Chương 8: Tính Cách Phóng Khoáng

Ngay khi Kiều Diệp Ngọc và Kiều Phương Hạ nhìn thấy nhau, một tia ngạc nhiên lóe lên trong mắt họ: “Chị, sao chị lại ở đây?”
Bàn tay Lệ Đình Tuấn hơi buông lỏng một chút, Kiều Phương Hạ liền lạnh lùng rút tay về, hờ hững đáp: “Về nhà họ Kiều mà hỏi.”
Nói xong liền vỗ nhẹ lên vai Kiều Diệp Ngọc rồi quay người rời khỏi đó.

Ngay khi rời khỏi đại sảnh Tây Sơn, bước đi của Kiều Phương Hạ càng ngày càng nhanh, như thể có ai đó đang đuổi theo sau cô vậy.

Khi Lệ Đình Tuấn đứng dậy, bên cửa đã trống rỗng từ lâu, không còn thấy bóng dáng Kiều Phương Hạ đâu nữa.

Kiều Diệp Ngọc liếc nhìn anh, vươn tay nắm lấy cánh tay của anh, nhẹ giọng nói: “Ông cụ và Đình Trung còn đang chờ chúng ta ở nhà, Đình Trung nói muốn…”
Mới nói được một nửa, Lệ Đình Tuấn đã rút tay về, lạnh lùng cắt ngang lười cô ta: “Hôm nay muộn rồi, cô về trước đi.”
Anh nói xong, cũng không để Kiều Diệp Ngọc có bất cứ cơ hội nào để phản đối, nói với trợ lý ở bên cạnh: “Đưa cô ấy về nhà họ Kiều đi.”

Bàn tay Kiều Diệp Ngọc cứng đờ trong không trung, mắt hướng theo bóng lưng Lệ Đình Tuấn đang bước vào trong thang máy.

“Cô hai, xin mời.” Người trợ lý ở bên cạnh lịch sự cúi người, nói với Kiều Diệp Ngọc.

Mặc dù Kiều Diệp Ngọc không can tâm, nhưng chỉ đành cụp mắt, nhỏ giọng đáp: “Đi thôi.”
Hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của cô ta.

Khi cô ta thu hồi lại ánh mắt và xoay người rời đi, người trợ lý liền nhìn thấy sự cô đơn trên gương mặt của cô ta, trong lòng anh ta liền cảm thấy có chút khó chịu, nói cách khác, anh ta cảm thấy thương xót Kiều Diệp Ngọc.

Không hiểu tại sao cậu hai nhà họ Lệ lại có thể nhẫn tâm bỏ mặc một cô gái đáng thương như vậy.

Hơn nữa, trước sự chứng kiến ​​của biết bao những người có tiền có thế như thế này, Kiều Diệp Ngọc lại là diễn viên đang nhận được rất nhiều sự quan tâm của công chung, dù sao anh cũng phải giữ thể diện cho cô chứ.

Có lẽ chỉ có một người có tính cách dịu dàng, ôn hòa như Kiều Diệp Ngọc mới chịu được tính khí lạnh lùng của cậu hai nhà họ Lệ mà thôi.

Kiều Phương Hạ đứng dựa vào bức tường ở một con hẻm, cảm thấy đầu óc choáng váng.

Ly rượu vang vừa rôi cô uống hơi trào ra, hơn nữa còn khiến cô cảm thấy một loại cảm giác không giống như đang say rượu.

Cô cố gắng để giữ đầu óc tỉnh táo, rồi cô ngẫm nghĩ lại buổi tiệc vừa rồi, có lẽ là chú Vương nghe theo lời nhà họ Kiều, bỏ thứ gì đó vào trong cốc của cô, hoặc cũng có thể kẻ đó là Tiêu Hoàng Khải.

Cô đi dọc theo đường lớn, nhưng không thấy bất cứ chiếc taxi nào, đôi giày của cô bỗng vấp phải miệng cống thoát nước, cơ thể cô liền loạng choạng, cô cuống quít dựa vào chiếc cây bên đường mới không bị ngã.

Kiều Phương Hạ cúi đầu, dùng sức rút chân ra, nhưng giày cao gót vẫn không nhúc nhích, cho dù cô làm mọi cách, chiếc giày vẫn bị kẹt ở đó.

Cô thầm chửi rủa, chật vật ngồi xổm xuống tháo giày ra.

Ngay lúc cô nghiêng người, có một tiếng “cạch” vang lên, một chiếc xe dừng lại bên cạnh cô.

Động tác của Kiều Phương Hạ chợt đông cứng lại, quay đầu nhìn chiếc Bentley bên cạnh.

Người ngồi ở hàng ghế sau nhìn Kiều Phương Hạ qua cửa sổ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô Kiều, thật trùng hợp quá, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Kiều Phương Hạ không ngờ Tiêu Hoàng Khải đuổi theo nhanh như vậy, cô không nói một lời nào, sắc mặt vô cảm nhìn về phía anh ta, rồi rút đôi giày cao gót ra, ném về phía trước, đứng dậy bước chân trần trên phố.

Nhưng chưa đi được vào bước, phía trước đột nhiên có vài người xông ra, ngăn cản đường đi của cô.

“Tính cách cô Kiều thật phóng khoáng, không biết trên giường có như vậy không nhỉ?” Tiêu Hoàng Khải không biết xấu hổ, chầm chầm lái xe theo phía sau, thấp giọng cười nói.

Kiều Phương Hạ liếc nhìn đám những người đó, quay người lại, dửng dưng nhìn Tiêu Hoàng Khải: “Phóng khoáng hay không, cứ đưa cho tôi một trăm năm mươi tỷ là sẽ biết ngay thôi.”
Phía sau cô chục mét, chiếc Maybach đi sau hai người lặng lẽ đạp phanh.

Lệ Đình Tuấn nhìn về phía Kiều Phương Hạ, dưới bóng đêm, dáng vẻ vừa yêu kiều vừa đơn thuần của cô nổi bật cả một góc phố.

Những lời cô nói vừa rồi thuận theo hướng gió rơi vào tai anh, khiến sắc mặt của anh bỗng chốc liền trở nên ảm đạm..

Chapter
1 Chương 1: Cút Ra Ngoài
2 Chương 2: Con Dâu Tương Lai Của Nhà Họ Lệ
3 Chương 3: Kỳ Tài Trong Giới Kinh Doanh
4 Chương 4: Tặng Cho Nhà Họ Kiều Một Món Quà
5 Chương 5: Lấy Lòng Tôi
6 Chương 6: Đưa Tôi Một Trăm Năm Mươi Tỷ
7 Chương 7: Anh Lệ Đã Lâu Không Gặp
8 Chương 8: Tính Cách Phóng Khoáng
9 Chương 9: Liếm Sạch
10 Chương 10: Giúp Em
11 Chương 11: Hương Thơm Phụ Nữ
12 Chương 12: Lấy Bạo Trị Bạo
13 Chương 13: Quen Thuộc Lạ Thường
14 Chương 14: Oan Gia Ngõ Hẹp
15 Chương 15: Gả Qua Là Tốt Rồi
16 Chương 16: Chuyển Ra Khỏi Nhà Họ Kiều
17 Chương 17: Vòng Tay Gia Truyền
18 Chương 18: Nhà Họ Lệ Coi Trọng Nhất
19 Chương 19: Khi Nào Trở Về
20 Chương 20: Vùi Hoa Dập Liễu
21 Chương 21: Đứng Đầu Top Tìm Kiếm
22 Chương 22: Sự Đe Dọa Của Việc Luyện Tập Thể Chất
23 Chương 23: Ánh Sáng Duy Nhất
24 Chương 24: Là Mẹ Cùng Lúc Đó Nhà Họ Lệ
25 Chương 25: Lệ Đình Tuấn Tặng
26 Chương 26: Thư Giới Thiệu Bị Xé Bỏ
27 Chương 27: Một Người Bạn
28 Chương 28: Tránh Hiềm Nghi Mà Cũng Không Hiểu Sao
29 Chương 29: Có Phải Là Mẹ Không
30 Chương 30: Bởi Vì Kiều Phương Hạ
31 Chương 31: Hóa Ra Là Cô Ta Chủ Động Quyến Rũ
32 Chương 32: Là Anh Chán Ghét Tôi
33 Chương 33: Anh Ta Đang Nói Những Lời Tức Giận Đấy À
34 Chương 34: Là Mẹ Mình
35 Chương 35: Cô Là Phụ Huynh Của Lệ Tư Kiều À
36 Chương 36: Tôi Chính Là Người Nhà Của Bé
37 Chương 37: Không Nỡ
38 Chương 38: Họp Phụ Huynh
39 Chương 39: Quỷ Sứ Chạy Đến Nhà
40 Chương 40: Cảm Ơn Mẹ
41 Chương 41: Tính Toán Bỏ Trốn
42 Chương 42: Đây Là Con Trai Anh!
43 Chương 43: Chính Cô Nói Phải Bao Một Năm
44 Chương 44: Tín Hiệu Đáng Ngờ
45 Chương 45: Có Chút Giống
46 Chương 46: Còn Không Thừa Nhận Ở Cùng Nhau
47 Chương 47: Con Trai Của Tô Minh Nguyệt
48 Chương 48: Hy Vọng Cô Không Làm Chuyện Đó
49 Chương 49: Thực Sự Là Có Chuyện Xảy Ra
50 Chương 50: Không Bị Mất Sticker
51 Chương 51: Sinh Mệnh Của Cô Chỉ Có Thể Là Của Tôi
52 Chương 52: Chó Chê Mèo Lắm Lông
53 Chương 53: Trong Bụng Mẹ
54 Chương 54: Không Muốn Gặp Hai Ba Con Chúng Ta
55 Chương 55: Hối Hận
56 Chương 56: Cả Đời Này Không Thể Xóa Nhòa Được!
57 Chương 57: Nhất Định Phải Trả Lại Cho Anh
58 Chương 58: Tự Mình Giải Quyết
59 Chương 59: Tưởng Là Cô Sẽ Không Trở Lại
60 Chương 60: Ngựa Tốt Nên Phối Với Yên Tốt
61 Chương 61: Ai Cho Mày Lá Gan Đó
62 Chương 62: Tôi Xem Mấy Người Ai Dám
63 Chương 63: Cúi Lạy Xin Lỗi
64 Chương 64: Quỳ Xuống Xin Lỗi
65 Chương 65: Cứ Tiếp Tục Hận Đi
66 Chương 66: Chỉ Biết Bắt Nạt Kẻ Yếu
67 Chương 67: Lai Lịch Của Kiều Phương Hạ
68 Chương 68: Người Săn Ảnh
69 Chương 69: Nhớ Rõ Thân Phận
70 Chương 70: Phải Chăng Trái Tim Cô Đang Bị Giam Cầm
71 Chương 71: Ba Ba Thì Sao
72 Chương 72: Vết Đỏ Mờ Ám
73 Chương 73: Trong Lòng Anh Chỉ Có Kiều Phương Hạ
74 Chương 74: Thất Hứa Kiều Phương Hạ Đã Nói Đêm Nay Cô Sẽ Đến
75 Chương 75: Tình Cảm Không Giống Nhau
76 Chương 76: Cũng Chỉ Là Cô Gái Nhỏ Của Anh Thôi
77 Chương 77: Không Thể Không Quan Tâm
78 Chương 78: Kiều Phương Hạ Xuất Hiện
79 Chương 79: Tình Yêu Vĩnh Cửu
80 Chương 80: Ý Nghĩa Của Hoa Cát Cánh
81 Chương 81: Chu Tước Về Rồi Sao!
82 Chương 82: Người Tới Không Tốt
83 Chương 83: Cơ Hội Đến Tay Lại Vụt Mất
84 Chương 84: Cưới Cô
85 Chương 85: Tại Sao Lại Trùng Hợp Như Vậy
86 Chương 86: Cô Cũng Đâu Quan Tâm Anh Ấy
87 Chương 87: Ở Nhà Một Mình Phải Ngoan
88 Chương 88: Đưa Cô Ấy Trở Lại
89 Chương 89: Cầu Xin Tha Thứ Cũng Không Có Tác Dụng
90 Chương 90: Dạy Dỗ Kiều Phương Hạ
91 Chương 91
92 Chương 92: Sẽ Không Để Em Phải Chịu Oan Ức Nữa
93 Chương 93: Muốn Nói Lại Thôi
94 Chương 94: Tôi Điên Rồi
95 Chương 95: Bị Dọa Đến Mức Mặt Mũi Cũng Tái Mét Cả Đi
96 Chương 96: Cấm Diễn Chu Tố My
97 Chương 97: Nhóc Cầm
98 Chương 98: Bị Liên Lụy
99 Chương 99: Vậy Mà Lại Cúp Điện Thoại Của Cô Ấy
100 Chương 100: Tại Sao Lại Ngã
101 Chương 101: Anh Không Thể Đuổi Em Đi!
102 Chương 102: Anh Trách Oan Cô
103 Chương 103: Quản Chính Mình Cho Thật Tốt!
104 Chương 104: Phụ Huynh Nhất Định Phải Đến!
105 Chương 105: Vết Thương Nhỏ Thôi Không Quan Trọng
106 Chương 106: Cô Nhường
107 Chương 107: Cô Không Thích Ăn Đường
108 Chương 108: Mẹ Thích Ba
109 Chương 109: Cùng Chị Về Nhà
110 Chương 110: Không Thể Rút Lại
111 Chương 111: Cơ Thể Của Em Rất Thành Thực
112 Chương 112: Kiều Phương Hạ Bị Đụng Phải
113 Chương 113: Chính Là Cọng Cỏ Cứu Mạng Cô
114 Chương 114: Bạn Trai Cô
115 Chương 115: Kết Cục Của Chu Tố Như
116 Chương 116: Cô Ấy Đã Từng Sinh Con
117 Chương 117: Không Tin Anh Sẽ Động Thủ
118 Chương 118: Chúng Ta Tạm Biệt
119 Chương 119: Không Phải Dễ Phục Vụ
120 Chương 120: Vị Hôn Thê
121 Chương 121: Bỗng Nhiên Hoảng Hốt
122 Chương 122: Anh Hối Hận
123 Chương 123: Người Đàn Ông Đẹp Trai Nhất
124 Chương 124: Bán Quà Tặng Kiếm Tiền
125 Chương 125: Là Quan Hệ Bạn Bè
126 Chương 126: Con Chó Tự Mắng Mình
127 Chương 127: Bò Ra Ngoài Cũng Được
128 Chương 128: Chị Em Trong Xã Hội Này Có Mấy Người Nhẫn Tâm Như Vậy!
129 Chương 129: Muốn Cô
130 Chương 130: Kiều Phương Hạ Có Bản Lĩnh Như Vậy
131 Chương 131: Chẳng Ngại Đồng Quy Vu Tận
132 Chương 132: Chị Phương Hạ Có Cách
133 Chương 133: Trên Không Nghiêm Dưới Tất Loạn
134 Chương 134: Anh Lại Hiểu Lầm Một Lần Nữa
135 Chương 135: Chạy Không Thoát
136 Chương 136: Trái Tim Dần Nguội Lạnh
137 Chương 137: Ép Cô Ở Lại
138 Chương 138: Cậu Hai Đích Thân Đuổi Cô Ấy Đi
139 Chương 139: Mạng Này Là Của Cô
140 Chương 140: Lê Đình Tuấn Cũng Sẽ Biết Sai Sao
141 Chương 141: Không Có Đồ Vật Của Phụ Nữ
142 Chương 142: Giống Kiều Phương Hạ Nhiều Hơn
143 Chương 143: Muốn Ăn Thì Mua Thôi
144 Chương 144: Bà Lệ Đường Đường Chính Chính
145 Chương 145: Tự Tay Giết Con Của Chúng Ta!
146 Chương 146: Tự Mình Đa Tình
147 Chương 147: Trong Lòng Vẫn Còn Mâu Thuẫn
148 Chương 148: Thật Sự Rất Tàn Nhẫn
149 Chương 149: Đầu Óc Choáng Váng Muốn Nôn
150 Chương 150: Quan Hệ Không Bình Thường
151 Chương 151: Có Thể Là Mang Thai
152 Chương 152: Thà Rằng Chưa Từng Mang Thai Con Của Anh
153 Chương 153: Chăm Sóc Tại Bệnh Viện
154 Chương 154: Thông Qua Video Nhìn Ông Chủ Hôn Môi
155 Chương 155: Kiều Phương Hạ Ghen Tị Sao
156 Chương 156: Không Được Rời Đi Dù Chỉ Một Bước
157 Chương 157: Tuyệt Đối Không Thể Để Bi Kịch Tái Diễn!
158 Chương 158: Không Dám Đối Mặt Với Anh
159 Chương 159: Nhìn Cô Ta Một Cái Thôi Đã Thấy Ghê Tởm
160 Chương 160: Không Phải Lỗi Của Kiều Phương Hạ!
161 Chương 161: Đợi Đến Lúc Gạo Nấu Thành Cơm
162 Chương 162: Ngoài Cô Ấy Ai Cũng Không Được
163 Chương 163: Hoàn Thành Nhiệm Vụ
164 Chương 164: Cô Ta Thật Sự Xứng Đáng
165 Chương 165: Quá Bẩn!
166 Chương 166: Là Năng Lực Của Chính Cô Ấy
167 Chương 167: Em Đã Nghĩ Kỹ Chưa
168 Chương 168: Trong Lòng Cô Càng Loạn Hơn
169 Chương 169: Một Năm Thôi
170 Chương 170: Càng Quan Tâm Ai Thì Biểu Hiện Càng Rõ Ràng
171 Chương 171: Còn Có Điều Ẩn Giấu Đằng Sau
172 Chương 172: Là Ai Đã Giết Chết Đứa Con Của Chị
173 Chương 173: Mau Tránh Ra!
174 Chương 174: Thứ Gái Điếm Giả Tạo
175 Chương 175: Không Phải Là Con Chim Hoàng Yến Của Anh
176 Chương 176: Là Do Kiều Phương Hạ Ép Anh
177 Chương 177: Là Lỗi Của Cô
178 Chương 178: Kiều Diệp Ngọc Tự Sát
179 Chương 179: Cô Ta Không Còn Cơ Hội Nữa
180 Chương 180: Bài Học Chưa Đủ À
181 Chương 181: Không Muốn Ép Buộc
182 Chương 182: Đừng Đi!
183 Chương 183: Cô Là Người Phụ Nữ Xấu Xa!
184 Chương 184: Đánh Vậy Là Còn Nhẹ
185 Chương 185: Giống Như Biến Mất Khỏi Thế Giới
186 Chương 186: Không Để Tâm
187 Chương 187: Ông Ta Không Muốn Ông Muốn!
188 Chương 188: Trách Làm
189 Chương 189: Xin Lỗi Nhóc Cầm
190 Chương 190: Giọng Nói Rất Ấm Áp
191 Chương 191: Anh Sẽ Sớm Trở Về
192 Chương 192: Cô Muốn Nhanh Lớn Lên
193 Chương 193: Giọng Nói Mệnh Lệnh
194 Chương 194: Đứng Về Phía Anh Vô Điều Kiện
195 Chương 195: Cố Tình Lừa Dối Cô
196 Chương 196: Anh Ta Không Quan Tâm
197 Chương 197: Nói Dối Thì Tốc Độ Nói Sẽ Rất Nhanh
198 Chương 198: Cô Vẫn Gạt Bỏ Lòng Tự Trọng
199 Chương 199: Nhìn Vết Thương Mà Cảm Thấy Đau Lòng
200 Chương 200: Cả Đời Này Cũng Đừng Mong Chấm Mút Được Gì
201 Chương 201: Chỉ Có Thể Là Người Của Một Mình Anh Thôi
202 Chương 202: Bị Vả Ngược Vào Mặt Quá Nhanh
203 Chương 203: Càng Nhiều Người Càng Dễ Sinh Chuyện
204 Chương 204: Tỏ Tình Với Kiều Diệp Ngọc Bằng Khinh Khí Cầu
205 Chương 205: Anh Muốn Kết Hôn Còn Phải Báo Cáo Cho Em À
206 Chương 206: Có Thể Nói Chút Lý Lẽ Được Không!
207 Chương 207: Bắt Buộc Phải Ở Lại Đây
208 Chương 208: Nhất Định Phải Ăn Đến Khi Cái Bụng Phồng Lên
Chapter

Updated 208 Episodes

1
Chương 1: Cút Ra Ngoài
2
Chương 2: Con Dâu Tương Lai Của Nhà Họ Lệ
3
Chương 3: Kỳ Tài Trong Giới Kinh Doanh
4
Chương 4: Tặng Cho Nhà Họ Kiều Một Món Quà
5
Chương 5: Lấy Lòng Tôi
6
Chương 6: Đưa Tôi Một Trăm Năm Mươi Tỷ
7
Chương 7: Anh Lệ Đã Lâu Không Gặp
8
Chương 8: Tính Cách Phóng Khoáng
9
Chương 9: Liếm Sạch
10
Chương 10: Giúp Em
11
Chương 11: Hương Thơm Phụ Nữ
12
Chương 12: Lấy Bạo Trị Bạo
13
Chương 13: Quen Thuộc Lạ Thường
14
Chương 14: Oan Gia Ngõ Hẹp
15
Chương 15: Gả Qua Là Tốt Rồi
16
Chương 16: Chuyển Ra Khỏi Nhà Họ Kiều
17
Chương 17: Vòng Tay Gia Truyền
18
Chương 18: Nhà Họ Lệ Coi Trọng Nhất
19
Chương 19: Khi Nào Trở Về
20
Chương 20: Vùi Hoa Dập Liễu
21
Chương 21: Đứng Đầu Top Tìm Kiếm
22
Chương 22: Sự Đe Dọa Của Việc Luyện Tập Thể Chất
23
Chương 23: Ánh Sáng Duy Nhất
24
Chương 24: Là Mẹ Cùng Lúc Đó Nhà Họ Lệ
25
Chương 25: Lệ Đình Tuấn Tặng
26
Chương 26: Thư Giới Thiệu Bị Xé Bỏ
27
Chương 27: Một Người Bạn
28
Chương 28: Tránh Hiềm Nghi Mà Cũng Không Hiểu Sao
29
Chương 29: Có Phải Là Mẹ Không
30
Chương 30: Bởi Vì Kiều Phương Hạ
31
Chương 31: Hóa Ra Là Cô Ta Chủ Động Quyến Rũ
32
Chương 32: Là Anh Chán Ghét Tôi
33
Chương 33: Anh Ta Đang Nói Những Lời Tức Giận Đấy À
34
Chương 34: Là Mẹ Mình
35
Chương 35: Cô Là Phụ Huynh Của Lệ Tư Kiều À
36
Chương 36: Tôi Chính Là Người Nhà Của Bé
37
Chương 37: Không Nỡ
38
Chương 38: Họp Phụ Huynh
39
Chương 39: Quỷ Sứ Chạy Đến Nhà
40
Chương 40: Cảm Ơn Mẹ
41
Chương 41: Tính Toán Bỏ Trốn
42
Chương 42: Đây Là Con Trai Anh!
43
Chương 43: Chính Cô Nói Phải Bao Một Năm
44
Chương 44: Tín Hiệu Đáng Ngờ
45
Chương 45: Có Chút Giống
46
Chương 46: Còn Không Thừa Nhận Ở Cùng Nhau
47
Chương 47: Con Trai Của Tô Minh Nguyệt
48
Chương 48: Hy Vọng Cô Không Làm Chuyện Đó
49
Chương 49: Thực Sự Là Có Chuyện Xảy Ra
50
Chương 50: Không Bị Mất Sticker
51
Chương 51: Sinh Mệnh Của Cô Chỉ Có Thể Là Của Tôi
52
Chương 52: Chó Chê Mèo Lắm Lông
53
Chương 53: Trong Bụng Mẹ
54
Chương 54: Không Muốn Gặp Hai Ba Con Chúng Ta
55
Chương 55: Hối Hận
56
Chương 56: Cả Đời Này Không Thể Xóa Nhòa Được!
57
Chương 57: Nhất Định Phải Trả Lại Cho Anh
58
Chương 58: Tự Mình Giải Quyết
59
Chương 59: Tưởng Là Cô Sẽ Không Trở Lại
60
Chương 60: Ngựa Tốt Nên Phối Với Yên Tốt
61
Chương 61: Ai Cho Mày Lá Gan Đó
62
Chương 62: Tôi Xem Mấy Người Ai Dám
63
Chương 63: Cúi Lạy Xin Lỗi
64
Chương 64: Quỳ Xuống Xin Lỗi
65
Chương 65: Cứ Tiếp Tục Hận Đi
66
Chương 66: Chỉ Biết Bắt Nạt Kẻ Yếu
67
Chương 67: Lai Lịch Của Kiều Phương Hạ
68
Chương 68: Người Săn Ảnh
69
Chương 69: Nhớ Rõ Thân Phận
70
Chương 70: Phải Chăng Trái Tim Cô Đang Bị Giam Cầm
71
Chương 71: Ba Ba Thì Sao
72
Chương 72: Vết Đỏ Mờ Ám
73
Chương 73: Trong Lòng Anh Chỉ Có Kiều Phương Hạ
74
Chương 74: Thất Hứa Kiều Phương Hạ Đã Nói Đêm Nay Cô Sẽ Đến
75
Chương 75: Tình Cảm Không Giống Nhau
76
Chương 76: Cũng Chỉ Là Cô Gái Nhỏ Của Anh Thôi
77
Chương 77: Không Thể Không Quan Tâm
78
Chương 78: Kiều Phương Hạ Xuất Hiện
79
Chương 79: Tình Yêu Vĩnh Cửu
80
Chương 80: Ý Nghĩa Của Hoa Cát Cánh
81
Chương 81: Chu Tước Về Rồi Sao!
82
Chương 82: Người Tới Không Tốt
83
Chương 83: Cơ Hội Đến Tay Lại Vụt Mất
84
Chương 84: Cưới Cô
85
Chương 85: Tại Sao Lại Trùng Hợp Như Vậy
86
Chương 86: Cô Cũng Đâu Quan Tâm Anh Ấy
87
Chương 87: Ở Nhà Một Mình Phải Ngoan
88
Chương 88: Đưa Cô Ấy Trở Lại
89
Chương 89: Cầu Xin Tha Thứ Cũng Không Có Tác Dụng
90
Chương 90: Dạy Dỗ Kiều Phương Hạ
91
Chương 91
92
Chương 92: Sẽ Không Để Em Phải Chịu Oan Ức Nữa
93
Chương 93: Muốn Nói Lại Thôi
94
Chương 94: Tôi Điên Rồi
95
Chương 95: Bị Dọa Đến Mức Mặt Mũi Cũng Tái Mét Cả Đi
96
Chương 96: Cấm Diễn Chu Tố My
97
Chương 97: Nhóc Cầm
98
Chương 98: Bị Liên Lụy
99
Chương 99: Vậy Mà Lại Cúp Điện Thoại Của Cô Ấy
100
Chương 100: Tại Sao Lại Ngã
101
Chương 101: Anh Không Thể Đuổi Em Đi!
102
Chương 102: Anh Trách Oan Cô
103
Chương 103: Quản Chính Mình Cho Thật Tốt!
104
Chương 104: Phụ Huynh Nhất Định Phải Đến!
105
Chương 105: Vết Thương Nhỏ Thôi Không Quan Trọng
106
Chương 106: Cô Nhường
107
Chương 107: Cô Không Thích Ăn Đường
108
Chương 108: Mẹ Thích Ba
109
Chương 109: Cùng Chị Về Nhà
110
Chương 110: Không Thể Rút Lại
111
Chương 111: Cơ Thể Của Em Rất Thành Thực
112
Chương 112: Kiều Phương Hạ Bị Đụng Phải
113
Chương 113: Chính Là Cọng Cỏ Cứu Mạng Cô
114
Chương 114: Bạn Trai Cô
115
Chương 115: Kết Cục Của Chu Tố Như
116
Chương 116: Cô Ấy Đã Từng Sinh Con
117
Chương 117: Không Tin Anh Sẽ Động Thủ
118
Chương 118: Chúng Ta Tạm Biệt
119
Chương 119: Không Phải Dễ Phục Vụ
120
Chương 120: Vị Hôn Thê
121
Chương 121: Bỗng Nhiên Hoảng Hốt
122
Chương 122: Anh Hối Hận
123
Chương 123: Người Đàn Ông Đẹp Trai Nhất
124
Chương 124: Bán Quà Tặng Kiếm Tiền
125
Chương 125: Là Quan Hệ Bạn Bè
126
Chương 126: Con Chó Tự Mắng Mình
127
Chương 127: Bò Ra Ngoài Cũng Được
128
Chương 128: Chị Em Trong Xã Hội Này Có Mấy Người Nhẫn Tâm Như Vậy!
129
Chương 129: Muốn Cô
130
Chương 130: Kiều Phương Hạ Có Bản Lĩnh Như Vậy
131
Chương 131: Chẳng Ngại Đồng Quy Vu Tận
132
Chương 132: Chị Phương Hạ Có Cách
133
Chương 133: Trên Không Nghiêm Dưới Tất Loạn
134
Chương 134: Anh Lại Hiểu Lầm Một Lần Nữa
135
Chương 135: Chạy Không Thoát
136
Chương 136: Trái Tim Dần Nguội Lạnh
137
Chương 137: Ép Cô Ở Lại
138
Chương 138: Cậu Hai Đích Thân Đuổi Cô Ấy Đi
139
Chương 139: Mạng Này Là Của Cô
140
Chương 140: Lê Đình Tuấn Cũng Sẽ Biết Sai Sao
141
Chương 141: Không Có Đồ Vật Của Phụ Nữ
142
Chương 142: Giống Kiều Phương Hạ Nhiều Hơn
143
Chương 143: Muốn Ăn Thì Mua Thôi
144
Chương 144: Bà Lệ Đường Đường Chính Chính
145
Chương 145: Tự Tay Giết Con Của Chúng Ta!
146
Chương 146: Tự Mình Đa Tình
147
Chương 147: Trong Lòng Vẫn Còn Mâu Thuẫn
148
Chương 148: Thật Sự Rất Tàn Nhẫn
149
Chương 149: Đầu Óc Choáng Váng Muốn Nôn
150
Chương 150: Quan Hệ Không Bình Thường
151
Chương 151: Có Thể Là Mang Thai
152
Chương 152: Thà Rằng Chưa Từng Mang Thai Con Của Anh
153
Chương 153: Chăm Sóc Tại Bệnh Viện
154
Chương 154: Thông Qua Video Nhìn Ông Chủ Hôn Môi
155
Chương 155: Kiều Phương Hạ Ghen Tị Sao
156
Chương 156: Không Được Rời Đi Dù Chỉ Một Bước
157
Chương 157: Tuyệt Đối Không Thể Để Bi Kịch Tái Diễn!
158
Chương 158: Không Dám Đối Mặt Với Anh
159
Chương 159: Nhìn Cô Ta Một Cái Thôi Đã Thấy Ghê Tởm
160
Chương 160: Không Phải Lỗi Của Kiều Phương Hạ!
161
Chương 161: Đợi Đến Lúc Gạo Nấu Thành Cơm
162
Chương 162: Ngoài Cô Ấy Ai Cũng Không Được
163
Chương 163: Hoàn Thành Nhiệm Vụ
164
Chương 164: Cô Ta Thật Sự Xứng Đáng
165
Chương 165: Quá Bẩn!
166
Chương 166: Là Năng Lực Của Chính Cô Ấy
167
Chương 167: Em Đã Nghĩ Kỹ Chưa
168
Chương 168: Trong Lòng Cô Càng Loạn Hơn
169
Chương 169: Một Năm Thôi
170
Chương 170: Càng Quan Tâm Ai Thì Biểu Hiện Càng Rõ Ràng
171
Chương 171: Còn Có Điều Ẩn Giấu Đằng Sau
172
Chương 172: Là Ai Đã Giết Chết Đứa Con Của Chị
173
Chương 173: Mau Tránh Ra!
174
Chương 174: Thứ Gái Điếm Giả Tạo
175
Chương 175: Không Phải Là Con Chim Hoàng Yến Của Anh
176
Chương 176: Là Do Kiều Phương Hạ Ép Anh
177
Chương 177: Là Lỗi Của Cô
178
Chương 178: Kiều Diệp Ngọc Tự Sát
179
Chương 179: Cô Ta Không Còn Cơ Hội Nữa
180
Chương 180: Bài Học Chưa Đủ À
181
Chương 181: Không Muốn Ép Buộc
182
Chương 182: Đừng Đi!
183
Chương 183: Cô Là Người Phụ Nữ Xấu Xa!
184
Chương 184: Đánh Vậy Là Còn Nhẹ
185
Chương 185: Giống Như Biến Mất Khỏi Thế Giới
186
Chương 186: Không Để Tâm
187
Chương 187: Ông Ta Không Muốn Ông Muốn!
188
Chương 188: Trách Làm
189
Chương 189: Xin Lỗi Nhóc Cầm
190
Chương 190: Giọng Nói Rất Ấm Áp
191
Chương 191: Anh Sẽ Sớm Trở Về
192
Chương 192: Cô Muốn Nhanh Lớn Lên
193
Chương 193: Giọng Nói Mệnh Lệnh
194
Chương 194: Đứng Về Phía Anh Vô Điều Kiện
195
Chương 195: Cố Tình Lừa Dối Cô
196
Chương 196: Anh Ta Không Quan Tâm
197
Chương 197: Nói Dối Thì Tốc Độ Nói Sẽ Rất Nhanh
198
Chương 198: Cô Vẫn Gạt Bỏ Lòng Tự Trọng
199
Chương 199: Nhìn Vết Thương Mà Cảm Thấy Đau Lòng
200
Chương 200: Cả Đời Này Cũng Đừng Mong Chấm Mút Được Gì
201
Chương 201: Chỉ Có Thể Là Người Của Một Mình Anh Thôi
202
Chương 202: Bị Vả Ngược Vào Mặt Quá Nhanh
203
Chương 203: Càng Nhiều Người Càng Dễ Sinh Chuyện
204
Chương 204: Tỏ Tình Với Kiều Diệp Ngọc Bằng Khinh Khí Cầu
205
Chương 205: Anh Muốn Kết Hôn Còn Phải Báo Cáo Cho Em À
206
Chương 206: Có Thể Nói Chút Lý Lẽ Được Không!
207
Chương 207: Bắt Buộc Phải Ở Lại Đây
208
Chương 208: Nhất Định Phải Ăn Đến Khi Cái Bụng Phồng Lên