Chương 80: Người yêu được hoan nghênh (2)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thi đấu tiến vào giai đoạn gay cấn.

Ánh mắt Lương Chu vẫn khóa trên người Dư Sơ Lâm, tỉ mỉ quan sát từng chút trên người hắn.

Tóc hất về sau đầu, tóc mái ướt dính lên trán, ngón tay đưa bóng ra ngoài giơ lên một độ cong nhất định, đường cong đôi căng chặt khi nhảy lên ném rổ… Mỗi một tấc đều là bộ dáng quen thuộc nhưng mỗi một tấc lại khác biệt với lúc trước—— người yêu của hắn giờ đã thật sự trưởng thành, tự dưng nghĩ đến, giờ thiếu niên đã trưởng thành có dáng vẻ thanh niên. Bộ dáng chơi bóng trên người đối phương hoàn toàn xa lạ, đôi giày trên chân cũng chưa từng thấy đi, tóc cắt ngắn, quá ngắn ngủi, nhưng rất có tinh thần. Trừa bỏ người vẫn là người kia, mặc cái gì, vậy mà rốt cuộc hắn vẫn không tìm ra được bóng dáng quen thuộc.

… Là từ khi nào nhỉ, bắt đầu từ khi nào đối phương tự mình mua những thứ này? Hai người đã bao lâu chưa từng ra ngoài hẹn hò nhỉ? Hai người… Lại đã qua bao lâu chưa nói chuyện với nhau? Đường trong trường đã bị hỏng, nghỉ một ngày học, giảng viên cho sinh viên trong thành phố trở về nhà ở… Vì sao tự nguyên ở trường học cùng những sinh viên khác chơi bóng trên sân bóng rổ mà không giống những đứa nhỏ khác trở về nhà ngủ một đêm, cũng không muốn về nhà gặp mình sao?”

Là vì sau khi lên đại học, gặp được nhiều người, tiếp xúc với những người trẻ tuổi tinh thần phấn chấn sao, cho nên càng ngày càng xa mình, đã không thích nữa…

Thật là… Không thể nghĩ ra.

Hắn giơ tay che khuất đôi mắt, cúi đầu, thở dài một hơi.

Tay rời đi, ánh mắt nhìn chiếc áo sơ mi đơn giản trên người, một sự thất bại quỷ dị bắt đầu chiếm lấy toàn bộ đại não của hắn.

Người yêu trẻ đầy sức sống như vậy, còn mình già cả không thú vị… Sau khi giải nghệ hắn đã không cần đóng phim, không cần tham gia hoạt động, quần áo cũng đã thay đổi ngày càng phù hợp với thân phận một người chủ công ty, Sơ Lâm có phải cảm thấy mình không thú vị? Rất, rất… già?

Người già?

hắn ngẩn người, sau đó đột nhiên có những cảm xúc trái chiều bứt ra, lắc đầu bật cười.

Lương Chu à Lương Chu, mày tốt xấu gì cũng là một ảnh đế, mày nắm một lúc hai công ty rụng ra tiền, mày còn chưa tới ba mươi tuổi, người già…  Mày khi nào lại mất tự tin như vậy chứ?

Hắn ngẩng đầu, một lần nữa nhìn về tiêu điểm giữa đám người trong sân thi đấu, khuôn mặt dần dịu dàng nhìn người mong nhớ trong lòng kia.

Những ý tưởng không đúng kia, đều vì người này mà càng trở nên tốt hơn… thật sự chỉ muốn trộm giấu người đi thôi.

Tiếng còi vang lên báo thi đấu kết thúc, đám người yên tĩnh một giây, sau đó đồng thời hoan hô.

“Trời ơi, vậy mà lại để cậu vào, đáng giận.” Cầu thủ đối phương không dám tin trừng mắt nhìn cầu khung, lẩm bẩm: “Một giây cuối cùng, Dư Sơ Lâm, cậu dám quăng vào, nói đi, cậu có phải uống thuốc kích thích không?”

Dư Sơ Lâm nghe vậy thì lộ nụ cười đắc ý, vui vẻ nói: “Vừa vặn thắng cậu 2 điểm, chuẩn bị mời khách đi người anh em.”

“Cậu, cái tên nhà giàu keo kiệt.” Đối phương hoàn hồn, cười mắng.

Dư Sơ Lâm không chút để ý nhún vai, đi xuống sân: “Anh tớ kiếm tiền nuôi tớ không dễ dàng gì, đương nhiên là muốn moi, đúng rồi, còn có bữa sáng ngày mai nữa, cậu nói rồi, đã cá cược thì phải chịu thua.”

Đối phương kêu rên: “Chịu không nổi cậu, mỗi ngày đều mở miệng nhắc tới anh trai, người anh trai thần bí kia rốt cuộc là ai, hỏi Vương Chí cũng không nói, hai người các cậu, quá đáng.”

Dư Sơ Lâm quay đầu lại, nhẹ nhàng đấm hắn một chút, nhướng mày: “Cậu thật muốn biết?”

Đối phương vội vàng gật đầu.

“Nếu cậu tự nguyện bao  trọng một tháng bữa sáng cho cả phòng ngủ chúng ta, tớ liền nói cho cậu biết.”

“Gặp lại Grandet*!”

Mọi người cười vang lên.

Vương Chu ngo ngoe rục rịch muốn nhảy lên trước khán giả, chạy nhanh qua phía Dư Sơ Lâm, hưng phấn nói: “Sơ Lâm, cậu quá tuyệt vời! Ha ha ha, buổi tối nay tớ muốn đi cọ cơm (ăn chực), đừng ngăn cản tớ! Đúng rồi, anh cậu hình như đến đấy, đang tìm cậu đó, cậu mau gọi điện thoại cho anh cậu đi.”

“Anh tớ?” Dư Sơ Lâm tay nhận điện thoại dừng một chút, ngay sau đó chạy vội đến nơi đặt  ba lô tìm di động, mặt đầy ảo não: “Xong rồi, xong rồi, anh tớ đến đây nhất định là vì chuyện tớ ngày nghỉ không có về nhà, cậu nhìn xem…  Sáu cuộc gọi nhỡ, tớ muốn chết!”

“Cái gì? Cậu ngày nghỉ không về nhà?” Vương Chí trừng mắt, “Vậy hôm đó cậu làm gì? Cậu đâu có ở trường đâu.”

Hướng Bằng vừa lau mồ hôi vừa đi tới, nghe vậy thì sửng sốt, “Sơ Lâm, đường bộ tê liệt không về được nhà hôm đó sao? Vậy cậu thu dọn quần áo làm gì?”

“Tớ ngày đó là đi… Trước đừng nói cái này, tí nữa anh tớ nếu đến đây, các cậu phải nói giúp tớ là hôm đó tớ ở trường học, nhiểu chưa? Không được lỡ miệng, bằng không tớ xong đời rồi.”

“Chậm rồi.”

“Cái gì?” Dư Sơ Lâm cũng không ngẩng đầu nhìn di động mà gọi điện thoại lại cho Lương Chu, “Vương Chí cậu từ từ đã, tớ gọi điện lại cho anh tớ đã, có việc lại nói sau.”

“Không phải vậy.” Vương Chí nuốt nước miếng, nhìn Lương Chu xuyên qua các thiếu nữ hoa si bước tới, yên lặng lui về phía sau một bước: “Không cần gọi điện thoại đâu… Anh cậu tới rồi kìa.”

Tiếng chuông quen thuộc vang lên ở phía sau người không xa, mí mặt Dư Sơ Lâm giật giật, yên lặng đứng thẳng người… Có loại, dự cảm không tốt.

“Hữu nghị nhắc nhở…” Vương Chí tiếp tục lui về sau, thuận tiện kéo Hướng Bằng đang ngơ ngác bên người đi luôn, còn bớt thời gian đưa mắt ra hiệu cho những đội viên khác không hiểu chuyện gì, nhỏ giọng: “Những lời cậu vừa nói, anh cậu chắc đã nghe hết rồi.”

Dư Sơ Lâm: “…”

Lương Chu dừng bước, làm lơ tầm mắt đánh giá cũng như tiếng thì thầm xung quanh của các đội viên, híp mắt nhìn cái ót nhếch lên một sợi tóc trước mắt, giọng nói lạnh buốt: “Nghỉ học ở trường không về nhà cũng không ở trường học, còn mưu toan thông đồng bạn học nói láo… Ngứa da, hả?”

Quả nhiên là giọng nói quen thuộc, mùi hương quen thuộc, còn có tiếng chuông quen thuộc… ở ngay sau lưng.

Yên lặng tắt điện thoại, yên lặng cất di động, Dư Sơ Lâm thở sâu, điều chỉnh chút vẻ mặt, xoay người, tạo ra nụ cười tươi sáng chói, phất tay: “Anh, anh tới rồi… Đã lâu không gặp…” Phi! Cái gì mà đã lâu không gặp! Nói sai rồi, thật muốn chết!

“Đã lâu không gặp?” Lương Chu híp mắt, giọng nói trực tiếp lạnh đến tám độ, duỗi tay, ấn tay lên đầu tóc với cái ót của hắn, đem người đè về phía mình, nhịn xuống xúc động muốn hôn ai đó, hạ giọng nói: “Nếu không phải vì anh tới tìm, có phải em sẽ chuẩn bị “đã lâu” thành “vô cùng lâu” không? Lớn rồi, cho nên cứng cánh, nghĩ muốn bay đi?”

“Không phải đâu!” Dư Sơ Lâm quyết đoán lắc đầu, tiếng chuông cảnh báo gõ mạnh trong lòng, nói nhanh: “Em là của anh, em sẽ không bay!”

Vương Chí đang bàng quan yên lặng chà xát cánh tay —— hình thức ở chung giữa Sơ Lâm và anh trai cậu ta, nhìn sao cũng thấy buồn nôn quá… Bắt nạt người quá, quá bắt nạt người mà…

Hướng Bằng vặn vẹo cổ, chần chờ nói: “Vị này là… anh trai Sơ Lâm sao?”

Vương Chí gật đầu: “Đúng vậy.”

“Anh trai cậu ấy tên gì?”

“Lương Chu.”

“… Ảnh đế Lương Chu đã giải nghệ?”

“Đúng vậy, là người đó.”

Hướng Bằng trừng lớn mắt: “Ảnh đế?”

Vương Chí tiếp tục xem diễn, gật đầu: “Ừ, là ảnh đế.”

Trên mặt Hướng Bằng bắt đầu sung huyết, hô hấp bắt đầu dồn dập: “Là Đoạn Phi Đường?”

“Đúng rồi, là nhân vật thành danh ảnh đế.”

“…”

“…”

Hướng Bằng hít sâu, xoay người, bắt lấy bả vai Vương Chí, lắc đi lắc lại, ánh mắt lại gắt gao dính trên người hai anh em vẫn còn đang nói chuyện, giọng điệu kích động: “Là Đoạn Phi Đường! Đoạn Phi Đường! Là thần tượng thời niên thiếu của tôi! Sống! Là sống!”

“Cậu này, cậu bình tĩnh đi… Khụ, khụ, bình tĩnh đi! Buông ra, đừng bắt nữa, đau!” Vương Chí bị giữ đến trợn trắng mắt.

Lương Chu buông tay ấn ót Dư Sơ Lâm ra, quét mắt liếc nhìn về phía Vương Chí một cái, cong miệng, sửa thành véo vành tai Sơ Lâm, “Biết em là của anh thì tốt, chuyện của ngày đường bộ bị tê liệt hai ta sẽ nói sau, bây giờ… Không giới thiệu một chút anh với bạn học của em sao?”

“Anh…” Dư Sơ Lâm bị hắn véo đến không được tự nhiên, hai người dựa gần như vậy, hơi thở nói chuyện đều có thể cảm giác được, hơn nữa đấy mấy ngày không gặp… Trước mặt công chúng như vậy, phải rụt rè, phải bĩnh tĩnh. Hắn nghiêng đầu quét mắt liếc nhìn nhóm quần chúng khổng lồ đang vây xem, lắc tay hắn xuống, lại tránh đi tầm mắt của hắn, nhỏ giọng nói: “Anh, chúng ta đi ra ngoài trước đã, rồi em sẽ giới thiệu cho anh biết.”

Lương Chu nhướng mày, không đáp, nhìn về phía Hướng Bằng đang nhìn chằm chằm về bên này, duỗi tay: “Xin chào, em là bạn cùng phòng của Sơ Lâm sao?”

Hướng Bằng dừng động tác lắc Vương Chí, cuống quýt xoay người đối diện Lương Chu, giật nhẹ quần áo, sát sát tay, bộ dạng giống như quá kích động vì may mắn, duỗi tay cầm lại tay Lương Chu, dùng sức nắm, lớn tiếng nói: “Anh, xin chào anh, tên em là Hướng Bằng, là bạn cùng phòng với Sơ Lâm, em, em…”

Lương Chu cười trấn an hắn rồi rụt tay về, bộ dáng rất dịu dàng thân thiết, “Anh nghe Sơ Lâm từng nhắc tới em, cảm ơn em một năm qua đã chiếu cố Sơ Lâm.”

“Không, không không, không phải vậy, em không có chiếu cố gì cả, Sơ Lâm rất tốt, rất được thầy cô yêu thích, thành tích cũng rất tốt, không hề bỏ học! Thường xuyên đi thư viện! Còn ngoan hơn cả hai con khỉ khác trong phòng! Á… Đúng rồi! Cậu ấy rất được các nữ sinh hoan nghênh, cuối tuần nào cũng đều nhận được thư tình!”

Dư Sơ Lâm há miệng thở dốc, sau đó yên lặng đỡ trán… Này đúng là, đồng đội heo.

Ánh mắt Lương Chu thâm trầm, giơ tay khoác bả vai Dư Sơ Lâm, ngón tay vuốt ve bả vai hắn, giọng điệu vừa thân thiết lại có nguy hiểm, “Thật không? Thì ra Sơ Lâm ở trường học được hoan nghênh như vậy, thằng bé chưa từng nhắc tới chuyện này với anh…”

“Sơ Lâm thẹn thùng sao?” Hướng Bằng ngây ngô cười, cộc lốc nói tiếp: “Nữ sinh mời cậu ấy đi chơi nhưng chưa từng đi, em đều từng nói với cậu ấy, tất cả mọi người đều là sinh viên, yêu đương cũng không có gì cả.”

Động tác Lương Chu vuốt ve bả vai Dư Sơ Lâm nhè nhẹ, giọng điệu rốt cuộc cũng mang theo một tia ấm áp chân chính: “Là vậy à, ừ, Sơ Lâm có đôi khi đúng là rất thẹn thùng.” Đặc biệt là ở… thời điểm nào đó.

Khóe miệng Dư Sơ Lâm co rút, bả vai giật giật, cảm thấy có chút nóng.

Hướng Bằng vẫn liên tục cười ngây ngô.

Vương Chí biết chút chuyện nhìn xem bọn họ, tiếp tục lui về sau, nỗ lực làm mất đi cảm giác tồn tại của mình.

Những đội viên khác rốt cuộc cũng phản ứng, hai mặt sau khi nhìn nhau đều tò mò: “Thật sự là Lương Chu sao?”

Ý tưởng lỗi thời của Dư Sơ Lâm trong đầu đều vứt đi, nhìn về phía bọn họ, gật đầu: “Đúng vậy, giới thiệu với mọi người một chút, đây là anh tớ, Lương Chu. Xin lỗi vì trước đó vẫn luôn gạt mọi người, thân phận anh ấy có chút… Ừ, hơi đặc thù.”

Các đồng đội sôi nổi tỏ vẻ không vấn đề gì cả, họ có thể hiểu, sau đó đồng thời nhìn về phía Lương Chu, giống như đang nhìn một kỳ tích.

Lương Chu cười dịu dàng nhìn bọn họ, chào hỏi: “Xin chào mọi người.”

“Xin chào, chào anh.”

Yên tĩnh quỷ dị.

Sau đó…

Thính phòng.

“A a a a a —— Lương Chu! Đó chính là Lương Chu! Thần tượng tôi hóa ra còn sống!”

“Trời đất quỷ thần ơi *, anh trai Dư Sơ Lâm là Lương Chu? Chính là ảnh đế đã giải nghệ? Là ông chủ Vinh Quang?”

“Mẹ ơi, là ảnh đế sống sờ sờ…”

“Hình ảnh hai anh đẹp trai đứng cùng một chỗ… Thật đẹp mắt…. Này chẳng phải là mình hưởng lợi nhìn ăn sao…”

“Dư Sơ Lâm, Dư Sơ Lâm… Khó trách sao lại cảm thấy cái tên này quen tai, thì là chính là người em trai được ảnh đế rất bảo hộ kia? Trời đất quỷ thần ơi! Tôi đúng là đầu óc con heo!”

“Cái gì? Lương Chu? Người mặc tây trang thành thục đẹp trai kia chính là Lương Chu á?”

“Thần tượng ơi! Có thể chụp ảnh chung với thần tượng không? Ký tên cũng được! Tới ôm một cái càng tốt!”

Ríu rít, tiếng thì thầm.

Gần như sau đó chính là tiếng thét chói tai lật tung cả trần nhà khu bóng rổ, những em gái kích động rốt cuộc không ném nổi cảm xúc mà hung mãnh nhảy xuống.

Dư Sơ Lâm vội vàng bắt lấy tay Lương Chu, lui về sau một bước.

“Anh.”

“Hử?”

“Chuẩn bị tốt để chạy như bay chưa?”

Lương Chu nhướng mày, giơ tay tháo lỏng cà vạt, cầm lấy tay hắn, mỉm cười: “Nếu là cùng với em, thì đó là dĩ nhiên.”

P/s: Ở đây vốn là ngọa tào, nhưng mèo đổi đó =3=.

Nói thật chứ, Lương Chu luôn có cảm giác bất an, thương lắm cơ.

Kt quả hình ảnh cho cầu khung bóng rổcầu khung bóng rổ

– Grandet là nhân vật trong bộ tiểu thuyết Eugénie Grandet của Honoré de Balzac.  Ở đây người bạn học của Sơ Lâm ví Sơ Lâm chính là một người giàu mà keo kiệt.

Kt quả hình ảnh cho Grandet

Tóm tắt truyện: Tại thị trấn Saumur_một địa phương buồn, tẻ nhạt của nước Pháp, lão Grandet là một tư sản nổi tiếng vì nhiều lẽ: Sự giàu có, sự khôn ngoan và đặc biệt vô cùng keo kiệt. Tuy nhiên điều này không thể ngăn trở việc có nhiều người trong vùng ngắp nghé tranh cưới Eugénie Grandet_cô con gái duy nhất có quyền thừa kế toàn bộ tài sản của lão Grandet. Eugénie là cô gái sinh trưởng trong gia đình giàu có lại xinh đẹp, nhưng nàng là một thiếu nữ có nhiều phẩm chất tốt đẹp. Cô vẫn quen sống cuộc đời đạm bạc vì người cha keo kiệt và hám vàng luôn điều khiển và chi phối mọi chi tiêu sinh hoạt trong gia đình. Rồi cuộc sống êm đềm nhưng buồn tẻ của Eugénie bị xáo trộn bởi sự xuất hiện của “người em họ Paris”_ Charles, là anh em chú bác với Eugénie. Cha của Charles đã tự tử vì bị phá sản nên nhờ lão Grandet là bác của Charles chăm sóc hộ đứa con trai của mình. Chính sự xuất hiện của một chàng thanh niên trẻ trung, đẹp trai, hào hoa. Và hơn hết là Charles đã mang theo trong mình tất cả hương vị phóng khoáng và thanh lịch của Paris đã gây cho Eugénie một xúc động sâu xa, một sự thức tỉnh về nhu cầu đối với cái đẹp, cái lý tưởng và tình yêu…Họ yêu nhau một cách bồng bột nhưng chân thực, trao nhau lời ước hẹn và kỷ vật(là cái hộp bằng được chạm khắc tinh xảo có ảnh chân dung mẹ của Charles). Lão Grandet trốn tránh trách nhiệm nuôi cháu nên đã tìm cách gửi Charles đi Ấn Độ làm ăn. Eugénie ở lại nâng niu kỷ niệm tình yêu và hết sức bảo vệ nó trước sự tham lam của người cha vốn là một nô lệ của vàng, đã gây ra nhiều tấn bi kịch trong gia đình dẫn đến cái chết của mẹ cô và số phận bi đát của cô.

Bảy năm trôi qua, cha mẹ Eugénie lần lượt qua đời nên cô trở thành người thừa kế một tài sản đồ sộ nhưng vẫn sống cô đơn với người đầy tớ trung thành là Nanon và chờ đợi Charles. Trên đường phiêu bạt giang hồ, mua bán đổi chác, Charles đã trở thành giàu có và tính toán…Hắn tưởng Eugénie chỉ là một cô gái tỉnh lẻ tầm thường qua cách sống của gia đình cô, Charles đã quên lời hẹn ước xưa và định kết hôn với một tiểu thư quý tộc, còn tiếng nhưng thiếu tiền mà anh ta thì đang thừa tiền nhưng chưa có địa vị…Charles lại trở về, gửi cho Eugénie một bức thư nói rõ dụng ý của mình và yêu cầu cô trả lại kỷ vật của anh ta năm xưa và đồng thời anh ta hoàn lại số tiền Eugénie đã đưa cho anh đi làm những năm trước với cả gốc lẫn lãi.

Eugénie đau khổ và hoàn toàn tuyệt vọng sau bảy năm chờ đợi. Cô đã nhận lời kết hôn trên danh nghĩa với chánh án De Bonfond và cô còn hào hiệp giúp đỡ Charles trả nợ cho cha để có đủ điều kiện gia nhập vào hàng ngũ quý tộc. Chánh án De Bonfond tham tiền đồng ý làm chồng hờ của Eugénie vì cái hôn ước đó có thỏa thuận là một trong hai người, người nào chết trước thì người còn lại sẽ hưởng gia tài…Nhưng sự đời vốn trớ trêu: ông chánh án đang trên con đường danh vọng đầy hứa hẹn thì ông đột ngột qua đời. Eugénie đã giàu nay lại càng giàu hơn và càng cô đơn trong số phận của “một người phụ nữ có đầy đủ thiên chức để làm vợ, làm mẹ, nhưng không bao giờ được hưởng hạnh phúc đó”… Eugénie đã dùng tất cả tài sản và quãng đời còn lại của mình để làm từ thiện giúp đỡ mọi người.

Chapter
1 Chương 1: Trở về
2 Chương 2: Đời trước
3 Chương 3: Luật sư
4 Chương 4: Lần đầu tiên trò chuyện
5 Chương 5: Luật sư Lăng
6 Chương 6: Quyết định quyền giám hộ
7 Chương 7: Điểm thi
8 Chương 8: Lần thứ hai trò chuyện
9 Chương 9: Bán nhà
10 Chương 10: Tảo mộ
11 Chương 11: Tranh chấp
12 Chương 12: Dư luận
13 Chương 13: Lần đầu tiên gặp mặt
14 Chương 14: Cả đời Đoạn Phi Đường
15 Chương 15: Anh trai
16 Chương 16: Tra điểm
17 Chương 17: Mua quần áo
18 Chương 18: Bổ lục khảo thí (Thi Bổ khuyết*)
19 Chương 19: Ban hai thực nghiệm (Lớp 2 hệ chuyên)
20 Chương 20: Ra oai phủ đầu
21 Chương 21: Lương Tử Tu
22 Chương 22: Quá kỳ quái
23 Chương 23: Ác mộng
24 Chương 24: Vinh Quang và Vinh Hoa
25 Chương 25: Tắm rửa
26 Chương 26: Thư mời họp phụ huynh
27 Chương 27: Cha con Chu gia
28 Chương 28: Họp phụ huynh
29 Chương 29: Ngâm suối nước nóng
30 Chương 30: Nông Gia Nhạc
31 Chương 31: Hòa hợp
32 Chương 32: Kết cục của Dư Tu
33 Chương 33: Bữa cơm đoàn viên
34 Chương 34: Cổ phần Vinh Quang
35 Chương 35: Xuất ngoại – Về nước
36 Chương 36: Ngủ cùng nhau
37 Chương 37: Cuộc chiến bát quái
38 Chương 38: Quan Bác Văn
39 Chương 39: Tình cờ gặp Dương Lâm
40 Chương 40: 8.1.8 (Bát nhất bác*)
41 Chương 41: Tỏ tình sau cuộc họp phụ huynh
42 Chương 42: Giận dỗi và làm lành
43 Chương 43: Phân ban phân lớp
44 Chương 44: Trò cười
45 Chương 45: Trò cười kết thúc
46 Chương 46: Mùa xuân đến
47 Chương 47: Kỳ nghỉ quốc khách
48 Chương 48: Phim điện ảnh
49 Chương 49: Bị bệnh
50 Chương 50: Năm mới lại đến
51 Chương 51: Đột nhiên thổ lộ
52 Chương 52: Tiếp nhận
53 Chương 53: Lời năm đó
54 Chương 54: Gặp gia trưởng
55 Chương 55: Tiệc đính hôn
56 Chương 56: Dương Lâm
57 Chương 57: Công chúa Lưu Phân
58 Chương 58: Đồng hồ
59 Chương 59: Lưu Vũ
60 Chương 60: Biến cố
61 Chương 61: Đảo ngược tình thế
62 Chương 62: Hai bàn tay trắng
63 Chương 63: Tử vong
64 Chương 64: Năm mới lại đến
65 Chương 65: Xuất quỹ (Come on)
66 Chương 66: Bỏ trốn (Bỏ trốn theo trai)
67 Chương 67: Du lịch
68 Chương 68: Ở hiền gặp lành*
69 Chương 69: Tiệc rượu Vinh Quang
70 Chương 70: Mộng
71 Chương 71: Cử đi học (tuyển thẳng đại học)*
72 Chương 72: Tai nạn xe cộ
73 Chương 73: Đánh người
74 Chương 74: Trước kỳ thi
75 Chương 75: Thi đại học
76 Chương 76: Diêm Bối
77 Chương 77: Khoan dung
78 Chương 78: Anh yêu em
79 Chương 79: Người yêu được hoan nghênh (1)
80 Chương 80: Người yêu được hoan nghênh (2)
81 Chương 81: Người yêu được hoan nghênh (3)
82 Chương 82: Tiểu chú lùn
83 Chương 83: Ảnh đế giải nghệ* (1)
84 Chương 84: Ảnh đế giải nghệ (2)
85 Chương 85: Ảnh đế giải nghệ (3)
86 Chương 86: Ảnh đế giải nghệ (4)
87 Chương 87: Thế thần
88 Chương 88: Thế giới hạnh phúc
Chapter

Updated 88 Episodes

1
Chương 1: Trở về
2
Chương 2: Đời trước
3
Chương 3: Luật sư
4
Chương 4: Lần đầu tiên trò chuyện
5
Chương 5: Luật sư Lăng
6
Chương 6: Quyết định quyền giám hộ
7
Chương 7: Điểm thi
8
Chương 8: Lần thứ hai trò chuyện
9
Chương 9: Bán nhà
10
Chương 10: Tảo mộ
11
Chương 11: Tranh chấp
12
Chương 12: Dư luận
13
Chương 13: Lần đầu tiên gặp mặt
14
Chương 14: Cả đời Đoạn Phi Đường
15
Chương 15: Anh trai
16
Chương 16: Tra điểm
17
Chương 17: Mua quần áo
18
Chương 18: Bổ lục khảo thí (Thi Bổ khuyết*)
19
Chương 19: Ban hai thực nghiệm (Lớp 2 hệ chuyên)
20
Chương 20: Ra oai phủ đầu
21
Chương 21: Lương Tử Tu
22
Chương 22: Quá kỳ quái
23
Chương 23: Ác mộng
24
Chương 24: Vinh Quang và Vinh Hoa
25
Chương 25: Tắm rửa
26
Chương 26: Thư mời họp phụ huynh
27
Chương 27: Cha con Chu gia
28
Chương 28: Họp phụ huynh
29
Chương 29: Ngâm suối nước nóng
30
Chương 30: Nông Gia Nhạc
31
Chương 31: Hòa hợp
32
Chương 32: Kết cục của Dư Tu
33
Chương 33: Bữa cơm đoàn viên
34
Chương 34: Cổ phần Vinh Quang
35
Chương 35: Xuất ngoại – Về nước
36
Chương 36: Ngủ cùng nhau
37
Chương 37: Cuộc chiến bát quái
38
Chương 38: Quan Bác Văn
39
Chương 39: Tình cờ gặp Dương Lâm
40
Chương 40: 8.1.8 (Bát nhất bác*)
41
Chương 41: Tỏ tình sau cuộc họp phụ huynh
42
Chương 42: Giận dỗi và làm lành
43
Chương 43: Phân ban phân lớp
44
Chương 44: Trò cười
45
Chương 45: Trò cười kết thúc
46
Chương 46: Mùa xuân đến
47
Chương 47: Kỳ nghỉ quốc khách
48
Chương 48: Phim điện ảnh
49
Chương 49: Bị bệnh
50
Chương 50: Năm mới lại đến
51
Chương 51: Đột nhiên thổ lộ
52
Chương 52: Tiếp nhận
53
Chương 53: Lời năm đó
54
Chương 54: Gặp gia trưởng
55
Chương 55: Tiệc đính hôn
56
Chương 56: Dương Lâm
57
Chương 57: Công chúa Lưu Phân
58
Chương 58: Đồng hồ
59
Chương 59: Lưu Vũ
60
Chương 60: Biến cố
61
Chương 61: Đảo ngược tình thế
62
Chương 62: Hai bàn tay trắng
63
Chương 63: Tử vong
64
Chương 64: Năm mới lại đến
65
Chương 65: Xuất quỹ (Come on)
66
Chương 66: Bỏ trốn (Bỏ trốn theo trai)
67
Chương 67: Du lịch
68
Chương 68: Ở hiền gặp lành*
69
Chương 69: Tiệc rượu Vinh Quang
70
Chương 70: Mộng
71
Chương 71: Cử đi học (tuyển thẳng đại học)*
72
Chương 72: Tai nạn xe cộ
73
Chương 73: Đánh người
74
Chương 74: Trước kỳ thi
75
Chương 75: Thi đại học
76
Chương 76: Diêm Bối
77
Chương 77: Khoan dung
78
Chương 78: Anh yêu em
79
Chương 79: Người yêu được hoan nghênh (1)
80
Chương 80: Người yêu được hoan nghênh (2)
81
Chương 81: Người yêu được hoan nghênh (3)
82
Chương 82: Tiểu chú lùn
83
Chương 83: Ảnh đế giải nghệ* (1)
84
Chương 84: Ảnh đế giải nghệ (2)
85
Chương 85: Ảnh đế giải nghệ (3)
86
Chương 86: Ảnh đế giải nghệ (4)
87
Chương 87: Thế thần
88
Chương 88: Thế giới hạnh phúc