Chương 8: Lối rẽ

A Mạch cùng Đường Thiệu Nghĩa đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy được tia hoảng sợ trong mắt người kia. Từ Tú Nhi thì kinh hãi há to miệng, hơn nửa ngày mới thì thào nói: “Trời ạ,
thát tử Bắc Mạc rốt cuộc là có bao nhiêu người đây!”

Những lời này làm cho Đường Thiệu
Nghĩa dần dần bình tĩnh lại, hắn lập tức cảm thấy xấu hổ vì đã biểu lộ
nỗi khiếp đảm của mình, len lén nhìn A Mạch rồi hừ lạnh một tiếng nói:
“Cho dù thát tử thực sự có tới mười vạn đại quân đi chăng nữa, thì muốn
hạ thành Thái Hưng cũng chỉ là si tâm vọng tưởng mà thôi. Thành Thái
Hưng thành cao hào sâu, để so sánh thì một thành Hán Bảo nho nhỏ còn xa
mới có thể sánh bằng! Chỉ bằng mười vạn nhân mã đã nghĩ có thể vây khốn
thành Thái Hưng của ta sao? Hừ! Quả thực chính là không biết trời cao
đất rộng!”

Ha, ngữ khí rõ ràng là cao ngạo,
nhưng khóe miệng cứng nhắc đã tiết lộ nội tâm đang khẩn trương lo lắng
của hắn. A Mạch quét mắt nhìn hắn, trên mặt mặc dù không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng đã có chút cho là không đúng, thầm nghĩ “nếu thành Thái
Hưng thật sự là không gì phá nổi, vậy thì cùng với việc ngươi chạy đi
báo tin cũng chẳng có quan hệ gì! Ngươi sao mà phải vội?” Vừa nghĩ
đến đây, trong đầu A Mạch chợt hiện lên một tia sáng, chạy nhanh lại
nhìn kỹ con Hoàng Long uốn lượn dưới núi, nhìn đi nhìn lại, lông mày
liền gắt gao nhíu lại.

Nam Hạ không có chiến mã, phần lớn
đều phải mua từ thảo nguyên Tây Hồ, đến tổ kiến cũng biết kỵ binh của
Nam Hạ đang đóng quân ở biên giới phía Bắc cùng Bắc Mạc giằng co. Chỉ có một ít kỵ binh được bố trí theo đại quân, trong đó phần lớn dùng làm
quân trinh sát, theo như lời thám báo báo lại thì kỵ binh tham chiến lần này của Nam Hạ có quy mô rất nhỏ. A Mạch khi ở trên tường thành Hán
Bảo, đã từng chứng kiến qua đội quân kỵ binh của Bắc Mạc khiến cho lòng
người run sợ, lúc ấy chỉ lo sợ hãi, lại chưa từng cẩn thận nghĩ xem Bắc
Mạc lần này xâm lược Nam Hạ vì sao lại phái nhiều kỵ binh như vậy? Phải
biết rằng ưu điểm của kỵ binh là ở tính cơ động, khi dã chiến sẽ phát
huy uy lực rất tốt. Nhưng làm gì có ai dùng kỵ binh để công thành đâu?
Dù sao vó ngựa không gắn theo giác hút nên không thể trèo lên tường
thành được! Nay nhìn đến bụi vàng bay lên trong không trung, đại quân kỵ binh của Bắc Mạc mơ hồ kéo thành một hàng dài, lại nhớ đến hành vi kỳ
quái của quân lính Bắc Mạc ở trong rừng sáng nay, trong đầu A Mạch dần
dần hiểu ra một chuyện: người Bắc Mạc đang dùng gian kế để che mắt thế
gian! Việc làm này chứng tỏ mục tiêu tiếp theo của “Mười vạn đại quân”
tuyệt đối sẽ không phải là Thái Hưng thành cao hào sâu. Bất quá đại quân chính thức đã sớm rời đi đâu thì không biết được!

Đường Thiệu Nghĩa thấy A Mạch vừa rồi chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn mình một cái, thế nhưng không hề phụ họa
theo, trong lòng mơ hồ có chút bất mãn, nay nhìn thấy A Mạch cau mày,
trong lòng không nén được tò mò, đành nhẫn nhịn hỏi: “Làm sao vậy?”

A Mạch nhíu mày, quay đầu nhìn về
phía Đường Thiệu Nghĩa, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển các loại ý
niệm trong đầu, nhất thời không nói ra chủ ý mà mình vừa suy đoán ra.
Đường Thiệu Nghĩa ở trong quân đã lâu, sớm luyện thành thói quen mọi
việc phải biết cho đến nơi đến chốn, bình thường không gặp chính là bộ
dạng muốn nói lại thôi. Hiện nay gặp phải lại chính là thái độ này của A Mạch, trong lòng không khỏi có chút chán ghét, càng tức giận hỏi: “Có
chuyện gì thì mau nói ra, đừng có học cái bộ dạng của nữ nhân như thế!”

A Mạch vốn đang có chút mâu thuẫn,
nghe Đường Thiệu Nghĩa nói như vậy, lập tức áp chế chút nhiệt huyết này ở trong lòng, trên mặt lộ ra biểu tình thập phần thành khẩn, ra vẻ lo
lắng hỏi:“Đường tướng quân, thát tử tiến lên nhanh như vậy, chúng ta
thật sự có thể đến thành Thái Hưng trước chúng được sao?”

Đường Thiệu Nghĩa thấy A Mạch lo lắng vấn đề này, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, bất mãn trong lòng
lập tức tan đi, vỗ vỗ lên vai A Mạch, cười nói: “Không thành vấn đề.”
Rồi dừng một chút, chợt nhớ ra A Mạch vốn không muốn theo hắn đến Thái
Hưng, có chút kinh ngạc hỏi: “A Mạch, ngươi muốn theo ta đến Thái Hưng
sao?”

A Mạch vẻ mặt trung nghĩa, mở to hai
mắt, nghiêm mặt nói: “Tất nhiên, A Mạch ta tuy là kẻ quê mùa thô kệch,
không hiểu cái gì là đạo lý lớn lao, nhưng đối với đảm lượng của Đường
tướng quân lại vô cùng bội phục. Đường tướng quân mang theo đứa con mồ
côi của Lưu đại nhân lao vào vòng vây của định, vung trường kiếm giữa
đám loạn quân mà đi, một thân can đảm, thật sự khiến cho A Mạch hổ thẹn. Nay quốc gia gặp nạn, ta đường đường là một thân nam nhi Nam Hạ, sao có thể chỉ lo cho an nguy của bản thân mà không lý gì đến sự tồn vong của
quốc gia? Lần này đi thành Thái Hưng, A Mạch cho dù không thể ra trận
giết địch, nhưng ít nhất cũng có thể vì giữ thành Thái Hưng mà cống hiến một phần sức lực!”

Một phen ngôn ngữ kêu choang choang
này của A Mạch vừa nói xong, chẳng nói đến Từ Tú Nhi đã cảm động đến
nước mắt rưng rưng, lần đầu tiên dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn người anh
hùng A Mạch, mà ngay cả Đường Thiệu Nghĩa cũng ra sức vỗ vai A Mạch, mím môi, gật gật đầu.

A Mạch đem thằng bé Lưu Minh buộc lại sau lưng, nói: “Đường tướng quân, chúng ta đi thôi, nhất định phải vượt trước bọn thát tử để tới thành Thái Hưng, khiến cho thành Thái Hưng có
thể phòng bị trước! Chúng ta sẽ đứng ở trên tường thành chờ bọn thát tử, xem mười vạn đại quân của bọn chúng có thể làm gì được chúng ta!”

Nói vừa dứt lời, A Mạch cũng cảm thấy mình thật vô sỉ, nhất là khi nhìn đến ánh mắt ngượng ngùng hàm ẩn sự
sùng bái của Từ Tú Nhi lại càng thấy hổ thẹn hơn. Nàng vốn suy đoán quân Bắc Mạc tấn công Thái Hưng chỉ là giả, như vậy vượt trước quân Bắc Mạc
để tới thành Thái Hưng ngược lại chính là sự lựa chọn an toàn nhất.
Thành Hán Bảo đã không thể trở về, không nói đến cả thành toàn người
chết, riêng nạn trộm cướp sau khi thành bị phá đã là vấn đề rất lớn.
Hiện tại xem ra cần nhanh chóng đi tới Thái Hưng, sau đó thừa lúc chiến
loạn vượt qua sông Uyển trốn về hướng Nam mới là chính đạo. Sông Uyển
vốn hiểm trở, cho dù người Bắc Mạc có chiếm hết toàn bộ Giang Bắc rồi
đánh xuống dưới, thì trong thời gian ngắn cũng không thể vượt qua sông
Uyển được, lựa chọn Giang Nam để tránh chiến loạn quả không sai.

Đường Thiệu Nghĩa cùng Từ Tú Nhi làm
sao biết được tính toán này của A Mạch. Từ Tú Nhi giờ đã xem A Mạch như
là một hình tượng nam nhân đầu đội trời, chân đạp đất đầy nhiệt huyết
nam nhi. Cái nhìn của Đường Thiệu Nghĩa đối với A Mạch cũng thay đổi rất nhiều, cho rằng thái độ sợ chết của nàng trước đó chỉ là hành vi khiếp
đảm nhất thời, hiện tại đã suy nghĩ cẩn thận lại, nhiệt huyết dâng lên,
tự nhiên lại thành một người lính Nam Hạ vì nghĩa lớn!

Ba người không nói nhiều, dọc theo
đường núi gập ghềnh đi về hướng đông nam, thầm nghĩ nhanh chóng tới
thành Thái Hưng. Từ Tú Nhi không chịu để cho Đường Thiệu Nghĩa tiếp tục
cõng trên lưng nữa, mà nhất quyết tự mình đi, Đường Thiệu Nghĩa thấy
nàng đã hồi phục lại thể lực nên cũng không cõng nàng nữa. Dọc đường A
Mạch vẫn địu Lưu Minh trên lưng, tuy nói rằng trẻ con không nặng là bao, nhưng đường xa thì bất kể là nặng hay nhẹ, sau lưng A Mạch quần áo đã
sớm thấm ướt mồ hôi. Vì thế Đường Thiệu Nghĩa liền tiếp lấy đứa nhỏ trên lưng A Mạch rồi cõng lấy. Cứ như vậy, tốc độ của ba người nhanh lên
không ít.

Đi đến giữa trưa, ba người đã vượt
qua đỉnh núi. Đường Thiệu Nghĩa thấy A Mạch cùng Từ Tú Nhi đều mỏi mệt,
Lưu Minh trên lưng mình cũng bắt đầu khóc nháo lên, liền tới gần một con suối ngồi nghỉ chân. Lúc này là thời tiết đầu thu, nước suối trong vắt, róc rách từ trên núi chảy xuống, núi đá tỏa ra chút hơi nước, làm cho
người ta nhìn thấy liền thấy nhẹ nhàng khoan khoái.

Từ Tú Nhi ở bên suối rửa mặt sạch sẽ, sau đó bế đứa bé trên lưng Đường Thiệu Nghĩa xuống, cẩn thận chăm sóc.
Đường Thiệu Nghĩa thì úp mặt xuống suối, kết hợp luôn cả uống nước và
rửa mặt. A Mạch ở dưới suối rửa tay, vốn định vớt nước lên rửa mặt, khi
cúi đầu nhìn thấy hình ảnh chính mình trong nước, nghĩ nghĩ một chút lại từ bỏ ý định, chỉ uống mấy ngụm nước suối ngọt lành. A Mạch vẫn còn mấy quả dại hái ở trong rừng, giờ lấy ra chia cho Đường Thiệu Nghĩa cùng Từ Tú Nhi cùng ăn, Từ Tú Nhi tất nhiên lại chọn lấy mấy quả ngon nhất mớm
cho Lưu Minh. A Mạch cầm lấy phần của mình, một mình ngồi bên dòng suối
mà ăn, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn theo mấy con cá nhỏ đang nhẹ nhàng
bơi qua bơi lại trong làn nước, chỉ muốn làm thế nào có thể đi bắt được
một, hai con ăn cho đỡ thèm. Nàng đã là nhiều ngày rồi không được ăn
mặn, sớm đã thèm đến nỗi hai mắt tỏa hào quang.

Đường Thiệu Nghĩa cúi đầu nhìn hai
quả trám trên tay, trong đầu vẫn nghĩ đến hành động kỳ quái của quân Bắc Mạc ở trong rừng, chặt nhiều cành cây như vậy, không biết bọn thát tử
định sử dụng vào việc gì, nghĩ tới nghĩ lui, Đường Thiệu Nghĩa đột nhiên biến sắc mặt.

Trong đầu A Mạch vẫn còn thèm thuồng
mấy con cá dưới khe suối, chợt nghe thấy Đường Thiệu Nghĩa “Ai nha!” một tiếng đầy hoảng sợ, gấp gáp nhìn về phía hắn, chỉ thấy Đường Thiệu
Nghĩa nắm chặt quyền đứng lên, vòng vo tại chỗ hai vòng, sau hướng về
phía A Mạch oán hận nói: “Trúng gian kế của thát tử rồi! Bọn thát tử
chặt cành cây chính là buộc ở sau đuôi ngựa nhằm che mắt người khác. Tấn công thành Thái Hưng là giả, chỉ sợ bọn chúng lại có dụng tâm khác!”

Đường Thiệu Nghĩa nói xong, A Mạch
thiếu chút cũng “Ai nha” theo. Một tiếng thốt ra, bất quá câu “ai nha”
của nàng là vì Đường Thiệu Nghĩa như thế nào lại nghĩ ra nhanh như vậy?
Nàng nên làm cái gì bây giờ? Vừa rồi mạnh miệng nói thế, lúc này biết
làm thế nào để thu hồi lại đây? Trong lòng vốn nghĩ họ Đường chỉ là một
tên thất phu lỗ mãng, giờ đối với hắn đã đánh giá cao hơn một chút.

A Mạch thấy bộ dạng của Đường Thiệu
Nghĩa như vậy, cũng không chọc phá, thầm nghĩ không biết hắn rốt cuộc
nghĩ thấu được bao nhiêu, vì thế liền làm bộ lẫn lộn, hỏi:“Đường tướng
quân, ngài nói thế là có ý tứ gì? Thát tử có gian kế gì?”

Đường Thiệu Nghĩa cũng không nói nữa, chỉ nhíu chặt mày bước đi thong thả, trong đầu nghĩ nếu Bắc Mạc đánh
Thái Hưng chỉ là nghi binh, như vậy bọn họ rốt cuộc muốn làm gì? Người
Bắc Mạc hướng phía Tây Hồ, Đông Cảnh mà đến, hiện tại bọn chúng ở khu
vực rừng núi phía đông thành Hán Bảo, đại đội kỵ binh không có khả năng
trèo đèo lội suối, mà hướng nam là đường đi đến Thái Hưng, như vậy chẳng lẽ lại là đi về phía bắc? Nhưng ở phía bắc là thành nào? Không có cứ
điểm quân sự gì trọng yếu ở đây cả? Vậy thì quân Bắc Mạc vì cái gì lại
bỏ qua thành Thái Hưng mà đi về hướng bắc?

“Dự Châu! Chỉ có Dự Châu!” Đường
Thiệu Nghĩa đột nhiên trầm giọng nói: “Đi về phía đông bắc là thành Dự
Châu. Đó là cửa ngõ để tiến vào Bình Nguyên, chỉ cần đoạt được Dự Châu,
thiết kỵ thát tử liền chặn được cổ họng của Nam Hạ ta là Giang Bắc, rồi
lúc đó mới tấn công Thái Hưng, lúc đó từ phía bắc lại có thể giương lên
một mũi tên tấn công vào Nam Hạ, cùng thủy quân tạo thành nam bắc giáp
công chi thế, hay cho lũ thát tử Bắc Mạc! Tâm địa thật là ác độc!” Đường Thiệu Nghĩa giương mắt nhìn về phía A Mạch, trong ánh mắt không che dấu được sự hưng phấn. Hắn đột nhiên nhìn ra mưu kế của Bắc Mạc, trong lòng vừa tức giận lại vừa kích động. Tức giận vì người Bắc Mạc giả dối, kích động vì mình đã khám phá ra gian kế của bọn họ. Nam tử khi ra trận,
nhất là làm cái chức quan không lớn không nhỏ như hắn, đều hy vọng mình
có thể một trận thành danh, đi vào sử sách, mà hiện tại, cơ hội tựa hồ
đang hiện ra trước mắt, bảo sao hắn không kích động!

A Mạch nhìn Đường Thiệu Nghĩa không
nói lời nào, nàng mặc dù đoán được Bắc Mạc tấn công Thái Hưng là giả,
nhưng nàng đối với chiến sự không hiểu biết nhiều, cho nên cũng không
miệt mài suy đoán xem mục tiêu của Bắc Mạc rốt cuộc là gì. Hiện tại nghe Đường Thiệu Nghĩa nói Bắc Mạc nhất định sẽ tấn công Dự Châu, như vậy
thành Dự Châu chính là sống chết cũng không thể đi, bằng không chẳng
phải lại đi ra chiến trường sao! Một cái thành Hán Bảo nho nhỏ mà còn
thê thảm như vậy, Trong khi Dự Châu so với thành Hán Bảo lớn hơn rất
nhiều, không biết còn phải chết bao nhiêu người đây!

Cho nên, trong lòng A Mạch hạ quyết
tâm, Dự Châu dù chết cũng không thể đi, nàng có thể từ trên tường thành
Hán Bảo còn sống mà đi xuống đã là quá may mắn rồi. Không thể lại may
mắn lần thứ hai như thế ở trên tường thành Dự Châu. Mẫu thân đã từng
nói, con người không thể đi khiêu chiến với ông trời, đó chính là điểm
mấu chốt.

Bất quá nghe Đường Thiệu Nghĩa nói
gian kế của quân Bắc Mạc, A Mạch trong lòng có chút cho là không đúng.
Dự Châu bất quá chỉ là một tòa thành trì mà thôi, bỏ qua Thái Hưng mà
tấn công Dự Châu, nàng không thấy tốt đến như vậy. Nếu là nàng, nàng
ngược lại sẽ áp dụng chiến thuật vây thành đánh viện binh, tựa như lời
phụ thân đã đề cập qua, vì chỉ có tiêu diệt sinh lực địch mới là điều
trọng yếu nhất trong chiến tranh. Một thành trì dù có lợi hại đến đâu,
thì về lâu dài cũng không có gì đáng sợ!

“A Mạch, chúng ta sẽ tới Dự Châu!”
Đường Thiệu Nghĩa đem đứa nhỏ một lần nữa buộc lên lưng, nói xong nhấc
người đi về phía trước.

Từ Tú Nhi nghe bọn họ nói mà cảm thấy hồ đồ, một chút chủ ý đều không có, cũng muốn đứng lên đi theo. A Mạch
ngăn bọn họ lại nói:“Chờ một chút, Đường tướng quân, ngươi nói thát tử
nhất định sẽ tấn công chiếm thành Dự Châu, nhưng từ thành Hán Bảo đi Dự
Châu sẽ phải qua đường rừng núi. Không phải đã nói đại đội kỵ binh của
thát tử không thể vượt rừng núi hay sao? Vậy thì bọn họ đi như thế nào?”

Đường Thiệu Nghĩa đã sớm nghĩ tới vấn đề này, nghe A Mạch hỏi, liền giải thích: “Cách hơn ba trăm dặm về phía bắc của khu rừng núi này, có một vùng địa thế rất bằng phẳng, nếu thát
tử nhất định tấn công Dự Châu, tất nhiên sẽ đi qua nơi đó, tuy tốc độ
của kỵ binh rất nhanh, nhưng dù sao cũng phải đi đường vòng, chúng ta
mau đi thôi, như thế chẳng những có thể tới Dự Châu để cảnh báo, còn có
thể bố trí mai phục trong sơn cốc, đến lúc đó sẽ giết sạch lũ thát tử,
khiến chúng trở tay không kịp!”

A Mạch ngoài mặt thì lắng nghe Đường
Thiệu Nghĩa phán đoán cục diện cuộc chiến, trong lòng thì âm thầm cân
nhắc làm thế nào để tránh khỏi cục diện phải ra chiến trường. Đường
Thiệu Nghĩa nói thì đơn giản, nhưng A Mạch biết lần này đi Dự Châu sẽ vô cùng nguy hiểm. Nhất là nàng, nhiều lắm thì cũng chỉ là một tên lính
quèn, nên khi ra trận giết địch tất nhiên là bị xua lên phía trước. Khi
đã thực sự ở trên chiến trường rồi thì cho dù có muốn giả chết cũng
không dễ. Người Bắc Mạc lại đều là kỵ binh, không cẩn thận có khi lại bị vó ngựa dẵm nát như cái bánh thịt.

“Đường tướng quân, A Mạch có một biện pháp không biết có nên nói ra hay không.” A Mạch đột nhiên nói.

Đường Thiệu Nghĩa chính là sốt ruột
nhanh muốn hướng đến Dự Châu, bởi vì bọn họ đã đi theo hướng đông nam
hơn nửa ngày đường rồi, giờ đi Dự Châu sẽ phải quay lại quãng đường
không phải là ngắn. Thời gian vốn đã khẩn cấp, không nghĩ tới A Mạch lại nêu lên một cái vấn đề. Đường Thiệu Nghĩa có chút vội vàng: “Có chuyện
gì cứ nói ra! Không nên luôn giữ ý như vậy, người lính chân chính là
người lúc nào cũng phải mạnh mẽ, quả quyết, những nghi thức xã giao kiểu này chỉ có bọn tú tài vô dụng mới chú trọng mà thôi! Nam nhân trong
quân đội không phải tuân theo những thứ đó!”

A Mạch nói: “A Mạch không hiểu quân
sự, những lời Đường tướng quân vừa nói mặc dù đều có đạo lý, nhưng A
Mạch cảm thấy thành Thái Hưng cũng không thể không đi. Tuy nói rằng thát tử có chia quân đi Dự Châu, song chúng ta cũng nhìn thấy bọn chúng tiến đến Thái Hưng cũng không ít, kể cả nếu chúng bày kế nghi binh thì thành Thái Hưng cũng không thể không lo. Báo tin chỉ cần một người là được,
Đường tướng quân chạy tới Dự Châu, mà ta sẽ đi Thái Hưng, như vậy bất
luận thát tử có quỷ kế gì, chúng ta đều có sự chuẩn bị, như vậy chẳng
phải là càng thêm ổn thỏa hay sao?”

Đường Thiệu Nghĩa làm sao dự đoán
được A Mạch trong lòng tính toán nhỏ nhặt, nghe A Mạch nói quả thực có
chút đạo lý, còn tưởng rằng nàng toàn tâm toàn ý, thoáng cân nhắc một
chút, liền nói:“Như vậy cũng tốt, chúng ta chia nhau chạy tới Dự Châu
cùng Thái Hưng, nhất định phải đưa tin tức về âm mưu của lũ thát tử.”
Nói xong lại tháo dấu hiệu giáo úy bằng đồng trên người xuống đưa cho A
Mạch: “Ngươi đi Thái Hưng, lấy cái này làm bằng chứng đi gặp thủ thành
Vạn Lương đại nhân, như vậy có khả năng làm cho Vạn đại nhân ra khỏi
thành công kích thát tử Bắc Mạc, sau đó cứu viện Dự Châu!” Đường Thiệu
Nghĩa lại cảm thấy cấp bậc của mình cùng Vạn đại nhân cách nhau rất xa,
dùng khẩu khí này nói chuyện cùng trưởng quan quả thật không ổn, lại sửa lại: “Quên đi, ngươi chỉ cần đem tình hình báo cáo rõ lên Vạn đại nhân, đại nhân hẳn sẽ an bài.”

A Mạch gật đầu, trịnh trọng đón lấy
tấm phù hiệu cất ở trong người. Lúc này Từ Tú Nhi lại gần, thấy Đường
Thiệu Nghĩa cùng A Mạch đều không nói mình sẽ đi nơi nào, mắt có chút
hồng lên, chần chờ hỏi: “Vậy, ta nên làm gì bây giờ?”

Chapter
1 Chương 1: Kêu oan, cũng cần phải có kỹ xảo……
2 Chương 2: Thủ thành
3 Chương 3: Phá thành
4 Chương 4: Thiệu nghĩa
5 Chương 5: Sợ chết
6 Chương 6: Đồng hành
7 Chương 7: Ủy thác
8 Chương 8: Lối rẽ
9 Chương 9: Nghẹn lời
10 Chương 10: Tâm tư
11 Chương 11: Thương dịch chi
12 Chương 12: Thân vệ
13 Chương 13: Biến cố kinh hoàng
14 Chương 14: Chuyện cũ
15 Chương 15: Tòng quân
16 Chương 16: Quân doanh
17 Chương 17: Bội kiếm
18 Chương 18: Tạm thích ứng
19 Chương 19: Mũi giáo nhọn
20 Chương 20: Tàng phong
21 Chương 21: Hành trình
22 Chương 22: Đẫm máu
23 Chương 23: Ác mộng
24 Chương 24: Công phòng
25 Chương 25: Thư hùng
26 Chương 26: Lên chức
27 Chương 27: Huynh đệ
28 Chương 28: Tầm nhìn
29 Chương 29: Uyên thệ trước khi xuất quân
30 Chương 30: Đại nghĩa
31 Chương 31: Hắc diện
32 Chương 32: Tàng binh
33 Chương 33: Tên pháp
34 Chương 34: Thiếu nữ xinh đẹp
35 Chương 35: Lòng người
36 Chương 36: Vào thành
37 Chương 37: Nữ tử
38 Chương 38: Đao phong
39 Chương 39: Thế đối nghịch
40 Chương 40: Giao phong
41 Chương 41: Sát thủ
42 Chương 42: Tâm tình
43 Chương 43: Gặp lại
44 Chương 44: Thoát thân
45 Chương 45: Khiêu khích
46 Chương 46: Dưới tàng cây
47 Chương 47: Túi bảo bối
48 Chương 48: Hồ ly
49 Chương 49: Tiệc rượu
50 Chương 50: Diệu kế
51 Chương 51: Tư oán
52 Chương 52: Thật giả
53 Chương 53: Lộng kế
54 Chương 54: Quân nhân
55 Chương 55: Đồng chí
56 Chương 56: Dương mặc
57 Chương 57: Bỏ qua
58 Chương 58: Giương cung
59 Chương 59: Quân lệnh
60 Chương 60: Thân chinh
61 Chương 61: XUẤT PHÁT [ thượng ]
62 Chương 62: XUẤT PHÁT [ hạ ]
63 Chương 63: Bộ mặt
64 Chương 64: Bạn cũ
65 Chương 65: Phỏng đoán
66 Chương 66: Uống rượu
67 Chương 67: Phạt roi
68 Chương 68: Nguyên nhân
69 Chương 69: Hồi kinh
70 Chương 70: Ván cờ
71 Chương 71: Công tử
72 Chương 72: Chuyện cũ
73 Chương 73: Chạy đi
74 Chương 74: Chủy thủ
75 Chương 75: Kỹ năng bơi
76 Chương 76: Thủ tín
77 Chương 77: Tâm cơ
78 Chương 78: Cầu say
79 Chương 79: Oan gia
80 Chương 80: Thủy quân
81 Chương 81: Tài bắn cung
82 Chương 82: Trở vể
83 Chương 83: Danh kiếm
84 Chương 84: Hồi doanh
85 Chương 85: Thể diện
86 Chương 86: Chui đầu vào lưới
87 Chương 87: Phân ly
88 Chương 88: Mai phục
89 Chương 89: Phục kích
90 Chương 90: Vâng mệnh
91 Chương 91: Giằng co
92 Chương 92: Đánh chết
93 Chương 93: Ở chung
94 Chương 94: Phá kế
95 Chương 95: Rút quân
96 Chương 96: Nghị hòa
97 Chương 97: Dạ yến
98 Chương 98: Thổ lộ tâm can
99 Chương 99: Hứa hẹn
100 Chương 100: Mua sắm
101 Chương 101: Sát khí
102 Chương 102: Nam nhân
103 Chương 103: Mưu kế(1)
104 Chương 104: Cõi lòng
105 Chương 105: MẠCH TUỆ – Sửa chữa sai lầm
106 Chương 106: Đông tiến
107 Chương 107: Thanh châu
108 Chương 108: Tình thế
109 Chương 109: Khốn cảnh
110 Chương 110: Quân sư
111 Chương 111: Khích tướng
112 Chương 112: Giằng co
113 Chương 113: Mê man
114 Chương 114: Mưu đồ
115 Chương 115: Lễ vật mừng năm mới
116 Chương 116: Đại chiến (thượng)
117 Chương 117: Đại chiến (hạ)
118 Chương 118: Sinh mệnh
119 Chương 119: Tập kích ban đêm
120 Chương 120: Cố nhân
121 Chương 121: Xưng soái
122 Chương 122: Hôn sự
123 Chương 123: Do dự
124 Chương 124: Vinh nương
125 Chương 125: Tâm tư
126 Chương 126: Bỏ qua
127 Chương 127: Tín nhiệm
128 Chương 128: Nổi gió
129 Chương 129: Tâm ý
130 Chương 130: Gió mưa
131 Chương 131: Tích anh hùng thành bại chuyển đầu không
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137
138 Chương 138
139 Chương 139
140 Chương 140
141 Chương 141
142 Chương 142
143 Chương 143
144 Chương 144
145 Chương 145
146 Chương 146
147 Chương 147
148 Chương 148
149 Chương 149
150 Chương 150
151 Chương 151
152 Chương 152
153 Chương 153
154 Chương 154: Phiên ngoại: thường ngọc thanh
155 Chương 155: Phiên ngoại: Thương Dịch Chi
156 Chương 156: Phiên ngoại về Đường Thiệu Nghĩa
Chapter

Updated 156 Episodes

1
Chương 1: Kêu oan, cũng cần phải có kỹ xảo……
2
Chương 2: Thủ thành
3
Chương 3: Phá thành
4
Chương 4: Thiệu nghĩa
5
Chương 5: Sợ chết
6
Chương 6: Đồng hành
7
Chương 7: Ủy thác
8
Chương 8: Lối rẽ
9
Chương 9: Nghẹn lời
10
Chương 10: Tâm tư
11
Chương 11: Thương dịch chi
12
Chương 12: Thân vệ
13
Chương 13: Biến cố kinh hoàng
14
Chương 14: Chuyện cũ
15
Chương 15: Tòng quân
16
Chương 16: Quân doanh
17
Chương 17: Bội kiếm
18
Chương 18: Tạm thích ứng
19
Chương 19: Mũi giáo nhọn
20
Chương 20: Tàng phong
21
Chương 21: Hành trình
22
Chương 22: Đẫm máu
23
Chương 23: Ác mộng
24
Chương 24: Công phòng
25
Chương 25: Thư hùng
26
Chương 26: Lên chức
27
Chương 27: Huynh đệ
28
Chương 28: Tầm nhìn
29
Chương 29: Uyên thệ trước khi xuất quân
30
Chương 30: Đại nghĩa
31
Chương 31: Hắc diện
32
Chương 32: Tàng binh
33
Chương 33: Tên pháp
34
Chương 34: Thiếu nữ xinh đẹp
35
Chương 35: Lòng người
36
Chương 36: Vào thành
37
Chương 37: Nữ tử
38
Chương 38: Đao phong
39
Chương 39: Thế đối nghịch
40
Chương 40: Giao phong
41
Chương 41: Sát thủ
42
Chương 42: Tâm tình
43
Chương 43: Gặp lại
44
Chương 44: Thoát thân
45
Chương 45: Khiêu khích
46
Chương 46: Dưới tàng cây
47
Chương 47: Túi bảo bối
48
Chương 48: Hồ ly
49
Chương 49: Tiệc rượu
50
Chương 50: Diệu kế
51
Chương 51: Tư oán
52
Chương 52: Thật giả
53
Chương 53: Lộng kế
54
Chương 54: Quân nhân
55
Chương 55: Đồng chí
56
Chương 56: Dương mặc
57
Chương 57: Bỏ qua
58
Chương 58: Giương cung
59
Chương 59: Quân lệnh
60
Chương 60: Thân chinh
61
Chương 61: XUẤT PHÁT [ thượng ]
62
Chương 62: XUẤT PHÁT [ hạ ]
63
Chương 63: Bộ mặt
64
Chương 64: Bạn cũ
65
Chương 65: Phỏng đoán
66
Chương 66: Uống rượu
67
Chương 67: Phạt roi
68
Chương 68: Nguyên nhân
69
Chương 69: Hồi kinh
70
Chương 70: Ván cờ
71
Chương 71: Công tử
72
Chương 72: Chuyện cũ
73
Chương 73: Chạy đi
74
Chương 74: Chủy thủ
75
Chương 75: Kỹ năng bơi
76
Chương 76: Thủ tín
77
Chương 77: Tâm cơ
78
Chương 78: Cầu say
79
Chương 79: Oan gia
80
Chương 80: Thủy quân
81
Chương 81: Tài bắn cung
82
Chương 82: Trở vể
83
Chương 83: Danh kiếm
84
Chương 84: Hồi doanh
85
Chương 85: Thể diện
86
Chương 86: Chui đầu vào lưới
87
Chương 87: Phân ly
88
Chương 88: Mai phục
89
Chương 89: Phục kích
90
Chương 90: Vâng mệnh
91
Chương 91: Giằng co
92
Chương 92: Đánh chết
93
Chương 93: Ở chung
94
Chương 94: Phá kế
95
Chương 95: Rút quân
96
Chương 96: Nghị hòa
97
Chương 97: Dạ yến
98
Chương 98: Thổ lộ tâm can
99
Chương 99: Hứa hẹn
100
Chương 100: Mua sắm
101
Chương 101: Sát khí
102
Chương 102: Nam nhân
103
Chương 103: Mưu kế(1)
104
Chương 104: Cõi lòng
105
Chương 105: MẠCH TUỆ – Sửa chữa sai lầm
106
Chương 106: Đông tiến
107
Chương 107: Thanh châu
108
Chương 108: Tình thế
109
Chương 109: Khốn cảnh
110
Chương 110: Quân sư
111
Chương 111: Khích tướng
112
Chương 112: Giằng co
113
Chương 113: Mê man
114
Chương 114: Mưu đồ
115
Chương 115: Lễ vật mừng năm mới
116
Chương 116: Đại chiến (thượng)
117
Chương 117: Đại chiến (hạ)
118
Chương 118: Sinh mệnh
119
Chương 119: Tập kích ban đêm
120
Chương 120: Cố nhân
121
Chương 121: Xưng soái
122
Chương 122: Hôn sự
123
Chương 123: Do dự
124
Chương 124: Vinh nương
125
Chương 125: Tâm tư
126
Chương 126: Bỏ qua
127
Chương 127: Tín nhiệm
128
Chương 128: Nổi gió
129
Chương 129: Tâm ý
130
Chương 130: Gió mưa
131
Chương 131: Tích anh hùng thành bại chuyển đầu không
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137
138
Chương 138
139
Chương 139
140
Chương 140
141
Chương 141
142
Chương 142
143
Chương 143
144
Chương 144
145
Chương 145
146
Chương 146
147
Chương 147
148
Chương 148
149
Chương 149
150
Chương 150
151
Chương 151
152
Chương 152
153
Chương 153
154
Chương 154: Phiên ngoại: thường ngọc thanh
155
Chương 155: Phiên ngoại: Thương Dịch Chi
156
Chương 156: Phiên ngoại về Đường Thiệu Nghĩa