Chương 80: Ngoại truyện 10: Anh vĩnh viễn sẽ không chủ động rời xa em

“Tiểu Di, đừng khóc”. Chu Tự Thâm vẫn muốn xác nhận tình hình lúc này của cô: “Hiện giờ em có đang ở với các bạn không? Vẫn ở nhà hàng đó chứ?”.

Nhà hàng đó cách đường Bạc Tiên không xa, ban ngày chủ yếu phục vụ bữa sáng, bữa trưa và trà chiều; buổi tối mở cửa kinh doanh như quán bar, môi trường và bầu không khí đều làm người khác yên tâm.

Anh vừa hỏi vừa vội vàng bước xuống lầu.

Nhưng một khi cảm xúc bị đè nén được giải phóng thì sẽ không thể dễ dàng thu lại được, huống chi còn là dưới tình huống cô uống say.

Người ở đầu dây bên kia vẫn đang khóc, như thể không nghe thấy lời nói của anh.

Chu Tự Thâm không còn cách nào đành phải dỗ cô trước: “Bây giờ Trần Thiện có ở cùng với em không?”

Cuối cùng cô cũng chịu trả lời: “Không có…”.

“Bây giờ em muốn gặp cô ấy không? Anh dẫn em đi gặp cô ấy hoặc đưa cô ấy đến gặp em được không?”. Anh tiếp tục cố gắng dẫn dắt chủ đề chuyển hướng chú ý của cô.

“Bây giờ cậu ấy đang ở cùng với bạn”. Khương Gia Di thút thít một tiếng: “Em không quấy rầy cậu ấy…”.

“Được, chúng ta không quấy rầy cô ấy. Vậy bây giờ em có muốn gặp anh không?”

Đầu dây bên kia vang lên một chữ “Muốn”, lẩm bẩm như nói mơ.

Chu Tự Thâm xuống tầng một, lấy chìa khóa từ tay người giúp việc rồi trực tiếp đi ra ngoài: “Thế có muốn bây giờ anh đến gặp em không?”

“… Muốn”.

“Được. Vậy em ngoan ngoãn chờ anh”.

Dứt lời, anh vẫn chưa kịp xác nhận có phải cô vẫn còn ở nhà hàng kia không thì đã nghe thấy cô khẽ nức nở một tiếng: “Nhưng anh đến rồi thì em vẫn không nỡ xa Trần Thiện… hu hu hu… em không muốn chia xa Trần Thiện…”.

Lại trở về vạch xuất phát rồi.

Chu Tự Thâm bất lực nhưng không hề cảm thấy cô quấy nhiễu hay phiền lòng vì lý do này. Ngược lại, anh rất hài lòng vì người đầu tiên cô nghĩ đến chính là mình, điều này cùng lắm chỉ có thể coi là những phiền não ngọt ngào.

Anh chỉ không biết nên dỗ một cô gái say rượu giở tính trẻ con như thế nào mà thôi.

“Vậy em có muốn gọi điện cho Trần Thiện không?”

“Em gọi rồi… cậu ấy không bắt máy…”.

Được rồi. Hóa ra người đầu tiên cô nghĩ đến không phải là anh.

Chu Tự Thâm bật cười, ngồi vào ghế lái với tâm trạng phức tạp. Anh đặt điện thoại đã bật loa ngoài sang một bên: “Có lẽ xung quanh rất ồn nên cô ấy mới không nghe thấy”.

Đèn pha xe sáng lên, anh chuyển động tay lái lao vào màn đêm.

“Em biết, cậu ấy sẽ không vô duyên vô cớ mà không nghe điện thoại của em”. Cô nói một cách tự tin, chỉ là giọng mũi làm mất đi khí thế nên có của cô.

Anh vừa cười vừa “Ừ” một tiếng rồi âm thầm tăng tốc lao nhanh trên những con đường vắng.

Những ngón tay thon dài đặt trên vô lăng, đầu ngón tay xoa đi gõ lại lộ ra một chút nôn nóng. Ngoài cửa sổ là những hàng cây và bụi cỏ lướt vụt qua, ánh sáng mờ ảo của bảng điều khiển và giọng nói từ điện thoại di động làm cho không khí trong xe trở nên mềm mại.

Trầm ngâm một lúc, anh lại an ủi lần nữa: “Trần Thiện chỉ ra nước ngoài học, không phải định cư, cô ấy có thể quay về gặp em vào những kỳ nghỉ”.

“Thế, thế phải nửa năm bọn em mới có thể gặp nhau một lần…”.

“Em cũng có thể đi thăm cô ấy”.

“Không được… hu hu hu… em đã không còn kỳ nghỉ nữa, em tốt nghiệp rồi mà…”.

“Sẽ có vài kỳ nghỉ ngắn hoặc em cũng có thể tiện đường ghé qua khi đi công tác”.

Tiếng khóc tạm thời dừng lại, một lúc sau, Khương Gia Di do dự khịt mũi tủi thân: “Nhưng xa lắm, phải ngồi máy bay mười mấy tiếng”.

“Anh có thể đi cùng em”.

“Anh nói dối! Anh còn bận hơn em!”.

Chu Tự Thâm nghiêm túc nói: “Chỉ cần em nói trước với anh, anh có thể điều chỉnh lại lịch trình”.

“Nhưng…”. Cô bị mắc kẹt, đáng thương nói “Nhưng” mấy lần cũng không nói nốt được câu tiếp theo, cuối cùng nức nở nói: “Em không biết, em muốn ra nước ngoài với cậu ấy”.

Mặc dù biết đây chỉ là lời nói nhất thời khi say rượu nhưng anh không thể không hít sâu một hơi: “Còn anh thì sao?”.

“Anh…”.

“Nếu em ra nước ngoài, anh sẽ không thể gọi em dậy, không thể giúp em sấy tóc, cũng không thể mở đĩa nhạc khiêu vũ với em, chúng ta có quá nhiều thứ không thể làm với nhau được nữa”. Vừa nói, khuôn mặt của Chu Tự Thâm xuất hiện ý cười, nhưng lại không nghe ra bất cứ manh mối nào trong giọng nói của anh, trái lại còn rất nghiêm túc: “Em vẫn muốn bỏ lại anh để ra nước ngoài sao?”.

“… Không muốn”.

“Hử?”

“Không muốn”.

“Nhưng nếu anh không để em đi thì có vẻ ích kỷ quá”. Anh lơ đãng nhìn điện thoại một cái, thở dài: “Em muốn đi thì cứ đi, chúng ta xa nhau cũng không sao, có phải không?”

“Không muốn!” Lời còn chưa dứt, người ở đầu dây bên kia lớn tiếng lặp lại một lần nữa, giọng điệu lần này rất nặng nề còn hơi lên cao, gần như tác động đến cảm xúc của người khác.

Cô lại nghẹn ngào nói: “Đừng đuổi em đi mà… em đã nói là không muốn đi, vì sao anh không nghe em nói…”.

Chu Tự Thâm sững sờ, hiếm khi có hội hoảng sợ, anh hối hận vì mình đùa giỡn quá mức. Trái tim anh thắt lại như đang bị bóp chặt, cảm giác này lan đến tận đầu ngón tay khiến anh vô thức siết chặt vô lăng để cố gắng làm dịu đi.

“Xin lỗi”. Anh hít thở sâu rồi khẽ thở dài: “Anh đang nghiêm túc lắng nghe”.

“… Anh vẫn muốn đuổi em đi sao?”

“Dĩ nhiên là không rồi. Sao anh có thể đuổi em chứ?”

Tiếng thút thít dần dần nhỏ xuống, chỉ còn lại vài câu lẩm bẩm mơ hồ.

Anh cũng muốn nghẹn lời với cô. Nếu cứ nói như vậy, dù nói nghiêm túc thế nào thì sợ là cô cũng nghe không rõ. May mà cô đã bẻ sang chuyện khác rất nhanh, lần này phát âm đã rõ hơn rất nhiều.

“Vậy khi nào anh đến, em nhớ anh…”.

Lời nói như một sợi dây mềm dẻo siết chặt trái tim anh, lồng ngực lập tức vừa chua xót vừa mềm mại.

Lần này cô không nhớ Trần Thiện nữa mà đổi thành nhớ anh.

Chiếc xe sắp đạt đến giới hạn tốc độ, Chu Tự Thâm chỉ có thể vỗ về cô: “Anh đang ở trên đường, sẽ đến nhanh thôi”.

“Anh, anh đến nhanh nhé”.

“Được”. Anh nhìn lướt qua thời gian và ước lượng đại khái: “Nhiều nhất là hai mươi phút, anh nhất định sẽ đến, được không?”

“Lâu như vậy sao…”.

Chỉ cần nghe giọng nói, anh có thể hình dung ra biểu cảm mím môi thất vọng và vẻ mặt chỉ một giây sau nước mắt sẽ tràn ra của cô.

Để ngăn cô tiếp tục khóc, Chu Tự Thâm chỉ có thể bỏ hết tâm tư trò chuyện cùng cô, chuyển hướng sự chú ý của cô.

Nhưng nói chưa được bao lâu, Khương Gia Di đã bị những bạn học khác gọi đi.

Trước khi cúp máy, anh chỉ nghe thấy vài tiếng nức nở đan xen với nhau, rõ ràng là một nhóm người cùng khóc sẽ có khí thế hơn là khóc một mình.

Âm thanh này khiến cho anh có chút đau đầu, không dám tưởng tượng lát nữa sẽ đón được một con ma men nghịch ngợm như thế nào.

Mười lăm phút sau, xe đến điểm dừng.

Một nhóm sinh viên tốt nghiệp đều say gần hết, dáng đứng liêu xiêu không vững; một số ít vẫn còn tỉnh táo, dự định sẽ nhận trách nhiệm đưa những bạn học say xỉn về nhà an toàn.

Khi nhìn thấy Chu Tự Thâm, kinh ngạc nhất vẫn là bọn họ.

Dĩ nhiên không thể so sánh tâm trạng khi nghe được tin đồn lúc sáng và cảm giác tận mắt chứng kiến vào lúc này.

Trong nháy mắt, tiếng cười trong phòng bao nhỏ đi nhiều, nhưng những người say xỉn kia thì không hề nhận ra người đến rốt cuộc là ai.

“Chu, Chu tiên sinh!”

Vốn Chu Tự Thâm đang nhíu mày nhìn xung quanh, ánh mắt vừa mới tìm được một bóng người nào đó bèn nghe thấy bên cạnh có người lắp ba lắp bắp chào hỏi với mình.

Nghe vậy, anh nhìn về phía những người trẻ tuổi theo hướng âm thanh truyền đến, hàng lông mày giãn ra một chút, sau đó mới lịch sự gật đầu: “Xin lỗi đã quấy rầy mọi người. Mọi người cứ tiếp tục đi, không cần để ý đến tôi”.

“Không có gì, không quấy rầy. Anh đến đón Gia Di phải không? Cậu ấy ở bên kia, trong góc sô pha, có cần tôi gọi cậu ấy ra giúp anh không?”

Suy tư giây lát, Chu Tự Thâm gật đầu: “Làm phiền cô”.

“Đừng khách sáo!” Nói xong, người này lách qua mấy nhóm người rồi đi vào bên trong.

Anh kiềm chế đứng đợi, không quan tâm đến những ánh mắt xung quanh, thân hình cao ráo được ánh sáng mềm mại phủ lên khiến bầu không khí trong phòng bao trở nên có chút vi diệu.

Bị bạn học gọi dậy, cô gái trong góc đờ đẫn chậm chạp ngẩng đầu lên, sau đó loạng choạng đứng dậy khỏi vị trí của mình.

Ban đầu vẻ mặt của Chu Tự Thâm vẫn còn bình tĩnh, thấy thế thì sắc mặt thay đổi lập tức. Anh nghiêm túc bước tới, nhìn thấy hai người bên cạnh đang sợ khiếp vía.

“Chu tiên sinh…”.

“Để tôi”. Vừa nói anh vừa vươn tay đỡ lấy thân thể loạng choạng của cô gái nhỏ.

Có lẽ cô lại tiếp tục uống rượu sau khi cúp điện thoại nên bây giờ trông có vẻ không còn tỉnh táo nữa, ít nhất cũng không phải trong trạng thái có thể nói nhăng nói cuội với anh trong điện thoại như ban nãy.

Trong lúc mơ hồ, Khương Gia Di ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, ý thức lập tức trầm xuống; ngay sau đó cả người cô đều nép vào một lồng ngực ấm áp, vững chãi.

Cánh tay đặt trên eo và lưng của cô rất mạnh, thậm chí còn khiến cô cảm thấy hơi đau.

Thế là cô lẩm bẩm hai câu một cách đáng thương, thì thầm kêu “Đau lắm đau lắm”, sau đó cực kỳ tự nhiên chui vào lòng của người đàn ông; thậm chí cô còn ra sức kiễng chân lên, áp khuôn mặt đang khóc của mình vào hõm cổ ấm áp của anh.

Bàn tay của Chu Tự Thâm chợt khựng lại, không thể không nâng cằm lên một chút: “Tiểu Di”.

Một tiếng nhắc nhở này không hề có chút hiệu quả nào.

Hết cách, anh chỉ có thể mượn động tác sửa sang lại mái tóc, nhẹ nhàng nhéo lấy gáy của cô. Khi cô rùng mình mềm nhũn đi thì anh cụp mắt xuống, thấp giọng nói: “Tiểu Di, chúng ta về nhà trước”.

Cũng may, bóng lưng anh hoàn toàn che chắn những hành động lúc này. Người khác chỉ biết họ sát lại gần nhau rất thân mật, nhưng lại không biết những chi tiết nhỏ kia trong hành động của cô.

Khương Gia Di từ từ hé miệng, chưa kịp phát ra tiếng thì cả người đã bị ôm bổng khỏi mặt đất.

Cảm giác mất trọng lượng bỗng nhiên ập tới.

Cái ôm công chúa quá quen thuộc khiến người khác rất yên tâm, đầu óc khi say rượu lại không suy nghĩ được nhiều cho nên cô trực tiếp dựa vào lồng ngực của anh.

Còn đây là nơi nào, phải đi đến đâu… đối với cô mà nói, hoàn toàn không quan trọng; dĩ nhiên cô cũng không biết cảnh tượng nào đã tác động như thế nào đối với những bạn học còn tỉnh táo.

Ngày hôm sau, có thể những bạn học uống say sẽ liên tục tỏ ra hối hận vì không thể tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó… Nhưng tất cả đều là chuyện của ngày mai.

Trong lúc ý thức mơ hồ, cô lười phải mở mắt, bên tai mơ hồ có tiếng nói chuyện lẫn cùng tiếng nhạc. Phút chốc những thứ này lại đồng loạt biến mất, xung quanh trở nên yên tĩnh lạ thường.

Cô mở mắt ra, ngơ ngác cúi đầu chớp mắt nhìn chằm chằm vào đôi tay cài dây an toàn cho mình, sau đó từ từ ngước mắt lên.

Người khiến cô lẩm bẩm nhớ nhung bây giờ đã ở ngay trước mặt, lồng ngực trống rỗng bỗng chốc tràn đầy ấm áp tựa như nhồi những miếng bông mềm mại thành một khối, cũng thấm hết đi nước mắt của cô.

“Thầy Chu…”. Khương Gia Di than thở yếu ớt, giọng mũi làm mỗi chữ mang theo ý vị nũng nịu đều trở nên chậm chạp: “Đêm nay em rất buồn”.

Anh nắm tay cô đưa đến bên môi hôn, dẫn dắt cô nói tiếp: “Vì sao lại buồn?”

“Không muốn chia xa những bạn học, còn có Trần Thiện và tất cả mọi người”.

Nói xong, cô không kìm lòng nổi mà bóp miệng lại, đôi mắt ướt sũng bỗng dưng ửng đỏ, xem ra lại sắp khóc nữa rồi.

Sống lưng của Chu Tự Thâm căng chặt, anh đưa tay xoa nhẹ khuôn mặt của cô, suy tư xem lúc này rốt cuộc nên nói những gì để an ủi cô.

Kinh nghiệm sống của anh nhiều hơn cô mười năm, từng trải qua rất nhiều cuộc hợp tan, cũng hiểu đạo lý không có bữa tiệc nào không tàn, hiểu rõ sự đáng quý của việc đến nay vẫn có thể đồng hành cùng nhau.

Mỗi một giai đoạn đều có vô số người đến rồi đi, so với những sự chia ly đó, từ trước đến nay anh càng quan tâm là ai sẽ ở lại.

“Anh sẽ ở bên em”. Anh nói: “Anh là người vĩnh viễn sẽ không bao giờ chủ động rời xa em”.

Nhưng cô vẫn bật khóc, nửa là buồn nửa là cảm động. Cô vẫn khóc lớn nức nở, nước mắt giàn giụa ướt đẫm ngón tay anh, mặc cho anh dỗ như thế nào cũng không có tác dụng.

Cuối cùng, cô duỗi tay muốn ôm anh nhưng lại bị dây an toàn thắt chặt tại chỗ, bị kéo lại rất đáng thương.

Chu Tự Thâm vừa buồn cười vừa đau lòng; anh xuống xe vòng qua vị trí ghế phụ giúp cô tháo dây an toàn, sau đó ôm lấy cô nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ dành; hoàn toàn không e ngại những ánh mắt khác thường của người qua đường.

Đợi cảm xúc của cô phát tiết xong, cuối cùng anh cũng thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu lấy khăn giấy cẩn thận lau nước mắt cho cô.

“Anh đã hứa với em, phải nói lời giữ lời đấy”.

“Được”. Anh đáp không hề nghĩ ngợi, cũng không hỏi cô cụ thể là nói cái gì.

“Phải cùng em ra nước ngoài gặp Trần Thiện”.

“Được”.

“Phải gọi em dậy, sấy tóc cho em, khiêu vũ với em”.

Anh không nhịn được cười: “Được”.

Cô nói nhỏ: “… Còn phải luôn luôn ở bên em”.

Chu Tự Thâm sửa lại mái tóc cho cô, cúi đầu hôn lên đôi mắt ửng đỏ hơi sưng vì khóc rất lâu, cho cô một câu trả lời thừa dịu dàng nhưng vẫn rất nghiêm túc.

“Được”.

Chapter
1 Chương 1: Một đêm hoàn hảo
2 Chương 2: Gặp lại
3 Chương 3: Bạn của bố
4 Chương 4: Phát triển thành mối quan hệ tình nhân cố định lâu dài
5 Chương 5: Tôi là đàn ông, không phải thánh nhân
6 Chương 6: Học trưởng… vẫn còn
7 Chương 7: Ở đây có camera giám sát
8 Chương 8: Mồi nhử tuyệt diệu
9 Chương 9: Cưỡi ngựa cùng nhau
10 Chương 10: Hôn một lần nữa
11 Chương 11: Không được động đậy
12 Chương 12: Đến chỗ anh
13 Chương 13: Đến điểm hẹn
14 Chương 14: Chu Tự Thâm… anh là kẻ lừa đảo!
15 Chương 15: Quan hệ “tình nhân”
16 Chương 16: Hai ngày một tuần?
17 Chương 17: Hôm nay là thứ mấy?
18 Chương 18: Ăn miếng trả miếng
19 Chương 19: 2501
20 Chương 20: Sau tấm rèm che
21 Chương 21: Đồ ăn trên đĩa
22 Chương 22: Lấy chính mình làm mồi nhử
23 Chương 23: Muốn nếm nữa không
24 Chương 24: Cậu quay đầu nhìn xem
25 Chương 25: Thế này càng bí mật
26 Chương 26: Có ghen không?
27 Chương 27: Ngoan, vào trước đã
28 Chương 28: Cô ấy đang giả ngu
29 Chương 29: Ngủ lại
30 Chương 30: Lãng mạn
31 Chương 31: Nàng công chúa và hạt đậu
32 Chương 32: Giày thủy tinh
33 Chương 33: Hoa hồng ướt mưa
34 Chương 34: Tìm được đóa hoa ấy
35 Chương 35: Con yêu rồi phải không?
36 Chương 36: Món quà cho anh ấy
37 Chương 37: Không nhìn thấu được anh
38 Chương 38: Không nhớ được lâu
39 Chương 39: Dự đoán thành sự thật
40 Chương 40: Quan hệ người yêu
41 Chương 41: Thích em sao?
42 Chương 42: Em ở nhà chờ anh
43 Chương 43: Anh không mệt à?
44 Chương 44: Thím út
45 Chương 45: Ôm một chút nhé?
46 Chương 46: Hư nào!
47 Chương 47: Sự lãng mạn ẩn giấu
48 Chương 48: Tối gặp!
49 Chương 49: Chuyện anh muốn làm
50 Chương 50: Váy lót lụa
51 Chương 51: Anh đảm bảo
52 Chương 52: Không từ chối
53 Chương 53: Kiểm điểm chính mình
54 Chương 54: Ở lại chỗ anh
55 Chương 55: “Đồ chơi”
56 Chương 56: Vẫn chưa đóng cửa
57 Chương 57: Cùng một màu sắc
58 Chương 58: Độ ấm ở nơi này
59 Chương 59: Đêm Giáng sinh
60 Chương 60: Nhẫn đôi tình nhân
61 Chương 61: Cô càng căng thẳng, anh càng hưng phấn
62 Chương 62: Nói với mẹ em
63 Chương 63: Nhớ tránh thai
64 Chương 64: Thân phận không giống nhau
65 Chương 65: “Bố!”
66 Chương 66: Trộm nhà khó phòng
67 Chương 67: Chuyện thú vị
68 Chương 68: Thấy sắc mờ mắt
69 Chương 69: Chiếc nhẫn quen mắt
70 Chương 70: Chiếc giày thủy tinh còn lại đâu mất rồi? - Hoàn chính văn
71 Chương 71: Ngoại truyện 1: Một hộp sáu chiếc
72 Chương 72: Ngoại truyện 2: Anh của mười năm trước sẽ thế nào?
73 Chương 73: Ngoại truyện 3: Anh của năm hai mươi tuổi có lẽ không theo đuổi được em
74 Chương 74: Ngoại truyện 4: Công khai (Thượng)
75 Chương 75: Ngoại truyện 5: Công khai (Hạ)
76 Chương 76: Ngoại truyện 6: Bọn họ đều biết chúng ta ở trong này
77 Chương 77: Ngoại truyện 7: Phanh gấp
78 Chương 78: Ngoại truyện 8: Tôi muốn dành cho bạn gái một đãi ngộ đặc biệt
79 Chương 79: Ngoại truyện 9: Đừng khóc!
80 Chương 80: Ngoại truyện 10: Anh vĩnh viễn sẽ không chủ động rời xa em
81 Chương 81: Ngoại truyện 11: Không nói lý lẽ được thì dỗ cô ấy như trẻ con vậy
82 Chương 82: Ngoại truyện 12: Cầu hôn
83 Chương 83: Ngoại truyện 13: Đây là ý của vợ tôi
84 Chương 84: Ngoại truyện 14: Mang thai
85 Chương 85: Ngoại truyện 15: Một nhà bốn người (Hoàn toàn văn)
Chapter

Updated 85 Episodes

1
Chương 1: Một đêm hoàn hảo
2
Chương 2: Gặp lại
3
Chương 3: Bạn của bố
4
Chương 4: Phát triển thành mối quan hệ tình nhân cố định lâu dài
5
Chương 5: Tôi là đàn ông, không phải thánh nhân
6
Chương 6: Học trưởng… vẫn còn
7
Chương 7: Ở đây có camera giám sát
8
Chương 8: Mồi nhử tuyệt diệu
9
Chương 9: Cưỡi ngựa cùng nhau
10
Chương 10: Hôn một lần nữa
11
Chương 11: Không được động đậy
12
Chương 12: Đến chỗ anh
13
Chương 13: Đến điểm hẹn
14
Chương 14: Chu Tự Thâm… anh là kẻ lừa đảo!
15
Chương 15: Quan hệ “tình nhân”
16
Chương 16: Hai ngày một tuần?
17
Chương 17: Hôm nay là thứ mấy?
18
Chương 18: Ăn miếng trả miếng
19
Chương 19: 2501
20
Chương 20: Sau tấm rèm che
21
Chương 21: Đồ ăn trên đĩa
22
Chương 22: Lấy chính mình làm mồi nhử
23
Chương 23: Muốn nếm nữa không
24
Chương 24: Cậu quay đầu nhìn xem
25
Chương 25: Thế này càng bí mật
26
Chương 26: Có ghen không?
27
Chương 27: Ngoan, vào trước đã
28
Chương 28: Cô ấy đang giả ngu
29
Chương 29: Ngủ lại
30
Chương 30: Lãng mạn
31
Chương 31: Nàng công chúa và hạt đậu
32
Chương 32: Giày thủy tinh
33
Chương 33: Hoa hồng ướt mưa
34
Chương 34: Tìm được đóa hoa ấy
35
Chương 35: Con yêu rồi phải không?
36
Chương 36: Món quà cho anh ấy
37
Chương 37: Không nhìn thấu được anh
38
Chương 38: Không nhớ được lâu
39
Chương 39: Dự đoán thành sự thật
40
Chương 40: Quan hệ người yêu
41
Chương 41: Thích em sao?
42
Chương 42: Em ở nhà chờ anh
43
Chương 43: Anh không mệt à?
44
Chương 44: Thím út
45
Chương 45: Ôm một chút nhé?
46
Chương 46: Hư nào!
47
Chương 47: Sự lãng mạn ẩn giấu
48
Chương 48: Tối gặp!
49
Chương 49: Chuyện anh muốn làm
50
Chương 50: Váy lót lụa
51
Chương 51: Anh đảm bảo
52
Chương 52: Không từ chối
53
Chương 53: Kiểm điểm chính mình
54
Chương 54: Ở lại chỗ anh
55
Chương 55: “Đồ chơi”
56
Chương 56: Vẫn chưa đóng cửa
57
Chương 57: Cùng một màu sắc
58
Chương 58: Độ ấm ở nơi này
59
Chương 59: Đêm Giáng sinh
60
Chương 60: Nhẫn đôi tình nhân
61
Chương 61: Cô càng căng thẳng, anh càng hưng phấn
62
Chương 62: Nói với mẹ em
63
Chương 63: Nhớ tránh thai
64
Chương 64: Thân phận không giống nhau
65
Chương 65: “Bố!”
66
Chương 66: Trộm nhà khó phòng
67
Chương 67: Chuyện thú vị
68
Chương 68: Thấy sắc mờ mắt
69
Chương 69: Chiếc nhẫn quen mắt
70
Chương 70: Chiếc giày thủy tinh còn lại đâu mất rồi? - Hoàn chính văn
71
Chương 71: Ngoại truyện 1: Một hộp sáu chiếc
72
Chương 72: Ngoại truyện 2: Anh của mười năm trước sẽ thế nào?
73
Chương 73: Ngoại truyện 3: Anh của năm hai mươi tuổi có lẽ không theo đuổi được em
74
Chương 74: Ngoại truyện 4: Công khai (Thượng)
75
Chương 75: Ngoại truyện 5: Công khai (Hạ)
76
Chương 76: Ngoại truyện 6: Bọn họ đều biết chúng ta ở trong này
77
Chương 77: Ngoại truyện 7: Phanh gấp
78
Chương 78: Ngoại truyện 8: Tôi muốn dành cho bạn gái một đãi ngộ đặc biệt
79
Chương 79: Ngoại truyện 9: Đừng khóc!
80
Chương 80: Ngoại truyện 10: Anh vĩnh viễn sẽ không chủ động rời xa em
81
Chương 81: Ngoại truyện 11: Không nói lý lẽ được thì dỗ cô ấy như trẻ con vậy
82
Chương 82: Ngoại truyện 12: Cầu hôn
83
Chương 83: Ngoại truyện 13: Đây là ý của vợ tôi
84
Chương 84: Ngoại truyện 14: Mang thai
85
Chương 85: Ngoại truyện 15: Một nhà bốn người (Hoàn toàn văn)