Chương 80: Ngoại Truyện 1 Chúng Ta Đã Từng Gặp Gỡ

Khi Lý Trạch Lâm bước chân vào Học viện Hí Kịch, cậu chưa từng có hy vọng nghề diễn viên có thể cho mình bất kỳ điều gì, ngoại trừ việc đam mê được thỏa mãn.

Cũng đúng thôi, một kẻ không có hậu thuẫn, cũng chẳng có tiền tài, giới giải trí lại nhiều cạm bẫy, cho dù nhiệt huyết tới đâu, Lý Trạch Lâm cũng khó mà bứt lên được.

Tuy nhiên cậu chưa từng từ bỏ, vẫn luôn cố gắng, trước hay sau đều vậy.
Mỗi năm nhà trường nhân dịp khai giảng, chào đón tân sinh viên đều sẽ cho mời những cựu sinh viên thành đạt trở về để phát biểu truyền cảm hứng, tất nhiên, năm của Lý Trạch Lâm cũng không phải ngoại lệ.
- Này, mọi người biết gì chưa? Năm nay học tỷ Tiêu Hạ sẽ là người đại diện cho cựu sinh viên trường ta phát biểu đấy? – Một sinh viên bắt đầu truyền tai nhau những thông tin trong buổi gặp mặt sắp diễn ra.
Những sinh viên khác cũng nhiệt tình hưởng ứng:
- Thật vậy sao? Hôm trước tớ vừa xem một bộ phim của học tỷ, hóa trên đời còn người đẹp như vậy?
- Đúng thế, diễn xuất và tạo hình đều không thể chê được, mê quá đi mất thôi.

– Một người khác bổ sung thêm.
Ngoài những lời khen ngợi, Lý Trạch Lâm cũng có thể nghe được những điều tiếng, bàn tán xung quanh vị học tỷ nổi tiếng này:
- Có điều, tôi nghe nói Tiêu Hạ chẳng qua chỉ là nghệ danh mà thôi, thân phận thật của cô ấy không tầm thường đâu.

Chống lưng lớn như vậy, thảo nào đường đi toàn hoa hồng.
Kỳ thực Lý Trạch Lâm cũng không để ý đến mấy lời bàn tán đó cho lắm, dù sao giới giải trí cũng đâu có thiếu nhưng cậu ấm cô chiêu vào đây rong chơi.

Tuy nhiên nếu để đạt được thành công như cô nàng Tiêu Hạ kia thì cũng không phải là nhiều.

Lý Trạch Lâm nghĩ vậy, nhưng cũng không quá chờ mong vào buổi gặp mặt này.

Cậu còn công việc làm thêm nữa, nếu không phải nhà trường tính buổi ngoại khóa ấy vào điểm số chuyên cần thì Lý Trạch Lâm cũng không muốn đi.
Cậu ngồi dưới khán đài, nhìn sân khấu với những tiết mục văn nghệ nhàm chán, thực sự vô cùng buồn ngủ.

Chờ mãi, cuối cùng nhân vật mà toàn trường mong chờ suốt thời gian qua cuối cùng cũng xuất hiện.

Lần đầu tiên Lý Trạch Lâm cảm thấy có một người xinh đẹp như vậy tồn tại.
- Lời đầu tiên cho tôi được gửi lời chào tới các thầy cô giáo, các vị khách quý và những bạn tân sinh viên của học viện Hí Kịch đang có mặt ở đây.

– Giọng nói ngọt ngào, trong trẻo vang lên như những tiếng chuông thúc giục Lý Trạch Lâm phải để ý tới cô.
Tiêu Hạ mặc một chiếc váy trắng đơn giản, khí chất thanh thuần, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn vô cùng kiều diễm.

So với tất cả những sinh viên nữ có mặt ở đây, thậm chí là các diễn viên đã thành công mà Lý Trạch Lâm từng thấy thì cô là một điều vô cùng đặc biệt.
Dáng người cô nhỏ bé, nhưng lại rất cân đối, Lý Trạch Lâm đã nghĩ cô cũng giống như những diễn viên nữ khác, thảo mai và dịu dàng, nhưng Yên Vân Hạ không giống như vậy.

Cô có quyết tâm, thậm chí cậu có thể nhìn thấy ý chí cùng sự kiên cường đang cháy rực trong đôi mắt đen láy của cô.

Yên Vân Hạ vô cùng tự tin lên tiếng:
- Nghề diễn viên\, đối với một số người chính là cao quý\, nhưng đối với một số người thì lại cực kỳ rẻ mạt\, nó chỉ đơn giản là bàn đạp để tiến thân.

Mỗi chúng ta sẽ có một cách nhận định về nghề nghiệp của bản thân.

Tuy nhiên\, nếu chúng ta nghiêm túc và tôn trọng nghề nghiệp của mình thì cũng chính là chúng ta đang tôn trọng bản thân mình.
Lần đầu tiên Lý Trạch Lâm thấy có một người dám can đảm đứng trước mặt rất nhiều người, trực tiếp vạch trần bộ mặt trần trụi của nghề nghiệp mình như vậy.

Cậu còn sợ Tiêu Hạ có thể vì thế mà bị ảnh hưởng, nhưng cô lại đáp tiếp bằng một giọng nhẹ bẫng:
- Nghệ sĩ của chúng ta, một khi bước vào nghề thì sẽ phải đối mặt với rất nhiều điều tiếng, cũng sẽ phải chấp nhận việc sống chung với những cám dỗ.

Tôi chỉ hy vọng các bạn có thể giữ vững sơ tâm, đừng để bùn đen vấy bẩn.

Các bạn có thể không cần yêu thương người khác, nhưng hãy yêu thương bản thân và gia đình mình, vì những điều tiếng bạn chịu, người thiệt thòi nhất lại chính là bạn và những người yêu thương bạn.
Những điều Tiêu Hạ nói, từng lời từng lời đều khiến cho Lý Trạch Lâm tỉnh ngộ, cũng khiến cậu có suy nghĩ: “Hóa ra thế giới này vẫn còn người có suy nghĩ giống mình.” Bài diễn thuyết của Tiêu Hạ, cậu nghe không sót một từ.

Mãi cho đến khi những tràng vỗ tay vang lên, Lý Trạch Lâm mới giật mình nhìn xung quanh.

Tiêu Hạ từ trên sân khấu bước xuống, dáng vẻ vẫn điềm đạm, thư thả như vậy.

Có lẽ ngay từ đầu, cậu đã bị khí chất này của cô thu hút rồi.
Buổi gặp mặt cuối cùng cũng kết thúc, rất nhiều sinh viên muốn lên chụp ảnh, nhờ Tiêu Hạ ký tên.

Lý Trạch Lâm trước đó đã từng nghĩ mình sẽ rời khỏi hội trường ngay khi bài diễn thuyết xong xuôi, nhưng hôm nay đã chọn nán lại.

Cậu đi theo đoàn người chen chúc nhau nhờ Tiêu Hạ ký tên, có điều không muốn tranh giành.

Có lẽ Lý Trạch Lâm vẫn chưa chắc chắn mình có mặt ở đây để làm gì.

Cậu chỉ đơn giản là muốn đến gần cô một chút, xem người con gái này liệu có phải thực sự là thần tiên hay không?
- Này, em có muốn ký tên không? – Một giọng nói trong trẻo vang lên phá tan những suy nghĩ ngây ngô bấy giờ của Lý Trạch Lâm.
Lý Trạch Lâm bấy giờ mới nhận ra mọi người từ lúc nào đã tản đi hết, chỉ còn lại cậu, Tiêu Hạ và một vài sinh viên khác.

Lý Trạch Lâm cũng không nghĩ tới Tiêu Hạ vậy nhưng lại chú ý tới mình.

So với ban nãy thì cô lúc này gần gũi và chân thực hơn nhiều.

Lý Trạch Lâm có chút ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào mặt cô, Tiêu Hạ lại bật cười:
- Em ngại sao? Tôi không có đáng sợ như vậy đâu.

Nếu em muốn thì tôi có thể chụp cùng em một bức hình.

Ảnh của tôi đem bán cũng có giá trị lắm đấy.
Tiêu Hạ tiếu ý trêu chọc, có điều Lý Trạch Lâm vẫn cảm nhận được sự hãnh diện trong lời nói của cô.

Lý Trạch Lâm bỗng nhiên có cảm giác người ban nãy phát biểu và người hiện tại đứng trước mặt cậu dường như chẳng có một chút liên hệ nào.

Nhưng Lý Trạch Lâm không phủ nhận cậu đều thích cả hai khía cạnh này từ cô.

Lý Trạch Lâm ngập ngừng:
- Xin lỗi chị, vì tôi không có mang theo giấy bút gì để chị ký tên cả…
Tiêu Hạ lúc này mới ‘à’ lên một tiếng.

Cô gọi trợ lý lấy giúp mình một chiếc khăn tay màu trắng, sau đó nhanh chóng ký tên lên đó rồi đưa cho Lý Trạch Lâm.

Hành động này của Tiêu Hạ làm cho Lý Trạch Lâm được một phen đứng hình, nhưng cô lại rất thoải mái mỉm cười:
- Nhận đi, đừng để bản thân phải hối tiếc.

Tuy không biết tại sao tôi lại muốn ký tên cho em, nhưng có điều gì đó thôi thúc tôi rằng em nhất định sẽ thành công, nên là cố gắng nhé.
Lý Trạch Lâm chậm chạp nhận lấy chiếc khăn tay từ Tiêu Hạ, trên đó vẫn còn thơm mùi nước hoa của cô, hơn nữa còn là khăn đến từ nhãn hiệu cao cấp… Lý Trạch Lâm có chút choáng váng, nhưng lại không hề cảm thấy chán ghét.

Cậu nhìn Tiêu Hạ chuẩn bị xoay người rời đi, bỗng nhiên lên tiếng:
- Vậy tôi có thể chụp cùng chị một bức ảnh không?
Tiêu Hạ rõ ràng hơi khựng lại một chút, sau đó vẫn quay đầu thản nhiên đồng ý.

Lý Trạch Lâm trước giờ vốn không xem ai là thần tượng, bởi lẽ cậu không tin vào giới giải trí, dù yêu thích diễn xuất đến đâu.

Thế nhưng lần đầu tiên, Lý Trạch Lâm đã xem hết 4-5 bộ phim liên tục, tất cả đều là phim do Tiêu Hạ đóng.

Mỗi lời thoại, mỗi cử chỉ của cô, cậu đều ghi nhớ rõ mồn một.
Lý Trạch Lâm thực sự trở thành người hâm mộ cứng của cô, cho đến khi Tiêu Hạ đột ngột thông báo sẽ rời khỏi ngành giải trí.

Hôm ấy, cô đăng một video với phông nền đen kịt lên mạng xã hội.

Tiêu Hạ ngồi trước máy quay, chiếc mũ lưỡi trai đen che kín khuôn mặt cô.

Thời điểm ấy, Lý Trạch Lâm cảm thấy tim mình đau nhói.

Tiêu Hạ vẫn bình tĩnh như vậy, cô nói:
- Thời gian qua\, cảm ơn tất cả mọi người đã quan tâm và ủng hộ cho Tiêu Hạ - tôi\, nhưng có lẽ trong thời gian tới\, tôi sẽ không thể gặp lại mọi người trên màn hình nhỏ nữa rồi.

Có điều mọi người cũng đừng lo lắng\, tôi chỉ không còn là diễn viên Tiêu Hạ mà mọi người biết\, nhưng tôi vẫn sẽ là một Yên Vân Hạ ở ngoài đời.

Chúng ta\, vẫn còn gặp lại\, chỉ là ở một thân phận khác mà thôi.
Video rất ngắn, không có lý do rõ ràng, chỉ đơn giản thông báo là cô sẽ dừng hoạt động giải trí của mình như vậy.

Nền đen khiến cho Yên Vân Hạ càng thêm trống vắng và nhỏ bé.

Lý Trạch Lâm xem đi xem lại rất nhiều lần,cũng đọc hết tất cả các bình luận mà mọi người để lại, nhưng tuyệt nhiên không ai phát hiện ra vai Yên Vân Hạ đang run lên, có lẽ cô đang khóc, hoặc đang nén sự đau đớn vào bên trong.
Lý Trạch Lâm cố gắng lùng sục khắp nơi để tìm kiếm thêm tin tức từ cô, nhưng tuyệt nhiên không có chút dấu vết…
Trời mưa khiến cho Lý Trạch Lâm ngẩn ngơ nghĩ lại một vài chuyện cũ, cậu cúi đầu nhìn xuống Yên Vân Hạ đang ngủ ngon trong lòng mình, trái tim lập tức mềm nhũn, cậu dịu dàng hôn lên trán cô:
- Hạ Hạ, thật may là anh lại có thể tìm thấy em.
Lúc Lý Trạch Lâm gặp lại Yên Vân Hạ, cậu đã rất ngạc nhiên… Có điều, suy nghĩ duy nhất không thay đổi trong lòng Lý Trạch Lâm chính là cậu phải bảo vệ cho Yên Vân Hạ, không bao giờ để cho cô chịu thiệt thòi nữa.

Tất nhiên, Yên Vân Hạ hoàn toàn không biết được những chuyện đó.

Có lẽ vì lúc trước bị thương nên não bộ cô cũng ảnh hưởng một phần, có những chuyện không còn nhớ rõ ràng nữa.
Tuy nhiên đối với Lý Trạch Lâm thì những việc này cũng không quá quan trọng.

Cho tới tận khi kết hôn rồi, ở bên cạnh cô như thế này, Lý Trạch Lâm vẫn giữ nguyên sơ tâm của mình.
Cậu ôm Yên Vân Hạ thật chặt, đôi mắt hổ phách vẫn hướng ra phía cửa sổ bên ngoài, nhìn ngắm cảnh mưa rơi, Lý Trạch Lâm thì thầm:
- Hạ Hạ, đời này, anh nguyện dùng cả tính mạng này để che chở cho em, phú bà của anh.

Chapter
1 Chương 1: Cứu Nguy
2 Chương 2: Gặp Lại
3 Chương 3: Nam Nhân Lên Được Phòng Khách Xuống Được Nhà Bếp
4 Chương 4: Nữ Thần Trong Lòng Lý Trạch Lâm
5 Chương 5: Buổi Sáng Ấm Áp
6 Chương 6: Sống Chung
7 Chương 7: Lý Trạch Lâm Lấy Giúp Tôi Băng Vệ Sinh
8 Chương 8: Chuyện Ngại Ngùng
9 Chương 9: Phụ Huynh Giục Kết Hôn
10 Chương 10: Đối Tượng Xem Mắt
11 Chương 11: Lần Đầu Ra Mắt Phụ Huynh
12 Chương 12: Hợp Đồng Tình Nhân
13 Chương 13: Ở Bên Nhau
14 Chương 14: Người Yêu Cũ
15 Chương 15: Gia Nhập Đoàn Phim
16 Chương 16: Lần Đầu Tranh Cãi
17 Chương 17: Tai Nạn Nghề Nghiệp
18 Chương 18: Say Rượu Làm Loạn
19 Chương 19: Ăn Vạ
20 Chương 20: Lên Hotsearch
21 Chương 21: Tất Cả Là Tại Quân Thiệu
22 Chương 22: Rắc Rối Tại Buổi Tiệc
23 Chương 23: Yên Vân Hạ Bị Thương
24 Chương 24: Chăm Sóc
25 Chương 25: Khó Khăn Ập Tới
26 Chương 26: Điểm Tựa
27 Chương 27: Gặp Lại Bạn Cũ
28 Chương 28: Mình Thích Cậu
29 Chương 29: Xa Mặt Cách Lòng
30 Chương 30: Truy Thê
31 Chương 31: Quan Hệ Bạn Trai - Bạn Gái
32 Chương 32: Hòa Hợp
33 Chương 33: Yên Lòng
34 Chương 34: Mộng Xuân
35 Chương 35: Tập Thoại
36 Chương 36: Gia Cảnh Của Lý Trạch Lâm
37 Chương 37: Bày Tỏ
38 Chương 38: Chuyện Tình Chị Em
39 Chương 39: Bạn Trai Cũ Làm Phiền
40 Chương 40: Tin Đồn
41 Chương 41: Ghen
42 Chương 42: Thừa Nhận Tình Cảm
43 Chương 43: Chuyện Tốt Của Du Bắc Quân
44 Chương 44: Hợp Tác Làm Chuyện Lớn
45 Chương 45: Du Bắc Quân Bẽ Mặt
46 Chương 46: Hạ Màn
47 Chương 47: Lần Đầu Tiên Cùng Nhau Xuất Hiện
48 Chương 48: Ẩn Ý
49 Chương 49: Gameshow Hẹn Hò
50 Chương 50: Lan Nhược Giở Trò
51 Chương 51: Sự Thật Về Lan Nhược
52 Chương 52: Lo Sợ
53 Chương 53: Chuyện Cũ Của Lý Trạch Lâm
54 Chương 54: Hỗn Loạn
55 Chương 55: Bà Nội Tức Giận
56 Chương 56: Thuyết Phục
57 Chương 57: Muốn Dành Cho Em Một Đời Hạnh Phúc
58 Chương 58: Công Khai
59 Chương 59: Phát Đường
60 Chương 60: Khó Xử
61 Chương 61: Đi Mỹ
62 Chương 62: Em Là Gia Đình Của Anh
63 Chương 63: Cùng Em Đi Dạo Một Vòng Thành Phố
64 Chương 64: Ra Mắt Phụ Huynh
65 Chương 65: Gặp Gỡ Niên Tư
66 Chương 66: Gỡ Bỏ Khúc Mắc
67 Chương 67: Thăm Ban
68 Chương 68: Scandal
69 Chương 69: Scandal 2
70 Chương 70: Họp Báo
71 Chương 71: Hạ Bệ Lan Nhược
72 Chương 72: Quà Sinh Nhật
73 Chương 73: Quà Sinh Nhật 2
74 Chương 74: Đêm Hoan Ái
75 Chương 75: Cầu Hôn
76 Chương 76: Có Tin Vui
77 Chương 77: Hạnh Phúc Của Chúng Ta
78 Chương 78: Lo Lắng
79 Chương 79: Kết Cục
80 Chương 80: Ngoại Truyện 1 Chúng Ta Đã Từng Gặp Gỡ
81 Chương 81: Ngoại Truyện 2 Nỗi Lo Lắng Của Lý Trạch Lâm
Chapter

Updated 81 Episodes

1
Chương 1: Cứu Nguy
2
Chương 2: Gặp Lại
3
Chương 3: Nam Nhân Lên Được Phòng Khách Xuống Được Nhà Bếp
4
Chương 4: Nữ Thần Trong Lòng Lý Trạch Lâm
5
Chương 5: Buổi Sáng Ấm Áp
6
Chương 6: Sống Chung
7
Chương 7: Lý Trạch Lâm Lấy Giúp Tôi Băng Vệ Sinh
8
Chương 8: Chuyện Ngại Ngùng
9
Chương 9: Phụ Huynh Giục Kết Hôn
10
Chương 10: Đối Tượng Xem Mắt
11
Chương 11: Lần Đầu Ra Mắt Phụ Huynh
12
Chương 12: Hợp Đồng Tình Nhân
13
Chương 13: Ở Bên Nhau
14
Chương 14: Người Yêu Cũ
15
Chương 15: Gia Nhập Đoàn Phim
16
Chương 16: Lần Đầu Tranh Cãi
17
Chương 17: Tai Nạn Nghề Nghiệp
18
Chương 18: Say Rượu Làm Loạn
19
Chương 19: Ăn Vạ
20
Chương 20: Lên Hotsearch
21
Chương 21: Tất Cả Là Tại Quân Thiệu
22
Chương 22: Rắc Rối Tại Buổi Tiệc
23
Chương 23: Yên Vân Hạ Bị Thương
24
Chương 24: Chăm Sóc
25
Chương 25: Khó Khăn Ập Tới
26
Chương 26: Điểm Tựa
27
Chương 27: Gặp Lại Bạn Cũ
28
Chương 28: Mình Thích Cậu
29
Chương 29: Xa Mặt Cách Lòng
30
Chương 30: Truy Thê
31
Chương 31: Quan Hệ Bạn Trai - Bạn Gái
32
Chương 32: Hòa Hợp
33
Chương 33: Yên Lòng
34
Chương 34: Mộng Xuân
35
Chương 35: Tập Thoại
36
Chương 36: Gia Cảnh Của Lý Trạch Lâm
37
Chương 37: Bày Tỏ
38
Chương 38: Chuyện Tình Chị Em
39
Chương 39: Bạn Trai Cũ Làm Phiền
40
Chương 40: Tin Đồn
41
Chương 41: Ghen
42
Chương 42: Thừa Nhận Tình Cảm
43
Chương 43: Chuyện Tốt Của Du Bắc Quân
44
Chương 44: Hợp Tác Làm Chuyện Lớn
45
Chương 45: Du Bắc Quân Bẽ Mặt
46
Chương 46: Hạ Màn
47
Chương 47: Lần Đầu Tiên Cùng Nhau Xuất Hiện
48
Chương 48: Ẩn Ý
49
Chương 49: Gameshow Hẹn Hò
50
Chương 50: Lan Nhược Giở Trò
51
Chương 51: Sự Thật Về Lan Nhược
52
Chương 52: Lo Sợ
53
Chương 53: Chuyện Cũ Của Lý Trạch Lâm
54
Chương 54: Hỗn Loạn
55
Chương 55: Bà Nội Tức Giận
56
Chương 56: Thuyết Phục
57
Chương 57: Muốn Dành Cho Em Một Đời Hạnh Phúc
58
Chương 58: Công Khai
59
Chương 59: Phát Đường
60
Chương 60: Khó Xử
61
Chương 61: Đi Mỹ
62
Chương 62: Em Là Gia Đình Của Anh
63
Chương 63: Cùng Em Đi Dạo Một Vòng Thành Phố
64
Chương 64: Ra Mắt Phụ Huynh
65
Chương 65: Gặp Gỡ Niên Tư
66
Chương 66: Gỡ Bỏ Khúc Mắc
67
Chương 67: Thăm Ban
68
Chương 68: Scandal
69
Chương 69: Scandal 2
70
Chương 70: Họp Báo
71
Chương 71: Hạ Bệ Lan Nhược
72
Chương 72: Quà Sinh Nhật
73
Chương 73: Quà Sinh Nhật 2
74
Chương 74: Đêm Hoan Ái
75
Chương 75: Cầu Hôn
76
Chương 76: Có Tin Vui
77
Chương 77: Hạnh Phúc Của Chúng Ta
78
Chương 78: Lo Lắng
79
Chương 79: Kết Cục
80
Chương 80: Ngoại Truyện 1 Chúng Ta Đã Từng Gặp Gỡ
81
Chương 81: Ngoại Truyện 2 Nỗi Lo Lắng Của Lý Trạch Lâm