Chương 8: Thượng dược

Đằng Vân bị thỉnh đi dùng bữa, Tiết Quân Lương đã sai người bày thức ăn ngon, chờ hắn đến.

Tụ Dao cố ý vì nương nương trang điểm một phen, chải đầu búi tóc. Nương nương chỗ nào cũng đều xinh đẹp, tóc mây ô hắc, sợi tóc mềm mại, chạm vào giống như gấm, thắt lưng quyến rũ thướt tha, đáng tiếc khuôn mặt dọa người.

Nếu chỉ nhìn bóng lưng, kỳ thật vẫn chọc người mơ mộng.

Trên đầu trên tai và thắt lưng của Đằng Vân mang theo trang sức nho nhỏ, cảm thấy cả người không dám động mạnh, thực sợ chúng rơi xuống, Tụ Dao còn luôn miệng khen hắn đẹp.

Tới cửa đại điện, Tụ Dao không thể theo vào, trong đại điện chỉ có thân tín của Tiết Quân Lương, đương nhiên Khương Dụ là nội thị tối tâm phúc, Khương Dụ tuổi không nhỏ, là người nhìn Tiết Quân Lương lớn lên, thời điểm Tiết Quân Lương vẫn là hoàng tử, cùng nhau nếm qua không ít đau khổ.

Khương Dụ thỉnh nương nương vào điện, Tiết Quân Lương đã chờ bên trong.

Tiết Quân Lương thấy Đằng Vân tiến vào, bởi vì cách quá xa nên không rõ mặt, dáng người quả thật đẹp, trong lòng không khỏi cười một tiếng.

Sửu nương nương có thật trời sinh xấu xí hay không, chỉ sợ chính nàng mới biết được. Năm đó đón sửu nương nương nhập cung, Tiết Quân Lương rất phô trương, vì muốn mượn sức Phụng vương, hiển nhiên phải lấy lòng tỷ tỷ của hắn.

Nhưng lúc đó, Tiết Quân Lương bề bộn nhiều việc, lại thêm mỹ nhân hậu cung đâu chỉ ba nghìn, dù hoàng hậu quốc mẫu cũng quên sau đầu, hơn nữa tựa hồ Phụng vương không cần tỷ tỷ này, nàng chỉ là cái cớ thúc đẩy liên minh hai nước mà thôi, bao nhiêu lý do, đủ để Tiết vương xem nhẹ nương nương này.

Tiếp sau đó một năm, sửu nương nương ở hậu cung cũng xem như có tiếng, trở nên xấu xí vô cùng, mọi người bàn tán say sưa, ngay cả Tiết Quân Lương cũng biết.

Y cũng không buồn bực vì cái gì một năm không gặp hoàng hậu liền biến dạng, trong hậu cung nó chẳng phải chuyện đáng ngạc nhiên, hậu phi nương nương ngươi tranh ta đấu, dù là tỷ tỷ của Phụng vương, cũng bị người khi dễ.

Tiết Quân Lương vốn cho rằng đó là một sửu hoàng hậu yếu đuối, dù sao nữ nhân đều yêu quý dung mạo của mình, bị ức hiếp như vậy cũng không phản kháng, nhưng dường như y đã sai, hoàng hậu này ẩn nhẫn, cũng không yếu ớt.

Đằng Vân chịu đựng tức giận quỳ lạy Tiết Quân Lương, người dưới mái hiên, không cúi đầu chính là lấy trứng chọi đá.

Tiết Quân Lương hôm nay thoạt nhìn phi thường thân thiết, tự mình nâng Đằng Vân dậy, lúc tay y đụng tới Đằng Vân, Đằng Vân run lên một cái, thiếu chút nữa phản xạ gạt ra, dù sao y vốn đối đầu với hắn, cũng có thể nói là cừu nhân của hắn.

Tiết Quân Lương đỡ Đằng Vân ngồi bên cạnh, còn tự mình gắp đồ ăn cho hắn, khiến nhóm cung nữ nội thị âm thầm kinh hãi, nghe nói Tiết vương sắp nạp tân phi, không ngờ Hoàng hậu nương nương vẫn được sủng ái, xem ra địa vị của tân phi cũng không hơn người này.

Đằng Vân vừa ăn vừa lo sợ, kỳ thật chưa ăn được mấy miếng, cùng Tiết Quân Lương ăn chung một bàn quả thật nuốt không trôi, cũng không biết tại sao Tiết Quân Lương có thể đối diện với khuôn mặt phù thũng tím xanh của mình mà ăn vui vẻ như thế.

Dùng bữa xong, Tiết Quân Lương cũng không bảo Đằng Vân lui xuống, Khương Dụ tiến vào nói: “Đại vương, Đức phi nương nương thỉnh an Đại vương.”

Tiết Quân Lương cười một tiếng, nói: “Đức phi? Cô vương không triệu kiến thế mà tự chạy tới, ngươi đi nói cho Đức phi, hôm nay cô thỉnh hoàng hậu đến, không tiếp, bảo nàng trở về suy nghĩ lại, cấm túc một tháng.”

“Vâng.”

Khương Dụ lĩnh mệnh, liền lui ra ngoài, trong lúc nhất thời đại điện im ắng.

Đức phi trẻ đẹp hơn hoàng hậu, vẫn luôn được Tiết Quân Lương yêu thích, tính tình không tốt cũng không ai dám nói gì, bất quá đế vương trở mặt như lật trang sách, sủng ái thất sủng chỉ là chớp mắt.

Tiết Quân Lương đuổi Đức phi đi rồi, Khương Dụ vừa trở về, liền bảo Khương Dụ truyền ngự y lại đây, Đằng Vân chỉ lạnh mắt nhìn y.

Ngự y rất nhanh liền tới, cũng không dám chậm trễ.

Tiết Quân Lương để Đằng Vân ngồi ở tháp thượng, chính mình ngồi một bên, bảo ngự y tới gần, nói: “Xem vết thương trên mặt Hoàng hậu nương nương.”

Ngự y vừa nghe, run rẩy thiếu chút nữa ngã xuống đất, mặt Hoàng hậu nương nương đã bị rất nhiều người thấy, hiện giờ Tiết vương nói một câu “Vết thương trên mặt”, khiến hắn sợ tới mức vỡ mật.

Đúng là tổn thương, không phải bộ dáng trời sinh của sửu nương nương.

Ngự y không dám nhìn thẳng nương nương, dù gì đó là hoàng hậu, hơn nữa Đại vương đột nhiên coi trọng hoàng hậu như vậy, cũng sợ nhìn thẳng hoàng hậu là bất kính.

Tiết Quân Lương nhìn ngự y chẩn bệnh, sâu kín nói: “Ái khanh thấy thế nào, vết thương của nương nương bao giờ tốt lên?”

“Này…”

Ngự y nghiền ngẫm thánh ý, đắn đo một chút, nói: “Bẩm bệ hạ… Vi thần máu chảy đầu rơi cũng…”

Chính là ngự y chưa nói xong, Tiết Quân Lương đã lên tiếng : “Vô nghĩa đều bỏ qua.”

“Vâng… Vâng, trong một tháng tất nhiên có thể khỏi hẳn.”

“Một tháng…”

Tiết Quân Lương trầm ngâm một tiếng, “Quá lâu. Hóa ra cô vương nuôi một đám phế vật ở thái y viện, chỉ là vết thương nhỏ cũng cần một tháng?”

“Bệ… Bệ hạ tha mạng! Nửa tháng… Trong vòng nửa tháng, vi thần đảm bảo, nhất định có thể chữa khỏi cho nương nương.”

Tiết Quân Lương lúc này mới vừa lòng “Ân” một tiếng, nói: “Kêu Khương Dụ trở về với ngươi, lấy chút thuốc mỡ trị đau đến.”

“Vâng, vâng.”

Khương Dụ làm việc thực nhanh nhẹn, chưa đi bao lâu đã lấy thuốc mỡ trở lại, hơn nữa biết rõ tính tình của Tiết Quân Lương, bảo mọi người lui xuống, chính mình cũng lui xuống.

Tiết Quân Lương lấy thuốc mỡ ra, để Đằng Vân tựa vào tháp thượng, có vẻ muốn bôi thuốc cho hắn.

Bộ dáng lấy lòng này, nếu đổi là phi tử khác, đã sớm tâm hoa nộ phóng, chẳng qua Đằng Vân không phải nữ nhân, lý giải không được săn sóc ôn nhu của đối phương, chỉ cảm thấy Tiết Quân Lương tâm cơ trọng.

Y một bên thú đại công chúa của Đằng quốc, một bên ổn định hoàng hậu của mình, chờ Tiết quốc nghỉ ngơi lấy lại sức, nhất định diệt Đằng quốc trước, sau đó đem mũi giáo chỉ hướng Phụng quốc.

Có lẽ khai cương khoách thổ là bản tính của quân vương, không có loại bản tính này thì không làm được hoàng đế, quả nhiên Đằng Vân không có tài tranh đoạt, chỉ có thể làm tướng quân gìn giữ đất đai cả đời.

Đằng Vân cả người đều căng thẳng , hắn dựa vào nhuyễn tháp, sau lưng cứng ngắc, mặt Tiết Quân Lương cách hắn quá gần, điều này khiến hắn phi thường không thoải mái, gắt gao nhắm mắt lại.

Hành động của hắn lại chọc Tiết Quân Lương vui vẻ, nhìn hắn dáng vẻ khẩn trương, Tiết Quân Lương liền muốn đùa hắn.

Đằng Vân một bộ biểu tình hy sinh, chờ Tiết Quân Lương bôi thuốc, nhưng chờ nửa ngày, thần kinh vẫn luôn buộc chặt, đối phương lại chậm chạp không hành động, nhịn không được trợn mắt nhìn.

Tiết Quân Lương đang mỉm cười nhìn hắn, tươi cười sung sướng mang theo trêu tức.

Đằng Vân biết mình bị đùa giỡn, sắc mặt suy sụp xuống. Tiết Quân Lương lại ôn thanh nói: “Được rồi, không nháo ngươi, đừng nhúc nhích, bôi thuốc cho ngươi.”

Thật sự giống như trượng phu bình thường trấn an thê tử.

Theo lý thuyết, phi tử được trấn an hẳn là thuận thế làm nũng, sau đó tăng tiến một chút tình cảm với Tiết vương, nhưng Đằng Vân đường đường là nam nhi, nghe quân vương ôn nhu nói chuyện với mình, nhịn không được rùng mình một cái.

Chapter
1 Chương 1: Sửu nương nương
2 Chương 2: Hậu táng
3 Chương 3: Lâm hạnh
4 Chương 4: Thăm dò
5 Chương 5: Đánh cuộc tâm
6 Chương 6: Tro cốt
7 Chương 7: Dâng tân phi
8 Chương 8: Thượng dược
9 Chương 9: “Lục”
10 Chương 10: Thực tiễn
11 Chương 11: Khiêu khích
12 Chương 12: Hai cái chăn bông đơn thuần nói chuyện phiếm
13 Chương 13: Tân phi vào cung
14 Chương 14: Tứ hôn
15 Chương 15: Tức khắc thành hôn
16 Chương 16: Quen biết cũ
17 Chương 17: Tử tự
18 Chương 18: Nam thê
19 Chương 19: Gặp mặt
20 Chương 20: Thành hôn
21 Chương 21: Đưa tiễn
22 Chương 22: Gặp chuyện
23 Chương 23: Tắm rửa
24 Chương 24: Quái mộng
25 Chương 25: Cắt áo đoạn nghĩa
26 Chương 26: Vu thuật
27 Chương 27: Thị tẩm
28 Chương 28: Nhớ thương? Ghen?
29 Chương 29: Nếu là nam nhi
30 Chương 30: Tế tổ
31 Chương 31: Ngươi tình ta nguyện
32 Chương 32: Ác mộng
33 Chương 33: Hoạ mi
34 Chương 34: Ăn dấm
35 Chương 35: Mưu lược
36 Chương 36: Ban ngày tuyên ***
37 Chương 37: Quan ấn
38 Chương 38: Sợ nhất vô lại
39 Chương 39: Ăn ngủ
40 Chương 40: Mệnh cách đã hết
41 Chương 41: Một chữ không thiếu
42 Chương 42: Hầu gia không muốn?
43 Chương 43: Đằng nam hầu
44 Chương 44: Cô có hiền hậu, khả an thiên hạ
45 Chương 45: Hoăng
46 Chương 46: Lần đầu gặp mặt
47 Chương 47: Đế vương vô tình
48 Chương 48: Tạo hóa trêu người
49 Chương 49: Cái đinh trong mắt
50 Chương 50: Một bước lên trời
51 Chương 51: Sinh thần
52 Chương 52: Sửu nương nương
53 Chương 53: Đều không phải là hoàng hậu
54 Chương 54: Đánh tráo
55 Chương 55: Ôn ngôn mềm giọng
56 Chương 56: Thâm tình như thế
57 Chương 57: Đại hôn nắm giữ ấn soái
58 Chương 58: Giải quyết dễ dàng
59 Chương 59: Thủy Tĩnh
60 Chương 60: Thân phận
61 Chương 61: Vô sự xum xoe
62 Chương 62: Sẽ không tiếc
63 Chương 63: Đằng Vân Phượng Dược
64 Chương 64: Đùa giỡn
65 Chương 65: Hoàng hậu
66 Chương 66: Đại hôn
67 Chương 67: Đêm đẹp
68 Chương 68: Cùng tắm
69 Chương 69: Thu binh quyền
70 Chương 70: Phu xướng phu tùy
71 Chương 71: Tiến cử
72 Chương 72: Lời tâm huyết
73 Chương 73: Thú nha
74 Chương 74: Xuất chinh
75 Chương 75: Ngự giá thân chinh
76 Chương 76: Trước trận
77 Chương 77: Đại thế đã mất
78 Chương 78: Khải hoàn về triều
79 Chương 79: Tức giận
80 Chương 80: Vĩ thanh
81 Chương 81: PHIÊN NGOẠI 1: Tiết Hậu Dương Đằng Thường
82 Chương 82: PHIÊN NGOẠI 2: Triệu Lục, Phụng Minh
83 Chương 83: PHIÊN NGOẠI 3: Lang Tĩnh, Tiết Ngọc
84 Chương 84: PHIÊN NGOẠI 4: Tiết Bội, Thẩm Dực
Chapter

Updated 84 Episodes

1
Chương 1: Sửu nương nương
2
Chương 2: Hậu táng
3
Chương 3: Lâm hạnh
4
Chương 4: Thăm dò
5
Chương 5: Đánh cuộc tâm
6
Chương 6: Tro cốt
7
Chương 7: Dâng tân phi
8
Chương 8: Thượng dược
9
Chương 9: “Lục”
10
Chương 10: Thực tiễn
11
Chương 11: Khiêu khích
12
Chương 12: Hai cái chăn bông đơn thuần nói chuyện phiếm
13
Chương 13: Tân phi vào cung
14
Chương 14: Tứ hôn
15
Chương 15: Tức khắc thành hôn
16
Chương 16: Quen biết cũ
17
Chương 17: Tử tự
18
Chương 18: Nam thê
19
Chương 19: Gặp mặt
20
Chương 20: Thành hôn
21
Chương 21: Đưa tiễn
22
Chương 22: Gặp chuyện
23
Chương 23: Tắm rửa
24
Chương 24: Quái mộng
25
Chương 25: Cắt áo đoạn nghĩa
26
Chương 26: Vu thuật
27
Chương 27: Thị tẩm
28
Chương 28: Nhớ thương? Ghen?
29
Chương 29: Nếu là nam nhi
30
Chương 30: Tế tổ
31
Chương 31: Ngươi tình ta nguyện
32
Chương 32: Ác mộng
33
Chương 33: Hoạ mi
34
Chương 34: Ăn dấm
35
Chương 35: Mưu lược
36
Chương 36: Ban ngày tuyên ***
37
Chương 37: Quan ấn
38
Chương 38: Sợ nhất vô lại
39
Chương 39: Ăn ngủ
40
Chương 40: Mệnh cách đã hết
41
Chương 41: Một chữ không thiếu
42
Chương 42: Hầu gia không muốn?
43
Chương 43: Đằng nam hầu
44
Chương 44: Cô có hiền hậu, khả an thiên hạ
45
Chương 45: Hoăng
46
Chương 46: Lần đầu gặp mặt
47
Chương 47: Đế vương vô tình
48
Chương 48: Tạo hóa trêu người
49
Chương 49: Cái đinh trong mắt
50
Chương 50: Một bước lên trời
51
Chương 51: Sinh thần
52
Chương 52: Sửu nương nương
53
Chương 53: Đều không phải là hoàng hậu
54
Chương 54: Đánh tráo
55
Chương 55: Ôn ngôn mềm giọng
56
Chương 56: Thâm tình như thế
57
Chương 57: Đại hôn nắm giữ ấn soái
58
Chương 58: Giải quyết dễ dàng
59
Chương 59: Thủy Tĩnh
60
Chương 60: Thân phận
61
Chương 61: Vô sự xum xoe
62
Chương 62: Sẽ không tiếc
63
Chương 63: Đằng Vân Phượng Dược
64
Chương 64: Đùa giỡn
65
Chương 65: Hoàng hậu
66
Chương 66: Đại hôn
67
Chương 67: Đêm đẹp
68
Chương 68: Cùng tắm
69
Chương 69: Thu binh quyền
70
Chương 70: Phu xướng phu tùy
71
Chương 71: Tiến cử
72
Chương 72: Lời tâm huyết
73
Chương 73: Thú nha
74
Chương 74: Xuất chinh
75
Chương 75: Ngự giá thân chinh
76
Chương 76: Trước trận
77
Chương 77: Đại thế đã mất
78
Chương 78: Khải hoàn về triều
79
Chương 79: Tức giận
80
Chương 80: Vĩ thanh
81
Chương 81: PHIÊN NGOẠI 1: Tiết Hậu Dương Đằng Thường
82
Chương 82: PHIÊN NGOẠI 2: Triệu Lục, Phụng Minh
83
Chương 83: PHIÊN NGOẠI 3: Lang Tĩnh, Tiết Ngọc
84
Chương 84: PHIÊN NGOẠI 4: Tiết Bội, Thẩm Dực