Chương 81: 81: Thủy Đăng

Pháo hoa hạ màn, thần dân Trường An nguyên bản ngửa đầu thưởng thức pháo hoa lần lượt cúi đầu, tiếp tục chìm đắm vào náo nhiệt đêm nay.

Khó có được ngày Tết Thượng Nguyên không cấm đi lại ban đêm, tự nhiên phải vui chơi suốt đêm, mới có thể không uổng phí thời gian.
Bên trong gian lớn của tửu lầu, an tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng th ở dốc trầm thấp của đôi tình nhân.
Đêm Đông như vậy, vốn nên cảm thấy lạnh, nhưng lúc này mặt hai người đều ửng đỏ, khóe mắt đầy ý xuân, tóc mai cũng bị mồ hôi thấm ướt hơn phân nửa.

Uyển Nhi còn ngồi trên đùi Thái Bình, khép lại hai chân, gắt gao mà chống lên trán Thái Bình, nàng có chút mệt mỏi mà một tay câu lấy Thái Bình, một tay che lại cánh môi không biết thỏa mãn của Thái Bình, khàn khàn hỏi: “Điện hạ còn không biết thần…… có nhớ người hay không sao?”
Thái Bình cười khẽ, “Nhớ, rất nhớ.” Trong giọng nói của nàng lộ ra một tia mê hoặc, hơi thở xuyên qua khe hở ngón tay Uyển Nhi, làm cho Uyển Nhi cảm thấy hơi ngứa ngáy.
Thân thể Uyển Nhi căng chặt, tim lại đập nhanh hơn nửa nhịp so với vừa nãy.

Buông cánh môi Thái Bình ra, vội vàng nắm chặt cổ tay Thái Bình, cắn môi giận dỗi: “Còn không mau lau khô, không được nuốt!”
Thái Bình bị nói trúng tâm tư, cười ra tiếng, “Vậy lần tới ta cũng không cho Uyển Nhi nuốt.”
Uyển Nhi nhíu mày, “Nàng còn nói mấy lời càn rỡ này!” Vừa nói, sợ Thái Bình mượn cơ hội tiếp tục trêu chọc, lúc này nàng vẫn còn đang mẫn cảm, không chịu được Thái Bình làm bậy, dư quang thoáng nhìn thấy chiếc khăn ở một bên, liền tự tay lấy về, lau sạch bên tay thấm ướt của Thái Bình.
Nàng chỉ cảm thấy gương mặt mình cũng nhanh chóng bị ngượng ngùng làm cho nóng lên, vẫn luôn cúi đầu, không dám nhìn vào đôi mắt Thái Bình.
Thái Bình nhịn cười tùy ý Uyển Nhi, nhìn vành tai Uyển Nhi đỏ bừng thật sự đáng yêu, cầm lòng không đậu mà nghiêng người đến trước cắn một cái.
Vừa nhẹ vừa tê.
Uyển Nhi không khỏi run lên, nhướng mày nói: “Nàng còn như vậy!”
“Nàng giúp ta lau khô, vậy còn nàng?” Thái Bình cười đến bỡn cợt, “Có muốn bổn cung giúp Uyển Nhi lau không?” Vừa nói, Thái Bình lấy ra một chiếc khăn sạch từ trong ngực.
Uyển Nhi liền tiếp nhận, vội vàng đứng lên, quay lưng lại, “Xin điện hạ phi lễ chớ nhìn!”
Thái Bình nắm lấy góc tay áo của Uyển Nhi, “Nơi đây sáng như vậy, chỉ có một tấc vuông này, Uyển Nhi muốn ta không nhìn, ta chỉ có thể nhắm mắt.”
Uyển Nhi quay đầu lại, “Vậy xin điện hạ nhắm mắt.”
“Được, ái phi nói nhắm mắt, bổn cung liền nhắm mắt.” Thái Bình đắc ý cong lên khóe môi, khép lại hai tròng mắt.
Uyển Nhi giật mình, “Mới vừa rồi, điện hạ…… gọi thần là gì?"
“Ái phi, công chúa phi của bổn cung.” Thái Bình không mở mắt, tươi cười lại ngây thơ hồn nhiên hơn bất luận thời điểm nào, “Thê tử duy nhất của ta.”
Một câu cuối cùng, thâm tình lại ôn nhu, nóng bỏng làm trái tim Uyển Nhi run lên.
“Nói ngốc gì vậy.” Trong lòng Uyển Nhi hưởng thụ, rồi lại chua xót không hiểu được.

Thái Bình nghe ra giọng Uyển Nhi hơi run, chậm rãi mở mắt, cười đến ấm áp.
“Đời trước nàng không đáp ứng ta, đời này nàng đừng mơ không đáp ứng.”
“Hoàng phi cửu thiên đã là việc khó, huống chi……”
Uyển Nhi thấy được rõ ràng, thiên hạ có một Nữ Hoàng đã không dễ, nếu đời sau lại lập Nữ Hoàng, càng khó như lên trời.

Nàng hơi dừng lại, tiếp tục nói: “Ta biết trong lòng điện hạ có ta, vậy là đủ rồi.”
“Ta lại không thấy đủ!” Thái Bình đứng lên, đỡ lấy hai vai Uyển Nhi, nhiệt liệt mà nhìn vào mặt nàng, “A nương cũng muốn làm chuyện mà nữ tử trong thiên hạ không dám nghĩ tới, nàng và ta đều biết, người cuối cùng đã làm được.

Uyển Nhi, chỉ cần nàng nguyện ý tin ta, ta sẽ cho nàng một đại hôn long trọng, ta muốn nàng đường đường chính chính làm thê tử của ta.”
Thiên hạ có cô nương nào không thích nghe những lời này?
Uyển Nhi biết không thuyết phục được Thái Bình, Thái Bình từ đời trước đã có niệm tưởng như vậy, Uyển Nhi trốn tránh một đời, kết quả làm nàng ấy tổn thương sâu vô cùng.

Nếu dùng hết toàn lực, kết quả vẫn không thay đổi, Uyển Nhi hy vọng đời này có thể bồi Thái Bình, không rời không bỏ mà đi đoạn đường này.
Thành toàn cho thiên chân của Thái Bình, cũng phóng túng si niệm của chính mình.
Thái Bình nhìn ánh mắt nàng ấy lúc sáng lúc tối, cuối cùng biến thành một hồ nước trong trẻo, nàng sợ Uyển Nhi chuẩn bị đem một đống đạo lý ra thuyết phục nàng, liền mở miệng trước, “Hôm nay khó có được đoàn tụ, trước không nói những chuyện này, được không?”
“Ta nguyện ý.” Uyển Nhi mỉm cười, “Bồi điện hạ đi đoạn đường này.”
Thái Bình cho rằng chính mình nghe lầm, nhưng thực mau liền tiêu hóa xong ý tứ trong lời nói của Uyển Nhi, nàng đột nhiên dang hai tay, ôm Uyển Nhi xoay một vòng.
Uyển Nhi sợ Thái Bình nghiêng người, vội la lên: “Điện hạ đừng như vậy, để ý……”
“A!” Thái Bình tưởng chính mình không cẩn thận, áp lên vết thương của Uyển Nhi, vội vàng buông Uyển Nhi ra, dịu dàng hỏi, “Ta đụng vào vết thương lần trước do bị đánh của nàng sao?”
Uyển Nhi nhẫn cười, “Vết thương kia đã sớm lành rồi.”
“Thật sao?” Thái Bình ra vẻ không tin.
Uyển Nhi nhìn ra tâm tư của nàng, đẩy đẩy Thái Bình, “Quay người đi, ta nói lành là lành.”
Thái Bình cười xấu xa, không thuận theo nàng, “Lành hay chưa, ta phải xem qua mới tính.”
“Điện hạ còn càn rỡ như vậy, ta muốn……”
“Uyển Nhi muốn sao?”
Thái Bình liệu định Uyển Nhi không thể nặng lời uy hiếp cái gì, “Hả?” Nàng nghiêng người tới gần Uyển Nhi, chợt siết chặt cánh tay, gắt gao dán vào Uyển Nhi, “Muốn sao?”

“Giáo huấn điện hạ!” Uyển Nhi biết Thái Bình nhất định sẽ không ngoan ngoãn nhận sai, một khi đã như vậy, nàng liền “giáo huấn” nàng ấy một lần.

Vừa dứt lời, Uyển Nhi liền ngậm lấy môi dưới Thái Bình, không đau không ngứa mà cắn một cái.
Thái Bình hơi hơi bị đau, “A, Uyển Nhi nàng không sợ cắn rách sao?”
“Rách là chuyện của điện hạ, cũng coi như cho điện hạ một bài học.” Uyển Nhi cười ra tiếng, nhìn môi nàng ấy hơi sưng, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt v e, ngữ khí mang theo uy hiếp, “Điện hạ nhớ kỹ chưa? Còn càn rỡ, thần cũng sẽ giáo huấn người.”
“Vậy thì…… lại giáo huấn ta một lần nữa đi……” Thanh âm Thái Bình khàn khàn, như thể nhiễm một tầng mê hoặc, gõ vào màng nhĩ Uyển Nhi, đánh vào tim nàng bang bang rung động.
“Đây chính là điện hạ muốn.” Mặt Uyển Nhi phiếm đỏ, mở miệng “cắn” lên môi Thái Bình.

Mới đầu nàng còn tính “cắn”, nhưng sau đó chạm đến, nàng nơi nào là cắn, rõ ràng là hôn.
Giờ khắc này tình nồng, nàng muốn tan chảy, Thái Bình cũng muốn tan chảy.
Khăn rơi xuống đất, lấm phải bụi bẩn.
Nếu không thể dùng khăn, vậy chỉ có thể dùng biện pháp khác lau khô.
Cái gọi là tú sắc khả xan, Thái Bình đã hiểu, Uyển Nhi cũng đã hiểu.
Chỉ là tiếc cho một bàn món ngon, một bình rượu nho thượng đẳng.
Giờ Dần ba khắc, ồn ào náo động bên ngoài cũng dần dần hạ màn.
Thái Bình cùng Uyển Nhi mặt nhiễm xuân sắc mà thu thập thỏa đáng lần nữa, cùng nhau dựa vào lan biên nhìn về nơi xa, muốn mượn gió lạnh bên ngoài, cho lẫn nhau yên tĩnh một chút.
“Điện hạ ở Đông Đô trải qua như thế nào?” Uyển Nhi ôn nhu hỏi.
Thái Bình thở phào một hơi, “Hết thảy rất tốt, chỉ là có chút phiền lòng.”
“Phiền lòng?” Uyển Nhi nghiêng mặt nhìn nàng.
Thái Bình gật đầu, “Về chuyện người được chọn làm phò mã, phụ hoàng thích Tiết Thiệu, mẫu hậu thích Võ Du Kỵ, cùng lúc ứng phó hai người, thật sự phiền lòng.”
Nếu giống như đời trước, Thái Bình chỉ phải ứng phó một mình Tiết Thiệu là được, một đời này lại có bất đồng, nhiều thêm một người.
“Tiết Thiệu là văn nhân, chiêu trò mà ta chuẩn bị đều dùng đối phó hắn.” Thái Bình nhíu mày, “Võ Du Kỵ lại không giống vậy, ta phải nghĩ biện pháp khác, sớm đuổi hắn đi.” Vừa nói, Thái Bình cười cười với Uyển Nhi, “Yên tâm, đời này ta tuyệt đối sẽ không giận dỗi gả cho bất luận kẻ nào.”
Uyển Nhi cũng không để ý cái này, “Lỡ như còn có người khác ứng tuyển……”
“Binh tới tướng đỡ, nước dâng đất ngăn.” Thái Bình nắm lấy tay nàng, “Có nàng bồi ta, ta cái gì cũng không sợ.”

Uyển Nhi hơi hơi hé miệng, bỗng nhiên không biết khuyên nhủ Thái Bình thế nào.
Thái Bình cười khẽ, “Ái phi nói không cho phép gả, bổn cung liền không gả, bổn cung chỉ nghe lời ái phi nói.”
Uyển Nhi bị nàng ấy dỗ dành, khóe miệng khẽ cong, “Mê sảng.” Nàng phủ lên mu bàn tay Thái Bình, cho nàng ấy ấm áp, “Ta sẽ không làm yêu phi họa quốc làm cho quân vương không tảo triều.”
“Sai.” Ý cười của Thái Bình càng đậm, “Không phải là yêu phi, là hiền hậu.” Nói xong, Thái Bình dõi mắt trông về phía xa xa trong thành Trường An, “Chúng ta cùng nhau tạo nên một thời đại thịnh thế, lưu lại trong sử sách Đại Đường tên của nàng và ta, được không?”
Uyển Nhi khẽ cười, “Được.”
“Không thẹn với lòng, ngẩng đầu một đời, chúng ta cùng tiến cùng lùi.” Thái Bình nhiệt liệt nói những lời này, trước mắt đều là khát khao.
Uyển Nhi nhìn theo tầm mắt Thái Bình, “Cùng tiến cùng lùi.” Câu nói kế tiếp, nàng không nói ra, chỉ ở trong tim ngầm đồng ý.

Tầm mắt Uyển Nhi dừng trên sườn mặt Thái Bình, thầm nghĩ ——
Điện hạ bảo vệ Đại Đường, thần bảo vệ điện hạ, năm nào Thái Bình có thịnh thế, ta có…… người trong lòng.
“Thủy đăng từ pháp hội thổi tới đây này.” Thái Bình nhìn thấy giữa sông cách đó không xa trôi nổi hoa đăng, cười nói với Uyển Nhi, “Có muốn thả một trản cầu may không?”
“Nếu điện hạ muốn, thần sẽ bồi điện hạ.”
“Muốn!”
Thái Bình dứt khoát đáp, Uyển Nhi cũng dứt khoát nắm lấy tay Thái Bình, nhìn nhau cười, lập tức đi về cửa.
Cánh cửa đột nhiên mở ra, làm Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy đang ngồi ngủ gật hoảng sợ.
“Điện……”
“Đại nhân……”
“Xuỵt.” Thái Bình cùng Uyển Nhi không hẹn mà cùng làm động tác im lặng với hai người, nắm tay cùng nhau đi xuống lầu.
Xuân Hạ theo bản năng muốn đuổi theo, Hồng Nhụy nhớ tới mũ mạng của đại nhân còn ở trên lầu, liền nhanh chóng chạy vào, cầm mũ mạng ra, đuổi theo Xuân Hạ.
Người bán thủy đăng bên bờ sông ngáp một cái, thoáng nhìn thấy có khách nhân đi đến bên này, vội vàng kéo tinh thần lên, thét to: “Công tử mua trản thủy đăng đi! Thủy đăng ở chỗ ta, đã cúng ở trước Phật suốt ba ngày!”
“Cho ta một trản.” Thái Bình nói xong, theo bản năng sờ sờ túi tiền của mình, lúc này mới phát hiện túi tiền trống trơn, bạc đã sớm bị nàng tiêu hết.
Uyển Nhi nhấp môi, lấy tiền từ trong túi của mình, đưa cho người bán thủy đăng, ôm lấy một trản thủy đăng từ trên sạp, đưa cho Thái Bình, “Đi thôi, đi thả thủy đăng.”
Bờ bên kia cũng có đôi ba khách nhân chưa chơi tận hứng, cũng mua thủy đăng chuẩn bị thả.
Thái Bình đi theo Uyển Nhi cùng nhau ngồi xổm xuống bên bờ sông, “Uyển Nhi không được chê cười ta!”
“Của ta không phải là của nàng sao? Ta chê cười nàng gì chứ?” Ý cười của Uyển Nhi dần dần dày lên, ngữ khí ôn nhu như sắp chảy ra nước, “Mau ước nguyện thôi.”
“Uyển Nhi cũng cùng ước.” Ánh mắt Thái Bình sáng ngời, gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt Uyển Nhi.
Uyển Nhi chậm rãi nhắm mắt, “Nguyện điện hạ……”
“Ta cũng không nên phúc lý tuy chi!” Thái Bình đánh gãy lời nàng.
Uyển Nhi mở mắt cười ra tiếng, “Vậy điện hạ ước nguyện trước.
“Được!” Thái Bình nhắm mắt, thành kính cầu nguyện, “Nguyện Uyển Nhi…… một đời thái bình.”

“Cũng nguyện điện hạ một đời thái bình.” Uyển Nhi cười khẽ, cùng Thái Bình cùng nhau buông thủy đăng.

Bởi vì giữa sông còn có chút vụn băng, cho nên thủy đăng cũng không thể lập tức trôi xa.
Uyển Nhi đi đến trước xem xét, vốc vốc nước đẩy thủy đăng trôi đi một chút.
Thái Bình biết lúc này dòng nước có bao nhiêu lạnh, vội vàng nắm lấy tay Uyển Nhi, hà hơi thổi vài cái, lại ôn nhu chà xát ngón tay Uyển Nhi, cho đến khi ấm lên, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Coi chừng bị đông lạnh.”
“Có điện hạ ở đây, sẽ không.”
Hai người nhìn nhau cười, tình ý tràn đầy trong sóng mắt.
Người khác nhìn thấy, chỉ cảm thấy hâm mộ.

Lang quân tuấn tiếu, tiểu thư thanh nhã, đây là một đôi do trời đất tạo nên sao?
Hồng Nhụy đưa mũ mạng tới, Thái Bình tự tay đội lên cho Uyển Nhi, nắm tay nàng, nói: “Uyển Nhi đêm nay cũng mệt mỏi rồi, ta đưa nàng trở về nghỉ ngơi.”
Uyển Nhi bất đắc dĩ gật đầu, “Ngày mai…… Điện hạ vẫn không nên mạo hiểm một mình ra ngoài.”
“Được.” Thái Bình biết Uyển Nhi nhắc nhở cái gì, một đêm gặp nhau, tuy rằng không đủ, cũng chỉ có thể nhịn xuống.
Thanh âm Uyển Nhi nhỏ lại, “Đã nhiều ngày Đông Cung thu hoạch không ít dân tâm, điện hạ không ngại mượn làn gió Đông này, cũng thu cho mình chút dân tâm.”
“Ngày mai ta cũng muốn làm những việc này.” Thái Bình gật đầu, “Nếu Uyển Nhi không vội hồi cung, ta có thể bố trí địa phương để nàng đến nhìn xem, nếu có chỗ làm không tốt, Uyển Nhi cũng có thể lập tức nhắc nhở ta.”
“Vâng.”
“Đi thôi.”
Thái Bình nắm chặt tay nàng, một đường đi về phía gian nhà của Trịnh thị.
Đầu hẻm chợ phía Tây, một người từ từ đi ra, nhìn thấy Thái Bình cùng Uyển Nhi đi khỏi chợ phía Tây, đáy mắt nổi lên một mạt nghi ngờ nồng đậm.
“Tướng quân, điện hạ ở bên kia, chúng ta có cần đi qua đó, hộ tống điện hạ trở về Đông Cung?” Thủ hạ đến gần người này, thấp giọng hỏi.
“Không cần, chúng ta âm thầm đi theo là được.” Người nói chuyện không phải ai khác, chính là Võ Du Kỵ.
_____
Chú giải
Hoàng phi cửu thiên: phượng hoàng bay lên chín tầng mây, ý nói việc nữ nhân đăng cơ hoàng đế
Tú sắc khả xan: đẹp đến mức nhìn thấy đã no
Giờ Dần: 3 đến 5 giờ
Khắc: 15 phút
Giờ Dần ba khắc: 3 giờ 45 phút.

Chapter
1 Chương 1: Rượu Độc
2 Chương 2: Ánh Trăng
3 Chương 3: Hoa Lê
4 Chương 4: Cánh Diều
5 Chương 5: Đề Hồ
6 Chương 6: Tàng Chuyết
7 Chương 7: Lựa Chọn
8 Chương 8: Thư Đồng
9 Chương 9: Nghe Giảng
10 Chương 10: Tin Đồn
11 Chương 11: Du Hồ
12 Chương 12: Trụy Thủy
13 Chương 13: Noãn Y
14 Chương 14: Manh Mối
15 Chương 15: Biến Số
16 Chương 16: Chiết Liễu
17 Chương 17: Hoàn Thư
18 Chương 18: Trở Về
19 Chương 19: Kiêu Căng
20 Chương 20: Dư Âm
21 Chương 21: Ngũ Tự
22 Chương 22: Thăm Dò
23 Chương 23: Tiết Tấu
24 Chương 24: Đạo Thuật
25 Chương 25: Giương Cánh
26 Chương 26: Mã Cầu
27 Chương 27: Lưỡi Đao
28 Chương 28: Kiến Hồng
29 Chương 29: 29: Trường An
30 Chương 30: 30: Sóng Ngầm
31 Chương 31: 31: Cửu Biệt
32 Chương 32: 32: Mộ Minh
33 Chương 33: 33: Viết Chữ
34 Chương 34: 34: Tương Thủ
35 Chương 35: 35: Long Ân
36 Chương 36: 36: Khiển Trách
37 Chương 37: 37: Thỉnh Cầu
38 Chương 38: 38: Lạc Tuyết
39 Chương 39: 39: Tư Náo
40 Chương 40: 40: Xuất Cung
41 Chương 41: 41: Pháo Hoa
42 Chương 42: 42: Đừng Sợ
43 Chương 43: 43: Điểm Trang
44 Chương 44-45
45 Chương 46: 46: Diện Thánh
46 Chương 47: 47: Xoa Má
47 Chương 48: 48: Ám Độ
48 Chương 49: 49: Thị Tẩm
49 Chương 50: 50: Sấm Cung
50 Chương 51: 51: Tâm Nguyện
51 Chương 52: 52: Lưu Cung
52 Chương 53: 53: Nữ Quan
53 Chương 54: 54: Đêm Lành
54 Chương 55: 55: Làm Thơ
55 Chương 56: 56: Hương Thu
56 Chương 57: 57: Giải Vây
57 Chương 58: 58: Giáo Huấn
58 Chương 59: 59: Dấu Hôn
59 Chương 60: 60: Cung Dạ
60 Chương 61: 61: Cam Tâm
61 Chương 62: 62: Máu Tanh
62 Chương 63: 63: May Mắn
63 Chương 64: 64: Lĩnh Mệnh
64 Chương 65: 65: Rời Lao
65 Chương 66: 66: Dạ Thám
66 Chương 67: 67: Thái Tử
67 Chương 68: 68: Vi Thị
68 Chương 69: 69: Ngắn Ngủi
69 Chương 70: 70: Tra Hỏi
70 Chương 71: 71: Suy Đoán
71 Chương 72: 72: Không Cho
72 Chương 73: 73: Lễ Vật
73 Chương 74: 74: Tuyết Đông
74 Chương 75: 75: Bắt Đầu
75 Chương 76: 76: Bỏ Được
76 Chương 77: 77: Lĩnh Mệnh
77 Chương 78: 78: Đuổi Đi
78 Chương 79: 79: Tương Kiến
79 Chương 80: 80: Chá Chi
80 Chương 81: 81: Thủy Đăng
81 Chương 82: 82: Diễn Trò
82 Chương 83: 83: Chính Sự
83 Chương 84: 84: Danh Sách
84 Chương 85: 85: Đêm Xuân
85 Chương 86: 86: Cảnh Báo
86 Chương 87: 87: Hậu Phách
87 Chương 88: 88: Góp Lời
88 Chương 89: 89: Thận Trọng
89 Chương 90: 90: Hai Nơi
90 Chương 91: 91: Mai Đỏ
91 Chương 92: 92: Cữu Ngũ
92 Chương 93: 93: Đi Theo
93 Chương 94: 94: Đường Về
94 Chương 95: 95: Hợp Mưu
95 Chương 96: 96: Mặt Nạ
96 Chương 97: 97: Vào Đông
97 Chương 98: 98: Quà Mừng
98 Chương 99: 99: Chiếu Thư
99 Chương 100: 100: Thỉnh Chỉ
100 Chương 101: 101: Thỉnh Tội
101 Chương 102: 102: Tương Tư
102 Chương 103: 103: Xá Địch
103 Chương 104: 104: Biển Giấm
104 Chương 105: 105: Phạm Thượng
105 Chương 106: 106: Vết Tích
106 Chương 107: 107: Nắng Sớm
107 Chương 108: 108: Đạo Yến
108 Chương 109: 109: Lâm Biệt
109 Chương 110: 110: Đưa Tiễn
110 Chương 111: 111: Nổi Gió
111 Chương 112: 112: Quan Nhỏ
112 Chương 113: 113: Không Về
113 Chương 114: 114: Dã Tâm
114 Chương 115: 115: Lửa Lớn
115 Chương 116: 116: Tâm Dược
116 Chương 117: 117: Vảy Ngược
117 Chương 118: 118: Sơ Tâm
118 Chương 119: 119: Hôn Sự
119 Chương 120: 120: Dạ Thoại
120 Chương 121: 121: Về Triều
121 Chương 122: 122: Tàng Kinh
122 Chương 123: 123: Ôm Nhau
123 Chương 124: 124: Đứa Nhỏ
124 Chương 125: 125: Minh Đường
125 Chương 126: 126: Sâu Kiến
126 Chương 127: 127: Phò Mã
127 Chương 128: 128: Hoa Chúc
128 Chương 129: 129: Hoà Ly
129 Chương 130: 130: Đưa Thuốc
130 Chương 131: 131: Thanh Trì
131 Chương 132: 132: Giấy Đỏ
132 Chương 133: 133: Hàn Chứng
133 Chương 134: 134: Kẽ Hở
134 Chương 135: 135: Thiên Hạ
135 Chương 136: 136: Gia Viên
136 Chương 137: 137: Thói Quen
137 Chương 138: 138: Võ Thị
138 Chương 139: 139: Phi Ngựa
139 Chương 140: 140: Tư Hình
140 Chương 141: 141: Đêm Trước
141 Chương 142: 142: Nữ Hoàng
142 Chương 143: 143: Lễ Mừng
143 Chương 144: 144: Quan Nhỏ
144 Chương 145: 145: Nuốt Lời
145 Chương 146: 146: Cá Chạch
146 Chương 147: 147: Sát Tâm
147 Chương 148: 148: Khó Độ
148 Chương 149: 149: Danh Tướng
149 Chương 150: 150: Sáng Tỏ
150 Chương 151: 151: Đánh Giá
151 Chương 152: 152: Đế Tâm
152 Chương 153: 153: Sơ Thắng
153 Chương 154: 154: Triều Bái
154 Chương 155: 155: Quốc Yến
155 Chương 156: 156: Thái Bình
156 Chương 157: 157: Phụng Dưỡng
157 Chương 158: 158: Đại Thế
158 Chương 159: 159: Nói Thật
159 Chương 160: 160: Ngư Ông
160 Chương 161: 161: Nguy Cơ
161 Chương 162: 162: Di Hoa
162 Chương 163: 163: Khả Nghi
163 Chương 164: 164: Ngự Rượu
164 Chương 165: 165: Tứ Ca
165 Chương 166: 166: Mật Thẩm
166 Chương 167: Lựa chọn
167 Chương 168: Ngủ đông
168 Chương 169: Noãn ngọc
169 Chương 170: Thanh toán
170 Chương 171: Vây Ngụy
171 Chương 172: Cầu mây
172 Chương 173: Hoàng trang
173 Chương 174: Nhớ nhung
174 Chương 175: Đầy tháng
175 Chương 176: Đậu đỏ
176 Chương 177: Phá trận
177 Chương 178: Không cam
178 Chương 179: Tư thục
179 Chương 180: Tinh diễm
180 Chương 181: 181: Chiêm Sự
181 Chương 182: 182: Chính Sự
182 Chương 183: 183: Vấn Chính
183 Chương 184: 184: Phu Tử
184 Chương 185: 185: Tạm Biệt
185 Chương 186: 186: Có Nàng
186 Chương 187: 187: Thu Lưới
187 Chương 188: 188: Thắng Trận
188 Chương 189: 189: Bình Yên
189 Chương 190: 190: Trảm Nịnh
190 Chương 191: 191: Mời Cầu
191 Chương 192: 192: Chơi Cầu
192 Chương 193-194: 193: Tâm thù - 194: Trải Đường
193 Chương 195: 195: Ám Tiễn
194 Chương 196: 196: Đồ Đao
195 Chương 197: 197: Giăng Lưới
196 Chương 198: 198: Phản Sát
197 Chương 199: 199: Đền Tội
198 Chương 200: 200: Thu Quan
199 Chương 201: 201: Danh Tự
200 Chương 202: 202: Sách Phong
201 Chương 203: 203: Thành Toàn
202 Chương 204: 204: Quân Lâm
203 Chương 205: 205: Tranh Chấp
204 Chương 206: 206: Chiêu Nghi
205 Chương 207: 207: Hôn Quân
206 Chương 208: 208: Nuông Chiều
207 Chương 209: 209: Hợp Cẩn
208 Chương 210: 210: Đông Tầm
209 Chương 211: 211: Đỏ Tươi
210 Chương 212: 212: Vô Biên
211 Chương 213: 213: Di Chiếu
212 Chương 214: 214: Thượng Nguyên
213 Chương 215: 215: Ngoại Truyện 1 Mạch Thượng Hoa
214 Chương 216: 216: Ngoại Truyện 2 Niệm Thanh Mai Hết
Chapter

Updated 214 Episodes

1
Chương 1: Rượu Độc
2
Chương 2: Ánh Trăng
3
Chương 3: Hoa Lê
4
Chương 4: Cánh Diều
5
Chương 5: Đề Hồ
6
Chương 6: Tàng Chuyết
7
Chương 7: Lựa Chọn
8
Chương 8: Thư Đồng
9
Chương 9: Nghe Giảng
10
Chương 10: Tin Đồn
11
Chương 11: Du Hồ
12
Chương 12: Trụy Thủy
13
Chương 13: Noãn Y
14
Chương 14: Manh Mối
15
Chương 15: Biến Số
16
Chương 16: Chiết Liễu
17
Chương 17: Hoàn Thư
18
Chương 18: Trở Về
19
Chương 19: Kiêu Căng
20
Chương 20: Dư Âm
21
Chương 21: Ngũ Tự
22
Chương 22: Thăm Dò
23
Chương 23: Tiết Tấu
24
Chương 24: Đạo Thuật
25
Chương 25: Giương Cánh
26
Chương 26: Mã Cầu
27
Chương 27: Lưỡi Đao
28
Chương 28: Kiến Hồng
29
Chương 29: 29: Trường An
30
Chương 30: 30: Sóng Ngầm
31
Chương 31: 31: Cửu Biệt
32
Chương 32: 32: Mộ Minh
33
Chương 33: 33: Viết Chữ
34
Chương 34: 34: Tương Thủ
35
Chương 35: 35: Long Ân
36
Chương 36: 36: Khiển Trách
37
Chương 37: 37: Thỉnh Cầu
38
Chương 38: 38: Lạc Tuyết
39
Chương 39: 39: Tư Náo
40
Chương 40: 40: Xuất Cung
41
Chương 41: 41: Pháo Hoa
42
Chương 42: 42: Đừng Sợ
43
Chương 43: 43: Điểm Trang
44
Chương 44-45
45
Chương 46: 46: Diện Thánh
46
Chương 47: 47: Xoa Má
47
Chương 48: 48: Ám Độ
48
Chương 49: 49: Thị Tẩm
49
Chương 50: 50: Sấm Cung
50
Chương 51: 51: Tâm Nguyện
51
Chương 52: 52: Lưu Cung
52
Chương 53: 53: Nữ Quan
53
Chương 54: 54: Đêm Lành
54
Chương 55: 55: Làm Thơ
55
Chương 56: 56: Hương Thu
56
Chương 57: 57: Giải Vây
57
Chương 58: 58: Giáo Huấn
58
Chương 59: 59: Dấu Hôn
59
Chương 60: 60: Cung Dạ
60
Chương 61: 61: Cam Tâm
61
Chương 62: 62: Máu Tanh
62
Chương 63: 63: May Mắn
63
Chương 64: 64: Lĩnh Mệnh
64
Chương 65: 65: Rời Lao
65
Chương 66: 66: Dạ Thám
66
Chương 67: 67: Thái Tử
67
Chương 68: 68: Vi Thị
68
Chương 69: 69: Ngắn Ngủi
69
Chương 70: 70: Tra Hỏi
70
Chương 71: 71: Suy Đoán
71
Chương 72: 72: Không Cho
72
Chương 73: 73: Lễ Vật
73
Chương 74: 74: Tuyết Đông
74
Chương 75: 75: Bắt Đầu
75
Chương 76: 76: Bỏ Được
76
Chương 77: 77: Lĩnh Mệnh
77
Chương 78: 78: Đuổi Đi
78
Chương 79: 79: Tương Kiến
79
Chương 80: 80: Chá Chi
80
Chương 81: 81: Thủy Đăng
81
Chương 82: 82: Diễn Trò
82
Chương 83: 83: Chính Sự
83
Chương 84: 84: Danh Sách
84
Chương 85: 85: Đêm Xuân
85
Chương 86: 86: Cảnh Báo
86
Chương 87: 87: Hậu Phách
87
Chương 88: 88: Góp Lời
88
Chương 89: 89: Thận Trọng
89
Chương 90: 90: Hai Nơi
90
Chương 91: 91: Mai Đỏ
91
Chương 92: 92: Cữu Ngũ
92
Chương 93: 93: Đi Theo
93
Chương 94: 94: Đường Về
94
Chương 95: 95: Hợp Mưu
95
Chương 96: 96: Mặt Nạ
96
Chương 97: 97: Vào Đông
97
Chương 98: 98: Quà Mừng
98
Chương 99: 99: Chiếu Thư
99
Chương 100: 100: Thỉnh Chỉ
100
Chương 101: 101: Thỉnh Tội
101
Chương 102: 102: Tương Tư
102
Chương 103: 103: Xá Địch
103
Chương 104: 104: Biển Giấm
104
Chương 105: 105: Phạm Thượng
105
Chương 106: 106: Vết Tích
106
Chương 107: 107: Nắng Sớm
107
Chương 108: 108: Đạo Yến
108
Chương 109: 109: Lâm Biệt
109
Chương 110: 110: Đưa Tiễn
110
Chương 111: 111: Nổi Gió
111
Chương 112: 112: Quan Nhỏ
112
Chương 113: 113: Không Về
113
Chương 114: 114: Dã Tâm
114
Chương 115: 115: Lửa Lớn
115
Chương 116: 116: Tâm Dược
116
Chương 117: 117: Vảy Ngược
117
Chương 118: 118: Sơ Tâm
118
Chương 119: 119: Hôn Sự
119
Chương 120: 120: Dạ Thoại
120
Chương 121: 121: Về Triều
121
Chương 122: 122: Tàng Kinh
122
Chương 123: 123: Ôm Nhau
123
Chương 124: 124: Đứa Nhỏ
124
Chương 125: 125: Minh Đường
125
Chương 126: 126: Sâu Kiến
126
Chương 127: 127: Phò Mã
127
Chương 128: 128: Hoa Chúc
128
Chương 129: 129: Hoà Ly
129
Chương 130: 130: Đưa Thuốc
130
Chương 131: 131: Thanh Trì
131
Chương 132: 132: Giấy Đỏ
132
Chương 133: 133: Hàn Chứng
133
Chương 134: 134: Kẽ Hở
134
Chương 135: 135: Thiên Hạ
135
Chương 136: 136: Gia Viên
136
Chương 137: 137: Thói Quen
137
Chương 138: 138: Võ Thị
138
Chương 139: 139: Phi Ngựa
139
Chương 140: 140: Tư Hình
140
Chương 141: 141: Đêm Trước
141
Chương 142: 142: Nữ Hoàng
142
Chương 143: 143: Lễ Mừng
143
Chương 144: 144: Quan Nhỏ
144
Chương 145: 145: Nuốt Lời
145
Chương 146: 146: Cá Chạch
146
Chương 147: 147: Sát Tâm
147
Chương 148: 148: Khó Độ
148
Chương 149: 149: Danh Tướng
149
Chương 150: 150: Sáng Tỏ
150
Chương 151: 151: Đánh Giá
151
Chương 152: 152: Đế Tâm
152
Chương 153: 153: Sơ Thắng
153
Chương 154: 154: Triều Bái
154
Chương 155: 155: Quốc Yến
155
Chương 156: 156: Thái Bình
156
Chương 157: 157: Phụng Dưỡng
157
Chương 158: 158: Đại Thế
158
Chương 159: 159: Nói Thật
159
Chương 160: 160: Ngư Ông
160
Chương 161: 161: Nguy Cơ
161
Chương 162: 162: Di Hoa
162
Chương 163: 163: Khả Nghi
163
Chương 164: 164: Ngự Rượu
164
Chương 165: 165: Tứ Ca
165
Chương 166: 166: Mật Thẩm
166
Chương 167: Lựa chọn
167
Chương 168: Ngủ đông
168
Chương 169: Noãn ngọc
169
Chương 170: Thanh toán
170
Chương 171: Vây Ngụy
171
Chương 172: Cầu mây
172
Chương 173: Hoàng trang
173
Chương 174: Nhớ nhung
174
Chương 175: Đầy tháng
175
Chương 176: Đậu đỏ
176
Chương 177: Phá trận
177
Chương 178: Không cam
178
Chương 179: Tư thục
179
Chương 180: Tinh diễm
180
Chương 181: 181: Chiêm Sự
181
Chương 182: 182: Chính Sự
182
Chương 183: 183: Vấn Chính
183
Chương 184: 184: Phu Tử
184
Chương 185: 185: Tạm Biệt
185
Chương 186: 186: Có Nàng
186
Chương 187: 187: Thu Lưới
187
Chương 188: 188: Thắng Trận
188
Chương 189: 189: Bình Yên
189
Chương 190: 190: Trảm Nịnh
190
Chương 191: 191: Mời Cầu
191
Chương 192: 192: Chơi Cầu
192
Chương 193-194: 193: Tâm thù - 194: Trải Đường
193
Chương 195: 195: Ám Tiễn
194
Chương 196: 196: Đồ Đao
195
Chương 197: 197: Giăng Lưới
196
Chương 198: 198: Phản Sát
197
Chương 199: 199: Đền Tội
198
Chương 200: 200: Thu Quan
199
Chương 201: 201: Danh Tự
200
Chương 202: 202: Sách Phong
201
Chương 203: 203: Thành Toàn
202
Chương 204: 204: Quân Lâm
203
Chương 205: 205: Tranh Chấp
204
Chương 206: 206: Chiêu Nghi
205
Chương 207: 207: Hôn Quân
206
Chương 208: 208: Nuông Chiều
207
Chương 209: 209: Hợp Cẩn
208
Chương 210: 210: Đông Tầm
209
Chương 211: 211: Đỏ Tươi
210
Chương 212: 212: Vô Biên
211
Chương 213: 213: Di Chiếu
212
Chương 214: 214: Thượng Nguyên
213
Chương 215: 215: Ngoại Truyện 1 Mạch Thượng Hoa
214
Chương 216: 216: Ngoại Truyện 2 Niệm Thanh Mai Hết