Tần ghen nên phải lưu lại làm kỷ niệm
78
Chương 78: “Đi thôi, chồng con đang đợi con đấy.”
79
Chương 79: Lễ cưới
80
Chương 80: Ngoại truyện 1: “Đây không phải là sữa đấy chứ…”
81
Chương 81: Ngoại truyện 2: “Con nó cử động.”
82
Chương 82: Ngoại truyện 3: Sinh nhật và đoàn viên
83
Chương 83: Ngoại truyện 4: Nghe được tiếng cô thì anh đau lòng
84
Chương 84: Ngoại truyện 5: Chào con, Tần Lệ Hành
85
Chương 85: Ngoại truyện 6: “Con rất nhớ anh, không nhìn thấy anh là khóc.”
86
Chương 86: Ngoại truyện 7: “Sao có nhiều người thích em đến vậy chứ?”
87
Chương 87: Ngoại truyện 8: Tiếp chương trước H
88
Chương 88: Ngoại truyện 9: “Em ôm con của anh, còn anh ôm vợ của mình.”
89
Chương 89: Ngoại truyện 10: Đây là sinh ra một Tần Dập nhỏ
90
Chương 90: Ngoại truyện 11: Người đàn ông tốt như vậy, là người đàn ông của em
91
Chương 91: Ngoại truyện 12: “Tần Vũ Mộc, con nhóc xấu xa…”
92
Chương 92: Ngoại truyện 13: Thật ra anh đâu có thoả hiệp.