Chương 80: Tiền truyện: ANH HÙNG CHẾT TRẺ 1

Nha đầu Giáp: "Ôi, cô có biết không, Hội Bàn Đào tháng sau Tư Chiến Thượng Thần cũng đến đấy."

Nha đầu Ất: "Nói nhảm, cô không thấy công chúa cũng thử một nghìn lẻ tám bộ quần áo sao!"

Nha đầu Bính: "Hả? Khó trách năm nay nhiều đại tin tiu tin tranh nhau ghi danh chịu trch nhiệm cung ứng nc tr cho Hội Bn Đo nh vậy."

Nha đầu Đinh: "C phải l giả khng? Nhiu năm qua T Chiến Thợng Thần cha từng đ ý ti những việc xã giao ny."

Nha đầu Gip, Ất, Bính: "Xía xía xía, đồ miệng quạ đen!"

Khi đ c còn l một tiu yu hoa sơn tr, nhiu năm tu hnh đu l nghe chuyện xưa của người này lớn lên. Tư Chiến Thượng Thần trong truyền thuyết chính là anh, trên tay cầm Ánh Nhật Cổ Trần, bình loạn côm giới nhân – quỷ - thần hết lần này đến lần khác, gìn giữ hòa bình nơi nơi.

Lúc đó luôn cô ôm rất nhiều ảo tưởng đối với vị anh hùng trong lòng mình. Cô nghĩ có lẽ ngày nào đó có thể tình cờ gặp được anh; Có thể đi nhầm vào bữa tiệc chỉ liếc nhìn anh thoáng qua, rồi cúi đầu cười thầm. Nhưng mà một tiểu yêu giống như cô, làm sao có thể gặp được vị thượng thần viễn cổ ở Tiên giới được tôn sùng ngang với Thiên đế đây?

Cho nên những truyền thuyết này đã cùng cô tu hành không biết qua bao nhiêu năm tháng.

Tộc hoa sơn trà cực kì thuần lương. Cho dù là yêu, nhưng vì trời sinh có thể pha trà cực kì ngon, nên địa vị cũng cao hơn các tộc khác chút ít. Quả thật bản tính của tộc cô ai ai cũng biết rõ. Cho nên khi Thiên giới có tiệc rượu lớn, dĩ nhiên sẽ mời một vài cao thủ trà đạo của tộc cô.

Khi đó chúng tiên đi Hội Bàn Đào ai cũng có thể thưởng thức được tay nghề pha trà của trà yêu.

Trong tộc cũng không ngừng cố gắng nghiên cứu về tập tục uống trà của nhân gian. Ảo tưởng một ngày nào đó có thể nhìn ngắm được chỗ ở của các vị thần tiên trong truyền thuyết.

Cuối cùng cô cũng thực sự thấy được nơi đầy màu hồng ấy. Cô còn nhớ rõ khi cô hơn năm trăm tuổi. Nguyên quán sơn trà cốc của cô bỗng tối sầm vào giữa ban trưa. Tiếng dã thú gầm thét vang vọng cả sơn cốc. Lần đầu tiên nơi sinh sống an toàn mấy trăm năm nay lại bị như thế. Rất nhiều đồng tộc đều bị hủy hoại trong cơn hỗn loạn.

Đó là một con Hỏa Kỳ Lân - vốn là loại thú cát tường, nhưng bởi vì nhiễm ma tính nên trốn ra khỏi đại điện Thái Hòa. Lúc thiên giới đuổi bắt đã đánh nó bị trọng thương, nhưng cũng làm cho thú tính của nó hoàn toàn bộc phát. Con vật đó cực kì to lớn, đứng đơn độc ở sơn trà cốc che hết tất cả ánh mặt trời.

Tiếng gầm của nó rung động cả sơn cốc. Theo mỗi tiếng hống là vô số quả cầu lửa rơi xuống đất biến thành lửa cháy lan ra cả đồng cỏ trong cốc. Một sơn cốc an bình thanh thản nháy mắt đã biến thành biển lửa.

Tộc hoa sơn trà vốn không thích chiến tranh nên tộc trưởng dẫn mọi người trong tộc di dời ra bên ngoài cốc. Nhưng trong tầm mắt là lửa đỏ ngút trời, đâu đâu cũng là biển lửa. Bốn phía chỉ nghe thấy tiếng lửa thiêu rụi, bụi mù khắp nơi. Những đồng bạn ngày xưa chơi đùa cùng nhau nay đã hóa thành tro bụi.

Lúc này cô lại lạc mất đám người tộc trưởng. Một yêu tinh nho nhỏ ở trong cơn hỏa hoạn lớn không biết có sợ hay không. Nhưng chỉ là không làm sao tiếp nhận được sự thật chỗ vui chơi hằng ngày nay đã biến thành địa ngục. Ngọn lửa liếm qua thân thể cô, ngay cả cảm giác đau đớn dường như cũng chết lặng.

Ngay lúc ấy cô lại nhìn thấy anh. Khi đó anh mặc áo bào trắng, tay cầm cổ trần đứng giữa biển lửa ngập trời. Mái tóc dài màu băng lam như nước như sương tung bay trong hơi nóng nghi ngút mang khí chất của thế ngoại cao nhân.

Cô rất muốn la lên. Một con yêu đã chịu đựng tu hành cả trăm năm lại phải chết vì lửa của thần thú thiêu rụi sao? Nhưng cổ họng khô khốc, cô chỉ nhìn anh rồi vô thức đưa tay vẫy vẫy. Anh nhanh chóng phát hiện ra cô. Trong đôi mắt màu băng lam có ánh lửa chói lọi như sao. Anh cầm kiếm bay lướt qua mặt cô nhưng chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua. Trong nháy mắt, cô thấy anh do dự. Nếu cứu cô rồi mới đuổi theo con thần thú kia, sợ là sẽ chết nhiều người hơn.

Cô nhìn anh khẩn cầu. Anh đáp lại bằng cách mím môi lướt qua cô, đuổi theo con nghiệt thú vẫn đang gào thét phóng hỏa ở đằng kia. Khi ngọn lửa lan tới, cô nghĩ, thôi xong rồi. Trong lòng không phải không tức giận, nhưng cũng chưa tới mức hận anh. Dù gì cũng là thần, bọn họ thường quan tâm đến nhiều sinh mạng hơn. Lúc nguy cơ ập đến, họ luôn vì số nhiều mà hy sinh đi số ít.

Cô chỉ hận tu vi của mình không đủ cao nên giờ chỉ có thể táng thân trong biển lửa. Cô bị sặc khói ho khan một lúc rồi chợt có một đôi tay níu lấy cổ áo cô. Cô chỉ thấy thân thể chợt nhẹ thì người đã cách khỏi mặt đất rồi. Ngọn lửa nóng dần cách xa cô, có gió mát thổi qua mặt, cô vẫn ho thật lâu mới hít thở được. Quay đầu lại cô nhìn thấy cái tư thế bất nhã ôm lấy người cứu mình. Và ở phía trước. . . . . . Ừ, bởi vì anh không cứu cô, cho nên cô chỉ coi anh là một con vật lông xanh thôi.

Người cứu cô có một đầu tóc đỏ bay loạn trong gió, mắt xanh môi mỏng. Vẻ mặt và mái tóc đều toát lên vẻ bất cần như nhau. Ánh mắt anh ta nhìn chăm chú vào con Hỏa Kỳ Lân đang đánh nhau với kẻ lông xanh. Mặc dù vẻ mặt kia cũng không đến mức “trách trời thương dân” nhưng vì anh ta cô đã cứu cô, nên cô luôn có hảo cảm không hiểu nổi.

Lúc này anh ta cũng nhìn về phía cô, trong mắt có vẻ dò hỏi. Một lúc lâu sau, cuối cùng anh ta lại đặt cô ở chỗ sơn cốc, đạp mây bay đi trợ giúp con vật lông xanh kia chiến đấu.

Cô cũng không dám lên tiếng. Biết rõ vật này là thần thú Thượng Cổ chân chính, nếu không, sao nó đã bị thương còn vẫn có thể đốt sạch cả tộc hoa sơn trà của cô không còn một mống? Nếu cô mở miệng quấy rầy hai người kia, thì khó có thể bảo toàn được con số thương vong. Cho nên cô liền ngồi không ở đó nhìn bọn họ giao đấu. Thế kiếm của kẻ lông xanh dường như có sức mạnh ngàn quân. Con nghiệt thú này cũng không dám lấy cứng đối cứng với anh. Còn kẻ tóc đỏ. . . . . . ặc, cô chỉ mới biết anh ta lúc anh ta cứu cô nên cứ gọi là thần tóc đỏ đi, vị thần tóc đỏ này cũng phối hợp ăn ý giúp anh chặn đường lui của con kỳ lân. Hai người một công một thủ, phối hợp với nhau càng tăng thêm sức mạnh.

Bọn họ đánh hơn nửa canh giờ. Dù sao cũng là hai người liên thủ nên cũng nhanh hơn.

Cuộc chiến kết thúc. Lửa trong sơn trà cốc được dập tắt. Sơn trà cốc khi xưa tràn ngập nắng ấm và mùi hoa đã biến thành một mảnh đất khô cằng. Cả tộc gần như bị diệt hết.

Nghiệt thú đã bị bắt. Vấn đề sau đó là việc đi hay ở của cô mà thôi.

Kẻ lông xanh kia thu con nghiệt thú vào tay áo, rồi quay người nhìn cô một chút. Không biết có phải lúc ấy bị lửa thiêu đến váng đầu không, mà cô lại thấy trong con ngươi màu băng lam của anh có một chút áy náy. Cô nghĩ cô đúng là bị thiêu đến choáng váng rồi. Nếu anh thực sự áy náy, thì sao không cứu giúp cô từ lúc đầu chứ?

Thần tóc đỏ bên cạnh anh cũng nhìn cô mỉm cười. Lúc anh ta mở miệng giọng nói cực kì trong sáng: "Dù sao hiện tại cả tộc hoa sơn trà cũng bị diệt gần hết rồi. Hội Bàn Đào sắp tới của Thiên giới sợ là không tìm được người pha trà, không bằng mang cô về thử một chút xem sao?"

Kẻ lông xanh nhíu mày, nhìn cô từ trên xuống dưới thật lâu. Khụ, đương nhiên cô biết là hình tượng của mình lúc ấy cũng không tốt đẹp gì. Đầu tóc cháy sạch, quần áo hỗn loạn dính đầy bùn đen hôi thối, nhiều chỗ còn bị rách. Cô không nhìn rõ lắm, nhưng đoán chừng lúc ấy nếu trời tối sầm xuống hẳn là trực tiếp tàng hình được rồi.

"Pháp lực của cô ấy nông cạn thế này, chỉ sợ ở Thiên giới . . . . . ." Kẻ lông xanh vừa mở miệng, giọng nói cực kì dễ nghe. Quả thật cô cũng thích giọng nói này, nhưng trong lòng lúc ấy đã nghiêng về phía thần tóc đỏ, vì vậy cái này cũng chẳng đáng tính.

"Này này, anh đừng có như thế chứ? Nếu như cô ấy có pháp lực tu vi lớn, anh cảm thấy cả tộc hoa sơn trà có thể bị diệt sạch sao? Cảnh tượng hôm nay thê thảm thế này rồi. Nói đến cùng cũng là trách nhiệm của Tư Chiến Thượng Thần nhà anh đấy."

"Hả?" Kẻ lông xanh nhướng mày: "Thì ra là nghiệt thú này trốn ra từ chỗ của Tư Pháp Thượng Thần, là trách nhiệm của bổn thượng thần. Bổn thần thật có lỗi."

"Ặc. . . . . . Khụ, đó là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn thôi. . . . . ." Thần tóc đỏ cười khan: "Dù sao hiện tại cô ấy cũng không có chỗ ở. Thôi thì, Thiên giới không nhận thì ở quý phủ của tôi đi. Dù sao cũng không đáng gì."

"Tất Phương, tính tình này của anh nếu không đổi, sớm muộn gì cũng nảy sinh ma tính."

Nội dung đàm luận của hai người, cô cũng hiểu được đại khái, biết được hai vị này chính là Tư Chiến và Tư Pháp Thượng Thần của Thiên giới. Cho nên hậm hực vừa rồi đã tan thành mây khói. (Dĩ nhiên bạn phải hiểu, bạn có thể tưởng tượng bây giờ Mao chủ tịch đột ngột đứng trước mặt, không cẩn thận giẫm phải chân bạn, bạn có thể oán hận sao?)

Cho nên chỗ ở của cô được định đoạt vì mấy câu nói đó. Thần tóc đỏ. . . . . . ý, không phải, anh ta là Tư Pháp Thượng Thần Tất Phương đã dẫn cô về quý phủ của anh ta. Từ đó cô trở thành tiểu tiên tỳ ở quý phủ của Tất Phương.

Chapter
1 Chương 1: Tiết tử
2 Chương 2: Tà đạo ôi tà đạo!
3 Chương 3: Quyến rũ
4 Chương 4: Dụ dỗ
5 Chương 5: Dạy dỗ
6 Chương 6: Dạy dỗ (2)
7 Chương 7: Ác mộng bắt đầu
8 Chương 8: Đấu pháp
9 Chương 9: Mộc phi huyền
10 Chương 10: Xiên cọc đem ra ngoài chôn ngay, chôn ngay, chôn ngay
11 Chương 11: Ta với cô ấy . . . . .
12 Chương 12: Ta là của người đàn ông đầu tiên của ngươi
13 Chương 13: Tông chủ bắt học thuộc lòng, tôi không thuộc
14 Chương 14: Yêu hận tình thù
15 Chương 15: Luyện yêu thành đan
16 Chương 16: Làm sao để giết nó? Là một vấn đề…
17 Chương 17: Yêu nghiệt trong đạo quán
18 Chương 18: Tôi không giết đại sư huynh
19 Chương 19: Không nên hận, nên quên
20 Chương 20: Thịnh yến kinh hồn
21 Chương 21: Tôi không muốn bị gọi là Tiểu Hắc
22 Chương 22: Không muốn rửa mặt
23 Chương 23: Người chơi cờ dở
24 Chương 24: Phiên ngoại nhỏ: Câu chuyện trắc trở của Hắc Phi
25 Chương 25: Nữ nhân của Yêu Vương
26 Chương 26: Yêu
27 Chương 27: Khuôn mặt của Yêu vương
28 Chương 28: Tên xấu dễ nuôi
29 Chương 29: Âm thầm giao dịch
30 Chương 30: Sự tích về Chu U vương
31 Chương 31: Rất im lặng
32 Chương 32: Giảo khôi
33 Chương 33: Cấm địa trong cung Yêu Vương
34 Chương 34: Ta là thích khách, ta là lạt khách
35 Chương 35: Đại trượng phu đã ra tay là không hối hận
36 Chương 36: Ta vốn không chê thế nhân, nhưng thế nhân lại không nhận ta
37 Chương 37: Nếu có mắt mà không tròng, vậy để mắt có lợi ích gì?
38 Chương 38: Thanh Dương Tử xin thuốc 1
39 Chương 39: Thanh Dương Tử xin thuốc 2
40 Chương 40: Thượng tiên Bích Lạc
41 Chương 41: Nhật xuyên cương phản
42 Chương 42: Bbq tiền giới
43 Chương 43: Ánh trăng thuần khiết nhất
44 Chương 44: Xà quân bị trêu ghẹo
45 Chương 45: Mộ lệ vô quyết
46 Chương 46: Đạo chủ “trong sáng”
47 Chương 47: Tin tình cảm bất chính của đạo chủ
48 Chương 48: Bán mình xin cơm
49 Chương 49: Số đào hoa hay kiếp đào hoa?
50 Chương 50: Không phải giận lây chúng ta, mà là giận lây cậu!
51 Chương 51: Mộng đẹp
52 Chương 52: Năm trăm năm đầu tiên
53 Chương 53: Các bạn hữu lại hiểu biết thêm về bần đạo một chút
54 Chương 54: Nước mắt của rắn
55 Chương 55: Thanh Dương Tử, cứu tôi đi
56 Chương 56: Chịu khổ đùa giỡn Tâm Ma
57 Chương 57: Thú yêu đương
58 Chương 58: Ước định
59 Chương 59: Nhân gian có nơi nào là đào nguyên
60 Chương 60: Thi thể nữ bị trộm
61 Chương 61: Giận dữ vì lam nhan (1)
62 Chương 62: Giận dữ vì lam nhan (2)
63 Chương 63: Giận dữ vì lam nhan (3)
64 Chương 64: Phù hoa đều tan mất, giữa giấc mộng ngàn năm (1)
65 Chương 65: Phù hoa đều tan mất, giữa giấc mộng ngàn năm(2)
66 Chương 66: Phù hoa đều tan mất, giữa giấc mộng ngàn năm (3)
67 Chương 67: Mở đầu
68 Chương 68: Người thứ ba trong năm trăm năm (bắt trùng)
69 Chương 69: Ma hậu
70 Chương 70: Đám cưới của Ma Tôn
71 Chương 71: Vô hận thiên
72 Chương 72: Nữ đế của Ma tộc
73 Chương 73: Còn vương ý nghĩ cũ, thương lấy người trước mắt
74 Chương 74: Người yêu nửa tháng (thượng)
75 Chương 75: Người yêu nửa tháng (trung)
76 Chương 76: Người yêu nửa tháng (hạ)
77 Chương 77: Ý tưởng tồi
78 Chương 78: Kẻ thắng làm tiên, kẻ bại làm ma
79 Chương 79: Tương tư gang tấc, hồn mộng thiên nhai
80 Chương 80: Tiền truyện: ANH HÙNG CHẾT TRẺ 1
81 Chương 81: Tiền truyện: anh hùng chết trẻ 2
82 Chương 82: Anh hùng chết trẻ 3
83 Chương 83: Anh hùng chết trẻ 4
84 Chương 84: Tiền truyện: anh hùng chết trẻ 5
85 Chương 85: Tiền truyện: anh hùng chết trẻ 6
86 Chương 86: Cấm chó và Thanh Dương Tử bước vào
87 Chương 87: Cứ yêu đi
88 Chương 88: Chương kết
89 Chương 89: Ngoại truyện
90 Chương 90: Phiên ngoại 2: Cần hài hòa! Cần tình yêu!
Chapter

Updated 90 Episodes

1
Chương 1: Tiết tử
2
Chương 2: Tà đạo ôi tà đạo!
3
Chương 3: Quyến rũ
4
Chương 4: Dụ dỗ
5
Chương 5: Dạy dỗ
6
Chương 6: Dạy dỗ (2)
7
Chương 7: Ác mộng bắt đầu
8
Chương 8: Đấu pháp
9
Chương 9: Mộc phi huyền
10
Chương 10: Xiên cọc đem ra ngoài chôn ngay, chôn ngay, chôn ngay
11
Chương 11: Ta với cô ấy . . . . .
12
Chương 12: Ta là của người đàn ông đầu tiên của ngươi
13
Chương 13: Tông chủ bắt học thuộc lòng, tôi không thuộc
14
Chương 14: Yêu hận tình thù
15
Chương 15: Luyện yêu thành đan
16
Chương 16: Làm sao để giết nó? Là một vấn đề…
17
Chương 17: Yêu nghiệt trong đạo quán
18
Chương 18: Tôi không giết đại sư huynh
19
Chương 19: Không nên hận, nên quên
20
Chương 20: Thịnh yến kinh hồn
21
Chương 21: Tôi không muốn bị gọi là Tiểu Hắc
22
Chương 22: Không muốn rửa mặt
23
Chương 23: Người chơi cờ dở
24
Chương 24: Phiên ngoại nhỏ: Câu chuyện trắc trở của Hắc Phi
25
Chương 25: Nữ nhân của Yêu Vương
26
Chương 26: Yêu
27
Chương 27: Khuôn mặt của Yêu vương
28
Chương 28: Tên xấu dễ nuôi
29
Chương 29: Âm thầm giao dịch
30
Chương 30: Sự tích về Chu U vương
31
Chương 31: Rất im lặng
32
Chương 32: Giảo khôi
33
Chương 33: Cấm địa trong cung Yêu Vương
34
Chương 34: Ta là thích khách, ta là lạt khách
35
Chương 35: Đại trượng phu đã ra tay là không hối hận
36
Chương 36: Ta vốn không chê thế nhân, nhưng thế nhân lại không nhận ta
37
Chương 37: Nếu có mắt mà không tròng, vậy để mắt có lợi ích gì?
38
Chương 38: Thanh Dương Tử xin thuốc 1
39
Chương 39: Thanh Dương Tử xin thuốc 2
40
Chương 40: Thượng tiên Bích Lạc
41
Chương 41: Nhật xuyên cương phản
42
Chương 42: Bbq tiền giới
43
Chương 43: Ánh trăng thuần khiết nhất
44
Chương 44: Xà quân bị trêu ghẹo
45
Chương 45: Mộ lệ vô quyết
46
Chương 46: Đạo chủ “trong sáng”
47
Chương 47: Tin tình cảm bất chính của đạo chủ
48
Chương 48: Bán mình xin cơm
49
Chương 49: Số đào hoa hay kiếp đào hoa?
50
Chương 50: Không phải giận lây chúng ta, mà là giận lây cậu!
51
Chương 51: Mộng đẹp
52
Chương 52: Năm trăm năm đầu tiên
53
Chương 53: Các bạn hữu lại hiểu biết thêm về bần đạo một chút
54
Chương 54: Nước mắt của rắn
55
Chương 55: Thanh Dương Tử, cứu tôi đi
56
Chương 56: Chịu khổ đùa giỡn Tâm Ma
57
Chương 57: Thú yêu đương
58
Chương 58: Ước định
59
Chương 59: Nhân gian có nơi nào là đào nguyên
60
Chương 60: Thi thể nữ bị trộm
61
Chương 61: Giận dữ vì lam nhan (1)
62
Chương 62: Giận dữ vì lam nhan (2)
63
Chương 63: Giận dữ vì lam nhan (3)
64
Chương 64: Phù hoa đều tan mất, giữa giấc mộng ngàn năm (1)
65
Chương 65: Phù hoa đều tan mất, giữa giấc mộng ngàn năm(2)
66
Chương 66: Phù hoa đều tan mất, giữa giấc mộng ngàn năm (3)
67
Chương 67: Mở đầu
68
Chương 68: Người thứ ba trong năm trăm năm (bắt trùng)
69
Chương 69: Ma hậu
70
Chương 70: Đám cưới của Ma Tôn
71
Chương 71: Vô hận thiên
72
Chương 72: Nữ đế của Ma tộc
73
Chương 73: Còn vương ý nghĩ cũ, thương lấy người trước mắt
74
Chương 74: Người yêu nửa tháng (thượng)
75
Chương 75: Người yêu nửa tháng (trung)
76
Chương 76: Người yêu nửa tháng (hạ)
77
Chương 77: Ý tưởng tồi
78
Chương 78: Kẻ thắng làm tiên, kẻ bại làm ma
79
Chương 79: Tương tư gang tấc, hồn mộng thiên nhai
80
Chương 80: Tiền truyện: ANH HÙNG CHẾT TRẺ 1
81
Chương 81: Tiền truyện: anh hùng chết trẻ 2
82
Chương 82: Anh hùng chết trẻ 3
83
Chương 83: Anh hùng chết trẻ 4
84
Chương 84: Tiền truyện: anh hùng chết trẻ 5
85
Chương 85: Tiền truyện: anh hùng chết trẻ 6
86
Chương 86: Cấm chó và Thanh Dương Tử bước vào
87
Chương 87: Cứ yêu đi
88
Chương 88: Chương kết
89
Chương 89: Ngoại truyện
90
Chương 90: Phiên ngoại 2: Cần hài hòa! Cần tình yêu!