Chương 8: Săn thú

Edit: Zổ

Beta: Yêu Tử Dương

*với một đứa giỏi nhất luộc thịt và rán trứng như tui mà nói, chương này đúng là ác mộng*

An táng Phương Thăng xong, hai cậu cháu cũng coi như giải quyết được tâm sự. Phương Tằng trả cho thầy phong thủy và tám đại hán bốn quán tiền, khiến Phương Trí Viễn tiếc không thôi. Bây giờ một đồng tiền cũng có thể mua hai quả trứng gà, chỉ một lần cải mộ mà mất nhiều như vậy, khó trách trước kia hắn nghe đàn em nói việc hiếu ở nông thôn là phí tiền nhất.

Phương Tằng dẫn Phương Trí Viễn về ăn cơm, hôm nay về muộn, hai người liền ăn bánh bột ngô hôm qua còn thừa. Phương Trí Viễn nghĩ đến lòng lợn, chân giò và xương cốt chưa xử lý của hắn, vội vàng giục cữu cữu lấy mấy thứ đó ở trong giếng ra.

Phương Tằng rất chiều Phương Trí Viễn, cũng không nói hai lời, bảo làm gì liền làm nấy. Kiếp trước Phương Trí Viễn là quý sờ tộc độc thân, tay nghề nấu nướng cũng chỉ coi như tàm tạm, thế nhưng ít nhất cũng còn hơn hán tử chỉ biết hầm thịt và làm bánh bột ngô nhà hắn.

Phương Trí Viễn lấy lòng lợn trước, thứ này khó làm, Phương Tằng cũng đã xem a sao mình làm qua. Dù sao lúc a sao còn sống, hàng năm nhà cũng nuôi vài con lợn, đợi cuối năm giết bán. Lòng lợn Lâm a sao không nỡ cho người khác, liền tự mình làm ăn. Đáng tiếc, mỗi lần ông làm lòng đều tiếc gia vị nên ruột làm ra cũng không dễ ăn.

Phương Tằng đã từng xem a sao xử lý lòng, sợ mùi khó ngửi nên anh rời nhà đi đến ven sông làm. Chờ Phương Tằng trở về, Phương Trí Viễn nhờ cữu cữu hắn chặt xương cốt, thả gừng, đổ hơn nửa nồi nước xong liền bảo cữu cữu dùng lửa to nấu.

Chính hắn thì đem hai cái chân giò thiêu qua lửa, nhổ lông đi. Phương Tằng nhìn cháu ngoại mình làm cũng ra dáng, cười nói: “Nhóc con, ngón nghề không tồi nha, sắp giỏi hơn a sao con rồi. Giờ thì tốt quá, sau này cữu cữu liền có lộc ăn.”

Lúc Phương Trí Viễn làm việc đã nghĩ xong lí do, ha ha bật cười, nói: “Đúng vậy, cữu cữu, cữu đừng coi thường con, con học không ít từ chỗ Tiết ma ma đâu. Chỉ là a sao chê con làm lãng phí, không cho con làm, không thì a sao con cũng có thể nếm thử.” Càng nói tiếng càng nhỏ.

Phương Tằng biết Tiết ma ma, là một ma ma góa chồng từ nơi khác đến, sống một mình ở Lý gia thôn. Ca anh tốt bụng, thường giúp ông gánh nước, đưa đồ ăn, thường xuyên qua lại cũng quen thuộc. Lúc ca anh đi ra ngoài liền đem Phương Trí Viễn cho Tiết ma ma coi.

Trước kia Phương Thăng đã từng nói Tiết ma ma rất có bản lĩnh, nấu cơm ăn cũng ngon, vậy nên Phương Trí Viễn nói là Tiết ma ma dạy, Phương Tằng cũng không cảm thấy kỳ quái.

Thấy Phương Tằng không hỏi lại, Phương Trí Viễn thở phào nhẹ nhõm, hắn không muốn sau này làm gì cũng bó tay bó chân, bây giờ có cớ, về sau cũng có thể tự do làm. Hắn thấy may mắn là tuy Phương Tằng yêu thương chính mình nhưng lại là một hán tử qua loa, nếu Lâm a sao còn sống, hắn liền không dễ nói dối như vậy.

Nước rất nhanh đã đun sôi, Phương Trí Viễn vớt máu loãng trên mặt nước, sau đó tự mình nhìn củi lửa, nói với Phương Tằng: “Cữu cữu, cữu giúp con cắt chân giò thành từng miếng, lát nữa con dùng.”

Phương Tằng cầm dao rựa chặt chân giò, đổi chỗ cho Phương Trí Viễn đi xem củi lửa. Phương Trí Viễn cũng không khách khí, cơm này qua tay hắn còn có thể có chút ngon miệng, nếu là qua tay cữu cữu chỉ sợ chỉ là có thể ăn mà thôi.

Hắn dùng rượu, muối và một ít gia vị khác ướp lòng lợn một lúc. Sau khi bỏ chân giò vào nước, đợi nước sôi vớt ra đặt vào nước lạnh. Tiếp đó hắn bắt đầu nấu chân giò, sau khi cho đủ gia vị liền bảo cữu cữu dùng lửa to nấu, sau đó lại dùng lửa nhỏ để ninh.

Còn lòng lợn, Phương Trí Viện định chờ chân giò nấu xong mới nấu, để ngon hơn. Phương Tằng đang đốt lửa đã ngửi được mùi thơm, anh không nghĩ cháu ngoại có khả năng như vậy, mùi này còn thơm hơn a sao anh làm.

Canh xương đã hầm trắng nõn, Phương Trí Viễn thêm muối bỏ hành thái, múc hai bát đợi nguội liền bưng cho cữu cữu hắn nếm thử. Phương Tằng nhìn canh đã thèm, đợi uống một ngụm xuống bụng, thật đúng là ngon không kém canh thịt. Uống một bát vừa đỡ đói vừa ấm áp.

Phương Trí Viễn còn giả bộ hỏi Phương Tằng: “Cữu cữu, thế nào Ngon không ạ” Một bộ dáng cực kì tự hào, hoạt bát cầu khích lệ.

Bàn tay to lớn của Phương Tằng vỗ vỗ lên đầu Phương Trí Viễn, khen ngợi: “Ngon lắm, không hổ là cháu ngoại của cữu, xương lợn cũng có thể làm ngon như vậy. Sau này cữu cữu đi săn thú về cho con nấu, như vậy chúng ta đều có lộc ăn. Hổ tử, con làm ngon lắm, a sao con nếu còn sống mà biết chắc là vui vẻ lắm.”

Nhìn sắc mặt Phương Trí Viễn hơi ảm đạm, Phương Tằng có chút hối hận mình lỡ lời, vội vàng nói sang chuyện khác: “Hổ tử, chân giò con đã hầm lâu như vậy, mau để cữu cữu xem xem con làm thế nào, ngửi mùi đã thấy ngon rồi.”

Phương Trí Viễn nghe lời đi nhìn chân giò kho tàu, chọn một miếng để vào bát đưa cho Phương Tằng, nói: “Cữu cữu nếm xem. Tiết ma ma nói chân giò biết cách làm thì ngon không kém thịt, ăn ngon lại có thể gặm gạp*, dễ ăn.”

* QT: ăn lại kình đạo lại có ăn đầu

Phương Tằng trực tiếp dùng tay cầm cắn, trong giây lát chỉ còn lại xương. Anh cười nói: “Quả nhiên là rất ngon. Khó trách a sao con nói Tiết ma ma giỏi nấu ăn, chỉ riêng chân giò này đã đủ biết thủ nghệ của ông ấy. Vẫn là nhóc con con may mắn, tay nghề này cũng không kém mấy người chuyên bán đồ ăn đâu.”

Được Phương Tằng khen ngợi làm Phương Trí Viễn cảm thấy rất vui vẻ, ở hiện đại hắn cũng nấu cơm, thế nhưng so với tay nghề cấp bậc đại trù của A Nam mà nói, tiểu tôm như hắn chưa bao giờ dám múa rừu qua mắt thợ. Nhưng bây giờ Phương Tằng nói khiến hắn rất tự tin, thì ra không phải hắn rất kém mà là A Nam rất yêu nghiệt.

Phương Trí Viễn tự tin tăng cao, bắt đầu xào lòng. Buổi tối, món chính vẫn là hỗn hợp cơm thô lương do Phương Tằng nấu, dù thế, hai đồ ăn một canh cũng làm bọn họ căng bụng, còn lại liền để mai ăn. Ăn xong, Phương Tằng cẩn thận nói với Phương Trí Viễn ngày mai anh muốn lên núi săn thú, bảo hắn ở im nhà đừng chạy lung tung.

Phương Trí Viễn vừa nghe liền bám dính quấn quýt lấy một trận, rốt cuộc lấy được tư cách cùng lên núi, vì thế, hắn vừa lòng trở về phòng ngủ. Còn về việc hôm qua Đại Tráng nhiều lần nhắc hắn nhất định phải mang nó lên núi hái trái cây, cái đó nha, trẻ con hay quên là thiên tính mà.

Phương Tằng về đến phòng lại có chút phiền lòng, anh cúi xuống gầm giường, lấy một viên gạch trong đó lên, moi ra một bình gốm. Anh đổ hết tiền bạc trong bình ra đếm, tiền mấy năm nay anh bán con mồi và sơn trân đều ở đây. Trước kia vốn là a sao anh giữ, sau khi a sao mất anh mới cầm.

Thật sự là không đương gia không biết củi gạo quý, đầu tiên là xây nhà, sau đó lại là tang ma liên tiếp, tiền bạc cứ thế mà ném ra ngoài. Phương Tằng tính toán, bây giờ anh còn lại tròn mười lượng bạc và một quán tiền đồng. Mười lượng bạc nhìn rất nhiều nhưng anh còn chưa đón dâu, cháu ngoại sau này cần đỉnh môn lập hộ, những việc này đều cần bạc. Hơn nữa, thấy Đại Tráng bị đưa đến Triệu gia thôn học tư thục, trong lòng anh cũng có chút tính toán. Cháu ngoại nhìn thông minh, nếu được học chữ, sau này dù làm gì cũng tốt hơn làm ruộng.

Nhưng đọc sách mà mất nhiều tiền nhất, mười lượng bạc này của anh là không thể động vào. Vậy nhưng đã sắp vào đông, anh ăn mặc không quan trọng, nhưng cháu ngoại thì không được, trẻ con đang lớn sao ăn khổ được, nhỡ thân mình có làm sao thì hỏng, quần áo cũng phải chuẩn bị

Tất cả đều cần tiền, lúc này Phương Tằng hơi hơi hiểu được vì sao a sao anh tiết kiệm như vậy, thật đúng là trẻ con không dễ nuôi mà. Nhà anh còn không có ruộng tốt, phải mua chút gạo, trong nhà cũng phải mua thêm dụng cụ. Cho nên anh phải nhanh chóng nhân lúc thời tiết chưa giá rét để vào núi tìm sơn trân, săn con mồi.

Phương Tằng ở giữa những tính toán mà tiến vào mộng đẹp.

Ngày hôm sau, Phương Trí Viễn dậy sớm, dùng canh xương làm cháo, lại hâm nóng vài cái bánh bột ngô rồi chờ Phương Tằng dậy. Phương Tằng vừa rời giường đã thấy cháu ngoại làm xong điểm tâm, cảm thán cháu ngoại thật hiểu chuyện, cũng càng thêm đau lòng cháu mình.

Ăn xong, Phương Tằng mang theo cung tên và búa, còn đeo gùi, bên trong là túi vải và cơm trưa. Phương Trí Viễn cũng học theo, đeo một gùi nhỏ, đi theo Phương Tằng vào rừng già phía sau nhà.

Phương Tằng sợ Phương Trí Viễn đi mệt, liền thả chậm cước bộ đi đường.

Ở chân núi Phương Trí Viễn đã thấy rất nhiều cây ăn quả, có táo, lê, nhiều nhất là quả hồng. Phương Tằng thấy cháu trai đang nhìn mấy cây mọc dại kia, nghĩ cháu trai dù sao vẫn là trẻ con, thèm ăn quả, liền nói với hắn: “Hổ tử, cữu cữu nói cho con biết, vào sâu trong núi có một khu đất lớn toàn cây hồng, tuy quả hơi nhỏ, nhưng lúc chín cũng rất ngọt. Nếu con thích, lát nữa cữu cữu dẫn con đi hái. Còn nơi này để cho trẻ con và ca nhi trong thôn lấy ăn vặt, chúng ta không tranh với bọn họ.”

Phương Trí Viễn hỏi: “Cữu cữu, trái cây bên trong bọn họ không muốn sao”

Phương Tằng cười cười nói: “Nhóc con ngốc, trong rừng dễ mà đi vào chắc. Cữu cữu con có chút bản lĩnh, gặp phải lợn rừng cũng không sao, nhưng trẻ con và ca nhi thì không dám đi vào. Hàng năm trái cây sâu trong rừng đều chín rụng xuống, không ai vì mấy cái quả mà mạo hiểm. Nếu con thích, cữu cữu còn biết trong núi chỗ có nhiều táo đỏ, sẽ dẫn con đi xem.”

Phương Trí Viễn đột nhiên cảm thấy bản thân không suy nghĩ đã đòi đi theo sẽ gây ra phiền toái cho Phương Tằng, hắn là cái đuôi liên lụy cữu cữu. Vừa nghĩ như thế, hắn liền nói với Phương Tằng: “Cữu cữu, có phải con làm cho cữu thêm phiền toái không Con đi cùng với cữu ảnh hưởng tới cữu săn thú. Cữu cữu, con…”

Phương Tằng sang sảng cười, vung tay lên, nói: “Không sao, bây giờ trong núi cũng không có con mồi lớn, hơn nữa cữu cữu lần này đi chủ yếu là xem trong bẫy có thu hoạch gì không, lại kiếm chút sơn trân. Sơn trân trên núi cũng nhiều, còn có hạt dẻ hạt thông hạch đào linh tinh. Những thứ đó đều có thể bán lấy tiền, con chỉ cần đi sát theo cữu cữu, đừng chạy loạn là được.”

Phương Trí Viễn nghe cữu cữu hắn nói như vậy mới cảm thấy thoải mái, lập tức có hứng thú nhìn cảnh tượng xung quanh, đáng tiếc ngoài cây vẫn là cây, không có gì đặc biệt. Còn Phương Tằng kiểm tra cạm bẫy, thu hoạch một con gà rừng và một con thỏ.

Đi tới đi lui, đột nhiên Phương Tằng nói với Phương Trí Viễn: “Nhìn kìa, con à, kia chính là rừng hồng, tất cả đều là cây hồng, con thích thì cữu cữu hái cho con nhiều một chút.” Phương Trí Viễn nhìn theo hướng Phương Tằng chỉ, quả nhiên là một khoảng lớn toàn cây hồng, hơn nữa trên cành còn trĩu quả.

Phương Tằng đi lên nhìn nhìn, chọn quả hồng chín nhất hái xuống đưa cho Phương Trí Viễn, nói: “Con xem xem, giờ thì chưa ăn được nhưng đợi vài ngày nữa chín mềm thì rất ngọt, chỉ là hơi nhỏ.”

Phương Trí Viễn nhìn một mảnh cây hồng này lại có chút tư tâm, hắn nghĩ xem có thể dùng quả hồng làm những gì. Đột nhiên, trong óc hắn chợt lóe, đúng rồi, lúc bà nội hắn còn sống, trong nhà có hai cây hồng, hắn không thích ăn quả hồng chín, bà nội liền làm thành hồng khô cho hắn ăn. Hồng khô làm rất dễ, có thể để lâu, hương vị lại ngon.

Hơn nữa, trong trí nhớ của Phương Trí Viễn, hình như hắn từng thấy ở cửa hàng có bán thứ gọi là bánh hồng, nhưng là từ phương nam mang về, một cái giá ba đồng tiền. Nông dân cũng chỉ nhà nào có trẻ con hay người già mới mua vài cái ăn ngọt miệng, đợi đến tết, bánh hồng này lại thành lễ vật sang quý để chúc tết họ hàng. Mười bánh hồng chính là lễ lớn, cũng thể diện.

Phương Trí Viễn nghĩ nếu đã có mảnh cây hồng này, hắn lại biết cách làm hồng khô, chờ mấy tháng nữa là đến Tết, hắn chỉ cần làm ra là có tiền. Đây không phải là có bạc đưa lên tận cửa sao

Nghĩ như thế, hắn hỏi Phương Tằng: “Cữu cữu, chỗ hồng này thật là không ai muốn ạ”

Phương Tằng thấy kỳ quái cũng không nghĩ nhiều, thuận miệng nói: “Đây cũng không phải thứ gì hiếm lạ, chỉ là cho bọn trẻ có thêm đồ ăn vặt, làm gì có ai rảnh rỗi vào núi hái, có thời gian thà làm ra ruộng làm đồng hay cắt rau dại cho lợn còn có thể thêm vài đồng tiền.”

Phương Trí Viễn vội vàng nói với Phương Tằng: “Cữu cữu, chúng ta hái hết về đi. Tiết ma ma từng làm hồng khô, chính là bánh hồng làm từ quả hồng đấy. Hơn nữa còn là làm từ loại hồng cứng này, con nhớ rõ làm như thế nào, chúng ta về nhà làm bán có thể lấy tiền.”

Phương Tằng nghe cũng cả kinh, anh không ngờ cháu ngoại mình biết cách làm bánh hồng. Tuy anh biết bánh hồng là làm từ quả hồng, nhưng không biết làm như thế nào. Trong thôn có ca nhi khéo tay cũng muốn làm thử, nhưng dù chưng hay nấu kiểu gì cũng không làm ra được, cháu ngoại thật biết làm sao

Phương Tằng nhanh chóng hỏi: “Hổ tử, con thật sự biết làm như thế nào à. Bánh hồng này chính là thứ hiếm lạ, Tiết ma ma sao lại vô cớ dạy con”

Phương Trí Viễn giả bộ không hiểu nói: “Tiết ma ma coi con như cháu ruột, ông thích làm cho con ăn. Lúc ấy con muốn ăn bánh hồng, a sao chưa mua nên con khóc. Tiết ma ma dỗ con nên làm, còn bảo con không được nói cho a sao. A sao bình thường không cho con đòi Tiết ma ma đồ ăn, con sợ a sao nên vẫn chưa nói.”

Phương Tằng nghe Phương Trí Viễn nói thế cũng thấy có lý. Anh nghe ca nói hình như Tiết ma ma là chạy nạn từ phía nam tới, biết cách làm bánh hồng cũng là bình thường, mà ông ấy lại không có con cháu, sống cũng không quá khổ cực, nếu làm ra bánh hồng, người già sống một mình như ông sợ là không yên ổn.

Ca anh lại đối tốt với Tiết ma ma như vậy, ông dạy cháu ngoại anh chắc cũng là muốn lưu tay nghề cho ca anh, về sau có thể kiếm tiền. Nhưng ca anh ghét nhất là hưởng lợi từ người khác, nếu muốn quang minh chính đại dạy cho huynh ấy, huynh ấy nhất định không muốn, thông qua cháu ngoại mình thì còn được.

Phương Tằng tưởng tượng* liền tự động giúp Phương Trí Viễn nghĩ toàn bộ câu chuyện.

*QT là ‘não bổ’

Zổ: trong QT là bánh quả hồng, nhưng tôi thấy cách thực hiện khá giống hồng khô nên để hồng khô, tìm nát gg không ra bánh quả hồng.

Hình nó đây:

Chapter
1 Chương 1: Xuyên việt
2 Chương 2: Mưu hoa
3 Chương 3: Cho làm con thừa tự
4 Chương 4: Đoạn tuyệt
5 Chương 5: Sửa tịch
6 Chương 6: Tân gia
7 Chương 7: Chuyển mộ
8 Chương 8: Săn thú
9 Chương 9: Hồng khô
10 Chương 10: Thu hoạch vụ thu
11 Chương 11: Lời đồn đại
12 Chương 12: Bán lấy tiền
13 Chương 13: Náo nhiệt
14 Chương 14: Chia cá
15 Chương 15: Nhạc đệm
16 Chương 16: Chuẩn bị
17 Chương 17: Đón người
18 Chương 18: Bạn bè
19 Chương 19: Sinh nhật
20 Chương 20: Ăn cơm
21 Chương 21: Giở trò xấu
22 Chương 22: Gặp
23 Chương 23: Đánh trả
24 Chương 24: Mua đất
25 Chương 25: Ruộng đất
26 Chương 26: Lưu gia
27 Chương 27: Chuyện xưa
28 Chương 28: Lại gặp
29 Chương 29: Tết
30 Chương 30: Chúc tết
31 Chương 31: Phát hiện
32 Chương 32: Mua bán
33 Chương 33: Thương lượng
34 Chương 34: Hợp tác
35 Chương 35: Làm ruộng
36 Chương 36: Giáo huấn
37 Chương 37: Nói trước
38 Chương 38: Hai năm
39 Chương 39: Giới thiệu
40 Chương 40: Xem mắt
41 Chương 41: Gặp mặt
42 Chương 42: Chuẩn bị
43 Chương 43: Ra mặt
44 Chương 44: Của hồi môn
45 Chương 45: Thành hôn
46 Chương 46: Sau cưới
47 Chương 47: Hồi môn (*lại mặt*)
48 Chương 48: Ống trúc
49 Chương 49: Mang thai
50 Chương 50: An thai
51 Chương 51: Việc vặt
52 Chương 52: Hoa đăng
53 Chương 53: Ngọc bội
54 Chương 54: Quyết định
55 Chương 55: Mướn người
56 Chương 56: Tâm sự
57 Chương 57: Trung thu
58 Chương 58: Sinh con
59 Chương 59: Đầy tháng
60 Chương 60: Xây nhà
61 Chương 61: Cứu người
62 Chương 62: Khinh bỉ
63 Chương 63: Cường ngạnh
64 Chương 64: Tân gia
65 Chương 65: Tin tức
66 Chương 66: Hôn lễ
67 Chương 67: Tân hôn
68 Chương 68: Đón người
69 Chương 69: Gọi người
70 Chương 70: Trưng binh
71 Chương 71: Gây chuyện
72 Chương 72: Thẩm gia
73 Chương 73: Gây rối
74 Chương 74: Lằng nhằng
75 Chương 75: Hậu quả
76 Chương 76: Tính sổ
77 Chương 77: Việc khó
78 Chương 78: Trọng điểm
79 Chương 79: Kế hoạch
80 Chương 80: Khởi hành
81 Chương 81: Phía nam
82 Chương 82: Đồn đãi
83 Chương 83: Nhận ra
84 Chương 84: Đường về
85 Chương 85: Phát hiện
86 Chương 86: Về nhà
87 Chương 87: Thái độ
88 Chương 88: Cảm kích
89 Chương 89: Ăn chua
90 Chương 90: Có hỉ
91 Chương 91: Ruộng cho thuê
92 Chương 92: Thượng hỏa
93 Chương 93: Dưa hấu
94 Chương 94: Nguồn tiêu thụ
95 Chương 95: Sinh sản
96 Chương 96: Ngày mồng tám tháng chạp
97 Chương 97: Đặt tên
98 Chương 98: Gặp
99 Chương 99: Phiền muộn
100 Chương 100: Hồng bao
101 Chương 101: Tán gẫu
102 Chương 102: Đầy tháng
103 Chương 103: Nửa năm
104 Chương 104: Khách đến
105 Chương 105: Gặp
106 Chương 106: Đại sơn
107 Chương 107: Ngoài ý muốn
108 Chương 108: Hôn mê
109 Chương 109: Tỉnh lại
110 Chương 110: Bi thương
111 Chương 111: Tang sự
112 Chương 112: Đuổi đi
113 Chương 113: Tư thục
114 Chương 114: Một năm
115 Chương 115: Khúc chung
116 Chương 116: Phiên ngoại (1)
117 Chương 117: Phiên ngoại (2)
118 Chương 118: Phiên ngoại (3)
119 Chương 119: Phiên ngoại (4)
120 Chương 120: Phiên ngoại (5)
121 Chương 121: Phiên ngoại (6)
122 Chương 122: Phiên ngoại (7)
123 Chương 123: Phiên ngoại (8)
124 Chương 124: Phiên ngoại (9)
125 Chương 125: Phiên ngoại (10) – Hoàn
Chapter

Updated 125 Episodes

1
Chương 1: Xuyên việt
2
Chương 2: Mưu hoa
3
Chương 3: Cho làm con thừa tự
4
Chương 4: Đoạn tuyệt
5
Chương 5: Sửa tịch
6
Chương 6: Tân gia
7
Chương 7: Chuyển mộ
8
Chương 8: Săn thú
9
Chương 9: Hồng khô
10
Chương 10: Thu hoạch vụ thu
11
Chương 11: Lời đồn đại
12
Chương 12: Bán lấy tiền
13
Chương 13: Náo nhiệt
14
Chương 14: Chia cá
15
Chương 15: Nhạc đệm
16
Chương 16: Chuẩn bị
17
Chương 17: Đón người
18
Chương 18: Bạn bè
19
Chương 19: Sinh nhật
20
Chương 20: Ăn cơm
21
Chương 21: Giở trò xấu
22
Chương 22: Gặp
23
Chương 23: Đánh trả
24
Chương 24: Mua đất
25
Chương 25: Ruộng đất
26
Chương 26: Lưu gia
27
Chương 27: Chuyện xưa
28
Chương 28: Lại gặp
29
Chương 29: Tết
30
Chương 30: Chúc tết
31
Chương 31: Phát hiện
32
Chương 32: Mua bán
33
Chương 33: Thương lượng
34
Chương 34: Hợp tác
35
Chương 35: Làm ruộng
36
Chương 36: Giáo huấn
37
Chương 37: Nói trước
38
Chương 38: Hai năm
39
Chương 39: Giới thiệu
40
Chương 40: Xem mắt
41
Chương 41: Gặp mặt
42
Chương 42: Chuẩn bị
43
Chương 43: Ra mặt
44
Chương 44: Của hồi môn
45
Chương 45: Thành hôn
46
Chương 46: Sau cưới
47
Chương 47: Hồi môn (*lại mặt*)
48
Chương 48: Ống trúc
49
Chương 49: Mang thai
50
Chương 50: An thai
51
Chương 51: Việc vặt
52
Chương 52: Hoa đăng
53
Chương 53: Ngọc bội
54
Chương 54: Quyết định
55
Chương 55: Mướn người
56
Chương 56: Tâm sự
57
Chương 57: Trung thu
58
Chương 58: Sinh con
59
Chương 59: Đầy tháng
60
Chương 60: Xây nhà
61
Chương 61: Cứu người
62
Chương 62: Khinh bỉ
63
Chương 63: Cường ngạnh
64
Chương 64: Tân gia
65
Chương 65: Tin tức
66
Chương 66: Hôn lễ
67
Chương 67: Tân hôn
68
Chương 68: Đón người
69
Chương 69: Gọi người
70
Chương 70: Trưng binh
71
Chương 71: Gây chuyện
72
Chương 72: Thẩm gia
73
Chương 73: Gây rối
74
Chương 74: Lằng nhằng
75
Chương 75: Hậu quả
76
Chương 76: Tính sổ
77
Chương 77: Việc khó
78
Chương 78: Trọng điểm
79
Chương 79: Kế hoạch
80
Chương 80: Khởi hành
81
Chương 81: Phía nam
82
Chương 82: Đồn đãi
83
Chương 83: Nhận ra
84
Chương 84: Đường về
85
Chương 85: Phát hiện
86
Chương 86: Về nhà
87
Chương 87: Thái độ
88
Chương 88: Cảm kích
89
Chương 89: Ăn chua
90
Chương 90: Có hỉ
91
Chương 91: Ruộng cho thuê
92
Chương 92: Thượng hỏa
93
Chương 93: Dưa hấu
94
Chương 94: Nguồn tiêu thụ
95
Chương 95: Sinh sản
96
Chương 96: Ngày mồng tám tháng chạp
97
Chương 97: Đặt tên
98
Chương 98: Gặp
99
Chương 99: Phiền muộn
100
Chương 100: Hồng bao
101
Chương 101: Tán gẫu
102
Chương 102: Đầy tháng
103
Chương 103: Nửa năm
104
Chương 104: Khách đến
105
Chương 105: Gặp
106
Chương 106: Đại sơn
107
Chương 107: Ngoài ý muốn
108
Chương 108: Hôn mê
109
Chương 109: Tỉnh lại
110
Chương 110: Bi thương
111
Chương 111: Tang sự
112
Chương 112: Đuổi đi
113
Chương 113: Tư thục
114
Chương 114: Một năm
115
Chương 115: Khúc chung
116
Chương 116: Phiên ngoại (1)
117
Chương 117: Phiên ngoại (2)
118
Chương 118: Phiên ngoại (3)
119
Chương 119: Phiên ngoại (4)
120
Chương 120: Phiên ngoại (5)
121
Chương 121: Phiên ngoại (6)
122
Chương 122: Phiên ngoại (7)
123
Chương 123: Phiên ngoại (8)
124
Chương 124: Phiên ngoại (9)
125
Chương 125: Phiên ngoại (10) – Hoàn