Chương 82: Xe buýt ma

Editor: Lông

Dụ Tranh Độ không đổi sắc mặt, nhỏ giọng hỏi ông lão: “Làm sao ông biết được đây là chiếc xe ma vậy ạ?”

Ông lão giật giật râu mép nói: “Ông thấy bọn họ tiền âm phủ để trả tiền vé.”

Dụ Tranh Độ: “…”

Xem ra phải mau chóng thúc đẩy cõi âm việc thanh toán qua mạng, bắt buộc phải bỏ việc dùng giấy.

Cậu hiếu kỳ hỏi: “Sao ông lại lên chiếc xe này?”

Ông lão cũng mơ hồ: “Ông cũng không biết chuyện gì xảy ra. Ông vẫn đi bình thường tới siêu thị mua đồ ăn, thuận tiện đi tới công viên chờ xe buýt về nhà, trước đây chưa từng gặp qua chuyện kỳ quái như thế.”

Dụ Tranh Độ liếc nhìn bên chân ông, quả nhiên ở đó có một túi rau, cậu mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó là lạ. Theo lý thuyết thì nếu ông lão không làm gì lạ thì bình thường sẽ không thấy xe buýt ma mới đúng.

Nhưng cậu không phân tích được nguyên do, chỉ nhẹ vỗ tay ông lão, trầm giọng động viên nói: “Ông cũng đừng sợ, chờ sau đó chúng ta từ từ đi xuống là được, đừng nhảy xe.”

“Ông không sợ, ông từng này tuổi rồi thì còn sợ gì nữa chứ.” Ông lão nhìn Dụ Tranh Độ, ánh mắt tán thưởng, “Ngược lại là cháu đấy, rất bình tĩnh. Gặp phải chuyện thế này mà không hoảng, không la.”

Dụ Tranh Độ khiêm tốn cười cười, không dám nói cho ông biết mới nãy cậu còn dọa cả đoàn xe một trận.

Vì vậy đoàn quỷ trong xe tự cho là ngụy trang rất khá, ông lão tự nghĩ là giả vờ rất tốt, chiếc xe buýt ma này cứ duy trì một loại cân bằng vi diệu từ từ lăn bánh tới tiểu khu Dụ Tranh Độ thuê.

Đến nơi, tài xe còn giả vờ giả vịt đậu ngoài trạm xe buýt, hô một tiếng: “Đến trạm rồi, mời hành khách màu chóng xuống xe.”

“Chúng ta đi xuống đi.” Dụ Tranh Độ đỡ ông lão đứng lên.

“Bình tĩnh, đừng hoảng hốt.” Ông lão như gián điệp chiến tranh, đẩy Dụ Tranh Độ, “Cháu đi lên trước, ông ở sau yểm trợ. Nếu có gì không đúng, cháu cứ chạy trốn thật nhanh, đừng quan tâm ông.”

Dụ Tranh Độ: “…”

Không thể không nói, ông lão thật sự có tinh thần trọng nghĩa mà cũng thích diễn ghê.

Dù sao cũng tới nơi rồi, cậu cũng không ngại bồi ông lão diễn một đoạn nên làm bộ cẩn thận đi đằng trước, đang định xuống xe thì đúng lúc này ngay trước cửa có một thanh niên đi tới.

Một người sống.

Thanh niên lê lết chân, mặc trên người áo da đen kém chất lượng, trên quần áo còn có vài chỗ bị bong tróc, dáng vẻ lưu manh, tiện tay ném hai đồng xu vào trong hòm, rũ mắt chen qua sau xe.

Bước chân Dụ Tranh Độ dừng lại, quỷ trên xe cũng ngừng thở.

Có chuyện gì với cái xe buýt này vậy, sao mà trong một buổi tối mà lắm người sống lên nhầm thế?

Ông lão đang đẩy Dụ Tranh Độ cũng gấp tới mức suýt nữa giậm chân, đè thấp thanh âm nói: “Ôi, chuyện gì vậy trời? Tại sao lại có người lên nữa? Đây là thành tâm không muốn ông xuống xe mà!”

Dụ Tranh Độ cau mày nhìn người thanh niên kia, phát hiện sắc mặt đối phương rất kém, ánh mắt vẩn đục, vành mắt đen thui chiếm gần nửa khuôn mặt, đây là khuôn mặt có vận khí rất thấp.

Thanh niên đi được nửa đường, phát hiện xe buýt vẫn còn bất động thì không nhịn được mà kêu ầm lên: “Tài xế chết rồi à? Sao còn chưa chịu lái?”

Dụ Tranh Độ: …Xe này đâu chỉ tài xế đã chết, toàn bộ xe đều chết hết rồi.

Ông lão cũng bất đắc dĩ: “Hầy, người trẻ tuổi thật sự không biết giữ mồm giữ miệng.”

Ông đẩy Dụ Tranh Độ: “Cháu xuống xe trước đi, ông nói với tên nhóc kia.”

Ông lão nói xong cũng không chờ Dụ Tranh Độ phản ứng, nhanh chân chen qua chỗ thanh niên.

Dụ Tranh Độ ngẩng đầu nhìn lại phát hiện ánh mắt thanh niên kia hơi lạ, gã dùng vẻ mặt âm u đánh giá người trên xe, trực giác cậu cho biết có điều gì đó sai sai, vội vàng muốn gọi ông lão trở về.

Nhưng không kịp nữa rồi, đừng thấy ông lão lớn tuổi mà lầm, thân thể ông hết sức nhanh nhẹn tới bên cạnh thanh niên, đầu kề sát vào tai thanh niên thấp giọng nói: “Chàng trai trẻ, nhanh chóng xuống xe…”

Ông còn chưa nói dứt lời thì thanh niên áo da đột nhiên dùng một tay quặp chặt cổ ông lão, một tay khác móc con dao gấp từ trong túi kề lên cổ ông, sau đó hét lên: “Lão già thối tha, ai bảo ông lo việc bao đồng hả!”

Có ông lão làm con tin, thanh niên gào lên nói với tài xế: “Còn dừng lại làm gì, nhanh chóng lái xe đi. Nếu không tao cho ông già này mấy nhát đấy!”

Mũi dao sáng loáng đặt trên cổ ông như bất cứ lúc nào cũng có thể đâm vào ông, Dụ Tranh Độ sa sầm mặt, lạnh lùng nói với tài xe: “Lái xe.”

Xe buýt ma lần thứ hai lảo đảo lên đường, trên xe lại rơi vào trầm mặc, không hề có biểu hiện hoảng loạn hay la hét.

Thanh niên lại không ý thức được điểm này, hùng hổ nói: “Đáng đời bọn mày, ai bảo bố mày thua liên tục hai ngày liền, thật con mẹ nó xui xẻo…”

Dụ Tranh Độ nghe vậy thì hiểu ra là do đánh bạc hao tổn tinh thần cùng vận may. Thời vận của người này đã thấp mà còn đi bài bạc, lại thêm tâm tính không tốt nên tự nhiên càng đánh càng thua. Dưới tình huống số mệnh thấp như thế lại đánh bậy đánh bạ lên trúng xe buýt ma thì không có gì kỳ lạ cả.

Ông lão phát ra tiếng thở dài: “Chàng trai trẻ, đâu phải chỉ xui mỗi chỗ đó…”

Dụ Tranh Độ: “…” Theo góc nhìn khác thì ông lão cũng có vẻ hài hước ghê.

Thanh niên hiển nhiên không hiểu được sự hài hước của ông, khoa tay múa dao mắng: “Ngậm miệng, lão già đáng chết.”

Xe buýt nghiêng ngả, Dụ Tranh Độ nhìn con dao càng kề sát hơn thì căng thẳng, cậu bất động liếc nhìn trên xe, phát hiện nhóm âm hồn cũng đang yên lặng nhìn cậu, hiển nhiên là đang chờ cậu chỉ thị.

Một âm hồn đứng bên cạnh cậu thấp giọng nói: “Dụ tổng, thời vận người này rất thấp, có thể nhập vào người, hay là tôi nhập vào gã?”

Dụ Tranh Độ vung tay: “Đừng, nhập vào người sống là trái với quy định, sẽ giảm giá trị thiện ác.”

Quỷ hồn không thể làm gì khác hơn là từ bỏ, lộ ra khuôn mặt u sầu: “Vậy làm sao bây giờ?”

Ánh mắt Dụ Tranh Độ rơi xuống một âm hồn cô gái còn trẻ tuổi, trong lòng hơi động, chỉ về phía cô nói với thanh niên áo da: “Này, anh xem hay là đổi cô ấy thay ông lão làm con tin thì sao?”

Cậu mới đề xuất xong, thanh niên áo da còn chưa nói gì thì ông lão đã cuống lên: “Cậu nhóc kia, sao cháu có thể nghĩ ra cái kế…”

Đấy chính là quỷ đó!

Lúc này không phải là lúc cùng ông lão diễn kịch, Dụ Tranh Độ chỉ lo ông lão sốt ruột lộ ra hết nên thừa dịp thanh niên thả lỏng, vội vàng nói: “Ông à, đừng lo lắng, cháu có quen biết họ.”

Cả đoàn quỷ đều gật đầu, kề vai sát cánh với Dụ Tranh Độ, nói với ông lão: “Chúng tôi thân lắm, không sợ người.”

Ông lão: “…”

Ông lão khiếp sợ nhìn Dụ Tranh Độ rồi lại nhìn quỷ trên xe, đôi mắt đột nhiên trợn lên, mắt thấy ông sắp đột quỵ tới nơi, cả một xe quỷ đều sợ tới mức dây thần kinh căng như dây đàn.

Cũng may ông lão rất kiên cường, không hổ là người từng trải, sau khi hết khiếp sợ thì nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, nuốt hết một bụng lời nói trở về, tỉnh táo nói với tên cướp rằng: “Chàng trai, cậu thấy để cô gái trẻ kia thay ông được không?”

Thanh niên áo da vốn thấy thanh niên Dụ Tranh Độ bình tĩnh mở miệng thì còn đề phòng, lại thấy bọn họ bỗng nhiên bắt đầu trò chuyện thì thiếu kiên nhẫn, không ngờ họ chuyển đề tài kiến nghị đổi ông lão với cô gái.

Thanh niên thuận theo phương hướng Dụ Tranh Độ chỉ nhìn sang, đề phòng trên mặt nhất thời biến thành biểu cảm tà dâm: “Nếu cô ta nguyện ý thì tao cũng không ngại.”

Đó là một cô gái trẻ tuổi, mặc quần áo thường ngày, mái tóc dài óng ả màu đen để xõa, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.

Cô gái bị gã nhìn thì sợ đến mức dùng tay ôm mặt, hoảng sợ kêu lên: “Trời ơi, tôi sợ quá, sao các người lại đối xử với tôi như thế!”

Cả đoàn quỷ trên xe làm ra vẻ đẩy cô về phía trước: “Kính già yêu trẻ là nghĩa vụ của mỗi người thanh niên, cô phải đi!”

Thanh niên áo da thấy thế thì cười to: “Đúng đúng đúng, gái đẹp cần phải giúp đỡ lão già chứ.”

Vì thế cô gái giãy dụa bị đẩy tới trước mặt thanh niên, gã nhanh chóng đổi hướng con dao lên cổ cô, đẩy ông lão ra, ôm cô lại, thuận thế kề sát đầu lên cổ cô, lộ ra nụ cười dâm tặc: “Người trên xe này thật biết điều, vì kính già yêu trẻ mà đẩy một cô gái còn trẻ đẹp thế này đi ra, đúng là hay ho thật.”

Nếu Dụ Tranh Độ chỉ người khác trên xe chắc chắn thanh niên áo da sẽ không đồng ý thay người nhưng nếu như là một cô gái mỏng manh thì hoàn toàn bất đồng.

Dụ Tranh Độ lười cãi lại với thanh niên, vội vàng tiến lên đỡ lấy ông lão hỏi: “Ông ơi, ông không sao chứ?”

“Không sao không sao.” Ông lão vỗ ngực, nhìn Dụ Tranh Độ lộ ra ánh mắt sâu xa, “Chàng trai trẻ, không nhìn ra cháu còn giao du rộng rãi như thế.”

Dụ Tranh Độ khiêm tốn nói: “Trùng hợp mà thôi.”

Lúc này thanh niên áo da mới hết kiên nhẫn, vẫy dao nói: “Này, tụi mày từng người đem tiền tới đây, nếu không tao không khách sáo với cô gái này đâu.”

Vừa dứt lời, cô gái mới đầu còn ra dáng sợ hãi đột nhiên quay đầu, hỏi: “Hả, mày muốn không khách sáo với tao thế nào cơ?”

“Hahaha.” Thanh niên cười dâm cúi đầu nhìn cô, “Cưng cảm thấy tao có thể không khách sáo thế…”

Gã còn chưa dứt lời thì hai mắt đột nhiên trợn to, lời nói còn nghẹn trong họng không nói ra được.

Cô gái đang bị gã ôm chặt bỗng xoay đầu 180 độ về phía sau nhìn gã.

“Mày, mày, mày…” Thanh âm thanh niên run run, vì quá mức khiếp sợ mà nhất thời quên đẩy cô ra mà theo bản năng nhìn những người khác trên xe, “Mấy người có nhìn thấy cổ cô ta không?”

“Thấy chứ.” Một xe quỷ đáp, sau đó làm giống như cô gái cùng xoay đầu 180 độ, “Chúng tôi cũng vậy mà.”

Thanh niên áo da: “…”

Con mắt gã trợn trắng rồi ngã về sau.

“Hầy, tố chất tâm lý này sao còn không bằng một ông lão vậy.” Dụ Tranh Độ lắc đầu tặc lưỡi, quay đầu nhìn ông lão, “Đúng không ông?”

Ông lão ôm tim, hai mắt trắng dã, cả người lảo đà lảo đảo: “Không không không, ông cũng sợ…”

“…” Dụ Tranh Độ vộ vã đỡ lấy ông, nói với quỷ trên xe, “Mấy người mau xoay đầu lại, đừng hù ông cụ.”

Cũng may ông lẫn vẫn khá kiên cường, ngay cả khi trong tình huống này cũng không ngất đi, lại từ từ bình tĩnh, sức sống ngoan cường khiến cả xe rất bội phục.

Cuối cùng, tài xế lại một lần nữa làm trái quy tắc chở bọn họ tới cửa cục cảnh sát. Lần này ông lão cũng thuận lợi xuống xe.

Chờ đi ra từ cục cảnh sát, Dụ Tranh Độ xem giờ đã muộn lắm rồi. Ông già tuổi tác đã cao, cậu không dám để ông về nhà một mình nên đề nghị muốn đưa ông về nhưng ông vung tay: “Không cần, nếu đưa ông về thì chẳng phải cháu còn về muộn hơn sao?”

Trong lòng Dụ Tranh Độ biết tâm địa ông tốt, hơn nửa là không muốn làm lỡ thời gian của cậu nên không tiếp tục nữa, chỉ nói: “Vậy giờ cháu liên lạc với người nhà kêu họ tới đón ông về nhé.”

Ông lão ngẫm nghĩ rồi đồng ý, lấy điện thoại ra định gọi điện thoại nhưng vừa nhìn lại không khỏi nhăn mày: “Gì vậy trời? Điện thoại không còn pin?”

Dụ Tranh Độ lấy điện thoại của mình ra: “Không sao, ông có nhớ điện thoại người nào không? Cháu giúp ông gọi.”

Ông lão gật đầu, đọc số điện thoại con trai ông.

Dụ Tranh Độ gọi điện, chỉ mấy giây sau đối phương đã bắt máy, Dụ Tranh Độ nói: “Xin chào, xin hỏi có phải là anh Trần không… Là vầy, hôm nay tôi gặp cha anh ở trên xe buýt là ông Trần, gặp phải chút chuyện mà giờ khá trễ…”

Cậu còn chưa nói dứt lời, đột nhiên đối phương chửi ầm lên: “Đồ ác ôn lừa đảo, mày nói vậy mà không sợ bị sét đánh à!”

Dụ Tranh Độ bị mắng mà hoang mang nhưng nhanh chóng phản ứng lại, hiện giờ lừa đảo qua điện thoại khá nhiều, chắc đối phương nghĩ cậu là tên lừa gạt nên vội vã giải thích: “Anh Trần, tôi không phải lừa anh. Anh hãy nghe tôi nói…”

“Còn nói không phải gạt à!” Tâm tình đối phương hình như hơi mất khống chế, tức tới bật cười lạnh, “Chắc mày không biết cha tao mới qua đời phải không!”

Trong đầu Dụ Tranh Độ nổ ầm ầm, theo bản năng nhìn ông Trần, vừa nhìn xong đã khiến cậu đổ mồ hôi lạnh khắp người.

Chỉ thấy trên cổ ông Trần rõ ràng có hai vết thương còn mới, da vẫn chưa kịp liền lại, đoán chừng là ban nãy thanh niên khi vung dao không cẩn thận làm rách da nhưng vết thương không hề có máu chảy ra nên mới đầu cậu không phát hiện.

Ông Trần là người trong cuộc hiển nhiên cũng không có phát hiện.

Ông không cảm nhận được.

Không chỉ vậy, bây giờ để ý kỹ thì da dẻ trên người ông có những nơi đã hiện lên dấu thi ban.

Cũng may Dụ Tranh Độ cũng coi như là va chạm nhiều nên trong lòng nhanh chóng tính toán, trước khi anh Trần cúp điện thoại thì nói nhanh: “Anh Trần, mong anh nghe ông Trần nói trước đã.”

Cậu giơ điện thoại bên tai ông Trần, ông lão nói: “Alo, A Tân à? Cha với Tiểu Dụ đang đứng ở cục cảnh sát. Con mau lái xe tới đón cha đi, đừng làm phiền người ta nữa…”

Ông lão nói xong thì Dụ Tranh Độ nhanh chóng lấy điện thoại về, nói: “Anh Trần, anh nghe thấy giọng của cha anh chưa?”

Đầu bên kia điện thoại yên lặng thật lâu, không biết qua bao lâu anh Trần mới mở miệng, thanh âm tràn ngập vẻ khó tin: “Cha tôi… thật sự ở cùng với cậu? Ông ấy còn sống?”

“Tôi đoán không phải nhưng tình huống cụ thể thì tôi không biết rõ.” Dụ Tranh Độ trầm giọng, tỉnh táo nói, “Xin anh nhanh chóng tới đây một chuyến, chúng ta từ từ nói.”

Anh Trần vội vàng hỏi địa chỉ: “Tôi tới liền đây.”

Cúp điện thoại, Dụ Tranh Độ gửi cho anh ta một tin nhắn về tình huống ban nãy, anh Trần cũng trả lời tin của cậu rất nhanh.

Dựa theo lời giải thích của anh Trần thì buổi tối hôm trước ông đã mất trong lúc ngủ. Dựa theo tập tục quê nhà của họ thì ngay hôm sau họ đã đưa thi thể của ông lão tới từ đường ở vùng ngoại ô một ngày, chuẩn bị làm phép rồi sau đó đưa đi hỏa táng.

Không ngờ rằng hôm nay lúc tỉnh lại thì thi thể của ông lão lại không thấy nữa.

Bởi vì mấy năm trước truyền thông có đưa tin về việc trộm cắp thi thể, phản ứng của nhà anh Trần là nghĩ theo hướng kia. Ai nấy cũng tức giận tới thở không nổi, xoay quanh ở nhà cả ngày, điều này cũng khiến anh Trần khi nhận được điện thoại của Dụ Tranh Độ tức điên lên.

Dụ Tranh Độ biết rõ xong từ đầu đến cuối, lại hồi tưởng biểu hiện của ông Trần cả đoạn đường, những chỗ cậu cảm thấy không đúng lúc ban đầu rốt cuộc đã có lời giải thích.

Chẳng trách hành động của ông lão rõ ràng giống thường ngày nhưng lại thần xui quỷ khiến lên nhầm xe buýt ma, khó trách rõ ràng ông sợ quỷ trên xe mấy lần suýt nữa ngã quỵ nhưng cuối cùng lại gắng gượng vượt qua, khó trách tuy ông tuổi cao nhưng hàng động lại linh hoạt bất ngờ…

Hiển nhiên, ông lão đã không còn ở nhân thế, chỉ là không biết sao mà vẫn còn hoạt động được nên Dụ Tranh Độ và cả xe đều không phát hiện chuyện này.

Suy nghĩ trong đầu Dụ Tranh Độ thay đổi thật nhanh, cậu thấy quỷ ở La Phong không ít nhưng tình huống như ông Trần thì là lần đầu tiên gặp phải nên không biết xử lý thế nào.

Cậu lấy điện thoại ra, theo bản năng muốn liên lạc với Thương Khuyết nhưng khi mở Wechat lên thấy dòng thông báo cậu bị chặn mới nhớ là Thương Khuyết đang chiến tranh lạnh với cậu.

Kỳ thực cho dù Thương Khuyết không chiến tranh lạnh với cậu thì với trạng thái tình cảm hiện giờ của cậu cũng không thích hợp cứ gặp chuyện là lại đi tìm Thương Khuyết.

Dụ Tranh Độ bỗng cảm thấy buồn bực khó hiểu, cỗ buồn bực này đã quấy nhiễu cậu cả một ngày nhưng cậu không có cách nào phân tích chuẩn xác loại tâm tình nào, cũng không thể nào bình ổn được.

Cậu than thầm một tiếng, mở ra nhóm chat công ty, tóm tắt đơn giản tình huống của mình, hỏi: [Có quỷ nào đang rảnh rỗi qua giúp tôi giải quyết không?]

Khang Tấn chắc thấy thẹn trong lòng nên nhanh chóng rep: [Tôi có thời gian, cậu chờ tôi một chút.]

Nhưng cậu ta mới nhắn không lâu thì Thương Khuyết cũng lên tiếng: [Cậu không rảnh.]

Khang Tấn nghĩ Thương Khuyết không muốn cho cậu ta đi giúp Dụ Tranh Đọ, hiếm khi cãi lại: [Sếp, anh không thể đối xử với Tiểu Dụ như thế.]

Thương Khuyết: [Tôi có thể.]

Thương Khuyết: [Tôi đi.]

Thương Khuyết: [@Dụ Tranh Độ, dùng tâm ấn triệu hồi tôi, nhanh!]

Cả đám: […]

Dụ Tranh Độ: [………..]

Không biết tại sao mà khi nhìn thấy Thương Khuyết cáu kỉnh như vậy Dụ Tranh Độ lại không kìm được mà bật cười, cậu nhắm mắt lại, ở trong lòng đọc thầm khẩu quyết ấn Quỷ vương.

Chờ khi cậu mở mắt ra là thấy bóng người quen thuộc đã đứng ở trước mặt cậu.

Cao gầy mạnh mẽ, dung mạo tuấn mỹ, chỉ ung dung đứng đó đã có thể khiến cậu cảm thấy an toàn.

Cỗ cảm xúc quấy nhiễu Dụ Tranh Độ cả ngày chỉ trong chớp mắt đã biến mất hoàn toàn.

Lúc này cậu mới phát hiện chỉ ngắn ngủi một ngày mà cậu đã hơi nhơ nhớ Thương Khuyết.

Môi Dụ Tranh Độ nhẹ nhàng mở: “Tiểu Thương…”

“Tôi không nghe!”

Thương Khuyết che tai của mình lại, vẻ mặt cao quý lãnh diễm, “Tôi còn đang chiến tranh lạnh với em!”

Dụ Tranh Độ: “…”

Thương Khuyết: Tôi là quỷ có nguyên tắc!

Tranh Độ: Không thể chấp nhận người đàn ông này được!

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2
3 Chương 3
4 Chương 4
5 Chương 5
6 Chương 6
7 Chương 7
8 Chương 8
9 Chương 9
10 Chương 10
11 Chương 11
12 Chương 12
13 Chương 13
14 Chương 14
15 Chương 15
16 Chương 16
17 Chương 17
18 Chương 18
19 Chương 19
20 Chương 20
21 Chương 21
22 Chương 22
23 Chương 23
24 Chương 24
25 Chương 25
26 Chương 26
27 Chương 27
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31
32 Chương 32
33 Chương 32-2: Đôi lời
34 Chương 33
35 Chương 34
36 Chương 35
37 Chương 36
38 Chương 37
39 Chương 38
40 Chương 39
41 Chương 40
42 Chương 41
43 Chương 42
44 Chương 43: Sa điêu xuất chiêu
45 Chương 44: Điểm thưởng công trạng
46 Chương 45: Phát hành hệ thống sổ Sinh Tử
47 Chương 46: Thiên sư thế gia
48 Chương 47: Tu đạo khoa học
49 Chương 48: Hội nghị thượng đỉnh công nghệ
50 Chương 49: Ba ông trùm của diễn đàn
51 Chương 50: Tuệ nhãn (mắt sáng) khoa học
52 Chương 51: Đại thần gia nhập
53 Chương 52: Tết Trung Nguyên*
54 Chương 53: Quỷ thị
55 Chương 54: Âm sơn bát cảnh
56 Chương 55: Bách quỷ dạ hành
57 Chương 56: Đứa nhỏ ngây thơ
58 Chương 57: Núi La Phong bị chìm
59 Chương 58: Nền tảng mua sắm Quỷ thị
60 Chương 59: Tranh luận tinh lọc âm khí
61 Chương 60: Nhập cổ phần khu vui chơi
62 Chương 61: Hẹn hò
63 Chương 62: Khách mời biểu diễn Khẩn Na La
64 Chương 63: Phạn âm Internet
65 Chương 64: Ứng dụng quy hoạch nhân sinh, login
66 Chương 65: Lập trình viên không bao giờ đụng quỷ
67 Chương 66: Chết thay
68 Chương 67: Quỷ gọi hồn
69 Chương 68: Tương lai sớm bị nhìn thấy
70 Chương 69: Thẩm tra
71 Chương 70: Mở rộng app gặp khó khăn
72 Chương 71: Người tái sinh
73 Chương 72: Chương trình diệt virus
74 Chương 73: Quỷ đói Châm Khẩu
75 Chương 74: Ngạ quỷ đạo
76 Chương 75: Quỷ đói Cự Khẩu
77 Chương 76: Nghiệp hỏa vĩnh cửu
78 Chương 77: Có thể là cháu
79 Chương 78: Scandal bủa vây
80 Chương 79: Ngỗng Bội Kỳ
81 Chương 80: Nhóm nhạc Nhân Mã
82 Chương 81: Lên nhầm xe
83 Chương 82: Xe buýt ma
84 Chương 83: Xác chết di động
85 Chương 84: Cuộc thi thời trang cho Quỷ vương
86 Chương 85: Xem phim
87 Chương 86: Rạp chiếu ma
88 Chương 87: Không muốn đồng ý
89 Chương 88: Hoàn thành nội dung vở kịch
90 Chương 89: CEO không hiểu đồ Cổ
91 Chương 90: Danh họa thật giả
92 Chương 91: Đại gia sưu tầm
93 Chương 92: Tiền tăng ca cấp thần
94 Chương 93: Họa Quỷ
95 Chương 94: Mang đối tượng tới tham dự
96 Chương 95: Anh đồng ý!
97 Chương 96: Thoát ế
98 Chương 97: Ngỗng đại tiên
99 Chương 98: App thăng cấp
100 Chương 99: Tân niên
101 Chương 100: Mộng Du Phong Đô
102 Chương 101: Thị sát công việc
103 Chương 102: Tiễn quỷ nghèo
104 Chương 103: Công năng báo động trước
105 Chương 104: Đất nước Vô Khải
106 Chương 105: Nhân Diện Sang
107 Chương 106: Diện Y
108 Chương 107: Pháp thuật định vị khoa học
109 Chương 108: Plants Vs Zombies
110 Chương 109: Hóa Hống
111 Chương 110: Tín ngưỡng là gì?
112 Chương 111: Tượng Phong Đô đại đế
113 Chương 112: Phòng nghiệp vụ thu hồi nợ
114 Chương 113: Đại chiến cướp vé
115 Chương 114: Người cao tuổi theo đuổi thần tượng
116 Chương 115: Đầu ngựa thần bí
117 Chương 116: Quy tắc ngầm
118 Chương 117: Hào quang Phật pháp
119 Chương 118: Quỷ vương học lái xe
120 Chương 119: Hồng tụ thêm hương*
121 Chương 120: Khoa học thành tinh
122 Chương 121: Mua văn phòng
123 Chương 122: Mua bốn tầng
124 Chương 123: Hoạt động họp thường niên
125 Chương 124: Biến đầu
126 Chương 125: La Vạn Tượng
127 Chương 126: Nhảy gia quan
128 Chương 127: Mặt nạ đuổi quỷ
129 Chương 128: Quỷ lạc hướng
130 Chương 129: Không thể xác định
131 Chương 130: Chân tướng
132 Chương 131: Thân thể thái tuế
133 Chương 132: Sức mạnh tín ngưỡng
134 Chương 133: Núi La Phong
135 Chương 134: Kết cục (End chính truyện)
Chapter

Updated 135 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2
3
Chương 3
4
Chương 4
5
Chương 5
6
Chương 6
7
Chương 7
8
Chương 8
9
Chương 9
10
Chương 10
11
Chương 11
12
Chương 12
13
Chương 13
14
Chương 14
15
Chương 15
16
Chương 16
17
Chương 17
18
Chương 18
19
Chương 19
20
Chương 20
21
Chương 21
22
Chương 22
23
Chương 23
24
Chương 24
25
Chương 25
26
Chương 26
27
Chương 27
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31
32
Chương 32
33
Chương 32-2: Đôi lời
34
Chương 33
35
Chương 34
36
Chương 35
37
Chương 36
38
Chương 37
39
Chương 38
40
Chương 39
41
Chương 40
42
Chương 41
43
Chương 42
44
Chương 43: Sa điêu xuất chiêu
45
Chương 44: Điểm thưởng công trạng
46
Chương 45: Phát hành hệ thống sổ Sinh Tử
47
Chương 46: Thiên sư thế gia
48
Chương 47: Tu đạo khoa học
49
Chương 48: Hội nghị thượng đỉnh công nghệ
50
Chương 49: Ba ông trùm của diễn đàn
51
Chương 50: Tuệ nhãn (mắt sáng) khoa học
52
Chương 51: Đại thần gia nhập
53
Chương 52: Tết Trung Nguyên*
54
Chương 53: Quỷ thị
55
Chương 54: Âm sơn bát cảnh
56
Chương 55: Bách quỷ dạ hành
57
Chương 56: Đứa nhỏ ngây thơ
58
Chương 57: Núi La Phong bị chìm
59
Chương 58: Nền tảng mua sắm Quỷ thị
60
Chương 59: Tranh luận tinh lọc âm khí
61
Chương 60: Nhập cổ phần khu vui chơi
62
Chương 61: Hẹn hò
63
Chương 62: Khách mời biểu diễn Khẩn Na La
64
Chương 63: Phạn âm Internet
65
Chương 64: Ứng dụng quy hoạch nhân sinh, login
66
Chương 65: Lập trình viên không bao giờ đụng quỷ
67
Chương 66: Chết thay
68
Chương 67: Quỷ gọi hồn
69
Chương 68: Tương lai sớm bị nhìn thấy
70
Chương 69: Thẩm tra
71
Chương 70: Mở rộng app gặp khó khăn
72
Chương 71: Người tái sinh
73
Chương 72: Chương trình diệt virus
74
Chương 73: Quỷ đói Châm Khẩu
75
Chương 74: Ngạ quỷ đạo
76
Chương 75: Quỷ đói Cự Khẩu
77
Chương 76: Nghiệp hỏa vĩnh cửu
78
Chương 77: Có thể là cháu
79
Chương 78: Scandal bủa vây
80
Chương 79: Ngỗng Bội Kỳ
81
Chương 80: Nhóm nhạc Nhân Mã
82
Chương 81: Lên nhầm xe
83
Chương 82: Xe buýt ma
84
Chương 83: Xác chết di động
85
Chương 84: Cuộc thi thời trang cho Quỷ vương
86
Chương 85: Xem phim
87
Chương 86: Rạp chiếu ma
88
Chương 87: Không muốn đồng ý
89
Chương 88: Hoàn thành nội dung vở kịch
90
Chương 89: CEO không hiểu đồ Cổ
91
Chương 90: Danh họa thật giả
92
Chương 91: Đại gia sưu tầm
93
Chương 92: Tiền tăng ca cấp thần
94
Chương 93: Họa Quỷ
95
Chương 94: Mang đối tượng tới tham dự
96
Chương 95: Anh đồng ý!
97
Chương 96: Thoát ế
98
Chương 97: Ngỗng đại tiên
99
Chương 98: App thăng cấp
100
Chương 99: Tân niên
101
Chương 100: Mộng Du Phong Đô
102
Chương 101: Thị sát công việc
103
Chương 102: Tiễn quỷ nghèo
104
Chương 103: Công năng báo động trước
105
Chương 104: Đất nước Vô Khải
106
Chương 105: Nhân Diện Sang
107
Chương 106: Diện Y
108
Chương 107: Pháp thuật định vị khoa học
109
Chương 108: Plants Vs Zombies
110
Chương 109: Hóa Hống
111
Chương 110: Tín ngưỡng là gì?
112
Chương 111: Tượng Phong Đô đại đế
113
Chương 112: Phòng nghiệp vụ thu hồi nợ
114
Chương 113: Đại chiến cướp vé
115
Chương 114: Người cao tuổi theo đuổi thần tượng
116
Chương 115: Đầu ngựa thần bí
117
Chương 116: Quy tắc ngầm
118
Chương 117: Hào quang Phật pháp
119
Chương 118: Quỷ vương học lái xe
120
Chương 119: Hồng tụ thêm hương*
121
Chương 120: Khoa học thành tinh
122
Chương 121: Mua văn phòng
123
Chương 122: Mua bốn tầng
124
Chương 123: Hoạt động họp thường niên
125
Chương 124: Biến đầu
126
Chương 125: La Vạn Tượng
127
Chương 126: Nhảy gia quan
128
Chương 127: Mặt nạ đuổi quỷ
129
Chương 128: Quỷ lạc hướng
130
Chương 129: Không thể xác định
131
Chương 130: Chân tướng
132
Chương 131: Thân thể thái tuế
133
Chương 132: Sức mạnh tín ngưỡng
134
Chương 133: Núi La Phong
135
Chương 134: Kết cục (End chính truyện)